Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 43: Diễn Thiên Bàn.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Mạnh Dung Dung vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Diêm Xuyên. Mặc dù trong mắt quật cường như cũ, nhưng vẫn là đạp bước đi theo Diêm Xuyên.
Sáu mươi tên đại nho kia vẫn đang chú ý hai người.
Hai người đạp bước đi về phía chướng khí, sáu mươi tên đại nho nhất thời ngừng nghị luận.
- Sư huynh, hiện tại chúng ta đi như thế nào?
Vương Long cau mày nói.
- Ta mang một nửa người đi Hạo nhiên chính khí lĩnh vực, Vương Long, mang một nửa người đi theo Diêm Xuyên, tiến vào chướng khí lĩnh vực!
Lưu Tử Lộ trầm giọng nói.
- Dạ!
Mạnh Dung Dung rất nhanh đuổi tới Diêm Xuyên.
- Tại sao lại đi bên này?
Mạnh Dung Dung mang theo một tia hiếu kỳ nói.
Từ lần trước, sau khi nhìn sạch thân thể của Mạnh Dung Dung, thái độ Mạnh Dung Dung một mực muốn đối địch, hiện tại rốt cục chịu hỏi vấn đề.
Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói:
- Ngươi nhìn mấy cọng cỏ nhỏ trên mặt đất!
Mạnh Dung Dung thần sắc ngưng tụ, nhất thời phát hiện dị thường.
- Những cọng cỏ nhỏ kia bị gãy nát?
Mạnh Dung Dung giật mình.
- Cỏ nhỏ gãy nát, nói rõ đã có người giẫm qua! Mà trước lúc chúng ta tiến vào, có lẽ chỉ có một mình Thiên nữ mà thôi!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
Nghe Diêm Xuyên giải thích, trong mắt Mạnh Dung Dung nhất thời hiện lên một tia kính nể.
Nhưng nghĩ đến đang đi theo Thiên nữ, sắc mặt Mạnh Dung Dung nhất thời lại trầm xuống.
- Sao vậy?
Diêm Xuyên hỏi.
- Hừ, đồ ở trong Tiểu Thế Giới này, cũng là của Cự Lộc thư viện ta, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ lấy đi!
Mạnh Dung Dung lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không có so đo cùng Mạnh Dung Dung, dù sao, so đó căn bản cũng không có ý tứ.
- Đám người kia cũng theo tới rồi?
Diêm Xuyên ngoài ý muốn quay lưng nhìn ba mươi tên đại nho ở phía sau!
- Hừ, một đám người đáng ghét!
Mạnh Dung Dung nhìn phía sau, lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên chỉ là khẽ mỉm cười, đi theo chưa chắc là chuyện xấu.
Mọi người tiếp tục hướng về chỗ sâu mà đi, càng chạy vào sâu, chướng khí càng nhiều.
Cũng may tất cả mọi người đều tiến vào khí cảnh, có thể ở trong một đoạn thời gian điều tiết thành nội hô hấp.
Mọi người đi một ngày. Xuyên qua vài tòa núi lớn, tiến vào trong núi rừng rậm rạp.
- Ào ào ào ào... ... ... !
Trong lúc mơ hồ nghe được, từ nơi xa truyền đến đại lượng tiếng nước chảy.
Xa xa nhìn lại, bị một vách đá khổng lồ chướng khí bao phủ, một bên vách núi, Thiên nữ với một thân bạch y, lẳng lặng đứng ở trong gió, nhìn vách đá khổng lồ trước mắt, phía dưới vách đá là từng tiếng nước chảy cuồn cuộn.
- Rốt cục đã đuổi tới!
Diêm Xuyên cười nói.
…
Quang Minh giới, trên vách đá!
Diêm Xuyên đảo mắt đến phụ cận, thấy Thiên nữ giống như là nhanh chóng thu hồi một cái vòng tròn.
- Diễn Thiên Bàn?
Diêm Xuyên nhất thời nhận ra được, chính là lấy được tại phong yêu sơn mạch lần trước.
Chẳng lẽ Thiên nữ muốn tìm tới nơi này, là bởi vì Diễn Thiên Bàn?
- Thiên nữ, vì sao không có báo trước mà tự tiện tiến vào cấm địa của Cự Lộc thư viện ta?
Mạnh Dung Dung nhất thời tiến lên kêu lên.
Diêm Xuyên nhanh chóng hướng về phía này. Một đám đại nho Vương Long, Trần Bình cũng chạy tới bên này.
Nhưng mà vừa đảo mắt, tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt hấp dẫn.
Phía dưới Vách đá là sông lớn cuồn cuộn, đối diện cũng là một vách đá, mà ở không trung giữa hai vách đá, trôi nổi từng cục tảng đá, lẳng lặng lơ lửng ở trong không trung. Nối thẳng đến đến vách đá đối diện.
Mạnh Dung Dung chỉ trích Thiên nữ. Thiên nữ chỉ khe khẽ thở dài mà nói:
- Xin lỗi, ta là vì thiên hạ thương sinh!
Thiên hạ thương sinh? Một đám đại nho ngạc nhiên nhìn về phía Thiên nữ.
Thiên nữ lắc đầu, dẫm chân đi lên một khối phù thạch. Vững vàng đứng ở phía trên. Diêm Xuyên nhìn thấy vậy, rất là lo lắng, dù sao, ánh mắt Thiên nữ đã bị mù a, tại sao nàng có thể bước lên phù thạch chuẩn xác như vậy a? Phải biết rằng, một đám phù thạch lại sắp xếp tán loạn a.
Thiên nữ bước lên một khối, tiện đà bước lên một khối khác, một bước đạp lên một khối phù thạch, hướng đối diện mà đi tới.
- Phía đối diện nhất định là có thứ gì đó! Đi, mau qua bên kia!
Trần Bình mang theo một cổ hưng phấn kêu lên.
Trần Bình mang theo ba cái đại nho, nhanh chóng nhảy lên một phù thạch.
- Thình thịch!
Phù thạch quỷ dị kia không có cố định trên không trung, mà là ầm ầm rơi xuống xuống.
- A!
- Cứu mạng a!
- Tại sao có thể như vậy?
... ... . . .
... . . .
. . .
Ba cái đại nho rơi xuống dưới vách đá trăm trượng.
- Sư đệ!
Một đám đại nho sợ hãi kêu to.
Nhưng mà ba người cứ theo phù thạch mà ngã xuống dưới.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
- Cứu mạng a!
- Sư huynh!
... . . .
...
. . .
Đảo mắt rời vào sông lớn phía dưới, bị sóng lớn đập vào, cuốn đi.
- Sư đệ!
Một đám đại nho mờ mịt kêu.
- Tại sao có thể như vậy? Vì sao Thiên nữ đạp lên phù thạch thì không có chuyện gì, mà Trần Bình vừa đạp lên thì lại bị rơi xuống sông rồi?
Một đám đại nho sợ hãi kêu.
- Đi theo ta!
Diêm Xuyên đối với Mạnh Dung Dung nói.
- Ba!
Diêm Xuyên nhảy lên một khối phù thạch,
Phù thạch dưới chân Diêm Xuyên cũng gắt gao cố định trên không trung.
- Ách?
Một đám đại nho ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
Tại sao Diêm Xuyên lại không có chuyện gì?
Mạnh Dung Dung đi theo Diêm Xuyên phía sau, đạp lên trên phù thạch này.
Diêm Xuyên dẫn đầu, từng khối từng khối đạp lên mà tiến tới.
- Có vài khối phù thạch có thể đạp, có vài khối thì không thể đạp!
Vương Long nhất thời giật mình.
Nhất thời mọi người đi theo cước bộ Diêm Xuyên, nhanh chóng bước lên phù thạch.
- Làm sao ngươi biết những khối này là có thể đạp?
Mạnh Dung Dung hiếu kỳ nói.
- Ta không biết, mà Thiên nữ biết, những thứ này là phù thạch mà nàng đã giẫm qua!
Diêm Xuyên lắc đầu.
- Nhưng mà, Thiên nữ làm sao biết những khối có thể đạp, những khối không thể đạp?
Mạnh Dung Dung cau mày nói.
- Ta cũng không rõ ràng, có lẽ Thiên nữ từng đã tới nơi này sao!
- Không thể nào, theo đồn đãi thì Thiên nữ du hành thiên hạ cũng chỉ có hai mươi năm, hai mươi năm trước nàng căn bản không có rời khỏi Thiên Cơ tông một lần, càng không khả năng tới Cự Lộc thư viện, lần này là lần đầu tiên mà nàng tới!
Mạnh Dung Dung lập tức lắc đầu.
- A?
Diêm Xuyên lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên đi, là có thể nhanh chóng biết những khối nào có thể đi được?
- Ùng ùng!
Trong lúc mọi người đang cố gắng đi tới, phù thạch bỗng nhiên rung động, bao gồm phù thạch dưới chân Diêm Xuyên, đang lắc lư mãnh liệt.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao Phù thạch lại động? Cái nào cũng động hết?
Mấy cái đại nho cả kinh kêu lên.
- Thình thịch!
Một phù thạch mà một tên đại nho đang đạp lên, đột nhiên rơi xuống, mới vừa rồi còn cố định trên không trung, hiện tại bỗng nhiên rơi xuống rồi?
- A! Sư huynh, cứu ta!
- Thình thịch!
- Ùng ùng!
Đảo mắt, tên đại nho kia đã bị sóng lớn cuốn đi.
Một đám đại nho liền biến sắc mặt.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Ở trong thế giới này, pháp lực bị áp chế rồi, rơi xuống vách đá chưa chắc sẽ chết, nhưng không ngăn được mọi người sợ hãi, bởi vì dựa vào pháp thuật luôn tự hào lại không thể dùng, nhất thời mất đi cảm giác an toàn. Phía dưới lại là sông lớn cuồn cuộn, ai có thể không sợ?
Mạnh Dung Dung cũng là như thế, phù thạch đung đưa, sợ hãi liền tràn ngập trong lòng, hiện tại phù thạch rốt cục rơi xuống rồi, sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, đưa tay trên không trung quơ lên không ngừng, giống như là muốn bắt lấy một cây cỏ cứu mạng vậy. Nhưng mà bây giờ có thể có sao?
- Thình thịch!
Một thân ảnh nhất thời ôm lấy Mạnh Dung Dung.
Trong lúc Mạnh Dung Dung kinh hãi không ai giúp đỡ, Diêm Xuyên đã ôm lấy Mạnh Dung Dung.
Mạnh Dung Dung đang rơi xuống, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Diêm Xuyên ôm lấy mình? Cùng nhảy xuống theo mình?
Bị ôm vào trong ngực, sợ hãi trong lòng Mạnh Dung Dung giống như là trong nháy mắt bị quét sạch sẽ, trong mắt chỉ có Diêm Xuyên đang nhíu lại chân mày kia. Nhìn chân mày kia, chẳng biết tại sao, trong lòng Mạnh Dung Dung bỗng nhiên biến thành bình tĩnh vô cùng.
- Hô!
Hai người ngã xuống dưới sông lớn giứa hai vách đá.
Giờ phút này, mặc dù té xuống, trong lòng Mạnh Dung Dung lại không có sợ chút nào, chỉ có một tia tiếc nuối, đáng tiếc không thể ngăn trở Thiên nữ nữa rồi.
- Tại sao?
Đang rơi xuống rất mạnh, Mạnh Dung Dung nhẹ giọng hỏi.
Lúc ấy Diêm Xuyên vẫn đang ở trên phù thạch, cũng không có rơi xuống a, vì sao lại nhảy qua theo mình cùng rơi xuống.
- Đừng ồn!
Diêm Xuyên đối với Mạnh Dung Dung kêu lên.
- Ách?
Mạnh Dung Dung ngạc nhiên nói.
- Hưu!
Trong áo tay trái của Diêm Xuyên, đột nhiên xuất hiện một cái Thanh đằng bắn về phía vách đá đối diện.
- Thình thịch!
Giống như là một trường tiên cực dài vậy, trong nháy mắt quấn quanh một cây đại thụ ở trên trên vách núi đối diện.
- Hưu!
Trường tiên vừa quấn chặc thì nhanh chóng biến ngắn. Lôi kéo Diêm Xuyên hướng bờ bên kia đi.
- A! A!... . . .
Xung quanh đám đại nho đang rơi xuống, nhìn Diêm Xuyên đang cầm một cây trường tiên hướng đối diện mà bay đi, một đám xoắn xuýt vô cùng.
- Diêm Xuyên tiểu nhi!
- Khốn kiếp Diêm Xuyên!
- Hắn làm sao có được trường tiên?
... . . .
...
. . .
Bốn phía đám đại nho rối rít ngã vào sông lớn, một đám buồn bực vô cùng.
- Làm sao ngươi có trường tiên dài như vậy?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
Diêm Xuyên đỏ mặt lên nói:
- Chớ nói lung tung, ôm chặt ta, sắp đụng vào vách rồi!
- A?
Hai người dù sao cũng bị rơi xuống một khoảng, mặc dù trường tiên cuốn lấy đại thụ đối diện, hơn nữa vẫn đang rút ngắn, nhưng vẫn đụng vào phía dưới một nữa vách núi đối diện.
- Oanh!
- A!
Hai người đều bị đụng vào trên vách núi, đập nát đại lượng đá núi, cũng may thân thể hai người mạnh mẽ, cũng không có tổn thương nặng nề, chẳng qua là tiếp xúc càng chặt chẽ hơn một chút.
- Hưu!
Trường tiên chậm rãi rút ngắn, lôi kéo hai người lên trên vách đá đối diện.
Thu hồi Độc đằng vươn ra trường tiên, hai người lập tức tách ra, Mạnh Dung Dung đỏ mặt lên.
- A! A! ...
Trong lúc lúng túng, rất nhanh đã bị thanh âm của một đám đại nho rơi xuống vách đá cách đó không xa hấp dẫn.
Sông lớn cuồn cuộn nổi lên một đám đại nho, đảo mắt đã bị cuốn đi.
Mạnh Dung Dung sắc mặt phức tạp nhìn mấy tên đại nho.
- Không cần nhìn rồi, tu vi của những người đến đây, cho dù pháp thuật bị áp chế, nhục thân nhất định cũng có thể ngăn cản sóng nước va chạm, bọn họ không chết được!
Diêm Xuyên lắc đầu.
Tiếp đó, Diêm Xuyên hướng chỗ sâu mà đi, đuổi theo Thiên nữ.
Nơi này rốt cuộc có cái gì? Thiên nữ lại mạo hiểm mà đắc tội Cự Lộc thư viện, cũng muốn xông vào?
Trong lòng Diêm Xuyên sinh ra hiếu kỳ rất mãnh liệt.
Mạnh Dung Dung nhìn một chút đám đại nho bị sông lớn cuốn đi, sau đó nhanh chóng đuổi theo Diêm Xuyên, hướng trong rừng đi tới.
Chỗ này, thật là quỷ dị!
Nói là trận pháp cản người, nhưng vẫn có một đường sống, còn nếu nói là thiên nhiên tạo thành, càng không khả năng, cái thế giới này cũng là do người khai mở, như vậy thì vì sao. Vì sao phải chế tạo loại phù thạch này?
Ánh mắt Thiên nữ không thể nhìn thấy, vì vậy đi vô cùng chậm, Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung rất nhanh liền đuổi tới.
Đuổi đến trong một mảnh rừng rậm.
- Chít chít chít chít chít chít!
Vô số thanh âm Ma tước vang lên.
Diêm Xuyên cùng Mạnh Dung Dung đã nhìn thấy, Thiên nữ đang đứng ở một nơi trống trải, trên mảnh đất trống này có chi chít rậm rạp, ngàn vạn con Ma tước màu đen đang bay múa.
Ma tước đang ở trong chỗ trống mà bay múa, mà vùng đất trống này, lại hiện lên đường vòng cung kéo dài ra, giống như là một vùng trống không hình tròn, đem một mảnh bên trong bao vây lại.
- Ta nhớ ra rồi, lúc trước vách đá kia, giống như là cũng có độ cung nhất định, cái sông lớn ở dưới vách đá kia, cũng hiện lên hình vòng cung, đem tất cả bao vây vào bên trong, hiện tại, lại là một vùng trống có hình vòng cũng nữa?
Mạnh Dung Dung cau mày kinh ngạc nói.
- Đây là Độc tước?
Diêm Xuyên giật mình.
- Độc tước?
Mạnh Dung Dung hiếu kỳ nói.
- Đây không phải là Ma tước nữa, mà là bị chướng khí nồng nặc tạo thành Độc tước, nữa bị người hữu tâm dùng trận pháp khống chế, cho chúng bay múa không có quy tắc theo một phạm vi nhất định, tuyệt đối không thể đụng vào, Độc tước này có tính ăn mòn rất mạnh, cho dù là Hư cảnh cường giả, chỉ cần tiếp xúc là bị rửa nát! Chỉ sợ tảng đá, cũng có thể đụng vào là tan ra.
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Gặp qua, nhưng chỉ vẻn vẹn gặp một lần, đó là một rừng rậm có chướng khí nồng nặc chí cực, thông qua gần ngàn năm tích lũy, mới ngưng tụ ra một con Độc tước, lúc ấy con Độc tước kia xuất thế, trong nháy mắt ăn mòn một Hư cảnh cường giả, ngay cả pháp bảo binh khí, đều bị rửa nát! Đó là chỉ có một con, nơi này lại có hơn trăm vạn?
Diêm Xuyên sợ hãi than nói.
Nhìn Độc tước chi chít, trong lòng Diêm Xuyên cuồn cuộn nổi lên kinh đào hãi lãng.
Khó trách một nửa cái thế giới này đều là chướng khí, chỉ gặp trăm vạn Độc tước này cũng đã nói rõ hết thảy.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc -----oo0oo-----
Chương 46: Thương Đạo hỏng mất, Thương Thiên đã tử Nhóm Dịch: Sói Già Nguồn: ST
- Lịch sử trước Thượng cổ đại kiếp?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
- Ừ, những năm này, lịch đại trí giả của Thiên Cơ tông không ngừng thôi diễn, nhưng hết thảy không thể nào biết được, chỉ biết được thiên hạ đều bái Chỉ Trần nữ thần, chính là nhân vật trước tràng đại kiếp, nàng không phải là sáng tạo ra vạn linh, mà là cứu vớt vạn linh, trận đại kiếp kia, bởi vì cuối cùng nàng hy sinh mình, cứu vớt thiên hạ thương sinh! Đáng tiếc sau khi làm được chuyện đó, Thiên Đạo hỏng mất, Thương thiên dĩ tử!
Thiên nữ khe khẽ thở dài.
- Vậy cùng với việc tới nơi này có quan hệ gì?
Mạnh Dung Dung cau mày nói.
- Năm vạn năm trước, tại Cự Lộc thư viện này, phát hiện một Thượng cổ phong ấn, là Thượng cổ chi vật, người sáng lập ra Cự Lộc thư viện - Đông Phương Bất Bại, trước lúc phi thăng, ngài đã khai mở nơi Quang Minh giới này, để cho đời sau trông coi.
Thiên nữ trịnh trọng nói.
- Đông Phương Bất Bại?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Đông Phương Bất Bại, năm vạn năm trước, là người đệ nhất thiên hạ! Khai mở Cự Lộc thư viện, từng khai báo tất cả tông môn, thánh địa, thư viện, trong mọi thời đại đều phải tuân thủ một cái quy củ, bất kỳ phong ấn tà vật trong giới này, cũng không được dẫn vào tiên giới! Có người vi phạm, thiên hạ đồng lòng tru giết! Hơn nữa, cho dù phi thăng, hắn ở tiên giới cũng phải chịu đuổi giết cả đời!
Thiên nữ hít sâu một cái nói.
- Bá đạo như vậy?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói.
- Ngươi là muốn trộm lấy Thượng cổ chi vật nơi này?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Không phải là trộm, là Thiên Cơ tông ta cùng viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện đã từng nói, ở trong thế giới này, bọn họ bố trí ngăn cản, là phù thạch cùng Độc tước lúc nãy, chỉ cần người Thiên Cơ tông ta có thể lấy đi, liền do Thiên Cơ tông ta thay Cự Lộc thư viện bảo quản!
Thiên nữ trịnh trọng nói.
Trong lúc đang nói chuyện.
Ba người không tự chủ dừng lại.
Bởi vì ba người đã thấy được cái gọi là Thượng cổ chi vật.
Phía trước một ao nước màu đen, trong ao tà khí vô cùng, giống như là một cái hồ nước này cũng là chướng khí, tà khí áp súc mà thành.
Mà ở phía trên cái hồ nước này, là một đóa hoa hồng màu đen.
Hoa hồng tản mát ra chí tà chi khí, giống như là chính là hoa hồng nhuộm đen nước dưới mặt ao vậy, càng hơn nữa, tựa như đóa hoa hồng này nhuộm đen một nửa Quang Minh giới.
Mà ở trên đóa hoa hồng này, có một ngọn Lưu Ly bảo tháp!
Lưu Ly bảo tháp trấn áp đóa hoa hồng màu đen này. Mặc dù bị bảo tháp trấn áp, hoa hồng màu đen vẫn phát ra tà khí nồng nặc, không ngừng ô nhiễm đại địa.
- Tà khí này, sao lại có chút giống như Vạn Diệu Yêu Liên?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Ông!
Ngọc Đế Kiếm sau lưng Diêm Xuyên, đột nhiên run rẩy một trận, giống như là đang hưng phấn vậy.
- Đều là, Lưu Ly bảo tháp, đóa hoa hồng kia, cũng là Thượng cổ chi vật, có thêm một vật ở đây, như vậy càng thêm dễ dàng thôi diễn ra chuyện thời thượng cổ rồi!
Thiên nữ hít sâu một cái nói.
- Không thể, đây là vật Cự Lộc thư viện ta, ngươi không thể cầm, trừ phi cha ta đến đây!
Mạnh Dung Dung nhất thời ngăn cản Thiên nữ.
- Đây là viện chủ đời thứ ba của Cự Lộc thư viện ngươi đã từng chính miệng đáp ứng, nếu ta có thể đi tới nơi này, có thể lấy đi!
Thiên nữ lắc đầu.
- Không được, ta làm sao biết là ngươi nói thật? Chỉ cần có ta ở đây, ngươi mơ tưởng!
Mạnh Dung Dung nhất thời lạnh giọng đến.
Lấy tay vung lên, mở ra đàn cổ, nhìn bộ dáng là muốn nói, chỉ cần Thiên nữ dám động, nàng liền công kích.
Ở chỗ này, mặc dù không có pháp lực, nhưng tài đánh đàn của Mạnh Dung Dung lại không có giảm bớt, tự nhiên có thể phát ra âm công.
- Hô!
Thân hình Thiên nữ đột nhiên thoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Mạnh Dung Dung, đầu ngón tay điểm một cái.
- Ba!
Mạnh Dung Dung đột nhiên cứng ngắc lại.
- Làm sao có thể, ngươi không có bị Quang Minh giới áp chế? Làm sao ngươi có pháp lực?
Mạnh Dung Dung không đậy được, kinh hãi nói.
- Ta chưa nói là bị áp chế mà!
Thiên nữ cười nói.
- Tại sao, tại sao ngươi không bị áp chế?
Mạnh Dung Dung cả kinh kêu lên.
Mạnh Dung Dung bị Thiên nữ chế trụ trong nháy mắt, không thể nhúc nhích.
- Ta có phương pháp của ta!
Thiên nữ lắc đầu, cũng không có giải thích.
Vừa nói, Thiên nữ nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Diêm Xuyên, còn ngươi? Ngươi cũng muốn ngăn cản ta?
Hít sâu một cái, Diêm Xuyên nhìn thật sâu vào mắt Thiên nữ, nữ nhân có tướng mạo giống thê tử kiếp trước của mình như đúc này.
- Ta muốn hỏi ngươi một cái vấn đề!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- A?
- Thiên nữ, năm nay ngươi tuổi bao nhiêu?
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Ta? Hai mươi ba tuổi!
Thiên nữ trịnh trọng nói.
- Hai mươi ba? Không phải là hai mươi năm trước, ngươi đã bắt đầu chu du thiên hạ đấy sao? Ba tuổi?
Mạnh Dung Dung không nhúc nhích được, kinh ngạc nói.
- Ba tuổi? Đúng vậy, bất quá khi lúc ta đã mở ra trí tuệ kiếp trước! Cho nên tuổi đối với ta không trọng yếu!
Thiên nữ lắc đầu.
- Hai mươi ba tuổi? Hai mươi ba tuổi?
Trong lòng Diêm Xuyên đột nhiên lại dâng lên một cổ hi vọng mãnh liệt.
Bởi vì Chân Nhu chết đi, là ở hai mươi ba năm trước, hẳn là chính là chết cũng gần năm tháng đó, Chân Nhu vừa chết? Thiên nữ liền ra đời rồi?
- Diêm Xuyên, ngươi muốn ngăn ta?
Thiên nữ lần nữa hỏi.
- Không, ta giúp ngươi!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Diêm Xuyên, ngươi khốn kiếp!
Mạnh Dung Dung giận dữ mắng.
Đối với Thiên nữ, trong lòng Diêm Xuyên phi thường phức tạp, tuy là thật sự sâu trong nội tâm, Diêm Xuyên đã suy đoán Thiên nữ không phải là Chân Nhu rồi, nhưng mà, luôn luôn còn mang một tia hi vọng, bởi vì trong chuyện này lộ ra quá nhiều trùng hợp, vì Chân Nhu, Diêm Xuyên biết rõ phía trước có thể là tử lộ, vẫn không thể buông tha cho.
- Ngươi giúp ta? Không cần!
Thiên nữ lắc đầu.
Vừa nói, Thiên nữ đi về phía bên cạnh ao tràn đầy nước đen!
Lấy tay vung lên, trong tay áo Thiên nữ bay ra một cây sợi tơ, trong nháy mắt, sợi tơ cuốn về Lưu Ly bảo tháp ở phía trước.
- Không cần!
Diêm Xuyên nhất thời quát lên.
- Ồ!?
Thiên nữ cau mày quay đầu lại.
- Lưu Ly bảo tháp đang trấn áp Hoa hồng đen, môt khi bảo tháp bị lấy đi, trong nháy mắt đó, Hoa hồng đen nhất định sẽ bộc phát ra tà khí ăn mòn tất cả chúng ta, tất nhiên uy lực so còn lớn hơn nhiều với Độc tước, không thể lấy! Trước hết phải giải quyết Hoa hồng đen!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Thiên nữ gật đầu, sợi tơ được buông lỏng, bắn ngược về phía Hoa hồng đen, giống như là muốn đem Hoa hồng đen chế phục trước vậy.
- Xì xì…xì !
Một đầu của Sợi tơ, đột nhiên bị ăn mòn sạch sẽ.
- Sao vậy?
Thiên nữ cau chân mày lại. Sợi tơ bị ăn mòn một nửa rơi vào trong ao nhỏ màu đen phía dưới.
- Xì xì…xì xì… xì !
Trong nháy mắt, Hắc thủy đã ăn mòn sạch sợi tơ.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R