Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 259: Cả hai đều đáng sợ
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Lão tử không phải là Trần đại thiếu trước kia, ngụy trang cái rắm.
- Trần đại thiếu, không thể phủ nhận, ngươi rất lợi hại.
Tạ Khinh Diệu mặt ngọc đỏ lên, lộ ra một tia bội phục:
- Chuyện tối ngày hôm qua, ta cùng chị đều nghe nói.
- Ha ha, đó là đương nhiên, có sự tình gì Trần đại thiếu ta làm không được?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, cười hắc hắc nói ra:
- Tạ Khinh Diệu, tôi đối với cô càng thêm cảm thấy hứng thú, có hứng thú làm bạn gái của tôi không?
Tạ Khinh Diệu nói Trần Thanh Đế rất lợi hại, đương nhiên không phải chỉ tối hôm qua, sự tình Trần đại thiếu mang theo quân đội bắt người bốn phía. Mà là đang nói, Trần đại thiếu ngụy trang nhiều năm như vậy, rất lợi hại.
- Cái này... ta... ta có thể suy nghĩ thoáng một phát.
Tạ Khinh Diệu thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Nếu không trưa mai... ngươi... ngươi mời ta ăn cơm, như thế nào?
- Đương nhiên không có vấn đề.
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:
- Chỉ là một bữa cơm, với tôi mà nói, còn không phải chút lòng thành sao? Bất quá, cô cũng phải cẩn thận, đừng để tôi ăn hết mới tốt.
- Cái kia... Trần đại thiếu, tiểu muội, các ngươi đến cùng đang nói cái gì? Như thế nào ta một câu cũng nghe không hiểu? Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Thiết Nam nằm trên giường bệnh, thật sự là nhịn không được.
Nói như thế nào, sao giống tiểu muội của mình là bạn gái của Trần đại thiếu? Mà tiểu muội còn chủ động để cho Trần đại thiếu mời nàng ăn cơm? Đây rốt cuộc là làm sao a?
Hôm nay tiểu muội là làm sao vậy? Như thế nào cho ta một cảm giác rất lạ lẫm?
Thiết Nam mất trật tự rồi.
- Thiết Nam, cô hảo hảo tĩnh dưỡng. Ngày mai tôi tới đón Khinh Diệu đi ăn cơm, chờ ăn cơm xong thuận tiện mua cho cô một ít.
Trần Thanh Đế cũng không trả lời Thiết Nam, nhìn Tạ Khinh Diệu nói:
- Trưa mai, đừng quên.
Nhẹ diệu nhỏ giọng ân một tiếng, đầu thấp thấp hơn. Hiển nhiên như là một tiểu nữ hài yêu đương thẹn thùng.
Bất quá, nếu quả thật nghĩ như vậy, vậy thì mười phần sai rồi.
Tạ Khinh Diệu, là một người rất đáng sợ.
- Tạ Khinh Diệu này, thật sự là... không đơn giản!
Từ trong bệnh viện đi ra, Trần Thanh Đế nhíu mày, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một đạo hàn mang:
- Nếu như là địch nhân, phải giết.
Tạ Khinh Diệu là em gái của Thiết Nam, lại là một mỹ nữ chân dài không sai. Nhưng mà, nếu như sự hiện hữu của nàng uy hiếp được Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế cũng quyết không lưu tình.
Hơn nữa, Tạ Khinh Diệu biểu hiện ra ngoài hết thảy, quá thần bí, xem quá rõ ràng. Ít nhất, ở thời điểm không có bất kỳ người nào hoài nghi Trần Thanh Đế, nàng lại sinh ra hoài nghi.
Còn phi thường khẳng định, khẳng định những năm này Trần Thanh Đế là ngụy trang.
Cái này rất đáng sợ.
Phải biết rằng, cho tới bây giờ, ngoại trừ Tạ Khinh Diệu ra, cho dù là Lữ Bất Phàm cũng không có triệt để cho rằng, Trần Thanh Đế triệt để thay đổi.
Tuy Lữ Bất Phàm đã nhìn ra, Trần Thanh Đế đã có biến hóa, nhưng lại không cho rằng triệt để thay đổi.
Thay đổi, cùng triệt để thay đổi, là hai khái niệm bất đồng.
Giống như là một người bệnh, bác sĩ nói: bệnh của ngươi đã chuyển tốt, qua mấy ngày nữa sẽ triệt để khỏe lại. Ở trong đó, có một quá trình chuyển biến tốt.
Lữ Bất Phàm cho rằng Trần Thanh Đế bắt đầu ở trong quá trình chuyển biến tốt này.
Mà Tạ Khinh Diệu, thì là cho rằng Trần Thanh Đế đã triệt để tốt rồi.
- Trần Thanh Đế này thật không đơn giản, cũng phi thường lợi hại.
Trong phòng bệnh Thiết Nam, Tạ Khinh Diệu mặt ngọc đỏ bừng cúi đầu, trong con ngươi, hiện lên một đạo sát cơ:
- Mười mấy năm qua, hắn dùng thân phận hoàn khố, không chỉ có lừa Trần gia, càng lừa tất cả những người có tư cách biết hắn? Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn đây là đang thờ ơ lạnh nhạt nhìn thiên hạ?
Lừa gạt một người nhất thời không khó, lừa gạt một người vài chục năm, rất khó khăn. Lừa gạt tất cả mọi người một lần nhất thời, có lẽ có thể làm được. Nhưng mà, lừa tất cả mọi người vài chục năm, vậy thì quá yêu nghiệt rồi.
Tại Tạ Khinh Diệu xem ra, Trần Thanh Đế đã làm được.
- Trần gia lão gia tử coi trọng Trần Thanh Đế như thế, tùy ý hắn làm xằng làm bậy, lại như cũ cực lực che chở, chẳng lẽ...
Trong con ngươi của Tạ Khinh Diệu, hiện lên một tia hoài nghi:
- Chẳng lẽ Trần gia lão gia tử biết rõ? Cho nên mới dung túng hắn như thế, hiệp trợ hắn, đã lừa gạt tất cả mọi người?
Đệ nhất đại hoàn khố cả thành thị, ngang ngược càn rỡ, chuyện xấu làm tuyệt, lấn nam bá nữ, táng tận thiên lương, ngoại trừ chuyện tốt, chuyện xấu gì đều có thể làm ra.
Một người như vậy, y nguyên có thể được Trần lão gia tử sủng ái.
Tạ Khinh Diệu, không thể không hoài nghi.
Chỉ là, ai có thể biết rõ, Trần đại thiếu trước kia đã sớm chết đến không thể lại chết rồi. Trần Thanh Đế hiện tại, là linh hồn đến từ Tu Chân giới.
Luyện khí, luyện đan, luyện phù, trận pháp... yêu nghiệt. Tại Tu Chân giới, tu vi của Trần Thanh Đế chỉ có thể coi là là tiêu chuẩn trung hạ, nhưng danh khí lại không ai bằng.
Đắc tội với Trần Thanh Đế, vậy thì tương đương với đắc tội toàn bộ Tu Chân giới.
Chỉ cần Trần Thanh Đế nói một câu, một cái hứa hẹn, cho dù là lão quái vật Nguyên Anh kỳ, cũng sẽ như chó, bán mạng vì Trần Thanh Đế hắn, Độ Kiếp kỳ cũng có thể cho hắn mặt mũi. Còn Đại Thừa kỳ là tồn tại trong truyền thuyết, hư vô mờ mịt, khó có thể nhìn thấy.
Sở dĩ Trần lão gia tử sủng ái Trần đại thiếu, đương nhiên không là vì hắn biết rõ cái gì. Mà là vì, cái tên Thanh Đế này, là một đạo sĩ thần bí đặt cho.
Thanh Đế thức tỉnh, Trần gia trùng thiên!
Đây là lúc trước đạo sĩ ban tên cho Trần đại thiếu kia, lưu lại.
Trần Thanh Đế đi ô-tô về đến nhà, đem 30 bộ đồ quân trang kia, tất cả đều bố trí mấy cái phòng ngự trận cùng trận pháp làm mát. Hiện tại, Trần đại thiếu là tu vi Luyện Khí tầng năm, bố trí mấy thứ này rất là đơn giản.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 260: Đại đầu đất
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Hơn nữa, hiện tại Trần đại thiếu bố trí phòng ngự trận cùng trận pháp làm mát, cấp bậc so với trước kia còn cao hơn.
- Tạ Khinh Diệu kia rất thần bí, ở sau lưng của nàng, nhất định có tồn tại cường đại nào đó. Bất quá, ta từ trên người của nàng cảm ứng không đến bất luận một tia linh khí nào.
Trần Thanh Đế nằm ở trên giường, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Ở trên người của nàng, ta phát hiện ra một tia năng lượng quái dị như có như không, ẩn nấp vô cùng tốt.
Lúc trước, thời điểm Tạ Khinh Diệu ra tay giáo huấn Cao Thủ, Trần Thanh Đế cũng không có hiện. Thẳng cho tới hôm nay, Trần đại thiếu cùng Tạ Khinh Diệu thăm dò lẫn nhau, mới nhận ra một tia năng lượng quái dị chợt lóe qua.
Lâm Tĩnh Nhu đã từng nói: về sau nhìn thấy Trần đại thiếu một lần, là cắn Trần đại thiếu một lần. Mà tới trong miệng Trần đại thiếu, biến thành muốn.
- Ngươi... Ngươi vô sỉ...
Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc đỏ lên, dĩ nhiên đã nghĩ đến, lúc trước Trần đại thiếu cố ý làm cho nàng mất mặt.
- Không răng?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không giải thích được nói:
- Ta không có cảm thấy a? Sáng sớm thời điểm đánh răng, rõ ràng còn chứng kiến một hàm răng, một cái cũng không thiếu. Sao ngươi lại nói ta không có răng?
- Đến, ngươi đến xem, xem răng của ta, nhìn rất chỉnh tề. Đến xem a, về sau xin ngươi đừng nói ta không răng.
Lâm Tĩnh Nhu tức giận tới mức dậm chân, không nghĩ tới Trần Thanh Đế vô sỉ như vậy. Bất quá, nghĩ đến mục đích mình tới, nàng càng thêm phẫn nộ.
- Nói, hôm nay ngươi không đi học, đột nhiên theo Lý Nhược Băng ly khai, đến cùng đi nơi nào? Đã làm mấy thứ gì đó?
Lâm Tĩnh Nhu gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, muốn xem phải chăng Trần Thanh Đế có nói dối hay không.
Ở trường học, Lâm Tĩnh Nhu một mực không cách nào an tâm đi học, trong đầu đều là hình ảnh Trần Thanh Đế cùng Lý Nhược Băng thấp giọng nói chuyện với nhau. Nhất là, lúc nói chuyện, Lý Nhược Băng còn đỏ mặt.
Rốt cục, Lâm Tĩnh Nhu nhịn không được, đi tìm Trần Thanh Đế hỏi thăm tinh tường.
Ai biết rõ, Trần đại thiếu cùng Lý Nhược Băng đã đi ra khỏi trường học.
Cái này lại làm cho Lâm Tĩnh Nhu lập tức phát hỏa.
Ngươi nói ngươi không hảo hảo đi học, cùng hoa khôi của khoa Văn Nghệ, Lý Nhược Băng mò mẫm trộn lẫn làm cái gì? Vẫn còn trong lúc đi học, cùng Lý Nhược Băng đi ra trường học.
Cô nam quả nữ, hơn nữa Trần đại thiếu ngươi ở dĩ vãng làm chút ít việc ác kia. Người ta lại chủ động dính lấy, ai cũng có thể đoán được ngươi đi làm sự tình gì.
Càng làm cho Lâm Tĩnh Nhu vừa tức vừa thẹn, là ba tên khốn Võ Thuật, Trịnh Lục cùng với Chu Trướng kia nói: vợ lớn đến tìm lão công, lão công mang theo vợ nhỏ đi rồi.
Ai là vợ lớn của Trần Thanh Đế, ta mới không thích hắn. Lấy cái dạng kia, ta có thể thích hắn sao?
- Ta nói Lâm Tĩnh Nhu, ngươi đến cùng là làm sao vậy? Như thế nào gần đây, ngươi cứ thích tìm ta gây phiên phức như vậy? Sự tình gì của ta, ngươi đều muốn chọc vào một cước?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế khó hiểu cùng bất đắc dĩ nói:
- Ta rất là buồn bực, ngươi một không phải bạn gái của ta, hai không phải vợ của ta, quản nhiều như vậy làm gì?
- Ta... Hừ!
Lâm Tĩnh Nhu hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ta là sợ ngươi lừa gạt, tai họa nữ sinh khác, ta đây là... là sợ Lý Nhược Băng bị ngươi lừa.
- Tốt, coi như là như vậy, ngươi tìm ta làm gì? Ngươi sợ Lý Nhược Băng bị ta lừa gạt, ngươi phải đi tìm Lý Nhược Băng mới đúng chứ, sao lại chạy đi tìm ta?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt:
- Ta nói Lâm đại tiểu thư, nhìn ngươi bình thường thông minh, như thế nào trở nên lú lẫn như vậy?
Ngươi sợ người khác bị Trần đại thiếu lừa gạt, ngươi tìm Trần đại thiếu làm cái quái gì? Đi nói cho nữ nhân sắp bị Trần đại thiếu lừa gạt kia, không được sao?
- Ta... Điều này có thể trách ta sao? Lý Nhược Băng bị ngươi mang đi, đến bây giờ còn chưa có trở lại, ta đi đâu mà tìm nàng?
Lâm Tĩnh Nhu phản ứng còn là phi thường nhanh:
- Cho nên, ta tới cảnh cáo ngươi, về sau không cho phép đến gần Lý Nhược Băng.
- Ta nói Lâm Tĩnh Nhu này, ngươi có phải rỗi rãnh không có chuyện gì làm rồi hay không hả? Ca ca muốn tiếp cận ai, thì tiếp cận ai, như thế nào e ngại ngươi chứ?
Trần Thanh Đế rất là khó chịu nói:
- Ta muốn tai họa ai, thì tai họa ai, ngươi quản được sao?
- Ngươi là khắc tinh hoàn khố không sai, thế nhưng mà, ngươi cũng không thể khi dễ người như vậy a?
Trần Thanh Đế tức giận nói:
- Trước kia, thời điểm ta tai họa những nữ nhân khác, sao ngươi lại không nhảy ra? Ngươi đến cùng là có ý gì?
Trần đại thiếu thật sự là bị Lâm Tĩnh Nhu ép, rơi vào đường cùng, đành phải giội nước bẩn lên người của mình.
- Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi vương bát đản, đại đầu đất... ta... ta hận ngươi chết đi được.
Nước mắt trong hai tròng mắt của Lâm Tĩnh Nhu, tràn mi mà ra, thương tâm xoay người bỏ chạy.
- Ta phải về nhà.
Sau khi Lâm Tĩnh Nhu lên xe, trong tiếng khóc nói ra.
- Ách...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 261: Lâm gia nổi giận
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Trần Thanh Đế lập tức trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói:
- Cái này... Cái này là tình huống gì a? Nàng đây là làm sao vậy? Thế nào sẽ khóc rồi, còn khóc thương tâm như vậy? Không đúng, nàng còn mắng ta.
- Này, ngươi đừng vội đi.
Trần Thanh Đế giương giọng kêu to:
- Ngươi nói rõ ràng cho ta, tại sao ngươi mắng ta? Ta làm sao lại là đại đầu đất?
Vốn Lâm Tĩnh Nhu cho rằng Trần đại thiếu gọi nàng là muốn an ủi, ai biết lại hỏi ra một vấn đề như vậy, Lâm Tĩnh Nhu lập tức càng tức giận, càng phẫn nộ, càng thương tâm.
- Trần Thanh Đế, ngươi là đại đầu đất, đại đầu đất, ta hận ngươi chết đi được, hận ngươi chết đi được.
- Móa, làm cái gì đó? Thật sự là nữ nhân không có việc gì tìm việc, cố tình gây sự.
Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng, quay người lên lầu, về tới gian phòng của mình.
Quân nhân canh giữ ở bên ngoài biệt thự, chứng kiến hết thảy, nghe thế hết thảy, nguyên một đám trên mặt đều lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Không sai, chính là khiếp sợ.
Không phải khiếp sợ vì Lâm Tĩnh Nhu, mà là vì Trần đại thiếu hiểu rõ đối với tình trường, đối với tâm nữ nhân, mà cảm thấy khiếp sợ, vô cùng khiếp sợ.
Con mẹ nó, đây là cái kia, này là Trần đại thiếu tai họa vô số nữ nhân có thể có hay sao?
Lâm Tĩnh Nhu đã đem lời nói nói đến một bước này, thiếu chút nữa không có nói thẳng ra, ta yêu ngươi rồi, ngươi vậy mà còn chưa hiểu?
Ngươi... Ngươi cũng thật lợi hại a?
Ở thời khắc này, tất cả quân nhân bên ngoài biệt thự, cũng nhịn không được suy nghĩ, những năm kia Trần đại thiếu làm chuyện hư hỏng, có phải giả dối, có phải tin vịt hay không.
Bất quá nghĩ lại, bọn hắn đã minh bạch. Trách không được, Trần đại thiếu là lấn nam bá nữ, chơi cường bạo, nguyên lai đối với tâm nữ nhân một chút cũng không biết.
Ưa thích Bá Vương ngạnh thượng cung a.
Lâm Tĩnh Nhu ở trên xe, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ lại càng tăng thương tâm, khóc như mưa. Một bao giấy trên xe, đều bị nàng dùng hết rồi.
Lại vẫn không có đủ.
Vô luận lái xe an ủi như thế nào, Lâm Tĩnh Nhu cũng nghe không vào.
Thương tâm, Lâm Tĩnh Nhu, Lâm đại tiểu thư, hòn ngọc quý trên tay Lâm gia, cho tới bây giờ sẽ không có thương tâm qua như vậy.
Lâm gia to như vậy, toàn thể cao thấp, chỉ có Lâm Tĩnh Nhu là một nữ hài, tất cả mọi người coi nàng trở thành bảo bối.
Lâm Tĩnh Nhu khóc thương tâm về nhà như thế, Lâm gia cao thấp đều phát điên rồi, Lâm lão gia tử cũng phẫn nộ.
Lâm Gia, một trong Tam đại cự đầu quân đội, thực lực tương đương cùng Viên gia, hơi kém Trần gia một chút. Bất quá, nam đinh của Lâm gia lại phi thường thịnh vượng.
Càng làm cho Lâm lão gia tử cao hứng, kiêu ngạo chính là: bốn con trai cùng với sáu cháu trai của hắn, tất cả đều lựa chọn tòng quân. Không giống Trần gia cùng Viên gia các ngươi, sửng sốt không có mấy người nguyện ý tiến vào quân đội.
Điểm này, lại để cho Lâm lão gia tử cảm thấy phi thường đắc ý. Đồng dạng cũng là vốn liếng cùng kiêu ngạo hắn lấy ra khinh bỉ Trần gia cùng Viên gia.
Một đại gia tộc, dựa vào là cái gì? Không phải là nhân khẩu sao?
Người của Lâm gia thịnh vượng, còn phi thường lợi hại.
Nhưng Lâm lão gia tử lại bắt đầu buồn rồi. Một gia tộc lớn như vậy, thậm chí ngay cả một đứa con gái, cháu gái cũng không có.
Dương khí vượng nghiêm trọng.
Không có bất kỳ âm khí a.
Thẳng đến khi Lâm Tĩnh Nhu sinh ra, Lâm lão gia tử mới càng thêm cao hứng, hưng phấn. Hắn bao nhiêu năm không có uống rượu, cùng ngày quyết đoán uống say.
Lâm gia to lớn như vậy, chỉ có Lâm Tĩnh Nhu là nữ hài duy nhất. Lâm lão gia tử quả thực đem Lâm Tĩnh Nhu trở thành bảo bối.
Vô luận là ai, chỉ cần dám khi dễ Lâm Tĩnh Nhu, cái kia tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Toàn bộ Lâm gia, cũng là như thế, Lâm Tĩnh Nhu chính là bảo bối của Lâm gia bọn họ, so với cái gì cũng muốn trọng yếu hơn nhiều.
Còn có nữa là, tính tình của Lâm lão gia tử cực thối, không chỉ có tính tình của Lâm lão gia tử thối, cả nhà bọn họ đều như là thùng thuốc súng, tất cả đều là lưu manh.
Ngay cả Trần lão gia tử cùng Viên lão gia tử đều đối với hắn hết cách rồi, toàn gia lưu manh, ngang ngược không nói đạo lý, cũng mặc kệ bọn hắn.
Cũng chính bởi vì như thế, Lâm Tĩnh Nhu liền trở thành khắc tinh hoàn khố.
Ngươi dám khi dễ Lâm Tĩnh Nhu?
Cái kia tốt.
Lâm lão gia tử, trực tiếp điều một chi bộ đội, vây nhà của ngươi, đánh ngươi một trận.
Cái trình độ bưu hãn kia, thật sự là không thể nói nổi.
Đều như vậy, ai dám đắc tội Lâm Tĩnh Nhu ?
Nhưng mà, hôm nay Lâm Tĩnh Nhu lại khóc đỏ mắt, trên mặt đều là vệt nước mắt, rất là thương tâm về đến nhà. Toàn bộ Lâm gia, tất cả đều phát điên, phẫn nộ rồi.
Trải qua hỏi thăm mới biết được, nguyên lai là chuyện tốt của Trần Thanh Đế làm.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, đột nhiên từ trong Lâm gia đại viện vang lên. Một trung niên nam tử dáng người khôi ngô, nhìn như hơn 40 tuổi, làn da như sắt, mặt sắc tím xanh, bề ngoài giống như bị người từ trong nhà đạp đi ra.
Trước khi bị đá ra, bề ngoài hình như hắn cũng bị người ta đánh một trận. Bằng không thì không có cách nào giải thích dấu vết tím xanh trên mặt hắn.
- Con mẹ nó, nha đầu Tĩnh Nhu bị khi phụ, ngươi đến tìm lão tử làm gì? Còn không đi chộp tên tiểu vương bát đản Trần Thanh Đế kia tới cho lão tử?
Lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm gầm lên:
- Con mẹ nó, cũng dám khi dễ Tĩnh Nhu nhà của ta, lão tử phải thay Trần lão thất phu hảo hảo giáo huấn cháu của hắn thoáng một phát.
- Còn không lăn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 262: Đằng đằng sát khí
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Dám mắng Trần gia lão gia tử là lão thất phu, ngoại trừ gia gia của Lâm Tĩnh Nhu, bá chủ Lâm gia, Lâm lão gia tử thì còn có thể là ai?
- Vâng... con lăn ngay.
Quả nhiên, tên trung niên nam tử bị đá ra kia, lăn một vòng trên mặt đất, nhanh chóng cút ra khỏi sân nhỏ.
Động tác thuần thục giỏi giang, xem xét liền biết là một gia hỏa rất có kinh nghiệm.
Bởi vì cái gọi là quen tay hay việc, lăn nhiều lần, kỹ thuật cũng tăng lên.
- Mẹ nó, Trần Thanh Đế, cái tiểu vương bát đản này, thật sự là chán sống. Ngay cả cháu gái bảo bối của lão gia tử, con gái của ta cũng dám khi dễ.
Ly khai sân nhỏ, trung niên nam tử vuốt vuốt bờ mông, lại vuốt vuốt khuôn mặt tím xanh của mình:
- Con mẹ nó, Quân Thần ngươi dạy con như thế nào, làm hại lão tử bị đánh oan.
Trung niên nam tử, rõ ràng là cha của Lâm Tĩnh Nhu, Lâm Sát Địch.
- Bảo Vệ Quốc Gia, bốn gia hỏa các ngươi, cút ngay ra cho ta. Mẹ nó, còn trốn ở đó vụng trộm cười.
Lâm Sát Địch tức giận quát.
Lâm Sát Địch, với tư cách con lớn nhất của Lâm lão gia tử, hắn lưu trong nhà, đây tuyệt đối là nơi trút giận của Lâm lão gia tử. Về phần ba con trai khác của Lâm lão gia tử, tất cả đều tránh rồi, từng cái để ở nhà không dám ló đầu ra.
Ngươi là lão Đại, là đại ca của chúng ta, ngươi không ăn đòn thay chúng ta, chẳng lẽ để cho chúng ta, những đứa em bé nhỏ này ăn đòn thay ngươi?
- Cha, đại bá, đại bá...
Quả nhiên, có bốn thanh niên nam tử dáng người đồng dạng uy vũ khí phách, nhìn khoảng 30 tuổi, nhanh chóng từ chỗ tối vọt ra. Nguyên một đám nhịn cười.
Bảo Vệ Quốc Gia, là danh tự lão gia tử đặt cho bốn gia hỏa này: Lâm Bảo, Lâm Gia, Lâm Vệ, Lâm Quốc...
Đừng nhìn bốn gia hỏa này, nhìn về phía trên giống như gần 30 tuổi, làn da ngăm đen, boong boong thiết cốt, kỳ thật, bốn cái này là bốn cháu trai nhỏ nhất của Lâm lão gia tử.
Lâm lão gia tử còn có hai cháu trai, bất quá, hiện tại không có ở trong nhà.
Trong đó, bốn cháu trai lưu trong nhà, đương nhiên là Lâm Bảo lớn nhất, năm nay hai mươi lăm tuổi. Lâm Quốc nhỏ nhất, vừa đầy hai mươi hai tuổi.
Không thể phủ nhận, bọn hắn lớn lên đều rất giống nhau.
- Gọi cái rắm? Không nghe thấy lão gia tử nói sao? Còn không tranh thủ thời gian đi chộp tên Trần Thanh Đế tinh trùng lên não kia về cho lão tử?
Lâm Sát Địch tức giận quát.
- Vâng!
Bốn huynh đệ Bảo Vệ Quốc Gia, nguyên một đám đằng đằng sát khí, quay người rời đi, tiến đến biệt thự của Trần Thanh Đế.
Chúng ta bình thường đều không nỡ nói chuyện lớn tiếng cùng tiểu muội, Trần Thanh Đế ngươi ngược lại tốt, cũng dám khi dễ tiểu muội bảo bối của chúng ta, lại khi dễ đến khóc.
Lâm Gia từ trên xuống dưới, tất cả đều nổi giận.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện Thịnh Thái, trong hai tròng mắt của Thượng Quan Niên cùng Hướng Diễm, đều tràn đầy sát khí. Hai vợ chồng này, cắn răng mở miệng, hận ý trùng thiên.
Con của bọn hắn từ trong phòng giải phẫu đi ra, người không chết, cũng vượt qua kỳ nguy hiểm. Nhưng mà, Thượng Quan Giang Vũ triệt để mất đi năng lực nam nhân.
Con mẹ nó, trứng đã nát mất, nửa cây thương cũng biến thành thịt nát, có thể không tàn sao?
Cái này nếu đặt ở cổ đại, Thượng Quan Giang Vũ có thể tiến cung, đi hầu hạ lão phật gia.
- Trần Thanh Đế, ta nhất định phải giết ngươi.
Hướng Diễm cắn răng mở miệng, nhìn Thượng Quan Giang Vũ nằm ở trên giường, vẫn chưa có tỉnh lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hướng Diễm quấn băng giống như xác ướp, băng gạc trên mặt đều bị nước mắt thấm ướt rồi.
- Thượng Quan gia chúng ta, đã phái người đến. Nhất nhiều một giờ, bọn hắn sẽ đuổi tới.
- Ba của em cũng phái sát thủ, đang chạy tới, có lẽ cũng sắp tới rồi.
- Thế lực Trần gia quá mạnh mẽ, chúng ta không thể công khai đi đến, chỉ có thể âm thầm ám sát Trần Thanh Đế.
Thượng Quan Niên hít sâu một hơi, nói ra:
- Hơn nữa, vì để tránh cho phiền toái, vẫn không thể lưu lại bất luận dấu vết gì.
- Em minh bạch.
Hướng Diễm nhẹ gật đầu, nói ra:
- Trần Thanh Đế phế con của tôi, tôi muốn hung hăng tra tấn hắn, sau đó mới giết hắn đi.
Ở hành lang phòng bệnh của Thượng Quan Niên, cách đó không xa. Một nam tử khoảng 30 tuổi cầm quải trượng, nhíu mày, lắc đầu.
- Cái kia không phải là Thượng Quan gia Thượng Quan Niên sao? Còn có con trai hung hăng càn quấy kia, hắn làm sao vậy? Bị người khác hành hạ rồi hả?
Người nam tử này, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Nữ nhân bị quấn băng gạt như xác ướp kia, xem tư thái hẳn là Hướng Diễm.
- Thật sự là quá tốt, lại có thể ở chỗ này gặp được bọn hắn. Hơn nữa, xem bộ dáng, hình như tình cảnh của bọn hắn rất không ổn.
Thấy được hết thảy, người nam tử này nở nụ cười âm hiểm.
Sau đó hắn khập khiễng đi tới một địa phương yên lặng, móc điện thoại ra.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, tôi phát hiện ra Thượng Quan Niên cùng con và lão bà của hắn, bây giờ đang ở bệnh viện. Vâng, cả ba người, hình như con của hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng. Đúng, là bệnh viện Thịnh Thái.
Người này nói tiếng Nhật, đúng là người Sơn Khẩu Tổ.
Lúc trước, Tá Đằng Trung Càn, dẫn người xông vào biệt thự Lữ gia, cùng người Lữ gia đánh một hồi, rất nhiều người bởi vậy đều bị thương.
Mà bị thương, tất cả đều được Tá Đằng Trung Càn đưa vào bệnh viện này.
Thằng này, là đi ra thông khí, vừa vặn gặp được Thượng Quan Niên, cái này lại để cho hắn tinh thần chấn động, cơ hội lập công đã đến.
- Bát dát...
Tá Đằng Trung Càn cúp điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hung ác nói:
- Con mẹ nó, Thượng Quan Niên, lão tử đã sớm muốn lộng chết ngươi rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 263: Cút ra cho ta
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Đi, đi theo ta tới bệnh viện Thịnh Thái, giết lão gia hỏa Thượng Quan Niên kia.
Tá Đằng Trung Càn vung tay lên, mang theo mọi người ly khai.
Vốn Tá Đằng Trung Càn là muốn cho người Sơn Khẩu Tổ, dưỡng tinh súc duệ, buổi tối đi ám sát Lữ Bất Phàm. Hiện tại Thượng Quan Niên xuất hiện, làm cho hắn không thể chờ đợi được nữa muốn giết chết Thượng Quan Niên.
Thượng Quan Niên cùng vợ và con của hắn, không có những người khác ở đây, đây là cơ hội tốt cỡ nào? Bỏ lỡ, đi đâu mà tìm đây?
Tá Đằng Trung Càn cừu hận với Thượng Quan gia cùng Hướng gia, tuyệt đối không kém Lữ gia, thậm chí hơn rất nhiều.
- Ân? Chẳng lẽ bọn Nhật Bản này, định hành động? Nguyên một đám đằng đằng sát khí, khí diễm hung hăng càn quấy a.
Lý Vưu tiềm phục ở chỗ tối, nhìn thấy Tá Đằng Trung Càn rời đi mà thầm nghĩ trong lòng.
Trần đại thiếu là ám chỉ Tá Đằng Trung Càn, để cho hắn giết Lữ Bất Phàm, để chứng minh thực lực của Sơn Khẩu Tổ bọn hắn. Ai biết Tá Đằng Trung Càn sẽ động thủ lúc nào?
Cho nên, Trần đại thiếu để cho Lý Vưu âm thầm đi theo. Sức chiến đấu của Lý Vưu ở bên trong Huyết Nhận, không phải mạnh nhất, nhưng mà theo dõi, ẩn nấp, đây tuyệt đối là cường hạng.
Đội trưởng như Liễu Nhất Thôn cũng không thể không thừa nhận, mình không bằng Lý Vưu.
- Trước đuổi theo nói sau, xem bọn hắn muốn làm gì.
Thân thể Lý Vưu khẽ động, nhanh đuổi đi theo.
Hơn một giờ sau, Lý Vưu đi theo nhóm người Tá Đằng Trung Càn tới bệnh viện Thịnh Thái. Cái này lại để cho Lý Vưu nhịn không được nhíu mày.
- Lữ Bất Phàm không phải ở bệnh viện Dương Xuân sao? Bọn người Tá Đằng Trung Càn này, như thế nào chạy tới bệnh viện Thịnh Thái chứ? Nên gọi điện thoại cho Trần đại thiếu, báo cáo một tiếng nói sau.
Lý Vưu không hề đa tưởng, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm gọi Trần Thanh Đế.
- Bệnh viện Thịnh Thái? Ngươi nói là, Tá Đằng Trung Càn mang người đi bệnh viện Thịnh Thái?
Trần Thanh Đế ở trong biệt thự nghỉ ngơi, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ngươi cẩn thận một chút, không nên để người phát hiện, ta rất nhanh sẽ tới.
Nói xong, Trần Thanh Đế cúp điện thoại.
- Thượng Quan Niên mang theo con của hắn, vừa lúc ở bệnh viện Thịnh Thái. Mà Tá Đằng Trung Càn ở thời điểm này, cũng đi bệnh viện Thịnh Thái.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ:
- Lý Vưu còn nói, bọn hắn nguyên một đám đều đằng đằng sát khí, chẳng lẽ...
- Chẳng lẽ bản thân Tá Đằng Trung Càn cùng với Thượng Quan gia có cừu oán?
Nghĩ vậy, trước mắt Trần Thanh Đế lập tức sáng ngời:
- Nếu là nói như vậy, ta đây đã suy nghĩ phí đầu óc rồi.
- Lữ Đông như ta, ở thời điểm này cũng nên hiện thân rồi.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, nhanh đi ra biệt thự, lái xe chạy tới bệnh viện Thịnh Thái.
Thực lực Sơn Khẩu Tổ, Trần Thanh Đế biết rõ, tuyệt đối không kém. Ít nhất, muốn giết tất cả ba người Thượng Quan Niên, là quyết không có vấn đề.
Mấu chốt là, Thượng Quan Niên không thể khinh địch chết như vậy. Bằng không thì Trần Thanh Đế hắn chẳng phải là gánh oan ức thay cho Sơn Khẩu Tổ sao?
Cho nên, Trần đại thiếu muốn ở lúc người Sơn Khẩu Tổ giết Thượng Quan Niên, sẽ lưu lại vài tên Ninja Sơn Khẩu Tổ.
Kể từ đó, cái chết của ba người Thượng Quan Niên, cùng Trần đại thiếu hắn không có bất kỳ quan hệ gì.
- Trần Thanh Đế, ngươi con mẹ nó cút ngay ra cho tao.
Trần đại thiếu vừa rời đi không bao lâu, bốn anh em Lâm gia Bảo Vệ Quốc Gia, đằng đằng sát khí chạy đến.
- Con mẹ nó, Trần Thanh Đế, lăn ra đây cho bọn ta.
Lâm Bảo tính tình rất nóng, lập tức phát nổ, chửi ầm lên nói:
- Mịa, cũng dám khi dễ tiểu muội của ta, lão tử nhìn ngươi là chán sống.
- Bảo ca, Trần Thanh Đế khẳng định trốn ở bên trong, không dám đi ra.
Lâm Gia ngang ngược càn rỡ nói:
- Chúng ta trực tiếp xông vào bắt người.
- Đi, xông vào.
Lâm Vệ cùng Lâm Quốc, ngay ngắn kêu gào. Sau đó, bốn người Lâm Bảo dáng người khôi ngô, khí thế uy vũ vọt vào trong sân biệt thự.
- Không được nhúc nhích!
Bốn anh em bọn hắn vừa vào sân nhỏ, những quân nhân bảo hộ biệt thự kia, liền lên đạn chỉa súng vào bốn anh em bọn chúng. Mỗi người đều ít nhất bị mười họng súng chỉ vào.
Lâm gia huynh đệ, ai không biết?
Toàn bộ Lâm gia đều là một đám lưu manh, hoành hành ngang ngược, không nói đạo lý. Đắc tội bọn hắn, động một cái liền mang theo quân đội tới đánh người.
Cũng chính bởi vì như thế, những quân nhân này, chỉ là bao vây bọn họ lại, dùng súng chỉ lấy đầu của bọn hắn. Bằng không thì đã sớm động thủ đánh bay.
Mắng Trần Thanh Đế, còn hung hăng càn quấy trực tiếp xông biệt thự như thế? Không đánh bọn họ đã là rất nể tình.
Thoáng cái bị bao vây, bốn anh em Lâm Bảo lập tức trợn tròn mắt. Mẹ nó, bình thường ai dám dùng súng chỉ vào bọn hắn? Nhìn thấy bọn hắn không run, đã phi thường không tệ rồi.
- Cút!
Lâm Bảo tức giận quát:
- Các ngươi con mẹ nó, muốn chết có phải không? Tin lão tử bắt cả nhà của các ngươi hay không? Đem các ngươi nguyên một đám đánh thành đầu heo?
- Cái kia... Bảo ca, hình như bọn hắn là tinh anh trong tay Quân Thần, bề ngoài hình như chúng ta không phải là đối thủ.
Lâm Quốc hạ giọng, bên tai ở Lâm Bảo nói ra.
- Gì cơ?
Toàn thân Lâm Bảo nhịn không được run lên, tên tuổi Quân Thần là cực kỳ uy vũ. Bọn hắn không chỗ cố kỵ, ngay cả lão tử, lão gia tử của mình còn không sợ, chỉ sợ Quân Thần.
Hơn nữa, tinh anh trong tay Quân Thần, đó cũng không phải là nói giỡn, tất cả đều là gia hỏa hung ác, thân thủ thập phần cao minh.
Trọng yếu hơn là, bốn anh em Lâm Bảo bọn hắn, đều khát vọng trở thành binh lính của Quân Thần Trần Chấn Hoa, trở thành một thành viên tinh anh trong tay Quân Thần.
Vạn nhất có một ngày thật sự thực hiện được giấc mộng này, những người này tất cả đều là sư huynh a.
Đắc tội nhiều sư huynh như vậy, rất hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt.
- Khục khục... Ha ha, cái kia...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius