Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 261: Bạch Tiểu Mạc.
Nhóm dịch: black
Share by The Best
Diệp Tĩnh Vũ cưỡi Nghịch Bác đứng trên lưng lân tê giác, cũng chỉ có Nghịch Bác mới có thể vững vàng như vậy, đổi lại những con ngựa khác dù lân tê giác không phản kháng cũng khó mà đứng vững trên lưng nó.
Về phần Lương Tiểu Khả cũng ngồi trên lưng lân tê giác, nhưng phía trước có đặt thêm một chiếc bàn bên trên bày đầy thịt nướng thơm phức, một tay y cầm bầu rượu, một tay cầm chiếc đùi bò nướng nhàn nhã hưởng thụ, không hề để một dải ngân quang trước mặt vào mắt.
Thấy Diệp Tĩnh Vũ tiêu dao trên lưng Nghịch Bác, sau lưng hắn lại thêm một người đang ăn uống thả cửa, mặc dù biết y là đại ca của Diệp Tĩnh Vũ, nhưng Trần Kỳ vẫn luôn đề cao quân kỷ vẫn khó có thể chấp nhận, đặc biệt nghĩ tới bốn vạn người phía trước rất có thể là quân đoàn ngân giáp nổi danh của đế quốc Thiên Nguyên thì trong lòng gã lại càng lo lắng.
Quân đoàn ngân giáp mặc dù không kinh khủng như quân đoàn Cuồng Bạo do đệ nhất chiến thần Hiên Viên Tiêu Chiến của đế quốc Thiên Nguyên suất lĩnh, cũng không lợi hại như bốn quân đoàn Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ nhưng tuyệt đối là quân đoàn cường đại trong đế quốc Thiên Nguyên, chiến lực thậm chí không dưới thân quân của mấy vị Vương gia.
Quân đoàn như vậy theo lý thì phải đang tiến hành trấn áp quân khởi nghĩa chung quanh mới đúng, không ngờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại có tới bốn vạn người, bên mình chỉ có hơn tám nghìn người, làm sao có thể đủ ngăn cản. Nếu như không phải có này bốn trăm đầu lân tê giác, Trần Kỳ thậm chí không cho là một chút nhân mã này có thể duy trì đến lúc đại quân của Tam thiếu chủ đến kịp.
Thấy bộ dạng nhởn nhơ của Diệp Tĩnh Vũ, Trần Kỳ bất giác mở miệng nhắc nhở:
- Tướng quân, đối phương có thể là quân đoàn ngân giáp của đế quốc Thiên Nguyên, thống soái được xưng là Ngọc diện tu la Vũ Vô Ngân, cũng không thể khinh thường a.
Diệp Tĩnh Vũ quay đầu Trần Kỳ đang ngồi trên lưng một con lân tê giác khác, khẽ cười cười.
- Ha ha, lá soái kỳ viết một chứ trắng rất to, người đến không phải là Vũ Vô Ngân đâu, ngươi không cần lo lắng.
- A? tướng quân, ở khoảng cách xa như vậy mà ngươi vẫn có thể nhìn thấy rõ cờ của đối phương sao?
Nghe Diệp Tĩnh Vũ nói có thể thấy được chữ trên soái kỳ của đối phương, sắc mặt của Trần Kỳ cả kinh vì đạo quân kia còn cách bọn họ tới mười dặm.
Diệp Tĩnh Vũ khẽ gật đầu, từ sau khi bản thân luyện hóa thành công bảy phách thì năm giác quan của hắn đã nhạy cảm hơn rất nhiều, thị lực càng ngày càng tốt, đừng nói là mười dặm mà cho dù là vài chục dặm hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Theo như chữ viết trên soái kỳ thì rất có thể là phó tướng Bạch Tiểu Mạc của Vũ Vô Ngân, theo lời đồn gã chỉ mới mười bảy tuổi, là huynh đệ kết nghĩa của Vũ Vô Ngân, dụng binh như thần, chính là thiên phú quân sự tài năng nhất của đế quốc Thiên Nguyên.
Trần Kỳ sau khi khiếp sợ thì nhớ lại một chút tư liệu về đối phương.
- Ha ha, mười bảy tuổi? Mười bảy tuổi có thể làm phó tướng, xem ra quả nhiên có tài năng, nhưng không biết thực lực của gã đã đạt đến gì rồi?
Diệp Tĩnh Vũ vẫn không hề động tâm, kể cả khi bốn vạn thiết kỵ ngân giáp kia đang vọt tới bên này thì hắn vẫn thản nhiên.
- Theo tin tức có được là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng theo suy đoán để trở thành phó tướng thứ nhất của quân đoàn ngân giáp thì thực lực ít nhất cũng phải là Tông Sư..
Trần Kỳ chau mày.
- Cái gì? Mười bảy tuổi đã trở thành Tông Sư, chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Hoàng Phủ Bộ Nguyệt?
Diệp Tĩnh Vũ cũng khẽ nhíu mày, mười bảy tuổi đã là Tông Sư, cái này tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài a.
- Tướng quân, Bạch gia ở Đông Hải cũng là một trong mười đại môn phái của năm xưa, bọn họ thậm chí còn xếp trên Cầm Long phái.
Ảnh Tiêu Tiêu bỗng nhiên mở miệng.
- Hê hê, nói vậy thì đích thực là một nhân tài rồi. Ha ha, hứng thú lớn nhất của bản thiếu gia chính là bóp chết thiên tài, đại ca, huynh nói một gã Tông Sư có thể ngăn cản đạn súng bắn tỉa không?
Trên mặt Diệp Tĩnh Vũ lộ ra nét cười tà ác.
- Tông Sư mặc dù lợi hại, nhưng vẫn còn kém lắm, nếu trong tình huống không chuẩn bị thì làm sao có thể ngăn cản. Còn dĩ nhiên nếu gã có chuẩn bị thì dùng chân nguyên lực không chừng có thể tránh được một kiếp...
Lương Tiểu Khả liếc mắt, gặm một miếng thịt bò lớn, nói vẻ rất khinh thường.
Dùng súng bắn tỉa để đối phó một gã Tông Sư, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra.
- Hắc hắc, vậy thì dùng pháo bắn lén đi.
Diệp Tĩnh Vũ vừa nói vừa móc từ trong vòng Càn Khôn ra một khẩu súng bắn tỉa rồi giương lên vai.
Lương Tiểu Khả liếc thêm một cái rồi lại vùi đầu ăn uống, cũng không để ý đến Diệp Tĩnh Vũ nữa, đây không phải là chiến tranh hiện đại, là thời đại vũ khí lạnh mà hắn dùng đến súng bắn tỉa vẫn chưa vừa lòng còn định dùng pháo bắn lén, còn cho con người ta sống sao sao?
Trần Kỳ, Ảnh Tiêu Tiêu, bao gồm cả Xích Di Hưu, Hổ Áp Kỳ đều há hốc mồm xem thứ đồ chơi mà Diệp Tĩnh Vũ vừa móc ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc xem cái ống sắt này dùng để làm gì.
Diệp Tĩnh Vũ phớt tỉnh, đứng thẳng trên lưng Nghịch Bác, trên độ cao mười thước, từng trận gió thu thổi qua làm vạt áo hắn bay phơ phất, rất có phong phạm anh hùng đừng hỏi xuất xứ.
Khẩu pháo bắn tỉa khổng lồ kia đặt ở trên vai, bắt đầu nhắm vào mục tiêu.
Lúc này ở ngoài hơn mấy dặm, quân đoàn ngân giáp đang lao tới với tốc độ nhanh nhất, theo chiến báo mà bọn chúng có được, một đạo quân tiên phong hơn tám ngàn người của đối phương đang ở phía trước, bọn chúng muốn nhân lúc chủ lực của đối phương chưa kịp tới thì tiến hành đột kích tranh thủ giết sạch tiên phong của đối phương.
Dùng bốn vạn kỵ binh tinh nhuệ để đối phó hơn tám ngàn kỵ binh, điều này căn bản là đồ sát, trong lòng mỗi tên kỵ sĩ ngân giáp đều có ý nghĩ như vậy. Bọn chúng là ai chứ, là một trong những quân đoàn cường đại nhất của đế quốc Thiên Nguyên, còn đối phương chẳng qua là một đám ô hợp của một thuộc quốc mấy trăm vạn người, sao có thể là đối thủ.
Không chỉ có tất cả binh lính đều có được tự tin như vậy, tướng quân Bạch Tiểu Mạc của bọn chúng lại càng kiêu ngạo hơn.
Gã cưỡi một chiến mã trắng toát, thân binh cầm soái kỳ theo sát phía sau, thúc ngựa toàn lực lao tới, nhiệm vụ lần này của bọn họ là quân khởi nghĩa ở vùng phụ cận, sau đó chạy tới Vân Châu phối hợp với mấy đại quân đoàn khác cùng tiêu diệt lãnh đạo của quân khởi nghĩa là Hoàng Phủ Bộ Nguyệt.
Nào ngờ trên đường lại đụng phải cái đám tôm tép đến từ nước Thục Vân vốn vẫn cúi đầu xưng thần với đế quốc Thiên Nguyên, nhân nội loạn nhảy vào chia bát canh, Bạch Tiểu Mạc thuận tay xua quân đồ sát, cho đám người không biết sống chết này biết thế nào là sự lợi hại của đế quốc.
Bạch Tiểu Mạc rất tự tin, gã tin tưởng thực lực của mình, lại càng tin tưởng mình thiên phú quân sự, thậm chí gã đã định sau khi tiêu diệt tám ngàn người này thì có kế hoạch làm sao để diệt nốt chủ lực đối phương.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong lòng của Bạch Tiểu Mạc có một loại dự cảm bất tường.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 262: Đánh lén.
Nhóm dịch: black
Share by The Best
Tại sao trong lòng mình lại có cảm giác bất tường, sao lại như vậy, chẳng lẽ lần chiến đấu này có biến số gì khác?
Đối phương chỉ có hơn tám nghìn người, tin tức này là do thám tử mạo hiểm tính mạng báo về, căn bản không thể sai, nhân số hai bên chênh lệch như vậy sao còn có thể có biến số gì.
Cảm giác như vậy trước kia đã từng xuất hiện qua một lần vào lúc bản thân mười hai tuổi, lần đầu tiên mang binh xuất chinh, cũng là đi trấn áp một cuộc khởi nghĩa, trên đường bị cao thủ của đối phương ám sát, nếu không may mắn nhờ Vũ đại ca xuất hiện kịp thời thì đã bị giết rồi.
Nhưng lần này ai có thể đủ sức giết được mình?
Bạch Tiểu Mạc khó hiểu nhìn quanh, thấy mọi người đều mang vẻ mặt dữ dội xông tới đối phương, khí thế hoàn toàn áp đảo.
Có lẽ là do mình nghĩ nhiều rồi, cho dù trong quân đối phương có thần tiễn thủ thì ở khoảng cách xa như vậy cũng vô phương bắn tên.
Vừa nghĩ tới thần tiễn thủ, tốc độ Bạch Tiểu Mạc bắt đầu chậm lại, thân vệ của gã cũng lập tức phóng lên phía trước tạo thành hộ trận.
Diệp Tĩnh Vũ đứng trên lưng Nghịch Bác, hắn vốn chẳng biết ai là Bạch Tiểu Mạc nhưng biết nếu là một thống soái nhất định sẽ ở gần soái kỳ, lúc này nhờ vào kính ngắm của pháo đánh lén có thể trông thấy đối phương đang ở trong hộ trận của thân vệ.
“Ầm.”, lực phản chấn khổng lồ cơ hồ đem thân thể Diệp Tĩnh Vũ đánh bay ra ngoài, làm kinh hoảng cả một số chiến mã xung quanh, chỉ có lân tê giác dưới chân và Nghịch Bác vẫn không nhúc nhích.
Đám Trần Kỳ, Ảnh Tiêu Tiêu không biết thế nào là súng bắn tỉa đều chấn động, chỉ có Lương Tiểu Khả khi hắn nổ súng đồng thời cũng che lỗ tai lại nên không bị điếc tai, cũng không để ý Diệp Tĩnh Vũ đã bay ra ngoài, cứ thế tiếp tục gặm đùi bò.
Cách đó ngoài mấy dặm, Bạch Tiểu Mạc càng lúc càng thấy trong lòng bất anh, bên tai chợt nghe một tiếng nổ cực lớn rồi chưa kịp phản ứng đã thấy một điểm đen khổng lồ xuất hiện trước mặt.
Gã còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì trong nháy mắt đã mất đi ý thức.
Mấy tên thân binh bên cạnh gã đều thấy rõ ràng đầu tướng quân của mình nổ tung tóe, thậm chí cả dưới cổ cũng bị một lực lượng vô hình phá tan thành từng mảnh, từng mảng óc não trắng hếu và đủ các loại nội tạng đỏ tươi bắn tung tóe, máu đỏ vung vãi.
- Tướng quân.
Tất cả mọi người hoảng sợ, bọn họ chẳng qua là hình như có một tiếng động cực lớn, sau đó thấy thân hình tướng quân đột nhiên chỉ còn lại một nửa, chuyện này thực sự quá quỷ dị.
Thân vệ binh lập tức ghì đầu ngựa, mọi người kinh hoảng nhảy xuống chiến mã chạy về bên người tướng quân của mình, trong lúc kinh hoảng thậm chí còn quên hạ lệnh cho binh sĩ dừng lại. Một số kỵ binh phía sau không biết chuyện gì vẫn tiếp tục phóng tới làm đội hình đang chỉnh tề bỗng nhiên rối loạn.
Đàn ngựa không ngừng đụng vào nhau, cho dù kỵ thuật của binh sĩ cao minh nhưng trong thời gian ngắn cũng khó lòng khống chế, khi bọn chúng biết được chuyện gì phát sinh thì lại càng hoảng sợ.
Bạch tướng quân bách chiến bách thắng còn chưa kịp nhìn thấy địch nhân đã bị đánh cho nát bấy, điều này sao có thể. Chẳng lẽ trong trận doanh đối phương có tuyệt thế cao thủ.
Cho dù là có tuyệt thế cao thủ, cũng không thể không hiện thân mà một phát giết chết chủ tướng đối phương chứ.
Cảm xúc hoảng sợ phút chốc lan tràn khắp nơi như thủy triều.
Bên kia, Diệp Tĩnh Vũ sau khi chật vật để ổn định thân hình thì thấy đội hình của đối phương bỗng nhiên rối loạn, biết mình đã trúng số một phát lấy đi mạng của chủ tướng quân địch, tay phải lập tức phất lên khởi phát tiến công.
Bản thân hắn nhảy lên Nghịch Bác, hóa thành một tia chớp màu đen phóng thẳng về phía trước.
Trần Kỳ lúc này cũng chú ý tới sự hỗn loạn khổng lồ trong trận doanh của đối phương , mặc dù không rõ là chuyện gì nhưng tuyệt đối có liên quan với vũ khí mà Diệp Tĩnh Vũ vừa dùng, trong lòng hoảng hốt, tuy nhiên thấy Diệp Tĩnh Vũ đã xông ra ngoài thì biết cơ hội đã tới, vì thế cầm lấy soái kỳ vung lên thúc giục đại quân tiến công.
- Ta khinh, lão tử còn chưa ăn xong, làm sao đã khai chiến rồi?
Con lân tê giác dẫn đầu bắt đầu phóng nhanh khiến Lương Tiểu Khả đang uống rượu sơ sẩy một cái thiếu chút nữa rớt xuống.
Chiếc bàn đựng thịt rơi thẳng xuống đất bị bầy lân tê giác phía sau dẫm cho nát bét.
Nghịch Bác dẫn đầu phía trước, bốn trăm con lân tê giác khổng lồ theo sau, cuối cùng là tám ngàn kỵ binh màu đen tựa như một luồng thủy triều màu đen cuồn cuộn phóng về quân đoàn ngân giáp.
Khoảng cách bảy, tám dặm đối với kỵ binh phóng hết tốc lực chỉ mất khoảng nửa khắc thời gian, đối với bầy lân tê giác còn ít hơn, thoáng cái đã giáp mặt với quân đoàn ngân giáp.
Bọn kỵ binh của quân đoàn ngân giáp đang không ngừng chỉnh đốn đội hình, chợt nghe từng hồi âm thanh vang dội dường như tiếng quái thú đập dồn vào ngực khiến cả bọn đều tức thở, cộng thêm chủ tướng bên mình vừa chết đi khiến lòng sợ hãi càng tăng, ngẩn đầu lên thì thấy một cảnh tượng khiến cả đám đờ người.
Trước mắt bọn chúng dẫn đầu tiên là một người thiếu niên cưỡi Tiểu Mã câu, thân thể chỉ lớn hơn con ngựa một chút, khôi giáp cũng không thèm mặc cứ thế phóng tới.
Tốc độ của chiến mã màu đen kia cực nhanh, lao tới như một mũi tên.
Tuy nhiên điều khiến bọn chúng chấn động là đám quái vật khổng lồ sau lưng hắn, có một con tê ngưu cao hơn bảy, tám thước, một con khác cao khoảng sáu thước, những con còn lại cũng cao hơn bốn thước.
Toàn thân bọn chúng phủ đầy lân giáp màu đen, trên đầu còn có một cái sừng nhọn hoắt, đây là thứ gì chứ.
Lúc vừa nhìn thấy đám quái thú, chiến mã dưới chân bọn họ bắt đầu run rẩy, đội ngũ đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn, rất nhiều chiến mã đã không thể khống chế nổi quay lưng phóng đi khiến chưa kịp giao phong đã có không ít kỵ sĩ đụng vào nhau bị thương.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 263: Kỳ tích.
Nhóm dịch: black
Share by The Best
Lúc này Diệp Tĩnh Vũ đã chính diện giao phong cùng với kỵ binh của quân đoàn ngân giáp. Trên tay hắn cầm thanh chiến đao màu đen, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể điên cuồng bộc phát, cứ như vậy nhẹ nhàng rung lên, một đạo đao mang khổng lồ thoáng hiện, hung hăng chém về mười mấy tên kỵ binh mạnh mẽ còn ổn định được chiến mã phía trước.
Tiểu Mã câu dưới chân sử ra một bước, một luồng sóng màu vàng nhạt thoáng hiện, đánh vào chiến mã đối phương.
Số kỵ binh kia rất vất vả mới rút được trường thương ra, đang muốn đâm một thương tối hậu thì chiến mã dưới chân đột nhiên hý thảm một tiếng rồi ngã vật ra, thất khiếu tuôn trào máu tươi, hiển nhiên là đã bị luồng sóng màu vàng kia gây thương tích.
Những kỵ binh này còn chưa kịp nghĩ ra tại sao một con Tiểu Mã câu cũng có thể phát ra công kích kinh khủng như thế thì đã bị đao mang quét qua.
Bầy lân tê giác màu đen phía sau cũng đã ập tới, những đại hán trên lưng chúng đều cao hơn hai thước, trong tay cầm trường thương dài hơn hai thước, nặng hơn mấy trăm cân, cũng chỉ có chiến sĩ tộc Xích Di mới có thể sử dụng, tuy nhiên bọn họ căn bản không cần phải làm gì.
Những con lân tê giác khổng lồ kia đã giống như từng cỗ máy chiến tranh xông ào vào kỵ binh đối phương, bọn chúng tuy là những kỵ binh tinh nhuệ nhất của đế quốc Thiên Nguyên nhưng đối mặt với cự thú kinh khủng như thế, ngay cả một chút khí lực phảng kháng cũng không có.
Chưa kể chiến mã bọn chúng trước mặt những con lân tê giác đều run rẩy, cho dù có những con được kỵ sĩ cố gắng khống chế được thì lúc va chạm vào cũng bị lựa đạo phản chấn khổng lồ đánh bay, chưa kịp đứng lên đã đối diện với bốn vó khổng lồ.
Bất kể là chiến mã hay kỵ sĩ khi bị bốn cái chân khổng lồ kia giẫm lên cũng đều nát bét, tuyệt đối không có may mắn thoát khỏi, thỉnh thoảng có kỵ binh trước lúc giãy chết gắng gượng đâm ra một thương, nhưng một thương này sao có thể gây chút nào thương tổn cho những con lân tê giác thịt thô da dày, chỉ làm tóe lên từng trận hoa lửa.
Cả những quan quân đạt tới cảnh giới Vũ Sư cũng không thể đả thương lân tê giác, còn về những kỵ sĩ trên lưng nó thì xin lỗi vậy, trường thương bọn chúng không có dài như thế.
Ngược lại không biết bao nhiêu binh sĩ của quân đoàn ngân giáp bị chiến sĩ tộc Xích Di dùng trường thương dài đến bốn thước đánh bay, rơi vào trong đại quân lại bị giẫm thành thịt nát.
Bốn trăm đầu lân tê giác phảng phất một thanh đao bén nhọn cứ thế phang ngang quân đoàn ngân giáp, dĩ nhiên nếu chủ tướng của quân đoàn ngân giáp không chết, nếu như trận hình bọn chúng không hỗn loạn thì cho dù khó có thể ngăn cản lân tê giác xông tới nhưng dựa vào kỵ thuật tinh xảo cũng có thể tản ra hai bên kích sát tám ngàn kỵ binh đối phương. Tuy nhiên chủ tướng bọn chúng đã mất đi, không còn ai để ra lệnh, trận hình rối loạn tơi bời, đặc biệt là rất nhiều thớt ngựa đối mặt với khí tức của lân tê giác khổng lồ đều hoảng sợ khiến rối càng thêm rối, bọn kỵ sĩ còn bận khống chế chiến mã, làm sao có thể ngăn cản Thiết Quân đang ào tới.
Tru diệt, trên chiến trường đang diễn ra một hồi tru diệt, quân đoàn ngân giáp cường đại ở trước mặt Thiết Quân giống hệt một tiểu hài tử đang chờ vận mệnh tàn sát.
Kỵ binh Thiết quân đi theo sau bầy lân tê giác giống như những tử thần mang theo lưỡi hái đi thu hoạch tính mạng, đem những binh sĩ may mắn thoát khỏi lân tê giác chém chết.
Kỵ binh ngân giáp mặc dù là một trong những quân đoàn tinh nhuệ nhất đế quốc Thiên Nguyên, tố chất không hề thua kém bốn đại quân đoàn của nước Thục Vân, nhưng vào lúc này khó có thể ngăn chặn được sự tàn sát của Thiết Quân.
Tinh lực của bọn chúng phần lớn dùng để khống chế tọa kỵ của mình, đối mặt với bước tiến cuồng bạo của lân tê giác không hề có sức kháng cự.
Rất nhiều người thậm chí bị tọa kỵ của mình hất ngã trên mặt đất, tiếp đó bị vó ngựa dẫm trọng thương hay nát bấy, miễn cưỡng trốn được ra ngoài thì lại bị Thiết Quân tràn tới một đao chém giết, một số có thực lực hơi cường đại đang định phản kích thì lại bị xô đẩy hỗn loạn.
Tiếng hô chém giết, tiếng ngựa hý điên cuồng, tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng đao kiếm chạm nhau chát chút, còn có cả tiếng chân lân tê giác ầm ầm, tất cả tạo thành một trường hỗn loạn.
Máu tươi, thịt vụn bay tung tóe rồi bị vó ngựa và lân tê giác dày xéo, không khí ngập ngụa mùi tanh tưởi, toàn trường giống như địa ngục Tu La Địa Ngục .
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hoan hô thống khoái, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên đau đớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hét hưng phấn điên cuồng.
Rất nhiều kỵ binh ngân giáp thậm chí không còn kịp đâm ra một thương, huơ ra một đao đã bị binh sĩ Thiết Quân chém chết, hoặc là bị tọa kỵ của mình hất ngã rồi bị chính thương của đồng bọn vô ý đâm phải hay vó ngựa dẫm nát.
Loạn, loạn, loạn, loạn.
Rất nhiều người đã bắt đầu quay đầu ngựa, chạy trốn tứ tán về bốn hướng, hoặc quăng vũ khí giơ hai tay đầu hàng.
Quân đoàn bốn vạn người, tử vong gần hai vạn người, hơn một vạn người đầu hàng, trốn thoát chưa tới năm ngàn, còn Thiết Quân thương vong chưa tới một ngàn, chiến đội lân tê giác lại càng hoàn hảo không bị thương tổn gì.
Thắng lợi tới đột nhiên như thế, thắng lợi tới đơn giản như thế khiến tất cả Thiết Quân tung hô điên cuồng, Diệp Tĩnh Vũ trong suy nghĩ bọn họ nhất thời giống như thần thánh, bọn họ thậm chí tin tưởng, chỉ cần có Diệp Tĩnh Vũ bên cạnh thì vĩnh viễn chỉ có thắng lợi.
Lúc đối mặt với chiến đoàn Ngao Sư cũng thế, hiện giờ đối mặt với quân đoàn ngân giáp cũng là như thế, sau này đối mặt với bất kỳ quân đội cường đại nào cũng vẫn như thế.
Không chỉ có những binh sĩ bình thường hưng phấn không thôi, những sĩ quan cao cấp, thấp cấp cũng vậy, đặc biệt là Ảnh Tiêu Tiêu thậm chí còn đứng hẳn trên lưng một con lân tê giác dậm chân cao giọng hô to.
Ngay cả Trần Kỳ cũng hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt mày.
Tám ngàn người, tám ngàn người kỵ binh, cứ thế đánh tan bốn vạn kỵ binh, đây quả thực là một kỳ tích, đúng vậy, chỉ có dùng từ kỳ tích để hình dung.
Gã đã trong quân ngũ nhiều năm như vậy, đọc thuộc lòng binh thư hơn vạn cuốn, chiến dịch gì cũng đã tham khảo, chiến dịch nào lấy ít thắng nhiều đều biết hết, nhưng trận chiến mà không cần vận dụng cái gì mà binh pháp cao minh, cái gì mà quỷ kế, cứ thế chính diện va chạm, hơn tám nghìn kỵ binh dám đem bốn vạn người của quân đoàn ngân giáp đánh nát thì tuyệt đối là chiến dịch đầu tiên.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 264: Dương mưu.
Nhóm dịch: black
Share by The Best
Dĩ nhiên, Trần Kỳ cũng hiểu, Diệp Tĩnh Vũ mặc dù không có vận dụng âm mưu quỷ kế gì, nhưng là dùng dương mưu. Đặc biệt hắn đã sử dụng pháo bắn lén cường hãn kia, nhất cử đánh chết chủ tướng Bạch Tiểu Mạc của đối phương khiến một nhân tài cứ thế chết đi lãng xẹt. Cái chết của gã gây ra một đả kích nặng nề cho quân đoàn ngân giáp, khiến toàn quân rơi vào hỗn loạn, tinh thần trong nháy mắt hạ xuống cực điểm, tiếp đó lại đối mặt với sự xung phong kinh khủng của bầy lân tê giác đã hoàn toàn đánh tan khí thế của bọn chúng, bởi vì như thế mà sau khi tám ngàn thiết kỵ chạy tới không cần tốn nhiều sức vẫn đánh tan quân đoàn này.
Trong chuyện này, thiếu bất kỳ điều kiện nào thì bọn họ cũng không thể giành được toàn thắng như thế, điểm này cũng đủ để nhìn thấu con mắt chiến lược nhạy cảm của Diệp Tĩnh Vũ.
Bắt giặc phải bắt vua trước.
Chính nhờ do một kích oanh trúng mục tiêu đầu não của hắn đã hoàn toàn loại đi bộ óc của quân đoàn ngân giáp, lấy sự cường đại của lân tê giác đã đánh nát trái tim bọn chúng, đến khi tám ngàn thiết kỵ tới chẳng qua chỉ gặp phải một quân đoàn ngân giáp đã ngắc ngoải mới có thể chiến thắng nhẹ nhàng như vậy.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trần Kỳ nhìn về Diệp Tĩnh Vũ tràn đầy sùng bái, thậm chí là nóng bỏng, hắn có lẽ không phải là một tướng quân hợp cách, nhưng tuyệt đối là một thiên tài quân sự xuất sắc nhất. Loại đấu thủ luôn nắm chắc thế cờ, loại ánh mắt chiến lược tinh chuẩn như vậy tuyệt đối người bình thường không làm được.
Cũng chỉ có hắn, mới có thể bằng phương thức đơn giản, lấy được thắng lợi lớn nhất .
Diệp Tĩnh Vũ cũng đã dừng xung phong, trường sam trên người hắn đã sớm bị nhuộm đỏ, rách te tua vì binh khí của đối phương quét qua, nhưng trên người của hắn thì không hề có một vết thương nhỏ. Tướng quân một mình một ngựa xông vào trận tiền mà bảo toàn nguyên trạng như vậy đoán chừng từ trước tới nay cũng chỉ có một mình hắn.
Đây cũng là phương thực tôi luyện bản thân của Diệp Tĩnh Vũ, hắn muốn mượn loại chém giết này làm cho mình càng thêm ổn định và cường đại.
Thấy một trường mạo hiểm như thế, Lương Tiểu Khả còn mặt Tỏa Tử Giáp đứng bên âm thầm tắc lưỡi, cho dù mình là cương thi cũng không dám như hắn đối mặt với vô số kỵ binh như thế, ai biết đao kiếm vô tình có chạm vào hay không chứ.
Phương pháp biến thái như vậy, y quả thực không dám thử.
Thân thể đen nhánh của Nghịch Bác cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, một người một thú cứ vậy đứng trên lưng con lân tê giác cao nhất, phảng phất một Ma thần, dùng vô thượng thần uy quét qua chiến trường.
- Huynh nói đệ tạo hình đủ chưa vậy, có cần ta chụp hình không?
Thấy Diệp Tĩnh Vũ mộ bộ oai phong trên đó, Lương Tiểu Khả lầm bầm một câu rồi khẽ liếm mép chùi sạch máu tươi, thu lại mấy cái răng nanh khủng khiếp kia, trong lần chiến đấu vừa rồi y đã âm thầm hút được rất nhiều máu, lúc này đang toàn lực chuyển hóa năng lượng.
Diệp Tĩnh Vũ cũng không để ý đến lời của Lương Tiểu Khả, lẳng lặng nhìn những chiến sĩ bên dưới đang thu dọn chiến trường, nhìn những mảnh thi thể vung vãi, nhìn một vùng máu tươi chan hòa, , không có thương hại, không có đồng tình, không có bi thương, không có yêu ghét, thậm chí không có một chút vui sướng thắng lợi, chỉ có một cảm giác đốn ngộ mơ hồ.
Cũng không biết đốn ngộ vì sao cuộc chiến này lại thắng lợi, đốn ngộ về vận mệnh nhân sinh hay ý nghĩ của cuộc chiến.
Không có ai biết, ngay cả người hiểu hắn nhất là Lương Tiểu Khả cũng hơi nghi hoặc nhìn Diệp Tĩnh Vũ, mơ hồ cảm thấy bóng dáng của hắn lúc này cao lồng lộng giữa chiến trường.
Một lát sau, Diệp Tĩnh Vũ khẽ nhếch miệng lộ ra một nét cười như có như không, nhẹ nhàng thốt:- Lực lượng, chỉ có lực lượng là tuyệt đối.
- Ừ?
Lương Tiểu Khả sửng sốt, nhưng ngay sau đó nghĩ tới một cuộc chiến đấu mới vừa rồi không phải là lực lượng tuyệt đối sao? Nếu như không có bốn trăm đầu lân tê giác, cho dù hắn có đánh chết đầu lĩnh đối phương, muốn dùng tám ngàn kỵ binh đối kháng bốn vạn, tuyệt đối không thể thắng lợi, chưa nói là ngu xuẩn tìm chết.
Hết thảy đều vì sự xuất hiện của bốn trăm đầu lân tê giác này mà thay đổi hoàn toàn cục diện, lực sát thương của bốn trăm đầu lân tê giác thật sự là quá lớn, chiến lực mạnh mẽ hung hãn như thế không phải là thứ kỵ binh có thể ngăn cản, cấp bậc cách nhau quá xa, đây không phải gọi là lực lượng tuyệt đối sao?
Trong một sát na, Lương Tiểu Khả tựa hồ hiểu Diệp Tĩnh Vũ vừa ngộ ra cái gì, lấy lực phá xảo, chỉ cần có lực lượng cường đại, bất kỳ mưu kế gì cũng không có tác dụng.
Cách đó không xa, Băng Minh mặc một thân khôi giáp màu đen trà trộn trong binh lính cũng có chút ít khó hiểu nhìn Diệp Tĩnh Vũ. Gã càng lúc càng nhìn không ra tên thiếu niên sắp bước vào tuổi mười chín này, lấy lực lượng tám ngàn người đè bẹp bốn vạn, cục diện vô vọng như vậy trong tay hắn thoáng cái đã thành chiến thắng, đây là may mắn hay thực lực.
Băng Minh không rõ, nhưng gã mơ hồ cảm thấy đi theo Diệp Tĩnh Vũ, có lẽ là phương pháp tu luyện tốt nhất đối với mình.
Trận tru diệt này diễn ra trong vòng chưa đầy một canh giờ, lúc Lạc Nhược Phong suất lĩnh đại quân hơn bảy vạn người chạy tới nơi thì chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tuy nhiên trong không khí vẫn toát ra mùi máu tươi nồng đậm, mặt đất vẫn còn ướt sũng, hơn vạn thi thể chất đống đang chờ hỏa táng, hơn vạn tên tù binh bị lột sạch trang bị cột vào cùng nhau được hơn hai ngàn tên lính canh chừng, còn lại năm ngàn Thiết Quân và tám trăm chiến sĩ Nam Hoang đã sớm đi xa.
Thấy toàn bộ chiến trường, lại được nghe binh sĩ kể hết mọi chuyện, Lạc Nhược Phong và Chư Cát Ức Thủy đều kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, bọn họ cũng biết cánh quân tiên phong của Diệp Tĩnh Vũ đụng phải kỵ binh ngân giáp nên vội vàng chạy tới, nào ngờ lúc có mặt thì đã xong xuôi mọi chuyện. Hơn nữa Thiết Quân trong tình huống nhân số cực ít chỉ trả giá bằng thương vong không tới một ngàn người đã giết chết hơn hai vạn người của đối phương, bắt làm tù binh hơn vạn người.
Trận chiến này nếu được ghi vào sử sách tuyệt đối là một chiến dịch kinh điển, tuyệt đối vang động thế giới.
Ngay cả ánh mắt của Chư Cát Ức Thủy cũng tràn đầy kính nể. Y từ miệng binh sĩ đại khái đoán được cục diện nhưng hoàn toàn không cho là do cách biệt về lực lượng, bốn trăm con lân tê giác đúng là có thể làm cho đối phương thương vong cực lớn nhưng dựa vào đó để diệt sát bốn vạn người là chuyện không thể.
Có thể toàn thắng như thế, chỉ có thể nói rõ Diệp Tĩnh Vũ đã nắm vững chiến cơ, đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 265: Ngân diện tu la.
Nhóm dịch: black
Share by The Best
Thành Lăng Yên là thành lớn nhất sau thành Liệt Diễm ở Viêm Châu của đế quốc Thiên Nguyên, còn là vựa lúa lớn nhất của Viêm Châu, từ trước đến giờ vẫn cung cấp một số lượng khổng lồ vật liệu quân sự, dân sự cho thành Liệt Diễm, có thể nói là nơi trọng yếu nhất của Viêm Châu, trải qua chiến loạn lâu như vậy nhưng vẫn chưa hề bị quân khởi nghĩa chiếm lĩnh.
Để bảo vệ an toàn cho tòa thành này, Viêm Vương Hiên Viên Viêm thậm chí còn phái ra ba vạn thân quân, đều là thuộc gia tộc Hiên Viên, cộng với tám vạn quân trấn thủ thành và hơn sáu vạn quân của quân đoàn ngân giáp sắp chạy tới nơi, tổng cộng có khoảng mười bảy vạn đại quân.
Phối hợp với kho lương dồi dào, cho dù đối phương có xuất động ba, bốn mươi vạn người cũng chưa chắc có thể phá được thành trì này.
Theo lý thuyết, thành chủ Tư Mã Hiên của thành Lăng Yên phải rất thư thái mới đúng, nhưng bây giờ y một chút cũng không, đứng ngồi không yên.
Trong phủ thành chủ, Tư Mã Hiên mang vẻ mặt sầu khổ ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh có hai người, bên trái là một tướng lĩnh hơn bốn mươi tuổi chính là phó thống soái Hiên Viên Vũ bên cạnh Viêm Vương, thực lực mới vừa tiến vào cảnh giới đại tông sư, trên mặt không chút biểu tình, tuy nhiên toát đầy ngạo khí, ngạo khí này chỉ có từ gia tộc Hiên Viên, chắc là y có họ hàng xa với hoàng tộc.
Bên phải Tư Mã Hiên là một nam tử toàn thân mặc nhuyễn giáp màu bạc, thậm chí trên mặt cũng mang mặt nạ bạc, nhưng cho dù là thế thì Tư Mã Hiên cũng có thể cảm nhận sắc mặt giận dữ của gã.
Không sai, người này chính là tướng quân của quân ngân giáp, xưng là Ngọc diện tu la Vũ Vô Ngân.
Sự phẫn nộ của gã tự nhiên là vì chiến báo từ tiền tuyến truyền về, nói là phó tướng thiếu niên thiên tài Bạch Tiểu Mạc đã bị diệt toàn quân, chỉ còn mấy ngàn sống sót.
Địa điểm phát sinh là một vùng quê cách thành Lăng Yên chừng hai trăm dặm.
Căn cứ theo lời kể của một ít binh sĩ trốn thoát được, tiêu diệt bọn chúng không phải là quân khởi nghĩa mà là quân đội xâm lược của nước Thục Vân luôn luôn bị bọn chúng xem thường, hơn nữa điều kinh khủng là đội quân này chỉ có tám ngàn người.
Tám ngàn người, cơ hồ toàn diệt quân đoàn ngân giáp cường đại, đối với mọi người là một điều khó hiểu nhưng đối với Vũ Vô Ngân là một trận tức giận điên cuồng.
Chẳng lẽ quân đoàn ngân giáp của mình thật sự không chịu nổi một kích sao?
Gã rất tức giận, thủ hạ dưới tay lại càng phẫn nộ, thỉnh thoảng kêu gào phải xuất thành đám nào dám đụng tới quân đoàn ngân giáp, bọn chúng không e ngại đám quái thú cao lớn kia, bọn chúng không e ngại vũ khí sắc bén của địch nhân, bọn chúng chỉ sợ địch nhân chạy trốn mà thôi.
Nhưng Tư Mã Hiên đã nhận được một tin báo khác là có hai đại quân đang tiến về đây, hơn nữa đều là quân đội của nước Thục Vân, mặc dù đã gặp phải sự ngăn cản của quân đội đế quốc Thiên Nguyên nhưng nhờ phối hợp với đám quân khởi nghĩa ghê tởm kia nên đã tiến sâu vào trong đất đế quốc như vào chỗ không người, thậm chí bọn chúng còn thu nạp được một nhóm quân khởi nghĩa nên hiện giờ nhân số đã vượt qua mười vạn.
Hai lộ mười vạn đại quân cùng tiến về thành Lăng Yên, thân là thành chủ, y nhất định phải bảo đảm an toàn cho thành. Đầu tiên y phát ra cấp báo, vì thế mà Viêm Vương đã phái tới ba vạn thân quân, thậm chí ra lệnh cho Vũ Vô Ngân vốn phải đi tới Vân Châu cũng lưu lại để bảo vệ thành.
Thành Lăng Yên không chỉ là kho lúa của thành Liệt Diễm mà còn tạo với nó thành góc ỷ giác, một khi thành Lăng Yên bị công phá, quân địch lấy đó làm bàn đạp tiến công thành thành Liệt Diễm thì cực kỳ nguy hiểm.
Vì thế Viêm Vương ra lệnh là phải tận lực bảo vệ thành Lăng Yên, chờ trấn áp xong quân khởi nghĩa thì trở về cùng tiêu diệt hết những đạo quân nước Thục Vân dám láo xược xâm lấn đế quốc Thiên Nguyên.
Đây là kế hoạch quân sự của Viêm Vương Hiên Viên Viêm định ra, thân là tâm phúc của Viêm Vương, Tư Mã Hiên dĩ nhiên phải tận lực hoàn thành.
Nhưng Ngọc diện tu la Vũ Vô Ngân vẫn muốn xuất binh báo thù cho nghĩa đệ của mình khiến Tư Mã Hiên rất phiền muộn, bất đắc dĩ phải mời Hiên Viên Vũ tới đây, hi vọng y có thể khuyên giải vị đại tướng đang nắm trong tay hơn mười vạn quân này.
- Vũ Vô Ngân, đây là mệnh lệnh của Vương gia, hi vọng ngươi không nên làm hỏng đại sự của ngài.
Hiên Viên Vũ nhấp một ngụm trà Long Tĩnh cực phẩm, nói nhẹ một câu, thân là người trong dòng họ Hiên Viên, y cho là mình hoàn toàn không cần phải hạ mình khuyên nhủ tên tướng quân cứng rắn này.
- Ta dĩ nhiên sẽ không làm trễ nải đại sự của Vương gia, chỉ là kỵ binh của ta là kỵ binh chiến trường lại để đi thủ thành sao?
Vũ Vô Ngân cơ hồ hét lên, đến bây giờ gã vẫn hoàn toàn không hiểu tại sao bốn vạn kỵ binh tinh nhuệ của mình lại không chịu được một kích của đối phương.
Nếu bản thân mình không toàn diệt được đội ngũ tám ngàn người kia vậy sau này còn mặt mũi nào đứng trong đế quốc Thiên Nguyên, làm sao thống kĩnh ngân giáp quân?
Vì thế gã chỉ một lòng nghĩ tới xuất kích ra khỏi thành Lăng Yên, tìm kiếm đối phương để toàn diệt mới có thể vớt vát chút mặt mũi.
- Yên tâm, chuyện tình thủ thành tự nhiên tùy thuộc vào thành chủ, ngươi chỉ cần nghe theo thành chủ an bài là được, đây là mệnh lệnh của Vương gia, cũng là bệ hạ ra lệnh.
Hiên Viên Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, đối với Vũ Vô Ngân dám ở trước mặt của mình này nọ, y rất bất mãn.
- Bệ hạ?
Vũ Vô Ngân cũng cười lạnh một tiếng, nhưng tròng lòng mắng thầm, đồ trẻ ranh biết cái gì chứ?
- Hừ, nếu là trong mắt ngươi còn có bệ hạ, vậy cứ an ổn ở trong thành nghe thành chủ an bài đi, ngươi muốn báo thù, tự nhiên có cơ hội của ngươi.
Thấy Vũ Vô Ngân nói đến bệ hạ, Hiên Viên Vũ còn cho là y sợ hãi uy nghiêm của gia tộc Hiên Viên nên hừ lạnh một tiếng.
- Tốt, vậy ta chờ ở đây chờ đám người kia tìm đến, nhưng ta có một điều kiện, đội quân tám ngàn người kia phải để ta làm tiêu diệt.
Vũ Vô Ngân mặc dù là đại tướng cầm binh mười vạn, nhưng lúc đối mặt với hoàng quyền cũng không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Nghe Vũ Vô Ngân nói như vậy, Hiên Viên Vũ cũng không gầm gừ gì nữa. Theo tin tình báo mà gã có được, trong đội quân tám ngàn người kia có bốn trăm đầu quái thú khổng lồ, một chiến lực cường hãn như vậy gã dĩ nhiên không muốn đối mặt, ngươi đã nguyện ý, đang cầu mà không được đây, về phần Tư Mã Hiên nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, có sáu vạn kỵ binh này, y có thể yên tâm thủ thành rồi.