Mười thước chính là cực hạn của Sở Nam. Trong phạm vi này hắn có thể nắm giữ mọi thứ, con kiến cây kim cũng không thoát được, đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Mười người kia bị Sở Nam phát hiện cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngông cuồng nói:
- Hắc Bạch Song Sát, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi!
Tử Mộng Nhân nói:
- Đổi tên khác đi, Hắc Bạch Song Sát khó nghe quá!
Mười người sững sờ, bọn hắn đã nghĩ tới các câu trả lời của đối phương, nhưng không ngờ câu trả lời lại đơn giản như vậy.
- Các ngươi là cường đạo Ô Long cốc?
- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?
Một tên khác nói:
- Lão Ngưu, dài dòng làm gì, trước tiên cứ chém giết một hồi, chỉ cần giết được Bạch Sát, lại bắt lấy Hắc Sát, vậy mười người chúng ta lập tức nổi danh!
- Nói đúng lắm!
- Đối phó với hạng người này không cần nhiều lời, mọi người cùng xông lên!
Mười người vọt tới, Sở Nam cười cười, bước chậm, Tử Mộng Nhân đứng sau cười khẩy:
- Cường đạo đúng là cường đạo, còn tự cho mình là sứ giả chính nghĩa, buồn cười chết ta rồi!
Mười tên cường đạo, mười tên Võ Tướng cao cấp đối với Sở Nam khi còn ở Bạch gia thôn, Long Giác sơn là thần, hồi ở Tự Do trấn thì Sở Nam so với chúng chỉ là hạng tôm tép, ở Thần Khí phái thì cho dù hắn liều mạng cũng không thoát chết.
Nhưng mà với Sở Nam hiện tại thì khác, mười tên Võ Tướng với hắn chỉ đơn giản như ăn cơm mà thôi.
Tiếng “giết” vẫn còn vang vọng, quang mang lóe lên, các loại vũ kỹ được đám cường đạo liên tục thi triển. Nhưng Sở Nam chỉ cần một quyền đánh tới, lập tức đánh tan nguyên lực công kích, nổ tung chân khí trong tay, bóp nát đầu bọn chúng.
Cho dù mười tên cường đạo đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị cảnh này làm cho ngây người. Thời điểm Sở Nam đánh lên ngực tên thứ ba, bảy gã còn lại không dám có chút chần chừ, quay người chạy thục mạng tới nơi mai phục.
Đương nhiên Sở Nam sẽ không cho phép bọn hắn chạy trốn. Thứ nhất, nếu để đám cường đạo này trốn thoát có thể sẽ khiến thân phận của hắn bại lộ, tin tức hắn dùng quyền giết người rất dễ khiến mọi người liên tưởng tới hành động của hắn ở Sơn Hải thành và Tây Xuyên thành.
Bọn cường đạo lập tức chạy trốn, hơn nữa tốc độ rất nhanh khiến Tử Mộng Nhân ngơ ngác, nhìn thân ảnh của bọn hắn, bĩu môi:
- Một đám to mồm, vừa đánh đã chạy đúng là nhát như cáy mà!
Tử Mộng Nhân nói chuyện, tế ra Cực Dương chân hỏa. Sau khi tiến vào Đại Võ Sư cao cấp, Tử Mộng Nhân khống chế Cực Dương chân hỏa càng thêm nhuần nhuyễn. Chân hỏa vừa hiện, ba cỗ thi thể trên mặt đất lập tức hóa thành tro tàn, Tử Mộng Nhân thuần thục từ trong đó lôi ra ba chiếc nhẫn trữ vật, sau đó đuổi theo Sở Nam.
Sở Nam nghe được lời nói của Tử Mộng Nhân, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, lông mày nhíu lại nhưng hắn vẫn đuổi theo, lập tức có thêm hai gã bị đánh chết, năm tên còn lại chạy trối chết.
Sở Nam nhìn về phía trước, nơi này địa hình bằng phẳng, không có núi cao, rừng rậm, trong lòng tuy có nghi hoặc với hành động của mười tên cường đạo nhưng cũng không quá coi trọng.
Năm tên cường đạo chạy liều mạng nhưng vẫn không thoát, từng tên từng tên ngã xuống. Sau cùng, chỉ còn một tên còn sống.
Sở Nam chạy trước giết người, Tử Mộng Nhân theo sau đốt xác nhặt bảo.
Người cuối cùng thấy địa điểm phục kích ngay trước mắt, hi vọng dâng lên. Nhưng Sở Nam cũng không lập tức xông tới mà dừng lại chờ Tử Mộng Nhân cùng đi lên.
Nhóm người Trương Vũ đang ẩn nấp đã nín thở tập trung tinh thần, chỉ cần hắn tiến vào trong trận, bọn hắn lập tức ra tay, làm theo những lời sứ giả đại nhân phân phó. Lúc này Tử Mộng Nhân chạy tới, thở dốc:
- Mấy tên cường đạo này rất lạ, giống như là mang bảo vật tới cho chúng ta. Trong nhẫn trữ vật của bọn chúng có không ít nguyên thạch, một cái trong số đó còn có cả nguyên thạch thượng phẩm.
Tử Mộng Nhân nói xong, đột nhiên Sở Nam dựng tóc gáy, hắn cảm thấy nguy hiểm ở xung quanh.
Mà nơi hai người đứng còn cách trận một bước, người áo đen đeo mặt nạ dưới đất hai mắt bắn ra tinh quang, Trương Vũ thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Hắc Bạch Song Sát phát hiện ra? Nếu không, sao bọn chúng lại dừng lại?
- Tên ngốc, sao vậy?
Sở Nam không trả lời, chỉ khu động thần niệm dò xét phạm vi mười thước xung quanh. Hắn không phát hiện ra điểm dị thưởng nào, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn không tản đi. Sở Nam luôn tin tưởng trực giác của mình, đặc biệt là sau khi có thần niệm, hắn chắc chắn xung quanh có nguy hiểm đang rình rập.
Sở Nam không cam tâm, tiếp tục tập trung tinh thần điều tra, nhưng vẫn không thu hoạch được điều gì.
- Tên ngốc…
Sở Nam nhìn cỗ thi thể trước mắt, nói:
- Mộng nhi, ngươi đứng ở chỗ này, ta đi tới trước một chút. Nếu cảm thấy có gì bất thường thì lập tức gọi Bổn Hùng trở lại.
Tử Mộng Nhân không hiểu ý của Sở Nam nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu không có Bổn Hùng, Sở Nam sẽ vì sự an toàn của Tử Mộng Nhân mà đổi đường. Thế nhưng, Tử Mộng Nhân đã không cần lo tới, Sở Nam sẽ xông lên, hắn không phải kẻ gặp khó thì lui. Bởi vậy, Sở Nam bước lên một bước.
Khi chân trái Sở Nam vừa hạ xuống, một tiếng nổ vang lên, hai chữ “Trận hiển” vang lên bên tai.
Cảnh vật trong mắt Sở Nam lập tức thay đổi.
Trước đó, phía trước không có thứ gì ngoài một cỗ thi thể chia năm xẻ bảy. Sau khi “trận hiển”, chung quanh Sở Nam mọc lên núi đao san sát, trước mắt đều là đao quang, kiếm quang cùng sương mù nồng đậm, khiến người ta đưa tay không nhìn rõ năm ngón.
Như vậy cũng chưa hết, trên trời cự thạch rơi xuống, dưới đất có gai nhọn đâm lên khiến người ta khó lòng phòng bị.
Ở ngoài trận pháp, cảnh vật trong mắt Tử Mộng Nhân không giống vậy.
Trong mắt nàng mặt đất chằng chịt ngọc phiến, còn rất nhiều thứ Tử Mộng Nhân không biết tên, tất cả tỏa ta kim quang lóng lánh. Tử Mộng Nhân kinh hãi, lẩm bẩm:
- Trận pháp? Trận pháp lớn như vậy sớm đã thất truyền, sao còn xuất hiện tại đây? Xem qua, ít nhất trận pháp này cũng có lực sát thương tam phẩm.
Không suy nghĩ nhiều, Tử Mộng Nhân la lớn:
- Bổn Hùng, Bổn Hùng, mau ra đây!
Tử Mộng Nhân gấp gáp như vậy không phải lo cho sự an nguy của nàng mà muốn để Bổn Hùng đi cứu tên ngốc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sở Nam bước một bước, lập tức rơi vào trong trận. Người áo đen, bốn người Trương Vũ liền thở dài một hơi.
Vừa rồi vị trí ẩn nấp của bọn chúng đều cách Sở Nam ngoài mười thước. Vì vậy Sở Nam không phát hiện được.
Nhưng bốn người Trương Vũ lại chúng kiến Sở Nam một quyền liền đánh chết một tên Võ Tướng cao cấp, hơn nữa nhìn bộ dạng thì vô cùng nhẹ nhàng, giống như tùy tiện vung tay, không tốn chút sức lực.
Võ Tướng cao cấp này bọn họ cũng không xem vào đâu. Nhưng một tên Võ Quân sơ cấp muốn đối phó với mười tên Võ Quân cao cấp cũng phải tốn không ít công phu, đâu như tên biến thái kia, giết họ chẳng khác nào bóp chết một con kiến.
Tuy đám người Trương Vũ dựa vào khí tức có thể biết được Bạch Sát là một tên Võ Quân nhưng bọn chúng cũng không tin, bọn chúng cho rằng Sở Nam tuyệt đối là Võ Vương, nhưng ngờ một loại võ quyết nào đó che dấu mới khiến người khác cảm nhận sai.
Mặc kệ như vậy, Bạch Sát đã vào trận, bọn chúng cũng an lòng, cho rằng tên Bạch Sát kia chết không còn gì nghi ngờ!
Bốn người nhanh chóng nhập trận, đóng tại bốn hướng đông tây nam bắc. Tuy trong trận tràn đầy sương mù nhưng bốn người bọn hắn vẫn nhìn rất rõ, chỉ là đang chờ cơ hội, ra tay một lần giết chết Bạch Sát. Chỉ cần Bạch Sát chết, tên Hắc Sát còn lại sẽ dễ như trở bàn tay.
Mà Sở Nam đột nhiên rơi vào sát trận, lúc đầu cũng có chút kinh ngạc. Đao quang kiếm quang trong sát trận giống như thực chất, hơn nữa uy lực không nhỏ. Yếu có thể sánh với một kích toàn lực của Võ Tướng cao cấp, mạnh có thể sánh với Võ Quân trung giai, còn mạnh nhất thì tương đương với Nam Bá Thiên thi triển Trảm Vân Thức.
Những thứ còn lại, cự thạch ít nhất cũng có năm sáu ngàn cân, nặng thì hơn vạn cân. Gai đất nhỏ thì sánh với một kích của chân khí trung phẩm, mạnh thì ngang với pháp khí trung phẩm.
Tuyệt sát chi trận như này, đừng nói là một tên Võ Quân, cho dù là năm gã tiến vào cũng quá nửa là chết trong trận.
Cũng khó trách Trương Vũ xem sứ giả áo đen là đòn sát thủ, đồng thời bọn hắn cho rằng Sở Nam tất phải chết.
Trong sát trận, Sở Nam không còn chút lo lắng, trong lòng bình tĩnh vô cùng.
Đối mặt với đao quang kiếm quang xông tới đòi mạng người, Sở Nam cũng không lập tức ta tay. Tình huống này hắn chưa từng gặp, hắn không dám có chút manh động vì hắn cảm thấy lần này nguy hiểm hơn cả khi đồng thời đánh với bốn tên Võ Quân.
Sở Nam phát huy thân pháp tới tận cùng, tránh né đao quang kiếm quang, cự thạch gai đất, tập trung xem xét tìm lối thoát khỏi nơi quỷ dị này.
Người áo đen chứng kiến động tác của Sở Nam, tinh quang trong mắt lóe lên. Không ngờ trong sương mù dày đặc như vậy mà Bạch Sát có thể né tránh nhiều đao quang kiếm quang như vậy. Hơn nữa, còn giống như hắn biết trước quỹ tích của chúng, sớm làm ra động tác né tránh.
- Điều này nghĩa là gì?
Người áo đen bỗng giật mình kinh hãi:
- Thần thức! Tên Bạch Sát này đã sinh ra thần thức, hắn không phải Võ Quân, hắn là… là Võ Vương!
Không trách người áo đen suy nghĩ như vậy. Trên Thiên Vũ đại lục, mọi người đều biết chỉ có cường giả Võ Vương mới có được thần thức thần niệm, Võ Quân tuyệt đối không thể sinh ra thần niệm.
Ngoại trừ thần niệm ra thì điều khiến người áo đen kinh ngạc chính là tấn công từ bốn phương tám hướng đánh tới nhưng Bạch Sát vẫn né tránh được toàn bộ.
Tuy nói có thần niệm có thể tranh thủ được một chút thời gian, nhưng đối mặt với công kích như vũ bão thế này muốn tránh thoát toàn bộ là không có khả năng. Nhưng hết từ lần này tới lần khác, những công kích này đều hoàn toàn vô dụng!
Đám người Trương Vũ lại càng không tưởng tượng nổi!
Bọn hắn nào biết Sở Nam ở trong Cương Phong động, công kích liên miên không dứt, chỗ nào cũng có. Tuy rằng Sở Nam không tránh né được toàn bộ nhưng cũng đã được rèn luyện, né tránh rất nhuần nhuyễn.
Sở Nam trong trận chừng mười phút vẫn không thể tìm được đường ra. Hơn nữ, hắn cảm giác được hắn chạy tới chạy lui đều như đi vòng quanh, dậm chân tại chỗ.
Người áo đen nhận ra công kích như vậy không thể tổn thương tới Bạch Sát, nhíu mày, đánh ra một ít tài liệu, đi xung quanh thả vào vị trí đặc thù rất nhiều nguyên thạch thượng phẩm.
Lập tức, công kích trong trận tăng lên!
Sở Nam không tìm được đường ra, cũng không tiếp tục né tránh, lại thấy công kích trong trận gia tăng, hừ lạnh trong lòng:
- Nếu không có đường ra, vậy thì dùng lực phá trận vậy.
Sở Nam lập tức tung quyền. Nắm đấm đánh trúng đao quang kiếm quang, chúng lập tức tiêu tán. Cự thạch rơi xuống, Sở Nam dùng một quyền đánh nát. Gai nhọn chui lên, Sở Nam liên giơ chân đạp xuống, gai nhọn lập tức vỡ vụn, mặt đất cũng chấn động theo.
Tuy nhiên hiện tại những thứ này không thể tạo thành thương tổn cho Sở Nam nhưng hắn lại phát hiện khi chúng bị đánh tan cũng không lập tức tan biến mà ngưng tụ lại một chỗ, tiếp tục tấn công hắn lần nữa.
Biết được điều này, Sở Nam vội vàng tiết kiệm lực lượng, nguyên lực càng ít khi sử dụng.
Tuy rằng sau khi xương cốt hắn biến thành màu vàng kim đã trở nên mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần nhưng những công kích này có thể so sánh với Võ Quân cao cấp, hơn nữa không chỉ có một cái. Khi nguyên lực hắn còn sung túc đương nhiên hắn không cần sợ hãi. Nhưng khi nguyên lực cạn kiệt, thể lực giảm sút, toàn thân kiệt sức giống như khi ở Tây Xuyên thành thì vô cùng nguy hiểm.
Bất quá Sở Nam đã tìm ra biện pháp, hơn nữa hắn cũng rất nắm chắc. Trên đường đi hắn tiêu diệt mười đoàn cường đạo, thu hoạch rất nhiều nguyên thạch. Tuy rằng trong đó đa số là hạ phẩm nhưng số lượng thì khổng lồ.
Sở Nam dùng lực lượng ngăn cản khiến người áo đen kinh hãi vô cùng. Công kích như cuồng phong bạo vũ như vậy lại bị hắn dùng tay không đánh vỡ.
- Điều này…
Hành động của Sở Nam nằm ngoài nhận thứ của đám Trương Vũ:
- Trách không được hn trong thời gian ngắn có thể tiêu diệt mười bang phái cường đạo, tạo thành thanh danh lớn như vậy, thì ra là hắn rất có thực lực!
Người áo đen cũng nổi điên lên. Hắn nuốt đan dược, tiếp tục đánh ra các loại tài liệu, cung cấp nguyên thạch vận hành, lẩm bẩm:
- Ta không tin nguyên lực của ngươi sẽ không cạn kiệt! Liệu ngươi có thể trụ được bao lâu?
Ngoài trận, Thiết Thương Hùng mang Vũ Hạo chạy tới, Tử Mộng Nhân hấp tấp nói:
- Bổn Hùng, mau đánh vào những tài liệu kia, đồng thời dùng toàn lực phá hủy mặt đất cho ta!
- Gầm…!
Thiết Thương Hùng Thất giai rống lên, thân thể bắt đầu thay đổi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Người áo đen thấy sát trận ngay cả cọng lông của Bạch Sát cũng không chặt đứt vô cùng tức giận, sử dụng toàn bộ lực lượng để tiêu hao nguyên lực của Sở Nam, sau đó mới giết chết.
Nhưng đúng lúc này, tiếng rống to chấn động không trung, mặt đất chấn động khiến người áo đen sợ kinh hồn. Rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến cả mặt đất rung lên?
Khi hắn nhìn lên, chỉ thấy thân thể không lổ của Thiết Thương Hùng đang dùng chân giậm mạnh xuống đất, dùng quyền đánh mạnh vào những thứ tài liệu kia. Người áo đen nào có ngờ tới Hắc Bạch Song Sát không chỉ có hai người mà còn có một con ma thú khổng lồ như vậy.
Thiết Thương Hùng thất giai!
- Thất giai Thiết Thương Hùng sao có thể nghe lời bọn hắn? Sao bọn hắn có thể thu phục được nó?
Lực lượng của Thiết Thương Hùng lớn đến mức nào hắn cũng không biết. Nhưng hắn hiểu được thế cục trước mắt đã thay đổi rồi, so với tính toán của hắn khác nhau rất lớn. Sát trận không đạt được hiệu quả như dự đoán, giờ lại xuất hiện thêm một con ma thú ở phía ngoài phá hoại.
Đồng thời, người áo đen cũng hoài nghi thân phận, địa vị của Hắc Sát. Nữ tử này có thể ra lệnh cho Thiết Thương Hùng nện xuống, chẳng lẽ nữ tử này cũng có nghiên cứu về trận.
Nhiều năm trôi qua rất hiếm người hiểu biết về trận, nhưng bất cứ ai hiểu biết về nó đều là người có chút địa vị.
- Mấy tên Võ Tướng chó chết, vừa ra đã bị chết không còn ai! Bằng không có thể dựa vào chúng quấn lấy Thiết Thương Hùng, kéo dài chút thời gian hoặc là để chúng bắt lấy Hắc Sát, uy hiếp Bạch Sát. Như vậy thì đơn giản rồi, nhưng hiện tại…
Người áo đen nhíu mày thật chặt:
- Lực lượng trong trận không thể phân tán, cho dù phái hai người Trương Vũ ra ngoài cũng không thể đối phó nổi Thiết Thương Hùng, chỉ khiến lực lượng đối phó Bạch Sát thêm phân tán mà thôi!
Người áo đen coi trọng Thiết Thương Hùng như vậy vì sát trận hắn bố trí tuy rằng trận hình chắc chắn, nhưng nền móng của nó đều dựa vào mặt đất. Nếu mặt đất bị phá hủy vậy thì sát trận cũng lập tức biến mất.
Giống như cây không rễ sẽ khô héo, giống như nước không nguồn sẽ cạn kiệt!
- Cách duy nhất hiện nay là thừa dịp Thiết Thương Hùng đang phá trận, không tiếc trả giá lớn tiêu diệt Bạch Sát ở trong, sau đó mới tìm cách đối phó với Thiết Thương Hùng.
Người áo đen hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:
- Dựa theo lời của ta khi trước tiến hành công kích!
Người áo đen tiếp tục bố trí tài liệu, nguyên thạch, ba người Trương Vũ ẩn nấp trong sát trận tấn công Sở Nam.
Trong sát trận Sở Nam cũng cảm thấy mặt đất chấn động, nhưng hắn không nghe được Thiết Thương Hùng gào rống, chỉ nghe những tiếng đùng đoàng hay là tiếng nắm đấm đánh vào cự thạch.
- Mặt đất?
Sở Nam không biết những đao quang kiếm quang, cự thạch, gai nhọn này sao mà xuất hiện, bắt đầu suy nghĩ tìm điểm mấu chốt:
- Nếu như ta có thể cảm nhận được mặt đất chấn động, vậy mặt đất dưới chân hẳn là thật. Như vậy…
Nghĩ tới đây, Sở Nam quát lớn. Thổ nguyên lực và lực lượng cùng dung hợp một chỗ, đánh mạnh xuống mặt đất.
Một quyền này như trọng phủ khai sơn, thế như thiên quân.
Lập tức khiến cho người áo đen cảm thấy vô cùng lo sợ. Người áo đen lại nhíu mày lần nữa:
- Cỗ lực lượng này so với Thiết Thương Hùng còn mạnh hơn, nguy rồi…!
Người áo đen lập tức hạ lệnh:
- Mau ngăn hắn lại!
Đao quang kiếm quang uy thế càng hung mãnh hơn, người áo đen muốn Sở Nam không thể phân tâm đi công kích mặt đất.
Sở Nam nhếch miệng cười, một tay đấm ra chống đỡ công kích, tay kia lấy từ trong nhẫn trữ vật rất nhiều nguyên thạch, bắt đầu hấp thu nguyên lực.
"Một quyền vừa rồi không cảm thấy chút lực phản chấn. Trước kia, ta luôn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng khi xương cốt biến thành màu vàng kim lại không cảm thấy chút khó chịu nào. Nói như vậy, ý tưởng hoang đường trước kia có thể thử một lần!”
Dưới tình huống nguy hiểm, Sở Nam vẫn còn dư lực, còn có thể phân tâm nghĩ tới những điều này. Ý tưởng hoang đường trong ý hắn chính là bày Tụ Linh trận trong cơ thể mình, khiến cho Cực Dương chân hỏa bước lên một tầm cao mới, để dùng võ quyết Nghịch Càn Khôn tôi luyện.
- Tụ Linh trận, trận?
Sở Nam nhìn công kích đánh tới, mắt khẽ nheo lại. Đột nhiên, không chút báo trước, Sở Nam quay người, thân thể nghiêng ra, đánh một quyền.
Nắm đấm đánh tan kiếm quang, đánh nát cự thạch sau đó mạnh mẽ nện lên một người. Người này hét thảm một tiếng.
Sở Nam dùng thần thức cảm ứng nhưng cũng không có chút thu hoạch nào, giống như người đó chưa từng xuất hiện qua.
- Tiếng hét thảm vừa rồi tuyệt đối là có người tạo ra.
Sở Nam chăm chú nhìn, công kích sau lưng nhanh chóng đánh tới, Sở Nam ngưng tụ thổ nguyên lực hình thành một cái hộ thuẫn sau lưng.
Ban đầu, hộ thuẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, nhưng vừa cùng kiếm quang đao quang va chạm lập tức hào quan ảm đạm.
Ngay khi đó, một đạo quang mang chợt hiện, đâm thẳng vào lưng Sở Nam.
Lần này, Sở Nam cũng không ngưng tụ hộ thuẫn mà quay người, cũng không dùng quyền đánh đạo quang mang kia. Ngược lại, hắn dùng năm ngón tay chụp lấy đạo quang mang kia. Quả nhiên, đạo quang mang này không phải sát trận phát ra mà là do Trương Vũ sử dụng vũ kỹ uy lực mạnh nhất.
Trương Vũ thấy Sở Nam vung trảo chộp tới, trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm:
“Tiểu tử cuồng vọng! Trước tiên ta phế ngươi, sau đó chém đầu ngươi.”
Kiếm trong tay Trương Vũ đâm trúng mục tiêu nhưng cũng không có cảnh tay đứt máu phun thịt tung tóe như trong tưởng tượng của hắn. Ngược lại, bảo kiếm pháp khí của hắn bị tóm trong tay.
Lập tức, Trương Vũ không khống chế được bảo kiếm.
Phản ứng của Trương Vũ cũng rất nhanh, hắn lập tức buông kiếm ra, ẩn thân vào trong trận.
Cũng ngay khi Trương Vũ buông tay, Sở Nam cũng rút kiếm về. Nếu như Trương Vũ chậm một chút thì cũng sẽ bị Sở Nam tóm được.
Nhìn bảo kiếm trong tay, nụ cười trên môi Sở Nam càng đậm.
Hành động vừa rồi đều là hắn cố ý tạo ra. Với trình độ của hắn căn bản không cần ngưng tụ hộ thuẫn, cho dù hào quang của hộ thuẫn có ảm đạm nhưng hắn chỉ cần ngưng tụ nguyên lực thì hộ thuẫn của tự nhiên hình thành. Nhưng hắn vẫn làm như vậy là để dụ kẻ đang ẩn nấp ra.
- Đây chính là trận trong lời Mộng nhi sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sở Nam chưa từng thấy qua đại trận, trận duy nhất mà hắn thấy chính là Tử Mộng Nhân bày Tụ Linh trận.
- Lực công kích tăng mạnh chứng tỏ trận này có người không chế. Đã vậy, chỉ cần ta giết kẻ đó thì chẳng phải sát trận sẽ tự nhiên bị phá sao? Một quyền vừa rồi của ta, hắn mặc dù không chết cũng sẽ trọng thương, ngoài tự bạo ra thì cũng không còn khả năng công kích.
Sở Nam vừa hấp thu nguyên lực vừa ngăn cản công kích lại vừa suy nghĩ:
“Sát trận này tuy không giống Tụ Linh trận nhưng hai cái đều là trận, vì vậy cần có nguyên lực. Nếu nguyên lực cung cấp không đủ, vậy trận cũng tự phá!
“Chẳng qua, vạn nhất bọn chúng sung túc nguyên lực, vậy ta sẽ rất bất lợi. Ngăn cản nhiểu công kích như vậy, lực lượng cùng nguyên lực của ta tiêu hao rất lớn. Cho dù hấp thu nguyên lực cũng không phải là kế lâu dài. Nếu ta đầy đủ nguyên lực sẽ không ngại sử dụng sát trận này rèn luyện bản thân một lần.”
Trong lúc suy tư, đại địa lại tiếp tục chấn động!
Thiết Thương Hùng nhận được lệnh của Tử Mộng Nhân, buông tha công kích tài liệu đang lơ lửng trên không trung. Trận pháp ở trên muốn dùng lực phá là rất khó khăn, nhưng mặt đất thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Tử Mộng Nhân vẻ mặt lo lắng. Nàng ở ngoài trận không biết hiện giờ tên ngốc ra sao. Nàng muốn xông vào trong trận, dùng chút lực mọn của nàng giúp tên ngốc. Nhưng nàng hiểu, giờ nàng vào trong trận chỉ khiến tên ngốc bị liên lụy, khiến hắn vướng tay vướng chân mà thôi.
Cho nên, Tử Mộng Nhân không ngừng thúc giục Thiết Thương Hùng dùng lực lượng mạnh nhất phá hư mặt đất.
Thiết Thương Hùng vô cùng thông linh, cảm nhận được sự lo lắng của Tử Mộng Nhân, màu vàng đất tỏa ra trên cơ thể chưa từng tiêu tán, từng quyền từng quyền nện xuống.
Người áo đen toàn lực chống đỡ đại trận, nhưng công kích của Thiết Thương Hùng quá mạnh. Mà nhìn bộ dạng của Bạch Sát ở trong trận dường như không có chút mệt mỏi, sau một hồi công kích cũng không thấy nguyên lực cạn kiệt, thân thể suy yếu. Điều này khiến người áo đen tức ói máu.
Hắn biết tốc độ của Bạch Sát rất nhanh, lực lượng của Bạch Sát rất lớn nhưng nguyên lực của Bạch Sát giống như vô tận khiến cho kế hoạch của hắn hoàn toàn thất bại.
Người áo đen vô cùng tức giận. Sát trận này của hắn gọi là Thiên La Địa Võng.
Sau khi hắn học được trận này đã giết không biết bao nhiêu người. Không nói giờ hắn là Võ Quân, khi hắn vẫn còn là Võ Tướng trung giai cũng đã từng dùng trận này phục sát một tên Võ Quân sơ cấp, mài hết nguyên lực sau đó giết chết tên Võ Quân đó.
Có thể vượt cấp giết người, từ đó có thể tưởng tượng uy lực của Thiên La Địa Võng trận mạnh mẽ đến nhường nào!
Qua mấy chục năm, hiện giờ hắn đã là Võ Quân cao cấp.
Tuy như vậy nhưng hắn cũng không dám có chút chủ quan, vẫn bày ra Thiên La Địa Võng trận.
Với tu vị Võ Quân cao cấp của hắn chủ trận, cho dù là Võ Vương sơ giai rơi vào cũng chỉ có chết, nhưng lại không làm được gì tên Bạch Sát này.
Hắn không chỉ tức giận, hắn còn cảm thấy rất hối hận.
Sớm biết kết quả như này hắn tuyệt đối không mai phục trên đường mà sẽ chờ Hắc Bạch Song Sát đến Ô Long cốc. Trong Ô Long cốc có hơn ba nghìn người, đó là một cỗ lực lượng không nhỏ. Hắn hối hận nhất chính là không chỉ kế tuyệt diệu của hắn không thực hiện được mà nhiệm vụ cũng sẽ bị thất bại.
Bởi hắn biết, hôm nay nếu Thiên La Địa Võng trận không giết được Bạch Sát thì người chết chính là hắn.
Đáng tiếc trên đời này không có Luyện Đan Sư nào luyện chế ra Hối Hận đan!
Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu người áo đen. Trong mắt hắn hiện lên vẻ ngoan độc, âm lệ:
- Cho dù ta chết cũng phải kéo theo ngươi chôn cùng!
Trương Vũ sợ kinh hồn bạt vía, bảo kiếm của hắn là pháp khí hạ phẩm nhưng tên kia sử dụng tay không liền bắt được, từ đó nói lên điều gì?
Trương Vũ đã bắt đầu hoài nghi đòn sát thủ của hắn thì có mệnh lệnh truyền tới bên tai:
- Công kích, chỉ cần chưa chết thì tiếp tục công kích, nhất định phải tiêu diệt được hắn. Nếu không, người chết hôm nay chính là ta và ngươi!
Mà Sở Nam cảm giác được mặt đất chấn động từng đợt, đoán đó là công lao của Thiết Thương Hùng. Ngoài thiết Thương Hùng thì còn ai có lực lượng lớn như vậy! Hơn nữa, khi mặt đất chấn động, Sở Nam cẩn thận cảm nhận được công kích trong phạm vi mười thước bắt đầu có vấn đề.
Những đao quang kiếm quang, cự thạch, gai đất chưa đánh tới hắn đã tự tiêu tán.
- Xem ra sát trận này có quan hệ mật thiết với mặt đất!
Sở Nam nghĩ như vậy, đeo Hỗn Nguyên Ban Chỉ lên ngón tay cái, truyền nguyên lực vào. Hỗn Nguyên Ban Chỉ tạo ra một vòng sáng bảo vệ Sở Nam.
Những đao quang kiếm quang kia sau khi vượt qua vòng sáng thì phần lớn lực công kích đã bị triệt tiêu, với thân thể cường hãn như Sở Nam hiện tại thì lực lượng còn dư căn bản không thể tổn thương hắn.
- Hả?!!
Người áo đen nhíu mày:
- Pháp bảo này là tông khí sao? Không có khả năng! Sao hắn lại sở hữu pháp bảo mạnh tới vậy? Vì sao lúc trước hắn không bỏ ra, đến giờ mới đem sử dụng? Tên Bạch Sát này rốt cục là ai?
Chứng kiến cái ban chỉ kia, người áo đen hiểu rằng hôm nay muốn giết Bạch Sát khó càng thêm khó!
Người áo đen hừ lạnh một tiếng:
- Pháp bảo uy lực càng lớn thì càng cần nhiều nguyên lực. Ta không tin nguyên lực của ngươi là vô tận!
Người áo đen từ trong nhẫn trữ vật lấy ra thượng phẩm nguyên thạch, không chút do dự quăng vào để cung cấp nguyên lực. Các loại tài liệu trận bàn hắn không chút để ý tới tiêu hao, toàn bộ đánh vào Thiên La Địa Võng trận. Mạng còn khó giữ đương nhiên người áo đen không cố kỵ gì.
Tình huống nguy hiểm như ở Tây Xuyên thành Sở Nam cũng không sử dụng Hỗn Nguyên Ban Chỉ, bởi hắn sợ có người nhận ra nó, tin tức truyền tới tai Thiên Nhất tông sẽ dẫn tới họa sát thân.
Hiện tại hắn lấy nó ra vậy những người này nhất định phải chết!
Người chết đương nhiên sẽ không thể tiết lộ bí mật!
Ngay sau đó, Sở Nam lấy trọng kiếm ra!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trọng kiếm vẫn như trước, cổ xưa, cũ kỹ như một thanh sắt vụn.
Nhưng đao quang kiếm quang dưới uy thế của trọng kiếm đều mấtđi vẻ sáng chói, uy lực suy yếu nhiều.
Chứng kiến trọng kiếm, Trương Vũ, người áo đen cùng một tên Võ Quân sơ giai khác đều kinh hô. Trong ánh mắt Trương Vũ hiện lên vẻ sợ hãi, hoảng loạn.
Sở dĩ như vậy bởi bọn hắn đều đã nhận ra Bạch Sát này là ai!
Người đó không phải ai khác chính là Lâm Vân, Thần Khí phái Lâm Vân! Người đã khiến thiên hạ chấn động, người đã giết ba gã Võ Quân trung giai, sau đó chỉ dùng hai quyền hai kiếm giết chết Nam Bá Thiên!
Người khiến Tiềm Hoàng bảng thay đổi thứ tự xếp hạng!
Bây giờ, người đứng đầu Tiềm Hoàng bảng không phải là Ngạo VôThường mà chính là Thần Khí phái Lâm Vân!
Quan trọng nhất chính là Lâm Vân khong chỉ đứng đầu Tiềm Hoàng bảng, hắn còn có tên trên Tiềm Đế bảng!
Từ khi Thiên Nhất tông thành lập Tiềm Hoàng, Tiềm Đế hai bảng chưa từng xuất hiện sự tình như vậy bao giờ!
Nhìn qua tên đã có thể nhận ra Tiềm Đế bảng hơn xa Tiềm Hoàng bảng!
Trong quá khữ cũng có người trong Tiềm Hoàng bảng tiến vào Tiềm Đế bảng. Nhưng tên hắn trên Tiềm Hoàng bảng lập tức bịxóa. Nhưng tên Lâm Vân này một mình chiếm tên trên hai bảng!
Đó là vì sao? Thiên Nhất tông làm vậy khiến tất cả võ giả Bắc Tềquốc đều đang suy đoán.
Tiềm Đế bảng có hạn chế về số người, tất cả chỉ có ba mươi sáu tên. Những ai dưới 120 tuổi đều có thể nhập bảng. Có thể nói tuổi của Lâm Vân là nhỏ nhất trong số đó!
Bài danh của Lâm Vân trên Tiềm Đế bảng không phải xếp cuối cùng mà là đứng thứ mười tám.
Vị trí thứ mười tám đứng giữa Tiềm Đế bảng!
Đương nhiên không thể nói người trên Tiềm Đế bảng nhất định sẽ lợi hại hơn Tiền Hoảng bảng. Rất nhiều người trên Tiềm Hoảng bảng đã che dấu tu vị thật hoặc do có nhiều ẩn tình khác. Đặc biệt, hai bảng này là do Thiên Nhất tông đặt ra, tất cả đều do Thiên Nhất tông quyết định!
Trên Tiềm Đế bảng không chỉ có tên của Lâm Vân mà còn miêu tảtường tận cuộc chiến kinh thiên đó. Bài miêu tả này khiến người xem tuy không được chứng kiến tận mắt nhưng sẽ khiến người ta rơi vào một cảnh giới kỳ lạ.
Mà trong miêu tả này có nói tới thanh kiếm màu đen kia đã chém vỡ Trảm Vân đao của Nam Bá Thiên. Thanh hắc kiếm này giờ đang nằm trong tay Bạch Sát!
- Hóa ra là hắn!
Trương Vũ thấp thỏm lo âu, không khơi nổi chiến ý trong lòng.
- Bạch Sát là Lâm Vân, chẳng trách hắn lợi hại đến vậy! Hắn đi chém giết cường đạo không rõ đó là ý của bản thân hắn hay là lệnh của Thần Khí phái?
Người áo đen suy nghĩ, khuôn mặt dưới mặt nạ đã không còn chút máu, giữa lông mày càng thêm trũng xuống. Hắn hiểu mình đã biếtđược thân phận của Bạch Sát, vậy hôn nay Lâm Vân nhất định sẽ giết người diệt khẩu!
- Trốn?
Chữ này lóe lên trong đầu, người áo đen lập tức bác bỏ. Hắn màchạy, Thiên La Địa Võng trận căn bản không chịu nổi một khắc. Hơn nữa Thất Giai Thiết Thương Hùng đang ở ngoài, hắn không cólòng tin chạy thoát được nó.
- Hôm nay chỉ có thể đánh cược một lần, Lâm Vân chết ta mới cóđường sống!
Người áo đen lại ra lệnh cho Trương Vũ:
- Để tên Võ Quân bị trọng thương đến cạnh Lâm Vân rồi tự bạo!
Trương Vũ sợ đứng người.
Người áo đen nói thêm:
- Nếu ngươi muốn sống sót thì lập tức làm theo lời ta nói.
Trương Vũ cũng không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ý trong đó, không do dự thêm nữa, lập tức làm theo.
Sở Nam căn bản không biết ở ngoài xảy ra chuyện gì, phun một ngụm máu lên trọng kiếm, chỉ nghe trọng kiếm phát ra thanh âm vùvù, hắn thì thầm:
- Trên trời có công kích, mặt đất có công kích. Hôm nay, ta sẽ dùng Khai Thiên Liệt Địa để phá trận này!
Vũ kỹ Khai Thiên Liệt Địa chính là Khai Thiên Thập Bát thức của sưphụ Kim Tuyệt cùng Liệt Địa Thập Bát thức của Cơ tam nương màsáng tạo ra. Lúc trước Sở Nam khi tiêu diệt cường đạo cũng đãtừng thử nghiệm, uy lực rất lớn.
Kim nguyên lực, thổ nguyên lực cùng lực lượng bắt đầu dung hợp với nhau. Sở Nam giơ trọng kiếm trong tay lên.
Giờ phút này, Trương Vũ đang khuyên giải tên Võ Quân kia:
- Nếu không làm vậy, hôm nay chúng ta đều phải chết. Nếu chúng ta chạy thoát ta ngoài, ta nhất định sẽ chăm sóc người nhà của ngươi, bảo vệ bọn họ, để họ cơm áo không lo. Nếu họ muốn luyện võ, ta sẽ đem võ quyết Huyền giai thượng phẩm kia truyền cho họ.
- Ngài nói là thật?!!
- Tuyệt đối là sự thật!
- Tốt! Lão phu làm! Cốc chủ, hi vọng ngài có thể giữ lời. Nếu không cho dù đã chết thì hồn phách của ta cũng sẽ tìm ngài báo thù. Mặt khác, đây là võ quyết thuộc tính thổ của ta, xin ngài truyền cho cháu ta!
- Lão đệ, ngươi yên tâm, ta nói được thì sẽ làm được!
Trương Vũ thấy có hiệu quả, lại thấy Sở Nam đang giơ trọng kiếm lên, chuẩn bị công kích sát trận liền nói:
- Lão đệ, khi hắn chém trọng kiếm xuống, ngươi lập tức…
- Cốc chủ, ta hiểu!
Trương Vũ đưa cho hắn mấy viên đan dược, người này nhận lấy, nuốt tất cả, chịu đựng đau đớn đi tới chỗ Sở Nam.
Sở Nam tâm không tạp niệm, chờ khi lực lương dung hợp hờn toàn thì quán chú vào thân trọng kiếm, hét lớn:
- Khai Thiên Liệt Địa thức thứ nhất!
Khi Sở Nam hét lớn, Thiết Thương Hùng ở ngoài cũng gào thét điên cuồng.
Cùng lúc đó, trọng kiếm phóng ra hai đạo kiếm quang, một đạo chém lên bầu trời, một đạo bổ xuống mặt đất.
Ầm ầm ầm!
Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, đất đá bay tung tóe, cát bụi mù trời.
Mặt đất bị bổ ra một cái khe hở rất sâu, giống như một con ma thúbị mổ bụng.
Trên bầu trời phát ra tiếng lách cách, những tài liệu trận pháp kia lảtả rơi xuống.
Ranh giới Thiên La Địa Võng trận còn có một cái hố lớn rộng chừng tám mét, sâu năm mét. Cái hố này đương nhiên là công lao của Thiết Thương Hùng.
Đến lúc này, đao quang kiếm quang, cự thạch gai nhọn, sương mùđều tiêu tán, chỉ có khói bụi ngập trời.
Thiên La Địa Võng trận đã bị phá!
Đúng lúc này, mí mắt Sở Nam bỗng giật mạnh.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius