- Tình hình thực tế lại không như ông ta nói, tổ tiên Chu gia chỉ làn ăn với bộ tộc Nạp Tây một vụ.
Năm đó bộ tộc Nạp Tây lâm vào cảnh khó khăn đem pho tượng thần đổi lấy sự giúp đỡ của Chu gia.
Hơn nữa sau khi Chu gia lấy được pho tượng thần thực sự cũng đã bỏ ra rất nhiều sức lực giúp họ. Pho tượng thần đương nhiên thuộc về Chu gia.
Chẳng lẽ giúp họ không công, họ những con người ma rợ hiểu được cái gì, chỉ biết khi cần đến anh gọi anh tiếng “cha’’ đều được
Một khi anh giúp họ xong xuôi rồi người ta liền trở mặt coi như không quen biết anh nữa. Lập tức muốn đòi lại pho tượng, nói là tượng thần là do tổ tiên họ thờ cúng, nhất định phải lấy về.
Chu gia đương nhiên không chịu, hận thù này sao có thể kết thúc đây. Đường Tín Thiên Trạch ông còn dám nói chúng ta vô sỉ, tôi thấy bộ tộc Nạp Tây các anh cũng không phải đèn cạn dầu.
Hơn nữa theo như lời chí lý của tổ tiên Chu gia, bộ tộc Nạp Tây căn bản là một lừa gạt.
Lấy pho tượng thần ra chẳng qua lừa Chu gia ra tay giúp đỡ bọn họ. Năm đó tổ tiên Chu gia vì tương trợ bộ tộc Nạp Tây chống lại kẻ thù thiếu chút nữa thì nhà tan cửa nát.
Vì sao bộ tộc Nạp Tây không đem việc này ra đàm phán rõ ràng. Giờ chế giễu,bản lĩnh phản công của họ mạnh hơn bất cứ ai.
Lợi dụng xong rồi Chu gia liền muốn đoạt tượng thần về, thiên hạ này lẽ nào đều kẻ ngốc, nhân tài của bộ tộc Nạp tây thông minh?
Chú Á lạnh lùng hừ nói.
- Nói càn, rõ ràng là các ngươi lừa lấy pho tượng thần Nạp Tây chúng tôi, giờ rõ ràng còn liếm mặt nói giúp đỡ chúng tôi.
Chu gia các anh chính là kẻ lừa gạt. Đã sớm lập sẵn một âm mưu lớn. Đừng tưởng chúng tôi không biết.
Dù cho là cường địch tấn công chúng tôi mấy trăm năm trước cũng là Chu gia các anh đưa tới. Đừng cho rằng chúng tôi không biết, tổ tiên chúng tôi đã từng điều tra qua.
Mới biết được đều là những hành động lén lút của các anh. Bộ tộc Nạp Tây chúng tôi đều rất thuần túy, lương thiện, người không phạm tới chúng tôi, chúng tôi sẽ không phạm tới người.
Các anh muốn giẫm đạt lên chúng tôi, còn muốn chúng tôi liếm mặt cầu các anh giẫm lên. Cái này đâu có đạo lý đâu?
Hung thần Đường Tín Thiên Trạch chất vấn.
Ông có chứng cớ nào chứng minh kẻ địch lúc đó là do Chu gia chúng tôi đưa đến, tôi thấy về căn bản các ông có lý.
- Lời này là lúc đó kẻ địch nói cho các ngươi. Người ta căn bản chính là kiếm chuyện ly gián, các ngươi là lũ ngốc, bị lừa là đúng.
Cứ như vậy, hai nhà chúng ta đã đấu mấy trăm năm rồi, chính là tâm nguyện của người ta.
Chú Á phản bác, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói,
- Hơn nữa tổ tiên của tôi chính là người bộ tộc Nạp Tây. Vì sao tổ tiên tôi lại rời quần đảo Chris, là bởi vì các ngươi ép đấy.
- Á Đán Giác ngươi còn không biết xấu hổ nói ra chuyện này. Năm đó tổ tiên ngươi muốn tạo phản ngồi lên vị trí đại tù trưởng.
Ngươi muốn ngồi thì cũng phải dựa vào năng lực của mình, nhưng các ngươi làm gì có mấy thứ đó. Liên kết với Chu gia đưa kẻ thù bên ngoài vào.
Đừng tưởng chúng tôi không rõ, cuối cùng tổ tiên ngươi bị phát hiện rồi bị thủ tiêu. Từ đó về sau nhất mạch cá ngươi chỉ còn lại mấy người tìm đến Chu gia nương tựa.
Mấy năm nay nếu như không phải các ngươi đem bí mất của bộ tộc Nạp Tây tiết lộ cho Chu gia, Chu gia đã sớm bị chúng ta bắt rồi.
Ngươi còn có mặt mũi ở đây mình là người bộ tộc Nạp Tây chính tông. Ta thấy ngươi chính là kẻ phản đồ.
Một gian nhân đê tiện vô sỉ. Bộ tộc Nạp Tây chúng ta không có loại người đê tiện như ngươi.
Đường Tín Thiên Trạch càng lúc càng phẫn nộ.
- Nói láo! Năm đó tổ tiên Á gia chúng tôi chỉ muốn thay đổi hiện trạng của bộ tộc Nạp Tây. Cách nghĩ cũng giống như người phụ nữ của các ngươi.
Bộ tộc Nạp Tây đã bế phong chính mình. Cự tuyệt tất cả những tiên tiến kỹ thuật bên ngoài, thì đối với bộ tộc Nạp Tây chúng ta mà nói đại biểu cho bần cùng lạc hậu
Tổ tiên đạn cạn tâm huyết muốn muốn đem bộ tộc Nạp Tây tiếp xúc với thế giới bên ngoài, để cuộc sống bộ tộc Nạp Tây giàu có lên, không bị người ta bắt nạt.
Còn các ngươi đã làm cái gì, giết toàn bộ nhữn người dẫn dắt có tư tưởng tiên tiến. Gia tộc Á gia chúng tôi hơn một ngàn người đều bị các ngươi tàn sát.
Các ngươi đã làm cái gì chứ, chúng ta đều là con dân của bộ tộc Nạp Tây. Nói chuyện với bọn bảo thủ, không muốn thay đổi các ngươi thì có tác dụng quái gì chứ.
Chú Á cũng vô cùng kích động.
- Kĩ thuật tiên tiến các ngươi có thể từ từ hướng dẫn sao có thể áp dụng biên pháp cực đoan này chứ. Cấu kết với kẻ thù bên ngoài đến tiêu diệt bộ tộc Nạp Tây chúng ta.
Đừng cho rằng chúng ta không biết ‘Củng Âm Giáo’’rõ ràng là tổ chức giết người như cỏ rác. Không ngờ các ngươi hợp tác với bọ họ đến tàn sát bộ tộc Nạp Tây chúng ta.
Năm đó vì đối kháng với Củng Âm Giáo dũng sĩ của bộ tộc Nạp Tây chúng tôi cũng đã chết trên vạn người.
Đường Tín Thiên Trạch mắng.
- Củng Âm Gíao. Đây là tổ chức gì?
Diệp Phàm hứng thú híp mắt lại.
- Bộ tộc Nạp Tây chúng tôi chẳng những có những tượng thần có có một đại bảo bối, chúng tôi gọi nó là Lôi Thạch.
Đường Tín Thiên Trạch hừ nói.
- Đúng vậy, chính là một loại đá. Đỏ tươi như màu máu.
Lúc này Đường Châu Yêu xen vào nói.
- Loại đá này hấp thu rất nhiều tia sét, ở thời điểm thích hợp sẽ tự động đánh sét.
Thực ra chính là phát ra điện. Mấy trăm năm trước không có điện, bọn họ mới nói là đánh sét thôi. Mà Củng Âm Giáo là một tà giáo, một giáo phái độc ác khét tiếng
Bọn họ cho rằng Lôi Thạch này có thể dùng tấn công kẻ địch. Ví như có nó trong tay, khi tranh đấu với kẻ thù sử dụng một số phương pháp đặc thù, bất ngờ quăng ra khí Sói dẫn đường nổ thì không thể dùng sét giết địch à.
Sau này tôi cũng đã nghiên cứu qua, loại đá này quả thật có thể phóng điện. Hơn nữa lượng điện cũng không hề ít. Nó như những chiếc đèn dầu tự nhiên.
Chẳng qua không trải qua nghiên cứu khai thác, rước mắt chúng ta vẫn chưa biết làm thế nào để loại đá này phát thành điện.
Nói cách khác chúng ta căn bản không cần xây dựng trạm phát điện cũng có thể trực tiếp có điện dùng. Tuy nhiên loại đá này số lượng không nhiều.
Đường Châu Ái nói.
Diệp Phàm nghe xong cũng không vẫn không ngừng động tâm. Còn có loại đồ chơi kỳ lạ này vậy thì phải đoạt về tay mình. Không kìm được hỏi:
- Trong phòng ông có Lôi Thạch sao?
- Có , chính là cái này.
Đường Châu Ái đi đến góc phòng lật ra một hòn đá to bằng nắm tay, Diệp Phàm trong khi tiếp tay thi triển đôi mắt ưng quan sát.
Phát hiện hòn đá này màu sắc tươi như màu máu. Nhưng dưới sự phỏng đoán của đôi mắt ưng, Diệp Phàm cảm giác bên trong hòn đá này hình như có rất nhiều lỗ chân lông còn nhỏ.
Mà trong lỗ hổng có rất nhiều thứ gi đó kích thích Lẽ nào Lôi Điện dự trữ chính trong những lỗ hổng này.
Hòn đá kia thật ra là bình ắc-quy tự nhiên rồi, nếu lấy về nghiên cứu không chừng giành được giải thưởng trọng đại cho phát hiện mang tính đột phá về phương diện ác-quy.
Ví như xảy ra sự cố lớn với ác-quy hiện nay thì thể tích lớn mà trữ lượng lại không đủ. Nói cách khác giống như xe điện chạy bằng điện đều xuất ra điện.
Mà độ cao của đoàn tàu đều được tải dòng điện cao áp ở auto bên ngoài. Nếu loại đá này có thể trữ được lượng điện lớn đây chẳng phải có thể không cần tới auto (*bọc ngoài) trực tiếp đặt thứ này trong xe có thể khiến đoàn tàu cao tốc di chuyển.
Điều khiến Diệp Phàm hứng thú hơn chính là giống động lực hạt nhân của Hoa Kỳ, hàng mẫu đơn giản chính là dùng năng lượng hạt nhân phát điện, vài năm mới thay nguyên liệu hạt nhân.
Hàng mẫu này bay liên tục, khả năng có thể bay vòng quanh thế giới vài năm mà không cần lo lắng về vấn đề không đủ điện. Nếu loại đá này có thể giải quyết được vấn đề này thì dùng còn tốt hơn hơn hàng mẫu động lực hạt nhân.
Dù sao năng lượng hạt nhân tuy nói thanh khiết không ô nhiễm môi trường nhưng tính phóng xạ của năng lượng hạt nhân lại vô cùng đáng sợ. Sử dụng cái này tai họa ngầm lại tương đối lớn.
- Xã hội này đơn giản bởi một điều thắng làm vua thua lằm giặc, chính Đường Tín Thiên Trạch ông cũng cạnh tranh vị trí đại tù trưởng.
Chẳng lẽ mưu mẹo trong đó ông lại không hiểu, nói cách khác đến tận bây giờ ông vẫn nằm trên giường. Nói thật năng lực của Nạp Đông Cần Bố hồi cạnh tranh chức đại tù trưởng có kém ông một chút.
Hơn nữa mặt uy tín càng không bằng ông. Vì sao khi người ta lên ông ngược lại lại phải cả đời nằm khổ sở ở trên chiếc giường này.
Quy định cạnh tranh chức đại tù trưởng chúng ta đã rõ, chính là cá lớn nuốt cá bé. Cạnh trung vô cùng tàn khốc. Thường hậu quả của kẻ bại đều rất nghiêm trọng.
Những người thắng lợi vừa nhận chức thường tìm ra cớ gì đó giết hàng loạt những người liên quan đến ông. Nhìn chung về sự thay đổi tù trưởng của bộ tộc mấy trăm năm nay mà nói, chưa lần nào người thắng cuộc không kiếm cớ diệt kẻ bại.
Tuy nhiên đối với Đường gia ông đến bây giờ vẫn chưa bị giết là điều không ngờ đến. Chẳng lẽ là kết quả nhân từ của Nạp Đông Cần Bố, tôi nghĩ Đường Tín Thiên Trạch ông tuyệt đối sẽ không tán thành như vậy.
Còn có lần cạnh tranh vị trí đại tù trưởng của ông và ông ta không phải là đánh lén sao, có phải là anh ta ông ta mượn sức mạnh bên ngoài để đạt được mục đích của mình.
Cho nên ông không cần nói Á gia chúng tôi ra sao. Tâm cơ tranh chức tù trưởng của Á gia hồi đó là tốt.
Chúng tôi cũng muốn dẫn dắ bộ tộc đạt được cuộc sống hạnh phúc.
Chú Á thật ra đã tìm được lý do.
-Hừ, Nạp Đông Cần Bố đang giở trò âm mưu. Chẳng qua là tiêu tiền mời nhờ sự giúp đỡ của cao thủ.
Hơn nữa việc của Á gia không như vậy, các ngươi là cấu kết với Củng Âm Giáo muốn diệt toàn bộ bộ tộc Nạp Tây Mễ.
Nuốt Lôi thạch vào trong tính chất hoàn toàn khác nhau. Đừng ở đây đường đường chính chính gào to mấy lời thối tha.
Á gia các ngươi bị diệt môn đó là báo ứng các ngươi nên gánh. Còn ngươi có thể sống sót đến ngày hôm nay không phải là kết quả đi nương nhờ Chu gia sao.
Đường Tín Thiên Trạch tức giận phản bác.
Tuy nhiên.
Đám người Diệp Phàm càng nghe càng mơ hồ, biết giữ hai nhà này khẳng định trong đó có sự hiểu lầm lớn, muốn lý giải cũng rất khó làm rõ. Hơn nữa đây là nợ cũ từ mấy trăm năm trước. Thật khó phân định rõ ràng.
Thất chú Á vẫn muốn tranh cải, Diệp Phàm khoát tay áo nói:
- Được rồi, phân định đến cùng xem ra mấy trăm năm nữa cũng không rõ ràng.
Tôi đến nơi này không muốn lật lại nợ cũ của các ngươi. Cũng không muốn nói đến khúc mắc giữa các ngươi. Tôi tới đây nhằm hai mục đích, thứ nhất giải quyết khúc mắc của ông với Chu gia. Hi vọng thông qua việc tôi đến có thể giải hòa mâu thuẫn của các ngươi.
Từ đó về sau đôi bên không thiếu nợ nhau, bỏ qua tất cả. Thứ hai, tất cả việc này phải thành thật, tin rằng có Nạp Đông Cần Bố đang trị vì thì không thể nào thực hiện được.
Mà vừa vặn Đường gia lại muốn thực hiện giấc mộng của mình, giấc mộng kia tôi đến giúp ông thực hiện. Cho nên Đường Tín Thiên Trạch ông có tình nguyện hợp tác cũng chúng tôi không.
Đương nhiên không hợp tác cũng được, nhưng tối này sẽ Đường gia sẽ bị xóa sổ trên đảo Hồng Sương.
Diệp Phàm nói đến mặt sau, đem phần cuối của điếu xì gà quăng xuống đất, đưa chân hung hăng giẫm lên, lập tức thành một đám phấn bụi màu đen. Cái này đương nhiên biểu thị ý uy hiếp.
Trong phòng này tạm thời rơi vao trong trầm mặc.
Hồi lâu sau Đường Tín Thiên Trạch liếc nhìn đứa con gái nói với Diệp Phàm:
Tiên sinh ngài xưng hô thế nào?
- Ý của các người là để con gái ta cạnh tranh vị trí đại tù trưởng?
Đường Tín Thiên Trạch hỏi.
- Không phải cạnh tranh mà là trực tiếp thay thế địa vị.
Diệp Phàm nói,
- Cho dù bộ lạc Nạp Tây Mễ tán thành vũ lực, đâu phải chúng ta giơ nắm đấu thể hiện lực lượng hùng mạnh là khiến người của bộ lạc khuất phục. Huống chi nghe nói Đường gia các ông uy tín trong bộ lạc tương đối cao. Bên này có vũ lực, cộng thêm uy tín của bên kia, tin rằng mục tiêu này có thể thực hiện được.
Hơn nữa đây cũng là lựa chọn duy nhất của các người, con kiến còn sống tạm bợ, lẽ nào các người thật sự nguyện nhìn thấy đảo Hồng Sương, Đường gia diệt môn từ đây.
Cho dù các người không đồng ý hợp tác, bị bọn ta tiêu diệt hết, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm ra ‘Đường gia’ thứ hai thậm chí thứ ba.
- Các người đang ép chúng ta hợp tác, thừa nhận là như Diệp tiên sinh đã nói, thật sự chúng tôi không có lựa chọn. Tuy nhiên cho dù các người muốn ủng hộ con gái ta nhưng con gái ta còn quá nhỏ.
Hơn nữa giai đoạn thuật Sói quá yếu, căn bản là không đảm đương nổi trong trách này. Hơn nữa cũng rất khó có thể thuyết phục mọi người.
Người của bộ lạc Nạp Tây Mễ ai ai cũng dũng mãnh. Không thể khiến họ hoàn toàn bái phục thì tương lai đối với thành viên thị tộc tôi mà nói chính là một tai họa vô cùng lớn.
Đường Tín Thiên Trạch nói ra điều bản thân đang băn khoăn.
- Hahaha, tôi tin rằng tù trưởng Đường hẳn là muốn đứng lên?
Diệp Phàm đột nhiên cười quỷ dị.
- Lời này có ý gì, có phải đang chế giễu một kẻ bại liệt là ta? Nếu như Diệp tiên sinh cho rằng người bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi có thể tùy tiện chế giễu thì ngài tuyệt đối sai lầm rồi.
Cho dù cả nhà Đường gia bị giết, nhưng chúng tôi cũng không cần loại người châm chọc như tiên sinh.
Đường Tín Thiên Trạch vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, Đường Châu Ái vội đứng dậy nói,
- Diệp tiên sinh, ngài còn dám làm nhục cha tôi, Đường Châu Ái tôi biết không địch lại được nhưng cũng phải liều mình với các người. Người bộ Lạc Nạp Tây Mễ không dễ để người khác làm nhục.
- Cô muốn liều mạng với tôi tôi không quan tâm, tuy nhiên, quả thật tôi không hề có ý chế giễu cha cô. Hơn nữa tôi có ý tốt muốn kiểm tra một chút tình trạng thương tích của cha cô.
Dược Thuật TQ của chúng tôi vô cùng tinh thâm, đã có lịch sử từ lâu đời. Không chừng vết thương các người cho là không thể chữa khỏi đối với chúng tôi lại không phải là việc gì khó khăn.
Đương nhiên giống như vết thương của cha cô quả thật khó chữa, vết thương đã mười mấy năm rồi. Tuy nhiên nếu ông đồng ý thử một lần thì qua đây tôi thử kiểm tra xem sao.
Nếu ông sợ tôi nhân cơ hội làm thương ông thì ông không cần thử nữa. Vì muốn giết ông vốn rất dễ dàng.
Xa tiên sinh ở sau tôi chỉ cần tóm ông ta và ném một xuống cũng có thể lấy mạng của cha cô.
Diệp Phàm vẻ mặt đầy tự tin và kiêu ngạo.
- Tôi tin vị tiền bối này có thể làm được điều đó. Tuy nhiên, tôi không dám tin Diệp tiên sinh có thể trị khỏi đôi chân của tôi.
Đương nhiên tôi bằng lòng thử một lần. Nếu Diệp tiên sinh may mắn có thể chữa khỏi tổn thương ở chân tôi. Đường Tín Thiên Trạch tôi không phải người lấy oán trả ơn.
Sau này Diệp tiên sinh có chuyện gì chỉ cần lên tiếng. Tôi có thể tương trợ tuyệt đối không nói hai lời.
Đường Tín Thiên Trạch có chút kích động. Một người bại liệt bỗng nhiên thấy được hy vọng, đây cũng là tâm lý thường tình của con người.
- Hahaha, vậy thử một lần nhé!
Diệp Phàm đột nhiên cười hào sảng một tiếng, giơ tay ra tóm lấy Đường Tín Thiên Trạch, một luống lực lớn đi qua, cách không liền hút Đường Tín Thiên Trạch tới trước mặt.
- Không ngờ các hạ trẻ tuổi như vậy lại lại là một đại cao thủ, Đường mỗ thật đúng là có mắt không chòng.
Trong mắt Đường Tín Thiên Trạch lộ ra vẻ kinh ngạc, tuyệt đối không phải giả dối. Hơn nữa khôngtùy tiện giãy giụa để Diệp Phàm hút tới không trung.
Ầm vài cái, Đường Tín Thiên Trạch bị Diệp Phàm kéo đến nỗi chỉ chừa lại một chiếc quần lửng, Diệp Phàm cách không hút ông ta xoay tròn trên không trung. Thực ra là để kiểm tra thương tích của ông ta.
Một hồi lâu sau mới đặt Đường Tín Thiên Trạch lên giường.
Suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
- Vết thương của ông nếu nắm chắc ngũ hành có thể trị triệt đểm tiu nhiên cần rất nhiều thời gian.
Phỏng chừng phải cần tới một năm bệnh mới có thể hồi phục. Để ông thấy được thành ý của tôi giờ ông hãy thư giãn.
Hơn nữa tôi muốn đem nội khí củaTQ chúng tôi đã nói đưa vào cơ thể của ông. Các người gọi là khí Sói, thật ra cũng không kém gì khí của một người đã từng luyện tập.
Chỉ có điều phương pháp, phương thức luyện công không giống nhau. Tuy nhiên trước khi đưa vào ông phải nói cho tôi biết toàn bộ phương pháp ông đã luyện tập khí Sói.
Một chi tiết cũng không thể bỏ qua, càng cụ thể càng tốt. Bởi vì nếu khí Sói của ông và nội khí của chúng tôi không ăn khớp rất có thể bị bài xích, nếu nghiêm trọng nội khí tương phản quay lại lấy mạng của ông.
Thât ra đồng chí Diệp nói có vẻ rất nghiêm trọng, kỳ thật chỉ cần từ từ đưa nội khí đi vào là được.
Mà Diệp Phàm nói như vậy chính là muốn lấy bí mật luyện công của bộ lạc Nạp Tây Mễ. Nói không chừng khí Sói này có thể dung hợp nội khí bên trong. Bởi vì khi sát phạt kẻ hung ác kia cũng cần tới.
- Cái này...
Đường Tín Thiên Trạch có chút do dự.
- Nếu như ông thể nói rõ ràng bí mật của khí Sói thì ông không thể đứng dậy được, ông không đứng dậy được sẽ không khôi phục được công lực, như vậy ông không thể con gái ông ngồi vào vị trí đại tù trưởng rồi. Kết quả của nó vẫn là cả nhà họ Đường đều bị giết chết. Ông tự mình lựa chọn đi.
Diệp Phàm thêm một câu gây sức ép. Dù sao Đường gia hiện giờ đối với đám người của mình mà nói chính là miếng thịt trên con dao rồi
- Tôi chỉ nói cho Diệp tiên sinh nghe, hơn nữa xin Diệp tiên sinh giữ bí mật cho, thề không được phép truyền cho bất kì ai ngoại trừ ngài. Nếu như Diệp tiên sinh có thể làm được việc này, tôi sẽ nguyện giải thích bí mật của thuật Sói cho mình ngài.
Đường Tín Thiên Trạch hình như là hạ quyết tâm, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói,
- Thuật sói căn bản là tính mạng của bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi. Nếu sau khi lưu truyền ra ngoài, các cao thủ đều có thể đến sát hại chúng tôi. Thà sau này bị giết không bằng Diệp tiên sinh giết chúng tôi.
- Có thể, tuy nhiên tôi có một yêu cầu. Nếu như là thế hệ sau cùng vợ con tôi có thể truyền cho họ. Trừ họ ra tôi sẽ không truyền cho bất kỳ người nào.
Diệp Phàm gặp lão này thái độ rất bướng bỉnh, cũng không thích hợp ép quá đáng quá. Hơn nữa chỉ cần giải thích bí mật của thuật Sói, sau này dung hợp được nội khí liền biến thành của mình rồi. Đến lúc đó lại truyền cho người khác, nói như vậy cùng không vi phạm lời thề.
Sau đó mọi người rút ra để Đường Tín Thiên Trạch ở lại cùng Diệp Phàm. Đường Châu Ái có thể làm phiên dịch.
Thuật Sói là sự kết hợp các phương diện, đặc điểm tấn công của sói mấy vạn năm qua, bộ lạc Nạp Tây chúng tôi đã tự mình sáng chế ra pháp môn luyện công thích hợp cho bộ lạc Nạp Tây Mễ của mình.
Cho nên đặc điểm lớn nhất của thuật Sói chính là sự hung tàn. Người đông phương các ngươi nghiên cứu thuật tấn công lấy nhu thắng cương, nhưng thuật Sói của chúng tôi không chú ý đến nhu, mà lấy mãnh lực của tính cương hoặc tính bạo tạc, giết đối phương một cách tàn khốc.
Cho nên trong khí Sói tràn đầy tà khí tàn bạo. Hơn nữa nghe nói người phương Đông khi luyện khí trong nhà, điều chú ý chính là nội khí hình thành trong kinh mạch chu thiên tuần hoàn.
Mà khí Sói của chúng tôi không giống nhau, khí Sói không phải ở trong kinh mạch tuần hoàn mà là sau khi luyện tập liền dự trữ bên trong da.
Pháp môn luyện công với các người hoàn toàn không giống nhau. Cho nên cơ thể của người luyện tập khí Sói đều rất cường tráng, vì họ dựa vào cơ thể để giết địch.
Hơn nữa trong cơ thể có dự trữ nội khí, tố chân thể tương đối cao. Cho dù là trực tiếp thì nắm đấm không lồi lên khí Sói cũng không thể trực tiếp đập chết kẻ thù.
Đương nhiên võ học Đông Phương các người có tính thần bí của võ học Đông Phương, điều này tất cả đều có ưu điểm. Các người nghiên cứu lưu khí trong đan điền còn chúng ta chú ý đến việc lưu khí trong da trong bắp thịt.
Mỗi bắp thịt đều giống như một tiểu đan điền. Cư như vậy nếu luyện tới cực điểm toàn thân đều là ‘Đan điền’.
Tôi cảm thấy tổ tiên Nạp Tây chúng tôi rất thông minh, rất trí tuệ, không ngờ có thể nghĩ ra loại biện pháp này.
Hơn nữa tôi tin sau khi luyện thành công, khí Sói dự trữ nhiều hơn của các người rất nhiều. Bởi vì các người chỉ có một Đan điền mà da cơ toàn thân chúng tôi đều có.
Mà kinh mạch đối với chúng tôi mà nói chỉ là dừng chuyển vận thông đạo của khí Sói...
Đường Tín Thiên Trạch vô cùng tự tin với thuật Sói của bộ lạc mình.
- Haha, quả thực rất thần bí, rất có đặc điểm. Tuy nhiên tù trưởng Đường, xem ra ông chỉ biết sơ qua về về võ thuật của Đông Phương chúng tôi qua lời kể của con gái ông.
Chúng tôi tuy nói nội khí dự trữ ở Đan điền lại chỉ là một trung tâm, hơn nữa chungs tôi có pháp môn thần bí ép khí thành dịch.
Ông nghĩ xem, so sánh và khí, một viên chất lỏng sau khi tản ra bốc hơi thành thể khí có thể tràn đầy một tòa nhà.
Đây chính là chỗ lợi hại của Đan điền của người phương Đông phương chúng tôi. Nói cách khác, người hôm nay cần đàm phán là chúng tôi không phải các người.
Muốn nói đến sự thần bí của võ học Đông phương thì điều căn bản không thể so sánh với bộ lạc Nạp Đông Mễ. Chúng tôi có lịch sử văn minh lâu đời hơn các người rất nhiều.
Hơn nữa chúng tôi đang không ngừng phát triển sáng tạo, còn các người về mặt cơ bản không có gì thay đổi.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ nói tốt về những gì của quê hương mình.
Hai bên lại nghiên cứu thảo luận một hồi về khí Sói, trong lòng Diệp Phàm rất phấn khởi. Nếu quả thật có thể học được khí Sói thì không những có nội khí trong Đan điền, mà trong da thịt còn có khí Sói.
Khí Sói dự trữ trong thân thể này nhiều lên, khi gặp phải kẻ địch phải tấn công thì đã có đạn. Hơn nữa tính bền tấn công cùng với độ mạnh yếu cũng theo đó tăng lên đáng kể.
Suốt năm canh giờ trôi qua, Diệp Phàm chẳng những không có cảm giác mệt nhọc, hơn nữa còn hưng phấn hơn.
Còn Đường Tín Thiên Trạch giờ khắc này nói mệt muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút, giao cho con cô con gái Đường Châu Ái tiếp tục nghiên cứu thảo luận với Diệp Phàm về ứng dụng của thuật Sói. Diệp Phàm đương nhiên vui mừng. Hơn nữa Đường Châu Ái hiểu Hoa ngữ, cũng thích hợp giao lưu.
Lại hơn một giờ trôi qua, Diệp Phàm thử luyện khí Sói. Vừa mới luyện không lâu đột nhiên cảm thấy một luồng thủy triều tình cảm mãnh liệt bùng nổ. Ánh mắt vừa mới phân tán ra, ma xui quỷ khiến lại kéo lấy Đường Châu Ái vào lòng mình.
- Anh...làm cái gì....
Đường Châu Ái sợ tới mức hét lên một tiếng, tuy nhiên Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện sắc hồng hiện trên má người con gái này. Bởi vì da tộc người Nạp Tây Mễ da mang màu tím nhạt, màu hồng này có vẻ có chút đặc biệt.
Hắn vừa nhìn, tình cảm lại càng mãnh liệt hơn. Không ngờ lại lột sạch quần áo Đường Châu Ái thuần thục đến vậy, đối với ngọn núi trước ngực Đường Châu Ái không giống với phụ nữ Đông phương.
Ngọn núi hiện trong màu tím mang màu hồng, mà hai viên tiểu thảo dâu cũng có màu tím tươi đẹp có thể làm người phun ra máu.
Diệp Phàm nhịn không nổi liền cắn xuống dưới, đôi mắt mảy may quyến rũ, giọng điệu mang chút khí gì đó tinh khiết của hoa thơm nhắm thẳng trên khuôn mặt Diệp Phàm mà phun.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2591: Thời điểm mấu chốt.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Cuối cùng anh ta cũng phát hỏa lên mà liếm lưỡi.
Một lát sau thì cả hai tấm thân đã dính chặt vào nhau.
Đúng vào lúc mấu chốt ấy thì một tiếng tát vang lên. Đường Châu Ái bị Diệp Phàm tát mạnh một cái.
Cô gái bị Diệp Phàm hất lên trên giường. Từ khóe miệng Đường Châu Ái máu tươi cùng trào ra.
- Ông định làm gì đây.
Đường Châu Ái uất ức sờ lên khuôn mặt của mình sau đó tức giận hỏi.
- Định chơi trò độc với tôi hả? Ý gì ư? Ý gì à.
Diệp Phàm cũng lạnh lùng cười đáp lại.
- Ông nói láo, đồ khốn khiếp! Ông chiếm được các cô nương rẻ tiền giờ còn định làm nhục bản cô nương sao.
Đường Châu Ái tức giận chỉ vào mặt Diệp Phàm hét.
- Đừng có giở trò với tôi về số lượng các kĩ nữ nữa. Trong phòng ông còn có gì khiến người ta phấn khích hơn thì đưa ra đi.
Hết sức đơn giản thôi. Phải khiến cho tôi nói ra một cách vô tình. Sau này tôi trúng độc thì không thể không nhờ đến các ông giải quyết được.
Còn mấy tiểu xào và cái trò mỹ nhân kế này thì thực sự tôi không nghĩ đến. Chủ đảo Hồng Sương của chúng ta lại là tay háo sắc đến vậy.
Diệp Phàm lạnh lùng nói tiếp:
- Thật không ngờ người của bộ tộc Nạp Tây mà người ta cứ nghĩ là thuần khiết lương thiện lại là một lũ người man trá, so với người văn minh hiện đại chúng tôi thì các người chỉ có hơn chứ không có kém.
- Tôi đâu có. Tôi thực sự không thế. Không có chuyện đó.
Đường Châu Ái phẫn nộ hét lên. Cô ta tức giận giơ tay lên phủi quần áo của mình.
- Còn mặc cái gì nữa. Không phải các người muốn hạ độc tôi sao, muốn thả mồi câu tôi sao. Cũng tốt thôi, hôm nay tôi sẽ cho các người được thử, để xem độc của các người có lấy mạng tôi được không. Nào các cô nương, tôi sẽ cho các cô biết thế nào là độc tình.
Diệp Phàm vô cùng giận dữ nói.
Nói xong hắn đã ôm lấy Đường Châu Ái vào lòng. Cô gái cố sức vung tay vung chân, cắn xé nhưng cô ta làm sao có thể là đối thủ của Diệp Phàm được.
Lúc này Diệp Phàm đúng là một tên háo sắc. Các ngón tay hắn đặt lên người Đường Châu Ái như một nhân viên mát xa.
Chẳng mấy chốc mà Đường Châu Ái khóc như mưa. Cô ta như phát hỏa lên thật vì bàn tay của Diệp Phàm.
Chẳng những mồm hét lên mà toàn thân cô ta cũng run rẩy, cuốn chặt lấy người Diệp Phàm như một con rắn.
Tuy nhiên Diệp Phàm thì vẫn cứ là Diệp Phàm. Tình trung thánh thủ, bước cuối cùng hắn không thực hiện. Sauk hi khiến người Đường Châu Ái nóng rực lên thì hắn lại hất cô ta lên giường, vứt cho cô ta quần áo.
Đường Châu Ái dường như cũng đã tỉnh táo lại. Cô ta vội vàng mặc quần áo.
- Haiz..
Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng thở dài. Đường Tín Thiên Trạch cầm cây côn bước vào.
- Cha, đây có phải chính cha đã hạ độc không?
Đường Châu Ái trợn mắt nhìn chằm chằm vào cha mình.
- Chính là cha đã rat ay. Đây là thiên tình hương của bộ tộc chúng ta. Thiên tình hương này sau khi phát ra chỉ khiến người khác trúng độc tình. Nam nữ hợp thể lại thì độc tình sẽ bị giải ngay. Hơn nữa nó không hề có bất kì tác dụng phụ nào. Thực ra loại cỏ này cũng chỉ là một loại dược thảo thôi nhưng làm được nó thì cũng không hề dễ dàng.
Đường Tín Thiên Trạch nói, giọng ông ta có chút hổ thẹn.
- Cha, tại sao cha lại hại con gái? Con gái cha còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa? Sao cha lại có thể làm như vậy? Tại sao chứ?
Đường Châu Ái tức giận, hai mắt cô ta trừng lên như chiếc chuông đồng, trông rất giống một con sư tử Hà Đông.
- Vì bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng ta.
Đường Tín Thiên Trạch không chút do dự đáp lại.
- Con không hiểu lời cha nói.
Đường Châu Ái đáp lại.
- Con cũng có thể nhìn ra được, vị Diệp tiên sinh đây là bậc kì tài, còn trẻ vậy mà đã là một đại cao thủ. Nhưng đây cũng chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là con hãy nhìn dưới tay hắn. Một người trẻ tuổi có thể khống chế được nhiều cao thủ trẻ tuổi khác thì không có gì đáng sợ bằng nữa.
Hơn nữa, theo cảm giác riêng của cha thì Diệp tiên sinh là người trọng tình, trọng nghĩa. Một khi giữa con và anh ta có chuyện gì đó thì ít nhất anh ta cũng sẽ quan tâm đến bộ lạc Tây Nạp Mễ chúng ta.
Mặt khác cha cũng không muốn nhìn thấy con chỉ là một tù trưởng bù nhìn. Nếu các con đã từng chung một giường thì chắc chắn sẽ không như vậy. Diệp tiên sinh dù có lạnh lùng đến mấy thì chắc cũng sẽ niệm tình thôi.
Thực ra cha cũng là người đang đánh một canh bạc. Cha đem hạnh phúc cả đời con ra để cá cược. Nếu con gặp phải một người lạnh lùng vô tình thì dù có chết cha cũng sẽ không an tâm.
Nhưng tất cả vì bộ tộc chúng ta. Châu Ái, con cứ trách mắng cha đi.
Đường Tín Thiên Trạch hổ thẹn nói:
- Nhưng tiếc là tất cả đã bị Diệp tiên sinh phát hiện ra.
Tôi chỉ muốn nói với Diệp tiên sinh rằng Châu Ái không phải là một cô gái tùy tiện. Bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi chú trọng nhất là chuyện kết hợp.
Con gái tôi trước nay chưa hề thân mật với một chàng trai nào, cũng coi như là không bôi nhọ danh dự của một cao thủ như anh.
Tôi biết một cao thủ như anh chắc chắn xuất thân từ một gia tộc gốc rễ, thần bí nào đó. Một gia tộc có thể bồi dưỡng nhiều cao thủ như vậy thì thực lực của gia tộc ấy ắt phải khiến người khác run sợ.
Còn một cao thủ như anh ắt hẳn cũng sẽ là người nối nghiệp tương lai của gia tộc.
Mặc dù xã hội hiện đại bây giờ tôn trọng chế độ một vợ một chồng nhưng bộ tộc Nạp Tây Mễ chúng tôi thì lại trọng kẻ mạnh.
Nếu anh là kẻ mạnh thì anh có thể có được vô số các mĩ nữ trong bộ lạc. Còn nếu anh là kẻ yếu thì một người vợ anh cũng sẽ không tìm thấy. Lúc đó thì chỉ có thể tự trách anh vô dụng mà thôi.
Mấy nghìn năm nay, bộ lạc chúng tôi vẫn tồn tại dưới cuộc cạnh tranh sinh tồn tàn khốc đó. Kẻ mạnh sẽ đạt được những gì anh ta xứng đáng có.
Chẳng hạn như tôi có đến vợ. Thứ mà người phương đông các anh không tin nổi lại là điều hết sức bình thường ở đây.
Hơn nữa các cô gái của bộ tộc Nạp Tây Mễ đều tình nguyện cung phụng kẻ mạnh. Bọn họ tình nguyện bưng nước rửa chân cho kẻ mạnh chứ không thèm là bà hoàng của kẻ yếu.
Chỉ cần anh đồng ý lấy con gái của tôi, một khi nắm được vị trí đại tù trưởng. Khi chân tôi hoàn toàn bình phục, tôi tin rằng nhất định tôi sẽ giành lại được vị trí đại tù trưởng.
Tôi sẽ để cho các cháu của mình kế thừa chức vị đại tù trưởng. Như vậy quần đảo Chris này chẳng phải sẽ là nơi để hậu duệ của anh cai trị rồi hay sao?
Anh còn đề phòng chúng tôi làm gì nữa?
Đường Tín Thiên Trạch tính toán và ra đòn tâm lí quả nhiên lợi hại.
- Tôi thích những cô gái khiến mình rung động chứ không muốn người khác tình toán hộ hoặc ép buộc mình. Con gái ông rất xuất sắc nhưng tạm thời tôi không có hứng thú. Đợi đến khi tôi có hứng thì sẽ nói lại chuyện này. Còn bây giờ để thể hiện thành ý của mình tôi sẽ châm cứu cho ông trước. Nếu chân ông còn có cảm giác tức là còn hi vọng.
Diệp Phàm nói.
Nói xong hắn lập tức tiến hành ngay. Hắn gọi Xa Nhất Đao đến. Sau khi dung hợp lại thì Đường Tín Thiên Trạch đã được khai thông.
Hắn phát hiện ra thuật nội công của người Trung Quốc luyện lanh thuật có gì đó khác lạ và cách chữa trị của cao nhân mà người Nạp Tây Mễ mời đến cũng rất kỳ lạ.
Không ngờ đó không phải là phong tỏa kinh mạch mà là dùng một luồng khí kì quái làm tổn thương các cơ của ông ta. Sự tổn thương ấy không phải là có thể chữa trị lại bằng y thuật được.
Khi các cơ và kinh mạch đều bị tổn thương thì việc điều trị sẽ khó khăn hơn rất nhiều tuy nhiên thủy công và thuật tram cứu của Diệp Phàm là tuyệt nhất.
Năm tiếng đồng hồ qua đi, Diệp Phàm mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt cũng đã được thở phào nhẹ nhõm.
- Đa tạ.
Đường Tín Thiên Trạch cảm tạ Diệp Phàm theo cách mà người bộ lạc Nạp Tây Mễ kính các cường nhân.
- Một chân chống nạng của ông đã có thể cử động được rồi nhưng không được dùng lực mạnh quá. Có lẽ cần khoảng một năm nữa, cộng thêm với việc tăng cường luyện tập thì sẽ dần dần hồi phục lại.
Diệp Phàm nói. Mọi người nghỉ ngơi được một lát thì tất cả lại tập hợp lại.
- Đường tù trưởng, ông hãy kể cho chúng tôi nghe về tình hình của Nạp Đông Lặc Bố và các cao thủ khác trong bộ lạc của ông. Bây giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền rồi hi vọng ông sẽ hiểu rõ điều này và không giở thêm trò gì nữa. Nếu còn xuất hiện thêm những trò như độc tình một lần nữa thì chúng tôi sẽ không khách khí đâu.
Diệp Phàm nghiêm nghị nói.
- Nạp Đông Lặc Bố là đại tù trưởng của chúng tôi. Mặc dù năm tranh giành ngôi vị đại tù trưởng đó ông ta đã sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại
Nhưng khi đó võ công của ông ta cũng tương đương với tôi. Đã mười năm trôi qua rồi, dựa vào lang thuật của người này thì có lẽ đã đạt đến thập nhị đẳng cấp vị sơ rồi.
Nếu bên phía Diệp tiên sinh không có ai có võ nghệ bậc ấy thì tôi khuyên các anh hãy đợi gọi được người thì hẵng hành động.
Mặt khác năm đại tướng dưới tay Nạp Đông Lặc Bố chính là năm thủ lĩnh nhỏ. Bình thường bọn họ thay phiên nhau cùng với Nạp Đông Lặc Bố tạo thành một đội. Đại thủ lĩnh Nạp Hải lang thuật đã đạt thập đẳng đỉnh.
Có lẽ Diệp tiên sinh chỉ có thể ứng phó được với ông ta. Nhưng mà lanh thuật của ông ta cũng rất là kì dị.
Người nào không hiểu rõ ông ta sẽ đều bị mắc mưu. Người này chịu đòn rất giỏi hơn nữa thường hay giả chết.
Đối thủ của ông ta cứ cho rằng tung mười mấy đường quyền là ông ta đã hộc máu tươi rồi, không ổn rồi nên thả lỏng, không cảnh giác nữa.
Đúng vào lúc đó, ông ta sẽ ra đồn đột phá, hơn nữa đòn đột phá này vô cùng mạnh, thường là một chiêu lấy ngay mạng đối thủ.
Đường Tín Thiên Trạch bắt đầu kể.
- Đến lúc đó có lẽ phải giữ bí mật mới được, hơn nữa phải hành động tốc độ. Nếu không để các tù trưởng khác biết đem thêm người đến cứu viện thì chắc chắn chúng ta không đủ người ứng phó rồi.
Diệp Phàm nhìn Đường Tín Thiên Trạch nói.:
- Ngoài những người rõ ràng như thấ này ra không lẽ bộ tộc các ông không có những tổ chức như tổ chức của các vị trưởng lão hay sao? Những người thuộc những hội như thế mới là các cao thủ thực sự của bộ lạc. Bọn họ thuộc lớp người đã lớn tuổi, võ nghệ thâm hậu, kinh nghiệm giao đấu đầy mình. Họ mới là các đối thủ khó hạ gục.
- Bộ lạc có hội trưởng lão nhưng bọn họ đều là những người rất bình thường. Những người này chỉ là những người có uy tín, về võ nghệ thì chẳng có gì đáng lo cả. Bọn họ không can dự vào ân oán cá nhân mà chỉ hỗ trợ đại tộc trưởng việc quản lí bộ lạc mà thôi.
Đường Tín Thiên Trạch nói.
- Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi. Có người của chúng tôi và các cao thủ đảo Hồng Sương các ông thì tin rằng chúng ta sẽ tóm được Nạp Đông Lặc Bố.
Diệp Phàm tự tin nói.
- Diệp tiên sinh trong số các ông còn có vị cao thủ nào như vị tiền bối này không?
Đường Tín Thiên Trạch nhìn về Xa Nhất Đao đang đứng ở góc tường hỏi.
Đường Tín Thiên Trạch tất nhiên hiểu rất rõ sự lợi hại của Xa Nhất Đao. Ông ta đoán người này có lẽ là cao thủ lợi hại nhất trong đám bọn Diệp Phàm.
- Ha ha ha..
Diệp Phàm cười một cách thần bí, không đáp lại câu hỏi của ông ta. Đường Tín Thiên Trạch liền hiểu ngay có lẽ bọn họ còn nhiều cao thủ như thế. Vào giây phút đó, ông ta bỗng cảm thấy kiêng nể Diệp Phàm, thậm chí còn cảm thấy hắn ta rất hung dữ.
Đường Tín Thiên Trạch ngồi trên chiếc ghế trúc do người mang đến. Đường Châu Ái dẫn đầu một đoàn khoảng sáu chục người tiến thẳng đến phía chủ đảo.
Người của bộ lạc Nạp Tây Mễ vẫn qua biển bằng thuyền mộc loại có người chèo. Không lâu sau họ đã đến chủ đảo Chris.
Đám lính gác trên đảo thấy Đường Châu Ái đem người đến lại thấy người nào cũng mang sói, mang chiêng nên họ tưởng là đến để cống nạp cho đại tù trưởng.
Theo luật lệ của bộ lạc thì tháng nào chủ đảo của các phân đảo cũng phải cống nạp thực phẩm hoặc là vật khác.
- Mẹ kiếp, chúng ta thành phu khuân vác hết rồi.
Thiên Thông vác một con lợn rừng không nén được tức giận thầm thì với Vương Nhân Bàng bên cạnh.
- Những người phu vác vinh quang. Chúng ta là các phu vác siêu cấp, anh xem, anh Diệp cũng vác dê núi kìa.
Vương Nhân Bàng cười đáp lại.
- Anh ta chỉ thích sói đột lốt người thôi chứ thích gì dê núi. Nghe nói bọn Đường Châu Ái suýt nữa đã bị Diệp Phàm sử theo luật rồi. Không ngờ anh ta còn biết cái trò lạt mềm buộc chặt, rõ ràng là muốn đùa bỡn các cô nương đó nhưng lại giả vờ giả vịt là thánh nhân. Tôi khinh. Nếu Diệp Phàm mà là thánh nhân thì thiên hạ này không có thánh nhân rồi.
Thiên Thông cười nói.
- Thì suýt nữa là tiến hành mà. Tiếc quá, tóm được thêm đám cô nưỡng ấy thì càng tốt hơn.
Tôi thấy Diệp Phàm cao ngạo quá, nói cái gì mà không thích những thứ đưa đến tận miệng.
Đó không phải là lúc để cao ngạo. Một khi bọn họ có thai với Diệp Phàm rồi trong nước lại cử thêm một hai cao thủ nữa đến để hỗ trợ thì chằng phải đảo Chris này đổi thành Diệp rồi hay sao.
Còn chúng ta thì cũng được thơm lây có đúng không? Là thành nhân hay không đều là nói nhảm cả. Nói như Thiên Thông anh đó, không lẽ anh không thích chuyện đó?
Vương Nhân Bàng nói đầy nuối tiếc.
- Hay là anh tiến lên đi. Nghe nói bộ lạc Nạp Tây Mễ này cho phép lấy nhiều vợ.
Như Đường tù trưởng đó, nghe nói có đến lcuj phòng. Vương Nhân Bàng anh cũng là cao thủ tình trường. Đến lúc đó anh chỉ cần dùng ánh mắt, dùng một nắm đấm các cô nương trong bộ lạc sẽ chạy theo anh hết.
Làm một chủ đảo khoái lạc cũng tốt lắm. Các cô gái trong bộ lạc sẽ do anh tùy ý. Nhừng ngày tháng đó tuyệt vời làm sao!
Thiên Thông nói, giọng điệu ẩn chứa sự chuyển dụ.
- Về tôi ấy, dụ dỗ được bao nhiêu cô gái đều không thành vấn đề. Nhưng xét về võ nghệ tôi còn chưa bằng Đường Tín Thiên Trạch được.
Muốn tranh giành kinh doanh ở đây cũng khó đó. Dù sao Thiên Thông anh cũng không nói là không thích. Cái vị trí chủ đảo khoái lạc đó nên để cho anh làm mới đúng.
Thế nào, cứ suy nghĩ đi. Diệp Phàm làm đại chủ đảo, Thiên Thông nhà anh làm chủ một phân đảo. Dù sao cũng có đấn mấy cái phân đảo, tính thêm số đảo nhỏ cũng đến mười mấy cái. Hơn nữa, các cô gái ở đây tuy nhiều nhưng nguyên thủy quá. Tôi không quen với cuộc sống nguyen sơ đó.
- Anh nói nghe cũng có lí đấy.
Thiên Thông đã có chút dao động trong lòng.
Bình thường anh nói là không thích đàn bà con gái nhưng xem ra đó cũng chỉ là cái vẻ đạo mạo bên ngoài thôi.Vương Nhân Bàng nghĩ thầm trong bụng.
Đường rộng nhất trên đảo cũng chỉ chừng ba mát. Nghe nói bình thường dùng để phi ngựa. Muốn vận chuyện những thứ hàng cần thiết cho cuộc sống thì họ đều dùng lạc đà.
Đi được chừng một tiếng đồng hồ bọn họ mới thấy một trại lớn thấp thoáng ở lưng chưng núi.
Tất cả đều là những căn nhà đơn giản làm bằng gỗ trúc. Quanh trại lại có rất nhiều các thân tre lớn, phía trên chúng treo các loại đầu thú, da thú.
Có nhiều mảng da thú còn vẽ nhiều bản đồ lung tung, các thân tre đều có máu chảy đầm đìa. Nếu bước lại gần mùi máu tươi có thể hun chết người, có lẽ đó là thần linh mà người bộ tộc Tây Nạp Mễ tôn thờ.
- Các ông cũng thờ phụng thần linh gì đó sao? Rút cuộc là thờ thần gì vậy?
Diệp Phàm tranh thủ ghé sát lại Đường Châu Ái hỏi.
- Lôi thần.
Cô ta đáp lại.
- Lôi thần? trông như thế nào vậy?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Toàn thân đỏ chói, giống với hình tượng Tứ Đại Thiên Vương mà trong truyện thần thoại của người Trung Hoa.
Theo truyền thuyết đảo Chris của chúng tôi là do lôi thần dùng một thanh lôi lớn cắt biển ra rồi nâng lên mà tạo thành.
Trên đảo có rất nhiều vật tượng trưng cho sấm chẳng hạn như lôi thạch chính là thánh vật mà lôi thần để lại.
Cái mà chúng tôi bị người nhà họ Chu lừa là thần thánh chính là thứ được mài ra từ một viên đá màu huyết.
Viên đá đó cao đến ba mét, rực một màu đỏ tươi như máu. Dường như viên đá tự nhỏ máu ra vậy. Mặt khác sấm cũng là lửa, lửa thì tất nhiên cũng màu đỏ.
Trong truyền thuyết còn có một việc kì quái nữa. Mỗi khi trời nổi sấm thì đều hướng về phía thần lôi. Điều kì lạ là tượng thần lôi sừng sững trên đảo Chris ấy không hề bị đánh hỏng mà ngược lại mỗi lần có sấm thì tượng thần lôi lại càng rực màu đỏ hơn. Có lẽ thần lôi đang dùng máu của chính mình để che chở cho bộ lạc Nạp Tây Mễ chúng tôi.
Thực ra máu tươi cũng là thứ tốt, là bảo vật trên người bất kì loài động vật nào. Máu tươi không tượng trưng cho thứ gì đáng sợ cả mà nó là biểu tượng của lòng dũng cảm cao độ.
Người Nạp Tây Mễ chúng tôi tôn thờ máu tươi, yêu thích máu tươi.
Đường Châu Ái giải thích.
- Ha ha ha..
Bỗng nhiên có tiếng cười vang dội từ đâu truyền đến. Thứ âm thanh chói gắt ấy khiến người ta phải đau tai.
- Đường tù trưởng từ sau trận chiến mười mấy năm về trước chư từng đặt chân lại lên đảo Chris. Hôm nay Đường tù trưởng dân theo lục tù trưởng đích thân mang tế phẩm đến cống ạp, Nạp Đông Lặc Bố cảm thấy vô vùng vinh hạnh.
Khi giọng nói ấy vang lên, Diêp Phàm nhìn thấy một người cao chừng hai mét bước tới. Bước đi của ông ta bừng bừng uy vũ khiến đá trải quanh đó cũng rung lên.
Diện mạo người này cũng rất quái dị. Ông ta trông giống một con beo, miệng hình như không phát âm được hết, nhìn bên ngoài thấy giống một cái miệng mèo nhưng khi nói thì rất quy chuẩn.
- Già rồi...Đường Tín Thiên Trạch chỉ có thể nằm trên giường thôi đâu giống Nạp Đông Lặ Bố có thể coi khắp nơi khắp chốn là nhà.
Đường Tín Thiên Trạch vuốt cằm nói.
Biết Nạp Đông Lặc Bố có ý hạ nhục mình nhưng Đường Tín Thiên Trạch cố nhẫn nhịn, sắc mặt không hề để lộ cơn tức giận.
- Lục tù trưởng Đường Châu Ái của đảo Hồng Sương khấu kiến đại tù trưởng.
Đường Châu Ái lên tiếng. Cả người cô ta quỳ sụp xuống, cử chỉ vô cùng thành kính.
Nghe nói người của bộ tộc Nạp Tây Mễ vô cùng sùn kính kẻ mạnh, thuộc hạ khi nhìn thấy bề trên đều như vậy.
- Lục tù trưởng đứng lên.
Nạp Đông Lặc Bố đưa một bàn chân ra, Đường Châu Ái giơ tay thành kính sờ vào chiếc giày làm bằng lông thú. Đợi đến khi Nạp Đông Lặc Bố thu chân về, cô ta mới dám chậm rãi đứng lên.
- Lục tù trưởng, hàng hôm nay đem đến cũng không hề ít. Xem ra đảo Hồng Sương năm nay lại bội thu rồi.
Lúc đó một người đàn ông có khuôn mặt nửa đỏ nửa tím đứng bên cạnh Nạp Đông Lặc Bố vừa cười vừa lên tiếng.
Diện mạo người này vô cùng khó nhìn. Ông ta cười mà như khiến một bụng đầy thịt vừa ăn lúc sáng của Diệp Phàm trào ra hết.
- Xin chào Nạp Hải thủ lĩnh. Hôm ay may mắn săn được mấy con mồi. Hơn nữa đảo Hồng Sương chúng tôi kĩ thuật đánh cá tốt, chỉ có điều đại tù trưởng không thích ăn cá vì thế đổi lại chúng tôi ăn cá, để số mồi săn được dâng lên đại tù trưởng.
Đường Châu Ái thản nhiên nói.
Nạp Hải là đại ca của sáu đại cao thủ dưới tay Nạp Đông LẶc Bố. Nghe nói võ nghệ ông ta đã đạt đến thập đoạn đỉnh đẳng. Chẳng trách mà ánh mắt ông ta lại sắc bén đến vậy. Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ, đôi mắt ưng của hắn bắt đầu ngầm quan sát tên này.
Đường Châu Ái cũng rất thông minh, trong lúc nói chuyện cô ta đã ngầm giới thiệu ngũ đại tướng dưới tay của Nạp Đông Lặc Bố cho Diệp Phàm nghe.
Tuy nhiên Diệp Phàm phát hiện ra có một tên khuôn mặt rất yếu sắc, trông như một công tử bột vậy.
Hắn ta đứng bên cạnh ngũ đại cao thủ, ánh mắt đáng khinh đó rò soát hết lên người Đường Châu Ái. Người này chắc chắn không phải là người của bộ lạc Nạp Tây Mễ vì màu da không giống bọn họ.
Bọn họ đi vào đại sảnh.
Đại sảnh này khá là trang trọng, toàn bộ được làm bằng gỗ. Phía trên dùng gỗ tạo thành hình cái cầu vòm, vì thế không gian khá là cao rộng. Phía dưới lót bằng đá tuy nhiên nhìn chúng vẫn còn khá thô ráp.
Ở giữa đại sảnh có một chiếc ghế dựa rất lớn, bên trên phủ một tấm da sói. Tấm da sói này chắc chắn là của lang vương vì nó rất lớn, kéo ra ước dài khoảng hai mét.
Nạp Đông Lặc Bố ngồi xuống.
- Nắm lấy.
Diệp Phàm đột nhiên đứng bật dậy hét lên. Trong chốc lát, Xa Nhất Đao nhằm hướng Nạp Đông Lặc Bố mà tiến đến giằng lấy.
Một tiếng “ào” vang lên. Không ngờ Nạp Đông Lặc Bố cúng chớp lấy. Tuy nhiên bộ quần áo bằng da thú trên người ông ta vẫn bị Xa Nhất Đao cào nứt một mảng.
- Có thích khách. Đội cận về đâu.
Nạp Đông Lặc Bố hét lên nhưng bọn người Diệp Phàm đã bắt đầu ra tay rồi.
Một vật nhanh như đạn bay lao đén trước mặt Nạp Hải. Ông ta chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một quyền của Diệp Phám khiến cho máu tươi chảy thốc ra. Diệp Phàm còn liên tiếp đánh cho hỏng một số vật trên người ông ta rồi ông ta mới rơi xuống lăn trên nền đất. Biết có thể đánh được ông ta nên Diệp Phàm lại tiếp tục đánh thêm mười mấy đòn nữa cho đến khi cảm thấy tay chân ông ta đã gãy ra, hắn mới thôi.
- Giao lại cho cậu này Thiên Thông.
Diệp Phàm đá ông ta đến trước mặt Thiên Thông. Một Nạp Hải đã gần như gãy hai tay hai chân mà vẫn đánh lại được Thiên Thông thì Thiên Thông thực sự là một tên vô dụng rồi.
Diệp Phàm vụt đến trước mặt tên công tử bột.
Tên này thấy Nạp Hải bị người thanh niên này đánh cho gãy chân chỉ bằng một chưởng thì sợ tái xanh mặt. Hắn ta sờ xuống hông, một vật gì đó màu đỏ trong phút chốc lao về phía Diệp Phàm.
Đó chính là lôi thạch.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Phàm chính là triển khai thủy công. Một lớp mành nước được hình thành, lập tức bao quanh lôi thạch.
Một luồng nội khí bay đến trước mặt tên công tử bột, cắt đứt mối liên hệ giữa hắn và lôi thạch. Lội thạch lại bay đến trước mặt Diệp Phàm.
Tuy là lôi thạch nhưng cũng đã có chút cải tiến. Phía trên hình như có rất nhiều lỗ nhỏ.
- Định nghịch mấy thứ này đúng không? Đi mà tự nghịch.
Diệp Phàm cười bí hiểm. Lôi thạch trong nháy mắt lại bay đến trước mặt tên công tử bột. Tên này sợ hãi hét lớn:
- Đại tù trưởng cứu tôi với. Cha toi sẽ cảm tạ ông.
Nhưng lúc này chính tính mạng của Nạp Đông Lặc Bố cũng khó bảo toàn. Ông ta đã bị Xa Nhất Đao đá đi đá lại như một quả cầu da trên mặt đất, đâu còn thời gian để đến cứu tên công tử bột nữa.
- Đừng làm hại hắn. Hắn là con trai của giáo chủ giáo Củng Âm.
Một tên người Nạp Tây Mễ trọc đầu hét lên.
- Nạp Đông Lặc Bố, ông đem người của giáo phái Củng Âm về để hại người Nạp Tây Mễ chúng ta. Tội ông không thể tha thứ được.
Đường Tín Thiên Trạch nhân cơ hội đó hét lên:
- Nạp Hải, Thản Bố, Khắc Hồng, Tĩnh Xuân, Xà Tín, mấy người nghe cho rõ đây. Nạp Đông Lặc Bố phải chết. Từ này về sau vị trí đại tù trưởng này là của Đường Tín Thiên Trạch ta. Ai không phục sẽ bị tàn phế, còn không phục nữa thì phải chết.
Thịch...
Âm thanh đó vang lên, tiếp theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết. Bọn người Thản Bố khiếp sợ phát hiện ra, tên công tử bột Ma Lâm Tạp đã bị lôi thạch của bọn họ khiến cho phát nổ, toàn thây cháy đen, da thịt bị tróc ra, máu tươi tung tóe bốn phía.
Tuy nhiên hắn ta vẫn chưa chết. Tất nhiên đó là do Diệp Phàm đã khống chế lượng chất nổ trong lôi thạch.
Chương 2593: Người nhà họ Diệp như sói như hổ.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Vì có sự khống chế của thủy công nên thạch lôi chỉ phát huy một phần tác dụng nhỏ. Nếu không thì tên công tử bột đó đến xác cũng không còn huống chi là còn bị cháy sém đứng ở đó.
Sau một hồi giao đấu, bọn người Nạp Đông Lặc Bố đều đã bị khống chế.
Đúng lúc đó, Xa Thiên Nhất bay về đến đại sảnh, thông báo:
- Bên ngoài có hơn một trăm người mặc toàn đồ da thú màu đên đang đến. Bọn họ mang theo các loại vũ khí như cũng, nỏ, côn tiến thằng vào đây.
- Đó là đội kỵ quân màu đen của Nạp Đông Lặc Bố. Bọn họ người nào cũng rất lợi hại, là cận về của đại tù trưởng, do Nạp Hải đích thân dẫn đầu. Chỉ khi nào chinh phục được đội kị quân màu đen này thì mới có thể hoàn toàn chinh phục được cả bộ lạc.Đại tù trưởng mỗi một kì đều gây dựng một đội kị binh màu đen để bảo vệ nơi mình ở.
Lúc này Điền Tín Thiên Trạch mới nhìn Diệp Phàm, giải thích:
- Có lẽ các tù trưởng khác cũng đã biết tin nên sẽ nhanh chóng tới đây.
- Thật đúng lúc. Nếu Đường tù trưởng muốn lên cái vị trí đại tù trưởng thì cũng phải để cho các tù trưởng khác đến bái kiến chứ.
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng. Hắn khoát tay, cả đoàn người tiến ra bên ngoài.
- Nếu đã phải chinh phục thì chúng ta chinh phục vậy.
Diệp Phàm lại giơ tay lên khoát khoát. Cả đoàn người nhằm thẳng về phía đội hắc kị binh.
Phi đao của Diệp Phàm lao thẳng về phía trước. Mấy chục chiếc phi đao nhằm thẳng về hướng đội hắc kị binh cách đó hơn một trăm mét.
Những âm thanh kì lah vang lên, lập tức mười mấy hắc kị binh trẻ tuổi ngã nhào xuống, bị ngựa giẫm đạp lên.
Xa Thiên và Xa Nhất Đao sớm đã dùng đôi cánh tốc độ bay thẳng đến đội hắc kị binh dù bọn họ có đem theo cung và nỏ.
Nhưng Xa Thiên và Xa Nhất Đao đều là các cao thủ, cung nỏ bình thường đều không thể làm hại bọn họ được. Ngược lại nội công của bọn họ khiến cho các cung tên đều bật quay trở lại, khiến một số hắc kị binh ngã nhào xuống.
Bọn người Diệp Phàm cũng đã đến trước mặt đội hắc kị binh. Đám người võ công chỉ đạt chừng nhị đẳng này thì làm sao có thể phản kháng lại Diệp Phàm được.
Chỉ trong vòng năm phút, đội hắc kị binh Nạp Đông Lặc Bố dày công xây dựng đã bị đánh bại, chỉ còn lại các anh hùng của bộ tộc Nạp Tây Mễ nằm sõng soài trên mặt đất kêu la.
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Phàm đã hoàn toàn khống chế được tòa nhà nghị sự quan trọng nhất của bộ lạc.
Đây chính là nơi đại diện cho trung taem quyền lực của bộ tộc Nạp Tây Mễ. Nó giống như là nơi họp Đảng của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Diệp Phàm cùng mọi người nghỉ ngơi một chút. Quà nhiên chưa đầy một tiếng đồng hồ sau đó, mấy trăm người vội vàng từ dưới chân núi đi lên.
- Bốn tù trưởng còn lại đã đến. Bọn họ đều đam thao mấy trăm thanh nhiên đến. nhưng đám người này không có gì phải lo lắng cả bởi vì bên này đều đã giải quyết xong hết rồi.
Đường Châu Ái nói với Diệp Phàm.
- Đường tù trưởng, các ông định tạo phản có phải không? Sao lại bắt đại tù trưởng lại như vậy?
Tứ tù trưởng Không Hóa của đảo Nam Nạp cũng là người có võ nghệ cao nhất trong sáu tù trưởng chỉ về phía Đường Tín Thiên Trạch lên tiếng hỏi.
- Không Hóa, đừng vung tay múa chân trước mặt người khác như vậy. Đừng tưởng tôi không biết, không lẽ ông không muốn ngồi lên cái vị trí đại tù trưởng này hay sao?
Ông lại còn chỉ trích tôi. Đường Tín Thiên Trạch tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình mà ngồi lên được đây. Mười mấy năm trước Nạp Đông Lặc Bố đã đối phó với tôi như thế nào?
Ông ta đã câu kết với Củng Âm giáo nhằm thanh toán ngầm tôi. Cái vị trí đại tù trưởng này của ông ta vốn thuộc về tôi.
Đường mỗ đã phải nằm trên giướng mười mấy năm. Hôm nay đến đây lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì là sai?
Huống hồ mười mấy năm về trước Nạp Đông LẶc Bố đối xử với tôi như thế nào, Không Hóa ông có đứng lên nói lẽ công bằng hay không?
Bây giờ mọi chuyện lật ngược lại, không lẽ ông còn muốn đứng đây bịp bợm các huynh đệ trong bộ lạc chúng ta?
Đường Tín Thiên Trạch phản bác lại một cách rất hợp tình hợp lí.
- Cái chức vị đại tù trưởng vốn đã nhuốm đầy sự tàn khốc của máu tanh. Ông phải nằm liệt trên giường thì chỉ có thể trách lang thuật cuả ông chưa đỉnh. Ông cứ bằng chứng gì để chứng minh đại tù trưởng Nạp Đông Lặc Bố câu kết với người của giáo phái Củng Âm để tàn sát người Nạp Tây Mễ chúng ta? Ở đây không thể nói suông để đánh động mọi người được. Xem ra sở trường của Đường Tín Thiên Trạch ông phát huy tác dụng rồi.
- Nói không sai. Nếu tù trưởng Đường đã nói như vậy thì hãy đưa chứng cứ ra.
Lúc đó nhị tù trưởng Nhược Cương của Đông Nạp đảo lên tiếng.
- Đưa Ma Lâm Tạp đến.
Đường Tín Thiên Trạch ra lệnh, lập tức ngay sau đó, tên công tử bột Ma Lâm Tạp đã bị cháy đên thui bị người giải tới.
- Tùy tiện đưa một người đến thì ai chẳng làm được. Trò này ai cũng nghĩ ra được hết.
Không Hóa nói.
- Tùy tiện đưa một người ra ư? Có điều người này không dễ tùy tiện bị đưa ra như vậy đâu. Hắn ta là Ma Lâm Tạp, con trai của giáo chủ giáo phái Củng Âm -Khả Đông Lại.
Đường Chu Ái lạnh lùng đáp trả.
- Nói láo. Làm sao hắn ta có thể là Ma Lâm Khả được. Củng Âm giáo là kẻ thù của người Nạp Tây Mễ chúng ta.
Có cho Ma Lâm Tạp mười lá gan hắn cũng không dám tới chỗ chúng ta. Đường Tín Thiên Trạch, ông tự đêm người ngoài đến sát hại người Nạp Tây Mễ chúng ta, ông còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa?
Lập tức thả tôi ra. Nếu không thì, Không Hóa, ông lập tức chiêu tập toàn bộ thanh niên trai tráng trong bộ tộc đến.
Người Nạp Tây Mễ chúng ta không thể để người ngoài hiếp đáp được. Chúng ta căm hận nhất là loại người bán cả bộ tộc này.
Không Hóa, thời khắc sinh tồn quan trọng của bộ tộc Nạp Tây Mễ đã đến.
Đúng lúc đó, Nạp Đông Lặc Bố đã bị điểm huyệt đạo không đi được nữa lên tiếng.
Tất nhiên là Diệp Phàm đã cố ý để cho ông ta nói. Nếu muốn đưa Đường Châu Ái lên vị trí đại tù trưởng thì phải khiến cho người trong bộ lạc tin phục mới được.
Người không đến thì sao có thể khiến người khác phục được. Hôm nay Diệp Phàm sẽ phải thể hiện uy lực để quy phục bộ lạc Nạp Tây Mễ này.
- Ha ha ha, có phải là bán cả bộ tộc hay không thì tự ông biết. Cái vị tên là Khiếu Ma Lâm này không lẽ chính là con trai của giáo chủ giáo Củng Âm ?
Không ngờ tù trưởng Không Hoa đột nhiên cười. Ông ta hỏi với giọn điệu có chút nghi ngờ.
Diệp Phàm đã đoán ra được chân tướng. Có lẽ tên Không Hóa đó sớm đã nhằm vào cái vị trí trưởng tộc.
Lúc đó hắn ta không biết xấu hổ cố ý làm xấu mặt Nạp Đông Lặc Bố để loại trước một đối thủ.
- Không Hóa, ông nói những lời này là có ý gì?
Nạp Đông Lặc Bố suýt nữa nổi đóa lên, hai mắt trừng trừng nhìn Không Hóa.
- Không lẽ đến hỏi ông cũng không cho người khác hỏi. Nếu trong lòng không thấy hổ thẹn thì sợ gì người khác vặn hỏi mình? Đại tù trưởng, phải làm rõ mọi việc đã rồi mới biết ai bán cả bộ tộc chúng ta. Dù ông là đại tù trưởng nhưng không phải là không thể bán bộ tộc, có đúng không?
Không Hóa không hề sợ Nạp Đông Lặc Bố.
- Mễ Lâm, ông hãy nói vài lời công bằng đi. Nạp Đông Lặc Bố tôi sao có thể cấu kết với con trai của MA Khả Đông Lai được. Ông hãy chứng thực đi, Nạp Đông Lặc Bố tôi đường hoàng công minh.
Nạp Đông Lặc Bố trợn mắt lên nhìn tam tộc trưởng Mễ Lâm của đảo Tây Nạp rồi nói. Lúc này ông ta đang vơ cỏ mà nắm để cố giữ mạng mình.
- Đại tù trưởng, cái này tôi cũng không rõ lắm.
Mễ Lâm nhìn thấy Không Hóa trợn mắt nhìn mình thì rụt cổ lại nói.
Tất cả những tình tiết ấy đều không qua khỏi đôi mắt ưng thần của Diệp Phàm. Hắn thấy uy tín của Không Hóa trong bộ lạc Nạp Tây Mễ khá cao, hơn nữa con người này cũng rất bá đạo nên người khác có phần sợ hắn mà thôi.
- Thực ra muốn chứng thực người này có phải là con trai của giáo chủ Ma Khả Đông Lai hay không rất đơn giản, chỉ cần tìm được một người trong bộ lạc ta đã từng đến Củng Âm giáo là được rồi.
Lúc này lục tù trưởng Khang Khứ Đông Lai của đảo Tuyền Ki bỗng đưa ra ý kiến hay.
- Đúng đó, đúng đó. Sau trận chiến năm đó, chẳng phải bộ lạc chúng ta đã cử người đến đó để ngầm thăm dò tin tức hay sao? Tin rằng anh em mật thám sẽ nhận ra được Ma Lâm Tạp.
Mễ Lâm cũng gật gật đầu. Nạp Đông Lặc Bố không nén được cơn tức nữa, lên tiếng chửi bới:
- Mễ Lâm, lương tâm của ông bị chó tha đi rồi à?
- Đại tù trưởng, những gì tôi nói đều là sự thật, không biết có chỗ nào sai?
Mễ Lâm nao núng hỏi lại.
Bởi vì Nạp Đông Lặc Bố là một tù trưởng kiêu hùng. Trước đây khi chinh phục bộ lạc ông ta đều dùng đến những thủ đoạn máu lạnh.
Người nào không phục, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì có khả năng mất đầu. Vì thế mà các tù trưởng của các phân đảo đều có phần sợ hãi ông ta.
Đặc biệt là Mễ Lâm, ông ta từng bị Nạp Đông Lặc Bố đánh cho gãy hai con răng cửa. Tuy bây giờ Nạp Đông Lặc Bố đã bị người nhà họ Đường khống chế nhưng thế gian này có ai dám khẳng định Nạp Đông Lặc Bố sẽ không có cơ hội lật ngược lại tình thế.
Như Đường Tín Thiên Trạch trước đó vẫn còn nằm trên giường thế mà giờ đã đi lại được.
Hơn nữa ông ta còn đem đến rất nhiều cao thủ, khiến cho thuộc hạ của Nạp Đông Lặc Bố cũng không động chân khuya tay gì được trước mặt họ.
- Ông là đồ khốn khiếp, còn phải chứng minh cái gì nữa? Tôi là người Nạp Tây Mễ, một lòng trung thành với bộ lạc. Không lẽ các ông đều đã quên, Nạp Đông Lặc Bố tôi đã cũng sát cánh bên bộ lạc chống lại bao nhiêu kẻ thù, giết chết bao nhiêu dối thủ.
Nạp Đông Lặc Bố hét lên, tiếng hét như sấm rền.
- Nếu ông trung thành như thế với bộ lạc thì sợ gì việc kiểm chứng? Hơn nữa làm như thế cũng tốt cho đại tù trưởng thôi. Minh oan cho đại tù trưởng mà.
Không Hóa bật cười, rồi ông ta lập tức quay đầu lại, ra lệnh cho đám thuộc hạ:
- Lập tức đi gọi một người trong đội mật thám giáo phái Củng Âm đến đây.
- Không Hóa, đừng cho rằng Nạp Đông Lặc Bố ta là tên ngốc. Ông sớm đã nhắm vào cái vị trí đại tù trưởng của tôi.
Trước đây nếu không vì chưa đủ thực lực thì trong lần giao tranh trước đây ông đã dám đứng lên rồi, đúng không?
Bây giờ thì tốt rồi, lông cánh mọc dài thêm nên muốn câu kết với người khác ngầm thanh toán đại tù trưởng.
Bây giờ ông gọi một người đến, chẳng phải là đã thương lượng trước với tên đó rồi hay sao?
Nạp Đông Lặc Bố tuyệt vọng hét lên một cách tuyệt vọng.
- Vàng thật không sợ lửa, ông lo cái gì. Tôi thực sự hoài nghi liệu có phải đại tù trưởng của chúng ta là quỷ dữ thật hay không?
Nếu không tại sao ông cứ ngăm cảm không cho tôi gọi người của đội mật thám đến. Mà nói đến đội mật thám thì xin mọi người cứ yên tâm.
Tôi sẽ mời người có uy tín nhất là Cách Lỗ và Tiếu Ngư trưởng lão để nói mấy câu công bằng.
Còn mật thám thì cũng để bọn họ gọi bất kì người nào đó. Tấm lòng Không Hóa tôi ông trời biết rõ.
Không Hóa nói với bộ dạng hết sức công minh, chính nghĩa.
Không lâu sau Cách Lỗ và Tiếu Ngư đã đến. Hai vị trưởng lão đều đã chỉ điểm người nên có thêm hai tên mật thám đến nữa.
Hai tên này vừa nhìn thấy Ma Lâm Tạp thì một tên mặt gầy lên tiếng:
- Không sai, hắn chính là Ma Lâm Tạp. Hắn có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra. Khi đến Củng Âm giáo để thăm dò tin tức, tôi đã bị chính hắn cho vào phát đạp. Xương cốt đến tận bây giờ vẫn còn đau. Hắn ta có một cái đột bao màu đen. Sau khi bị hắn đá, tôi vẫn ngầm tìm cách trả thù. Tôi dùng hai tấm da thú hạng tốt đổi với một kĩ nữa nên biết được điều này.
Đường Tín Thên Trạch lạnh lùng nói, giọng ông ta rền vang. Khuôn mặt Nạp Đông Lặc Bố bỗng trắng bệch ra.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥