Câu nói của Lục Vi Dân khiến Lục Ủng Quân bật cười ha hả.
Có điều anh ta cũng thừa nhận lời em mình vừa nói cũng không phải là không có lý. Mình đang ngồi yên vị ở chiếc ghế Phó chủ nhiệm phân xưởng nhà máy cơ khí Hồng Kỳ bỗng dưng không có nguyên do gì mà thôi việc. Những trải nghiệm thăm trầm trong thời gian hơn một năm kể từ khi tốt nghiệp của Lục Vi Dân không hề kém với các cán bộ công tác cả chục năm, bây giờ lại trở thành thư ký của nhân vật quyền lực nhất của cả một địa khu. Còn Lục Chí Hoa tốt nghiệp Học viện sư phạm Hoa Đông vốn dĩ là giáo viên rất có tiếng ở trường trung học số 1 của Lê Dương, tính cách đặc biệt của cô càng khiến cô trở thành nhân vật gây chú ý nhất trong trường. Nếu thật sự cô cũng thôi việc, thì nhà họ Lục sẽ thật sự trở thành gia đình khiến người ta nhìn với một ánh mắt khác.
- Anh thì lại thấy, Chí Hoa muốn làm gì không quan trọng, mấu chốt ở chỗ chỉ cần nó có ý tưởng của bản thân thì không có vấn đề gì, anh ủng hộ nó.
Lục Ủng Quân nói rất thoải mái.
- Ha ha, anh à, anh đương nhiên phải ủng hộ chị ấy rồi, nếu không một mình anh chẳng phải sẽ gặp áp lực quá lớn từ cha mẹ sao? Nếu chị Hai cũng thôi việc, vậy anh chẳng phải còn có thêm một quân đồng minh à, có thể hợp lực tác chiến chống lại cha mẹ.
Lục Vi Dân đi guốc trong bụng ông anh cả.
- Nói linh tinh. Anh cũng không đành lòng khiến cha mẹ quá lo lắng, nhưng nói cho cùng chúng ta vẫn phải có con đường riêng của mình, suy nghĩ của cha mẹ và của chúng ta không giống nhau cũng là điều dễ hiểu. Cho nên, Vi Dân, em mới là hợp ý cha mẹ nhất, phải cố gắng giúp bọn anh giải thích để cha mẹ thông cảm, để hai người nghĩ cho thông suốt.
Lục Ủng Quân thở dài một hơi.
- Đời người chỉ có mấy chục năm như vậy, không nhân lúc còn trẻ tận dụng thời gian, đến khi già rồi sẽ giống như lời Nikolai Alexeevich Ostrovsky nói, sẽ “ân hận vì những năm tháng sống hoài sống phí”.
Lời nói của Lục Ủng Quân đã cất lên tiếng nói từ đáy lòng Lục Vi Dân.
Khoảng thời gian hơn một năm trong nháy mắt đã trôi qua, Lục Vi Dân cảm thấy trong thời gian này đôi khi mình vẫn có một cảm giác ngẩn ngơ và không thực tế như bước ra từ trong mơ, chỉ có khi ôm chặt Chân Ny, hắn mới có thể thực sự tin rằng mình đang có mặt ở hiện tại.
Đối với kế hoạch cho tương lai thì hắn chỉ có một nét sơ lược mơ hồ. Nhất là hiện tại, mình làm thư ký cho Hạ Lực Hành, có thể nói thịnh suy vinh nhục đều phụ thuộc vào con đường quan lộ của Hạ Lực Hành có được suôn sẻ hay không. Như thế vừa có ưu thế cực lớn, đồng thời cũng ẩn chứa mạo hiểm cực độ. Mình không thể làm thư ký cho Hạ Lực Hành mãi được, nếu thật sự đúng như Trương Tĩnh Nghi nói, trong năm nay Hạ Lực Hành sẽ rời khỏi Phong Châu, tiền đồ của mình lại đứng trước một sự thay đổi.
Nếu Hạ Lực Hành thật sự sẽ thăng chức đến tỉnh, bất kể là đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh hay là vào ghế Ủy viên thường vụ, mình đi theo Hạ Lực Hành dường như cũng là một điều đương nhiên. Cho dù là Hạ Lực Hành rời khỏi Phong Châu sau Đại hội Đảng lần thứ 14, mình làm thư ký cho Hạ Lực Hành cũng không đến một năm, Lục Vi Dân cũng tự tin rằng Hạ Lực Hành sẽ công nhận người thư ký như mình. Nhưng đi theo Hạ Lực Hành lên tỉnh có phải là sự lựa chọn tốt nhất hay không?
Nhìn bề ngoài thì là như thế. Trong hoàn cảnh thông thường, đi theo lãnh đạo thì tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng Lục Vi Dân lại biết mình thực sự không phải một người thích hợp làm công việc thư ký, trong sâu thẳm tâm hồn mình cũng cũng không thích cuộc sống làm thư ký. Hắn càng hy vọng có thể có một không gian thuộc vè bản thân mình để dốc sức sáng tạo.
Nhưng hiện nay nghĩ tới điều đó dường như còn có chút chơi sớm. Làm tốt công việc mỗi ngày của mình, giành được càng ngày càng nhiều sự công nhận từ những người bao gồm Hạ Lực Hành, thậm chí Tôn Chấn, An Đức Kiện, tận dụng mỗi công việc hàng ngày, mỗi chuyện nhỏ, không ngừng nâng cao vị trí của mình trong mắt bọn họ mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Cây đa ngoài cửa sổ trông xanh ngăn ngắt và tươi mát, xung quanh ao nhỏ là những bụi cây, hai chiếc ghế mây đặt ngay trên bãi cỏ. Tuy rằng màu sắc chính của cỏ vẫn là sắc vàng úa, nhưng mơ hồ có thể nhìn phát hiện thấy vài tia màu xanh non trong sắc vàng úa.
- Mang thêm một chiếc áo cho ông ấy đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Người phụ nữ trung niên đứng ở trước cửa sổ đưa chiếc áo khoác cho cô giúp việc đứng bên cạnh.
Người đàn ông ngồi ở ghế mây không hề để ý tới sự quan tâm của vợ, vẫn tiếp tục đề tài của mình:
- Lực Hành, tôi đồng ý với quan điểm của cậu, tình hình Phong Châu khá đặc thù. Tôi nói thẳng là ban đầu tỉnh muốn tách Phong Châu ra là có ý cởi bỏ gánh nặng cho Lê Dương. Nhưng đó chỉ là một mặt, ở địa khu Lê Dương cũ, khu vực hành chính quá lớn, dân số quá đông, tách Phong Châu ra có thể tạo cơ hội cho tỉnh ủng hộ Phong Châu một cách tập trung hơn, để các cậu có thể có được sức lực đầy đủ hơn để đẩy mạnh phát triển sự nghiệp kinh tế xã hội Phong Châu. Đây mới là chủ ý của tỉnh.
- Vấn đề chủ yếu của Phong Châu hiện nay là gì? Xóa bỏ sự chênh lệch tồn tại khách quan, quan trọng hơn chính là tư tưởng, quan niệm đội ngũ cán bộ chúng ta, nhất là cán bộ lãnh đạo! Giải quyết vấn đề đổi mới quan niệm của nhóm người này là nhiệm vụ đầu tiên và khó khăn nhất. Chỉ có giải quyết được vấn đề này, việc phát triển sự nghiệp kinh tế xã hội Phong Châu mới có bảo đảm chắc chắn nhất về tư tưởng và đội ngũ!
Hạ Lực Hành yên lặng lắng nghe lời nhận xét của người trước mặt. Ông ấy là Bí thư Tỉnh ủy, cho dù là Tết âm lịch về cơ bản cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mình có thể có được hai tiếng buổi sáng nói chuyện thoải mái với Bí thư Điền đã là ưu ái đặc biệt. Hạ Lực Hành mơ hồ cảm giác thấy, đây đương nhiên là có liên quan đến một số ý tưởng, quan điểm của mình trong lần Bí thư Điền đến Phong Châu khảo sát, điều tra nghiên cứu. Chỉ sợ cũng có quan hệ nhất định với bài viết của mình đăng trên tờ “Nhật báo Xương Giang” hai ngày trước.
Nói thật, bài viết đó có thể được “Nhật báo Xương Giang” chọn, hơn nữa là đăng ngay ở trang đầu, khiến Hạ Lực Hành cũng có chút không ngờ tới, vì thế ông ta còn gọi điện thoại riêng cho Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tần Cự.
Trong điện thoại Tần Cự cũng không giấu gì, nói thẳng là đã giới thiệu bài viết đó với Bí thư Tỉnh ủy Điền, mà Bí thư Điền sau khi xem xong bài này được hai ngày sau khi mới đột nhiên gọi điện thoại cho ông ta, bảo ông ta sắp xếp đăng ở một vị trí nổi bật ở “Nhật báo Xương Giang”.
- Tôi vẫn khá vừa lòng với tình hình bộ máy Phong Châu hiện nay, nhưng chỉ có bộ máy này có nhận thức về vấn đề này thì còn chưa đủ, bộ máy ở cấp huyện và thành phố thì sao? Tư tưởng có phải đã thật sự được khai thông hay không, đã đưa ra được đối sách và biện pháp chưa?
- Phải có hành động! Tư tưởng đã được khai thông, vậy thì phải đưa ra những biện pháp, đối sách thực sự!
Người đàn ông già hơi dựa người vào chiếc ghế mây.
- Tôi nhớ rõ lần trước đồng chí Chính Hi từng nhắc tới một việc, nói khi Xương Châu triển khai hoạt động thu hút đầu tư đã bị cán bộ một huyện trực thuộc Lê Dương lúc đó “đánh lén”, khiến phía Xương Châu vô cùng giận dữ. Tôi cũng từng hỏi đồng chí Chiêu Dương, cậu ta nói thật sự là có chuyện như vậy. Nghe nói đồng chí “đánh lén” đó cũng nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ, cho rằng khi triển khai hoạt động thu hút đầu tư tỉnh không nên phân biệt đối xử. Hơn nữa còn đưa ra một quan điểm, đại khái ý nói là nếu nhà đầu tư chọn bọn họ tuyệt đối không phải vì sự xuất hiện bọn họ, mà là do bản thân Xương Châu không đủ sức hấp dẫn, không có sự xuất hiện bọn họ thì nhà đầu tư cũng sẽ không lựa chọn Xương Châu, sẽ tới địa phương khác. Mà nếu các nhà đầu tư đã hạ quyết định chắc chắn sẽ chọn Xương Châu thì cũng sẽ không vì bọn họ xuất hiện mà thay đổi ngay chủ ý. Tôi rất đồng ý với quan điểm này!
- Hiện nay chúng ta muốn phát triển kinh tế thì phải thay đổi lối suy nghĩ, tâm lý khệnh khạng ngồi chờ nguồn lợi chạy tới cửa rất có vấn đề. Anh không cải thiện môi trường đầu tư của mình, không chuyển đổi tác phong làm việc thì sao có thể thích ứng với sự thay đổi của thời đại, sao có thể khiến nhà đầu tư từ nơi khác đến hài lòng?
Trong cuộc nói chuyện hôm nay rõ ràng là Điền Hải Hoa rất hứng thú.
- Cho nên tôi nói với đồng chí Chính Hi, cạnh tranh công bằng là đảm bảo căn bản cho phát triển tốt đẹp, Xương Châu không nên so đo với các thành phố cấp ba anh em của mình, mà nên suy xét từ góc độ làm thế nào để cải thiện môi trường đầu tư, phát triển của mình. Điều kiện phía Xương Châu tốt, đủ sức hấp dẫn với nhà đầu tư, còn lo lắng các thành phố cấp ba khác tranh cướp các nhà đầu tư đi sao? Chẳng lẽ nói sức cạnh tranh của Xương Châu còn không bằng Phong Châu, Lê Dương? Không phải như vậy chứ!
- Đứng ở góc độ Lê Dương để nhìn nhận, với cán bộ biết cách “đánh lén”, chẳng những phải cổ vũ, ủng hộ, hơn nữa phải gióng trống khua chiêng mà khen ngợi thật rõ ràng. Muốn làm được việc thì phải có tâm thế quyết tâm không sờn, chỉ cần là phương pháp, sách lược hợp pháp, đều có thể thử một lần. Tôi thấy Xương Giang chúng ta chính là thiếu sức mạnh dứt khoát quyết tâm không nản chí!
Hạ Lực Hành thật sự không ngờ những gì Lục Vi Dân đã làm khi ở Ban quản lý Khu kinh tế mới Nam Đàm lại khiến cho Bí thư Hải Hoa có được ấn tượng sâu sắc đến như vậy. Khi đi ra khỏi nhà Điền Hải Hoa, ông ta vẫn còn đang nhớ lại những điều cần nghiền ngẫm trong buổi nói chuyện vừa rồi.
Thật sự là sau khi “Nhật báo Xương Giang” đăng nguyên văn bài viết của mình, Hạ Lực Hành cũng đã có chút cảm giác. Chiều hướng của cấp cao đang lặng yên không một tiếng động đã có thay đổi, mà Tỉnh ủy Xương Giang chắc chắn cũng cảm thấy được điểm này. Bí thư Điền sở dĩ dám mạnh dạn như vậy mà chỉ thị rõ ràng để đăng bài viết của mình lên, chính là một cách biểu thị công khai.
Con mắt đánh giá của Yến Thanh thật sự rất khá, khứu giác chính trị và tầm mắt của Lục Vi Dân đều hơn người. Mặc dù là lúc trước mình vẫn có chút lo ngại với bài viết này, nhưng lời nói “tỉnh sẽ có sự nhìn nhận đúng đắn” của Lục Vi Dân đã thuyết phục được Hạ Lực Hành.
Hạ Lực Hành biết hiện giờ mình đang ở trên một vị trí tương đối tinh tế. Từ lần trước Bí thư Hải Hoa đến Phong Châu khảo sát, điều tra nghiên cứu Hạ Lực Hành liền mơ hồ cảm thấy mình có khả năng sẽ không ở Phong Châu trong thời gian quá dài. Thiệu Kính Xuyên cũng rất hàm súc mà nhắc đến một số ý chứng minh phán đoán của Hạ Lực Hành, sau Đại hội Đảng lần thứ 14 e rằng chức vụ của mình sẽ thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi như thế nào thì bản thân Hạ Lực Hành cũng không xác định được.
Chính là vị trí tinh tế như thế khiến Hạ Lực Hành cũng rất do dự. Trong quan điểm, tư tưởng, “cấp tiến” quá mức không thể nghi ngờ chính là điều tối kỵ, nhưng ổn định, bảo thủ quá cũng có cái hại. Cân nhắc mãi, Hạ Lực Hành vẫn quyết định làm theo chủ ý của mình mà liều một lần, như Lục Vi Dân nói, giao trách nhiệm đầu tiên cho tỉnh, tỉnh sẽ đánh giá mức độ mạo hiểm của bài viết này.
Tuy rằng ý của Bí thư Hải Hoa là đồng ý với quan điểm của mình, nhưng rất nhiều việc chưa đến lúc chắc chắn thì chưa dám kết luận. Thường thường anh cho là mình nắm chắc phần thắng, kết quả lại không như mình tưởng tượng, những chuyện kiểu này tiền lệ quá nhiều. Nhưng bước này nếu đã thực hiện, chỉ sợ cũng không còn đường mà hối hận.
Nghĩ đến Tôn Chấn còn dám kí tên ở bài viết trên tờ “Cầu thị”, Hạ Lực Hành không kìm nổi lại vì sự thấp thỏm và lo nghĩ của mình mà bật cười. Có gì đáng sợ cơ chứ, mình quang minh lỗi lạc, coi trọng thái độ thực sự cầu thị, chẳng phải chỉ là thể hiện ý nghĩ, quan điểm thực sự của mình với truyền thông thôi sao!
Đi từ trong nhà Tôn Chấn ra, Lục Vi Dân cũng rất phấn chấn.
Chuyến này đến nhà Tôn Chấn là rất đúng.
Rõ ràng Tôn Chấn có chút ngạc nhiên trước chuyến thăm hỏi này của hắn, nhưng phần nhiều vẫn là thái độ vui vẻ.
Tuy ông ta là Phó bí thư Địa ủy, nhưng mình là thư ký của Hạ Lực Hành, đối với Hạ Lực Hành, hoặc là đối với An Đức Kiện, Phan Tiểu Phương, cũng không có quan hệ trong công việc bao nhiêu đối với vị Phó bí thư Địa ủy này, nói đúng hơn là mình còn chưa đủ tư cách.
Tôn Chấn vẫn giữ ấn tượng tương đối tốt về bản thân mình, nếu nói là có ơn nâng đỡ cũng không quá đáng. Từ Ủy ban công tác Đoàn Nam Đàm đến Địa ủy Phong châu, tuy nói An Đức Kiện có công rất lớn trong đó, nhưng đòn tác động cuối cùng cũng có một phần công lao của Tôn Chấn.
Tuy chỉ có nửa giờ ngắn ngủi, nhưng Lục Vi Dân lại thu hoạch được không ít. Sự ưu ái và kỳ vọng trong những lời của Tôn Chấn khiến đến Lục Vi Dẫn cũng có phần cảm động, có lẽ đây chính là duyên phận trong chốn u minh, kiếp trước đã có, kiếp này càng sâu đậm.
Trong giọng nói Tôn Chấn toát ra sự quan tâm hết mực đến Lục Vi Dân, thậm chí ngay cả gia cảnh Lục Vi Dân cũng hỏi cặn kẽ, đối với Lục Vi Dân mà nói, tấm lòng quan tâm đó chính là một kiểu tiếp xúc không lời.
Lục Vi Dân không loại trừ khả năng Tôn Chấn coi trọng và yêu quý mình là có nhân tố từ bài viết đó. Nhưng trước kia Tôn Chấn đã rất thân thiện với mình, mà mình chẳng qua chỉ là làm một số việc nhỏ nhặt trong phận sự của mình, thực sự có dám công bố hay không, có thể công bố hay không, công bố ở đâu, thì vẫn là do Tôn Chấn đích thân quyết định và nghĩ cách, mình thì không làm được gì nhiều.
Một chiếc geot màu xám sẫm 505 rẽ vào từ góc ngoặt phía bên kia, mang biển số 50 của Xương Giang rất nổi bật. Lục Vi Dân chỉ thoáng liếc nhìn là biết xe đến từ Phong Châu, hơn nữa từ biển số xe có thể thấy, hẳn là xe công của một cơ quan Đảng, chính quyền nào đó ở huyện trực thuộc Phong Châu. Xe Santana ở Xương Châu có lẽ không được coi là gì, nhưng đối với địa khu nghèo khó, hẻo lánh như Phong Châu mà nói, đại khái cũng cũng chỉ có nhân vật số một, số hai ở huyện mới có tư cách hưởng thụ.
Từ sau khi Nam Đàm có tiền lệ mua xe, trong thời gian nửa năm sau đó, nhanh chóng dấy lên cơn bão mua xe ở bảy huyện phía nam địa khu Lê Dương, Santana và geot 505 trở thành lựa chọn hàng đầu của các Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Chiếc xe geot 505 màu xám sẫm mang biển số xe này không thể nghi ngờ liền biểu thị đây là xe của nhân vật số một trong một huyện nào đó.
Chiếc xe geot dừng lại ngay trước tòa nhà Lục Vi Dân vừa đi ra, một người đàn ông dáng người có vẻ mập mạp và một người phụ nữ xem ra chắc chính là người nhà lần lượt bước xuống từ ghế sau.
Lục Vi Dân mỉm cười, đó là Bí thư Huyện ủy Phụ Đầu Tề Trọng Thiên.
Bình thường thì sau Tết âm lịch lãnh đạo sẽ không tiếp khách, ngoại trừ có quan hệ đặc biệt hoặc là có hẹn trước, mà có thể hẹn vào thời gian này bản thân nó cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Tuy rằng sức ảnh hưởng của Cẩu Trị Lương ở Phong Châu là thâm căn cố đế, nhưng từ góc độ nào đó mà nói làm việc ở Phong Châu trong thời gian dài cũng giới hạn sức ảnh hưởng của y.
Những người từng ngang vai ngang vế nhau với Cẩu Trị Lương như Tề Trọng Thiên, nếu muốn khiến y lập tức ngoan ngoãn tuân theo Cẩu Trị Lương răm rắp chắc chắn là không thực tế, thậm chí còn có khả năng sinh ra một sự chống đối từ sâu thẳm trong lòng. Mà đây cũng là một cơ hội cho Tôn Chấn, mà xem ra Tôn Chấn cũng nắm bắt cơ hội này rất tốt.
Lục Vi Dân vừa đi vừa nghĩ. Hắn phải phải tạo dựng được uy tín của mình, ngoại trừ phải tích lũy từng chút một trong công việc, ở phương diện khác cũng phải rút ngắn khoảng cách với một số cấp dưới có thể sử dụng hoặc là có tiếng nói chung với mình cũng là cách đơn giản và hữu hiệu nhất. Mà loại đối tượng thứ hai tương đối khó, đối tượng kiểu đầu tiên càng nhanh và dễ dàng hơn, đôi bên đều cần nhau có thể khiến cả hai đều ăn nhập hơn.
Có thể khiến vợ chồng Tề Trọng Thiên đến nhà thăm hỏi trong dịp Tết âm lịch, mà nếu như không có gì ngoài dự đoán, trong thời gian này thăm hỏi thì cũng là có tiệc tại nhà, Tôn Chấn xem ra cũng rất thành thạo trong việc hòa mình vào Phong Châu. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, có thể làm được điều này, đủ thấy vị Phó bí thư Tôn xưa nay phong cách mạnh mẽ, cứng rắn nổi bật này không đơn giản.
Về đến nhà, Lục Vi Dân lại không ngờ nhìn thấy chị Hai Lục Chí Hoa đang ở trong nhà đọc sách, tuy nhiên nhìn vẻ mặt chị Hai, quyển sách trên tay chẳng qua chỉ là cầm cho có, dường như đang băn khoăn vì chuyện gì đó.
- Chị Hai, sao thế? Vẫn lo nghĩ vì chuyện thôi việc?
Lục Vi Dân đi đến bên cạnh Lục Chí Hoa và ngồi xuống.
Trong nhà rất yên tĩnh, Lục Ái Quốc cùng cha mẹ lên đường phố vẫn chưa về, Lục Ủng Quân hẳn là đi cùng với mấy người anh em tốt của anh ấy ở nhà máy, cơm trưa còn thừa rất nhiều, chỉ cần hâm nóng lại là đủ.
- Không phải vì chuyện đó đâu. Cha mẹ cũng đều biết tính chị, chị chỉ là đang nghĩ, sau khi thôi việc thì chị nên làm gì.
Lục Chí Hoa nói bất đắc dĩ.
Lục Vi Dân bị lời nói của chị Hai chọc cười, đến sau khi thôi việc sẽ làm gì còn chưa nghĩ ra, sao lại đã nghĩ đến chuyện thôi việc? Kiểu này khó tránh khỏi quá là khác người.
- Chị Hai, chị chưa nghĩ ra sẽ làm gì, sao đã nghĩ đến chuyện thôi việc? Không phải là chị làm việc ở trường không được hài lòng?
Lục Vi Dân thực không hiểu nổi chị Hai mình đang suy nghĩ cái gì.
- Không phải. Ở trường cũng không có việc gì, chỉ là chị không thấy hứng thú. Chị không thích kiểu công việc không có chút thử thách nào như thế, khiến người ta thấy đờ đẫn.
Lục Chí Hoa dường như vẫn nói rất hùng hồn.
- Chị thích công việc mà ngày nào cũng bận rộn mà phong phú, thậm chí là vất vả. Chỉ cần có tính thử thách, công việc càng khó khăn thì chị càng thấy thú vị.
“Vậy chị thực sự nên đi bán bảo hiểm hoặc là chào hàng.” - Lời này Lục Vi Dân không nói ra miệng. Những năm này ngành bảo hiểm vẫn chưa phải là dựa vào việc bán hàng, công ty bảo hiểm độc quyền khiến bất kỳ loại bảo hiểm nào cũng không cần bán, mà là tất cả khách hàng đều tự giác đi mua, chỉ có duy nhất một đơn vị đó.
- Vậy thì chị thực sự phải suy nghĩ kỹ một chút là rốt cuộc sẽ làm gì. Hay là trước tiên hãy cứ tiếp tục làm ở trường, đến khi tìm được nghề thích hợp rồi mới thôi việc?
Lục Vi Dân đề nghị.
- Không, không có áp lực thì không có động lực, bị dồn vào chỗ chết thì mới có thể tái sinh. Thôi việc rồi thì chị mới có thể dồn hết sức mình vào thách thức, chị đã quyết định rồi.
Lục Chí Hoa nói như đinh đóng cột.
- Về phần sẽ làm gì, thì chị cần suy nghĩ kỹ càng một chút.
Lục Vi Dân không còn gì để nói.
- Đúng rồi, vừa rồi Chân Ny đến tìm em, nhìn hai em như vậy khổ quá, Đại Dân, em thật sự định cứ tiếp tục với Chân Ny như vậy sao?
Lục Chí Hoa quay đầu liếc nhìn Lục Vi Dân một cái.
Trong lòng Lục Vi Dân hơi rùng mình, hắn biết trực giác của chị Hai mình rất sắc bén, lời nói này là có hàm ý khác.
- Sao cơ? Em và Chân Ny có gì không ổn sao?
Lục Vi Dân cười như không có việc gì.
- Nói chung chị cảm thấy em và Chân Ny có chút không hòa hợp, nhưng em muốn chị nói rõ ràng từng điều thì chị cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy hai đứa không có vẻ như có thể trở thành vợ chồng.
Lục Chí Hoa cũng không giấu gì trước mặt em trai, ánh mắt đã dò tìm trên gương mặt Lục Vi Dân.
- Bản thân em thấy thế nào?
- Em thấy em và Chân Ny rất tốt đấy chứ, mọi việc đều tốt.
Lòng Lục Vi Dân chợt chùng xuống. Hắn tuy rằng không tin những thứ tương tự như thuyết định mệnh gì đó, nhưng lần này nó lại do chính miệng người chị Hai mà mình vẫn kính trọng từ trước đến nay nói ra, vẫn là khiến hắn có chút buồn bã trong lòng. Đối với tình cảm này của mình và Chân Ny, từ sau khi trở lại thế giới hắn liền cẩn thận gìn giữ, chú tâm bồi đắp, nhưng bóng tối đó lại tiếp tục như bóng đè không thể xua đi nổi. Nếu như… vậy thì…, giả thiết như vậy thỉnh thoảng lại chui ra từ một ngóc ngách nào đó trong sâu thẳm nội tâm mình, nhắc nhở Lục Vi Dân.
- Đều tốt là được rồi, có lẽ là chị Hai em nghĩ nhiều quá, nhạy cảm quá mức thôi. Cô bé Chân Ny đó rất xinh đẹp, cũng có thể thu hút người khác, có lẽ em thích tuýp người kiểu này. Coi như chị Hai em thối mồm, nhưng rốt cuộc vẫn thấy cô bé đó mang cái đẹp quá mê hồn người, phải có người đàn ông thực thụ mới có thể chinh phục được. Em tuy rằng không thành vấn đề, nhưng cô gái này trông quá dễ khiến người ta mê đắm, thật sự có chút…
Lục Chí Hoa nói đến đó liền dừng lại. Cô chính là cảm thấy Chân Ny có vẻ đẹp quá mê đắm lòng người, nếu là ở thời cổ đại thì làm thiếp cho em trai mình còn được, nếu làm vợ lớn liền có phần không thích hợp. Ý nghĩ đó khiến chính cô cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cô lại có cảm giác này. Chẳng phải nói lấy vợ chọn đức, tuyển thiếp chọn sắc sao. Dung nhan Chân Ny như vậy mang đến cho Lục Chí Hoa cảm giác cô thích hợp để làm thiếp.
Lục Vi Dân thì không lĩnh hội được suy nghĩ thực sự trong lòng Lục Chí Hoa, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn lấn cấn:
- Chị Hai, chị sợ em và Chân Ny phân cách đôi nơi, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm?
- Không hoàn toàn là vậy, chẳng lẽ chị lại không chút tin tưởng vào em trai mình sao?
Lục Chí Hoa trừng mắt, lại cảm thấy đề tài đó không tiện nhắc lại, đành phải chuyển sang hướng khác:
- Thôi nào, chuyện hai em chị không nói xen vào, coi như chị chưa nói. Giầy có vừa chân hay không thì chỉ có chính mình mới có thể cảm nhận được, người ngoài nói cũng chẳng có tác dụng gì. Đúng rồi, vậy có phải em không định điều về Xương Châu nữa? Chân Ny chẳng phải vẫn hy vọng em được điều về sao, chị nghe cô ấy nói Quách Chinh cũng có ý điều em về nhà máy mà.
- Chỉ sợ tạm thời thì không được. Hiện giờ em đang làm việc rất suôn sẻ, hơn nữa ở bên cạnh Bí thư Hạ không gian thăng tiến rất lớn, có lẽ ngày nào đó sẽ có thể trở về tỉnh, đến lúc đó khả năng lựa chọn cũng nhiều hơn. Ý em là tận dụng khoảng thời gian này làm việc thật tốt, nếu Bí thư Hạ thật sự sẽ thăng chức lên tỉnh, nếu như ông ấy muốn em về tỉnh cùng ông ấy, đương nhiên là tốt, nếu như ông ấy thấy em ở lại Phong Châu càng có khả năng phát triển tiền đồ hơn, chắc chắn cũng sẽ sắp xếp thích hợp cho em.
Ở trước mặt chị gái mình Lục Vi Dân cũng không hề giấu điều gì.
- Ừ, như thế là hợp lẽ. Làm lãnh đạo mà đến thư ký của bản thân mình cũng không thể sắp xếp cho tốt, thì chỉ sợ sau này sẽ chẳng có ai đi theo ông ta.
Lục Chí Hoa gật đầu.
- Em còn trẻ, nhân cơ hội hiện giờ dốc sức một phen. Trong các cơ quan chính quyền rất coi trọng kinh nghiệm, lý lịch và cấp bậc, kinh nghiệm và lý lịch thì em cần dựa vào thời gian để tích lũy, nhưng cấp bậc lại có thể giải quyết bằng cách đi theo lãnh đạo. Chỉ cần em có thể lọt vào pháp nhãn của lãnh đạo, chị tin rằng những việc này ông ấy cũng sẽ suy xét.
Lục Vi Dân không ngờ chị Hai mình lại nhìn thấu triệt vấn đề này đến như vậy, trong lòng cũng hơi lay động. Phan Tiểu Phương nói với mình đầu năm sẽ đưa mình về Văn phòng Địa ủy, hơn nữa còn hơi tiết lộ rằng đưa mình vào chức vụ cấp trưởng ban. Điều này làm cho lúc ấy tim Lục Vi Dân đập thình thịch.
Đây có lẽ chỉ là một biểu hiện lấy lòng của Phan Tiểu Phương. Muốn thu xếp mình vào cấp trưởng ban, cũng có nghĩa là mình cần đảm nhiệm một chức trưởng phòng nào đó ở Văn phòng Địa ủy, trong thời đại này tuy rằng nói không thật coi trọng tiêu chuẩn tuổi tác và cứng nhắc về nhậm chức, nhưng phân biệt đối xử về địa vị và ngôi thứ lại rõ rệt hơn nhiều so với sau thế kỷ 21. Trong Văn phòng Địa ủy có không ít cán bộ có kinh nghiệm và lý lịch, mấy vị trí trưởng phòng lại không có ghế trống, đến chính Phan Tiểu Phương cũng kiêm chức Trưởng phòng Thư ký, nếu muốn giải quyết chức vụ trưởng phòng cho mình, e rằng đó cũng là một việc khó, trừ phi là đề bạt đặc cách.
Văn phòng Địa ủy cũng là nơi tập trung của các anh tài. Mấy vị Trưởng phòng không phải người kỳ cựu từ Lê Dương tới thì cũng là các cán bộ cấp Phó ban từ các huyện lên, đều có chút lai lịch, năng lực cũng rất tốt, nếu muốn tranh giành địa vị của họ cũng khó như cướp thịt từ miệng hổ vậy.
Lục Vi Dân không phải chưa từng nghĩ tới điều này. Nhưng những chuyện như thế này nghĩ thì có thể nhưng nếu thực sự phải thực hiện một cách cụ thể thì thực không đơn giản chút nào.
Xem ra vị trí trống duy nhất có lẽ chiếc ghế Trưởng phòng Thư ký của Phan Tiểu Phương.
Dù sao làm Phó ban thư ký kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, còn muốn giữ chức Trưởng phòng Thư ký này, nói thế nào cũng là khó có thể. Lúc ấy cũng là biên chế Địa ủy và nhân viên đều chưa hoàn thiện thì mới có thể tạm thời kiêm nhiệm. Việc này nhoáng một cái cũng đã mấy tháng, qua năm tới phải bỏ chức Trưởng phòng Thư ký cũng là hợp lý. Chẳng qua là Lục Vi Dân không cho rằng vị trí Trưởng phòng này có thể đến lượt mình ngồi vào.
Nếu nói Văn phòng Địa ủy là trung khu thần kinh của Địa ủy, thì phòng Thư ký chính là dây nơron thứ nhất của trung khu thần kinh. Tất cả bản thảo của văn kiện quan trọng của Địa ủy và các bài phát biểu quan trọng của lãnh đạo chủ chốt đều phải từ văn phòng Thư ký mà ra. Sắp xếp thời gian làm việc của lãnh đạo cùng do phòng Thư ký quản lý. Ngoài thư ký của vài vị Bí thư và Phó bí thư ra thì phòng Thư ký còn có hai vị soạn thảo các bản thảo đã lâu năm, chuyên sửa chữa bản thảo của các thư ký trở nên trơn chu mới sau đó giao cho Phó chánh văn phòng xem. Đôi khi họ cũng phải đảm nhiệm công việc soạn bản thảo chuyên đề, có chút chồng chéo với một vài công việc của phòng Nghiên cứu Chính sách.
Vị trí này bất kể lúc nào cũng tác động đến tâm tư rất nhiều người. Có thể nói là ngồi lên được vị trí này, khoảng cách tới cán bộ cấp Phó phòng không còn gì xa xôi, chỉ cần không phạm sai lầm, năm năm thậm chí là hai ba năm lý lịch kinh nghiệm cũng là cũng ở hàng đầu. Nếu không được thì cũng được điều chỉnh tới bộ ngành khác sắp xếp một chức vụ Phó phòng. Nếu làm tốt, được đề bạt thành Phó chánh văn phòng Địa ủy cũng rất bình thường.
Lúc trước, Cao Sơ cũng chính là trước tiên được bổ nhiệm vào làm Trưởng phòng Thư ký Văn phòng Địa ủy Lê Dương, sau đó mới từng bước in dấu chân, sau hai năm đã leo đến vị trí Phó chánh văn phòng Địa ủy. Tiếp sau mới đảm nhiệm chức Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, có thể thấy tính quan trọng và nhạy cảm của vị trí này.
Chức trách và nhiệm vụ của phòng Thư ký các nơi hoàn toàn giống nhau, nhưng chức trách, nhiệm vụ của phòng Thư ký thuộc Văn phòng Địa ủy Phong Châu về cơ bản là làm theo khuôn mẫu của Văn phòng Địa ủy Lê Dương. Phòng Tổng hợp ở một số nơi có vẻ quan trọng hơn, nhưng ở Văn phòng Địa ủy Phong Châu cũng chỉ đảm nhận việc trù bị cho các hội nghị quan trọng và một vài việc điều tra nghiên cứu cho công tác có tính tổng hợp, cùng với việc biên soạn tờ báo nội bộ “Tình hình Phong Châu”. Có thể nói công việc hằng ngày của Văn phòng Địa ủy chủ yếu vẫn là do phòng Thư ký gánh vác, phòng Tổng hợp phần nhiều là đóng vai trò bổ sung.
Lục Vi Dân vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lời của Lục Chí Hoa đã nhắc nhở hắn.
Cấp bậc rất quan trọng, nhất là khi kinh nghiệm và số năm công tác của bản thân lại có vẻ quá ít ỏi, thì vấn đề cấp bậc sẽ càng quan trọng hơn.
Đặc biệt là sau này, thời gian đảm nhiệm một cấp bậc nào đó thường là cánh cửa khó vượt qua, càng về sau càng như vậy.
Cho nên Lục Vi Dân không thể không suy nghĩ vấn đề này một cách nghiêm túc.
Quách Hoài Chương đang đứng trước cửa sổ, hình như đang nhìn ra xa.
Trong phòng khách, người đến người đi rất náo nhiệt, chỉ có anh ta là có chút không vui, không hòa đồng với mọi người.
Hôm nay là cha của Cẩu Hà mời khách. Theo thông lệ của Xương Giang, sau ngày mồng 3 đến ngày 15 tháng Giêng là mời rượu đầu xuân, người được mời hoặc là người thân, hoặc là bạn tốt, càng tổ chức tại nhà thì không khí càng có vẻ trọng thể, thân mật hơn.
- Hoài Chương, sao thế, em thấy anh trong lòng dường như có chút không vui?
Chiếc áo lông màu đỏ rực khiến thân hình yểu điệu của thiếu nữ cũng trở nên hấp dẫn, vui rạo rực nhìn bạn trai:
- Hôm nay, đồng nghiệp trước kia của cha em đều tới, anh thể hiện tốt một chút, đừng để bọn họ coi thường.
- Vậy sao?
Quách Hoài Chương lấy lại tinh thần, dường như muốn thở dài, nhưng lập tức lại nhắc nhở bản thân. Đây là nhà họ Cẩu, cần để ý một chút. Lòng dạ Cẩu Hà tuy khá đơn thuần, nhưng những người khác trong nhà cô ấy đều không đơn giản như thế.
- Đây là chuyện tốt đấy, mấy người cấp dưới của cha em đều tới, nhất định là một số lãnh đạo.
- Còn không phải như vậy sao? Chú Tiền, chú Hà, còn có chú Nhiếp đều tới, chú Khổng và chú Vưu cũng sắp tới rồi.
Cô gái có chút đắc ý nhướng lông mày:
- Bọn họ năm nào cũng phải đến nhà chúng ta, hơn nữa còn phải...
Quách Hoài Chương nhíu mày không để ai biết:
- Tiểu Hà, đừng quản chuyện của mọi người, chỉ nhìn và nghe là được rồi.
Cô gái có vẻ hiểu ra, gật đầu:
- Hoài Chương, qua đây ngồi một lát đi, nếu không người ta lại cảm thấy anh quá ngạo mạn, không thân thiện với mọi người, cha em sẽ không vui.
Quách Hoài Chương trong lòng cười khổ. Bí thư Vương chưa tới, xem ra Bí thư Vương không coi như người trong phe nhà họ Cẩu. Nói đi cũng phải nói lại, với sự khôn khéo của Bí thư Vương, chỉ sợ cũng không dễ dàng hòa mình vào với những mối quan hệ không rõ ràng kiểu này. Nhưng mình thì không có cách nào khác. Ai bảo mình có bạn gái là Cẩu Hà chứ? Trong lời nói của Bí thư Vương cũng có chút nhắc nhở mình, đó thật sự là muốn tốt cho mình, Quách Hoài Chương hiểu rất rõ.
- Ừ, anh biết rồi, chờ một chút anh sẽ qua liền. Em đi phụ giúp mẹ và chị dâu chuẩn bị trước đi.
Quách Hoài Chương hơi gật đầu. Cẩu Hà là một cô gái khá đơn thuần, mặc dù có chút kiêu kỳ, nhưng về những góc khuất trong quan trường thì không biết nhiều. Quách Hoài Chương cũng không hy vọng cô ấy biết nhiều, có vài thứ bản thân biết thôi là được.
Lúc trước, khi Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Khúc giới thiệu Cẩu Hà cho mình, mình cũng có chút do dự. Nhưng sau khi tiếp xúc với Cẩu Hà vài lần, Quách Hoài Chương cảm thấy Cẩu Hà quả thật là một cô gái khá tốt, không để bụng nhiều, ngoại trừ việc lớn lên trong gia đình như thế này đều có tính kiêu căng thì cũng không có quá nhiều tật xấu, thế nên anh ta cũng đồng ý tiếp tục quan hệ.
Không ngờ Cẩu Hà vừa gặp anh ta đã yêu, quan hệ hai người cứ thế phát triển tốt hơn. Ngoảnh đi ngoảnh lại thời gian quen nhau cũng gần một năm, cũng gặp người nhà Cẩu Hà vài lần, chuyện này coi như cơ bản đã được định chắc chắn.
- Hoài Chương, cháu tới đây một chút. Chú Nhiếp và chú Khổng tới này.
Giọng nói của người đàn ông tóc hoa râm không có vẻ già nua một chút nào vang lên sang sảng, tóc chải rất ngay ngắn, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, hơn nữa là dáng đứng đĩnh đạc, anh sẽ rất khó tưởng tượng người trước mắt trông như quân nhân lại chính là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Phong Châu Cẩu Trị Lương.
Khóe miệng Quách Hoài Chương hiện lên nụ cười khổ một cách bất đắc dĩ. Bất luận mình có muốn hay không, đã chọn Cẩu Hà thì tương đương với lựa chọn nhà họ Cẩu, vinh nhục của bản thân cũng gắn chặt với nhà họ Cẩu, không thể tự mình quyết định nữa.
Nhưng Quách Hoài Chương cũng phải thừa nhận, nếu không có mối quan hệ của mình với Cẩu Hà, mình có muốn được đề bạt lên Phó Chánh văn phòng Huyện ủy Hoài Sơn chỉ sợ phải chờ hai năm nữa xem có cơ hội hay không.
Gặp được thiên thời, địa lợi, nhân hòa cùng một lúc giống như Lục Vi Dân là chuyện trăm năm khó gặp. Quách Hoài Chương không cho rằng mình có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên năng lực của Lục Vi Dân cũng là một mặt. Quách Hoài Chương không cho rằng mình thua kém gì Lục Vi Dân, nhưng hắn cũng phải thừa nhận Lục Vi Dân quả thực là không tầm thường.
- Chú Nhiếp, chú Khổng.
Quách Hoài Chương rảo bước trở lại trung tâm phòng khách, mỉm cười với hai vị đang ngồi đối diện với cha vợ tương lai, trong đầu nhanh chóng nhớ lại tài liệu về hai người này.
Nhiếp Minh Lượng, Phó phòng Công an địa khu kiêm Cục trưởng cục Công an thành phố Phong Châu, là cấp dưới có quan hệ rất gần gũi với cha của Cẩu Hà. Khổng Tư Thừa, Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây Dựng Địa khu Phong Châu, cũng là nhân vật có quyền thế rất lớn ở Phong Châu.
- Ha ha, Trưởng ban. Tiểu Quách tuổi trẻ tài cao, trẻ như vậy đã làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy Hoài Sơn. Tiểu Hà đã chọn được con rể quý cho anh rồi.
So với Nhiếp Minh Lượng gầy gò, Khổng Tự Thừa tựa như một pho tượng Phật Di Lặc, cười rộ lên, đôi mắt nhỏ dài bất giác híp lại, hai má phúng phính càng thêm vẻ phú quý.
- Hoài Chương còn trẻ, còn chưa hiểu biết, sau này còn nhờ Tự Thừa và Minh Lượng chỉ bảo cho nó nhiều hơn.
Xem ra tâm trạng Cẩu Trị Lương rất tốt, vẻ tươi cười trên gương mặt gầy vô cùng hiếm thấy. Hôm nay có lẽ tâm trạng ông ta thực sự rất tốt, lộ vẻ tươi cười hiếm có.
- Trưởng ban Cẩu, nhìn tiểu Quách này, phong trào trẻ hóa cán bộ của Phong Châu chúng ta xem như có thể tấn tới rồi. Nghe nói Thư ký của Bí thư Địa ủy Hạ Lục Vi Dân cũng được điều từ Nam Đàm tới, cũng là một nhân vật rất khá.
Ánh mắt Nhiếp Minh Lượng chuyển động, bình thản nói:
- Tiểu Quách cũng là người Nam Đàm, hẳn là cũng biết tiểu Lục nhỉ.
- Chú Nhiếp, Lục Vi Dân là bạn học cấp hai của cháu, quan hệ cũng không tệ.
Quách Hoài Chương nói vẻ thế nào cũng được.
- Ồ?
Ngoài Cẩu Trị Lương gương mặt không chút thay đổi, Nhiếp Minh Lượng và Khổng Tự Thừa đều lấy làm kinh ngạc:
- Thật vậy sao?
- Vâng, chúng cháu là bạn học cấp hai, quan hệ vẫn khá tốt, sau khi tốt nghiệp cấp hai cậu ta vào làm trong nhà máy 195 ở Xương Châu. Sau đó cậu ấy thi vào đại học Lĩnh Nam, sau khi phân về có làm cùng chỗ với cháu, công tác ở Văn phòng Huyện ủy. Chỉ tiếc là hơn một năm nay chúng cháu không gặp nhau nhiều.
Quách Hoài Chương có vẻ rất thản nhiên, anh ta dĩ nhiên biết suy nghĩ của những người này. Nhưng anh ta không muốn giới thiệu nhiều, mỗi người đều có hoàn cảnh riêng, anh không thể bắt người khác phải giống mình.
Anh ta có nghe Lục Vi Dân với cậu em vợ của mình là Cẩu Diên Sinh có xảy ra xung đột.
Anh ta không hiểu vì sao Lục Vi Dân lại bị người ta ghét đến thế, ở Nam Đàm đã không hợp với Tần Lỗi, gây ra oán thù khó giải quyết, bị tống tới Ủy ban công tác Đoàn chưa chắc là không có nhân tố này.
Giờ mới đến Phong Châu được bao lâu? Lại gây bất hòa với Cẩu Diên Sinh, Cẩu Diên Sinh tuy không phải người tử tế gì, nhưng hắn là thư ký của Hạ Lực Hành, có cần thiết phải so đó với Cẩu Diên Sinh không? Cẩu Diên Sinh có không hiểu chuyện hơn nữa, hắn chỉ cần nói rõ thân phận, chẳng lẽ nói nó còn dám gây rắc rối gì?
Người nổi bật thì dễ bị ghét, Lục Vi Dân cao giọng như vậy, Quách Hoài Chương không nghĩ đó là chuyện gì tốt. Có lẽ có cơ hội nên khuyên hắn một chút.
Tết âm lịch năm 1992 xẹt qua như một trận gió, dường như cũng không mang đến điều gì. Lục Vi Dân biết rõ cơn gió ẩn giấu ở sau sự bình yên sẽ dùng cách gì để quét ngang Thần Châu.
Bất kể dùng ngôn ngữ khoa trương kiểu gì cũng không đủ để hình dung ra những biển đổi lớn lao mà cơn gió tuần tra phía nam mang tới cho Trung Quốc. Vô số người chèo lái đã chìm nổi trong con sóng lớn kéo dài suốt hai mươi năm này, hình thức và quỹ tích phát triển của Trung Quốc như cầu vồng giữa ban ngày vô cùng chói mắt bày ra cho thế giới một cách phát triển mới, cũng khiến vô số người tới nghiên cứu và thăm dò.
Mới đầu năm, Địa ủy Phong Châu liền tổ chức hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác liên tục trong hai ngày, yêu cầu các huyện dựa theo yêu cầu năm trước, đưa ra sắp xếp công tác của các huyện, thành phố và các ban ngành trong năm nay. Trong văn kiện hội nghị mà Văn phòng Địa ủy đưa xuống yêu cầu các huyện và các ban ngành phải lời ít mà ý nhiều, hàm súc tinh hoa, chỉ cần nói rõ hai vấn đề, chuẩn bị làm cái gì, hiện thực hóa như thế nào.
Ba ngày trước khi hội nghị được diễn ra, cũng chính là một tuần đầu tiên của năm mới chính thức đi vào làm việc, Văn phòng Địa ủy đưa xuống một thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm mà không làm người khác chú ý. Miễn đi chức Trưởng phòng Thư ký của Văn phòng Địa ủy mà Phan Tiểu Phương đang kiêm nhiệm, đồng thời bổ nhiệm Trưởng phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy Triệu Vĩnh Lai tới đảm nhiệm chức Trưởng phòng Thư ký Văn phòng Địa ủy, bổ nhiệm Lục Vi Dân làm Trưởng phòng Tổng hợp của Văn phòng Địa ủy.
Tuy rằng chỉ lặng yên gửi xuống một giấy bổ nhiệm, nhưng lại gây một cơn chấn động gần bằng một trận động đất cấp tám trong Địa ủy.
Ai cũng biết rằng Lục Vi Dân rất được Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và Trưởng ban thư ký An Đức Kiện tín nhiệm, nhưng dù sao hắn mới từ huyện đến chưa tới ba tháng, lại đột ngột như vậy được đề bạt làm Trưởng phòng Tổng hợp, khiến rất nhiều người ở Văn phòng Địa ủy khó có thể chấp nhận được.
Triệu Vĩnh Lai kế tiếp Phan Tiểu Phương đảm nhiệm Trưởng phòng Thư ký cũng là điều dễ hiểu. Anh ta là người làm lâu năm ở Lê Dương tới đây, trước kia đảm nhiệm chức Phó phòng Thư ký tại Văn phòng Địa ủy Lê Dương, bàn về khả năng viết lách, lý lịch kinh nghiệm, tài cán cũng đều không kém, điều chỉnh ngang hàng sang đảm nhiệm chức Trưởng phòng Thư ký cũng là chuyện rất bình thường. Triệu Vĩnh Lai đang thu xếp đồ đạc, chợt nghe từ cửa vang lên một tiếng lớn, ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nhìn qua mặt người trợ lý đang sa sầm, mỉm cười.
- Thế nào... còn chưa trở lại bình thường được sao?
Triệu Vĩnh Lai đặt mấy cuốn sổ trong tay xuống, đây là bản ghi chép công tác của anh ta, cũng là tư liệu quý giá nhất. Anh ta dựa vào ghế mây với vẻ rất ôn hòa… nhìn trợ lý của mình, khẽ cười nói.
- Cũng không phải, Trưởng phòng Triệu, tôi cũng không phải là loại người quá thèm khát chức vị mà mê muội, nhưng một người tuổi còn trẻ như vậy lại đột nhiên đến làm cấp trên, cảm giác này thực vẫn là lần đầu cảm nhận. Tôi cũng không biết nên triển khai công việc như thế nào.
Người đàn ông đẩy chiếc gọng kính… bộ âu phục anh ta mặc có hơi cũ, mặc dù nó đã được là trông rất chỉnh tề, nhưng vừa thấy cũng biết không không còn mới. Y có chút giận dỗi nói:
- Những năm nay, khi làm những công việc thực sự đều có thể nhìn thấy anh, đến khi nói đến đãi ngộ tăng cấp liền quăng anh sang một bên.
- Kiến Xuân, ăn nói kiểu gì thế?
Triệu Vĩnh Lai nghiêm mặt, lập tức cũng nghĩ chính xác là như thế. Lục Vi Dân dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, nhưng dù sao cũng có rất ít kinh nghiệm… coi như là làm thư ký của Bí thư Hạ, nhưng làm thư ký cho nhân vật số một có phải nhất định làm Trưởng phòng hay không, làm Trưởng phòng có nhất định phải làm Trưởng phòng Tổng hợp hay không… Triệu Vĩnh Lai thực sự có chút ý kiến bất đồng, nhưng việc này cũng không vì ý của anh ta mà thay đổi. Muốn Trương Kiến Xuân làm chức Trưởng phòng này, anh ta cũng nói không ít lời tốt trước mặt Phan Tiểu Phương, thậm chí trước mặt An Đức Kiện. Nhưng kết quả thì sao? Vẫn là như thế. Việc này cũng thực sự có chút đả kích đối với tinh thần làm việc tích cực của Kiến Xuân.
- Trưởng phòng Triệu, tôi nói không đúng sao? Với kinh nghiệm, lý lịch bản lĩnh của anh, việc điều anh tới làm Trưởng phòng Thư ký là hoàn toàn chính đáng. Phó chánh văn phòng Phan khi đó kiêm chức Trưởng Phòng thư ký cũng là tập hợp quyền lực. Nhưng Lục Vi Dân đã làm được chuyện gì ghê gớm… chỉ dựa vào việc hắn phục vụ Bí thư Hạ tốt? Người ở bên cạnh lãnh đạo liền có thể chiếm lợi lớn như vậy?
Người đàn ông mặc âu phục tức giận bất bình, đầy hậm hực tìm không thấy chỗ để giải toả, chỉ có thể nói trước mặt lãnh đạo cũ.
- Đủ rồi! Kiến Xuân, suy nghĩ và cảm xúc này của cậu là không được!
Mặt Triệu Vĩnh Lai nghiêm lại, lạnh lùng nói:
- Mới có chút chuyện như vậy, mà cậu cũng thiếu kiên nhẫn sao? Cậu cũng là người đã lăn lộn ở Địa ủy nhiều năm, sao lại không hiểu quy củ như vậy?
Thấy cấp trên thật sự có chút nổi giận… Lúc này, người đàn ông mặc âu phục mới thở hổn hển, hít một hơi, oán hận ngồi ở ghế mây bên cạnh không lên tiếng nữa.
- Thế nào, cảm thấy chức Trưởng phòng Tổng hợp nên là do Trương Kiến Xuân cậu làm, người khác đều kém hơn so với cậu sao? Vị trí này không phải cậu thì không thể của ai khác? Tôi nói cho cậu biết, thiếu đi ai thì quả đất này cũng vẫn dịch chuyển. Văn phòng Địa ủy cũng tốt, phòng Tổng hợp cũng vậy, đều giống nhau!
Triệu Vĩnh Lai biết mình cần cảnh cáo và nhắc nhở người trợ lý trước kia có quan hệ khá tốt này, nếu không loại cảm xúc dùng trong công việc sẽ gây hại cho anh ta.
- Chỉ cậu là có bản lĩnh, người khác đều là khoác lác, nịnh hót mà đi lên. Ai ngồi ở vị trí này cũng ngồi không xong, không có cậu thì Phòng tổng hợp này không hoạt động nổi?
Lời nói của Triệu Vĩnh Lai không chút khách khí:
- Buồn cười! Cậu tin hay không, không nói Lục Vi Dân, nếu cậu không làm Phó phòng, còn nhiều người dòm ngó vị trí này, muốn tranh nhau chui lên! Đừng tưởng rằng chỉ có cậu mới có thể làm được công tác này. Cậu nghĩ vậy gọi là tự cao tự đại!
Bị cấp trên cũ mắng một trận xối xả, mặt Trương Kiến Xuân lúc hồng lúc trắng, nhưng cũng không dám phản bác.
- Cậu cảm thấy Lục Vi Dân không thể ngồi được vị trí này? Tôi nói cho cậu biết, cậu hiểu về Lục Vi Dân được bao nhiêu?
Thấy Trương Kiến Xuân tuy buồn bực, nhưng lại ngồi ngoan ngoãn ở trước mặt mình không dám già mồm, giọng điệu Triệu Vĩnh Lai thoáng chuyển sang hoà hoãn:
- Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tôi không phải nói Lục Vi Dân chính là kẻ thù của cậu, nhưng trong nội tâm cậu lại coi hắn như đối thủ. Vậy ngay cả đối thủ của mình, cậu còn không biết. Cậu định làm thế nào để đánh thắng trận này? Hơn nữa tôi có thể nói rõ cho cậu biết, nếu cậu đã coi hắn như là đối thủ, vậy cậu chẳng những không đánh thắng được trận này, hơn nữa sẽ còn hối hận không kịp.
Trương Kiến Xuân có chút không cam lòng lại có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt nhìn cấp trên cũ của mình, hiển nhiên nghe ra trong lời nói của cấp trên có hàm ý khác.
- Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết. Năm trước, khi Phó chánh văn phòng Phan và tôi nói về việc điều chỉnh của năm sau, tôi liền tiến cử cậu tiếp nhận chức vụ của tôi với Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan. Theo ý tôi, cậu cũng thực sự có thể đảm nhiệm được chức vị này. Nhưng lãnh đạo không tiếp thu ý kiến của tôi, mà yêu cầu Lục Vi Dân đến đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp.
Triệu Vĩnh Lai hít một hơi, dường như đang cân nhắc về lời nói:
- Nói thật, ban đầu tôi cũng có chút thái độ đối với việc này, nhưng tôi không cho rằng Lục Vi Dân chính là kẻ không có một chút bản lĩnh, chỉ thuần túy dựa vào nịnh nọt mà đi lên như cậu nói.
- Có lẽ cậu so với Lục Vi Dân càng thích hợp với vị trí Trưởng phòng Tổng hợp này. Nhưng cậu không thể phủ nhận năng lực của Lục Vi Dân!
Triệu Vĩnh Lai ngẩng đầu lên, dường như đang suy nghĩ điều gì.
- Tôi từng biết, Lục Vi Dân ở Nam Đàm, trước khi làm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn huyện, đã đảm nhiệm Phó chánh văn phòng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm. Chắc cậu cũng biết khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm chứ? Nghe nói người khởi xướng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật này chính là Lục Vi Dân!
Trương Kiến Xuân kinh ngạc. Anh ta thật sự không rõ lắm về người trẻ tuổi từ Nam Đàm lên làm thư ký của Bí thư Hạ. Anh ta chỉ biết hắn là từ Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn huyện, điều chuyển ngang đến đảm nhiệm Phó phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, không ngờ trước kia còn từng đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm. Phải biết rằng Khu kinh tế mới Nam Đàm này là một điều mới mẻ ở địa khu Lê Dương cũ. Có thể phát triển Khu kinh tế mới này cũng không phải là một chuyện đơn giản.
- Trưởng phòng Triệu, ý của anh muốn nói là khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm này là do Lục Vi Dân làm lên?
Trương Kiến Xuân có chút chần chừ nói:
- Chuyện này thật không có khả năng chứ? Không phải hắn vừa mới tham gia công tác hơn một năm sao? Chẳng lẽ hắn vừa mới tham gia công tác liền được đề bạt lên sao?
- Hừ, ban đầu tôi cũng không tin. Hắn làm thư ký của Chủ tịch tiền nhiệm huyện Nam Đàm hơn ba tháng, sau đó liền đi chuẩn bị xây dựng Khu kinh tế mới này, chỉ trong mấy tháng liền lập ra Khu kinh tế mới. Chẳng qua sau đó bởi vì nguyên nhân khác mới bị điều tới Ủy ban công tác Đoàn. Nhưng hoàn toàn không thể nghi ngờ, Khu kinh tế mới này thật sự là do hắn một tay bày ra, một tay gây dựng.
Ở vấn đề này, Triệu Vĩnh Lai đã hỏi không ít người quen. Tuy rằng tất cả mọi người không nói tỉ mỉ, nhưng trên cơ bản vẫn là tán dương biểu hiện của Lục Vi Dân.
- Sự kiện kiwi ở Hoài Sơn khiến Bí thư Huyện ủy mất chức, nhưng Nam Đàm lại được tỉnh khen ngợi. Hiện tiếng tăm kiwi Nam Đàm lan xa, cũng là nhờ khi đó Lục Vi Dân còn công tác tại Huyện ủy Nam Đàm xử lý, lợi dụng Á Vận hội Bắc Kinh mà làm. Điểm này lại có mấy người biết được?
Trương Kiến Xuân há hốc miệng, không dám tin. Triệu Vĩnh Lai thản nhiên cười.
Khi anh ta vừa mới nghe nói thế, không phải cũng giống vậy sao?
Ban đầu, anh ta cũng không tán thành việc Lục Vi Dân tiếp nhận chức vụ Trưởng phòng Tổng hợp của mình, nhưng sau mấy lần tìm hiểu và nói chuyện với Phan Tiểu Phương, anh ta ý thức được Lục Vi Dân leo lên nhanh như vậy không phải đơn giản như mình tưởng tượng. Trong việc này, đương nhiên còn có sự coi trọng của Bí thư Hạ và Trưởng ban thư ký An, nhưng bản thân hắn thực sự có năng lực. Còn về những thăng trầm ở Nam Đàm, chẳng qua chỉ là chuyện người đi trà lạnh hết sức bình thường mà thôi, mà hiện tại chén trà này của An Đức Kiện chẳng những không lạnh, hơn nữa càng phát ra sức nóng. Lục Vi Dân tới đây, đương nhiên sẽ không ở dưới trướng người khác lâu.
- Kiến Xuân, giữ bình tĩnh, thể hiện thái độ đúng đắn. Tôi chỉ nói một câu với cậu. Phòng Tổng hợp này giống như cái ao quá nhỏ bé, không chứa được con cá lớn là Lục Vi Dân này đâu. Cậu chỉ cần an tâm công tác, cái gì nên là của cậu, trước sau cũng sẽ là của cậu. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ phối hợp thật tốt để Lục Vi Dân mau chóng làm quen với công tác, giúp hắn làm công tác của Phòng tổng hợp này cho thật tốt.
Triệu Vĩnh Lai trầm ngâm một chút mới nói tiếp:
- Cậu cũng biết, công tác chủ yếu của Lục Vi Dân là phục vụ Bí thư Hạ, việc treo cái biển Trưởng phòng Tổng hợp chỉ là giải quyết vấn đề cấp bậc. Bình thường, hắn sẽ không đặt bao nhiêu tâm trí vào công việc của phòng, công việc hằng ngày của Phòng tổng hợp vẫn phải dựa vào cậu. Tình hình này các lãnh đạo đều chú ý đến, có thể nói một thời gian sau, có thể nắm lấy công tác của Phòng tổng hợp hay không, lại là một sự khảo nghiệm với cậu.
- Đương nhiên, làm như thế nào để phối hợp với Trưởng phòng Lục, tập trung toàn bộ lực lượng của phòng đê hoàn thành công tác cho thật tốt, điều này cũng là một khối đá thử vàng để khảo nghiệm giác ngộ chính trị và tố chất của cậu. Bản thân cậu phải cân nhắc.
Cuối cùng, Triệu Vĩnh Lai bổ sung thêm một câu:
- Nhớ kỹ, bắt nạt người già, không bắt nạt người trẻ. Lục Vi Dân không phải là kẻ tầm thường, quan hệ tốt với hắn, chỉ có lợi chứ không có hại.
Mặc dù đã chuẩn bị một chút về tư tưởng, nhưng Lục Vi Dân vẫn có chút bất ngờ đối với việc mình được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Tổng hợp nhanh chóng đến như thế.
Với dự đoán trước kia của hắn, bản thân hắn có khả năng sẽ được bổ nhiệm xuống các phòng ban không mấy quan trọng của Văn phòng Địa ủy như cục bảo mật hoặc phòng hành chính để làm trưởng phòng. Không ngờ, văn bản do Văn phòng Địa ủy đưa xuống lại trực tiếp cho mình đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp.
Ở Địa ủy, phòng Tổng hợp là cơ quan chỉ đứng sau phòng Thư ký. Chẳng những phải phụ trách chuẩn bị tổ chức các hội nghị lớn mang tính tổng hợp của Thành ủy, hơn nữa còn phải gánh vác nhiệm vụ điều tra nghiên cứu công tác bộ phận cùng với biên soạn tờ báo nội bộ “Tình hình Phong Châu” này. Chức năng điều tra nghiên cứu thì có thể một vài điểm giống với phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy, nhưng cũng có một vài điểm khác nhau rất nhỏ. Ví dụ như việc điều tra nghiên cứu của phòng Tổng hợp chủ yếu là công tác cụ thể đang được triển khai, phân tích vấn đề tồn tại trong công việc, biện pháp cụ thể để giải quyết vấn đề. Mà phòng Nghiên cứu Chính sách lại suy tính xa hơn, càng nhiều là điều tra nghiên cứu mang tính dự đoán để chuẩn bị cho việc triển khai bước tiếp theo của công việc.
Bất kể là chuẩn bị tổ chức hội nghị quan trọng hay là tiến hành điều tra nghiên cứu công việc cụ thể, hay là biên soạn tờ “Tình hình Phong Châu”, trọng lượng cũng không nhẹ.
Chính vì thế, đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp khiến Lục Vi Dân có chút ngạc nhiên.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nếu là chuyện đã định, Lục Vi Dân cũng đối mặt rất thản nhiên.
- Thế nào, mất bình tĩnh rồi hả? Hay là thiếu tự tin, sợ phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo?
Phan Tiểu Phương như cười như không, ngồi nghiêng người ở trên bàn làm việc. Cũng không biết vị Phó chánh văn phòng chủ trì công tác Văn phòng Địa ủy này có sở thích oái oăm đó từ đâu ra, chính là thích ngồi nghiêng người trên bàn làm việc, gác một chân nói chuyện với người khác. Nếu là một lãnh đạo có quan điểm cứng nhắc thì sẽ phê bình gay gắt kiểu cử chỉ tùy tiện này của anh ta.
- Ha ha, Phó chánh văn phòng Phan, tôi đúng là có chút sợ hãi. Sợ phụ lòng kỳ vọng lãnh đạo thì đúng, còn mất bình tĩnh thì không đến mức đó. Ngài cũng biết tính tôi, dưới sự chỉ đạo của Phó chánh văn phòng Phan coi như là đã được rèn luyện mấy tháng. Chưa từng ăn thịt lợn, chẳng lẽ là có thể từng chưa thấy lợn chạy trên núi hay sao?
Lục Vi Dân cười xoa tay, thể hiện mình vẫn rất khiêm tốn mà lại phấn chấn. Hắn biết ở trước mặt vị Phó chánh văn phòng Phan này ngàn vạn lần đừng giở những lời sáo rỗng ra, nếu không, đối phương sẽ nói những lời móc mỉa thật ghê gớm, khiến cho anh không còn chút thể diện nào.
- Được rồi, Vi Dân, đừng giả bộ trước mặt tôi. Tôi cảm nhận được, cậu đã có kế hoạch trước rồi. Tuy rằng nói đây là một công việc có tính thử thách nhất định, nhưng tôi không cho rằng nó sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho cậu.
Lời nói của Phan Tiểu Phương tràn đầy vẻ khuôn mẫu mang tính văn nghệ, hơi giống hương vị trêu chọc của các nam nữ diễn viên chính trên phim truyền hình mang tính giải trí cao ở đầu thế kỷ sau. Điều này làm cho Lục Vi Dân bất ngờ có một cảm giác quen thuộc như nửa thực nửa mơ.
- Phó chánh văn phòng Phan, ngài đề cao tôi quá rồi. Tôi nào dám có kế hoạch trước? Chuyện ở phòng Tổng hợp đều là chuyện lớn, trong lòng tôi thực sự còn có chút không yên tâm. Nếu không phải Phó phòng Trương còn có thể giúp tôi, tôi thật sự phải kêu trời.
Lục Vi Dân mỉm cười.
- Tuy nhiên, xin Phó chánh văn phòng Phan yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để có thể nắm bắt công việc của phòng.
- Vi Dân, công việc khác tôi không nói nhiều. Công tác của Phòng tổng hợp hơi tương tự với việc bổ sung cho phòng Thư ký, cũng giống một chút với phòng Nghiên cứu Chính sách. Suy nghĩ, năng lực, và cả lối hành văn của cậu đều không có gì để chê trách, điều thiếu sót duy nhất chính là kinh nghiệm.
Phan Tiểu Phương thu lại vẻ mặt vui vẻ lúc trước, giọng điệu cũng nghiêm túc một cách hiếm thấy.
- Trương Kiến Xuân nắm rất chắc công việc của phòng. Sau khi cậu qua đó phải xử lý tốt quan hệ với Kiến Xuân. Tôi nói thẳng, lúc này đây có lẽ Kiến Xuân có chút thái độ với sự điều chỉnh lần này. Hy vọng cậu có thể xử lý tốt tình huống này. Tôi tin rằng cậu có thể làm được.
Lục Vi Dân là do Phan Tiểu Phương đích thân đưa lên nhậm chức.
Phải nói là đây cũng có chút không tính là nghi thức nhậm chức, Phan Tiểu Phương đưa Lục Vi Dân đến phòng Tổng hợp.
Toàn bộ phòng Tổng hợp cũng chỉ có ba phòng làm việc. Ngoại trừ Trưởng phòng và Phó phòng mỗi người một phòng làm việc ra, còn ba nhân viên khác dùng chung một phòng.
Phan Tiểu Phương lời ít mà ý nhiều giới thiệu ngắn gọn vài câu, giải thích công việc một chút, liền lập tức rời khỏi, cũng không biết có phải cố ý muốn để Lục Vi Dân rèn luyện nhằm thích ứng một chút hay không.
Lục Vi Dân cũng không xa lạ gì đối với mấy người trong phòng Tổng hợp này, nhưng cũng không tính là quen thân cho lắm.
Phó phòng Trương Kiến Xuân cũng là người từ Lê Dương tới. Tuy nhiên, anh ta không phải từ Địa ủy Lê Dương tới đây mà là được điều lên từ vị trí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Bác Bắc , đảm nhiệm chức cán bộ cấp phó ban cũng đã vài năm.
Phòng Tổng hợp còn có ba cán bộ. Một là cây bút lão làng ngoài bốn mươi tuổi - Đổng Như Thuận, còn có một người được điều từ Văn phòng Huyện ủy Hoài Sơn lên - Hoàng Cẩm An, coi như là trụ cột của phòng. Còn có một sinh viên mới tốt nghiệp đại học được phân tới - Lôi Minh.
- Trưởng phòng Lục, anh đã đến rồi. Hay là tổ chức một cuộc họp, nói vài câu đi.
Sau khi Phan Tiểu Phương rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại có năm người. Không khí có một chút cảm giác không được tự nhiên khó nói nên lời.
Nói thật ra cũng đúng là như vậy. Trong một phòng gồm năm người này, Trưởng phòng lại cũng chỉ hơn người sinh viên mới tốt nghiệp vừa mới được phân tới kia một chút, cho dù là về kinh nghiệm lý lịch cũng không biết là sâu hơn bao nhiêu. Một cơ quan lâu năm lại đón một cấp trên mới với tuổi ít hơn nhiều như vậy, cảm giác này thực sự rất phức tạp.
Lục Vi Dân cũng rất nhạy bén mà cảm nhận thấy bầu không khí này, đối với hắn mà nói muốn phá bỏ cục diện này cũng không khó.
Những cơ quan phòng ban hành chính kiểu này, công việc hằng ngày nhiều như vậy, chủ yếu vẫn chính là xem anh có muốn triển khai công việc hay không. Nếu chỉ là đơn thuần chờ cấp trên sắp xếp, thì thật ra cũng tương đối thoải mái, nhưng nếu anh muốn tạo ra chút thành tích thật sự ở vị trí này, vậy anh phải thực sự bỏ công sức vào đó.
- Ừ, thật ra vừa rồi Phó chánh văn phòng Phan cũng đã giới thiệu tình hình, tôi và mấy người trong phòng chúng ta cũng không phải là chưa từng quen biết, chẳng qua trước kia tiếp xúc không nhiều. Tôi cũng không hiểu biết nhiều về công việc của phòng chúng ta, tuy nhiên nếu tôi đã được sắp xếp tới phòng Tổng hợp rồi, tôi quyết tâm sẽ cố gắng cùng với mọi người nắm bắt công việc của phòng.
Lục Vi Dân rất tự nhiên mà vào vị trí:
- Trước khi tôi đến, Trưởng ban thư ký An đã đặc biệt nói chuyện với tôi, chính là nhấn mạnh công việc của phòng Tổng hợp chúng ta. Ông ấy đưa ra một ví dụ, nói nếu Văn phòng Địa ủy chúng ta là trung khu thần kinh của Địa ủy, thì phòng Thư ký chính là dây thần kinh thứ nhất, còn phòng Tổng hợp chúng ta thì sao? Chính là đầu dây thần kinh thông từ đại não tới tứ chi.
Lời nói của Lục Vi Dân lập tức khiến mấy người cảm thấy hứng thú. Bình thường, thời gian An Đức Kiện đến phòng Tổng hợp cũng không nhiều. Mọi người cũng đều biết rằng tính cách của Trưởng ban thư ký An khá trầm tĩnh, yêu cầu cũng khá cao, cũng may mà vị Phó chánh văn phòng Phan Tiểu Phương này có thể coi như là người tài giỏi, mỗi công việc chỉ cần qua tay anh ta, về cơ bản đều có thể có kết quả khá mỹ mãn.
- Vì sao lại nói như vậy? Trưởng ban thư ký An nói, Văn phòng Địa ủy chính là trung khu thần kinh truyền đạt mệnh lệnh xuống, mà công việc của phòng Tổng hợp chúng ta thì sao? Hoặc là bố trí và chuẩn bị cho các hội nghị quan trọng, hoặc là điều tra nghiên cứu công tác cụ thể, mặt khác chính là tìm hiểu tình hình xã hội, ý kiến của nhân dân trong toàn địa khu và phản ánh lại với lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy. Nói cách khác công việc của chúng ta chính là không ngừng phân tích tỉ mỉ mệnh lệnh quan trọng được truyền đạt từ đại não, dựa theo yêu cầu của hội nghị mà bố trí, mà vấn đề tồn tại trong quá trình thực hiện công việc thì lại báo trở lại đại não. Đồng thời chúng ta còn phải thông qua hiểu biết và phân tích trong công việc để phán đoán tình hình vận hành công tác.
Lục Vi Dân làm một vài so sánh không thật thích hợp, hơi nâng cao chức trách của Phòng tổng hợp, mà thản nhiên làm suy giảm đi tính quan trọng của phòng Thư ký. Tuy nhiên mấy người trong phòng Tổng hợp này hiển nhiên cũng không quá chú ý tới điểm này. Bọn họ đều bị lời so sánh nghe nói là của An Đức Kiện thu hút.
- Lấy một ví dụ đơn giản, Địa ủy chẳng mấy chốc sẽ mở hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác toàn bộ địa khu năm nay. Đây là hội nghị quan trọng đầu tiên được tổ chức năm nay. Hội nghị sẽ diễn ra trong vòng hai ngày, cũng là hội nghị quan trọng nhất sau khi địa khu Phong Châu chúng ta được thành lập. Hội nghị này được giao cho phòng Tổng hợp chúng ta phụ trách chuẩn bị tổ chức. Từ trước tới nay, đều do chúng ta dẫn đầu, các ban ngành khác đều là phối hợp với chúng ta. Đây cũng là một cuộc khảo nghiệm đối với phòng Tổng hợp chúng ta.
Giọng điệu Lục Vi Dân rất bình tĩnh, nhưng sự kiên định lộ ra trong đó lại khiến cho mấy người trong phòng đều mơ hồ cảm giác được vị Trưởng phòng trẻ tuổi vừa mới nhậm chức này dường như không thật hài lòng với công việc của phòng.
Trong lòng Trương Kiến Xuân hơi căng thẳng. Sau khi tiếp thu lời đề xuất của Triệu Vĩnh Lai, anh ta đã quyết định duy trì thái độ vô cùng ôn hòa để ứng phó với việc Lục Vi Dân được điều đến. Đó chính là phối hợp vừa phải, nhưng cũng phải duy trì tính độc lập của mình, không thể hoàn toàn phụ thuộc vào đối phương, phải cho các lãnh đạo nhìn thấy rốt cuộc trong phòng Tổng hợp này ai mới là người có thể phát huy vai trò chủ yếu.
Theo Trương Kiến Xuân, Lục Vi Dân có bản lĩnh cũng tốt, có quan hệ tốt với bên trên cũng được, mấu chốt vẫn là anh sẽ làm như thế nào để thúc đẩy công việc của phòng. Không phải anh làm tốt công tác thư ký cho Bí thư Hạ, quan hệ giữa anh và Trưởng ban thư ký tốt, thì công tác của Phòng tổng hợp liền đi lên. Chuyện này cũng phải tốn tâm tư công sức vào đó, mà Trương Kiến Xuân không cho rằng Lục Vi Dân có thể làm được.
Kết thúc hội nghị, Lục Vi Dân trở lại văn phòng Trưởng phòng.
Thời gian hắn ở trong văn này không nhiều, phần lớn thời gian, hắn còn phải ngồi ở văn phòng thư ký, đó mới là công việc chính của hắn, còn công việc bên này chủ yếu vẫn phải dựa vào Trương Kiến Xuân. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bản thân mình liền mất đi khả năng điều khiển công việc trong phòng Tổng hợp.
Mấu chốt chính là ở Trương Kiến Xuân.
Lục Vi Dân cũng biết, chỉ bằng độ tuổi, kinh nghiệm lý lịch của mình, muốn Trương Kiến Xuân tâm phục khẩu phục là không có khả năng. Nhưng bản thân mình đã ngồi trên vị trí này, chính là đã giao cho mình một chút quyền lực và tài nguyên, mà hắn cũng đã thăm dò một chút về tình hình của Trương Kiến Xuân. Đối với việc làm thế nào để giải quyết được chướng ngại vật còn tồn tài là vị Phó phòng này cũng là một vấn đề khó khăn mà Lục Vi Dân không thể không đối mặt.
Hắn không có quá nhiều thời gian và sức lực để hao tâm tổn trí vì chuyện này. Hắn cần trong thời gian ngắn nhất làm cho Trương Kiến Xuân hiểu được, chung tay hợp tác với mình mới là sách lược tốt nhất, hợp tác thì cùng có lợi, nếu phân ra thì cả hai cùng bại. Về điểm này, Lục Vi Dân tin rằng hẳn là Trương Kiến Xuân đã rất rõ ràng. Hiện tại, vấn đề cần giải quyết duy nhất chính là như thế nào khiến tâm trạng và nhịp bước của Trương Kiến Xuân nhất trí với mình.
Cho nên hắn cần nói chuyện kỹ càng với Trương Kiến Xuân. Mà làm thế nào để Trương Kiến Xuân chấp nhận lời đề nghị của mình cũng là chuyện cần Lục Vi Dân cân nhắc cẩn thận. Tính toán chắc chắn rồi sau đó mới hành động, đây là nguyên tắc mà trước giờ Lục Vi Dân luôn tin tưởng. Nếu đã phải làm, vậy phải làm cho tốt, hơn nữa phải thành công chỉ trong một lần.