- Nói gì mà thô tục vậy.
Phượng Khuynh Thành cười châm chọc.
- Bản chất tôi đúng là người thô tục, y học này cũng là học được từ tay một đạo sĩ, một nông dân.
Diệp Phàm cười cười.
- Cảm ơn trợ lý Diệp.
Tư lệnh Đồng chìa hai tay nắm chặt lấy tay Diệp Phàm, Diệp Phàm có thể cảm nhận thấy nhiệt độ trong cái bắt tay của Tư lệnh Đồng truyền đến. sau đó hai người còn trao đổi số điện thoại cho nhau.
- Trợ lý Diệp, cậu nói con gái tôi bị người ta đánh lén, vậy có thể điều tra ra người đánh lén đó không?
Tư lệnh Đồng lấy lại bình tĩnh. Lúc này sắc mặt có phần u buồn.
- Điều này rất khó nói, loại cao thủ này ra tay là rất khó phát hiện đấy. Có thể là chỉ cần thoáng qua thôi cũng có thể ra tay với ông rồi.
iGiống như ban nãy thì cách không là cũng châm cứu được rồi. Vậy nên xin thứ cho Diệp mỗ bất tài chỉ có thể đưa ra ngần này thôi.
Diệp Phàm nói, hắn đương nhiên là không muốn mình bị cuốn vào chuyện này.
Nếu đúng như Phượng Chí Thiên nói thì Đồng Ngọc Linh là một người hiền lành. Mục đích ra tay của người này rất khó nói.
Nếu là cao nhân ra tay như vậy thì nhất định đã có kế hoạch chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nếu như đánh lén mà lại không nhằm vào Đồng Ngọc Linh, vậy thì nhằm vào cái gì.
Diệp Phàm suy nghĩ. Đột nhiên giật mình. Người này âm mưu đánh lén Đồng Ngọc Linh, lẽ nào là muốn phá rối quan hệ thông gia của hai nhà Đồng Phượng. Nếu đúng là như vậy thì cục diện này khá là gay rồi.
Không chừng hai nhà Đồng Phượng vẫn còn đối thủ mạnh hơn, vậy thì mình càng không thể tham gia vào.
Đến lúc đó có muốn tránh khỏi cũng khó, không ai có thể làm gì được hai nhà Đồng Phượng, nhưng lại hoàn toàn có thể xuống tay với tép diu như mình.
Diệp Phàm vừa quyết định như vậy xong liền cáo từ.
Sau khi đi vòng vo một vòng mới tới được cửa chính Hồng Diệp Bảo, lúc đó liền nhận được điện của Phượng Khuynh Thành.
- Có phải là do đặc biệt cảm kích nên muốn lấy thân mình báo đáp không?
Diệp Phàm nói đùa.
- Người như anh, đàn ông trong thiên hạ có chết hết, bổn cô nương tôi cũng không thèm để ý đến. Đừng tưởng rằng còn trẻ mà ngồi được vào vị trí trợ lí của Chủ tịch tỉnh là đã đắc ý rồi nhé. Chẳng là gì cả? Chẳng phải là có Kiều gia ra tay giúp đỡ sao.
Phượng Khuynh Thành kiêu ngạo nói.
- Hỗn láo!
Diệp Phàm đột nhiên tức giận, quát.
- Giận dữ cái gì chứ? Lại giận dữ như vậy với tôi sao, anh đi mà giận dữ với tiểu thư nhà Kiều gia ấy.
Phượng Khuynh Thành cảm thấy mình oan ức, nghe bộ dạng như muốn khóc ở đầu bên kia. Nhưng mà giọng điệu vẫn rất là chua chát.
- Được rồi, tôi có hơi nặng lời một chút. Nhưng mà tôi muốn giải thích rõ ràng với cô. Hôm nay tôi tới nhà Kiều gia là vì muốn nhờ họ giúp tôi chút chuyện.
Nhưng mà tôi đã quyết định rồi, con đường làm quan của Diệp Phàm tôi đây phải do chính tôi đi lên. Trợ lý Chủ tịch tỉnh này vẫn chưa nói một câu nào với Kiều gia cả.
Hơn nữa, Diệp Phàm tôi không phải hạng người không có năng lực. Những gì tôi có được ngày hôm nay tất cả đều do tôi tự mình cố gắng.
Thế nên, cô nói như vậy thì không thể trách tôi không nổi cáu.
Diệp Phàm giải thích.
- Tôi biết, mở miệng mà đùa là không đúng. Tôi thấy anh thật là ích kỷ, mọi người đều nói là trợ lý chủ tịch tỉnh có tấm lòng khuan dung độ lượng, lại đi cáu gắt với một cô gái, thật là đáng xấu hổ.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Được rồi. Thì tôi keo kiệt.
Diệp Phàm cười cười.
- Thế này, vừa rồi tôi nghe được một tin. Cũng không biết là có ích gì cho anh không.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Cô nói nghe xem nào.
Diệp Phàm khẽ nói, trong lòng tự nhủ rằng, nhà họ Phượng mấy người một chút chuyện cũng không giúp đỡ, may mà có hắn chữa bệnh cho, không thì bệnh này cũng không cứu được.
- Nghe nói là Thứ trưởng Bộ giao thông vận tải Luyện Sơn Bình có một người họ hàng thân thích là đồng nghiệp của anh.
Phượng Khuynh Thành vừa nói ra, Diệp Phàm giật mình kinh hãi, trong đầu như muốn dời sông lấp biển, vội hỏi:
- Là ai?
- Họ là Xa, hình như là Xa Quân.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Cô nghe thấy tin này từ đâu hả?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh hỏi những điều này làm gì, cứ biết thế là được rồi.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Haiz, thật xin lỗi Phượng Khuynh Thành. Đời này Diệp Phàm tôi mắc nợ cô rồi.
Diệp Phàm có vẻ u buồn. Nhớ lại những ký ức tươi đẹp trước đây anh và Phượng Khuynh Thành hôn nhau rất lâu dưới gốc cây, nhớ lại cái thân hình tuyệt vời của Phượng Khuynh Thành, tuy rằng hai người không có tiến triển gì về tình cảm nhưng mà trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu.
- Anh vẫn còn nợ tôi đấy, anh đã đánh cắp trái tim của tôi, nhưng lại không cưới tôi, anh là kẻ háo sắc, là đồ khốn khiếp, đồ lưu manh....
Phượng Khuynh Thành đột nhiên bộc phát. Thế nên mới nói ra cả những câu nói tục tĩu này.
- Cô đang ở cách đây không xa phải không?
Diệp Phàm chợt ngộ ra, quay người lại, nhất thời ngây người. Có một người đang đứng dưới gốc cây trong ánh đèn nê ông mập mờ kia, đó chẳng phải là Phượng Khuynh Thành, cái bóng dáng yểu điệu đã làm cho ruột gan Diệp Phàm không yên.
Phượng Khuynh Thành toàn thân đều màu đỏ, áo khoác đỏ, quần đỏ, giày cũng màu đỏ.
Bởi vì vừa mắng mỏ xong nên hai má cũng nhuốm đỏ rồi. Còn nữa ở phía dưới đôi mắt, Diệp Phàm phát hiện đôi mắt Phượng Khuynh Thành rõ ràng đã đỏ lên, bên má còn đọng hai giọt nước mắt trong suốt. Cô gái này đúng là có tình cảm với Diệp Phàm.
- Người con gái đẹp!
Trong lòng cũng như trong suy nghĩ của Diệp Phàm, nhún người. Cũng không sợ hãi, may mắn giờ này cũng đã khá muộn rồi, trên đường cũng không có người nào.
- A .....
Sau tiếng hừ nhẹ, Phượng Khuynh Thành bị ai đó ôm vào trong lòng, Diệp Phàm thật sự rất khỏe, công lực hổ ưng của Phí gia đã đạt đến cực độ rồi, bay bổng giống như trong phòng có tường bao quanh còn có cây cối chợt lóe lên.
Có nhiều người cho rằng mình hoa mắt nên mới nhìn thấy có một bóng đen vút qua. Nhưng mà khi định hình lại thì lại thấy là bóng người. Nghe nói hôm đó trời tối có mười mấy người lúc về đã vội ăn phấn chân châu để lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng đã dừng lại trên một bãi cỏ trong rừng.
Lúc này ánh trăng đã lờ mờ, trời đã muộn. Dưới ánh trăng lờ mờ, hai mắt của Phượng Khuynh Thành dường như ánh đèn cầy chợt lóe sáng. Diệp Phàm cúi đầu, tức thì có chút ngây dại.
- Trên cầu số 24, sóng gợn trên hồ, đêm khuya tĩnh lặng. Hoa thược dược bên cầu, hằng năm nở vì ai?
Phượng Khuynh Thành đọc ra một cách nhẹ nhàng. Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Diệp Phàm, rồi vuốt hai má, nói:
- Anh à, mấy năm gần đây em đều nhớ anh, đặc biệt có những hôm trăng sáng, nhìn lên ánh trăng, lòng e cảm thấy rất đau, đau lắm!
Nói rồi, nước mắt từ hai hốc mắt của Phượng Khuynh Thành từ từ chảy ra.
- Anh xin lỗi, Khuynh Thành....
Trong lòng Diệp Phàm cũng rất đau, hắn cúi thấp đầu, há to miệng sau rồi cũng ngậm lại.
- Ngay cả một nụ hôn anh cũng không dành cho em sao?
Lời nói nhỏ nhẹ của Phượng Khuynh Thành có thể làm lay động trái tim của bất kỳ đàn ông nào có tính dục vọng trên thế gian này, còn Diệp Phàm lại là người có trái tim ngay thẳng mà cuối cùng cũng bị những lời đường mật ấy làm cho thay đổi trở thành một Xuân Thủy.
Dưới ánh trăng, hai bờ môi cuối cùng thì cũng chạm vào nhau cháy bỏng. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau. Thời khắc này hai người đều đã quên hết thảy mọi chuyện, chỉ mong sao thời gian có thể lưu lại mãi ở giây phút này.
Khoảng năm phút, nhịp hô hấp càng ngày càng dồn dập. Dục vọng đã nổi lên. Bàn tay Diệp Phàm đã đặt trên cái mông quyến rũ đã lâu không chạm vào.
Một cảm giác mãn nguyện hài lòng.
Ừ.....
Phượng Khuynh Thành cũng đáp lại một tiếng.
Nhất thời như bị tiêm thuốc trợ tim, Diệp Phàm cuối cùng không nhịn được nữa, vung tay ra thành một vòng, lập tức toàn bộ những cây cỏ trên bãi cỏ dài đến mười centimet đều bị cuộn thành một vòng tròn bay trên không trung, không lâu sau liền biến thành một tấm thảm cỏ dày đến mười centimet.
Đất thủ đô những ngày tháng năm thời tiết khá lạnh, nhưng mà vào thời khắc này, đôi nam nữ này chỉ có tình ái mà không hề cảm thấy lạnh.
Áo choàng đỏ của Phượng Khuynh Thành bay sang một bên, họ ân ái với nhau, một bàn tay cường tráng thò vào bên trong áo lông đỏ, họ đã làm tình với nhau, quyến luyến nhau chính tại mô đất ấy. Một lúc sau, bàn tay dần dần chạm xuống dưới.
Anh...
Phượng Khuynh Thành đung đưa người, khẽ ừ một tiếng, cái tay đó của Diệp Phàm cuối cùng cũng đã mắc tội.
Mắt nhìn thấy liền muốn làm cái gì đó, hắn đang nhìn thấy một cô gái sẽ vĩnh biệt cái thời khắc quan trọng của đời người con gái trở thành một thiếu nữ khát tình.
- Hừ! Lấy đất làm giường. Một vị quan chức đường đường chính chính lại làm chuyện này ở đây. Vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ. Cậu thật là làm mất mặt các vị quan chức chính phủ!
Đột nhiên có một tiếng hừ vang lên, dường như từ phía chân trời truyền đến.
- Các hạ là ai?
Diệp Phàm ôm lấy Phượng Khuynh Thành, bắn người vào trong không trung, mắt nhìn bốn xung quanh, sau đó nhìn đến một cây đại thụ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có thể cảm nhận được âm thanh này là của con gái.
Phượng Khuynh Thành không hề sợ hãi, hai má màu hồng nằm gọn trong lòng Diệp Phàm. Trái lại cảm thấy hưng phấn đến mức xíu chút nữa tim đã nhảy ra ngoài.
Diệp Phàm có thể hiểu được một chút về năng lực của cô gái này. Tuy nhiên, có thể gặp được chuyện kỳ quái này, bất luận cô gái nào cũng cảm thấy kích động.
Tuy nhiên thứ âm thanh kia rốt cuộc lại không phát ra. Diệp Phàm tức giận, vung tay thu lấy tinh khí từ bốn phía.
Bụp bụp, trên cây rơi xuống vài thứ. Diệp Phàm ôm lấy Phượng Khuynh Thành
Phượng Khuynh Thành mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm, trong lòng rất yêu Diệp Phàm. Lúc này, Phượng Khuynh Thành chỉ muốn thân thể mình và Diệp Phàm hòa vào làm một.
Người con gái, đều thờ phụng cường nhân. Đây cũng là lí do mà cường nhân thường dễ chinh phục người con gái.
Tìm kiếm trong rừng đã chừng nửa giờ mà không có kết quả gì. Diệp Phàm buồn bực ngồi trên thảm cỏ.
Tuy nhiên, giờ phút này thì mọi thú vị đã tiêu tan.
Rất lâu sau, Phượng Khuynh Thành đột nhiên run rẩy hết người.
- Anh thật đáng trách, lại quên mất. Cơ thể em không giống anh. Trời lạnh như vậy, chúng ta về nhà thôi.
Diệp Phàm cởi áo ra khoác cho Phượng Khuynh Thành.
- Anh, anh lại hôn em đi!
Phượng Khuynh Thành ấp úng nói, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không cự tuyệt một điều thú vị như vậy. Nhưng mà thời khắc này so với trước đó thì cảm giác thật khác nhau.
Nhìn bóng Diệp Phàm đi xa, một bóng trắng trên đỉnh cây đại thụ giống như bóng ma.
Đôi chân kia nhẹ nhàng lướt theo gió trên ngọn cây. Người đó dường như không có chút trọng lượng.
- Đàn ông đều là đồ xấu xa cả!
Cái bóng trắng thản nhiên hừ một tiếng, chân nhẹ nhàng lướt thân mình trên không trung giống như một con chim khổng lồ, vừa mới đi mà đã cách xa khoảng ba bốn trăm mét.
Chỉ vài cái bay lên xuống liền biến mất khỏi trời đêm mịt mờ. Tài nghệ chính là ở chỗ đó, so với Diệp Phàm thì công lực còn cao hơn rất nhiều.
- Quả là một cao thủ, không biết người nào lại có thể lợi hại như vậy chứ?
Diệp Phàm ôm Phượng Khuynh Thành tránh ở dưới tán cây nhìn bóng trắng đi xa.
- Dù sao cũng là phụ nữ. Không chừng người ta là người quen của anh. Nhìn thấy anh ức hiếp em ở đây nên nhắc nhở tôi. Anh là kẻ háo sắc, giờ anh thấy lợi hại chưa?
Phượng Khuynh Thành đắc ý phá lên cười khanh khách. Trong đêm tối, tiếng cười này nghe rõ mồn một, giống như ngọc châu rơi trong chậu.
- Ha ha, bây giờ cô ấy đã đi rồi. Anh phải ức hiếp em mới được, dù sao không ức hiếp em cũng bị em coi là ức hiếp rồi, dại gì mà không ức hiếp.
Diệp Phàm cười khan một tiếng, bàn tay lại lân la đến bầu vú của Phượng Khuynh Thành.
- Không được, không được, em phải về nhà rồi,
Phượng Khuynh Thành giãy dụa kêu lên.
- Đùa với em thôi, có gì phải sợ chứ cô bé.
Diệp Phàm véo nhẹ một cái vào má Phượng Khuynh Thành, bộ dạng cực kỳ coi thường.
- Em mới là người không sợ, chỉ có anh thôi!
Khuôn mặt Phượng Khuynh Thành đỏ đến có thể rỉ máu vẫn còn rướn cao ngực vào Diệp Phàm, cô không ngờ rằng nói ra mấy câu khiêu khích như vậy mà những người con gái lại có thể xấu hổ. Trái lại, lời nói đó lại làm cho đàn ông trong thiên hạ phải chảy máu mũi.
- Hừ, may mắn cho anh không phải loại đó. Nếu không thì cô gái đó đã biến anh thành một Diệp công công rồi. Đàn ông không được quá là háo sắc. Anh chính là người đội lốt sói. Bổn cô nương không thích.
Diệp Phàm không hiểu, sau khi hắn đã đi khá xa rồi, bóng trắng kia mới hừ một tiếng, lần này chỉ có quay người mấy vòng mà đã không thấy bóng trắng ấy đâu rồi.
Nhưng mà bóng trắng đó nói gì đó rất là kỳ quái, người ta có quản chuyện của anh đâu mà không thích chứ.
Người con gái nói không thích, kỳ thật là bên trong đã có tình ý rồi. Đó chỉ là vì người con gái đó thực sự chưa có cảm giác.
Diệp Phàm thật đáng thương, xem ra sau này sẽ có nhiều rắc rối rồi. Khiến cho một nữ nhân cao tay hơn mình để mắt tới, người ta có thể dễ dàng biến mình thành Diệp công công bất cứ lúc nào, thật là tội nghiệp cho Diệp Phàm. Ngày nào anh cũng phải cầu thật nhiều phúc, bằng không một ngày nào đó mọi người phải gọi anh là công công thật.
Trời đã khuya, nhưng phòng khách khu biệt thự Tây viên nhà họ Phượng vẫn sáng đèn.
Có mấy người vẫn ngồi trong thư phòng của ông Phượng. Theo thứ tự là Phượng Triều Phong, Phượng Húc Quốc cùng với tư lệnh Đồng Hải Phong.
- Nghe Diệp Phàm phân tích, tôi thấy chuyện đánh lén Ngọc Linh lần này lại không phải là nhằm vào cô ấy.
Phượng Húc Quốc nói.
- Hừ, Ngọc Linh là người hiền lành, sẽ không thể gây thù sâu như vậy với người khác, lần này chắc là nhằm vào chúng ta đây.
Phượng Triều Phong hừ một tiếng.
- Đối phương có thể mời được cao thủ ra tay như vậy chắc phải tốn nhiều công sức, hơn nữa lại bố trí kế hoạch rất hoàn mỹ. Tôi nghi ngờ không biết có phải là mấy người lúc tranh giành với Ngọc Linh cái bàn.
Tư lệnh Đồng cau mày.
- Kẻ ra tay là một cao thủ. Rốt cuộc bản lĩnh đạt đến mức độ nào chúng ta không thể nào biết được.
Phượng Triều Phong nói.
- Diệp Phàm nói rằng, cậu ta cũng không thể biết được người đánh lén Ngọc Linh. Chỉ có người có công lực cao cường thì mới biết được. Chỉ có điều, Diệp Phàm dường như phát hiện ra điều gì đó. Tên tiểu tử này rất được đó.
Phượng Húc Quốc nói.
- Tuy Diệp Phàm còn trẻ tuổi, nhưng cậu ấy cũng không đơn giản đâu. Người nào không biết thì đều cho rằng cậu ta đi lên là dựa vào quan hệ với đàn bà nhà họ Kiều.
Nói thật, Phượng Triều Phong tôi biết cậu ấy. Trước đây lúc Ma Xuyên xaay dựng con đường giao thông với ba tỉnh, Diệp Phàm đã làm ra một khoản kinh phí lớn.
Một Chủ tịch huyện có thể làm ra một trận chiến như vậy, đích thật là người có năng lực. Với lại sau này tiểu tử này sẽ làm ra nhiều chuyện lớn nữa.
Những chuyện này đều do cậu ta tự mình cố gắng. Cậu ta đúng là một người kế tục tốt, đáng tiếc là cậu ta lại là con rể nhà họ Kiều. Không thì tôi vẫn có ý kéo cậu ta vào.
Phượng Triều Phong lại có thể nói ra những lời này khiến cho tư lệnh Đồng giật mình.
Phải biết rằng, vị trí của Phượng Triều Phong bây giờ đang là ủy viên Bộ chính trị. Con mắt và năng lực của ông người bình thường không thể sánh được.
Nếu Phượng Triều Phong đã coi trọng người này như vậy, chắc chắn sẽ phải cho mọi người trong nhà biết được. Tuy là không thể là người cùng một nhà nhưng cũng có thể làm bằng hữu.
- Hay là trực tiếp gọi Diệp Phàm tới trợ giúp cùng chúng ta điều tra chuyện này, người này ngày trước đã xử một bản án lớn khiến cả nước phải kinh hãi. Về mặt này cũng là một người có tài năng. Hơn nữa tài nghệ của người này so với kẻ đánh lén chúng ta cũng khá lợi hại, sẽ sớm bắt được tên khốn khiếp kia, có phải không?
Phượng Húc Quốc nói.
- Đừng vội, chúng ta vẫn có thể mời được cao thủ.
Ông Phượng đột nhiên khoát tay áo, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tới Ngũ Đào Sơn đi.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng trở về Đồng Lĩnh.
Ban chiều nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng:
- Diệp Phàm, đã điều tra ra, Luyện Bình Sơn là cậu ruột của vợ Phó Bí thư tỉnh Đồng Lĩnh- Xa Quân. Như vậy thì Xa Quân cũng gọi ông ta là cậu rồi, quan hệ này thì quá là thân thiết.
- Anh Thiết, anh nói xem, Xa Quân đang giở trò trong việc tranh giành dự án cao tốc Đồng Lĩnh có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng là có nhằm vào anh thật, tuy nhiên, tôi nghĩ suốt một giờ đồng hồ rồi, người có ảnh hưởng nhất, có quan hệ trực tiếp tới cao tốc Đồng lĩnh này là Chủ tịch Khổng Đoan.
Bởi vì Khổng Đoan ông ấy là người lãnh đạo dự án nhiệt điện, mà đường cao tốc chỉ là điều kiện trợ giúp cho dự án nhiệt điện thôi. Tuy nhiên đây cũng là một trong những điều kiện quan trọng nhất.
Một khi dự án cao tốc được thông qua, tập đoàn Điện lực Viễn Đông sẽ gác lại chuyện đầu tư cho hạng mục này.
Dự án nhiệt điện mà bị gác lại thì sẽ bị Khổng Đoan trực tiếp chỉ trích bởi ông ấy là chủ dự án mà. Đương nhiên Diệp Phàm cậu cũng bị liên lụy.
Mà sau lần thất bại này xem ra mất đi thể diện. Mà cậu nhiều lắm thì bị kiểm điểm là có thể thoát tội.
Xa Quân đang làm cái gì, người ta là Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, đương nhiên là nhằm vào vị trí của Khổng Đoan. Mà vị trí của cậu thì tạm thời y không hi vọng có thể đuổi cậu đi được.
Cho nên, tôi thấy nếu như Xa Quân để cậu ra tay như vậy chắc chắn là nhằm vào Khổng Đoan.
Thiết Chiêm Hùng phân tích, lập luận quả là sâu sắc.
- Ừ, tôi cảm thấy Luyện Bình Sơn có hơi quá. Tập đoàn Thần Lộ cũng đồng ý tăng tiền đầu tư vào dự án cao tốc Đồng Lĩnh rồi.
Bộ giao thông các anh cần gì phải ngăn hạng mục này làm gì? Cũng chẳng phải là dự án lớn của nhà nước.
Nếu Luyện Bình Sơn cứ làm thế tức là muốn phá rối dự án cao tốc Đồng Lĩnh rồi. Vì vậy mà Khổng Đoan có bị ảnh hưởng, có bị xuống cấp thì Xa Quân sẽ được cử lên.
Huống hồ, mối quan hệ giữa Xa Quân và Bí thư La cũng không tồi. Khổng Đoan cũng không phải hạng người như Bí thư La, có cơ hội Bí thư La sẽ không bỏ qua.
Một khi vị trí trống ra, Xa Quân sẽ dễ dàng trèo lên. Thời gian chỉ có một tháng, tôi phải ép Luyện Bình Sơn thông qua dự án cao tốc mới được.
Thế nhưng con đường cao tốc này đã không có hy vọng rồi. Phượng Triều Phong không có biểu hiện gì, mà tôi cũng không muốn đi cầu cứu nhạc phụ tôi bên đó.
Tôi cũng không thấy hy vọng gì khi đi cầu cứu Phí gia.
Diệp Phàm nói.
- Trực tiếp hỏi Luyện Bình Sơn xem ra cũng rất khó, ông ấy có thể đi tới như ngày hôm nay quả thực đã rất khó khăn rồi.
Chức Bộ trưởng rất to, chúng ta có muốn lay động ông ta cũng không hề dễ dàng. Vì vậy, tôi nghĩ nếu muốn làm thì làm từ Xa Quân.
Nghe nói người này trước đây khá là kiêu ngạo, ngông cuồng. Kiểu người kiêu ngạo ấy nhất định sẽ tìm ra được điểm yếu.
Bình thường chúng ta không quản, không oán trách những điều này, nhưng nếu Xa Quân đã ra tay trước thì chúng ta chỉ là tự vệ phản công lại thôi, phải không?
Cho dù cuối cùng đồng chí La tỉnh ủy cũng nhận ra, nhưng chúng ta cũng có thể yên tâm. Cũng không có trái với quy định đúng không?
Hơn nữa, cậu ở Tấn Lĩnh đã ngây ngô mấy tháng, coi là một năm rồi, tôi tính có thể cậu đã có ý triển khai trên địa bàn đó rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ừ. Một khi chuyện ở Đồng Lĩnh và Phong Châu cũng giải quyết xong, mà thời gian cũng hơn một năm rồi, có cán bộ nào mà lại ở lại một địa phương nào đấy mấy chục năm.
Diệp Phàm tôi không thích như vậy. Doanh trại quân đội thì cố định nhưng quân lính thì có thể thay đổi, mà Diệp Phàm tôi lại thích kích thích những cái mới mẻ, thậm chí là khiêu chiến.
Luôn ở lại một nơi thì còn gì là tính khiêu chiến. Quan hệ gì thì đều đã cướp đi cái tính kích thích của vị quan này rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, cậu đúng là người không chịu an phận trời sinh. So với tính tình của lão Thiết tôi trước đây thì cậu cũng không khác nhiều lắm.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã lớn tuổi, cũng muốn ổn định lại. Trong bộ phận này xem ra tôi phải nán lại về hưu thôi.
Tuy nhiên cuộc sống như vậy cũng tốt. Bây giờ tốt hơn cả là có nhà, có vợ, có con. Người làm quan được như cậu cũng không có nhiều.
Bởi vì phần lớn các cán bộ ở một địa phương nào cũng đều không nỡ từ bỏ lại sau lưng tất cả những cục diện và chiến tích mà họ có được.
Bởi vì ở chỗ đứng đó khá là vững chắc, sẽ không bị lật đổ. Chờ đợi qua mấy năm kinh nghiệm lý lịch là có thể được đề bạt rồi.
Mà cậu lại hoàn toàn không giống họ, ở chỗ cậu có dũng khí, sáng suốt, gan dạ, Thiết Chiêm Hùng tôi thật sự khâm phục cậu.
Thiết Chiêm Hùng cười nói:
- Về chuyện điều tra Xa Quân, anh em ta cùng nhau hợp sức, phải nhanh chóng chỉnh đốn hắn.
- Anh Thiết quá khen, tính tôi chỉ là quyết định vậy thôi mà.
Không lâu sau khi Diệp Phàm đặt điện thoại xuống bàn, Lỗ Đoan liền tới.
Tinh thần có vẻ sa sút, đoán chừng đã nghĩ tới tầm quan trọng của cao tốc Đồng Lĩnh. Chuyện này liên quan tới thể diện nên đương nhiên phải thận trọng rồi.
- Chủ tịch làm sao vậy? Có phải là mất ngủ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, làm sao mà có thể ngủ ngon được. Dự án cao tốc Đồng Lĩnh không được thông qua, lòng ta như có dao nhọn đâm vào. Chỉ còn hai mấy ngày, Bí thư Diệp à, hay là triệu tập một cuộc họp lấy ý kiến của mọi người.
Dựa vào quyết định tập thể để giải quyết chuyện này. Hơn nữa, khi thảo luận thì mọi người cùng hợp lại bàn bạc, có nói gì thì cũng sẽ có một cao kiến nào đó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Không chừng vẫn có thể tìm ra cách giải quyết.
Vẻ mặt Khổng Đoan u buồn nói, Diệp Phàm suy nghĩ một lát rồi hiểu luôn.
Hóa ra người này muốn trốn tránh trách nhiệm. Đến lúc thấy dự án nhiệt điện thất bại, dự án đường cao tốc thất bại. Mà chuyện này lại là quyết định của tập đoàn.
Đến lúc đó Tỉnh ủy lại chụp trách nhiệm vào Thành ủy Đồng Lĩnh, mà trách nhiệm chụp lên đầu Khổng Đoan sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hơn nữa, đoán chừng quy chụp trách nhiệm xuống chính anh ta Bí thư thành ủy thì càng phải tăng thêm một ít.
Ý kiến này anh đưa ra rất hay, trong lòng Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn chậm rãi uống ngụm trà, nói:
Ừ, chuyện lớn như vậy cần phải mở hội nghị rồi.
Gần đây tôi lại bận, chạy đi chạy lại hai bên, cho nên ít khi mở cuộc họp Đảng ủy. Như vậy đi, cứ để bí thư Đảng ủy Công an thành phố tổ chức cuộc họp đi.
Đồng chí Đường Vân không thích hợp với chức bí thư Đảng ủy Cục trưởng Cục công an thành phố.
Tôi thấy hay là điều anh ta về thành phố làm cũng được. Nếu không, theo như đồng chí Đường Vân nói thì rất bất lợi đấy.
Trong lòng Khổng Đoan giận tới mức ngứa cả răng lợi, biết Diệp Phàm cũng nhìn thấy quyết định của chính anh ta. Hắn sẽ không tốt như thế, tự nhiên muốn tóm lấy chức vị này.
Nhưng, trong lòng anh ta cũng biết rõ, không thể không đồng ý với đề nghị ứng cử viên của hắn. Tuy nhiên, Khổng Đoan cũng không dễ dàng khuất phục như vậy, anh ta ngẫm nghĩ một lúc hỏi:
- Đường Vân trở lại thành phố không biết là có chức vị nào thích hợp với anh ta.
Lần này vợ và con đã làm liên lụy đến đồng chí Đường Vân, thật ra anh ấy cũng là một đồng chí giỏi.
Làm việc rất cẩn thận. Về mặt quan hệ, xử lý rất thuận lợi. Chúng ta không thể để chuyện của vợ con anh ấy liên lụy đến anh ấy.
Trong lòng toàn bộ các cán bộ cũng cảm thông với bộ dạng bây giờ của anh ấy Hơn nữa, thời đại nào rồi còn chu di cửu tộc chứ?
- Nếu để cho anh ấy giữ chức vụ Phó cục trưởng thành phố thì lại không công bằng, chỉ sợ có người nói này nọ thôi.
Sẽ nói Đường Vân quản không tốt vợ thì cũng sẽ không quản tốt được việc của quốc gia rồi. Tóm lại các anh vẫn để đồng chí Đường Vân đảm nhiệm chức vị này sao.
Loại người này có thể đảm nhận được chức Phó cục trưởng Thành phố được hay không? Đồng chí Khổng Đoan à, ở cái xã hội của chúng ta, áp lực dư luận ngày càng lớn rồi.
Hơn nữa lời nói của con người cũng rất đáng sợ, chúng ta cũng phải xem xét một cách hệ thống các phương diện. Giờ phút này không nên để đồng chí Đường Vân tái nhận chức cao này.
Cho nên. Tôi cảm thấy để anh ta đến khoa pháp chế thành phố, đảm nhiệm chức Trưởng phòng là được rồi. Đương nhiên, chức vụ vẫn là Phó cục trưởng, cũng nhận được sự đãi ngộ của chức Phó cục trưởng.
Diệp phàm nói, Khổng Đoan thiếu chút nữa phải giơ chân lên rồi, trong lòng tự nhủ thật là quá đáng mà. Điều này rõ ràng là xuống chức rồi, còn nhận được sự đãi ngộ Phó cục trưởng cái quái quỷ gì chứ?
- Việc này, trợ lý Diệp. Nhưng người ta dù sao cũng là Bí thư Đảng ủy công an thành phố. Đến thành phố này nhận chức Phó cục trưởng cũng coi như là tủi thân rồi. Như vậy có phải là khó coi lắm không. Chỉ sợ có người nói chúng ta trả đũa. Lấy việc của người thân anh ta ra ức hiếp anh ta.
Khổng Đoan nói:
- Khó coi, cái gì khó coi đây. Đến bây giờ thành ủy vẫn chưa xử lý anh ta đã là quá tốt rồi, đó là tư tưởng là bài học răn dạy người sau mới sắp xếp như vậy đấy.
Điều này, chúng ta đã nói rõ với đồng chí Đường Vân rồi. Cũng chỉ là giai đoạn làm quá lên một chút thôi. Một khi sóng gió bên này lắng xuống sẽ có cơ hội suy xét việc này cũng không muộn mà.
Nói cách khác, *** trên mông đít còn không lau sạch, làm sao có thể lường trước được mọi chuyện xảy ra được, có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
Khổng Đoan suy nghĩ một chút cũng hiểu là không có cách nào cả, nếu không đồng ý đoán chừng Diệp Phàm sẽ phê bình chính anh ta về chuyện dự án nhiệt điện.
Điều này, quyết định của Khổng Đoan chỉ có thể là 'Tử bần đạo không bằng tử đạo hữu'
9 giờ sáng ngày thứ hai, Khai mạc hội nghị thường vụ Thành ủy.
Diệp Phàm liếc nhìn mọi người một lượt, sau đó đặt chén trà lên bàn, nói:
- Mọi người đã đến đông đủ rồi họp thôi. Hội nghị thường vụ lần này chủ yếu làm theo yêu cầu triển khai của Chủ tịch thành phố. Cụ thể công việc Chủ tịch thành phố Khổng sẽ nói với mọi người cụ thể.
Đương nhiên Diệp Phàm sẽ không mở miệng nói ra việc này. Như vậy sẽ khiến mọi người thấy ảo tưởng. Như vậy là việc này Diệp Phàm chỉ đứng bên ngoài thôi. Sẽ nói dối với các đồng chí khác. Như vậy không phải giúp đỡ Khổng Đoan rồi.
- Các đồng chí, thời gian trước, thành phố chúng ta đã bước đầu triển khai dự án nhiệt điện - nhà máy phát điện Ngưu Gia Bình và bây giờ gặp chút rắc rối rồi. Lúc đàm phán với tập đoàn Điện lực Viễn Đông người ta đã đàm phán đến điều kiện sát nhập dự án cao tốc Đồng Lĩnh với dự án nhiệt điện vào làm một. Bây giờ cao tốc Đồng Lĩnh đã bị Bộ giao thông….
Khổng Đoan kể lại cặn kẽ sự việc một lần.
- Cái gì, thất bại rồi sao. Chủ tịch thành phố Khổng, việc này anh phải sớm biết chứ, sao đến bây giờ mới nói hả?
Thời gian này rất quý, nếu nói trước sớm một chút có thể chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp có phải không?
Bây giờ thì ổn rồi, tập đoàn Thần Lộ cho chúng ta một tháng, nhưng đã qua năm sáu ngày rồi, trên thực tế chỉ còn lại hai mươi mấy ngày thôi.
Thời gian này làm sao có thể giải quyết được chuyện cao tốc Đồng Lĩnh được?
Quả nhiên, tất cả đều nhắm về phía Khổng Đoan. Đoán chừng anh ta là người đầu tiên có kế hoạch bôi xấu Khổng Đoan.
- Đúng đúng đúng, việc này không thể kéo dài. Tôi thấy nên nhanh chóng báo cáo với Tỉnh ủy. Nói cách khác chỉ sợ các lãnh đạo nói bộ máy Thành ủy Đồng Lĩnh chúng ta lừa gạt lãnh đạo. Trách nhiệm ấy mà truy xuống dưới chắc chắn sẽ nặng lắm đấy.
Trưởng ban tổ chức Trần Đại Hải và Xa Quân Đồng có mối quan hệ mật thiết với nhau, lập tức đứng lên nói cho Xa Quân Đồng.
- Mới chỉ có mấy ngày gần đây sao có thể nói là kéo dài được, vừa rồi Chủ tịch thành phố Khổng cũng nói qua rồi. Mấy ngày nay sau khi nhận được tin tức anh ta lập tức trở về thành phố.
Chẳng lẽ không có thời gian đi lên bộ phận quản lý thành phố hay sao? Các đồng chí, những người đang ngồi đây đều biết rằng các bậc tiền bối đang nỗ lực làm việc hết mình.
E là muốn gặp Cục trưởng trong số họ cũng là một chuyện khó khăn, ở Đồng Lĩnh chúng ta coi như là chuyện động trời đấy, người ta ở bộ phận quản lý đều là đại gia đấy.
Cho nên, càng không thể nói là có thể gặp được chủ đấu thầu dự án cao tốc Đồng Lĩnh chúng ta được. Hơn nữa, trong chuyện này Chủ tịch thành phố Khổng cũng không buông lỏng chút nào.
Sau khi nhận được thông tin về tập đoàn Thần Lộ thì liền lên thành phố. Sau đó cũng nghe trợ lý Diệp nói qua rồi.
Hai vị lãnh đạo ra mặt, việc này không thể nào bàn được nữa. Điều này chứng tỏ bộ giao thông đã phạt chúng ta về dự án cao tốc Đồng Lĩnh rồi.
Một khi đã như vậy thì những việc khác cũng không muốn nói nữa, xem có thể bảo vệ được dự án nhiệt điện của tập đoàn điện lực Viễn Đông hay không.
Tất Vân Lý tự nhiên lại phản kích Trần Đại Hải.
- Nói vẫn dễ nghe hơn là hát, chủ tịch thành phố Tất, nhưng dự án cao tốc Đồng Lĩnh là do anh phụ trách đấy. Mấy ngày nay anh làm cái gì vây?
Tin tức quan trọng như vậy không ngờ lại báo cáo lên hội nghị thường vụ. Tôi nghi ngờ mục đích thật sự của người phong tỏa tin tức lần này là gì?
Mà cao tốc Đồng lĩnh trước đây cũng vì không thấy chủ tịch Tống tổng mà sự việc cũng bị giấu diếm đi hơn một tháng đấy.
Lần đó suýt nữa thì làm thất bại dự án nhiệt điện. Hoàn cảnh bây giờ lại lặp lại chuyện cũ có phải không?
Trần Đại Hải hừ lạnh nói:
- Anh nói những lời này là của con người nói sao? Chuyện trước kia đã qua rồi, chẳng lẽ Trần Đại Hải anh trước kia không có chuyện gì thất bại sao?
Huống chi, trợ lý Diệp vừa mới gọi cho Tống Hương Quân. Dự án cao tốc Đồng Lĩnh tuy nói là tôi phụ trách nhưng các lão tổng của tập đoàn Thần Lộ cũng không gửi cho tôi tình hình của bộ giao thông.
Cho đến bây giờ tôi cũng vừa mới nhận được tin tức. Việc này, trợ ý Diệp có thể làm chứng. Lúc ấy nghe nói Tống tổng đã tới mấy lần.
Chỉ tên muốn gặp trợ lý Diệp, mà ngay cả trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt hỏi người ta có việc gì người ta cũng không nói, tôi thì có cách gì? Tôi cũng không phải thần tiên có khả năng bói toán.
Tất Vân Lý kéo Diệp Phàm vào.
- Vâng, có chuyện như vậy. Thời gian trước bận việc bên Phong Châu, sau đó lại đi Pháp một chuyến.
Tuy nhiên, chủ tịch Tống cũng không nói qua việc này với chủ tịch thành phố sao? Việc này, chủ tịch thành phố Khổng có thể đã sớm biết rồi đấy.
Chủ tịch Tống thông báo việc này với chủ tịch thành phố Khổng rồi, tin rằng chủ tịch thành phố Khổng nên nói chuyện này trong hội nghị của Ủy ban nhân dân thành phố.
Diệp Phàm nói những lời nói này như muốn chứng minh. Cũng ngấm ngầm chỉ trích Tất Vân Lý thiếu trách nhiệm đấy thôi.
Việc này, Tất Vân Lý anh và Khổng Đoan có mối quan hệ mật thiết với nhau, dự án lớn như vậy chủ tịch thành phố Khổng không thể không trao đổi tin tức cho anh được.
- Việc này, rất xin lỗi trợ lý Diệp, việc này tôi thật sự không nói qua trong hội nghị ủy ban nhân dân thành phố.
Bởi vì lúc ấy cũng xem xét đến nhiều tình huống. Ví dụ như, chỉ sợ sau khi lộ tin tức ra bên ngoài sẽ khiến các đồng chí thêm lo lắng.
Xem ra sẽ có ảnh hưởng rất xấu. Cho nên, tôi tính là sẽ tạm thời ngăn chặn tin tức này lại.
Lúc đó ngay lập tức tranh thủ đi đến Bộ giao thông một chuyến. Tuy nhiên, kết quả không thể tốt được, không thể nói chuyện với lãnh đạo được.
Vì việc đi đến bộ giao thông không thành. Cho nên, tôi lập tức về mở cuộc họp theo lời triệu tập của Đảng ủy. Chính là hy vọng các đồng chí có thể cùng nhau hợp sức tính toán để tìm ra phương pháp tốt nhất giải quyết vấn đề này.
Dự án nhiệt điện rất quan trọng đối với Đồng Lĩnh chúng ta, tuyệt đối không thể buông tay, cho dù chỉ có 1 % hy vọng tôi cũng muốn tranh thủ giúp đỡ một tay mới được.
Trợ lý Diệp, có phải chúng ta nên hỏi mọi người ở dưới một chút không. Sau này sẽ tập hợp lại kết quả ghi chép trong hồ sơ để làm rõ.
Một khi việc này thất bại, trên tỉnh hỏi bộ máy thành ủy chúng ta cũng có thể giải thích tốt được có phải không?
Nói cách khác dự án lớn như vậy Thành ủy chúng ta đều không thảo luận qua, lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ cảm thấy chúng ta không tận lực làm việc.
Mà trò đùa nhìn vào dự án này chúng ta tuyệt đối không thể gây ấn tượng tốt đẹp nào với lãnh đạo Tỉnh ủy cả.
- Bây giờ không phải là vấn đề lưu lại ấn tượng không tốt, mà là phải chịu trách nhiệm đấy.
Không thể tin được.
Xa Quân hừ một tiếng, nói:
- Các đồng chí, các anh nghĩ lại mà xem. Dự án nhiệt điện là do Chủ tịch thành phố Khổng đứng đầu, điều này cả Tỉnh đều tán thành.
Mà cuộc họp Đảng ủy Thành ủy có ghi chép. Chủ tịch thành phố Khổng chắc là người đầu tiên lên báo cáo vấn đề quan trọng này từ Đảng ủy đến trợ lý Diệp..
Sau đó sẽ nhanh chóng báo cáo với Tỉnh ủy. Chúng ta không thể phê bình bộ giao thông về việc này được, nhưng không có nghĩa là lãnh đạo tỉnh ủy không thể làm có phải không?
Có lẽ Bí thư La ạ, chủ tịch tỉnh chú ý đến dự án này, bọn họ ra mặt bộ giao thông cũng nể mặt một chút.
Vậy chuyện này sớm đã có cách giải quyết rồi, còn cán bộ quèn chúng ta không làm được việc gì ở đây cũng mất thời gian thôi.
Vừa rồi chủ tịch thành phố cũng nói qua rồi, anh ta và trợ lý Diệp đều đã tranh thủ đến bộ phận quản lý rồi. Việc này không thành công.
Hai vị lãnh đạo cũng chưa làm xong chúng ta có thể giải quyết sao? Hơn nữa ở đây thật lãng phí nước miếng chi bằng chúng ta nhanh chóng báo cáo chuyện này với lãnh đạo Tỉnh ủy đi.
Các đồng chí, thời gian cũng quá gấp rồi, không thể kéo dài được nữa. Cơ hội mất đi không tìm lại được đâu.
Vẻ mặt Xa Quân nghiêm túc nói, ra vẻ nghiêm trang quan tâm đến chuyện này, trên thực tế trong lòng rất khó chịu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2612: Bắt được Đường Vân rồi.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đồng chí Xa Quân, không phải là chúng ta đang nghĩ cách sao? Người ta nói ba người thợ giày cũng bằng một Gia Cát Lượng đấy. Anh cũng quá coi thường sức mạnh của chúng ta rồi đấy.
Báo cáo với Tỉnh ủy thì phải báo cáo rồi. Tuy nhiên, chúng ta nên tranh thủ trước một chút có phải hay không?
Nếu như tất cả các cán bộ Thành ủy đều nói chuyện này không sao thì lúc đó chúng ta báo cáo chuyện này với Tỉnh ủy cũng không muộn.
Đến bây giờ một câu anh cũng không nói qua về dự án xem thực hiện như thế nào, mà mở miệng ra là chỉ trích Khổng Đoan tôi, như vậy chẳng phải không đúng sao.
Anh có thái độ gì vậy? Có phải anh không nhằm vào công việc mà là nhằm vào người ta không. Khổng Đoan tôi có chỗ nào để cho anh nói như thế hả?
Hôm nay sẽ nói rõ ràng tại đây. Hơn nữa, đồng chí Xa Quân ạ, Khổng Đoan tôi đã nói rồi, cái gì nên chịu trách nhiệm thì tôi rất nghiêm túc. Điều này, không cần anh phải buộc tội Đường Vân.
Khổng Đoan tức giận, trực tiếp nói trước mặt Xa Quân rồi đi luôn.
- Nói thì dễ nghe, anh nói phải chịu trách nhiệm, đến bây giờ anh chịu trách nhiệm cái quái gì. Anh cũng không có một chút lòng nào muốn chịu trách nhiệm với cái dự án nhiệt điện sắp bị gác lại cả.
Cũng không nói một câu góp ý cho tôi, tôi thấy anh căn bản là muốn trốn tránh trách nhiệm. Nói thì dễ nghe, còn có sự quyết định của các lãnh đạo Thành ủy cơ mà.
Anh muốn đổ trách nhiệm này lên đầu những người vô tội chúng tôi thôi. Việc này Xa Quân tôi tuyệt đối không làm, ai nên chịu trách nhiệm thì người đấy phải chịu trách nhiệm.
Lúc trước dự án nhiệt điện là do anh lãnh đạo, điều này đương nhiên là chuyện tốt rồi. Có chuyện tốt Khổng Đoan anh nhất định sẽ nhận về phía anh rồi.
Bây giờ khi mà dự án nhiệt điện thất bại anh lại đẩy việc này ra bên ngoài. Việc tốt của thiên hạ này cũng không thể để đồng chí Khổng Đoan anh chiếm hết được.
Chuyện tốt hay chuyện xấu của anh chúng ta cũng đã chia sẻ rồi. Anh còn ở đây nói khoác mà không biết ngượng mồm. Anh lấy tư cách gì để chỉ trích tôi, có phải không?
Lời lẽ của Xa Quân vô cùng sắc bén. Hơn nữa, sự kiêu ngạo trong con người anh ta lại nổi lên.
- Đúng vậy, đổ hết chuyện này lên đầu chúng ta là không được. Chủ tịch thành phố Khổng Đoan phải là người chịu trách nhiệm dự án này. Tôi muốn làm công tác tổ chức, quyền nhân sự của các đồng chí tham gia vào hạng mục này lại không phải là thành ủy chúng ta tổ chức. Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta thảo luận xong phải có báo cáo. Việc này thật quá rõ ràng rồi.
Trần Đại Hải cũng nhảy vào nói:
Nghe hai người họ vừa nói, tất cả các đồng chí ở đây đều hiểu hết rồi. Cũng thấy có chút có lý, cho nên, Khổng Đoan cũng giống như Tất Vân Lý buồn bực không nói thành lời.
Khi nhận trách nhiệm về dự án này làm gì có thằng ngốc nào lại không biết nắm lấy cơ hội trước.
Khổng Đoan nhìn chằm chằm Tất Vân Lý. Tất Vân Lý không biết làm thế nào, suy nghĩ lại dự án cao tốc Đồng Lĩnh hay là để chính anh ta phụ trách, đến lúc đó Khổng Đoan bị xử lý anh ta đoán chừng cũng không có khả năng trốn tránh trách nhiệm được.
Cho nên, anh ta phải kiên trì nói đến cùng:
- Bây giờ không phải là lúc nói đến trách nhiệm, việc quan trọng nhất lúc này là làm sao để giành lại dự án.
Nếu dự án cao tốc Đồng Lĩnh bị bộ giao thông bác bỏ, xem ra con đường này không thể tiến hành được rồi. Thế nên, dự án cao tốc Đồng Lĩnh không được thông qua thì chúng ta cũng phải làm tốt công tác tài chính của tập đoàn Viễn Đông mới được.
Bộ máy Thành ủy của chúng ta là cơ quan đầu não giải quyết các chính sách của Đồng Lĩnh. Những vị đang ngồi ở đây cũng đều có ý thức trách nhiệm vì Đồng Lĩnh.
Cho nên, việc cấp bách lúc này là tìm cách giải quyết như thế nào chứ không phải là lúc nói về trách nhiệm.
- Thật nực cưởi. Không có trách nhiệm thì tất cả mọi người không phải chịu trách nhiệm, như vậy thì công việc làm sao mà triển khai tốt được? Huống chi, chuyện lớn như thế này cũng phải báo cáo với Tỉnh ủy chứ. Bằng không, việc này quy đổ hết trách nhiệm cho toàn thể cán bộ Thành ủy Đồng Lĩnh.
Xa Quân hừ lạnh một tiếng.
- Đồng chí Xa Quân, khúc mắc của việc này rốt cuộc là vì sao? Việc này đã nói qua với trợ lý Diệp rồi, sao lại không tạm hoãn việc này một chút được.
Huống chi, việc này cũng là tình huống ngoài dự kiến, cũng không phải là Khổng Đoan tôi gây ra. Bộ giao thông người ta gặp khó khăn, trời cũng phải mưa con gái cũng phải đi lấy chồng. Khổng Đoan tôi làm sao có thể? Hơn nữa, chúng ta đều đã cố gắng hết sức. Chuyện không thành anh bảo chúng tôi phải làm như thế nào? Chẳng lẽ mọi chuyện trên đời đều phải làm mới được coi là nhận trách nhiệm sao.
Tôi thấy anh về căn bản là đang quấy nhiễu.
Khổng Đoan phẫn nộ rồi. Phản bác trực tiếp trước mặt Xa Quân.
- Nếu như do anh xử lý không thỏa đáng thì phải báo cáo với hội nghị Thành ủy, hơn nữa. Lúc Xa Quân tôi báo cáo với Thành ủy lại không đúng thời điểm sao?
Đồng chí Khổng Đoan, công trình này liên quan đến 50 tỷ chứ không phải là việc nhỏ hai quan tiền một cọng lông đâu.
Kiến nghị này không để người ta nói tính dân chủ trong hội nghi thường vụ. Rõ ràng là do một mình đồng chí Khổng Đoan anh định đoạt là được.
Xa Quân không thể không lên tiếng, Diệp Phàm đi vào ngay sau đó.
- Tốt lắm, việc này, tôi thấy đồng chí Khổng Đoan nói cũng không sai, áp lực đè xuống đầu chúng ta là phải tìm ra cách giải quyết.
Diệp Phàm khoát tay áo, liếc nhìn Xa Quân một cái nói thêm:
- Đương nhiên, đồng chí Xa Quân có quyền đề nghị, triển khai cuộc họp Đảng ủy này chính là để nghe ý kiến của các bên.
Không để các đồng chí nói như vậy là không được rồi. Việc này cứ như vậy, nếu nửa tháng nữa chúng ta không tìm được cách giải quyết thì phải báo cáo lên Tỉnh ủy thôi.
Các anh thảo luận một chút để chọn ra một người là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố hay là Cục trưởng cục công an thành phố. Đồng chí Đường Vân đã không còn thích hợp đảm nhận vị trí này rồi.
- Vâng, đồng chí Đường Vân thật sự không thích hợp đảm nhận vị trí này. Trợ lý Diệp nói đúng ý tôi rồi.
Cho nên, tôi giao cho bộ trưởng Trần là cán bộ đủ điều kiện báo cáo đầu tiên. Hay là các anh để bộ trưởng Trần nói một chút.
Sau khi Xa Quân sửng sốt một chút cũng không dài dòng nữa, chẳng lẽ hai người Khổng Đoan và Diệp Phàm đã thông đồng với nhau cái gì, tự mình gây sức ép cũng không có tác dụng lắm.
- Trợ lý Diệp, căn cứ theo tình hình của tổ chức chúng ta cũng chọn ra được một số người. Một người là đồng chí Vệ Cường Phó cục trưởng thành phố, đồng chí ấy đã công tác ở bộ công an 23 năm rồi.
Kinh nghiệm phong phú, hơn nữa, đồng chí ấy từ một nhân viên quèn cho đến lãnh đạo cả trưởng đồn công an đi đến tới ngày hôm nay.
Người nữa là Phó cục trưởng Cao Minh Đống, đội cảnh sát hình sự thành phố Trường Ngô Đống.
Trần Đại Hải giới thiệu Vệ Cường được xếp vào vị trí đầu não.
Hơn nữa còn kể tỉ mỉ thổi phồng người này, người ngồi nghe cũng hiểu ngay. Đoán chừng người giật dây đằng sau chính là Xa Quân. Nhưng Vệ Cường lại muốn làm cùng chỗ với Xa Quân cũng khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Điều này, theo quy định thì không thể như thế được. Làm trưởng ban tổ chức, nhất định phải lĩnh hội ý kiến của Diệp Phàm. Người mà Diệp Phàm muốn đẩy ra tự nhiên lại được xếp ở vị trí đầu não rồi. Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn thẳng một cái cũng không nói chuyện gì. Trong lòng tự nhiên bực bội.
- Nếu nói về kinh nghiệm tôi thấy đồng chí Cao Minh Đống hơn đồng chí Vệ Cường một chút, đồng chí Cao Minh Đống đã từng phá được án 415 chấn động toàn quốc.
Hơn nữa, đồng chí Minh Đống trong thời gian đảm nhiệm chức cục trưởng ở dưới huyện cũng tương đối lâu. Cũng có năng lực và kinh nghiệm.
Về phần đồng chí Vệ Cường, dường như không có nhiệm vụ ở dưới huyện. Điều này đối với thị xã Chương Hà mà nói thì vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Cục công an rất quan trọng.
Huống hồ, dự án nhà máy nhiệt điện, cao tốc Đồng Lĩnh đều nằm trong thị xã Chương Hà. Thu nhập của cả ba thành phố Đồng Lĩnh chúng ta đều đóng góp cho thị xã Chương Hà đấy.
Đối với vị trí này, nhất định phải chọn một đồng chí cực kỳ có năng lực mới được, vì vậy, so với đồng chí Vệ Cường thì đồng chí Cao Minh Đống thích hợp hơn nhiều.
Mễ Nguyệt tức thì đứng dậy nói giúp cho ứng cử viên mà Diệp Phàm chọn.
- Ừ, đồng chí Minh Đống rất có năng lực. Đồng chí Vệ Cường trong vấn đề này rõ ràng là có nhiều khiếm khuyết lắm.
Chương Hà là thành phố lớn nhất thuộc Đồng Lĩnh chúng ta, đại khái thì không thể được. Hơn nữa, đồng chí Vệ Cường ở dưới phòng điều tra Tỉnh ủy, lúc đi kiểm tra mỏ than Hải Sơn có một số việc kiểm tra không được thỏa đáng.
Lúc đó, trợ lý Diệp đã có điểm danh phê bình. Cho tới nay tuy đã qua mấy tháng rồi nhưng thời gian vẫn không dài sao?
Khổng Đoan vừa nhìn thấy, biết ngay người mà Diệp Phàm muốn đề cập chính là Cao Minh Đống.
Đương nhiên có đi thì có lại, y đáp trả lại cái ân tình mà Diệp Phàm vừa rồi đã ép buộc Xa Quân.
Hơn nữa, hôm nay Xa Quân tự mình lại như muốn tìm đến phiền toái. Chỉ căn cứ vào đây thôi cũng không thể để cho người mà Xa Quân đề cử lên được.
- Chủ tịch Khổng, đồng chí Vệ Cường không phải không thể xử lý được thỏa đáng, mà là chọn sai, xíu chút nữa đã gây nên đại sự.
Khi đó đồng chí Diệp Phàm cũng là vì dựa vào nguyên tắc tư tưởng chữa bệnh cứu người nên đã phê bình bằng lời.
Tôi thấy giải quyết vậy là quá nhẹ nhàng rồi, đồng chí như vậy đâu có thể đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy Công an thành phố. Trợ lý Diệp nghĩ như vậy là rất nhân từ, rất chiếu cố cho các đồng chí rồi.
Nếu mà lại lôi chuyện ở Hải Sơn ra làm khó dễ thì biết đến bao giờ. Tới lúc đó chúng ta có hót *** cho anh ta cũng không hót được.
Trì Hạo Cường lập tức đứng dậy, phản đối Xa Quân mạnh mẽ.
Bởi vì Bí thư Đảng ủy công an thành phố Trì Hạo Cường cũng không hề ưa Vệ Cường. Hơn nữa, Vệ Cường lúc đầu là đi theo Xa Quân, về sau không ngờ lại trở nên kiêu ngạo. Trì Hạo Cường tự nhiên muốn ra tay đánh chết người này mà không đánh được.
- Ừ, tôi là Bí thư thị ủy Chương Hà, vốn dĩ chuyện này tôi rất khó nói rồi.
Nhưng mà, bản thân cũng hiểu được khi xử lí vài chuyện, đồng chí Vệ Cường có hơi quá với Mao Táo một chút.
Thị xã Chương Hà rộng lớn nhưng chỉ có 6700000 người. Vị trí Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng cục Công an rất quan trọng.
Nếu vì đồng chí Vệ Cường mà Mao Táo gặp nhiều chuyện rắc rối thì thật không thỏa đáng. Huống chi, sau khi thị xã Chương Hà trải qua những chuyện ở Hải Sơn, yêu cầu chúng ta cần có người có năng lực để đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục công an.
Bởi ở Chương Hà bên này có rất nhiều xí nghiệp, nhà máy, hầm mỏ, việc cũng khá nhiều. Trước đây đồng chí Đường Vân thường nói không đi đôi với làm.
- Việc này, nếu đã qua rồi, tôi cũng không nói tới một số chuyện của đồng chí nữa.
Vương Long Đông mạnh mẽ, nói.
- Ai cũng có lúc xử lý công việc không thỏa đáng, ai có thể bảo đảm được rằng đồng chí Cao Minh Đống trong mấy năm công tác lại không phạm phải lỗi gì chứ?
Chúng ta không thể vì việc khắc phục chút chuyện nhỏ mà lãng quên đi năng lực toàn diện của đồng chí ấy, điều này đối với đồng chí ấy thật là không công bằng chút nào.
Chúng ta phải nhìn nhận một cách công bằng tất cả các đồng chí mới được. Hơn nữa, chuyện ở mỏ than Hải Sơn, lúc ấy đều đã kiểm tra rồi, đồng chí Vệ Cường cũng đã có những cố gắng rồi.
Vậy cũng chỉ có thể nói rằng đồng chí Vệ Cường có ý thức trách nhiệm cao, có đúng không? Người có trách nhiệm như vậy thì hoàn toàn có năng lực để giữ chức Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Cục Công an đấy.
Chương 2613: Cầu người không bằng cầu mình.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ha ha, Bí thư Xa, người như anh nói chính là người có trách nhiệm giống đồng chí Vệ Cường ở mỏ than Hải Sơn, hơn nữa còn có ý thức trách nhiệm rất mạnh.
Như vậy là rất có trách nhiệm trợ lý Diệp còn phê bình anh ta, đây chẳng phải là nói, ha ha, việc này tôi không nói nữa…
Tất Vân Lý nói xong một cây thiếu chút nữa làm cho Xa Quân mặt tối đen như mực.
Ông ta nghiêm mặt nói:
- Đồng chí Vân Lý, một là một, hai là hai chuyện khác nhau. Trợ lý Diệp phê bình Vệ Cương là vì đồng chí Vệ Cường có vấn đề khác giải quyết không thỏa đáng.
Cũng không thể coi là đồng chí Vệ Cường là người không có trách nhiệm có phải không? Dù đồng chí có thiếu sót nhưng không ai hoàn hảo có phải không?
Trợ lý Diệp phê bình cũng không liên quan đến tinh thần trách nhiệm của đồng chí Vệ Cường có phải không? Cậu không thể lẫn lộn mọi chuyện được.
- Hai chuyện khác nhau, tôi sao không thấy hai chuyện này là khác nhau. Rõ ràng là một con ngựa thôi, trong việc ở Hải Sơn rõ ràng là đồng chí Vệ Cường đi quá giới hạn rồi.
Đây là việc trợ lý Diệp đã quyết định. Mà anh Xa Quân còn nói Vệ Cường là người có tinh thần trách nhiệm, còn nói là rất trách nhiệm là ý gì?
Vậy không phải là bảo trợ lý Diệp phê bình cả những đồng chí rất có tinh thần trách nhiệm sao?
Như vậy chẳng lẽ trợ lý Diệp phê bình sai lầm. Nói cách khác, sau này còn có đồng chí nào dám rất có tinh thần trách nhiệm.
Bởi vì có trách nhiệm sẽ bị phê bình thôi.
Trì Hạo Cường nói những lời này giống như chĩa mũi dùi về phái Xa Quân. Rõ ràng làm cho Xa Quân ở phe đối lập với Diệp Phàm.
- Đồng chí Hạo Cường, anh xem xem, anh nói những lời này cơ bản là càn quấy. Đã nói với cậu là hai chuyện khác nhau anh lại lôi vào cùng một chỗ.
Tôi có nói là trợ lý Diệp phê bình sai đâu? Đây là anh đang nói lung tung.
- Đồng chí Hạo Cường, đây là đâu? Đây là hội nghị thường vụ của Thành ủy. Sao có thể nói suông chứ không làm?
Nói chuyện, phải có căn cứ mới được. Nói cách khác những lời anh nói rất vô trách nhiệm. Riêng điểm này tôi phải phê bình anh vài câu rồi.
Xa Quân bắt đầu thể hiện chức vụ.
- Tôi lại cảm thấy đồng chí Hạo Cường nói không sai. Đồng chí Xa Quân, xin hỏi anh một chút, ở đây ai nghe không hiểu, đây là anh ý nhị phê bình trợ lý Diệp phê bình đồng chí Vệ Cường là không đúng người.
Còn tách một việc thành hai việc để che giấu, che cái gì, không cần nói chúng tôi là đồ ngốc cũng biết đó là cùng một việc.
Tuy nói anh muốn là công tác tư tưởng nhưng Khổng Đoan tôi cũng không thể không nói với anh vài câu.
Muốn làm công tác tư tưởng cũng không có nghĩa là lấy đó để nhắc nhở người khác, chẳng lẽ còn có án văn học từ thời Càn Long sao?
Công tác tư tưởng là quan trọng, nhưng cũng phải làm đúng mới được. Bản thân anh muốn làm công tác tư tưởng còn không hiểu rõ chuyện trợ lý Diệp phê bình thì làm công tác tư tưởng như thế nào được?
Khổng Đoan cũng thể hiện mình, trực tiếp phê bình Xa Quân.
- Tôi muốn làm công tác tư tưởng cũng không đến lân anh vung tay múa chân, chuyện như thế nào tôi hiểu rõ hơn anh nhiều lắm.
Xa Quân tôi như thế nào cũng không thể đem công trình năm tỷ ra làm trò đùa, thậm chí ngay cả Tỉnh ủy cũng không báo cáo.
Anh làm cái gì vậy? Chẳng lẽ điều này có thể chứng minh anh Khổng Đoan anh hùng? Rõ ràng chuyện của mình không giải quyết được còn bày đặt mặt mo đi che giấu.
Nói một cách khó nghe, đây là anh đang đùa với kế sinh nhai của mấy trăm nghìn dân chúng Đồng Lĩnh.
Dự án nhiệt điện một khi thất bại, sẽ gây ra rất nhiều tổn thất cho Đồng Lĩnh chúng ta. Còn dám nói gì đến công tác tư tưởng.
Muốn làm công tác tư tưởng mà nói như anh thì cả nước này không phải là loạn hết sao? Quả thực là làm bừa thôi.
Xa Quân cũng không vừa.
- Việc này vừa rồi trợ lý Diệp đã quyết đinhh. Chúng tôi không nói chuyện việc này. Hiện tại đang bàn về đồng chí Vệ Cường có năng lực đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an không?
Anh lại cố gắng kéo chuyện vừa rồi vào, đồng chí Xa Quân rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi thật sự không hiểu ý định của anh.
Trợ lý Diệp phê bình đồng chí Vệ Cường không có trách nhiệm. Hiện tại trợ lý Diệp đã quyết định rồi anh lại muốn kéo chuyện này ra, trong mắt anh còn có trợ lý Diệp không?
Còn có lãnh đạo tỉnh không? Nếu nói đến báo cáo tỉnh thì trợ lý Diệp chính là trợ lý Chủ tịch tỉnh. Hắn đã biết, sao có thể nói Khổng Đoan tôi gạt cái gì?
Tôi xem càn quấy là anh mới đúng chứ không phải ai khác.
Khổng Đoan cũng giơ súng lên đâm tới.
- Anh xem lại một chút, anh lại kết luận lung tunh rồi. Xa Quân tôi có nói gì đến trợ lý Diệp sao? Buồn cười, rõ ràng anh ăn nói bậy bạ.
- Đồng chí Khổng Đoan, tư tưởng này của anh không được, anh hoàn toàn là phát biểu lung tung. Trong trường hợp trang trọng như thế này anh phát biểu như thế là cực kỳ không thỏa đáng.
Làm không tốt sẽ phạm sai lầm lớn. Hi vọng đồng chí Khổng Đoan có thể bình tĩnh nghĩ lại, nếu không hối hận cũng không kịp.
Xa Quân hừ lạnh nói.
- Tốt lắm, thời gian có hạn, chúng ta sẽ không tranh luận, trực tiếp giơ tay biểu quyết là được.
Diệp Phàm nói nhìn mọi người liếc mắt một cái.
Tuy nhiên, một số đồng chí đang phát biểu cũng phải chú ý cách diễn đạt
Phải chú ý dùng từ ngữ, đừng làm cho người khác hiểu lầm hai chuyện khác nhau là một chuyện. Cuối cùng một chuyện vẫn tách làm hai.
Tôi không muốn chơi trò đố chữ. Tuy nhiên, tôi dù gì cũng tốt nghiệp đại học Hải Giang, không ngu ngốc đến mức mấy con ngựa cũng không rõ.
Diệp Phàm đang ám chí Xa Quân “chơi đùa” mọi người.
Xa Quân cuối cùng không mở được miệng. Hắn hiểu được, hôm nay nếu tiếp tục đấu lý với Khổng Đoan, nếu thực sự xảy ra xung đột với Diệp Phàm trong hội nghị thường vụ, việc này vừa truyền ra ngoài thì có lẽ mình cũng không thể ở lại Đồng Lĩnh nữa rồi.
Mặc kệ việc này chính xác hay không, anh ta và nhân vật số một số hai đều khó tránh khỏi suy nghĩ tronh lòng lãnh đạo tỉnh.
Đương nhiên, bổ nhiệm đồng chí Cao Minh Đống được thông qua thuận lợi. Xa Quân, Trần Đại Hải và Phượng Thủy Linh đều bỏ phiếu trắng.
Sáng ngày thứ hai Tề Chấn Đào gọi điện thoại đến, hỏi thăm về dự án nhiệt điện.
Diệp Phàm đành phải báo cáo tình hình thực tế, quay người nói,
- Nếu không chú tế nói với ủy viên Phượng hai câu, chỉ cần có ông ấy lên tiếng thì việc này tám phần có thể làm được rồi.
- Cậu đừng nghĩ đến việc đảo ngược lại, việc này là do cậu làm, sao không đến cầu nhà họ Kiều. Hơn nữa, Phó tổng Giám đốc tập đoàn điện lực Viễn Đông Kiều Chính Hòa không phải là người nhà họ Kiều sao.
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.
- Chú Tề chú cũng biết tính tình của tôi, hơn nữa, nhà họ Kiều có lẽ cũng sẽ không giơ tay giúp. Còn Kiều Chính Hòa thì cháu đã cố gắng hết sức.
Huống chi, Kiều Chính Hòa cũng chỉ là phó tổng. Tập đoàn điện lực Viên Đông có bộ máy Đảng ủy đấy.
Hơn nữa, việc này, tôi nghĩ, nếu Luyện Bình Sơn thật sự nhúng tay, thì chuyện này chắc chắn cũng có người ở tập đoàn Viễn Đông giở trò.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ừ, nếu thật sự là như thế thì chỉ có thể nói Xa Quân năng lượng quá nhỏ. Cậu muốn thăng chức cũng không có gì đáng trách.
Nhưng không thể lấy dự án nhiệt điện năm tỷ của Đồng Lĩnh làm lợi thế. Một là một tuy đây là thủ đoạn của Xa Quân đối phó với Khổng Đoan nhưng rất bỉ ổi.
Chức vụ, muốn đi tranh thủ, nhưng dùng lợi ích của người dân để làm thế là cán bộ không có trách nhiệm, căn bản cũng không xứng là công bộc của nhân dân.
Cậu đã có quyết định thì phải nắm chắc, việc này Xa Quân đã ra tay, cậu cũng phải giải quyết.
Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu, ngày mai có lẽ lãnh đạo tỉnh cũng sẽ gọi điện đến. Lúc này có lẽ Xa Quân muốn tạo nên một cục diện hỗn loạn, sao đó anh ta đục nước béo cò, cùng cùng tạo thế lớn ép Khổng Đoan xuống đài.
Tính toán thật ra không tệ, tuy nhiên tình hình này y thật sự muốn ngồi vào vị trí của Khổng Đoan Tề Chấn Đào tôi không đồng ý.
Đương nhiên trước mắt việc này chỉ là suy đoán của cậu. Cậu vẫn phải nhanh chóng nắm chắc mọi việc. Nếu Xa Quân ra tay bỉ ổi như thế cậu cũng không cần phải băn khoăn nhiều.
Đến lúc đó lấy được chứng cứ thì nhanh chóng giao cho tôi là được.
Tề Chấn Đào khá tức giận nói.
- Việc này tôi không muốn chú nhúng vào, nếu quả thực có chứng cứ tôi sẽ có cách khiến cho Luyện Bình Sơn tự động phê duyệt thông qua dự án của chúng ta.
Hiện tại lo lắng duy nhất là thời gian quá ngắn, chỉ còn lại hai mươi mấy ngày thôi. Điều tra lấy chứng cứ này cũng cần phải có thời gian, tuy nhiên, Xa Quân là người kiêu ngạo như thế chắc chắn không có điểm yếu để nắm.
Tuy nhiên, tôi lo điều tra như vậy không biết có chọc giận bí thư La không, dù sao Xa Quân đã từng là thư ký cho Bí thư La.
Chúng ta điều tra y có thể làm cho Bí thư không hài lòng không. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, chúng ta căn bản cũng phải nể mặt ông ta có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu băn khoăn rất đúng, tuy nhiên, nếu cậu đã suy nghĩ đến việc này tin rằng cậu chắc đã có cách đối phó.
Tề Chấn Đào nói.
- Tôi cũng chỉ là bị ép buộc, chú không thấy sắc mặt Luyện Bình Sơn, ngay cả Chủ nhiệm Trương cũng không nể mặt.
Người như thế nếu có thể quan hệ với Xa Quân, tôi đoán có lẽ là Xa Quân làm.
Cho dù không phải y làm thì tôi cũng ép Luyện Bình Sơn thay đổi.
Còn chuyện kết thù kết oán thì có lẽ chắc chắn có, không có cách nào, ai muốn dành dự án năm tỷ của Đồng Lĩnh tôi sẽ thách đấu với họ.
Diệp Phàm kiên quyết nói.
- Cũng chỉ có thể như thế, thật ra, Diệp Phàm không phải tôi không chịu đến nhà họ Phượng, chủ yếu là ủy viên Phương cũng vừa đến Tân Môn.
Việc này, phải để ông ta có thời gian làm tốt các mối quan hệ. Trong khoảng thời gian này ông ta bận quá rồi, căn bản cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ nhặt của các cậu.
Tề Chấn Đào nói,
- Hơn nữa, việc này mặc dù là tôi trực tiếp đến gặp Luyện Bình Sơn có lẽ cũng không có tác dụng.
- Trừ phi Bí thư La nói thì có thể Luyện Bình Sơn sẽ nể mặt. Nơi này có lẽ ngoài Bí thư La cho Xa Quân một chức vụ mới có thể giải quyết.
- Cháu hiểu Chú Tề, dù nói thế nào, ít nhất cháu cũng giúp nhà họ Phượng một ân tình, ủy viên Phượng không ngờ không tỏ ý chút nào, việc này ông ấy đã biết, có lẽ bây giờ cũng có băn khoăn gì đó. Thôi vậy, việc đó cháu không nghĩ ngợi, cầu người không bằng tự cầu mình.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối thứ tư, tin tức tốt đến.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥