Mặc dù chỉ là một chút nho nhỏ nhưng cũng có thể giúp cho Lạc Bắc phát ra được nhiều hơn hai đạo kiếm cương. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng cảm nhận được sau chút cải biến nho nhỏ đó, chân nguyên vận chuyển trong người có sức bật mạnh hơn. Điều đó có thể nói chính sự cải biến nho nhỏ đó nhưng khiến cho người tu luyện kiếm quyết Phá Thiên Liệt cũ có cùng tu vi với Lạc Bắc khi phát ra kiếm nguyên thì uy lực lại kém hơn hắn rất nhiều.
Lạc Bắc không khỏi nhớ về Thiên Nhược quật, nhớ về vị bằng hữu của mình...người mà có nụ cười ấm áp nhưng ngay cả tên của mình cũng quên.
Chẳng lẽ người đó chính là Diệp Khuynh Thành mà đôi mắt màu vàng nhắc tới?
Lạc Bắc ngẩng đầu lên nhìn về phía đôi mắt. Tuy nhiên đôi mắt trong hư không nhìn hắn đồng thời hỏi một câu:
- Ngươi có chắc chín đạo kiếm cương này là do Yến Kinh Tà dậy mình chứ?
Lạc Bắc lắc đầu. Mặc dù hắn cảm nhận được một điều gì đó khó hiểu, không biết tại sao đôi mắt lại có sự hiểu biết đối với kiếm quyết Phá Thiên Liệt tới như vậy nhưng chút thay đổi nho nhỏ đó đúng là không phải do Yến Kinh Tà dạy hắn.
- Vào thôi.
Trong không gian màu xanh mênh mông đó, đôi mắt màu vàng từ từ biến mất. Tuy nhiên khi âm thanh ôn hòa đó vang lên thì trước mặt Lạc Bắc lại xuất hiện một cái lỗ thủng cao hơn người.
Lạc Bắc giật mình bước vào qua cái lỗ đó thì thấy nó vẫn là không gian vô tận như trước tuy nhiên không gian này lại có mấy tấm bia đá nhỏ lơ lửng.
- Tại sao ngươi lại để cho ta gặp? Ngươi và vị sư thúc Diệp Khuynh Thành của ta có quan hệ thế nào?
Lạc Bắc đi tới trước một tấm bia đá trầm mặc một lúc rồi lên tiếng. Mặc dù không gian xung quanh không hề có bóng dáng của đôi mắt nhưng Lạc Bắc biết đôi mắt đó vẫn lắng nghe hắn.
- Bởi vì đó là điều căn dặn của chủ nhân.
Quả nhiên đôi mắt từ từ hiện ra trong không trung mà lẳng lặng nhìn Lạc Bắc:
- Về phần Diệp Khuynh Thành ta chỉ biết là người duy nhất của Thục Sơn trong hai trăm năm qua có thể sửa đổi kiếm quyết. Hơn nữa, ta đã gặp hắn, thấy hắn thi triển kiếm quyết vì vậy mà vừa rồi ta mới chợt nhận ra chân nguyên lưu chuyển khi ngươi phóng ra kiếm nguyên rất giống với hắn.
- Ngươi đã thấy sư thúc thi triển kiếm quyết? - Lạc Bắc nghĩ tới vị bằng hữu trong Thiên Nhược quật:
- Sư thúc trông như thế nào?
- Sư thúc?
Đôi mắt màu vàng chớp chớp:
- Khi ta thấy hắn thì hắn mặc một bộ trang phục màu trắng thanh tú, sạch sẽ. Đúng rồi...
Đôi mắt màu vàng chợt nhìn Lạc Bắc:
- Chẳng phải ngươi có vị bằng hữu đang ở trong tay Vân Hạc Tử cần phải ra ngoài sao? Tại sao lại muốn hỏi hắn?
- Bởi vì...có một vị bằng hữu cũng rất quan trọng với ta. - Lạc Bắc thầm nhủ cái tên Diệp Khuynh Thành rồi cười khổ:
- Hơn nữa bây giờ có vội vàng cũng chẳng được ích gì.
- Vội cũng không được ích gì? - Ánh mắt màu vàng hơi sững sờ. Lúc trước, cơ bản là Lạc Bắc không hiểu được nhưng bây giờ lại thay đổi thành y không hiểu rõ những lời Lạc Bắc nói.
- Những gì trên tấm bia này ngươi không xem? - Lạc Bắc đột nhiên hỏi.
- Chủ nhân nói những gì trên tấm bia đá hoàn toàn vô dụng với ta. Hơn nữa, chủ nhân nói cho đệ tử của Diệp Khuynh Thành xem. Người cũng chỉ nói rằng trên tấm bia đá này có cách để đệ tử Diệp Khuynh Thành ra khỏi trận, chứ không bảo ta xem. Vì vậy mà ta không xem. - Ánh mắt màu vàng trả lời hết sức chân thành.
Một nụ cười khổ xuất hiện trên gương mặt Lạc Bắc.
Không biết tại sao, ngoại trừ vị bằng hữu ở Thiên Nhược quật ra nhìn đôi mắt màu vàng, Lạc Bắc còn nhớ tới lão Triệu Nam.
Vì vậy mà Lạc Bắc không hề nghi ngờ cái người trung thành với chủ nhân của mình hay vì một lời hứa. Vào lúc này, Lạc Bắc cũng chẳng hề nghĩ ngờ câu nói của đôi mắt. Cho nên khi nghe đôi mắt nói vậy, Lạc Bắc chợt cảm thấy một chút gì đó ấm áp.
Đôi mắt màu vàng nói đúng. Trên tấm bia đúng là có ghi lại cách phá trận. Nhưng quan trọng là cái cách đó lại không để cho người ở trong trận chạy ra.
Trên tấm bia đá trước mặt Lạc Bắc ngoại trừ một chút quan trọng ra thì chính là pháp quyết tu luyện Thất Xảo Di thiên đại pháp.
- Chủ nhân của ngươi và vị sư thúc Diệp Khuynh Thành của ta có mối quan hệ như thế nào?
Lạc Bắc trầm ngâm một lúc rồi lại nhìn cặp mắt màu vàng hỏi:
- Ngươi nói sự ước hẹn của họa là chuyện gì?
- Bảy mươi năm trước, chủ nhân của ta cùng với vị Diệp sư thúc của ngươi đều là những nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất trong thiên hạ. - Đôi mắt màu vàng cũng như chìm vào trong hồi ức:
- Sau đó bọn họ gặp nhau ở đây rồi giao thủ một chút. Đó là lần đầu tiên chủ nhân của ta thua. Có điều bọn họ lại trở thành bằng hữu. Chủ nhân của ta không có cách nào thắng được hắn vì vậy mới hẹn sau bảy mươi năm để cho đệ tử hai người so tài thử xem ai dạy được đồ đệ lợi hại hơn. Còn ba ngày nữa là ngày ước hẹn. Chỉ có điều... Ngươi tới đây, có được kiếm quyết của hắn nhưng ngay cả tên của hắn cũng chưa hề nghe nói tới. Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện rồi hay sao?
- Cái vết kiếm kia là do sư thúc để lại?
Mặc dù đôi mắt màu vàng nói hết sức bình thản nhưng trống ngực Lạc Bắc cũng đập thình thịch.
Hắn không khỏi tưởng tượng tới cảnh ngày đó hai người trẻ tuổi làm sao gặp nhau tại đây.
Rồi sau đó hai người đấu phép như thế nào và Diệp Khuynh Thành tại sao lại chém một kiếm long trời lở đất như vậy? Mà tại sao cuối cùng hai người lại trở thành bằng hữu.
Thừa nhận bản thân không bằng người nhưng không chịu thua. Cái hẹn bảy mươi năm kia tại sao lại có được sự ràng buộc như thế?
- Sau đó không biết xảy ra chuyện gì nhưng người quên mất tên của mình. Ngay cả tất cả những người ở Thục Sơn cũng đều im lặng không nhắc tới chuyện của sư thúc. Vì vậy mà đệ tử
Lạc Bắc trầm ngâm nhìn tấm bia thì thấy trên đó có một hàng chữ nhỏ.
- Đệ tử Bạch Nhàn Hạc của ta có thiên tư tuyệt vời, còn trên cả ta nhưng...
Những dòng chữ nhỏ đó như xuyên qua tấm màn bảy mươi năm mà làm cho cảnh tượng khi đó hiện rõ. Đồng thời chuyện Diệp Khuynh Thành để lại một kiếm kinh người kia đã được Lạc Bắc hiểu rõ.
Trong trận pháp để lại tấm bia đá này chính là chủ nhân của đôi mắt màu vàng và cũng là sư tôn của Vân Hạc Tử.
Cái trận pháp này và những dòng chữ nhỏ đã nói rõ những điều lão lo lắng. Lão thu nhận Vân Hạc Tử làm đồ đệ thì phát hiện ra y dường như là người có lòng lang dạ sói, để nâng cao tu vi của mình sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn. Mà hiện tại, tất cả những gì lão lo lắng đã trở thành sự thật.
Lão muốn thay đổi tính tình của Vân Hạc Tử nhưng thất bại. Tuy nhiên, lão để lại trong cái trận pháp này một người hầu trung thành và tấm bia đá.
Bản ghi chép trên tấm bia đá mới là Thất Xảo Di Thiên đại pháp thật sự. Trong đó có rất nhiều pháp thuật mà ngay cả Vân Hạc Tử cũng không biết. Những gì Vân Hạc tử tu luyện chẳng qua chỉ là một thứ pháp quyết không hoàn chỉnh mà thôi.
Chẳng qua Vân Hạc Tử lấy được chưa hoàn toàn đầy đủ Thất Xảo Di Thiên đại pháp. Bởi vì chủ nhân của tấm bia đã này đã làm rất nhiều tấm. Lão cũng để lại ở chỗ khác một tấm bia đá mà Vân Hạc Tử có được. Còn tấm bia đá này thì chủ nhân của nó ghi lại những pháp quyết khác mà lão chư truyền cho y.
Thất Xảo Thiên Di đại pháp và Âm dương sinh tử đạo là pháp quyết cực mạnh có sự biến đổi không gian. Trên tấm bia đá này ghi lại một số pháp thuật mà Vân Hạc Tử không biết đến, còn có cả pháp thuật thoát ra khỏi cái trận pháp này. Mà đôi mắt màu vàng người đó để lại trong Hồng Mông không gian chính là Hồng mông linh viên.
Đó là một linh vật được hóa ra từ khí Hồng Mông, có thể từ hữu hình chuyển thành vô hình hay ngược lại. Cho dù Vân Hạc Tử có tới đây cũng không phát hiện được sự tồn tại của nó.
Lão để lại tấm bia đá này và một người hầu trung thành là đã tính toán kỹ càng. Để nếu như lão không thay đổi được tính tình của Vân Hạc Tử, chết trong tay y thì pháp quyết Thất Xảo Di Thiên đại pháp cũng có thể làm cản trở tốc độ tăng tu vi của Vân Hạc Tử.
Còn khi đệ tử của Diệp Khuynh Thành tới đây thì chỉ cần Hồng Mông linh viên dẫn người đó vào trong này, nhìn thấy tấm bia đá thì đánh bại Vân Hạc tử cũng không khó.
Thậm chí người để lại tấm bia đá này còn tính toán rất tốt, để lại một thứ pháp quyết kỳ dị. Thứ pháp quyết này có thể giúp chân nguyên của một người chuyển hóa thành chân nguyên của Thất Xảo Di Thiên đại pháp.
Rất nhiều công pháp nội đan đạo pháp khi tu được lực lượng chân nguyên đều có phần giống nhau. Tuy nhiên có một vài công pháp tu ra được lực lượng chân nguyên lại khác. Chẳng hạn như Lạc Bắc và Thái Thúc có thể thi triển được pháp thuật Lao Sơn nhưng nếu muốn sử dụng pháp thuật của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu thì phải tu luyện nó mới được. Vì vậy mà Thái Thúc mới phải từ bỏ Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết của mình.
Mà bộ Thất Xảo Di Thiên đại pháp cũng giống như Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu tu luyện được chân nguyên cũng hoàn toàn khác với những loại khác. Vì vậy mà nếu dùng lực lượng chân nguyên khác thì không thể nào phát ra được pháp thuật lợi hại của nó.
Trên tấm bia này có ghi lại một thứ pháp thuật kỳ lạ có thể khiến cho một người tu luyện đạo pháp khác có thể để một phần chân nguyên trong người chuyển hóa thành chân nguyên của Thất Xảo Di Thiên đại pháp. Vốn ý của sư phụ Vân Hạc Tử là muốn để cho sau khi đệ tử Diệp Khuynh Thành nhìn thấy tấm bia này có thể tu luyện sở trường của hai phái rồi lợi dụng pháp thuật trong đó mà thoát ra.
Tuy nhiên lão không ngờ được trong bảy mươi năm lại có nhiều thay đổi như vậy. Diệp Khuynh Thành lúc trước bây giờ ở Thục Sơn không có một ai biết. Lạc Bắc tới đây cũng không phải vì lời ước hẹn, cũng không phải được Hồng Mông linh viên đưa vào mà là do đánh Vân Hạc Tử trọng thương khiến cho lão mới phải nhốt hắn vào đây.
Ma xui quỷ khiến. Pháp thuật của lão lưu lại mặc dù huyền ảo nhưng Lạc Bắc lại không có thời gian.
Để chuyển hóa một lượng chân nguyên có thể phóng ra được cái pháp thuật đó thì ít nhất cũng phải mười mấy canh giờ thì làm sao kịp?
"Làm thế nào bây giờ?"
Lạc Bắc nhìn tấm bia đá đó. Có lẽ do tác dụng của đan dược màu đỏ khiến cho tâm trạng và chân nguyên trong cơ thể của hắn đều không giữ được sự ổn định. Nhưng Lạc Bắc biết hiện tại mình không còn sự lựa chọn nào khác. Vì vậy mà hắn liền cố gắng bình tĩnh lại, quan sát kỹ thứ pháp thuật đó rồi để cho chân nguyên trong cơ thể theo cái pháp thuật đó lưu chuyển trong kinh mạch.
- Tại sao?
Tuy nhiên sắc mặt Lạc Bắc lập tức thay đổi. Thứ pháp thuật này mặc dù kỳ dị nhưng Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nên cũng không khó hiểu lắm. Chân nguyên lưu chuyển cũng không có gì khác thường. Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc giật mình đó là chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của mình sau khi lưu chuyển theo thứ pháp thuật kia thì dường như cơ bản không thay đổi.
Từng đạo chân nguyên sau khi di chuyển theo lý thuyết phải biến thành chân nguyên Thất Xảo Di Thiên đại pháp, tuy nhiên chân nguyên ở trong Thức Hải của hắn vẫn là từng sợi có màu vàng kim.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 231: Điểm mạnh mẽ của công pháp La Phù
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh vẫn là chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, căn bản cũng không có gì thay đổi.
Chỉ là Lạc Bắc giật mình vì pháp thuật chuyển đổi kỳ dị được chủ nhân lưu lại trên tấm bia đá, theo lý hẳn là chuyển hóa thành chân nguyên của Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp. Tuy nhiên nó chỉ như vài giọt nước mưa rơi vào dòng suối nhỏ, hợp vào trong chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh lưu chuyển tại trong cơ thể Lạc Bắc, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Thứ pháp thuật kỳ dị này rõ ràng hoàn toàn không có cách nào chuyển hóa chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh trong cơ thể Lạc Bắc?
- Tại sao lại như vậy?
Trống ngực của Lạc Bắc đập thình thịch vì hắn đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Hít sâu một hơi, ánh mắt của Lạc Bắc dừng lại trên trên tấm bia đá.
Gần như tất cả các pháp quyết đều giống nhau, trong Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp thì mỗi một giai đoạn tu vi khác nhau đều có pháp thuật thích hợp để sử dụng, hiện tại hắn đang nhìn kỹ chính là một đạo pháp thuật đơn giản nhất.
Một làn pháp lực dao động như có như không đột nhiên từ trên người hắn tỏa ra bên ngoài, theo từng trận pháp lực dao động như có như không, một đám mây trôi màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước người Lạc Bắc. Một tiếng nổ vang lên, đạo pháp thuật phá vỡ vân khí màu xanh mờ mịt phía trước, như một cây tiêu thương bắn ra ngoài rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Hóa ra chủ nhân lưu lại Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp trên tấm bia đá này.”
Đôi con mắt màu vàng kia một mực yên tĩnh xem xét Lạc Bắc. Có lẽ Lạc Bắc đã làm cho hắn nghĩ tới rất nhiều người, rất nhiều sự việc của bảy mươi năm trước, cho nên thời điểm đôi mắt màu vàng nhìn Lạc Bắc cũng có một chút ấm áp. Nhìn thấy Lạc Bắc đột nhiên phát ra đám mây trắng như tuyết, đôi con ngươi màu vàng than nhẹ một tiếng, nhắc nhở Lạc Bắc nói.
- Thanh Nguyên Hồng Mông trận hoàn toàn ngăn cách linh khí thiên địa, chân nguyên tiêu hao không tìm được cách nào bổ sung. Cho nên trước tiên ngươi hãy nghĩ cách đi ra ngoài rồi tính, những thứ pháp thuật này cũng đừng có thử hết ở đây.
Nhưng cơ bản Lạc Bắc cũng không có nghe rõ nửa câu nói của đôi mắt màu vàng, bởi vì trong nháy mắt, hắn thất thần nhìn đám mây màu trắng phá tan những đám mây màu xanh mù mịt xung quanh.
Đạo pháp thuật này là một đạo pháp thuật đơn giản nhất trong Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp, nhưng đạo pháp thuật này lại dùng chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh để phát ra.
Vì hầu như tất cả pháp quyết, kể cả Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu rồi đến pháp quyết chí cao Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp, ở mỗi giai đoạn đều có pháp thuật có thể đối địch thích hợp, nhưng Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh lại không có.
Vì sao Lạc Bắc có thể không tu luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết mà dùng Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh để tu luyện kiếm quyết Phá Thiên Liệt.
Vì sao mà sau khi thứ pháp thuật kì dị kia chuyển hóa, chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh vẫn như cũ, nhưng tại sao Lạc Bắc có thể trực tiếp phóng ra pháp thuật của Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp.
Một đoạn ngắn mông lung, dần hiện ra trong đầu Lạc Bắc từ từ tạo thành một suy nghĩ rõ ràng.
Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là một bộ công pháp có thể phóng ra bất cứ pháp thuật nào!
Vì sao những công pháp khác có rất nhiều pháp thuật dùng để đối địch, mà Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh sau khi tu đến tầng thứ năm, tầng thứ sáu rõ ràng có được lực lượng chân nguyên rất mạnh, nhưng ngay cả một đạo pháp thuật dùng để đối địch cũng không có ghi lại. Đó là bởi vì chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh có thể phóng ra bất cứ pháp thuật của bất kỳ loại công pháp nào, nên không cần phải ghi lại pháp thuật đối địch đặc biệt nào nữa!
Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, hạt giống Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh chỉ biết mọc ra một thân cây, nhưng lại có thể đơm bông kết đủ mọi loại trái khác nhau!
Vì cái gì Lạc Bắc có thể trực tiếp dùng Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tu luyện kiếm quyết Phá Thiên Liệt, vì cái gì có thể trực tiếp phóng ra pháp thuật của Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp, cũng chính bởi vì điểm ấy!
Lạc Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt không có bất kỳ biến hóa, nhưng một làn pháp lực dao động từ trên người hắn đồng thời phát ra. Một tia sét màu tím giống như một con rắn, đột nhiên nổ tung trong đám mây mờ mịt màu xanh.
Tia chớp đó giống như lúc trời đất còn sơ khai, từ trong một mảnh hỗn độn mà nuôi dưỡng ra đạo lôi cương đầu tiên.
Lần này, trong đôi mắt màu vàng cũng tràn đầy thần sắc khiếp sợ cùng khó hiểu.
- Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu?
- Quả nhiên là như vậy.
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình một lần nữa trấn định lại.
Trước kia, Lạc Bắc cũng xem Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, bởi vì trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu nói rằng không có cách nào dùng chân nguyên khác phóng ra pháp thuật của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, hơn nữa cơ hồ tất cả mọi người đều biết rõ, dùng chân nguyên khác phóng ra pháp thuật khác, nếu không phóng thích thành công, đồng dạng như chân nguyênđi loạn trong kinh mạch như khi tu luyện, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết. Cho nên Lạc Bắc cơ bản cũng không dám thử, thậm chí cũng không dám có ý nghĩ phóng ra pháp thuật trên Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu.
Nhưng hiện tại, Lạc Bắc lại dùng chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, phát động một đạo pháp thuật của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu.
Chẳng trách được tại sao chỗ tàng kinh của La Phù lại có nhiều pháp thuật khác nhau như vậy, trách không được Nguyên Thiên Y thi triển ra bất cứ pháp thuật gì cũng hết sức dễ dàng.
Hóa ra đây chính là chỗ mạnh của công pháp La Phù!
Một chiếc xe ngựa lẻ loi trên quan đạo.
Ánh nắng sau giờ ngọ dát lên chiếc xe ngựa một lớp màu vàng óng ửng đỏ, làm cho người đánh xe ngựa ngồi ở phía trước hơi buồn ngủ.
Đây là một chiếc xe ngựa phổ thông, mỗi ngày đều có xe ngựa như vậy lui tới trên con đường này.
- Dừng ở đây.
Đột nhiên, người trong xe ngựa lên tiếng.
- Công tử! Ngài muốn đi ra ngoài sao?
Người đánh xe hơn bốn mươi tuổi, đầu đội một cái nón nhỏ, cổ quấn khăn trắng. trên nét mặt tầm bốn mươi tuổi của y như có một chút gì đó khéo hiểu lòng người.
- Hai bên trống trải, chỗ ngoặt phía trước có một cánh rừng.
- Ngươi đi đi.
Người trong xe nói với người đánh xe ngựa.
- Cái gì?
Người đánh xe ngăm đen có chút ngạc nhiên, hắn hoài nghi mình có nghe lầm hay không, nhịn không được xoay người hỏi một lần.
- Công tử, người nói cái gì?
- Ngươi đi đi.
Rèm vải trên xe ngựa bị vén lên, một người mặc áo dài màu xanh, tuổi trẻ, ăn mặc kiểu văn sĩ, lông mi rậm bước xuống.
- Ta có một số việc, phải xuống xe ở chỗ này, ngươi đi nhanh đi.
- Đa tạ công tử.
Người đánh xe ngựa tuy không biết người trẻ tuổi kia muốn xuống xe ở đây làm gì. Nơi này cách thị trấn mà lúc đầu hắn muốn đi còn hơn một trăm dặm, hơn nữa phía trước không có thôn, sau không có điếm, khoảng cách khách điếm gần nhất cũng hơn năm mươi dặm. Nhưng hắn cũng không có nhiều lời, trực tiếp quay ngược xe ngựa, chạy như bay ra ngoài. Bởi vì người trẻ tuổi đưa ngân lượng gấp mấy lần tiền xe, dưới tình huống này, hắn cũng biết có một số việc tuy làm cho người ta hiếu kỳ, nhưng tốt nhất vẫn là nên rời xa.
- Khánh Triết sư điệt, ngươi và Kỳ Liên Liên Thành có phần cổ hủ quá.
Khi xe ngựa biến mất, trong tầm mắt của người tuổi trẻ áo xanh, một bóng người màu vàng nhạt bỗng nhiên xuất hiện ở đối diện cách đó không xa.
Huống Vô Tâm.
Trong Côn Luân thập đại kim tiên, ngoại trừ Hoàng Vô Thần là nhân vật mạnh nhất, chỉ với một mình mà đánh chết Tiếu Vong Trần cùng Lâu Dạ Kinh, đánh nát thân thể của Ngụy Tử Kỳ đang nở một nụ cười trào phúng nhìn người trẻ tuổi đứng ở giữa đường.
- Người đánh xe ngựa cũng chỉ như con kiến hôi, vậy mà cũng đáng cho ngươi để ý?
- Không sai, đối với chúng ta mà nói, bọn họ nhỏ yếu như kiến hôi, nhưng là ngươi cũng chớ quên, cũng bởi vì có những người như họ, chúng ta mới có được vị trí cao, nếu đều là người như ngươi thì ngươi còn có thể hoành hành không sợ như hiện tại, uy phong như vậy sao?
- Lời của ngươi cũng có lý.
Huống Vô Tâm cười cười.
- Cho nên ta cảm thấy Kỳ Liên Liên Thành và ngươi đều rất cổ hủ, nhưng ta cũng luôn cảm thấy trong nhiều môn hạ đệ tử như vậy, chính thức xuất sắc nhất cũng chỉ có ngươi và Kỳ Liên Liên Thành.
- Thế thì sao? Nam Ly Việt cũng không được tính sao?
Tô Khánh Triết cười lạnh nói.
- So với các ngươi, hắn còn kém hơn rất nhiều. Tuy hiện tại tu vi của ngươi chưa có khả năng vượt hắn, nhưng về lâu dài thì thành tựu của ngươi khẳng định sẽ đứng trên hắn. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là ngươi có thể còn sống sót.
Huống Vô Tâm nhìn Tô Khánh Triết mỉm cười.
- Không bằng ngươi bái làm môn hạ của ta, ta cam đoan tu vi trong tương lai của ngươi sẽ không thấp hơn Kỳ Liên Liên Thành.
- Thì sao?
Tô Khánh Triết cười lạnh nói.
- Ngươi cho rằng hôm nay ngươi giết ta, thì có thể che đậy sự việc ngưởi gây ra? Chưởng giáo sớm muộn cũng phát giác ngươi làm cái gì...
- Hoàng Vô Thần?
Huống Vô Tâm ha ha cười.
- Hắn phát giác thì sao? Không có hắn, Côn Luân vẫn là Côn Luân.
- Ngươi.
Nội tâm Tô Khánh Triết bỗng nhiên phát lạnh, hắn vốn cho rằng Huống Vô Tâm chỉ là một lòng muốn tăng tu vi, cho nên hành sự không từ thủ đoạn, nhưng hiện tại hắn lại phát giác, suy nghĩ của Huống Vô Tâm đã vượt xa dự đoán của mình.
- Ngươi thực không có ý định thay đổi chủ ý sao?
Huống Vô Tâm nhìn Tô Khánh Triết, ánh mắt có chút tiếc hận.
- Ngươi cũng nên biết, ta dám làm như thế, tự nhiên là nắm chắc đối phó được Hoàng Vô Thần...
- Cho dù ngươi có thể đối phó được chưởng giáo thì sao?
Tô Khánh Triết cười lạnh cắt ngang lời nói.
- Như vậy mà ngươi cho rằng có thể đùa bỡn toàn bộ thiên hạ trong bàn tay? Ngươi cũng không phải chưa thấy qua tu vi và pháp thuật của Nguyên Thiên Y, ngươi cũng biết Kỳ Liên sư huynh một mực truy tra nơi ở truyền nhân của hắn. Ngươi cũng biết rõ, chỉ cần truyền nhân La Phù còn trên đời một ngày, vô luận ai chấp chưởng Côn Luân, đều khó có khả năng tùy ý hiệu lệnh cả thiên hạ!
- Nể ngươi là sư điệt của ta, hôm nay ta nói cho ngươi biết một bí mật.
Huống Vô Tâm cười cười.
- Ngươi hẳn là biết đệ tử Lạc Bắc của Thục Sơn chiếm được Tam Thiên Phù Đồ?
Huống Vô Tâm lại nhìn hắn, tiếp tục vừa cười vừa nói.
- Hắn chính là truyền nhân của La Phù.
- Làm sao có thể!
Tô Khánh Triết thoáng cái thất thần kêu lên một tiếng, đây là lần đầu tiên sau khi hắn bị Huống Vô Tâm chặn đứng, biết rõ hẳn phải chết mới có sự thất thần.
- Trên đời này chỉ có ba loại chân nguyên công pháp có thể thi triển pháp thuật của bất cứ công pháp nào.
Huống Vô Tâm mỉm cười nhìn Tô Khánh Triết nói.
- Một loại là Địa Tàng Tâm Kinh của Sắc Lặc tông, một loại là Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly Quyết của Nguyên Thiên Y, còn một loại chính là đệ nhất pháp quyết của La Phù, Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh. Tàng Tam Kinh cùng Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly Quyết ta đều đã nhìn thấy, Lạc Bắc tu không phải là Địa Tàng Tâm Kinh, cũng không phải là Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly Quyết, chính là ta cảm giác được chân nguyên của hắn có thể phóng ra pháp thuật của công pháp còn lại, hơn nữa lực lượng chân nguyên của hắn và Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly Quyết của Nguyên Thiên Y rất giống nhau, ngươi nói hắn tu là cái pháp thuật gì?
- Truyền nhân của La Phù thực sự là hắn sao?
Gương mặt Tô Khánh Triết trở nên trắng không còn chút máu, truyền nhân của La Phù lại ẩn nấp tại Thục Sơn, hơn nữa hiện tại là người bị thiên hạ chính đạo huyền môn truy sát.
Lúc đầu Tô Khánh Triết có cùng mục đích với đám người Kỳ Liên Liên Thành đó là muốn đánh chết truyền nhân của La Phù, nhưng giờ phút này biết rõ Huống Vô Tâm sẽ không bỏ qua cho truyền nhân của La Phù, trong lòng Tô Khánh Triết chợt cảm thấy ớn lạnh.
Chỉ cần truyền nhân của La Phù một ngày không xuất hiện, một ngày không bị đánh chết, thì còn có thể khống chế được Huống Vô Tâm, nhưng là hiện tại...Dường như không có gì có thể ngăn cản Huống Vô Tâm được nữa.
- Đường Khanh Tướng rõ ràng cũng là người của ngươi.
Tô Khánh Triết ngẩng đầu quan sát bầu trời, hắn chọn tuyến đường này, cũng chỉ có Kỳ Liên Liên Thành, Đường Khanh Tướng và hắn là biết rõ. Mà trong khoảng thời gian này, Huống Vô Tâm làm rất nhiều việc nhưng chưởng giáo dường như hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ đệ tử Côn Luân hành tẩu trên thế gian nhiều như vậy, còn có mấy người trung thành với Côn Luân, với chưởng giáo mà không trung thành với Huống Vô Tâm?
Tô Khánh Triết nhìn bầu trời, nhìn rất cẩn thận, bởi vì hắn biết rõ, đây là lần cuối cùng hắn nhìn nó.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111
Chương 232: Cho ngươi xuống núi
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
- Vì cái gì mà sư phụ nhất định muốn ta tu luyện thành bổn mạng kiếm nguyên, mới được trở lại La Phù?
Thi triển ra một đạo pháp quyết trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, Lạc Bắc cũng không có chú ý tới khiếp sợ và khó hiểu trong đôi mắt màu vàng. Những nghi hoặc trước kia có quan hệ với Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh bỗng nhiên được giải đáp, nhưng một thắc mắc mới cũng lại xuất hiện ở trong lòng hắn.
Chẳng trách mà Nguyên Thiên Y nói, chỉ cần tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đến cảnh giới chí cao, liền có thể chính thức nắm vận mệnh của mình trong tay.
Chân nguyên do Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh sinh ra, có thể phóng ra bất cứ thuật pháp nào, hơn nữa bản thân Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là công pháp thân thể thành thánh, tu đến mức cuối cùng, thân mình chính là kim thân bất tử bất diệt, thế gian này còn ai là đối thủ?
Không chỉ nói Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh là công pháp đệ nhất của La Phù mà nói nó là công pháp đệ nhất thiên hạ cũng không có gì quá đáng.
Sở dĩ Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh không có ghi lại bất cứ pháp thuật đối địch nào, đó là bởi vì cho dù pháp thuật nào cũng có thể dùng.
Đã như vậy thì tại sao cứ phải tu được bổn mạng kiếm nguyên mới có thể trở lại La Phù?
Trước nay Lạc Bắc chưa bao giờ sinh ra nghi vấn với điều đó, bởi vì Lạc Bắc cho rằng Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh phải tu luyện đến mức cuối cùng là bất diệt kim thân thì mới có uy lực chân chính, giơ tay nhấc chân cũng có thể tác động uy lực của trời đất. Sau khi tu kiếm quyết Thục Sơn đến bổn mạng kiếm thì uy lực cực mạnh. Trước khi tu luyện đến cảnh giới sau cùng của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, có thể dùng bổn mạng kiếm nguyên đối địch. Bổn mạng kiếm nguyên mạnh như vậy, có thể làm cho mình bảo đảm quá trình tới lúc Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đại thành.
Nhưng tất cả pháp thuật đều có thể dùng thì cơ bản không cần dựa toàn bộ vào bổn mạng kiếm nguyên. Lạc Bắc đột nhiên mơ hồ cảm thấy, Nguyên Thiên Y để cho hắn gia nhập Thục Sơn, muốn cho hắn sau khi tu thành bổn mạng kiếm nguyên thì mới có thể trở về, ngoại trừ uy lực tuyệt cường của bổn mạng kiếm nguyên ra thì chắc còn có nguyên nhân khác.
Ngoại trừ uy lực tuyệt cường của bổn mạng kiếm nguyên, chẳng lẽ còn là vì.... Thục Sơn rất an toàn.
Trước tiên ở Thục Sơn tu thành bổn mạng kiếm nguyên thì ở Thục Sơn rất an toàn. Nhưng có lẽ Nguyên Thiên Y cũng không nghĩ tới, tiến cảnh tu vi Lạc Bắc lại nhanh như vậy, và có nhiều chuyện xảy ra đến thế, lại còn trở thành đối tượng bị thiên hạ chính đạo huyền môn đuổi giết?
- Chẳng lẽ sư phụ cảm thấy nguy hiểm gì?
Ý nghĩ này làm cho sắc mặt của Lạc Bắc, vốn không biết cùng ngày tại Côn Luân xảy ra một trận chiến có một không hai có chút thay đổi. Hắn nghĩ “nếu cảm giác của mình là đúng thì không biết trong thiên hạ này người nào có thể làm cho sư phụ của mình cảm thấy nguy hiểm, thậm chí phải để mình ở Thục Sơn, mới có thể bảo đảm an toàn của mình? Mà bây giờ, mình đã không ở Thục Sơn, cơ bản không có một chút an toàn thì tại sao sư phụ chưa bao giờ cho mình biết bất cứ tin tức gì?”
- Ân?
Lo lắng như vậy cũng chỉ chợt lóe trong đầu của Lạc Bắc, bởi vì ngay lúc đó, hư không mịt mờ màu xanh, đột nhiên có chút chấn động.
- Vân Hạc Tử phát động pháp trận.
Đôi mắt màu vàng cũng sực tỉnh, trong giọng nói lại tràn đầy kinh ngạc cùng khó hiểu.
- Ngươi phải cẩn thận, hắn muốn thả ngươi đi ra ngoài.
Vân Hạc Tử thật vất vả mới đưa Lạc Bắc vào pháp trận này thì vì cái gì đột nhiên lại muốn thả Lạc Bắc ra ngoài?
Lạc Bắc tuy nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân trong đó, nhưng trong nháy mắt thần kinh toàn thân của hắn dường như kéo căng, khí tức trên thân hoàn toàn thu liễm khiến cho hắn như người thường không có tu luyện qua pháp thuật nào, trên người không có nửa phần pháp lực dao động. Nhưng trên thực tế người của hắn lại như biến thành một thùng thuốc súng chỉ trong tích tắc sẽ nổ tung, phát ra một đòn mãnh liệt nhất.
Nhưng trong nháy mắt lần nữa nhìn thấy ánh nắng sau giờ ngọ, con mắt của Lạc Bắc hơi híp lại cũng không có phát ra một kích đã vận sức chờ phát động.
Bởi vì đập vào mắt hắn đầu tiên là một dáng người cao gầy mặc trang phục màu hồng.
Bóng người mặc trang phục màu hồng đó chính là Tiểu Trà.
Trong nháy mắt này, thời gian giống như dừng lại, ánh mắt của Lạc Bắc cùng Tiểu Trà xuyên qua vài chục trượng không khí chạm thẳng vào nhau.
Tiểu Trà mặc trên người chính là trang phục áo cưới màu hồng. Ban đầu sắc mặt của Tiểu Trà còn có chút tái nhợt, nhưng dưới ánh nắng chiếu vào mặt, lại làm cho nàng càng thêm xinh đẹp quyến rũ.
Tiểu Trà lẳng lặng đứng ở nơi đó, không thể động đậy, nói cũng không thể nói, nhưng thời điểm nàng đối mặt cùng với Lạc Bắc, Lạc Bắc lại nhìn ra được trong mắt của nàng biểu đạt ý tứ chỉ có hai chữ
- Chạy mau.
Bốn người, mỗi người tự chiếm cứ một vị trí, bao vây Lạc Bắc ở trung ương.
Trong bốn người này có hai người Lạc Bắc nhận biết, có hai người Lạc Bắc không biết, trong hai người Lạc Bắc nhận biết một người đứng bên người Tiểu Trà, đang nhìn Lạc Bắc như nhìn một con chim trong lồng.
Phát động pháp trận, thả Lạc Bắc ra, cũng không phải là Vân Hạc Tử.
Trong bốn người này, cũng không có Vân Hạc Tử... Chẳng những không có Vân Hạc Tử, mà cả trong sơn trang hoàn toàn yên tĩnh, những chiếc đèn lồng màu đỏ mới được treo lên không lâu còn đang lay động trong gió, nhưng toàn bộ người trong sơn trang, Vân Hạc Tử, những nữ tử tuyệt sắc, kể cả những gã sai vặt cùng nha hoàn đều biến mất không thấy tung tích.
- Vân Hạc Tử là người thức thời, ta hi vọng ngươi cũng thức thời. Nếu như ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta có lẽ sẽ bỏ qua tính mạng của yêu hoa này.
Trong sơn trang yên tĩnh, xuất hiện bên người của Tiểu Trà là Nam Ly Việt mặc áo dài màu hồng điểm vàng nhìn Lạc Bắc, nói một câu rồi tạm ngừng. Y không hề che dấu chút nào thần sắc đắc ý trong mắt mình.
- Muốn cho ta thúc thủ chịu trói, ngươi cần gì phải đưa ra điều kiện với ta?
Ánh mắt của Lạc Bắc bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn qua Nam Ly Việt.
- Ngươi cơ bản không cần phải thả ta khỏi pháp trận mà cứ để ta bị vây ở trong trận, đợi Huống Vô Tâm đích thân đến, chẳng phải càng thêm chắc chắn hơn sao?
- Ngươi nói không sai, đây thật là một đạo lý vô cùng đơn giản.
Nam Ly Việt nhìn Lạc Bắc nói.
- Hơn nữa ta cũng biết rõ, đối phó với ngươi cho dù như thế nào cũng phải cẩn thận một chút. Nhưng ta thả ngươi ra là vì có hai nguyên nhân. Một, ta phải xem Vân Hạc Tử có gạt ta hay không, xem ngươi có thật ở bên trong pháp trận. Hai, ta cũng không có lo lắng vấn đề ngươi có thể đào thoát. Nếu như hiện tại có thể bắt ngươi, thì tại sao chúng ta phải tốn thời gian cùng khí lực, mỏi mắt trông coi pháp trận, đợi cho sư tôn ta tới? Ta chỉ muốn ngươi hợp tác một chút, để cho chúng ta bớt chút sức lực.
Dừng một chút, Nam Ly Việt đột nhiên nở nụ cười, nói tiếp.
- Hơn nữa ta biết rõ ngươi chắc chắn sẽ không trốn.
- Chắc chắn sẽ không trốn?
Lạc Bắc cười lạnh nói.
- Đánh không thắng lại không trốn, ngươi cho ta là người ngu sao?
- Ngươi không ngốc, chỉ là ngu xuẩn chút ít, nếu không thì giữa nhiều người như vậy, cũng sẽ không vì hai đứa bé núi Quý Du mà ra tay với Hàng Thanh Phong.
Nam Ly Việt nhìn thoáng qua một lão giả áo đen đang im lặng, liếc mắt nhìn tiểu Trà rồi quay đầu lại nhìn Lạc Bắc.
- Bách Độc Sơn Nhân đã thả một loại cổ độc trên người của nàng. Ta cam đoan, chỉ cần ngươi chạy trốn thì cổ độc trên người nàng lập tức phát tác, trên đời này chắc chắn không ai có thể giải được.
- Ngươi nói không đúng.
Nam Ly Việt vừa dứt lời, lão già áo đen vẫn giữ im lặng đứng ở bên cạnh dường như chớp mắt, đột nhiên lắc đầu, lạnh nhạt nói.
- Đạo cổ độc này, trừ ta ra, trên đời còn hai người có thể giải được.
- Bách Độc Sơn Nhân!
Lạc Bắc nhướng mày, sắc mặt hắn mặc dù không có gì thay đổi, nhưng một sự ớn lạnh chợt dâng lên trong lòng của hắn .
Lão già áo đen, tướng mạo nhìn không có gì lạ, dĩ nhiên là Bách Độc Sơn Nhân.
Một trong bát đại yêu đạo, Bách Độc Sơn Nhân có pháp thuật cổ độc đệ nhất thiên hạ! Tuy lão nói cổ độc thả trên người Tiểu Trà có hai người có thể giải, nhưng nội tâm Lạc Bắc rất rõ ràng, lão nói có thể giải, cùng việc khó giải cũng không khác nhau nhiều lắm.
Lão già áo đen tướng mạo bình thường không có gì lạ, tóc có chút xám trắng là Bách Độc Sơn Nhân, còn một người khác là ai?
Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh, Bách Độc Sơn Nhân... Ánh mắt của Lạc Bắc nhìn một người lạ mặt đứng phía sau.
Đứng sau lưng Lạc Bắc hơn vài chục trượng là một tên trung niên nhân mặt áo dài màu xám.
Mái tóc của y được cài bằng một cây trúc trâm tầm thường, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề. Tướng mạo của người này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tạo cho người ta một loại cảm giác vô cùng sạch sẽ.
Người này vẫn nhìn Lạc Bắc. Khi thấy Lạc Bắc nhìn liền từ trong ánh mắt đó hiểu Lạc Bắc đang nghĩ gì.
- Hậu sinh khả uý.
Sau khi lạnh nhạt nói một câu, trung niên nhân mặc áo dài tro mới thản nhiên nói.
- Ta tên là Cố Lưu Vân, không có danh tiếng.
- Cố sư thúc chỉ ở Côn Luân trông coi kinh văn.
Nam Ly Việt nhìn Lạc Bắc.
- Tuy rằng Ảo Băng Vân sư muội là đệ tử của sư thúc Vấn Thiên, nhưng từ nhỏ đã được Cố sư thúc yêu mến, một ít pháp quyết nàng học cũng là Cố sư thúc chỉ dạy. Sư muội cùng Cố sư thúc có cảm tình vô cùng tốt. Cố sư thúc muốn gặp ngươi nên mới xuất sơn.
Trong tâm Lạc Bắc lạnh lẽo.
Sư thúc của Nam Ly Việt, đều là người cùng thế hệ với Huống Vô Tâm, tuy Cố Lưu Vân không phải là người trong Côn Luân thập đại kim tiên, nhưng chỉ riêng khí độ tự nhiên của lão, Lạc Bắc có thể khẳng định, đó là một người khó đối phó nhất trong bốn người này.
Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh, Bách Độc Sơn Nhân, thêm một sư thúc của Nam Ly Việt.
Thực lực như vậy, so với Huống Vô Tâm đích thân đến, cũng thật sự không kém là bao nhiêu.
- Hiện tại ngươi còn cảm thấy mình có thể thoát được sao?
Nhìn sắc mặt Lạc Bắc càng thêm âm trầm, khóe miệng Nam Ly Việt lần nữa xuất hiện một một nụ cười trào phúng.
- Ta biết gần đây ngươi rất may mắn, nếu không sư muội Ảo Băng Vân cũng không chết trong tay ngươi. Nhưng lần này may mắn lại đứng bên cạnh ta. Vốn ta biết ngươi bị Vân Hạc Tử bắt, ta cũng khó có thể tìm tới nơi này ngay vì hành tung của Vân Hạc Tử gần đây quỷ bí, chỗ ẩn thân cũng không có mấy người biết rõ. Tuy nhiên Bách Độc Sơn Nhân lại là một trong số những người hiếm hoi đó. Ban đầu chúng ta tới nơi này cũng chỉ muốn cùng Vân Hạc Tử giảng hòa, xem có thể cùng hắn bàn chút điều kiện hay không. Ngươi cũng biết tu vi của hắn cực cao, hơn nữa Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp của hắn rất là khó chơi, cho dù chúng ta có thể giết hắn, cũng phải trả một cái giá lớn. Nhưng hắn lại bị ngươi đánh lén đả thương. Mặc dù chúng ta không giết được hắn, thì hắn cũng sẽ bảo vệ những nữ nhân trong sơn trang này, cho nên hắn chỉ có cách cùng chúng ta giảng hòa, giao yêu hoa và ngươi cho chúng ta. thật ra ngươi cũng không ngu ngốc. Chỉ có điều ngươi cùng Vân Hạc Tử đều rất dễ dàng bị người bắt lấy điểm yếu. Ngươi không thể bỏ mặc sinh tử của người khác, dù là bọn người núi Quý Du không liên quan tới ngươi. Cho nên ta vẫn nói câu kia, nếu ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có thể thả nàng một con đường sống.
- Ngươi nói đúng, thật sự thì ta không thể bỏ qua sinh tử của người khác.
Lạc Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Nam Ly Việt.
- Nhưng ta cũng chưa bao giờ cùng người như các ngươi bàn điều kiện!
Lời vừa ra khỏi miệng, một làn pháp lực dao động vô cùng mãnh liệt, từ trên người Lạc Bắc tản ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111
Chương 233: Xuất thủ
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Ánh mắt Lạc Bắc như có một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, một thứ khí thế nói không nên lời theo pháp lực dao động vô cùng mãnh liệt từ trên người hắn tản ra, như một làn khói thẳng tắp đâm rách trời xanh.
Lúc này hắn tạo cho mọi người ở đây một loại ảo giác, cả người của hắn dường như biến thành một thanh kiếm, một thanh kiếm kiêu ngạo, thà làm kiếm gãy chứ không cong.
Vân Mông Sinh là đệ tử của Đại Tự Tại cung, cùng một cấp bậc với Thích Như Ý, Khuất Đạo Tử.
Nam Ly Việt, một trong những đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ Côn Luân, tuy còn chưa kịp luyện hóa Càn Khôn Nhất Nguyên đan, nhưng tu vi của hắn còn trên Lạc Bắc.
Bách Độc Sơn Nhân cùng Vân Hạc Tử như nhau, cực ít khi hành tẩu trên thế gian, nhưng được thế nhân xếp vào một trong bát đại yêu đạo, tu vi của hắn so với Khuất Đạo Tử chỉ sợ cũng cao hơn nhiều.
Cố Lưu Vân, sư thúc của Nam Ly Việt.
Đối mặt với bốn người liên thủ, ngay cả Huống Vô Tâm gặp bốn người cũng không thể tránh bị tổn thương, vậy mà Lạc Bắc dứt khoát ra tay.
- Ta vì ngươi mà ra khỏi Côn Luân.
Lúc pháp lực dao động vô cùng mãnh liệt từ trên người Lạc Bắc tản ra, trong tâm của Cố Lưu Vân mặc áo dài màu xám lập lại câu nói kia. Lúc đầu thần sắc của hắn nhìn Lạc Bắc chỉ lạnh lùng, dường như Lạc Bắc cùng hắn cũng không có bao nhiêu quan hệ, nhưng theo pháp lực dao động vô cùng mãnh liệt trên người Lạc Bắc tỏa ra, ánh mắt của lão cũng đột nhiên trở nên nóng rực. Trong nháy mắt, một thứ uy thế dị thường kinh tâm động phách cuồn cuộn hướng về phía Lạc Bắc.
Mọi người rõ ràng đều biết thân thể của Cố Lưu Vân cũng không có thay đổi lớn, nhưng trong nháy mắt mọi người dường như sinh ra một loại ảo giác rằng lão như biến thành một pho tượng thiên thần với hào quang tỏa ra bốn phía.
Đúng lúc này, Nam Ly Việt chỉ một ngón tay, một cái kính cổ lục giác màu vàng liền xuất hiện.
Hình dạng của cái kính cổ trông rất bình thường, chỉ có trên rìa gương hiện ra một ít ký hiệu kỳ dị giống như Bát Quái, nhưng trên bề mặt của nó tản ra pháp lực dao động mãnh liệt, chẳng kém gì khí thế tản ra trên người của Lạc Bắc, và của Cố Lưu Vân.
Hạo Thiên Kính!
Mặc dù hình dạng của nó hết sức bình thường, nhưng không ai hoài nghi uy lực của cái pháp bảo này.
Trong nháy mắt pháp lực dao động vô cùng mãnh liệt trên người Lạc Bắc phát ra, Vân Mông Sinh có chút thất thần. Bởi vì hắn có thể khẳng định, Lạc Bắc đối mặt với bốn người mình căn bản là không có khả năng chiến thắng, cho nên hắn không ngờ được Lạc Bắc lại ra tay.
Nhưng Nam Ly Việt thì khác.
Lão Triệu Nam, Huống Vô Tâm, Nam Ly Việt là ba người trên thế gian biết rõ Lạc Bắc là truyền nhân của La Phù. Về phần Tô Khánh Triết thì được Huống Vô Tâm nói cho nghe nên không có khả năng để cho y được sống trên cõi đời này.
Truyền nhân của La Phù làm sao có thể khuất phục người khác một cách đơn giản được.
Cho nên, mặc dù Nam Ly Việt đang ra điều kiện với Lạc Bắc nhưng đã chuẩn bị tốt để ra tay. Cho nên trong nháy mắt Vân Mông Sinh có chút thất thần mà không làm ra bất kỳ động tác nào, Nam Ly Việt đã xuất ra Hạo Thiên Kính.
Ba làn khí thế dị thường cực mạnh đồng thời xuất hiện ở trong sơn trang của Vân Hạc Tử, đụng vào nhau, giống như trong đêm tối đột nhiên sáng lên ba ngọn lửa phóng lên trời.
Dưới ba làn pháp lực dao động vô cùng mãnh liệt, trên không của sơn trang, bầu trời trong xanh gần như trong nháy mắt trở nên xám xịt, vô số đám mây quay cuồng đụng vào nhau, trong tầng mây xoay tròn, một giọt mưa trong suốt đột nhiên rơi xuống.
Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc phát ra một đòn.
Vài giọt mưa trong suốt đang rơi, đột nhiên dừng lại, thời gian trong nháy mắt như đình trệ.
Dưới pháp lực dao động mãnh liệt trên thân Cố Lưu Vân, Hạo Thiên Kính cùng Lạc Bắc đã tạo ra vô số khí xoáy tụ, bằng mắt thường có thể thấy chúng như ngưng tụ trong không trung, mà xoay tròn một cách thong thả.
Theo Lạc Bắc duỗi tay, một vài giọt mưa trong suốt bất động trên không. Cả không gian dường như bị một cách thức kỳ dị gấp khúc thành tầng tầng lớp lớp lóng lánh như lưu ly. Ánh sáng xuyên qua đó sinh ra chiết xạ kỳ dị, trở nên khúc chiết mê ly.
Mà giờ khắc này, Bách Độc Sơn Nhân vốn đang híp mắt như ngủ, lại ngẩng phắt đầu lên. Chiếc áo dài đen trên người lão thoáng phồng lên, ngay cả nếp nhăn trên mặt dường như bị ủi phẳng, biến mất không thấy đâu. Khuôn mặt của lão vốn vàng xám giờ lại tản mát ra hồng nhuận sáng bóng đầy yêu dị.
- Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp?
Thời điểm Lạc Bắc phát ra kích thứ nhất, có hai bóng người cũng theo một đám mây màu trắng nhàn nhạt bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Cố Lưu Vân không xa. Trong đó, một nam tử áo dài màu bạc, xinh đẹp tuyệt trần gần như yêu dị, tuy nhiên nét mặt của y khiến người ta cảm thấy khó tin tưởng. Một người khác thân thể có vẻ hơi cứng ngắc, toàn thân bao phủ trong miếng vải đen, tản mát ra tử khí âm lãnh làm lòng người run sợ.
Theo một kích của Lạc Bắc mà xuất hiện chính là thi thần tướng linh Khuất Đạo Tử của Lạc Bắc cùng với Vân Hạc Tử!
Tất cả mọi người đều đánh giá thấp chấp niệm của Vân Hạc Tử đối với một cô gái tuyệt sắc như Tiểu Trà.
Ngay cả Lạc Bắc cũng đánh giá thấp chấp niệm cùng sự xảo trá của Vân Hạc Tử.
Với thực lực của bốn người Cố Lưu Vân, Nam Ly Việt, thì cho dù Vân Hạc Tử không bị trọng thương, có thể chiến một trận nhưng cũng là đánh không lại. Còn Lạc Bắc sở dĩ dưới tình huống Tiểu Trà bị quản chế, đối mặt với bốn người mà còn kiên quyết ra tay, cũng bởi vì hắn cảm thấy khí tức của Khuất Đạo Tử có liên lạc đặc biệt cùng tâm thần mình.
Lúc đầu Lạc Bắc cho rằng, Vân Hạc Tử tuy bị ép giảng hòa nhưng trong tâm không cam lòng, mới vụng trộm thả Khuất Đạo Tử vốn đã bị hắn chế trụ ra, nói không chừng nhờ vậy Lạc Bắc có thể làm cho bốn người này chịu chút tổn thương. Lạc Bắc muốn Khuất Đạo Tử liều mạng trả giá lớn cho dù bị đánh chết, cùng bọn người Cố Lưu Vân liều mạng. Hiện tại Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp của Lạc Bắc, thậm chí một ít pháp thuật trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, kể cả Khuất Đạo Tử ẩn nấp này, đều là lực lượng cất dấu của hắn.
Lạc Bắc muốn dựa vào những lực lượng cất dấu này mà thoáng cái bạo phát, cùng bọn người Cố Lưu Vân, Nam Ly Việt liều mạng.
Nhưng Lạc Bắc thật sự không ngờ, Vân Hạc Tử cũng đích thân xuất hiện.
Hiện tại Vân Hạc Tử xuất hiện thì hiển nhiên là đã bố trí an toàn cho những cô gái tuyệt sắc kia. Vân Hạc Tử tới đây là muốn nhân cơ hội vơ vét chỗ tốt.
Nam Ly Việt cũng hơi cứng người khi Khuất Đạo Tử vừa mới hiện thân. Nét mặt hắn cũng như Vân Hạc Tử như co giúm lại. Hắn há miệng ra, trong nháy mắt không phát ra được thanh âm nào.
Đối với việc Vân Hạc Tử và Khuất Đạo Tử đột nhiên xuất hiện, Lạc Bắc bộc phát ra một kích này cũng đánh trúng vào tinh thần của hắn.
Lúc phát ra một kích này, trên người của Lạc Bắc tản ra kiếm ý kinh thiên, làm cho Nam Ly Việt cảm thấy Lạc Bắc đã chính thức ngưng tụ thành bổn mạng kiếm nguyên, cho nên trước đó Nam Ly Việt mới lấy ra pháp bảo Hạo Thiên Kính. Ngoại trừ việc có thể phong ấn một đạo pháp thuật, Hạo Thiên Kính còn là một pháp bảo phòng ngự cực mạnh.
Nhưng bây giờ, Lạc Bắc vừa phát ra... Đầu tiên lại là một đạo Thất Xảo Di Thiên Trấn trong Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp.
Đạo pháp thuật này vừa phát ra, ngoại trừ không gian trong phương viên mấy trăm trượng đều bị vặn vẹo gấp khúc kỳ dị, khiến cho bóng dáng của Lạc Bắc như có có chút mê ly khó nắm bắt, và thời gian dường như trở nên chậm lại.
Trong số tất cả mọi người thì chỉ có nét mặt của Cố Lưu Vân là vẫn bình tĩnh.
Trong lúc một giọt mưa trong suốt xoay tròn trên tầng mây rơi xuống, toàn thân Cố Lưu Vân tản ra hào quang chói mắt. Lão liền vươn ra đôi bàn tay vô cùng sạch sẽ, móng tay cắt tỉa gọn gàng.
Động tác của lão hết sức nhẹ nhàng, vô thanh vô tức, nhưng không khí dưới chân cùng đất đá căn bản không chịu nổi khí tức cực độ thô bạo từ trên người lão tản ra, mà ầm ầm nổ tung. Không gian giữa lão và Lạc Bắc cũng thoáng cái sụp đổ, xuất hiện một cái hắc động. Lão sải bước vượt qua hắc động, hai tay đè xuống ngực của Lạc Bắc.
Cùng lúc đó, một quả cầu tuyết cũng trong nháy mắt ngưng tụ trong không trung, rồi rơi xuống như một tảng thiên thạch vào thẳng đầu Cố Lưu Vân.
Nhưng Cố Lưu Vân căn bản không tránh. Ánh mắt của lão hết sức nóng bỏng. Đối mặt với vầng sáng màu trắng như tảng thiên thạch rơi xuống đầu, lão bất chấp vầng sáng màu trắng mà kiên cường ép xuống ngực Lạc Bắc.
Lại một đạo pháp lực dao động nổ ầm ầm. Sau một tiếng ho khan, Vân Hạc Tử ho ra một ngụm máu tươi. Quanh người Lạc Bắc vốn đã vặn vẹo, dần hiện ra không gian sáng như lưu ly bỗng nhiên kịch liệt co rút. Theo những tiếng nổ liên tiếp vang lên, không gian quanh người Lạc Bắc phát sáng như thủy tinh. Một nguồn sức mạnh vô cùng cuồng bạo đè ép trên người Lạc Bắc, tạo thành một cái lăng trụ thủy tinh, khóa Lạc Bắc vào bên trong.
Vân Hạc Tử cũng xuất thủ.
Vân Hạc Tử quay lại là định âm thầm đánh lén đám người Nam Ly Việt. Ngược lại lão không phải cảm thấy Lạc Bắc đáng yêu hơn so với bọn người Nam Ly Việt, mà là lão kết luận, Lạc Bắc còn xa mới là đối thủ của Cố Lưu Vân cùng Nam Ly Việt. Đối với Vân Hạc Tử, kết quả tốt nhất chính là có thể làm cho Lạc Bắc cùng bọn người Cố Lưu Vân lưỡng bại câu thương.
Nhưng hiện tại lập trường của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Lạc Bắc vừa ra tay thi triển chính là pháp thuật trong Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp! Hơn nữa Lạc Bắc thi triển ra Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp so với lão dường như còn huyền diệu hơn.
Tại sao Lạc Bắc lại tu luyện được Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp?
Lúc này ý nghĩ của Vân Hạc Tử thậm chí cũng không cần bắt Lạc Bắc hỏi thăm rõ ràng mà ngược lại lão cảm nhận được một sự nguy hiểm lạnh thấu xương. Gần như theo trực giác, Vân Hạc Tử cảm thấy nếu như mình không đánh chết Lạc Bắc, thì chính mình sẽ chết trong tay hắn.
Cho nên Vân Hạc Tử muốn giết Lạc Bắc, vì vậy mà lão liền dốc hết sức ra tay với hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111
Chương 234: Không thể ngăn cản.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Lúc đầuVân Hạc Tử muốn thừa cơ đánh lén Nam Ly Việt, nhưng khi chứng kiến Lạc Bắc thi triển Thất Xảo Di Thiên Đại Pháp thì lão hoàn toàn thay đổi ý định, cõi lòng đầy sát khí. Trong nháy mắt lão ra tay không lưu tình, một làn pháp lực dao động như núi cuồng ép đến chấn động.
Bách Độc Sơn Nhân hơi nhúc nhích thân người, nhưng làn khói đen bỗng nhiên từ hai bên thân thể của lão lao ra, vòng quanh thân thể của lão một nửa vòng rồi đâm thẳng đến sau lưng của Lạc Bắc.
Hai tia sáng đen vừa lao ra, lão già vẫn khoác chiếc áo choàng đen, khuôn mặt hồng nhuận không có một chút nếp nhăn nào, nhanh chóng tái đi, giống như tinh, khí, thần trong cơ thể lão theo hai tia sáng màu đen đó cũng lao ra bên ngoài cơ thể.
- Rắc rắc rắc...
Không gian giữa Bách Độc Sơn Nhân cùng Lạc Bắc sau khi hai tia sáng đen xuất hiện liền rung rung chấn động.
Lực lượng chân nguyên thô bạo và mạnh mẽ, làm cho hai tia sáng đen rộng chỉ hơn thước lại giống như hai ngọn núi to màu đen đè về phía Lạc Bắc.
Một tia khí đen từ trong một tia sáng đen tản ra như có như không, Tia sáng màu đen với tốc độ kinh người xuyên qua trong không gian bị thuật pháp bóp méo, khi nó còn cách thân thể của Lạc Bắc ít nhất còn vài chục trượng, quần áo sau lưng của Lạc Bắc như một đóa hoa tươi trong nháy mắt bị bốc hơi, nhanh chóng khô nứt thành từng mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ kia lại biến thành màu đen, lập tức hóa thành từng đám bột phấn màu đen.
Tia sáng màu đen còn lại với lực lượng chân nguyên vô cùng mạnh, giống như ngọn núi màu đen tiếp tục lao về phía Lạc Bắc, sau khi nhìn kỹ thì thấy nó do từng điểm nhỏ màu đen ngưng tụ mà thành, những điểm nhỏ màu đen này toàn bộ đều là rất nhỏ, căn bản thấy không rõ cổ trùng màu đen này rốt cuộc có hình dạng như thế nào!
Trong bát đại yêu đạo, ngay cả Hắc Phong lão tổ cũng chỉ nghe qua kỳ danh, nhưng chưa từng thấy qua Bách Độc Sơn Nhân, thì tại thời khắc này lão đã thể hiện thực lực kinh người của mình.
Kịch độc, cổ trùng khó có thể bàn luận. Phần lớn người tu đạo e sợ tránh còn không kịp đối với hai loại này, nhưng ở trong tay của lão lại giống như phi kiếm của Thục Sơn, có tính mạng của mình. Hai loại này giống như phi kiếm kết hợp với pháp quyết của lão tạo thành một sự kết hợp hoàn mĩTrong tia sáng đen của lão không chỉ ẩn chứa lực lượng thuật pháp kinh người, mà còn ẩn chứa kịch độc, cổ trùng khó có thể tưởng tượng!
Trong nháy mắt Bách Độc Sơn Nhân phát ra hai tia sáng màu đen giống như hai đạo kiếm cương cực mạnh đượctẩm thêm kịch độc, nhưng khẳng định so với hai đạo kiếm cương thực sự được tẩm kịch độc còn khó ngăn cản hơn.
Ba làn pháp lực dao động hoàn toàn khác biệt từ trên người của Nam Ly Việt, Vân Mông Sinh cùng Khuất Đạo Tử cũng tản ra.
Ba làn pháp lực này được đặt ở nơi khác cũng đủ làm lòng người kinh hãi, nhưng pháp lực dao động cùng với dao động của bốn đạo pháp lực bộc phát lúc trước lại có vẻ không hợp nhau.
Nếu như lúc trước trên người của Cố Lưu Vân, Lạc Bắc, Vân Hạc Tử cùng Bách Độc Sơn Nhân phát ra uy thế giống như cột lửa phóng lên trời, vậy uy thế phát ra trên người của Khuất Đạo Tử, Nam Ly Việt cùng Vân Mông Sinh nhiều nhất chỉ có thể coi là ngọn lửa thật lớn mà thôi.
Tu vi của Cố Lưu Vân, Vân Hạc Tử, Bách Độc Sơn Nhân thực sự hoàn toàn vượt qua bọn người Khuất Đạo Tử.
Dưới sức ép của đối thủ như vậy, Lạc Bắc cũng bộc phát ra khí thế trước nay chưa có, cùng Cố Lưu Vân, Vân Hạc Tử, Bách Độc Sơn Nhân không phân cao thấp!
Thời gian như ngưng trệ, hết thảy đều phát sinh trong thời điểm một giọt mưa trong suốt ngưng tụ trên không trung.
Trong nháy mắt này, Lạc Bắc phóng xuất ra một vầng ánh sáng trắng như tuyết, giống như thiên thạch rơi xuống, tấn công người Cố Lưu Vân.
Vầng sáng trắng như tuyết trong nháy mắt bao phủ cả người của Cố Lưu Vân. Một lực tác động cực mạnh làm cho vầng sáng trắng như tuyết vỡ vụn thành vô số tia sáng, tản ra từ người Cố Lưu Vân, những tia sáng màu trắng như biến thành thực thể nhưng không bắn ra bốn phía mà lại xoay tròn xung quanh, chặt chém cùng bay múa không tiếng động trên người của Cố Lưu Vân.
Trường sam màu xám trên người Cố Lưu Vân trong nháy mắt biến thành từng cánh bướm màu xám bay múa, trên thân thể của lão xuất hiện mấy trăm vết thương, từng sợi chân nguyên trong thân thể của hắn theo những vết thương mà tản ra.
Nhưng trong nháy mắt Cố Lưu Vân chỉ có chút nhíu mày, ánh mắt của hắn càng thêm nóng rực, hắn cứng rắn chịu đựng va chạm với vầng sáng trắng như tuyết, căn bản không thi triển bất luận thuật pháp nào khác mà vẫn như trước ép xuống ngực Lạc Bắc.
Giờ khắc này lão dường như biến thành một vầng sáng, đã hình thành thì không thay đổi, bất chấp vô số vô số những tia sáng màu trắng như tuyết chọc thủng trên người. Nhìn lão lúc này có dáng vẻ bệ vệ Phật ngăn giết Phật , Thần ngăn sát Thần.
Giờ khắc này, Vân Hạc Tử lại vuốt ngực, ho ra một búng máu.
Thất Xảo Di Thiên đại pháp vốn bóp méo không gian, một trong những thuật pháp phá toái hư không. Tuy Vân Hạc Tử căn bản không có học được vài đạo thuật pháp có uy lực lớn nhất trong Thất Xảo Di Thiên đại pháp, nhưng tu vi của lão trên thế gian cũng là đếm trên đầu ngón tay. Lão bất chấp thương thế, dốc sức phát ra một đạo thuật pháp, trong nháy mắt hoàn toàn giam cầm Lạc Bắc, khiên cho hắn không thể động đậy được, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Đa số thuật pháp, đều cần dùng chân nguyên lưu động cùng thủ quyết mới có thể thi triển.
Dựa theo luận điểm của một vài điển tịch có trong Thục Sơn, kỳ thật bùa, thuật pháp cùng pháp trận cũng không có sự khác biệt quá lớn. pháp thuật được phát ra, đó là dùng chân nguyên lưu động theo một cách đặc biệt, sau đó dùng thủ quyết ngưng xuất tiểu pháp trận, dẫn phát thiên địa chi uy đến đối địch.
Nhưng ngay lúc đó, tại trên người của bọn người Nam Ly Việt vừa mới tản ra pháp lực dao động, còn chưa kịp phóng ra bất cứ pháp thuật nào, thì vô tận Lôi Cương từ trên bầu trời đã lao xuống. Toàn bộ loạn vân xoay tròn, bầu trời bao la xám xịt bỗng nhiên biến thành màu tím, mấy trăm tia sét với tiếng nổ điếc tai, lao xuống kéo theo một cái đuôi lửa thật dài. Đồng thời một cây chùy dài do Lôi Cương màu tím ngưng tụ thành, như thiên phạt thiết côn, từ không trung đập xuống.
- Tử Lôi Phá Thần Trùy! Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu!
Một cảm giác ớn lạnh dâng lên trong tâm của Nam Ly Việt, lúc này hắn cũng hiểu ra vì sao Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh được xưng là đệ nhất công pháp của La Phù, ngay cả Huống Vô Tâm cũng mơ tưởng tìm được.
Sau khi phát ra ánh sáng màu bạc kịch liệt xoay tròn phóng về phía Khuất Đạo Tử, Hạo Thiên Kính hơi đảo lộn một chút rồi bắn lên trời.
Một vầng ánh sáng tỏa ra từ trên Hạo Thiên Kính, khí thế lúc trước phát ra trên người của Cố Lưu Vân, Vân Hạc Tử, Lạc Bắc, Bách Độc Sơn Nhân dường như yếu đi so với cái khí thế cuồn cuộntuôn ra từ nó. Thần binh này dưới khí thế của mấy người, dường như cũng phóng xuất ra hào quang ngày xưa. Bốn trăm năm trước, nhân vật số một Nga Mi là Trác Vô Tướng chỉ với một cái kính trong tay đã tiêu diệt một trong Thập diện thiên ma.
Lôi trùy màu tím điên cuồng xuyên thẳng về phía Nam Ly Việt, trực tiếp vỡ vụn thành từng đạo lôi quang tứ tán, như sợi mưa màu tím ầm ầm rơi xuống.
Không có thần binh nơi tay, Vân Mông Sinh trước tiên đình chỉ công kích Lạc Bắc, lựa chọn phòng ngự. Hai đám mây lập tức xuất hiện xoay quanh người y tạo thành hai đóa hoa cái linh chi, ngăn chặn trên đỉnh đầu của Vân Mông Sinh. Khuất Đạo Tử lại cầm trong tay Ngũ Âm Thần Lôi Giám, lôi âm cuồn cuộn chống đỡ vầng sáng màu bạc kịch liệt xoay tròn của Nam Ly Việt đang đánh tới, cùng lúc phát ra từng đạo pháp thuật bảo vệ Tiểu Trà.
Nhất niệm nhất sinh, tuy cả người bị pháp thuật của Vân Hạc Tử giam cầm, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, nhưng Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu là một trong số ít pháp thuật trên đời chỉ cần dùng tâm niệm cùng chân nguyên lưu động là có thể phóng ra pháp thuật.
Mười tia sáng khổng lồ do Lôi cương tạo thành kéo theo những cái đuôi lửa, giống như mười cây thương được mười vị thiên thần phóng từ trên cao xuống lao thẳng tới người Cố Lưu Vân.
Trong nháy mắt tốc độ của nó đã sớm vượt qua tốc độ của âm thanh, cho nên hết thảy dường như lặng yên không một tiếng động.
Cả người Cố Lưu Vân quấn quanh đầy những cánh tay lôi quang màu tím, lôi quang màu tím như sắt thép vỡ vụn, như vô số sợi roi thép hung hăng quất trên người Cố Lưu Vân. Ngay cả trong mấy trăm vết thương của Cố Lưu Vân đều có những tia chớp lóe lên.
pháp quyết Lôi Cương chính là pháp quyết có uy lực mạnh nhất trong các loại pháp quyết.
Dưới một kích này, trong thân thể Cố Lưu Vân, lôi quang tiến thẳng, như tùy ý tàn sát bừa bãi, đánh nát máu thịt cùng với kinh mạch của hắn.
Nhưng đồng tử của Lạc Bắc lại co rút.
Bởi Cố Lưu Vân không hề dừng lại bất chấp lôi quang màu tím cuồng loạn nổ tung mà xông qua, hai tay của hắn vẫn như trước nhằm thẳng vào ngực của Lạc Bắc, căn bản không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản hắn!
Người tu đạo bình thường, nếu liên tiếp gặp hai lần trọng kích như vậy, sớm đã bị đánh nát vụn.
Cho dù là Lạc Bắc tu luyện công pháp thân thể thành thánh, căn bản cũng không có cách nào chịu nổi bị tấn công nặng như vậy.
Cố Lưu Vân, sư thúc của Nam Ly Việt, cao thủ Côn Luân căn bản không có danh tiếng gì trên thế gian, nhưng tu luyện lại là công pháp thân thể thành thánh!
Hắn có thể dùng phương thức trực tiếp như vậy, mà tấn công Lạc Bắc thì có thể nói rõ, tuy hắn tu luyện công pháp thân thể thành thánh khác nhau, nhưng tu vi của hắn thực sự cao hơn Lạc Bắc... Hơn nữa, hắn dường như căn bản không thèm để ý đến thương tích của mình, ánh mắt của hắn vô cùng nóng bỏng. Vốn người này là cao thủ phụ trách trông coi kinh văn Côn Luân, sớm đã cùng thế gian chặt đứt trần duyên, chỉ có một chút liên quan với Ảo Băng Vân kia có một chút liên hệ vậy mà ngay cả tính mạng của mình cũng không thương tiếc muốn bắt giữ Lạc Bắc.... Hoặc là đánh chết!
Lúc đầu trong phạm vi thi pháp của đạo pháp thuật Thất Xảo Di Thiên Trấn, Lạc Bắc như đặt tốc độ dòng thời gian hoàn toàn bất đồng với không gian, tốc độ thi pháp hoàn toàn vượt qua mọi người. Hắn phát ra vầng sáng trắng như tuyết kia cũng nằm trong Thất Xảo Di Thiên đại pháp, cùng đạo pháp thuật mà Vân Hạc Tử từng thi triển qua, trời sinh thích hợp dùng cho quần chiến, hơn nữa có thể hạn chế pháp thuật của pháp bảo đối phương.
Nhưng đạo pháp thuật này nhưng trong nháy mắt bị Cố Lưu Vân phá vỡ, ngay cả pháp thuật như Tử Lôi Phá Thần Trùy đều không cách nào ngăn cản được đối phương lấy một chút!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmakeke1111