Chương 2604: Mọc ra một con hắc mã.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Đồ ăn điểm tâm được mang lên trước, Trương Vệ Minh liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Thứ trưởng Luyện, trước kia trợ lý Diệp đã từng làm ở thành phố. Lúc đó tôi và cậu ấy là còn là anh em tốt của nhau.
- Ồ, Tôi không biết là còn có chuyện này. Vậy hai người đồng sự gặp nhau hãy uống cạn ba chén đi.
Không biết là Luyện Bình Sơn không biết thật hay là giả vờ không biết.
- Đương nhiên rồi.
Diệp Phàm cười đứng dậy, nói:
- Anh Trương, tôi mời anh ba chén. Trước đây làm việc ở thành phố luôn được ông anh chiếu cố. Cho nên công việc của tôi ở văn phòng trung ương gặp khá nhiều thuận lợi và vui vẻ.
- Đâu có, đâu có, lúc đó chúng ta là đồng sự, cùng nỗ lực vì công việc thôi. Không thể nói là kính được , chúng ta cùng kính nhau mới đúng.
Trương Vệ Thanh cũng cười sảng khoái rồi đứng lên uống với Diệp Phàm liền ba chén rượu.
Chuyện này, Diệp Phàm hiểu được là anh Trương đang muốn giữ cho tốt vị trí của mình, nên trước mặt Luyện Bình Sơn cũng phải thể hiện cho tốt một chút.
- Diệp lão đệ, lúc trước có nghe nói cậu phụ trách dự án cao tốc ở Đồng Lĩnh. Thật tốt quá, giờ Thứ trưởng Luyện đã đến bộ giao thông rồi. Cậu nên mời anh ấy ba chén chứ
Trương Vệ Thanh cười nói.
- Đúng đúng đúng, đúng quá rồi. Thứ trưởng Luyện, Diệp Phàm tôi kính anh ba chén. Việc thu hút đầu tư cho dự án cao tốc Đồng Lĩnh cũng gặp chút phiền toái ở phía bộ giao thông.
Diệp Phàm cười, Khổng Đoan nhanh chóng đứng dậy như một người tiếp rượu nam trẻ tuổi, rót rượu cho Luyện Bình Sơn va Diệp Phàm.
- Không cần đến ba chén đâu, người đã có tuổi rồi, không nên uống nhiều. Hơn nữa, gần đây dạ dày không được tốt. Uống nhiều sẽ bị tiêu chảy, cứ vậy đi. Tôi nhận thành ý của anh xem như được rồi.
Luyện Bình Sơn mỉm cười nói.
Chuyện này, cũng không nể mặt lắm. Tuy nhiên, Luyện Bình Sơn nói như vậy thì muốn người ta không được uống rượu rồi.
Diệp Phàm cũng liền cười nói:
- Vậy đi, vậy thì Thứtrưởng Luyện hãy nhận của tôi ba chén.
- Không ổn không ổn.
Không ngờ Luyện Bình Sơn ngay lập tức khoát tay nói:
- Anh uống ba chén mà tôi lại không uống thì thật là không thỏa đáng. Vậy thì mỗi người hãy uống một chút xem như nhận thành ý của nhau là được rồi.
- Nếu Thứ trưởng Luyện đã nói như vậy, thì xin nghe lời ông.
Lúc này, Trương Vệ Thanh thản nhiên cười nói, có lẽ trong lòng đã có chút khó chịu rồi.
Luyện Bình Sơn này không phải là không nể mặt Diệp Phàm. Mà là đang cố để không nể mặt Trương Vệ Thanh.
Hai bên ý tứ một chút, Diệp Phàm cũng không uống cạn.
- Chủ nhiệm Trương, thật ngại quá, gần đây quả là dạ dày tôi không được tốt. Tuy nhiên, dù thế nào cũng phải uống với chủ nhiệm Trương một chén chứ, đúng không?
Luyện Bình Sơn cầm cái chén cười nói. Chuyện này rõ ràng là không nể mặt Trương Vệ Thanh, đối đãi với mọi người có chút phân biệt rồi. Rõ ràng là đã lạnh nhạt với Diệp Phàm.
- Ha ha, nếu như dạ dày không tốt thì cũng không cần phải uống một ly. Thôi thì cứ nhận thành ý là được rồi, phải không Thứ trưởng Luyện?
Nếu uống như vậy sẽ có hại cho dạ dày đó. Anh xem tôi, rượu này uống vào cũng có hại cho dạ dày lắm.
Trương Vệ Thanh tủm tỉm cười nói, lời này tuy là rất cẩn thận, nhưng ai cũng có thể hiểu được. Lời nói đều có ý cả.
Anh đã không thể cùng Diệp Phàm uống thì cũng không nhất thiết phải uống với tôi. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng.
- Vậy được, cảm ơn sự thông cảm của Trương chủ nhiệm.
Luyện Bình Sơn cũng cười ha hả. Tự nhiên, trong lòng Luyện Bình Sơn cũng có chút không thoải mái. Chỉ có điều sắc mặt không hề thay đổi mà vẫn cười ha ha.
Tất cả đều rất nham hiểm.
- Thứ trưởng Luyện, tôi là Khổng Đoan đến từ Đồng Lĩnh. Lần này tới đây cũng là để tranh cử đầu tư vào dự án cao tốc Đồng Lĩnh.
Tuy nhiên, nghe nói bộ đang xem xét việc này. Bộ này tôi cũng đến mấy lần, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa làm xong chuyện này.
Tôi uống cạn ba chén, xem như tỏ thành ý với Thứ trưởng Luyện một chút.
Khổng Đoan nói thẳng, nhưng trông Diệp Phàm có vẻ không hài lòng. Đành phải kiên trì đến cùng.
- Ha ha, bỏ qua đi. Hiểu được thành ý của nhau là tốt rồi. Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng, chuyện này anh làm cũng không dễ dàng gì.
Trong chúng ta, tác phong cơ quan của một số đồng chí còn có vấn đề. Bình thường làm ở trong bộ nên không biết tình hình ở dưới như thế nào, nên làm việc thường kéo dài ra.
Tuy nhiên, bộ thì vẫn cứ là bộ. Không phải chỉ quản việc của một tỉnh, mà là cả nước. Cả nước lớn như vậy, biết bao nhiêu là việc chứ.
Nếu như lúc nào cũng muốn các đồng chí trong bộ đi hiểu tất cả, thì làm sao có thể được. Cho nên, nhiều dự án cứ phải làm theo trình tự.
Không có quy củ thì không thành việc. Cứ như vậy, có quy củ thì tự nhiên công việc cũng bị kéo dài thêm một tý.
Hy vọng các đồng chí ở dưới cũng hiểu cho khó khăn của chúng tôi mà kiên nhẫn chờ đợi.
Những lời này của Luyện Bình Sơn thật quá khách sáo, tuy nhiên, trong tất cả những lời lẽ khách sáo đó đều là nói nhảm. Tất cả đều là từ chối, căn bản là không thể hiện bất cứ quan điểm nào của mình đối với dự án cao tốc Đồng Lĩnh.
- Chủ tịch thành phố Khổng, không phải là nghe nói cao tốc Đồng Lĩnh bên phía bộ giao thông đã nghiên cứu rất nhiều rồi sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi Khổng Đoan.
- Cũng kha khá rồi, gần đây có nghe phong thanh như vậy. Nói là dự án Đồng Lĩnh của chúng ta đã được chuyển qua bộ giao thông xử lý rồi. Việc này, chúng ta đương nhiên sẽ nóng vội. May quá giờ thứ trưởng Luyện lại ở đây.
Khổng Đoan cũng phối hợp nói.
Vừa nghe Khổng Đoan nói, ba người Diệp Phàm đều quay lại nhìn Luyện Bình Sơn.
- Ha ha, việc này, đợi khi nào rảnh rỗi tôi sẽ tìm hiểu. Đương nhiên, khi nãy tôi cũng nói rồi. Trong bộ rất có quy củ.
Một dự án lớn như cao tốc không thể giải quyết chỉ trong có vài ngày được. Chắc phải vài tháng thậm chí là vài năm mới có thể phê duyệt được, dù sao, vấn đề liên quan đến cao tốc Đồng Lĩnh cũng rất nhiều. Phải xét đến tất cả các mặt, ví dụ như thu hồi đất, đường đi qua những nơi nào. Phản ứng của người dân, hơn nữa còn phải xem con đường này đi qua thì có tác dụng gì với người dân hay không, tất cả những chuyện đó đều phải từ từ suy xét mới được.
Nếu như chỉ phê duyệt qua loa rồi quyết định, thì coi như là không có ý thức trách nhiệm với công trình này rồi.
Dự án cao tốc này không phải trò đùa, đầu tư vào đây cũng đến cả mấy trăm triệu. Các đồng chí cần thận trọng.
Như vậy đi, các vị cứ về. Khi nào có thời gian tôi sẽ tìm hiểu cụ thể chuyện này hơn.
Luyện Bình Sơn lại bày trò rồi, dù sao vừa nghe qua thôi cũng biết là đang viện cớ để từ chối rồi.
- Thứ trưởng Luyện, Đồng Lĩnh là thành phố lớn thứ 3 Tấn Lĩnh. Một công trình lớn như vậy thì khi quy hoạch chắc chắn phải suy xét rất nhiều rồi chứ.
Nói cách khác, cao tốc này xây lên để làm gì? Đến thành phố lớn như vậy cũng không được thì sao gọi là công trình hạnh phúc được.
Huống chi, tập đoàn cao tốc Đồng Lĩnh Thần Lộ đã đồng ý tăng thêm đầu tư rồi, cũng không cần bộ phải bỏ ra nhiều tiền.
Nếu như có bỏ ra thì cán bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chúng tôi cũng ủng hộ mạnh mẽ, cả Tỉnh ủy Tấn Lĩnh và ủy ban nhân dân tỉnh đều đồng ý, chỉ cần trên bộ phê duyệt nữa là được.
Vẫn hy vọng bộ có thể nhanh chóng phê duyệt cho chúng tôi. Hơn nữa, còn có một chuyện quan trọng nữa, Đồng Lĩnh chúng tôi vừa giành được đầu tư của tập đoàn Viễn Đông...
Diệp Phàm nói cụ thể từng chuyện một.
- Ha ha ha, đồng chí Diệp Phàm, đừng nóng vội, tôi đã nói rồi, khi nào có thời gian tôi xem tìm hiểu vấn đề này. Các vị phải nhẫn nại mới được.
Luyện Bình Sơn lại khách sáo.
Diệp Phàm muốn nói thêm, tuy nhiên, Trương Vệ Thanh liếc nhìn Diệp Phàm một cái và khẽ lắc đầu, sau đó, hai bên không bàn thêm chuyện này nữa.
Tuy nhiên, khi phục vụ vừa bưng thức ăn lên thì bên ngoài chợt có một cái đầu thò vào, vẻ mặt tươi cười tự nhiên nói:
- Xin chào trợ lý Diệp, thế nào, đến thành phố mà tôi vẫn chưa được gặp.
- Là Chủ tịch thành phố Ngô sao, thật ngại quá ,thật ngại quá. Tôi bận quá, vừa mới xuống máy bay đã tới đây luôn. Vốn định qua chỗ anh ăn bữa cơm, nhưng hôm nay vừa hay lại gặp anh Trương nên mới không gọi cho anh nữa, lần sau tới nhất định sẽ mời anh một bữa.
Diệp Phàm cười cười đi tới, Ngô Chính Phong nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Phàm. Còn Khổng Đoan thì không biết người này là ai nên vẫn ngồi im. Tuy nhiên, Hướng Vệ Minh ngồi bên cạnh thì hai chân lại bắt đầu run rẩy rồi.
Quả nhiên chân Khổng Đoan bị anh ta đụng một cái, có chút kinh ngạc liền nhìn anh ta một cái. Lập tức anh ta đỏ mặt, nói thầm vào tai của Khổng Đoan,
- Người này là Ngô Chính Phong, vừa mới được cất nhắc lên làm phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh kiêm cục trưởng công an. Xem ra anh ta cũng khá thân thiết với trợ lý Diệp, không ngờ Diệp Phàm lại quen biết nhiều nhân vật có tiếng như vậy, thật không đơn giản, thật sự là không hề đơn giản.
- Đúng là không đơn giản, hay là lúc trước hắn ở thành phố làm việc cùng nhiều người nên quen biết cũng nhiều.
Khổng Đoan thản nhiên nói, Hướng Vệ Minh cũng thấy trong lời nói này có chút khinh thường.
Hướng Vệ Minh kinh ngạc, thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh. Chuyện này, trong lúc vô ý đã đưa Diệp Phàm lên tận trời xanh mà không hề để ý đến cảm nhận của chủ tịch Khổng. Không chừng mình sẽ gặp phải xui xẻo gì đó.
- Chủ tịch Khổng, tôi không có ý gì đâu...
Hướng Vệ Minh nhanh chóng giải thích.
- Anh biết tôi có ý gì sao, đúng là ăn nói lung tung.
Khổng Đoan hừ lạnh một tiếng, Hướng Vệ Minh không dám nói nữa, chỉ sợ bị Trương Vệ Thanh phát hiện.
- Anh Trương, nếu như là anh của Diệp Phàm thì cũng là anh của Chính Phong tôi rồi.
Ngô Chính Phong vừa nghe lập tức vui mừng nhướng mày, trong lòng vui như cờ mở. Diệp Phàm có thể gọi nhân vật kia là anh, không biết là quan hệ thế nào.
Kỳ thật, Ngô Chính Phong quên đi vị trí của mình, tốt xấu gì thì cũng là phó chủ tịch cấp thành phố.
Tại Bắc Kinh thì cũng được coi như một nhân vật có tiếng rồi. Chẳng qua là vị trí này cũng do Diệp Phàm đẩy lên, tự nhiên trong lòng có chút gì đó tôn sùng hắn.
Diệp Phàm đương nhiên để cho anh ta tự giới thiệu một chút, Ngô Chính Phong đương nhiên rất quen rồi. Lại nói về Luyện Bình Sơn, Diệp Phàm có chút thản nhiên giới thiệu một chút.
Ngô Chính Phong đương nhiên là một người đại giảo hoạt rồi. Theo như lời giới thiệu của Diệp Phàm thì có thể cảm nhận được người này cũng không được chào đón lắm.
Cân nhắc một lát, có vẻ như mọi người đang nghiên cứu chuyện gì đó, và có vẻ như đồng chí Luyện Bình Sơn kia không đồng ý.
Cho nên, Ngô Chính Phong cũng ôn hòa với ông ta.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2605: Buổi tối tới thăm nhà họ Phượng.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Hơn thế nữa là muốn đi gọi điện cho Trương Vệ Thanh, còn như Luyện Bình Sơn thì người nhà ông Ngô không có hứng thú. Thậm chí Diệp Phàm cũng có thể cảm nhận thấy Luyện Bình Sơn có chút dao động.
Đoán chừng là Ngô Chính Phong vừa ló đầu đã khiến cho Luyện Bình Sơn liên tưởng đến một cái gì đó. Dù sao thì vị trí của Ngô Chính Phong ở thủ đô này cũng là một vị trí quan trọng.
Năm nay nhà ai mà bảo không có chuyện gì thì đến lúc rơi vào tay ai đó mới thật là phiền phức. Đương nhiên, ăn được bát cơm cũng phải vội vàng.
Trương Vệ Thanh có xe, lúc ra đi Diệp Phàm ngồi xe của Trương Vệ Thanh.
- Sao không, rõ ràng là không giải quyết thôi! Diệp Phàm tôi trước mặt anh ta không có gì phải phân vân, nhưng anh Trương thì sao? Đây, cũng quá tội, cái gì đây!
Vừa mới ổn định ngồi lên xe, Diệp Phàm đã tức giận mắng một câu.
- Đừng nóng, cậu ta không có thể diện cũng bình thường thôi. Người ta là Bộ trưởng rồi, chúng ta làm việc vặt vãnh này chỉ có thể bắc cầu trung gian thôi.
Thế nhưng, trong chuyện này xem chừng Luyện Sơn Bình rất kiên quyết. Tôi thấy trong chuyện này tới 80% là các anh đang đùa rồi, sau khi anh quay trở lại phải chuẩn bị để trong bất cứ tình huống nào mà không có con đường này cũng có thể thuyết phục được các cán bộ lãnh đạo của tập đoàn Viễn Đông tiếp tục dự án nhiệt điện mới được.
Nói đi nói lại cho tốn hơi, không nói cũng mất thời gian của anh. Dự án nhiệt điện của các anh không chờ được sao.
Việc này, anh Trương không làm được, thấy ngại. Nếu không, anh tới Kiều gia một chuyến xem sao?
Trương Vệ Thanh bình thản nói. Xem ra quan hệ với các đồng chí ở văn phòng Trung ương cũng không tồi.
- Bên đó tôi không đi.
Diệp Phàm lắc đầu , nhìn Trương Vệ Thanh một cái rồi nói:
- Tôi nghĩ rồi, tôi không nói nổi Luyện Sơn Bình.
Chẳng có quan hệ gì cả, dựa vào đâu mà anh ta muốn gác lại chuyện cao tốc Đồng Lãnh. Lại không muốn chi một đồng nào, chỉ phê duyệt một chút.
Đây rõ ràng là muốn làm khó tôi. Nếu người ta không nể tình như vậy, tôi nghĩ là không thể cho qua dễ dàng như vậy được.
- Người anh em, cậu lại thế rồi, hà tất phải lôi chuyện riêng tư vào. Có nhiều chuyện không phải đều thuận theo ý mình, đúng không?
Cậu cũng không thể nói là cả đời này tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết công bằng và xử lý ổn thỏa. Có rất nhiều chuyện làm không nổi. Điều này cũng cần phải nhìn vào năng lực của của bản thân chúng ta xem.
Có điều nếu không kịp thời thì sẽ phải từ bỏ những quyết định hoặc là thay đổi tư tưởng khác. Thực tại thì không nghĩ ra cách giải quyết tức là đã từ bỏ quyết định.
Không cần phải so đo với người khác một cách thái quá. Hơn nữa, Luyện Bình Sơn có thể từ vị trí Phó chủ tịch đã leo lên đảm nhiệm vị trí số hai trong Bộ giao thông vận tải.
Quan hệ của người này cũng khá là sâu rộng. Lúc này anh với cậu ta như trứng chọi đá, về căn bản thì anh vẫn chưa đạt tới được cấp bậc đó như cậu ta.
Kiều gia tuy nói là sẽ giúp đỡ cậu, nhưng không thể lúc nào cũng giúp đỡ được. Hơn nữa ông anh muốn nói với cậu những câu nói thật lòng.
Trước đây cậu với tôi cũng đã nói rồi, dường như là đôi lúc Kiều gia không quan tâm tới cậu. Mà cậu thì cũng lại không hay cầu cạnh Kiều gia.
Tôi biết người anh em có sức mạnh kiên cường, đã vậy rồi thì theo tôi chuyện này cứ tính như vậy đi.
Trương Vệ Thanh vội khuyên bảo. Hiểu được tính cách của Diệp Phàm.
- Nếu anh Trương đã nói vậy thì cứ vậy đi. Em sẽ sớm tạp hợp mọi người ở Đồng Lĩnh trực tiếp thương lượng, như vậy là mọi chuyện sẽ có chút thay đổi. Nói cách khác thì việc này không thể chần chừ được.
Diệp Phàm xuống xe và nói.
- Ôi......
Trương Vệ Thanh nhìn ra phía xa từ cửa sổ xe của Diệp Phàm, cau mày thở dài, nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện thoại cho Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Thứ trưởng Thiết ạ, tâm tình của Diệp Phàm xem ra không tốt như vậy.
Anh gọi điện nói chuyện với cậu ta đi, đôi cánh của cậu ta còn quá yếu mềm, có nhiều việc rắc rối không thể làm được, muốn làm được thì phải đợi khi nào đôi cánh của cậu ấy cứng cáp, khỏe mạnh, lúc ấy ra tay mới có hiệu quả đúng không? Tôi e là cậu ấy có tự mình làm thì cũng vẫn chưa thành thục, như vậy sẽ làm tổn thương chính bản thân đó.
- Ồ, chủ nhiệm Trương mau nói xem mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?
Thiết Chiêm Hùng vội hỏi. Thế là Trương Vệ Thanh lại nói lại mọi chuyện một lần nữa.
Không lâu sau, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng. Đương nhiên là ông Thiết cũng khuyên Diệp Phàm ngừng lại như suy nghĩ của Trương Vệ Thanh.
- Không được, chuyện này không thể kết thúc như vậy được. Tôi muốn điều tra xem vì sao Luyện Bình Sơn lại đâm cây kim vào Đồng Lĩnh chúng tôi?
Diệp Phàm bực tức nói.
- Không chừng người ta chỉ là giải quyết việc chung thôi, lẽ nào cậu muốn đưa ra yêu cầu cấp trên không được làm khó dễ cậu.
Cái đó cũng không nhất định. Đó là anh đang đứng trên góc độ của Đồng Lĩnh thì có thể là bộ phận quản lý cũng có cái khó của bộ phận quản lý, nhưng Bộ trưởng Luyện lại đứng trên góc độ cao hơn là cả nước.
Điểm xuất phát của các anh không giống nhau, phạm vi không giống thì cái nhìn cũng không giống. Anh phải thông cảm một chút. Huống hồ trước đó đã gặp được Tề Thiên.
Anh ấy cũng nói với tôi rồi, điều đáng quan tâm gần đây của cậu là phía bên Phong Châu mới phải. Người anh em, nếu như cậu cả ngày đều vướng mắc trong chuyện này thì thật là lãng phí thời gian rồi.
Nếu như mọi chuyện bên Phong Châu mà hỏng thì thật không thỏa đáng với cậu. Dù sao thì Đồng Lĩnh vẫn là do đồng chí La Khảm Thành đang chỉ đạo.
Cậu phải thuận theo ý của anh ấy mới phải. Nói cách khác, cho dù cậu có giải quyết được chuyện ở Đồng Lĩnh bên này nhưng sự nghiệp phía bên Phong Châu lại hỏng, thì dù cậu có làm tốt tới đâu cũng là công toi.
Trái lại không nhận được sự hưởng ứng của mọi người. Chúng ta làm việc phải biết chọn thời điểm mấu chốt mà làm mới được, những chuyện mà lãng phí sức lực thì nên làm ít đi một chút.
Tôi biết người anh em là người toàn tâm toàn ý vì nhân dân, nhưng phải trên cơ sở không làm tổn thương bản thân mình thì mới có thể làm mọi chuyện chứ đúng không?
Bằng không, đến cuối cùng lại làm cho mình trở thành mặt xám mày tro, như vậy làm sao có thể vì dân mà lo liệu được, đúng không?
Có đôi khi cần phải biến báo, biến báo kỳ thực cũng là một thái độ mà cuộc sống này cần phải thỏa hiệp. Là người ai lại chưa từng thỏa hiệp, thỏa hiệp không có nghĩa là nhận thua đúng không?
Mà là có một thái độ khác cùng với một phương thức sinh tồn khác.
Thiết Chiêm Hùng tận tình khuyên bảo.
- Anh Thiết yên tâm, bên Phong Châu e sẽ hết sức chú tâm. Mấy bữa nữa tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sẽ tới đây rồi.
Thế nhưng dự án cao tốc chẳng phải là vấn đề tranh cãi sao. Một khi dự án cao tốc đóng tại Đồng Lĩnh thì nó sẽ mang lại nhiều lợi ích cho mấy triệu dân Đồng Lĩnh.
Mà đường cao tốc cũng kéo theo sự phát triển nền kinh tế Đồng Lĩnh. Cơ hội này rất khó có được, bởi vì phía bên đầu tư, bị vướng mắc chuyện xét duyệt trên Bộ Giao thông.
Tôi nói rồi, hễ là chuyện có lợi cho dân chúng tôi nhất định sẽ làm. Ai muốn ngăn cản tôi. Nếu như Luyện Bình Sơn không nể tình như vậy thì tôi phải làm đến cùng.
Anh Thiết cũng không cần phải khuyên tôi, việc này tôi đã quyết. Không thì anh hãy giúp tôi nghe ngóng chuyện của anh ta đi.
Tôi không tin anh ta có thể dùng tay che trời được.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Vậy được rồi, tôi đi tìm hiểu chuyện của anh ta. Khi có tin tức sẽ lập tức gọi điện cho cậu. Ôi, người anh em, tôi không nói nữa.
Nếu cậu đã quyết định thì chúng ta cùng đấu lại Luyện Bình Sơn. Lão già này cũng quá là kiêu ngạo. Rõ ràng là muốn làm khó dễ các cậu.
Tôi cũng cảm thấy có người đang đùa giỡn cậu. Nếu thực có người như vậy thì không thể nương tay được.
Có người muốn mở võ đài ra cho chúng ta, chúng ta không thể không lên võ đài được. Sống trên đời gặp người này phải đấu một cách ngay thẳng.
Ha ha ha....
Thiết Chiêm Hùng về sau lại nói rất hăng hái, cười rất khí phách.
Bởi nếu Diệp Phàm đã quyết định, Thiết Chiêm Hùng là một trong những người anh em của hắn, đương nhiên cũng phải ra sức giúp đỡ rồi.
Điều này gọi là gì nhỉ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn muốn đi tới Phượng gia một chuyến. Hơn nữa cũng đã lâu không tới rồi. Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, bây giờ tới thăm hỏi cũng không quá muộn, thế nên hắn đã xách hai bình rượu đi thẳng tới nhà họ Phượng.
Bởi ông Phượng giữ chức vụ hết sức quan trọng trong bộ máy nhà nước, lại từng là một trong những ông trùm lớn. Tuy là hiện đã về hưu, nhưng lại sinh hoạt nhàn nhã tại khu biệt thự phía tây nước cộng hòa.
Nơi này canh giữ rất nghiêm ngặt, tuy là vào được đó khá là khó khăn nhưng Diệp Phàm tự khắc có cách.
Hắn đương nhiên là gọi điện cho Phượng Khuynh Thành rồi. Không ngờ là cô nàng này vừa nghe điện đã nhanh miệng nói:
- May quá, anh mau tới đây đi.
- Xảy ra chuyện gì rồi phải không?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
- Vừa rồi ông nội đi leo núi bị tảng đá rơi vào, anh biết đấy, chân của ông trước đây đã có bệnh, sau khi chữa trị thì đã tốt hơn nhiều rồi. Nhưng mà bây giờ bị đá rơi vào chân lại bắt đầu đau trở lại, khá là nghiêm trọng.
Phượng Khuynh Thành lo lắng nói.
- Sao còn không đưa đi viện quân y chứ?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Ông nội nói là vô dụng, vẫn còn nói rằng chân của ông đã sớm chữa khỏi rồi. Mọi người trong nhà đều khuyên, tính tình ông đúng là bướng bỉnh, không chịu đi bệnh viện. Anh nói xem có cách gì không?
Phượng Khuynh Thành nói.
Vừa mới đến cổng chính, đang chuẩn bị nói với cảnh sát vũ trang gác cổng thì nhìn thấy anh trai của Phượng Khuynh Thành là Phượng Cương, thì ra là Tiểu Đoàn trưởng ở chiến doanh quân khu đặc biệt.
Sau khi làm thủ tục chào hỏi với người cảnh vệ, anh ta trực tiếp tiếp đón Diệp Phàm vào trong. Người này trước kia khá là kiêu ngạo, hơn nữa lại có lòng thù địch với Diệp Phàm.
Hiện tại chắc cũng là do bệnh tình của ông nội mà thay đổi thái độ với Diệp Phàm.
Đi vào khu biệt thự Tây viên, phát hiện ra cha của Phượng Khuynh Thành, ông Phượng Húc Quốc đang đứng ở con đường rải đá trước lối đi vào biệt thự, vẻ mặt trang trọng.
Vừa thấy vậy, Diệp Phàm đương nhiên không dám kiêu ngạo. Đúng lúc định mở miệng chào thì không ngờ Phượng Húc Quốc lại đưa tay ra chào hỏi trước:
- Trợ lý Diệp đúng là ngày càng có phong thái rồi.
- Ha ha, điều này đâu thể sánh bằng Bộ trưởng Phượng được. Vị trí bây giờ của Bộ trưởng Phượng cao như vậy, Diệp Phàm tôi sao có thể bằng được.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng tự nhủ nếu không phải ông Phượng bị bệnh thì cậu quý tử của Thứ trưởng bộ Tài chính như ông đây mà ở nhà chăm sóc bố mới là lạ.
- Trợ lý Diệp quá khiêm tốn rồi, ở tuổi này của anh, số người có thể ngồi vào vị trí trợ lý Chủ tịch tỉnh, TQ đâu có mấy người? Tôi thấy không có nhiều người đâu, cho dù có là nhà quyền quý, có anh em họ hàng làm trong ngành, cũng không thể có được vị trí này một cách nhanh chóng như vậy.
Bộ trưởng Phượng cười nói, hai người bước vào đại sảnh.
Thấy ông Phượng nằm nghiêng trên một cái ghế được thiết kế đặc biệt có thể đong đưa được, còn người ngồi bên sô pha kia là Phượng Triều Phong, người đang cầm lái con thuyền Phượng gia.
Diệp Phàm cũng rất ít tiếp xúc với Phượng Triều Phong. Mấy năm về trước, năm đó khi mà huyện Ma Xuyên thực hiện xây dựng đường quốc lộ Thiên Xa, Phượng Triều Phong vẫn còn giữ chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh An Đông.
Mà biên giới các huyện của tỉnh An Đông tiếp giáp với Ma Xuyên, vì vậy do chuyện con đường quốc lộ mà liên kết với ông ta.
Mặc dù như thế, hai người cũng chỉ gặp mặt nhau hai lần giải quyết việc chung, về căn bản là không có quan hệ gì.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Thấy Diệp Phàm đi vào Phượng Triều Phong không đứng lên, chỉ có gật đầu coi như chào hỏi.
- Tới rồi hả?
Ông Phượng mở mắt ra, liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
- Chào ông Phượng, tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm cung kính chào hỏi, hắn có vẻ khá tôn trọng ông Phượng.
Dù sao, trước kia ông Phượng cũng đã giúp hắn nhiều. Mà từ huyện Ngư Dương đến huyện Ma Xuyên là một bước ngoặt lớn trong đời của Diệp Phàm.
Năm đó ở đập nước Thiên Thủy đã vô tình khiến ông Phượng để ý tới lúc hắn đang rảnh rỗi ngồi tán gẫu, do vậy mà khi nhìn thấy Diệp Phàm ông đã gật đầu chào.
Lúc đó vị trí Bí thư của Đức Bình là Trương Thế Thành là do ông Phượng gật đầu đồng ý. Bởi vậy Diệp Phàm mới có cơ hội được thăng chức từ vị trí Phó chủ tịch huyện lên chức Chủ tịch huyện Ma Xuyên.
Tuy nói rằng huyện Ma Xuyên lúc đó có hai vị đàm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện, một đã chết, một bị bệnh thần kinh đã được chuyển tới phần mộ của chủ tịch huyện, nhưng mà đối với Diệp Phàm mà nói lại là mảnh đất khởi nghiệp chân chính của cậu ấy. Vậy nên ông Phượng xem Diệp Phàm như người dẫn đường rồi.
- Được rồi, được rồi, đã nhiều năm rồi nhỉ. Cậu cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi nhỉ. Các cậu đều đã trưởng thành hơn rất nhiều còn tôi lại già đi rồi. Bây giờ không hay rồi, đi leo núi lần này lại làm thành ra thế này. Thật là càng già càng vô dụng, tuổi trẻ thật là tốt...
Ông Phượng cười cười.
- Ông Phượng không thể nói vậy được, người đụng phải hòn đá sưng thịt lên, nào có thể chịu được. Tôi thấy ông Phượng vẫn chưa già mà tinh thần thì vẫn còn nhanh nhẹn. Nói cách khác sao có thể so sánh với hòn đá được chứ?
Diệp Phàm nói thổi phồng lên.
- Ha ha, tiểu tử nhà cậu giờ cũng đã học được cách nịnh hót rồi hả? Đúng là cái chân của lão già ta vẫn muốn so tài cùng hòn đá. Đó chẳng phải là muốn lão già ta sớm đến núi Bát Bảo trình diện sao.
Ông Phượng cười sang sảng, khiến Diệp Phàm nhớ lại cái bóng dáng của ông Phượng năm đó ở đập Thiên Thủy.
- Ông Phượng cũng không phải là ngựa.
Diệp Phàm nói đùa.
- Hừ, cậu dám nói ông nội tôi là ngựa sao? Vậy ta đây không phải là ngựa con sao?
Phượng Khuynh Thành bất mãn nói, anh ta còn trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Được rồi Khuynh Thành, để cho Diệp Phàm nói chuyện với ông nội đi.
Phượng Triều khoát tay áo.
Diệp Phàm cũng tiến đến gần bên ông Phượng kiểm tra một cách chuyên tâm rồi đứng lên, phát hiện rằng từ đùi bên phải nhìn lên trên cũng không có vết thương gì rõ ràng, ví như sung huyết, tím bầm hay vết thương ngoài da.
- Thưa ông Phượng, những vết thương ngoài này nhìn qua có vẻ không có gì, có khi nào là bị thương trong kinh mạch và nội bên trong cơ thể?
Diệp Phàm nói.
- Không thể nào không có, trợ lý Diệp hãy xem kỹ lại xem. Hòn đá to như vậy lăn phải chân lẽ nào bên ngoài lại không sao.
Đáng tiếc là người già thì lại không chịu đi tới bệnh viện. Trợ lý Diệp xem xem. Có điều là lẽ nào trước kia trợ lý Diệp sau khi tốt nghiệp ngành y khoa rồi chuyển sang công tác chính phủ sao?
Lúc này, một người trung niên đứng bên cạnh ông Phượng, đó chính là thầy thuốc của ông Phượng, tên là Trương Hữu Thành. Kỳ thật anh ta chính là chuyên gia của cục y tế trung ương.
Lúc Trương Hữu Thành nói những lời này thì khẩu khí có vẻ hơi xung, Diệp Phàm hiểu. Chân của ông Phượng bị thương như vậy, căn bản là do Trương Hữu Thành không biết xem bệnh.
Hắn thấy Phượng gia đối xử với Diệp Phàm khách khí như vậy, cảm thấy như có người đang muốn cướp bát cơm của mình nên tự nhiên thấy không thoải mái.
- Y học lớn sao, không hề có. Tôi vốn học quản lý kinh tế, tốt nghiệp đại học Hải Giang.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Hữu Thành một cái, khẽ lắc đầu.
- Không phải tốt nghiệp trường y khoa lớn, cậu không thể tùy tiện xem bệnh cho ông Phượng được.
Trương Hữu Thành vòng người qua ông Phượng, nói:
- Thủ trưởng, tôi nghĩ ông nên lập tức đi đến bệnh viện quân y kiểm tra toàn diện một lượt.
Cái chân này trước đó đã từng có bệnh. Sau này tuy nói là khỏi rồi nhưng sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đến lúc đó e là sẽ phiền toái hơn đấy.
Hơn nữa, đồng chí trợ lý Diệp này lại không thể xem chân cho ông.
Nếu có chứng nhận thầy lang thì cũng cần thông qua sự phê duyệt của cục y tế dưới sự giám sát chỉ đạo của các chuyên gia mới được.
Bằng không trách nhiệm này, tiểu Trương tôi không dám nhận.
- Không vấn đề gì! Việc này tôi quyết định rồi, anh không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Hơn nữa, đỉnh núi còn hướng về thủ đô, các cậu đều có thể chứng minh. Tiểu Trương cậu không cần lo lắng điều gì cả.
Không thể tưởng được ông Phượng cũng khoát tay áo, liếc mắt nhìn Trương Hữu Thành một cái. Thản nhiên cười nói:
- Tiểu Trương, cậu có lẽ vẫn không hiểu. Cái bệnh ở chân tôi trước đây Diệp Phàm đã chữa khỏi. Vì vậy, tôi chỉ tin Diệp Phàm.
Không thể ngờ được ông Phượng lại tôn sùng Diệp Phàm như thế, Trương Hữu Thành còn có thể nói được gì. Anh ta có vẻ ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Không ngờ rằng trợ lý Diệp còn là một người tài ba, thật sự là bất ngờ đó.
Vậy thì mời anh Diệp kiểm tra một lượt cho thủ trưởng, nếu không được thì xin sớm nói ra, không nên kéo dài tình trạng bệnh của thủ trưởng.
Bằng không trách nhiệm này bất luận là ai cũng không gánh nổi.
Trương Hữu Thành lại lấy trách nhiệm để hù dọa Diệp Phàm, Diệp Phàm chỉ hơi bực mình, liếc nhìn Trương Hữu Đông một cái, cười giả tạo:
- Nếu các anh có thể chữa khỏi bệnh của ông Phượng thì vẫn cần tới thầy lang ta đây sao?
Chữa không khỏi thì không cần tới thầy lang ta. Không được ồn ào ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi lúc xem bệnh, xem bệnh này, tâm tình cũng có ảnh hưởng lớn.
Tâm tình mà không yên thì không chính xác được, đặc biệt là xem bệnh này, người bình thường thì tâm lý đều rất lo lắng. Tôi cũng có chút thiếu tự tin, anh đừng có mà làm loạn thêm nữa. Bằng không chân này có mềm nhũn ra thì tôi cũng không có cách nào xem được bệnh cho ông Phượng đâu?
Diệp Phàm nói lời này ra nhưng thực ra là có ý giáo huấn.
- Diệp Phàm, cậu nói những lời này là không đúng rồi. Người ta nói nghiệp thuật cũng có chuyên môn, bác sĩ của cục y tế cũng không thể nào mà cái gì cũng biết được, đúng không?
Người chứ không phải thần tiên mà cứ vẩy cái thứ nước tiên vào là bệnh gì cũng chữa khỏi được. Trợ lý Diệp à, anh đúng là kiểu người này rồi.
Cho dù là kiểu người này cũng không thể nói rằng các chuyên gia của cục y tế là không giỏi. Họ đều là những người kiệt xuất nhất trong giới y học của nước cộng hòa.
Đồng chí nào mà đi ra ngoài đều là những nhân vật có khả năng chuyên về một mặt nào đó. Huống hồ tôi chỉ là bác sĩ chuyên chức chăm lo sức khỏe cho ông Phượng đang nhắc nhở cậu. Đây là trách nhiệm của tôi.
Trương Hữu Thành có thể là hơi quá.
- Được rồi, đều là những người trước đây đã từng chữa trị cho tôi, nhưng mà đau đớn đã mấy chục năm rồi. Phải học hỏi nhiều hơn mới phải, chữa trị không tốt thì chớ có giở tư cách ra.
Ở đây, tất cả đều lấy thực lực để chỉ trích nhau. Chúng ta chú ý phải khiêm tốn, thành thật chứ không phải nói qua loa hồ đồ vài câu, như vậy chẳng ra sao cả.
Không ngờ Phượng Triều Phong đột nhiên nhíu mày, xem ra ông cũng cảm thấy Trương Hữu Thành hơi quá.
Vậy nên ông trực tiếp phê bình luôn. Trương Hữu Thành lập tức đỏ mặt lên, ấp úng nói:
- Ủy viên Phượng nói đúng, Hữu Thành sẽ học tập trợ lý Diệp. Tôi không có ý gì cả, chỉ là mong cho chân của thủ trưởng chóng khỏi thôi.
- Ha ha, anh Trương, ý tứ của anh tôi hiểu rồi. Mấy năm gần đây anh Trương vẫn luôn cực khổ chăm lo cho tôi.
Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm tuy là không phải tốt nghiệp trường y khoa lớn, thậm chí là chưa từng làm công việc chữa bệnh bao giờ.
Nhưng nghe nói trước kia cậu đã theo một vị lang trung học hỏi về thuật chữa bệnh bằng dược thảo. Cái thuật y học thảo dược này cả TQ chúng ta chỉ mỗi hắn biết.
Hiện nay đã bị y học phương Tây xâm nhập, tuy là Đông y có phần mềm dẻo. Nhưng mà đất nước chúng ta bây giờ chằng phải đang phát triển Đông y sao.
Hơn nữa Đông y cũng có nhiều cái hay. Ví như, không giống thuốc tây nhưng có tác dụng phụ tương đối lớn.
Mà thuốc Đông y lại có xu hướng thiên nhiên. Vậy nên, tiểu Trương ạ, trong việc chữa trị cái chân của tôi, cậu cần phải học tập Diệp Phàm ở phương diện này.
Chờ xem Diệp Phàm chữa trị cho tôi như thế nào. Người ta bây giờ đã là chủ tịch tỉnh Đồng Lĩnh rồi, không thể ngày nào cũng chạy tới đây xem bệnh cho tôi được.
Vậy nên cậu hãy học hỏi một chút, nếu như có thể dùng được thì có phải là sẽ đỡ làm phiền tới đồng chí Diệp Phàm không.
Ông Phượng nói ra những lời này dường như là có ý muốn Trương Hữu Thành bái Diệp Phàm là sư phụ.
Trương Hữu Thành cũng không dại gì, đương nhiên cũng hiểu ra ý tứ này của ông Phượng. Anh ta càng đỏ mặt, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, ấp úng:
- Tôi sẽ khiêm tốn thỉnh giáo trợ lý Diệp cụ thể về cách chữa trị cho chân của thủ trưởng. Tới lúc đó mong trợ lý Diệp hãy chỉ bảo, cũng là vì chân của thủ trưởng, đúng không?
- Ha ha, đương nhiên rồi. Chỉ cần chuyên gia Trương có lòng. Tuy nhiên tôi vẫn phải nhắc nhở chuyên gia Trương rằng, tay nghề của tôi e là anh rất khó học nổi. Nhưng mà chỉ cần học qua một chút ngoài da cũng được. Bí mật trong ngành tôi không tiết lộ được. Điều này cứ coi như là bí mật của tôi đi.
Diệp Phàm vừa nói vừa dùng nội công thăm dò vào bên trong đùi của ông Phượng.
Lần này có chút kỳ lạ, kinh mạch của ông Phượng đúng là không bị tổn thương gì. Ngoài da và kinh mạch đều ổn, vậy tại sao ông Phượng lại cảm thấy chân không ổn? Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
Hắn nhắm mắt từ từ cảm nhận, nội khí cũng đang rất tuần hoàn. Sau khi kiểm tra tuần hoàn kinh mạch của ông Phượng xong cũng không phát hiện ra điều gì.
Thật là kỳ lạ, không có bất kỳ vết thương nào tại sao lại có thể cảm thấy đau được. Vết thương đau nhức này là ở đâu?
Diệp Phàm thầm mở trong lòng, sau đó lại dùng nội lực đánh mạnh vào xương cốt của ông Phượng, vẫn không phát hiện ra điều gì.
Một suy nghĩ mạnh dạn hình thành trong đầu Diệp Phàm —— lẽ nào ông Phượng đang giả bệnh?
Vì sao lại giả bệnh?
- Ai, tôi biết là không vội được. Người đã già, chân phải này cũng là bệnh cũ, gần đây cảm thấy không biết chân phải có phải bị ung thư không. Đụng phải hòn đá đau muốn chết, bây giờ cảm giác càng ngày càng đau. Xem ra hòn đá kia chính là nguyên nhân dẫn đến ung thư đó.
Ông Phượng nhíu mày, vẻ mặt thống khổ nói:
- Diệp Phàm, cậu không cần xem lại nữa. Tôi già rồi, sớm muộn gì thì cũng phải tới núi Bát Bảo, tôi không sao đâu.
- Có phải là Diệp Phàm vừa mới kiểm tra đã làm ông đau phải không?
Trương Hữu Thành cho rằng bắt được cơ hội, vẻ mặt lập tức thân thiết nói.
- Không biết chữa trị thì đừng chữa trị, ngay cả văn bằng y khoa cũng không có, cũng không có tới bệnh viện, mà học qua lang băm giang hồ thì có thể có giá trị gì.
Ông nội, đừng do dự nữa, tới bệnh viện cho tổ chức chuyên gia kiểm tra. Bây giờ đã đau đớn như vậy là nghiêm trọng rồi, không chữa trị kịp thời thì không chừng tới lúc phiền toái lắm.
Lúc này, người thanh niên ngồi bên cạnh Phượng Triều Phong hừ một tiếng lạnh lùng.
- Đúng vậy ông ạ, Chí Thiên nói không sai, phải chữa trị đúng lúc mới có hiệu quả. Chân ông đã như vậy thì không thể kéo dài thời gian nữa, kéo dài chỉ sợ là sinh thêm bệnh. Có nhiều bệnh có thể có biến đổi.
Phượng Triều Phong cũng vội vã nói.
- Ha ha, bệnh của ông Phượng có chút kỳ lạ. Không việc gì đâu, nghỉ ngơi một chút.....
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Chữa cái gì mà chữa, nội trong vòng vài ngày nữa tôi sẽ không chết đâu. Vẫn là Diệp Phàm nói đúng, chân tôi bị ung thư đương nhiên rất kỳ lạ rồi.
Không thì, ung thư là cái gì.
Ông Phượng hừ một tiếng, sau đó liếc nhìn Phượng Chí Thiên một cái với vẻ u buồn, nói:
- Thật đáng tiếc, vẫn muốn có đứa cháu.
Đến bây giờ không ngờ vẫn không thể nhìn thấy đứa cháu chào đời. Các anh, cũng không hăng hái tranh giành rồi.
Chẳng lẽ thật muốn hai chân lão già tôi đạp một cái đến núi Bát Bảo vẫn không nhìn thấy cháu trai sao?
Đôi mắt chim ưng Diệp Phàm phát hiện, lúc ông Phượng nói ra những lời này hai mắt ông nhìn chằm chằm vào con trai cả của Phượng Triều Phong là Phượng Chí Thiên.
Thầm nghĩ cũng lạ, những lời nói này của ông Phượng có ý gì, giống như muốn con cháu sớm lập gia đình.
Hay là, nếu như ông Phượng giả bệnh, đây chẳng phải là trò chơi vải thưa che mắt thánh sao, điều này hoàn toàn là giả dối không ngờ ông Phượng lại đưa ra quân bài giả bệnh.
Tuy nhiên, giống nhưng lại không giống. Lấy sự uy tín của ông Phượng trong Phượng gia, việc hôn nhân của con cái vẫn là do ông ấy định đoạt. Cần gì phải chơi trò chơi này để ép con cháu kết hôn.
- Chí Thiên, ngày lễ quốc tế lao động này nghỉ mấy ngày sao lại không đưa Ngọc Linh về nhà chơi?
Phượng Triều Phong liếc nhìn đứa con một cái hỏi:
- Cô ấy nhiều việc, không rảnh.
Phượng Chí Thiên nói ngay. Tuy nhiên, Diệp Phàm dò xét thấy lời nói của người này không phải là lời nói thật.
Bởi vì khi nói những lời này khí trong cơ thể không thể nào ổn định được, nói rõ ra thì trong lòng người này không bình tĩnh.
- Anh, anh nói dối.
Không thể ngờ được Phượng Khuynh Thành lại đột nhiên hừ nói ra:
- Em gái, đừng nói lung tung, anh nói dối khi nào chứ?
Phượng Chí thiên có vẻ hơi tức giận nhìn em gái hừ nói:
- Ồ. Nói dối, Khuynh Thành, con nói Chí Thiến nói dối cái gì? Không sao, can đảm nói ra, nếu nó thực sự nói dối để xem ta trị nó thế nào?
Khuôn mặt Phượng Triều Phong biểu cảm hỏi:
- Hôm trước chị Ngọc Linh gọi điện cho con, nói là rảnh rỗi gọi con cùng chị ấy đi dạo phố đi. Con nói bảo anh ấy, chị Ngọc Linh nói anh không rảnh. Sau đó con và chị ấy đi dạo cả nửa ngày. Nhưng, dường như trong lòng chị Ngọc Linh có chuyện gì đó. Vẫn rầu rĩ không vui. Con hỏi chị ấy cũng không nói, Con nghĩ, có phải anh ức hiếp chị ấy khiến chị ấy buồn không.
Phượng Khuynh Thành nói:
- Chí Thiên, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, con và Ngọc Linh có mâu thuẫn gì sao?
Phượng Triều Phong nhìn chằm chằm đứa con hỏi:
Đồng Ngọc Linh này là con gái của Phó tư lệnh không quân đệ nhất Đồng Hải, Đồng gia cũng là một trong số đại gia ở nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Mấy người anh em đều đang giữ chức vị quan trọng trong quân đội. Cho nên, Đổng Ngọc Linh tuyệt đối là con gái của nhà quyền thế rồi.
Mà Phượng gia về cơ bản là một gia đình quyền thế trong quân đội, phải thực sự nâng đỡ Phượng gia thậm chí là đi sâu hơn nữa. Không có quân đội ủng hộ tuyệt đối không có khả năng.
Thường thường cũng giống như như tất cả các nhà chính trị mọi người đều sẽ chọn cả hai bên kết hợp lại với nhau. Kết hợp hình thức liên minh hoặc hình thức ăn hỏi để củng cố địa vị chính trị trong quân đội.
Loại hình thức này cũng gặp không ít ở những nhà quyền quý.
- Không phải, gần đây trong lòng cô ấy không được vui. Cho nên không muốn tới đây.
Phượng Chí Thiên nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Là trong lòng cô ấy không vui hay là trong lòng con không vui? Chí Thiên. Đừng có đứng ở đây mà giở trò bịp bợm trước mặt lão già này. Nhanh nói thật ra không thì bảo.
Ông Phượng đột nhiên tức giận. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn cháu trai.
- Ông nội, cháu thật không có gì để nói. Việc này sao có thể nói ra được, phức tạp lắm.
Phượng Chí Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ý là có người ngoài khó mà nói ra được.
- Ông Phượng, ủy viên Phượng, trưởng ban Phượng…Muộn rồi, tôi xin cáo từ.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng nhìn ra. Lập tức đề xuất cáo từ.
- Hữu Thành về trước, Diệp Phàm ở lại. Diệp Phàm là người có khả năng chữa được bệnh kỳ lạ này. Trước đây đã châm cứu vào chân cho tôi cũng khỏi được mấy năm bệnh không tái phát.
Không để cho hắn chữa bệnh thì bệnh của tôi có khỏi được hơn một năm nay không. Chính là khoảng thời gian này tôi hi vọng có thể bế cháu trai của Phượng gia chúng ta.
Ông Phượng nói. Trương Hữu Thành tự nhiên biết đường cáo từ trước.
Mà Diệp Phàm đành ngồi bên cạnh làm khách nghe thôi.
- Bây giờ nói đi, cháu và Ngọc Linh rốt cuộc sao lại như thế?
Ông Phượng nhìn đứa cháu Phượng Chí Thiên nói:
- Điều này. Em gái, hắn giống như bạn tốt của em vậy. Như vậy đi, em dẫn hắn tới phòng khách nghỉ ngơi một lát đi.
Phượng Chí Thiên vẫn không muốn Diệp Phàm nghe. Cho nên nói với Phượng Khuynh Thành:
- Không sao, hắn có thể nghe một chút cũng được.
Không thể tin được ông Phượng lại có thể khoát tay, Phượng Chí Thiên còn có thể nói được gì nữa, anh ta trầm ngâm một lát, có chút chua xót nói:
- Ông, cháu biết ông có ý kiến với cháu.
Chí Thiên cháu tuy tính tình có bướng bỉnh một chút, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi chuyện đấy. Cũng không giống như những gì mọi người đang nghĩ là Phượng Chí Thiên cháu thay lòng hay đã tìm được người khác rồi.
Điều này tuyệt đối không thể xảy ra, cháu và Ngọc Linh cũng đã biết nhau lâu rồi, năm nay vốn đã nói đến chuyện kết hôn đấy. Tuy nhiên, trong chuyện này có chút chuyện xảy ra.
Phượng Chí Thiên nói đến đây dường như giống như khó có thể mở lời tiếp, đầu cúi xuống. Thật lâu sau đó mới nói thêm:
- Kỳ thật, việc này, nói như thế nào đây, cháu thực sự rất ngại nói ra.
- Không có gì phải xấu hổ, có phải là bệnh nan y khó nói không. Vậy thì càng phải nói ra rồi, có bệnh thì phải nhanh chóng chữa khỏi mới được.
Mắt ông Phượng như hỏa nhãn kim tinh, năng lực hiểu thấu lòng người chính là nể phục Diệp Phàm.
Quả nhiên, Phượng Chí Thiên thở dài, mặt buồn bực nói:
- Đúng vậy, ông nói đúng rồi. Ngọc Linh thật sự có bệnh.
- Chị dâu bị bệnh gì?
Phượng Khuynh Thành không thể kìm nổi thốt ra hỏi:
- Em cùng cô ấy đi dạo không cảm nhận được cô ấy đi rất chậm sao, hơn nữa, đi không lâu sao đó cô ấy sẽ nhíu mày, bộ dạng giống như rất đau khổ sao?
Phượng Chí Thiên hỏi:
Phượng khuynh Thành ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gật đầu nói:
- Đúng là bộ dạng đấy, lúc đấy em cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi cô ấy có phải gần đây làm việc nhiều nên mệt không và bảo cô ấy về sớm nghỉ ngơi một chút.
Tuy nhiên, chị dâu nói muốn đi thêm một chút, hơn nữa lúc đấy còn nói một câu sợ không còn cơ hội nữa rồi.
Lúc đấy em cảm thấy rất buồn cười, cười khanh khách nói điều này sao có thể, cho dù chị dâu kết hôn với anh thì nhiều nhất cũng là khoảng thời gian ngắn sinh em bé đi lại gặp khó khăn một chút.
Như vậy có làm sao đâu, thời gian ngắn đấy cũng tốt, sao có thể nói là không có cơ hội đi nữa hả?
- Ôi, em không biết chân tướng sự việc rồi. Sau khi Ngọc Linh đi Lý Giang du ngoạn trở về cảm thấy cơ thể không được khỏe.
Sau khi đi kiểm tra, bệnh viện cũng không tìm ra được bệnh gì. Tuy nhiên, Ngọc Linh cảm thấy ngày càng khó chịu.
Hơn nữa, hai đùi cô ấy giống như truyền dịch ngày càng trầm trọng. Lúc mới bị còn tưởng do chơi mệt nên mới như vậy, sau đó cảm thấy không phải như vậy.
Theo thời gian hai đùi cô ấy ngày càng trầm trọng. Ngọc Linh nói dường như mỗi khi nâng chân lên cảm thấy đau đớn vô cùng.
Hơn nữa ngày càng nghiêm trọng. Ngọc Linh nói, nếu cứ tiếp tục thế này đoán không chừng một thời gian ngắn sau không thể nâng nổi chân lên được nữa, cô ấy cảm thấy thế.
Ngọc Linh nghi ngờ có phải chân của cô ấy bị ung thư hay không. Tuy nhiên, bệnh viện kiểm tra lại vẫn nói không có bệnh.
Nhưng thật ra việc này rất kỳ lạ. Sau đó, chú Đồng mời chuyên gia từ bệnh viện quân đội tới khám cho cô ấy, tuy nói không kiểm tra ra được bệnh gì.
Nhưng các chuyên gia phỏng đoán, đoán chừng cần phải thay tế bào hoặc sương chân. Nếu cứ tiếp tục thế này khả năng phải cắt chân.
Nói cách khác chỉ sợ tế bảo ung thư hoại tử sẽ chuyển dời khắp cơ thể như thế sẽ nguy hiểm cho tính mạng. Ngọc Linh nói chúng cháu duyện phận đã hết, hy vọng cháu đời này có thể tìm được một người con gái tốt kết hôn. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Ngọc Linh vẫn đang tìm bạn gái cho cháu. Cháu đương nhiên không chịu, Ngọc Linh liền tức giận, khóc.
Ông, ông nói xem, việc này bảo cháu phải làm sao. Cháu thật sự không biết làm gì, trong khoảng thời gian này, trong lòng cháu cảm thấy rất khó chịu.
Phượng Chí Thiên nói đến đây nghẹn ngào không nói thành lời.
Mà nước mắt sớm đã lăn dài trên hai má Phượng Khuynh Thành rồi, khóc ròng nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Trong phòng trầm mặc một lúc, ngay cả ông Phượng cũng đang trầm ngâm không biết đang nghĩ cái gì?
Diệp Phàm chép miệng, tuy nhiên, ngẫm nghĩ một lúc cũng không nói gì. Tuy nhiên, động tác này của hắn đã bị ông Phượng nhìn thấy rồi, hỏi:
- Diệp Phàm, có điều gì thì nói ra đi. Anh đến đây cũng nhiều lần rồi. Lại là bạn thân của Phượng Khuynh Thành đừng làm như người xa lạ nữa. Hơn nữa, tôi cũng biết là cháu cũng có chút phương pháp phi thường đấy.
- Nếu chuyên gia khám đều không tìm ra nguyên nhân gì, hơn nữa các chuyên gia trong bệnh viện quân đội sau khi kiểm tra cũng nói như vậy. Cháu nghĩ, ngược lại có phải có nguyên nhân khác gây ra khiến cho các chuyên gia kiểm tra cũng không ra kết quả?
Diệp Phàm hỏi:
- Nực cười, chuyên gia trong bệnh viện quân đội đều là người có tay nghề cao. Cho dù là có nguyên nhân khác tuyệt đối cũng có thể kiểm tra ra được. Các chuyên gia không kiểm tra được chẳng lẽ anh kiểm tra ra?
Phượng Chí Thiên lạnh lùng hừ nói, tự nhiên đúng là đồng chí Diệp Phàm không nhìn thấy rồi.
- Tôi thấy chưa chắc, bọn họ không thể tìm ra bệnh cũng không có nghĩa là tôi cũng không thể tìm ra. Giống như bệnh của ông Phượng mà nói, nếu như theo như lời tôi nói không sai….
Diệp Phàm nói đến đây nhìn ông Phượng.
- Cháu không cần phải ngại, nói đi.
Ông Phượng khích lệ nói:
- Ông Phượng thật sự không có bệnh, Diệp Phàm cháu nói thật có được không?
Diệp Phàm rõ ràng cũng kiên trì nói rõ ra rồi.
- Ha ha ha…
Ông Phượng đột nhiên mỉm cười, chỉ hai cái vào Diệp Phàm, nói:
- Diệp Phàm cháu, thật đúng là lợi hại, tôi thật sự không có bệnh.
Cháu nói đúng, ta đây giả vờ bị bệnh. Nguyên nhân cũng là muốn nhanh thấy Ngọc Linh và Chí Thiên kết hôn.
Ta đã già rồi, chỉ muốn có cháu bế. Tuy nhiên, các chuyên gia cũng không kiểm tra ra Diệp Phàm cháu làm sao mà kiểm tra được?
- Điều này, do cháu đoán đấy.
Vẻ mặt Diệp Phàm giả vờ xin lỗi xoa đầu một chút.
- Đoán!
Ông Phượng nói thầm một câu, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.
- Như vậy, trợ lý Diệp, anh có thể đoán đúng bệnh của ông, vậy dứt khoát phải gọi Ngọc Linh đến đây để anh kiểm tra môt chút. Không chừng cũng có thể đoán đúng, nếu chẳng may đoán đúng thì đây không phải là buôn bán lời hay sao.
Phượng Khuynh Thành vội vàng nói:
- Điều này có giống như có chút thỏa đáng không?
Phượng Chí Thiên do dự một chút nói:
- Anh, anh có yêu chị Ngọc Linh hay không?
Phượng Khuynh Thành hỏi:
- Đương nhiên yêu, bằng không anh đã không phiền não như thế này rồi. Không yêu thì anh hoàn toàn có thể thay đổi người khác rồi. Chính bởi vì yêu nên nhất thời đã khiến cho anh không thể bỏ cũng không thể lấy được, dù sao, bọn anh cũng có tình cảm nhiều năm rồi. Mà việc này, nếu thật sự Ngọc Linh nói là rất phiền toái. Huống chi, Ngọc Linh cũng không chịu sống cùng với anh.
Phượng Chí Thiên có chút bi thương nói:
- Như vậy là được rồi, nếu yêu đương nhiên phải đối tốt với chị dâu là được rồi. Nếu y thuật kỳ lạ của anh Diệp ngay cả bệnh của ông đều có thể kiểm tra ra và chữa khỏi, tại sao chúng ta lại không để cho chị dâu Ngọc Linh cơ hội này. Chỉ cần kiểm tra một chút, lại không có gì? Nếu chẳng may biết được không phải bị bệnh thì cũng giải quyết được phiền não của anh rồi.
Phượng Khuynh Thành nói:
- Điều này…
Phượng Chí Thiên nhìn nhìn ông và cha.
- Chí Thiên, cháu và Khuynh Thành nhanh chóng gọi Ngọc Linh tới đây. Ta đã nói rồi đấy.
Ông Phượng ngẫm nghĩ một lúc dường như đã quyết định làm.
- Vâng, kiểm tra một chút cũng được.
Phượng Triều Phong cũng gật đầu. Vì thế, Phượng Chí Thiên và Phượng Khuynh Thành vội vàng đi.
- Chúng ta không làm gì thì uống trà đi.
Ông Phượng khoát tay nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tối rồi anh tới đây đoán chừng là có việc gì rồi?
- Chuyện này cũng không to tát gì. Thứ nhất ủy viên Phượng thăng chức. Diệp Phàm tôi đã lâu không tới Phượng gia nên muốn tới chúc mừng.
Thứ hai tôi cũng là tiện đường đến đây xem tình hình chân của ông Phượng đã lành hay chưa. Nếu có thay đổi gì thì sẽ châm cứu lại.
Thứ ba, nghe nói đồng chí Luyện Bình Sơn mới thăng chức Thứ trưởng thường trực bộ Giao thông từng là đồng nghiệp với ủy viên Phượng.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Ừ, lúc tôi ở An Đông đồng chí Bình Sơn là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Phượng Triều Phong uống ngụm trà nói:
- Chứ không phải dự án gì đó rơi vào tay Đồng Lĩnh các anh sao?
- Vâng, ban đầu cao tốc Kinh Ngân không phải là do thành phố Đồng Lĩnh xem xét. Tuy nhiên, Đồng Lĩnh chúng tôi gần đây cũng tranh thủ được 5 tỷ từ dự án nhiệt điện của tập đoàn điện lực Viễn Đông. Mà việc xây dựng cao tốc Đồng Lĩnh cũng đã có lịch trình rồi. Chúng tôi muốn đưa dự án cao tốc Đồng Lĩnh nhập vào dự án cao tốc Kinh Ngân…
Diệp Phàm cũng nói luôn việc này ra.
- Như vậy có chút khó khăn rồi, các anh đầu tư vào dự án cao tốc Đồng Lĩnh cũng không phải ít. Tuy nói là tập đoàn Thần Lộ cũng đã đáp ứng rồi, nhưng trong chuyện này cũng có dính dáng không ít. Tiền các anh nhận không phải là tiền của bộ giao thông bỏ ra sao, điều này căn bản là không có căn cứ đấy. Công trình lớn như vậy. Sát nhập dự án cao tốc Đồng Lĩnh và dự án cao tốc Kinh Ngân lại làm một.
Vô hình trung bộ giao thông đã bỏ tiền ra, vả lại bộ giao thông cũng có suy tính riêng của họ.
Phượng Triều Phong vừa nói xong, thế nhưng Diệp Phàm đã hiểu được.
Chắc là Phượng Triều Phong sẽ không mở miệng nói vì Đồng Lĩnh mà nhận con đường này. Nhưng chỉ có điều ông Phượng nghe thấy cũng không tỏ thái độ quá nhiều.
Diệp Phàm cũng hiểu được, hắn không có ích lợi gì cho người khác, người khác cũng không thể vì hắn mà đi nhận hạng mục lớn như vậy.
Huống chi, diệu kế đoán chừng Phượng Triều Phong cũng có thể nhìn ra. Nếu phải suy xét đoán chừng sẽ phạt đồng chí Luyện Bình Sơn.
Việc này cho dù Phượng Triều Phong có là ủy viên chính trị quốc gia cũng cần phải độ lượng một chút.
Hơn nữa, Phượng Triều Phong vừa mới đi vào. Còn chưa ngồi nóng chỗ đã phải xem xét lợi hại có liên quan đến chuyện này.
Vả lại, Luyện Bình Sơn có thể thăng chức đảm nhận chức phó phòng bộ giao thông vận tải, người dẫn dắt đằng sau tuyệt đối không phải là người đơn giản. Đoán chừng Phượng Triều Phong cũng cùng tầng lớp với nhân vật đấy.
Nếu thái độ Phượng gia như vậy, Diệp Phàm cũng không nói lại việc này nữa. Sau đó chỉ có uống trà và nói chuyện phiếm thôi.
Không lâu sau, Phượng Chí Thiên mang theo vài người vào.
- Tư lệnh Đồng, anh cũng tới?
Vừa nhìn thấy người đi phía sau mặc áo Tôn Trung Sơn kiểu cổ cồn, giống dáng vẻ của thanh niên Sơn Đông. Người trung niên có đôi mắt đặc biệt, Phượng Húc Quốc nhanh chóng chào hỏi. Người này chính là phó tư lệnh không quân Đồng Hải Phong. Là thông gia của Phượng gia.
- Nghe nói ủy viên Phượng đã trở về. Đã lâu không gặp. Tôi sang đây thăm ông bạn già.
Đồng Hải Phong cười, vòng qua người ân cần hỏi thăm ông Phượng:
- Ông Phượng dạo này vẫn khỏe chứ.
- Cũng không tệ lắm, không vận động mạnh được thôi, đi bộ hay leo núi vẫn làm được.
Ông Phượng khẽ cười nói:
- Vị này là?
Đồng Hải Phong liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nhìn người này không biết, liền hỏi:
- Xin chào tư lệnh Đồng. Tôi là Diệp Phàm đến từ Tấn Lĩnh.
Diệp Phàm bước lên chào hỏi:
- Ha ha, là trợ lý Diệp. Vừa rồi nghe Chí Thiên nói qua rồi. Thật sự so với ta nghĩ trẻ tuổi hơn nhiều.
- Người trẻ tuổi, anh là người đầy hứa hẹn!
Đồng Hải Phong sang sảng cười nắm tay Diệp Phàm. Nói:
- Nghe nói trợ lý Diệp không những là cán bộ chính phủ, mà từ nhỏ còn được học y thuật rất tốt.
Bệnh của con gái tôi kính nhờ trợ lý Diệp xem một chút. Kính nhờ trợ lý Diệp rồi….
Tư lệnh Đồng nói đến đây liếc nhìn sang con gái Ngọc Linh đứng bên cạnh một cái, khóe mắt hiện lên sự yêu thương.
Điều này cũng khó trách, nếu bệnh của con gái không chữa khỏi được, thì việc Đồng gia cũng muốn kết thông gia với Phượng gia về cơ bản cũng không được rồi.
Điều này đối với Đồng gia mà nói là một sự đả kích vô cùng lớn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Phàm nhiệt tình như vậy với Tư lệnh Đồng. Đương nhiên, tư lệnh Đồng cũng bán tín bán nghi với y thuật của Diệp Phàm.
- Khuynh Thành là bạn tốt của tôi, mà Ngọc Linh lại là bạn thân Khuynh Thành. Coi như cũng là bạn tốt của nhau, vì bạn tốt mà làm những việc trong khả năng cũng là chuyện Diệp Phàm rất vui. Tư lệnh Đồng xin cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.
Thái độ của Diệp Phàm có vẻ hơi cung kính. Cố gắng hết sức để lại ấn tượng tốt trong mắt người khác.
- Anh có cần cùng Khuynh Thành lên trên lầu kiểm tra một chút hay không?
Tư lệnh Đồng có chút nóng lòng. Điều này cũng khó trách, con gái bị bệnh quá nặng.
- Không cần đâu, ở đại sảnh này đi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, liếc nhìn Đồng Ngọc Linh một cái, hỏi:
- Nghe nói trước đây cô đã đi Lý Giang chơi có phải không?
- Vâng, trợ lý Diệp, khi ấy mấy người bạn chúng tôi cùng đi. Chắc là ngày 1 tháng ba.
Mặt Ngọc Linh nói có chút ửng đỏ, dù sao có nhiều người như vậy xem bệnh thực sự có chút xấu hổ.
- Khi đi chơi có gặp phải chuyện gì kỳ lạ hay cái gì kỳ quái xảy ra không, cô phải kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi nghe một chút.
Diệp Phàm hỏi, làm cho mọi người trong sảnh có cảm giác hơi khó hiểu, anh kiểm tra thì kiểm tra đi, hỏi làm gì những việc riêng tư này.
- Lúc đầu Chí Thiên nói là đi cùng chúng tôi, tuy nhiên, sau đó anh ấy lại không đi nữa.
Mà chúng tôi tự sắp xếp chuyến du lịch ấy. Việc đáng nói, tôi nghĩ thật sự không có chuyện gì, nghĩ lại….
Phượng Ngọc Linh trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:
- Có thể là sự việc xảy ra ngày mồng bốn ngày mà Trương Đông, Lý Liên Á và Diệp Ngọc mấy người chúng tôi giành được giải nhất.
Chính là ở khách sạn Thúy Hoa, lúc đấy chúng tôi vốn đến khách sạn trước, tuy nhiên, du khách rất nhiều. Ngoài đại sảnh đã kín hết bàn rồi, bởi vì có mấy đoàn du khách ăn cơm trong này.
Nhưng chúng tôi lên lầu, cũng thật may, sớm đã chiếm được một cái bàn. Tuy nhiên, lúc ấy mấy người chúng tôi đi vệ sinh, sau khi trở về cái bàn đã bị mấy người khác chiếm lấy rồi.
Trương Đông tức giận nói bàn này là chúng tôi ngồi trước rồi, đám người đó còn cười châm chọc nói ngồi trước mà không có ai ngồi sao.
Tính cách của Trương Đông cũng khá nóng nảy, cứng đầu bắt mấy người kia nhường bàn cho chúng tôi. Kết quả là giằng co một hồi, chúng tôi cũng nhanh chóng ra giúp đỡ, khuyên mãi Trương Đông mới hạ hỏa.
Tuy nhiên, đám người đó vẫn bị Trương Đông đuổi đi, Trương Đông là sĩ quan, luyện qua quyền cước, đám người đó không phải là đối thủ của anh ta.
- Có người nào ra tay với cô không? Ví dụ như có người nào đánh cô chẳng hạn không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi nói ra liệu có làm phiền không, khám bệnh thì khám bệnh thôi, lại còn hỏi rõ việc riêng tư làm gì? Có phải ngay cả mấy người bạn nữ của Ngọc Linh đều muốn nghe rõ ràng.
Trợ lý Diệp, rốt cuộc anh có ý gì. Nếu như không biết khám bệnh thì nói sớm đi, hành hạ chúng tôi vội vàng đến đây.
Tâm trạng Phượng Chí Thiên vốn rất không tốt, đương nhiên là có chút không kiên nhẫn được nữa, hơn nữa Diệp Phàm vẫn hỏi việc riêng tư, cảm thấy người thanh niên cũng quá giống bà tám rồi, đương nhiên làm cho anh ta tức điên lên.
- Dài dòng cái gì, anh đứng qua một bên cho tôi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng về phía Phượng Chí Thiên, Phượng Chí Thiên còn muốn cãi nữa, tuy nhiên, Phượng Triều Phong cũng liếc nhìn đứa con một cái, Phượng Chí Thiên cũng không nói tiếp nữa, anh ta có chút hậm hực đứng bên cạnh, mặt cười lạnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Không phải tôi nói anh, khám bệnh đương nhiên phải hỏi rõ ràng nguyên nhân gây bệnh rồi. Cô Ngọc Linh sau khi đi chơi về thì mắc bệnh, mọi người không thấy bệnh này rất kỳ lạ hay sao?
Diệp Phàm nói:
- Thật nực cười, nếu người nào đó mà mắc bệnh ung thư trên máy bay, chẳng lẽ chuyến bay ấy khiến người đó mắc bệnh hay sao? Điều này thật đúng là nực cười, Phượng Chí Thiên tôi chưa từng nghe thấy những lời ngang trái như thế này.
Phượng Chí Thiên cười lạnh nói thêm một câu.
- Anh cho rằng đó là những câu hỏi nực cười hay sao, bệnh của Ngọc Linh cần phải kiểm tra kỹ.
Ngay cả chuyên gia của cục bảo vệ sức khỏe quốc gia cũng không tìm ra nguyên nhân, điều đó là vì sao? Nếu muốn tôi khám bệnh, vậy phải theo phương pháp của tôi.
Nếu Phượng Chí Thiên anh thật lòng muốn cô Ngọc Linh khỏi bệnh thì tốt nhất im lặng cho tôi một chút. Tôi đang khám bệnh, anh ở bên cạnh nói này nói nọ là gây trở ngại việc khám bệnh của tôi.
Diệp Phàm nói xong:
- Cô Ngọc Linh, giơ tay ra.
Đồng Ngọc Linh liếc nhìn Phượng Chí Thiên một cái, đành phải đưa tay ra. Diệp Phàm bắt đầu bắt mạch. Thật ra thì, hắn đang mở to đôi mắt chim ưng dò xét, còn vận khí công truyền vào.
Quả nhiên đúng như sự suy đoán của Diệp Phàm, Ngọc Linh căn bản là không có bệnh, mà là bị người khác ám khí. Bởi vì, chân kinh mạch của Đồng Ngọc Linh rõ ràng có hiện tượng tắc nghẽn.
Hơn nữa, nếu chữa trị không kịp thời sẽ rất nguy hiểm. Người hạ thủ cũng tương đối mạnh, phương pháp áp dụng chính là lấy nước nóng luộc ếch để cho cơ thể cô trong vô thức cảm giác ngày càng yếu đi.
Diệp Phàm nhắm mắt nghĩ một lúc rồi lại đẩy nội công vào trong một chút, thấy công lực của người kia rõ ràng rất thâm hậu.
Chí ít cũng phải thân thủ cấp tám trở lên. Bởi vì, người luyện võ mà ra tay dưới cấp tám thì không thể vận nội công, ngay cả nội khí công cũng không đẩy ra ngoài được thì nói gì đến việc làm cô bị thương trong lúc vô ý.
Mà nội công của người này cũng chỉ mới đạt được cấp tám thôi, đoán chừng người ra tay cũng không kém cấp chín.
- Thế nào trợ lý Diệp?
Thấy Diệp Phàm mở mắt ra, tư lệnh Đồng hỏi:
- Tư lệnh Đồng, nói ra thì không dễ nghe. Cô Ngọc Linh không có bệnh, tuy nhiên, cũng là bị người ta ám khí.
Diệp Phàm nói một câu tất cả mọi người ở sảnh phải sợ hãi.
- Làm sao có thể, Ngọc Linh là người hiền hòa, không gây thù chuốc oán với ai.
Phượng Chí Thiên có chút không tin.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, lấy kim châm trong cặp ra, đâm trên đùi Đồng Ngọc Linh. Khống chế khí ở bên dưới, không lâu sau kinh mạch bị tắc nghẽn hoàn toàn được giải thoát.
- Bước vài bước xem nào.
Diệp Phàm nói, Đồng Ngọc Linh nghi hoặc, lại còn nhảy lên được một cái.
Cô nàng vui mừng nói:
- Giống như thật rồi, lúc trước đi chân này cảm thấy nặng trịch rất khó chịu, hơn nữa dùng lực cảm giác như bị kim ghim rất đau đớn. Bây giờ đã hết đau rồi, hơn nữa, bước chân bước đi cũng nhẹ nhàng, thật tốt rồi, Chí Thiên, em thật sự rất khỏe rồi.
Đồng Ngọc Linh vui đến phát khóc lên.
- Khỏi rồi là tốt rồi, tốt lắm rồi!
Phượng Chí Thiên nhẹ nhàng đỡ Ngọc Linh mắt cũng có chút đỏ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥