Theo mùi hương thơm bay ra là một nữ tử y phục màu tím từ từ đi ra từ bên trong, khuôn mặt và đường cong đều đâu ra đấy, bộ ngực nhấp nhô theo bước chân, lông mi rất dài toát ra hương vị trần gian, chiếc mũi xinh xắn, miệng anh đào chúm chím, mái tóc thì vừa đen vừa dài kết thành một búi ở bên tai, vòng eo nhỏ nhắn, bàn tay mềm mại trắng trẻo, người toát ra mùi hương thơm mát, đôi chân yểu điệu thướt tha đi ra… Khí chất tỏa ra cũng không hề bình thường thoát tục, thanh nhã ngay cả hoa sen cũng không bằng.
‘Thật xinh đẹp.’ Lý Huyền Tuyết nói khẽ, nàng ta nhìn thế nào cũng không giống nữ tử đi ra từ trong thanh lâu.
Vân Thường nhìn nàng hơi sửng sốt một mỹ nhân quốc sắc thiên hương không biết cải trang nam tới đây muốn gì? Nhưng chỉ trong nháy mắt đã mỉm cười nói: ‘Công tử khen ngợi Vân Thường không dám nhận.’
‘Vân Thường không nhìn bổn vương một chút sao?’ Tư Mã Tuấn Dật vô cùng thân thiết ôm nàng cười đặt ngồi ở trên ghế bên cạnh.
Vân Thường giật mình một chút lập tức hiểu được cùng phối hợp với hắn ngồi trên đùi hắn hai tay ôm cổ hắn cười nói: ‘Vân Thường mỗi ngày đều ngóng trông Vương gi,a nhớ Vương gia nhưng Vương gia có mỹ nhân đã quên mất Vân Thường.’
Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật mang theo ý cười rất vừa lòng sự phối hợp của nàng ngón tay vuốt ve mặt của nàng thầm thì nói: ‘Bổn vương sao có thể quên Vân Thường chứ? Nàng xem không phải là ta đã đến đây sao? Hôm nay nàng phải bồi bổn vương chu đáo nha.’
‘Vương gia muốn Vân Thường bồi như thế nào?’ Vân thường ngậm lấy ngón tay không có một hạt bụi của hắn, đôi mắt đẹp nhìn trộm Lý Huyền Tuyết ở bên cạnh, không phải Vương gia muốn diễn cho nàng xem sao? Nàng thực ra là ai? Mà lại có thể khiến Vương gia kiêu ngạo vì nàng diễn trò, chỉ bằng điểm này thôi cũng đã làm cho bản thân cảm thấy bội phục và ghen tị.
Nhìn thấy bọn họ trắng trợn như ở chỗ không người Tề Vũ đứng ở đó cảm thấy sững sờ, Vương gia có ý gì đây? Bình thường nhiều nhất là hắn đến nghe Vân Thường cô nương đàn một khúc đến thưởng thức không hề có cái gì quá vậy sao hôm nay?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Huyền Tuyết hiện lên chút ửng hồng hắn thực sự như vậy, khuôn mặt khôi ngô cùng với thân phận cao quý của hắn khiến nữ nhân kia xiêu lòng cũng không có gì lạ, nữ nhân bên hoàng huynh mười người thì cả mười đều tự động tới cửa nhưng hoàng huynh không hề yêu, chẳng lẽ hắn yêu Vân Thường thật sao?
‘Vương gia, Vân Thường đừng quên còn có ta ở đây chứ.’ Tề Vũ nhịn không được ra tiếng nhắc nhở bọn họ chú ý.
‘Ngươi không nói thì ta quên mất.’ Tư Mã Tuấn Dật vuốt áo Vân Thường đôi mắt tràn đầy ẩn ý có một số việc cứ từ từ sẽ đến.
Vương gia để Vân Thường đàn cho các công tử ở đây nghe được không? Vân thường mỉm cười nói.
‘Được, Vân Thường cô nương là bậc xuất chúng của nghệ thuật đàn, hôm nay nhất định phải để bổn vương có cảm giác mới mẻ .’ Tư Mã Tuấn Dật không hề che dấu sự tán thưởng.
‘Vân Thường, xin được tấu mời Vương gia thưởng thức.’ Nàng nói xong bước đến đàn cổ đặt sẵn một bên, ngón tay vừa đặt xuống đã thấy tiếng đàn theo ngón tay êm tai vâng lên như tiếng nước chảy như tiếng nói nỉ non uyển chuyển triền miên (đặc tả 100 từ về tiếng đàn*chớp chớp* các nàng đừng chém ta nha^^)
‘Hay. ‘Lý Huyền Tuyết nhịn không được vỗ tay đến đôi mắt cũng mang theo sự khen ngợi tiếng đàn này thật sự rất hay sao trách được Tư Mã Tuấn Dật thích nàng.
‘Mấy ngày không thấy Vân Thường đánh đàn thôi mà cảm thấy càng ngày càng phải nhìn với cặp mắt khác.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng tán thưởng nói.
‘Vân Thường, nàng xứng đáng khi liên tiếp là hoa khôi đứng đầu, tài sắc vẹn toàn.’ Tề Vũ cũng khen ngợi, mỗi một lần có thể gây cho bọn họ cảm nhận khác nhau cũng chính là lý do vương gia làm khách của nàng.
‘Vân Thường thẹn không dám nhận, Vân Thường chỉ muốn mỗi một lần đều có thể làm cho Vương gia và Tề công tử thích ở trên thuyền hoa này mà thôi.’ Vân Thường đứng dậy châm trà cho bọn hắn trong đôi mắt đẹp ấy chợt lóe lên chút đau thương không biết hắn có hiểu được vì giữ hắn lại mà nàng trả giá rất nhiều không? Phía sau mỗi một lần tán thưởng nàng lại phải trả giá ít nhiều.
‘Sao không tới đây? Mỗi một lần đến bổn vương rất chờ mong.’ Tư Mã Tuấn Dật vừa ôm quá nàng vừa hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Lý Huyền Tuyết.
‘Hy vọng Vân Thường không làm cho làm cho Vương gia thất vọng.’ Vân Thường rất mềm mại tựa vào trên người hắn, tham lam hưởng thụ giờ khắc này mặc kệ hắn là vì cái gì? Nàng cảm thấy thật là tốt, hạnh phúc nhìn thấy lâu như vậy mà hôm nay là lần đầu tiên có thể tới gần hắn như vậy, có ai biết lòng của nàng giờ phút này có bao nhiêu xúc động.
‘Bổn vương sao lại thất vọng chứ? Không bằng đêm nay bổn vương ở lại cùng nàng được không?’ Tư Mã Tuấn Dật cố ý nói.
Vân Thường hơi sửng sốt giống như không thể tin được điều mà tai mình vừa nghe được cố nén không để cho âm thanh của mình thay đổi: ‘Vân Thường cầu còn không được nữa là.’ Tuy rằng biết hắn có ý tứ khác nhưng nàng vẫn hứng thú như cũ suốt hai năm qua ai cũng nói nàng là người của tứ Vương gia nhưng nào có ai biết trước kia ngay cả tay nàng hắn cũng chưa chạm qua, mọi người biết đều nói tứ Vương gia là hèn hạ hạ lưu, hắn đối với nàng chỉ là thương hoa tiếc ngọc, yêu thích nàng là vì không muốn nàng bị người khác bôi nhọ.
Biết trái tim hắn sẽ không dừng lại ở trên người một nữ nhân, cũng vì sợ mất đi hắn cho nên nàng đem tình yêu đó chôn dấu ở trong lòng suốt hai năm chỉ yên lặng chờ hắn không có hy vọng xa vời chỉ là chờ mà thôi.
‘Tề Vũ, ngươi đưa Lý công tử về trước đêm nay bổn vương ngủ lại tại thuyền hoa này.’ Tư Mã Tuấn Dật hướng về phía hắn dặn dò nói.
‘Vâng, Vương gia cứ yên tâm ta nhất định sẽ đưa Lý công tử an toàn về trong phủ.’ Tề Vũ cho dù có ngu cũng nhìn ra hôm nay hắn không giống với ngày thường mặc kệ hắn có nguyên nhân gì? Mình chỉ cần phối hợp với hắn sau đó xoay người quay sang Lý Huyền Tuyết, Lý công tử chúng ta về trước đi.
Lý Huyền Tuyết nhìn sang Tư Mã Tuấn Dật tối nay hắn sẽ ngủ lại ở trong này cùng một chỗ với Vân Thường sao? Không biết vì sao không muốn vậy? Trong lòng đột nhiên có chút đau chẳng lẽ nàng thích hắn sao? Không, không thể có khả năng đó nàng lập tức phủ nhận suy nghĩ trong lòng mình, chẳng qua nàng muốn trả thù hắn không phải thích hắn nàng cũng không có thể để bản thân có ý nghĩ như vậy.
‘Lý công tử, chúng ta đi thôi.’ Tề Vũ ở một bên lại nhẹ giọng nói.
‘Ừ.’ Lý Huyền Tuyết gật gật đầu nàng không thể để ý.
‘Vân Thường cung tiễn Tề công tử Lý công tử.’ Ôm chặt hắn vào trong ngực Vân Thường nói.
Chờ bọn hắn đi ra khỏi khoang thuyền Tư Mã Tuấn Dật bỗng buông Vân Thường ra: ‘Vân Thường, bổn vương không phải cố ý mạo phạm.’
Bị hắn buông ra sắc mặt Vân Thường ảm đạm hơi miễn cưỡng cười nói: ‘Vương gia quá lo lắng rồi, Vương gia là ai chứ? Vân Thường so với ai khác hiểu được, không biết Lý tiểu thư vừa rồi là ai? Có thể làm Vương gia kiêng kị như thế?’ Nàng thật sự thấy thân phận Lý tiểu thư chắc hẳn không tầm thường.
‘Nàng là công chúa Lâm quốc.’ Tư Mã Tuấn Dật lười biếng tựa vào thành ghế.
‘Hóa ra Vương gia cố ý làm như vậy là không muốn làm Phò mã sao?’ Vân Thường bừng tỉnh ngộ sau đó lại nói: ‘Công chúa quốc sắc thiên hương Vương gia vì sao không chịu lấy nàng?’ Thật ra nàng rất muốn hỏi vấn đề này khuôn mặt nàng xinh đẹp như rõ ràng như ban ngày mà sao Vương gia không chịu lấy nàng?
‘Vân Thường, vấn đề này không phải là chuyện nàng nên hỏi,nàng phải biết, thiên hạ nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy? Bổn vương sao lại thích tới đây? Huống hồ nàng chỉ là hòa thân công chúa, bổn vương cũng không muốn vì nàng mà buông tha cho tất cả mỹ nhân.’ Tư Mã Tuấn Dật thản nhiên giải thích, nói thật hắn thầm nghĩ cưới một người hắn yêu thật lòng làm Vương phi của hắn, hắn bằng lòng nói với nàng, đơn giản là từ trước tới nay hắn đều coi nàng là bằng hữu không phải nữ tử thanh lâu.
‘Vương gia, Vân Thường hiểu được.’ Nàng hiểu được trái tim hắn sẽ không vì một nữ nhân mà dừng lại, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nàng tình nguyện đem tình yêu để ở trong lòng.
‘Vân Thường hai năm rồi, một nữ nhân thì có mấy lần hai năm chứ, bổn vương sẽ chuộc thân cho nàng, tranh thủ lúc tuổi còn trẻ nhanh chóng tìm chỗ dựa tốt mà sống đi.’ Mắt Tư Mã Tuấn Dật nhìn nàng chăm chú nói nếu như hắn nhớ không lầm đây là lần thứ ba hắn nói với nàng hai lần trước nàng đã cự tuyệt .
‘Vương gia để Vân Thường suy nghĩa lại rõ rang, Vân Thường là một nữ tử thanh lâu đã sớm nhìn thấu, thế gian còn có người có thể dựa vào sao? Vân Thường sớm đã không hề ôm hi vọng.’ Ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng mang vẻ đau thương, còn nỗi lòng đang che dấu của nàng hắn đã sớm biết mình chính là nguyên nhân nàng chưa chịu dời đi, không có cách nào thay đổi nàng.
‘Nếu đã như vậy bổn vương cũng không miễn cưỡng.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn thuyền đang theo gió đong đưa, tâm ý của nàng hắn không phải không rõ cũng không phải không hiểu chỉ là hắn cũng giả bộ không biết, vui vẻ cùng nàng bởi vì hắn không cách nào khiến bản thân thương nàng.
‘Vương gia, không bằng Vân Thường chơi một bản cho người nghe.’ Vân Thường giấu đi đau thương trong lòng một lần nữa lại ngồi xuống gẩy đàn lần này khác tiếng đàn lúc nãy, âm điệu làm cho người ta đau lòng .
Bên bờ sông Hà.
‘Công chúa tại hạ tiễn ngươi quay về biệt quán.’ Tề Vũ nhìn nàng trong lòng thở dài nếu nàng không phải là công chúa kia hắn nhất định sẽ theo đuổi nàng, chỉ tiếc hắn không có tư cách và thân phận kia.
Lý Huyền Tuyết đã có chút không yên lòng, buồn bực của nàng đều dừng lại ở trên thuyền hoa kia, nghĩ hắn cùng Vân Thường ở chung một chỗ, nghĩ hắn giống như hôm gặp nhau hôn nàng trong lòng vô cùng không thoải mái, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ chẳng lẽ nàng thích hắn sao? Nhưng mà nàng khi nào thì thích tay hắn chạm vào môi mình, chẳng lẽ ngay lúc hắn hôn nàng, nàng đã thích hắn sao?
‘Công chúa công chúa . .’ Thấy nàng vẫn xuất thần Tề Vũ nhịn không được lên tiếng.
‘Cái gì?’ Lý Huyền Tuyết phục hồi lại tinh thần.
‘Công chúa tại hạ nói tiễn người quay về biệt quán.’ Tề Vũ lặp lại một lần nữa.
Lý Huyền Tuyết lập tức dừng bước, không, nàng không quay về, nếu nàng biết trong lòng mình thích Tư Mã Tuấn Dật như vậy nàng sẽ không thể bỏ cuộc theo đuổi hắn như vậ,y quay đầu lại nói: ‘Tề công tử ngươi đi về trước đi ta còn muốn đi tìm Vương gia.’
‘Công chúa ta và người cùng nhau quay lại đi.’ Tề Vũ cũng quay lại nói ở phía sau, hắn cũng không thể để công chúa gặp chuyện không may.
Lý Huyền Tuyết cùng Tề Vũ trở lại thuyền hoa lần nữa vừa mới đi trên cầu gỗ trước mặt đã có 3 công tử lãng du nói cười vui vẻ đã đi tới nhìn thấy nàng mắt sáng ngời ‘Tiểu công tử tuấn tú khá lắm, chẳng qua vừa thấy đã biết là nữ cải trang nam không che được vẻquyến rũ, tới gần nàng nói: ‘Tiểu công tử ca ca hôm nay mời ngươi uống rượu có được không?’
‘Tránh ra.’ Lý huyền Tuyết lạnh lùng tránh ra vẻ mặt không vui.
‘Sao lại tức giận nhưng mà bộ dáng tức giận của ngươi càng đáng yêu.’ Một công tử đưa tay tới mặt nàng sờ soạng.
‘Buông ra bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.’ Lý huyền Tuyết ra tay đẩy hắn sắc mặt giận dữ.
‘Ngang ngạnh nhưng bản công tử thích.’ Công tử Ca tuyệt không để ý vẫn như trước vui vẻ, hai người bên cạnh cũng cười nghiêng ngả.
‘Các ngươi đang làm gì? Tránh ra nếu không cho các ngươi gánh vác không nổi đâu.’ Lúc này Tề Vũ cũng cảm thấy bọn họ dám đối không tốt với công chúa .
‘Tiểu tử, chúng ta cho ngươi gánh vác không nổi.’ Công tử Ca nói xong đôi mắt đột nhiên lạnh lung, dùng ánh mắt ý bảo hai người bên cạnh đột nhiên ra tay hướng tới bọn họ đánh úp.
‘Công chúa cần thẩn.’ Tề Vũ đem công chúa ra sau người cùng ba người so chiêu Lý huyền Tuyết vẫn chưa trốn tránh tay liền rút ra chiếc roi mang theo người đánh tới.
Ba công tử ca rõ ràng trên người không được chống đỡ. Trên cánh tay mặt đều là vết roi vội vàng lui về phía sau giận dữ trừng mắt nàng lúc lui đến trên thuyền đột nhiên ném đi tấm ván gỗ bắc qua sông.
Lý huyền Tuyết cùng Tề Vũ tránh không kịp vội nhảy nhưng chân bước vào khoảng không liền rớt xuống.
‘Công chúa, ta không biết bơi.’ Sắc mặt Tề Vũ hoảng sợ thân thể đã chìm ở trong nước.
‘Ta cũng không.’ Lý huyền Tuyết sợ hãi hô lên.
‘Vậy còn chờ cái gì nữa? Kêu cứu đi.’ Tề Vũ vừa dứt lời một tiếng cầu cứu thê lương liền vang lên: ‘Cứu mạng.’
‘Vậy còn chờ gì nữa? Kêu đi.’ Tề Vũ vừa dứt lời kêu một tiếng cầu cứu thê lương: “Cứu mạng”.
“Thế nào? Đấu với gia, các ngươi còn kém xa, mỹ nhân xin ta, ta liền cứu ngươi lên”. Ba công tử đối với người mình đùa giỡn trong tay rất vui vẻ.
Trong nước có hai người đang giãy dụa, rơi vào trong nước một hồi Lý Huyền Tuyết trồi lên mặt nước tóc vấn ở trong khăn cũng bung ra.
“Đó là ai? Ai rơi xuống nước vậy? Nữ nhân kia chính là người trên thuyền hoa phải không?” Khách nhân trong khoang thuyền đi ra chỉ trỏ tay vào bọn họ nhưng không hề ra tay cứu giúp.
Trong khoang thuyền Tư Mã Tuấn Dật cũng nghe thấy tiếng kêu cứu nhưng hắn lại nhắm mắt như trước nghe Vân Thường đánh đàn Vân Thường cũng không hề bị bên ngoài quấy rầy.
“Vương gia . . . ” Tề Vũ cuối cùng cố gắng ngóc đầu lên một lần nữa dùng hết sức hô to một lần nữa sau đó rơi vào trong nước.
Nghe được âm thanh cầu cứu mơ hồ kia Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên mở to mắt đi ra ngoài xem, âm thanh hình như là của Tề Vũ, chẳng lẽ công chúa xảy ra chuyện gì sao?
“Làm sao vậy? Vương gia”. Vân Thường thấy hắn đi ra ngoài cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
“Vương gia”. Khách nhân trên thuyền hoa nhận ra hắn giật mình thốt lên, những người bên cạnh đều tự động tránh ra một bên nhường đường.
“Vương gia?” Ba công tử ca nhận thấy mọi chuyện không tốt, vội vàng trao đổi cái nhìn thừa dịp không người chú ý vắt chân lên cổ chạy trốn ra ngoài.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy trong nước loáng thoáng lộ ra mái tóc tâm giật mình không hề nghĩ nhiều nhún chân một chút bay qua lập tức đưa tay bắt lấy tay của một trong hai người lôi ra khỏi mặt nước dừng ở trên khoang thuyền.
“Tề công tử Lí tiểu thư” . Vân Thường đuổi tới nơi chấn động bọn họ vì sao lại ở trong nước.
Tư Mã Tuấn Dật đặt tay ở trên bụng thượng Tề Vũ vuốt lên trên rất nhanh hắn đã đem nước trong bụng đẩy ra rồi dùng biện pháp tương tự làm cho Lý Huyền Tuyết khiến nước trong miệng phun ra.
Nằm ở trên boong tàu khi Tề Vũ mở mắt nhìn thấy hắn hỏi: “Vương gia công chúa đâu”.
“Nàng không có việc gì.” Tư Mã Tuấn Dật vừa nói vừa nhìn Lý Huyền Tuyết đang từ từ mở to mắt rồi lập tức ngồi dậy hỏi: “Ba người kia đâu?” Tìm tòi xung quanh một chút cũng không nhìn thấy bóng người đáng oán hận đâu nói: “ May mà bọn họ chạy nhanh nếu không bản công chúa thế nào cũng phải giết bọn họ.”
“Ngươi mà giết bọn họ thì sẽ không khổ sở bị rơi xuống nước như vậy”. Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật mang theo ý cười dừng lại quần áo dính trên người nàng đặc biệt là mái tóc dài làm cho nàng thật khác.
“Vô sỉ.” Lý Huyền Tuyết nhìn trong ánh mắt của hắn và nhiều người bên cạnh thấy thân thể mình dính sát vào quần áo, khuôn mặt ửng hồng nhìn hắn.
“Công chúa Tề công tử vào trong khoang thuyền ta để nha hoàn chuẩn bị cho các người quần áo sạch sẽ. Vân Thường ở một bên nói.
“Cám ơn ngươi Vân Thường cô nương.” Lý Huyền Tuyết vội vàng chạy vào trong khoang thuyền.
Thay quần áo xong Lý Huyền Tuyết và Tề Vũ ngồi ở trong khoang thuyền uống trà nóng một lần nữa.
“Á.” Vẻ mặt nàng kỳ quái nhìn thấy nam nhân xiêm y màu lam trên người Tề Vũ.
“Làm sao vậy? Công chúa, không đúng chỗ nào sao?” Tề Vũ nhìn xung quanh rồi nhìn quần áo trên người mình cũng không thấy có gì đắc biệt.
“Không có gì không đúng chỉ là ta thấy rất kỳ quái Vân Thường ở nơi này sao lại có xiêm y nam nhân chứ?” Lý Huyền Tuyết thốt ra đột nhiên lại cảm giác không đúng chỗ nào đó? Sắc mặt biến đổi chẳng lẽ đây là quần áo của Tư Mã Tuấn Dật.
“Có cái gì là không đúng chứ, quần áo đó là ta để lại ngươi biết đó ta thường xuyên qua đêm ở đây đương nhiên phải chuẩn bị một ít quần áo chứ.” Tư Mã Tuấn Dật cố ý nói cho nàng nghe, thật ra hắn cũng không biết đó là quần áo Vân Thường âm thầm chuẩn bị cho hắn, đồ của hắn rất nhiều nên nàng chưa từng đưa cho hắn xem vì hắn biết hắn sẽ không thấy lạ.
Sắc mặt của Lý huyền tuyết có chút buồn bã cúi mặt, nàng biết mình không nên để ý? Nam nhân vốn như vậy tam thê tứ thiếp là bình thường, nữ nhân của phụ hoàng và hoàng huynh không phải cũng có một đống sao? Mẫu hậu cũng đã sớm nói cho qua, mình phải dễ dàng tha thứ không nên đau lòng nhưng vì sao bây giờ mình lại đau lòng đến thế?
“Vương gia người ở đêm ở nơi này khi nào, sao ta không biết?” Tề Vũ nhìn thấy bộ dáng nàng đau thương, lòng không nỡ cố ý hỏi.
Nghe vậy trong lòng Lý Huyền Tuyết vui vẻ, nàng biết đây là Tề Vũ cố ý nói cho mình nghe vậy cách nói kia là vì Tư Mã Tuấn Dật cố ý lừa nàng.
“Tề Vũ sao lại thế này? Không phải cho ngươi hộ tống công chúa trở về lại sao, sao lại rơi xuống nước chứ?” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật hung hăng nhìn về phía hắn chuyển đề tài.
“Chuyện này.” Tề Vũ do dự không biết trả lời như thế nào? Nén nhìn nàng một cái sau đó nói: “Vừa rồi gặp được ba tên vô lại lại vô lễ với công chúa, nhất thời ta quên mất là đang ở trên thuyền nên rơi xuống nước.”
“Tề Vũ ta đã sớm nói qua một ngày nào đó ngươi sẽ ở trên thuyền sẽ bất lợi bảo ngươi học bơi lội thì ngươi lại không nghe, bây giờ thấy chưa?” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật ngước lên nhìn hắn.
“Vương gia người cũng không phải không biết ta sợ ở trong lòng nước không có biện pháp vượt qua không phải ta không muốn học mà là ta vừa thấy nước đã sợ.” Vẻ mặt Tề Vũ bất đắc dĩ là ai trước đây khiến hắn bị sặc nước nên từ đó tới giờ luôn sợ hãi.
“Công chúa Tề công tử, đây là nước gừng nóng Vân Thường chuẩn bị cho các người dùng cho đỡ rét.” Trong tay Vân Thường bưng hai chén nước gừng đi ra.
“Cám ơn Vân Thường.” Tề Vũ bưng một chén đưa tới tay Lý Huyền Tuyết sau đó tự mình cầm lấy một chén.
“Tề công tử quá khách khí rồi bình thường Vân Thường vẫn được người chiếu cố nhiều.” Sắc mặt Vân Thường mỉm cười nói.
“Tề Vũ đưa công chúa trở về đi.” Tư Mã Tuấn Dật cầm lấy tay Vân Thường sau đó đi mất.
‘Công chúa không quay về, chẳng lẽ muốn ở lại để nhìn thấy ta cùng Vân Thường….’ Tư Mã Tuấn Dật tuấn mâu tà mị nhìn chằm chằm nàng, vẫn chưa nói hết lời, nhưng hắn tin tưởng nàng sẽ hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn.
‘Nếu các ngươi không ngại thì ta cũng rất muốn nhìn xem.’ Lại làm ra cái bộ dáng này với nàng sao? Tề Vũ vừa rồi đã nói cho nàng biết, vậy mà hắn còn tiếp tục ngụy trang.
‘Nếu ngươi có hứng thú như vậy thì cứ tùy ý ngươi, Vân Thường, chúng ta vào phòng.’ Tư Mã Tuấn Dật không thèm nhìn nàng, trực tiếp ôm lấy Vân Thường đi vào trong khoang thuyền, Công chúa này thật sự phiền toái mà, đuổi thế nào cũng không đi? Làm cho hắn thật sự bất đắc dĩ.
Bên trong khoang thuyền.
Tư Mã Tuấn Dật buông Vân Thường ra, ngồi ở một bên nói: ‘Vân Thường, hãy phát ra thanh âm làm cho nàng nghe được, bổn vương tin là ngươi hẳn biết phải làm như thế nào?’
‘Vương gia, Vân Thường hiểu được.’ Tuy rằng nàng không có kinh nghiệm nhưng sống trong thanh lâu đã lâu thì chuyện này cũng sớm đã thấy quen tai.
Bên ngoài khoang thuyền.
‘Tề đại ca, cám ơn ngươi.’ Lý Huyền Tuyết nhìn Tề Vũ đang ngồi đối diện, xưng hô cũng thay đổi.
‘Công chúa đừng gọi Tề Vũ là đại ca, Tề Vũ thật không dám nhận.’ Tề Vũ vội vàng nói.
‘Tại sao không dám chứ? Ngươi có thể đừng xem ta là Công chúa mà hãy xem ta là bằng hữu, ta cũng xem ngươi là bằng hữu.’ Tuy rằng chỉ mới quen biết hắn một ngày nhưng nàng thật tâm xem hắn là bằng hữu.
‘Nếu Công chúa đã xem Tề mỗ là bằng hữu mà ta lại từ chối thì thật là không biết phân biệt phải trái rồi, phải không?’ Tề Vũ cười nói, nàng quả thật rất đáng yêu.
‘Tề đại ca, ngươi cùng Vương gia …’ Lời của nàng còn chưa nói hết thì trong phòng đã truyền ra một tiếng kêu.
‘. . Vương gia ngươi nhẹ nhàng một chút . .’
‘Ta chịu không nổi ….’
Nàng thì nao nao còn sắc mặt Tề Vũ thì đỏ lên. Vương gia sẽ không làm thật sự chứ, tâm của Lý Huyền Tuyết có chút không yên, chuyện này không thể là sự thật được, nàng nhất định phải vào xem thử.
‘Tề đại ca.’ Nàng vẫy tay làm cho hắn tới gần một chút nói: ‘Chúng ta vào xem.’
‘Công chúa, chuyện này không tốt lắm đâu.’ Tề Vũ có chút khó xử, mấy chuyện đi rình mò người khác như vậy hắn chưa từng làm.
‘Ngươi không đi thì ta đi một mình.’ Nàng mới không sợ đâu, nói xong liền nhanh tay lẹ chân nhẹ nhàng tiến về phía trước, Tề Vũ kinh ngạc nhìn nàng, công chúa này thật sự không giống với nữ tử bình thường.
Tư Mã Tuấn Dật nghe được bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ, liền đứng dậy ôm lấy Vân Thường đặt ở trên người, ngồi ở bên giường ra sức biểu diễn cho người ở bên ngoài xem, nhất định phải làm cho thật giống.
Mắt đẹp của Vân Thường lướt trên người hắn, nếu đây là sự thật thì tốt quá, nàng muốn làm nữ nhân của hắn, chỉ cần một lần thôi cũng tốt, nhưng chỉ sợ rằng nàng có cầu cả đời cũng không được.
Lý Huyền Tuyết ở ngoài cửa nhìn lén vào bên trong, nàng không nhìn thấy Vân Thường chỉ nhìn thấy thân ảnh của hắn ở trên người Vân Thường vận động, còn Vân Thường lại thỉnh thoảng phát ra thanh âm rên rỉ.
‘Bính.’ Nàng đẩy cửa xông vào, lấy tay chỉ chỉ vào Tư Mã Tuấn Dật nói: ‘Ngươi dừng lại, không phải như thế.’
Vân Thường đang phối hợp thì phát ra một tiếng kêu sợ hãi, dùng chăn bao lấy thân thể của mình, thực tế không muốn để nàng nhìn thấy bản thân mình quần áo không chỉnh tề.
‘Không phải như vậy? Vậy Công chúa nói xem, nên là cái dạng gì?’ Tư Mã Tuấn Dật đã sớm vọt đến trước mặt nàng, trong nháy mắt vạch quần áo trước ngực ra.
‘Phải là…’ Lý Huyền Tuyết cố gắng nhớ lại những chuyện mà mình đã từng xem trộm qua bản đông cung đồ (sách hướng dẫn xxx). Sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng.
‘Phải là cái gì?’ Khóe môi của Tư Mã Tuấn Dật gợi lên một nụ cười tà ác.
Sắc mặt của Lý Huyền Tuyết đỏ bừng, vì tình thế cấp bách nên thốt ra: ‘Phải là…đem quần áo cởi ra trước.’
‘Xì.’ Vân Thường nhịn không được cười ra tiếng, vị công chúa này cũng thật sự là rất ngây thơ.
‘Ha ha.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng nhịn không được mà cười to lên nói: ‘Ai nói làm chuyện đó nhất định phải ….’
‘Thật sự không đúng sao?’ Lý Huyền Tuyết ngẩn người hỏi lại, trong đông cung đồ đã vẻ như vậy mà, chẳng lẽ không đúng sao?
‘Có muốn biết làm như thế nào hay không?’ Tư Mã Tuấn Dật thân thủ kéo nàng qua, ở vành tai của nàng khẽ cắn.
‘Không muốn, các ngươi cứ tiếp tục, ta không quấy rầy.’ Lý Huyền Tuyết đẩy hắn ra, chạy đến cửa rồi nói: ‘Tư Mã Tuấn Dật, bản công chúa quyết định ngày mai sẽ nói với hoàng huynh cùng Hoàng thượng, nói là ta muốn ngươi, chọn ngươi làm phò mã, còn nữa, nếu ngươi thích Vân Thường thì cứ đem nàng vào trong vương phủ đi, ta sẽ không để ý.’ Nàng nói xong không đợi hắn trả lời liền chạy ra ngoài.
‘Đồ điên.’ Sắc mặt của Tư Mã Tuấn Dật khẽ thay đổi, đầu óc của nàng có phải có vấn đề hay không? Làm hắn thật sự hao tốn tâm trí không ít, lần đầu tiên hắn thật sự thúc thủ trước một nữ nhân.
Nhìn thấy sắc mặt không hờn giận của hắn, Vân Thường thật thức thời tránh qua một bên, không có nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ bi ai, nếu Vương gia có lòng đưa nàng vào vương phủ thì đã không đợi đến hôm nay.
‘Tề đại ca chúng ta trở về đi.’ Lý Huyền Tuyết từ bên trong đi ra liền nói với Tề Vũ, nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, nàng cũng không muốn bị hoàng huynh trách phạt.
‘Được, Công chúa ta dẫn ngươi trở về.’ Tề Vũ đứng dậy.
Đừng trước cửa biệt quán, Tang nhi trong lòng khẩn trương hết nhìn đông lại ngó tây, vừa nhìn thấy thân ảnh của Lý Huyền Tuyết xuất hiện trong tầm mắt liền vội vàng chạy tới, thở phào nhẹ nhõm nói: ‘Công chúa người trở về là tốt rồi.’ Sau đó lại nhịn không được mà mở lời trách cứ: ‘Công chúa, người đi đâu vậy? Tại sao lại không mang Tang nhi cùng đi?’
‘Tang nhi, là ta sợ ngươi bị hoàng huynh trách phạt cho nên không mang ngươi đi theo.’ Lý Huyền Tuyết chính là vì nàng mà suy nghĩ.
‘Công chúa ta cáo từ .’ Tề Vũ chắp tay nói.
‘Cám ơn ngươi, Tề đại ca.’
Nhìn theo bóng dáng của Tề Vũ, Tang nhi lại hỏi: ‘Công chúa, đó là ai?’
‘Mới bằng hữu mới vừa quen biết, tốt lắm, không cần hỏi nữa, vào đi thôi.’ Lý Huyền Tuyết nói ngắn gọn với nàng, so với hoàng huynh nàng còn dong dài hơn.
Lý Huyền Tuyết trở lại phòng, vừa mới thay xong quần áo thì nghe Tang nhi nói hoàng huynh đã trở lại nên nàng vội vàng chạy ra ngoài, vừa ra liền thấy hắn đang ngồi trên ghế ở đại sảnh, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.
‘Hoàng huynh ngươi vẫn là không có tìm được Hàn Ngữ Phong sao?’ Nàng nhẹ nhàng tiến tới hỏi.
‘Không có, không hề có tin tức gì cả, giống như lá đã biến mất trên cõi đời này vậy.’ Trong mắt Lý Huyền Băng đều là thất vọng, nàng cứ nhu vậy mà không có tin tức sao?
Nhìn thấy hắn khổ sở như thế, Lý Huyền Tuyết không biết nên làm sao an ủi hắn.
“Tuyết nhi, tối mai chúng ta đến vương phủ của Tam vương gia làm khách, muội chuẩn bị cho tốt một chút.” Lý Huyền Băng đột nhiên nói.
“Ta biết rồi, hoàng huynh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, nàng thật sự có chút đau lòng vì hoàng huynh, nhưng nàng không biết phải làm sao để giúp đỡ? Đúng rồi, nàng có thể tìm Tư Mã Tuấn Dật hỗ trợ, hắn là Vương gia, tìm một người ở kinh thành thì đâu có khó gì, chuyện này nàng liền quyết định như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Lý Huyền Băng chỉ ăn bữa sáng qua loa rồi tiến cung, nàng vội vàng vụng trộm chuồn ra khỏi biệt quán, ai ngờ vừa ra đến cửa liền thấy Tang nhi đứng đợi ở đó.
“Công chúa, người muốn đi đâu? Nô tỳ đi cùng với Công chúa?” Nàng chỉ biết nếu Công chúa muốn đi ra ngoài mà nàng không thể ngăn cản được thì nàng chỉ còn cách đi theo công chúa, như vậy còn đỡ phải lo lắng hơn là chờ đợi ở trong phủ.
“Vậy đi thôi.” Lý Huyền Tuyết lớn giọng nói, nàng vốn định trốn đi nhưng trốn không xong nên đành phải mang Tang nhi theo cùng.
Trước cửa vương phủ Tư Mã Tuấn Dật.
“Công chúa, thực xin lỗi. Vương gia của ta không có ở nhà.” Quản gia đứng ở cửa cung kính hồi đáp với nàng.
“Hắn không có ở nhà, vậy hắn đi đâu?” Lý Huyền Tuyết tiếp tục hỏi, hắn không phải là cố ý trốn tránh mình chứ?
“Chuyện này nô tài cũng không biết, chuyện của chủ tử nô tài nào dám hỏi đến.” Quản gia trả lời một cách thuần thục làm cho nàng tìm không ra một khe hở.
“Vậy ta không quấy rầy.” Lý Huyền Tuyết có chút thất vọng, hôm nay nàng đến vốn là xin hắn hỗ trợ.
“Công chúa đi thong thả.” Quản gia đứng ở phía sau nói, sau đó ý bảo thị vệ đóng cửa chính lại.
Trong thư phòng của vương phủ.
Tư Mã Tuấn Dật nhàn nhã ngồi ở bên trong, tiện tay cầm lấy một quyển sách.
“Vương gia, Công chúa đi rồi.” Quản gia tiến vào hồi bẩm.
“Tốt, nhớ kỹ sau này bất luận khi nào nàng đến? Đến vì chuyện gì? Thì cứ nói bổn vương không có ở nhà, biết không?” Tư Mã Tuấn Dật phân phó.
“Dạ, Vương gia, nô tài nhớ kỹ.”
“Lui xuống đi.”
“Dạ.”
Lý Huyền Tuyết nhẹ nhàng, chậm rãi đi trên đường cái, chậm chạp đi về phía trước không có mục đích, đột nhiên nghĩ đến Tề Vũ, trước mắt sáng ngời hi vọng, Tư Mã Tuấn Dật có thể đang ở cùng một chỗ với hắn không? Sau đó vẻ mặt lại dần dần ảm đạm, chính là nàng cũng không biết hắn ở chỗ nào?
“Công chúa, chúng ta hồi phủ đi, đừng quên đêm nay Công chúa và Vương gia còn phải đi dự tiệc.” Tang nhi thầm nghĩ, phải hối thúc nàng nhanh chóng trở về phủ, đừng ở quá lâu bên ngoài, chẳng may xảy ra chuyện gì…?
“Được rồi.” Hiện tại nàng cũng chỉ có thể quay về biệt quán.
Ban đêm vương phủ giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở vị trí chủ tọa, trên tay cầm ly rượu nói: “Bổn vương kính Vương gia cùng Công chúa một ly, xin mời.”
“Đa tạ Vương gia.” Lý Huyền Băng cùng Lý Huyền Tuyết cũng nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó buông ly rượu xuống thưởng thức màn ca múa đang diễn ra trước mặt.
Lý Huyền Tuyết cũng không hề có tâm tình, nàng hiểu được ý của hoàng huynh là muốn để nàng và Tam vương gia tìm hiểu một chút về nhau, nhưng xem ra vị Vương gia này từ đầu đến cuối cũng chưa liếc qua nàng một cái, hắn vô tình mà nàng cũng không có ý.
Đang suy nghĩ miên man, lập tức cả người bừng tỉnh, nàng liền thấy hoàng huynh kích động, tay giữ chặt một nữ tử làm trong lòng nàng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ta chính là người mà hoàng huynh muốn tìm?
Nhịn không được đi qua cẩn thận đánh giá nàng: “Ngươi chính là Hàn Ngữ Phong? Thật sự rất xinh đẹp, khó trách được hoàng huynh mỗi ngày đều nhớ về ngươi. Ta tên là Lý Huyền Tuyết.” Nàng chủ động giới thiệu bản thân.
Hàn Ngữ Phong cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể giả vờ như không nghe, đáp lời: “Công chúa mới là người thật xinh đẹp và đáng yêu.”
“Ta không nghĩ tới Vương gia cùng Công chúa cư nhiên lại quen biết với một nô tỳ nho nhỏ trong phủ của bổn vương.” Vẫn không nói thêm gì, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lạnh lùng đi đến.
Lý Huyền Tuyết mở to mắt, không tin hỏi: “Không thể nào, Vương gia , người không phải nhìn lầm chứ, nàng ta nhìn thế nào cũng không giống như một nô tỳ.” Nhưng mà càng làm cho nàng giật mình chính là câu nói kế tiếp của hoàng huynh.
”Vậy Vương gia có thể đem Hàn Ngữ Phong ban cho Huyền Băng được không? Nếu được, Huyền Băng sẽ vô cùng cảm kích.” Lý Huyền Tuyết hướng về Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự nghiêm túc nói.
“Vương gia, tuy rằng Hàn Ngữ Phong là nô tỳ trong phủ bổn vương nhưng bổn vương từ trước đến nay luôn tôn trọng nguyện vọng của các nàng, nếu nàng đồng ý đi cùng Vương gia thì bổn vương tuyệt đối không giữ lại, nếu nàng không đồng ý thì bổn vương cũng sẽ không miễn cưỡng.” Một lúc lâu sau Tư Mã Tuấn Lỗi mới nói.
“Ta…” Hàn Ngữ Phong vừa muốn nói chuyện đột nhiên đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi ngắt lời.
“Hàn Ngữ Phong, chính ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi muốn đi bổn vương tuyệt đối không giữ ngươi, bổn vương còn có thể tặng cho ngươi một người cùng đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý đem từ ‘một người’ nói rất nặng, rất rõ ràng.
“Hoàng huynh, Hàn cô nương khẳng định là đồng ý rồi, chỉ là nàng ngượng ngùng mà thôi, ta nói vậy có phải hay không?” Lý Huyền Tuyết nháy mắt nghịch ngợm nhìn Hàn Ngữ Phong, hoàng huynh hỏi thẳng như vậy làm sao người ta trả lời được.
Ai ngờ Hàn Ngữ Phong hít thở thật sâu, thi lễ nói: “Ngữ Phong cám ơn sự yêu quý của Vương gia, nhưng Ngữ Phong thân phận thấp kém không xứng với Vương gia, thỉnh xin Vương gia thu hồi ý tốt.”
“Ngươi không muốn? Tại sao?” Nghe được lời nói uyển chuyển cự tuyệt của nàng, Lý Huyền Băng hơi hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới nàng ở trước mặt mọi người lại cự tuyệt chính mình, trong hai tròng mắt dịu dàng hiện lên một tia ưu thương.
Không khí trong đại sảnh cực kỳ xấu hổ, tất cả mọi người không nghĩ tới nàng lại cự tuyệt, người mà nàng cự tuyệt lại là Vương gia cao cao tại thượng của nước láng giềng.
“Trời ạ, ta không có nghe lầm chứ.” Lý Huyền Tuyết trừng lớn ánh mắt nhìn Hàn Ngữ Phong
“Hoàng huynh ta chính là nam tử tuấn mỹ nhất mà tất cả nữ nhân đều mong muốn được gả cho hắn, ngươi chính là người đầu tiên thản nhiên cự tuyệt.” Hay là nàng vẫn không biết thân phận của hoàng huynh?
Hàn Ngữ Phong không giải thích gì thêm, cúi người thi lễ rồi đi ra ngoài.
Trong đại sảnh nhanh chóng khôi phục lại không khí náo nhiệt, Lý Huyền Tuyết trộm nhìn hoàng huynh, thật vất vả mới tìm được người mà kết quả lại như vậy, nàng biết trong lòng của hoàng huynh nhất định là rất khó chịu.
Ngồi một chút nàng liền thấy hoàng huynh lặng lẽ đi ra ngoài, nàng nghĩ có lẽ hoàng huynh đi tìm Hàn Ngữ Phong, đảo mắt qua vị trí chủ tọa thì thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cũng biến mất tự bao biờ.
Nàng có cảm giác là mối quan hệ giữa Hàn Ngữ Phong và vị Vương gia này dường như không đơn giản như vậy. Nàng cũng đoán là Hàn Ngữ Phong không đơn giản chỉ là một nô tỳ, nếu là một nô tỳ bình thường thì hắn nhất định không chút do dự liền đem nàng tặng cho hoàng huynh, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong cự tuyệt hắn rõ ràng rất vui vẻ, nhưng hoàng huynh thì làm sao bây giờ?