Cố lão nói trong Bát Mỹ Đồ có huyền cơ, Lăng Phong đành căng mắt ngâm cứu.
Chẳng qua, tấm Bát Mỹ đồ trong tay, ngang dọc trái phải đều chỉ là một bức tranh. Lăng Phong dùng đủ cách, từ thấm nước trà cho tới hơ lửa, vẫn hoàn toàn chẳng thấy cái gì "huyền cơ", chỉ thấy tâm thần nhộn nhạo, trong đầu đều là cảnh nữ nhân trần truồng.
- Lão điên, rút cục cái thứ quỷ này làm sao xem đây? Hay là phải đốt nó ra?
Lăng Phong ngẩn ra. Không nghĩ đến, xem tranh mà phải đem hẳn thần lực ra xem.
Hóa ra bức Bát Mỹ Đồ này có đến hai tầng giấy, tầng bên trên chỉ cho phàm phu tục tử xem, bên dưới mới là nội dung chân chính, phải dùng đến thần lực "quét" mới xem được.
Chỉ thấy ở tầng thứ hai, cứ mỗi vị mỹ nhân lại chẳng chịt những đường kỳ quái màu đen khắp thân thể.
Những đường li ti này, còn thêm mấy chấm đỏ, trông cứ như ...
- Huyệt vị? Kinh mạch?
Lăng Phong không khỏi thốt lên.
Cố lão gật gù, vuốt râu thong dong cười nói :
- Nhìn ra rồi sao?
Lăng Phong như ngộ ra thâm ảo, hỏi dò :
- Đây là huyệt vị kích tình sao? Chạm vào sẽ khiến các nàng sướng tê người?
Cố lão suýt chút cắm đầu xuống đất, mặt già ho sù sụ :
- Tào lao. Nếu là bảo vật thiên địa như vậy, lão ca không giữ lại mà ném cho ngươi được sao? Đây là bảo vật luyện khí, Bát Mạch Đồ.
- Bát Mạch Đồ?
Lăng Phong hiểu ra, liền dụng tâm quan sát.
Càng nhìn càng không nhịn được vui sướng.
Bát Mạch trong Kỳ Kinh, gồm Nhâm, Đốc, Xung, Đới, Âm Duy, Dương Duy, Âm Khiêu, Dương Khiêu. Lăng Phong nhờ vào các loại sách giang hồ đả thông đến mạch Đới thì tịt, không cách nào tiến triển thêm. Nghe nói phải gia nhập các môn phái lớn mới biết cách đả thông nốt 4 mạch còn lại. Thành ra, hắn vừa nhìn vào Bát Mạch đồ, liền biết đây là báu vật.
Đây chẳng phải là hướng dẫn thông toàn bộ 8 mạch sao, không bảo vật thì là cái gì?
8 vị mỹ nhân, mỗi nàng là một mạch. Ai, thật yêu chết đi. Đặc biệt là bốn vị sau, vị nào cũng xinh tươi như hoa.
Lúc chiều xem tranh Lăng Phong còn khinh thường nét vẽ đơn điệu, không hợp khẩu vị, bây giờ quay 180 độ lại thấy vô cùng hợp mắt.
Lăng Phong hào hứng như đi lạc vào kho báu, Cố lão lại thong dong lảm nhảm chuyện xưa :
- Năm xưa lúc Trương họa sĩ vẽ tấm Bát Mỹ Đồ này, chính lão ca là người dẫn tám vị mỹ nhân đến cho hắn. Nói nha, mấy cô gái kia, ban đầu thì bẽn lẽn thẹn thùng, cái gì cành vàng lá ngọc, đạo đức tiết hạnh. Về sau cởi hết ra rồi, thật chẳng khác nào kỹ nữ, ỏng à ỏng ẹo. Đặc biệt là vị mỹ nữ thứ tám, đúng đúng, Lý mỹ nữ, cái chỗ kia ... E hèm, ý ta là cảnh sắc rất hương diễm. Lúc đó ta còn rất bái phục tên họa sĩ kia, không hiểu làm cách nào nhẫn nhịn được mị lực này. Về sau hỏi chuyện mới biết, hóa ra ... tên kia đã không còn ham muốn đàn ông, thật đáng tiếc, đáng tiếc.
Lăng Phong cất tiếng :
- Trương họa sĩ chính là tác giả của Bát Mạch đồ này? Nói vậy cũng là cao thủ võ lâm?
- Hắn? Đùa sao? Tác giả của Bát Mạch đồ chính là Thái Tổ?
Lăng Phong buột miệng :
- Chu Xán? Lại là hắn?
Chu Xán từng là chủ nhân của Cố lão, mỗi lần kề về về vị Minh Thái Tổ này, Cố lão luôn mang giọng điệu kính phục. Cũng chẳng biết là thật hay giả vờ diễn. Lăng Phong thì khác, hắn chả có lý do gì phải e sợ Chu Xán nọ, chỉ có tò mò.
Lăng Phong hắng giọng, đoán mò nói :
- Xem ra Minh Thái Tổ không biết vẽ tranh, đành mới họa sư về vẽ hộ đi ...
Ai ngờ lại chữa lợn bệnh thành lợn què, Cố lão nghe thấy giọng càng lạnh tanh :
- Không biết đừng nói bậy. Nói cho ngươi biết, họa kỹ của Thái Tổ thiên hạ vô song, ngay cả họa sư trong triều cũng phải thán phục.
"Hừm, Hoàng đế vẽ tranh, thần tử không khen có mà chết hết à."
Lăng Phong không cho là đúng, nhưng cũng không rảnh nói ra.
Cố lão thì vẫn tiếp tục :
- Chính vì họa kỹ của ngài quá siêu phàm thoát tục, mới không thể tự tay vẽ lớp tranh bên ngoài che dấu cho Bát Mạch đồ, tránh cho sau này dễ bị hậu nhân tìm ra. Ngài sai ta tìm một tên họa sĩ hạng trung, chính là tên họ Trương kia, còn cố ý vẽ Bát Mỹ đồ, Bát Mỹ Bát Mạch, chẳng qua để gây nhầm lẫn, lâu dài càng khó có người biết bí mật bên trong.
Lăng Phong nghĩ đến mấu chốt, liền nói :
- Ta chỉ kỳ quái, Chu Xán làm vậy có ý gì? Bát Mạch cũng không phải chí bảo vạn người muốn có, các môn phái đều có cách luyện rồi. Ông ta muốn truyền cho con cháu thì cứ thế mà để lại, không muốn để lại thì đừng vẽ ra là được.
- Bởi vì mục đích của nó, cũng không phải để luyện Bát Mạch.
Lăng Phong không hiểu ra sao :
- Bát Mạch đồ, không để luyện Bát Mạch, thì để làm gì?
Cố lão không trả lời ngay, lại nói :
- Tiểu tử họ Bạch kia xem ra cũng biết một chút bí ẩn ...
Lăng Phong nghe vậy mới ngẫm lại.
Nói vậy, Bạch Ngọc Đường không dưng tặng Bát Mỹ Đồ cho Lăng Phong, không chỉ đơn giản muốn kết giao?
Ài, m* nó sao bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì cũng có âm mưu bên trong như vậy? Đánh bạc được tiền cũng có cổ quái, người đến tặng lễ cũng là cổ quái. Mấy năm qua rút cục đã có bao nhiêu người tính kế Phong ca đây? Thật là đau đầu mà.
Lăng Phong lại nghĩ ra gì đó nói :
- Khoan đã, nếu thứ này là bí kíp luyện khí, thế nhưng lại phải dùng thần lực mới khai mở được, như vậy chẳng hóa mâu thuẫn sao? Ai cũng biết, luyện khí mới đến luyện thần, kẻ nào đã có thần lực đồng nghĩa khí lực đã dồi dào, còn cần cái Bát Mạch Đồ này làm gì?
Cố lão cười lớn :
- Cũng gần hiểu ra vấn đề rồi đó. Đây chính là dụng ý của Thái Tổ.
- Dụng ý gì được?
Lăng Phong mờ mịt một lát, mới chầm chậm nói :
- Không lẽ, thứ đồ này chỉ dành cho ... tướng hồn?
Cố lão đưa ánh mắt khen ngợi :
- Nói cho ngươi biết, trong thiên hạ vẫn còn rất nhiều thứ giống như nó, đang chờ chúng ta đến lấy đó.
Lăng Phong lập tức bĩu môi :
- Ý lão là sao? Lại là cái vụ bảo tàng dưới mộ kia?
- Hềhề. Cũng không hẳn cứ phải đào mộ ...
...
Lát sau.
Ngâm cứu tranh 18+ được một lúc, Lăng Phong thuận miệng hỏi :
- Này lão điên, ngươi có từng nghe qua thứ gì gọi Đoạn Cân Nhẫn không?
- Đoạn Cân Nhẫn là thứ gì?
Cố lão mắt lim dim.
Lăng Phong quay đầu gắng xem xét vẻ mặt của lão. Bởi lão già này rất giỏi đóng kịch, thứ biết thì làm như không biết, thứ không biết thì nói như biết thật.
Chẳng qua, lão ta sống lâu thành tinh, căn bản không thể nhìn mặt đoán được tâm tư.
"Có nên nói cho lão ta không?"
Lăng Phong thầm đắn đo. Hắn lo lắng một khi kể ra, về sau sẽ bị Cố lão đem chuyện Đoạn Cân Nhẫn ra dắt mũi đi khắp nơi làm culi thì mệt ra.
Nhưng nghĩ nghĩ một lát, hắn rút cục cắn răng kể :
- Đoạn Cân Nhẫn là một loại độc vật. Độc này được chế từ cây hồ ma Tây Vực, không màu không mùi không vị, dùng độc xong không để lại dấu hiệu khác. Nó khiến nạn nhân rơi vào trạng thái chết giả. Nếu không cứu chữa kịp thời, nạn nhân sẽ chết thật mà không có chút manh mối.
Nói đến đó thì thở dài :
- Ta tìm hiểu về nó suốt 1 năm nay, chỉ là căn bản không ai biết.
- Không ai biết sao ngươi lại biết?
- Có người nói cho ta.
Cố lão đột nhiên đổi giọng :
- Người thân bị trúng sao?
Lăng Phong theo phản xạ gật gật đầu, nói :
- May có cao nhân, cho nên tạm thời vẫn bảo toàn sinh mạng được, thân thể toàn vẹn.
- Ồ, thân thể toàn vẹn? Trong bao lâu?
- 5 năm ...
Nói xong Lăng Phong mới giật mình.
Vừa rồi vì sao lão ta lại hỏi dồn như vậy? Không lẽ lão ta biết Đoạn Cân Nhẫn?
Chắc vậy rồi! Biết ngay mà.
Lăng Phong liền đổi giọng nài nỉ :
- Lão điên, nếu ngươi thực sự biết, có thể nói một chút không? Ta thực sự cần biết.
Cố lão nhếch mép thờ ơ :
- Lão ca già cả, có nhiều chuyện ... Quên!
Lăng Phong không khỏi chửi thầm, lại nghe Cố lão trầm ngâm :
- Có điều, xem ra cũng hạng tầm thường mà thôi. Chiếu theo tình huống ngươi kể, lão ca cảm giác kia không phải là độc, mà là mê.
- Mê dược?
Cố lão hắng giọng luyên thuyên :
- Trong thiên hạ, mê dược tầm thường nhất chính là Mông Hãn dược, sau đó đến Thiên Ma tán Nhuyễn Cân tán các thứ. Còn có nha, Bách Hoa Tiêu Hồn tán, không những khiến nạn nhân hôn mê còn làm thần trí điên đảo. Khà khà, nhưng này chưa là gì, Thiên Túy Lan Hương nha, cái thứ này mà để nữ nhân chạm vào, mấy ngày không tỉnh, muốn lật kiểu nào thì lật, thế nhưng kỳ quái, phản ứng lại rất nhạy cảm ...
- Nói tiếp, trong các thứ mê dược, có thể kể đến Cửu U Đoạt Hồn tán. Ngừng hô hấp, tứ chi cứng lại, chết giả 1 tháng, tình trạng không khác Đoạn Cân Nhẫn ngươi kể là bao, chỉ thời gian kém hơn.
- Cửu U Đoạt Hồn? - Lăng Phong lẩm bẩm.
- Ngươi nghe tên chắc cũng biết nó ở đâu đi?
- U Minh cung?
Lăng Phong tỉnh ngộ, rồi lại nhíu mày. U Minh cung đụng nhau một lần, chỉ e đã trốn biệt vào núi, biết tìm nơi đâu.
Cố lão lại nói :
- Ngươi có thể chạy đi hỏi Tiểu Si. Chẳng qua thứ này rất quý, chỉ e Tiểu Si cũng không biết. Nếu ngươi nói chuyện này sớm hơn, lần trước ngoài Cửu U Tâm Kinh ta đã có thể tra luôn Cửu U Đoạt Hồn.
Lăng Phong vỗ đầu. Tiểu Si là tên đệ tử U Minh cung luyện Si Mị thần công đi theo bọn hắn. Có điều thằng nhóc kia rất ít nói, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, coi bộ do luyện thôi miên nhiều mà bị ngu người ra.
- Tiểu tử, thay vì cứ chạy đông chạy tây hỏi han tin tức, ta thấy ngươi tích cực luyện công mới là đúng đắn. Ngươi nghĩ đi, độc vật khó tìm như vậy, khẳng định rất cao cấp. Ngươi cứ như bây giờ đi tìm, tìm ra manh mối thì đã sao? Dùng cái gì để đổi lấy thuốc giải? Cướp sao? Một khi ngươi là cao thủ, chỉ cần ngươi hô một tiếng, không sợ có kẻ tự dâng thuốc giải đến cho ngươi.
Nói rồi lão ta nhấc chân rời khỏi phòng, để mặc Lăng Phong thở dài.
Về lý thì hắn cũng hiểu nên như thế, cũng đang cố gắng luyện đấy chứ? Nhưng cũng không thể ngồi một chỗ ôm cây đợi thỏ được ...
“Két”
Đúng lúc, lại có tiếng cửa hé mở.
Lăng Phong tưởng lão điên kia quay lại, nhất thời cũng không để tâm. Mãi đến khi có bàn tay giật giật tay áo, hắn mới giật mình quay đầu nhìn lại.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 261 : Ngủ với trẻ vị thành niên
Chỉ thấy một tiểu cô nương áo bông đỏ thẫm, đang mở đôi mắt to tròn, mông lung chảy nước nhìn hắn.
- Phi Yến?
Từ khi đến Thái Nguyên, Lăng Phong vẫn để tiểu nha đầu này bên cạnh. Dù sao một tiểu nha đầu ăn ở cũng chẳng tốn bao nhiêu. Trọng yếu là nó bị câm, không gây phiền não gì cho hắn.
Có điều, chính bởi vì cô bé bị câm, có đôi khi Lăng Phong cũng quên béng luôn.
Lại nói, Cố lão khẳng định Phi Yến cũng là một tướng hồn. Thế nhưng Lăng Phong có cảm giác cô bé và các nữ hài khác cũng không có gì khác. Thậm chí, Phi Yến còn có phần ngây ngô hồn nhiên hơn. Cả ngày ngoài việc ngồi một chỗ thẩn thờ, cô bé cũng chẳng làm chuyện gì khác lạ.
Hiện tại nửa đêm cô bé lại chạy qua đây, Lăng Phong không hiểu ra sao hỏi :
Phòng của Phi Yến tuy nhỏ hơn, nhưng vì cho nữ hài dùng nên Lăng Phong cũng dặn dò tiểu nhị chuẩn bị tỉ mỉ sạch sẽ hơn chút. Đã thế Phi Yến vì sao lại không chịu ngủ mà chạy qua đây?
Chỉ thấy Phi Yến bỗng chỉ tay về phía giường Lăng Phong.
- Ngươi không lẽ ... muốn ngủ ở phòng này?
Cô bé lại gật đầu.
Lăng Phong vốn định hỏi thêm, có điều nhớ ra cô bé bị câm, hỏi càng nhiều càng như thằng điên nói một mình trong phòng, mà lại chẳng hỏi ra cái gì. Dù sao hắn thì ngủ đâu cũng được cả, liền nói :
- Vậy thì ngươi cứ dùng phòng này, ta sang phòng ngươi.
Chỉ là, vừa đứng lên tay lại bị Phi Yến níu lại.
Lăng Phong không khỏi hoài nghi :
- Ngươi không phải ... muốn ngủ cùng với ta đó chứ?
Phi Yến ngẩng đầu nhoẻn miệng cười.
Lăng Phong nhìn cô bé, có chút tâm phiền ý loạn.
Tiểu nha đầu này lâu không để ý, để ý mới thấy thay đổi không ít. Trước kia một bộ gầy yếu xanh xao, hiện tại có ăn có ngủ da dẻ phấn hồng bạch tích, khuôn mặt phúng phính đáng yêu, quả thật là một cái phôi lolicon vô cùng tiềm năng.
Đã thế lại còn bị câm, Phong ca cho dù có làm gì đi nữa ...
“Ài nghĩ tầm bậy đi đâu vậy? Quá tà ác đi!”
Lăng Phong vội vã lắc đầu cảnh tỉnh bản thân. Người ta mới đâu có 10 tuổi thôi, hình như còn chưa chính thức dậy thì, nghĩ bậy cái nỗi gì chứ. Chờ lớn một chút, khụ!
Nhìn vẻ mặt có gì đó sợ sệt của Phi Yến, Lăng Phong dò hỏi :
- Ngươi sợ ngủ một mình?
Phi Yến gật đầu, tay vẫn không chịu buông áo Lăng Phong.
Lăng Phong thở dài.
Cũng phải, cô bé này tận mắt nhìn thấy thảm cảnh cha mẹ bị chém chết, trải nghiệm đó vô cùng kinh hoàng, ngay cả người lớn còn bị ám ảnh lâu dài đừng nói gì trẻ nhỏ.
Dù sao cũng chỉ là một nữ hài thôi, Lăng Phong liền nói :
- Được rồi, coi như làm thanh niên nghiêm túc một đêm, cũng không chết được. Có điều, không được tùy tiện ôm ấp ta đó.
...
Sáng sớm.
Mặt trời đã chiếu tới mông, Phong ca vẫn ngủ khì trên giường. Thân là nam chính hoàn hảo mà lại lười như vậy, xem ra ngày vô địch thiên hạ vẫn còn xa vời lắm. Chẳng qua cũng có thể thông cảm được, mấy ngày qua Phong ca chạy đôngg chạy tây, không tránh khỏi lao lực.
“Cộc cộc”
Có tiếng gõ cửa, Lăng Phong uể oải mở mắt hàm hồ nói :
- Ai đấy? Đang luyện công chưa thu về, chờ chút đi.
“Cộc cộc”
Không có tiếng đáp, mà vẫn là tiếng gõ.
Lăng Phong buồn bực đá bay chăn bông, mắt nhắm mắt mở bò ra cửa. Trên đường đi ra, hắn bỗng thấy đoạn kịch này có gì đó rất quen thuộc. Chỉ là đầu óc chưa tỉnh hẳn không nhớ nổi đã xảy ra ở đâu.
Cửa vừa hé mở ...
- Aaa! Hạ lưu.
Lăng Phong bị tiếng ai đó hét làm cho thanh tỉnh, vội vã mở mắt. Vừa thấy cảnh gì đó liền nhớ ra vì sao quen.
Chỉ thấy đứng ngoài chính là xú nữ Lâm Hàm Uẩn, đang che miệng nhìn Lăng Phong.
Nữ oa này, liệu có phải lần trước thấy thân thể Phong ca một lần mà sinh ra mê luyến rồi không? Đáng hận nhất là đôi mắt nàng ta không che thì thôi, lại còn mở to, hình như còn nhìn hẳn xuống dưới.
Lăng Phong vội vã hai tay che chỗ yếu hại đang “chào cờ buổi sáng”, hét toáng lên :
- Còn nhìn nữa?
Lâm Hàm Uẩn rút cục đỏ mặt tránh đi. Chỉ là trong lúc xoay đi, dường như lại thấy cảnh gì đó trong phòng, nàng ta lại tròn mắt hét lần hai :
- Aaa!
- Lại hét cái gì mà hét? Cô bị bệnh sao?
- Ngươi ... Ngươi hóa ra lại đồi bại như vậy?
- Ta đồi bại cái gì?
Lăng Phong vừa nói vừa xoay lưng nhìn theo.
Mãi lúc này hắn mới nhớ ra, trên giường hắn còn có một người khác.
Ài, chuyến này hiểu lầm nặng đây, ngủ với trẻ vị thành niên. Cũng may đây là cổ đại, bằng không thì hầu tòa bóc lịch như chơi.
...
Mất thêm nửa canh giờ nói nhảm, rút cục mới đuổi được xú nữ phiền phức kia đi. Vệ sinh buổi sáng qua loa, Lăng Phong thần thanh khí sảng đi ra sảnh.
Nhân tiện cũng phải nói, có bàn chải có khác. Tuy thô sơ nhưng đúng là cảm giác khác biệt hẳn. Chẳng bù cho trước kia, toàn phải súc miệng bằng nước muối, súc đến mức ăn sáng cũng mặn như muối luôn. Đã thế cứ dăm ba ngày lại phải một lần ngồi cạo răng. Thật là quá bất tiện.
Xem ra mấy chuyện thú vị kỳ quái ở Thái Nguyên, nhất định phải điều tra thử.
Vừa ra sảnh, Lăng Phong lập tức bấm ngón tay.
Nhắc đến chuyện ăn sáng, hôm nay gọi cái gì đây, hủ tiếu hay vằn thắn?
Ấy, từ từ đã ...
Sờ sờ túi, Lăng Phong bóp trán khổ não. M* nó, mang tiếng nhân viên mật quốc gia, bang chủ Phong Vân bang lấp lánh thanh xuân, thế mà đồ ăn sáng cũng không có tiền mua.
Bỏ đi bỏ đi, hoạt động ngầm, đành cam chịu chút vậy.
Có điều, hiện tại chịu thiệt có thể, nhưng cũng không thể chịu không, phải làm sao về sau quyết toán mới được đi.
Tốt xấu năm đó cũng từng đi công tác cùng boss 1 2 lần, trong đầu bỗng lóe lên gì đó, Lăng Phong vẫy vẫy tay :
- Ê tiểu nhị, lại đây chút.
- Khách quan có gì phân phó?
Khách điếm này chỉ có 2 tiểu nhị, cho nên thay ca kiêm luôn thu ngân.
Chờ tiểu nhị lại gần, Lăng Phong liền lấy ra một tấm lệnh bài, nhoáng một cái trước mặt gã. Lăng Phong cũng chẳng buồn xem là lệnh bài gì, trong người hắn hiện có đến 2 3 tấm. Dù sao thằng nhãi tiểu nhị này thì có thể nhận biết lệnh bài gì chứ?
Quả nhiên, tiểu nhị liền lộ vẻ sợ hãi :
- Khách quan ngài là ...
Lăng Phong một bộ nghiêm túc :
- Thực ra, bản quan là “khâm sai” đang vi hành, hiểu không?
Tiểu nhị nghe 2 chữ khâm sai, lập tức kinh hoàng lắp bắp :
- A, khâm sai đại ...
- Suỵt, nhỏ giọng, nhỏ giọng.
Lăng Phong còn chưa kịp ra dáng quan trên, tiểu nhị đã len lén nói :
- Đại nhân, cái này ... Chỗ tiểu nhân làm ăn nhỏ, ngài là khâm sai cũng không thể ăn không ở không đâu.
Lăng Phong suýt chút úp sấp. Thằng nhãi này trông thì ngu nhưng cũng rất tỉnh đấy. Hắn lập tức hắng giọng chấn chỉnh :
- Tầm bậy, ngươi dám mắt chó nhìn người? Bản quan có nói sẽ ăn chùa của các ngươi sao?
- A vâng vâng, tiểu nhân mắt chó, đại nhân đại lượng. Vậy ... đại nhân có gì chỉ dạy?
Lăng Phong nhìn trước nhìn sau đè thấp giọng :
- Chỗ này của các ngươi, có ghi hóa đơn đỏ không?
Tiểu nhị mặt ngơ ra :
- “Hóa đơn đỏ” là gì?
- Là ... khụ!
Ngại quá ngại quá, lần đầu tham ô công quỹ. Không được tự nhiên cho lắm.
Lăng Phong ho một cái giải thích :
- Bản quan đang thi hành công vụ, chi tiêu đều phải ghi lại còn báo cáo triều đình. Cho nên, cần phải có “hóa đơn đỏ”. Hiểu ý chứ?
- Hóa đơn thì tiểu nhân hiểu. Khách ra vào ăn ở đều phải ghi, chẳng qua bình thường không ai thèm lấy ...
- Từ từ, ngươi hiểu cái con đà điểu chứ hiểu. Nghe cho hết đã.
Lăng Phong bĩu môi chặn lại, vừa nghe là biết đám này chưa từng làm dịch vụ ghi khống này. Giỡn chơi sao, đây là tinh hoa xã hội chủ nghĩa, cổ đại các ngươi biết mới sợ đó.
Lăng Phong liền phổ cập một chút kiến thức tiên tiến :
- Thế này ... Mặc dù ta ở cái phòng rẻ, nhưng ngươi cứ ghi cho ta ở phòng đắt nhất trên kia. Ngoài ra, mỗi bữa ăn có món đặc sản gì thì cứ tùy tiện mà ghi hết vào, đưa ra thì chỉ cần màn thầu là được rồi. Thời gian nghỉ ngơi, dịch vụ xoa bóp thanh xuân các kiểu, cứ nhét cả vào cho ta.
Lăng Phong liếc mắt lên lầu hai, trong bụng nghĩ đến “phối hợp công tác” không được 100% nhưng biết đâu cũng được tầm 40% đi. Liền nói luôn :
- Đúng rồi, phòng của vị Lâm cô nương trên kia, tiền thì cứ để cô ta trả, nhưng ghi thêm một tờ cho ta.
- Đại nhân đây là muốn ...?
Lăng Phong lập tức nghiêm mặt :
- Cơ mật quốc gia, ngươi có quyền biết sao?
- Vâng vâng. Có điều, đại nhân ...
- Lại làm sao?
Tiểu nhị gãi đầu ấp úng :
- Tiểu nhân nghĩ lại. Sổ sách hóa đơn sai lệch, lão bản phát hiện ra bắt tiểu nhân bù tiền thì làm sao?
- Hóa đơn đỏ ngươi đưa cho ta, tờ lưu trữ ngươi cứ ghi đúng sự thật không phải xong?
- Nhưng như vậy, tiểu nhân cũng đâu có ... lợi lộc gì đâu?
“A đù, thằng nhãi này ...”
Lăng Phong gắng hòa nhã khuyên :
- Sao không? Đây chính là đóng góp với triều đình của ngươi. Nói không chừng bên trên sẽ truy tặng danh hiệu rạng danh tổ tông đó.
Tiểu nhị bẽn lẽn :
- Cái này, đại nhân ... Tiểu nhân mồ côi, không biết tổ tông là ai. Hay là thực tế một chút được không?
Lăng Phong phiền muộn mắng :
- Ngươi ... con m* nó có chút đầu óc được không? Ngươi có thể ghi khống cho ta, chẳng lẽ không biết xén bớt bên tờ của ngươi sao?
- Đại nhân ... quả nhiên là, cao nhân có cao kiến.
Lăng Phong chán nản quay lưng đi. Mới được 2 bước, lại bị tiểu nhị chạy theo :
- Chờ chút đã đại nhân.
- Chuyện gì nữa?
- Vừa rồi được đại nhân chỉ điểm, tiểu nhân quả là mở mang không ít. Chẳng qua, cái ... “dịch vụ thanh xuân” kia cụ thể là gì?
Lăng Phong hữu khí vô lực nói :
- Ài, không có văn hóa gì hết. Thuê vài mỹ nữ đến tận phòng, tắm rửa đấm bóp vuốt trụ thổi kèn ... à khụ khụ. Đại khái là làm vui lòng khách quý, không biết sao?
- Đại nhân, tiểu nhân nghe ngài nói một lúc, cảm thấy ... Như vậy có khác gì thanh lâu?
Lăng Phong còn chẳng rảnh đi phổ cập văn hóa cho một tên tiểu nhị.
Chỉ là tiểu nhị gặp được cao thủ, vẫn chưa hết ngưỡng mộ, lại hỏi :
- Vẫn còn đại nhân, con đà điểu là con gì?
Lăng Phong buồn chán giải thích :
- Là một loại gà rất to.
- To cỡ nào?
- Tầm 80 cân.
Tiểu nhị ngẫm một lúc, lập tức ánh mắt mập mờ :
- A, ra là loại “gà” đó sao? Hựhự.
Lăng Phong trợn mắt khinh bỉ. Thứ không có tiền đồ, đã dốt còn bày đặt khôn vặt.
Lăng Phong lại không biết rằng, trong lúc hắn thủ thỉ với tiểu nhị, từ một góc khách điếm có một đôi ánh mắt ai đó nhìn theo.
Cùng lúc có tiếng Bạch Ngọc Đường ngáp dài đi xuống :
- Lão Lăng, dậy sớm chuẩn bị tham gia đại hội sao?
Lăng Phong ngẩn ra, đại hội gì?
Mãi mới nhớ hôm nay cũng là ngày Triều Lam hẹn các lộ anh hùng 3 đạo phía bắc. Hắn còn đang định đi liên lạc với sở Mật thám Hà Đông phối hợp tác chiến.
Thôi, lại để điệp viên Phi Long hành động một mình vậy.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 262 : Đại hội Anh hùng
40 dặm phía đông nam Thái Nguyên, Ngưu gia thôn.
Thôn này bình thường khá hẻo lánh, từ sáng nay đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Nghe đâu Ngô gia trang gần đây đang tổ chức một cái đại hội anh hùng, các đoàn đại biểu đều đang tụ hội đến đó.
Lúc này, trước cổng Ngưu gia thôn, đang có một đám trẻ vật lộn. Ở trung tâm là hai nữ hài, một cô bé đầu tóc rối bù, nữ hài còn lại đang chanh chua chửi mắng :
- Ngươi hôm nọ dám liếc xéo bà đúng không? Để hôm nay bà đánh cho chừa.
Sau đó là một màn kéo tóc dẫm đạp kinh điển vẫn thường thấy trên mạng. Đám con trai thì vây quanh kêu gào cười đùa.
Rút cục mới có một thằng bé chạy vào giữa, che cho nữ hài kia nói :
- Các ngươi không được đánh cô ấy.
- Ê thằng Cẩu tránh sang một bên đi.
Lập tức đám con trai xông vào đấm đá, thằng bé kia chỉ biết ôm đầu chịu trận. Nữ hài nọ lại bị đại tỷ kia lôi ra ngoài chửi.
Ngay lúc này, có tiếng ai đó can :
- Này này các cháu, từ từ đã nào ...
Cả đám trẻ quay đầu nhìn sang, nhất thời đều ngẩn ra.
Đám trẻ này hẹn nhau tranh cãi ở đây từ sáng, thi thoảng cũng bắt gặp vài tốp võ lâm nhân sĩ cưỡi ngựa phi ngang, người mang đao kẻ mang kiếm, vô cùng khí thế. Thế nhưng lần này lại không phải ngựa, mà là một cái ... xe trâu.
Chỉ thấy sau xe treo một cái tiêu kỳ cũ kỹ, ngồi trên là 5 vị “võ lâm nhân sĩ”.
Một thanh niên cất giọng từ tốn :
- Các cháu sao không đi học đi, ở đây đánh nhau không tốt đâu.
- Ông là ai? Đây là chuyện riêng của bọn ta, mau biến.
Thanh niên nọ không khỏi trợn mắt há mồm :
- Dã man, nữ sinh đầu gấu phiên bản cổ đại đây sao?
Hóa ra chiếc xe trâu kia chính là đoàn đại biểu Phong Vân bang. Lăng Phong, Cố lão, Bạch Ngọc Đường, Tưởng Bình và Từ Khánh.
Có điều, sao lại ngồi xe trâu? Thật quá mất mặt đi.
Còn không phải vì thiếu tiền sao.
Ngươi cũng đừng để mấy bộ phim kiếm hiệp đánh lừa, nhân sĩ nào cũng có ngựa cưỡi ầm ầm. Trung nguyên cổ đại ngựa đắt như ôtô. Hồi ở Vĩnh Lạc lập tiêu cục, Lăng Phong phải tốn cả mấy ngàn lượng mới sắm sửa được chục thớt ngựa già yếu, mà chủ yếu để kéo xe tiêu.
Liếc mắt nhìn cảnh mấy đứa trẻ ranh vẫn cấu xé nhau, Bạch Ngọc Đường buồn chán nói :
- Một đám trẻ ranh thôi, cứ kệ đi.
- Sao kệ được? Trẻ em là mầm non tổ quốc, cần phải nhẹ nhàng giáo dục.
Lăng Phong nói xong vung tay ...
"Viu"
Có âm thanh lao vút trong gió, vài đứa trẻ trâu bị trúng đòn đều ngã ra đất ôm mông kêu la. Bạch Ngọc Đường vội che mặt, còn tưởng Phong ca sẽ khuyên bảo nhân văn thế nào.
Nữ lang “đại tỷ” ánh mắt e ngại nhìn sang, Lăng Phong thờ ơ cười nói :
- Hề hề, là ta ra tay đấy. Đám các ngươi ỷ đông hiếp yếu, còn ta là ỷ mạnh hiếp yếu. Thế nào?
- Hừ!
Chục đứa đánh mắt nhau, nhanh chóng xua nhau giải tán, trước khi đi vẫn không quên hăm dọa chửi tục vài câu. Lăng Phong chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Lăng Phong ôn tồn hỏi tên thiếu niên kia :
- Tiểu tử, dám đứng ra che chở cho bạn gái, ra dáng đấy. Ngươi tên gì?
Thằng bé ánh mắt vẫn rất đề phòng nhìn Lăng Phong :
- Cẩu Nhi.
- Khụ, tên hay.
Nghĩ đến thằng bé này sau hôm nay sẽ còn bị ức hiếp, Lăng Phong dõng dạc khuyên :
- Ngươi không có bạn nào nữa sao? Ta nói, muốn không bị đám đông ức hiếp, thì phải kết nhiều bạn vào. Một mình ngươi, tuy có dũng cảm cũng sẽ chịu thiệt thôi.
Cẩu Nhi hếch mũi :
- Ta có bạn, đang đi tìm vũ khí tới.
- Khụ khụ!
Lăng Phong suýt chút úp sấp, hóa ra thằng nhóc này cũng chẳng phải tay vừa. Liền hỏi chuyện chính :
- Ngô gia trang đi đường nào ngươi biết không?
Cẩu Nhi chỉ tay về một hướng, Lăng Phong gật đầu cười cảm kích. Kỳ thực hắn đã biết đường từ trước, chỉ thuận tiện hỏi qua loa.
- Đại thúc, ngươi tên gì vậy?
- Ta? Lăng Phong.
- Đại thúc có phải đến tham gia Đại hội Anh hùng không?
Lăng Phong tùy tiện gật đầu. Lúc này ánh mắt Cẩu Nhi mới có chút ngưỡng mộ, nói :
- Ông nội ta cũng tham gia đó.
- Vậy sao? Ông ngươi tên gì?
Cẩu Nhi hào hứng đáp :
- Ông nội ta tên là ... ông nội.
Lăng Phong suýt nữa rớt khỏi xe.
Cẩu Nhi biết mình thất thố, chỉ gãi đầu nói :
- A Tâm vẫn hay gọi ông nội là Quách gia gia.
Lăng Phong hào sảng cười :
- Haha, được rồi. Nếu gặp gia gia của ngươi, ta sẽ kể cho ông ấy chuyện Cẩu Nhi đánh nhau lợi hại thế nào. Thôi ta phải đi đây.
Nói rồi vẫy tay chào Cẩu Nhi, làm bộ một đại hiệp vĩ đại trước mặt trẻ con, thong dong hô một cái thật to :
- Lên đường!
“Quạ quạ quạ”
Có tiếng quạ kêu đâu đó.
Đáng ra sẽ là cảnh tượng vó ngựa lao đi đầy tính nghệ thuật. Chỉ tiếc, lại là cảnh cái xe trâu chậm rì rì lăn đi.
Cẩu Nhi nhìn theo khen :
- Đại thúc cưỡi xe trâu thật là giống anh hùng nha.
- Khụ khụ. - Ai đó ho khan.
Mất cả mấy phút thời gian, bóng đại hiệp cưỡi xe trâu Lăng Phong mới khuất cuối con đường.
- Tiểu Cẩu, ta mang côn đến rồi đây ... Ủa, người đâu hết rồi?
Một đứa trẻ dáng vẻ khỏe khoắn chạy đến gần, trên tay cầm theo một cây côn bịt một đầu.
Cẩu Nhi vẫn chưa hết vui vẻ, chỉ đáp gọn lỏn :
- Đi rồi.
Thằng bé kia lộ vẻ mặt khó tin, nhìn đông nhìn tây rồi nói :
- Đi rồi? Ngươi đánh được hết bọn chúng đi sao?
Cẩu Nhi lúc này mới quay lại, nhăn nhó nói :
- Sao giờ ngươi mới tới, làm ta và A Nô chịu đánh. May mà có Lăng đại thúc ...
- Lăng đại thúc?
- Là một vị đại hiệp, võ công siêu phàm, viu một cái đã đánh cho đám Đại Ngưu chạy hết.
Đứa trẻ còn lại dường như không phục, bĩu môi nói :
- Đại hiệp có là gì? Ông nội ta là đại tướng quân, uy vũ hơn đại hiệp nhiều.
Nói rồi cầm cây côn xoay xoay vài vòng trên đầu. Cẩn thận xem xét, thế côn của thằng bé này chỉ thiếu chút hỏa hầu, tư thế xuất côn lại rất chuẩn mực, xem ra là "con nhà nòi".
Chống côn xuống đất, thằng bé ưỡn ngực hô lớn :
- Dương Thiết Tâm ta, có một ngày sẽ như ông nội, làm đại tướng quân, tung hoành sa trường.
Cẩu Nhi ở cạnh thấy vậy không muốn yếu thế, cũng vội nhón chân vênh mặt nói :
- Cẩu ... à không. Còn ta, Quách Khiếu Thiên. Có một ngày sẽ làm đại hiệp, ngao du giang hồ.
Chờ chút?
Dương Thiết Tâm, Quách Khiếu Thiên? Đây chẳng phải là cha của Dương Khang Quách Tĩnh đó sao? Hóa ra lại có một đoạn tuổi thơ trẻ trâu như vậy.
...
Nửa canh giờ sau, Ngô gia trang.
- Xin hỏi chư vị anh hùng là người phương nào?
- Thái Nguyên Phong Vân bang.
- Xin mời vào.
Lăng Phong xuất trình Anh Hùng thiếp, đánh mắt quan sát một chút.
Chỉ thấy quanh trang viện có vài tốp đệ tử tuần tra. Chỉ là trang phục khá sơ sài, đem so với Phong Vân đoàn Vĩnh Lạc còn kém xa. Dù sao một đám giặc cỏ mới nhem nhóm mà thôi, cũng khó có thể khá hơn.
Đặt chân vào bên trong, Lăng Phong không khỏi bất ngờ.
Hắn còn nghĩ đám thổ hào này tụ tập làm bậy, cùng lắm chỉ được 2 3 chục mạng lén lén lút lút mà thôi, lại không nghĩ trong sân đã sắp trăm người cụng ly vui vẻ, thật chẳng khác nào làm yến tiệc.
Có điều nghĩ lại, đây lại chính là một biện pháp ngụy trang đơn giản mà hữu hiệu. Lỡ như có bị quan sai đến tra, hoàn toàn có thể biến thành tư gia yến tiệc bình thường.
Chỉ thấy, giữa sân lớn xếp chừng vài chục mâm, mỗi mâm đều có bảng đề chữ. Đại loại "đại biểu Cái bang", "đại biểu Cửu Long" này nọ, rất có phong cách tiệc buffet thời sau.
Lăng Phong tìm muốn nổ mắt cũng không thấy "đại biểu Phong Vân" nằm ở đâu, không khỏi bực dọc mắng Bạch Ngọc Đường :
- Lão Bạch, còn khoe khoang cái gì Ngũ Thử Thái Nguyên? Người ra đón không có thì thôi, liền cái bảng chỉ dẫn cũng không nốt.
Không có ai đáp lời hắn, quay lưng chỉ thấy mỗi Cố lão đang nhe răng.
Lăng Phong hậm hực hỏi :
- Lão điên, thằng kia đâu?
Cố lão lười nhác ra hiệu về một hướng.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang toe toét tán phét với cố hữu gì đó. Lăng Phong triệt để thất vọng, chuyến này xong việc phải chỉ bảo tên họ Bạch một trận, tôn ti trật tự là tối quan trọng, ai đời trưởng lão lại bỏ bê bang chủ đi chào hỏi riêng bao giờ?
Có điều tiện nhắc, đây cũng là lần đầu tiên Lăng Phong tham gia một “Đại hội Anh hùng”, nghe nói đều là cao thủ võ lâm hội ngộ. Hắn không quen ai, cũng không tiện chào hỏi. Nhưng bình thường trong phim, tràng diện này kiểu gì cũng sẽ hé lộ bí mật kinh thiên, tỷ dụ ở đâu đó có bảo vật ngàn năm, hoặc là tà phái xuất hiện.
Tốt xấu cũng là mật thám, Lăng Phong bắt tay vào nghe ngóng.
Công tác rất khả quan, lập tức có một đoạn cười nói lọt vào tai hắn :
- Ôi, vừa rồi tại hạ nghe có con thần tuấn nào hí vang, thanh âm lại giống như gọi tên chủ nhân, quả thật hiếm gặp.
- Haha, ngại quá. Đó chính là thần mã Xích Tuyết của bần đạo.
Lăng Phong không khỏi chờ mong. Chưa gì đã bàn đến thần mã rồi, quả nhiên là tin tức cấp cao.
Người kia tỏ vẻ ngạc nhiên :
- Ngựa Xích Tuyết?
- Nó sao? Là Xích Thố của Quan Vũ và Ô Vân Đạp Tuyết của Trương Phi năm đó lai với nhau mà thành.
Lăng Phong suýt chút cắm đầu xuống đất.
Lại nghe loáng thóang cạnh đó có kẻ đã ngà ngà say nói :
- Khí sắc ta không tốt đúng không? Ài, chung quy cũng vì luyện Phách Vương chưởng quá sức. Chưởng này nếu luyện xong, một chưởng bay núi, liền Cái bang Hàng Long chưởng cũng không thể tranh phong.
Một nhân sĩ không phục cười nhạt :
- Vậy sao? Ta có cây Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ kiếm, Cái bang không xài kiếm không biết, nhưng Tam Thanh Kiếm của Toàn Chân so với Ngũ Hành Kiếm của ta, không nói cũng biết ai hơn.
Lại có kẻ cô độc không ai tiếp chuyện, ngồi nói một mình :
- M* nó, thịt này ai cắt? Nếu đây mà là thịt bò Sơn Đông, đại gia đã có thể rút Hàn Băng Ngạo Thiên Khảm Ngọc Thần Tiên Uy Vũ Chí Tôn Vô Song Bảo Đao rèn 70 năm trong lò băng Thiên Sơn ra cắt rồi. Cái loại thịt này, không xứng không xứng.
“Bà nội nó, một lũ chém gió.”
Lăng Phong lắc đầu ngán ngẩm, lò luyện lửa mà làm bằng băng, cũng quá ác liệt đi. Lại còn cái gì Bảo Đao, nhìn sang rõ ràng là đao thái thịt.
Buồn chán nhìn sang góc khác, lại thấy một nhà sư đang trò chuyện cùng một nữ hiệp mặt rổ :
- Trời, bộ trang phục thí chủ đang mặc, có phải là Phượng Cầu Hoàng trong truyền thuyết?
- Đại sư cũng nhìn ra? Không biết đại sư tu ở chùa nào, liền trân bảo như Phượng Cầu Hoàng cũng biết?
- Ahaha, Vô Lượng Thiên Tôn, bần tăng tu ở gần đây thôi. Nếu thí chủ không ngại, hôm nào ...
Lăng Phong che mặt thảm thiết.
Cái này rút cục có phải đại hội anh hùng không vậy, hay đi nhầm bar nào rồi? Không phải chém gió thì là ghẹo gái. Đã vậy mặt như đồi pháo vậy cũng ghẹo, thật là quá mất tư chất.
Ài, xem ra thu thập tình báo cũng không như trong phim. Nam chính vào tửu lầu đặt mông một cái, liền sẽ nghe tin tức trọng yếu tiết lộ ngay và luôn đấy.
- Xùy, một đám thùng rỗng kêu to.
Có tiếng ai đó chửi thay cho Lăng Phong.
Hóa ra là Bạch Ngọc Đường, xem ra đã chào hỏi "cố hữu" xong xuôi.
Lăng Phong cười châm chọc :
- Cẩm Mao Thử ngươi nghe bảo tung hoành nam bắc, không lẽ không có gì hay ho mà kêu sao?
- Sao không? Cái quạt này ...
Bạch Ngọc Đường vừa định khoe khoang, đã bị cảnh tượng ồn ào tiếp theo chặn mất.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 263 : Ai là tốt, ai là tướng?
Lăng Phong vừa đến Ngô gia trang không lâu, ở một địa điểm không xa ngoài trang có một nhóm tầm 5 6 người đội nón thấp tụ tập.
Chỉ nghe một kẻ cất giọng trầm thấp :
- Đại nhân, Triển Chiêu đang dẫn bộ khoái đến đây.
Một kẻ mắt tam giác đi cạnh bực bội :
- Đám bộ khoái này đang làm trò gì vậy? Muốn đánh rắn động cỏ sao?
Trung niên râu ria cười nhạt :
- Triển Chiêu nổi tiếng kỳ đà, hắc đạo Thái Nguyên đều biết. Nếu hắn không xuất hiện thì mới chính thức khiến đối phương chú ý.
Người giọng trầm nói tiếp :
- Đúng rồi, kẻ đại nhân nhắc nhở lần trước, cũng đến Ngô gia trang.
- Ồ, hắn? Tìm hiểu đến đâu rồi?
Người kia chậm rãi :
- Mật thám theo đuôi báo lại. Tên là Lăng Phong, vừa lập một hội xưng Phong Vân bang.
- Vậy còn nữ nhân kia?
- Sau hôm đó, ả ta đột ngột biến mất trong một ngày. Mật thám hoàn toàn bị qua mặt, không rõ ả gặp ai làm gì. Mãi đến 2 hôm trước lại xuất hiện, trùng hợp là ... lại trọ cùng tửu lâu với tên họ Lăng kia.
Kẻ mắt tam giác hừ lạnh :
- Ta đã nói mà, một hội phản tặc với nhau cả.
Người giọng trầm bổ sung :
- Khó nói. Người của chúng ta đã trà trộn được vào đó, nhưng tạm thời không có gì mới.
Tên đại nhân trầm giọng :
- Mấu chốt vẫn nằm ở Lăng Phong kia. Đã xác nhận từ Tổng bộ Trường An chưa?
- Vẫn chưa. Mật thư chỉ vừa gửi đi mấy hôm trước. Chỉ là ... chiếu theo đại nhân suy đoán, tên kia nếu thực sự từng là người Mật Thám ty, ít nhất chức vụ phải ngang Đô Mật sứ, mới có thể dùng vật dụng như Nhu Đằng giáp. Điều tra thân phận của một Đô Mật sứ là ngoài quyền hạn của chúng ta, một khi bị lộ ...
- Ngươi chắc chắn mật thư sẽ đến tay Cảnh Phó sứ?
- Thuộc hạ chắc chắn.
Xem ra nhóm này đều là mật thám thuộc Mật Thám ty.
Hà Đông là một trong những địa phương bận rộn nhất đối với Mật Thám ty. Chủ yếu vì chỗ này là đạo biên giới, thứ hai đây vốn dĩ là đất cũ của Bắc Hán.
Tuy Tống đã diệt Bắc Hán từ lâu, nhưng tình hình dân cư vẫn rất phức tạp. Nói không xa, Dương gia tướng đều là người Bắc Hán, lại cầm trong tay quân Thiên Ba, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm phản. Mật thám Hà Đông vì vậy phải chia nhau theo dõi, một là các nhánh quân đội trú đóng, hai là các nhánh dân cư, ngoài ra còn phải theo sát cả Hoàng tử Triệu Đán.
Mấy người này lần lượt là Chu Kinh, mật danh "Đại Ưng”, hai thủ hạ thân tín trái phải mật danh "Nhị Hổ" "Tam Long". Lần trước cũng chính bọn họ tấn công Lăng Phong và Lâm Hàm Uẩn trong từ đường, xem như người nhà Mật Thám ty đánh nhau.
Chẳng qua, nếu biết thân phận cũng không chắc sẽ hợp nhau. Chu Kinh lên được vị trí Đô Mật sứ là nhờ nâng đỡ của Phó sứ Cảnh Dương. Trong khi Cảnh Dương lại không hề ưa Lăng Phong.
Chu Kinh cất giọng phân phó :
- Trước mắt vẫn ưu tiên vụ việc của đám tặc Triều Thiên Vương này cái đã.
Tam Long gật đầu, Nhị Hổ lại nghi vấn :
- Tên họ Triều này, chạy hẳn sang Hà Đông kêu gào, coi chúng ta là không khí sao?
- Bọn chúng chỉ là người giang hồ, có lẽ chỉ để ý qua mặt quan sai, không biết còn có mật thám chúng ta để mắt. Dù sao phần đông dân chúng đều không biết Mật Thám ty tồn tại.
Nhị Hổ nghe vậy ra vẻ đắc ý với nghề nghiệp của mình, Tam Long lại nói :
- Thuộc hạ lại thấy, chuyện lần này Tổng bộ có chút sơ sài.
- Sơ sài ở đâu?
- Rõ ràng chúng ta đã báo cáo lên tình hình khá nghiêm trọng, thế nhưng Tổng bộ vẫn không hề điều thêm người xuống, cũng không ra chỉ thị ngăn chặn nào, mà vẫn chỉ theo dõi. Bọn chúng đã tụ tập cả trăm tên, lại đều có máu mặt, đã có thể xem là tạo phản được rồi còn gì?
- Có lẽ bên trên cũng hết người rồi ...
Chu Kinh nói xong chỉ biết trầm mặc. Gã cũng chỉ làm theo lệnh, căn bản không có chủ kiến nào hay hơn.
Nói ra thì, Đại Tống quá rộng lớn, cơ chế bình loạn lại rối rắm. Không thể cứ hồ đồ báo “có phản loạn” là đưa binh đi dẹp được ngay. Muốn động binh, đầu tiên phải tập hợp tình báo đáng tin cậy để Binh Bộ bàn bạc, đẩy lên Xu Mật viện chấp nhận điều quân, linh tinh một vòng mới xong. Cho nên mật thám chủ yếu chỉ lo thu thập tin tức, về sau nếu có bình loạn thật thì phối hợp, chứ căn bản không thể tự tay ngăn chặn.
Thứ hai, sở Mật thám Hà Đông chỉ có chừng vài chục người, phân ra khắp đạo. Mỗi châu phủ trọng yếu phân một người, riêng Thái Nguyên là thủ phủ gắng lắm mới có tầm chục người nằm vùng. Đã thế, trừ mấy người Chu Kinh là biên chế ra, đám mật sứ bên dưới chủ yếu làm hợp đồng kiểu “cộng tác viên”. Đa phần là tiểu nhị trộm cắp các loại. Thành ra Chu Kinh có muốn kéo team đi chống phản loạn cũng không làm nổi.
...
Cùng lúc, bên trong thành Thái Nguyên.
Ở một con hẻm nhỏ đâu đó, một trung niên dùng ngôn ngữ phương bắc thấp giọng bẩm báo :
- Đại nhân, vừa có tin Triệu Doãn lại bại, xem ra quân Yên không còn trụ được bao lâu.
- Thời gian hơi sai lệch với dự tính, nhưng cũng là trong dự đoán.
Vị đại nhân kia, thế nhưng lại là thiếu nữ. Nàng mặc một bộ Hồ phục màu trắng, bên ngoài khoác một tấm da sói thô sơ chưa qua chế tác, giống như còn có cả mùi sói tanh, thế nhưng lại không khiến nàng ta có nửa điểm khó chịu.
Chỉ nghe nàng ta cất giọng thanh thúy êm tai, hỏi :
- Vậy còn nữ nhân kia?
- Văn Thành Bích sau khi rời khỏi U Minh Cung, cũng đã vào thành Thái Nguyên, trú ở một tiêu cục gần cổng thành đông.
Đôi mày thiếu nữ hơi nhíu lại, có vẻ không hài lòng với câu trả lời này.
- Nàng ta đã làm những gì?
-Bẩm, mấy ngày trước không có động tĩnh, ngay cả người ra vào tiêu cục cũng không có ai khả nghi. Mãi đến hôm nay nàng ta mới ra ngoài, cùng với một nhóm tiêu sư ra hẳn thành ...
Nói chưa hết câu đã bị nữ đại nhân đoán trước :
- Đến Ngô gia trang kia?
- Đại nhân anh minh, quả đúng như vậy.
Trung niên lộ ra ánh mắt thán phục, nói :
- Đại nhân, chúng ta có cần đến đó nghe ngóng không? Nghe nói là một nhóm thổ hào muốn cướp bóc quan ngân, chính là đồng minh của chúng ta.
Thiếu nữ nọ lắc đầu :
- Không cần thiết. Tên Triều Lam kia khẳng định chỉ là tay sai cho kẻ khác. Bằng vào chút sức lực của hắn, căn bản không thể biết sứ đoàn đi đến đâu đem theo những gì rõ như vậy. Tạm đứng từ xa xem bước tiếp theo của kẻ đằng sau rồi tính, nếu có thể hợp tác thì tốt.
Nói rồi nàng ta lại nhẹ giọng :
- Hơn nữa, cũng không có người. Ở đây hiện chỉ có một mình ngươi, việc trước mắt là mở rộng.
- Vâng, đại nhân.
- Còn tin tức gì khác không?
- Bẩm. Mật Thám ty Hà Đông dường như vừa sắp xếp lại nhân thủ, giống như muốn theo dõi một kẻ tình nghi nào đó. Mà kẻ này lại ...
Thiếu nữ lại cười nhạt ngắt lời :
- Lại ở cùng ta đúng không?
Kẻ kia chưng hửng, xem chừng công lao mấy ngày dò la lại thành số không, chỉ kịp buột miệng :
- Đại nhân quả nhiên thần thông quảng đại. Chuyện gì cũng đều biết rõ.
Thiếu nữ không bị lời nịnh nọt kia ảnh hưởng mấy, chỉ phất tay nói :
- Được rồi, ngươi đi đi.
- Đại nhân bảo trọng.
...
Đợi cho người kia lẩn vào hẻm nhỏ, nữ nhân kia cũng không vội rời đi ngay. Trái lại, nàng ta bỗng nhiên nói vào trống không :
- Đoan trưởng lão, còn có chuyện cần nói sao?
- Haha, Công chúa không luyện thần nhưng linh tính còn nhạy hơn ta, không trách được Giáo chủ yêu thương như vậy.
Đi kèm tiếng nói kia là một thân ảnh cao lớn từ góc khuất đi ra.
Y lấy ra một tấm ngọc bội tinh xảo nói :
- Ngọc bội này giao lại cho Công chúa, tên trộm kia thế nhưng thân pháp cũng không tệ, làm ta phải đuổi cả ngày mới đoạt được. Ngoài ra, đây là đan dược Giáo chủ đích thân giao phó, có thể giúp duy trì thần lực quanh thân cho Công chúa.
Thiếu nữ không chút nghi ngờ nhận lấy vật phẩm, đưa tay vuốt vuốt tấm ngọc bội tinh xảo, khóe mắt hiện chút tiếu ý khó thấy. Chốc lát nàng ta mới cẩn thận cất nó đi.
Người họ Đoan lại thấp giọng :
- Tuyệt kỹ dịch dung kia cũng không phải thiên hạ đệ nhất không ai phát hiện. Lão già kia chắc chắn đã nhìn ra, có lẽ Công chúa cũng đã nhận thấy. Có điều lão phu vẫn muốn nhắc, thân phận bản lĩnh của lão ta là rất cao .Nếu chẳng may có chuyện bất ngờ, ta dù bản lĩnh thông thiên cũng không thể ngăn kịp. Vẫn hy vọng Công chúa mau chóng rời đi.
Thiếu nữ nọ nghe vậy chỉ cười, nhẹ nhàng nói :
- Cố lão sao? Không sao. Có Hoa Lê Thanh Vân bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.
Đoan Trưởng lão vẫn không yên tâm, nói :
- Thanh Vân tiểu thư tuy biết chút công phu, nhưng cũng chỉ vừa đủ tự bảo vệ. Hoa Lê công tử tuy thần lực hơn người, nhưng tính khí thất thường, dễ dàng bị người khác kích động. Cái này ...
Nói đến đây thấy vẫn không lay chuyển được ý định của thiếu nữ, Đoan Trưởng lão đành thở dài :
- Ài, Công chúa đi lâu như vậy, chỉ e ở nhà sẽ rất bất ổn. Thiếu chủ bị Công chúa nửa đường bỏ rơi, trở về nhất định gây động tĩnh. Trọng yếu là chỗ Thượng Kinh, chỉ cần Hoàn Nhan thị biết tin, chỉ sợ sẽ hưng sư động chúng ...
Có lẽ bị lời của Đoan Trưởng lão đả động, thiếu nữ kia chần chừ một lát mới nói :
- Được rồi, ta sẽ nghe lời Trưởng lão, khuyên xong cô cô ta sẽ trở về.
- Cô cô làm dâu họ Dương đã lâu. Đất khách quê người, chắc hẳn sẽ rất nhớ người nhà. Ta muốn đến thăm nàng một chút, tiện thể ôn chút chuyện xưa.
Đoan Trưởng lão trầm ngâm.
Chuyện của vị cô cô kia, tuy lão không phải họ Mộc nhưng cũng biết một hai.
Chuyện đã xảy ra non 20 năm. Hồi đó Mộc gia còn chưa phải là Trấn Nam Vương của Kim quốc, mà chỉ là một bộ lạc phụ thuộc triều Liêu, cũng từng tham gia chiến tranh Tống Liêu. Năm đó Dương Diên Chiêu là đại tướng trấn thủ mặt bắc của nhà Tống, từng nhiều lần đả bại quân Liêu và chính quân của Mộc gia.
Thế nhưng oái oăm, con trai Dương Diên Chiêu là Dương Tôn Bảo, lại đem lòng yêu một thiếu nữ Mộc gia, Mộc Quế Anh. Về sau trải qua đủ loại kiếp nạn, hai người thế mà thực sự thành vợ chồng. Bởi vì Mộc gia theo Liêu, chuyện này liền tạo ra sóng gió không nhỏ cho Dương gia, cũng là mở đầu cho sự nghi kỵ không thể vãn hồi của triều đình Tống lên Dương gia.
Đoan Trưởng lão biết rõ, thiếu nữ trước mắt sẽ không chỉ gặp Mộc Quế Anh đơn giản chì để “thăm hỏi”, nhất định còn bàn chuyện khác. Mặc dù biết về công về tư chuyện đều không liên quan đến mình, y vẫn ngập ngừng nói :
- Cô ấy làm dâu họ Dương bao năm, chỉ e lập trường đã kiên định. Công chúa cho dù lộ mặt, ta nghĩ cũng sẽ ...
Thiếu nữ kia cười nhẹ đáp :
- Ta lấy tư cách người thân đến thăm, cô cô nhất định sẽ không làm khó ta. Chưa kể Dương gia lúc này không còn như trước. Vả lại, ta cũng không mong cô cô hồi tâm chuyển ý, chỉ cần cô cô khiến Dương gia đứng ngoài là được.
- Vậy ... ài ... Đoan mỗ lại canh phòng giúp Công chúa nốt lần này vậy.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 264 : Nữ yêu
Trở lại đại hội Ngô gia trang, lúc này tiệc đã đến đoạn bày món. Chỉ thấy một đám phục vụ đi ra, trên tay đều đầy ắp thức ăn nước uống.
Bạch Ngọc Đường lập tức hồ hởi :
- Ôi, tên Triều Lam này cũng rất chịu chi nha. Kim Ngọc Mãn Đường? Cả Hạnh Hoa Thôn? Được được. Phong huynh, tới tới. Toàn là đồ ăn nổi tiếng Hà Đông đó, không cần khách sáo, nên ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút.
Lăng Phong nghe tên món không khỏi ngón trỏ đại động. Mấy hôm nay không có tiền đói thảm thiết, đừng nói kim ngọc mãn đường liền ăn cơm còn chẳng đủ. Xem ra chuyến này tạm thời tin tức chưa thu được gì, nhưng vẫn là không sai.
Tay cầm đũa vừa đưa ra, còn chưa kịp gắp đã phải dừng giữa không trung.
Chỉ thấy ba tên Bạch Ngọc Đường Tưởng Bình Từ Khánh, mồm kêu người khác đừng khách sáo, bản thân đều một tay nhón bình rượu, tay kia lia lịa khều đĩa đồ ăn về phía mình.
Tam Thử lại quên mất, còn có một đại thần đi cùng.
- Các cháu, tính ăn một mình sao?
Bạch Ngọc Đường vội tỉnh ra, đành phải đẩy đồ ăn sang :
- A, Cố lão tiền bối, mời dùng trước.
Lăng Phong nhân đó hỏi :
- Nghe giọng ngươi nói, coi bộ biết Triều gia lắm sao?
- Nhất thanh nhị sở!
Bạch Ngọc Đường nhún vai, mắt vẫn thòm thèm nhìn Cố lão đang chậm rãi thưởng thức.
Lăng Phong hỏi tiếp :
- Vậy chuyện Triều tiểu thư thì sao?
Bạch Ngọc Đường thản nhiên :
- Đều biết. Nói cho các ngươi biết, ta là một trong số ít những người từng thấy qua mặt thật của Triều tiểu thư năm xưa đó.
- Thật giỡn? Trông thế nào?
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên trời nhắm mắt, đại khái nhớ lại hình ảnh năm đó. Tay phải cầm quạt giơ ra trước như đang vẽ tranh, miệng tấm tắc :
- Nàng ấy sao? Nói ra dài dòng. Ta chỉ nhớ, đôi mắt kia, ài ... Đôi môi kia, ài ... Đôi tay kia, ài ...
Lão Bạch cứ điểm mỗi một bộ phận cơ thể lại "ài" một tiếng, hai thằng Từ Tưởng ở cạnh lại phối hợp "ực" một cái.
Lăng Phong nóng ruột nhắc :
- Lão Bạch, kể vào mấu chốt dùm.
- Chốt lại chỉ có hai chữ ... mỹ nhân. Chỉ tiếc bị hỏa hoạn ... Năm đó Bạch Ngọc Đường ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở. Nếu không có vụ hỏa hoạn đó, ta đã có người nâng khăn sửa túi, còn phải độc thân tới giờ sao?
"Phììì"
Lăng Phong ói đầu lưỡi. Xem ra con chuột Bạch này cũng chỉ nghe đồn rồi bốc phét.
Đồ ăn trên bàn bị Cố lão ôm sạch, Lăng Phong đành phải bỏ sang bàn khác, vừa tiện tiếp tục nghe ngóng.
Ngang qua một mâm chỉ có 3 người, hắn bị một đoạn bàn tán gây chú ý :
- Nghe nói mấy hôm trước, đám Vạn Thú sơn trang gặp phải một nữ quỷ.
- Nữ quỷ? Phải không đó, trên đời làm sao có ma quỷ. Nữ nhân xấu như quỷ thôi hả?
Người kể chuyện giọng nghiêm trọng :
- Không sai đâu. Thực sự là quỷ, võ công khủng bố, ra tay tàn ác. Nghe đâu hiện trường rất thảm thiết, toàn bộ chết sạch sẽ.
- Đã chết sạch thì còn ai kiểm chứng chứ? Rõ là bịa.
Một đồng bạn bên cạnh bổ sung :
- Chuyện này ta cũng nghe nói, lần này chắc không phải bịa. Vì nghe đâu Cái bang cũng đến xem. Các ngươi chắc còn nhớ vụ Vạn Thú và Cái bang liên thủ chục năm trước?
- Có biết, hình như do cái gì ... Quỷ Thủ làm ra.
- Chính là ả. Lần này cao thủ xem xét hiện trường nói, thủ phạm lại chính là ả ta.
- Cái gì? Không thể nào chứ? Nghe đâu ả ta đã chết rồi mà.
“Có lẽ nào là nữ quỷ Triều Nguyệt Nga kia không?”
Lăng Phong hứng thú càng lúc càng đậm. Hắn biết Triều gia trang ở rất gần Vạn Thú sơn trang, cả hai đều cạnh Vạn Thú lĩnh.
Chẳng qua, còn chưa kịp nghe tiếp, Lăng Phong bị một thanh âm làm giật mình.
"Rầm"
Một thanh trường kiếm đập ngang lên mâm, ngay trước mặt Lăng Phong.
Lăng Phong liếc nhìn. Một vị công tử vô cùng tuấn tú, môi hồng răng trắng, mày liễu mắt tròn, cổ không có hầu kết, ngay cả hai tai còn thấy rõ lỗ đeo khuyên. Ngũ quan thế nào lại còn quen quen.
Lăng Phong đầu tiên sửng sốt, sau đó thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Rõ ràng là một tiểu nương bì mặc giả nam trang. Đặc biệt bộ ngực còn nhô hẳn lên. Làm giả cũng làm cho đàng hoàng chút, nữ giả nam trang như vậy cũng quá ác liệt đi.
Thực ra Lăng Phong cũng đang trang điểm. Đội tí tóc giả dán chút râu, trên mặt vẽ thêm vài cái hình xăm giả. Hắn còn chưa ngốc mà chường mặt mộc ra chỗ đông người. Thời đại nào rồi, ra đường tốt xấu phải đánh tí phấn xịt tí keo mới được.
Dù sao, mấy tháng qua đã kết thù chuốc oán không ít, đặc biệt là với Triều gia trang. Lần này cực chẳng đã mới tham gia đại hội, chẳng may sơ sẩy bị bắt về Triều gia "động phòng" với nữ quỷ kia, nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp.
Bà cô này hóa trang quá tệ, chẳng qua đàn bà chơi kiếm, ít chọc vào mới tốt.
Chỉ là, đối phương không chờ Lăng Phong chọc đã kiếm chuyện trước :
- Hừm, ngươi cười cái gì? Trông ta xấu lắm sao?
- Làm gì có. Mặt tại hạ bị tật, lúc nào cũng thế này ...
Nữ hiệp trừng mắt bất mãn đặt mông ngồi xuống, vỗ mạnh một chưởng lên bàn :
- Bản cô ... đại hiệp muốn ngồi ở đây với ngươi đó. Làm sao, không thích?
- Không có ...
- Tránh ra, tránh ra cả nào.
Lăng Phong đang định nói thêm, đám đông phía sau có tiếng xô đẩy.
Chỉ thấy một nhóm thanh niên cao to vạm vỡ đang chen vào, tên nào tên nấy tay áo sắn cao, mắt ngó ngó nghiêng nghiêng, xem ra đang tìm người đánh nhau.
Người đi đầu tướng mạo khá uy mãnh, mặt đỏ bừng bừng hùng hổ bước tới bàn Lăng Phong, chỉ thẳng nữ yêu quát :
- Tiểu tử, đả thương người của Cửu Long trại, chạy tới đây tìm đồng bạn sao? Hừ, hôm nay đại gia không giáo huấn ngươi thật tốt, tên của đại gia sẽ viết ngược lại.
- Tên họ ngươi là gì ta đều không biết, viết xuôi viết ngược gì mà chẳng như nhau?
Nữ yêu thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Lăng Phong đang muốn giải thích mình không phải đồng bạn gì. Nhưng còn chưa kịp mở mồm, chén rượu trong tay lại bị giật mất.
Nữ yêu nọ mặc kệ Phong ca trân trối, cứ thế đưa rượu lên miệng. Vừa nhấp qua đã vội vã ném xuống bàn, lại trừng mắt mắng Lăng Phong :
- Rượu gì mà ... cay như vậy?
Lăng Phong mắt chữ A mồm chữ O. Đại tỷ, muốn không cay thì sang Tây mà uống cocktail đi.
Tên thanh niên kia bị phớt lờ, quá đỗi tức giận quát lớn :
- Hừ, đừng có giả ngu. Hai tiểu tử các ngươi nghe cho rõ, đại gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Cửu Long Sơn Vương Bưu chính là ta.
- Ồ!
Đám đông bắt đầu xì xào.
Lăng Phong dĩ nhiên chẳng biết Cửu Long Sơn là thần thánh phương nào, nghe tên chắc là sơn tặc. Loáng thoáng qua phản ứng của người xem, dự đoán ác danh cũng không nhỏ. Chỉ là, cũng chỉ có đầu đất sơn tặc kia mới không nhận ra đối phương là nữ giả nam.
Nữ yêu nghe xong làm bộ e sợ nói :
- A, thì ra là Cửu Long sơn sao?
- Làm sao, sợ rồi đúng không?
Nữ yêu bỗng quay ngoắt 180 độ, đột ngột đứng lên một cước đạp mạnh băng ghế, hai tay chống nạnh vẻ mặt hi hi ha ha nói:
- Thì đã sao?
Vương Bưu bị chọc giận mặt mũi đỏ bừng. Gã gầm lớn một tiếng, quơ nắm tay đập đến.
Nữ yêu kia không hề hoảng sợ, chỉ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói :
- Khai Sơn Quyền mới ba thành hỏa hầu đã đem ra bêu xấu? Có cần sư nương dạy thêm cho không?
Lăng Phong từ đầu đã khoanh tay đứng xem, kể cả biết kia là nữ nhân hắn cũng không hề có ý định muốn ra tay hành hiệp cái gì.
Chỉ là, ngay khi Vương Bưu xông tới, tình hình bỗng có dị biến.
Lăng Phong bỗng cảm giác cả người nhẹ bỗng, không gian xung quanh biến thành vặn vẹo. Trong đầu hắn có giọng ai đó thì thầm khó hiểu. Có cảm tưởng như hắn bị say rượu, nghe nhìn đều không rõ. Nhưng rõ ràng hắn đang rất tỉnh táo.
Nhưng đáng sợ hơn là, Lăng Phong dần mất kiểm soát thân thể.
Thân người hắn bỗng động, không chịu nghe lời hắn chỉ bảo.
Đám đông xung quanh chỉ thấy Lăng Phong như một con rối xông ra trước chặn đường Vương Bưu. Chỉ khác là, rối nhưng không chậm, “Lăng Phong” ra tay cực nhanh, chiêu thức lại kỳ quái. Một ngón tay chỉ thẳng ra trước, căn bản không có tí uy hiếp nào.
Chỉ là, khi ngón tay kia điểm vào mu bàn tay của Vương Bưu, gã nọ lại như bò đực bị chọc tiết, kêu lên một tiếng đau đớn bật lui ba bước, khuôn mặt thô mãnh đỏ sẫm vô cùng dọa người.
Ngay lúc hai bên va chạm, trong đám đông có ai đó thốt lên :
- Mẹ ơi, U Linh Phong Huyệt chỉ?
Đám lâu la Cửu Long sơn thấy Vương Bưu một chiêu đã bị đánh lui, đồng thời tức giận xông lên :
- Dám đánh Vương Đại ca, ngươi ...
- Dừng, lui.
Vương Bưu đột nhiên quát lớn, giang tay cản lại.
Khuôn mặt thô đen của gã dần trở thành trắng bệnh, mắt nhìn Lăng Phong lộ rõ vẻ sợ hãi. Dường như chiêu vừa rồi khiến gã bị nội thương rất nặng.
“Con m* nó, vừa rồi là chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Bị ma điều khiển sao?”
Mãi đến lúc này, Lăng Phong mới kiểm soát lại thân thể được, vội vã thu mình đứng thẳng. Hắn không khỏi rùng mình một cái, mồ hôi đã vã ra đầy người.
Thực ra, vừa rồi ngay trong sát na hoàn hồn, Lăng Phong phát hiện có một đôi mắt lạnh lẽo từ góc sân nhìn thẳng vào hắn. Nhưng lúc này thanh tỉnh tìm lại thì đã không thấy đâu nữa.
Hắn chỉ nhớ, đôi mắt đó rất đen.
Đúng vậy, toàn bộ đều là một màu đen, không có chút lòng trắng nào. Giống y như mấy bộ phim alien của Hollywood hay làm.
Lúc này, đám Cửu Long sơn đã hậm hực rời đi, đám đông cũng dần giải tán. Dù sao từ sáng chỗ này tụ tập hảo hán khắp nơi, đụng độ cũng xảy ra rất nhiều rồi.
Nữ yêu nọ ngồi xuống mâm, khuôn mặt vừa trở về như cũ, lại quay sang Lăng Phong kiếm chuyện :
- Còn đứng đó làm gì? Mau ngồi xuống đi.
Hắn chỉ cười trừ không đáp.
Lăng Phong vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, không tình nguyện ngồi xuống.
Thêm một lúc, nữ yêu bỗng nhìn Lăng Phong lên tiếng :
- Vừa rồi là võ công mới học của ngươi sao?
- Không phải!
Lăng Phong bỗng tỉnh táo. Từ từ đã, giọng nàng ta giống như rất quen hắn?
- Này, chúng ta từng quen nhau sao?
Nữ yêu vẻ mặt cổ quái nhìn Lăng Phong, đầu tiên gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng cười nói :
- Hiện tại không phải đã quen rồi sao?
"Ý gì?"
Lăng Phong lại sờ mũi, nữ nhân này muốn câu dẫn hắn?
Mặc dù Lăng Phong có sở thích với cường nữ, tỷ dụ Lăng Vân Thành Bích. Nhưng đó là cương bên ngoài nhưng nhu bên trong, chứ không phải kiểu bá cường quá chủ động. Kinh qua không ít phim AV, đối với thể loại nữ chính học đòi nam nhân, đến lúc lên giường toàn đòi ngồi trên, Phong ca tương đối không thích.
Nữ yêu sau đó lại không hề nói thêm câu nào, cứ như người câm biểu tình lúc buồn bực lúc vui vẻ. Lăng Phong thấy thế cũng im lặng theo. Cả sân còn mỗi cái bàn này trống để ngồi, nếu không Phong ca đã chuồn đi.
Hai bên im lặng một lát, nữ yêu nọ bỗng bĩu môi :
- Hứ, chơi chẳng vui gì cả, hóa trang một chút xem ngươi có phát hiện không. Thế mà ngươi quả nhiên không nhớ ra ta. Mất hứng!
- A? Chúng ta thực sự quen nhau?
Nhìn lại một lượt, Lăng Phong rút cục phát hiện gì đó. Nữ tử này, hình như là ...
Còn chưa kịp nói ra chân tướng, lại có một giọng nam đằng sau chặn mất :
- Hừm, hóa ra muội chạy ra đây là vì hắn sao?
Lăng Phong ngoái đầu nhìn, lại nhận được một lời chào thân thiết :
- Còn nhà ngươi, vẫn chưa chịu chết?
Lăng Phong suýt nữa sặc rượu.
Nhân sĩ võ lâm, chào hỏi thật là khách sáo quá đi.
Nữ yêu bên cạnh lại dùng dằng đứng dậy :
- Hừ, hai ngươi cứ ở đó mà ôn chuyện. Ta đi tẩy trang môt chút!