Dưới tác dụng của Tiên Thiên đấu khí, xung quanh Hàn Phong hình thành một mảng chân không, khi những lường năng lượng cuồng bạo tiếp xúc với vùng không gian này sẽ lập tức bị Hàn Phong hấp thu vào cơ thể. Cũng nhờ vậy mà Hinh Nhã đang ở gần đó mới không bị bốn luồng năng lượng này xé nát. Đương nhiên những điều này bản thân Hinh Nhã cũng không hề hay biết.
Bây giờ tuy nàng thụ thương rất nặng nhưng do khoảng cách gần nên nàng có thể dễ dàng phát hiện biến hoá trên người Hàn Phong. Phát hiện được biến hoá này khiến nàng trợn mắt khiếp sợ không thôi.
Hinh Nhã không ngờ rằng trên thế giới này còn có người điên cuồng như vậy, dám trực tiếp hấp thu năng lượng do đan bạo tạo thành, không chỉ một luồng mà là bốn luống đan bạo của bốn viên cửu phẩn đan dược chồng lên nhau! Bốn luồng năng lượng ở chung một chỗ sinh ra uy lực khó có thể tin được.
Nghĩ tới đây, Hinh Nhã càng kinh hãi nhìn chằm chằm vào Hàn Phong.
Lúc này, Hàn Phong tuy nhắm mắt nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì. Điều này khiến hắn ở trong mắt Hinh Nhã càng thêm cương nghị. Nhất thời sâu trong nội tâm Hinh Nhã xuất hiện một tia rung động không biết tên.
Hai mắt nàng cứ lẳng lặng như vậy nhìn Hàn Phong dường như quên cả sợ hãi.
Hàn Phong lúc này cũng không biết bên cạnh có một tuyệt sắc mỹ nữ đang dùng đôi mắt đẹp của nàng chăm chú nhìn hắn, hiện giờ toàn bộ tinh lực của hắn đều dùng để áp chế bốn luồng năng lượng kia.
Tuy tinh thần lực của hắn đã đạt đến Thiên Linh chi cảnh, hơn nữa còn mạnh hớn so với Thiên Linh chi cảnh bình thường rất nhiều, nhưng đối mặt với bốn luồng năng lượng này, hắn cũng có chút ăn không tiêu.
Hấp thu được một lúc, Hàn Phong cảm thấy đấu khí bành trướng rất nhanh, bên cạnh đó tinh thần lực của hắn cũng đồng thời xói mòn không chậm. Mặc dù vậy, hắn cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì, nếu như lúc này mà buông tha thì không chỉ lãng phí cơ hội tuyệt hảo trước mắt mà còn phải chịu sự tập kích của bốn luồng năng lượng này.
Với trạng thái hiện tại, hắn không nắm chắc có thể một mình đối mặt với cỗ năng lượng cuồng bạo như vậy.
Biến hoá của Hàn Phong cũng thu vào mắt những người quan khán bên ngoài. Bọn họ cũng cảm thụ được uy lực cường đại của bốn luồng năng lượng giữa quảng trường. Bất quá, bọn họ lại không biết vì sao Hàn Phong đứng ở trung tâm nguồn năng lượng mà như không có việc gì, cũng không hề bị bốn luồng năng lượng công kích.
Về phần Hinh Nhã, bọn họ cũng thấy nhưng bọn họ cũng tin tưởng nàng sở dĩ không bị thương tổn gì thêm là bởi vì nàng đang ở gần Hàn Phong.
Mặc dù những người khác không biết Hàn Phong đang làm cái gì nhưng ba người Tiêu Tấn, Lâm Chấn Khôn và Phí lão có thực lực Thiên giai lại lúc nãy đã biết Hàn Phong đang làm gì.
Đối với hành động điên cuồng của Hàn Phong, ba người đều lộ vẻ ngạc nhiên nhưng phản ứng của ba người hoàn toàn khác nhau. Phí lão do lúc trước đã từng thấy qua hành động điên cuồng này của Hàn Phong một lần nên sau khi thoáng ngạc nhiên liền khôi phục bình thường. Mà Tiêu Tấn khi biết hành động của Hàn Phong cũng chỉ mỉm cười, tuy hắn không tận mắt thấy nhưng qua lời kể của Tiêu Vũ hắn đã biết Hàn Phong đã từng luyện chế một viên cửu cấp đan dược, và lần đó Hàn Phong cũng nhờ hấp thụ năng lượng đan bạo mà thuân lợi luyện chế thành công.
Chỉ bất đồng là lúc này có tới bốn luồng năng lượng bạo đan.
Mà Lâm Chấn Khôn lúc này sắc mặt lại rất âm trầm, với thực lực của hắn tự nhiên có thể phát hiện biến hoá trên người Hàn Phong. Mới chỉ qua một chút thời gian mà khí tức của Hàn Phong đã tăng trưởng một mảng lớn. Tuy hắn không biết Hàn Phong làm sao có thể hấp thu loại năng lượng này nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì chắc chắn Hàn Phong sẽ hấp thụ toàn bộ loại năng lượng này. Khi đó thực lực của Hàn Phong tất nhiên sẽ tăng vọt, mà điều này đối với Lâm Chấn Khôn không phải chuyện tốt. Đối với thiên phú của Hàn Phong, mặc dù là địch nhân nhưng hắn cũng cảm thán không thôi.
Hiện tại hắn đang rất lo lắng, nếu trong khoảng thời gian tới không thể nhanh chóng loại bỏ Hàn Phong, thì chỉ vài năm nữa Lâm gia hắn chắc chắn sẽ có thêm một cường địch cấp Thiên giai.
Điều này Lâm Chấn Khôn không hề muốn thấy, nhưng hiện giờ hắn cũng đành bất lực trơ mắt mà nhìn.
Thực tế thì tình huống cũng không thuận lợi như mọi người thấy. Bởi vì năng lượng trên quảng trường mặc dù Hàn Phong đã hấp thu hơn một nửa nhưng tinh thần lực của hắn lúc này cũng đang trong tình trạng kiệt quệ!
Một khi tinh thần lực của hắn hao tổn hoàn toàn thì bốn luồng năng lượng đang bị hắn áp chế kia sẽ trực tiếp xé nát hắn, nếu may mắn thì chí ít cũng bị trọng thương.
Vì vậy, lúc này Hàn Phong như đang đứng trong tuyệt cảnh!
Cảm thụ tinh thần lực đang nhanh chóng xói mòn, Hàn Phong trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Tinh thần lực của hắn trải qua hư linh ảo cảnh rèn luyện sớm đã cường đại khó tin, nếu như không gặp phải trường hợp gì đặc thù ngoài ý muốn thì chắc chắn tinh thần hắn còn có thể tiếp tục đề cao.
Với tinh thần lực hiện nay của hắn, phóng nhãn khắp đại lục, không dám nói là tuyệt vô cận hữu nhưng cũng không có mấy người có thể so được.
Nguyên bản rất tự tin với tinh thần lực của bản thân, Hàn Phong cũng không ngờ được bốn viên cửu phẩm đan dược khi bạo đan lại có thể sinh ra năng lượng khổng lồ như vây.
Thật ra nếu chỉ đơn thuần là bốn luồng năng lượng đan bạo thì hắn hoàn toàn có thể hấp thu, mặc dù sẽ có chút chật vật nhưng tuyệt đối không có vấn đề gì lớn.
Bất quá đó chỉ là ở tình huống bình thường chứ không phải như tình huống bốn viên đan dược bị dẫn bạo theo kiểu dây chuyền như lúc này.
Hắn không ngờ rằng, bốn viên cửu phẩm đan dược sau khi bạo đan thì năng lượng sản sinh ra khi va chạm với nhau lại khiến cho không gian vặn vẹo hình thành bên một luồng hấp lực hấp thu thiên địa nguyên tố bên ngoài để không ngừng lớn mạnh lên.
Chính vì lý do này cho nên Tiên Thiên đấu khí của hắn có tốc độ hấp thu cực nhanh nhưng đồng thời bốn luồng năng lượng này cũng đang từ từ tăng trưởng. Tuy tốc độ có chút chậm nhưng cũng tạo thành phiền toái rất lớn cho hắn.
Thời gian tiếp tục trôi qua, mọi người trên khán đài tuy rằng không rõ trên người Hàn Phong đang phát sinh chuyện gì nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hàn Phong lúc này cũng hiểu được là Hàn Phong hắn đang gặp phiền phức.
Tiêu Linh ngồi bên cạnh Tiêu Tấn cũng đang rất lo lắng nhìn chăm chú vào Hàn Phong, nàng cũng phát hiện ra trên trán Hàn Phong lúc này đầy mồ hôi cho nên càng lo lắng hơn. Nàng gấp giọng hỏi Phí lão:
- Phí lão, Hàn Phong có thể gặp chuyện gì ngoài ý muốn không? Đã lâu như vậy mà sao đám năng lượng kia vẫn chưa dịu xuống?
Vừa nghe Tiêu Linh nói, Phí lão liền hiểu được ý tứ của nàng, chân mày lão hơi nhíu lại rồi trầm mặt cẩn thận nhìn về phía Hàn Phong.
Một lát sau, Phí lão mới mở miệng trả lời Tiêu Linh, nhưng ngữ khí lại có chút ngưng trọng:
- Tình huống của Hàn Phong có chút bất ổn, năng lượng trên quảng trường đã bị hắn hấp thu hơn phân nửa nhưng không biết nguyên nhân gì mà đám năng lượng đó lại có thể hấp thu thiên địa nguyên tố xung quanh để bổ sung. Nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy thì chỉ sợ Hàn Phong sẽ không chống đỡ nổi!
- Phí lão, người nhanh nhanh nghĩ biện pháp giúp hắn đi!
Phí lão lại nói:
- Công chúa không cần khẩn trương, nhìn tình huống của Hàn Phong tựa hồ vẫn có thể tiếp tục duy trì một đoạn thời gian ngắn, nếu hắn có thể hấp thu toàn bộ đám năng lượng này thì đối với tu luyện của hắn sẽ có chỗ tốt rất lớn.
Dừng một chút, Phí lão nói tiếp:
- Hơn nữa, với thực lực của ta lúc này nếu đi vào bên trong đó cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi, về phần muốn cứu Hàn Phong ra là rất khó!
- Sao có thể như vậy được? Ngay cả Phí lão mà cũng không có cách nào sao!
Tiêu Linh nghe Phí lão nói vậy thì càng thêm lo lắng.
Phí lão chỉ đành thở dài, hai mắt tập trung nhìn vào Hàn Phong ở đằng xa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Ngược lại với bên này, Lâm Chấn Khôn khi thấy Hàn Phong lâm vào tuyệt cảnh thì biểu tình trên mặt cũng có chút hoà hoãn.
- Tiểu tử này xem ra lần này chắc chắn phải chết rồi!
Lâm Chấn Khôn thấp giọng cười nói. Bằng vào Thiên giai thực lực của hắn rất dễ dàng nhận ra đám năng lượng cuồng bạo kia lúc này khủng bố như thế nào, cho dù là hắn muốn bình yên ở bên trong đó một chút thời gian cũng rất khó khăn chứ đừng nói là một Địa giai võ giả như Hàn Phong.
Tuy hắn không biết Hàn Phong làm sao có thể bình yên ở giữa đám năng lượng cuồng bạo đó thời gian lâu như vậy, nhưng hắn lúc này cũng đã phát hiện ra khí tức trên người Hàn Phong có chút hỗn loạn, hiển nhiên tình huống không được tốt cho lắm.
Mọi người bên ngoài lo lắng thì Hàn Phong lúc này lại đang cố gắng giãy dụa kiên trì.
Thời gian từng chút một trôi qua, lúc này đấu khí trong cơ thể Hàn Phong đã tăng lên rất nhiều nhưng kèm theo đó là tinh thần lực trong tinh thần hải của hắn cũng đang dần khô kiệt. Nếu như không có kỳ tích gì xảy ra thì chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, hắn sẽ mất đi sự áp chế với đám năng lượng xung quanh.
Uy lực của bốn luồng năng lượng cuồng bạo chồng chất lên nhau thì ngay cả Thiên giai cường giả cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình chứ đừng nói chi Hàn Phong lúc này.
Một khi tinh thần của hắn hoàn toàn tiêu hao, chỉ sợ trong nháy mắt hắn sẽ biến thành cát bụi.
Nghĩ vậy, hắn thầm cười khổ liên tục, hắn trăm triệu lần cũng không ngờ bản thân lại gặp phải tình huống như thế này.
Lúc này mọi người xung quanh đều đã nhận ra tình cảnh của hắn, họ đồng dạng cũng minh bạch sự cường đại của đám năng lượng kia. Vì vậy rất nhiều người không còn tâm tình để tiếp tục lưu lại nữa mà nhanh chóng xoay người rời đi, dù sao mạng nhỏ của bản thân vẫn là quan trọng nhất!
Chỉ một thoáng sau, nguyên bản quảng trường đang rất náo nhiệt đột nhiên trở nên trống trãi, trừ vài bóng thân ảnh ở xa xa thì không còn bóng dáng ai ở gần cả.
Trên khán đài, dưới mệnh lệnh của Tiêu Tấn đại bộ phận mọi người cũng đều nhanh chóng thoái lui.
Tiêu Tấn nhìn Hàn Phong đứng giữa quảng trường, trên mặt nhìn không ra chút biểu tình nào, trầm giọng nói:
- Phí lão, ngươi hộ tống Tiêu Linh rời khỏi chỗ này, lát nữa nếu van nhất Hàn Phong không thể khống chế đám năng lượng kia nữa, nói không chừng nơi này cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Không! Ta muốn ở lại, ta không thể nhìn Hàn Phong một mình gặp nạn!
Tiêu Linh đột nhiên nghiêm giọng nói.
- Linh nhi, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tình.
Tiêu Tấn nghe vậy liền khuyên nhủ Tiêu Linh.
Mà Phí lão đang đứng bên cạnh Tiêu Linh,hai mắt lại đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Hàn Phong như đang tự hỏi cái gì. Ngay khi Tiêu Tấn đang khuyên bảo Tiêu Linh, thanh âm có chút gấp gáp của Phí lão vang lên:
- Công chút, lão phu vừa nghĩ đến một việc có thể trợ giúp Hàn Phong vượt qua nguy cơ lúc này!
Bên kia, Hinh Nhã cũng đã khôi phục được chút sức lực, nãy giờ nàng vẫn chăm chú nhìn Hàn Phong, lúc này thấy trán hắn liên tục đổ mồ hôi, trên gương mặt cương nghị đó lại có chút uể oải và thống khổ. Chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng nàng có chút đau nhói, nhưng hiện giờ nàng cũng không thể trợ giúp gì được, chỉ có thể đưa mắt tiếp tục chăm chú nhìn hắn.
Đúng lúc này, một tiếng đàn du dương chợt xuyên thấu qua màn năng lượng cuồng bạo bên ngoài truyền vào lỗ tai Hinh Nhã và Hàn Phong.
Hinh Nhã có chút nghi hoặc, nàng không hiểu là ai mà trong lúc này mà còn có thể đánh đàn? Ngay lập tức nàng lièn dời đôi mắt đang nghi hoặc của mình về hướng phát ra tiếng đàn thì thấy thân ảnh của Tiêu Linh.
Tiêu Linh lúc này vẻ mặt rất chăm chú, đôi tay ngọc nhanh chóng điểm lên băng huyền cổ cầm trước mặt. Từng âm điệu du dương êm tai theo đôi tay nàng không ngừng vang lên.
Hinh Nhã khi tới Thiên Tinh đế quốc đã từng nghe qua đại danh của Tiêu Linh nhưng lúc này là lần đầu tiên nghe được tiếng đàn của Tiêu Linh.
- Không ngờ trên thế giới này lại có tiếng đàn tuyệt mỹ như thế!
Ngay cả một người luôn đắm chìm trong luyện dược như Hinh Nhã cũng nhịn không được cảm thán khi nghe tiếng đàn của Tiêu Linh.
Trong lúc nàng đang cảm thán thì cũng phát hiện vẻ mặt Hàn Phong tựa hồ có chút biến hoá.
Vẻ mặt Hàn Phong vốn đang có chút thống khổ, dưới âm điệu du dương của tiếng đàn đang dần hoà hoãn lại. Tinh thần lực vốn đang dần trở nên khô kiệt của hắn ngay khi tiếng đàn vang lên tựa hồ cũng có chút biến hoá.
Lúc nghe thấy tiếng đàn vang lên, Hàn Phong cũng có chút sửng sốt, nhưng lập tức liền biết đây là tiếng đàn của Tiêu Linh.
Tiếng đàn vừa lọt vào tai, Hàn Phong liền cảm thấy tinh thần lực của mình rung lên, tinh thần hải vốn đang khô kiệt lại phát sinh biến hoá.
Cảm thụ được sự biến hoá của tinh thần hải, Hàn Phong kích động không thôi. Hắn liền vội vàng tập trung tinh thần dung hợp với tiếng đàn.
Chỉ một lát sau, tinh thần lực của hắn như dâng trào lên trong tinh thần hải của hắn. Nguyên bản sự áp chế với bốn luồng năng lượng xung quanh đang dần mất đi thì lúc này đã trở lại hoàn toàn.
Tiếng đàn tiếp tục vang lên, Hàn Phong dưới sự trợ giúp của tiếng đàn, nhanh chóng lấy lại tinh thần bắt đầu tiếp tục điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh.
Gần nửa ngày sau, đám năng lượng khủng bố trên quảng trường đã không còn lại bao nhiêu. Dưới sự trợ giúp của Tiêu Linh, tinh thần lực của Hàn Phong cũng chậm rãi khôi phục, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng cũng đủ để đối phó vứoi đám năng lượng cuồng bạo kia.
Khi tia năng lượng cuối cùng tiến vào thân thể hắn, cả quảng trường liền yên tĩnh lại.
Hinh Nhã nửa nằm trên mặt đất vẫn đang chăm chăm nhìn Hàn Phong, lúc này nàng lại nghe thấy trên người hắn vang lên tiếng xương cốt rắng rắc vang lên. Sau đó, một cổ khí tức cường đại từ người hắn đột nhiên bạo phát.
Đồng thời hai mắt vốn đang nhắm chặt của Hàn Phong cũng mở ra.
Nhẹ thở ra một hơi, hai mắt Hàn Phong khẽ sáng lên, trên mặt cũng lộ vẻ mừng rỡ.
Lần này hấp thu năng lượng đan bạo của bốn viên cửu cấp đan dược đã giúp hắn đang từ Địa giai tứ phẩm một bước nhảy lên Địa giai bát phẩm, hỡn nữa khoảng cách đến cửu phẩm cũng không xa.
Sau khi đám năng lượng cuồng bạo hoàn toàn tiêu thất, cả quảng trường cũng khôi phục lại yên tĩnh nhưng trên mặt đất xung quanh lại biến thành một đám hỗn loạn.
Nhưng lúc này cũng không ai đi chú ý tới những thứ này.
Tiêu Linh ngay khi đám năng lượng vừa biến mất liền đình chỉ đánh đàn, vẻ mặt vui sướng nhìn Hàn Phong.
Lúc Tiêu Tấn đang khuyên nàng rời đi thì Phí lão đột nhiên nghĩ ra cách trợ giúp Hàn Phong.
Do lúc trước thấy Hàn Phong có thể cộng minh cùng tiếng đàn của Tiêu Linh để tiến vào một cảnh giới kỳ diệu nào đó, Phí lão liền thử để Tiêu Linh đàn một khúc em có thể trợ giúp được gì không.
May mắn là tiếng đàn của Tiêu Linh quả thật có thể trợ giúp cho Hàn Phong. Với thực lực của Phí lão, rõ ràng có thể phát hiện được trong nháy mắt khi tiếng đàn vang lên, khí tức đang hỗn loạn trên người Hàn Phong liền bình ổn trở lại.
Thấy vậy, Phí lão liền mừng rỡ vội vàng bảo Tiêu Linh tiếp tục đàn. Lúc đó Phí lão cũng đã thầm quyết định, nếu tiếng đàn của Tiêu Linh vẫn không thể giúp đỡ cho Hàn Phong thì lão sẽ liều cái mạng già của mình xông vào cứu Hàn Phong ra.
Phí lão quyết định như vậy chỉ vì không muốn thấy Tiêu Linh bi thương mà thôi. Dù sao, lão cũng chứng kiến Tiêu Linh từ nhỏ lớn lên tới bây giờ cho nên trong lòng lão từ sớm đã xem nàng như con gái của mình vậy.
Tiêu Tấn thấy Hàn Phong đã vượt qua nguy hiểm, thầm nhẹ nhõm trong lòng. Sự tình đã đến nước này, hắn cũng không dám hi vọng Hàn Phong có thể đạt được thành tích gì trong đại hội lần này nữa. Quan trọng hơn là Tiêu Tấn hắn tin tưởng vào tiềm lực của Hàn Phong, nên khi thấy Hàn Phong bình yên vộ sự hắn cũng yên lòng.
Thêm nữa, với thực lực của hắn tự nhiên có thể phát hiện ra thực lực của Hàn Phong đã có một bước đột phá rất lớn, đây chắc hẳn là kết quả sau khi Hàn Phong hấp thu toàn bộ đám năng lượng kia.
Nhìn Hàn Phong, Tiêu Tấn lúc này cũng không khỏi cảm thán:
- Tiểu tử này đúng là quái vật mà, lần đầu gặp mặt, hắn chỉ là một Nhân giai võ giả, không ngờ chỉ vài tháng sau đã trưởng thành đến trình độ này!
Nhưng dù sao, Hàn Phong càng trưởng thành, Tiêu Tấn hắn càng mừng, bởi vì hai người đều cùng một trận doanh.
Toàn bộ người còn lại trên khán đầi đều là những người quen thuộc với Hàn Phong, lúc này ai cũng vui mừng vì hắn được bình an vô sự. Nhưng có một người ngoại lệ, chính là Lâm gia chi chủ - Lâm Chấn Khôn.
Lúc Lâm Chấn Khôn vừa nghe tiếng đàn của Tiêu Linh vang lên, trong lòng hắn đã cảm thấy có chút không yên. Quả nhiên, được tiếng đàn trợ giúp, Hàn Phong đã thuận lợi áp chế được đám năng lượng kia. Thấy cảnh này, Lâm Chấn Khôn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Tiếng đàn vốn vô cùng thuận tai thì với hắn lúc này là thứ âm thanh khiến hắn chói tai nhất.
Lúc đó, mấy lần hắn đã muốn tiến lên ngăn cản nhưng do Phí lão đã sớm có đề phòng, lúc nào cũng để mắt tới hắn, bảo hộ bên cạnh Tiêu Linh. Biết Phí lão đề phòng nên Lâm Chấn Khôn không dám động thủ. Mà cho dù hắn có dám thì hắn cũng không phải đối thủ của Phí lão.
Không biết làm sao, hắn chỉ có thể âm trầm ngồi yên tại chỗ. Khi thấy đám năng lượng cuồng bạo kia ngày càng ít đi, trong lòng hắn càng trầm trọng hơn.
Sau khi hấp thu đám năng lượng kia, thực lực của Hàn Phong đã đột thăng lên Địa giai bát phẩm nhưng bởi vì tinh thần lực trước đó bị hao tổn quá nhiều nên hiện giờ sắc mặt hắn có chút mệt mỏi.
Nhưng cái này cũng không mấy ảnh hưởng tới hắn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là toàn có thể khôi phục lại được.
Hàn Phong đưa mắt nhìn quanh, thấy xung quanh chỗ hắn đứng là một mảnh hỗn loạn, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc này bất chợt hắn bắt gặp ánh mắt của Hinh Nhã đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Khi ánh mắt hai người chạm nhai, Hinh Nhã không biết tại sao lại không dám tiếp tục nhìn thẳng vào Hàn Phong nữa. Sau khi do dự một chút, nàng ngẩng đầu lên, ngữ khí đầy áy náy nói:
- Xin lỗi, bởi vì ta nên mới tạo thành tình huống như vậy, liên luỵ ngươi mất đi cơ hội đoạt giải quán quân.
Nghe Hinh Nhã nói, Hàn Phong cũng có chút kinh ngạc, sau đó lại nhẹ giọng nói:
- Không cần xin lỗi, kỳ thực ta cũng phải nói cám ơn ngươi.
- Cám ơn ta?
Hinh Nhã kinh ngạc ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong cười cười nói:
- Nếu không phải có cái tình huống ngoài ý muốn này thì đấu khí của ta cũng không thể đề thăng nhanh chóng như vậy được. Tất nhiên là cần phải cám ơn ngươi!
- Cái này ...
Hinh Nhã hơi choáng váng, thoáng quan sát Hàn Phong một chút, tuy thực lực nàng không cao nhưng dù sao cũng là một luyện dược đại sư nên độ mẫn cảm với đấu khí cũng không thấp. Cho nên sau khi thoáng quan sát Hàn Phong, nàng đã phát hiện khí tức trên người hắn cường đại hơn trước rất nhiều, mặc dù nàng không biết là cường đại bao nhiêu nhưng chắc chắn thực lực Hàn Phong tăng lên không chỉ một hai điểm.
Mặc dù vậy, nhưng khi nghĩ đến vì nàng mà Hàn Phong luyện đan thất bại nàng vẫn cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Với thực lực hắn bày ra ở trận đấu đầu tiên thì chắc chắn ở trận đấu thứ hai này cho dù hắn không đạt được đệ nhất thì cũng nằm trong tốp ba. Bởi vì loại trừ bản thân nàng thụ thương ra, lần đại hội này cũng chỉ có Vân Thành Hạo và Dịch Phong là có thể so với Hàn Phong.
Hàn Phong thấy vẻ mặt hổ thẹn của Hinh Nhã, nhịn không được mỉm cười lắc lắc đầu đi tới trước mặt nàng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hinh Nhã, hắn chậm rãi xoè tay ra. Bất chợt một viên ám hồng sắc dược hoàn liền hiện ra trước mắt Hinh Nhã.
Thấy viên dược hoàn này, Hinh Nhã đầu tiên là sửng sốt nhưng trong mắt nàng rất nhanh lại toát ra vẻ kinh ngạc.
- Đây ... đây là ... cửu phẩm đan dược?
Ngữ khí Hinh Nhã có chút run run vang lên.
Chớ quên, Hinh Nhã chính là một luyện dược đại sư, tuy rằng lúc này bị thương nhưng chỉ cần liếc mắt qua một chút là nàng có thể khẳng định, màu sắc óng ánh và mùi dược hương toát ra từ dược hoàn trước mặt chí ít cũng là cửu phẩm đan dược.
Càng khiến nàng kinh ngạc hơn là viên dược hoàn trong tay Hàn Phong, nàng chưa từng thấy hay nghe nói qua.
Nàng nhanh chóng tìm tòi trong ký ức của bản thân, một lát sau nàng vẫn xác định viên dược hoàn này nàng chưa từng biết đến.
Hơn nữa, trong cảm ứng của nàng, viên dược hoàng nho nhỏ này ẩn chứa năng lượng vượt xa cửu phẩm đan dược bình thường.
Nghĩ đến đây, trong đầu nàng liền nổi lên một ý niệm khó tin, lập tức kinh hô:
- Chẳng lẽ ... lại là thập phẩm linh đan?
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nàng, Hàn Phong hơi ngẩn ra, sau đó lập tức giải thích:
- Đây chỉ là một viên cửu phẩm đan dược - Huyễn Thần đan mà thôi. Mặc dù so với những cửu phẩm đan dược khác có hơi mạnh hơn một chút nhưng vẫn chưa thể đạt tới trình độ thập phẩm linh đan.
Dứt lời, Hàn Phong cũng không tiếp tục chú ý tới Hinh Nhã nữa. Bởi vì đám người Tiêu Linh đang nhanh chóng đi tới đây.
Tiêu Linh từ lúc thấy Hàn Phong bình an, liền vội vàng chạy lại đây.
Phí lão tự nhiên là theo sát phía sau, Tiêu Tấn cũng mỉm cười mang theo Tiêu Vũ chậm rãi đi tới bên này.
- Hàn Phong!
Người chưa tới, thanh âm đã tới trước. Tiêu Linh từ xa thấy Hàn Phong không có việc gì thì không nhịn được gọi tên hắn. Nhưng dù sao chỗ này cũng là quảng trường, da mặt nàng rất mỏng nên chỉ có thể đi tới trước mặt Hàn Phong cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới chứ không dám có hành động gì khác.
Thấy bộ dáng khẩn trương của nàng, Hàn Phong mỉm cười nói:
- Linh nhi, cũng may lần này có nàng, bằng không ta đã gặp nguy hiểm rồi!
Tiêu Linh vừa nghe, liền lắc đầu, nhẹ giọng gắt:
- Đồ ngốc!
Lúc này, Tiêu Tấn cũng vừa đi tới, nhìn Hàn Phong cười lớn nói:
- Hảo tiểu tử!
Hàn Phong thấy Tiêu Tấn cũng cười nói:
- Đã để bệ hạ lo lắng, thực sự xin lỗi!
Dừng một chút, Hàn Phong đưa viên dược hoàn ám hồng sắc tới trước mặt Tiêu Tấn tiếp tục cười nói:
- May mắn, ta không làm nhục mệnh, đã hoàn thành trận đấu thứ hai.
- Cái này ... thật sao?
Tiêu Tấn nhìn viên dược hoàn trước mặt, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ khiếp sợ.
Vốn Tiêu Tấn cũng không hi vọng gì, nhưng ai ngờ Hàn Phong lại có thể luyện chế thành công!
Tiêu Tấn tò mò nhìn viên dược hoàn, lẩm bẩm:
- Nhưng là, vừa rồi ... bạo đan ... ngươi lâm vào hiểm cảnh, vậy mà ngươi vẫn có thể luyện chế thành công ...
Mặc dù kinh ngạc nhưng rất nhanh Tiêu Tấn đã lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Hảo! Hảo! Hảo! Không ngờ ngươi dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể hoàn thành trận đấu, thực sự là khiến người ta kinh ngạc.
Dứt lời, Tiêu Tấn liền giao viên đan dược này cho người phụ trách.
Hàn Phong lúc này rất lo lắng cho nên tốc độ của hắn đề cao tới tận cùng, nơi hắn đi qua chỉ để lại nhữung đạo tàn ảnh nhàn nhạt.
Vừa rồi, trong đầu hắn, một tia tinh thần lực đột nhiên sinh ra ba động rất nhỏ.
Mà chính sự ba động nhỏ này lại khiến hắn kinh hãi không thôi.
Bởi vì loại ba động tinh thần này là do Hàn Phong dùng một thủ pháp đặc thù thi triển trên người Hàn Nhất Nguyên. Một khi Hàn Nhất Nguyên bị thương thì tia tinh thần lực này lập tức sẽ báo động cho Hàn Phong biết.
Loại thủ pháp này Hàn Phong có được từ trong một quyển sách cổ ở kiếp trước, nhưng chỉ có những người có huyết mạch tương liên mới có hiệu quả.
Do đó, khi tia tinh thần lực này ba động Hàn Phong liền khẳng định Hàn Nhất Nguyên đã gặp phải chuyện gì đó. Hơn nữa ba động này rất nhanh, chứng tỏ Hàn Nhất Nguyên đang gặp phải nguy hiểm rất lớn, có thể bị uy hiếp tới tính mạng.
Hàn Phong tận lực kích phát tốc độ cực hạn lao về hướng của Hàn Nhất Nguyên.
Mà lúc này, Phí lão cũng đã đuổi kịp hắn. Tuy tốc độ của Hàn Phong rất nhanh nhưng Phí lão dù sao cũng là một Thiên giai cường giả cho nên nháy mắt liền có thể đuổi kịp Hàn Phong.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Hàn Phong, sắc mặt Phí lão cũng trầm trọng, nhẹ giọng hỏi:
- Hàn tiểu tử, xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại lo lắng như vậy?
Thấy Phí lão đi theo, Hàn Phong cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Sau khi bình tâm lại một chút, hắn liền trầm giọng nói:
- Phụ thân ta gặp chuyện!
Sau đó hắn liền giản lược sự tình lại một lần.
Phí lão sau khi nghe xong liền nhíu mày nói:
- Phụ thân ngươi hôm qua đã trở lại Hàn gia. Ở đế đô này, Hàn gia tuy thực lực có xuống dốc nhưng vấn đề an toàn cũng không có gì, phụ thân ngươi sao có thể gặp chuyện được?
Hàn Phong nghe vậy thì lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, chúng ta nhanh chóng tới đó xem là biết!
Những điều Phí lão nói, Hàn Phong sao lại không biết nhưng theo khoảng cách ngày càng gần, loại ba động kia cũng càng mãnh liệt.
Tiếp đó hai người cũng không nhiều lời mà cấp tốc hướng chỗ Hàn gia chạy tới.
Hàn gia lãnh địa kỳ thực không phải ở trong đế đô mà ở vùng ngoại thành. Đây là do ngàn năm trước, Thiên Tinh đại đế an bài như vậy. Ông đem tam đại thế gia đặt ở ba phương vị khác nhau ngoài thành nhằm mục đích thủ hộ đế đô.
Vì vậy, mặc dù tốc độ của hai người Hàn Phong rất nhanh nhưng cũng phải mất một chút thời gian mới tới được lãnh địa của Hàn gia.
Khi hai người vừa tới đây liền phát hiện tràng cảnh thương tâm. Tiểu đội phụ trách hộ vệ Hàn gia lúc này đều nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, xung quanh nhuộm đỏ một màu máu tươi.
Hàn Phong và Phí lão liếc nhìn nhau rồi không hề do dự, tiếp tục lao vào bên trong.
Những nơi hai người đi qua đều là cảnh máu chảy thành sông, một đường đi tới, Hàn Phong phát hiện Hàn gia hộ vệ chết hơn trăm người, trong đó có không ít Hàn gia trực hệ đệ tử.
Đối với sống chết của những người này Hàn Phong cũng không hề quan tâm, bây giờ hắn chỉ lo lắng cho phụ thân hắn mà thôi.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong, thi thể ngày càng nhiều. Nhìn cảnh này, trong lòng Hàn Phong càng trầm xuống.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới, kiếp trước tựa hồ cũng trong khoảng thời gian này, Hàn gia bị một thế lực đáng sợ sát diệt. Phụ thân hắn cũng chết vào lúc đó.
Do Hàn Phong cũng không có cảm tình gì với Hàn gia nên không quá để tâm chuyện này. Lúc trước hắn sở dĩ định trợ giúp Hàn gia một tay là bởi vì phụ thân hắn.
Vài ngày trước, Tiêu Tấn cũng có đề cập chuyện mượn sức Hàn gia đối với Lâm gia với hắn. Tuy Hàn gia hiện giờ không có cường giả Thiên giai toạ trấn, nhưng gia tộc tồn tại cả trăm năm thì nội tình cũng không đơn giản. Nếu không, Hàn gia hiện giờ không có Thiên giai cường giả làm sao vẫn có thể đứng ở vị trị tam đại thế gia ở đế đô.
Đối với đề nghị của Tiêu Tấn, Hàn Phong cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Với việc nắm trong tay Hàn gia hắn quả thật không có hứng thú. Tuy Hàn Thiên Sơn đã từng phái người tới thông báo muốn gặp mặt hắn một lần, nhưng Hàn Phong liền trực tiếp từ chối. Đối với vị gia gia này hắn không có chút hảo cảm nào. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn mới để phụ thân hắn đi tới Hàn gia. Nếu Hàn gia khẳng khái trợ giúp hoàng thất đối phó Lâm gia thì sau khi mọi chuyện thành công, hắn sẽ cấp cho Hàn gia một viên Đoạt Thiên đan miễn phí.
Đây cũng là mục đích khi hắn để Hàn Nhất Nguyên trở lại Hàn gia.
Không nền xem thường một viên Đoạt Thiên đan này. Đoạt Thiên đan lúc trước Hàn Phong luyện chế cho Huyền Cơ Tử so với lần này bất đồng. Với tình huống của Huyền Cơ Tử, Hàn Phong tin tưởng Huyền Cơ Tử có thể trong vòng vài năm đột phá tới Thiên giai.
Mặc dù hắn không có hảo cảm gì với Hàn Thiên Sơn nhưng đối với thiên phú của lão hắn cũng biết, so với Huyền Cơ Tử lão chỉ hơn chứ không kém.
Vì vậy, một viên Đoạt Thiên đan đã đủ rồi. Hơn nữa, hắn tin chắc Hàn Thiên Sơn sẽ đồng ý giao dịch này. Mê hoặc của cảnh giới Thiên giai ở ngay trước mắt, đổi thành bất cứ kẻ nào, chắc chắn sẽ không buông tha.
Nhưng Hàn Phong vạn lần không ngờ, thế lực thần bí kia lại ra tay nhanh như vậy.
Theo ký ức kiếp trước thì lúc Hàn gia bị diệt hẳn là phải sau khi đại hội luyện dược kết thúc mấy ngày. Nhưng bây giờ sự viễn diễn ra sớm hơn so với kiếp trước rất nhiều. Xem ra, bởi vì hắn trọng sinh nên đã làm thay đổi một chút quỹ tích của lịch sử!
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Hàn Phong và Phí lão rất nhanh đã tới trung tâm lãnh địa Hàn gia, nơi này chính là hạch tâm của toàn bộ Hàn gia.
Đến gần khu trung tâm, Hàn Phong phát hiện số lượng thi thể ngày càng nhiều. Trong đó, đại bộ phận là Hàn gia đệ tử, nhưng những người này Hàn Phong nhận thức cũng không nhiều.
Khi hai người vừa tiến vào trong nội viện liền nghe thấy âm thanh chiến đấu kịch liệt truyền tới. Đồng thời tia tinh thần ba động trong lòng Hàn Phong lúc này càng mãnh liệt.
Thấy vậy, Hàn Phong không hề do dự phóng vào bên trong. Mặc kệ bên trong là ai, hắn nhất định không thể lần thứ hai trơ mắt nhìn phụ thân bị ngộ hại được.
- Hắc hắc! Hàn Thiên Sơn, vô dụng thôi, ta khuyên ngươi buông tha đi. Chênh lệch giữa Thiên giai và Địa giai là không thể vượt qua được!
Lúc này bên trong nội viện, Hàn Thiên Sơn đang một tay cầm kiếm, sắc mặt đỏ hồng, hơi thở dồn dập, nhưng nhãn thần lại rất kiên cường.
Nhìn người toàn thân hắc bào chỉ lộ ra đôi tay tái nhợt trước mặt, Hàn Thiên Sơn lạnh lùng nói:
- Hôm nay cho dù chết ta cũng muốn kéo theo vài cái đệm lưng!
- Ha ha! Khẩu khí thật lớn, bất quá sao ngươi không nhìn sau lưng ngươi thử xem, Hàn gia các ngươi đã đến lúc diệt vong!
Hắc bào nhân có chút đều đều nói.
Nghe vậy, trong mắt Hàn Thiên Sơn chợt hiện lên vẻ thống khổ, đau đớn.
Khoé mắt khẽ liếc nhìn về phía sau, hiện trường lúc này ngoại trừ Hàn Thiên Sơn hắn cũng chỉ còn một mình đứa con tư sinh mà lúc trước hắn không xem trọng là Hàn Nhất Nguyên còn đứng được.
Lúc này Hàn Nhất Nguyên đang đối mặt với ba gã hắc y nhân giáp công. Ba tên này đều là cao thủ Địa giai, hỡn nữa tu vi cũng không kém Hàn Nhất Nguyên.
Dù vậy nhưng Hàn Nhất Nguyên vẫn không ngừng vung trường đao trong tay bức lui ba tê này. Trong lúc nhất thời khiến bọn chúng không thể nào tiếp cận Hàn Nhất Nguyên.
Hàn Nhất Nguyên đang thi triển chính là Phá Thiên tam thập lục thức mà Hàn Phong lúc trước dạy cho hắn, phối hợp với Bán bộ thân pháp cùng với Thanh phong quyết. Cho nên lúc này hắn vẫn không rơi xuống hạ phong.
Thấy thực lực Hàn Nhất Nguyên dĩ nhiên lại mạnh mẽ như vậy, Hàn Thiên Sơn cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cảm giác kinh ngạc này chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Bởi vì hắn biết có tên hắc bào nhân trước mặt thì Hàn gia hôm nay khó tránh khỏi bị diệt vong.
Nghĩ đến đây, Hàn Thiên Sơn không khỏi cảm thấy một tia lạc tich, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía hắc bào nhân lại tràn ngập thù hận.
- Các hạ rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn diệt Hàn gia ta?
Hàn Thiên Sơn không cam lòng hỏi.
Hắn thật sự không nghĩ ra, mấy năm năm Hàn gia hành sự rất lặng lẽ và ẩn nhẫn, không hề đắc tội ai, nhưng không hiểu tại sao đám người này lại tìm tới cửa.
- Vấn đề này, ngươi giữ lại từ từ ngẫm nghĩ đi! Ta không muốn chơi đùa với ngươi nữa, nên bây giờ ngươi nên chết đi, tiếp sau đó ta cũng sẽ tiễn đám người còn lại của Hàn gia đi theo ngươi, ha ha ha.
Dứt lời, thân hình hắc bào nhân liền động, khi Hàn Thiên Sơn kịp phản ứng thì hắc bào nhân đã ở ngay trước mặt hắn.
Hàn Thiên Sơn chưa bao giờ có cảm giác tử vong gần như vậy, cảm giác này khiến thân thể hắn cũng không kịp phản ứng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn một đôi tay tái nhợt không ngừng biến lớn trước mắt.
- Hàn gia xong rồi!
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Hàn Thiên Sơn vào lúc này.
Nhưng đúng lúc này, một đạo thân ảnh chợt xuất hiện, một quyền không chút do dự xuất ra mang theo tiếng không khí bị ma sát mãnh liệt.
Nghe thấy âm thanh này, hắc bào nhân cũng biến sắc, một quyền kia mang tới cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, cho nên hắn không hề do dự, thân hình vội vàng lui lại phía sau, khó khăn lắm mới tránh được một quyền này.
Mà đồng thời lúc này bên phía Hàn Nhất Nguyên cũng đồng dạng xuất hiện một đạo thân ảnh.
Hàn Nhất Nguyên đang đau khổ giãy dụa đột nhiên cảm thấy hoa mắt rồi bên tai truyền tới âm thanh:
- Phanh! Phanh! Phanh!
Ngay khi Hàn Nhất Nguyên vừa nghe thấy âm thành này, ba tên đang vây công hắn cũng trực tiếp bị đánh bay đi, đập mạnh vào vách tường.
Mà lúc này, thân ảnh kia đã đứng trước người Hàn Nhất Nguyên.
Mạnh mẽ trấn tĩnh tinh thần, Hàn Nhất Nguyên thấy thân ảnh trước mặt thì lập tức buột miệng thốt lên:
- Phong nhi!
Chương 250: Quỷ kế của Lâm gia.
Hinh Nhã nhất thời mở mắt ra nhất thời nàng thấy một khuôn mặt chỉ cách mình trong gang tấc.
Bởi vì tinh thần lực bị phản phệ mà lúc này dòng suy nghĩ của Hinh Nhã có chút hỗn loạn. Trong lúc nhất thời ngược lại có chút mê man, không khỏi mở miệng nói rằng:
- Ngươi là ai?
Hàn Phong vừa nghe vậy có chút sững sờ, lập tức giải thích nói:
- Hinh Nhã tiểu thư, ta chỉ bất quá thấy ngươi tẽ xỉu vì vậy mà thuận tiện cứu tỉnh ngươi dậy. Cũng không có ý tứ gì khác. Ngươi đã tỉnh rồi thì ta đi trước.
Nói xong, Hàn Phong đặt Hinh Nhã xuống sau đó nhanh chóng ly khai khỏi quảng trường chỉ để lại Hinh Nhã vẫn đang mê man ở giữa sân đang nhìn bóng lưng Hàn Phong dần tiêu thất.
Vầ phần người phụ trách lúc này vẫn như cũ bị thực lực cường đại của Hàn Phong chấn nhiếp, nhất thời không có kịp phản ứng.
Thẳng đến khi những người khác nhắc nhở thì hắn mới vội vàng tuyên bố kết quả lần thi đấu này.
Không ngoài ý muốn thì Hàn Phong chính là người đứng đầu trong trận tỷ thí này. Đối với việc người đại biểu cho quốc gia mình thắng lợi hắn vô cùng cao hứng.
Trên quảng trường ít nhất có đến tám phần là con dân của Thiên Tinh đế quốc. Tại thời điểm người phụ trách công bố kết quả thì trên quảng trường nhất thời vang lên một cảnh náo nhiệt, tiếng hoan hô không ngớt.
Mà người tạo thành tất cả chuyện này là Hàn Phong thì đã trở lại hoàng cung.
Tuy rằng lúc trước dùng tính áp đảo lực lượng để đánh bại ba người Hinh Nhã liên thủ thi thuật nhưng trên thực tế thì tinh thần lực của hắn cũng tiêu hao tới hơn phân nửa.
Vì vậy bây giờ trầm tĩnh lại cũng cảm thấy có chút uể oải.
Bây giờ hắn cũng thừa nhận Linh hồn hợp kích chi thuật trong truyền thuyết vô cùng cường đại. Nếu như không phải hắn ở trong Hư Linh Ảo Cảnh đã đem tinh thần lực của mình rèn đúc vô kiên bất tồi thì hôm nay hắn vô pháp ngăn cản được.
Hàn Phong cũng không có để ý tới những sự tình sau đó. Dù sao thì trận tỷ thí thứ hai cũng phải hai ngày nữa mới có thể diễn ra. Vì vậy trong lúc này Hàn Phong nắm chặt thời gian nỗ lực khôi phục lại tinh thần lực bị tiêu hao. Tranh thủ thời gian để có thể đạt được trạng thái tốt nhất tiến hành thi đấu trận đấu thứ hai.
Lúc này thì Tiêu Linh, Phí lão cùng với nhóm người Tiêu Tẫn cũng vừa xem màn trình diễn của Hàn Phong. Nhưng thấy hắn đang khoanh chân tu luyện nên cũng không có ý quấy rầy.
Mà sau khi trận đấu kết thúc thì sự náo nhiệt của quảng trường cũng dần dần giảm xuống. Khán giả trên khán đài cũng lần lượt ra về.
Lâm Chấn Khôn trở lại phủ đệ, bây giừ hắn đang âm trầm ngồi trong thư phòng.
- Không nghĩ tới Hàn Phong này lại có bản lĩnh như thế.
Lâm Chấn Khôn nhớ tới lúc trước Hàn Phong hời hợt đánh bại sự liên thủ của ba vị đại sư luyện dược sư, trong lòng không khỏi cả giận nói.
Ngẫm lại, Lâm Chấn Khôn lập tức lẩm bẩm nói:
- Như vậy, không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Hôm nay Hàn Phong đã bày ra thực lực như vậy rồi thì hiển nhiên trận đấu thứ hai hắn có thể đạt được vòng nguyệt quế. Đối với Lâm gia thì chuyện này không có gì là tốt đẹp cả. Hơn nữa bây giờ hắn tự nhiên thụ thương không nhẹ, cũng không biết có ảnh hưởng đến cuộc thi đấu hai ngày nữa hay không.
Lâm Chấn Không cảm giác mình không thể tiếp tục ngồi chờ chết thêm được nữa. Hắn phải nghĩ biện pháp ngăn cản Hàn Phong giành được chức quán quân ở trong đại hội lần này.
Một đêm tu luyện của Hàn Phong duy trì đến lúc bình minh. Lúc này mới chỉ hứng sáng, qua một đêm thôi thì tổn thất tinh thần lực của ngày hôm qua đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Mà ngay khi Hàn Phong vừa bước ra sân thì một thị nữ đã đứng chờ trước cửa bước lên phía trước nói với Hàn Phong vài câu.
Nghe được Tiêu Tấn dĩ nhiên có việc tìm mình, Hàn Phnog cũng không có nghi hoặc liền theo thị nữ đến đại điện.
Lúc này trên đại điện Tiêu Tân đang ngồi trên ngai vàng lắng nghe quần thần nói chuyện. Nhưng ngay khi nhìn thấy bóng dáng của Hàn Phong từ phía xa thì sắc mặt Tiêu Tấn tựa hồ cũng không được khá lắm.
Khi Hàn Phong đến thì mọi ánh mắt trên đại điện đều đổ dồn về phía hắn. Có thể trở thành người đứng trên đại điện này thì sao lại có thể là dạng người hời hợt được. Những người này tự nhiên từ lâu đã biết được tin tức về Hàn Phong.
Phụ thân là con tư sinh của gia chủ Hàn gia Hàn Thiên Sơn. Từ nhở bị gia tộc khi dễ, hơn ba năm trước cùng với phụ thân bội phản Hàn gia. Tuy rằng tiến nhập Huyền Thiên tông để tu luyện nhưng sau đó một năm đại biểu cho Huyền THiên tông tham gia Thiên Thánh đại hội mười năm tổ chức một lần. Ở tại thịnh hội này hắn bày ra thiên phú kinh người, cuối cùng ở trong trận chung kết gặp Lý Ngọc của Thiên Môn sau một hồi tranh đấu khốc liệt cũng đã giành được vòng nguyệt quế.
Hào quang như vậy cũng đủ để hấp dẫn thế nhưng. Nhưng ngày hôm nay Hàn Phong lại có một buổi trình diễn xuất sắc nữa. Dùng một địch ba, khuất phục ba vị đại sư luyện dược sư.
Lần thứ hai bày ra năng lực của đại của mình nhưng ở trên một lĩnh vực bất đồng.
Một thiếu niên mười lăm tuổi trên phương diện tu luyện đấu khí thì có thể khẳng định không có một ai có được thiên phú như hắn. Nhưng điều làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là thiên phú của thiếu niên này không ngờ lại kinh khủng đến như vậy. Tại phương diện luyện dược cũng không khác gì tu luyện đấu khí. Thậm chí còn có phần siêu việt hơn rất nhiều.
Một thiên tài đáng sợ như vậy chỉ sợ tương lai cũng không thể nào tìm được người thứ hai.
Cho nên bây giờ trên đại điện tất cả mọi người mới đồng loạt đưa ánh mắt về phía Hàn Phonh. Hàng loạt ánh mắt bất đồng, hiển nhiên cũng không ngừng có những câu hỏi hiện lên trong đầu của những người đang đứng ở đây.
Tiêu Tấn thấy Hàn Phong tiến đến, cũng không có thể hiện bất cứ biểu tình nào. Chẳng qua trong lúc mọi người không có chút ý thì hắn bất khả tư nghị nhìn về phía Hàn Phong.
Thấy động tác này của Tiêu Tấn hiển nhiên Hàn Phong cũng hiểu ý, lập tức gật đầu.
Hiển nhiên hành động kia của Tiêu Tấn chính là nhắc nhở Hàn Phong. Kế tiếp khả năng có một chút phiền phức cho nên hắn cần phải cẩn thận.
Quả nhiên sau khi Hàn Phong xuất hiện thì trên đại điện có một lão giả mặc thanh sắc trường bào trầm ổn bước ra phía trước hướng về phía Tiêu Tấn nói:
- Bệ hạ bây giờ Hàn Phong đã đến, vừa rồi theo như lời của hạ thần, hiện tại bệ hạ hẳn là đã có quyết định.
Thoáng đánh giá lão giả này, Hàn Phong đối với người này cũng không có nhận ra nhưng qua khí tức trên người của hắn thì Hàn Phong phát hiện dĩ nhiên đối phương là một Thiên giai cường giả.
Lập tức trong đầu Hàn Phong hiện lên một cái tên Lâm gia gia chủ Lâm Chấn Khôn.
Mà kế tiếp Tiêu Tấn nói cũng đã xác minh điều suy đoán của Hàn Phong là đúng. Hai mắt Tiêu Tấn lạnh lùng nhìn Lâm Chấn Khôn thời dài nói:
- Hàn Phong, ngươi tới thật đúng lúc. Trẫm và Lâm ái khanh vừa vặn vừa mới bàn về trận thi đấu thứ hai. Cho nên trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.
Hàn Phong tuy rằng đã được Tiêu Tấn ám chỉ nhưng lúc này cũng có chút hồ đồ hỏi lại:
- Bệ hạ, lần đại hội này ta chính là người dự thì, có thể có ý kiến gì chứ?
Ai biết Tiêu Tấn tự niên lắc đầu nói:
- Không chuyện này chỉ có ngươi mới có thể quyết định. Nếu như là những người khác thì nhất định những người ở đây đại bộ phận đều cảm thấy bất mãn.
Tiêu Tấn tiếp tục nói:
- Là như thế này, bởi vì ngày thi đấu hôm qua, ba gã đại sư luyện dược sư cuối cùng đều không hẹn mà thụ thương. Theo phỏng đoán thì nội trong một ngày đêm không thể nào khôi phục lại được.
Lúc này Hàn Nhất Nguyên đang đối mặt với ba gã hắc y nhân giáp công. Ba
tên này đều là cao thủ Địa giai, hỡn nữa tu vi cũng không kém Hàn Nhất Nguyên.
Dù vậy nhưng Hàn Nhất Nguyên vẫn không ngừng vung trường đao trong tay bức lui ba tê này. Trong lúc nhất thời khiến bọn chúng không thể nào tiếp cận Hàn Nhất Nguyên.
Hàn Nhất Nguyên đang thi triển chính là Phá Thiên tam thập lục thức mà Hàn Phong lúc trước dạy cho hắn, phối hợp với Bán bộ thân pháp cùng với Thanh phong quyết. Cho nên lúc này hắn vẫn không rơi xuống hạ phong.
Thấy thực lực Hàn Nhất Nguyên dĩ nhiên lại mạnh mẽ như vậy, Hàn Thiên Sơn cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cảm giác kinh ngạc này chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Bởi vì hắn biết có tên hắc bào nhân trước mặt thì Hàn gia hôm nay khó tránh khỏi bị diệt vong.
Nghĩ đến đây, Hàn Thiên Sơn không khỏi cảm thấy một tia lạc tich, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía hắc bào nhân lại tràn ngập thù hận.
- Các hạ rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn diệt Hàn gia ta?
Hàn Thiên Sơn không cam lòng hỏi.
Hắn thật sự không nghĩ ra, mấy năm năm Hàn gia hành sự rất lặng lẽ và ẩn nhẫn, không hề đắc tội ai, nhưng không hiểu tại sao đám người này lại tìm tới cửa.
- Vấn đề này, ngươi giữ lại từ từ ngẫm nghĩ đi! Ta không muốn chơi đùa với ngươi nữa, nên bây giờ ngươi nên chết đi, tiếp sau đó ta cũng sẽ tiễn đám người còn lại của Hàn gia đi theo ngươi, ha ha ha.
Dứt lời, thân hình hắc bào nhân liền động, khi Hàn Thiên Sơn kịp phản ứng thì hắc bào nhân đã ở ngay trước mặt hắn.
Hàn Thiên Sơn chưa bao giờ có cảm giác tử vong gần như vậy, cảm giác này khiến thân thể hắn cũng không kịp phản ứng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn một đôi tay tái nhợt không ngừng biến lớn trước mắt.
- Hàn gia xong rồi!
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Hàn Thiên Sơn vào lúc này.
Nhưng đúng lúc này, một đạo thân ảnh chợt xuất hiện, một quyền không chút do dự xuất ra mang theo tiếng không khí bị ma sát mãnh liệt.
Nghe thấy âm thanh này, hắc bào nhân cũng biến sắc, một quyền kia mang tới cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, cho nên hắn không hề do dự, thân hình vội vàng lui lại phía sau, khó khăn lắm mới tránh được một quyền này.
Mà đồng thời lúc này bên phía Hàn Nhất Nguyên cũng đồng dạng xuất hiện một đạo thân ảnh.
Hàn Nhất Nguyên đang đau khổ giãy dụa đột nhiên cảm thấy hoa mắt rồi bên tai truyền tới âm thanh:
- Phanh! Phanh! Phanh!
Ngay khi Hàn Nhất Nguyên vừa nghe thấy âm thành này, ba tên đang vây công hắn cũng trực tiếp bị đánh bay đi, đập mạnh vào vách tường.
Mà lúc này, thân ảnh kia đã đứng trước người Hàn Nhất Nguyên.
Mạnh mẽ trấn tĩnh tinh thần, Hàn Nhất Nguyên thấy thân ảnh trước mặt thì lập tức buột miệng thốt lên:
- Phong nhi!
Hai thân ảnh bất ngờ xuất hiện này chính là Hàn Phong và Phí lão.
Hai người khi vừa nghe thấy âm thanh chiến đấu bên trong thì không hề do dự cấp tốc lao vào.
Lúc hai người vừa vào, liếc mắt đã thấy Hàn Nhất Nguyên đang bị vây công và Hàn Thiên Sơn đang ngây ngốc nhìn công kích của đối thủ.
Thấy một màn này, Hàn Phong và Phí lão thập phần ăn ý, hai người không hề nói gì, mỗi người một hướng tách ra.
Hàn Phong vừa thăng cấp lên Địa giai bát phẩm, tuy rằng tinh thần lực còn chưa khôi phục nhưng đối phó với ba tên thực lực chỉ bằng Hàn Nhất Nguyên vẫn rất dễ dàng. Cho nên khi vừa giao thủ, ba tên Địa giai cao thủ nãy giờ không ngừng bức ép Hàn Nhất Nguyên trong nháy mắt đã bị Hàn Phong đánh bay đi.
Về phần Phí lão bên kia, tuy hắc bào nhân có tính cảnh giác rất cao, trong nháy măt Phí lão xuất thủ đã kịp phản ứng lui lại phía sau nhưng Phí lão dù sao cũng là một Thiên giai cao thủ, một kích toàn lực của lão làm sao có thể dễ dàng tránh né như vậy!
Hắc bào nhân cảm thụ khí tức cường đại trên người Phí lão cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức vận chuyển toàn thân đấu khí lên quyền đầu nghênh đón công kích của Phí lão.
Phí lão thấy người này phản ứng nhanh như vậy cũng có chút kinh ngạc nhưng chỉ thoáng kinh ngạc mà thôi, rất nhanh sắc mặt lão liền trở về vẻ lãnh đạm. Quyền kình của lão không chút nào ngừng lại mà còn đẩy nhanh hơn hướng tới hắc bào nhân.
- Phanh!
Song quyền của hai người mạnh mẽ chạm vào nhau tạo nên một cỗ kình khí lan rộng ra bốn phía.
Phí lão rất kinh ngạc khi hắc bào nhân có thể tiếp được một quyền của lão, thân hình còn giữa không trung, Phí lão khẽ chuyển eo di chuyển tới trên đầu của hắc bào nhân.
- Thực lực không tồi, thử xem chiều này của lão phu đi!
Phí lão vừa nói, động tác cũng không chậm, thân thể xoay chuyển giữa không trung, lại một quyền đánh xuống.
Hắc bào nhân thấy Phí lão tiếp tục công kích thì sắc mặt cũng đại biến.
Người khác không rõ lắm chứ hắn đã cảm nhận rất sâu sắc sự kinh khủng của Phí lão. Lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi tuy Phí lão đánh lén và hắn cũng phản ứng rất nhanh nhưng cũng đã dùng đến tám phần lực. Mặc dù có thể đỡ được ông kích của Phí lão nhưng hắn rất rõ ràng một quyền của của Phí lão cũng chưa xuất hết lực đã khiến khí huyết của hắn chấn động không nhẹ, chẳng qua là đang bị hắn áp chế lại mà thôi.
Bây giờ, Phí lão lại tiếp tục xuất thủ, mà xem tư thế thì một quyền này so với quyền trước còn đang sợ hơn.
Hắc bào nhân tìm cách tránh ra nhưng đã không kịp, hắn không thể làm gì khác là mạnh mẽ vận chuyển đấu khí cố gắng tiếp một quyền này của Phí lão.
- Phanh!
Lần này kết quả không giống lần trước, lực công kích mạnh mẽ của Phí lão đã trực tiếp đánh hắc bào nhân từ trên không trung rơi thẳng xuống đất.
Hắc bào trên người hắc bào nhân chịu không nổi lực công kích đã bị chấn thành từng mảnh vải vụn. Mà bản thân hắc bào nhân bị đánh xuống đất tạo thành một cái hố to.
Phí lão và hắc bào nhân gia thủ chỉ bất quá là trong vài nhịp hô hấp nhưng tình hình lại phát sinh biến hoá rất lớn.
Hàn Thiên Sơn vốn nghĩ mình phải chết thì bây giờ lại tròn mắt kinh ngạc nhìn Phí lão đột nhiên tới cứu viện. Hàn Thiên Sơn cũng chưa từng gặp Phí lão nhưng đối với vị cường giả Thiên giai chuyên chúc hộ vệ bên Tiêu Linh công chúa vừa xuất hiện ở đế đô gần một năm nay, hắn cũng có chút nhận thức.
Đúng lúc này, Hàn Thiên Sơn cũng nghe được lời của Hàn Nhất Nguyên ở đằng sau. Quay đầu nhìn lại thì thấy trước mặt Hàn Nhất Nguyên là một thiếu niên hơi gầy gò.
Vầng trán của thiếu niên này và Hàn Nhất Nguyên có chút giống nhau, cũng có vài phần tương tự Hàn Thiên Sơn hắn. Cho nên chỉ cần liếc mắt nhìn qua là hắn liền có thể xác định thân phận của thiếu niên này.
Cảm thụ khí tức trên người Hàn Phong, Hàn Thiên Sơn có một loại trực giác: nếu để hắn và Hàn Phong đánh nhau một trận thì hắn không phải là đối thủ.
Tuy không biết tại sao lại có loại trực giác này nảy ra trong đầu nhưng Hàn Thiên Sơn đối với trực giác của bản thân rất tin tưởng, dù sao hắn cũng đã bước vào Địa giai đỉnh phong không ít năm.
Tình thế cấp bách nên vừa rồi Hàn Phong xuất thủ không hề lưu lực, cho nên ba tên Địa giai võ giả kia sau khi bị đánh va vào tường liền trực tiếp ngã nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.
Người khác không rõ, nhưng Hàn Phong lại rất rõ ràng, ba tên kia dưới một kích của hắn đã chết tại chỗ.
Thấy Phí lão bên kia cũng đã đẩy lùi hắc bào nhân, hoá giải nguy cơ trước mắt, Hàn Phong mới xoay người lại quan sát Hàn Nhất Nguyên từ trên xuống dưới, thấy ông chỉ có chút chật vật nhưng không bị thương thế gì nặng mới yên lòng.
Hàn Phong quét mắt một vòng, phát hiện có vài thi thể nằm rải rác ở một góc, trong đó có phụ tử Hàn Chính Bình và Hàn Quang lúc trước thường hay khi dễ hắn.
Sau đó, Hàn Phong lại nhìn về phía ba tên hắc bào nhân nằm trên mặt đất, cau mày hỏi:
- Phụ thân, người không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Nhất Nguyên thấy Hàn Phong và Phí lão xuất hiện cũng thầm thở phào một hơi, hắn cũng rõ ràng thực lực của Phí lão, có Phí lão ở đây thì tốt rồi.
Nghĩ tới đây, Hàn Nhất Nguyên toàn thân giống như thoát lực, hai chân có chút đứng không vững. Lúc nãy hắn còng có thể đứng chiến đấu được là nhờ vào ý chí mà kiên trì, cho nên lúc này tâm tình đã thả lỏng mới có cảm giác thoát lực như vậy.
Hàn Phong thấy vậy thì nhanh tay đỡ lấy Hàn Nhất Nguyên, lo lắng hỏi:
- Phụ thận, người không sao chứ?
Hàn Nhất Nguyên lắc đầu, cố gắng cười nói:
- Yên tâm, chỉ có chút thoát lực thôi, cũng may ngươi truyền cho ta Phá Thiên tam thập lục thức nên ta mới có thể kiên trì được đến lúc này!
Hàn Phong đang muốn mở miệng tiếp tục nói thì bất chợt từ trong hố đất do tên hắc bào nhân bị Phí lão đánh rơi xuống tạo thành lại có động tĩnh. Ngay sau đó bóng dáng hắc bào nhân kia rất nhanh đã xuất hiện.
Bất quá, bộ dáng của hắn lúc này rất chật vật. Cái áo choàng màu đen của hắn đã hoàn toàn nát vụn, để lộ ra gương mặt thật của hắn.
Hàn Phong cẩn thận quan sát thì phát hiện người này có gương mặt rất bình thường, chỉ có một điểm khiến người khác chú ý là: tên này dường như quanh năm đều ở trong một nơi âm u nào đó cho nên toàn thân hắn da dẻ thập phần tái nhợt không có một tia huyết sắc nào.
Khi Hàn Phong thấy bộ dáng của người này lại có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra.
Hắc bào nhân lạnh giọng nói:
- Lão già này, ngươi dám làm ta bị thương!
Phí lão thấy bộ dáng chật vật của hắc bào nhân cũng không để ý mà nhàn nhạt nói:
- Người là ai? Sao lại tập kích Hàn gia?
Đối mặt với vấn đề của Phí lão, hắc bào nhân chỉ lạnh lùng nói:
- Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh nhưng nếu ta muốn rời đi thì chỉ bằng một mình ngươi còn chưa đủ!
Nét mặt già nua của Phí lão tựa hồ tiếu phi tiếu, ngữ khí đều đều nói:
- Ồ! Ngươi tự tin như vậy!
Hắc bào nhân tựa hồ rất tự tin, vẫn dùng ngữ khí lạnh lùng nói:
- Việc hôm nay, ta sẽ nhớ kĩ. Tương lai sẽ hoàn trả gấp bội!
Dứt lời, thân hình hắn liền mơ hồ vặn vẹo rồi hư không tiêu thất.
Thấy một màn này, Hàn Phong và Phí lão đều có vẻ kinh sợ. Phí lão khi thấy hắc bào nhân có động tác khác thường đã nhanh chóng xông tới. Nhưng đối với tình cảnh quỷ dị như vậy, mặc dù có thực lực áp đảo nhưng Phí lão cũng trở tay không kịp.
Ngay khi Phí lão vừa xông tới thì hắc bào nhân đã tiêu thất chỉ còn lại một đống y phục rách nát đầy máu.
Hàn Phong và Phí lão liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ khiếp sợ. Hiển nhiên cả hai người đều rất kinh ngạc trước tình huống này.
Hàn Thiên Sơn đứng gần đó mặc dù cũng khiếp sợ nhưng sau khi hồi phục tinh thần, hắn lại lo lắng cho đám đệ tử Hàn gia hơn.
Lần này, đi theo hắc bào nhân không chỉ có ba tên hắc y nhân đã bị Hàn Phong đánh chết kia, Hàn Thiên Sơn lúc bắt đầu đã tận mắt thấy khoảng năm mươi tên hắc y nhân phân tán vào trong lãnh địa của Hàn gia.
Sau khi hắn báo việc này cho Hàn Phong và Phí lão, hai người nhìn nhau một cái rồi Phí lão gật đầu nhanh chóng đi các nơi xem xét.
Theo thực lực ba tên hắc y nhân bị Hàn Phong đánh chết thì hẳn là mấy tên hắc y nhân còn lại thực lực cũng không sai biệt lắm. Vì vậy Hàn Phong cũng không gấp, hắn để cho Phí lão xuất thử, hắn tin tưởng có Phí lão thì những tên kia chắc chắn trốn không thoát.
Về phần người Hàn gia sống chết ra sao, Hàn Phong cũng không quá mức quan tâm. Hắn để Phí lão rời đi chủ yếu là vì lúc trước Tiêu Tấn đã đề cập tới việc muốn mượn lực lượng Hàn gia để đối phó Lâm gia mà thôi.
Ngay khi Hàn Thiên Sơn còn đang lo lắng thì Phí lão đã trở lại.
Phí lão nhìn Hàn Phong rồi lắc lắc đầu nói:
- Mấy tên hắc y nhân kia hình như là tử sỉ của một thế lực nào đó bồi dưỡng, một khi bị bắt liền tự sát! Ta không lưu được tên nào còn sống.
Hàn Thiên Sơn nghe vậy thì gương mặt khẽ giật giật vài cái, hắn biết có thể bồi dưỡng nhiều tử sỉ Địa giai như vậy thì thế lực đó không tầm thường chút nào. Nhưng hắn vẫn không thể nào nghĩ ra đã đắc tội thế lực nào như thế.
Nếu hôm nay không có Hàn Phong và Phí lão thì Hàn sợ là đã biến mất, nghĩ đến thế lực thần bí núp sau lưng chuyện này, Hàn Thiên Sơn liền cảm thấy da đầu tê dại.
Hàn Phong đứng một bên, lúc này nhàn nhạt nói:
- Tên hắc bào nhân kia, hình như ta đã biết hắn là ai!
Khi nghe Hàn Phong nói thế, ba người còn lại đều nhìn về phía hắn.
Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của Hàn gia nên Hàn Thiên Sơn có chút gấp giọng hỏi:
- Ngươi biết lai lịch của mấy tên hắc bào nhân này?
Nghe Hàn Thiên Sơn hỏi, Hàn Phong liền quay đầu lại nhàn nhạt nhìn hắn.
Hàn Thiên Sơn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Hàn Phong thì nhất thời có chút xấu hổ, hắn há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời được.
Thật ra Hàn Phong cũng không quá mức để ý tới Hàn Thiên Sơn, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi nói tiếp:
- Nhìn bộ dáng và thân thể đặc thù của tên kia, nếu như ta đoán không sai thì hắn là người của Võ Hoàng điện.
- Võ Hoàng điện?
Nghe cái tên này, vẻ mặt Hàn Thiên Sơn có chút mờ mịt, hắn chưa bao giờ nghe qua cái tên này, cũng không hề biết trên đại lục còn có một cái Võ Hoàng điện như vậy tồn tại.
Hàn Nhất Nguyên cũng không khác gì Hàn Thiên Sơn nhưng trên mặt hắn chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phí lão mặc dù chưa gặp qua người của Võ Hoàng điện nhưng tao ngộ của Hàn Phong ở Băng Tuyết các hắn cũng có biết.
Vì vậy, Phí lão chỉ kinh ngạc một chút rồi hỏi:
- Nghe ngươi nói ta cũng chợt nhớ, tên hắc y nhân kia rõ ràng trên người có khí tức của Thiên giai cường giả nhưng thực lực lại rất yếu, ngay cả hai chiêu của ta cũng đỡ không được.
Hàn Phong gật đầu, trầm giọng nói:
- Không sai, lúc trước ở Băng Tuyết các, Bố Lôi Địch và Mộ Tuyết các chủ khi giao thủ với đám người kia cũng đồng dạng phát hiện tình huống như vậy. Hơn nữa, vẻ mặt và đôi tay tái nhợt của tên kia càng khiến ta tin chắc hắn là người của Võ Hoàng điện.
- Nhưng Võ Hoàng điện này vì sao lại tập kích Hàn gia và Băng Tuyết các? Hai thế lực này hình như đâu có liên hệ đặc biệt nào?
Hàn Thiên Sơn lúc này cũng không hiểu ra sao, trong đầu nhanh chóng hồi ức lại một chút rồi lắc đầu nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên nghe nói tới cái tên Võ Hoàng điện này, không hiểu tại sao Hàn gia lại trở thành mục tiêu của chúng chứ?
Hàn Thiên Sơn nhìn Hàn Phong rồi nói tiếp:
- Hàn Phong, ngươi đối với Võ Hoàng điện này có bao nhiêu lý giải?
Vô duyên vô cớ trêu chọc một thế lực thần bí, Hàn Thiên Sơn buồn bực không thôi. Nhưng hắn cũng không thể trách ai được, Hàn gia lúc này không có Thiên giai cường giả toạ trấn, cho nên trở thành mực tiêu của các thế lực khác cũng là bình thường.
Do đó, Hàn Thiên Sơn rất muốn từ miệng Hàn Phong biết được tin tức của Võ Hoàng điện này.
- Ta chỉ biết Võ Hoàng điện rất thần bí và thực lực khó lường, còn cụ thể thực lực cường đại như thế nào ta cũng không rõ, nhưng có thể chắc chắn Hàn gia hiện tại không phải là đối thủ.
Hàn Phong nói vậy khiến Hàn Thiên Sơn rơi vào trầm tư, hắn hiểu rất rõ, Hàn gia hiện tại không phải là đối thủ của Võ Hoàng điện kia! Người ta chỉ cần phái một Thiên giai cường giả và năm mươi tên Địa giai thủ hạ là đã có thể phá vỡ cả Hàn gia rồi.
Lúc này Hàn gia tuy có thể may mắn tránh được một kiếp, không bị diệt gia nhưng đệ tử trong gia tộc cũng đã chết hơn phân nửa, hộ vệ đã trải qua tỉ mỉ bồi dưỡng thương vong còn lớn hơn nữa.
Thầm tính toán một chút, Hàn Thiên Sơn đã phát hiện chỉ sau một ngày mà thế lực của Hàn gia đã suy yếu một phần ba. Nghĩ tới Hàn gia từng một thời hưng thịnh và Hàn gia trong tay hắn hiện tại, Hàn Thiên Sơn không tránh khỏi có cảm giác chán chường.
Khi ánh mắt hắn nhìn tới Hàn Phong, thì nhãn thần vốn ảm đạm lại có chút bừng sáng lên, hắn kích động nói với Hàn Phong:
- Hàn Phong, hôm nay Hàn gia đã lưu lạc đến mức này, ta có một yêu cầu quá đáng, hi vọng ngươi có thể đáp ứng!
Những lời này vừa ra khỏi miệng Hàn Thiên Sơn đã bị Hàn Phong trực tiếp từ chối:
- Ta biết ý ngươi, nhưng ta sẽ không trở lại Hàn gia, người từ bỏ ý tưởng này đi!
- Cái này ... ngươi muốn điều kiện gì ta đều có thể đáp ứng, cho dù là nhường lại cái chức vị gia chủ này cũng được. Ta không muốn trơ mắt nhìn Hàn gia cứ như vậy mà huỷ diệt trong tay ta!
Hàn Thiên Sơn có chút kích động nói.
Sở dĩ Hàn Thiên Sơn thất thố như vậy cũng là vì Hàn gia hôm nay bị đả kích rất lớn, đối với hắn đả kích này có thể nói là trí mạng.
Trực hệ đệ tử thương vong quá nửa, mấy đứa con của hắn cũng chết thảm dưới tay của tên hắc bào nhân kia, chỉ còn mình Hàn Nhất Nguyên còn sống.
Trong những người còn sống khác cũng chỉ còn hai tôn tử của Hàn Thiên Sơn hắn, nhưng tư chất của hai người này quá thấp, đã hơn hai mươi tuổi mà đấu khí cũng chỉ vừa đột phá Nhân giai.
Nếu đem hai người này so với Hàn Phong thì căn bản không thể so sánh được.
Do đó Hàn Thiên Sơn rất lo lắng cho tương lai của Hàn gia.
Mặc kệ Hàn Phong đối với hắn như thế nào nhưng Hàn Phong dù sao cũng là một tôn tử của hắn, nếu Hàn Phong không chịu tiếp nhận Hàn gia và với tư chất của hai tên tử tôn kia thì tương lai chắc chắn sẽ bị các chi khác trong gia tộc thay thế. Đây cũng là một sự thực Hàn Thiên Sơn không muốn nhìn thấy.
Đối mặt với vấn đề của Hàn Thiên Sơn, Hàn Phong căn bản không quan tâm, hắn cũng không có hứng thú đi quản lý một cái gia tộc như Hàn gia, cho nên hắn rất trực tiếp từ chối.
Hàn Nhất Nguyên đứng một bên thấy Hàn Thiên Sơn xưa nay luôn uy nghiêm mà hôm nay lại dùng tư thái như vậy bàn điều kiện với Hàn Phong, trong lòng cũng rất kinh ngạc. Nhưng trong lòng hắn càng tự hào nhiều hơn, tuy nửa đời trước của hắn rất bình thường nhưng lão thiên đã ban cho hắn một đứa con rất ưu tú, như vậy thì còn gì vui vẻ hơn được chứ!
Tuy nhiên, Hàn Nhất Nguyên cũng không ngờ Hàn Phong lại trực tiếp từ chối như vậy, hắn lo lắng nhi tử và Hàn Thiên Sơn quá mức gay gắt nên vội vàng hoà giải:
- Bất kể Võ Hoàng điện hay là thế lực nào khác, thì việc cấp bạch trước mắt là chúng ta phải xem tình huống của lãnh địa như thế nào, thuận tiện thống kê thương vong lần này.
Hàn Nhất Nguyên thấy Hàn Phong từ chối, biết là việc này đã không còn hi vọng. Nhưng khi nghe Hàn Nhất Nguyên lên tiếng, hắn mọt mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Nhưng trước khi đi, ánh mắt hắn có chút thâm ý liếc nhìn Hàn Nhất Nguyên một chút.
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Phí lão đột nhiên lên tiếng. Về phần sự tình của Hàn gia thì cứ giao cho Hàn Phong xử lý, lãoa cũng không thể nhúng tay vào được, cho nên mới mở miệng hỏi Hàn Phong.
Đối với việc Hàn Phong từ chối đề nghị của Hàn Thiên Sơn, Phí lão cũng không hề ngạc nhiên. Với lý giải của lão về Hàn Phong thì tất nhiên biết Hàn Phong bình thường có vẻ rất ôn hoà nhưng nội tâm lại rất có chủ kiến. Người nào đối với hắn tốt, hắn sẽ đáp trả lại gấp trăm lần, còn người nào đối với hắn không tốt hắn sẽ ghi tạc vào trong lòng.
Đối với tao ngộ của Hàn Phong, Phí lão cũng không hiểu rõ lắm nhưng nghĩ đến hai phụ tử Hàn Phong phải rời khỏi gia tộc thì cũng có thể biết được lúc trước hai người ở đây cũng không được chỗ tốt gì.
Trong mắt Hàn Phong chợt loé lên hàn quang, sau đó nhẹ giọng nói:
- Lần này Võ Hoàng điện phái một Thiên giai cường giả và năm mươi Địa giai cao thủ tới đây. Mà lúc nãy khi tiến vào đây, ta cảm thấy những tên này hình như đối với Hàn gia rất quen thuộc.
- Ngươi nói Hàn gia có nội gián?
Phí lão còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Nhất Nguyên đã kinh hô lên.
Thấy Hàn Nhất Nguyên kinh ngạc như vậy, Hàn Phong khẽ gật đầu nói:
- Không sai, trừ cái này ra, ta thực sự không nghĩ ra lý do nào khác cả. Quan trọng hơn, nhiều người hành động như vậy mà lại có thể giấu diếm được tai mắt mọi người, cái này chắc chắn là đằng sau còn có sự giúp sức của một thế lức nào đó ở đế đô, nếu không bệ hạ cũng không có khả năng không phát hiện được chút gì!
Nghe Hàn Phong phân tích, hai mắt Phí lão cũng sáng ngời, lào và Hàn Phong liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:
- Lâm gia!
Suy đoán của hai người không phải không có đạo lý, Hàn Thiên Sơn những năm gần đây luôn ẩn nhẫn, không hề gây chuyện với ai. Nói khó nghe một chút chính là đang rụt cổ mà sống.
Theo lý thì Hàn gia không thể kết thù oán với bất cứ thế lực nào được.
Nhưng tình huống phát sinh trước mắt đã khiến Hàn Phong liên tưởng tới vài ngày trước đó hắn và Tiêu Tấn vừa vặn bàn đến việc hợp tác với Hàn gia, mà ngày hôm qua phụ thân hắn cũng theo chỉ thị của Tiêu Tấn đến Hàn gia bàn bạc với Hàn Thiên Sơn.
Dó đó, khi Hàn gia chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lọt vào tập kích, hắn liền liên tưởng ngay đến Lâm gia.
Hơn nữa, muốn yểm hộ cho hơn năm mươi cao thủ âm thầm tiến vào Hàn gia cũng chỉ có thế lực so với Hàn gia mạnh mẽ hơn ở có thể làm được.
Hàn gia mặc dù không có Thiên giai cường giả nhưng ở những phương diện khác cũng không hề thua kém Lâm, Tiết hai nhà, nếu không đã mất đi tư cách được xưng là một trong tam đại gia tộc từ lâu rồi.
VÌ vậy, thế lực có thể làm được điều này trừ hoàng thất cũng chỉ có Lâm gia và Tiết gia. Tất nhiên, hoàng thất không thể làm như vậy, mà hai nhà còn lại thì Lâm gia có hiềm nghi lớn hơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Phong liền trầm xuống. Nếu đúng như hắn suy đoán, Lâm gia thực sự liến kết với Võ Hoàng điện muốn đối phó hoàng thất thì sự tình se rất khó đối phó.
Hàn Phong gấp gáp nói với Phí lão một tiếng, nhờ lão ở lại bảo hộ cho Hàn gia một chút rồi hắn lập tức nhắm hướng hoàng cung chạy đi.
Nếu như hắn đoán không sai thì nhất định phải nói cho Tiêu Tấn biết rồi bàn bạc đối sách.
Nhưng khi Hàn Phong gặp Tiêu Tấn lại nhận được một tin tức rất không tốt khác.
Tiêu Tấn vừa thấy Hàn Phong liền trầm giọng nói:
- Ta thu được tin tức, Thương Quan Vô Ngã sắp trở về, hơn nữa hắn còn mang về một Thiên giai cường giả nữa. Sự tình chỉ sợ có chút không ổn!
Hàn Phong sau khi từ chỗ Tiêu Tấn đi ra, sắc mặt rất trầm trọng.
Hắn vốn muốn tìm Tiêu Tấn thương lượng việc giữa Lâm gia và Võ Hoàng điện, nhưng không ngờ Tiêu Tấn lại cho hắn biết một tin tức bất lợi như vậy.
Thương Quan Vô Ngã biến mất mấy tháng rốt cuộc đã muốn trở về, càng khó tin là hắn lại có thể mời một Thiên giai cường giả khác gia nhập vào Lâm gia!
Kể từ đó, thực lực của Lâm gia lại tăng cường, uy hiếp với hoàng thất càng nhiều hơn.
Hơn nữa, sau khi Hàn Phong kể lại sự việc ở Hàn gia cho Tiêu Tấn thì hắn cũng có suy đoán như Hàn Phong, chắc chắn chuyện này so liên hệ với Lâm gia.