Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 256 : Ngột ngạt
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Lãnh Vũ nói xong liền đợi xem Vương Quốc Hoa có phản ứng gì. Lợi ích ngay trước mặt, thanh niên còn có thể nhịn được sao? Vương Quốc Hoa nghe xong cười hắc hắc trông đầy đôn hậu, Lãnh Vũ thấy vẻ mặt này nhiệt nên tê tê.
Vương Quốc Hoa nói:
- Cái này tôi không dùng được, đợi đến lúc quan trọng thì chờ đến lúc cần sẽ để cứu mạng. Thực ra việc này chỉ cần ở huyện có mở đầu tốt thì không sợ không có người ngửi thấy.
- Ồ, gì gọi là mở đầu tốt?
Lãnh Vũ hỏi một câu.
Vương Quốc Hoa lập tức trả lời ngay:
- Ý của tôi là tìm một công ty đầu tư tài chính, ký hợp đồng tiêu thụ với nông dân. Có một điểm quan trọng nhất trong hợp đồng chính là cung cấp ghé miễn phí, giúp các hộ nông dân các vật dụng cần thiết. Bởi vì chỉ thí điểm ở một hai xã nên đầu tư không quá lớn. Chờ thấy hiệu quả, nông dân chủ động xin được nuôi thì có thể do chính quyền ra mặt tổ chức nông dân lại vay vốn ngân hàng để nuôi. Tôi nghĩ không đầy một năm là có người chủ động tìm tới đưa ra chính sách, đưa tài chính.
Lãnh Vũ có chút kinh ngạc rồi cười nói:
- Tiện nghi cho tên Tương Tiền Tiến rồi.
Vương Quốc Hoa cười cười không tiếp câu, Lãnh Vũ biết ý của hắn nên thở dài nói:
- Nghiêm Hữu Quang là lão lãnh đạo của cậu, Tương Tiền Tiến là thư ký của bí thư Hứa, cậu đứng giữa đúng là khó.
- Tôi làm tốt công việc của mình là đủ, cần gì phải nghĩ tới bọn họ.
Lãnh Vũ nghe vậy không khỏi mỉm cười nói:
- Suy nghĩ rất đúng, được rồi, không còn sớm nữa, về nghỉ đi.
Vương Quốc Hoa đứng lên xin về, Lãnh Vũ nói:
- Đúng, hội nghị ban bí thư sáng nay đã thông qua danh sách mà Ban tổ chức cán bộ trình lên.
Vương Quốc Hoa trợn mắt, Lãnh Vũ thấy thế không khỏi cười nói:
- Cậu biết là được rồi, tóm lại trai cò tranh chấp, ngư ông được lợi. Tôi cũng không rõ sao lại như vậy.
Lúc đi ra Vương Quốc Hoa vẫn thấy mình như đang nằm mơ. Lãnh Hạ từ trên lầu chạy ra nói:
- Vương ca, anh nói chuyện không giữ lời.
Vương Quốc Hoa đứng lại cười nói với nó:
- Sáng mai anh mai em đến nhà Phỉ Phỉ chơi game.
Lãnh Vũ ho khan một tiếng, Lãnh Hạ vội vàng chạy lên lầu.
Trên đường về khách sạn, Vương Quốc Hoa vẫn thấy mình như đang nằm mơ. Câu cuối cùng của Lãnh Vũ coi như cho hắn một nhân tình. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không rõ sao Lãnh Vũ lại giúp mình? Nếu hắn hỏi Lãnh Vũ như vậy có lẽ không có đáp án.
Vương Quốc Hoa lấy máy ra gọi cho Diêu Bản Thụ. Diêu Bản Thụ vừa mới đi nhậu về, tối uống nhiều rượu nên không muốn nghe, chẳng qua vừa nghe xong y muốn nhảy dựng lên, ngơ ngác đứng đó. Vợ Diêu Bản Thụ sợ hãi đẩy đẩy hắn vài cái:
- Lão Diêu, sao thế? Đừng dọa em.
Diêu Bản Thụ cuối cùng đã lấy lại tinh thần, vẻ kích động không thể khống chế. Y cười ha hả nói:
- Không sao, không sao.
Vương Quốc Hoa vừa nãy chỉ nói một câu rồi dập máy, không cho Diêu Bản Thụ cơ hội nói chuyện. Diêu Bản Thụ cũng không nói thành lời bởi vì chiều y nhận được tin đề cử của chủ tịch Cao có cơ hội rất lớn.
Bây giờ Vương Quốc Hoa lại nói mình đã được hội nghị ban bí thư thông qua, Diêu Bản Thụ có thể có cảm giác gì?
Diêu Bản Thụ không tìm được lời gì để thể hiện suy nghĩ của mình, có đôi khi chính là như vậy.
Ngô Xuân Liên đang ở phòng dọn đồ. Ban ngày đi dạo phố cô tiêu hết hơn ngàn của Vương Quốc Hoa. Thấy Vương Quốc Hoa về, cô có chút xấu hổ nói:
- Anh về rồi à, tiền anh đưa em tiêu hết rồi.
Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Tiêu cũng không sao.
Hắn đưa một chiếc thẻ đã chuẩn bị trước đưa cô:
- Cho em, trong đó có 50 ngàn.
Mặt Ngô Xuân Liên đổi lại, cô đẩy ra:
- Em không cần, em không bán thân.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa lên sờ đầu cô:
- Em nghĩ gì thế? Tiền này không phải đưa hết cho em, 20 ngàn đưa cho em trai học. Thượng Hải tiêu tốn rất nhiều, học cũng vất vả. 20 ngàn đưa cho bố mẹ em, còn 10 ngàn thì em để lại dùng khi cần.
Ngô Xuân Liên lúc này mới dịu đi chút.
- Em vẫn không thể lấy.
Vương Quốc Hoa thở dài nói:
- Biết em không cần gì ở anh nưng là một người đàn ông, em đi theo anh, anh phải có nghĩa vụ giúp em sống tốt hơn mà.
Ngô Xuân Liên vội vàng cầm lấy:
- Em cầm là được chứ gì? Không được giận.
Vương Quốc Hoa nằm lên giường, bình tĩnh nói:
- Cả ngày mệt, về cũng không dễ dàng gì.
Ngô Xuân Liên luống cuống tay chân, rất áy náy. Hắn đã mệt, mình không giúp được gì còn hắn mệt thêm. Vì thế cô vội vàng đi lên nói:
- Là em không đúng, sau này anh nói gì chính là như vậy.
Vương Quốc Hoa nghiêm mặt một lúc lâu không nói. Đến khi hai mắt Ngô Xuân Liên đỏ lên thì hắn mới cười hì hì:
- Đùa em thôi, lo lắm à?
Ngô Xuân Liên cuối cùng vẫn là một thiếu nữ, cô lao lên nói:
- Anh xấu quá.
Thủ đoạn của Ngô Xuân Liên không nhiều, cô có véo hắn cũng chỉ dám véo nhẹ. Vương Quốc Hoa để cô nghịch một lúc rồi ôm cô vào lòng, tay thò vào từ cổ áo. Ngay lập tức Ngô Xuân Liên mềm nhũn ra.
Ngô Xuân Liên thở hổn hển, Vương Quốc Hoa đầy kinh nghiệm không bao lâu đã khiến Ngô Xuân Liên không khống chế được ôm chặt hắn, mông không ngừng phối hợp.
…
Bao Tiểu Tùng đề nghị mấy vị đồng nghiệp nhưng không ai nhận lời hết, cuối cùng chỉ có thể do y mang theo một đám sinh viên đi xuống để nghiên cứu việc nuôi trâu sạch, một bên thí nghiệm trồng cỏ.
Bao Tiểu Tùng cảm thấy hơi xấu hổ nên liên tục xin lỗi Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa chỉ cười nói:
- Đây là việc bình thường, chờ ngài đạt thành quả thì không sợ không có người xuống cướp.
Vương Quốc Hoa thuê một chiếc xe 12 chỗ chở Bao Tiểu Tùng và mấy sinh viên về huyện thành. Lúc này một người gọi điện tới là Mộ Dung. Mộ Dung nói trong đoàn đã chuẩn bị xong, vốn có thể đi xuống nhưng chiếc xe duy nhất của đoàn bị hỏng mong Vương Quốc Hoa thông cảm.
Vương Quốc Hoa bảo không có việc gì. Hắn nghĩ đến sẽ dẫn mấy người Bao Tiểu Tùng xuống nên đề nghị:
- Tôi đang trên tỉnh, cô cần xe gì để tôi nghĩ biện pháp.
Mộ Dung không ngờ hắn ngay ở trên tỉnh lại không tới tìm Liên Mai, Liên Tuyết. bây giờ cô mới thừa nhận Vương Quốc Hoa thật sự muốn ủng hộ công việc của đoàn.
- Vậy thì anh nếu có biện pháp thì chuẩn bị giúp chúng tôi xe 24 chỗ và một xe tải nhỏ. Đáng lẽ một xe là đủ nhưng cần đưa cả thiết bị xuống nữa.
Vương Quốc Hoa nói:
- Như vậy đi, tối tôi phái xe tới, mai bên này cũng có mấy người đi tới huyện Phương Lan luôn thể. Cứ như vậy đi, tôi còn có việc.
Mộ Dung bỏ máy không khỏi đảo mắt, vậy là giải quyết được rồi sao?
Vương Quốc Hoa sau khi đưa Ngô Xuân Liên, hắn gọi điện cho Du Phi Dương nhờ chuẩn bị cho ba chiếc xe, còn nhấn mạnh đây là nghĩa vụ chính trị. Du Phi Dương đang ngồi với Phùng Lỵ Lỵ bị cắt đứt nên thở hổn hển rút tay khỏi cổ áo Phùng Lỵ Lỵ.
- Tôi không nợ ông.
Nói là vậy nhưng Du Phi Dương nhìn áo Phùng Lỵ Lỵ bị cởi một nửa vẫn phải dừng động tác để gọi điện ra ngoài:
- Lãnh Hân, Vương Quốc Hoa cần ba xe… cô nghĩ biện pháp giải quyết đi. Hắn nói là nhiệm vụ chính trị.
Lãnh Hân nghe xong tức giận nói:
- Tôi dựa vào gì phải giúp hắn? Bảo hắn tới tìm tôi nếu không mặc kệ.
- Hắn đang bận, cô gọi cho hắn đi.
Lãnh Hân tức giận nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua cô vẫn phải ngoan ngoãn đi làm theo.
Du Phi Dương bỏ máy xuống đầy đắc ý nói:
- Ai bảo ông hại tôi.
Phùng Lỵ Lỵ ở bên khó hiểu hỏi:
- Sao vậy anh?
Du Phi Dương nói:
- Không có gì, cho thằng kia chịu trận. Em không biết đâu, anh chưa từng thấy hắn kinh ngạc bao giờ cả. Anh không thể bỏ qua bất cứ cơ hội trả thù nào nếu không hắn càng lúc càng kiêu ngạo.
Vừa nói hắn vừa thò tay ra nhưng bị Phùng Lỵ Lỵ tránh:
- Em còn có việc, phải đi.
Du Phi Dương nghe xong càng khó chịu muốn lao tới nhưng lại không thể làm gì. Hắn đành phải ngoan ngoãn đưa người đi. Về phòng, Du Phi Dương nguyền rủa:
- Nguyền rủa ông bị Lãnh Hân cho sờ mó nhưng không cho vào.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 257: Muốn làm việc
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Quốc Hoa hắt hơi vài cái rồi mới bắt đầu viết. Vương Quốc Hoa cần có một kế hoạch đầy đủ để trình lãnh đạo thị xã xem. Chuyện này nếu giao cho nhân viên bên dưới làm, Vương Quốc Hoa thật sự không yên tâm.
Lúc viết, Vương Quốc Hoa rất nhớ máy tính xách tay thời sau. Hắn mới viết được hơn chục phút thì điện thoại vang lên. Hắn tiện tay ừ một tiếng, Lãnh Hân bên kia đầy tức giận nói:
- Tên đáng ghét, có chuyện nhờ tôi mà không gọi điện được sao?
Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi lập tức biết đó là do Du Phi Dương giở trò.
- Đang bận, tôi ở khách sạn Long Khẩu viết tài liệu. Tôi số khổ không giống cô. Hơn nữa chúng ta là bạn tù, nghe nói qua gì là Bốn cùng chưa?
Vương Quốc Hoa bắt đầu lừa gạt, lãnh đạo ngẩn ra nói:
- Bốn cùng gì?
- Cùng cầm súng, cùng nhà, cùng bẩn, cùng… chúng ta cùng ở tù.
Vương Quốc Hoa dừng một chút.
Lãnh Hân nghe không đầy đủ nên đương nhiên muốn hỏi tới.
- Còn kém một, là gì?
Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút:
- Không tiện nói.
Lãnh Hân:
- Nói.
Vương Quốc Hoa:
- Không.
Lãnh Hân nói:
- Không nói thì không giúp.
Vương Quốc Hoa nghiến răng nghiến lợi:
- Đây là cô ép tôi đó, đấy chính là quan hệ…
Nói xong hắn vội vàng chen máy cười loạn.
Lãnh Hân bên này đỏ mặt tức giận châm, lát sau mới nói:
- Anh chờ đó.
Vừa nói cô vội vàng ra ngoài chạy tới khách sạn.
Trêu gái làm Vương Quốc Hoa khá vui vẻ, viết cũng trôi chảy hơn. Hắn vừa viết được ba trang định viết tiếp ai ngờ có tiếng gõ cửa.
Vương Quốc Hoa ra mở cửa đột nhiên cảnh giác vểnh tai lớn tiếng nói:
- Ai?
Ngoài cửa truyền tới giọng nữ:
- Quý khách, có cần phục vụ riêng không?
Vương Quốc Hoa đầy tức giận nói:
- Cút.
Sau đó che miệng cười đắc ý. Bên kia nói:
- Đừng vậy mà, em đẹp mà giá cũng không cao.
- Nếu còn không đi tôi báo cảnh sát.
- Báo cái đầu anh, đi chết đi. Mau mở cửa cho tôi.
Nguyên hình của Lãnh Hân lộ ra, cô còn dùng chân đạp đạp cửa vài cái.
Vương Quốc Hoa ôm bụng cười, đỡ hơn chút hắn mới mở cửa:
- Sao cô lại chạy tới đây?
Lãnh Hân đẩy hắn, lao vào trong nhìn quanh:
- Tôi tới kiểm tra xem anh có phải lấy lý do công việc ngụy trang thực tế đang quan hệ mờ ám không?
Vương Quốc Hoa không hề khách khí nói:
- Điên à? Cô từ từ xem, tôi tiếp tục làm việc.
Vừa nói vừa về trước bàn tiếp tục viết. Thực ra hắn chỉ giả vờ, dòng suy nghĩ bị cắt ngang có thể viết gì nữa?
Lãnh Hân hừ một tiếng đi tới thấy Vương Quốc Hoa viết được mấy tờ giấy nên có chút xấu hổ.
- Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nói:
- Cô nói xem? Không phải bảo cô tìm xe giúp sao? Không giúp thì thôi để tôi đi tìm người khác.
Chiêu biến bị động thành chủ động quả nhiên có hiệu quả, Du Phi Dương càng xấu hổ hơn. Cô lí nhí nói:
- Tôi là tức anh khách khí với tôi, sao bảo Du Phi Dương gọi điện cho tôi. Tôi nói đó, hắn gần đây rất xấu, anh đừng học theo hắn. Tôi nghe Thúy Thúy nói là hắn gần đây theo một cô ả.
Vương Quốc Hoa thầm nói mình còn sa đọa hơn hắn nhưng ngoài mặt đầy nghiêm túc nói:
- Tôi đã có bạn gái.
Lãnh Hân trợn trừng mắt tức giận nói:
- Tôi biết rồi, vậy thì sao chứ?
Vương Quốc Hoa không nói chỉ lặng lẽ nhìn Lãnh Hân. Hai người cứ như vậy nhìn một lúc, Lãnh Hân đột nhiên xoay đầu sang bên.
- Không thèm nói chuyện với anh nữa, tôi về dây, tôi tìm xe giúp anh để ở dưới lầu.
Nói phải đi nhưng Lãnh Hân không hề có ý đứng dậy. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng đưa tay định ôm Lãnh Hân nhưng lại thụt tay về cười khổ nói:
- Đàn ông quá xuất sắc đúng là tai nạn.
Lãnh Hân quay đầu lại trừng mắt nói:
- Anh… không biết xấu hổ.
Cô gằn từng tiếng sau đó không nhịn được cười khi thấy vẻ mặt đầy bất đắc dĩ của Vương Quốc Hoa:
- Nói đùa thôi, đừng giận. Đúng, anh cần xe làm gì?
Vương Quốc Hoa cười nói nguyên nhân, Lãnh Hân nói:
- Tôi đã cho lái xe số điện thoại của anh, lúc cần anh gọi cho y.
Vương Quốc Hoa nói:
- Ừ, trưa tôi mời cô dùng cơm, coi như cảm ơn.
Lãnh Hân nói:
- Báu lắm đó, cho ăn một bữa mà nghĩ định mua tôi ư? Không có cửa đâu.
Vương Quốc Hoa ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai:
- Tôi có thể làm như vậy thôi.
Lãnh Hân nhìn hắn một lúc mới nói:
- Đi đây.
Lần này cô đi thẳng, Vương Quốc Hoa theo ra cửa, Lãnh Hân đứng lại nói:
- Có giữ lại thì tôi cũng đi.
Vương Quốc Hoa rất muốn nói cô nghĩ cảm giác của mình là thật sao? Nhưng lời hắn không dám nói vì nói nhất định sẽ bị trả thù tàn khốc nhất. Cho nên Vương Quốc Hoa chọn im lặng nhìn tới đầy tình cảm. Mặt Lãnh Hân đỏ bừng lên, bỏ chạy thẳng. Lúc này Vương Quốc Hoa mới cười lạnh nói:
- Cô bé kia, muốn đấu với anh sao?
Đầu giờ chiều sân đoàn kịch tỉnh có một xe 24 chỗ, một xe tải chạy tới. Hai lái xe đang ngậm tăm hút thuốc Trung Hoa xuống xe.
Mộ Dung thấy thế chạy xuống nhiệt tình chào hai vị lái xe. Không ngờ lái xe rất khách khí liên tục nói không dám, nói là lãnh đạo có dặn nhất định phải phục vụ tốt nhân viên đoàn kịch tỉnh. Thái độ của hai vị lái xe tốt như vậy là do được Vương Quốc Hoa cho bữa ăn ngon, còn tặng thuốc ngon.
Mộ Dung không nghĩ chuyện thuận lợi như vậy. Cô hỏi chị em Liên Hoa nhưng kết quả hai người đều nói Vương Quốc Hoa chưa từng gọi điện tới, cũng chưa tới đây. Lái xe đưa xe vào trong, xe đỗ ở đây qua đêm đợi sáng mai xuất phát.
…
Vương Quốc Hoa lúc này chưa được yên ổn. Hắn tự mình đưa xe đến đại học nông nghiệp tỉnh, vừa gặp được Bao Tiểu Tùng thì Du Phi Dương gọi điện tới:
- Ông, mau tới biệt thự cứu mạng.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười chạy tới, Du Phi Dương chờ ở cửa thấy xe tới liền lao lên.
- Chạy mau.
Vương Quốc Hoa bảo Cao Thăng lái xe, đi được đoạn hắn mới hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Du Phi Dương thở dài nói:
- Không phải do Hứa Kiếp sao? Tìm thằng kia đúng là làm cho người ta phát sợ.
Vương Quốc Hoa tò mò cười nói:
- Không nói là bạn trai của Hứa Kiếp sao?
Du Phi Dương giả vờ buồn nôn:
- Tôi còn nghĩ hắn là chị em với Hứa Kiếp.
Vương Quốc Hoa cũng nổi da gà, thì ra là một thằng… Nghĩ tới Du Phi Dương còn có thể tiế xúc mãi với Du Phi Dương, Vương Quốc Hoa đồng tình vỗ vai đối phương:
- Tôi ủng hộ ông về mặt tinh thần.
Du Phi Dương nói:
- Như vậy cũng tốt, tôi không có chỗ về rồi, đi theo ông thôi.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi cười nói:
- Đừng nói như vậy, Giang Thúy Thúy đâu, Mẫn Nguyệt đâu, cả Phùng Lỵ Lỵ nữa, ông không thể tới mấy chỗ đó sao?
Du Phi Dương nghe vậy lại thở ngắn than dài.
- Anh em, đúng là đen chồng đen. Giang Thúy Thúy không để ý tới tôi, Mẫn Nguyệt cũng không để ý tới tôi, Phùng Lỵ Lỵ thì tôi còn chưa vào được tay.
Vương Quốc Hoa đột nhiên có cảm giác anh em chung hoạn nạn. Hôm nay là Du Phi Dương, mai có khi là mình thì sao? Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài miệng hắn lại nghiêm mặt nói:
- Tôi đồng tình với ông nhưng bất lực.
Du Phi Dương nói:
- Đi Kim tiền quỹ, tối chúng ta ăn uống cho quên hết chuyện đời, ông thanh toán đó.
Vương Quốc Hoa cười cười, đến nơi kiểu gì chẳng có người chủ động mời mình. Người đó đương nhiên là Viên Hữu Phương. Viên Hữu Phương thấy Vương Quốc Hoa tới nên cười hì hì nói:
- Cái này, Vương huynh hay là mời cả trưởng đoàn Mộ Dung tới có được không?
Vương Quốc Hoa đương nhiên không chịu nghe lờ, hắn cười lạnh nói:
- Tôi chắc tự thanh toán thì hơn.
Viên Hữu Phương gào lên:
- Giao lưu không thận trọng rồi.
Trước mặt Vương Quốc Hoa, Viên Hữu Phương lấy máy ra gọi:
- Trưởng đoàn Mộ Dung, là tôi, Bí thư Vương đến chỗ tôi dùng cơm, mời cô tới chỗ tôi dùng bữa.
Vương Quốc Hoa há hốc mồm, không ngờ tên này mặt dày như vậy, lấy danh nghĩa của mình mà tán gái. Gọi điện xong, Viên Hữu Phương cười hì hì nói:
- Xin lỗi, chỉ lần này thôi. Thực ra tôi cũng không có biện pháp nào cả. Bây giờ dù tôi muốn tài trợ thì trưởng đoàn Mộ Dung cũng không chịu gặp tôi.
Mộ Dung đến dẫn theo chị em Liên Mai, hai cô lần này rất chú ý ăn mặc, trên mặt cũng trang điểm nhẹ. Viên Hữu Phương ân cần đi lên mời, Vương Quốc Hoa ngồi im không nhúc nhích chỉ gật đầu một chút.
Hai chị em Liên Mai rất ăn ý ngồi xuống cạnh Vương Quốc Hoa. Bất ngờ chính là Mộ Dung ngồi đối diện với Viên Hữu Phương làm Vương Quốc Hoa không nhịn được cười phá lên nói:
- Ông trời có mắt.
Vương Quốc Hoa khá kính trọng Mộ Dung nên nói chuyện không quá mức. Với hai chị em Liên Mai, hắn cũng rất khách khí và duy trì tôn trọng. Cả bữa ăn Viên Hữu Phương không tiến triển được gì nhưng thật ra mỗi lần hai chị em Liên Mai nhìn Vương Quốc Hoa đều lộ ra những tia kỳ lạ.
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa đến đại học nông nghiệp và đoàn kịch tỉnh, đoàn người lên đường về huyện Phương Lan.
Huyện sớm có bố trí. Ngô Ngôn mới được đề bạt nên rất nhiệt tình tiếp đón đoàn kịch tỉnh, Vương Quốc Hoa lại dẫn Bao Tiểu Tùng đi tìm Uông Lai Thuận.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 258: Mượn chuyện phát huy
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Uông Lai Thuận thấy Vương Quốc Hoa tới, y rất nhiệt tình chào hỏi. Hai hôm Vương Quốc Hoa không ở huyện, Uông Lai Thuận lặng lẽ chống đối Lâm Thiếu Bách. Nói cũng lạ trong hội nghị ban bí thư hôm qua Uông Lai Thuận nhảy ra làm khó Lâm Thiếu Bách, Mã Minh cũng phối hợp làm Lâm Thiếu Bách cuối cùng chỉ có thể tạm bỏ mấy vấn đề đề nghị lại đó.
Vương Quốc Hoa không ở nhà nên không biết gần đây trong huyện đang truyền loạn, nói là Bí thư Vương không thích bí thư Lâm mới tới. Cái khác không dám nói, trong lòng các vị thường vụ huyện Phương Lan đều biết bí thư Tôn cứng như thế nào mà còn bị diệt, ngay cả không ít quan hệ trên thị xã, trên tỉnh cũng bị diệt. Trên thực tế Vương Quốc Hoa không đóng vai trò gì quá quan trọng trong đó. Nhưng dù như thế nào thì bây giờ Vương Quốc Hoa là người mà mọi người trong huyện cho rằng có Lưu Linh mạnh nhất, cho nên lời đồn vừa ra cũng không ai phản đối.
Uông Lai Thuận sao có thể bỏ qua cơ hội này. Chủ tịch đè được bí thư là chuyện đáng tự hào. Uông Lai Thuận biết nguyên nhân để có cục diện đó nên y rất nhiệt tình với Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa theo đúng quy củ giới thiệu qua chuyện về hạng mục và Bao Tiểu Tùng, Uông Lai Thuận nghe vậy thầm nghĩ Vương Quốc Hoa làm ra thì dù như thế nào cũng phải ủng hộ. Thành công mình được chỗ tốt, thất bại mình cũng không bị thiệt gì.
Uông Lai Thuận vì thế có quyết định:
- Quốc Hoa, mảng tài chính của huyện cậu phải nắm vậy, gần đây nhiều việc nên tôi không có tâm trí quản bên đó. Trước đây Tôn Trường Thanh nắm tài chính, bây giờ về lại quỹ đạo do bên ủy ban nắm. Lát nữa tổ chức hội nghị thường trực ủy ban nói rõ trình tự quản lý tài chính.
Phó chủ tịch thường trực đáng lẽ là người quản lý tài chính, Tôn Trường Thanh trước đó nắm trong tay là việc quá kỳ quái. Nguyên trưởng phòng tài chính đã bị bắt, giờ vẫn còn thiếu. Vấn đề là có Bao Tiểu Tùng ở đây nên Vương Quốc Hoa không tiện tỏ thái độ nên cười nói:
- Đến hội nghị rồi nói vậy, tôi đi thu xếp chỗ ở cho giáo sư Bao.
Uông Lai Thuận lập tức gật đầu nói:
- Cậu đi làm việc đi, lát trao đổi tiếp.
Vương Quốc Hoa dẫn Bao Tiểu Tùng đi ra. Uông Lai Thuận khách khí đưa tới đầu cầu thang. Hắn quay về thấy phó chánh văn phòng Mã đang phụ trách công tác của văn phòng đi tới nhỏ giọng nói với y:
- Chủ tịch, vấn đề tài chính là vấn đề lớn, tốt nhất là do một người quyết định, như vậy ngài mới nhanh tạo dựng được uy tín.
Phó chánh văn phòng Mã gần đây đi lại rất gần Uông Lai Thuận, y nói lời này cũng là vì lãnh đạo. Chẳng qua lúc này đây không phải lời hay với Uông Lai Thuận. Hắn thật ra muốn túm phòng Tài chính nhưng không dám.
- Lão Mã, không được nói chuyện không đoàn kết, lần sau chú ý đó.
Uông Lai Thuận không ngu, cục diện bây giờ đang tốt đẹp, y cần Vương Quốc Hoa ủng hộ để đoạt tiền, đoạt người, đoạt địa bàn. Bây giờ có nhiều chỗ trống như vậy, Uông Lai Thuận không định cho Lâm Thiếu Bách bất cứ vị trí nào cả.
Muốn cướp thì phải có lực lượng ủng hộ đủ mạnh, cho nên Uông Lai Thuận cần Vương Quốc Hoa. Càng quan trọng nhất chính là Vương Quốc Hoa chưa tỏ rõ thái độ với các vị trí trống. Uông Lai Thuận thật ra vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện này với Vương Quốc Hoa nhưng không có cơ hội thích hpj.
Thu xếp chỗ ở cho Bao Tiểu Tùng xong, Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị về trụ sở huyện thì Ngô Ngôn gọi điện tới. Cô cũng đã thu xếp xong cho đoàn kịch.
- Trưởng đoàn Mộ Dung nói rất nhanh sẽ chuẩn bị xong sân khấu nên mời ngài tới xem qua.
Vương Quốc Hoa nghe xong nói:
- Ừ, tôi tới ngay.
Không lâu sau Vương Quốc Hoa tới khách sạn bên kia, bốn người phụ nữ đang chờ ở đó. Ngô Ngôn, Mộ Dung và chị em Liên Mai. Mặt Ngô Ngôn có chút kỳ quái, Ngô Ngôn năm nay 30 tuổi coi như người phụ nữ nổi tiếng ở huyện Phương Lan, kết quả gặp Mộ Dung thì cô không có điểm gì so được, càng không nói hai chị em sinh đôi Liên Mai, cô đột nhiên có cảm giác nguy cơ rất mạnh.
Vương Quốc Hoa vừa dừng lại, Ngô Ngôn đi lên mở cửa. Cùng là phó chủ tịch huyện nhưng Ngô Ngôn làm vậy thấy rất bình thường.
- Ngô Ngôn, cô bố trí thế nào?
Vương Quốc Hoa xuống chào Mộ Dung một tiếng rồi như không thấy chị em Liên Mai ở đây. Ngô Ngôn thấy thế không khỏi yên tâm hơn đôi chút.
- Huyện vốn có rạp chiếu phim nhưng mấy năm trước đã bị phá đi. Phía đông huyện có một khu đất trống, tôi đã cho người kê làm sân khấu. Còn có một việc không thể chỉ biểu diễn ở huyện thành, còn cần xuống một vài xã, thị trấn nữa. Người xem chủ yếu ở các xã.
Vương Quốc Hoa nghe xong quay sang nói với Mộ Dung:
- Trưởng đoàn Mộ, xem ra phải làm chị vất vả hơn rồi. Chị xem như thế này có được không? Diễn ba ngày ở huyện xem hiệu quả như thế nào. Tốt thì chị chia người làm mấy đội chia ra xuống các xã diễn vài ngày. Tôi dự định báo cáo với thị xã nói là đoàn kịch tỉnh xuống biểu diễn, mời thị xã hỗ trợ thêm về tài chính.
Cuộc sống của đoàn kịch tỉnh không quá tốt, đoàn có diễn ở trên tỉnh nhưng thật ra không có ai xem. Thời gian dài như vậy khiến đội ngũ đoàn kịch có không ít người bỏ đi. Mộ Dung đã phản ánh lên trên nhưng không ai thèm để ý.
- Được, dù sao ở tỉnh cũng không kiếm được tiền, ở đâu cho tiền thì chúng tôi tới đó diễn.
Mộ Dung cười ha hả nhận lời.
Vương Quốc Hoa nói:
- Tôi còn có một suy nghĩ là mời đài truyền hình thị xã tới đưa tin về việc đoàn kịch tỉnh ủng hộ cuộc sống văn hóa của dân chúng địa phương. Ngô Ngôn, chuyện này chị đi chứng thực, phải làm nhanh đừng chậm trễ, tối mai biểu diễn thì phải đưa tin.
Vương Quốc Hoa nói tới đây, Mộ Dung không hiểu chính là ngu. Chẳng qua cô cũng không tiện nói gì, Mộ Dung chỉ cười cười một tiếng.
Ngô Ngôn một mình lên thị xã không ngờ đám người ở đài truyền hình không cho cô thể diện. Cô đợi cả chiều mà không gặp người phụ trách. Gần hết giờ làm Ngô Ngôn không thể làm gì khác là tìm người hỏi nhưng được nói là lãnh đạo đã về rồi.
Ngô Ngôn không khỏi tức giận thầm nói mình tốt xấu cũng là phó chủ tịch huyện, đài truyền hình làm ăn gì vậy hả? Tức giận vô ích nên Ngô Ngôn đành gọi điện cho Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa nghe xong cũng tức. Hắn chạy ngay lên thị xã, đến nơi trời đã tối đen. Vương Quốc Hoa cảm thấy cần phải có ai đó ra mặt nên gọi điện cho Nghiêm Hữu Quang.
Nghiêm Hữu Quang khá vui vẻ nói.
- Quốc Hoa, cậu có một thời gian không gọi điện cho tôi rồi đó.
- Lão lãnh đạo, tôi không phải là rất bận sao? Có việc khó nên bây giờ tôi gọi điện tới nhờ ngài.
Nghiêm Hữu Quang lên làm bí thư thị ủy chủ yếu là do y thao tác đúng mức. Nhưng Vương Quốc Hoa báo tin rất kịp thời coi như giúp Nghiêm Hữu Quang không ít.
Vương Quốc Hoa nhờ, Nghiêm Hữu Quang thầm nói còn có việc gì mà hắn không làm được chứ? Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng đã lập tức nhận lời nhờ giúp của Vương Quốc Hoa:
- Lạ quá, cậu bây giờ có tiền có thế, tôi muốn nghe xem ai làm khó cậu.
Vương Quốc Hoa nhắc đến chuyện đoàn kịch tỉnh, chẳng qua không nói mình làm như thế nào mà chỉ nói là bạn nhờ giúp đoàn kịch tỉnh một chút.
Nghiêm Hữu Quang nghe xong không khỏi có suy nghĩ. Nghiêm Hữu Quang mới lên chức nên muốn làm chuyện gì đó để tạo uy tín. Mảng tuyên truyền cho đến bây giờ vẫn là ngành mà thị ủy chú trọng. Đây là truyền thống của Đảng, khống chế dư luận từ trước đến giờ vẫn luôn là chuyện rất quan trọng.
Có suy nghĩ này, Nghiêm Hữu Quang nói:
- Cậu ở đâu?
Vương Quốc Hoa nói:
- Tôi đang chạy lên đài truyền hình, một phó chủ tịch huyện tôi đang ở đây chờ tôi tới.
Nghiêm Hữu Quang nói:
- Tôi biết rồi, bây giờ tác phong làm việc của một số ngành trên tỉnh quá kém, không thể không chỉnh đốn. Cậu tới đó trước, tôi tới ngay.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm nghĩ sao chuyện nhỏ như vậy mà Nghiêm Hữu Quang lại phải tự mình ra mặt xử lý. Gọi điện cho trưởng ban tuyên giáo thị ủy hoặc để thị ủy đi một chuyến là xong.
Vương Quốc Hoa đến đài truyền hình thị xã, Ngô Ngôn đang tức giận đứng cạnh xe. Thấy Vương Quốc Hoa tới, Ngô Ngôn đi lên cả giận nói:
- Bí thư Vương, những người kia hiếp người quá đáng. Tôi vừa gọi điện cho ngài thì lập tức có một phó giám đốc đài ra nói với tôi không phải không thể đưa tin nhưng phải đưa 100 ngàn.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói:
- Cô đáp ứng rồi chứ?
Ngô Ngôn nói:
- Sao có thể chứ? Loại chuyện này phải đợi lãnh đạo đến làm chủ. Tôi chỉ rất tức giận, đài truyền hình bây giờ sao có thể như vậy. Lần trước bọn họ xuống tôi cũng tiếp đón, vậy mà lần này còn ra vẻ không nhận ra tôi.
Vương Quốc Hoa thầm nói đây là đương nhiên, người ta muốn kiếm tiền thì sao có thể khách khí với cô?
Hai người đang nói chuyện thì một xe oto chạy ra dừng ở bên. Một người đàn ông thò đầu ra nói:
- Chủ tịch Ngô chưa đi ư?
Ngô Ngôn thấy hắn liền cười lạnh nói:
- Phó giám đốc Lưu sao giờ mới tan vậy, đi đường cẩn thận đó.
Lời khá khó nghe làm đối phương tức giận xuống xe lớn tiếng nói với bảo vệ:
- Các anh mù không thế hả? Hết giờ làm mà còn để kẻ nhàn tản đứng ở đây sao?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 259: Làm khó
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Bảo vệ nghe xong liên tục gật đầu đi ra. Ngô Ngôn tuy là phó chủ tịch huyện nhưng người của đài truyền hình thị xã không nể mặt chính quyền địa phương bên dưới thì cũng chẳng làm gì được họ cả.
Vương Quốc Hoa thấy cảnh này không khỏi thấy không bình thường. Lẽ ra lãnh đạo đài truyền hình dù làm loạn thì cũng phải được chính quyền địa phương ủng hộ chứ? Người của đài truyền hình đi xuống làm hoạt động gì cũng cần chính quyền địa phương ủng hộ mà? Không lý nào lại đắc tội người như vậy, chẳng lẽ lãnh đạo đài truyền hình thị xã là kẻ ngu?
Lúc này trên xe có thêm một người phụ nữ xuống cười đầy dối trá:
- Ôi, đây không phải là Ngô Ngôn sao? Tôi tưởng là ai mà trông quen thế.
Nói xong ả còn quay sang nói với họ Lưu:
- Giám đốc Lưu, cho em chút thể diện, đừng tức, đây là Ngô Ngôn – bạn học hồi cấp ba của em.
Mặt Ngô Ngôn đổi lại, mặt trợn trừng lên như thấy kẻ thù giết cha. Vương Quốc Hoa không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn đi lên một bước nói:
- Ngô Ngôn, đừng để ý tới bọn họ.
Ngô Ngôn còn chưa trả lời thì ả kia đã đi lên nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa rồi chép miệng ra vẻ xấu hổ:
- Ồ, thì ra là trâu già gặm cỏ non. Tôi nói Ngô Ngôn, cô được đó, từng này tuổi mà có thể quyến rũ cậu trai như vậy, không hổ là hoa khôi của trường.
Lời này khá khó nghe, Ngô Ngôn đang định há mồm mắng thì Vương Quốc Hoa đã ho khan một tiếng nói đầy uy nghiêm:
- Ngô Ngôn.
Ngô Ngôn hừ một tiếng xoay người lui ra sau. Vương Quốc Hoa đi lên một bước nói:
- Là phó giám đốc Lưu hả, công việc của địa phương mong các anh ủng hộ.
Vương Quốc Hoa còn có thể cười nhưng đây không phải là rộng lượng mà là âm hiểm.
- Cậu là ai, có xứng nói chuyện với tôi không?
Họ Lưu không coi Vương Quốc Hoa vào đâu, thái độ này làm Ngô Ngôn buồn cười, lại định đi lên trước. Vương Quốc Hoa quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, Ngô Ngôn ngoan ngoan đứng lại.
Ả phụ nữ kia tên Thượng Vân Hà lúc này cười lạnh nói:
- Giám đốc Lưu, chúng ta đi thôi, đừng ảnh hưởng đến người ta. Chậc chậc, chồng bảo gì vợ nghe đó, đúng là đáng hâm mộ. Cậu nhóc may thật đó, kiếm được người phụ nữ vừa chơi được, vừa làm mẹ được.
Mặt Ngô Ngôn xám xanh lại, Vương Quốc Hoa vẫn cười nói với họ Lưu kia:
- Anh đi thong thả, lát gặp lại.
Họ Lưu hừ một tiếng lên xe. Vương Quốc Hoa lúc này mới quay đầu lại nói với Ngô Ngôn:
- Có gì phải tức chứ? Nói xem có có quan hệ gì với ả kia?
Ngô Ngôn muốn nói lại thôi, Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Không nói thì thôi.
Ngô Ngôn giật mình nói:
- Tôi nói còn không được sao, lãnh đạo đừng tức.
Ngô Ngôn nói qua ân oán giữa hai người. Thượng Vân Hà là nữ Mc của đài truyền hình, trước đây là bạn học cấp ba của Ngô Ngôn. Hai người thù nhau năm lớp 12. Khi ấy trong lớp có một cậu thanh niên rất xuất sắc, bố là lãnh đạo thị ủy. Cậu thanh niên này thích Ngô Ngôn, Thượng Vân Hà lại thích tên kia. Ngô Ngôn lúc ấy chỉ muốn học để thi đại học nên không để ý tới cậu thanh niên kia. Thượng Vân Hà một lòng muốn có vé cơm lâu dài nên không ngừng tán tỉnh cậu thanh niên. Không bao lâu Thượng Vân Hà túm được địa phương lên giường. Quan hệ xác lậ, Thượng Vân Hà chưa vui được bao nhiêu thì trước khi thi đại học cậu thanh niên lại chết sống đòi chia tay Thượng Vân Hà, sau đó trong hôm chia tay lớp đã gào to nói mình yêu Ngô Ngôn. Thượng Vân Hà gần như phát điên xông lên đòi đánh Ngô Ngôn, nói Ngô Ngôn cướp bạn trai của mình. Ngô Ngôn bị chuyện này ảnh hưởng nên thị trượt đại học, cuối cùng chỉ đỗ vào cao đẳng. Thượng Vân Hà thảm hơn, trung cấp cũng trượt, học lại một năm mới vào cao đẳng. Cậu thanh niên kia sau khi tốt nghiệp cấp ba đã theo bố mẹ đi nơi khác. Hắn vỗ mông đi để lại hai người phụ nữ kết thù cả đời.
Ngô Ngôn nhắc tới việc này mà vẫn còn tức tối, Vương Quốc Hoa không nói gì chỉ lấy thuốc ra hút.
- Chắc cũng đến rồi.
Hắn vừa dứt câu thì chiếc xe vừa rồi chạy tới, họ Lưu lao xuống cực nhanh cúi đầu chào hỏi:
- Ngài là Bí thư Vương?
Vương Quốc Hoa lúc này lại không nở nụ cười, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi là Vương Quốc Hoa, anh là ai?
Ngô Ngôn trợn tròn mắt vì tốc độ trở mặt của Vương Quốc Hoa.
- Tôi là Tiểu Lưu ở đài truyền hình thị xã, vừa rồi còn nói chuyện với ngài.
Mặt họ Lưu biến hoá quá nhanh, thái độ vô cùng cung kính.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Phó giám đốc đài truyền hình, đúng là chức quan to. Tôi chưa từng thấy phó giám đốc đài truyền hình nào cả. Ngô Ngôn, cô đã gặp bao giờ chưa?
Ngô Ngôn lắc đầu, cô không ngu nên biết chuyện có biến. Về phần sao lại thế thì cô không rõ, cũng không cần rõ.
Họ Lưu thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Vừa rồi máy nhắn tin vang lên, là giám đốc gọi tới. Y vội vàng tìm chỗ gọi lại. Giám đốc mắng cho một trận, nói gì mà anh không muốn làm thì từ chức đi, đừng liên lụy tới đài. Họ Lưu mãi mới nghe ra vấn đề, thì ra trưởng ban tuyên giáo thị ủy Khang Hoàng tự mình gọi điện cho giám đốc đài La Minh, La Minh bị mắng một trận gì mà chỉ biết tiền, không biết đến công việc… Chờ lãnh đạo mắng xong, La Minh mới biết rõ chân tướng. Khang Hoàng còn nói sẽ tự mình tới đài. Vì thế La Minh gọi cho họ Lưu và nói mình tới ngay, bảo họ Lưu lập tức trấn an các đồng chí ở địa phương.
Từ giọng điệu của đài truyền hình, họ Lưu rõ ràng biết một điều là chuyện hôm nay xử lý không ổn có lẽ mình sẽ xong đời. Thấy Vương Quốc Hoa trở mặt không nhận người, họ Lưu không thể ngồi chờ chết nên vội vàng giải thích:
- Bí thư Vương, không phải tôi có ý làm khó công việc của ngài, đều là do con ả Thượng Vân Hà, nó có thù oán cũ với chủ tịch Ngô.
Lúc này hắn đương nhiên phải bảo vệ mình, không đẩy Thượng Vân Hà ra thì y gặp nạn. Chẳng qua họ Lưu phạm sai lầm nghiêm trọng, nếu hắn chủ động nhận sai, tự gánh trách nhiệm thì Vương Quốc Hoa còn không bực mình. Bây giờ đẩy phụ nữ ra, Vương Quốc Hoa thấy thằng này không ra gì.
Thượng Vân Hà nghe họ Lưu nói vậy không khỏi tái mặt lại. Ả run lên nói:
- Ngô Ngôn, chuyện do tôi làm, có gì cứ nhằm vào tôi này.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm nói ả này còn đỡ hơn họ Lưu. Hắn nghiêm mặt nói với Ngô Ngôn:
- Ngô Ngôn, dẫn bạn học của cô đi, chuyện không có quan hệ tới cô ta. Một Mc có thể quyết định chính sách của đài sao? Nực cười.
Ngô Ngôn trợn tròn mắt nhưng lãnh đạo sai bảo thì cô không thể không làm. Vì thế cô đi tới nói với Thượng Vân Hà:
- Đi theo tôi sang bên kia nói chuyện, đừng có làm vướng mắt lãnh đạo.
Hai người tuy là kẻ thù nhưng Thượng Vân Hà không ngu. Cô nghe vậy là biết mình sẽ không sao cả, vì thế cô ngoan ngoãn đi theo Ngô Ngôn sang bên cạnh nói chuyện.
Vương Quốc Hoa làm vậy chủ yếu là do hắn biết Nghiêm Hữu Quang có ý làm lớn việc này, đây không phải việc nhỏ. Nghiêm Hữu Quang coi trọng trận địa này nên Vương Quốc Hoa cũng cần phối hợp với lãnh đạo, phải làm căng việc này như vậy lãnh đạo đến mới dễ thao tác.
Vương Quốc Hoa có thái độ như vậy làm họ Lưu tái mặt lại. Y sợ. Vương Quốc Hoa có ý gì thì hắn hiểu, nói rõ người ta muốn chỉnh chết mình. Đây không phải việc lớn, chỉ chỉ làm khó một chút thôi mà, có mất gì của hắn đâu? Mình muốn chút tiền thì sao chứ? Chỉ nhiều hơn bình thường một chút thôi mà. Bình thường muốn đài truyền hình thị xã xuống ghi hình cũng phải trả tầm ba bốn mươi ngàn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 260: Quy tắc
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
- Bí thư Vương, ngài đừng nóng, có gì cứ thương lượng.
Họ Lưu vội vàng nghĩ biện pháp bù đắp.
Vương Quốc Hoa hừ một tiếng:
- Tôi không nói chuyện với anh, bảo lãnh đạo của các anh tới gặp tôi.
Vương Quốc Hoa nói rất bá đạo, hắn nói rõ tôi không định mặc cả gì với anh, anh không xứng.
Vương Quốc Hoa vừa dứt câu thì một xe Santana chạy tới, một người đàn ông khoảng 50 tuổi từ trên xe bước nhanh xuống. Y từ xa đã tươi cười đưa hai tay ra:
- Vị này là Bí thư Vương huyện Phương Lan phải không? Tôi là giám đốc đài truyền hình thị xã – La Minh.
Đây là lần đầu La Minh gặp Vương Quốc Hoa. Thấy hắn còn trẻ như vậy, La Minh còn nghĩ không biết con nhà vị lãnh đạo cao cấp nào cả.
Vương Quốc Hoa xoay người không thèm bắt tay với La Minh. La Minh có chút xấu hổ, nghiên cứu trên mặt cứng lại. Y trừng mắt nhìn họ Lưu:
- Anh tiếp đón Bí thư Vương thế nào vậy hả? Sao không mời vào trong uống trà?
Trời đã tối đen mà trưởng ban Khang cũng sẽ tới đây, điều này làm La Minh rất lo lắng. Y biết việc không đúng nhưng tên Vương Quốc Hoa kia không cho chút thể diện nào nên y phải trút giận sang họ Lưu.
- Chờ lãnh đạo của anh tới rồi nói.
Vương Quốc Hoa kiêu căng lấy thuốc ra châm hút rồi lên xe. La Minh hốt hoảng chạy theo định nói không ngờ bị Cao Thăng chặn lại.
Cao Thăng nhìn với ánh mắt đầy sát khí làm cả người La Minh lạnh cóng. Khí chất này chỉ xuất hiện ở những người trải qua chiến trường, người bình thường căn bản không có. Chân La Minh mềm nhũn lại, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Vương Quốc Hoa lên xe thầm kêu thích thật. Hắn quay đầu lại thấy Ngô Ngôn và Thượng Vân Hà không ngờ đang nói chuyện khá vui vẻ. Mẹ nó chứ, Vương Quốc Hoa rất buồn bực, vừa nãy còn như muốn lao vào túm tóc xé quần áo của nhau vậy mà.
- Giám đốc, việc này không thể trách tôi. Là do ả Thượng Vân Hà, nữ phó chủ tịch huyện Phương Lan có mâu thuẫn với Thượng Vân Hà, ả bảo tôi giúp một chút, cũng không định nhiều, chỉ đòi có 50 ngàn.
Họ Lưu cảm thấy mình rất oan uổng nên vội vàng giải thích với La Minh.
Họ Lưu nói như vậy càng làm La Minh tức tối. Mẹ nó chứ, Thượng Vân Hà là người có chồng, giờ ngủ với mày mà mày lại đùn đẩy trách nhiệm như vậy sao? Đá đít người phụ nữ của mình thì đá lãnh đạo cũng là chuyện rất bình thường.
Đương nhiên La Minh không có ý chửi bới họ Lưu, y chỉ quyết định việc này do họ Lưu gánh vác.
- Đợi lát nữa trưởng ban Khang tới thì anh tự mình giải thích với lãnh đạo.
La Minh sa sầm mặt nói. Trong lòng y thực ra khá lo lắng. Tên Vương Quốc Hoa kia sao khó hầu hạ vậy? Y nhìn Cao Thăng đang đứng đằng trước nên không dám tới nịnh hót.
La Minh đang thầm tính toán xem làm như thế nào để mình đứng ra ngoài việc này thì hai chiếc xe chạy tới. Xe đằng trước thì La Minh nhận ra, xe Camry của Khang Hoàng, xe phía sau hơi quen. Hả, xe Audi của bí thư thị ủy.
Mặt La Minh tối sầm lại, xong đời.
Vương Quốc Hoa thấy xe tới, hắn xuống xe cười hì hì đi tới mở cửa cho Nghiêm Hữu Quang:
- Lão lãnh đạo tới.
Nghiêm Hữu Quang nghiêm túc nói:
- Cậu chỉ biết gây chuyện cho tôi.
Vương Quốc Hoa nghe xong thầm nói lão Nghiêm này nhanh như vậy đã thu được Ban Tuyên giáo về tay mình. Vương Quốc Hoa cười hì hì đáp lời:
- Tôi còn chưa awn tối, hay là tôi đi ăn trước?
Nghiêm Hữu Quang vừa tức vừa buồn cười. Y tức giận trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Có giỏi thì cậu đi xem.
Vương Quốc Hoa lập tức cười hắc hắc đáp lại. Khang Hoàng từ xe đằng trước cũng đã đi tới nói:
- Bí thư Nghiêm, đây là Tiểu Vương ở huyện Phương Lan?
Vương Quốc Hoa vội vàng cười bắt tay Khang Hoàng:
- Trưởng ban Khang.
Khang Hoàng là thường vụ thị ủy, trưởng ban tuyên giáo. Vương Quốc Hoa dù kiêu căng thì đối phương chủ động đưa tay, hắn còn không biết đường đưa ra bắt ngay sao?
Khang Hoàng lúc tối đang ăn cơm thì Nghiêm Hữu Quang gọi điện tới lạnh nhạt phê bình hai câu. Khang Hoàng đầu tiên là vội vàng nhận sai sau đó hỏi chỉ thị của bí thư. Nghiêm Hữu Quang lúc này mới nói chuyện ra. Khang Hoàng nghe xong liền có chút do dự không biết nên tỏ thái độ rõ ràng không? Bí thư Nghiêm muốn vung đao, y là thường vụ thị ủy nên thực ra không quá bí thư Nghiêm. Nhưng mấu chốt nhân vật chính của việc này là Vương Quốc Hoa. Cái tên này gần đây như sấm bên tai Khang Hoàng. Y mới được biết tin Hoa Lâm làm sao lên được chức trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy, sau đó Khang Hoàng còn nghe được tin Diêu Bản Thụ có lẽ sẽ lên làm bí thư đảng ủy chính pháp, chuyện này cũng có quan hệ với Vương Quốc Hoa.
Một người có thể khiến hai người lên làm thường vụ thị ủy không phải tin lạ, chủ yếu vị đó lại là cấp phó huyện. Người như vậy không dễ đắc tội. Hơn nữa Khang Hoàng chưa chắc đã sợ Vương Quốc Hoa, nhưng Vương Quốc Hoa gây phiền phức cho y không phải là dễ sao?
Vì chuyện của đài truyền hình, Khang Hoàng đành cúi đầu với Nghiêm Hữu Quang. Biết sao được, người ta chiếm lý, lại là lãnh đạo. Đài truyền hình thị xã là miệng lưỡi của đảng, sao lại thu phí ghi hình như vậy? Khang Hoàng cũng có trách nhiệm lãnh đạo. Đương nhiên Khang Hoàng cúi đầu có mức độ. Nghiêm Hữu Quang dù mạnh hơn nữa cũng không làm gì được một vị thường vụ thị ủy, nhiều lắm Khang Hoàng chỉ cần sau này phối hợp trong công việc mà thôi.
Vương Quốc Hoa luôn cười hì hì trước mặt Nghiêm Hữu Quang, Khang Hoàng thấy rất rõ. Một phó bí thư huyện ủy dám có thái độ đùa cợt với bí thư thị ủy thì không có tự tin là không đủ. Nếu không Nghiêm Hữu Quang tùy tiện tìm một lý do là có thể xử lý đối phương ngay.
Nói thẳng ra Khang Hoàng không thích Vương Quốc Hoa, thậm chí rất ghét. Nói như thế nào nhỉ, theo y thấy Vương Quốc Hoa không biết quy củ. Đài truyền hình thị xã là phạm vi y quản lý, anh có chuyện có thể phương án với lãnh đạo mà, trực tiếp kéo bí thư thị ủy tới đây chính là không nói quy củ.
Vấn đề này rất kiên quyết, Khang Hoàng căn bản không nghĩ tới một vấn đề khác. Nếu Vương Quốc Hoa không có chỗ dựa mạnh thì chuyện hôm nay còn có thể truyền đến tai y sao? Rất có thể y không biết việc này. Cho dù Vương Quốc Hoa muốn phản ánh với y thì có thể gặp được y hay không cũng là cả vấn đề. Mà dù gặp được Khang Hoàng để phản ánh, vậy Khang Hoàng có thái độ như thế nào? Rất rõ ràng chính là Khang Hoàng cân nhắc ảnh hưởng của việc này đối với mình, kết quả cuối cùng chính là không giải quyết được gì cả, thậm chí còn nói giúp đài truyền hình.
Ghét Vương Quốc Hoa nhưng Khang Hoàng không thể để lộ ra mặt. Khang Hoàng còn phải mỉm cười đầy thân thiện. Khi thực lực của anh kém hoặc không chiếm ưu thế thì anh cần phải thỏa hiệp. Nói cách khác quy tắc luôn đứng về phía có quyền, không có thực lực thì anh dựa vào gì mà nói đến quy tắc.
- Tiểu Vương rất được, có tinh thần trách nhiệm.
Khang Hoàng khen một câu. Nghiêm Hữu Quang ở bên lạnh nhạt nói:
- Quốc Hoa, chưa ăn tối hả? Tôi cũng chưa ăn, đi ăn thôi.
Nghiêm Hữu Quang đã mở miệng, Vương Quốc Hoa đương nhiên làm theo, chuyện giống như cứ thế là xong. Vương Quốc Hoa từ nhân vật chính chuyển thành chất xúc tác.
Khang Hoàng nhìn Nghiêm Hữu Quang và Vương Quốc Hoa rời đi, mặt y lập tức sa sầm lại nhìn chằm chằm vào La Minh:
- Đến văn phòng anh nói chuyện.
Nghiêm Hữu Quang tạm thời đang ở khách sạn Bắc Câu. Sau khi xuống xe Nghiêm Hữu Quang nói:
- Quốc Hoa, đi theo tôi.
Vương Quốc Hoa theo vào phòng của Nghiêm Hữu Quang. Nghiêm Hữu Quang ném bao thuốc tới:
- Hết tức chưa?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Tôi căn bản không hề tức, việc này có gì mà phải tức chứ?
Nghiêm Hữu Quang nhìn hắn một lúc mới cười khổ nói:
- Được rồi, cậu định xử lý như thế nào?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina