“Cậu chẳng phải muốn xem Hoa Tulip sao, đây cũng là lần đầu tiên ta chính diện nhìn nàng...”
Thanh âm của Thôi Quốc Hoa truyền tới:
“Trương Nhã Hàm ngày hôm trước đột nhiên tới đây, hôm nay nàng đã ở chỗ này đại khai sát giới, chúng ta đúng là đã đánh giá thấp tin tức của nàng, hơn nữa... cũng đánh giá thấp tính cách của nàng. FBI và Cục Quốc An phen này phiền não rồi...”
“Người kia... Là sát thủ ở phân bộ Bắc Mỹ của Bùi La Gia?”
“Chắc vậy, bọn họ rất chuyên nghiệp, hiện giờ mới chỉ tới đây nghiên cứu địa hình và điều tra hoàn cảnh, chúng ta cũng không phát hiện điều gì khác thường... Nhưng hiển nhiên bọn họ không thoát được sự giám sát của Giản tiểu thư, được rồi, cô ấy là mỹ nữ đấy, Man Đầu, không phải cậu có hứng thú với nàng đấy chứ..
“Ách... Quên đi. Em nghe nói Diệp Liên thích nàng, mọi người đều là huynh đệ... chuyện tìm chết như thế này cho hắn đi làm là được rồi...”
Bên này đối thoại, bên kia vẫn tiếp tục bắn giết, thi thể của người đàn ông kia đã bị bắn nát thành đống thịt nát, đáng sợ dị thường. Cô gái kia lại giấu hai khẩu súng tự động vào trong áo gió, lui lại vài bước, sau đó kéo một người trong xe ra làm bia, xông ra ngoài...
Ở phía xa xa, tiếng còi xe cảnh sát hú lên liên tục, nhưng mà đã chậm.
“Thời gian này thật tốt, hôm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.”
Thôi Quốc Hoa nhàn nhạt nói:
“Bắc Mĩ Bùi La Gia lần này sẽ bị đánh cho đầu óc choáng váng, điều này thật tốt, FBI cũng phải tăng ca... Ha hả, làm cho ta nhớ lại thời gian lúc nàng ở thành phố Giang Hải chuẩn bị giết người, chúng ta không cách nào ngủ được, may mà có Diệp Liên theo nàng chứ không thì...”
“Đúng vậy, kế tiếp, sợ rằng sẽ có rất nhiều người ngủ không ngon...”
Man Đầu cảm thán lên tiếng, đạo nhân ảnh kia đã biến mất trong hoa tuyết đầy trời, để lại ở phía sau một cảnh tượng kinh khủng vô cùng...
********************************************
Trong bóng tối, giữa hành lang vang lên những thanh âm cốp cốp. Heidy ôm gối, thân hình cong lại như con mèo, khi đi qua phòng mẹ mình, nàng còn cẩn thận bỏ dép, đi chân trần để tránh phát ra tiếng.
Những người ngủ không ngon, hiện giờ bao gồm cả nàng.
Một lát sau, nàng đi tới chỗ rẽ ở phòng khách, đi dép vào, thân hình đứng thẳng, sửa sang lại váy ngủ, thuận tiện vuốt ve lại mái tóc. Lúc này, nàng muốn hình tượng của mình trở nên khả ái, đáng yêu, người ở trong phòng kia chắc chắn là thích một cô gái đáng yêu.
Khi trở lại nước Mỹ, quan niệm thẩm mỹ khiến nàng có chút mê hoặc, ở trong trường học nàng có tính cách độc lập, hơn nữa có một phần dã tính nhất định.
Đây chính là tính cách do sự ảnh hưởng của gia tộc và kết quả từ sự giáo dục của mẹ nàng. Đáng yêu và vô tri, ấu trĩ có thể khiến người khác thích, khi mà mình không phải là người ngực to mông lớn.
Vô ý thức sờ bộ ngực nhỏ dưới lớp áo, hiện giờ nàng đã 14 tuổi, đã phát dục từ lâu, thân hình cũng cao gần 1m5, nàng đứng chung với Gia Minh trông rất xứng đôi.
Điều này làm cho nàng nghĩ mình có thể kéo gần khoảng cách với Gia Minh, hắn chỉ lớn hơn mình có 3 tuổi mà trước kia, có một khoảng thời gian hắn còn tắm cho mình, dỗ dành cho mình ngủ.
Nghĩ tới những chuyện này, cảm giác ấm áp đồng thời cũng làm cho nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục, bởi vì hình bóng của Gia Minh lúc đó quá to lớn, thậm chí làm cho nàng có cảm giác hắn là cha mình, đương nhiên, nàng không hi vọng Gia Minh trở thành cha của nàng.
Được rồi, phải thừa nhận, bộ ngực của nàng còn nhỏ hơn những cô gái cùng tuổi của nước Mỹ một chút, có thể là những gien không tốt cho người cha Trung Quốc truyền cho nàng, nhưng mà Gia Minh lại thích như vậy.
Nàng ôm chặt chiếc gối, một lần nữa chuẩn bị tâm lý, hiện giờ đã khoảng 4h sáng, mình cứ nói là mình không ngủ được, mình chỉ ôm hắn ngủ một giấc, mình mơ màng, mình... Nàng đưa tay cầm vào ổ khóa, thấy cửa đã bị khóa.
“Gia Minh. Gia Minh... Mở cửa đi...”
Nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ nhàng gọi nhỏ, nhưng mà cho dù làm như thế nào, bên trong cũng không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra... Có phải là hắn ngủ quá say hay không, không đúng, chẳng nhẽ mẹ mình ở bên trong...
Nghĩ tới đây, nàng sửng sốt một hồi, nếu như sự tình đúng như nàng nghĩ, Gia Minh là dâm oa(trẻ con dâm đãng), mẹ là dâm phụ, hai người bọn họ như vậy, vậy phải làm thế nào...
Những ý nghĩ đặc sắc liên tục hiện ra trong đầu, chân của nàng cũng không nhàn rỗi, mở cửa phòng bên cạnh, đi lên sân thượng.
Đây là một biệt thự có hai tầng, sân thượng được xây rất lớn, hai cái lan can của hai phòng chỉ cách nhau khoảng 1m, nếu như mà ngã xuống thì... Tốt nhất là đừng ngã, nàng ném gối, bò lên trên lan can, sau đó xiêu vẹo đứng ở bên trên, chiếc váy ngủ đơn bạc chập chờn theo gió.
Lúc này, ở trong trang viên cũng có người tuần tra, nhưng không có ai nhìn thấy nàng, nàng tung mình nhảy một cái, không tiếng động hạ xuống lan can của Gia Minh.
Ở trường, Heidy cũng học thể thao, tập cầu thăng bằng, lúc này vì yêu mà hành động, đương nhiên sẽ biến mình thành một tiểu chiến sĩ.
Không thể để cho hai người các ngươi hài lòng! Còn chuyện về sau... nàng không muốn nghĩ tới, khi đẩy cửa sổ vào phòng, nàng nhanh chóng lao tới cái giường lớn, nhưng mà ... lại vồ hụt.
Thấy trên giường không có ai. Heidy há hốc mồm, sờ sờ chăn đệm, nó lạnh như băng, điều này đã nói rõ Gia Minh không ngủ ở chỗ này, nếu Gia Minh ra ngoài thì làm gì phải khóa trái cửa, nàng lén lút ra cửa, chân trần chạy tới phòng của mẹ mình, trong lòng nàng đang kích động vô cùng.
Heidy rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nàng cũng không phải đứa ngốc, ở năm 95, mặc dù tuổi còn nhỏ, đơn thuần ngây thơ không hiểu chuyện, bị ảnh hưởng của Gia Minh, nhưng chuyện của mẹ nàng và Gia Minh, nàng cũng loáng thoáng biết một chút, khi trở lại nước Mỹ, dần dần trưởng thành, nàng lại càng hiểu rõ, “đại khái” là mẹ nàng đã ngủ cùng với Gia Minh.
Khi đó, trong trí nhớ của nàng, Gia Minh lớn hơn, nhưng mà chỉ có nàng và mẹ nàng sống nương tựa vào nhau, nên nàng không thể trách cứ mẹ mình được.
Đồng thời, theo những gì Gia Minh biểu hiện, thì đúng là mẹ mình “câu dẫn” Gia Minh. Khi nghỉ hè trở lại thành phố Giang Hải, gặp mặt Gia Minh, nàng mới phát hiện, nàng với Gia Minh thực ra rất hợp. Trong lòng nàng đã hạ quyết tâm, nếu như bây giờ mẹ mình ngủ với Gia Minh, thì khi mình lớn lên, mình sẽ “câu dẫn” để biến Gia Minh thành của mình.
Bởi vậy, trong sự tưởng tượng của nàng, mẫu thân nàng chủ động, hơn nữa có vẻ đẹp thành thục, nam sinh ở trường nhìn thấy còn phải chảy nước miếng, nếu như Gia Minh không hành động, vậy thì là đứa ngốc rồi, cho nên đầu tiên là nàng tìm tới phòng của Gia Minh, nếu như Gia Minh chủ động mời mẹ mình ngủ, thì dường như có điều gì đó khác với tích cách của hắn... Nàng không biết phân tích chuyện này ra sao, nhưng mà nàng rất tức giận...
Nhẹ nhàng tóm ổ khóa, cửa phòng của mẹ nàng thường không khóa, vì vậy mà khi nàng đẩy cửa vào phòng, hai tay chống nạnh tức giận dậm chân, nhưng sau đó lại ngẩn cả người.
Marilyn cười đứng lên, để chén rượu xuống, hướng Gia Minh nghênh đón:
“Đại khái bởi vì hôm nay cậu tới đây, Heidy nó không ngủ được, lúc nãy còn nói cậu không có ở trong phòng.”
“Sao vậy được... Ác, vừa rồi tôi đi vào phòng vệ sinh...”
Gia Minh gật đầu, đang muốn nói, thì lại bị TV hấp dẫn. Marilyn nhìn lại, chỉ thấy Heidy cầm điều khiển từ xa, đang xem đoạn tin tức mà nàng vừa xem.
Tuyết bay, máu chảy, áo trắng.
Vừa nghe TV nói, Heidy quay đầu nhìn Gia Minh:
“Gia Minh, anh vừa nãy... đóng giả thành con gái?”
Vụ việc giết người thảm liệt như vậy, Heidy không chú ý, lại chú ý tới người con gái. Marilyn há miệng, nhìn Gia Minh, sau đó lại nhìn con gái, dường như muốn phản bác suy luận này, nhưng mà, lúc nãy nàng cũng có suy đoán giống như của con gái mình.
Ở thành phố Giang Hải các nàng đã chứng kiến trong mấy lần bắn nhau, phong thái ung dung của Gia Minh đã để lại ấn tượng quá sâu, bây giờ lại liên hệ với chuyện Gia Minh “ra ngoài” trong đầu các nàng đều nghĩ tới, chỉ có Gia Minh mới có năng lực làm những chuyện như thế này.
“Ác...”
Mang ánh mắt than thở, Gia Minh không trả lời, đi tới bên người Heidy ngồi xuống, nhìn xem tin tức. Marilyn cũng đi tới, gác hai bắp chân khiêu gợi, ngồi một bên.
Đêm vừa rồi hai người ngủ ở cùng nhau, Gia Minh đương nhiên sẽ không chỉ dùng ngón tay làm cho nàng thỏa mãn sau khi làm một lần, hắn bí mật rời đi. Marilyn mặc dù mệt mỏi rã rời, nhưng lại không buồn ngủ, nàng xuống phòng khách ngồi.
Ở thành phố Giang Hải, tất cả mọi chuyện nàng đều nghe theo sự sắp xếp của Gia Minh, nhưng mà ở New York lại khác, Gia Minh ra ngoài làm việc, nhất định sẽ không đơn giản, trong lòng nàng lo lắng, nhưng cũng không yêu cầu người nhà thám thính điều gì cả.
Cho nên nàng chỉ còn cách ngồi xem TV, nào ngờ chừng 3h sáng, một tin tức kinh khủng lại xuất hiện trên TV.
Mặc dù hình ảnh không rõ, nữ tử sát khí đầy người kia có khí chất khác hẳn với Gia Minh, nhưng mà nàng vẫn nghĩ tới Gia Minh, bởi vì 3 năm trước đây, có một nam hài đã mang tới tử vong cho vô số người, cũng tương tự như cô gái trong đoạn tin này.
Không hy vọng con gái mình tham dự vào việc này, nhưng nếu nàng đã thấy, bây giờ có ngăn cũng không có gì ý nghĩa, nếu như nói tới giết chóc, ba năm trước nó cũng chứng kiến rồi.
Nàng hi vọng nó không bị nhiễm những thứ không tốt này, nhưng sống trong một gia đình hắc đạo, có rất nhiều chuyện không cách nào tránh khỏi.
Ba người ngồi xem TV, ánh mắt của hai mẹ con luôn dán vào Gia Minh đang chăm chú, thấy hắn gật đầu cười cười:
“Không sai, rất lợi hại đúng không? Nàng tên là Giản Tố Ngôn, là sư phụ của tôi.”
Hóa ra là sư phụ... Hai mẹ con nhìn nhau, trong lòng không còn nghi hoặc nữa, Heidy gật đầu:
“Cô ấy tên... Giản Tố Ngôn ư? Thật là lợi hại, có thể cho em quen cô ấy không?”
“Không nên sùng bái những điều không tốt, nữ nhân mà bạo lực sẽ không có người thích, tương lai không biết gả cho ai.”
Đưa tay gõ một cái ở trên đầu Heidy, Gia Minh cười nói:
“Huống chi cô ấy cũng không tới nơi này, lần trước khi em và mẹ tới thành phố Giang Hải bị anh bắt có chú Joseph chạy tới trường tìm anh gây phiền toái, kết quả là làm cho cô ấy tức giận, tính tình của cô ấy rất táo bạo, lần trước đánh người, giả như chú Joseph không lễ phép với nàng, thì nhất định sẽ bị nàng giết chết. Cô ấy không thích nói tới chuyện lấy chồng, xem trên TV là được rồi.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
“Cho em đi gặp cô ấy đi, gặp nơi nào cũng được, anh bảo cô ấy dạy cho em công phu Trung Quốc.”
“Không được học điều này, em biết hát, khiêu vũ là đủ rồi, lần trước anh đưa cho em nhiều bài như vậy, chẳng nhẽ em lại cô phụ kỳ vọng của anh với em hay sao?”
“Không nên cốc vào đầu em.”
Xoa xoa cái trán, Heidy nói:
“Em có quyền lực lựa chọn những gì mình thích.”
“Ở trung Quốc, trẻ ngoan mới được cưng chiều.”
“Nhưng nơi này là nước Mỹ.”
“Nhưng anh là người Trung Quốc, em có ý kiến gì với sự hi vọng của anh hay không? Hả?”
“Em... A, đau quá...”
“Có ý định gì gặp anh phải nói, không nói thì làm sao anh biết được? Anh muốn em nói ý kiến của mình...”
“Anh đâu có lớn hơn em bao nhiêu... A..”
“Còn có ý kiến gì không? Còn có ý kiến gì không? Em nói đi, nói đi...”
“Người đâu cứu mạng…”
Ngoài cửa sổ, hoa tuyết lông ngỗng vẫn rơi xuống, trong phòng ấm áp, tiếng cười đùa vang lên khắp nơi. Marilyn nhìn con gái đang bị đuổi theo, không khỏi nở nụ cười. Hai người đùa giỡn một trận, tới khoảng 4h30, Heidy xụi lơ nằm trên ghế sa lông, cam chịu dâng mông cho Gia Minh xử lý, trong miệng lại cười khanh khách.
Gia Minh nhìn một lúc, nói:
“Quên đi, đã bốn giờ rưỡi. Heidy và cô đi ngủ đi, tôi thay quần áo ra ngoài chạy bộ, rèn luyện một chút, thuận tiện xem cuộc sống xung quanh, được rồi trang viên này có chỗ nào không thể tới không?”
Với năng lực của hắn thì có chỗ nào không tới được, nhưng hỏi như vậy chỉ là lễ phép mà thôi, Marilyn cười lắc đầu. Heidy thấy ra ngoài chạy bộ, cũng xoay người đứng lên:
“Em cũng không ngủ được, mang em ra ngoài chạy bộ đi, hôm nay tuyết rơi, ai u.”
Giương khuôn mặt, sau đó bị đánh một cái lên trán đang muốn nói tiếp thì Gia Minh đã nói:
“Vậy thì chúng ta đi thay quần áo. Marilyn, còn cô? Một buổi tối không ngủ rồi, cô cũng nên nghỉ ngơi.”
“Tôi nằm một chút rồi làm bữa sáng chờ các người trở về.”
“Được.”
Gật đầu, Heidy chạy trước lên phòng, Gia Minh cùng Marilyn đi theo phía sau. “Gia Minh, anh nhanh lên một chút nhé.”
Ném lại những lời này, tiểu cô nương lao vào phòng mình, ầm một cái đóng cửa lại. Khi Gia Minh mở cửa phòng mình, thì Marilyn đã cười đi vào nói:
“Làm sao vậy?”
Hai người đơn độc ở một chỗ, nhất định là có chuyện mập mờ, nhưng mà hiển nhiên đây không phải thời gian mập mờ. Marilyn không lên tiếng, cười cười nhìn hắn tay phải của hắn đã thò vào giữa hai chân của mình, chạm tới địa phương thần thánh. Gia Minh cười lên một tiếng.
“Vừa rồi tôi rất lo lắng, Heidy sẽ phát hiện.”
Nhẹ giọng nói chuyện, nàng đã đi tới cái giường vốn lộn xộn, Gia Minh cũng đi theo, vén chăn lên, cái váy của Marilyn đã bị kéo xuống, để Gia Minh cởi quần con, còn Gia Minh cởi áo ngủ. Một lát sau, thanh âm như động đất của Heidy đã vang lên ngoài cửa.
“Em đã xong rồi... Mau ra đây, mau ra đây, mau ra đây...”
Mang theo những thanh âm uyển chuyển, tiểu cô nương giống như một cái máy phát thanh ở bên ngoài hưng phấn gọi...
********************************************
Khi tỉnh lại, mặt trời còn chưa mọc, dường như tối qua mình ngủ không được ngon, hình như nghe thấy thanh âm gì đó rất lớn. Nheo nheo đôi mắt, vém rèm cửa sổ, nàng mới phát hiện, tuyết bên ngoài đã bay lả tả.
Đây là chính là một khoảng thời gian trước khi bình minh lên, đẩy cửa phòng bệnh, ra khỏi phòng, nàng mới phát hiện hành lang vốn vắng vẻ lúc này có mấy người đang đứng, một người tên gọi là Man Đầu cùng với những người khác đang hưng phấn nói gì đó. Mẹ hai thích ngủ nướng cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng ở đây, thấy nàng xuất hiện, vội vã chạy tới.
“Nhã Hàm, còn sớm như vậy con đã dậy rồi, có phải tiếng động lớn quá không?”
“Dạ, chuyện gì vậy?”
“Đại sự kiện, đại sự kiện a... Nhã Hàm con nhìn bên dưới xem.”
Lúc này mẹ hai biểu hiện rất hưng phấn, khi nàng nhìn xuống phía dưới qua cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy con đường mới thông xe được một nửa, một nửa thì bị cảnh sát vây lại, dường như là có một chiếc xe nổ tung thì phải, giữa không trung có hai chiếc trực thăng đang bay vòng quanh.
“Làm sao vậy? Tai nạn giao thông?”
“Nói đùa, Nhã Hàm, con thấy vụ tai nạn nào có ảnh hưởng lớn như vậy hay sao, là vụ án giết người đấy.”
Mẹ hai hưng phấn gật đầu:
“Đại khái là vào khoảng lúc 2h... trong chiếc xe kia có 4 người cao lớn vạm vỡ, chúng ta đoán là họ buôn lậu thuốc phiện, hoặc làm những loại chuyện xấu gì đó... Sau đó có một cô gái đi tới, mặc áo khoác màu trắng, hoa tuyết bay múa đầy trời... ném một trái lựu đạn lên xe, sau đó móc ra 2 khẩu súng...”
Khoa tay múa chân một chút đủ để diễn tả các loại tư thế “rất lớn rất to rất dài”:
“Hai khẩu súng máy nhả đạn liên tục, người kia giống như là chiến sĩ tới từ tương lai, nhắm ngay vào những người trong xe quét qua, bạch bạch bạch bạch... một người phản ứng tương đối nhanh, thấy tình hình không ổn muốn cầm súng lao tới, thế nhưng đã chậm, hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ thi thể khổng lồ nằm im, một người muốn mở cửa xe, nhưng bị cô gái kia đá một cái, ngay cả kính chắn gió của xe cũng bị vỡ nát... Sau đó hai người ở trong xe trực tiếp bị đánh chết, có một người chạy được, nhưng không chạy được xa, cô gái kia mang theo súng, chậm rãi đi phía sau của hắn, thỉnh thoảng lại giơ khẩu súng lên, bóp cò một cái, cho tới khi người kia biến thành thịt vụn... Bên kia có hai cảnh sát Mỹ trốn ở cảnh phía sau xe, không dám ngẩng đầu lên. Thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, đúng là nước Mỹ có khác...”
Thấy mẹ hai hưng phấn thêm mắm thêm muối kể xong câu chuyện, Nhã Hàm nhíu nhíu mày, nhìn phía dưới nói:
“New York trị an quá kém thì phải.”
“Đúng vậy đúng vậy, New York trị an thật sự là quá kém, bắn nhau như vậy lại để phát sinh, cảnh sát căn bản không có biện pháp, hôm nay chúng ta ra ngoài phải mang theo toàn bộ vệ sĩ mới được... Được rồi, cô gái giết người kia hình như là người Trung Quốc đó, thật là thật lợi hại, quả thực làm rạng danh tổ quốc...”
Xảy ra bắn nhau, thì nói là New York trị an không tốt, do người Trung Quốc làm, thì lại nói là rạng danh tổ quốc, lập luận ăn khớp tới mức này thì đúng là chỉ có một.
Bỗng dưng, Nhã Hàm nghiêng đầu:
“Người Trung Quốc?”
“Đúng vậy, nghe nói còn là một cô gái Trung Quốc rất đẹp, chừng 20 tuổi, rất ung dung giết người, rời đi trước khi cảnh sát tới, căn bản không ai bắt được nàng, vóc người xinh đẹp, khí chất cũng tốt, thật lợi hại...”
Khu phố bên dưới vẫn tiếp tục ồn ào, hoa tuyết vẫn bay, mặt trời sắp hiện, trong hành lang, mẹ hai vẫn hưng phấn nói về sự kiện này, ở bên cạnh, Nhã Hàm thất thần, ánh mắt mê ly nhìn xuống phía dưới.
Ung dung giết chóc, khí chất xinh đẹp, tàn khốc cùng ưu nhã cùng tồn tại, nàng đang tưởng tượng như chuyện xảy ra bên dưới, nàng... có phải là đang nghĩ tới người kia hay không? Nhưng làm sao có thể, hắn tới làm gì...
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Trước khi bình minh lên, trong một căn phòng đơn giản, có mấy người đang xem những hình ảnh mà TV đang chiếu, trong đó có một trung nhiên người Mỹ tên là Castro tiên sinh, cũng có hai gã sứ giả ở bản bộ của Bùi La Gia phái tới, trên TV đang phát lại vụ án giết người, thực chất nó là liên hoàn của những vụ tai nạn giao thông, nổ xe, máu chảy, tuyết bay, lạnh lùng và điên cuồng chỉ trong mấy phút.
“Cô gái này... nghe đồn chính là Hoa Tulip?”
Castro tiên sinh quay đầu, đương nhiên là hỏi hai gã người Nhật Bản nhưng phải một lúc hai người này mới kịp phản ứng, chần chừ mở miệng.
“Ách.. . Nguyên Lại tiên sinh đã hai lần giao thủ với nàng, thế nhưng chưa từng chính diện giao thủ bao giờ, còn về phần người khác, ách..”
Hắn có chút khó khăn, nói:
“Phàm là những ai gặp tiểu thư Hoa Tulip đều đã chết.”
“Đều đã chết..”
Castro lặp lại câu nói này, thực ra là một thành viên trong hàng ngũ cấp cao của Bùi La Gia, hắn đương nhiên biết việc này, sự kiện của Hoa Tulip ở Châu Á đã làm rung chuyển toàn bộ thế giới hắc ám, chỉ là bản thân chưa có kinh nghiệm, nên cảm giác không được tốt.
Bây giờ nhìn những hình ảnh trong TV, nhìn trang phục của cô gái, trong lòng hắn có một tư vị khác, hắn nhíu nhíu mày:
“Nếu như thực sự là cô ta, thì bên Châu Á đã để lộ tin tức thì cô ta mới tới nhanh như vậy được.”
Hai gã người Nhật Bản nhìn nhau, sau đó có chút xấu hổ nói:
“Chúng ta biết điều này..”
“Ha hả, hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, mà chuyện chúng ta cần xem xét đó chính là tại sao người của chúng ta mới tới New York đã bị phát hiện.”
Castro cười cười, không muốn làm khó hai người kia:
“Căn cứ vào những tin tức tình báo và video giám sát thu lại được, bốn người của chúng ta không để lộ gì nhiều, hôm nay là lần đầu tiên họ tiến hành nghiên cứu địa hình, thậm chí còn chưa tiếp xúc tới khu vực của cái bệnh viện kia, cứ như vậy... tại sao vị Hoa Tulip tiểu thư kia có thể biết rõ vị trí của họ..
“Không có bất cứ dị thường nào ư?”
“Không có bất cứ dị thường nào, biểu hiện của bọn họ lần này, bình thường như bao người khác..”
Castro cầm điều khiển từ xa, nói:
“Các ngươi nhìn xem, tổng hợp các hình ảnh... ô tô đi thẳng, đợi đèn đỏ, sau đó rẽ vào một quán mua thức ăn khuya, sau đó.. , cô gái kia đi ra, hàng ngày chúng ta đều thấy hàng trăm sự kiện bình thường như thế này, chẳng nhẽ vì bọn họ liếc mắt nhìn khu nhà trong bệnh viện, Hoa Tulip đã biết ý định mà giết người?”
Trong khi mọi người còn đang nghi hoặc, hắn quay đầu nói:
“Điều này không bình thường.”
Đương nhiên không bình thường, tất cả mọi người biết những người đi chuyến này đều là nhân vật lợi hại, làm sát thủ khó khăn, nhưng phát hiện sát thủ còn khó khăn hơn. Muốn xác định sát thủ trong trăm ngàn người, không phải là chuyện có thể nói là làm được. Thế nhưng sự tình lần này quá mức kỳ hoặc, phản ứng của đối phương quá nhạy cảm, vậy...
“Sau sự kiện Tinh Mộng, đã từng có người cho rằng, cô gái này là kẻ phản bội của Bùi La Gia, sự kiện 7 tỷ long trời lở đất kia cũng là do nàng làm, đương nhiên phải có những suy luận lô-gic trước đó mới có thể kết luận. Thế nhưng kết quả điều tra lại phủ nhận giả thuyết này, không có khả năng..
“Cần tiến hành điều tra lần thứ hai.”
Trầm mặc một lúc lâu, Castro mới nhìn vào màn hình TV, nhiều lần tự hỏi bốn người kia đã để lộ ra sơ hở gì, nhưng sau đó vẫn kết luận là không có:
“Nếu như không có khả năng đó, vậy thì... cô ta phải là người hiểu rõ Bùi La Gia, không chỉ hiểu rõ bản bộ Nhật Bản mà trong bốn người bọn họ, cô ta cũng phải biết một số chuyện nội tình, đương nhiên khả năng này quá đáng sợ, khó có thể tin..
Điều này cũng phải, các phân bộ của Bùi La Gia cũng đã có thời gian phân liệt, cho dù quan hệ ngoại giao của phân bộ nước Mỹ và bản bộ Nhật Bản không được tốt, thì những chuyện nội tình luôn được giữ bí mật.
Bùi La Gia tuy rằng tài lực rất nhiều, thế nhưng tài khoản ở Ngân hàng Thụy Sỹ thì cũng chỉ có những nhân vật như Ngự Thủ Hỉ ở Nhật Bản, Castro ở nước Mỹ mới có thể biết được, cho dù cô ta là kẻ phản bội, thì cũng không có khả năng biết được nhiều điều như vậy.
Nếu quả thực có liên quan tới nội bộ của tầng lớp cấp cao, đây đúng là một chuyện đả kích mang tính khủng khiếp, trong phòng lúc này không ai dám nói. Castro trầm ngâm một trận, mới cười lắc đầu:
“Quên đi, việc này ta sẽ nói chuyện với Ngự Thủ tiên sinh, còn bây giờ, chúng ta muốn động thủ thì vị Hoa Tulip tiểu thư kia chắc chắn sẽ nhúng tay.”
“Như vậy..”
“Đây là sự khiêu khích và miệt thị nghiêm trọng nhất với chúng ta.”
Castro gật đầu, nói:
“Xin đừng quá lo lắng, nếu như đã hứa, chúng ta nhất định sẽ giao Trương tiểu thư cho các ngươi, chuyện tiếp theo chúng ta sẽ dùng lực lượng cao cấp nhất... Chúng ta cũng muốn cho người Trung Quốc biết, nơi này là New York, không phải Giang Hải của Trung Quốc..”
********************************************
Sáng sớm.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, nhựng mức độ thì nhỏ hơn tối hôm qua rất nhiều, đi ra ngoài cửa, thấy New York bị trận bão tuyết này bao phủ một tầng mỏng.
Tuyết ở New York nhìn đi nhìn lại vẫn có mùi vị thế tục, trắng không được thuần túy, trong trang viên của gia tộc Mafia Saliere, một chiếc xe dọn tuyết từ từ lăn bánh, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ số tuyết mới phủ, cũng bởi vì tuyết này chưa thể đắp người tuyết được, khiến cho cô bé rất là thất vọng.
“Rơi nữa đi, nữa đi, rơi tiếp vài ngày nữa mới đẹp.”
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn sáng rõ, hai người ăn bữa sáng, sau đó Heidy dẫn Gia Minh tản bộ trong trang viên. Marilyn ở trong nhà chuẩn bị đồ đạc, hôm nay nàng cùng với Gia Minh, Heidy đi shoping.
Ở một căn nhà phía xa xa, trên hoa viên có thể nhìn thấy mấy trăm người có cả trai lẫn gái, lực lượng Mafia đảm nhiệm cảnh giới cũng lên tới cả trăm người, những người thân tín mới có khả năng bước vào trong trang viên này.
Lễ Nô-en sắp tới, những người này không thể thiếu những đêm cuồng hoan được, từ tối cho tới sáng, họ đi khắp các địa phương, tới sáng thì người nào người nấy quần áo xốc xếch, kể cả nữ nhân cũng mang hơi rượu, người da đen có, người da trắng cũng có, họ mỉm cười mập mờ chào nhau.
Mafia lấy gia tộc làm chế định, để quản lý cho tốt, những người được mời tới đây ai cũng có liên quan một chút tới “nghiệp vụ” của họ.
Trong này bao gồm cả những tên rác rưởi, kỹ nữ, buôn lậu thuốc phiện, sòng bạc, thậm chí có cả những cảnh sát, chính khách, đương nhiên, các đại nhân vật thì không ai tham dự vào những cuộc tụ hội như thế này, ở đây phần lớn là những nhân vật khéo nịnh nọt, giỏi về giao tiếp, hoặc là bạn lên giường trung, cao cấp.
Mặc dù Marilyn nói, Gia Minh có thể đi bất cứ chỗ nào, nhưng thực ra, có một số chỗ không thể tới được, một số người như Marilyn, Joseph thì đương nhiên có quyền đi khắp nơi. Nhưng đối với Marilyn, nếu như không có chuyện gì quá quan trọng, nàng cũng không thèm tới những nơi như thế.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ở đây có những thành viên chủ yếu của gia tộc Saliere, chẳng hạn như bố già Victor Saliere, năm nay sáu mươi ba tuổi có ba con trai một con gái. Marilyn đứng thứ3, phía dưới có một em trai.
Nhưng đáng tiếc nhất là, người con gái duy nhất lại có thiên phú hoạt động Mafia trời cho, còn ba con trai từ nhỏ đã ngỗ ngược, kiêu ngạo ương ngạnh, cho tới bây giờ không biết thu liễm là gì, các bữa tiệc tối như Carnival thường là kiệt tác của bọn họ.
Con gái Marilyn nhu thuận từ nhỏ, nhưng lại nhu thuận quá mức, trong lúc học đại học đã sinh con cho một nam nhân Trung Quốc, cuộc đời bị hủy diệt.
Sau đó lại xảy ra sự kiện năm 95, tuy rằng bắt đầu hạn chế việc tự bế mình, bộc lộ tài năng giao tiếp không tệ lắm, nhưng mà không muốn tham gia vào những việc hắc ám trong gia tộc.
Hiện nay Gia tộc Saliere đã quyết định bồi dưỡng Joseph, một võ sĩ xuất thân từ trong Hắc thị Quyền đàn (đấu trường của hắc đạo), hiện giờ đang phụ trách đại bộ phân công việc của Gia tộc Saliere, lão Victor vẫn mong con gái mình có thể gả cho hắn từ đó về sau sẽ yên tâm giao toàn bộ sản nghiệp cho hắn.
Nhưng mà sau khi Đường Kính Nghiêu chết, Marilyn không có tâm tình tiếp nhận người đàn ông khác, đáng nói là, trong cuộc hành trình tới thành phố Giang Hải, tất cả các dấu hiệu đã cho thấy Marilyn đã có người bầu bạn, bây giờ nhìn lại, ngoại trừ dùng sức mạnh, thì không có khả năng nào xúc tiến hôn nhân cho nàng.
Đương nhiên Joseph không thể nào quản lý mọi chuyện được, Gia tộc Saliere cũng sẽ bồi dưỡng người kế nghiệp, đó chính là một anh họ của Marilyn, có biệt hiệu là “Vương tử” Charles.
Richardson cũng có một số người ủng hộ tương đối trong gia tộc Saliere, nhưng cũng không phải chỉ là loại dựa vào bối cảnh, hắn có quan hệ với nhiều nhân vật trong tầng lớp cao cấp, ba anh em của Marilyn cũng chỉ đứng ở một bên hắn mà thôi.
…
Về chuyện của Mafia thì Gia Minh biết không nhiều lắm, ngoại trừ đại gia tộc Gambino biết một chút tin tức, những chuyện còn lại từ khi hắn quen Marilyn mới bắt đầu điều tra, đương nhiên, hiện nay tình hình của hai nhà cực kỳ khẩn trương, bên yếu lại là Saliere, các loại đấu đá trong gia tộc cũng không ngừng nảy sinh.
Đi theo Heidy thăm trang viên, thấy thỉnh thoảng có một số người chào hỏi Heidy, thuận tiện tò mò hỏi thân phận của Gia Minh, mỗi khi có người đùa giỡn nói là có phải bạn trai của nàng không, Heidy liền cười gật đầu, Gia Minh thì thẹn thùng.
Trên thực tế, hắn không vì những chuyện như thế này mà quẫn bách, hắn thấy quan hệ của Heidy và những người này không quá thân mật, liền âm thầm ghi tạc trong lòng, thỉnh thoảng giả vờ vô ý hỏi Heidy nói mấy câu, hiểu rõ thêm thế cục nội bộ của gia tộc Saliere.
Thời gian hẹn Marilyn là 8h30 sáng, đi theo Heidy tới bờ biển, nghe nàng líu ríu nói chuyện, sau đó thì trở về, Gia Minh thấy một chiếc Limousine dài đi vào cổng. Victor cùng với mấy vị lão nhân xuất hiện, đón một trung niên nam tử diện mạo tầm thường đi vào trong nhà chính.
Trong khi Gia Minh còn đang suy đoán thân phận của người trung niên kia, thì đột nhiên có người chắn trước mặt hắn nói:
“Cố Gia Minh phải không? Joseph tiên sinh muốn mời ngươi qua đó một chuyến.”
“Chúng ta không rảnh, ngươi tránh ra!”
Với sự thông tuệ của Heidy, thì nàng cũng biết quan hệ của Joseph và Gia Minh không tốt, nàng cũng biết nội tình. Joseph thích mẹ của mình, nhưng mẹ mình lại lên giường với Gia Minh, tuy rằng chưa khẳng định được. Dù cho chú Joseph không biết nội tình, thì hai người cũng có những mâu thuẫn không thể điều hòa. Gian tình của Gia Minh và mẹ mình, Heidy đã coi đó là “chuyện nhà”, chỉ có thể giải quyết nội bộ, nhất trí chống lại chú Joseph muốn làm khó dễ Gia Minh, vậy mới là một lòng đối ngoại.
Mắt thấy người đàn ông kia tỏ ra khó khăn, không tránh ra, Gia Minh cười cười:
“Ta đi.”
Nhìn theo phương hướng của người nọ chỉ, ở dưới một mái hiên của một căn biệt thự cách đó không xa, Joseph đang ngồi uống trà, thiện ý gật đầu, theo như Marilyn nói, đây là chỗ ở của Joseph.
Đây là một biệt thự được thiết kế rất cổ quái, mái hiên rất lớn, cây leo bò ở bên trên đã khô, mái hiên được làm bằng gỗ, cây cột sơn màu đỏ. Hôm qua Gia Minh nhìn thấy nó đã cảm thấy có chút buồn cười, sau đó Gia Minh giới thiệu vài câu, hắn mới biết Joseph không thường ở chỗ này, vì muốn theo đuổi Marilyn, nên mới cố ý thay đổi biệt thự này theo hướng phong cách Trung Quốc.
Nhưng mà người cải tạo có lẽ cũng không phải là người dụng tâm, cho nên nó chẳng mang dáng dấp gì cả, nhưng mà cũng khó trách hắn để Gia tộc Saliere tận tâm tận lực bồi dưỡng, thì tán gái là một trong những mục tiêu cao nhất.
Đối với người này Gia Minh có chút hảo cảm, dù sao hắn thích Marilyn là thật, giả như Marilyn thích hắn hai người kết hợp cũng coi như một việc thuận lý thành chương, nhưng quan trọng nhất là tâm tư của Marilyn, nếu nàng lựa chọn cuộc sống như hiện nay thì Gia Minh cũng vui vẻ tiếp nhận một người bạn tình trưởng thành khiêu gợi.
Gia Minh không ngại, nhưng tâm tình của Heidy lại có chút tức giận. Khi bước lên sàn nhà bằng gỗ, trên tường có treo rất nhiều khung ảnh nhỏ, trong đó Gia Minh có biết mấy người, phần lớn là ảnh của những người nổi danh trong lịch sử Mafia, có thể được coi là biểu tượng của xã hội đen hiện đại như: Don Vito Corleone (1) - là “bố già” cường đại nhất của xã hội đen trong những năm 20, 30 của thế kỷ 19, ông trùm MBA Mafia Al - Capone (2), Charlie Luciano (3) được xưng là cha đẻ của tội phạm có tổ chức, trong đó nổi danh nhất là một người có tên là Joseph, Joseph Charles Bonanno (4), là một trong những thành viên của Mafia Ý lưu vong tới Mỹ sau chiến tranh thế giới thứ II, sau đó thống lĩnh toàn bộ chi bộ Mafia nước Mỹ. Gia Minh còn nhớ hắn có một nick name rất hay, là Joe Bananas.
“Mời ngồi, uống cà phê không?”
Cười giơ giơ tay, Joseph đứng lên. Gia Minh có thể thấy trong mắt của hắn ân mang tơ máu, chắc là có chuyện nên cả đêm qua hắn không ngủ, đương nhiên, lấy khí độ của người này, chắc không chỉ vì chuyện của mẹ con Marilyn...
“Khi ở Trung Quốc chúng ta đã gặp mặt, a.. đừng giận. Heidy, sẽ không làm mất thời gian của Gia Minh đâu, chỉ có một một ít chuyện mà thôi.
Chú ý tới tâm tình Heidy, Joseph vừ cười vừa nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina