Sương hết, tuy nhiên nhìn người rất thảm hại. Tóc rối tung lên như tổ chim, hơn nữa vì phòng độc, lão phải dùng đến nội công thuần khiết nhất, nội công này lại được tiềm ẩn trong tim.
Chính là nơi tinh hoa của cơ thể con người, gần giống như máu. Thứ này một khi bị mất thì khó bổ sung lại được. Chỉ có thể trải qua khổ luyện mới gia tăng được, không giống với nội công.
Tuy nhiên, vẫn bị dính một chút trên mặt. Má trái bị sương độc làm sưng lên một cục mủ, to bằng chiếc bánh bao Vượng Tử nhỏ.
Diệp Phàm quyết không nương tay, thừa cơ Nam Vân Tiếu Tiếu vừa ló đầu ra khỏi đám sương độc đã làm cho quả cầu nước to bằng quả bóng bàn nổ trúng lão.
“Bùm” một tiếng, Nam Vân Tiếu Tiếu đã bị quả cầu nước nổ khiến lão bay lên không rồi rơi xuống đất cách đó mấy chục mét. Hơn nữa lại rơi thẳng vào hố bùn, toàn thân dính đầy bùn.
Còn Diệp Phàm vì dùng lực quá sức, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
- Cha…
Nam Vân Cương nhìn thấy liền lao tới.
- Lùi sang một bên.
Nam Vân Tiếu Tiếu tức giận, loáng một cái cơ thể đã đến trước mặt Diệp Phàm, tung một cước đá vào chân Diệp Phàm.
Lần này hai bên đánh giáp lá cà, chỉ trong mấy phút đã liên tiếp đọ mấy chục cú đấm. Cuối cùng một tiếng “peng”, Diệp Phàm bị Nam Vân Tiếu Tiếu đạp bay đi mấy chục mét, đập thẳng vào thân cây. Quần áo của hắn cũng bị rách hết. Nhìn cũng thảm hại không kém gì Nam Vân Tiếu Tiếu.
- Cha, hãy lui lại trị thương, nếu không thì phiền đấy, loại độc này rất lợi hại.
Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến một giọng nói rất vang. Giọng nói phát ra là nữ giới, Diệp Phàm vội vàng xoay người thi triển mắt chim ưng tìm kiếm.
- Hừ…
Người phụ nữ này lạnh lùng “hừ” một tiếng, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy mắt bị đau dữ dội, người choáng váng đang muốn thoát ra, tuy nhiên đã muộn rồi.
Một luồng sức mạnh hất tung Diệp Phàm lên không trung. Luồng sức mạnh này giống như đang làm xiếc với khỉ, cứ lắc lư lung tung ở trên không.
Còn Diệp Phàm cũng theo luồng sức mạnh đó mà cứ bị tung lên lộn xuống trên không trung.
Nam Vân Tiếu Tiếu thì được người đỡ lui về phía sau trị thương, còn đám người Xa Thiên thì vội vàng lao tới muốn cùng chống lại luồng sức mạnh kỳ lạ không biết đến từ đâu kia.
Liên tiếp một loạt tiếng nổ vang lên, Vương Nhân Bang, Lam Tồn Quân, Xa Thiên và cả Tuyết Nha cũng đều bị luồng sức mạnh kia đánh bay đi mấy chục mét, xếp chồng chất lên nhau.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn lên khoảng không gian trống rỗng, toan thân dường như đều sắp gãy ra, muốn bò lên cũng không bò được.
Luồng sức mạnh kia trêu đùa Diệp Phàm, hắn bị xoay tròn trên không cũng sắp không xong rồi. Mũi, tai, miệng đều luồng áp lực quỷ dị đó làm cho chảy máu.
Diệp Phàm hiểu rằng, người này muốn mình sống để hành hạ mình ở trên không. Có lẽ xương cốt cũng sẽ bị cô ta bẻ gãy. Đây là một cách gây nên cái chết tàn nhẫn nhất đối với cơ thể con người.
Diệp Phàm muốn dùng sức lực cuối cùng để chống lại. Nhưng, giống như sức nặng của núi Thái Sơn, sự cố gắng của Diệp Phàm cũng chỉ có thể nói là sự vùng vẫy trước khi chết mà thôi.
Tiếp theo. Người này có vẻ như chơi chán rồi. Diệp Pham bị đánh rất mạnh bay đập vào thân cây. Người này chưa muốn giết ngay Diệp Phàm. Chỉ là việc va đập vào thân cây đã khiến cho toàn thân Diệp Phàm đều đã nhuộm màu máu đỏ.
- Không được làm tổn thương anh ta!
Tuyết Hồng sống chết lao bổ đến nhảy lên định ôm lấy Diệp Phàm.
- Tiểu nha đầu, không ở trường học mà đến đây làm gì. Nếu đã thích anh của ngươi rồi thì các ngươi hãy làm thành một đôi đi.
Người con gái kia lạnh lùng “hừ” một tiếng, một luồng sức mạnh truyền đến đánh Tuyết Hồng đập lên người Diệp Phàm.
Tuyết Hồng lúc này như giống như một quả đạn pháo, nếu đập trúng người Diệp Phàm thì có lẽ cả hai người sẽ không xong.
- Không được làm bị thương anh của ta!
Tuyết Hồng đang bay trên không vẫn tiếp tục hét lên, tỏ ra rất phẫn nộ, sống chết giãy giụa muốn thoát khỏi luồng sức mạnh đó. Tuy nhiên, giống như châu chấu đá xe, không hề có chút hiệu quả nào hết.
- Em gái, em mau chạy đi.
Diệp Phàm hét lên, lập tức một ngụm máu tươi phun ra. Xung quanh hơn chục mét đều nhuốm màu đỏ.
- Anh. Nếu anh chết em sẽ tiêu diệt Nam Vân gia.
Tuyết Hồng hét lên.
- Thế thì ngươi chết trước đi, tiểu nha đầu giọng điệu không hề nhỏ. Người muốn tiêu diệt Nam Vân gia chúng ta vẫn còn chưa ra đời. Dựa vào ngươi, một tiểu nha đầu sao.
Người kia tỏ ra giận dữ, Tuyết Hồng bị đánh đập vào một cây cổ thụ cách đó rất xa.
- Không được làm bị thương em ta!
Mắt Diệp Phàm đỏ lên, cố gắng ép một ngụm đờm độc cuối cùng phun ra nổ bừa trong không trung. Bởi vì không nhìn thấy người kia, chỉ có thể dựa vào cảm giác để cho nổ tung sự trói buộc bởi sức mạnh của người hung hãn kia mà thôi.
- Nha đầu, khẩu khí lớn lắm. Tuy nhiên, tiểu công chúa của Tuyết gia nhà ta cũng không phải để ngươi có thể bắt nạt. Để ta tát vỡ mồm!
Đột nhiên một giọng nói lạ thản nhiên vang lên.
Vừa dứt lời, một bóng áo trắng dường như đã bị một cái gì đó đánh bay ra từ trong rừng cây.
“Bốp” một tiếng.
Bóng áo trắng đó bị
- Thiên Mi!
Nam Vân Cương gọi thảm thiết một tiếng rồi lao đến.
- Chưa đến lượt ngươi!
Lại “bốp” một tiếng, Nam Vân Cương cũng bị một cái tát mạnh, miệng liền sưng lên giống như mõm heo rồi đập xuống hố cỏ bên cạnh người mặc áo trắng gọi là Thiên Mi kia.
- Nha đầu, ta đã trút giận cho con rồi.
Giọng nói đó lại vang lên, mấy chục tiếng “bốp” vang lên, người của Nam Vân gia đều bị đánh ngã xuống đất. Lúc này trên mặt đất đã không còn người nào đứng được nữa.
Bởi vì bên này Diệp Phàm cũng đã vật người mặc áo trắng gọi là Thiên Mi kia nằm dưới đất. Nhìn qua mấy chục người đang nằm dưới đất, hiện trường không thể không nói là rất hùng tráng.
Còn Tuyết Hồng cũng đã nhẹ nhàng rơi xuống đất.
- Nha đầu, cũng không tồi, đã đạt được ngũ đẳng rồi. Ài, tặng ngươi 10 năm công lực để giúp ngươi đạt được khởi nguồn của lục đẳng, ngươi học cho tốt nhé.
Người này vừa dứt lời thì toàn thân Tuyết Hồng run lên.
- Tiền bối, 10 năm công lực hãy tặng cho Diệp Phàm anh tôi đi.
Tuyết Hồng vội vàng nói.
- Nha đầu ngươi thật là, tiểu tử kia rất là chăng hoa ngươi còn nghĩ cho hắn. Tuy nhiên, cho hắn cũng không có tác dụng.
Người kia trách móc, sau đó Tuyết Hồng lại run lên, hơn chục phút sau Tuyết Hồng hồi phục lại bình thường. Nhưng nhìn thần thái thì đã có sự khác biệt lớn.
- Người nào mà lại lợi hại như thế, mẹ ơi, nói làm cho người ta đột phá là đột phá ngay. Sao ông đây không có được vận may như thế? Cho ông đây đột phá lên thập nhị đẳng thì tốt rồi, tiếc thật.
Thiên Thông lẩm bẩm có chút bất mãn.
- Tát vào miệng!
“Bốp” một tiếng, Thiên Thông bị người đó tát cho một cái.
- Sao lại đánh tôi?
Thiên Thông xoa lên chỗ bị sưng rất to trên mặt mình tức giận hỏi.
- Hừ, quy định của Tuyết gia quên rồi sao? còn ông này ông nọ, ngươi là ông của ai? Ta cho ngươi một cái tát cũng là nhẹ rồi. Nếu không có bẻ gãy xương của ngươi cũng không phải quá đáng. Quay về nói với Thanh Hồng một tiếng, bảo cô ta quan tâm đến ngươi một tháng ta sẽ trừng phạt.
Giọng nói đó lại vang lên.
- Nhưng…nhưng tôi không biết phải xưng hô thế nào với tiền bối?
Thiên Thông lập tức cung kính. Y còn thể hiện vẻ mặt rất oan ức.
- Thanh Tuyết sẽ biết.
Người đó “hừ” một tiếng rồi không nghe thấy gì nữa.
- Tiền bối, tôi muốn gặp người để cảm ơn, người đã đối với Tuyết Hồng thật là tốt.
Tuyết Hồng nhảy lên gọi, hướng về bốn phía xung quanh nói.
- Ha ha, nha đầu, ta thương ngươi.
Người kia nói, sau đó lại nói tiếp:
- Nam Vân gia nghe ta nói đây, trả tân nương lại cho người ta. Nếu không, ài…ta đi đây…
Người kia nói xong thì không nghe thấy tiếng gì nữa, dù Tuyết Hồng đã gọi rất lâu nhưng cũng không thấy người đâu nữa, có lẽ thực sự đã đi rồi.
- Được rồi, các ngươi đưa Cổ Phi Phi đi đi.
Nam Vân Cương thở dài một hơi khoát tay. Biết rằng vị tiền bối không nhìn thấy mặt kia nếu không dừng tay thì Nam Vân gia hôm nay thực sự là gặp phiền phức rồi.
Ôi…ông nội, ông đi đâu rồi. Nhà chúng ta sắp bị người ta tiêu diệt rồi, Nam Vân Cương thở dài, trong lòng rất buồn bực.
Lúc này, người mặc đồ trắng cựa quậy trong hố đất cuối cùng đã đứng lên được. sau khi rũ bùn đất trên người, Diệp Phàm lập tức trợn mắt há mồm.
Bởi vì, cao thủ thần bí như vậy lại là một cô gái. Có lẽ không lớn lắm, nhìn chỉ khoảng 20 tuổi.
Người mặc đồ trắng này bên khóe miệng tuy là dính máu, nhưng nét mặt đích thực có thể nói là tuyệt sắc.
Người này sống mũi dọc dừa, như được khảm trên nét mặt trắng như ngọc, giống như tuyết trắng trên trời khiến cho người ta vừa cảm thấy thần bí vừa cảm thấy gần gũi. Cặp mắt xếch lúc này tỏ ra không dịu dáng mà là một sự lạnh lùng nghiêm nghị giống như cung nguyệt Hằng Nga.
So với Kiều Viên Viên, Phượng Khuynh Thành thì người con gái này đặc biệt hơn nhiều. Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt của cô ta liếc nhìn Diệp Phàm rồi không nói câu gì quay mặt bỏ đi.
- Thiên Mi, có bị thương không?
Nam Vân Cương vội vàng hỏi.
- Lo cho con trai của anh đi.
Người con gái lạnh lùng nói, xoay người chậm rãi bước đi không nể mặt Nam Vân Cương.
Còn Nam Vân Cương chỉ có thể cười đau khổ lắc đầu nhìn theo bóng áo trắng đang biến mất trong rừng cây.
Đám người Diệp Phàm dựa vào nhau đi ra từ cửa sau, đương nhiên, Cổ Phi Phi cũng đi theo.
- Cảm ơn…
Giọng nói của Vương Long Đông có chút nghẹn ngào.
- Chúng ta là anh em mà!
Diệp Phàm đưa tay vỗ vai Vương Long Đông.
- Phi Phi, con có muốn đi cùng bọn họ không?
Lúc này Cổ Thiên Tắc lạnh lùng nhìn con gái.
- Cổ gia, không quay về cũng được. Các anh ấy đã có thể làm được chuyện như thế này, con còn gì để mà nói nữa.
Cổ Phi Phi vẻ mặt phẫn nộ nhìn bố mình.
- Đây là do con nói nhé, ta hỏi lại con một lần nữa.
Nét mặt Cổ Thiên Tắc lộ rõ sự lạnh lùng.
- Cha, con đi đây!
Cổ Phi Phi lạnh lùng.
- Ta không phải là cha ngươi! Cút, từ nay về sau không cần trở về Cổ phủ nữa. Cổ Thiên Tắc ta không có đứa con gái này, cút!
Cổ Thiên Tắc chỉ Cổ Phi Phi tức giận.
- Yên tâm, từ nay về sau con sẽ không bước vào Cổ phủ một bước.
Thái độ lần này của Cổ Phi Phi rất kiên quyết.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2565: Sự đãi ngộ của Diệp Phàm rất tốt.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Phi Phi, con thực sự nhẫn tâm bỏ đi sao, Phi Phi...
Lúc này một, một phụ nữ tướng mạo tương đối giống Cổ Phi Phi chảy nước mắt nói, sau đó nhìn chồng là Cổ Thiên Tắc nói:
- Thiên Tắc, Phi Phi chỉ là nhất thời hồ đồ, anh đừng nói những lời đó.
- Không phải nói nữa, từ nay về sau, Cổ Thiên Tắc tôi không có đứa con gái bất hiếu này. Cút!
Cổ Thiên Tắc chỉ Cổ Phi Phi quát.
- Con đi đây.
Cổ Phi Phi xoay người bỏ đi.
- Phi Phi mày sẽ phải hối hận, đến khi đó đừng có cầu xin Cổ gia, ta sẽ không gặp mày đâu. Mày có chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến tao.
Cổ Thiên Tắc quát, xem ra rất là tức giận.
- Yên tâm, tôi tin người anh em của tôi Vương Long Đông sẽ làm cho cô ấy sống những ngày tốt đẹp. Về Cổ gia, tôi chỉ muốn nói một câu, nhất định hối hận sẽ là các người.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Ngươi là cái quái gì mà ở đây nói lung tung.
Cổ Tráo Đức mắng Diệp Phàm.
- Chủ tịch của Kinh Đô Cổ Tráo Đức có phải không?
Lúc này, Phí Nhất Độ đột nhiên lên tiếng hỏi Cổ Tráo Đức.
- Chàng trai trẻ, cậu định làm gì?
Cổ Tráo Đức càng hung hăng hơn “hừ” với Phí Nhất Độ một tiếng.
- Tôi không muốn làm gì, tuy nhiên ngày này năm sau Kinh thành sẽ không còn thấy Khách sạn Kim Đô nữa.
Phí Nhất Độ vẻ mặt lạnh lùng nói.
- Dựa vào ngươi sao?
Cổ Tráo Đức tỏ vẻ khinh thường nhìn Phí Nhất Độ.
- Không sai.
Phí Nhất Độ cười khẩy.
- Có khí phách, Cổ Tráo Đức ta sẽ đánh cược với tiểu tử ngông cuồng, kiêu ngạo không biết trời cao đất dày là gì.
Cổ Tráo Đức đã bị trọc tức, mồm miệng đã không còn tỉnh táo nữa.
- Chắc chắn tôi thắng thôi.
Phí Nhất Độ thản nhiên nói.
- Kim Đô sẽ mãi mãi sừng sững ở Kinh thành, ngày này năm sau nếu không thấy Kim Đô nữa. Cổ Tráo Đức ta sẽ viết ngược lại.
Cổ Tráo Đức tỏ thái độ kiêu ngạo.
- Ngày này năm sau nếu Kinh thành còn có Khách sạn Kinh Đô của các người thì ngươi gọi ta là Độ Nhất Phí là được rồi.
Phí Nhất Độ cũng lạnh lùng nghiêm mặt nói.
- Đồng ý!
Cổ Tráo Đức đưa tay ra, Phí Nhất Độ cũng không chậm trễ. “Bộp” một tiếng, bàn tay của hai người đập vào nhau kêu trên không trung.
- Tôi làm chứng.
Lúc này Nam Vân Cương ánh mắt khinh thường liếc nhìn Phí Nhất Độ.
- Tôi cũng làm chứng, ngày này năm sau nếu kinh thành vẫn còn Khách sạn Kinh Đô, các người gọi tôi là Phàm Diệp cũng được.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Chúng tôi đều làm chứng, gọi tôi là Bàng Nhân Vương.
Vương Nhân Bàng vẻ mặt tươi cười nói.
- Gọi tôi là Quân Tồn Lam.
Lam Tồn Quân cũng nói.
- Chỉ cần các người có bản lĩnh làm việc này. Gọi tôi là Hồng Tuyết cũng được.
Tuyết Hồng cũng thêm vào. Bên dưới Xa Thiên cũng nói xen vào. Thấy đám người bên kia đồng lòng như thế, Nam Vân Cương và Cổ Thiên Tắc sắc mặt u ám.
- Nam Vân Thiên Mi, cái tên này nghe rất hay. Quái lạ, cô ta và Nam Vân Cương có quan hệ gì? Hình như không thích hắn ta.
Vừa ra khỏi Hoàng Thanh Viên, Thiên Thông không khỏi thắc mắc.
- Người con gái này rất lợi hại, Diệp Phàm, anh đoán xem thân thủ của cô ta đạt đến trình độ nào?
Lam Tồn Quân cũng không kìm nổi hỏi.
- Thân thủ của Nam Vân Tiếu Tiếu có lẽ là thập nhị đẳng, còn cô gái đó chắc chắn còn lợi hại hơn cả ông ta.
Diệp Phàm suy nghĩ nói.
- Trời ạ, lẽ nào là cảnh giới trong truyền thuyết?
Thiên Thông thè lưỡi, vẻ mặt hâm mộ.
- Tôi cảm thấy sự khống chế và vận dụng nội công cấp độ cao nhất của thập nhị đẳng không thuần thục bằng cô ta. Có lẽ tiền bối Xa Nhất Đao cũng không làm được. Cô gái đó, nếu đoán không nhầm có lẽ không thua kém gì Tiêu Sắt Nhất của phái Hoa Sơn. Bán Tiên Thiên Cường giả trong truyền thuyết.
Diệp Phàm có chút buồn bực nói.
- Ha ha ha…
Thiên Thông với cái mặt sưng cười ầm lên.
- Cười cái gì chứ?
Vương Nhân Bàng không bằng lòng lườm Thiên Thông đang cười trên nỗi đau của người khác.
- Không phải là cười anh, là tôi cười anh Diệp. Có thấy không, trước khi cô gái này xuất hiện thì anh Diệp tài sắc của chúng ta có thể gọi là đẹp trai lại có tài.
Bây giờ thì sao, so không bằng với cô gái đó rồi có phải không nào? Tuổi tác của người ta như thế, có lẽ gần bằng anh Diệp.
Người ta lợi hại như thế, anh Diệp bị cô ta đùa giỡn như làm xiếc với khỉ. Thực sự là khiến người ta hả lòng hả dạ.
Thiên Thông nhếch miệng cười.
- Không chừng cô ta chỉ là bảo dưỡng tốt, biết đâu đã 50, 60 tuổi rồi, làm sao có thể so sánh được với Diệp ca ca của ta được.
Tuyết Hồng bất mãn trừng mắt lườm Thiên Thông. Ánh mắt nhìn liếc qua Tuyết Nha, bởi vì Tuyết Nha cũng hơn 30 rồi, nhìn thì lại như một cô bé. Đây là có liên quan với “Mặt đồng tử” của Tuyết gia.
- Không thể nào. Cô gái đó, chắc chắn không thể quá 30 tuổi. Trước mặt cô ta Diệp Phàm cái gì cũng không bằng!
Hôm nay Thiên Thông không “ép chết” Diệp Phàm thì sẽ không im miệng.
- Ta cái gì cũng không bằng, tuy nhiên nếu muốn đùa giỡn Thiên Thông cậu thì năng lực này có thể có phải không nào, hay là chúng ta chơi một chút ở đây nào?
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn y, “hừ” nói.
Hơn nữa, cổ tay Diệp Phàm động đậy, khiến Thiên Thông sợ vội vàng nấp phía sau Tuyết Nha, nói:
- Ai nói muốn đánh với người biến thái như anh, tôi lại chẳng phải là kẻ tự làm khổ mình.
- Im cái miệng thối của cậu lại, nếu không, cậu sẽ biết thế nào là vui mừng đấy.
Diệp Phàm đột nhiên bực tức.
- Chỉ biết ăn hiếp những người thật thà chúng tôi.
Thiên Thông lẩm bẩm một câu bất mãn, tuy nhiên cũng không dám trọc tức Diệp Phàm nữa.
- Các anh nói người thần bí xuất hiện sau cùng đó là ai? Đó mới là đại cao thủ thực sự. Có nhìn thấy không, người gọi là Nam Vân Thiên Mi trước mặt người đó cũng như khỉ làm xiếc mà thôi. Ôi, thời buổi giờ thân thủ chúng ta cũng bình thường, phải đột phá và đột phá thì mới được.
Vương Nhân Bàng có chút buồn bực nói.
- Ôi, Bán Tiên Thiên cũng là một con khỉ. Thất, bát đẳng như chúng ta đến con khỉ cũng không bằng.
Lam Tồn Quân cũng có chút buồn bực thở dài.
- Nam Vân gia thật là thần bí, đã có cao thủ như thế có lẽ thực lực cũng không thua gì cái gọi là danh môn đại bang phái Hoa Sơn. Kỳ lạ, trước kia chưa từng nghe nói về gia tộc này.
Diệp Phàm có chút khó hiểu.
- Chân nhân bất lộ tướng, giống như Nam Vân gia. Tuy nhiên, mối thù này đã kết rồi.
Tôi đoán rằng Nam Vân gia sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Hôm nay chúng ta đưa được Phi Phi đi, Nam Vân gia cũng đã bị mất mặt rồi.
Chúng ta trở về phải tăng cường luyện công, càng sớm càng tốt phải tăng được cấp độ mới được. Bằng không bị đánh sẽ là chúng ta.
Lam Tồn Quân vẻ mặt rất thận trọng nói.
Khi trời chập choạng tối ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng chạy đến Phong Châu.
Nghe nói Đế Vương Giám đã được mang về rồi, Hoa Đông Thành rất cảm động chảy nước mắt, Hoa gia viện và khu Nguyệt Hồ đều treo đèn lồng lớn màu đỏ. Làm long trọng giống như đón năm mới.
- Cảm ơn anh trợ lý Diệp, Đông Thành suốt đời không quên ơn của trợ lý Diệp đối với Hoa gia.
Hoa Đông Thành quá cảm động, nước mắt chảy ra khi đón lấy Đế Vương Giám từ tay Diệp Phàm.
Hơn nữa, ông ta lập tức quỳ xuống.
- Đừng làm thế Hoa đương gia, xin ông đứng dậy nhanh đi.
Diệp Phàm vội vàng đưa tay ngăn Hoa Đông Thành không để ông ta quỳ.
- Không được, trợ lý Diệp, anh hãy để Đông Thành tôi cảm ơn anh một chút. Tâm nguyện hàng trăm năm của Hoa gia chúng tôi xem như đã được hoàn thành. Trợ lý Diệp, anh là đại ân nhân của Hoa gia chúng tôi, ba bái này không thể không bái. Đây là tôi thay mặt cho Hoa gia cảm ơn trợ lý Diệp.
Hoa Đông Thành vô cùng cứng rắn, nhất định phải quỳ xuống.
- Trợ lý Diệp, anh hãy để cha tôi hoàn thành tâm nguyện này đi.
Hoa Hướng Bắc cũng đã quỳ xuống.
Cứ như thế đỡ Đế Vương Giám quỳ từ trên cầu Đá của Nguyệt Hồ đi về đến đại sảnh trong nhà.
Còn mấy trăm nhân mã của Hoa gia nhìn thấy đương gia Hoa Đông Thành làm như vậy thì ai còn dám đứng nữa, lập tức mấy trăm người cùng quỳ xuống đi. Tất cả đều tỏ ra rất long trọng và thành kính rước Đế Vương Giám về.
- Ôi, một cái chìa khóa bằng xương để mở Huyết Trích Tử mà thôi. Bọn họ cũng làm như là bảo bối, cho rằng thực sự là của Hoàng thượng gì gì đó nữa. Người đời đều buồn cười chỉ có mình tôi là tỉnh táo.
Nhìn cảnh tượng long trọng đó, Diệp Phàm trong lòng cũng cảm thấy rất xúc động.
- Tên này cũng thật là kỳ lạ, không ngờ đã giúp Hoa gia tìm lại được Đế Vương Giám.
Chủ tịch mặt trận tổ quốc địa ủy Phong Châu Thái Quy Diêu có chút buồn bực lắc đầu liếc nhìn nhân vật số một Thái Lượng một cái.
- Giẫm phải phân chó mà thôi.
Phó Chủ tịch thường vụ Trương Yểu lạnh lùng nói.
- Thế thì phải làm thế nào?
Thái Lượng tức giận nói, uống một ngụm trà lớn.
- Bí thư Thái, anh không thấy sự cung kính của Hoa Đông Thành đối với tên đó hay sao. Thiếu chút nữa thì gọi là “ông nội Diệp” rồi.
Có lẽ, từ nay về sau họ Diệp kia đã khuất phục được Hoa gia rồi. Việc này nếu xảy ra, dưới sự giúp đỡ to lớn của Hoa gia, nếu thực sự thống nhất được thị trường vật liệu da.
Lại thêm tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đầu tư vào. Vậy chúng ta chẳng phải là thua cờ rồi sao.
Ủy viên địa ủy Phó chủ tịch Trần Bân có chút lo lắng.
- Lo cái gì, một mình Hoa gia muốn thống nhất thị trường vật liệu da ở Phong Châu cũng không phải dễ dàng. Việc này nói thì dễ làm thì khó. Hoa gia tuy có danh tiếng về vật liệu da. Nhưng cạnh tranh quá quyết liệt, những hộ kinh doanh khác chưa chắc đã đồng ý chịu thua thiệt. Đến lúc đó, việc này có lẽ lại có kịch hay để xem.
Thái Quy Diêu có cách nhìn của riêng mình lắc đầu.
- Ôi…
Thái Lượng thở dài, liếc nhìn mọi người nói:
- Thực ra, việc này nói ra trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn. Từ thực tế bản thân mà nói chúng ta nên hỗ trợ hắn ta hoàn thành việc này. Nói tóm lại cũng đều là vì địa khu Phong Châu của chúng ta. Nhưng…
Nói đến đây Thái Lượng dừng lại.
- Tên đó thực không thức thời, đến lúc thực sự hoàn thành việc này có lẽ chúng ta một ngụm canh cũng không có để mà húp.
Việc này nhất định phải làm, nhưng không phải do hắn làm chủ soái, mà phải do Phong Châu chúng ta, do anh Bí thư Thái đứng đầu đi làm mới đúng.
Hắn là cái quái gì, cho rằng khoác lên vỏ “trợ lý” là có thể đến chỗ 5, 6 người chúng ta.
Phong Châu này còn có Bí thư Thái chủ quản, không phải là Diệp Phàm hắn.
Trương Yểu rất kích động, tự nhiên nịnh nọt.
- Trương lão đệ, không thể nói như vậy được. Tốt xấu gì cũng là trợ lý Chủ tịch tỉnh, “quan lớn hơn một cấp đè chết người” lẽ nào cậu chưa nghe thấy sao? Hơn nữa, hắn cũng là lãnh đạo của Thái Lượng ta, chúng ta phải tôn trọng lãnh đạo mới được.
Thái Lượng vẫn tỏ ra đạo mạo giả tạo.
- Hoa gia đã tổ chức rất náo nhiệt, nghe nói Hoa Đông Thành lão đồ cổ này đã quỳ trước mặt trợ lý Diệp. Xem ra, năng lực của trợ lý Diệp cũng không phải là bình thường đâu.
Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Phong Châu Đổng Thanh Thanh tỏ ra khâm phục nói với Chủ tịch địa khu Lâm Cường.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2566: Thống nhất và lập uy cùng tồn tại
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Thực tại khiến người ta không ngờ, vốn cho rằng hắn sẽ lặng lẽ trở về Đồng Lĩnh. Không ngờ mấy ngày không gặp, đã ngược lại.
Hơn nữa, vừa trở lại đã mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ. Việc này, chỉ cần Hoa Đông Thành hết sức tương trợ thì tám phần có thể thành công.
Lâm Cường tôi đã sớm mong đợi ngày này rồi.
Ánh mắt Lâm Cường trở nên kiên nghị, tuy nhiên, ánh mắt của ông ta lại nhìn Đổng Thanh Thanh.
- Bầu trời của Phong Châu, lẽ nào thực sự phải thay đổi rồi?
Đổng Thanh Thanh giống như tự nói với mình một câu.
- Tạm thời lật trở lại những ngày cũ thì cũng tương đối khó, tuy nhiên ít nhất vận mệnh cũng mong chờ vào phương hướng phát triển của chúng ta. Đây là một tình thế tốt, hãy xem kết quả sau này như thế nào.
Lâm Cường khẽ lắc đầu và uống một ngụm trà.
- Chủ tịch Lâm, liệu chúng ta có nên làm gì đó không?
Đổng Thanh Thanh hỏi.
- Là phải làm cái gì? Hai năm nay, tôi sắp bị chết nghẹt rồi.
Thái độ của Lâm Cường càng kiên quyết hơn.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm bảo Phó trưởng ban Thư ký tỉnh ủy Vạn Đạt Thành tập hợp các thành viên của tổ thu hút đầu tư và Phòng Thương mại đến.
Tuy nhiên, sắc mặt của Vạn Đạt Thành có chút khó coi.
- Thế nào hả đồng chí Đạt Thành? Có phải là gần đây đã mệt mỏi vì công việc rồi. Đồng chí Đạt Thành, phải chú ý nghỉ ngơi đấy.
Diệp Phàm liếc nhìn Vạn Đạt Thành.
- Danh thiếp của những người được điều động đều đã được làm xong rồi. Tuy nhiên, hình như họ đều có việc, đi công tác làm việc này việc kia, hơn nữa, trong những người được điều động đã có hơn một nửa ốm xin nghỉ rồi.
Vạn Đạt Thành vẻ mặt buồn bực.
- Vẫn có mấy người “còn sống” chứ?
Diệp Phàm nghiêm nghị “hừ” nói. Biết rằng do Thái Lượng đứng phía sau giật dây.
- Vâng vẫn còn, tuy nhiên, chỉ có ba người. Chỉ có mấy người như vậy thì triển khai công việc thế nào. Lẽ nào thực sự muốn chơi chúng ta?
Vạn Đạt Thành hơi tỏ ra phẫn nộ.
- Bí thư Thái nói thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn có thể nói thế nào, dù sao cũng đan chơi trò “giật dây”. Hơn nữa bề ngoài tỏ ra rất tích cực. Đề nghị chúng ta nếu thay những người bị ốm này cũng được.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy thay người cũng không phải là việc chính. Hơn nữa, lần này điều động người đều là tôi dựa trên ý kiến lấy từ các ban, ngành. Đã chọn ra những cán bộ chủ chốt của các ban, ngành khác nhau.
Nếu những cán bộ chủ chốt đó đều không thể đến thì còn có thể làm được việc gì? Chúng ta lần này phải đánh một gậy thật đẹp, quyết không thể vì một đời thấp hèn vô dụng mà làm hỏng đi đại sự của chúng ta, từ đó lại phụ lòng mong đợi của lãnh đạo tỉnh ủy.
Vạn Đạt Thành nói.
- Anh lại đi thông báo. Yêu cầu những nhân viên của các ban, ngành được điều động một tiếng sau phải có mặt. Có bệnh thì chúng ta sẽ mời chuyên gia đến chữa cho họ. Nói với bọn họ, một khi chuyên gia đến khám không có bệnh gì nghiêm trọng mà không làm được việc, Diệp Phàm tôi sẽ đưa ra kỷ luật.
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Vạn Đạt Thành gật đầu, sau đó nói:
- Chỉ sợ những chuyên gia đó cũng không dám nói sự thật.
- Ha ha, chúng ta sẽ mời vài chuyên gia thực sự từ Sở Y tế tỉnh xuống mới được. Những chuyên gia này thực sự là cao thủ. Có bệnh hay không có bệnh nhìn một cái là có thể phát hiện ra.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng.
- Vậy thì được, tôi lập tức đi sắp xếp.
Vạn Đạt Thành dường như lấy lại hứng thú, vội vàng đi.
Vạn Đạt Thành. Con người gian manh xảo quyệt. Muốn châm ngòi giữa ta và Thái Lượng, chỉ điều động có mấy người mà Vạn Đạt Thành ngươi cũng không làm được vậy mà vẫn ngồi vào chức Phó Trưởng ban thư ký tỉnh ủy, vậy phải chuyển “tổ” đi thôi.
Hơn nữa lão Vạn trước đến giờ vẫn nhờ cần cù tháo vát mà nổi tiếng, lại là thân tín số một của tỉnh ủy, cấp dưới nào dám đối đầu với hắn ta, thì đó không phải là tự tìm điều không vui. Việc này, rất có khả năng là Vạn Đạt Thành cố ý làm. Chờ mình đắc tội với Thái Lượng mà thôi, chơi thủ đoạn hay lắm. Diệp Phàm nhìn theo phía sau Vạn Đạt Thành trầm ngâm suy nghĩ.
Trước 9 giờ sáng, Hoa Đông Thành dẫn đầu đoàn người Hoa gia đã đến trước cửa phòng làm việc tạm thời của Diệp Phàm.
- Hoa đương gia. Việc của các ông bên đấy đã sắp xếp xong xuôi chưa?
Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười đưa tay bắt chặt tay Hoa Đông Thành.
- Trợ lý Diệp, việc của chúng tôi ổn thỏa rồi. Hôm nay đến chủ yếu là muốn trao đổi việc triển khai công việc thế nào với nhân viên Tổ trù bị thu hút đầu tư của các anh một chút.
Tuy chúng tôi đều là những lão già thô lỗ. Có vài người còn gọi tôi là lão “đồ cổ”. Tôi biết tật xấu của mình, so với thời đại mà nói, tôi cũng có chút không theo kịp.
Tuy nhiên, một khi khúc mắc được tháo bỏ, Hoa Đông Thành tôi vẫn thực sự không già. Việc hợp tác đầu tư lần này tôi giao toàn quyền cho con trai thứ hai của tôi Hoa Hướng Bắc.
Có việc gì cụ thể sẽ do nó giải quyết. Nếu cần Hoa Đông Thành tôi xuất hiện thì xin trợ lý Diệp nói một tiếng là được rồi. Hoa mỗ chỉ cần còn một hơi thở cũng phải đến. Hơn nữa, ở khu vực địa bàn Phong Châu này.
Trên thị trường vật liệu da thì cái mặt này của Hoa Đông Thành tôi cũng có chút tác dụng.
Hoa Đông Thành thể hiện thái độ ra mặt.
- Hoa đương gia quá khiêm nhường rồi, trước kia chỉ là ngang tàng một chút. Bởi vì khúc mắc trong lòng chưa được giải tỏa.
Bây giờ thì không như thế nữa rồi, trở nên rộng rãi, Hoa đương gia ông vẫn có thể trấn áp được nhiều người.
Thị trường vật liệu da ở Phong Châu vẫn cần Hoa đương gia ông dẫn đầu. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi một chút. Việc này có lẽ các ông tối qua các ông đã tổng kết rồi.
Tôi cần một khoản tiền lớn, phải làm một số việc quan trọng. Ảnh hưởng lớn hay nhỏ không quan trọng. Bây giờ là thời đại nói về quy mô và hiệu quả.
Diệp Phàm nói đến đây liếc nhìn Hoa Đông Thành hỏi:
- Các ông có thể đầu tư được khoảng bao nhiêu?
- 3 tỷ.
Hoa Đông Thành hơi có vẻ đắc ý nói:
- Tối qua tôi đã gọi những người có cổ phần ở Hoa gia đến, tính toán tổng thể.
Mọi người nói cơ hội lần này rất khó có được, đều muốn đánh cuộc một lần. Bọn họ nói rằng tin tưởng vào tầm nhìn của trợ lý Diệp, vì thế, bỏ ra toàn bộ số tiền nhàn rỗi.
Ba tỷ này là tiền mặt. Nếu muốn hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân của Pháp.
Giá trị của Xưởng Hoa gia chúng tôi thực sự không ít tiền. Tính ra thấp nhất cũng có thể được mấy tỷ. Hơn nữa, nếu thực sự cần Hoa gia chúng tôi còn có một ít ngọc.
Mang ra một bộ trị giá cũng phải mấy chục triệu. Bên này xem như có thể gom góp được một ít tiền đầu tư.
- Việc đó.
Diệp Phàm gật gật đầu nói:
- Xưởng của các ông, thực ra tôi còn có một ý tưởng khác.
Xưởng của các ông không thể bỏ đi được, phải giữ lại. Ở đó có thể làm nơi xử lý tinh phẩm vật liệu da.
Hơn nữa, còn là biểu tượng của Phong Châu. Có thể làm một địa điểm du lịch, ví dụ như nhà bảo tàng tham quan mua sắm vật liệu da.
Hơn nữa, ngành thủ công chế tác vật liệu da của Hoa gia các ông cũng là bí mật của các ông. Về xử lý như thế đến lúc đó sẽ do các ông và tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân bàn bạc cụ thể là được.
Về việc bảo mật tôi có thể cung cấp cho các ông một số cách. Đến lúc bàn bạc sẽ nói tiếp về chuyện này.
- Trợ lý Diệp, bây giờ chúng tôi là lo lắng là người ta không để ý đến chúng tôi.
Lúc này Hoa Hướng Bắc có chút lo lắng nói.
- Đúng vậy trợ lý Diệp, chúng tôi đã tìm hiểu rồi. Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân là doanh nghiệp nổi tiếng thế giới.
Là doanh nghiệp có thể xếp trong 100 doanh nghiệp lớn nhất trong bảng xếp hạng các doanh nghiệp trên thế giới của Forbes. Công ty con có mặt ở nhiêu quốc gia, hơn nữa, sản phẩm về vật liệu da rất nhiều.
Chế tác tinh xảo, giá cả đương nhiên cũng không xa xỉ. Vậy thì một Xưởng ở nơi khó khăn này của Phong Châu chúng ta thì làm sao người ta có thể để mắt tới.
Hoa Duy Nhất người ủng hộ Hoa Đông Thành thành thực nói nói.
Không thể nói như vậy được, đất có chỗ tốt của đất. Ví dụ lấy các ông ra mà nói, lịch sử sản xuất vật liệu da có thể đạt tới thời kỳ Đường Tống.
Hơn nữa thời kỳ Minh Thanh vật liệu da của Hoa gia càng tuyệt nhất Trung Quốc. Là cống phẩm cho Hoàng thượng. Những cái này đáng để tự hào, hơn nữa ai nói thủ công không đáng tiền.
Ví dụ nói về ô tô, vì sao Rolls-Royce lại được tôn sùng như vậy. Đó là vì người ta làm ra rất tốt.
Hơn nữa, thủ công chiếm phần rất lớn trong đó. Quần áo do máy móc sản xuất ra chắc chắn không đắt tiền bằng may đo.
Bởi vì, người ta đo số đo cơ thể để may ra. Hơn nữa, đồ chế tác thủ công luôn có tính đặc thù, không giống những sản phẩm phổ thông đại chúng giá trị kém hơn nhiều.
Diệp Phàm cười nói.
Hai bên nói chuyện khoảng 40 phút, Vạn Đạt Thành lại nói.
- Trợ lý Diệp, thành viên của tổ kế hoạch tổng cộng 20 người. Ngoài hai đồng chí đi công tác ở tỉnh Tây Lâm, 18 người đồng chí khác đều đã đến.
Vạn Đạt Thành vẻ mặt tươi cười nói.
- Đến rồi thì tốt, chúng ta đi xem xem.
Diệp Phàm nói, sắp xếp cho người của Hoa Đông Thành nghỉ ngơi một chút, sau đó đi thẳng đến phòng họp.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, 18 đồng chí được điều động đều cung kính đứng lên vỗ tay hoan nghênh.
- Hôm nay thấy tinh thần của các đồng chí có lẽ rất tốt đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Trợ lý Diệp, mấy ngày trước thực ra là bị ốm. Tuy nhiên sau khi đã uống thuốc cảm thấy sức khỏe tạm ổn. Vì thế chúng tôi đã trả phép rồi. Có thể được làm việc dưới tay trợ lý Diệp đó là vinh hạnh của tôi.
Phó thường trực phòng Công an địa khu Phong Châu đồng chí Trần Thu nói.
- Thực sự là khỏi bệnh rồi, tôi đã nhờ chuyên gia của Sở Y tế tỉnh về khám bệnh cho các thành viên của tổ công tác trù bị.
Diệp Phàm trong lòng nghĩ “không chắc đâu”, ánh mắt lại liếc qua lão ta, khẽ cười nói.
- Đúng vậy, trợ lý Diệp nghe nói thành viên của tổ Trù bị hơn một nửa bị ốm đã rất lo lắng, các anh đều là thành viên của Tổ Trù bị, thiếu các anh thì công việc làm sao mà triển khai được? Vì thế đã mời chuyên gia đến khám cho các anh, hi vọng có thể sớm bình phục trở lại để tập trung làm việc. Việc hình thành thống nhất thị trường vật liệu da ở Phong Châu chúng ta không thể thiếu các đồng chí!
Vạn Đạt Thành thầm “hừ” một tiếng.
- Trợ lý Diệp, Trưởng ban thư ký Vạn. Bệnh của tôi thực sự là khỏi rồi, đã đến kiểm tra ở bệnh viện của Địa khu rồi. Không cần các chuyên gia khám lại đâu. Cảm ơn ý tốt của trợ lý Diệp, chúng tôi sẽ tập trung mười hai phần tinh thần để làm tốt việc thu hút đầu tư và điều chỉnh thống nhất thị trường.
Phó Thường trực Phòng Xúc tiến đầu tư Lưu Bình vội nói.
Người này đương nhiên biết trò của mình và những người khác đều đã sớm bị con mắt tinh tường của trợ lý Diệp nhìn ra rồi.
Bây giờ nếu không lập tức bày tỏ thái độ thì sợ cục u nhọt trong lòng lãnh đạo ngày càng lớn sau đó đến lúc không thể điều hòa được nữa thì mình và mọi người có lẽ sẽ bị đưa xuống nơi nào đó mát mẻ.
Mời chuyên gia đến chính là đòn sát thủ của trợ lý Diệp. Cũng là một lần cảnh cáo đối với những đồng chí không hợp tác.
Thực tế, Lão Lưu và những người khác cũng như là nhân bánh bích quy. Thật khó mà mà được, nếu anh làm thì trợ lý Diệp khen ngợi, nhưng Thái Lượng lại không vui vẻ với anh.
Nhưng, nếu anh không làm thì trợ lý Diệp là cửa ải đầu tiên đã không qua khỏi. Vì thế Lão Lưu và những người khác đã tính toán thống nhất, quyết định trước hết hãy vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt rồi tính sau.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2567: Gác lại việc xử lý.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Khi đến làm việc thì tiếp tục quan sát tình hình để quyết định. Đương nhiên, nếu thái độ của trợ lý Diệp kiên quyết thì chỉ có thể làm việc trước đã. Còn về việc tính sổ của Thái Lượng thì chỉ có thể chờ vào ai thì người ấy chịu mà thôi.
Những đồng chí khi bị điều động vừa nghe thấy tên mình là ai cũng ngơ ngác, đều thầm kêu lên khổ rồi.
- Đúng vật trợ lý Diệp, bệnh của chúng tôi thực sự là khỏi rồi.
Cùng lúc có nhiều người cùng bày tỏ thái độ.
- Trợ lý Diệp, anh xem, nếu bệnh của các đồng chí ấy đều đã khỏi rồi. Việc này, chuyên gia của Sở Y tế không cần làm phiền người ta nữa có phải thế không? Đường xá của Phong Châu không dễ đi, đến một chuyến cũng không dễ dàng gì. Nếu các chuyên gia có chuyện gì không tốt xảy ra thì làm thế nào?
Phó Bí thư địa ủy Chu Xương Trung cười “giảng hòa”.
- Tôi hỏi lại một câu, các đồng chí thực sự không cần các chuyên gia của Sở Y tế xuống nữa có phải không? Sợ là đến khi đồng chí nào đó vẫn chưa khỏi hẳn bệnh trước khi làm việc lại ốm trở lại thì phiền phức. Tôi thấy hay là kiểm tra một chút cũng tốt. Nếu đồng chí nào kiểm tra ra có bệnh thì trước hết phải nghỉ ngơi.
Tổ Trù bị chúng ta cũng dễ thay người trước có phải thế không nào? Các đồng chí, có bệnh nhất định phải điều trị, hơn nữa phải điều trị cho khỏi.
Công việc mà, chờ cơ thể khỏe mạnh trở lại rồi nói có phải thế không?
Diệp Phàm đương nhiên muốn mỉa mai đám người này một chút, vẻ mặt của hắn thân thiện nói.
- Thực sự không cần nữa, chúng tôi đều đã kiểm tra qua rồi, thật sự khỏe rồi trợ lý Diệp à.
Trần Thu vội vàng bổ sung nói.
- Chúng tôi đều hy vọng có thể lập tức tập trung vào công việc.
Một người trung niên nói.
- Vậy thì tốt, nếu bệnh của các đồng chí đều đã khỏi rồi thì bây giờ chúng ta bắt đầu, Tổ Trù bị của chúng ta chính thức được thành lập.
Hy vọng các vị có thể chân thành đoàn kết. Góp sức vào làm việc, đưa thị trường vật liệu da Phong Châu đi vào quỹ đạo lấy Hoa Đông Thành Hoa gia là đầu tầu.
Thế này đi, người của Hoa gia cũng đến rồi. Đồng chí Đạt Thành, anh gọi họ vào đây. Chúng ta cùng ngồi bàn bàn một chút.
Diệp Phàm nói.
- Một lũ đớn hèn!
Trương Yểu không chịu được, đập chiếc bật lửa lên bàn. Vội vàng lén liếc nhìn Thái Lượng, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Chỉ mấy chuyên gia đã có thể dọa được một đám người, muốn dựa vào những người này thì có thể làm nên việc gì. Đỡ làm sao được...
Thái Quy Diêu có chút buồn bực lắc đầu.
- Người ta là quan tỉnh, có thể đè chết người. Nói gì đến đám tôm tép bọn họ. Ngay cả chân của chúng ta còn muốn bỏ chạy.
Thái Lượng lạnh lùng “hừ” một tiếng, sắc mặt nặng xuống đang sợ. Đương nhiên là lời nói ngược với suy nghĩ của mình rồi.
- Nghe nói buổi chiều Chủ tịch Lâm và Chu Xương Trung phải tham gia hội nghị thành lập Hiệp hội vật liệu da Phong Châu. Đến khi đó, các lão tổng của các nhà máy liên quan đều sẽ tham gia. Việc làm của thằng nhãi này không hề đơn giản, hành động lại rất nhanh.
Thái Quy Diêu nói.
- Làm đi, cũng không nhất định thành công.
Thái Lượng nói, nhìn bộ dạng của Trương Yểu và Thái Quy Diêu đều không hiểu, không kìm được nói:
- Hồng Phách Thiên Chân chỉ là đến thăm quan. Người ta sẽ nhắm vào chúng ta ở đây, tôi rất không tin tưởng.
Người ta là nhà máy đẳng cấp thế nào chứ. Đừng nói là Phong Châu chúng ta là nơi kinh tế không phát triển nhất. Cho dù là có là thành phố Long Giang của tỉnh người ta cũng chưa chắc đã để mắt đến.
Đầu tư vào đây sao bằng được ở khu vực duyên hải phát triển. Ở đó người ta đã có dây chuyền chế tác vật liệu da hoàn chỉnh.
Phong Châu chúng ta tuy lượng chế tác vật liệu da tương đối lớn. Nhưng chưa hình thành được thị trường cũng càng không có quy mô.
Làm vài món đồ chơi cẩu thả còn được. Muốn cùng hợp tác với những người tai to mặt lớn trong ngành vật liệu da, căn bản không đủ đẳng cấp.
Tôi thấy, cho dù là có thể thành công, có lẽ cũng sẽ trở thành cơ sở sản xuất của bọn họ mà thôi. Còn thương nhân của Phong Châu chúng ta ở đây trên thực tế lợi nhuận có thể kiếm được không thể bằng bên đó được. Hơn nữa, còn có khả năng bị người ta nhuốt trắng mất, đến cả những thứ đồ chơi truyền thống của chúng ta cũng mất đi.
Về việc thống nhất, Thái Lượng tôi không phải chưa nghĩ đến, chỉ sợ thống nhất không hợp lý kết quả ngược lại cái được không bù đắp nổi cái mất.
Nếu như dễ dàng thống nhất như thế không sớm hình thành dây chuyền sản xuất. Việc này ở đâu cũng không dễ dàng. Ở Phong Châu chúng ta càng khó.
- Đối đầu, đầu bên kia mới là nặng nề. Vẫn là Bí thư Thái nhìn xa trong rộng có thể nhìn thấu tất cả. Xem ra chúng tôi đều mù quáng hết cả rồi.
Tinh thần Trương Yểu lại thoải mái trở lại.
- Ừm, Bí thư Thái nói rất hợp lý. Rất có khả năng sẽ tạo nên kết cục này. Ủy viên địa ủy chúng ta nhất định phải nhắc nhở một số đồng chí đừng vì chỉ huy sai lầm.
Đó như là một tai nạn đối với trị trường vật liệu da của Phong Châu chúng ta. Thị trường của chúng căn bản đã yếu đuối rồi, sẽ chịu không nổi đâu.
Bí thư Thái, chúng ta phải phản ánh vấn đề này với lãnh đạo cấp trên. Không thể tiếp tục để một vài đồng chí khinh xuất xuống làm rối loạn lên được.
Anh tìm chiến tích vẻ vang cũng được, nhưng không thể “làm bị thương” Phong Châu chúng tôi. Hắn có thể phủi mông mà bỏ đi, chỉ một câu “đóng học phí” là rủ bỏ tất cả.
Còn chúng ta sống ở Phong Châu lâu dài. Có lẽ chỉ có thể lấy cục bông nhét vào lỗ tai mà thôi.
Thái Quy Diêu vẻ mặt u buồn nói.
- Lần này hắn có muốn phủi mông bỏ đi cũng không thể được, việc lần này khác rồi. Bí thư tỉnh ủy La đang chú ý theo dõi. Đến khi hắn muốn phủi mông thì sẽ là lúc ông ấy mất chức. Tuy nhiên, đối với một vài đồng chí chúng ta nhắc nhở một chút cũng là nên làm. Đến khi đó ghi chép vào hồ sơ. Xảy ra chuyện thì chúng ta cũng dễ nói có phải thế không nào?
Thái Lượng lạnh lùng nói.
- Đúng đúng, phải nhắc nhở. Nếu không lại cho rằng tất cả chúng ta đã đồng ý. Với cách làm của hắn, vốn rất nhiều đồng chí đều không thuận mắt. Quá ngạo mạn, quá lộn xộn. Căn bản là không để ý đến tình hình thực tế của Phong Châu chúng ta. Còn nói làm lớn, làm mạnh, làm cái rắm. Đến khi “bụng” to lên rồi hắn có thể tiêu giảm đi được không? Chỉ là đang phá hoại mà thôi.
Trương Yểu đặc biệt có thành kiến với Diệp Phàm, nét mặt y rất tức giận.
Buổi chiều khi cắt băng khánh thành xong Diệp Phàm vừa trở lại phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Mễ Nguyệt, nói rằng Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Thiên Cảnh Đinh Đồng Sơn đã giao toàn quyền đàm phán và ký kết hạng mục đầu tư khu du lịch ở trại Hồng Cốc cho Trần Hùng.
- Con đường thì nói thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ nói 2/3 số tiền cần để làm con đường ở trại Hồng Cốc sẽ được tính cùng với hạng mục xây dựng khu du lịch. Còn lại 1/3 bọn họ kiên quyết để lại cho Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết, đây là công trình dân sinh. Chính phủ bỏ ra một phần cũng là việc nên làm và nói lung tung gì đó nữa. Việc này xử lý thế nào thì vẫn phải xin chỉ thị của trợ lý Diệp.
Mễ Nguyệt nói.
- Ừm, bọn họ nói cũng có chút lý lẽ. Đúng là công trình dân sinh, cho dù không có bọn họ đầu tư thì chúng ta cũng phải sửa lại nó. Đương nhiên chất lượng thấp hơn rất nhiều. Việc này tôi thấy có thể đồng ý. Tuy nhiên, cô đã hỏi qua Chủ tịch thành phố Khổng chưa?
Diệp Phàm đồng ý.
- Đã hỏi rồi, Chủ tịch Khổng nói việc này chỉ cần Chủ tịch Ngọc quyết định là được rồi. Tuy nhiên, còn tập đoàn Thủy Chau Bàn Đế và Công ty truyền thông Giang Nam, chúng ta có cần phải đưa ra hình thức đấu thầu để quyết định việc này hay không?
Mễ Nguyệt hỏi.
- Đương nhiên phải đấu thầu, hơn nữa phải làm cho thật hoành tráng mới được. Có cạnh tranh thì mới có thể có nhiều tiền mà! Nếu không chỉ định một công ty thì làm sao có thể thu hút được nhiều hơn nữa Kim Phượng Hoàng. Một khi mở đấu thầu bàn tới điều kiện chúng ta càng có thể kiếm được hơn nữa.
Diệp Phàm nở một nụ cười.
- Rõ rồi, tôi sẽ bàn bạc việc này với chủ tịch Ngọc một chút.
Mễ Nguyệt nói.
- Đúng rồi, trạm điện Hồng Cốc đưa vào hạng mục khu du lịch việc này thái độ của Tập đoàn Thiên cảnh thế nào?
Diệp Phàm lại nghĩ đến việc này.
- Bọn họ cũng đồng ý rồi, dù sao trạm điện Hồng Cốc cũng là một trạm điện có thể kiếm ra tiền. Việc không bị lỗ thì bọn họ nhất định sớm điều tra ra.
Huồng chi, trạm điện Hồng Cốc lại chứa phần lớn nước cần thiết của khu du lịch, không có nước thì khu du lịch giống như bị người ra chặn cổ họng lại.
Có lẽ sau khi trở về bọn họ liền triển khai điều tra rồi, thấy rằng vừa có thể kiếm tiền lại là thứ dễ dàng nắm bắt, đưa vào quy hoạch của khu du lịch thì tốt hơn.
Chỉ có điều trước mắt đối với họ mà nói chỉ là phải đầu tư nhiều hơn mà thôi. Việc này đối với tập đoàn Thiên Cảnh mà nói chỉ là số lượng ngân hàng cho vay được bao nhiêu mà thôi.
Mễ Nguyệt nói.
Năm ngày sau Diệp Phàm hết bận việc ở Phong Châu lại vội vàng trở lại Đồng Lĩnh.
Tại phòng họp Thường vụ, các Ủy viên Thường vụ đều đã có mặt.
Diệp Phàm liếc nhìn đồng chí Trì Hạo Cường, Bí thư Đảng ủy công an thành phố Đồng Lĩnh, phát hiện người này mặt cúi gằm xuống giống bộ dạng như không còn mặt mũi nào nhìn mọi người. Còn Tất Vân Lý lại tỏ ra đắc chí ngửa cổ lên hút thuốc.
- Thời gian này tôi luôn bận việc ở Phong Châu, hôm nay trở về chủ yếu là muốn nghe mấy công trình lớn của thành phố đã tiến hành như thế nào rồi?
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp, tôi...tôi chưa làm xong.
Trì Hạo Cường nói trước.
- Không nhìn thấy lão tổng Tống Hương Quân của thần lộ?
Diệp Phàm hỏi.
- Căn bản là cô ta trốn tránh không muốn gặp người khác, chúng tôi không có cách gì. Người ta là nữ giới, không thể nào xông đến nhà cô ta được, ôi...việc này...
Trì Hạo Cường vẻ mặt hổ thẹn.
- Lúc đầu chẳng phải nói là nội trong 3 ngày, bây giờ cũng kéo dài sắp được 1 tháng rồi. Trợ lý Diệp việc này chắc là không kéo dài được nữa.
Nếu như vài đồng chí cứ kéo dài thì phải gánh lấy trách nhiệm này. Đây là đại công trình 50 tỷ, trên tỉnh theo dõi rất sát sao.
Lão Tất kiên quyết không bỏ qua Trì Hạo Cường, đương nhiên là muốn trả mối thù trước kia bị làm nhục.
- Trợ lý Diệp thời gian này luôn bận việc ở Phong Châu, việc này, tôi phải chờ anh ấy trở về để báo cáo có phải thế không nào?
Trì Hạo Cường trừng mắt tức giận nhìn Tất Vân Lý.
- Ha ha, trong tình hình đặc biệt có thể gọi điện để báo cáo mà! Tôi không thể không nói, đây là thái độ của một số đồng chí đã có vấn đề. Anh đã không làm được việc cũng không kịp thời báo cáo có phải không? Làm sao có thể mang đại công trình 50 tỷ ra mà đùa được. Đây hoàn toàn là coi thường lãnh đạo trên tỉnh.
Mâu thuẫn của Tất Vân Lý với Trì Hạo Cường là không thể giảng hòa được.
Khổng Đoan tức giận chép miệng nhưng lại cảm thấy không thể nào mở lời được lại ngậm miệng lại. Bởi vì hai người đều là đường dây của mình, nói ai đây?
- Qua điện thoại một lúc không thể nói rõ hết được, tôi sợ lại ngược lại. Hơn nữa, muốn nói gánh trách nhiệm, vậy tôi xin hỏi. Giai đoạn đầu của hạng mục công trình là do lão Tất anh gánh trách nhiệm. Thời gian anh kéo dài còn dài hơn so với tôi, Trì Hạo Cường tôi có thể gánh trách nhiệm, nhưng lão Tất lẽ nào lại không phải gánh trách nhiệm trước sao?
Trì Hạo Cường tấn công trực tiếp.
- Bây giờ không phải là lúc nói đến trách nhiệm, trợ lý Diệp. Tôi thấy việc này trước tiên hãy gác qua một bên, mấu chốt của chúng ta bây giờ là giải quyết việc của lão tổng Tống Hương Quân “thần lộ” trước đã.
Hôm nay vừa khéo các ủy viên đều ở đây, chúng ta hợp mưu hợp sức đưa ra một biện pháp khả thi.
Nếu không, cứ ở đây hàng ngày lải nhải về trách nhiệm cũng chỉ là việc vô nghĩa. Huống chi, việc này thực sự rất gấp rồi.
Hạng mục lớn như thế này cũng phải mất mấy tháng thậm chí là mấy năm mới hoàn thành. Thời gian chỉ một tháng cũng thực sự là gây khó khăn đối với các đồng chí của chúng ta. Việc này cần các đồng chí thông cảm mới được.
Khổng Đoan cuối cùng không kìm được mở lời muốn trước tiên gác chuyện này lại đã. Khi phong ba đã dừng lại có nhắc lại cũng nhẹ hơn một chút. Dù muốn xử lý cũng sẽ nhẹ đi nhiều.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2568: Bị cắn ngược lại một cái.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Dự án đường cao tốc này là bàn đạp của dự án nhà máy điện, nếu như dự án đường cao tốc bị khựng lại thì sẽ kéo theo cả dự án nhà máy điện cũng phải ngưng theo.
Đến lúc đó lẽ nào các lãnh đạo trên tỉnh lại buông tha cho chúng ta dễ dàng như vậy. Chỉ sợ lúc đó các đồng chí ngồi đây đều bị ăn gậy.
Chúng ta không phải sợ bị đánh mà vì chúng ta không xử lý được việc này nên bị đánh là đúng. Việc này nói khó nghe hơn chút là không làm tròn trách nhiệm.
Các đồng chí, tôi thấy, việc này không thể gác lại như vậy được. Nhất định phải giải quyết nghiêm túc, đây là vấn đề về thái độ và tư tưởng.
Nếu xảy ra hậu quả mà lại không chịu trách nhiệm thì sau này, còn có trên có dưới, làm sao chúng ta triển khai tốt công việc được đây?
Các đồng chí cấp dưới lại làm loạn, rồi bên trên không tha thứ cho chúng ta vì chúng ta không chịu trách nhiệm.
Vì thế, không thể nào để như vậy được.
Không ngờ Xa Quân lại nhắc đến “quân” của Khổng Đoan.
- Đồng chí Xa Quân, tôi không phải không suy nghĩ đến trách nhiệm. Chỉ là nhiệm vụ cấp bách của chúng ta hiện nay là hợp tác với tập đoàn Thần Lộ. Nếu như cứ nghĩ đến trách nhiệm mà quên đi việc chính như vậy thì mới đúng là không có trách nhiệm với nhân dân và với toàn Đồng Lĩnh này.
Khổng Đoan tức giận lại chọc về phía Xa Quân.
- Đúng, công việc cũng phải phân biệt rạch ròi. Tôi thấy giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Như chủ tịch Khổng đã nói giờ việc quan trọng là tìm tập đoàn Thần Lộ. Bằng không nếu vì vấn đề tập đoàn Thần Lộ mà khiến cho dự án nhà máy điện bị ngưng trị, thì chúng ta ngồi đây cũng đều đắc tội với nhân dân Đồng Lĩnh.
Lúc này, đồng chí Thiên Cản Khẩn – Bí thư quận ủy Đồng Lĩnh bổ sung.
- Không thể nói như vậy được. Nếu không truy cứu trách nhiệm thì tôi nghĩ không hoàn thành được? Như vậy thì tư tưởng cũng thoải mái, không áp lực gì.
Lúc này trưởng ban tổ chức Trần Đại Hải cũng ra mặt giúp đỡ Xa Quân.
- Đồng chí Trần Đại Hải, lẽ nào đồng chí còn không hiểu về việc nào là nặng, nhẹ, gấp, chậm sao?
Khổng Đoan tức giận, nói thẳng với Trần Đại Hải.
- Điểm này không cần Chủ tịch Khổng phải nhọc tâm lo lắng, Đại Hải tuy chẳng có gì giỏi giang, nhưng ít nhất cũng vẫn là TQ chúng ta.
Dù sao đều không cần chịu trách nhiệm. Đồng chí nào đi cũng có thể ôm tư tưởng đó. Việc này nhìn thì như giải quyết việc nhỏ nhưng thực ra lại là một chuyện lớn.
- Còn anh khi nói đến phân tích lý luận, người ta còn là phần tử tri thức cao hơn, có thể mạnh hơn cả ai đó nữa kia.
Trần Đại Hải miệng lưỡi cũng sắc bén nói lại, châm chọc người cầm trong tay Bằng của trường Đảng.
- Nặng, nhẹ, nhanh, chậm, ha ha. Nói hay lắm, đúng là cần phải phân biệt việc nào là nặng, nhẹ, nhanh, chậm. Nhưng cũng phải chú ý sự tồn tại của chúng.
Nếu nói về việc này thì đồng chí Xa và đồng chí Trần nói có lý. Vẫn là việc “kéo lấy” tập đoàn Thần Lộ.
Hơn nữa lúc đầu trong hội ngị thường ủy cũng đã ngắt lời. Nếu trong vòng 3 ngày không thể gặp được tổng giám độc Tống Hương Quân của tập đoàn này thì coi như thua.
Mà nếu thua thì ngay lập tức báo cho hội nghị thường vụ. Một vài đồng chí tư tưởng có vẻ mất tập trung rồi.
Sao lại không chú ý quên cả ghi chép lại nội dung cuộc họp chứ.
Vương Long Đông đột nhiên chen vào, nhắc nhở một đồng chí nào đó bên cạnh.
Lúc này Xa Quân liền vui mừng khôn tả nói :
- Đúng, đúng. Cuộc họp còn có ghi chép mà. Tôi còn nhớ khi đó trợ lý Diệp vỗ bàn, nói cho đồng chí Trì Hạo Cường thời gian 3 ngày mà.
Lúc đó còn nói nếu trong 3 ngày mà không có kết quả gì thì phải ngay lập tức tìm cách khác. Tôi thật không nghĩ tới đồng chí Trì Hạo Cường lại không xem hội nghị ra gì.
Hội nghị thường vụ là làm gì chứ, tôi nghĩ trong lòng đồng chí Trì Hạo Cường biết rõ. Đã biết rõ rồi mà còn phạm phải sai lầm lớn như thế thì đó thuộc về vấn đề tư chất rồi.
Việc này không phải đồng chí Trì Hạo Cường sơ suất gây ra mà là cố tình làm.
Nói đến đây, Xa Quân dừng lại nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng xám xịt lại của Trì Hạo Cường rồi hỏi :
- Đồng chí Trì Hạo Cường, rốt cuộc đồng chí muốn làm gì? Lẽ nào lại muốn dự án đường cao tốc Kinh Ngân dừng lại sao? Về sau cũng sẽ khiến dự án nhà máy điện gặp rắc rối như vậy sao?
- Tôi không có ý nghĩ như vậy, là một đảng viên Trì Hạo Cường tôi kiên định theo nguyên tắc của Đảng.
Có tư tưởng cống hiến bản thân cho Đảng, cho dân, tôi một lòng một dạ muốn làm tốt việc của tập đoàn Thần Lộ.
Thời gian gần đây không ngày nào tôi không cân nhắc chuyện này. Tôi đã đi tới tập đoàn Thần Lộ cả n lần. Giày tôi đi cũng đã mục nát cả vài đôi, tôi đâu có làm sai chỗ nào.
Làm sao lại có tư tưởng như vậy được. Xin bí thư Xa đừng có ngậm máu phun người thế.
Trì Hạo Cường giận, đứng phắt dậy, nói còn không được lưu loát.
- Muốn hoàn thành việc về tập đoàn Thần Lộ, có trời mới hiểu được trong lòng anh nghĩ gì. Đừng tưởng những người ngồi ở đây đều là ngu ngốc.
Cái anh muốn làm là “kéo”. Sau đó vẫn là “kéo”, kéo đến cuối cùng thì làm thế nào, rồi quốc lộ Kinh Ngân sụp đổ, thì nhà máy điện cũng chẳng còn.
Đến lúc đó gậy của Tỉnh sẽ giáng vào ai? Lẽ nào trợ lý Diệp là trợ lý của chủ tịch Tỉnh, lại là nhân vật số một của Đồng Lĩnh sẽ không khỏi bị liên can sao?
Còn nữa, trách nhiệm quan trọng hơn chính là củ tịch Khổng, dự án nhà máy điện là do ông ấy đứng đầu.
Rồi cả đồng chí Vương Long Đông – phó chỉ huy cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được. dã tâm của một vài đồng chí, Xa Quân tôi không thể không nói, việc này nhất định phải được xử lý nghiêm túc.
Xử lý nhanh chóng. Trợ lý Diệp, chủ tịch Khổng, rõ ràng buổi họp ngày hôm nay phải xử lý việc này trước xong giải quyết việc về Thần Lộ.
Chúng ta cùng tiến hai đầu, như đồng chí Vương Long Đông đã nói. Nếu như không truy cứu trách nhiệm thì không hoàn thành được công việc.
Xa Quân càng lúc càng hung. Và hướng về phía Diệp Phàm. Ngày cả Khổng Đoan cũng bị liên lụy.
- Trợ lý Diệp, đồng chí Trì Hạo Cường xử lý việc này có chút không hợp lý. Tư tưởng đã sơ suất. Nhưng cũng là có lòng muốn hoàn thành tốt việc này. Kết quả là lòng tốt lại làm việc không thỏa đáng. Tôi thấy hãy cứ để việc xử lý gác lại một bên, chúng ta còn đang lo dự án nhà máy điện thì nên tập trung trước.
Khổng Đoan nhanh chóng lên tiếng.
- Đúng, dự án nhà máy điện là dự án lớn của thành phố chúng ta nên không thể qua loa được. Như đồng chí Xa Quân nói, hai đầu cùng tiến, cùng giải quyết hai việc.
Đương nhiên, vì đồng chi Trì Hạo Cường cầu thắng, nôn nóng quá nên làm hỏng việc, gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Các đồng chí, dự án nhà máy điện quan trọng như thế nào cũng không cần tôi nói nhiều nữa. Tổ chuyên gia của Tỉnh cũng đã ở Đồng Lĩnh, họ đến là giúp chúng ta.
Nếu như không xử lý thì họ cũng sẽ gây khó khăn. Sẽ khiến cho lãnh đạo trên tỉnh có ấn tượng không tốt về việc chính quyền chúng ta làm việc qua loa, không có trách nhiệm.
Xử lý nhất định phải làm. Nhưng xử lý như thế nào…
Diệp Phàm nói đến đây rồi dừng lại, hình như đã khát và muố uống trà. Tay liền cầm chén trà lên.
Thực ra hắn ta trì hoãn lại là để xem xem Trì Hạo Cường thế nào.
- Thực ra chỉ cảnh cáo miệng thì sao? Mà không cần phải ghi chép vào hồ sơ. Về việc này chúng ta yêu cầu đồng chí Trì Hạo Cường phải cố gắng lập công chuộc tội. Nếu như sau có biểu hiện tốt thì hoàn toàn có thể bó đi được cảnh cáo này đúng không?
Khổng Đoan nhìn đã thấy không được, xem chừng Diệp Phàm như vậy như đã cầm dao giết, Trì Hạo Cường chắc chắn là ăn dao rồi. Vì Xa Quân cũng đang làm loạn lên, đương nhiên sẽ cho phát dạo nhẹ nhất.
- Tôi hoàn toàn phục tùng quyết định của tổ chưc, trợ lý Diệp, tôi sẽ khắc trong tim lời cảnh cáo này. Sau này sẽ dốc hết sức lực để lập công chuộc tội. Hy vọng trợ lý Diệp cho tôi một cơ hội.
Trì Hạo Cường cũng thấy không ổn nên đã chủ động nói.
- Tổ chức quyết định, đồng chí Trì Hạo Cường, ý đồng chí là gì?
Xa Quân đột nhiên lớn tiếng.
- Tôi có ý gì, chính là chấp nhận theo quyết định của tổ chức, lẽ nào làm theo quyết định của tổ chức cũng là sai sao?
Bí thư Xa, dù anh làm công tác tư tưởng, nhưng nếu nói làm theo quyết định của tổ chức cũng là sai thì xin anh cho một giải thích chính đáng.
Lẽ nào phải phục tùng theo quyết định cá nhân của đồng chí Xa Quân sao? Nếu như đồng chí đại diện cho tổ chức thì tôi không còn gì để nói.
Trì Hạo Cường vẫn không bỏ qua cơ hội cắn lại Xa Quân một nhát. Tự nhiên ám chỉ Xa Quân muốn ngồi vào vị trí của Diệp Phàm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥