Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 260 : Chắc chắn sẽ đồng ý. Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh 4vn Nhóm dịch : Friendship
Chị Nhược Khê…
Trinh Tú!?
Nhìn thấy hai người con gái vừa nhìn thấy nhau đã gọi tên của nhau, Dương Thần mím môi, nhìn hai bên rồi hỏi:
Hai người biết nhau?
Trinh Tú sắc mặt hơi tái, cười miễn cưỡng :
Đã lâu không gặp, chị Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê lúc đầu kinh ngạc, sau lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn Dương Thần rồi nói:
Anh muốn em gặp một người, là Trinh Tú sao?
Đúng vậy, lần trước anh mới quen biết cô ấy, rất đáng yêu.
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê không trả lời, quay đầu nhìn Trinh Tú, có chút thương tiếc:
Vì sao lại đột nhiên rời đi, em biết lúc đó viện trưởng lo cho em thế nào không?
Xin lỗi chị Nhược Khê, không phải em cố ý làm viện trưởng đau lòng, nhưng…em không còn cách nào khác.
Trinh Tú im lặng, rơm rớm nước mắt.
Dương Thần sửng sốt, vẫy Lâm Nhược Khê:
Bà xã, đừng lạnh lùng như băng thế, em làm Trinh Tú sợ rồi đấy.
Lâm Nhược Khê không thèm để ý tới Dương Thần, đi đến cạnh xe đẩy, nhìn một lượt các món đồ ăn cay và đồ ăn vặt, lại nhìn khuôn mặt gầy yếu nhỏ nhắn của Trinh Tú :
Sau khi em rời đi, lại ở chỗ này bán đồ ăn vặt sao?
Người Trinh Tú hơi run rẩy, hơi hoảng sợ, cúi đầu không dám nhìn thẳng Lâm Nhược Khê.
Vì sao không nói?
Lâm Nhược Khê khẽ nhíu mày, lo lắng.
Dương Thần không biết nên làm thế nào, khẽ cười, nói với Lâm Nhược Khê:
Bây giờ em đã biết cô ấy làm gì rồi, một thân một mình, dựa vào chính bản thân mà sống, mỗi một bữa cơm đều đổi bằng chính mồ hôi của mình, chẳng lẽ có điều gì phải lo lắng sao?
Trinh Tú ngẩng đầu, nhìn Dương Thần cảm kích.
Lâm Nhược Khê quay sang hỏi Dương Thần:
Anh dường như biết rất rõ? Biết em quen Trinh Tú ở đâu, bao lâu sao?
Dương Thần cười nói:
Em nghĩ anh không biết gì sao? Trinh Tú cũng là đứa trẻ sống ở cô nhi viện giống anh, em chắc chắn là quen cô ấy từ vài năm trước ở cô nhi viện Hy Vọng Mới?
Nghe thấy Dương Thần nói hắn là cô nhi, Lâm Nhược Khê cảm thấy rất áy náy, hạ bớt giọng xuống:
Em không có ý này… Khi mẹ em và bà nội còn sống, em đã nhìn thấy Trinh Tú ở cô nhi viện, khi đó em ấy còn rất nhỏ, năm đó em ấy mới 15 tuổi, không hiểu vì sao em ấy không nói một lời nào mà đã bỏ đi, viện trưởng rất lo lắng cho em ấy. Em vẫn nghĩ em ấy đã rời khỏi Trung Hải rồi, không nghĩ em ấy vẫn ở đây.
Xin lỗi, nhưng em không thể gây thêm phiền phức cho viện trưởng nữa.
Trinh Tú nói:
Khiến cho những đứa nhỏ hơn phải ở cùng em, em rất có lỗi với bọn họ.
Vậy em cũng không thể không nói một lời nào đã bỏ đi như thế, em có biết em làm như thế khiến viện trưởng buồn lắm không?
Lâm Nhược Khê nói.
Trinh Tú cúi đầu xuống không nói lời nào.
Dương Thần nhíu mày:
Chuyện cũ rồi, đừng nhắc đến nữa, nói một lần là đủ rồi, anh đưa em đến gặp tiểu muội của em, gặp lại nhau sau nhiều năm, chẳng phải là việc tốt hay sao, làm gì mà căng thẳng thế, Trinh Tú khóc rồi kìa.
Lâm Nhược Khê thanh minh :
Không phải em cố ý làm Trinh Tú đau lòng, nhưng năm nay em ấy cũng 18 tuổi rồi, vẫn còn là đứa trẻ, một cô gái nhỏ bé sống trong xã hội này, hỏi em không quan tâm được sao?
Không cần em phải bận tâm, đã có ông xã của em lo rồi.
Dương Thần bĩu môi nói.
Dương Thần!!
Lâm Nhược Khê tức giận.
Được rồi, anh chọc em chút thôi, Trinh Tú không phải là đứa trẻ không hiểu gì hết, đã thấy nhiều, trải qua nhiều, sau bao nhiêu năm kiếm sống, cũng đã trưởng thành, là một đứa trẻ có tài năng, em nhìn Trinh Tú, có thể biết cô ấy mới 18 tuổi sao?
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nhìn dáng vẻ Trinh Tú làm việc rất thành thục, không giống học sinh trung học.
Trinh Tú, chị Nhược Khê còn nhớ em năm nay bao nhiêu tuổi, còn muốn to tiếng với em về chuyện đó, xem ra rất nhớ em rồi, anh rất ghen tỵ.
Dương Thần nhìn Trinh Tú nói.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái rồi ngồi xuống.
Trinh Tú ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Nhược Khê dỗi với Dương Thần, khẽ cười :
Em thật sự không nghĩ rằng vợ anh Dương là chị Lâm Nhược Khê. Nhưng tìm được người tốt như anh Dương làm chồng, chị nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Trinh Tú, em chỉ nhìn anh ta bằng mắt làm sao biết anh ta là người tốt chứ?
Lâm Nhược Khê buồn bực nói, cứ nhắc tới con người này cô lại thấy giận, làm sao bên cạnh hắn toàn người con gái nói hắn tốt vậy!? Ngay cả Trinh Tú nhỏ bé như thế này cũng không tha!?
Trinh Tú cũng không nghĩ nhiều, nói luôn :
Lần trước ở cục cảnh sát, dù sao anh Dương….
Khụ khụ! Khụ khụ!
Dương Thần tự nhiên ho khan, việc đánh người vào đồn cảnh sát, sao có thể dễ dàng nói như vậy, em còn quá nhỏ, không hiểu chuyện! Không hiểu chuyện!
Quả nhiên, Lâm Nhược Khê mặt như bốc hỏa :
Vào đồn cảnh sát? Xem ra anh rất thích đến đồn cảnh sát, nói xem sao lại như thế.
Ha ha, bà xã ngoan, không phải em không để ý tới chuyện của anh sao, em mắt nhắm mắt mở tha cho anh, chuyện cũ qua rồi, nhắc lại làm gì.
Dương Thần đảo mắt.
Tôi không quan tâm việc của anh, nhưng sao Trinh Tú lại vào đồn cảnh sát.
Lâm Nhược Khê hỏi như chất vấn.
Dương Thần không có cách nào đành phải kể lại chuyện đó, nhưng chỉ nói đến những người cố ý đến gây sự, Trinh Tú không biết gì hết.
Trinh Tú biết Dương Thần từ đầu đến giờ đều giúp mình che đi vết nhơ, cũng cảm thấy cảm động, vì Dương Thần mà có một kiểu tình cảm trước nay chưa hề có.
Dương Thần không biết xấu hổ yêu cầu, Trinh Tú liền đưa cho hắn một xiên cay, nhìn Lâm Nhược Khê đứng bên cạnh đang tức giận...
Trinh Tú, nghe lời chị, đi thăm cô nhi viện đi, cho dù không muốn đi thăm em của em, ít nhất cũng nên thăm viện trưởng, một mình bà nuôi dạy em, vẫn nhớ em lắm.
Lâm Nhược Khê khuyên.
Trinh Tú trong mắt hơi buồn.
Không phải em không muốn trở về đó, chỉ có điều em không còn mặt mũi nào nhìn viện trưởng.
Dương Thần nhìn ra Trinh Tú suy nghĩ gì, xoa nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của Trinh Tú :
Cô bé, anh sẽ bớt chút thời gian đưa em về, nghe lời của chị Nhược Khê, đừng hòng chạy thoát.
Em nói để anh đưa Trinh Tú đi khi nào?
Lâm Nhược Khê bất mãn nói.
Nếu như anh không đưa Trinh Tú đi, cô ấy sẽ không đi đâu, có phải không Trinh Tú?
Dương Thần nháy mắt với Trinh Tú.
Trinh Tú bật cười, cảm kích vô cùng, gật đầu lia lịa.
Lâm Nhược Khê cảm thấy khó chịu, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết làm thế nào, vẫn còn may là Trinh Tú đã nhận lời đi thăm viện trưởng.
Sau khi uống xong 2 chai rượu trắng, ăn hơn 10 xiên thịt cay, Dương Thần mới lưu luyến mà tạm biệt Trinh Tú, nhưng Trinh Tú vì tức hắn nên quay đầu đi không thèm để ý tới hắn.
Hắn và Lâm Nhược Khê cùng ngồi vào trong xe, Lâm Nhược Khê thở hổn hển nói:
Anh làm thế nào mà được như vậy? Trinh Tú chỉ là kinh doanh nhỏ nuôi bản thân, chẳng lẽ dễ dàng hay sao? Anh cũng chẳng biết xấu hổ gì cả, ăn uống bao nhiêu thứ?
Cô bé ngốc, Trinh Tú làm bộ tức giận đùa giỡn thôi, anh làm như vậy, cô ấy sẽ càng thân với anh hơn, tin anh đi.
Dương Thần giải thích.
Không cho anh gọi em là cô bé ngốc.
Lâm Nhược Khê nói tiếp:
Trinh Tú mới 18 tuổi, nếu có đi học thì cũng chỉ là học sinh lớp 11, nhỏ như vậy mà anh cũng không tha sao?
Em nghĩ đi đằng nào vậy, anh rất thích đứa trẻ này, xem cô bé như là em gái vậy.
Dương Thần cười khổ nói.
Anh có em sao?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
Dương Thần cười ha hả nói:
Đương nhiên có, tháng sau có con gái của cháu trai của cậu nhà anh chồng của cô anh, cũng là bà con họ hàng xa, sẽ đến Trung Hải, khả năng sẽ ở một thời gian, đến lúc đó chúng ta là chủ nhà, người làm chị dâu như em cũng phải chuẩn bị đi.
Lâm Nhược Khê ngây người, đầu óc hỗn loạn :
Từ từ, anh nói là con ai cơ?
Tóm lại, có một đứa em họ tới đó, đến lúc đó vú Vương sẽ chuẩn bị phòng, đỡ phải luống cuống tay chân.
Dương Thần nói.
Dựa vào cái gì mà anh dám đem người nhà đến đây ở chứ?
Lâm Nhược Khê tức giận nói.
Chúng ta không phải vợ chồng sao?
Chúng ta giống vợ chồng sao?
Lâm Nhược Khê cười lạnh hỏi.
Dương Thần suy tính:
Lẽ nào em muốn không muốn nhẹ nhàng? Được rồi, lại đây, chúng ta gần gũi một chút, xong rồi trả lời cho anh biết.
Lâm Nhược Khê co người lại, nhưng trên xe có dây bảo hiểm, nên rất khó né ra.
Thôi khỏi! Em đồng ý!
Thấy Dương Thần gian tà ghé sát vào mình, Lâm Nhược Khê chấp nhận thỏa thuận.
Dương Thần cười sảng khoái:
Anh biết em sẽ đồng ý mà, giống như việc lúc nãy em đồng ý để anh đưa Trinh Tú đến cô nhi viện.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhìn hắn, không nói nên lời.
Anh em thanks nhiệt tình nhé
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào
Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 95 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Buổi tối về đến nhà, họ đưa thuốc cho vú Vương, sau đó hai người trở về phòng.
Dương Thần đi vào phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ bị mở toang ra, tuyết bay trắng xóa.
Thành phố Giang Nam rộng lớn này, mặc dù không phải là điều thường thấy, nhưng có tuyết cũng không phải là điều ngạc nhiên, dù sao thì biển cũng rộng, nhiệt độ giảm đột ngột khiến nước nhanh chóng bị đông lại.
Sắp xuống 7, 8 độ rồi.
Dương Thần nói, nửa đêm nhiệt độ còn xuống thấp nữa.
Đột nhiên chuông điện thoại di động reo. Dương Thần nghe điện thoại, là Mạc Thiện Ny.
Người phụ nữ này luôn độc lập như vậy, chưa bao giờ gọi điện mà không có việc gì, chắc chắn có việc gì rồi.
Anh yêu, thấy không?
Cái gì?
Tuyết.
Em rất thích?
Không phải, chỉ cảm thấy có chút mất mát thôi. Mạc Thiện Ny nói.
Vì sao?
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny im lặng một lát rồi nói:
Bởi vì tuyết rơi, chính là sự lạnh lẽo.
Giọng nói chứa đầy cảm xúc, khiến Dương Thần cảm thấy có chút bi thương.
Anh đến nhà em nhé.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny ở nhà một mình, chắc hẳn rất cô đơn, đặc biệt là ở nơi này, tuyết rơi đầy rừng.
Đừng tới, em chuẩn bị đi ngủ rồi, em không phải là cô bé, mới thế mà đã không chịu được.
Mạc Thiện Ny cười nói.
Làm sao bây giờ, ở trước mặt anh, Mạc Thiện Ny luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, khi nào anh mới được ôm em đi ngủ.
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny hừ một tiếng:
Đó mới là mục đích anh muốn qua đây đúng không?.
Ha ha…
Dương Thần cười không nói lời nào.
Mạc Thiện Ny im lặng một lát rồi hỏi:
Thứ 6 sau giờ làm anh có rảnh không?
Làm gì?
Em muốn anh đi cùng em tới một bữa tiệc.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần cười khổ nói:
Đi dự yến tiệc nhà họ Liễu à.
Sao anh biết?
Mạc Thiện Ny hỏi.
Bởi vì Nhược Khê nói muốn anh đi cùng cô ấy tới bữa tiệc.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny thở dài trong điện thoại:
Trước đây Nhược Khê chưa bao giờ tới những chỗ như thế này, xem ra là vì anh mới đi rồi.
Đúng vậy, tự nhiên lại muốn đi, khiến anh cảm thấy cô ấy là người rất mâu thuẫn.
Dương Thần cười nói
Biết rõ chồng mình ngoại tình ở bên ngoài, vậy mà cô ấy vẫn bình thường, anh cho rằng cô ấy là người phụ nữ bình thường sao?
Mạc Thiện Ny nói.
Cho nên mới nói cô ấy là người phụ nữ mâu thuẫn.
Mạc Thiện Ny giọng nói yếu ớt:
Vậy thì em không đi nữa, không có người đi cùng. Đi một mình xấu hổ lắm.
Nghe Mạc Thiện Ny nói như vậy, Dương Thần cũng cảm thấy đau lòng, nhìn màn bên đêm bên ngoài cửa sổ, có một bông hoa bạc trắng như tuyết, nói:
Em yêu, ngày mai thành phố này sẽ bị tuyết bao phủ hết đấy.
Ừ… thế thì làm sao?
Tuy thứ sáu không thể đi cùng em, nhưng ngày mai chúng ta hẹn hò đi, coi như là anh chuộc lỗi, lạnh nhạt với em.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny cười khanh khách thành tiếng:
Anh coi mình là hoàng đế hay thần tình yêu vậy?
Đi nhé, anh xin em đấy.
Dương Thần cười nói.
Ừ, vâng, bản tiểu thư đồng ý. Nhưng phải để em chọn địa điểm cơ.
Mạc Thiện Ny nói.
Nhớ tới trước đây có lần cùng Thiện Ny đến một nơi kỳ quái, Dương Thần hoảng sợ, nhưng vẫn đồng ý:
Ngày mai cùng đi ăn cơm, sau đó xuất phát, cho dù em có muốn đi đâu đi chăng nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ người dân Trung Hải quả nhiên đều ăn mặc ấm áp, gió đập vào mặt, Dương Thần có thể cảm nhận được mùa đông thật sự đã đến rồi.
Dương Thần mặc áo cao cổ màu lam bên trong, áo khoác đen bên ngoài, quàng khăn màu xám, tuy hắn không lạnh nhưng mặc như thế này, ít nhất mọi người nhìn qua cũng thấy bình thường.
Đi chợ mua thức ăn sáng xong, đi cửa sau ban Quan hệ xã hội của công ty, mới biết có không ít nhân viên đi làm muộn, dễ nhận thấy tuyết rơi nhiều như vậy khiến tắc nghẽn giao thông.
Đi ra khỏi phòng quan hệ xã hội, Dương Thần đi thẳng tới công ty giải trí Ngọc Lôi.
Tuy rằng bản thân không làm được cái gì, chí ít cũng phải chú ý tới tình hình hoạt động của công ty, như vậy cũng không khiến hai người Triệu Đẳng và Vương Khiết lạnh nhạt với mình.
Dương Thần đi thẳng vào phòng của Vương Khiết, chỉ thấy Vương Khiết vui mừng tung điện thoại lên, nhìn thấy Dương Thần bước vào, Vương Khiết lập tức đứng dậy nói:
Tổng giám đốc, công ty hợp tác đầu tư đã quyết định ngày mai sẽ tới bàn chuyện hợp tác, dự định bỏ ra hơn 100 triệu, tôi thật không nghĩ rằng còn công ty nào ở Trung Hải lại có tiềm lực kinh tế như vậy.
Dương Thần mỉm cười, cái công ty mà Sắc Vi mua chỉ là cái xác không, năng lực của Sắc Vi cũng thật là giỏi.
Đường đã rải rất tốt, quá trình bước đi tôi cũng không tham gia nhiều.
Dương Thần cười nói.
Con số lớn như vậy, cứ coi như việc ngân hàng cho vay vốn cũng là vì công ty của chúng ta vừa mới thành lập, nhưng cũng không thể cho vay đến 100 triệu được.
Vương Khiết bị kích động nói.
Cùng với Vương Khiết bàn bạc về kế hoạch hợp tác sắp tới, Dương Thần nhìn đồng hồ, sắp tới giờ ăn rồi, liền rời công ty trước.
Sau khi gọi điện cho Mạc Thiện Ny, Dương Thần lái xe đậu vào ven đường cạnh tòa nhà Ngọc Lôi, đón Mạc Thiện Ny lên xe.
Mạc Thiện Ny tóc xõa xuống một bên, cô nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trên mặt. Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu cà phê, bên trong mặc áo màu cam, cho dù là trang phục mùa đông cũng không thể che đi cái vóc dáng đẫy đà của cô.
Dương Thần lần đầu tiên nhìn thấy cách ăn mặc trang phục mùa đông của Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny có vẻ đắc ý:
Quần áo đẹp sao?
Không đẹp, người đẹp.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny che miệng cười:
Thật thà như vậy, thưởng cho một cái.
Nói xong, tiến đến hôn Dương Thần một cái vào má.
Dương Thần nhân cơ hội này hôn lại cô một cái làm cô hờn dỗi.
Nói đi, đi đâu ăn cơm trước?
Em chỉ đường, anh lái xe.
Mạc Thiện Ny cũng không nói địa điểm.
Dương Thần bĩu môi, xem ra lại là một nơi kỳ lạ.
Theo Mạc Thiện Ny chỉ đường, Dương Thần đi mất hơn nửa giờ đồng hồ, tới nội thành Trung Hải, lại thêm hơn 40 phút nữa, xe chạy qua một đoạn đường cao tốc khá dài, đi tới vùng núi duyên hải phía Bắc.
Dương Thần nhìn một cách đầy ngạc nhiên, hai bên đường cao tốc là cánh đồng mênh mông bị sương bao phủ kín, đang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Theo hướng Mạc Thiện Ny chỉ, Dương Thần lái xe vào một nông trại của một người nông dân.
Trong nông trại này có mở một quán cơm đặc biệt, những người thành phố nhàn hạ thì lại thích đến nơi đây ăn cơm, vừa yên tĩnh lại vừa ngon.
Nhìn thấy ngôi nhà kiến trúc toàn bằng gỗ mộc, ít nhất cũng khoảng 10 gian. Ngoại trừ nhà ăn, còn có khách sạn đặc biệt kiểu nhà nông, bãi đỗ xe chỉ có vài chiếc xe có rèm che, bởi vì đang là giờ làm việc nên không có nhiều khách đến.
Dương Thần nghi ngờ hỏi Mạc Thiện Ny:
Em làm thế nào biết được nơi này?
Một người khi nhàm chán sẽ nghĩ không ra là đi đâu, lái xe đi linh tinh th́ phát hiện ra nơi này.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần nhìn Mạc Thiện Ny cười tươi như hoa, trong ḷng thầm nghĩ, cô hẳn là rất vui vẻ, v́ không phải một ḿnh cô đơn đến nơi này, mà có người cùng cô đến đây.
Đồ ăn ở quán cơm trong nông trang này cũng ngoài sức tưởng tượng, nhưng mọi thứ đều là tốt. Dương Thần và Mạc Thiện Ny không uống rượu, gọi bốn món và một món canh, ngồi trong phòng riêng có lò sưởi, ăn bữa cơm trưa mà nóng hầm hập.
Ăn xong, lúc ra về Dương Thần mới hỏi Mạc Thiện Ny:
Buổi chiều đi đâu?
Mạc Thiện Ny chỉ tay ra vùng đồi núi phía ngoài cửa xe, trong sự mênh mông của sương trắng, một vùng đất không cao lắm, mang theo hơi thở của tự nhiên.
Muốn leo núi sao?
Mạc Thiện Ny gật đầu:
Vâng, lúc trước tới nơi này có nghe người dân nói rằng leo lên đỉnh núi kia có thể nhìn thấy biển rộng. Nhýng ði một mình lúc đó hơi sợ, hôm nay đột nhiên nghĩ ra điều này.
Dương Thần mỉm cười:
Em cũng có cái để sợ sao?
Sao lại không?
Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái:
Hay là anh muốn em không sợ trời không sợ đất, theo chủ nghĩa đại nữ nhân?
Ồ... Tiểu Thiện Thiện, chúng ta đi leo núi thôi.
Dương Thần lập tức đứng lên nói.
Bởi vì đây là ngọn đồi, chứ không phải núi nên đường đi cũng không dốc lắm, tuy là không phải do những công ty xây dựng làm đường nhưng những người dân nơi đây đã đi lại nhiều và tạo ra những con đường nhỏ uốn lượn quanh ngọn đồi.
Cây cối đang rụng lá nên trông có vẻ trơ trụi, nhưng những cây bốn mùa vẫn xanh tốt, tràn đầy sức sống.
Đường đi gập ghềnh, do sương tuyết đọng lại nên ma sát giữa giầy và mặt đất phát ra âm thanh: “bộp bộp.”
Dương Thần đi trước, thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn phía sau, Mạc Thiện Ny theo sát ngay sau, cô đi cũng không phải chậm.
Mạc Thiện Ny gỡ những sợi tóc rối, nói:
Dương Thần, em rất thích âm thanh này.
Âm thanh gì?
Dương Thần hỏi.
Tiếng bước chân của anh, bước chân của em.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần cười:
Có gì đặc biệt đâu?
Trời lạnh giá, núi hoang vu, nơi đây dường như cách biệt với thế giới bên ngoài. Ngoại trừ tiếng bước chân của em, vẫn có tiếng bước chân khác nữa, em có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đó, đang cúi đầu đi phía sau núi.
Mạc Thiện Ny mỉm cười nói.
Dương Thần dừng chân, quay người lại phía sau, sững sờ nhìn trên mặt đất phủ tuyết là người con gái đẹp như hoa.
Quê của em anh đã đi qua rồi, ấp Côn Sơn đều là núi. Lúc nhỏ em đã đi trên những con đường phủ đầy tuyết, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, lúc đó em rất sợ hãi, bất luận thế nào cũng phải cố gắng há cái miệng nhỏ của mình ra mà hít thở, đều có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, thậm chí cả tiếng đập của trái tim...cảm thấy toàn thế giới chỉ còn lại có một mình em.
Mạc Thiện Ny cười:
Bây giờ thì tốt rồi, em cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân của người khác rồi.
Đồ ngốc.
Dương Thần nhìn cô thương hại:
Đi khi trời còn sáng, mau đi thôi, chỉ nghĩ linh tinh.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 262: Biển cả và bắp chân. Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh 4vn Nhóm dịch : Friendship
Tuy rằng không phải là một vùng đồi núi cao, nhưng cũng cách khoảng mấy trăm mét so với mặt nước biển, hơn nữa lại có con đường tuyết phủ trắng xóa, Dương Thần cũng không dám đi quá nhanh, cho nên đi được một chút lại dừng, chờ Mạc Thiện Ny cùng đi lên đỉnh núi, giờ cũng đã đi được gần 2 giờ đồng hồ rồi.
Đỉnh núi quả là một nơi không hề bằng phẳng, có đến mấy chục mét vuông đất, ngoại trừ một vài loại cỏ dại, một vài dải rêu đá xanh mượt thì không có gì cả.
Gió biển lạnh thấu xương đang gào thét bên tai, tai Mạc Thiện Ny đỏ lừ, mặt và mũi cũng đỏ hết cả lên.
Dương Thần nhẹ nhàng vuốt lên mặt Mạc Thiện Ny, tháo khăn quàng cổ của mình, định quàng cho cô ấy.
Em không lạnh, anh cứ dùng đi, Mạc Thiện Ny từ chối.
Dương Thần cười khổ sở:
Đàn ông đưa khăn cho thì phải nhận chứ, em không nghĩ là nếu người phụ nữ nói là không lạnh thì người đàn ông sẽ cảm thấy mất mặt lắm sao?
Ở đây chỉ có anh với em thôi.
Mạc Thiện Ny nói.
Câu nói đó không phải là để dùng trong lúc này.
Dương Thần cười nói:
Nếu như là ở trên chiếc giường lớn ấm áp, anh sẽ rất thích em nói câu đó.
Đáng ghét.
Mạc Thiện Ny đỏ mặt, ngoan ngoãn để Dương Thần quàng khăn lên cổ cho, cảm nhận được hơi ấm của Dương Thần còn lưu lại, thấy thật ấm áp.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, rồi quay người cùng nhìn ra biển.
Từ trên đỉnh núi, nhìn về hướng Đông, biển khơi mênh mông kia dường như đang ở ngay dưới chân mình.
Không biết có phải là tuyết vừa rơi hay không, mặt trời mới hiện ra một góc, những tia nắng như chạm vào tay, xua đi từng đám từng đám mây.
Buổi chiều, ánh mặt trời ghé sát mặt biển, chiếu xuống nước, làm cho người ta say mê.
Vẻ đẹp tự nhiên này quả không ngoài sự mong đợi.
Mạc Thiện Ny hít một hơi khí lạnh, gió thổi tung mái tóc cô.
Đúng như nhóm người kia nói, nơi này rất đẹp.
Nếu như em thích, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây, còn nếu như em không thích, thì cả đời này anh sẽ không tới đây nữa.
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny mỉm cười:
Em sinh ra trên núi, cho dù là sống ở thành phố, cũng muốn đến những nơi như thế này, cảm thấy nơi này thuộc về em… Dương Thần, có phải là rất mắc cười không.
Có sao đâu nào, từ trước tới giờ anh vẫn nghĩ, anh bán rau ở chợ phù hợp hơn là làm việc trong công ty.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny nghe xong cười khanh khách:
Thật không biết xấu hổ mà.
Đứng trước em và biển lớn, anh có cần phải xấu hổ không?
Dương Thần thoải mái cười mà nói.
Mạc Thiện Ny ngây ngất, đưa đôi tay thon dài và lạnh cóng nắm lấy tay Dương Thần.
Lúc còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy biển, là khi bố em vẫn còn sống. Khi đó ông đưa em và mẹ đến thăm một người họ hàng ở xa, đó là một làng chài nằm sát bờ biển.
Mẹ nắm tay em và hỏi, vì sao biển rộng lại thấp hơn tất cả các dòng sông…
Lúc đó em không biết, mẹ đã nói với em, là vì biển muốn tất cả các con sông, đều chảy về biển…
Mẹ nói, là con gái, nếu như sau này đi lấy chồng, nhất định phải là một người phụ nữ giống như biển, con chỉ cần lặng lẽ ở một nơi thấp nhất, cũng đủ làm cho tất cả nước dòng sông đều đổ về con, cũng giống như biển vậy, không nhìn thấy bờ bến, làm cho những người ở bên cạnh mê mẩn mà nhìn con.
Dương Thần nhìn ánh mắt Mạc Thiện Ny như vừa tỉnh giấc mộng, suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói:
Cha mẹ anh dù không phải là giảng viên đại học, cũng không phải chuyên gia, nhưng cũng chỉ có thể nói những câu không bình thường thôi.
Em đang nghĩ, nếu như cả đời này em không lấy chồng, nếu như em không làm được như biển cả, người ở bên bờ biển kia, có nhìn em si mê như vậy không?
Em nhất định phải lấy chồng.
Dương Thần ôm siết lấy Mạc Thiện Ny:
Nếu như em không lấy chồng, lại trở thành biển cả, vậy thì sẽ có rất nhiều người si mê em. Nếu như em là biển cả, thì anh sẽ biến thành địa cầu để mang em theo.
Xì…
Mạc Thiện Ny tựa vào Dương Thần mà cười, mắt mơ màng nói:
Nếu như anh muốn trở thành địa cầu thì em lại không muốn trở thành biển nữa.
Em như vậy là muốn ăn đòn hay là muốn được hôn đây?
Dương Thần ranh mãnh nhìn cô.
Mạc Thiện Ny chớp mắt:
Có cách nào khác không?
Vậy thì em đứng lên…
Dương Thần hôn lên đôi môi Mạc Thiện Ny, một tay ôm eo người đẹp, tay kia vuốt nhẹ mông, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời.
Gió đông lạnh giá xung quanh dường như biến thành gió xuân ấm áp, không còn chút lạnh lẽo nào nữa.
Hai người quấn lấy nhau rất lâu, Mạc Thiện Ny dường như không thể thở nổi, tiếc nuối mà buông Dương Thần ra, khổ sở nói:
Xuống núi thôi anh, không xuống nhanh thì sẽ tối mất.
Em có thấy rằng đứng ở đây, có cảm giác như chúng ta đang thề non hẹn biển không?
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny lườm yêu một cái:
Càng ngày anh càng lẻo mép rồi đó, có phải với cô gái nào anh cũng ngọt ngào như thế không?
Nếu đúng là như vậy, anh có thời gian chạy đến chốn hoang vu này cùng với em mà không có gì để ăn sao?
Anh mới ngốc đó.
Mạc Thiện Ny khẽ trách, thoát khỏi vòng tay của Dương Thần, bắt đầu đi xuống núi.
Dương Thần không nói gì thêm, lủi thủi theo sau:
Đừng có đi nhanh như vậy chứ, không nên đi vào những chỗ có nước, rất dễ bị trượt chân.
Mạc Thiện Ny quay người lại cười:
Em là đứa trẻ lớn lên trên núi, c̣n cần anh phải dạy em đi như thế nào nữa sao?
Dương Thần bĩu môi, không nói thêm nữa.
Nhưng sau khi Mạc Thiện Ny nói xong không lâu, đột nhiên, cô khẽ kêu lên, chân trái mềm nhũn, khụy xuống khi mới đi được nửa đường.
Dương Thần kinh ngạc, lập tức chạy đến, đỡ lấy Mạc Thiện Ny, vội vàng hỏi:
Sao vậy em?
Mạc Thiện Ny không nói được gì, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra, cả người run lên không nói nên lời, chỉ kêu lên khe khẽ, dường như đang rất đau.
Dương Thần thấy hai tay cô ôm lấy bắp chân trái, hai mắt ngân ngấn nước, trong lòng thấy nóng rực.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Thần hỏi lại.
Chân…chân em đau lắm…
Mạc Thiện Ny nói một cách khó khăn.
Dương Thần không nghĩ nhiều nữa, ôm lấy Mạc Thiện Ny, bị Dương Thần ôm vào lòng, Mạc Thiện Ny một tay liên tiếp đánh vào người Dương Thần , khó khăn nói:
Đừng…đừng vội…sẽ không có chuyện gì đâu…em…em chịu được…đi nhanh quá… sẽ nguy hiểm đó…
Dương Thần cũng không hỏi thêm là chuyện gì, còn việc đường núi trơn hay không với hắn cũng không thành vấn đề, giống như là một cơn gió, dù là đường núi khó đi thì cũng chỉ chạy một lát là tới chân núi rồi.
Vì Mạc Thiện Ny đau quá, gần như là đã bị hôn mê cho nên không cảm thấy có gì khác thường cả.
Dương Thần vội chạy xuống nông trại dưới chân núi, đặt một phòng trong quán trọ, cô phục vụ thấy Dương Thần bế Mạc Thiện Ny trong tình trạng nửa hôn mê, vội vàng làm cho nhanh thủ tục.
Dương Thần bế Mạc Thiện Ny vào bên trong căn phòng trọ ấm áp, đặt cô lên giường rồi kéo chăn đắp cho cô.
Mạc Thiện Ny nhíu mày, mặt cắt không còn giọt máu, trông rất khổ sở.
Dương Thần không quan tâm gì nữa, lần xuống eo Mạc Thiện Ny, nhẹ nhàng cởi chiếc quần đang bó sát thân hình kia, bên trong thật là trắng trẻo đẫy đà.
Thiện Ny, để anh giúp em.
Dương Thần nói xong, muốn cởi nốt cái quần giữ ấm của Mạc Thiện Ny.
Việc này không thể nghe em được.
Dương Thần không do dự, cởi nốt quần ra.
Bên trong chỉ còn một chiếc quần lót đen rất gợi cảm, một đôi chân trắng trẻo đẫy đà, dưới ánh đèn thì nó bóng lên như ngà.
Đôi chân không một vết sẹo, nhẵn nhụi như ngọc, thẳng tắp, trông thật đáng yêu.
Nhưng Dương Thần không hề thích cảnh này chút nào, mắt anh ta tập trung vào cái chân trái đang bị đau của Mạc Thiện Ny, không thấy có gì khác thường, nhưng mà nếu nhìn kĩ, sẽ thấy có một vết sẹo nhỏ dài.
Dương Thần một tay xoa lên vết sẹo của Mạc Thiện Ny, rõ ràng là nó đã bị mổ, nhưng mà kĩ thật của bác sĩ rất tốt, cũng có thể là do biết cách giữ gìn, nên khó mà nhìn ra được.
Dương Thần thở dài, xoa nhẹ chỗ đau của Mạc Thiện Ny, tay truyền nội lực vào chỗ đau.
Dương Thần chợt phát hiện ra, chỗ bị mổ của Mạc Thiện Ny dường như khá nghiêm trọng, tuy rằng chữa trị rất nhiều, nhưng giống như bị cái đinh đâm như đâm vào một cây gỗ bình thường, không bao giờ có thể nguyên vẹn như cây gỗ ban đầu.
Nội lực đang dần dần dẫn vào cơ thể, cô nhanh chóng ấm áp, mềm mại trở lại. Đôi lông mày của Mạc Thiện Ny hết trau vào lại dãn ra, trên mặt lấy lại từng tia máu.
Cô cũng không hỏi Dương Thần đã làm thế nào, cô đã từng chứng kiến Dương Thần không hề tầm thường, cô có thói quen không hỏi Dương Thần, không nói những chuyện đã qua.
Vết thương của em không nhẹ, trời lạnh như thế này, gặp gió, bị đông lạnh, rất dễ bị viêm nhiễm.
Dương Thần nói.
Hai năm nay không hề bị đau lại, em nghĩ là không có chuyện gì, làm anh phải lo lắng, xin lỗi anh...
Mạc Thiện Ny giống như một đứa trẻ làm sai gì đó, hạ giọng mà xin lỗi.
Vết sẹo dường như kéo dài gần một nửa bắp chân, không giống như vết thương té ngã bình thường, sao em lại có vết sẹo này?
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng hỏi thẳng ra.
Anh em thanks nhiệt tình nhé
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào
Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 80 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 263: Gửi lời nhắn của anh tới bà ấy. Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh 4vn Nhóm dịch : Friendship
Nghe Dương Thần hỏi, Mạc Thiện Ny quay mặt đi, dường như không muốn nói.
Nếu như em cảm thấy chuyện gì đó làm em mất mặt, làm em tổn thương, có thể nói với anh.
Dương Thần nghiêm nghị nói:
Nếu như em đồng ý, anh có thể làm những chuyện mất mặt vì em, em sẽ không phải chịu bất cứ một tổn thương nào cả.
Vẻ mặt Mạc Thiện Ny có phần buồn bã, dường như không nghe được những điều Dương Thần vừa nói.
Dương Thần thấy lòng mình trùng xuống, cười chua xót:
Xem ra chỉ là tự anh thấy tốt, cũng phải, lòng tự tôn của em lớn như vậy, làm sao có thể nói với anh những chuyện đó. Ai mà không có những chuyện không muốn cho người khác biết cơ chứ, lúc nào cũng muốn người bên cạnh coi trọng mình, có lẽ anh đã quá tham lam rồi…
Mạc Thiên Ny cay khóe mắt, người run lên nhè nhẹ.
Em đi nghỉ đi, hôm nay cứ ngủ lại đây, sáng sớm mai anh sẽ đưa em về.
Dương Thần đứng dậy, xoay người định trở về phòng, sự im lặng của Mạc Thiện Ny làm cho hắn cảm thấy bối rối, hắn muốn uống vài chén, hay hút mấy điếu thuốc, cần làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Đúng lúc này, Mạc Thiện Ny gọi nhỏ.
Dương Thần..
Dương Thần quay người lại:
Sao thế, vẫn còn đau à?
Mạc Thiện Ny lắc đầu, đôi mắt trong veo tựa pha lê.
Chân của em, bị người ta đánh gãy…
Dương Thần giật mình, không biết là thứ cảm xúc gì, khi Dương Thần nghe thấy lời nói nhẹ nhàng của Mạc Thiện Ny, lúc nói chân mình bị gãy, hắn không kìm lòng được.
Cô đúng là như vậy đấy, nói cứ như đó là đôi chân của người khác vậy.
Dương Thần quay lại, ngồi xổm bên giường, nhìn đôi chân xinh đẹp của Mạc Thiện Ny.
Dương Thần nhìn một lúc, kéo chăn đắp cho Mạc Thiện Ny.
Đừng để bị lạnh đấy.
Dương Thần không biết phải nói gì.
Mạc Thiện Ny mỉm cười, bởi vì bị mất nhiều sức nên không thể mở được mắt, nhưng lúc này cô có thể nhìn rõ được Dương Thần.
Anh còn nhớ em đã từng nói với anh năm 13 tuổi em trốn khỏi nhà, đi ăn trộm tiền của người ta, chạy đến Trung Hải làm thuê kiếm tiền không.
Mạc Thiên Ny nói:
Trước khi em gặp được chủ tịch và cũng là bà nội của Lâm Nhược Khê, khoảng 3 tháng gì đó, em đã rửa bát, rửa rau ,làm một số việc vặt trong một quán ăn nhỏ, nhưng vì em tuổi còn nhỏ, cho dù trông em lớn hơn bạn bè cùng trang lứa chút ít, nhưng vẫn bị coi là lao động trẻ con, và bị trả về nhà…
Nghe Mạc Thiện Ny nói vậy, Dương Thần cảm thấy hơi có lỗi, ngăn lời:
Đừng nói nữa, đều là những chuyện đã qua rồi, đừng làm khó mình như thế nữa.
Không phải là anh muốn chia sẻ chuyện buồn với em sao?
Không phải thế…nhưng…
Vậy hãy nghe em nói.
Mạc Thiện Ny khẽ cười, đôi mắt có phần dịu dàng:
Lúc đó em chỉ nghĩ, kiếm một ít tiền, sau đó tiếp tục học trung học. Dù sao học phí cũng không quá đắt, nếu như em vừa đi làm vừa đi học thì sẽ vất vả một chút nhưng em có thể chịu được.
Thế nhưng, ông chủ ở đó thường xuyên làm phiền em, sau lưng mụ vợ, lén lút nói với em những lời bay bướm, lại còn động tay động chân với em.
Lần đó, em không cẩn thận nên đã bị ông ta chặn ở một nhà kho nhỏ, ông ta không cho em đi, định làm chuyện đó với em.
Em dùng hết sức cắn ông ta một cái rồi chạy đi. Nhưng ông ta đã gọi mấy người phục vụ khác đến và bảo rằng em đến nhà kho để ăn trộm đồ, bị ông ta phát hiện, lại còn cắn ông ta một cái.
Kết quả là…em bị mấy người đó giữ, muốn chạy cũng không chạy được, sau đó còn bị bà chủ cho một trận.
Mụ già đó sớm đã ghét em, nên không cần biết là có chuyện gì xảy ra, bà ta dùng một cây gậy đánh em, nói em là kẻ ăn cắp, trộm đồ, cắn người rồi còn bỏ chạy, cho nên đã đánh gãy chân em…
Mạc Thiện Ny nói xong, cổ họng nghẹn lại, không thể nói gì thêm.
Dương Thần tức giận nói:
Bà già đánh gãy chân em với ông chồng bà ta vẫn ở Trung Hải sao?
Mạc Thiện Ny mắt long lanh:
Không, là chủ tịch đã giúp em tống họ vào tù, sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa. Chủ tịch còn chữa lành chân cho em, nếu không, em đã gặp tai họa rồi.
Chẳng trách em lại tôn trọng bà nội của Nhược Khê như vậy, ân tình của bà ấy đối với em, thật quá sâu nặng.
Dương Thần gật đầu cười.
Tuy rằng đối với bà nội Lâm Nhược Khê mà nói, giúp đỡ Mạc Thiện Ny, và bồi dưỡng một cô bé có năng lực như vậy có thể xuất phát từ sự đồng cảm, nhưng đối với Mạc Thiện Ny mà nói, cho dù là ai giúp đỡ mình thành tài, hay giúp cô thoát khỏi cảnh cực khổ, cô đều khắc sâu trong lòng.
Nếu như không phải là như vậy, Mạc Thiện Ny có thể đã sớm như cánh hoa tàn rồi.
Anh biết không…mỗi ngày em đều muốn được gặp anh. Tuy em biết rõ rằng anh ở công ty, nhưng không dám đi gặp anh, không phải vì em với Nhược Khê tình cảm sâu đậm, chúng em là chị em tốt của nhau, nhưng trong tình yêu, em không thể lùi bước,chỉ sợ em là người thứ ba, nhưng chỉ cần anh không chê em, em sẽ không cảm thấy mình là người thấp hèn…Sở dĩ em không đi gặp anh, không chịu liên lạc với anh, là vì em không muốn có lỗi với chủ tịch. Nếu như có một ngày, Nhược Khê muốn em ra đi, em nghĩ mình khó mà từ chối được.
Mạc Thiện Ny ung dung nói.
Dương Thần cười đau khổ:
Có lẽ không phải là muốn em ra đi, mà là muốn anh ra đi, anh có thể cảm nhận được trong mắt cô ấy, em quan trọng hơn.
Mạc Thiện Ny cười nói:
Em đã nói rồi, không phải là cô ấy không rộng lượng để đón nhận anh, mà là anh lúc này rất khó để cô ấy có thể đón nhận.
Dương Thần đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh lạnh, mềm mại của Mạc Thiện Ny.
Em cứ mơ đến ngày đó đi, mơ gặp được chủ tịch, và nói với bà ấy, Dương Thần có lời muốn nhờ em nói với bà.
Mạc Thiện Ny lúng túng hỏi:
Nói cái gì?
Nói rằng, cháu xin lỗi. Cháu biết là làm khó cho bà, nhưng đừng bắt Mạc Thiện Ny rời xa Dương Thần, bởi vì người làm sai không phải là Mạc Thiện Ny, mà là người đàn ông không tốt này.
Dương Thần cười nói.
Một lúc nước mắt đã thấm ướt hết gối Mạc Thiện Ny, cô cảm động, khóc nức nở, tay run rẩy không ngừng.
Dương Thần nhẹ nhàng vuốt tóc mai trên trán Mạc Thiện Ny, Dương Thần không định an ủi Mạc Thiện Ny, cũng không có ý định khuyên cô đừng khóc nữa, nước mắt lúc này làm cho Dương Thần cảm thấy người phụ nữ này thật đẹp.
Dương Thần, chân em không đau nữa rồi.
Mạc Thiện Ny ấp úng nói.
Dương Thần lên tiếng:
Muộn rồi, anh bảo họ mang món gì đó đến đây nhé.
Em đã nói là chân em hết đau rồi mà.
Mạc Thiện Ny tiếp tục.
Anh biết là em không đau nữa, nhưng cũng phải ăn cơm chứ.
Dương Thần cười nói.
Mạc Thiện Ny bĩu môi:
Anh cởi quần của em rồi..
Đây không phải là giúp em xem có vấn đề gì không sao…
Dương Thần xấu hổ nói.
Nhưng anh đã nhìn thấy hết rồi. Từ thắt lưng cho tới chân, hơn nửa người em đều bị anh thấy hết rồi.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần dần hiểu ra ý vị trong câu nói ấy, đột nhiên, lồng ngực nóng rực, mắt ánh lên:
Tiểu Thiện Thiện, xem như là bồi thường, em có muốn xem nửa người anh không?
Hai gò má Mạc Thiện Ny đỏ ửng lên, mắt mơ màng:
Muốn.
Dương Thần nuốt nước bọt, không nói thêm nữa, nhảy lên giường, quăng áo choàng xuống đất, cả quần và bít tất cũng cởi luôn.
Khi Dương Thần vừa để lộ ra trước cái nhìn của Mạc Thiện Ny, cô bắt đầu run sợ, nhưng lại không hề nhắm mắt, mà lại làm ra vẻ mơ màng.
Anh làm cái gì vậy, em đâu có bảo anh phải cởi hết.
Làm sao bây giờ, anh đã cởi hết rồi, em cũng nhìn thấy cả rồi.
Dương Thần liếm môi.
Vậy em cũng sẽ cho anh xem…
Nhất thời, gương mặt Mạc Thiện Ny trở nên quyến rũ vô cùng:
Anh muốn xem thì tự mình xem đi.
Nói xong, Mạc Thiện Ny kéo chăn lên, lộ ra một cặp đùi trắng nõn, và nơi kia là một cái quần lót tơ tằm gợi cảm…
Dương Thần nhẹ nhàng ép người mình lên, một tay xoa nhẹ mặt Mạc Thiện Ny, tay kia đặt sát cái quần tơ tằm kia, ở đó, một dây thắt nơ dần được kéo ra…
Làm sao đây, Tiểu Thiện Thiện, anh thấy nóng quá.
Dương Thần hổn hển, cắn nhẹ tai Thiện Ny mà nói.
Mạc Thiện Ny mặt đỏ ửng, rên rỉ.
Nóng thì cởi quần áo ra…
Anh cởi thì chẳng phải em sẽ thấy hết sao?
Vậy anh cởi của em,em sẽ không lợi dụng anh…
Từng lớp từng lớp áo quần bị Dương Thần ném xuống đất một cách không thương tiếc, hai người cùng quấn lấy nhau.
Dương Thần ôm lấy Mạc Thiện Ny trắng mịn, mềm mại, hôn lên bờ môi anh đào, rồi hôn xuống ngực.
Tiểu Thiện Thiện, phía dưới anh lạnh, làm sao bây giờ…
Mặc quần đi.
Mạc Thiện Ny nói.
Dương Thần hít một hơi sâu, hơi thở kích thích mãnh liệt:
Mặc quần thì phiền quá, làm ấm cho anh đi.
Tự anh vào đi chứ.
Mạc Thiện Ny nỉ non.
Một đêm gió xuân thổi qua cửa ngọc, làm lay động hai, ba nhánh hoa mai.
Đêm đông giá lạnh này, có chút đột nhiên, đơn giản mà lại dạt dào.
Sau khi ngừng cơn vũ bão lại, Dương Thần ôm Mạc Thiện Ny nằm trên giường vào lòng, đầu Mạc Thiện Ny gối vào ngực Dương Thần, trên mặt vẫn còn đỏ ửng lên, màu hồng ấy làm người ta mê mẩn.
Dưới chăn, một tay Dương Thần vẫn rất thành thục vuốt cặp đùi nhẵn nhụi, nhưng dường Như Mạc Thiện Ny quá mệt mỏi, nên chỉ có thể như người tình phóng túng mà nghịch ngợm chỉ lặng yên hưởng thụ, làm bộ như không biết gì.
Dương Thần.
Một lúc lâu, Mạc Thiện Ny mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Thần:
Em yêu anh.
Anh biết.
Em thật sự, thật sự rất thích anh.
Mạc Thiện Ny bướng bỉnh nói.
Dương Thần nhéo yêu vào cằm Mạc Thiện Ny:
Anh nói anh biết, em không nói anh cũng biết em yêu anh.
Không phải….Em thích anh, em thích anh nhiều hơn anh tưởng, thích anh, thích anh rất nhiều…rất nhiều…
Dương Thần không nói tiếp, mặc dù biết rằng phụ nữ không chịu nổi hình phạt, nhưng hắn vẫn dứt khoát nhấc chăn lên, đem đè cô gái “Không hiểu chuyện” ấy ở phía dưới…
Anh em thanks nhiệt tình nhé
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào đây tham gia vào nhóm dịch truyện nào
Mọi người vào đây chém gió nào. Chém càng mạnh càng nhiều boom
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 265: Chuyện xấu hổ
Nhóm dịch : Friendship
Không có chương 264
Sau khi trải qua một đêm ấm áp tình cảm trong nông trại, khi Dương Thần đưa Mạc Thiện Ny trở về công ty, đột nhiên nhớ ra là mình đã quên không gọi điện về nhà.
Tối hôm qua vốn là không có ý định qua đêm ở nông trại, nhưng vì vết thương cũ của Mạc Thiện Ny tái phát, và sau đó thì lửa tình bùng cháy, cho nên đã quên mất rằng phải gọi về nhà.
Dương Thần cười đau khổ, sau khi chia tay với Mạc Thiện Ny trong ngọt ngào, anh do dự không biết có nên gọi cho Lâm Nhược Khê hay không.
Chẳng may cô ấy lại chiến tranh lạnh với mình nữa thì cũng chỉ còn cách là lặng lẽ mà chịu thôi, dù sao cũng đã hứa là nếu không về thì phải nói trước với cô ấy một tiếng.
Nghĩ ngợi một lúc, Dương Thần vẫn quyết định gọi cho Lâm Nhược Khê. Không phải đợi máy lâu, bên kia đầu dây đã có người bắt máy.
- Chuyện gì vậy…
Giọng Lâm Nhược Khê có vẻ mệt mỏi, thật hiếm khi thấy cô nói chuyện với Dương Thần như vậy, dường như thiếu đi một chút đanh đá thường ngày.
- Việc này... Thực ra tối qua...
Dương Thần ấp úng:
- Thật không phải, vì là có chuyện gấp nên anh đã quên gọi điện về nhà, cho nên muốn xin lỗi em.
Lâm Nhược Khê trầm ngâm rất lâu, sau đó mới nói:
- Hôm qua anh không về nhà sao?
Dương Thần sửng sốt, làm sao mà Lâm Nhược Khê lại không biết cơ chứ.
- Em ở lại công ty làm thêm giờ cho nên đã không về nhà.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần ngạc nhiên quá đỗi, việc xấu hổ này nếu để cho người khác biết chắc sẽ rất nực cười.
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện ra có gì đó không bình thường, cau mày hỏi:
- Làm sao mà em có thể thức trắng đêm để làm thêm giờ cơ chứ? Có đúng là em làm việc không đó? Em nghĩ mình là người sắt hay sao, hay là có một nữ hiệp nào đó từ trên núi xuất hiện giúp đỡ? Em không sợ một ngày nào đó sẽ bị ngất trong phòng làm việc mà không ai đến cứu sao?
- Anh ví von gì vậy, tôi làm thêm giờ cả đêm thì sao chứ? Anh qua đêm ở ngoài, chẳng phải cũng rất giỏi sao.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
Dương Thần cãi lại:
- Hai chuyện này không giống nhau, anh có cái sai, nhưng em cũng vậy mà, cho mấy người cấp dưới đi làm, em chẳng phải sẽ không cần ngày ngày vất vả sao, em muốn mệt chết à, em là óc heo sao?
- Anh dám nói em óc heo à?
Lâm Nhược Khê nói lớn, tựa như làm thủng cả lỗ tai Dương Thần, nhưng cô lại không thể nói những lời lẽ khó nghe, cô cứ nói: “Anh….” trong điện thoại rất lâu mà không thể nói ra điều gì nữa.
Dương Thần cảm thấy hơi kích động, vội vàng nói:
- Chuyện này…không phải là anh mắng em, chỉ là anh thấy em làm như vậy sớm muộn gì cũng làm cho mình kiệt sức, anh sợ em làm nhiều như vậy sẽ đổ bệnh, em ở lại công ty làm thêm giờ cả đêm, ăn không ngon ngủ không yên, tuy em còn trẻ nhưng em cũng nên biết rằng phụ nữ làm việc mệt mỏi sẽ có rất nhiều nếp nhăn, em sẽ nhanh đến kỳ mãn kinh đó.
- Lưu manh! Anh còn quản cả việc mãn kinh của tôi nữa sao!?
Lâm Nhược Khê sắp ngất đến nơi.
- Việc này…là anh phân tích ở góc độ y học đó chứ.
Dương Thần ho khan, nói:
- Tóm lại là sau này sẽ không làm thêm giờ nữa, nếu như có thì phải nói cho anh biết, dù là phải đạp cửa vào anh cũng sẽ đưa em về, nếu không thì anh sẽ đứng bên cạnh em, giống như cây cột sắt, xem em làm việc như thế nào.
- Tôi không muốn nói chuyện này với anh, chút nữa tôi còn có cuộc họp, tối nay Liễu gia có dạ tiệc, anh đừng có quên đó, 3 giờ chiều tôi sẽ gọi điện báo với anh phải làm gì.
Lâm Nhược Khê nói xong lập tức dập máy.
Trong phòng làm việc, Lâm Nhược Khê say sưa nhìn chiếc điện thoại trên tay, tự mình lại đi nói với tên vô lại đó những lời vô nghĩa như vậy, tuy nhiên, tại sao lại không hề có cảm giác nhàm chán.
Thế nhưng Lâm Nhược Khê không nghĩ nhiều, tuy là làm thêm giờ cả đêm, nhưng công việc vẫn còn rất nhiều, giờ lại phải chuẩn bị đi họp.
Dương Thần có chút bực dọc, tới phòng làm việc của mình, thấy Vương Khiết và Triệu Đằng đang đợi mình.
- Sao lại đến sớm như vậy, có chuyện gì sao?
Dương Thần hơi bất ngờ.
Triệu Đằng cười nói:
- Tổng giám đốc Dương, chiều nay chúng ta có buổi kí kết hợp đồng với tiểu thư Tư Đồ, chính thức góp vốn kinh doanh, cho nên tôi cố ý mang hợp đồng đến đây cho anh xem qua.
Dương Thần không nghĩ là mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy, từ từ nhận lấy bản hợp đồng, giở ra xem qua, nội dung không khác với ý mình là mấy, nhưng các hạng mục hợp tác vẫn chưa được xác định.
- Với hợp đồng này có thể thu được ít nhất hai trăm triệu, hơn nữa hiện tại chúng ta cũng đang có vốn, hai người đã quyết định sẽ làm thế nào chưa?
Dương Thần hỏi.
Vương Khiết và Triệu Đằng liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng thì Vương Khiết cũng nói:
- Tổng giám đốc, theo như tình hình hiện tại của chúng ta, tuy rằng có thể kí kết được những hợp đồng lớn, nhưng để thúc đẩy hình ảnh sản phẩm của công ty thì có chút gượng ép, hiệu quả không được tốt lắm. Chúng tôi nghĩ, theo những gì chúng ta đã đề ra từ trước, tiến hành tuyển chọn người tài mới, thứ nhất là vốn của chúng ta có đủ, hai là hoạt động này có thể nâng cao tiếng tăm sản phẩm của chúng ta.
- Đây cũng là một lựa chọn không tồi, tôi ủng hộ cách làm này.
Dương Thần gật gật đầu.
Vương Khiết vẫn hơi lưỡng lự, nói:
- Tuy nhiên, việc này quan trọng là phải chọn được người phù hợp, những người sáng tác, những người chơi nhạc bình thường, chúng tôi sợ rằng không đủ năng lực. Cho nên tổng giám đốc Dương thử nghĩ xem, chúng ta có nên mời những ngôi sao đến hay không.
Dương Thần vui thầm, xem ra hai người này đã biết đến thế lực lớn phía sau mình, muốn mình đích thân đi mời những người có tiếng tăm tới giúp đỡ, nhưng đây không phải là chuyện gì khó khăn cả.
- Tôi biết rồi, tuy có chút khó khăn nhưng không có gì là không thể, trong vòng một tháng tôi sẽ trả lời mọi người, kế hoạch tổng thể của hoạt động này hãy bắt đầu luôn đi.
Dương Thần nói.
Vương Khiết và Triệu Đằng cười mãn nguyện, nói nhỏ vài câu gì đó sau khi vừa rời khỏi văn phòng.
Đợi sau khi giải quyết xong mấy chuyện lặt vặt này, Dương Thần sẽ chợp mắt một lát, trưa sẽ về trụ sở chính của Ngọc Lôi ăn trưa cùng với Triệu Hồng Yến, nói nói cười cười, 3 giờ chiều cũng với Lâm Nhược Khê đi dự tiệc.
Rất đúng giờ, chiếc di động của Dương Thần rung lên đúng lúc 3 giờ.
Dương Thần nhận điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói của Lâm Nhược Khê rất êm tai nhưng không có cảm xúc gì cả:
- Đến chỗ em đỗ xe..
Nói xong, Lâm Nhược Khê lại cúp điện thoại.
Dương Thần được một trận cười đau khổ, người phụ nữ này vẫn thích tự mình tắt điện thoại trước, dường như nói thêm tạm biệt là một việc xa vời.
Tuy nhiên nếu như Dương Thần so đo việc nhỏ, thì sớm đã bị tức chết rồi, vội vàng chạy tới chỗ Lâm Nhược Khê đỗ xe, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đứng cạnh một gã mặc trang phục tây, thắt cà vạt màu trắng, dáng cao cao, đang đứng cạnh chiếc xe Bentley đợi hắn.
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai