Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 232 (1): Chúng ta về nhà thôi
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Hai năm không dùng điện thoại, điện thoại của nàng đã không biết vứt đi đâu rồi. Nàng đã quên người của Hàn gia, kể cả em gái Hàn Vũ Đình. Vũ Đình lấy đi giấy ly hôn của nàng, đến hiện tại nàng vẫn không có cách nào tha thứ. Còn người trong nhà thì coi nàng như một thức hàng hóa. Cói ai quan tâm tới suy nghĩ của nàng không? Cho nên nàng càng chán ghét bọn họ.
Nàng muốn dành mấy ngày còn lại để một mình chờ đợi Lâm Vân, không muốn ai quáy rầy. Kể cả Tô Tĩnh Như trong đó.
Tô Tĩnh Như đi rồi, Hàn Vũ Tích đi vào căn phòng của Mỹ Na, chuẩn bị phủ bủi bặm nấm mốc trên chăn mền. Nhưng lại phát hiện chăn mền rất sạch sẽ. Điều này chứng tỏ Mỹ Na thường xuyên trở về phơi chăn mền. Chỉ là không biết Mỹ Na đang ở đâu.
Đi bộ lâu như vậy, Hàn Vũ Tích cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Nàng muốn nghỉ ngơi sớm, rồi ngày mai tới bệnh viên Thanh An xem một chút. Đề phòng Lâm Vân tới đó trước, mình lại không gặp được hắn.
Rũ cái chăn mỏng, thì lại phát hiện có một bức thư rơi xuống đất. Hàn Vũ Tích nhặt bức thư lên, là chữ của Mỹ Na:
- Chị Vũ Tích, em và Lâm đại ca đều rất khỏe. Lâm đại ca mở một công ty lớn ở Yên Kinh, chính là tập đoàn Vân Môn đó. Lâm đại ca nói với em rằng, công ty này cũng là của chị. Em thật sự cảm thấy vui cho chị
- Chị Vũ Tích thật biết nhìn người a. Chị không biết đâu, lúc trước khi gặp Lâm đại ca ở Yên Kinh, anh ấy đẹp trai lắm. Em biết chị không phải vì Lâm đại ca đẹp trai mà yêu anh ấy, nhưng em vẫn muốn nói chị biết nhìn người, hì hì.
- Hai năm trước, khi chị rời đi không lâu, Lâm đại ca cũng đã tới đây. Anh ấy biết chuyện của chị xong rất là thương tâm, cũng rất phẫn nộ. Anh ấy bảo em tới tập đoàn Vân Môn làm việc, còn anh ấy thì đi tới Hàn gia giúp chị báo thù.
- Em mơ hồ nghe được vài tin tức, cũng không biết là đúng hay sai. Nghe nói Lâm đại ca đánh gãy chân người của Hàn gia. Mà vi chị, nên Lâm đại ca mới buông tha cho cha của chị. Còn có chính là, Lâm đại ca cũng đi tới Tần gia của Yên Kinh, rồi đánh gãy chân của Tần Thăng.
- Lúc Lâm đại ca nghe em kể lai chuyện của chị, anh ấy thực sự đau lòng. Em còn lần đầu tiên trông thấy Lâm đại ca rơi lệ, khiến em cũng không đành lòng nhìn. Đồ đạc trong phòng chị có lẽ là do Lâm đại ca cầm đi hết rồi. Chỉ là không biết anh ấy lấy đâu ra chìa khóa để mà vào.
- Sau khi Lâm đại ca rời đi, em còn gặp lại anh ấy ở Yên Kinh. Rồi từ lúc đó thì không nhìn thấy anh ấy nữa. Anh ấy đã vắng mặt công ty gần hai năm rồi. Nghe em gái Lâm Hinh của anh ấy nói là do anh ấy đi tìm chị, chỉ là không biết anh ấy đi đâu tìm chị.
- Về sau có một lần Lâm Hinh nói Lâm Vân đi tìm một người rất lợi hại trả thù. Nghe nói bản lĩnh của người kia rất lớn, còn là chưởng môn của môn phái truyền thừa nào đó. Em cũng không hiểu lắm, chỉ truyền đạt lại lời Lâm Hinh nói mà thôi. Lâm Hinh lo lắng Lâm Vân đi tìm môn phái này. Nhưng em nghĩ, nếu Lâm đại ca không tìm thấy chị thì anh ấy sẽ trở về, nên chị không cần phải lo lắng.
- Em thường trở về nhà cũ để xem chị đã quay lại chưa. Nếu nhìn thấy bức thư này thì chị nhớ gọi điện thoại lại cho em nhé. Còn nữa, chị đừng bỏ đi lần nữa, bằng không Lâm đại ca trở về tìm không thấy chị, anh ấy lại thương tâm.
- Công ty của Lâm đại ca hiện tại rất phát triển. Chị đã biết nội y 'Vân Tằm Miên' là do Lâm đại ca làm chưa? Hiện tại, Dưỡng Nhan Hoàn, Dưỡng sinh hoàn đều là sản phẩm của Lâm đại ca, cũng là sản phẩm chủ yếu của tập đoàn Vân Môn.
- Em bây giờ là một quản lý của phòng tài vụ của tập đoàn Vân Môn. Rất mong chị sớm quay về rồi tới công ty làm với em. Hì hì, từ nay về sau chị chính là một tiểu phú bà rồi!. Chị về sớm nhé, chúng em đều rất nhớ chị. Mỹ Na!
Hàn Vũ Tích buông bức thư xuống, hai mắt đã sớm đẫm lệ.
“Lâm Vân, em biết là anh có thể làm mọi chuyện. Nhưng chỉ mong anh ngàn vạn lần đừng đi báo thù. Em chỉ muốn anh trở về bên em là được rồi. Em cũng không cần làm tiểu phú bà gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh là được”
“Khó trách lần trước Lâm Vân không tìm mình. Nguyên lai lúc Lâm Vân trở lại thì mình đã đi. Thật là hối hận, nếu lúc đó mình không đi vội vã, thì đã có thể gặp lại Lâm Vân rồi không?”
“Nhưng không biết Lâm Vân gặp môn phái kia có gặp nguy hiểm không? Vì sao hơn một năm rồi chưa có trở về? Tĩnh Như nói Lâm Vân đã trở lại một lần, hẳn là lúc Lâm Vân trở lại tìm minh”
Hàn Vũ Tích đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng có một dự cảm không tốt. Lâm Vân đi tìm môn phái kia báo thù đã lâu như vậy không có trở về. Nếu anh ấy báo thù xong thì ít nhất cũng phải quay lại nói với Lâm Hinh một tiếng mới đúng. Chả lẽ anh ấy xảy ra chuyện gì? Hàn Vũ Tích càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nàng biết rõ, chỉ cần Lâm Vân còn sống, mà anh ấy quan tâm tới em gái của anh ấy như vậy. Muốn làm xong việc rồi đi tìm mình, nhất định là muốn trở về chào hỏi với em gái anh ấy một câu. Nhưng sự thật là Lâm Vân rời đi không có tin tức. Lâm Vân có xảy ra chuyện gì không? Nếu như Lâm Vân xảy ra chuyện, cũng đã hai năm rồi, mình sống trên thế giới còn có ý nghĩa gì nữa? Mình đau khổ chờ đợi vài năm chẳng lẽ lại có kết quả như vậy?
Hàn Vũ Tích thật sự khống chế không nỏi suy nghĩ miên man, lại thỉnh thoảng an ủi bản thân, là Lâm Vân không xảy ra chuyện gì.
“Mình phải tin tưởng anh ấy. Vài ngày nữa là mình có thể gặp lại Lâm Vân rồi, ngày đó anh ấy chắc chắn sẽ trở lại. Anh ấy không thất hứa đâu, sẽ không…”
“Nhưng nếu Lâm Vân không trở về?”
Hàn Vũ Tích không muốn nghĩ tới điều này nữa. Nàng thà rằng chờ đợi trong lo lắng, còn hơn là nghĩ tiếp. Trong thời khắc này, nàng chỉ muốn thời gian trôi chậm hơn, để mình có thêm thời gian để chờ đợi. Đừng để đến ngày đó lại không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vân đâu cả.
Mà Dưỡng Nhan Hoàn mà các bạn học suốt ngày thảo luận không ngờ lại do Lâm Vân làm. Mình cũng phải nghĩ tới điều này sớm mới đúng. Một thứ oanh động như nội y 'Vân Tằm Miên' như vậy, ngoại trừ Lâm Vân ra, còn có ai có thể làm được?
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Hàn Vũ Tích cũng đi tới bệnh viện Thanh An, rồi ngơ ngác nhìn vào bệnh viện. Nàng sợ vạn nhất Lâm Vân trở về sớm lại không trông thấy mình. Mình ở chỗ này chờ anh ấy, nếu anh ấy trở lại khẳng định sẽ thấy mình. Anh ấy tuyệt đối không lừa gạt mình. Anh ấy đã nói ngày hai mươi mốt sẽ trở về, thì sẽ không kéo dài tới ngày hai mươi hai.
Trước đây vì mình không tin anh ấy mà hiểu lầm anh ấy rất nhiều. Hàn Vũ Tích đã âm thầm thề trong lòng, từ nay về sau, vô luận Lâm Vân nói cái gì, nàng cũng đều tin tưởng.
Nghĩ tới lần trước đưa Lâm Vân trở về từ bệnh viện này. Tuy đã trôi qua ba năm, nhưng lại giống như ngày hôm qua vậy. Hôm đó, bác gái chăm sóc cho Lâm Vân đã nghi ngờ Lâm Vân khỏi bệnh, vậy mà mình lại không tin tưởng bà ấy. Khi biết thì cũng đã quá muộn.
….
Hiện tại Lâm Vân cực kỳ sốt ruột. Mặc dù tên râu quai nón rất biết điểu khiển tàu để tránh đi đội tuần tra, nhưng chỉ được một ngày, lại gặp phải tàu tuần ra của Đài Loan ở gần đảo Peng chặn lại.
- Làm sao bây giờ?
Tên râu quai nón hỏi Lâm Vân. Trốn tránh một con thuyền thì không sao, nhưng nếu như gây sự với tàu tuần tra thì sẽ kéo tới một đống tàu tuần tra khác.
- Không phải lo lắng, cứ tiếp tục tăng tốc về phía trước.
Lâm Vân lạnh lùng nói. Hắn không quan tâm thuyền hải tặc này có bị bắt hay không, hắn chỉ quan tâm có thể kịp trở về gặp Vũ Tích hay không mà thôi. Đáng tiếc một chiếc điện thoại của mình đã hết điện, không thì đã gọi về báo bình an rồi.
Quả nhiên tàu tuần tra ra hiệu cho tàu hải tặc dừng lại để kiểm tra. Nhưng một lúc sau tàu tuần tra thấy con tàu kia không có ý dừng lại mà tăng tốc độ, liền lập tức đuổi theo.
- Tôi đề nghị lái thuyền cập bờ ở vịnh Ngưu Đấu, chỗ đó tương đối gần đây.
Râu quai nón thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Vân, mà lại có thuyền phòng hộ đằng sau. Trong lòng cũng rất là sốt ruột. Bởi vì nếu bị bắt, Lâm Vân có thể vỗ mông rời đi, còn mình làm sao có thể thoát được.
Hiện tai, lựa chọn duy nhất là mau chóng lên bờ, cho tên Sát Thần này đi vào đất liền, còn mình có thể tiếp tục chạy trốn.
- Nếu có bến bờ nào gần đây thì đi nhanh lên, đừng nói phí lời nữa..
Lâm Vân nhìn chằm chằm vào một bến tàu đã mơ hồ nhìn thấy, trong lòng lo lắng vạn phần.
Lúc bến tàu còn cách hơn 1km, Lâm Vân dột nhiên ném một cái bàn đạp vào trong nước, rồi nhảy lên cái bàn đạp, phóng về bến tàu kia.
Hai tên hải tặc dụi dụi con mắt, còn tưởng mình nhìn lâu. Một lúc lâu mới nhớ tới là mình phải điều khiển tàu chạy trốn.
Mỗi ngày Hàn Vũ Tích đều đi tới bệnh viện Thanh An từ sáng sớm, liên tục trong một tuần. Nhưng nàng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vân, vì vậy chỉ có thể an ủi bản thân. Có lẽ ngày mai Lâm Vân sẽ trở lại.
Nhưng hôm nay đã là ngày 21 tháng 9, là thời gian ước định của nàng và Lâm Vân. Trời còn chưa sáng, Vũ Tích đã tới bệnh viện Thanh An rồi.
Nhưng một mực đợi cho tận buổi trưa, vẫn không thấy Lâm Vân đâu cả. Hàn Vũ Tích càng đợi càng sợ hãi. Nàng thực sự sợ hãi Lâm Vân không đến. Thậm chí trong lòng còn có một thanh âm khác đang gọi
“Đồ ngốc, hắn sẽ không đến đâu, ngươi đợi cũng bằng thừa. Đừng ngu nữa, gần hai năm rồi hắn đã trở về lần nào chưa….”
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 232 (2): Chúng ta về nhà thôi
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Không..
Hàn Vũ Tích kêu lên một tiếng, những người xung quanh thấy vậy đều cách xa nàng mà đi. Nơi này là bệnh viện tâm thần, một nữ nhân suốt ngày đến đây nhìn đông nhìn tây. Thậm chí có vài người suy đoán, cô ta có phải là bệnh nhân trong bệnh viên trốn ra không.
Người qua lại bệnh viện Thanh An vốn rất ít, trong bệnh viện lại không ngừng vang lên tiếng khóc và tiếng cười to, khiến Hàn Vũ Tích rất sợ và bối rối. Nàng sợ, sợ Lâm Vân không quay trở về gặp nàng, thậm chí vĩnh viễn mình sẽ không còn gặp lại hắn.
Trời dần dần tối, mặt trời cũng bắt đầu lặn ở phương trời xa xôi.
Hàn Vũ Tích nắm chặt quần áo của mình. Hiện tại nàng chẳng những sợ, mà còn cực kỳ hoảng loạn. Hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ. Hàn Vũ Tích không ngừng tìm một chỗ cao đứng để đón ánh mặt trời, nhưng mặt trời vẫn như vậy chậm rãi lặn xuống.
Nội tâm của Hàn Vũ Tích cũng như mặt trời vậy, chậm rãi trầm xuống. Thậm chí nàng cảm giác Lâm Vân vĩnh viễn sẽ không trở về. Giọng nói trong lòng không ngừng trách móc nàng không sớm chết đi để gặp hắn, khiến hắn càng đi càng xa.
Hàn Vũ Tích nhìn sắc trời dần dần tối, trái tìm cũng như phủ một màu đen. Khi nàng đi lên từ tầng hai tới tầng sáu, vẫn không thấy chút ánh nắng mặt trời nào.
Nàng vẫn tự nhủ bản thân, bây giờ vẫn là ngày hai mươi mốt, chờ một chút, có lẽ Lâm Vân sắp tới rồi. Cứ một chút, một chút lại trôi qua….
Hàn Vũ Tích đã leo tới tầng cao nhất, nhưng cửa sổ xung quanh đã chặn mất tầm mắt của nàng. Buổi tối của bệnh viện Thanh An rất yên tĩnh, yên tĩnh khiến cho lòng người phải hoảng hốt. Hiện tại Hàn Vũ Tích rất hoảng hốt, nhưng nàng hoảng hốt là vì Lâm Vân vì sao còn chưa tới. Thậm chí nàng đã trèo lên lối thoát hiểm để đi lên tầng thượng của bệnh viện Thanh An.
Đi lên đây mới không có gì ngăn trở tầm mắt của nàng. Nàng đã nhìn rõ những ngọn đèn sáng từ các ngôi nhà xung quanh. Nhưng mặc cho nàng nhìn thế nào, vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Vân đâu cả.
- Lâm Vân…
Hàn Vũ Tích đứng ở trên sân thượng, thì thào nói.
Những lợn tóc của Hàn Vũ Tích bị gió thu thổi bay, bám vào mặt. Cả người đều lung lay như muốn ngã. Dưới bóng đêm cô đơn tịch mịch như vậy, cả người nàng như muốn theo gió mà đi.
“Lâm Vân chưa tới, mình thật là ngốc, còn ở nơi này lãng phí thời gian làm gì. Nếu mình đi theo anh ấy, có lẽ là đã tìm được rồi”
Hàn Vũ Tích thật sự nhịn không được sự dày vò của cô đơn, nàng chịu không được loại chờ đợi đến cháy lòng này.
Nàng đi tới gần lan can sân thượng, nhìn ở phía xa xa, những ánh đèn phồn hoa của thành phố kia không làm cho nàng lưu luyến. Những thứ này không phải là của nàng, nàng chỉ muốn Lâm Vân mà thôi. Tự giễu cười, trong lòng tự nhủ, còn không bằng từ nơi này nhảy xuống, có lẽ sẽ tìm được Lâm Vân.
…..
Lâm Vân dùng tốc độ cực nhanh phóng lên bến tàu. Một ít công nhân đang dỡ hàng trên bến tàu nhìn thấy là một cái bóng người từ xa đang tới. Đảo mắt cái đã đi tới trước mặt bọn họ. Còn chưa kịp phản ứng thì cái bóng lại biến mất vô ảnh vô tung. Đám công nhân đều dụi dụi mắt, tưởng là mình gặp ảo ảnh.
Lâm Vân đã thi triển tinh lực của mình tới cực hạn, rất nhanh đã đi tới quốc lộ. Lập tức ngăn cản một chiếc xe taxi, hắn không muốn ngồi xe, mà là muốn hỏi một chút về giờ máy bay.
- Muốn chết à?
Lái xe trông thấy Lâm Vân đột ngột chặn lại xe của mình, khiến mình suýt nữa đâm vào hắn, không khỏi dừng lại, sau đó mở miệng mắng to.
Lâm Vân lười giải thích, chỉ là mở cửa xe, xách cổ áo, lôi tên lái xe ra ngoài, lạnh lùng hỏi:
- Đêm nay có máy bay về Phần Giang không? Mà hôm nay là ngày bao nhiêu? Mấy giờ rồi? Trong ba giây mà ngươi không trả lời được thì đi chết đi.
Hỏi xong, Lâm Vân nhìn chằm chằm vào tên lái xe.
Tay lái xe thấy Lâm Vân rõ ràng có thể xách cả người nặng gần một trăm cân của mình, nhẹ nhàng giống như xách một con gà vậy, đâu dám do dự, trả lời ngay:
- Không có máy bay tới đó, hôm nay là ngày 29, hiện tại là sáu giờ chiều.
Lái xe còn chưa dứt lời, thì đã phát hiện mình bị ném về trở lại chỗ ngồi, mà người khi nãy đã biến mất vô ảnh vô tung. Vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên không thấy bóng người nào. Nếu không phải tổng đài gọi y không ngừng, thì y còn tưởng gặp phải sự kiện linh dị.
Xoa xoa lồng ngực, tay lái xe mới biết không phải là ảo giác, thực sự có người vừa nắm lấy lồng ngực của mình. Tay lái xe sợ tới mức vội vàng khởi động xe đi về công ty. Không dám chở khách tiếp nữa. Hay nói giỡn, gặp một chuyện như vậy còn có tâm tư lái xe đón khách sao?
Nghe thấy hôm nay đã là ngày hai mươi mốt, Lâm Vân cực kỳ sốt ruột. Hiện tại không có máy bay, mà đi xe thì sao có thể nhanh bằng tốc độ chạy của hắn được.
Lần nữa vận chuyển tinh lực tới cực hạn, cả người giống như một cơn gió biến mất trên đường quốc lộ. Một đường chạy như điên về hướng về thành phố Phần Giang. Mặc dù tu vị của hắn chưa tới một sao trung kỳ, nhưng đã là một sao sơ kỳ điên phong, nên tốc độ nhanh hơn khi chạy trong rừng rậm Amazon không ít.
Tuy nhiên, cứ liều mạng chạy như vậy, cho dù là một sao thì tinh lực vẫn bị tiêu hoa nhanh chóng. Lâm Vân mặc kệ điều này, bốn giờ sau đã rời đi khu vực An Huy. Mắt thấy tinh lực của mình đã sắp hết. Mà mồ mồ hôi đã chảy ướt sũng cả quần áo.
Lâm Vân không chút do dự lấy ra một viên linh thạch, nắm trong tay rồi hấp thu linh khí. Tốc độ lần nữa được tăng lên, giống như một cái tàn ảnh, biến mất ở đường quốc lộ. Mà cùng ngày đó, các camera giám sát giao thông cũng chỉ có thể quay được vài cái bóng lờ mờ.
Hơn một tiếng sau, lúc linh thạch biến thảnh hạt bụi, Lâm Vân đã đi tới Phần Giang. Tới Phần Giang, Lâm Vân không chút do dự chạy về hướng bệnh viện Thanh An. Hắn không biết Hàn Vũ Tích có chờ ở đó không. Nếu như nàng không có ở đó, thì hắn sẽ lập tức đi tìm Mỹ Na.
Lâm Vân tin tưởng, nếu Vũ Tích yêu mình, nàng nhất định sẽ tới.
Lúc Hàn Vũ Tích đang chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên cảm giác Tưởng Niệm có chút nóng lên. Nàng dừng lại động tác nhảy xuống, mà sờ Tưởng Niệm đeo trên ngực.
“Lâm Vân, là anh biết em sắp đi theo anh sao?”
Hàn Vũ Tích run rẩy cầm Tưởng Niệm. Thậm chí nàng còn cảm nhận được nhiêt độ của Tưởng Niệm đang dần dần tăng. Nhưng trong chớp mắt lại nghĩ đây là ảo giác của mình.
“Là Lâm Vân sao? Hay là do mình nghĩ quá nhiều về anh ấy? Vạn nhất khi mình nhảy xuống thì Lâm Vân lại xuất hiện thì sao? Hôm nay là ngày 21, còn chưa tới 12h đêm. Có lẽ vài phút sau là Lâm Vân tới.
“Mình không cam lòng, mình còn chưa làm trọn bổn phận của một người vợ cho anh ấy, mình muốn chờ anh ấy, có lẽ chỉ một phút thôi, đúng, một phút thôi anh ấy sẽ tới.”
Hàn Vũ Tích cũng biết mình đang tự lửa dối bản than, nước mắt không ngừng rơi xuống Tưởng Niệm. Ngay lập tức bị Tưởng Niệm hấp thu rồi càng ngày càng nóng.
Từng phút từng phút trôi qua, cho đến khi 12h đêm, vẫn không thấy dấu hiệu gì của Lâm Vân cả.
Lâm Vân còn đang ở một chỗ rất xa bệnh viện Thanh An nhưng cũng cảm giác được sự tồn tại của Tưởng Niệm. Trong lòng rất là lo lắng. Đã muộn như vậy rồi Vũ Tích vẫn còn đợi mình.. Nàng thật ngốc a. Vận chuyển toàn bộ tinh lực còn lại, cả người như muốn bay lên.
Vừa đi tới gần bệnh viện Thanh An, đã nhìn thấy Hàn Vũ Tích đứng trên trước lan can sân thượng. Còn chưa kịp gọi một tiếng, thì đã nhìn thấy Hàn Vũ Tích nhảy xuống.
Lâm Vân bị dọa tới hồn phi phách tán, vận dụng hết cả tiềm lực của bản thân lao tới, nhưng hắn biết đã không còn kịp nữa rồi.
Bỗng nhiên một cỗ tinh lực nóng rực xông vào đan điền của Lâm Vân, khiến tốc độ của Lâm Vân tăng lên gấp đôi bình thường, mà vẫn còn không ngừng tăng lên .Ở thời điểm mấu chốt, Lâm Vân rõ ràng tấn cấp lên một sao trung kỳ. Và vừa lúc tiếp được Hàn Vũ Tích trước khi nàng rơi xuống đất
“Thật là nguy hiểm”
Lâm Vân ôm được Hàn Vũ Tích, trong lòng thở phào một cái, nhưng vẫn không nhịn được phn ra một ngum máu tươi. Máu tươi lập tức dính đầy ngực của Hàn Vũ Tích. Rốt cuộc không kiên trì được liền tê liệt ngã xuống.
- Mình đã chết rồi sao?
Hàn Vũ Tích lẩm bẩm nói. Nhưng đảo mắt đã thấy Lâm Vân nằm bên người mình, toàn thân đều ướt đẫm, sắc mặt thì vàng như nghệ, đã hôn mê bất tỉnh.
Hàn Vũ Tích lập tức ôm Lâm Vân vào trong ngực nói:
- Lâm Vân, anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi, chúng ta đều đã chết rồi sao…
Bỗng Hàn Vũ Tích nhớ lại, lúc mình nhảy xuống thì Lâm Vân vừa tới rồi tiếp được mình. Nhất định là do lực rơi của mình quá lớn, khiến Lâm Vân bị thương.
- Lâm Vân, anh không sao chứ? Đừng làm em sợ. Làm sao bây giờ, em thật là ngu ngốc, vì sao không đợi anh tới. Em…
Hàn Vũ Tích hiện tại đã lục thần vô chủ. Chính mình ngày đêm trông mong, khi Lâm Vân tới thì rõ ràng lại tại mình mà khiến anh ấy bị thương. Nàng thực sự hối hận.
- Anh không sao, em không cần phải lo lắng.
Lâm Vân đã tấn cấp tới một sao trung kỳ, vừa nẫy bộc phát toàn bộ tinh lực trong người, cũng may tiếp được Hàn Vũ Tích, nếu không thì hắn sẽ hối hận muốn chết.
Hàn Vũ Tích nhìn khóe miệng của Lâm Vân đầy máu tươi, liền lấy tay xoa xoa, cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi đầy trên mặt của Lâm Vân.
Lâm Vân muốn vươn tay giúp Hàn Vũ Tích lau nước mắt, nhưng một chút khí lực cũng không có. Hàn Vũ Tích cầm lấy tay của Lâm Vân dán lên mặt của mình, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta về nhà thôi.
……
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 233: Đây là cuộc sống sao?
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Tuy đã là tới giới hạn của một sao sơ kỳ, nhưng Lâm Vân đột nhiên bộc phát tiềm lực toàn thân, mới tiến vào một sao trung kỳ, khiến thân thể bị nội thương không nhẹ. Thấy Hàn Vũ Tích đã không có việc gì, tâm tình mới buông lỏng xuống. Sờ sờ khuôn mặt đầy sẹo của Hàn Vũ Tích, đau lòng vì vết sẹo, rốt cuộc không duy trì được, đã nằm xuống ngủ.
Hàn Vũ Tích ôm lấy Lâm Vân trong ngực, trong lòng vui sướng không có cách nào diễn tả bằng lời. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Vân như muốn hòa tan vào đó. Lâm Vân đã lâu rồi không được ngủ yên ổn, hiện tại nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích, mới có thể ngủ ngon. Chỉ là bởi vì thời gian dài không ngủ đủ và lo lắng, thần sắc có vẻ tiều tụy.
Hàn Vũ Tích nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lâm Vân, không biết chỗ mình tát anh ấy còn đau hay không? Đến hiện tại nàng vẫn không tin được Lâm Vân đang nằm trong ngực của mình.
Bóng đêm được ánh trăng chiếu sáng càng thêm mông lung, Hàn Vũ Tích cẩn thận ôm lấy Lâm Vân. Thậm chí nàng có một loại ảo giác, mình đang ôm anh ấy sao?
Thật hay là ảo?
Nhẹ nhàng cõng Lâm Vân lên, tựa hồ sợ làm tỉnh hắn, động tác rất nhu hòa. Một ngày không có ăn cơm nên Hàn Vũ Tích phải lung la lung lay vịn Lâm Vân lên xe taxi. Lại từng bước một, cẩn thẩn đưa hắn vào trong nhà.
….
Một giấc ngủ này của Lâm Vân rất dài. Hắn đã mơ rất nhiều giấc mơ, mà toàn những giấc mơ khiến hắn không muốn tỉnh lại. Bởi vì hắn mơ thấy mình đang nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích, trong nội tâm cả kinh, lập tức tỉnh dậy:
- Vũ Tích?
Mở to mắt, Lâm Vân phát hiện mình đã thay một bộ đồ sạch sẽ. Còn đang được một thân thể mềm mại đầy hương thơm ôm lấy. Lâm Vân vừa tỉnh dậy, Hàn Vũ Tích cũng bị đánh thức. Nàng nhìn Lâm Vân trong ngực, nói:
- Anh đã khỏe hơn chưa?
- Vũ Tích? Ngày hôm qua….
Lâm Vân thấy mình thật đúng là nằm trong ngực của Hàn Vũ Tích. Trong lòng nói, không biết mình có làm gì Vũ Tích không? Là Vũ Tích giúp mình tắm rửa sao? Như thế chẳng phải…
- Không có việc gì, từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ chia lìa.
Hàn Vũ Tích yêu thương vuốt khuôn mặt của Lâm Vân.
- Chỗ này của anh còn đau không?
Giọng nói và ánh mắt mang đầy vẻ nhu tình.
Ngày hôm qua nàng giúp Lâm Vân tắm rửa, thay quần áo, rõ ràng không cảm thấy ngượng ngùng gì cả.Nàng cảm thấy những việc này là việc mình nên làm.
- Không đau, cảm ơn em Vũ Tích. Chính là anh…
Lâm Vân xấu hổ phát hiện mình đang gối đầu lên ngực của Hàn Vũ Tích, nên định di chuyển tránh ra một chút.
- Đừng cử động, anh còn chưa khỏe.
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân muốn tránh ra, lại ôm hắn vào, nhẹ nhàng nói.
Lâm Vân bị mùi hương mềm mại của xử nữ xông vào mũi. Huống hồ người ôm mình lại là Vũ Tích, người mà mình ngày đêm thương nhớ. Cho dù Lâm Vân là người có ý chí kiên định như sắt thép cũng không có cách nào ngăn cản được dục vọng của đàn ông.
Hàn Vũ Tích cũng cảm giác được sự biến hóa của Lâm Vân, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, vội nói:
- Đừng cử động, đứa ngốc. Em nói rồi, em muốn làm vợ của anh. Anh còn chưa khỏe, đợi khi anh bình phục lại, chỉ cần anh không chê em xấu, chúng ta…
Thanh âm của Hàn Vũ Tích càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì ngay cả nàng cũng không nghe thấy. Cũng may thính lực của Lâm Vân cực tốt, nghe vậy trong lòng rất ấm áp. Cứ như vậy ôm Hàn Vũ Tích, lần nữa ngủ thật say.
…
Khi Lâm Vân tỉnh lại, thì không phát hiện Hàn Vũ Tích bên người. Vội vàng ngồi dậy, mới phát hiện mình chỉ ngủ mười mấy tiếng, rõ ràng lại khôi phục gần đủ tu vị. Thử vận chuyển tinh lực trong người, không hề có trở ngại gì cả. Mà vết thương do Thương Giác bổ một chưởng ở sau lưng, luôn có cảm giác đau đớn, cũng đã không còn.
Quả nhiên là một sao trung kỳ. Chắc là do trong quá trình chạy đã tiêu hao hết tinh lực, lại sử dụng một viên linh thạch, khiến thực lực bộc phát. Chuyện này rốt cuộc là phúc hay họa? Mong rằng chuyện này chỉ diễn ra một lần thôi.
Lại nhớ tới Vũ Tích, đang muốn xuống giường tìm thì Hàn Vũ Tích đã đẩy cửa đi vào.
- Vân…Anh đã khỏe hơn chưa?
Hàn Vũ Tích không muốn tiếp tục gọi thẳng tên Lâm Vân, nhưng lại không biết gọi như thế nào cho thân mật.
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích, nàng mặc một bộ áo màu hống phấn, và một cái quần dài màu xanh nhạt. Tóc dài chạm vai, khiến Lâm Vân ngạc nhiên phát hiện, Hàn Vũ Tích lần đầu tiên kẻ lông mày. Người con gái làm đẹp vì người mình yêu, có phải đúng trong trường hợp này không nhỉ?
Cho dù khuôn mặt có sẹo, cũng không có cách nào ngăn cản vẻ tú lệ của Hàn Vũ Tích. Vì nhìn sững sờ mà hắn quên mất trả lời câu hỏi của nàng.
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân ngây người nhìn mình chằm chằm, trong lòng buồn bã, đi tới trước mặt của Lâm Vân nói:
- Có phải anh thấy em rất xấu phải không…
Lâm Vân phục hồi tinh thần, nắm lấy tay của Hàn Vũ Tích, không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói:
- Từ nay về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa.
Hàn Vũ Tích nghe vậy mới biết Lâm Vân không hề quan tâm tới tướng mạo của mình thay đổi như thế nào, liền cảm động lao vào lòng của Lâm Vân. Ôm chặt lấy hắn, một câu cũng không muốn nói. Động tác này đã thay câu trả lời, nàng cũng không muốn rời đi hắn.
Hương vị trên người Lâm Vân khiến cho nàng rất si mê. Từng hồi ức bên cạnh Lâm Vân dần dần ùa về và hợp làm một. Nàng đã suy nghĩ vô số lần, rốt cuộc lại có thể nằm trong ngực của hắn. Thậm chí còn lần đầu tiên ngủ cùng với hắn. Hiện tại nhớ tới mới cảm thấy có chút xấu hổ. Không biết khi nào mình đã không còn ngượng ngùng khi làm những việc như vậy.
- Anh không để ý tới dung mạo của em, huống chi anh còn có cách chữa trị khuôn mặt của em trở về nguyên vẹn. Chẳng lẽ em quên lần trước anh giúp em chữa trị sao? Vũ Tích, em phải tin tưởng anh.
Lâm Vân nói xong, nhẹ nhàng vuốt tóc của Hàn Vũ Tích. Trong lòng đang suy nghĩ cách đề xóa bỏ các vết sẹo trên mặt Vũ Tích.
Kỳ thực hiện tại Lâm Vân hoàn toàn có thể xóa bỏ những vết sẹo này. Không chỉ nói hắn đã một sao, cho dù là lúc mới chỉ có Tinh Hồn, hắn cũng có thể làm được. Nếu như giúp nàng trị liệu xong, còn ăn vài viên Dưỡng Nhan Hoàn thì càng thêm hoàn mỹ. Còn có Trú Nhan Hoàn trong truyền thuyết, nhưng hắn chưa từng thấy qua.
- Ừ, em tin tưởng anh.
Hàn Vũ Tích tựa vào ngực của Lâm Vân, không muốn động đậy.
Sáng sớm là lúc tinh lực của Lâm Vân tràn đầy nhất, mà Hàn Vũ Tích lại nhào vào trong ngực của hắn. Cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực nàng, ở đâu còn nhịn được. Đang muốn bế Hàn Vũ Tích lên giường, đột nhiên Hàn Vũ Tích ngồi dậy, kêu lên một tiếng:
- Không tốt.
Rồi chạy vội ra ngoài.
Đảo mắt Lâm Vân đã ngửi thấy một mùi cháy khét phát ra từ phòng bếp. Sờ sờ cái mũi cười, trong lòng tự nhủ, đây là gia đình sao?
Lâm Vân rửa mặt xong đi ra, thì Hàn Vũ Tích đã nấu xong ba món ăn, một bát canh. Tất cả món ăn đều có ớt cay. Lâm Vân biết Hàn Vũ Tích không thích ăn cay, nhưng nàng lại làm món ăn cay như vậy, nhất định là vì mình.
- Kỳ thực hiện tại em cũng rất giỏi ăn cay.
Hàn Vũ Tích trông thấy Lâm Vân nhìn những món ăn cay trên bàn, vội vàng giải thích.
Lâm Vân không nói gì, chỉ đi tới nhẹ nhàng kéo Hàn Vũ Tích vào lòng. Vừa định nói gì, thì Hàn Vũ Tích đột nhiên ôm cổ hắn, một cái lưỡi ẩm ướt mà có hơi ngốc tiến vào miệng của Lâm Vân.
Hai người hôn nhau một lúc lâu mới thở phì phò dừng lại.
Hì một tiếng, Hàn Vũ Tích rõ ràng nở nụ cười, trên mặt còn đỏ bừng.
- Em cười cái gì?
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích còn đang ôm cổ mình, lại không biết nàng cười cái gì.
- Hóa ra anh cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân ngẩn người khi nghe mình nói vậy, lại cười khẽ, nói tiếp:
- Anh hôn môi còn không bằng em, không phải trước kia anh là công tử làng chơi sao?
- Kỳ thực, vừa nãy là nụ hôn đầu tiên của anh. Hắc hắc, em khẳng định không tin.. Mà cũng không nghĩ tới em lại mạnh mẽ như vậy…
Lâm Vân xấu hổ nói. Quả thực đây là lần đầu tiên hắn hôn một người phụ nữ. Lúc trước ở cùng với Thanh Thanh, hai người nhiều nhất là nắm tay nhau mà thôi.
Nghĩ tới Thanh Thanh, Lâm Vân có chút sững sờ, nháy mắt lại âm thầm thở dài. Hắn biết cả đời này phỏng chừng sẽ không còn được gặp lại Thanh Thanh nữa. Không biết hiện tại nàng sống như thế nào. Mà nguyên bản mình muốn tu luyện cả đời, thật không ngờ lại yêu Vũ Tích.
Vũ Tích cũng là một cô gái tốt. Nếu có một ngày nào đó, mình có thể nắm tay Vũ Tích và Thanh Thanh, cùng sống với nhau, có phải là trọn vẹn không. Nhưng như vậy thì chả phải mình quá tham lam rồi sao?
Hiện tại mình có tu vị một sao, nếu như không thể tiến thêm một bước nữa thì tuổi thọ của mình nhiều nhất là hai trăm năm. Ở một nơi có linh khí yếu ớt như Địa Cầu, nói tiến thêm một bước dễ dàng như vậy sao. Huống hồ hiện tại hắn còn phải cố gắng trợ giúp Vũ Tích tu luyện. Hắn không muốn nhiều năm sau, nhìn thấy bạn đời của mình dần dần già đi. Nếu là như vậy, còn không bằng hiện tại rời đi Hàn Vũ Tích, miễn phải chịu đựng cảm giác tương tư dài vô tận kia.
- Em tin anh. Em tin đây là nụ hôn đầu tiên của anh.
Hàn Vũ Tích ngẩng đầu, con mắt ngập nước nhìn Lâm Vân, không chút do dự nói ra câu tin tưởng.
Lâm Vân có chút kinh ngạc nhìn Hàn Vũ Tích. Bất kỳ người nào cũng sẽ không tin tưởng một tên hoàn khố lang thang của Lâm gia lại lần đầu tiên hôn người khác. Nhưng Hàn Vũ Tích thì một mực tin hắn. Từ ánh mắt của nàng cũng có thể thấy được điều đó. Nàng nói những lời này không có chút giả bộ hay mất tự nhiên gì cả.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 234: Anh thích thì cứ sờ đi
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Chính là, nếu anh nói có một ngày nào đó anh sẽ đưa em bay lên bầu trời, hay là đưa em tới tận mặt trăng, em cũng tin tưởng sao?
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.
- Chỉ cần là lời anh nói, em đều tin tưởng.
Hàn Vũ Tích không có chút nào hoài nghi. Nàng cho rằng với tài hoa của Lâm Vân, muốn mua máy bay tư nhân, hoặc là thông qua cách nào đó lên tới tận mặt trăng, cũng không phải là không có khả năng.
Lâm Vân bị lời này của Hàn Vũ Tích triệt để đánh bại. Trong lòng tự nhủ, ít ra nàng phải biểu hiện một chút kinh ngạc hoặc là không thể tưởng tượng nổi mới đúng. Vì sao lại bình thản như vậy?
- Từ nay về sau em gọi anh là Vân ca được không?
Hàn Vũ Tích ôm lấy bộ ngực rắn chắc của Lâm Vân, nhẹ nhàng nói.
- Em cũng có thể gọi anh là Ngũ ca, ở nhà anh đứng hàng thứ năm, hắc hắc..
Lâm Vân rất tà ác nói.
Thật không ngờ Hàn Vũ Tích nghiêm trang lắc đầu:
- Trong lòng em, anh không phải lão ngũ của Lâm gia kia. Anh chính là Lâm Vân, không có quan hệ gì với Lâm gia ca. Nên em sẽ gọi anh là Vân ca.
Nói xong, lần nữa ôm lấy Lâm Vân, không nói gì thêm.
Mà trong lòng Lâm Vân lại cả kinh. Chẳng lẽ nàng biết cái gì sao? Điều này sao có thể? Chuyện này đến mình còn không rõ ràng lắm, sao nàng có thể biết được.
Nhưng trong nháy mắt, Lâm Vân liền hiểu tâm tư của Hàn Vũ Tích. Trong mắt của nàng, mình chính là lão công của nàng, không hề có dính líu gì tới bất kỳ gia tộc nào.
Hàn Vũ Tích không ngừng bảo Lâm Vân ăn nhiều một chút. Mà nàng thì ăn rất ít, phần lớn là ngắm nhìn Lâm Vân ăn cơm.
- Em nấu không ngon bằng anh nhỉ?
Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Vân ăn cơm, cảm thấy rất hạnh phúc. Nàng đã chú ý, hiện tại Lâm Vân ăn cơm không còn phát ra tiếng động như lần trước nữa. Có phải anh ấy vì mình mà sửa đi không? Nhưng dù kiểu gì cũng được, miền là của anh ấy, mình đều yêu mến.
- Anh đã tới Hàn gia phải không?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân đã ăn xong, nhẹ giọng hỏi.
- Ừ, anh còn nói muốn quay lại đại viện của Hàn gia rồi đốt trụi chỗ đó. Chỉ là một mực không có thời gian để đi.
Nếu không phải Hàn Vũ Tích nhắc nhở, thì Lâm Vân đã quên chuyện của Hàn gia rồi. Hiện tại hắn chỉ cần có Hàn Vũ Tích bên cạnh là được.
- Đừng làm vậy, dù sao nơi đó cũng là nơi em sinh ra.
Nói xong, Hàn Vũ Tích đầy vẻ chờ mong nhìn Lâm Vân.
- Ừ, gặp lại em rồi anh còn tới đó làm gì nữa. Huống chi em nói gì, anh đều nghe nấy.
Lâm Vân gật đầu đáp ứng yêu cầu của Hàn Vũ Tích.
Ngày hôm sau, Lâm Vân đi mua một hộp kim châm để giúp Hàn Vũ Tích xóa bỏ vết sẹo trên mặt.
Nếm qua cơm tối, Lâm Vân bảo Hàn Vũ Tích nằm xuống giường, buông lỏng cơ thể. Sau đó sử dụng kim châm để cho Hàn Vũ Tích đi vào giấc ngủ. Rồi dùng hơn mười căn kim châm đâm vào các huyệt vị trên mặt của Hàn Vũ Tích. Vận chuyển tinh lực vào bàn tay, chậm rãi mát xa khuôn mặt của Hàn Vũ Tích. Các vết sẹo trên mặt nàng bắt đầu biến mất.
Ba tiếng sau, Lâm Vân lấy kim châm ra. Mà khuôn mặt hiện tại của Hàn Vũ Tích đã trở lại như lúc trước. Nhưng Lâm Vân chưa dừng ở đó, hắn lấy ra một cọng Địa Lan cuối cùng, dùng một nửa, lấy nước thoa đều trên mặt của Hàn Vũ Tích. Địa Lan có tác dụng khôi phục làn da rất tốt, nhưng lại không thể dùng quá nhiều.
Dùng nhiều hơn ngược lại sẽ làm tổn thương làn da. Lúc ở trong rừng rậm Amazon, Lâm Vân mới lấy được ba cây Địa Lan, mà hai cây trong đó đã đưa cho Hàn Vũ Đình. May mắn còn lưu lại một cây. Nếu không dùng linh thảo khác cũng được, nhưng hiệu quả lại kém xa Địa Lan.
Thoa xong, Lâm Vân lại lấy một viên Dưỡng Nhan Hoàn, bỏ vào trong miệng của Hàn Vũ Tích. Viên thuốc rất nhanh tan ra rồi chui vào họng của Hàn Vũ Tích.
Làm xong toàn bộ thì cũng đã qua bốn tiếng, Lâm Vân cảm giác rất mệt mỏi. Mặc dù tu vị của hắn đã là một sao, nhưng dù sao hôm qua thăng cấp một sau trung kỳ có chút vội vàng, hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích đang ngủ say, không muốn kinh động nàng. Chỉ là cởi áo khoác và quần dài của nàng ra. Nhưng khi nhìn tới áo lót bên trong, thì chính là áo lót mà mình đã làm tặng cho nàng. Cái áo lót này không phải đã qua ba năm rồi sao? Mà nhìn màu sắc của nó có vẻ như vẫn mới, chắc là bình thường nàng không mặc qua.
Trong lòng Lâm Vân nóng lên, hắn đã biết Hàn Vũ Tích nghĩ gì. Là nàng không nỡ mặc vào, chỉ đợi khi mình trở về thì mặc cho mình xem. Nàng thật là khờ, mình đã làm được một bộ, chẳng lẽ không làm được mấy bộ nữa sao? Nhẹ nhàng vuốt ve cái áo lót, không có ý gì khác, chỉ là trong lòng nổi lên một loại nhu tình khó nói lên lời.
Một lúc lâu sau, mới thu hồi tình cảm, đi tắm rửa một cái rồi bắt đầu ngồn bên cửa sổ tu luyện. Tuy hiện tại tinh lực tiêu hao rất nhiều, nhưng chỉ cần tu luyện cả đêm, Lâm Vân đã hồi phục như cũ.
Lúc buổi sáng, Hàn Vũ Tích tỉnh lại, nhìn Lâm Vân ngồi ở bên cửa sổ. Nghĩ tới việc tối hôm qua Lâm Vân giúp mình chữa trị chắc là mệt chết. Lần trước hắn đã mệt mỏi đến đứng cũng không vững. Không khỏi đau lòng, bật thốt nói:
- Anh ngồi chỗ đó làm gì, sao không lên giường mà ngủ?
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích tỉnh lại, lập tức đi tới ngồn bên cạnh nàng. Nhìn lại khuôn mặt của Vũ Tích thì đã trở lại bình thường, chỉ có vết nhàn nhàn của nước cây Địa Lan. Có vài chỗ, làn da không còn bóng loáng, nhưng điều này không làm khó được Lâm Vân.
- Em cứ nằm tiếp đi, đừng vội cử động.
Lâm Vân nhẹ giọng nói với Hàn Vũ Tích.
- Vâng…
Tuy không biết Lâm Vân muốn làm gì, nhưng nếu hắn đã nói, thì Hàn Vũ Tích đều nghe hắn.
Lâm Vân lần nữa vận chuyển tinh lực vào tay, rồi xoa bóp trên khuôn mặt của Hàn Vũ Tích. Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, rồi lại trở nên lành lạnh. Một giờ sau, Lâm Vân thả tay xuống, nhìn Hàn Vũ Tích, thỏa mãn gật đầu.
Hiện tại trên khuôn mặt của Hàn Vũ Tích không còn bất kỳ vết sẹo nào. Ngay cả làn da cũng không nhìn ra chỗ chút bất đồng nào. Thậm chí còn bóng loáng hơn cả lúc trước.
Hàn Vũ Tích không chú ý tới Lâm Vân đang nhìn chằm chằm vào mình, mà là sờ sờ trên người, phát hiện y phục của mình đã bị cởi. Biết là Lâm Vân cởi hộ mình, nhưng lại nhớ mang mang lúc mình ngủ, Lâm Vân còn vuốt ve lồng ngực của mình nữa. Khuôngmặt đỏ lên, thầm mắng anh chàng bại hoại. Rõ ràng lúc mình ngủ, cũng làm chuyện này.
Lâm Vân thấy khuôn mặt của Hàn Vũ Tích trở nên đỏ bừng, có chút thắc mắc hỏi:
- Sao mặt em đỏ thế?
- Anh là tên xấu, tối hôm qua có phải anh…
Hàn Vũ Tích không nói được hết lời.
Lâm Vân đầu đầy nghi vấn nhìn Hàn Vũ Tích. Trong lòng tự nhủ, tối hôm qua mình có làm gì cô ấy đâu nhỉ. Chỉ là cởi áo ngoài của nàng rồi sau đó đi tu luyện thôi mà.
Thấy biểu lộ kỳ quái của Lâm Vân, trong lòng Hàn Vũ Tích rất ngọt, anh chàng bại hoại này còn giả vờ không biết. Đột nhiên kéo tay của Lâm Vân đặt ở lồng ngực của mình nói:
- Nếu anh thích sờ, thì cứ…
Lúc này Lâm Vân mới hiểu ra, nguyên lai động tác của mình tối hôm qua, Hàn Vũ Tích mơ mơ màng lại biết. Có chút thương tiếc, kéo Hàn Vũ Tích lại nói:
- Cô nàng ngốc, hiện tại em đừng nghĩ nhiều. Có môt ngày nào đó anh sẽ đưa em tới mặt trăng rồi cử hành hôn lễ của chúng mình. Em có thích không?
- Có chứ, em rất thích.
Hàn Vũ Tích nói xong, chăm chú tựa vào ngực của Lâm Vân.
- Đưa tay của em cho anh.
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích nói.
Hàn Vũ Tích kỳ quái đưa tay của mình, Lâm Vân cầm lấy tay trái của nàng, rồi đeo một chiếc nhẫn Tinh Giới vào ngón áp út.
- A, chiếc nhẫn thật đẹp…
Hàn Vũ Tích giơ ngón áp út lên nhìn mấy lần. Trên đời lại có chiếc nhẫn đẹp như vậy sao? Chiếc nhẫn thậm chí còn tỏa ra màu tím nhàn nhạt.
- Vân, chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn kết hôn sao?
Đôi mắt của Hàn Vũ Tích đã đẫm lệ. Nàng đột nhiên cảm giác mình thực sự hạnh phúc. Tất cả ủy khuất trước kia hiện tại đều biến mất vô ảnh vô tung.
- Em rất thích, anh tặng cho em cái gì, em cũng thích. Nhưng em lại không có cái gì tặng anh, em…
Hàn Vũ Tích chợt phát hiện, mình còn chưa từng tặng Lâm Vân một món quà nào. Cho tới nay đều là Lâm Vân tặng cho nàng.
- Chúng ta còn phân ra ai với ai làm gì nữa? Của em chính là của anh rồi. Đâu cần em tặng anh cái gì nữa?
Lâm Vân vê cái mũi của Hàn Vũ Tích, nói.
“Đúng vậy, mình đã là của anh ấy, mình còn cần tặng cái gì cho anh ấy nữa?’
Hai người đều im lặng, không muốn nói chuyện thêm, chỉ chăm chú ôm nhau.
Lâm Vân kiểm tra thân thể của Hàn Vũ Tích một chút. Hàn Vũ Tích không có Tinh Nguyên nên không có cách nào Tu Tinh. Nhưng lại không chắc nàng có nguyên căn nào khác không. Mà nếu có nguyên căn nào khác, Lâm Vân cũng không có công pháp phù hợp cho nàng tu luyện. Hiện tại hắn chỉ có một bộ công pháp tu chân đơn giản, nhưng phải có linh căn mới tu luyện được. Nếu không có linh căn thì vô pháp tu luyện. Đã không xác định được nàng có linh căn hay không, thì trước hết dạy cho nàng công pháp kia. Nếu nàng tu luyện hiệu quả, thì chứng tỏ rằng nàng có linh căn trong người. Nếu không có hiệu quả, thì đành phải nghĩ biện pháp khác vậy.
- Vũ Tích, anh muốn em luyện một chút công phu.
Lâm Vân buông Hàn Vũ Tích ra, rất trịnh trọng nói.
- Vâng, chỉ cần anh bảo em luyện là em sẽ luyện.
Hàn Vũ Tích trả lời vô cùng dứt khoát.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 235 (1): Trở lại công ty
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân thấy thái độ của Hàn Vũ Tích như vậy, là biết nàng không coi luyện công là chuyện gì to tát, chỉ là nghe theo yêu cầu của mình mà thôi. Nên đành phải giải thích:
- Đây là công pháp có thể kéo dài sự sống. Em nghĩ mà xem, nếu chỉ có một mình anh luyện, như vậy rất nhiều năm về sau, em già đi, anh lại vẫn thế, em sẽ nghĩ như thế nào. Cho nên anh muốn em nhất định phải quyết tâm luyện tập.
Thấy Lâm Vân nói trịnh trọng như vậy, lại nghe nếu như không luyện công pháp này thì không thể vĩnh viễn ở bên cạnh Lâm Vân, Hàn Vũ Tích mới khẩn trương lên, vội vàng hỏi kỹ càng.
- Nhớ kỹ, công pháp mà anh dạy em, em đừng nói cho ai biết. Bởi vì nếu có ai khác biết thì có thể khiến chúng ta rước lấy họa sát thân. Tuy anh không e ngại, nhưng anh lại không yên lòng cho em.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích đã hiểu ý của mình, lần nữa nghiêm túc nói.
Nếu Lâm Vân đã nói cẩn thận như vậy, Hàn Vũ Tích liền biết những điều mình sắp học không phải là tầm thường. Vội vàng đồng ý:
- Vâng, em biết rồi. Em tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết, ngay cả Mỹ Na cũng không nói. Đúng rồi, anh có công ty riêng à?
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích chuyển chủ đề, đành phải trả lời:
- Chuyện này nói rất dài dòng. Em đi rửa mặt trước đi, chúng ta ăn xong điểm tâm thì đi tới Yên Kinh. Bên kia đang xảy ra chút việc, anh cần tranh thủ thời gian tới đó giải quyết.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Hàn Vũ Tích không dám tiếp tục ở lại trên giường, vội vàng đứng dậy mặc quần áo rồi rửa mặt.
Lâm Vân chuẩn bị làm mấy món gì đó để ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng leng keng trong nhà vệ sinh. Vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh, thì phát hiện Hàn Vũ Tích đang sững sờ nhìn vào trong gương, dưới đất là bàn chải đánh răng và cái cốc.
- Lâm Vân, mặt của em không còn sẹo rồi? Em đang mơ hay là thật vậy?
Hàn Vũ Tích nhìn mình trong gương không còn vết sẹo nào, còn tưởng đang mơ.
Nàng nhớ tối hôm qua Lâm Vân nói giúp mình trị liệu. Nàng cho rằng nhiều nhất chỉ giảm bớt vẻ xấu xí mà thôi. Thật không ngờ lại trị liệu đến mức như vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn. Anh ấy làm sao làm được như vậy?
Lâm Vân cười cười nhìn Hàn Vũ Tích, không trả lời. Hắn rất rõ tâm tình hiện tại của Hàn Vũ Tích. Nếu nói nàng không để ý gì tới dung mạo của bản thân, Lâm Vân sẽ không tin tưởng. Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều rất quan tâm tới dung mạo của mình.Huống chi những người đã có người yêu.
Hàn Vũ Tích lần nữa lao vào ngực của Lâm Vân, nức nở ngẹn ngào nói:
- Khuôn mặt của em bị hỏng, em luôn lo lắng anh sẽ không còn quan tâm tới em nữa…
Sự lo lắng tích tụ trong lòng, nay đã được phóng ra.
- Vô luận em như thế nào, em đều là vợ của anh. Tiếp tục rửa mặt đi, chúng ta ăn xong rồi tới Yên Kinh sớm.
Lâm Vân nhẹ nhàng ôm Hàn Vũ Tích, ôn nhu nói.
Sân bay quốc tế Yên Kinh
Lâm Vân mặc một bộ áo mùa hè hiệu Versace nắm tay Hàn Vũ Tích mặc một áo màu phấn hồng đi tới sân bay. Từ xa nhìn lại, nam phiêu dật, nữ thoát trần, thật là một đôi người ngọc. Trong khoảng thời gian ngắn đã lãng phí vô số dung lượng của máy chụp ảnh và máy quay phim.
Hàn Vũ Tích giống như con chim nhỏ nép sát vào cánh tay của Lâm Vân, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
- Huấn luyện viên?
Một thanh âm vang to khỏe lên từ bên cạnh.
Lâm Vân quay đầu lại, là hai đội viên của Long Ảnh. Hắn nhớ tên hai người là Trương Á Khởi và Lưu Học Khai.
- Hai người sao lại ở đây?
Lâm Vân thắc mắc hỏi.
Hai người kia đi nhanh tới trước mặt của Lâm Vân, chào theo nghi thức của quân đội, rồi đồng thời nói:
- Chào huấn luyện viên, chào chị dâu.
Mặt của Hàn Vũ Tích đỏ lên. Chuyện Lâm Vân là huấn luyện viên của Long Ảnh, nàng sớm đã biết.. Chỉ là chưa hỏi hắn mà thôi. Còn hai người này, nàng không chú ý có hai người này trong bộ phim hay không.
- Ài, hôm nay huấn luyện viên mới về thì đã có chút hơi muộn. Bởi vì tập đoàn Vân Môn lại bị tập kích, khiến Du Thiết phải sống đời sống thực vật, còn Chu Siêu thì đỡ hơn, chỉ bị trúng đạn ở chân. Tôi và Học Khai chủ động yêu cầu đội trưởng Thái để cho chúng tôi tới công ty của anh để hỗ trợ. Vừa xuống máy bay thì may mắn gặp được huấn luyện viên và chị dâu.
Trương Á Khởi trả lời đơn giản, bởi vì có rất nhiều chuyện y còn chưa biết. Y và Lưu Học Khai mới chỉ vừa đến đây mà thôi.
Lông mi của Lâm Vân nhăn lại, quả nhiên giống như mình nghĩ. Những tên hỗn đản kia rõ ràng lại đánh tới công ty, còn khiến một đội viên của mình phải sống đời thực vật. Áp chế lửa giận trong lòng, hỏi tiếp:
- Còn có ai bị thương không?
- Nghe nói còn chết tám người bảo vệ. Cụ thể như thế nào, bọn tôi không rõ ràng lắm. Mà chúc mừng huấn luyện viên đã tìm được chị dâu.
Lưu Học Khai chúc mừng nói.
- Ừ, cảm ơn cậu, tôi và Vũ Tích cũng vừa tới. Chúng ta cùng nhau đi tới công ty thôi.
Lâm Vân còn chưa dứt lời thì Diệp Điềm đã nhìn thấy mấy người bọn họ.
- Chủ tịch…
Diệp Điềm thấy là Lâm Vân, vội vàng chạy tới. Trong tay còn cầm một tấm bảng có viết tên hai người Trương Á Khởi và Lưu Học Khai. Xem ra Diệp Điềm tới nơi này là tiếp đón hai người. Nhưng không ngờ lại gặp Lâm Vân ở đây.
- Diệp Điềm? À, đúng rồi, em tới là đón Trương Á Khởi và Lâm Hinh nhỉ. Vậy thì vừa vặn cùng một chỗ về công ty luôn.
Lâm Vân còn có một số việc muốn hỏi Diệp Điềm.
- Chủ tịch, đây là chị dâu Vũ Tích sao? Chị ấy thật xinh đẹp.
Diệp Điềm kinh ngạc nhìn dung mạo của Hàn Vũ Tích. Trên đời này lại có cô gái xinh đẹp như vậy sao? Phải biết rằng Hàn Vũ Tích sau hai lần được Lâm Vân hỗ trợ chữa trị, làn da và khí chất của nàng đã biến hóa cực lớn. Huống hồ trước đó nàng còn là một cô gái rất đẹp.
- Vũ Tích, đây là quản lý của công ty chúng ta, Diệp Điềm. Hai người này là đội viên của Long Ảnh, Trương Á Khởi và Lưu Học Khai.
Lâm Vân giới thiệu ba người cho Vũ Tích. Ba người này cũng đều cảm thán dung mạo của Hàn Vũ Tích.
Diệp Điềm biết rõ một chút tình huống trong đó. Trong lòng tự nhủ, khó trách Lâm Vân muốn đi tới Hàn gia gây sự.
Hiện tại công ty do thiếu Lâm Vân lãnh đạo trong một thời gian dài, nên giờ có chút loạn. Diệp Điềm cũng không muốn lãng phí thời gian, vội vàng lái xe đưa mọi người trở về công ty.
Mông Văn, Lý Thanh và mấy người Lam Cực đã sớm chờ ở cửa ra vào của tập đoàn Vân Môn. Bọn họ đã nhận được cuộc điện thoại của Diệp Điềm, bọn họ cũng không ngờ hôm nay Lâm Vân quay lại. Đều có chút hưng phấn vì có người tâm phúc.
Diệp Điềm lái xe tới tòa nhà Vân Môn. Lâm Vân và mấy người còn chưa xuống xe, đám người Mông Văn đã vội vàng chạy lên đón tiếp.
- Anh trai…
Lâm Hinh ôm lấy tay của Lâm Vân, không muốn buông ra. Tuy biểu hiện bên ngoài của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm thì lại thời thời khắc khắc lo lắng cho anh trai. Thậm chí còn cho rằng anh trai đã xảy ra chuyện. Vì không muốn mẹ lo lắng, nên đã bịa vài số chuyện để gạt mẹ. Nhưng Lâm Vân rời đi một thời gian lâu như vậy, Hà Anh cũng có một ít dự cảm không tốt.
Mà sau hai năm, anh trai đã trở lại, còn dẫn theo chị dâu Vũ Tích trở về. Trong lòng Lâm Hinh rất cao hứng, khó có thể dùng lời để diễn tả.
- Chị dâu, chị thật xinh đẹp.
Lâm Hinh nhìn thấy Hàn Vũ Tích bên cạnh Lâm Vân, vội vàng ôm lấy tay của nàng, tán thưởng nói.
- Lâm Hinh, cũng không sợ người ta chê cười sao?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Hinh yên mến anh trai của nàng như vậy, cũng có hảo cảm với cô em chồng này.
- Làm gì có ai phản đối, bởi vì chị Vũ Tích là người xinh đẹp nhất.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Hinh cũng rất kinh ngạc với dung mạo của Hàn Vũ Tích. Hình như lần này chị ấy còn xinh đẹp hơn lần trước rất nhiều. Hay là do ảo giác của mình nhỉ?
- Chị Vũ Tích…
Mỹ Na đã đi tới, bắt lấy một tay kia của Hàn Vũ Tích, kinh dị nhìn mặt của nàng:
- Chị Vũ Tích, mặt chị…
Hàn Vũ Tích cười nói:
- Lâm Vân đã chữa khỏi giúp chị.
Thấy đám người Mông Văn ở chỗ này chờ, Lâm Vân hỏi:
- Mọi người đã tập trung đầy đủ hết chưa?
Mông Văn rất lễ phép đi lên chào hỏi Hàn Vũ Tích. Trong lòng nàng cũng rất rung động với vẻ đẹp tuyệt thế của Hàn Vũ Tích. Thật không ngờ vợ của Lâm Vân lại mỹ mạo như vậy. Nàng đã từng trông thấy vô số mỹ nữ, ngay cả bản thân nàng cũng tự nhận, nếu không có vết sẹo trên mặt, mình cũng là một mỹ nữ. Nhưng so với Hàn Vũ Tích, mình đúng thật không là gì.
Liễu Nhược Sương hẳn là xinh đẹp, nhưng Mông Văn vẫn cho rằng Liễu Nhược Sương kém Hàn Vũ Tích. Hai người đều là mỹ nhân, nhưng mình cảm thấy hai người có chút khác biệt, rất khó nói lên lời.
Chủ tịch của tập đoàn Vân Môn đã trở lại, nên các nhân viên của công ty đều rất hưng phấn. Hiện tại phòng họp trung tâm của công ty không cho phép nhiều người vào, chỉ có chủ tịch và hai vị tổng giám đốc là có quyền.
Còn phần lớn nhân viên là ở bên ngoài chờ. Phòng họp này là nơi được bảo vệ nghiêm ngắt nhất. Bình thường đám người Lam Cực là tập trung bảo vệ ở đây, ở bên ngoài chỉ cần vài bảo vệ là được.
Thấy Lâm Vân đi vào công ty, các nhân viên đều đứng lên vỗ tay hoan nghênh. Lâm Vân chỉ gật đầu, hiện tại hắn không có tâm tư gì để nói chuyện với bọn họ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius