Chương 2635: Không dễ moi được tiền của người nước ngoài đâu.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ồ, công lực của tôi có thể mạnh gấp đôi. Nếu như công lực càng mạnh hơn thì hiệu quả tăng lên cũn như thuyền gặp nước lên vậy nhỉ. Đây đúng là thứ đồ quý.
Diệp Phàm cười nói, dán mắt vào nhìn chiếc đỉnh không nỡ rời tay.
- Hay là anh cứ trả lại nhà họ Đằng rồi tìm cách lấy nó là được. Xa Nhất Đao tôi không ngại mà làm trộm cướp một phen đâu.
Xa Nhất Đao cười nói.
- Tạm thời chưa vội, mà làm như thế thì quá bỉ ổi rồi. Biện pháp thì tôi cũng đã nghĩ được một cách rồi, cứ đợi xong việc của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đã rồi hãy bàn tiếp.
Diệp Phàm cười thần bí, Xa Nhất Đao cũng không dài dòng nữa.
- Tiền bối, độc tố đã được thải ra rồi, ốc thể giờ trong cơ thể còn tồn tại nhiều nhất là một phần mười độc tố thôi. Tiền bối hãy luyện công để ép ra ngoài.
Hơn nữa một phần độc tố này không hề gây ảnh hưởng lớn đến sức khỏe. Tôi đã thử rồi, không thể ép ra thêm được nữa.
Như này là đã đạt đến mức tối gia rồi. Vì thế chỉ có thể dựa vào bản thân tiền bối tự luyện thôi. Nhưng trong thời gian này nếu có thời gian tôi còn muốn nhờ tiền bối giúp cho một chuyện.
Diệp Phàm nói.
- Có việc gì cứ nói đi, cái mạng này cũng do anh cứu giúp mà.
Xa Nhất Đao nói luôn.
- Xin tiền bối đừng nói thế, người là tiền bối của Diệp Phàm, mãi mãi là như thế.
Diệp Phàm chân thành nói :
- Thời gian này muốn người giúp đỡ cho sư bá Phí Thanh Sơn đột phá.
Sư bá là một trong sáu người được tôn kính của nước ta. Đã nhiều năm là cao thủ thập đẳng, chỉ có điều không có vận may, nên chiến đấu với quân Nhật đã bị thương.
Cho nên không thể đột phá được. Sư bá vẫn canh cánh trong lòng việc đó. Tôi nhất định phải giúp ông ấy hoàn thành tâm nguyện này.
Có người và Lạc Phi giúp đỡ cộng thêm trận tứ tướng kỳ lạ của chúng ta, rồi cộng thêm cả pháp Bút Nhã, tôi nghĩ chắc chắn sẽ giúp sư bá đột phá được.
- Được, đến lúc đó cậu cứ cho tôi biết là được.
Xa Nhất Đao gật đầu.
Tốc độ của Lý Tuyên Thạch đúng là không chậm, ngay sáng sớm ngày thứ hai đã cho người mang mảnh vải cũ trong mộ cổ đến cho Diệp Phàm, dưới sự chỉ đạo của Diệp Phàm, Xa Nhất Đao đã rất thuận lợi dùng nội công để cho phương pháp giả lên trên miếng vải. Lý Ngưu vội vàng mang miếng vải đó về đập Thiên Thủy.
Xa Nhất Đao vừa nhận điện thoại của Cung Khai Hà nói rằng có nhiệm vụ liền vội vàng trở về Bắc Kinh. Đây có thể là nhiệm vụ đầu tiên mà Xa Nhất Đao làm vì đội đặc nhiệm A.
Ngày 1 tháng 6 năm 2005 dương lịch, đúng là ngày quốc tể thiếu nhi thế giới.
Vào cái ngày mà thiếu nhi cả thế giới đều yêu thích, thì có lẽ Diệp Phàm không có thời gian để mà đến các trường học, thăm những bé nhỏ đáng yêu.
Bởi vì một trong 100 doanh nghiệp lớn trên thế giới là tập đoàn Hồng phách thiên chân do chủ tịch Hội đồng quản trị Chu Do Tiếu đích thân là người dẫn đoàn đến khảo sát Phong Châu.
Ngay từ sáng sớm, Phong Châu đã náo nhiệt rồi. Đâu đâu cũng thấy lá cờ nhiều màu sắc tung bay, đường phố cũng rực rỡ hẳn lên.
Một đoàn người do trưởng ban thư ký Đỗ Thanh Linh và trợ lý chủ tịch tỉnh Diệp Phàm đi đầu đã đứng ở cửa vào thành phố Phong Châu.
Đây cũng là lễ chào đón long trọng nhất đối với Chu Do Tiếu. Hình thức này thông thường chỉ dùng để đón tiếp hai vị tỉnh ủy là chủ tịch Tề và Bí thư La. Và Thái Lượng cũng chuyên viên Lâm cũng không dám chậm trễ, dù sao thì trưởng ban Đỗ đã đích thân đến thì đây không thể là trò đùa được. Thề là cũng phải cùng địa ủy và những thành viên khác đến đông đủ.
Vốn Thái Lượng không muốn đến nhưng có trưởng ban Đỗ ở đó nên không thể kiếm cớ mà thoái thác không đến được.
10 giờ sáng Chu Do Tiếu và đoàn người đã đến Phong Châu.
- Trợ lý Diệp đích thân đến, Do Tiếu tôi không dám nhận.
Vừa xuống xe, Chu Do Tiếu đã nói tiếng phổ thông, đến bắt tay Diệp Phàm. Có thể là cũng mới học được những câu này.
- Chủ tịch Chu, vị này chính là đồng chí Đỗ Thanh Linh – trưởng ban thư ký của tỉnh Tấn Lĩnh.
Diệp Phàm quay người cười nói rồi giới thiệu cho chủ tịch Chu biết. Hai bên vui vẻ chào hỏi.
Nhưng, Diệp Phàm cảm thấy Chu Do Tiếu không nhiệt tình lắm với Đỗ Thanh Linh, chỉ là giao tiếp công việc mà thôi.
Đương nhiên Đỗ Thanh Linh cũng cảm nhận được. nhưng biết rằng Diệp Phàm và vị chủ tịch này có quan hệ tốt nên cũng không so đo gì cả.
Đương nhiên, Đỗ Thanh Linh cũng thấy mối quan hệ của Diệp Phàm và Chủ tịch Chu này có chút kỳ lạ. Không hiểu được sao Diệp Phàm lại có thể giao du được với phú ông nổi tiếng thế giới này.
Diệp Phàm cùng mọi người tiếp đoàn của Chu Do Tiếu đến những nơi mà tương lai sẽ làm công ty như xưởng nhà họ Đằng, nhà họ Hoa.
Khi thấy tứ vật ngự trên bàn nhà họ Hoa, Chu Do Tiếu thấy rất thú vị.
- Công nghệ làm da của Phong Châu các anh rất cổ.
Chu Do Tiếu cười, nhẹ nhàng sờ đế vương giám kia, nói.
- Đương nhiên rồi. Hai vị này chính là hai người làm da lớn nhất Phong Châu, cũng là người đứng đầu cho ngành da của Phong Châu.
Công nghệ làm da của hai nhà họ là được lưu giữ từ thời nhà Đường. Bắt đầu từ triều đại nhà Đường, đến đời sau như Tống, Nguyên, Minh, Thanh cũng có thay đổi.
Nhưng hàng năm trong cung đều cho người đến đay mua. Một phần lớn các sản phẩm từ da của hai nhà họ Hoa –Đằng đều là cung cấp cho triều đình.
Cho nên rất cao quý và hoa lệ.
Diệp Phàm vui vẻ giới thiệu.
Và hai nhà họ Hoa – Đằng cũng giới thiệu cho chủ tịch Chu về lịch sử và kỹ thuật làm da của hai nhà họ.
Chủ tịch Chu tương đối hài lòng với ấn tượng ban đầu của Phong Châu. Nhưng, sau khi ăn cơm tối, Chu Na cùng cha là Chu Do Tiếu đến thăm Diệp Phàm ý nói cha cô đã muốn cùng với hai nhà họ Hoa – Đằng, hùm vốn để thành lập ra tập đoàn Phong Thiên do hai nhà họ làm chủ.
Nhưng còn không thích gì đến đường của Phong Châu. Yêu cầu chính quyền tỉnh Tấn Lĩnh phải cho tu sửa đường thì mới dễ đàm phán.
- Cô Chu Na, đường cao tốc Kinh Ngân đã bắt đầu khởi công rồi.
Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp, chúng tôi cũng đã nghe nói đến đường quốc lộ Kinh Ngân. Nghe nói vốn chưa suy xét đến xác nhập vào thành phố Đồng Lĩnh.
Sau đó trợ lý Diệp đã ra tay làm. Về điểm này tôi rất khâm phục, nhưng Đồng Lĩnh là thành phố thứ ba của Tấn Lĩnh mà đường cao tốc Kinh Ngân không bận tâm đến, thì Phong Châu nơi hẻo lánh này làm sao có thể có khả năng là đường cao tốc sẽ chạy qua?
Chúng tôi đã tìm hiểu rồi, đường cao tốc Kinh Ngân là cao tốc nối liền mấy tỉnh. Chứ không phải là đường cao tốc chuyên dùng của tỉnh Tấn Lĩnh.
Cho nên, Phong Châu không thể có đường cao tốc. Đương nhiên nếu trợ lý Diệp lại có thể lập ra kỳ tích, giúp Phong Châu làm ra một đường cao tốc nhập vào cao tốc Kinh Ngân thì Chu Do Tiếu tôi không nói hai lời, sẽ lập tức cấp vốn luôn.
Chu Do Tiếu cười nói. Con người này thật là khôn khéo. Có thể sớm đã biết hết tình hình của nơi này rồi.
- Chủ tịch Chu đã quá khen Diệp Phàm rồi. Quy hoạch cao tốc Đồng Lĩnh vào cao tốc Kinh Ngân, Diệp Phàm cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Hơn nữa, nói thật, Phong Châu có lịch sử lâu năm, nhưng vị trí địa lý của Phong Châu không bằng Đồng Lĩnh, nói vậy chủ tịch Chu cũng hiểu.Tôi cũng không dài dòng nữa.
Có cố gắng thì Phong Châu cũng không có điều kiện để quy hoạch đường cao tốc. Ngay từ đầu nguyên Phó bộ trưởng Bộ Giao thông Chu cũng đã đến Phong Châu, đã bác bỏ dự án này.
Hơn nữa, nếu nói Đồng Lĩnh không có tính toán về mặt này thì tôi có thể vì Phong Châu mà đứng lên.
Nhưng hiện giờ Đồng Lĩnh đã xác định chuyện cao tốc rồi, thì bên Phong Châu này không thể có dự án cao tốc.
Một thứ không thuộc vào cao tốc tỉnh Tấn Lĩnh không thể khiến Tấn Lĩnh bỏ đi nhiều tài nguyên được. Nếu cho tôi làm bộ trưởng Bộ Giao thông thì tôi cũng không đồng ý như vậy.
Nhưng chủ tịch Chu, ông không nên chỉ nhìn vào dự án cao tốc, thực ra, năm nay chính quyền tỉnh đã quyết định giúp đỡ cho Phong Châu.
Lấy kênh Thiên Phong của Phong Châu làm trung tâm xây dựng khu phát triển sinh thái. Phạm vi có thể đến một phần ba dân số Phong Châu.
Chính quyền tỉnh vì thế đã đưa ra 5 phương án giúp đỡ. Tổng vốn đầu tư trước và sau đạt 5 tỷ.
Đợt rót vốn đầu năm nay là 500 triệu đã nhận rồi, Mà chính quyền tỉnh còn kêu gọi các tỉnh xung quanh để hỗ trợ cho Phong Châu.
Chỉ riêng Đồng Lĩnh là một thành phố thôi cũng đã giúp đỡ cả chục triệu rồi. Nghe nói thành phố Long Đông còn giúp đỡ bảy, tám mươi triệu.
Nếu tính như thế, cộng thêm cả ủng hộ của Bộ Thủy lợi, thì năm nay sẽ đạt được vốn đầu tư đến tỷ mấy để xây dựng khu phát triển sinh thái.
Vì thế con đường này cũng là một dự án quan trọng mà tỉnh đang suy xét cải cách. Chính quyền tỉnh đã quyết định xác nhập đường cao tốc của Tấn Lĩnh và đường cấp 2 của Phong Châu.
Chuẩn bị lần nữa khiến có đường nhựa sơ cấp thành đường xi măng rộng 12 mét.
Một khi hoàn thành thì cũng sẽ cải thiện nhiều tình hình giao thông của Phong Châu. Và cũng sẽ mang lại nhiều lợi ích cho sự phát triển của tập đoàn Phong Thiên.
Diệp Phàm giới thiệu tỉ mỉ.
- Ha ha, ngạn ngữ Trung Hoa các anh có câu : Nước xa không cứu được lửa gần. Hơn nữa, nếu trợ lý Diệp đã nói là chính quyền Tỉnh có quy hoạch, thì xin đưa ra những văn bản hay chứng minh quy hoạch đó của chính quyền tỉnh.
Tuy chính quyền không thể nói suông nhưng một khi mà chính quyền đã nói ra thì phải có văn bản, nếu không có văn bản thì cũng chỉ là lời nói vô nghĩa.
Hơn nữa, nếu có văn bản xuống thì tức thì cũng thay đổi được. Nếu như chúng tôi đầu tư, chúng tôi yêu cầu chính quyền tỉnh Tấn Lĩnh phải bắt tay vào làm mới được. Bằng không chúng tôi xây dựng công ty lên rồi. Nhưng giao thông không thông thoát sẽ mang lại nhiều phiền phức cho chúng tôi.
Hơn nữa, vô hình chung sẽ khiến hao tổn vào chi phí vận chuyển cho chúng ta. Và quan trọng hơn chính là nếu như có khác hàng đến thì đã bị những con đường cũ kỹ của Phong Châu dọa chạy mất rồi.
Không có khách hàng thì làm sao mà phát triển được. Tập đoàn chúng tôi hợp tác là muốn quảng bá, đưa sản phẩm da của Phong Châu vào thị trường quốc tế.
Điểm nhìn của chúng ta là quốc tế chứ không chỉ là Phong Châu hay một tỉnh Tấn Lĩnh. Lấy ngay như cả nước các anh, thì chúng tôi nghĩ thị trường cũng vẫn chưa đủ lớn.
Chu Do Tiếu cười, nghiêm chỉnh nói.
- Như vậy đi chủ tịch Chu, trước tối ngày kia tôi sẽ đưa hết tài liệu có liên quan đến quy hoạch con đường này cho chủ tịch xem.
Và hy vọng chủ tịch có thể ở lại Phong Châu một, hai ngày. Thực ra phong cảnh Phong Châu cũng rất đẹp.
Mà xây dựng khu sinh thái Thiên Phong cũng là con đường phát triển ngành chăn nuôi. Chúng tôi đã quy hoạch đồng cỏ và khu chăn nuôi chuyên nghiệp.
Sẽ là nguồn cung cấp nguyên liệu lớn cho tập đoàn Phong Thiên. Nhưng nếu chủ tịch Chu đồng ý chuyện này rồi.
Một khi mà đường này quy hoạch lại thì ông sẽ ký hợp đồng chứ, chủ tịch Chu?
Diệp Phàm nói.
- Quy hoạch rồi, nhưng phải lập tức khởi công mới được. Tôi không muốn nói cán bộ chính quyền nước anh có những cán bộ chuyên có hành vi kéo dài thời gian.
Nhưng quy hoạch là quy hoạch, khởi công lại là một chuyện khác. Nếu như các anh kéo dài ra những mấy năm thì sao chúng tôi chờ được.
Hơn nữa, nếu như vậy thì xưởng sản xuất của chúng tôi thành lập cũng là lúc con đường được hoàn thành. Cũng như là viên gạch góp phần cho sự phát triển của công ty chúng ta rồi.
Chủ tịch Chu nói.
Chương 2636: Diệp Phàm lớn mặt cỡ nào.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Tôi đảm bảo chuyện con đường sẽ được giải quyết, lẽ nào Chủ tịch Chu lại không tin tôi sao?
Diệp Phàm nhìn Chủ tịch Chu nói.
- Được, tôi tin trợ lý Diệp là một cán bộ đáng tin cậy.
Chu Do Tiếu gật đầu nói.
- Lần khảo sát này chủ tịch Chu cũng đã tính cả rồi và tổ đánh giá của các anh cũng đã đánh giá qua.
Hơn nữa để đưa thị trường da Phong Châu ngày càng mở rộng, nên phải bỏ công sức lớn. Phong Châu hình thành một sản phẩm da với quy mô nhất định cũng chỉ là sớm muộn thôi.
Hơn nữa, chúng tôi vừa thành lập tập đoàn Phong Thiên đã có tiền mặt là hơn 2 tỷ, cộng thêm vốn cố định thì cũng không dưới 3 tỷ.
Quy hoạch của chúng tôi không nhỏ, nhưng không biết ban đầu chủ tịch Chu có thể đầu tư bao nhiêu cho Phong Thiên?
Mức vốn đầu tư của chủ tịch Chu cho dây chuyền sản xuất của chúng tôi có ý nghĩa lớn lao đối với thời kỳ phát triển cao độ.
Diệp Phàm có ý thăm dò.
- Việc này chúng tôi phải khảo sát xong mới có được đáp án cho các anh.
Chu Do Tiếu vẫn có ý đưa đẩy.
- Chủ tịch Chu, người ta đều là người biết chuyện. Nói thực, vốn dĩ quy hoạch đoạn đường này của Phong Châu là đường hai chiều, 4 làn xe, rộn 12 mét.
Tôi tính mở rộng thêm một chút nữa. Sẽ biến thành đường hai chiều, 4 làn xe và rộng 16 mét. Ở giữa có dải phân cách trồng cây xanh rộng 1 mét, xây dựng dựa trên quy hoạch đường cao tốc sơ cấp.
Đương nhiên, đường vẫn là đường cấp hai, chỉ là đẳng cấp cao hơn đường cấp hai bình thường tí thôi. Tốc độ đi xe cũng nhanh hơn.
Tất cả những việc này đều cần phải trình bày lên lãnh đạo Tỉnh đầy đủ lý do mới được. Mà quan trọng nhất cũng phải báo cáo lên tỉnh xem tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân có thể đầu tư bao nhiêu.
Nếu như đầu tư lớn thì chứng tỏ sau này quy mô tập đoàn Phong Thiên cũng rất lớn. Và tiềm lực phát triển cũng sẽ lên như thuyền gặp nước. Trên tỉnh thấy được tiềm năng lớn như vậy cũng sẽ ra sức mà làm tốt con đường này.
Nếu không Tỉnh ủy sẽ thấy như vậy không đáng, không tính toán được, thậm chí là không có hứng thú nữa.
Để lát nữa tôi sẽ về tỉnh, sáng sớm ngày mai có thể báo cáo những yêu cầu của chủ tịch Chu cho Tỉnh.
Diệp Phàm chân thành nói :
- Và dù mới quen biết Chủ tịch Chu không lâu.
Nhưng chúng ta đã hợp tác tương đối vui vẻ đúng không? Không phải chúng ta đã từng hợp tác rồi sao, vì thế, tôi hy vọng sẽ có nhiều cơ hội hợp tác lâu dài như thế này.
Chủ tịch có thể thấy Diệp Phàm tôi là một người bạn đáng để tin cậy. Ông nghĩ sao thưa chủ tịch?
Diệp Phàm nói.
- Theo như đầu tư vậy, thì chi phí cho con đường đó chắc không ít. Trợ lý Diệp, về kinh tế, hay các mặt khác của tỉnh Tấn lĩnh đều không đứng ở thứ hạng cao trong cả nước. Thực tế mà nói, có thể là ở hạng dưới mức trung.
Không phải nói đến các anh, ngay như ở các vùng duyên hải mà làm đường cấp hai thì cũng tương đối khó rồi.
Tôi muốn hỏi trợ lý Diệp chút. Khoảng cách ngắn nhất để đường cấp hai Phong Châu gia nhập vào cao tốc Kinh Ngân là bao nhiêu km?
Tôi chỉ là lo lắng tài chính của các anh không thể làm được điều đó.
Chu Do Tiếu đúng là lợi hại, người ta là chủ tịch cơ mà, anh muốn đùa giỡn thì chính là giỡn trước mặt quan cao rồi.
Hơn nữa trong câu nói của ông ta có ý châm chọc Diệp Phàm đã thổi phồng sự thật, để khiến ông ta tăng số vốn đầu tư.
- Khoảng cách gần nhất để gia nhập vào cao tốc Kinh Ngân có nhập vào đường Hải Mã, khoảng 260km.
Dự án này có thể thực hiện được, bởi vì mặt đường này hơi xấu, mà tốc độ trung bình lái xe là khoảng 50km/h.
260km này nếu đi xe cũng phải 5, 6 tiếng. Theo như tôi nghĩ, 260km này nếu có đi vào sửa chữa lại thì có thể rút ngắn còn 200 km.
Bởi vì nếu quy hoạch lại thì đường sẽ rộng ra và thẳng hơn nhiều. Hơn nữa xe có thể chạy với tốc độ từ 60 đến 80km/h.
Chỉ mất hai tiếng rưỡi là có thể từ Phong Châu ra đến cao tốc Kinh Ngân rồi. Do đó có thể tiết kiệm được thời gian, đẩy mạnh vận lực của đường.
Đối với tập đoàn Phong Thiên mà nói có thể tiết kiệm được giá thành, và nâng cao lợi ích. Con đường này đến thẳng tập đoàn Phong Thiên.
Cho nên, tập đoàn Phong Thiên nằm trên đường này cũng là có ý này đúng không?
Diệp Phàm phải nói để chủ tịch Chu phải đồng ý mới được.
- Trợ lý Diệp đoán sắc xuất của con đường này là bao nhiêu. Tôi muốn nghe lời nói thật, bằng không rất khó để tôi đưa ra số vốn đầu tư.
Chu Do Tiếu nghiêm mặt nói.
- 50%.
Diệp Phàm nói.
- Được, người ta nói rằng cán bộ nước anh đều có kiểu nói khoác lên, điểm này tôi cũng tin tưởng. Trợ lý Diệp đã nói là 50% thì tức là thành 80% rồi.
Như vậy đi, tôi sẽ đầu tư tiền mặt cho tập đoàn Phong Thiên không dưới 800 triệu. Đương nhiên, con số cụ thể phải xem xem sau khi bàn bạc về tập đoàn sẽ định được.
Trước mắt tôi chỉ đưa ra con số bước đầu. Còn về con đường tôi có thể khẳng định sẽ trả lời cụ thể. Nhưng sẽ là phương thức quyên khoản.
Hơn nữa, tập đoàn Phong Thiên thành lập ra sẽ do ông Hoa Đông Thành làm người chèo lái, còn phải nói với ông ta và cả nhà họ Đằng xem xem xác định quyên bao nhiêu.
Đương nhiên, trợ lý Diệp cũng không thể kỳ vọng quá cao. Dù sao cũng là quyên khoản chứ không phải đầu tư. Vì thế cũng không thể là quá nhiều đúng không?
Chu Do Tiếu nhìn Diệp Phàm nói :
- Thực ra, nói như các nói của nước các anh là nói trắng ra, quyên khoản cho tập đoàn Phong Thiên cũng chính là xem bản lĩnh của trợ lý Diệp. Đương nhiên trợ lý Diệp lớn mặt thế nào tôi không tính, để xem xem hai nhà Hoa – Đằng sẽ có cách nói sao.
Chu Do Tiếu nói xong đột nhiên mỉm cười, không ngờ lại nhắc đến Diệp Phàm.
- Ha ha, chủ tịch thấy mặt mũi Diệp Phàm đáng bao nhiêu?
Diệp Phàm cũng cười, pha trò.
- Cái này không có cách nào mà tính được, nếu tôi là chủ tịch của Phong Thiên thì đương nhiên rồi, tôi thừa nhận mặt của anh lớn. Nhưng… giờ tôi không thể trả lời. Theo cổ phần thì tôi sẽ là người có ít cổ phần nhất sau hai nhà họ Hoa – Đằng kia.
Chu Do Tiếu nhìn Diệp Phàm cười.
- Chủ tịch Chu phải cho người làm chủ tịch của Phong Thiên mới đúng. Phải để chủ tịch ra thái độ thế mới đúng.
Diệp Phàm cũng nói chuyện tào lao chút.
- Thái độ phải căn cứ vào lợi nhuận và điều kiện. Người làm ăn sẽ theo đuổi lợi ích đầu tiên, tôi không hề che giấu điểm này gì cả. Kiếm được tiền là thành quả lớn nhất của người làm ăn.
Ý của Chu Do Tiếu là phải nhìn lại.
Con cáo già này đúng là quá giảo hoạt. Trong lòng Diệp Phàm lẩm bẩm một tiếng.
Tiễn Chu Do Tiếu xong Diệp Phàm bèn nói lại chuyện này cho trưởng ban thư ký Đỗ, cô ta cũng cảm thấy việc này rất nặng nề. Vì thế ủng hộ Diệp Phàm nhanh chóng về Tỉnh để nói về chuyện xây dựng đường.
Diệp Phàm lại thu dọn hành lý lên đường.
Về đến tỉnh cũng là 2 giờ sáng.
Hắn ta bất chấp mệt mỏi, nửa đêm đến gọi cửa nhà Tề Chấn Đào, trình bày cụ thể sự việc.
Tề Chấn Đào nghe xong cũng trầm tư. Mãi lâu sau mới dập điếu thuốc nói :
- Nếu như làm đường rộng 16 mét mà ở giữa còn có dải phân cách cây xanh thì phải cần bao nhiêu tiền?
Vốn dĩ tỉnh cũng muốn năm nay quy hoạch con đường và tập đoàn Phong Thiên lại.
Quy hoạch đường rộng chứng 10 mét, 10 mét này là bao gồm cả hai mét bên đường. Còn thực ra đường chỉ rộng 8 mét thôi. Như vậy có thể coi là đường cấp hai loại thấp.
Nhưng chi phí cho con đường rộng 10 mét đã được bên chuyên môn tính toán là phải đến 350 triệu.
Giờ cậu nói đến đường rộng những 16 mét, thì 350 triệu đương nhiên không đủ. Ít nhất cũng phải 600 triệu mới được.
Mà con đường 10 mét tỉnh ủy cho họp để bàn bạc, còn chưa có cách nào làm được.
Quan trọng là tiền sẽ ở đâu ra, gần 400 triệu. Chỉ dựa vào tài chính của tỉnh ta thì không thể làm được.
Mà nếu vay từ ngân hàng thì phải trả lãi cũng không phải là một phương pháp hay.
Chỉ là thao tác sẽ khó khăn, Gần đây chính sách của nhà nước có chút đổi mới. Phương án thu phí đường cấp hai đã bắt đầu bị hạ màn.
Nếu như ở mười năm về trước thì còn được. Nhưng giờ chính sách thay đổi rồi. Chúng ra không thể làm trái chính sách được.
Đó chính là phạm tội lớn, các lãnh đạo trong chính quyền Tỉnh ủy đều hiểu rõ mối quan hệ trong đó, phương pháp này rất khó giải quyết.
Hơn nữa cộng thêm việc này có tiến hành cũng phức tạp, nên mức độ khó khăn lại càng tăng thêm.
Tôi cũng nói thật với cậu chuyện này. Bên tài chính có thể trợ giúp cho con đường này nhiều nhất là 50 triệu, 300 triệu còn lại trong quy hoạch thì Phong Châu cũng phải bỏ ra 100 triệu.
Còn lại 200 triệu thì do Phong Châu các anh tự tìm cách mà kêu gọi.
Còn nói về phần kêu gọi vốn để bù vào chỗ còn thiếu thì đó là việc riêng của Phong Châu. Trên Tỉnh không phải chuyện gì cũng lo cả. Như thế không phải là khiến những người làm lãnh đạo như chúng ta mệt chết sao.
Cho nên, Diệp Phàm, cậu cần phải suy xét cho kỹ. Bằng không sẽ không giải quyết nổi.
- Tôi biết là khó, nhưng có thể đa dạng con đường kêu gọi vốn. Bên tài chính của tỉnh ủng hộ một ít, Phong Châu đưa ra một ít, và đề nghị lên cấp trên một ít, còn lại chủ yếu là vay từ ngân hàng. Nhân dân có thể đóng góp cổ phần. Hợp tất cả những kênh này vào thì cũng có thể có mấy trăm triệu.
Diệp Phàm nói.
- Như vậy đi, sáng sớm mai tôi sẽ đến nói với Bí thư La. Mở cuộc họp với các lãnh đạo có liên quan trong tỉnh cùng với những chuyên gia.
Cậu sẽ nói lại một lượt thật chi tiết sự việc này. Có thể được hay không phải xem tài của cậu, chuẩn bị kỹ càng và tài liệu cũng kỹ càng vào. Cần phải nói có lực mới được.
Nói thật, con đường cấp hai cao cấp vậy thì đến cả chú Tề này cũng khó. Toàn tỉnh lớn như vậy, tỉnh lại không thể chỉ thiên vị cho con đường của mình Phong Châu được đúng không?
Tề Chấn Đào nói thực lòng. Diệp Phàm biết chú Tề đang phân tích, dẫn đường chỉ lối cho hắn.
Đêm đó liền nghỉ ngơi tại nhà Tề Chấn Đào.
Nhưng vừa mói rửa mặt xong thì lại nhận được điện thoại của Phương Khuynh Thành.
- Sao, nhớ anh à?
Diệp Phàm cười đùa nói.
- Nhớ cái đầu anh ấy. Đàn ông có chết hết thì em cũng chả thèm nhớ đến anh.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Không nhớ thì đêm hôm sao gọi điện đến. Chắc chắn là giờ đang trên giường không ngủ được rồi. Hay là để anh lập tức về Bắc Kinh tiếp cô nhé. Chúng ta sẽ đến bãi cỏ lần trước chơi.
Diệp Phàm cười bỉ ổi.
- Anh vẫn còn có mặt mũi nói thế sao, thật đúng là không biết ngượng.
Phượng Khuynh Thành châm chọc nói. Diệp Phàm cứng họng.
- Sao vậy? Không dám quay về đúng không? Em biết là trong lòng anh emchẳng có ý nghĩa gì cả mà.
Phượng Khuynh Thành lại nói.
- Ai nói không dám, lần sau trở về nhất định sẽ làm cho em.
Diệp Phàm tức giận, to tiếng.
- Làm thì làm, ai sợ anh chứ.
Phượng Khuynh Thành hừ nói.
- Đúng rồi, em tìm tôi có việc mà, anh vừa ở Phong Châu về, mệt chết đi được, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Sáng mai còn phải đến Tỉnh ủy báo cáo công việc.
Diệp Phàm nhanh chóng nói sang chuyện khác, chỉ sợ Phượng Khuynh Thành sẽ không được thoải mái.
- À...
Phượng Khuynh Thành dừng lại một chút rồi mới nói:
- Chuyện này, em thật sự không tiện mở lời.
- Ôi dào, chắc là có chuyện gì muốn nhờ rồi, hay là lại muốn anh tới châm cứu cho chị dâu em thêm lần nữa?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải vậy, chị dâu em đã khỏi rồi. Giờ đi lại rất thoải mái. Chỉ có điều chị ấy lại gặp phải vài chuyện phiền toái khác.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Phiền toái, phiền toái gì chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Lần trước không phải là anh đã nói có người đánh lén chị ấy sao? Chúng em đã điều tra rồi, quả nhiên là có người đánh lén. Hơn nữa, kẻ đánh lén lại chính là đám người mà hôm đó cãi nhau trong quán cơm với Trương Đông. Trong số đó có một người tên là Ngô Tuấn, hơn ba mươi tuổi, là người thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân. Người này thân thủ tương đối cao.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Không phải là các em đã mời được mấy người nào đó giải quyết chuyện này rồi sao?
Diệp Phàm có vẻ phấn khởi, tuy nói rằng đã trị khỏi bệnh nhưng Phượng gia lại không có bất kỳ một biểu hiện nào cả.
Nên!
- Em biết chắc chắn lúc này anh đang cười nhạo chúng em, có chuyện gì cũng đến cầu cứu anh đúng không, anh đang đắc chí lắm đúng không? Diệp Phàm anh thật lợi hại, Phượng gia chúng em lại đến cầu cứu anh nữa.
Phượng Khuynh Thành bất mãn nói, lời nói cứ như châm chọc Diệp Phàm.
- Cười nhạo ư, anh không hề có ý đó. Ôi... hiện tại đang bộn bề công việc, thật quá mệt mỏi.
Diệp Phàm hừ nói.
Trong lòng hắn cũng có thể đoán được, có lẽ Phượng gia và Đồng gia đi mời cao thủ về giải quyết việc này thì kết quả cũng chẳng ra sao cả.
Bây giờ mình đã là cao thủ rồi, tự nhiên, trong lúc mấu chốt này mà Phượng gia lại đến cầu cứu mình, vậy thì cũng phải làm cho mình một số chuyện mới được.
Cho nên, Diệp Phàm cố ý nói ra chuyện ở Phong Châu. Phải biết rằng Phượng Húc Quốc là thứ trưởng thường trực bộ tài chính, làm mấy chuyện liên quan đến tiền nong chắc không thành vấn đề. Hiện tại Diệp Phàm cần nhất là chuyện này.
- Ôi, bận bịu đến mức đó sao. Trước đây khi anh làm đường ở núi Thiên Sa cũng không bận tới mức đó. Thật ngạc nhiên, lẽ nào anh lại đang gạt em sao?
Phượng Khuynh Thành quả nhiên trúng kế, tuy nhiên, cũng có chút nghi ngờ người này không giống một tên đi lừa gạt.
- Không phải là con đường ở Phong Châu đó rất xấu sao?
Diệp Phàm hồn nhiên nói.
- Cũng đến cả tỷ, con đường này tốn nhiều tiền đến vậy, thật là khó khăn đó.
Phượng Khuynh Thành có chút nóng nảy, cũng hiểu được rằng những lời mà Diệp Phàm nói là thật.
- Còn không phải sao. Trong tay một trợ lý bé xíu như tôi thì quyền không có mà tiền cũng không, lấy đâu ra mấy tỷ đó chứ đúng không?
Nếu không thì, ba của em là lão gia số hai của bộ tài chính, liệu có thể tạm thời giúp đỡ. Con đường này rất quan trọng với anh, có thể sẽ quyết định trực tiếp đến vấn đề đầu tư của Hồng Phách Thiên Chân.
Trước mặt Bí thư Tỉnh ủy La và chủ tịch Điền có khen ngợi vài lời. Hồng Phách Thiên Chân nếu như không thể ở lại, có lẽ ở Tấn Lĩnh của anh cũng không có cách nào khác rồi. Nói trắng ra là, con đường này có liên quan trực tiếp đến cái ghế hiện tại của anh. Em không nên để bụng chuyện này mới phải.
Nếu không thì em nói với bác em một tiếng, anh sẽ đi Tân Môn thương lượng với ông ấy một chuyến.
Diệp Phàm cố ý nói.
- Mấy tỷ thì chắc là không thể được. Nhưng vài triệu thì có thể. Chuyện này phải làm sao, nếu như làm không tốt thì có thể anh sẽ gặp rắc rối đó. Hay là để em nói trước với cha một tiếng, xem nên làm như thế nào, được không?
Phượng Khuynh Thành ở đầu dây bên kia chắc chắn đang cau mày, hơn nữa, hiện tại cô có chút lo lắng cho Diệp Phàm.
- Được, anh chờ tin của cô. Nhưng phải nhanh lên một chút, người nhà Hồng Phách Thiên Chân không chờ được lâu đâu. Chu Đổng là doanh nhân nổi danh thế giới, có thể khiến cho ông ấy lưu lại ở Phong Châu hai ngày là đã nể mặt bên anh lắm rồi. Nếu như lâu quá thì cũng không biết được. Chúng ta ấy à, cũng muốn thể hiện một chút trước chính phủ, phải không?
Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không biết là lúc này Phượng Khuynh Thành đang đứng ngoài sảnh nghe điện thoại. Đại sảnh lại có rất nhiều người ngồi. Ông Phượng lại đang nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Mà vẻ mặt Phượng Triều Phong và Phượng Húc Quốc đều nghiêm túc, Đồng Hải Phong tư lệnh viên cũng đang cau mày .
Sau khi thấy Phượng Khuynh Thành nhận điện thoại, tổng tư lệnh Viên Thưởng Tiên không nhịn được nói:
- Hắn nói thế nào?
- Tôi vẫn chưa nói với hắn chuyện của chúng ta, tuy nhiên, gần đây anh ấy rất bận rộn. Chuyện con đường ở Phong Châu có anh hưởng đến anh ấy rất nhiều...nếu như chuyện đó không được giải quyết thì hắn chẳng có tâm trí đâu mà quản chuyện của chúng ta.
Phượng Khuynh Thành nói ra chuyện khó khăn của Diệp Phàm.
- Vài tỷ thì quá nhiều.
Sắc mặt Đồng Hải Phong có chút hơi khó coi, nói thầm một câu, nói xong lại nhìn sang Phượng Húc Quốc.
- Đừng nhìn tôi, mặc dù mọi người ai cũng gọi tôi là thần tài, nhưng tôi chỉ là người quản tiền, tiền đó cũng không phải của tôi mà là của quốc gia đó.
Vài tỷ, cũng không phải chỉ có mất trăm vạn mà nói lấy là có thể lấy được. Hơn nữa, tôi vừa điều tra, Diệp Phàm đã lấy được từ chỗ Phong Thanh Lục không ít tiền rồi.
Chỉ là Hồng Cốc Trại đưa cho hơn tỷ, còn cha hắn ở huyện Cổ Xuyên thế nào cũng giúp hắn có được mấy ngàn vạn.
Bộ Tài chính quốc gia thiếu chút nữa biến thành túi tiền của Diệp Phàm rồi. Nếu như bị lấy đi thì mấy tên thứ trưởng giảo hoạt kia thế nào cũng có chuyện để nói.
Phượng Húc Quốc nhíu mày nói.
- Nói cũng phải, bộ Tài chính không phải là do nhà Diệp Phàm mở, cán bộ các anh quản lý chuyện này nhất định phải chú ý.
Phượng Triều Phong gật gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên thở dài nói:
- Tuy nhiên, tên tiểu tử này lợi hại thật.
- Lợi hại, cha, cha nói ai lợi hại?
Phượng Chí Thiên có chút không rõ, hỏi.
- Ngoại trừ hắn ra thì còn có ai nữa.
Phượng Húc Quốc hừ lạnh một tiếng.
- Diệp Phàm?
Phượng Chí Thiên nói thầm một tiếng chứ không dám nói to. Kỳ thật, anh ta có chút không rõ.
- Ha ha, Chí Thiên, con còn non nớt lắm. Con không bằng Diệp Phàm, tiểu tử đó thực sự lợi hại. Con nghĩ xem, Khuynh Thành tuy không nói ra chuyện nhà chúng ta, nhưng có lẽ hắn đã sớm nhận ra điều gì đó mà đến đây. Quá tốt rồi, mọi người sẽ nghĩ là chúng ta cầu cứu hắn.
Ông Phượng đột nhiên mở mắt ra, mỉm cười.
- Chuyện này thực sự là quá xảo trá mà...
Phượng Chí Thiên cũng đâu có ngu, đương nhiên lập tức hiểu ra, hừ nói:
- Lá gan của người này cũng quá lớn, dám chơi trò này với chúng ta.
Thủ đoạn này cũng thật bỉ ổi. Lẽ nào hắn nghĩ làm một chút chuyện đó thì chúng ta sẽ quên đi hắn sao?
Cái gì vậy, cha, loại người này, con nghĩ phải cho hắn một vố, nếu không thì gọi điện cho Bí thư La bảo ông ấy trị tên tiểu tử này một trận.
- Không hiểu chuyện gì thì ngậm miệng lại cho ta.
Không ngờ Phượng Triều Phong lớn tiếng quát đứa con.
Phượng Chí Thiên lúc đó có chút ngượng ngùng, thầm nói:
- Con đâu có nói sai, không phải là tên tiểu tử đó quá kiêu ngạo sao?
- Con còn nói nữa.
Phượng Triều Phong trừng mắt, Phượng Chí Thiên sợ tới mức mặt tái đi không dám nói thêm tiếng nào.
- Mọi người ai cũng lợi hại, còn chúng ta thì thực sự là phải đi cầu cứu hắn, con nói xem, nếu như không mời hắn thì con mau đi tìm cao thủ về đây giải quyết chuyện này đi.
Không có một chút bản lĩnh nào lại dám nói lung tung. Chí Thiên, nói chuyện cũng cần có bản lĩnh đấy. Như chuyện của con với Ngọc Linh ấy, có thể được không?
Con nói xem, nếu như có thể được thì chúng ta sẽ không cần đi cầu cứu hắn nữa. Huống chi, lần trước người ta đã giúp con một chuyện lớn.
Con người nếu cần báo ơn thì phải báo mới đúng, không thể nào quên ơn mà lại đi nói người khác có phải không? Nói không chừng sẽ không làm giúp con việc gì nữa.
Bởi vậy, dù hắn có muôn vàn lỗi cũng không nên như vậy, tuy nhiên chuyện này cũng là một thuận lợi.
Từ bản thân hắn mà nói thì cũng không có gì sai cả, con không cần phải thể hiện Phượng gia thế nào, dù sao chúng ta cũng có chút thực lực, nhưng, làm người nhất định phải khiêm tốn.
Toàn bộ TQ cũng không phải chỉ có Phượng gia, có một số chuyện là chuyện của quốc gia. Hơn nữa, chuyện gì cũng cần phải cân nhắc một chút mới được.
Phượng Triều Phong bực bội vì không thể dạy con tới nơi tới chốn, phê bình con.
- Ai nói cần phải lôi kéo, ta muốn chuyện Ngọc Linh và Trí Thiên đều giải quyết xong trong tháng này. Ngày 26 tháng 8 là một ngày tốt, chuyện này không thể kéo dài hơn nữa. Ta muốn sớm được bế cháu nội.
Ông Phượng đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn quanh mọi người, hừ nói:
- Các con không vội, các con có hiểu được tâm tư trong lòng lão già này không?
Già rồi, cũng chưa biết khi nào sẽ đi gặp các cụ, ta không sợ chết, người sống đến tám mươi tuổi thì còn sợ gì nữa.
Tuy nhiên, trước khi chết ta muốn ôm chắt trai một cái cũng không được, một tâm nguyện nhỏ như vậy chẳng lẽ các con không thể làm cho ta sao?
Việc này không cần nói, Diệp Phàm muốn có tiền làm đường cũng được, các con hãy giải quyết nhanh chuyện này cho ta. Không cần biết là dùng cách gì, tất cả đều phải bỏ tiền ra. Ta chỉ muốn ôm cháu, những chuyện khác mọi người tự đi giải quyết.
Ông Phượng tức giận, vung tay xuống lệnh, nói xong lại nhắm mắt và nằm xuống.
Mọi người trong đại sảnh trợn tròn mắt, hơn nữa, không dám cả thở dài, không cẩn thận sẽ bị Ông Phượng phê phán nữa.
- Tôi không thể chi ra từng đó tiền cho bọn họ được, tuy nói chúng ta có tiền, nhưng đều là tiền của quốc gia.
Không có lý do gì mà lại phải đưa cho bọn họ đúng không? Hơn nữa, tôi là một người của hải quân, nếu như bọn họ muốn sửa sang cảng biển thì tôi chắc chắn sẽ giúp họ một tay.
Tôi thấy chuyện này, thật khó mà giải quyết ổn thỏa. Trong lòng tôi đang rất băn khoăn.
Tuy nhiên, dường như Diệp Phàm không muốn mượn tiền trong tay anh? Cho nên, anh cho hắn một ít thì sẽ tiện hơn. Người khác làm thì lại không hay lắm.
Vẻ mặt Đồng tư lệnh buồn bực nói.
- Tuy rằng Tấn Lĩnh không có hải cảng nào, nhưng Phong Châu cũng cách không xa đội hải quân , nếu như giúp đỡ cho họ thì cũng là chuyện phù hợp.
Điều này chẳng lẽ lại trái pháp luật sao?
Không trái pháp luật. Hơn nữa còn thể hiện được việc hải quân chúng ta quan tâm đến việc kiến thiết dân sinh, làm việc này chẳng phải sẽ rất tốt sao?
Hơn nữa, hiện nay Hải Lục không quân đều có xu hướng hợp lại làm một. Tôi nghĩ không biết sau này phát triển quân đội có nên hủy bỏ chế độ tam quân hay không, nếu như hợp thành một tổ chức thì tốt quá rồi.
Bởi vì chiến tranh hiện đại cần có sự phối hợp của các binh chủng chứ không thể chỉ là tự một binh chủng tác chiến, có phải không?
Chuyện này, lý do để làm rất nhiều, Đổng tư lệnh như anh cũng không cần phải quá ngạc nhiên. Cho nên, đừng có chuyện gì cũng nhìn chằm chằm vào thần tài tôi đây.
Chuyện này, là chuyện của phụ nữ nhà anh. Đồng tư lệnh như anh mà không làm được thì tôi biết làm sao.
Phượng Húc Quốc cãi lại.
- Dù là quân dân kết hợp kiến thiết hay hỗ trợ kiến thiết thì tôi cũng không thể chi ra nhiều tiền như vậy được, là mấy tỷ chứ không phải chỉ vài vạn. Đương nhiên, năm triệu là nhiều nhất rồi. Nếu nhiều hơn thì nước bọt của mấy ông lãnh đạo Ủy ban quân giới cũng đủ làm Đồng Hải Phong tôi chết đuối rồi.
Vẻ mặt Đồng tư lệnh khó chịu, nói.
- Ha ha, thấy không? Không phải là không có, chỉ ép một chút đã có rồi. Năm mươi triệu thì năm mươi triệu, Đồng tư lệnh đã nói như vậy rồi, chi cho Phong Châu năm mươi triệu xem như là phí xây dựng công trình dân sinh.
Phượng Triều Phong mỉm cười, liếc nhìn Phượng Húc Quốc một cái, nói:
- Lão gia đã lên tiếng rồi, tam đệ, thần tài như chú cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?
- Anh đã ra tay rồi, Ngọc Linh có thể cưới về rồi.
Phượng Húc Quốc mỉm cười nói.
- Tôi nói chú ấy, lời này mà chú cũng nói ra được sao. Ngọc Linh là vợ của tôi cũng không sai, nhưng nó không phải là cháu dâu của chú sao?
Còn phân rõ ràng như vậy. Chúng ta là người một nhà, có chuyện gì thì cả nhà chúng ta cùng chung tay góp sức vào giải quyết chứ, đúng không?
Lúc này mà chú còn so đo với tôi, không ổn không ổn. Chú nói đi, chú có thể chi bao nhiêu?
Tối nay chúng ta cũng phải tập hợp lại để cho Diệp Phàm một câu trả lời chứ. Giải quyết chuyện này sớm một chút thì càng nhanh thực hiện được tâm nguyện của tôi có phải không?
Nói cách khác, tính tình của lão gia không phải là mọi người không biết rõ, nếu như chọc giận ông ấy thì thật là sẽ không còn chỗ dung thân rồi.
Phượng Triều Phong quả không hổ danh là ủy viên chính ủy, nói đến như vậy rồi chính là khiến người khác không có cách nào từ chối được. Hơn nữa, lại còn cẩn thận liếc nhìn ông Phượng đang giả ngủ một cái.
- Chuyện đó...tôi cũng sẽ chi năm mươi triệu. Tuy nhiên, việc này cũng cần nói với chú hai một tiếng, nói chú ấy góp một chút chứ. Nếu là chuyện của người trong nhà, thì không thể thiếu nhị đệ đúng không? Đến lúc nhị đệ hiểu ra rồi không biết chú ấy sẽ thế nào. Nếu như gạt chú ấy ra rìa thì như vậy quá là không thỏa đáng.
Phượng Húc Quốc không cam lòng nên lôi cả Phượng Đỉnh Được vào chuyện.
Bởi vì Phượng Đỉnh Được là phó tổng giám đốc tập đoàn điện lực của Trung Quốc, cũng là một nhân vật cầm binh quyền trong tay. Một cán bộ cấp cao. Hơn nữa tập đoàn điện lực cũng là một doanh nghiệp nhà nước có tiền.
- Ừ, hai người cộng lại cũng được một tỷ rồi. Tiền của nhị đệ cũng không ít, bảo chú ấy chi ba mươi triệu đi.
Phượng Triều Phong nói.
- Ba mươi triệu, cũng phải năm mươi triệu mới được.
Phượng Húc Quốc có chút không vừa ý, cái này cũng gống như là thua lỗ vậy.
- Đủ rồi, tập đoàn điện lực người ta đã chi cho Phong Châu như vậy rồi, ba mươi triệu xem như là quyên tặng vậy.
Nếu như nói là kiến thiết điện lực ở Phong Châu thì có thể được. Nếu như thực sự có mục tiêu thì đùng nói là chỉ có ba mươi triệu, ba trăm triệu cũng sẽ không thành vấn đề đúng không?
Quan trọng là phải có cách nói mới được. Làm sao để chi tiền một cách chính đáng, nhị đệ có vẻ hơi gượng ép rồi. Cho nên ít một chút cũng không sao.
Phượng Triều Phong mỉm cười nói.
- Anh đó, không thể một xu cũng không chi ra, hơn nữa, đã chi thì phả nhiều hơn bọn tôi mới được. Chuyện này, anh là người có quyền cao nhất, là người có tư cách nhất. Hơn nữa, đây lại là chuyện của người trong gia đình ta.
Phượng Húc Quốc không ngừng nói bóng nói gió.
- Xem kìa, chú ba, thói quen chém gió ở nhà của chú vẫn chưa bỏ được. Anh em chúng ta có cần phải như vậy không?
Tuy nói tôi là Bí thư Thành ủy Tân Môn, nhưng tiền lại nằm trong túi đồng chí chủ tịch thành phố đấy. Nếu như bảo tôi đi ép chủ tịch thành phố chi tiền ra thì quả là không thể được.
Hơn nữa. Tôi vừa mới đến Tân Môn mà lại đi nhúng tay vào chuyện tiền bạc thì thật không phải. Tuy nhiên, bất kể như thế nào, tôi cũng sẽ chi một chút, năm mươi triệu đi, xem như thành phố Tân Môn giúp đỡ Phong Châu xây dựng đường.
Phượng Triều Phong nói.
- Lời này mà anh cũng nói ra được sao, thành phố Tân Môn giàu nứt đố đổ vách, so với bộ tài chính chúng tôi thì có nhiều tiền hơn nhiều.
Dù thế nào cũng phải chi cả trăm triệu mới phải chứ. Hơn nữa, chuyện của Diệp Phàm cũng là chuyện của con anh mà.
Nếu chúng ta chi nhiều tiền, người ta cũng vui vẻ mà làm việc cho. Đến lúc đó không cần nói, chúng ta chỉ cần bảo Khuynh Thành nhắn với hắn một câu, tên tiểu tử đó chắc chắn sẽ làm.
Đây chính là đang hoàn thành tâm nguyện của đại lão gia đó.
Phượng Húc Quốc lại nhìn ông cụ một cái, đương nhiên, Phượng Húc Quốc cũng có chút nịnh bợ ông cụ.
Tuy rằng ông cụ đã lui về nhiều năm, nhưng vẫn còn rất uy phong. Hơn nữa, hiện tại cũng đứng đầu trong một vài nhân vật có tiếng, những người này thậm chí còn là cấp dưới lúc trước của ông.
Chỉ cần ông bằng lòng mở miệng, mấy người đó không thể không nể mặt. Cho nên, người thích hợp nhất trong nhà chính là ông.
Mặc dù bây giờ Phượng Triều phong đã có tuổi nhưng vẫn là người nắm giữ quyền quyết định cao nhất nhà. Phượng gia, chỉ cần một ngày có ông cụ, thì sẽ không thể có người chủ nhà thứ hai.
Đương nhiên, trụ cột vững vàng đó của Phượng gia cũng chỉ hy vọng là sẽ sống được vài năm nữa. Cũng tới lúc nghỉ ngơi rồi và lúc đó Phượng gia sẽ xuất hiện một chủ nhân mới.
- Được rồi, Triều Phong mới đến Tân Môn, chi năm mươi triệu cũng không ít. Cộng lại thì đã có một tỷ tám rồi, có lẽ đã đủ để đi gặp Diệp Phàm rồi.
Hơn nữa, tuy rằng nói chúng ta yêu cầu tên tiểu tử này làm việc, nhưng cũng không phải là chuyện gì cũng có thể mang cho hắn làm được.
Nếu như vậy thì quá dễ dàng với hắn rồi. Có một số việc, ôm đồm quá nhiều sẽ có thể gây phản tác dụng đó.
Đến lúc đó cứ hễ hặp chuyện gì lại mở miệng nói cần tiền cần quyền thì cũng không nên. Con người cũng cần phải rèn luyện, dao càng mài sẽ càng sắc, người càng luyện sẽ càng tốt.
Thằng nhóc đó là một con mèo ngoan, mặc kệ hắn có cùng hội cùng thuyền với chúng ta không, nhưng theo đại cục quốc gia mà nói, chắc chắn sẽ cần những cán bộ liêm khiết và có năng lực như hắn.
Ông Phượng đột nhiên mở miệng nói vài lời.
Hơn nữa, những thái độ tán thưởng Diệp Phàm trong lời nói của vị trụ cột gia đình này cũng khiến cho mọi người khiếp sợ.
Nhưng mọi người chưa từng nghe ông cụ đánh giá về một người nào với thái độ như vậy. Đây là sự khích lệ trắng trợn, thậm chí, tất cả mọi người đã hiểu.
Thậm chí ông cụ còn có chút tôn sùng Diệp Phàm. Chẳng lẽ sự hấp dẫn trong nhân cách của Diệp Phàm lại có thể làm thay đổi được suy nghĩ của ông? Đây lẽ nào là ông cụ đang phát ra tín hiệu gì đó?
Trong khoảng thời gian ngắn đại sảnh có chút yên ắng, Phượng Chí Thiên thì hết sức kinh hãi.
- Ý của ông là gì?
Phượng Húc Quốc nhịn không được, hỏi một câu.
- Ta không có ý gì khác, các người hãy tự mình cân nhắc đi.
Ông Phượng nói xong liếc mắt nhìn cả nhà một cái.
Tự nhiên, người truyền tin tức Phượng Khuynh Thành báo cho Diệp Phàm, vừa nghe thấy tin tốt lành này, Diệp Phàm cảm động thiếu chút nữa rơi nước mắt...
Sau khi nghe Phượng Khuynh Thành nói những lời đó, Diệp Phàm khẳng định là sẽ tìm cho ra tên đánh lén kia.
- Các vị lãnh đạo, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.
Phượng Khuynh Thành cười nói.
- Các người nói xem, liệu Diệp Phàm có thể trừng phạt tên Ngô Tuấn không?
Lúc này đột nhiên ông Phượng cười quỷ quái.
- Có lẽ sẽ thành công, chuyện tổn thương của Ngọc Linh lần trước là do hắn giải quyết. Không phải đã nghe nói những người công lớn tài cao sẽ có thể giải quyết được những người đánh lén sao? Xem ra tiểu tử này tám phần có thể làm được.
Tâm tư của Đồng tư lệnh cũng khá tốt, trong lời nói tràn đầy thoải mái, cười nói.
- Chuyện này cũng không có tiêu chuẩn gì, nghe Quy Lâm đại sư nói cũng không chuẩn, có những lúc tự mình đi làm mà gặp thời cơ thì cũng có thể giải quyết được. Nếu như không gặp được thời cơ thì dù có là người tài cao đến mấy cũng không làm nổi.
Phượng Chí Thiên nói:
- Haiz, thật đáng tiếc vì ngay đầu năm đại sư Quy Lâm đã bị thương, nếu không thì có thể đi nhờ ông ấy giúp đỡ.
Phượng Húc Quốc có chút buồn bực, thở dài rồi liếc nhìn ông cụ một cái:
- Nếu như Diệp Phàm cũng không làm được, tôi cũng không hiểu là nên đi đâu để tìm cao thủ giải quyết chuyện này đây.
Hơn nữa, tuy nói chuyện này là bí mật, nhưng thật ra thì lại là ở ngoài sáng. Đây chẳng qua chỉ là sự âm thầm so tài của hai bên mà thôi.
Chỉ cần có thể trừng phạt Ngô Tuấn, chuyện này cơ bản đã được giải quyết.
- Ha ha, Trung Quốc rộng lớn ngọa hổ tàng long. Không cần lo lắng nhiều quá, đem chuyện cần làm kêu gọi nhiều một chút, thì Diệp Phàm sẽ có ý giúp, có phải không?
Ông Phượng ngáp dài một cái rồi cười ha hả, gọi Khuynh Thành đưa lên lầu nghỉ ngơi.
10 giờ sáng ngày hôm sau, trong phòng họp của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Vẻ mặt Diệp Phàm hết sức bình tĩnh đi vào phòng họp.
Đối mặtt với mấy chục ánh mắt trong hội nghị, Diệp Phàm vừa thong dong lại vừa bình tĩnh.
- Đồng chí Diệp Phàm, mời anh giới thiệu tỉ mỉ chuyện liên quan đến con đường ở Phong Châu cho các đồng chí trong hội nghị được rõ.
Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, còn La Khảm Thành ngồi ở vị chí chủ tọa thì không nói một lời nào.
Thế là Diệp Phàm đem chuyện Hồng Phách Thiên Chân cầu cứu mình nói với cả hội nghị, đương nhiên, tạm thời hắn không để lộ ra tin tức mà Phượng Khuynh Thành đã cung cấp cho.
- Tính toán của anh là tài chính của tỉnh trực tiếp được hỗ trợ thêm 1.5 tỷ đúng không?
Lúc này, một người mập mạp đeo kính hỏi. Diệp Phàm thấy hơi quen mặt, tuy nhiên, quả thật là chưa từng nhìn thấy người này.
- Không phải là trực tiếp hỗ trợ, ý tôi nói là Phong Châu là một hạng mục trong quy hoạch xây dựng khu sinh thái kênh Thiên Phong.
Cho nên, 1.5 tỷ này đương nhiên cũng là do tỉnh rút ra cho việc xây dựng khu sinh thái.
Còn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tuy nói là có ý muốn trùng tu con đường này, nhưng mấy năm nay lại không có một quy hoạch cụ thể nào cả.
Nếu như chưa có quyết định thì tạm thời không nên mang số tiền xây dựng khu sinh thái ra dùng được.
Cho nên, năm nay số tiền mà ủy ban nhân dân tỉnh cấp cho khu sinh thái phải được tăng thêm 1.5 tỷ dành cho việc xây dựng đường Phong Châu.
Diệp Phàm nói, đương nhiên sẽ không nói riêng con đường thôi, mà phải nói 1.5 tỷ đó là không phải do đi cửa sau mà có. Đơn giản là Diệp Phàm muốn giành bát cơm với Thái Lượng thôi.
- Ở tỉnh vốn định mai ngày kia mới khởi công, năm nay chỉ sửa sang lại một chút thôi. Còn kế hoạch của Hồng Phách Thiên Chân thì phải làm trong hai năm.
Mà Tỉnh ủy vì chuyện xây dựng khu sinh thái kênh Thiên Phong mà đã cấp cho 5 tỷ, tài chính của tỉnh đúng là trứng chọi đá rồi.
Còn nếu muốn thêm 1.5 tỷ, chuyện này, tài lực của tỉnh thật khó chống, căn bản là không được.
Người mập béo nói.
- Giám đốc sở Vạn nói rất có lý, không cần nói là tài chính tỉnh không chịu nổi, hiện tại sở giao thông của chúng ta cũng xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch.
Theo như kế hoạch đầu năm của Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy là không đưa hạng mục đường Phong Châu vào quy hoạch xây dựng năm nay.
Mà đồng chí Diệp Phàm lại nói là năm nay, tiền này ở đâu mà có. Toàn bộ các hạng mục năm nay sở giao thông đã sắp xếp xong xuôi, mà các phương diện của cao tốc Đồng Lĩnh cũng cần sở giao thông cấp tiền đấy.
Giám đốc sở giao thông tỉnh Bạch Hiểu Lễ nói đến đây thì ngừng lại, liếc nhìn qua phó chủ tịch Vi Bá Tiếu rồi cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Vi, ông là người lãnh đạo tài chính tỉnh phân công quản lý sở giao thông chúng tôi. Chuyện của chúng tôi ông là người rõ nhất, năm nay quả thật là không thể sắp xếp một hạng mục xây dựng lớn như vậy. Nếu như là tu bổ lâu dài thì chúng tôi có thể cố gắng chi ra vài trăm vạn.
Ngay lặp tức chúng ta phải chi ra mấy ngàn vạn, thậm chí là còn nhiều hơn, lấy đâu ra chứ.
Qua lời mọi người nói Diệp Phàm mới nhận ra cái người phó giám đốc sở mập mạp này hóa ra chính là phó giám đốc thường vụ sở Tài chính tỉnh Vạn Hữu Lương, là anh trai của cục trưởng cục tài chính thành phố Đồng Lĩnh Vạn Phú Tài. Khó trách người này lại đứng ra phản đối hạng mục này như vậy.
- Ừ, hôm qua tôi có qua chỗ sở giao thông nghe qua báo cáo của bọn họ, việc phê duyệt các hạng mục công trình năm nay đều đã được phê duyệt hoàn tất rồi.
Hơn nữa, các hạng mục công trình cơ bản cũng đã thực hiện được một nửa. Tiền của sở Giao thông thì cũng không được nhiều lắm.
Sở Giao thông đang trong tình trạng không dư giả gì, giờ lại bảo chi thêm tiền nữa, thật là đã làm khó cho bọn họ rồi. Hơn nữa, có lẽ giám đốc sở Bạch cũng mang không ít tiền đến đây.
Vi Bá Tiếu gật gật đầu chứng minh.
Hơn nữa, quan hệ của Vi Bá Tiếu và Thái Lượng ở Phong Châu cũng không tồi, Diệp Phàm đến Phong Châu thì đương nhiên sẽ trở thành đối tượng đấu đá của Vi Bá Tiếu, lão già này đương nhiên sẽ không giúp đỡ Diệp Phàm mà làm cho Thái Lượng mất mặt được.
- Đâu còn có tiền, sở Giao thông hiện tại đi đâu vay tiền để chi cho các công trình đây. Hơn nữa, khoản tiền đầu tư vào cao tốc Đồng Lĩnh cũng là do ngân hàng Bắc Kinh cấp cho đó chứ.
Cho nên lần này sở Giao thông tỉnh phải bỏ tiền ra, nhưng khoản tiền lớn đó không biết chúng ta kiếm đâu ra.
Huống chi, lãnh đạo bộ giao thông đã nói rồi. Năm nay khoản tiền cấp cho kiến thiết giao thông đã bị dừng lại ở cao tốc Đồng Lĩnh rồi.
Các công trình khác không thể xin thêm kinh phí được nữa.
Bộ dạng Bạch Hiểu Thị tỏ ra rất đau buồn.
Người ta nói sở giao thông có nhiều tiền nhất, lão già này lại đang diễn trò đây mà, trong lòng Diệp Phàm nói khách sáo một câu:
- Bất kể nói thế nào, lẽ nào một công trình đường lớn như Phong Châu mà sở giao thông lại có thể làm như không thấy gì sao?
Sở Giao thông là cơ quan chủ quản của việc xây dựng các công trình quốc lộ trong tỉnh, dựa vào cái gì mà lại muốn bỏ qua Phong Châu. Hơn nữa, việc kiến thiết Phong Châu năm nay ủy ban nhân dân tỉnh nhất định phải dốc sức giúp đỡ đấy.
Còn nếu như sở giao thông tỉnh và sở tài chính không ủng hộ, thì đây chẳng phải là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã không làm đúng với văn kiện của tỉnh sao. Tôi tin rằng sở trưởng Bạch có thể hiểu được chuyện này.
Diệp Phàm quả là âm mưu, một đao đã có thể khiến cho Vạn Hữu Lương cùng với sở trưởng Bạch suýt nữa mắc nghẹn.
- Trợ lý Diệp, anh nói những lời này có chút xuyên tạc rồi.
Bạch Hiểu Lễ có chút giận dữ.
- Xuyên tạc, tôi không rõ đồng chí sở trưởng Bạch nói vậy là có ý gì. Xin hãy giải thích rõ hơn một chút, tôi thật sự là không hiểu ý của ông.
Diệp Phàm giả bộ muốn thỉnh giáo.
- Mọi người ngồi đây ai cũng hiểu năm nay Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã đến giúp đỡ Phong Châu. Mà không phải sở giao thông chúng tôi đã chi một chục triệu cho việc tu sửa đường Phong Châu sao.
Còn mấy tỷ của tài chính tỉnh, những thứ đó chỉ là chi cho việc xây dựng phát triển khu sinh thái Thiên Phong ở Phong Châu mà thôi.
Sao có thể nói chúng tôi không ủng hộ việc xây dựng Phong Châu cơ chứ. Trợ lý Diệp, phải xem xét thực tế trước rồi mới có thể nói với mọi người như thế nào mới là ủng hộ cho việc xây dựng Phong Châu.
Tuy nói trợ lý Diệp đang lo việc chỉnh hợp thị trường vật liệu da ở Phong Châu, nhưng khi gặp được tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, điều kiện mà họ đề ra rất hà khắc.
Lẽ nào chúng ta lại hài lòng với những điều kiện vô lý đó? Cái đó cơ bản là đang rao giá trên trời, những nhà đầu tư như vậy chúng ta không cần cũng được.
Nói cách khác, nếu chỉ để thỏa mãn những yêu cầu của bọn họ mà quy trách nhiệm cho các cơ quan trong tỉnh thì không được.
Cứ cho rằng chúng ta có thể mượnhững được tiền, vậy thì năm sau và những năm sau nữa chúng ta sẽ phải làm sao?
Bạch Hiểu Lễ rất được Vi Bá Tiếu ủng hộ, Vi Bá Tiếu lại là người của bí thư La. Đương nhiên, người này sẽ không coi Diệp Phàm ra gì cả.
Thậm chí, Bạch Hiểu Lễ cho rằng Diệp Phàm là người nhiều chuyện, đả kích hắn một chút trong hội nghị xem như khoe thành tích với Bí thư La. Cho nên, lão già này tương đối khí thế.
- Đúng vậy, tiền xây dựng kênh Thiên Phong chính là do sở Tài chính tỉnh cấp cho đấy. Đến mấy tỷ mà trợ lý Diệp cũng không nhìn ra, vậy mà còn ngồi đây nói này nói nọ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Tôi không biết trợ lý Diệp nói những lời này là có ý gì? Rốt cục là ai không đắc lực, tự mình không làm được chuyện lại đi đổ lên đầu chúng ta.
Trong việc này rõ ràng là một biểu hiện của việc trốn tránh trách nhiệm. Anh phụ trách hạng mục này giờ chẳng phải là đang đổ hết lên đầu chúng tôi sao?
Nếu như không lôi kéo được tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân thì thôi đi, cần gì phải đem các cơ quan liên quan trong tỉnh vào vũng bùn như vậy.
Lực thì có nhưng cũng sẽ có lúc thua, cần phải quyết đoán mới được, cứng nhắc mà theo đuổi chính là một hành động không sáng suốt.
Nói cách khác, trợ lý Diệp cứ cố chấp như vậy xem như đã làm khó Tỉnh ủy và Ủy banh nhân dân tỉnh rồi, Vạn Hữu Lương tôi không thể xem như đây không phải là thủ đoạn trốn tránh trách nhiệm của trợ lý Diệp được.
Một khi không làm được nhiệm vụ, anh có thể nói là tỉnh không giữ được sự giúp đỡ của Hồng Phách Thien Chân?
Vạn Hữu Lương dĩ nhiên không thích Diệp Phàm, lập tức phối hợp với Bạch Hiểu Lễ công kích Diệp Phàm.
- Đúng vậy, làm việc cũng phải xem năng lực, nếu như không có năng lực mà vẫn cố làm thì làm sao có thể thành công được?
Nếu như Hồng Phách Thiên Chân đưa ra nhiều yêu cầu vô lý nữa thì chúng ta cũng sẽ thỏa mãn họ sao? Đem tài chính nhét vào cái thùng không đáy đó mà được sao?
Tôi thấy việc này, nếu như đồng chí Diệp Phàm thấy không thể làm được thì nên gác lại thôi. Thương nhân đến đầu tư cho chúng ta thì chúng ta hoan nghênh, nhưng cũng không thể rao cái giá cao ngất như vậy được.
Đây căn bản là một loại hành vi xảo trá biến hình, chúng ta không thể nào thỏa mãn yêu cầu của những thương nhân như vậy. Nếu như để cho anh ta làm được chuyện này thì sẽ là tấm gương cho toàn tỉnh, ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc cũng đã vài lần được lĩnh giáo thủ đoạn của Diệp Phàm, lúc này khá bực bội, khó mà có được cơ hội như thế này, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Các vị nói quá lời rồi, chuyện con đường Phong Châu nhiều nhất là năm sáu tỷ đều có thể giải quyết được. Còn vũng bùn, điều này hiển nhiên là một chuyện cười.
Huống chi, vừa rồi tôi cũng đã nói qua, đường Phong Châu có thể áp dụng phương thức kết hợp của các nhà đầu tư lại với nhau.
Còn tôi chỉ muốn tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh giúp đỡ cho 1.5 tỷ là được rồi. Còn khoảng bốn tỷ còn lại thì tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết.
Ví dụ như, có thể huy động vốn đầu tư của nhân dân, chúng ta cứ xem hạng mục xây dựng này như là một thương phẩm đi.
Thêm nữa, một khoản tiền có thể vay ngân hàng rồi lấy hình thức thu phí kiến thiết để trả lại, như vậy có được không?
Tôi nghĩ, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đến đây là để tăng thêm sức mạnh cho Phong Châu. Một khi đường đã hoàn thành, thì con đường sẽ trở nên thuận tiện, mà cũng thu hút được rất nhiều đầu tư cho Phong Châu.
Mà theo như tố chức top100 xí ngiệp thế giới mà Hồng Phách Thiên Chân tham gia, hoàn cảnh đầu tư của Phong Châu ngày càng được cải thiện.
Mà Phong Châu có sức hút to lớn rồi, Hồng Phách Thiên Chân là doanh nghiệp nằm trong top 100, họ ra nhập tở chức đó không chỉ là vấn đề đầu tư có vài tỷ.
Mà nó chính là một thương hiệu nổi tiếng. Chẳng lẽ chúng ta thiếu mấy tỷ đó sao? Chúng ta không thiếu.
Thiếu sót của chúng ta chính là bọn họ có khoa học công nghệ cùng với hình thức quản lý tiên tiến, họ sẽ thu hút được một trào lưu tư tưởng và cách nhìn khác đi.
Còn cách quỷ dị của họ đi vận động hợp tác kia cũng đáng để chúng ta học tập. Cho nên, chúng ta mới nhất định phải giữ được Hồng Phách Thiên Chân ở lại.
Chúng ta cần tên tuổi của họ để tạo ra hiệu quả và lợi ích. Những thương khách khác sẽ thấy, Hồng Phách Thiên Chân cũng đã đến đây rồi, chuyện này chứng minh điều gì?
Hơn nữa, chúng ta chỉ đề xuất có 1.5 tỷ so với các hạng mục có tổng mức đầu tư là 6 tỷ thì cũng là điều nên làm.
Diệp Phàm nói đến đây vẻ mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn mọi người một cái.
- Ha ha, chứng tỏ Phong Châu rất có sức hút.
Lúc này, lần đầu tiên phó chủ tịch cười và xen vào một câu, lập tức làm cho cả hội nghị cũng cười theo.
- Đúng đúng, cùng với sự giúp đỡ mạnh mẽ của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh với Phong Châu, sức hấp dẫn của Phong Châu đang tăng mạnh.
Sức hút này của Phong Châu từ đâu mà có, chính là dưới sự lãnh đạo , dự đoán tương lai và sự quyết đoán của Bí thư La và Chủ tịch Tề thì Phong Châu mới có một cơ hội lớn như vậy.
Diệp Phàm tôi coi như là gặp thời cơ tốt, làm trợ lý chủ tịch, mà Bí thư La lại kỳ vọng không ít ở tôi.
Mà chuyện của Hồng Phách Thiên Chân lần này là việc lớn đầu tiên mà Diệp Phàm tôi không làm được. Năng lực tiềm ẩn của họ thật quá mạnh mẽ.
Chúng ta ngàn vạn lần không thể đánh mất cơ hội này. Mặc dù hiện tại vì chuyện đường xá mà bỏ ra một số vốn lớn, nhưng mấy năm sau chúng ta sẽ thấy, đồng tiền chúng ta bỏ ra rất đáng giá. Mà đường Phong Châu một khi sát nhập thành công với cao tốc Đồng Lĩnh, sẽ mang đến không ít hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Năm đó khi tôi ở thị trấn Lâm Tuyền, cũng đã có quy hoạch xây dựng đường phố rộng chừng trên ba mươi mét.
Hiện tại thế nào, 30m còn hơi nhỏ, bởi vì, thị trấn Lâm Tuyền đã phát triển thành một thị xã rồi.
Ánh mắt của chúng ta nhất định phải nhìn theo trào lưu mới được, nói cách khác, hiện tại quy hoạch lên 8m nữa.
Tôi nghĩ rằng, nếu như không xây mới thì con đường này năm năm nữa lại phải đập vỡ một lần và mở rộng thêm một lần nữa.
Như vậy số tiền và hao phí cho việc sửa lại sẽ càng nhiều hơn.
Mà việc xây dựng thành phố chúng ta trước tiên là phải rải ống dẫn, sau đó lại đập phá ống cũ và chôn ống mới. Người nào quy hoạch tốt hơn, vừa xem sẽ hiểu ngay.
Diệp Phàm bắt đầu tạo uy thế mạnh mẽ.