- Chủ nhiệm Lưu, phiền các ông kiểm tra lại một lần nữa xem có phải bệnh tình của ông Tống khỏi rồi không.
Diệp Phàm nói với vẻ mặt không phải.
Chủ nhiệm Lưu cũng không nói lời nào, bởi vì vị lão gia này đang vội đi điều tra một vụ. Diệp Phàm đợi cho đám người lui ra ngoài, người mà chủ nhiệm Lưu mang theo lại gây sức ép.
Một giờ sau, chủ nhiệm Lưu đi ra, nói:
- Thật là một kỳ tích, bệnh của ông Tống thật đúng là khỏi rồi. Thậm chí là không để lại một chút di chứng nào. Chuyện này thật là kỳ lạ. Trợ lý Diệp, anh đúng là thần phúc của Tống gia đó!
Chủ nhiệm Lưu khâm phục nói.
Diệp Phàm cười nói:
- Tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhưng mà vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại một chút. Tôi đi trước chủ tịch Tống ạ.
- Trợ lý Diệp xin dừng bước. Sắp tới giờ ăn cơm rồi, bất kể là như thế nào, bệnh của cha tôi cũng đã khỏi rồi, vậy nên anh hãy ở lại ăn bữa cơm? Hơn nữa, chuyện liên quân đến cao tốc Đồng Lĩnh, tôi sẽ lập tức cử Hương Quân đem theo vài người đi cùng với các anh đến Đồng Lĩnh. Còn việc của 20 trường học, chúng tôi hứa sẽ giải quyết nội trong vòng một tháng.
Ông Tống nói một cách thành khẩn.
- Số thằng nhóc này thật may.
Tống Cường Phú buồn bực nói thầm với chị Tống Hương Quân.
- Đừng nói vậy, bệnh của ông cụ có thể khỏi như vậy là tốt lắm rồi. Tuy thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút khó tin ở người này. Chẳng qua là chó ngáp phải ruồi thôi.
Thế nhưng làm sao lại trùng hợp như vậy. Đụng một cái không ngờ lại khỏi được, hơn nữa, trước đó người này lại còn dám đánh cược với người nhà chúng ta, nếu như nói là không có một chút bản lĩnh nào thì cũng không phải.
Người nào mà có khả năng ngồi vào vị trí của anh ta cũng là hạng người hết sức lông bông. Việc này mà không có dự tính trước thì tuyệt đối sẽ không làm.
Huống hồ hắn dám lấy chuyện đại sự như cao tốc Đồng Lĩnh ra để đánh cược. Nếu như đúng là anh ta thua thật thì lúc đó chúng ta được một phen kinh doanh, nếu như truyền tới tai cấp trên thì anh ta sẽ bị xử phạt. Vì thế tôi cảm thấy có gì đó mâu thuẫn.
Tống Hương Quân nghi hoặc.
- Ừ, cũng đúng. Nhưng mà em nghĩ rằng người này hồ đồ rồi. Đúng là chó ngáp phải ruồi thôi.
Tống Cường Phú vẫn giữ nguyên cái nhìn của mình.
- Có lẽ là vậy, nhưng mà chị vẫn không nhìn thấu người này.
Tống Hương Quân gật đầu, ánh mắt của cô lại vừa như có ý vừa như chẳng lưu tâm đến khuôn mặt của Diệp Phàm. Dường như muốn nhìn thấu con người này.
Nhìn cái gì, còn mâu thuẫn, mâu thuẫn cái khỉ gió, nếu mà có thể cho các người đoán bệnh của ta thì cần gì gọi tới Diệp Phàm. Mọi người trong nhà này đều có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai chị em nhà Tống gia.
Nửa tháng sau, đoàn người của tập đoàn Điện lực Viễn Đông cùng với người đứng đầu là Kiều Chính Hòa tới khảo sát dự án nhiệt điện Đồng Lĩnh.
Vì chuẩn bị đầy đủ, lại thêm cao tốc Kinh Ngân vượt qua Đồng Lĩnh. Hơn nữa, ở cách nhà máy nhiệt điện không xa vẫn còn muốn mở thêm đường cao tốc. Toàn bộ điều này đều có động lực thúc đẩy xây dựng dự án nhà máy nhiệt điện ở Đồng Lĩnh.
Kiều Chính Hòa sau khi quay trở lại liền tiến hành khắc phục những khó khăn. Cuối cùng đã thuyết phục được lãnh đạo của tập đoàn khiến cho dự án nhà máy nhiệt điện Chương Hà của Đảng ủy tập đoàn Viễn Đông được thông qua một cách thuận lợi.
Năm ngày sau. Hội nghị xét duyệt báo cáo nghiên cứu tính khả thi của nhà máy nhiệt điện Ngưu Gia Bình được tổ chức ở Chương Hà, hội nghị này sẽ quyết định tiền vốn đầu tư cho kế hoạch xây dựng nhà máy nhiệt điện lên đến 5 tỷ.
Hơn một trăm các nhà chuyên gia khác nhau tham dự hội nghị đến từ ủy ban cải cách và phát triển tỉnh Tấn Lĩnh, tổng giám đốc viện quy hoạch điện lực, công ty điện lực, công ty cổ phần tập đoàn điện lực Viễn Đông Phương Hoa Hạ, ủy ban triển khai kế hoạch thành phố Đồng Lĩnh, viện thiết kế thăm dò điện lực tỉnh Phổ Lĩnh, ủy ban nhân dân thị xã Chương Hà.
Đoàn đại biểu dưới sự dẫn đầu của ông Khổng Đoan - Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh, phụ trách dự án và ông Thôi Dương - Tỉnh ủy Phó trưởng ban thư ký phụ trách dự án đã đi điều tra đánh giá tình hình ở nhà máy Ngưu Gia Bình.
Buổi chiều Đại hội chính thức khai mạc. Viện thăm dò thiết kế điện lực tỉnh Tấn Lĩnh trình bày chi tiết bản báo cáo nghiên cứu tính khả thi của nhà máy nhiệt điện thị xã Chương Hà.
Sau hội nghị, đoàn đại biểu chia thành 7 nhóm bao gồm tổ bảo dưỡng, tổ vận chuyển than đá, tổ điện, tổ kiến trúc, tổ công trình thủy lợi, tổ hóa học bảo vệ môi trường và tổ kỹ thuật, tiến hành thảo luận ghi chép lại những gì thảo luận.
Phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Điền Sơ Nhất cũng vội vàng tới thăm Đồng Lĩnh, Diệp Phàm --trợ lý của chủ tịch tỉnh là thành viên đoàn đại biểu tới tham dự hội nghị.
Trong buổi thảo luận, các đại biểu thảo luận sôi nổi về việc bảo vệ môi trường của nhà máy nhiệt điện. Vấn đề bảo vệ môi trường xung quanh nhà máy nhiệt điện Chương Hà được đề cập tới nhiều lần.
Các đại biểu tham dự hội nghị phần lớn đều quan tâm đến việc thải nước của nhà máy nhiệt điện Chương Hà, các chất thải ô nhiễm và vấn đề ô nhiếm tiếng ồn.
Đối với điều này, theo các chuyên gia của viện thăm dò và thiết kế điện lực tỉnh Tấn Lĩnh, việc thải chất thải của nhà máy phát điện ở thị xã Chương Hà có thể đáp ứng yêu cầu chuẩn mực nhà nước, không gây ô nhiễm nặng tới môi trường xung quanh thị xã Chương Hà.
Hơn nữa, trong kế hoạch thì số tiền đầu tư cho vấn đề môi trường cũng không ít. Việc thúc đẩy phát triển nhà máy nhiệt điện có ảnh hưởng đối với môi trường xung quanh.
Sau khi ăn tối xong, Diệp Phàm được Phó chủ tịch tỉnh Điền Sơ Nhất mời tới phòng nghỉ tại khách sạn.
- Thế nào, dạo này vất vả quá phải không?
Phó chủ tịch tỉnh Điền Sơ Nhất cười ha ha trước mặt Diệp Phàm, hỏi.
- Vâng, chạy cả hai bên khá là vất vả. Hơn nữa, công việc lại khá nhiều.
Diệp Phàm gật đầu rồi ngồi xuống.
- Bí thư La có chỉ thị, sau khi khánh thành dự án nhà máy nhiệt điện, anh cần chú tâm vào Phong Châu.
Phó chủ tịch Điền nói.
- Thời gian gần đây, tôi đều bận việc điều chỉnh thị trường nguyên liệu da mà lơ là đi công việc ở Đồng Lĩnh. Thật may là có chủ tịch Khổng và chủ tịch Ngọc tận tình giúp đỡ. Các công việc của các dự án bên Đồng Lĩnh cũng được triển khai rất tốt. Giống như việc ở Hồng Cốc Trại, và chỗ cao tốc Kinh Ngân đến chỗ cuối cùng của dự án nhà máy hiện nay.
Diệp Phàm nói.
- Không phải nói chuyện anh không chú tâm đến Phong Châu, mà là....
Phó chủ tịch Điền nói tới đây thì dừng lại một lát, nhìn mắt Diệp Phàm rồi nói tiếp:
- Nói thế nào đây? Bí thư La chẳng qua chỉ chỉ thị rằng cần phải quan tâm hơn. Cái gì gọi là quan tâm hơn, chính là muốn nói đến cần phải có điểm nổi bật. Hơn nữa phải chú ý tuyên truyền, phải cho cấp trên nhìn thấy những điểm nổi bật ấy. Nói cách khác là Bí thư La không biết cậu đang làm cái gì?
Điền Sơ Nhất nói những câu này khiến cho Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu, dự án nhà máy nhiệt điện lớn như vậy lẽ nào bí thư La không nhìn thấy?
Nhưng mà, phân tích kỹ một chút, dường như trong lời nói của ông Điền có vấn đề. Lẽ nào có người ngấm ngầm đâm dao.
- Chủ tịch Điền, không phải tôi không muốn báo cáo lên Tỉnh ủy. Chỉ có điều chuyện này tôi không biết báo cáo cái gì? Huống hồ, giai đoạn này tất cả đều đang rất bận việc này, tôi nghĩ việc này nếu như tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sau khi tới đây có ý này thì sẽ báo cáo tình hình cụ thể lên tỉnh ủy. Chỉ sợ là việc không làm được mà báo cáo thì đến lúc không làm được thì phiền.
Diệp Phàm vội giải thích.
- Ái, Diệp Phàm....
Không ngờ Điền Sơ Nhất đột nhiên giơ tay ra đập vào vai Diệp Phàm một cái, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Vấn đề chính là có rất nhiều sự việc không rõ ràng, mới khiến cho một vài việc dường như có chút gây sức ép. Thậm chí có thế nào, thì cũng không phải việc chính đáng. Được rồi, anh đi trước đi. Hãy chắc chắn thời gian đi Phong Châu đi.
Diệp Phàm vừa đi vừa nghĩ, trong lòng không nhịn nổi tức giận.
Điền Sơ Nhất thật lòng muốn nhắc nhở bản thân, với lại, chủ tịch Điền chuộng người tài. Những lời này có thể nói lên trên đầu đó không phải là điều dễ làm.
Diệp Phàm điện cho Tề Chấn Đào. Tề Chấn Đào sau khi nghe xong suy nghĩ của Diệp Phàm, nói:
- Xem ra việc này ở phía sau đã có người nói xấu. Vì thế mà anh cần phải chú ý đến những lời đồn đại. Phải biết móc ngoặc với Bí thư La mới được.
- Chú Tề, có những việc không thể bị lộ ra ngoài đâu đấy. Chú cũng biết rằng tôi cũng có một vài tài năng nhỏ mọn, ví như bảo bậc Đế vương của Hoa gia ở Phong Châu giám sát việc này.
Cậu Hoa Lạc Thành của nhà họ Hoa nhất quyết muốn Đế vương giám mới chịu ra mặt điều chỉnh thị trường nguyên liệu da ở Phong Châu. Mà chuyện này tôi không thể báo cáo lên Tỉnh ủy được.
Trong mắt mọi người dường như Diệp Phàm tôi đã biến mất vài ngày, để cho người ta đâm cho một dao trở nên dày vò vớ vẩn hoặc là nói là làm việc không tập trung, có vẻ như Diệp Phàm tôi đi chơi mà quên đi công việc ở Phong Châu.
Nhưng hiệu quả lại vượt ngoài mong đợi, Hoa gia chẳng phải đã đồng ý. Hơn nữa, giai đoạn này việc điều khiển công việc bên Phong Châu rất thuận lợi.
Thanh thế tạo được cũng tương đối lớn. Một khi điều kiện đã sẵn sàng, tôi sẽ đi Pháp thương lượng một chút với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, mời họ đến khảo sát Đồng Lĩnh.
Những điều này lẽ nào chủ tịch không nhìn ra, sao lại nói tôi không quan tâm tới sự phát triển của Phong Châu?
Diệp Phàm có chút giận dữ.
- Anh phải hiểu rằng sự phát triển của Phong Châu là do tỉnh ủy quyết định. Bước đi của anh là mạnh mẽ hay nhẹ nhàng, phải tăng nhanh tiến độ một cách dứt khoát mới được.
Bằng không, hiệu quả mà không rõ ràng thì đương nhiên điều trước hết sẽ cảm thấy anh không quan tâm tới sự phát triển của Phong Châu. Tuy là anh làm việc cho Đồng Lĩnh rất là nhiệt tình, nhưng điều này đối với sự nghiệp của Phong Châu vẫn còn kém.
Hơn nữa, so sánh hai điều này, một vài người cho rằng anh không quan tâm tới công việc của Phong Châu, tại sao anh làm việc cho Đồng Lĩnh đầy nhiệt tình như vậy mà Phong Châu trong mấy tháng sau lại không hề có thay đổi gì lớn. Điều này, anh phải cân nhắc một chút, xem xem có thể tạo ra tiếng tăm trước mặt các lãnh đạo để họ nhìn thấy rằng Phong Châu dưới sự dẫn dắt của Diệp Phàm anh đã có những biến đổi cực lớn, vậy có phải hay không?
Tất nhiên, mọi người cũng không cần có tư tưởng quá nặng nề như vậy. Người này, muốn làm được việc thì phải biết lắng nghe.
Có nhiều người không phải việc của họ nhưng lại thích can dự vào. Với những người này chúng ta không cần phải tranh đua làm gì.
Ngược lại chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành tốt công việc, xem bọn họ còn có thể nói được gì.
Vậy nên, vũ khí sắc bén nhất đối phó với những lời ong tiếng ve này là những lời nói thật.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng rồi nói.
Buổi tối, Diệp Phàm lại cầm ra đồ gì đó từ trong sơn động Huyết Trích Tử.
Những nét chữ trên bình Ngọc này, Diệp Phàm đã mời người dịch ra rồi, vui mừng khôn xiết. Bởi vì những viên thuốc trong bình này có một nửa là thuốc độc nhẹ. Lại có cái tên rất dễ nghe - Huyết Xuân Hoàn.
Huyết Xuân Hoàn này nghe nói là do những người đứng đầu của Huyết Trích Tử cùng nhau nghiên cứu điều chế, trong đó thảo dược cực độc có một trăm loại, thêm vào đó vài giọt máu của các cao thủ, hơn nữa vẫn còn cần các thủ lĩnh của Huyết Trích Tử hợp sức dùng nội làm lắng đọng.
Cuối cùng hợp lại với nhau điều chế thành thuốc. Mỗi một viên đều không hề dễ dàng, loại thuốc này dưới thời Ung Chính cũng là một trong những thứ khó kiếm.
Hơn nữa, trong chiếc hộp này vẫn còn mấy viên, theo những gì ghi lại trên bình, tuy là loại thuốc này chỉ vẻn vẹn to bằng đầu ngón út, nhưng sau khi nổ ra có giết chết động vật nội trong phạm vi mười dặm của Phương Viên. Quả là vô cùng lợi hại.
Chương 2575: Xa gia tiết lộ bí mật.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Nghe nói hoàn dược này là thu thập các loài động vật hoặc chim kịch độc phối chế mà thành, như là mắt vương xà, hạc đỉnh đỏ, ngay cả mấy loài cá độc cũng không bị bỏ qua, như là rắn biển...
Những chất độc này trải qua quá trình luyện của các chuyên gia nghiên cứu của tổ chức Huyết Trích Tử. Đương nhiên, ở thời đại này thì chúng vô cùng lợi hại. Hiện tại có lẽ chỉ có lựu đạn là có thể mạnh hơn thứ này.
Tuy nhiên, đối với xã hội nằm dưới tay Diệp Phàm thì vẫn có tác dụng. Khi quyết đấu với đối thủ mà bất chợt sử dụng nó thì uy lực cũng tương đối lớn.
Hơn nữa, nội khí của cao thủ trong nhà mà ra tay thì có thể thao túng độc dược này, uy lực đương nhiên mạnh hơn không ít.
Tối nay Diệp Phàm muốn thử uy lực của Huyết Xuân Hoàn, nếu như thí nghiệm này thành công thì có thể dùng dược hoàn này làm thuốc chữa bệnh cho Xa Nhất Đao. Hơn nữa, Diệp Phàm đoán.
Huyết Xuân Hoàn này chắc chắn có tác dụng tăng cường độc trong cơ thể tại đan điền. Chất độc này vào thời điểm hợp lý có thể phun ra một loại độc đàm. Độc đàm này có tác dụng tấn công đối thủ một cách thần kỳ.
Một vài người đã từng sử dụng loại độc này. Kỳ thực là không thể gọi nó là độc đàm, về căn bản thì nó chính là độc tại đan điền bị ép tới mức phải phun ra ngoài và hòa lẫn nước miếng như là một trái bom.
Ngay cả một cao thủ ở ẩn này cũng đã thử qua, Diệp Phàm nghĩ độc đàm này thực sự rất có uy lực.
Nếu như có thể nâng cao chất lượng, tăng cường độc tính của nó thì đến lúc đó, trong tình huống khẩn cấp mà phun nó ra thì nó chính là một sát thủ bậc nhất, và nó cũng là một loại vũ khí hộ mệnh cho Diệp Phàm.
Hiện tại bảo kiếm đã bị người nhà Nam Vân ở thành phố Kim Lăng đem đi rồi, ngày đó tuy rằng nói là mang người này đi giúp đỡ việc của Vương Long,
Tuy nhiên, bây giờ bảo kiếm không thể cầm về. Hơn nữa, Diệp Phàm thề, phải dùng năng lực của chính mình khiến cho người nhà Nam Vân đưa lại bảo kiếm.
Việc cấp bách hiện tại là chữa khỏi bệnh cho Xa Nhất Đao, bởi vì, Xa Nhất Đao là vũ khí lớn nhất của hắn.
Thứ hai, Xa Thiên cũng trung thành với hắn như vậy, Diệp Phàm cũng không muốn thấy Xa Nhất Đao mất đi đứa con độc nhất của mình. Còn một lý do quan trọng hơn nữa là, Phí Thanh Sơn đột nhiên muốn có được sự giúp đỡ của Xa Nhất Đao.
Sau khi vận khí, Diệp Phàm nuốt một viên Huyết Xuân Hoàn.
Tuy rằng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng Huyết Xuân Hoàn này cũng mang đến cho Diệp Phàm không ít khổ sở.
Đầu tiên, đan điền như một chảo dầu sắp sửa nổ tung, Diệp Phàm hiểu được rằng, đây là lúc độc tính bắt đầu phát tác. Diệp Phàm dồn khí xuống đan điền, để có thể giảm bớt một chút đau đớn.
Tuy nhiên, dường như đau đớn này đến từ thần kinh, căn bản là không thể hóa giải. Diệp Phàm cắn răng chịu đựng. Ước chừng khoảng một giờ sau thì đau đớn cũng giảm đi không ít. Đoán chừng là dược hiệu phát huy tác dụng.
Diệp Phàm vừa mới nhẹ nhàng thở ra, không ngờ là một luồng khí lạnh theo độc ở đan điền lập tức phun ra. Dường như độc ở đan điền được ném vào Bắc cực mấy vạn năm vẫn chưa được hóa giải.
Không lâu sau, toàn thân Diệp Phàm bị bao quanh bởi một màn sương trong suốt lạnh như băng. Lớp băng ngày càng dày, dường như có thể biến thành một tảng băng.
Tuy nhên, vẫn may mắn là màn sương lạnh đó không phải là một khối băng. Bằng không, chỉ sợ Diệp Phàm có bị đông cứng hay không cũng khó mà nói được.
Về sau thì lúc lạnh lúc nóng, giằng co suốt 3 giờ Diệp Phàm mới cảm giác được thật sự thoải mái. Đây liệu có phải là phút thoải mái nhất. Diệp Phàm thậm chí còn trải qua cảm giác đau đớn của người mẹ.
Không ngờ là cái khỉ gió này lại khiến cho người ta có cái cảm giác đó. Chẳng lẽ chữ Xuân trong Huyết Xuân Hoàn được bắt nguồn từ đây...
Sau cảm giác thoải mái, Diệp Phàm cản thấy dường như độc trong đan điền đang tràn đầy. Biết được công dụng của độc dược này không ít. Chỉ cần há miệng ra, độc đàm có thể phun xa đến cả 30 mét chứ chẳng chơi.
Phun một cái, cái cây to hai người ôm còn không hết không ngờ bị thủng một lỗ to, ước chừng to bằng cái chậu to.
Hơn nữa, trên thân cây có một mẳng cháy đen, hình như vẫn còn ăn sâu vào bên trong. Phẩm chất của độc này xem ra đúng là đã được thay đổi.
Nếu như độc này muốn nổ trên người thì cũng tốt. Đương nhiên, đối thủ của Diệp Phàm toàn là những cao thủ. Nếu như chỉ một hơi độc đàm mà muốn tiêu diệt hết bọn chúng thì cũng là chuyện không thể. Xem ra, cần phải tăng cấp độ mạnh lên mới được.
Cứ như vậy, liên tục 5 ngày. Mỗi ngày một viên, cảm giác độc ở đan điền ngày một phát triển hơn. Cơ thể Diệp Phàm cũng không khác là mấy, có lẽ độc ở đan điền cũng đã đạt tới giới hạn cao nhất rồi. Nếu như uống thêm một viên nữa chắc người sẽ chết vì độc trước.
- Sa tiền bối, chuẩn bị xong chưa?
Diệp Phàm liếc nhìn Sa Nhất Đao một cái rồi hỏi. Còn Xa Thiên thì đứng cách chỗ của cha anh ta không xa.
- Đã chuẩn bị xong rồi.
Xa Nhất Đao buột miệng nói ra.
- Tiền bối có lẽ đã suy nghĩ kỹ, làm như vậy thì tính nguy hiểm tương đối lớn. Hơn nữa, bản thân cũng chưa từng thử qua, thêm nữa, phương pháp cũng là do Sửu Vô Đoan nghĩ ra, chỉ sợ đến lúc đó...
Diệp Phàm nói đến đây thì thở dài.
- Không sao, dù sao cũng một lần chết. Bây giờ không chết thì sang năm cũng phải chết, nếu may mắn có thể thành công thì thật đáng giá.
Tuy nhiên, nếu như không thể thành công, hy vộng anh Diệp có thể chiếu cố cho Xa Thiên con trai tôi một chút. Sau này khi anh Diệp đạt tới cảnh giới bán tiên thiên có thể giúp tôi...
Bằng không, thù của Xa gia mãi mãi không thể báo được. Tôi ở dưới cửu tuyền cũng không khỏi bất an.
Xa Nhất Đao còn có chút bận tâm, thế nhưng đối với cái chết xem ra rất coi nhẹ, con người tỏ ra rất rộng rãi.
- Không thành vấn đề, chúng ta bắt đầu đi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Thế là, bỏ qua cách của Sửu Vô Đoan. Xa Nhất Đao vận khí “ hoan hỉ phật điệp khiêu”, một luồng khí bao quanh người Xa Nhất Đao.
Còn Diệp Phàm thì thả lỏng cơ thể và tinh thần, phối hợp với Xa Nhất Đao ép cho khí độc trong đan điền đi ra để Xa Nhất Đao hấp thu vào.
Quá trình tương đối mạo hiểm, biểu hiện xấu nhất của Xa Nhất Đao là mũi nhỏ máu và toàn thân như sốt rét. Thậm chí còn dặn Xa Thiên chuẩn bị hậu sự.
Tuy nhiên, may mắn là khổ tận cam lai. Sau một đêm, tinh thần Xa Nhất Đao đã tốt hơn nhiều rồi.
- Cảm ơn anh Diệp, tôi cảm thấy độc tố trong người dường như đã được ép ra ngoài đến một nửa. Cứ như thế này chắc tôi phải sống thêm 5 năm nữa.
Hơn nữa, bởi vì chất độc giảm bớt, nội công cũng được hồi phục rất nhiều.
Xa Nhất Đao vẻ mặt cảm kích, nói:
- Nhưng Diệp sau này có việc gì cứ nói với Xa Thiên một câu, lên núi đao xuống biển lửa thì tôi không dám nói, chỉ cần là Xa Nhất Đao tôi còn một hơi thở, nhất định sẽ giúp anh Diệp hoàn thành.
- Xa tiền bối chớ vội vàng, độc tố của ông còn phải làm từ từ. Đợi cơ thể của ông hồi lại, chúng tôi sẽ đến, có lẽ là sẽ không lâu lắm.
Không phải tôi muốm ông chỉ sống thêm có 5 năm, mà là vài chục năm nữa. Dựa vào thân thủ cấp 12 này của tiền bối, sau khi cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, nếu có cơ hội thì có thể phá vỡ cảnh giới bán Tiên Thiên.
Mối thù của Xa gia tốt nhất là do Xa tiền bối dẫn đầu đi làm mới được. Diệp mỗ lúc đó nhất định sẽ giúp đỡ là được.
Diệp Phàm mạnh miệng, không ngờ đôi mắt Xa Nhất Đao chợt đỏ, xem ra đã quá cảm động rồi.
- Nói hay lắm, nếu như Tống Vô Thu có thể chết dưới tay của Xa Nhất Đao này, thì xem như đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời tôi. Mượn lời chúc của cậu, Xa mỗ nhất định phải sống sót.
Xa Nhất Đao đột nhiên hào hứng, còn nói:
- Diệp tiên sinh, cậu cảm thấy “ hoan hỉ phật điệp khiêu” của Xa gia thế nào?
- Một cặp trò vui đặc biệt, có nó thì như là hổ thêm cánh. Có thể thực hiện được giấc mộng tự do bay lượn trong không trung của chúng ta.
Diệp Phàm cười nói, chợt giật mình, cảm thấy dường như Xa Nhất Đao còn có bí mật gì đó chưa nói ra.
- Đúng vậy. Có thể thực hiện được. Hơn nữa, “hoan hỉ phật điệp khiêu” của chúng ta đã trải qua rất nhiều khổ luyện, không thể dễ dàng để người khác làm hỏng như vậy được.
Hơn nữa, nếu như không có nội lực ép vào phía dưới rất nhỏ rất nhẹ. Trên người như bình thường. Bình thường có nội lực hỗ trợ thì việc thu phóng không hề ảnh hưởng đến cơ thể.
Xa Nhất Đao tỏ ra đắc ý nói. Nhìn Xa Thiên một cái, nói:
- Đáng tiếc là vật này hàng chính tông khó tìm quá, ngay cả da trăn trên người tôi cũng là hàng nhái, không thể so sánh được với cái trên người Xa Thiên.
Tuy nhiên, nếu Diệp tiên sinh có hứng thú, tôi biết một nơi vẫn còn một cặp. Cặp đó nếu so với Xa Thiên thì vẫn cao hơn một bậc.
Xa Thiên mượn đôi cánh đó thì cũng chỉ đạt được độ cao hơn trăm mét. Nhưng nó chắc chán có thể giúp Diệp tiên sinh bay cao tới mấy trăm mét, thậm chí là có thể tự do bay lượn trên bầu trời cao.
- Còn có loại bảo bối này sao, cha, ở đâu vậy?
Xa Thiên cũng không khỏi hưng phấn.
- Nói thật thì chuyện này vẫn còn là một bí mật, chỉ là muốn có được bí mật này thì rất nguy hiểm. Từ sau khi tới TQ tôi sớm đã có ý tưởng này, chẳng qua vì độ nguy hểm rất cao nên chưa nói cho Diệp tiên sinh biết. Diệp tiên sinh là đại ân nhân nhà họ Xa, tôi không muốn anh gặp phải bất trắc.
Xa Nhất Đao nói rất chân thành.
- Nguy hiểm quá thì thôi đi.
Xa Thiên có chút nuối tiếc.
- Không sao, trước tiên Xa tiền bối hãy nói về bí mật này, chúng ta tính toán lại một chút, nếu như thật sự là quá nguy hiểm thì có thể bỏ qua. Còn nếu nắm chắc bảy tám phần thì chúng ta có thể đi vạch trần bí mật này rồi.
Diệp Phàm hỏi, thực sự là hắn rất có hứng thú.
Đối với chuyện đôi cánh giả này, Diệp Phàm thực sự rất muốn có. Đã từng nghĩ xem làm sao để Xa Nhất Đao nói ra chuyện về nó.
Tuy nhiên, sau đó Xa Nhất Đao lại nói chuyện này rất khó khăn. Xa Nhất Đao cũng là người có nội công thâm hậu nhiều năm, sử dụng rất linh hoạt. Nếu không, không dám nói chuyện gì to lớn, chỉ nguyên việc hoàn thành gánh nặng này, cũng khó mà làm được.
- “Hoan hỉ phật điệp khiêu” này cũng không phải là gia truyền nhà họ Xa, mà là do tổ tiên đã may mắn lấy được ở Ấn Độ.
Truyền thuyết nói trong chùa hoan hỉ có một cặp bướm, cặp bướm đó là một loại mặt hàng chính tông. Còn về nguyên liệu chế tác và hình dáng nó thế nào thì tôi cũng không rõ lắm.
Tuy nhiên, bí mật này chỉ có nhà họ Sa mới hiểu được. Năm đó là do tổ tiên đã cứu một trưởng lão trong chùa nên mới có được đôi cánh giả đó của Xa Thiên.
Theo như lời của vị trưởng lão đó, cho dù là cánh giả nhưng nó cũng là bảo vật trong chùa.
Như vậy đôi cánh đó là do đại sư Thích Gia Sa Ý trải qua trên trăm năm mới luyện thành được.
Cho tới nay thì nó vẫn còn ở trong chùa Hoan Hỉ, đương nhiên, đại sư đó lúc viên tịch đã giải thích. Nếu như vị tăng nhân kia có thể nhận ra đôi cánh đó thì đã sớm lấy đi rồi. Kỳ thực là cậu có thể di chuyển được nó.
Chỉ có điều cũng hơi tiếc, hơn một nghìn năm nay vẫn chưa có ai lấy được nó. Cao thủ trong chùa cũng đã thử, tuy nhiên, không ai có thể làm cho nó đứng dậy.
Vẫn không ai mang nó đi nên sau đó nó trở thành vật trấn giữ chùa Hoan Hỉ.
Xa Nhất Đao nói.
- Đại sư Thích Gia Sa Ý nội công rất cao phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vượt qua phạm vi trong tiểu thuyết, vậy phạm vi đó là cái gì có lẽ trước đó chưa từng nghe nói. Phạm vi của tiểu thuyết này là Tiên Thiên Đại Tôn Giả. Lẽ nào trên đời này vẫn còn giới hạn như vậy. Vậy cũng không tồi, một nửa Tiên Thiên cũng có thể dọa chết người rồi, ngay cả Thiên Tiên tôn giả tôi cũng chưa từng được nhìn thấy. Vậy mà vẫn còn có tầng cao hơn nữa, làm sao có thể chứ.
Xa Thiên há to miệng.
- Việc này, nói thật là tôi cũng không rõ. Rốt cuộc là có loại cao thủ này hay không tôi cũng chưa từng gặp qua, ngay cả lời nói của Tiên Thiên Đại Năng Giả cũng chưa từng nghe qua. Cùng lắm thì giống như một cường nhân bán Thiên Tiên lưu lại không lý do.
Xa Thiên giảng giải một hồi rồi quay lại hỏi:
- Lần trước các anh tới nhà của Nam Vân ở thành Kim Lăng không phải là đã thấy một cường nhân ẩn mình xuất hiện sao, người này lẽ nào là cao nhân cảnh giới Tiên Thiên Đại Năng Giả?
- Việc này chúng tôi cũng không rõ lắm, mọi người đều không nhìn rõ. Hơn nữa, nữ cao thủ ở nhà Nam Vân đó rốt cuộc là cảnh giới gì tôi cũng không hay.
Chỉ có thể đoán rằng người này lợi hại hơn so với 12 đoạn vị Đại Viên Mãn, nhưng rốt cuộc thế nào cũng không biết được.
Nếu như nói là bán Tiên Thiên, thì có ba phần khả năng thế nhưng không hoàn toàn chắc chắn. Nếu người con gái đó là bán Tiên Thiên, mà con người thần bí đó chắc chắn là Tiên Thiên Đại Năng Giả rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, đều là cao nhân cả, Nam Vân gia cũng thật là lợi hại. Có nhiều cao thủ như vậy, dường như hùng hậu hơn so với thực lực của Tam Độc giáo của lão Qua. Tuy là gia tộc này không xuất hiện nhiều trên giang hồ.
Xa Thiên thở dài, có chút ủ rũ.
- So với bọn họ có nhiều cao thủ hơn nhưng chưa chắc đã có lực lượng đông đảo.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Về chuyện cảnh giới trong truyền thuyết, tôi dường như đã nhớ ra một chuyện, trước khi sư phụ tôi ra đi có nói với tôi về chuyện này. Chỉ có điều lúc đó tôi hơi choáng váng , chỉ nghe được đại khái.
- Mời công tử nói xem.
Xa Thiên sốt ruột không chịu được, Diệp Phàm phát hiện ra vẻ mặt của Xa Nhất Đao cũng không khỏi nóng vội. Xem ra họ là những phan hâm mộ của những cao nhân, những người luyện công.
- Truyền thuyết Tiên Thiên Đại Năng chia làm bốn phần nhỏ, gọi là Nhân Giam, Địa Giam, Thiên Giam, Đại Viên Mãn.
Sau khi phá bỏ được Đại Viên Mãn là có thể vượt qua Tiên Thiên cảnh giới rồi, cảnh giới đó gọi là cảnh giới Niệm khí, và cũng chia thành bốn giai đoạn lớn nhỏ, gọi là Âm Bàn, Dương Bàn, Âm dương Bàn, và Khống Niệm.
Khi đó tôi cũng chỉ nghe sư phụ nói một lần, còn bảo rằng sức mạnh của cảnh giới này rất mạnh, có sức phá hủy những gì như thế nào thì sư phụ cũng không nói tới.
Có lẽ người cho rằng bản lĩnh của tôi còn yếu kém, có nói cũng uổng công. Có lẽ những cảnh giới này cũng chỉ ngầm hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời.
Giống như chúng ta đột phá để nâng cao bản lĩnh, con đường đột phá đó của mỗi người lại không giống nhau. Các vị tiền bối lại chỉ nói về những kinh nghiệm của bản thân mà không có cách nào dạy anh đột phá.
Bởi vì, kinh nghiệm của các bậc tiền bối không có nhiều tác dụng với các hậu bối, nhưng cũng chỉ có thể đưa ra một vài điều để tham khảo và tác dụng của tham khảo.
Đương nhiên nó cũng chỉ có hạn chế với trình độ của chúng ta, còn đối với các cao thủ Tiên Thiên mà nói thì cái bộ dạng này có phải rất khó nói không.
Có lẽ mức độ bất đồng cũng khác nhau, nói ngay như chúng ta, có phải tất cả đều có thể dùng những biện pháp đặc biệt để đột phá từ cuối giai đoạn ba lên đầu giai đoạn bốn được không?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đây chính là mức độ cảm nhận vấn đề.
Xa Nhất Đao gật đầu.
Ý là Diệp Phàm làm cho tiếng tăm của thị trường nguyên liệu da không được nổi tiếng, mà kênh Thiên Phong của bố mới là chủ đạo trong việc mở rộng Phong Châu.
Gió thổi lớn như vậy ở bên đó chắc chắn là người phụ trách cũng tỏ ra phấn khởi rồi. Phong Châu này đã biến thành võ đài của Diệp Phàm và Thái Lượng đấu nhau.
Ban chiều Diệp Phàm vội vàng đi Phong Châu, anh nghe được toàn bộ nội dung là điều chỉnh thị trường da và xây dựng theo trước đó.
Ở thành Vạn Đạt Chủ tịch Nguyên Lâm Cương và Phó bí thư đại ủy Chu Xương Trung đã đi xem vài nơi về nguyên liệu da.
Chủ yếu là bên ngoài phân xưởng của Hoa gia đã sớm chọn một khu đất, chuẩn bị trở thành nguồn vốn cho công ty cổ phần đầu tư tập đoàn Hồng Phách.
- Hoa Đương gia đúng là một người đáng tin cậy, tốc độ này không phải là chậm.
Diệp Phàm mỉm cười rồi nói với Hoa Thành Đông.
- Coi như cũng tạm, nếu như đã đền đáp lại sự giúp đỡ của Diệp Phàm, Hoa Đông Thành tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Mở rộng sự nghiệp của Hoa gia là một điều tốt đối với Hoa gia. Trước đây Đông Thành vẫn luôn gặp nhiều khó khăn dưới sự dẫn dắt của Đế vương. Bây giờ không như vậy nữa, rắc rối một khi được tháo gỡ thì phát hiện thấy cơ nghiệp của Hoa gia đã đến bên bờ vực thẳm. Thật may mắn Diệp Phàm đã đánh một đòn quan trọng vào Đông Thành. Đông Thành cảm kích vô cùng.
Hoa Đông Thành nói với vẻ thành khẩn.
- Cục trưởng Hoa nói gì đi chứ?
Diệp Phàm cười ha ha:
- Tối qua anh ta nói chuyện điện thoại cùng tôi, nói rằng là người của Phong Châu, thì đương nhiên phải có cống hiến cho sự phát triển của Phong Châu chứ.
Đối với dự án Phong Châu hãy đợi anh ta đưa lên, trực tiếp nộp cho phó trưởng ban Phí đấy.
Phí trưởng ban nói là sẽ nghiên cứu nắm chắc chuyện này. Dự đoán bộ phận sẽ cử người xuống thăm dò tình hình Phong Châu trong vài ngày tới.
Hoa Hướng Bắc nhanh miệng nói.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm cười nói:
- Trợ lý Diệp, Lương Mãn nói rồi. Vài ngày nữa sẽ có các đoàn khảo sát quay lại hỏi thăm trợ lý Diệp.
Hoa Đông Thành có vẻ hơi cảm kích.
Diệp Phàm trong lòng biết rõ, không phải Hoa Mãn Lương theo dõi vị trí của bộ phận nhân sự. Mà Hoa Mãn Lương hiểu được quan hệ của hắn với công tử Phí gia cũng rất tốt, mà muốn được Phó bộ trưởng Phí giúp đỡ thì đại công tử Phí phải lên tiếng mới được.
Mà việc môi giới này chính là do hắn.
- Chuyên thăm hỏi không thể nói rõ, chúng ta đều là bạn bè, sau khi trở về chúng ta ngồi uống với nhau mấy chén là được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- Trợ lý Diệp, lần trước anh nói phân xưởng của Hoa gia chúng tôi chẳng những là một phân xưởng có tay nghề cao, mà còn có thể trở thành nhà bảo tàng.
Ý tưởng này tôi đã bàn bạc với người nhà, cũng rất tốt, như vậy thì việc sản xuất của chúng tôi sẽ không dừng lại, mà khách tới tham quan lại có thể trở thành người tuyên truyền một cách miễn phí cho chúng tôi.
Thứ nhất sẽ đề cao danh tiếng của Hoa gia chúng tôi. Thứ hai, tôi nghĩ phân xưởng này sẽ có sức cạnh tranh với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Nếu đã làm thì phải làm cho lớn một chút, Hoa gia chúng tôi vẫn còn cất giữ những bộ y phục và đồ vật quý trước đó.
Đến khi đó đặt chúng vào bảo tàng làm một minh chứng.
Hoa Đông Thành có vẻ đắc ý.
- Tốt! Tốt! Vậy là rất tốt.
Diệp Phàm gật đầu liên tiếp.
Gần năm giờ chiều, Bí thư Tỉnh ủy La dẫn theo đoàn người của Tỉnh ủy vội vàng đến Phong Châu.
Diệp Phàm cùng bộ máy Phong Châu và ủy ban nhân dân sớm đã ra ngoài thành phố nghênh đón.
Sau khi chào hỏi vài câu, La Khảm Thành trở về phòng tiếp khách, ăn bữa cơm rất nhanh. Sau đó, thư ký của La Khảm Thành lặng lẽ tìm thấy Diệp Phàm, nói là Bí thư La muốn gặp anh.
Diệp Phàm đi thẳng đến chỗ Bí thư La.
Lúc tiến vào gian ngoài của phòng khách thì phát hiện chủ tịch tỉnh Điền đã ngồi đó.
- Nghe nói gần đây cậu phải chạy qua chạy lại hai bên, thật vất vả. Dự án nhà máy nhiệt điện Đồng Lĩnh cũng đăng ký thành công, tôi rất vui.
Bí thư La mời Diệp Thành ngồi xuống, đầu tiên ông khen Diệp Phàm một câu.
- Mệt thì có mệt, nhưng đó là nhiệm vụ tôi phải hoàn thành, cũng không có gì. Về phần dự án nhà máy nhiệt điện, đây là kết quả sự quan tâm của chủ tịch tỉnh và toàn bộ cán bộ Đồng Lĩnh.
Đặc biệt là Chủ tịch Điền vẫn luôn quan tâm đến việc này, còn đặc biệt cử Phó trưởng ban thư ký tới đây.
Dự án nhà máy phát điện nhận được sự quan tâm chỉ đạo của Chủ tịch Điền và các lãnh đạo Tỉnh ủy. Chúng tôi chỉ là làm cho sự việc cụ thể thôi.
Diệp Phàm vẻ mặt khiêm tốn.
- Đồng chí Diệp Phàm cũng học được tính khiêm tốn khi nào vậy?
Diệp Phàm cho qua, Điền Sơ Nhất trong lòng mừng vui, nói:
- Không thể nói trên tỉnh được, cán bộ Đồng Lĩnh các cậu mới là quân chủ lực. Trên tỉnh chỉ là giám sát, dẫn đường. Đặc biệt là Bí Thư La, không quản công việc bận rộn vẫn đến thăm hỏi dự án nhiệt điện Đồng Lĩnh.
- Đầu tiên đồng chí chê cười, muốn nói rằng phải chú ý. Tôi có điều muốn hỏi về dự án nhà máy nhiệt điện Đồng Lĩnh. Nhưng mà chuyện ở Phong Châu cũng có nhiều vướng bận.
Bí thư La nói tới đây đưa mắt nhìn lướt qua Diệp Phàm một cái.
- Bí thư La ạ, chuyện ở Phong Châu, là chuyện lớn mà toàn tỉnh xác định trong năm nay. Diệp Phàm tôi một chút cũng không dám lơ là. Thời gian gần đây tôi cũng luôn lui tới Phong Châu. Việc của Đồng Lĩnh bên kia cũng không có nhiều thời gian. May mắn là các đồng chí cán bộ của Đồng Lĩnh đều vượt qua khó khăn.
Diệp Phàm vội nói.
- Chạy sao, tôi nghe nói là đồng chí Diệp chạy rất là vất vả siêng năng đấy. Tuy nhiên, cậu chạy đi đâu vậy, có khi vài ngày không thấy bóng dáng cậu đâu.
Xin phép thì có xin phép, nhưng mà có phải là công việc ở Phong Châu vất vả quá, muốn nghỉ ngơi một chút, phải không?
Muốn nghỉ ngơi thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải cái gì nữa. Người mà, cũng phải có lúc mệt mỏi chứ, đúng không?
Lãnh đạo cấp trên cũng tin anh đấy.
La Khiêm Thành có ý châm chọc trong lời nói, dường như muốn trách tội Diệp Phàm không nhiệt tình.
Xem chừng đã hiểu nhầm Diệp Phàm không giải quyết những chuyện quan trọng ở Phong Châu.
Diệp Phàm trong lòng có chút khổ tâm, cắn răng nói:
- Bí thư La, nói thật, mấy ngày này tôi đang bận việc ở Phong Châu. Chạy đi chạy lại cũng là vì việc ở Phong Châu. Việc Bí thư La giao cho tôi không dám buông thả một khắc.
- Tôi không thích khua môi múa mép, La Khiêm Thành tôi chỉ muốn nhìn thấy thành quả. Ví dụ như mọi người ở kênh Thiên Phong dưới sự dẫn dắt của đồng chí Thái Lượng làm việc rất là chăm chỉ.
Chẳng những xong trước thời hạn khởi công, mà trong tình hình tài chính không đủ, đã đi vay mượn khắp nơi, tất cả các giai đoạn đều được tiến hành theo kế hoạch.
Nghe nói đồng chí Thái Lượng đã đem lại sự phát triển sinh thái cho kênh Thiên Phong, thường xuyên mang cơm đi tuần tra kênh dẫn nước, tinh thần này rất đáng được biểu dương, nó thể hiện rõ hai mặt của Đảng ta là mộc mạc gian nan khổ cực trong cuộc sống và trách nhiệm công việc.
Hơn nữa, nghe nói không đến mấy tháng mà đồng chí Thái Lượng đã kéo về vài đối tác, bọn họ đều có ý muốn xây dựng các công ty xung quanh dự án Thiên Phong.
Điều này vì sự phát triển linh hoạt về kinh tế của kênh Thiên Phong mang lại cho người dân nguồn nước mới. Vì để thúc đẩy và phát triển môi trường sinh thái.
La Khiêm Thành hừ một tiếng.
Những lời này chính là trực tiếp phê bình Diệp Phàm lơ là không chú trọng vào sự nghiệp của Phong Châu. Hơn nữa cũng có ý chỉ trích Diệp Phàm tham ô.
Chương 2577: Người này rất giảo hoạt.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Bí thư La, muốn thu hút vốn đầu tư vào hạng mục này thì trước tiên cần bỏ vốn vào đã. Người ta nói không nỡ bỏ qua mối lợi như thế.
Tôi đến Phong Châu bên này, nói thật, người ở cục tài chính là người Phong Châu đấy. Tôi ở bên này muốn cấp dưới cũng không có cấp dưới muốn tiền cũng không có tiền, công việc thật đúng là khó triển khai.
Cho nên, không thể không muốn lấy tiền trước để tạo áp lực phát triển khu Phong Châu ủng hộ Đồng Lĩnh.
Qua một thời gian ngắn một khi nguyên liệu da xuất hiện trên thị trường, khoản tiền đón tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân có thể lập tức trả lại cho bọn họ có phải không?
Hơn nữa, thời gian cũng gấp gáp. Trong chuyện này có rất nhiều tình tiết phải làm theo. Nói cách khác chỉ mình Hoa gia là có thể ngăn chặn được con đường này thôi.
Bây giờ việc của Hoa gia hoàn toàn giải quyết xong rồi. Tôi chuẩn bị nội trong hai ngày sẽ đến tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân chính thức bàn bạc một chút.
Một khi việc này có thể giải quyết được, đến lúc đó quy hoạch tuyệt đối sẽ không nhỏ đâu. Theo tính toán bước đầu của tôi, đầu tư của đám người Hoa gia , hẳn là không dưới 1 tỷ.
Số tiền này cũng không kém số tiền mà Thiên Phong chi hồi trước có phải không? Hơn nữa, nguyên liệu da xuất hiện trên thị trường giai đoạn đầu đã có thành quả như vậy.
Một khi mở rộng phát triển tiếp, tương lai sẽ rất tốt. Huống chi, tôi còn có một ý tưởng, một khối nguyên liệu da trên thị trường có thể dung hợp phát triển với kênh Thiên Phong.
Làm nên một mắt xích phát triển phụ thuộc vào kênh Thiên Phong. Về việc này tôi đã thảo luận qua với đồng chí Thái Lượng rồi.
Tuy nhiên, có chút tiếc nuối, bọn họ không đồng ý. Nói là kênh Thiên Phong là công trình lớn mà Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh xác định năm nay rồi.
Sao có thể để nguyên liệu da vào hạng mục nhỏ được. Nếu như hai bên phối hợp không ăn nhịp chỉ sợ ảnh hưởng đến kiến thiết sinh thái kênhThiên Phong.
Suy nghĩ của bọn họ cũng không phải không có lý, tôi biết các đồng chí lo lắng sợ rằng không thể hoàn thành việc mà Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh giao cho.
Tuy nhiên suy nghĩ của tôi không giống bọn họ. Tôi cho rằng giữa hai bên không những đối lập nhau mà hoàn toàn có thể hòa hợp với nhau đấy.
Nói ví dụ như, nguyên liệu da của nhà xưởng chúng ta xây dựng thành công trong phạm vi kênh Thiên Phong, nguyên liệu da phát triển theo đó ngành công nghiệp chăn nuôi Phong Châu sẽ được hưởng lợi.
Đến lúc đó ngành công nghiệp chăn nuôi sẽ phát triển sinh thái kênh Thiên Phong trên phạm vi rộng rãi sao?
Trái lại, công nghiệp chăn nuôi và nguyên liệu da phát triển cũng có thể thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển sinh thái kênh Thiên Phong phải không?
Hai bên chính là bổ trợ cho nhau, hà cớ gì mà cứ cứng nhắc phải tách nhau ra.
Diệp Phàm cũng có chút tức giận. Trực tiếp giải thích.
- Ý tưởng này thật sự rất tốt, có chút mới mẻ, Bí thư La, anh thấy thế nào?
Không thể tưởng tượng được chủ tịch Điền giành nói đầu tiên, trong lòng Diệp Phàm có chút cảm kích. Điều này chính là anh Điền trực tiếp tương trợ mình. Ít nhất, anh Điền nói như thế, La Ngưỡng Thành dù sao cũng phải nể anh ấy một chút.
Quả nhiên, La Ngưỡng Thành ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ừ, có ý như thế. Nể hai bên có thể kết hợp với nhau. Ngược lại là một cơ hội lớn tác động đến sự phát triển của Phong Châu.
Tuy nhiên. Đương nhiên, có một vài đồng chí không đồng ý cũng đúng. Hai bên này phải kết hợp lại cùng nhau, hơn nữa còn phải tạo ra hiệu quả và lợi ích, trong đó nhất định sẽ xuất hiện một vài vấn đề như thế.
Các đồng chí thận trọng như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng, cẩn thận cũng phải để mắt một chút, không thể chỉ nhìn về một phía cục diện mà ngược lại đánh mất đi cơ hội phát triển hệ thống. Về phương diện này, anh có thể kết hợp với đồng chí Thái Lượng. Tuy nhiên, tôi nghĩ. Nếu anh muốn có được sự tán thành của đồng chí Phong Châu.
Đoán chừng sự định cư của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân mới là quan trọng nhất. Nói cách khác như hoa trong kính, như trăng trong nước, anh nói dễ nghe cũng phí công thôi.
Sau khi nói xong La Ngưỡng Thành nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Yên tâm. Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân chắc chắn sẽ nắm bắt được. Việc này lần trước chúng ta đã làm rất đầy đủ. Tin rằng sẽ khiến nhóm người của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sẽ nhìn thấy điều kiện của chúng ta chính là cơ hội kiếm tiền. Thương nhân lấy lợi làm chính, việc có lợi tôi không tin bọn họ không làm.
Diệp Phàm cũng biểu lộ thái độ kiên quyết.
- Vậy là tốt rồi. La Ngưỡng Thành tôi hy vọng có thể sớm nhìn thấy cảnh tượng này.
Không ngờ La Ngưỡng Thành vỗ đùi, vung tay lên, mỉm cười.
Nhìn bóng Diệp Phàm khuất xa, Điền Sơ cười nói:
- Bí thư La, anh lần này có thể hung hăng đánh hắn một cái rồi. Trong lòng tên tiểu tử nhất định sẽ không thoải mái rồi.
- Không thoải mái!
La Ngưỡng Thành cười thần bí, nhìn Điền Sơ nói:
- Tôi đúng là muốn hắn không thoải mái. Vị đồng chí Diệp Phàm này, trải qua sự thoải mái quá mức sẽ dễ dàng tự mình thỏa mãn. Chỉ cần khiến hắn không cảm thấy thoải mái mới có thể phấn khởi được. Anh Điền, anh xem tôi đây dùng phương pháp khích tướng có hiệu quả hay không?
- Hoàn toàn hiệu quả, Diệp Phàm không có cách nào. Người nhà Đồng chí Thái Lượng làm ở kênh Thiên phong phất lên như thế. Chẳng lẽ trợ lý của Chủ tịch anh đây lại bất tài.
Chắc chắn sẽ rất phấn khởi, nếu vui thì phải canh chừng sự xuất hiện của nguyên liệu da trên thị trường. Phải ra tay mới có thể khiến người khác thấy được thành tích của trợ lý Diệp.
Đặc biệt muốn bí thư La biết phải không? Kế hoạch này, đoán chừng cũng không phải nhỏ. Tuy nhiên, bộ dạng đồng chí Diệp Phàm như vậy cũng có chút nhức đầu.
Thị trường nguyên liệu da trong tỉnh chỉ là để hỗ trợ, còn liên quan đến tài khoản thì không có chút nào.
Bộ dạng như vậy có phải làm cho chúng ta hơi keo kiệt một chút không. Mà đồng chí Diệp Phàm cũng thông minh, không ngờ chơi xiếc đẩy Đồng Lĩnh để ép về số tiền của Phong Châu.
Điều này, đồng chí Thái Lượng đương nhiên không thoải mái rồi. Tuy nhiên, trợ lý Diệp rất giảo hoạt, lại còn nói tiền này chưa tới Phong Châu, người ta đành phải đi Đồng Lĩnh mượn tiền.
Nói cách này cũng hợp tình hợp lý. Dù sao đồng chí Diệp Phàm cũng là nhân vật số một của Đồng Lĩnh. Đồng chí Thái Lượng đánh rơi mất răng cửa đành phải nuốt vào trong bụng.
Điền Sơ Nhất rõ ràng mỉm cười.
- Ha ha ha, Sơ Nhất à, tôi nhìn điệu bộ anh như thế này giống như rất chú ý đến đồng chí Diệp Phàm. Tuy nhiên, chuyện này không phải muốn cá nhân tôi nhìn thấy, phải khiến cho toàn bộ đồng chí trên tỉnh nhìn thấy.
Bí thư La cũng sang sảng mỉm cười.
- Chú ý đến đồng chí Diệp Phàm, đó là điều đương nhiên. Tôi nghĩ là toàn tỉnh việc gì cũng nắm được. Trong phần xây dựng kinh tế đồng chí Diệp Phàm này là một người rất năng động, tôi đều thấy rõ tất cả. Điều này, con mắt tin tưởng của Bí thư La chuẩn hơn tôi rồi.
Điền Sơ Nhất đương nhiên cũng không quên.
- Ha ha ha, Sơ Nhất anh…
Bí thư La vừa cười.
Tiết khai hoa.
Lan Trúc cười cười.
Các cô này, thật đúng là bình nào không nên đặt vào bình, trong lòng Diệp Phàm mắng một câu, trên mặt cũng mỉm cười, nói:
- Mượn lời nói tốt lành của em, đến lúc đó cũng mời phóng viên Lan tới đây tuyên truyền một chút tạo thế nhé.
- Tôi thật đúng là mong mỏi ngày này rồi.
Lan Trúc cười nói:
- Nhất định sẽ có.
Thái độ Diệp Phàm khẳng định rõ ràng.
- Ha ha, nếu trợ lý Diệp phụ trách việc chỉnh hợp thành công nguyên liệu da trên thị trường, đến lúc đó sẽ thu hút Kim Phượng Hoàng đến tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân.
Không chừng đến lúc đó nghi thức cắt băng còn muốn làm long trọng hơn hơn kênh Thiên Phong. Là người phụ trách của địa ủy Phong Châu, Thái Lượng tôi rất mong mỏi ngày này sớm đến.
Đều là từ một viên gạch góp thành xây dựng lên Phong Châu. Trợ lý Diệp đến là để đưa sự giàu có đến có phải không?
Lời nói này của Thái Lượng mang chút ý khiêu khích.
Mà bí thư La và phó chủ tịch Điền Sơ Nhất cũng thoáng nhìn qua nhau. Hai người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau, tất cả những điều này đều bị đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy.
Trong lòng thấy kỳ lạ, hai lão hồ ly này đang chỉnh sửa cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn tôi lên võ đài đánh nhau với Thái Lượng sao. Bọn họ đến xem hổ đấu nhau, thật là có khả năng này rồi.
Đối mặt với sự khiêu khích của Thái Lượng, Diệp Phàm mỉm cười không khách khí nói:
- Nói không chừng, khả năng này cũng tương đối lớn. Chỉ sợ đến lúc đó thư ký Thái, điều này, ha ha, khó nói quá….
Thái Lượng vừa nghe thiếu chút nữa thổ huyết rồi, lập tức mỉm cười, hừ nói:
- Như vậy tôi thật sự mỏi mắt trông chờ rồi, hôm nay bí thư tỉnh ủy La và chủ tịch Điền đều ở đây.
Tin rằng đến lúc đó hai vị lãnh đạo sẽ đến lễ cắt băng khánh thành long trọng chỉnh hợp thị trường nguyên liệu da.
Đến lúc đó kính mời trợ lý Diệp nói trước, cần gì Thái Lượng tôi sẽ sắp xếp các đồng chí đi làm.
- Thật sự có ngày đó tôi và đồng chí Sơ Nhất nhất định sẽ đến.
Không thể tưởng tượng là bí thư La nói như thế.
Điều này, khá rõ ràng rồi. Nếu Diệp Phàm không làm được đến trình độ đó, như vậy cần phải chịu đựng rồi.
- Trợ lý Diệp phụ trách nhất định sẽ thu được, người ta có thể thu được 5 tỷ hạng mục nhiệt điện, việc chỉnh hợp nguyên liệu da trên thị trường chẳng lẽ không được sao? Tôi tin vào năng lực và óc sáng suốt của trợ lý Diệp.
Thái Lượng bước lên một bước nói điều này với Diệp Phàm, mưu đồ của Thái Lượng đương nhiên Diệp Phàm biết rõ.
Tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đầu tư nhiều nhất vài trăm triệu, việc chỉnh hợp nguyên liệu da nói thế nào cũng khó vượt qua kiến thiết kênh Thiên Phong mà bí thư La đề cập đến.
Nếu quả thật vượt qua, đây chẳng phải là đánh vào thể diện của bí thư La sao. Tâm địa của Thái Lượng không phải là vô cùng độc địa sao. Diệp Phàm gần như bị đẩy vào tình thế không lối thoát, bất kể là làm như thế nào cũng không có kết quả tốt.
- Sẽ làm cho đồng chí Thái Lượng anh biết, ngày nào đó, sẽ không lâu sau. Bí thư La sắp xếp tôi đến Phong Châu, chính là xây dựng Phong Châu, làm không tốt công việc thu hút đầu tư xây dựng Phong Châu, Diệp Phàm tôi không còn mặt mũi nào quay về tỉnh ủy báo cáo. Điều này, cũng không phải là phong cách làm việc của Diệp Phàm tôi.
Lời nói của Diệp Phàm như đinh đóng cột. Hơn nữa, không ngờ có vẻ hơi kiêu ngạo một chút, như vậy đáp ứng được sự khiêu chiến của Thái Lượng rồi.
- Nói hay lắm, trợ lý Diệp đúng là không tầm thường.
Đến lúc đó cũng thật có ngày như vậy. Tôi có ý kiến Đài truyền hình tỉnh có thể tuyên truyền cho các anh một cách long trọng nhất.
Lan Trúc đột nhiên nói trong micro, rồi những tiếng vỗ tay cảu các đồng chí trong hội trường cũng nghe thấy rất rõ.
Buổi chiều sau khi ăn cơm xong, Bí thư La cùng đoàn người đi cùng trở về Tỉnh.
Còn Diệp Phàm sau khi bàn giao một số công việc cũng nhanh chóng về Bắc Kinh.
Vừa vào đến Hồng Diệp bảo Diệp Phàm liền hỏi ngay Lạc Phi ở đâu, Lý Tùng nói Lạc Phi ở trong rừng sau Hồng Diệp bảo đang đánh quyền. Diệp Phàm đi thẳng đến đó.
Nhìn thấy bày trận đá, Diệp Phàm rất vui mừng, thuận miệng hỏi :
- Lạc Phi, khôi phục thế nào rồi?
- Hiệu quả rất rõ ràng, chân phải đã có cảm giác nóng, đau. Tôi biết tuyệt đối không thể có biến chứng xấu.
Mà đó là do tiên sinh cho thuốc, có thể đã kích thích kinh mạch, da thịt được tái sinh.
Còn nữa, thời gian này tôi cũng đã ăn nhiều nhân sâm quý, đều là cô Kiều chăm lo rất chu đáo.
Lạc Phi không nói ra được những lời cảm kích, những điều đó tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Một khi hồi phục lại bình thường Lạc Phi sẽ nghe theo tất cả những gì tiên sinh sắp xếp.
- Lạc Phi, chúng ta là bạn bè mà. Cha cậu đã dặn dò tôi chăm sóc cho cậu, tôi lại không phải người nói suông. Cậu có thể sống tốt thì tôi cũng thấy vui vẻ trong lòng. Chúng ta ngoài việc này ra còn nhiều việc phải làm. Ví dụ như đến lúc vết thương hoàn toàn hồi phục thì cũng phải nghĩ đến chuyện thành gia chứ.
Diệp Phàm thẳng thắn nói.
- Tôi biết rồi.
Lạc Phi gật đầu, mặt hơi hồng. Đối với Lạc Phi thì Diệp Phàm đương nhiên sẽ muốn anh ta hồi phục đến đỉnh điểm. Lạc Phi là một cao thủ, có thực lực thập nhị đẳng.
Đến lúc khôi phục rồi, nếu Xa Nhất Đao cũng hồi phục lại thì hai người đó đúng là tay phải, tay trái của Diệp Phàm.
Sau đó hai người luyện trong rừng cây. Diệp Phàm cố gắng học hỏi những kinh nghiệm võ thuật được gia tộc Lạc thi tích lũy hàng mấy trăm năm.
Và Lạc Phi cũng học ở Diệp Phàm kỹ thuật mới nhất của đội đặc nhiệm A. Như vậy là cả hai đều tăng sức mạnh.
8 giờ tối, Diệp Phàm mang hai chai rượu đến nhà họ Phí.
Phí Nhất Độ sớm đã đứng ngoài để nghênh đón, vừa nhìn thấy Diệp Phàm đã hỏi :
- Anh Diệp, việc của tôi đến lúc nào mới làm?
- Vội gì, đầu tiên phải làm xong việc của sư bá thì mới có thể làm đến anh được, người anh em, nóng vội là hỏng bét hết mọi việc đấy. Cứ từ từ đừng có vội vã rồi lại thiệt thân.
Diệp Phàm vỗ nhẹ lên vai Phí Nhất Độ, an ủi.
- Anh đương nhiên không vội, nhưng tôi không vội không được. Anh đều là cao thủ lớn rồi, tôi giờ còn chưa tới thất đẳng, khi ở cùng các anh đều không thể ngẩng đầu lên được. Anh Diệp, anh xem những người các anh đều là từ bát đẳng trở lên. Thế này thì tôi có thể chịu nổi sao?
Phí Nhất Độ nói.
- Ha ha, tiểu tử, vậy được. Tôi sẽ nhanh chóng làm chuyện của anh. Nhưng có một việc tôi cần nhờ anh giải quyết.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyện gì, anh Diệp cứ nói thẳng.
Phí Nhất Độ ra mặt vui vẻ, anh ta biết tính cách của Diệp Phàm, nếu giúp anh ta làm việc thì nhất định anh ta sẽ nhanh giúp cho mình.
- Vẫn không phải chuyện đồng chí Hoa Mãn Lương phó vụ trưởng Bộ thủy lợi nhà họ Hoa lần trước. Lần này nhà họ Hoa đã lấy được Đế vương giám đã ủng hộ công việc của tôi, và đưa việc làm ăn của gia tộc lên đỉnh thắng lợi.
Người ta bỏ sức như vậy, chúng ta lại không thể nhìn Hoa Mãn Lương không thăng tiến phải không? Còn nữa, nếu như Hoa Mãn Lương không thể thăng tiến thì đến lúc đó chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ông già Hoa.
Như vậy, làm việc sẽ giảm bớt đi nhiều. Anh không hiểu. Những ngày tháng tôi ở Phong Châu sẽ như thế nào?
Một núi khó chứa hổ, mà tỉnh ủy lại cố tình để hai con hổ ở Phong Châu. Tôi tính, hai con mà tranh đấu ắt có một con bị thương.
Đến lúc đó không phải tôi đi thì là Thái Lượng đi. Anh nghĩ xem, tôi có thể đi không?...
Diệp Phàm nói.
- Thái Lượng phải cút đi, anh Diệp, không phải nói nữa, việc này tôi sẽ lo cho anh. Chỉ là một chức Vụ trưởng có gì chứ, Phí Nhất Độ sẽ ra mặt với lão Trương.
Phí Nhất Độ làm tư thế như ra trận, chọc cho Diệp Phàm cũng phải cười.
Đánh cho anh ta một cái, rồi cười nói :
- Tôi thật ngại quá, anh mà đi làm việc chắc chắn lại phải nhờ đến uy danh của ông cụ nhà anh. Chỉ sợ đến lúc đó bí thư Phí biết lại trách anh.
- Không sao, có những việc người ta biết trong lòng là được. Chứ không cần phải là vị trí như cấp Tỉnh, như vậy thì Phí Nhất Độ này không còn mặt mũi rồi.
Một chức Vụ trưởng chắc chắn là được phải không? Đương nhiên cũng không nhất thiết phải dùng đến uy danh của cha, ở thủ đô chúng ta cũng coi như nhỏ mà.
Chỉ có mấy người bạn trong vòng tròn này, như việc của Hoa Mãn Lương thì cũng dễ dàng. Anh Diệp cứ yên tam, không phải lo chuyện này.
- Trong vòng một tháng, đảm bảo sẽ hoàn thành. Đến lúc đó cứ bảo Hoa Mãn Lương chuẩn bị mời chúng ta một chầu là được rồi.
Phí Nhất Độ lại nói khoác rồi.
- Cái đó thì không cần nói, nhà họ Hoa đúng là có chút tiền, đến lúc đó, anh cứ chọn địa điểm, chúng ra đến nơi đắt tiền nhất ở Bắc Kinh này mà hưởng thụ.
Diệp Phàm cũng cười nói.
- Đương nhiên rồi, chỉ cần đắt, không cần đúng.
Phí Nhất Độ true chọc nói.
- Anh thì giỏi rồi.
Không ngờ trong phòng khách lại có tiếng của Phí Thanh Sơn cười nói ra.
- Ha ha, con không giỏi sao, nhà họ Phí chúng ta không phải có thế lực sao? Như bác đã như hổ trong giới võ rồi thì đương nhiên có tiếng. Ai dám gây sự với nhà họ Phí?
Phí Nhất Độ gượng cười, nịnh bợ Phí Thanh Sơn.
- Tiểu tử, đừng có trước mặt người ta mà giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo, cao thủ đầy trước mắt đây, ngay cả Diệp Phàm hay mấy người mà ta đã thế cũng đã vượt qua cả bác của anh rồi. Con hổ ngồi đây cũng sắp thành con hổ giấy không răng rồi. Thời buổi khó lường đấy Nhất Độ à, con phải chú ý đừng có học theo bác nghe chưa.
Phí Thanh Sơn thở dài, có chút cô đơn.
- Sư bá yên tâm, con nắm chắc thắng 80% việc của sư bá, hơn nữa, tinh thần suy sút này không phải là con người thật của sư bá. Trong mắt con thì sư bá luôn là người anh dũng, tiến về phía trước, không chịu khuất phục.
Diệp Phàm an ủi nói.
- Ồ, có tính hình gì mới phải không? Nhưng, cậu cũng đừng có tâng bốc ta lên. Sư bá của cậu không vĩ đại như cậu nói đâu. ..gặp phải việc không thuận lợi cũng phải ngẩng đầu lên. Đương nhiên nếu để Phí Thanh Sơn này tùy tiện nhận thua là không thể.
Phí Thanh Sơn cũng cao hứng nói.
- Nếu như có hai cao thủ thập nhị đẳng cộng thêm con thập nhất đẳng lại cộng thêm một người thập đẳng, tổng cộng 4 người bày thành một trận thì có thể hợp lại. Con tin tỉ lệ đột phá của sư bá không nhỏ đâu. Nhưng bì hiện nay hai cao thủ thập nhị đẳng đang dưỡng thương nên cần phải một thời gian nữa mới có thể tiến hành được.
Diệp Phàm giải thích nói.
- Cái gì, cậu đã thập nhị đẳng rồi sao?
Phí Thanh Sơn trừng mắt kinh ngạc, không có chút gì là giả vờ cả.
- Cũng là gặp may thôi ạ. Lần trước Sửu Vô Đoan muốn phế bỏ công lực của con nhưng không ngờ lại ngược lại, ông ta cho con được may mắn. Nhưng thập nhị đẳng của con vẫn còn hư vô lắm, cần phải luyện tập mới có thể thành cao thủ thập nhị đẳng chính thức được.
Diệp Phàm cũng không giấu giếm, đương nhiên không phải ai Diệp Phàm cũng nói, đó là bí mật riêng của hắn ta.
- Vận may đúng là vận may. Cậu bảo tôi phải nói thế nào với cậu đây. Phương Thành có được đồ đệ như cậu đúng là phúc ba đời của nhà ông ấy. Ôi, không hiểu được là ông ta còn sống hay không nữa. Bao nhiêu năm rồi mà chẳng có tin tức gì.
Phí Thanh Sơn lại thở dài.
- Anh Diệp đúng là chó ngáp phải ruồi, Phí Nhất Độ tôi không có số đó.
Không ngờ Phí Nhất Độ lại nói thầm câu đó.
- Cháu đấy, nghĩ chó ngáp phải ruồi mà dễ sao. Cháu hỏi Diệp Phàm xem như thế có nguy hiểm không. Sửu Vô Đoan là người thế nào, chắc chắn là muốn thu hết công lực của Diệp Phàm. Cháu để cậu ta thử thu xem sao.
Phí Thanh Sơn giơ tay tát cho Phí Nhất Độ một cái.
- Nhẹ thôi chứ bác. Não của cháu còn chưa nghĩ được như bác.
Phí Nhất Độ vừa oán giận nói.
- Ồ, Diệp Phàm, cậu cho tôi hy vọng nhìn thấy cao nhân thiên hạ có công phu đột phá.
Dựa vào tốc độ luyện công của cậu, có thể 2, 3 năm sau sẽ là cao thủ thập nhị đẳng. Nếu như cố gắng hơ thì có thể đánh lại được Sửu Vô Đoan trong 10 năm nữa.
Sư bá hy vọng có thể thấy được ngày đó. Mặc dù Phí Nhất Thanh này cả đời không đạt được cảnh giới đó.
Nhưng có thể tận mắt thấy con vậy thì ta cũng yên lòng rồi.
Phí Thanh Sơn lại than thở, không ngờ lại chau mày lại hỏi:
- Tiêu Sắt Nhất có thể không chịu bỏ qua đâu.
Lúc nào con cũng phải đề cao cảnh giác. Mặc dù chúng ta đang sống ở xã hội hiện đại, xã hội pháp chế mà súng đạn hoàn toàn có thể chế ngự được hắn.
Nhưng có nhiều người khi đã điên lên thì không thể chiếu cố quá nhiều được. Đến lúc đó ngày cả đội đặc nhiệm A có bắt Tiêu Sắt Nhất cũng có ích gì, đúng là vô bổ có phải không?
- Con hiều rồi, con đã cho người để ý phái Hoa Sơn rồi,
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Vậy tốt rồi, con phải nhanh chóng luyện công, để tranh thủ lên thêm bậc mới, hai ba năm sau chúng ta có thể quyết chiến với gia tộc Hoành Đoạn.
Tính quan trọng của trận chiến này ta sớm đã nói với cháu. Đó không còn là ân oán giữa hai nhà nữa.
Mà là cuộc đấu tranh giữa các cao thủ do nhà Hoàng Đoạn mời mà nhà chúng ta mời. Hoàn toàn có thể đại diện hai nước để đấu.
Điều này liên quan đến danh tiếng một nước. Chúng ta không thể thua .
Phí Thanh Sơn lại lấy lại khí thế hừng hừng nói. Bởi vì trong lòng ông có nước TQ này.