Chương 2640: Sự khích lệ của Đường Lâm.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Trợ lý Diệp đã miêu tả cho chúng ta một bản kế hoạch tốt đẹp, tôi tin rằng Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nhất định sẽ ủng hộ việc thực hiện đấy.
Tuy nhiên, chúng ta không những phải chú trọng đến tương lai, mà còn phải ổn định hiện tại nữa. Nếu theo như yêu cầu của trợ lý Diệp, trước mắt chúng ta căn bản là không thể hoàn thành con đường này.
Vẫn là một chữ, tiền. Vốn dĩ tiền đầu tư xây dựng khu sinh thái kênh Thiên Phong của Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy cho năm sau thì năm nay đã dùng hết rồi.
Lẽ nào chúng ta lại đem tiền của năm sau thậm chí mấy năm sau đó ra dùng hết sao? Đây chính là biểu hiện của việc thiếu trách nhiệm.
Hơn nữa, tiền này từ đâu mà có, là ngân hàng cho vay sao? Chỉ một lợi ích nhỏ như vậy làm sao lôi kéo được chúng ta.
Thêm nữa, nếu như đem tiền đi đầu tư cho việc xây đường ở Phong Châu, vậy thì việc xây dựng ở các địa phương khác chúng ta căn bản là không thể để ý tới rồi.
Phong Châu rất quan trọng, đương nhiên rồi. Nhưng chúng ta không thể tập trung toàn bộ vào nó được.
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân cùng với các cơ quan phải xem xét kỹ việc này. Quan điểm của chúng ta không giống với Diệp Phàm, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến chuyện Phong Châu thôi.
Chúng ta cần bao quát toàn tỉnh, đại cục và cục bộ rất khác nhau, điều mà tôi muốn nói là, không phải Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh không xem trọng chuyện Phong Châu.
Mà là vì thực tế lúc này chỉ có thể cho tu bổ con đường này mà thôi.
Vi Bá Tiếu lập tức ra tay để dập tắt khí thế của Diệp Phàm, Diệp Phàm thì hận đến nỗi ngứa cả răng đây.
Nếu như lúc này có đồng chí nào đứng ra phối hợp với mình một chút thì khí thế kia có lẽ đã tăng lên rồi.
- Yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm có hơi cao một chút, tuy nhiên, theo tôi nghĩ, nếu như độ rộng theo quy hoạch là 16m thì cũng cần đến gần 1.6 tỷ rồi.
Mà trợ lý Diệp chỉ yêu cầu tỉnh ủy có 1.5 tỷ thôi. Như vậy là đã được giảm bớt rồi.
Tuy nhiên, tôi cũng hơi tò mò, bốn trăm triệu còn lại nếu như gom góp theo cách mà trợ lý Diệp đã nói thì trong đó cũng gặp phải không ít khó khắn.
Có một số chuyện nói thì dễ, nói là mượn tiền của nhân dân để hợp tác đầu tư, nhưng thương gia nào sẽ đồng ý chi tiền đây.
Bởi vì đầu tư cho xây đường thì quá lớn mà hiệu quả lại lâu thấy. Hơn nữa, cùng với những bất đồng trong chính cách của chính phủ, các thương nhân cũng có những suy tính nhất định.
Đến lúc đó không tìm được đối tác, mà tỉnh thì lại chi tiền rồi, con đường cũng khởi công rồi, lúc đó phải làm sao?
Tôi lo lắng, sợ đến lúc đó con đường mới rải được một nửa, lại phải tránh đường cho công trình khác xuất hiện.
Đến lúc đó nhất định Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân sẽ cố gắng để xây dựng thành công. Việc này chẳng phải là đang Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh vào vũng bùn sao?
Đến lúc đó nếu như tài chính tỉnh không đủ tiền mà phải đem tiền đầu tư của công trình khu sinh thái Thiên Phong ra dùng thì không phải là đang kéo cả khu sinh thái Thiên Phong vào chuyện này sao?
Hàng loạt chuyện như vậy chính là liên tiếp chứ không phải đơn độc đâu. Đến lúc đó, tôi nghĩ vì chuyện này mà sẽ dẫn đến một loạt hiệu quả và lợi ích đấy.
Khi mà cả tỉnh đã rơi vào vũng bùn rồi, đến lúc này không chỉ riêng Diệp Phàm anh phải gánh vác trách nhiệm này.
Mà tất cả các đồng chí ở đây sẽ cũng phải chịu trách nhiệm theo.
Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc nói. Lão già này càng nói càng nghiêm trọng, Diệp Phàm bị biến thành một tên đại ác dẫn mọi người vào vũng bùn rồi.
- Ha ha ha, chỉ yêu cầu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chi ra 1.6 tỷ hỗ trợ cho công trình quốc lộ mà có thể kéo toàn tỉnh vào vũng bùn sao?
Chủ tịch Trần, logic này có chút làm cho người ta kinh sợ đấy.
Lúc này, phó chủ tịch Lâm phụ trách việc quản lý xây dựng nông thôn và xây dựng kinh tế mỉm cười lên tiếng.
- Hơn nữa, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có ý này.
Chỉ là đem hạng mục của năm sau thực thi trong năm nay thôi mà. Hơn nữa, bây giờ cũng đã là tháng sáu rồi, đã qua nửa năm.
Nếu như nói là sang năm khởi công thì cũng chỉ còn có nửa năm nữa thôi. Tôi nghĩ đồng chí Diệp Phàm vì chuyện thu hút đầu tư xây dựng Phong Châu mà yêu cầu như thế cũng không có gì quá đáng cả.
Mà làm như vậy thì có thể giữ chân được tập đoàn trong top 100 doanh nghiệp hàng đầu thế giới Hồng Phách Thiên Chân ở lại Phong Châu. Chuyện này sẽ có những ảnh hưởng không thể đo được đấy.
Phong Châu quá lạc hậu rồi, đúng là lúc cần có những ảnh hưởng như thế này. Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội lớn cho Phong Châu.
Mà cơ hội này tỉnh ủy và ủy ban nhân dân phải đồng nhất ý kiến sách lược, mọi người ngồi đây có lý do gì mà không ủng hộ cơ chứ.
Các đồng chí, không thể chỉ để ý đến hầu bao của mình được. Cho dù là hiện tại chúng ta tiêu tốn một chút, nhưng tốn kém thì cũng là vì nhân dân Phong Châu, vì đại cục của cả tỉnh nhà thôi.
Một khi Phong Châu đã phát triển, đến lúc đó thuế thu được nhiều, mà hàng năm cũng không cần các đồng chí phải nâng đỡ, đây vô hình chung cũng là trách nhiệm của chúng ta mà.
Mà đồng chí Diệp Phàm đúng là thấy được đại cục của toàn tỉnh. Bước đi này cũng đồng nhất với chính sách năm nay của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, chuyện này cũng không phải là quan hệ giữa cục bộ và toàn bộ.
Đây là làm vì đại cục.
- Chuyện này nói thì đương nhiên là dễ, nhưng là 1.5 tỷ chứ đâu chỉ là mấy trăm vạn, là hơn một tỷ đó. Hơn nữa tất cả đều là tiền mặt.
Phó chủ tịch Vu là người phụ trách chuyện xây dựng nông thôn và xây dựng kinh tế, việc cải thiện đường quốc lộ Phong Châu cũng là một phần công việc của anh đúng không?
Xin hỏi Chủ tịch Vu có thể ủng hộ bao nhiêu? Chúng tôi không muốn nghe những lời dễ nghe, chúng tôi chỉ muốn biết đồng chí có thể ủng hộ cho việc Diệp Phàm xây đường quốc lộ được bao nhiêu?
Vi Bá Tiếu bắt đầu nói.
- Công việc của tôi thì các đồng chí cũng như các vị lãnh đạo ngồi đây đều biết, tôi cũng không cần phải giải thích.
Nếu như đề cập đến chuyện kiến thiết này thì tôi không thể khoanh tay mà đứng nhìn. Đương nhiên, việc xây dựng đường ở Phong Châu vô hình chung cũng sẽ thúc đẩy kinh tế nông thôn cũng như phát triển kinh tế của toàn bộ Phong Châu.
Con đường này được xem như là huyết mạch, rất quan trọng. Cho nên, tôi sẽ ra sức thực hiện, vấn đề kiến thiết nông thôn cũng như kiến thiết kinh tế.
Hơn thì không dám nói, mười triệu thì rất có thể. Tuy nói là không nhiều lắm, so với con số vài tỷ của công trình thì chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Nhưng, tôi tin rằng, chỉ cần các vị đang ngồi đây đồng lòng, mỗi người giúp đỡ một ít, việc hoàn thành công trình đường Phong Châu sẽ không còn lâu nữa đâu.
Cho nên, đây cũng xem như là Vu Tiền Lâm tôi ủng hộ lời hiệu triệu của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, cố gắng giúp đỡ cho Phong Châu.
Vu Tiền Lâm nói rất mạnh mồm, và cũng rất thật.
- Vu chủ tịch đã nói vậy thì tôi cũng ủng hộ mười triệu.
Phụ trách quản lý văn vệ Tần Xuân và phó chủ tịch cũng mở miệng nói, còn liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Nói thật ra thì tôi cũng phải cảm ơn trợ lý Diệp đã ủng hộ công việc của tôi.
- Ôi, Phó chủ tịch Tần là người phụ trách mảng văn nghệ. Trợ lý Diệp thì là người phụ trách thu hút đầu tư cho Phong Châu, chuyện này....
Trần Húc lại bắt đầu tạo chuyện, người này đương nhiên là có ẩn ý rồi.
- Ha ha, tôi nói chuyện của Đồng Lĩnh, lúc đó tập đoàn Thần Lộ cũng chi cho Đồng Lĩnh xây dựng 20 trường học.
Mà hiện tại công trình này đã rời đi rồi, tập đoàn thần Lộ cũng đã chi ra 1000 vạn rồi.
Chủ tịch Thần Lộ Tống Hương Quân nữ sĩ sau đó còn đến ủng hộ thêm 1000 vạn nữa. Nếu như công trình lần này có thể làm hài lòng cô ấy, không chừng họ còn có thể ủng hộ thêm các thiết bị trường học và một số vật dụng khác nữa.
Chuyện này đã được đăng lên báo giáo dục rồi, bộ cũng đã tán dương. Sau này tôi mới rõ chân tướng của việc này.
Hóa ra là trợ lý Diệp có đại ân với bọn họ, cho nên Tống gia mới làm nhiều việc thiện đến vậy.
Trợ lý Diệp là một người tốt, làm việc tốt không phải chỉ vì cái danh, nếu như không phải chủ tịch Tống Hương Quân không nói thì chúng tôi làm sao có thể biết được.
Trong chuyện này, tôi đại diện cho hệ thống giáo dục cùng với tất cả các học sinh xin cảm ơn trợ lý Diệp đã ủng hộ.
Phó chủ tịch Tần nói trắng ra, cũng là đúng lúc, là vì phối hợp tạo khí thế cho Diệp Phàm.
- Ha ha, Phó chủ tịch Tần nói thế tôi thật ngại quá. Chỉ vì nhân dân Đồng Lĩnh mà làm một chuyện nhỏ, có gì to tát đâu chứ. Thật ngại quá. Lần sau nếu có chuyện tương tự nhất định tôi sẽ báo cáo chủ tịch Tần.
Diệp Phàm nói đùa, lập tức cười vang.
- Trợ lý Diệp, có lẽ cậu còn chưa biết vệc này?
Chủ tịch Tần tủm tỉm nhìn Diệp Phàm.
- Chuyện này, chủ tịch Tần, tôi thực sự không hiểu ông đang nói đến chuyện gì? Chuyện trên đời này cũng quá nhiều rồi, làm sao tôi có thể tính hết được, tôi đâu phải là thần tiên sống.
Diệp Phàm nói và lại cười vang.
- Lúc đó tôi đi báo cáo với bộ giáo dục về chuyện khen thưởng cho tập đoàn Thần Lộ.
Người ta dù sao cũng chi ra một khoản tiền lớn, chúng ta cũng nên làm một tấm cờ thưởng cùng với giấy khen thưởng hay chứng nhận mới đúng có phải không?
Phó chủ tịch Tần nói đến đây thì dừng lại một chút rồi mời tiếp tục nói:
- Nhưng mà không hiểu tại sao chuyện này lại truyền đến được tai đồng chí Đường Lâm phó trưởng ban thường trực bộ giáo dục mới nhậm chức.
Ngày hôm đó ông ấy đã tìm tôi nói chuyện, trong lúc nói chuyện có nhắc đến chuyện khen thưởng Tống nữ sĩ. Tuy nhiên, sau đó tôi nói chuyện này là do trợ lý Diệp của Tấn Lĩnh khởi xướng.
Không thể tin được là ngay sau khi nghe vậy đồng chí Đường Lâm lập tức sửng sốt, hỏi tôi liệu đó có phải là Diệp Phàm lúc trước làm Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh hay không.
Lúc đó tôi nói là đúng, hiện tại người đó đang làm trợ lý Chủ tịch kiêm Bí thư thành ủy rồi. Hơn nữa Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh còn ủy thác trọng trách, yêu cầu hắn phụ trách việc thu hút đầu tư cho Phong Châu.
Không thể tưởng tượng được là khi nghe nói vậy đồng chí Đường Lâm hừ nói: người này đúng là rất có thực lực đấy. Lúc đó tôi vừa nghe thấy liền ngây người ra, không ngờ đồng chí Đường Lâm lại phá lên cười.
Ông ấy nói, tôi mới biết được trợ lý Diệp không ngờ lại là bạn cùng lớp với phó trưởng ban Đường. Khó trách trưởng ban lại nói với giọng có thẻ thân thiết tùy ý như vậy.
Trưởng ban Đường còn nói khi hai người học chung lớp ở trường Đảng, lúc đó trợ lý Diệp chỉ là một cán bộ nhỏ cấp phó giám đốc sở.
Mà lúc đó đồng chí Đường đã làm đến cán bộ cấp thứ trưởng rồi. Không ngờ Diệp Phàm đã được chọn lên làm tổ trưởng.
Phải biết rằng lúc ấy hơn một trăm người trong lớp kia đều làm đến cấp sở, mà cấp thứ trưởng cũng có mười mấy người.
Trợ lý Diệp đã đè xuống được phong thái của rất nhiều đồng chí khác. Trưởng ban Đường nói, nếu có thời gian rảnh nhất định đến Đồng Lĩnh chơi một chuyến, tiện thể xem bạn học cũ thế nào.
Phó chủ tịch Tần vừ nói xong, cả hội trường tự nhiên im lặng.
Mợi người ngồi đây chính là không hiểu Đường Lâm là ai. Người đó chính là em trai của chủ tịch nước đương nhiệm. Theo như lời cuat phó chủ tịch Tần thì quan hệ của Diệp Phàm và Đường Lâm có vẻ cũng không tồi.
Cho nên, Trần Húc cùng Vi Bá Tiếu tạm thời đều không lên tiếng.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh muốn yêu cầu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cấp cho 150 triệu. Nếu như anh có thể trả 400 triệu kia chúng ta có thể suy xét và hỗ trợ cho anh.
Con đường ở Phong Châu sẽ bắt đầu khởi công kiến thiết. Tuy nhiên, khi nãy có nói đến khoản tiền hỗ trợ thì mọi người đều nghĩ là Ủy ban nhân dân tỉnh cho 150 triệu chứ không phải là gần hai trăm triệu sao.
Nhưng còn có gần bốn trăm triệu tài chính chỗ hổng. Đừng có nghĩ nó giống như khoản tiền tam thành, điểm mấu chốt ở đây là toàn bộ số tiền đầu tư đã đưa cả cho anh rồi.
Cơ bản con đường này đã bị chặn hết rồi. Công trình Bán Lạc Tử chúng ta không cần nữa, mà nếu con đường sau khi hoàn thành nợ quá nhiều mỗi ngày có người đến đòi nợ cũng không phải chuyện chúng ta có thể nghĩ được.
Chúng ta muốn nghe xem anh có thể làm được hay không, hiện tại có thể khiến chúng ta nhìn đến hy vọng về con đường.
Nói cách khác, nói thẳng ra thì Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chẳng những không có khả năng ủng hộ anh, hơn nữa, Tề Chấn Đào tôi còn phải nghiêm túc phê bình anh.
Hạng mục công trình lớn như vậy mà lại xem như trò đùa.
Vẻ mặt Tề Chấn Đào nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói.
- Bí thư La , Tề Chủ tịch. Hôm nay tôi dám đứng ở đây, đương nhiên cũng có lý do nhất định mới dám như thế có phải hay không?
Người ta nói không có ba phần ba không dám lên Lương Sơn, điều tôi đang muốn nói chính là những lời này, trước tiên thì xin tạ lỗi với các vị lãnh đạo, xin tha thứ Diệp Phàm ngông cuồng.
Đầu tiên Diệp Phàm liếc nhìn mọi người một cái, nói rõ ràng từng lời:
- Vừa rồi Tề Chủ tịch đã tính nợ với tôi.
Chuyện này nếu như có thể quyết định, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cùng với các anh em ở các bộ phận cũng đã ủng hộ được hơn hai trăm triệu rồi.
Chỗ hổng tài chính đó đoán chừng còn có gần bằng số tiền bốn trăm triệu. Lần trước khi tới bộ Giao thông để làm cho cao tốc Đồng Lĩnh nhập vào dự án cao tốc quốc gia. Sau đó bộ trưởng Luyện Bình Sơn cũng đã đồng ý rồi.
Cho nên, bên kia vốn nghĩ chi cho cao tốc Đồng Lĩnh 50 triệu. Tuy nhiên, sau đó tôi nói là phí xây dựng cao tốc Đồng Lĩnh đã do tập đoàn Thần Lộ toàn quyền phụ trách.
Bởi vậy, Luyện Bộ trưởng đã đem khoản tiền này chuyển sang cho Phong Châu. Tự nhiên là dùng cho việc cải tạo con đường ở Phong Châu, lúc ấy vốn là nghĩ tu sửa lại một chút con đường này thôi, năm mươi triệu cũng là đủ rồi, nhưng chuyện này xem ra là không được.
Cho nên, năm mươi triệu này có thể nhập vào số tiền xây dựng đường Phong Châu rồi. Mà khi tôi báo cáo với Bí thư La tình huống này thì Bí thư La cũng khá có hứng thú, ông ấy cùng Tề Chủ tịch tỉnh đã đồng ý chi cho tổ thu hút đầu tư cho Phong Châu 50 triệu sử dụng làm phí thu hút đầu tư hạng mục đấy.
Kỳ thật, lại nói tiếp Phong Châu chúng ta thu hút đầu tư quá ít. Nghèo đến nỗi một đồng cũng không có, lúc mới bắt đầu tôi chỉ có thể mượn mấy ngàn vạn bên Đồng Lĩnh thôi.
Tuy nhiên, một khi Hồng Phách Thiên Chân đồng ý chuyện hợp tác, khoản tiền này tập đoàn Phong Thiên sẽ lập tức chi chúng ta đấy.
Bởi vậy, tôi hiện đang quyết định đem 50 triệu này vào việc xây dựng Phong Châu. Cứ như vậy thì có hơn ba trăm triệu tiền bạc, còn thiếu khoảng ba trăm triệu nữa.
Giải quyết như thế nào đây? Không thể tưởng tượng được vận may cũng đi xuống. Thông qua nhiều con đường tranh thủ, bộ đội hải quân gần chỗ chúng ta nhất nghe nói cũng thấy khó cho Phong Châu chúng ta. Quyết định cấp cho chúng ta 50 triệu dùng làm tiền xây dựng quốc lộ Phong Châu.
Đây xem như là công trình quân dân kết hợp xây dựng.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây Vi Bá Tiếu hỏi.
- Đồng chí Diệp Phàm, vừa rồi anh nói Bộ trưởng Luyện cùng với Bí thư La Tề Chủ tịch tỉnh đã đáp ứng 100 triệu sao?
Tiền của Bộ Giao thông chắc chắn đã để ý tới ngân sách của tổ thu hút đầu tư Phong Châu chúng ta rồi, mà hôm trước trên tỉnh cũng đã nói chuyện này rồi.
Ngân sách chúng ta hiện tại có một trăm triệu. Tuy nhiên, bởi vì phải trả 40 triệu đã mượn của Đồng Lĩnh, cho nên, tạm thời chỉ còn lại sáu mươi triệu thôi.
Mà bốn mươi triệu kỳ thật chính là thành phố Đồng Lĩnh ủng hộ cho việc phát triển kiến thiết khu sinh thái kênh Thiên Phong.
Mà vừa rồi tôi cũng nói qua, một khi Hồng Phách Thiên Chân đã đồng ý ở lại. Bốn mươi triệu lập tức có thể trở về vị trí cũ.
Việc này, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn kênh Thiên Phong Hoa Đông chính mồm anh Thành đã đáp ứng rồi chúng ta. Hơn nữa còn nói nếu hiện tại muốn bọn họ có thể lập tức trả khoản.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoa khẳng khái. Nói là nếu như Phong Châu phải xây dựng một lần nữa. Tập đoàn của ông ấy sẽ góp thêm không dưới hai mươi triệu .
Diệp Phàm đáp.
- Chuyện này và chuyện của bộ đội hải quân, quân dân cùng xây dựng anh chứng minh như thế nào?
Trần Húc hỏi.
- Nếu Trần Chủ tịch tỉnh muốn chứng minh lời nói của tôi có thể lập tức gọi điện lên bộ đội tư lệnh viên.
Diệp Phàm rất dứt khoát đáp trả , liếc mắt nhìn Trần Húc một cái, hừ nói:
- Trần Chủ tịch tỉnh, anh có cần thiết phải xác định chuyện này hay không?
- Vậy thì thôi, tin tưởng lời nói dối lần này của Diệp trợ lý cũng được có phải hay không?
Trần Húc vội vàng nói lại.
Nếu quả thật đi xác minh, đây chẳng phải là tạo thế cho Diệp Phàm sao, Trần Húc sẽ không ngốc như vậy đâu? Ngược lại mà nói, nếu đi chứng thực chẳng phải là liền quăng cho Trần Húc một bạt tai hay sao.
- Vậy cũng còn có ba trăm triệu, đây mới chỉ là hoàn thành một nửa. Về phần anh nói hợp tác kinh doanh con đường này cùng với ngân hàng cho vay đều là chuyện tương đối xa xôi.
Chúng tôi muốn nghe hiện tại anh có thể lấy ra căn cứ xác minh. Hôm nay Tề Chủ tịch tỉnh cùng Bí thư La đã đồng ý, hai vị lãnh đạo cũng gặp tôi rồi.
Hơn nữa, hôm nay các vị lãnh đạo đều ở đây. Ý của Tề Chủ tịch tỉnh chính là giải quyết mọi việc ngay tại đây, có thể quyết định chuyện con đường này, không thể gác lại rồi.
Về phần tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, Diệp trợ lý đành phải nghĩ cách khác rồi. Đương nhiên, chúng ta sẽ giúp đỡ, Hồng Phách Thiên Chân là chuyện của toàn tỉnh.
Vẻ mặt Điền Chu Nhất thận trọng, nói:
- Bộ đội Hải quân cho 50 triệu, mà bộ Tài chính kia đồng ý ủng hộ 50 triệu. Còn có Tập đoàn Điện lực Hoa Hạ cũng đồng ý quyên tặng 30 triệu.
Mà thành phố Tân Môn đồng ý ủng hộ 50 triệu cho việc xây dựng. Tất cả bọ họ đều đồng ý giúp đỡ rồi.
Hơn nữa, trong vòng 3 ngày có thể giải quyết xong công việc. Tổng cộng lại có 180 triệu rồi. Hơn nữa còn có sẵn 300 triệu, gần được 500 triệu rồi.
Kinh phí xây dựng chủ yếu của con đường này đã có rồi, chẳng lẽ còn một chút nữa lại không thể cố gắng có được không? Chuyện này, tôi tuyệt không tin ánh mắt của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh .
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
Bộ Tài chính ai đồng ý chi ra. Tập đoàn Điện lực TQ nữa? Còn có thành phố Tân Môn, chúng tôi cần đồng chí Diệp Phàm nói ra người thực sự phụ trách chuyện này.
Nói cách khác nếu như chuyện này cũng không thể chứng thực thì liền biến thành nhiều lời. Bởi vì chỉ sợ một số đồng chí đã nói mà không thể thực hiện, thời đại ngày nay nói thì dễ mà làm thì rất khó.
Đặc biệt là vấn đề liên quan đến tiền bạc. Tôi không muốn phê bình hành vi của một số đồng chí, nhưng trong đội ngũ cán bộ chúng ta thật sự là có rất ít đồng chí như vậy.
Bình thường đồng chí cấp dưới mời bọn họ ăn bữa cơm đưa ra mấy bình rượu đã say há mồm rồi. Kết quả rượu vừa tỉnh thì mọi chuyện đã thành vô nghĩa.
Bởi vì chuyện này quá quan trọng. Nếu như hôm nay quyết định được chuyện này, ngày mai sẽ phải bắt đầu chứng thực.
Đây là dự án lớn lên tới năm sáu trăm triệu, hy vọng đồng chí Diệp Phàm thận trọng một chút.
Chúng ta biết anh muốn giữ tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân ở lại Phong Châu. Nhưng, mặc kệ làm chuyện gì đều phải căn cứ trên cơ sở thực tế.
Mặt Điền Chu Nhất nhăn lại.
- Thật sự muốn nói sao?
Diệp Phàm có chút do dự, còn thực tại không muốn đem những người này nói ra hết. Đây cũng là quan hệ bí mật của Diệp Phàm, hơn nữa. Đem những chuyện này nói ra với mọi người thì một vài người có thể sẽ nghi ngờ. Bởi vì, mấy người này đều là người của Phượng gia, người ta khi mà tưởng tượng thì không biết là có thể suy nghĩ ra cái gì nữa.
- Đồng chí Diệp Phàm có phải không muốn nói hay không?
Điền Chủ tịch tỉnh hỏi. Kỳ thật, Điền Chủ tịch tỉnh cũng muốn giúp đỡ Diệp Phàm đấy.
Nhân vật có thể đồng ý chi ra nhiều tiền như vậy khẳng định đều là quan to, những thứ này đều là Diệp Phàm quan hệ.
Có thể làm cho những người ngồi đây thấy được quan hệ của Diệp Phàm đối với việc giải quyết chướng ngại ở Phong Châu.
- Chuyện này tôi có thể cam đoan trong vòng 3 ngày có thể đem những chuyện này đi chứng thực.
Đương nhiên, khoản tiền thực sự tới tay cũng cần có thời gian có phải hay không? Nói thí dụ như muốn có tiền của bộ Tài chính. Chúng ta phải xin từng tầng từng tầng mới đến nơi.
Mà khoản tiền tới tay tôi phỏng chừng ít nhất cũng phải một tháng. Tuy nhiên, chúng ta cần khoảng hai trăm triệu nữa, cũng đủ gây sức ép rồi.
Diệp Phàm nói. Thái độ rất kiên quyết.
- Không cần biết làm sao để có thể chứng minh. Đây không phải trò đùa. Vừa rồi Điền Chủ tịch tỉnh cũng nói, mà Bí thư La cùng với Tề Chủ tịch tỉnh đều nghe đấy.
Hiện tại phải chứng thực được những khoản tiền đó.
Vi Bá Tiếu lại đứng bật dậy.
Người này căn bản cho rằng Diệp Phàm khoác lác. Trong quan niện của Vi Bá Tiếu cho rằng Diệp Phàm khẳng định sẽ bỏ cuộc, chẳng qua là tìm được một vài nhân vật đồng ý chi tiền mà thôi. Cuối cùng phỏng chừng đều là nói suông chứ không làm rồi.
- Tôi đã cam đoan rồi mà vẫn cần phải nói ra sao? Các vị lãnh đạo, có một số việc cũng không phải là ở đâu cũng có thể nói ra có phải hay không? Có thể trong trường hợp như thế này nói ra lời này, Diệp Phàm tôi đang dùng sinh mạng chính trị của mình bảo đảm chứng nhận đấy.
Diệp Phàm có chút giận, nhìn chằm chằm Vi Bá Tiếu hừ lạnh nói.
Tuy nhiên, kỳ quái là Tề Chấn Đào và Bí thư La không ngờ giống như đang xem một chuyện đùa vui mà há hốc mồm. Dường như hôm nay không muốn làm những chuyện căn bản không thể làm được.
- Diệp trợ lý luôn luôn thoái thác. Tôi rất hoài nghi Diệp trợ lý bộ dạng như vậy có phải tất cả những lời vừa rồi đều là vô nghĩa, là lời nói suông hay không. Mạnh miệng. Là vì chiến tích của mình mà nói dối các vị lãnh đạo tỉnh.
Vi Bá Tiếu cười nhạt, nghiễm nhiên nhìn Diệp Phàm đắc thắng.
- Ha ha. Đến lúc đó công trình này được thực hiện. Chuyện của tỉnh chúng ta quyết định đương nhiên cũng không nên sửa đổi. Chỉ sợ đến lúc đó ở tỉnh toàn bộ đều làm dẻ lau cho Diệp Phàm rồi.
Trần Húc cũng ở một bên phối hợp với Vi Bá Tiếu.
Trong lúc này, mấy chục ánh mắt đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Lửa giận của Diệp Phàm bị châm chọc triệt để, mấy người này bằng giá nào cũng muốn ngăn hắn lại. Hắn lập tức xoay người bước đi hướng về phía Bí thư La , tất cả mọi người si ngốc, không hiểu được liệu có phải hắn muốn đến chỗ Bí thư La xin tạ tội hay không?
Vi Bá Tiếu đang cười lạnh, Trần Húc đang cười lạnh, Vạn Hữu Lương đang cười lạnh, mà trong hội trường có hơn phân nửa đồng chí ánh mắt cũng đang thương hại nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.
Ánh mắt Tề Chấn Đào có chút phức tạp, chép miệng một chút rốt cục mở miệng nói:
- Việc này nếu đồng chí Diệp Phàm không tiện nói thì xem như xong có phải hay không?
Hơn nữa, hiện tại đi lấy tiền cũng cần thời gian nhất định.Vừa rồi đồng chí Diệp Phàm cũng nói, chúng ta đã có hai ba trăm triệu rồi.
Khoản tiền đó cũng có thể chống đỡ được mấy tháng. Tôi tin tưởng đồng chí Diệp Phàm sẽ cố gắng lấy được số tiền đó về đây.
Tề Chấn Đào nói vậy đương nhiên là muốn chuyển chủ đề, vì Diệp Phàm thắng được thời gian. Tin tưởng đến lúc đó nếu không có biện pháp thì đành phải đi cầu cứu Kiều gia.
Chương 2642: Thái độ kỳ lạ của ủy viên Phượng.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ừ. Chủ tịch Tề nói cũng có lí. Vấn đề lúc này là không tranh thủ được vốn, gặp khó khăn trong việc phê duyệt ở trên.
Điền Sơ Nhất cũng nói.
- Lời của đồng chí Diệp Phàm, tôi tin là có khả năng đấy, có thể cho cậu ấy thời gian đi tranh thủ xem.
Con đường này xây phần dưới trước, đương nhiên với khoản tiền không rõ thế nào ấy thì vẫn theo phương án ban đầu vạch ra là xây bề rộng 12m.
Đương nhiên là bao gồm cả phần trống, nền đường hai bên trái phải rộng 10m.
La Khảm Thành nói. Kỳ thật, ông La nói vậy là muốn dồn hết trách nhiệm cho Diệp Phàm, không đến mức làm cho hắn mất mặt.
Thế nhưng cũng phải công nhận là lời của Diệp Phàm không thể không nghĩ lại. Bằng không sẽ không thể sửa chữa được phương án thiết kế của Diệp Phàm.
- Bí thư La, chủ tịch Tề, chủ tịch Điền, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.
Không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể không cảm kích như vậy.
Tề Chấn Đào và Điền Sơ Nhất nhíu mày, xem ra họ đang thở dài vì sự ngang bướng của đối phương.
Huống chi con đường lại theo hướng màu đen, việc này, Bí thư La đều đã từ chối, vậy cậu tranh giành làm gì?
- Ừ. Gọi đi.
La Khảm Thành khẽ gật đầu, có vẻ nghi hoặc, có thể thấy rất rõ điều này qua đôi mắt.
Diệp Phàm vẻ mặt giận dữ, đứng nói chuyện điện thoại mười mấy giây đồng hồ mới gác máy được.
Đương nhiên, các đồng chí ở đây cảm thấy có chút kỳ quái, âm thanh vọng ra ngoài:
- Tôi là Phượng Triều Phong, xin hỏi là đồng chí nào?
Người mà biết được số điện thoại của Phượng Triều Phong nhất định phải có quan hệ đặc biệt rồi. Hai bên mà gọi điện cho nhau là chuyện tuyệt đối khác lạ đấy.
Nếu như là việc gọi điện thoại thì trước tiên phải thông qua thư ký rồi mới chuyển cuộc gọi tới ông ta được. Vậy mà cuộc điện thoại này lại được nối thẳng tới Phượng Triều Phong.
Người biết được số điện thoại này cũng phải là người tương đối quan trọng đối với Phượng Triều Phong.
Nhưng cấp bậc của người này so với Phượng Triều Phong cũng không kém là bao. Vậy nên đối với những người này Phượng Triều Phong khá là khách khí.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không tới mức như vậy. Chẳng qua Phượng Triều Phong muốn hiểu hơn về đứa con Phượng Trí Thiên trong lần gặp đầu tiên, thế nên đã cho Diệp Phàm số điện thoại này.
Đương nhiên, khi Phượng Triều Phong nói câu nói đầu tiên chỗ đông người lại không nghĩ đến người đứng đầu nhà họ Phượng của Ủy ban Chính trị. Dù sao cái tên này trên cả nước cũng không phải ít.
- Chào ngài Ủy viên, tôi là Diệp Phàm ở thành phố Đồng Lĩnh tỉnh Tấn Lĩnh.
Diệp Phàm vẻ cung kính nói.
Lúc này, ở đây có một vài nhân vật quan trọng, như La Khảm Thành, Điền Sơ Nhất, và trên cả là Phượng Triều Phong.
Dù sao được gọi là ủy viên, cái danh hiệu này nghe cũng khá là đặc biệt rồi. Giả dụ như ai đó mà làm việc trong các bộ và ủy ban trung ương thì đều là Phó Bộ trưởng hoặc Phó Bí thư, mọi người sẽ không gọi họ là ngài ủy viên nữa mà gọi là ngài Bộ trưởng hoặc Bí thư đấy.
Xem ra chỉ có thành viên của cơ quan chính trị nước Cộng hòa mới có thể có danh hiệu chuyên dụng đặc thù này.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn thấy đôi lông mi của La Khảm Thành khẽ giật giật nhẹ. Tề Chấn Đào cũng nhìn thấy, hơi kinh ngạc.
Mà Điền Sơ Nhất không ngờ rất tự nhiên ngồi thẳng người. Mấy ông lãnh đạo cũng không khác lắm.
Một vài đồng chí cũng chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi thôi.
- Ha ha, là đồng chí Diệp Phàm đấy à. Có chuyện gì sao?
Phượng Triều Phong lại tỏ vẻ thân thiết.
Mới nghe thôi đã thấy được quan hệ của hai người cũng không phải bình thường như vậy. Tức thì, một vài người ở đây tự nhiên trong lòng lại có suy nghĩ khác.
- Là thế này ủy viên Phượng ạ, mấy hôm trước đã gặp ông rồi, và đã nói với ông về chuyện xây dựng đường thứ cấp Phong Châu, sau khi nghe qua tình hình, ông đã đồng ý viện trợ cho Đồng Lĩnh. Mà bây giờ, hội thảo nghiên cứu xét duyệt đường thứ cấp Phong Châu đang diễn ra ở phòng họp chính phủ của tỉnh Tấn Lĩnh...
Diệp Phàm nói mọi chuyện theo kiểu tình huống có tính lựa chọn.
- Ha ha ha. Cậu đã không nói với tôi. Vậy cuộc nói chuyện của chúng ta, hai đồng chí La Khảm Thành và Chấn Đào cũng nghe thấy có phải không?
Phượng Triều Phong không hề trách móc Diệp Phàm, mà chỉ cười hỏi.
- Dạ. Hai vị lãnh đạo ngay cạnh tôi, còn có cả Phó Bộ trưởng Điền Sơ Nhất cũng ở đây. Ngoài ra còn có một vài lãnh đạo và một vài nhà chuyên môn, mong mọi người hãy lượng thứ cho tôi vì tôi đã không báo cáo tình hình với ông Phượng Triều Phong.
Diệp Phàm nói.
- Chào ngài Uỷ viên Phượng.
Tề Chấn Đào, La Khảm Thành và Điền Sơ Nhất liền nghiêng đầu, lên tiếng chào hỏi.
- Ha ha, chào các dồng chí. Đồng chí La Khảm Thành, đã lâu không gặp.
Không ngờ rằng ủy viên Phượng lại nói những lời này với La Khảm Thành.
- Đúng vậy. Từ lần trước gặp ông ở thủ đô đã hơn một năm rồi. Ông thì ở An Đông, mà tôi thì lại ở Tấn Lĩnh, hai người chúng ta ở cách xa nhau, mỗi người đều có công việc của mình, rất khó gặp nhau được.
La Khảm Thành vẻ mặt tươi cười.
- Đúng vậy. Thật ra, tôi biết đồng chí Diệp bảy, tám năm về trước rồi. Cậu ta rất giảo hoạt.
Không ngờ rằng lời nói của Phượng Triều Phong lại chuyển hướng vào Diệp Phàm. Lời nhận xét “ Giảo hoạt” đưa ra khiến cả hội trường đột nhiên ồ lên, nhưng không ai dám thốt thành tiếng, tất cả đều nín thở lắng nghe.
- Giảo hoạt? Ủy viên Phượng này, tôi có chút không rõ. Đồng chí Diệp hẳn là thông minh mà?
La Khảm Thành hơi sững người, cười nói.
- Anh không biết đây thôi, trước đây ở An Đông tôi đã bị cậu ta lừa một cú rồi. Lúc đó, cậu ta đang giữ chức chủ tịch huyện Ma Xuyên của tỉnh Nam Phúc, không ngờ lại một mình tới Bộ Giao thông tranh giành đường quốc lộ Thiên Xa Sơn.
Con đường này cuối cùng lại trở thành đầu mối giao thông then chốt của ba tỉnh, mà tỉnh chúng ta có thể đã bỏ ra không ít tiền. Kết quả là thế nào chứ, mọi chuyện tốt đẹp đều thuộc về tỉnh Nam Phúc hết.
Huyện Ma Xuyên dựa vào cơ hội này để lên cấp thị trấn, kéo theo nền kinh tế của thị xã Đức Bình phát triển nhanh.
Đương nhiên huyện An Đông chúng ta ở lân cận nên cũng có nhận được lợi ích thực tế. Chẳng qua là không được nhiều như huyện Ma Xuyên.
Mà mấy hôm trước hắn gặp tôi, không ngờ mới mở miệng đã trở nên thân thiết rồi. Cái gì mà mấy năm trước chúng ta vẫn còn chung chí hướng cùng nhau xây dựng quốc lộ Thiên Xa Sơn.....
Đồng chí Diệp này miệng lưỡi rất ngọt nhé. Tôi cho cậu ta miếng mồi ngọt liền nhanh nhẹn nhận luôn.
Cái miệng này, ha ha, cậu cũng biết đấy, tôi hiện đang ở Thiên Môn rồi, vậy nên tôi viện trợ cho việc xây dựng quốc lộ Phong Châu năm mươi triệu.
Bây giờ suy nghĩ lại thấy hối hận rồi. Nhưng trên đời này lại không bán thuốc hối hận. Điều này chỉ có tôi biết, bây giờ tôi nói cho cậu biết.
Số tiền này trong vòng ba ngày tới sẽ giao cho đồng chí chuyên môn trực tiếp chuyển tới Phong Châu, mọi sổ sách giấy tờ thu hút đầu tư đều do đồng chí Diệp nắm giữ ấn soái.
Cậu nói xem, cấp dưới của cậu có giảo hoạt hay không?
Phượng Triều Phong cười ha ha, kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu cả. Mọi người cứ ra cái vẻ phê bình đồng chí Diệp, chứ thực chất lại đang khoa trương cậu ấy.
- Cảm ơn, cảm ơn! Tôi xin thay mặt cho nhân dân Phong Châu cảm ơn sự trợ giúp nhiệt tình của Uỷ viên Phượng.
Tuy nhiên, cái kiểu giảo hoạt này tôi hy vọng đồng chí Diệp lần sau lại phát huy! Ủy viên Phượng tới Thiên Môn, không nói cũng biết đó là mảnh đất tốt.
Hình thái xã hội cổ đại chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo, vậy nên chuyện đồng chí Diệp xin viện trợ từ Uỷ viên Phượng cũng là chuyện bình thường.
Hay là ủy viên Phượng này, việc xây dựng kênh sinh thái Thiên Phong của Phong Châu cũng đang vất vả, có phải là cũng cần phải xin ông một khoản viện trợ không nhỉ?
Không ngờ rằng đồng chí La Khảm Thành lại cũng ủng hộ làm theo Diệp Phàm.
- Đồng chí La này, từ khi nào mà ông đã bái đồng chí Diệp làm sư phụ vậy. Không thể bắt chước làm như vậy. Số tiền năm mươi triệu đấy cũng đủ làm tôi đau lòng rồi. Kỳ thật là cậu không hiểu được, tôi đã ở Phong Châu được mấy tháng.
Phượng Triều Phong chỉ rõ ngọn ngành.
- Ồ. Vẫn còn có chuyện này nữa. Uỷ viên Phượng có lẽ là không công tác ở Phong Châu đấy chứ? Nếu đúng là vậy thì tôi phải phê bình các đồng chí ở Phong Châu rồi.
La Khảm Thành thật sự có chút kinh ngạc hỏi.
- Đó là chuyện trước đây rồi, không nói nữa, không nói nữa. Nói cho đồng chí Diệp một tiếng là đừng lãng phí năm mươi triệu của tôi.
Thép tốt phải dùng ở lưỡi dao, có lẽ phải chờ khi nào các cậu thông xe thì tôi sẽ ghé qua đó. Nếu khiến tôi không hài lòng thì tôi chỉ có muốn phê bình đồng chí Diệp thôi.
Phượng Triều Phong nói ra lời này khi Diệp Phàm suýt nữa đi ra.
Ban đầu theo ý của La Khảm Thành thì bề rộng quốc lộ 12 mét là đủ rồi. Bây giờ sau khi nói với Phượng Triều Phong thì xem chừng La Khảm Thành phải suy xét lại phương án quy hoạch của mình là 16m.
Suy cho cùng, ai cũng có sĩ diện cả, ngay cả Phượng Triều Phong là ủy viên của Ủy ban Chính trị, cấp phó nhà nước.
So với La Khảm Thành thì chức vụ có cao hơn một bậc, nhưng hai người phụ trách hai tỉnh khác nhau, lẽ ra là không thể để lộ ra cái sự keo kiệt mới phải.
- Khảm Thành tôi mong được đón tiếp ngài ủy viên, một năm sau con đường này sẽ thông xe.
La Khảm Thành tủm tỉm cười nói, hạ quyết tâm.
Sau khi cúp điện thoại, cả hội trường lại trầm xuống, mọi người nhìn La Khảm Thành. Diệp Phàm phát hiện thấy sắc mặt của Vi Bá Tiếu có chút hơi tái nhợt, thậm chí toát mồ hôi hột. Mấy người hơi cúi đầu xuống, giống như đang trốn tránh ánh mắt của Diệp Phàm.
- Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, lời thô tục nói lúc trước, tôi đã thừa nhận trước mặt ủy viên Phượng rồi.
Mà nghe ủy viên Phượng nói thì trước đây ông có tới ở Phong Châu mấy tháng rồi, nơi này hẳn cũng là quê hương thứ hai của ông.
Cho nên, việc xây dựng quốc lộ thứ cấp Phong Châu ở đây cũng là chuyện tốt. Đồng chí Chấn Đào, đồng chí Điền Sơ Nhất thấy thế nào?
La Khảm Thành ra vẻ hỏi ý kiến người khác, nhưng chắc chắn việc này sẽ êm xuôi.
Đồng chí này sẽ không dám đọ tay cùng ủy viên Phượng đâu.
- Ừ. Các đồng chí ạ, Bí thư La hẹn rằng một năm sau sẽ thông xe. Thời gian ngắn, nhiệm vụ quan trọng, xem ra tất cả các ngành liên quan đều sẽ được điều động rồi.
Nếu như trước đây đồng chí Diệp Phàm đã xây dựng lên quốc lộ Thiên Xa Sơn thì tôi có kiến nghị, con đường ở Phong Châu này cũng giao cho Diệp Phàm phụ trách cả đi.
Hơn nữa, về khoản tiền vốn cũng là do cậu ấy gom góp, để cậu ấy phụ trách tôi cũng thấy yên tâm. Bí thư La, chủ tịch Điền, và các đồng chí khác thấy thế nào?
Tề Chấn Đào đương nhiên là đã sớm giơ tay ủng hộ giao việc xây dựng con đường cho Diệp Phàm.
- Tôi đồng ý, đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn có thể được.
Điền Sơ Nhất nói.
- Trợ lý Diệp nhất định là có thể được, tôi hoàn toàn đồng ý.
Không ngờ Vi Bá Tiếu lập tức đứng dậy lớn tiếng.
Xem ra cũng có ý thể hiện thiện ý với Diệp Phàm, bởi thái độ của Phượng Triều Phong thật kỳ quái, không thể không khiến Vi Bá Tiếu nghĩ ngợi.
Quay người sang ông Vi nói:
- Tôi là người quản lý giao thông đấy, chuyện này Tỉnh ủy đã quyết định rồi.
Tôi thấy phải tăng viện trợ. Trước đây, trong tài khoản dự trữ của Diệp Phàm vẫn còn tài khoản trống gần 100 triệu.
Mà con đường thứ cấp này lại là một hạng mục trong việc xây dựng khu kênh sinh thái Thiên Phong. Tôi nghĩ hay là đem một ít số tiền vay được đó, viện trợ cho việc xây dựng quốc lộ thứ cấp.
Mà ngành giao thông của tỉnh phải điều động người trợ giúp đồng chí Diệp xây dựng con đường này. Còn về khoản tiền thì giám đốc sở, anh hãy về kiểm tra lại, năm mươi triệu không thể bớt đi được.
Hơn nữa phải đúng lúc đúng chỗ, tôi cho anh thời gian nửa tháng. Còn về nhân sự thì nhất định phải điều động những người có năng lực thật sự, phải đưa việc xây dựng quốc lộ thứ cấp trở thành việc quan trọng.
- Anh yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ điều động đội ngũ nhân sự có trình độ cao tới trợ giúp đồng chí Diệp hoàn thành việc xây dựng dự án quốc lộ thứ cấp Phong Châu.
Bạch Hiểu Lễ cũng biểu hiện một chút.
Người ta nói rằng, tường đổ là mọi người đẩy, nhưng kỳ thật có được cảnh tượng tốt cũng là do mọi người dựng lên.
- Bí thư La, chủ tịch Tề....., trợ lý Diệp, tôi sẽ khẩn trương thu gom vốn. Tranh thủ trong vòng ba ngày sẽ đem số tiền một trăm triệu đầu tư vào quốc lộ thứ cấp Phong Châu.
Vạn Hữu Lương lập tức đưa ra quyết định.
Hy vọng là có thể giảm bớt những tiêu cực, bởi Bí thư La vừa nãy đã hứa hẹn.
- Tôi sẽ giải thích rõ với ngành công an để họ nắm chắc về công tác giải phóng mặt bằng, phối hợp chặt chẽ với trợ lý Diệp, để trong thời gian ngắn nhất có thể hoàn thành hạng mục này, vì quốc lộ thứ cấp mà hoàn thành sẽ thuận lợi cho việc mở rộng việc xây dựng cơ sở hạ tầng.
Phó chủ tịch tỉnh Trần nhìn Vi Bá Tiếu thừa nhận. Đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này để giảng hòa.
Trong khoảng thời gian ngắn, không cần biết các ngành có liên quan hay không liên quan đều phải xuất vốn, điều động nhân lực, đầu tư vật chất, nghĩ ra các phương án rồi. Gần nửa giờ đồng hồ, túi tiền của Diệp Phàm lại thêm năm mươi triệu rồi.
- Bí thư La, tôi thấy nếu cứ cứng nhắc đem việc xây dựng quốc lộ thứ cấp tách ra khỏi kênh Thiên Phong thì xem ra không thỏa đáng. Hơn thế nữa, tôi thấy việc thu hút vốn đầu tư của trợ lý Diệp sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, hợp đồng sẽ nhanh chóng được ký kết với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân. Mà trợ lý Diệp tràn đầy sức lực như vậy, chỉ là xây dựng một con đường cũng quá lãng phí nhân tài rồi.
Lúc này Vu Tiền Lâm đưa ra kiến nghị.
- Ồ. Đồng chí Tiền Lâm có kiến nghị gì hay cứ nói ra.
La Khảm Thành nở nụ cười hỏi.
- Hay là hợp nhất việc xây dựng kênh Thiên Phong với quốc lộ thứ cấp lại. Cùng cử ra một bộ chỉ huy là được rồi.
Cứ như vậy, một mặt có thể tiết kiệm nhân lực, hơn nữa cũng dễ quản lý. Hơn nữa sau khi tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân tiến vào Phong Châu thì sự nghiệp chăn nuôi sẽ tiến thêm bước phát triển mới.
Đem thành quả thu hút đầu tư lần này hợp cùng với xây dựng khu kênh đào sinh thái Thiên Phong làm một có phải là sẽ đem lại lợi ích cho sự phát triển toàn diện của Phong Châu không?
Vu Tiền Lâm nói.
- Sát nhập ban chỉ huy lại cũng là một ý kiến hay, tuy nhiên, hiện tại cũng khá là bất lợi.
Đồng chí Diệp Phàm tốt nhất vẫn là chú trọng xây dựng quốc lộ thứ cấp trước tiên. Hơn nữa, giới thiệu tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, chúng tôi vẫn có thể giới thiệu người thứ hai nữa.
Hơn nữa, hiện tại thì trọng điểm thứ hai mà chúng tôi quan tâm cũng đang dừng ở việc xây dựng quốc lộ thứ cấp. Đồng chí Diệp Phàm nhất định phải chú trọng làm tốt công việc chỉ đạo dự án này, tuyệt đối không được có sơ xuất.
La Khảm Thành nói. Ý của câu nói này là tạm thời không đồng ý với kiến nghị của Vu Tiền Lâm đề bạt Diệp Phàm nắm giữ ấn soái. Vu Tiền Lâm cũng không nhắc tới việc này nữa.
Hội thảo bàn về việc xây dựng quốc lộ thứ cấp Phong Châu sẽ kịp thời kết thúc. Đương nhiên là đạt được thành công viên mãn trong không khí hữu nghị, đoàn kết, dân chủ, hợp tác.
Hơn nữa, La Khảm Thành còn thân thiết đi lên nắm tay Diệp Phàm dặn dò vài câu, sau đó tới chủ tịch Tề.
Người thắng lớn hôm nay ở đây, đáng vui mừng nhất không ai khác ngoài Diệp Phàm. Con người này không những biết ăn nói buôn bán mà còn là người có phẩm chất phóng khoáng. Điều này đương nhiên đều mở ra dưới sự chiếu rọi của cây đại thụ Phượng Triều Phong.
Người đó tới lúc cần lộ ra cũng phải lộ thôi.
Diệp Phàm tự nhiên kích động trở về Đồng Lĩnh, và lập tức triệu tập những người có liên quan và mời ông Chu Đổng tới cùng bàn với nhau.
Diệp Phàm từ tỉnh đem về các văn kiện giấy tờ có liên quan đến quốc lộ thứ cấp ở Phong Châu đặt trên bàn trước mặt Chu Do Tiếu.
Các chuyên gia liên quan của đoàn khảo sát nhà họ Chu tới xét duyệt các văn kiện liên quan, đoàn khảo sát lại gặp phải rắc rối với Chu Đổng. Lí do Chu Đổng đưa ra là buổi chiều mới quyết định.
Diệp Phàm cũng biết, mọi người muốn “đóng cửa” lại để bàn bạc những chuyện liên quan, vì thế lại một lần nữa triệu tập mọi người của hai gia đình Hoa Đằng lại một chỗ dặn dò vài chuyện.
Ăn cơm trưa xong Chu Na đưa Chu Đổng tới thăm Diệp Phàm.
- Chu Đổng nghĩ thông rồi sao?
Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười đón tiếp hai cha con Chu Đổng. Diệp Phàm tự pha trà. Biết Chu Đổng sẽ hút thuốc, Diệp Phàm đưa thuốc cho Chu Đổng.
- Trợ lý Diệp này, loại thuốc lá này chẳng lẽ lại chính là loại trong cung trong truyền thuyết của người Hoa Hạ các anh sao?
Chu Đổng cười nói.
- Ha ha, ông muốn nghĩ thế nào cũng được. Tôi biết, bình thường thì ông thích hút xì gà. Nhưng mà loại thuốc này hút cũng không tồi tí nào, Chu Đổng nếm thử xem sao?
Diệp Phàm cười nói.
Chu Do Tiếu hút một hơi, khen:
- Đúng là không tồi, thuốc xịn.
- Nếu ông Chu Đổng thích, ở đây tôi vẫn còn hai điếu, khi nào về nước hãy mang theo.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy thì tôi xin nhận, nghe nói loại thuốc này không dễ mua được.
Chu Do Tiếu không từ chối, liền nhận luôn.
- Diệp Phàm nhìn thấy, trong lòng sớm đã nhìn ra rồi. Biểu hiện của Chu Do Tiếu có thể có ý tứ gì đấy. Bây giờ y đã có thể nhận điếu thuốc lá của mình chứng tỏ là việc hợp tác kia đã có kết quả rồi.
- Trợ lý Diệp này, về việc hợp tác, tập đoàn chúng tôi đã quyết định rồi.
Chu Na nghĩ ngợi, cậu ta nhìn mắt Diệp Phàm, nói:
- Nhưng mà cha tôi nói trợ lý Diệp là bằng hữu đáng tin cậy nhất của nhà họ Chu chúng tôi.
Vậy nên, trước khi ký hợp đồng, tôi muốn nhắc nhở anh một điều. Đã là góp vốn làm ăn thì một khi đã ký hợp đồng thì theo như câu nói của người Trung Quốc các anh chính là từ nay về sau chúng ta đã ngồi chung một con thuyền rồi.
Thế nên phải có thành ý, đúng không?
- Câu này của Chu Đổng có ý gì, mong ông giải thích rõ. Diệp Phàm tôi mới từ thủ đô trở về, chẳng lẽ còn có biến cố gì sao, hay là cổ đông của hai nhà Hoa Đằng lại có điều gì khiến cho các ông không thể chấp nhận điều kiện?
Diệp Phàm rất nhạy cảm, khéo léo hỏi.
- Chuyện đầu tư vốn hợp tác của tập đoàn Phong Thiên thật ra không có đưa ra thêm điều kiện gì nữa, chỉ là Đằng gia các ông vẫn có ý tứ với Phong Châu.
Chu Na nói.
- Đằng gia, môt mình họ đã bàn bạc cùng các ông rồi?
Diệp Phàm hỏi, sắc mặt có chút trầm xuống. Ban đầu vốn đã cảm thấy Đằng gia có chút vấn đề, không ngờ rằng chưa ký kết hợp đồng này mà đã giằng co nhau.
- Cũng không thể coi là bàn bạc, chỉ có thể nói đơn giản là hàn huyên tán gẫu. Ý của Đằng gia là bọn họ ở phố Đầu Sư Tử làm ăn cũng không tồi.
Sản lượng và chất lượng sản phẩm da của Đằng gia ở phố Sư Đầu chiếm thứ ba, đặc biệt là tập đoàn Thiên Vương đã góp cổ phần lớn cho Đằng Gia, theo tài liệu mà họ đưa ra thì cũng có tài sản lên tới 4 tỉ. Hơn nữa thương hiệu giày da Lương Vương hiện đã tiến ra biên giới. Số lượng tiêu thụ trên thế giới cũng chiếm số lượng nhất định.
Tuy nói không có khả năng thâm nhập vào thị trường da cao cấp nhưng ở các thị trường cấp trung bình và cấp thấp thì có được lượng khách hàng tương đối lớn.
Hơn nữa, thị trường sản xuất da ở phố Sư Đầu được hình thành từ khá sớm, hiện đã dần đầy đủ hoàn mỹ. Với lại, phố Sư Đầu cách phố Cửu Long không xa, cũng bị ảnh hưởng bởi phố Cửu Long, các sản phẩm khác cũng xuất hiện theo trào lưu.
- Ở phố Sư Đầu bọn họ có ưu thế là tự phát triển, nhưng ở Phong Châu chúng ta cũng có lợi thế là tự mình phát triển.
Trào lưu quan trọng, nhưng công nghệ từ xưa cũng không tệ. Mà tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân các anh lại thiếu đi ý thức trào lưu.
Nếu như có thể kết hợp trong nghệ thuật sản xuất da từ xa xưa ở Phong Châu, thì sản phẩm mới sản xuất ra không chừng còn có thể có cảm giác là một trào lưu mới.
Hơn nữa, dựa vào nguyên liệu sản xuất da mà nói thì Phong Châu chúng ta có ưu thế hơn. Có đầy đủ điều kiện về bãi cỏ có chất lượng cao và chăn nuôi gia súc hoàn chỉnh.
Hơn nữa, nếu như khu vực kênh sinh thái Thiên Phong xây dựng xong, thì trước sau gì chúng ta cũng phải làm theo cái nhu cầu chăn nuôi gia súc của tập đoàn Thiên Phong.
Các ông cần nguyên liệu da như thế nào, chúng tôi liền sản xuất ra loại da như thế. Hơn nữa, xí nghiệp mua sắm và chăn nuôi gia súc hợp tác với nhau thì chăn nuôi gia súc phát triển nhanh hơn.
Bởi người nông dân cam đoan rằng, sức mạnh tự nhiên là đủ rồi. Cứ như vậy thì nhà máy có thể bảo đảm về chất lượng và dồi dào về nguyên vật liệu.
Diệp Phàm nói xong liếc nhìn Chu Na một cái, hỏi:
- Có phải tập đoàn Thiên Vương của Đằng gia có ý kéo các vị về phố Sư Đầu không?
Các ông đã có thể nhắc nhở tôi điều này, tôi tin rằng các ông đã coi tôi là bằng hữu đáng tin cậy nhất rồi.
Các ông còn nguyện vọng gì, xin cứ nói cụ thể.
- Tuy rằng Đằng gia không nói ra hết ý, nhưng cha tôi có thể cảm thấy rằng bọn họ có ý đồ này.
Với lại, theo như sự nghiệp của Đằng gia thì trọng tâm của họ vẫn nghiêng về phố Sư Đầu bên đó. Cha tôi cũng có chút lo lắng, nếu như mà bọn họ chuyển từ tập trung sang phân tán thì sẽ mang lại nhiều nhân tố không xác định được cho sự phát triển của tập đoàn Thiên Phong.
Một xí nghiệp mới có quy mô lớn như vậy muốn phát triển mạnh phải suy nghĩ tới nhiều vấn đề. Một khi sự chỉ huy hoặc đi theo hướng không thỏa đáng sẽ gặp tổn thất, thậm chí nguy hiểm tới xí nghiệp.
Chu Na ngẫm nghĩ một lát, rồi dùng tiếng Pháp nói chuyện với cha.
- Theo quy định của hiệp ước, Đằng gia không thể rời khỏi tập đoàn Phong Thiên. Vả lại, 1 tỉ tiền mặt của họ ở ngân hàng đã bị đóng băng.
Phải chờ tới khi ba nhà các ông góp vốn lại, cùng ký kết hợp đồng, sau đó Chủ tịch mới của tập đoàn Phong Thiên mới đứng ra quyết định sử dụng những số tiền này. Vậy thì chính phủ của chúng tôi làm như vậy đương nhiên là dựa trên những phần mà Đằng gia đồng ý ở trên.
Nhưng có điều là đã quyết định rồi, không cần biết tập đoàn Phong Thiên quyết định thế nào, nếu không có quy mô nhất định, trong vòng một năm, tiền mặt của Đằng gia không thể rút ra một hào nào.
Chu Đổng cũng là người hiểu chuyện, tuy nói rằng số tài sản tập đoàn Thiên Vương khống chế cổ phần của Đằng gia lên đến 4 tỉ, xem ra phần lớn là tài sản cố định.
Cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ có thể xuất ra một tỉ tiền mặt. Nếu không rút được số tiền này, bọn họ sao có thể lại hợp tác phát triển một lần nữa ở phố Sư Đầu chứ, có đúng không?
Cơ sở hợp tác là cái gì, điều quan trọng nhất của việc hợp tác cũng chính là tiền quay vòng từ chỗ nào. Đã không có tiền thì tất cả đều là hoa trong kính, trăng trong nước, có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Ồ. Ra là thế. Vậy bọn họ làm đến cùng như vậy để làm gì chứ?
Chu Na có chút không rõ.
- Bọn họ muốn làm thế nào tôi không rõ, nhưng tất cả những gì tôi vừa nói đều dựa vào hình thức của hợp đồng đã được ký kết. Nếu Chu Đổng muốn xem giao hẹn ban đầu thì chúng tôi sẽ đưa ra.
Diệp Phàm nói, trong lòng đã bắt đầu khó chịu với Đằng gia.
Hợp đồng này vẫn chưa ký kết, không ngờ ông lại nảy ra ý định muốn đào góc tường. Nếu không có quan hệ tốt với Chu gia thì không chừng người ta đã sớm nhảy sang phố Sư Đầu rồi.
Phong Châu bên này đúng là phải lấy giỏ trúc mà múc nước rồi. Hơn nữa, bộ dạng như vậy cũng tạo nên cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân ấn tượng không tốt, không thể dựa dẫm vào về người hợp tác. Vậy thì khi suy nghĩ về tiền đầu tư vào, tự nhiên sẽ nghĩ rằng những nhân tố này không thể dựa vào được. Phải hạ thấp độ tin cậy về tập đoàn Thiên Phong ở Phong Châu bên này. Kết quả khác có tính nguy hiểm khá lớn.
Tuy nhiên, trước hết điều quan trọng vẫn là ổn định Chu gia. Hơn nữa cũng không phải thời điểm phê bình Đằng gia.
- Ha ha ha....
Sau khi nghe thấy Chu Do Tiếu liền cười to, nói:
- Chúng tôi coi trợ lý Diệp là người bạn tin cậy nhất, vậy nên mới nhắc nhở đồng chí.
Nếu không thì chúng tôi cũng không cần phải nhắc nhở cậu, đúng không? Hơn nữa tập đoàn đã quyết định đầu tư tám trăm triệu vào tập đoàn Phong Thiên.
Theo số vốn ban đầu thì chúng tôi phải là cổ đông lớn thứ ba. Thế nhưng tập đoàn Phong Thiên lại bắt tay với hai nhà Đằng Hoa, coi trọng nhà họ Hoa hơn.
Thế nên chúng tôi lại đứng lên vị trí cổ đông số hai. Đương nhiên có muốn đầu tư thêm vào nữa hay không phải xem biểu hiện sau này của tập đoàn Phong Thiên.
Ngay cả có không kiếm ra tiền, chỉ cần có thể kết bạn với trợ lý Diệp, như vậy là thành bằng hữu rồi, Chu gia chúng tôi nghĩ như vậy là rất đáng quý rồi.
Diệp Phàm nghe vậy liền hiểu ngay, vốn là Chu gia dự định không dừng ở con số tám trăm triệu. Hiện tại thì chỉ có thể đưa ra cho Đằng gia con số tám trăm triệu thôi.
Với lại thái độ của Chu gia như vậy là tự nhắc nhở bản thân cũng giống như mua một đại ân tình. Nói cách khác là người ta đã không thèm để ý đến phố Sư Đầu rồi.
Chu gia mà đồng ý lưu lại, hoàn toàn là vì thể diện bản thân chứ không phải vì huyện Phong Châu có cái gì đó hấp dẫn.
Mặc dù là Phong Châu có sức hấp dẫn đi nữa thì vào tay Đằng gia cũng sẽ chẳng còn gì thú vị.
Việc đầu tư lần này hoàn toàn biến thành đầu tư về ân tình. Đằng gia không làm việc lớn như vậy, xem ra ở phía sau không có quan hệ với Phó Bí thư địa ủy Phong Châu.
Vì sĩ diện của mình mà Đằng gia không làm việc lớn này. Diệp Phàm tức giận trong người.
Lúc ấy, Diệp Phàm đã quyết định trước khi rời khỏi Phong Châu nhất định phải khiến cho Chu Chính Cương lĩnh giáo một chút cái sự tức giận của mình.
Chẳng qua lúc này Diệp Phàm đang cố nhịn.
Ban chiều hai bên bắt đầu đàm phán, Diệp Phàm cũng không tham gia. Ăn tối xong, hắn vào nhà nghỉ nghỉ một lúc, khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã là ba giờ chiều. Tuy không tham gia đàm phán nhưng Diệp Phàm lại ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc và chờ tin vui.
Đến năm giờ, cuối cùng tin tức cũng đến, hai bên chính thức ký kết hợp đồng. Đến giờ thì chuyện tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân vào Phong Châu đã kết thúc. Tin vui này, Diệp Phàm lập tức báo cáo lên ủy ban nhân dân tỉnh.
Bí thư La, Chủ tịch Tề, chủ tịch Điền trong điện thoại đều khen ngợi chuyện Diệp Phàm làm, và đều đồng ý tới dự lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Thiên.
Tập đoàn Phong Thiên tổ chức bữa tiệc tại quán rượu lớn của Hoa gia ở Phong Châu. Diệp Phàm và những người có quan hệ đều được mời tới tham dự.
Hoa Đông Thành trên người mặc bộ quần áo truyền thống của thương nhân triều Thanh, còn Đằng Vân Thanh lại mặc bộ đồ Tây trang trọng đắt tiền. Hai vị lãnh đạo của tập đoàn Phong Thiên, một cổ một kim, càng khiến cho bữa tiệc cảm giác được vừa khác người vừa mới lạ.
Bữa dạ tiệc diễn ra rất long trọng, không khí khá náo nhiệt. Mặc dù đám người Thái Sáng cũng tham dự nhưng thái độ có vẻ gượng ép. Nụ cười trên mặt đương nhiên cũng là gượng ép rồi.
Hơn 12 giờ đêm, Diệp Phàm mới lê những bước chân nặng nề, say xỉn về căn nhà gồm ba phòng hai sảnh mà y ở tạm thời.
Diệp Phàm vừa mới mở cửa, lướt nhìn qua liền tỉnh rượu, bước nhanh vào đại sảnh. Tức thì ngây ngẩn cả người.
Không hiểu sao Lý Cường lại nằm trong nhà mình. Mà đại sảnh lại rất bừa bộn, ghế sô pha, bàn, chén lộn xộn, dường như đã xảy ra cuộc đụng độn.
Diệp Phàm liền kiểm tra, rồi thở phào nhẹ nhõm. Rất may là Lý Cường vẫn còn sống, nhưng có vẻ là bị thương. Diệp Phàm lập tức kiểm tra và chữa trị, không lâu sau Lý Cường đã thở và tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt nhìn thấy tình hình trong phòng khách, liền sợ tới mức ngồi bật dậy, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt Diệp Phàm.
- Quỳ cái gì chứ, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Diệp Phàm gỡ tay Lý Cường ra, đớ hắn đứng dậy nhưng hắn không chịu buông tay ra khỏi hai chân. Thấy vậy Diệp Phàm cũng không giật ra nữa.
- Tiên sinh, cửu lộc xuyên vân đỉnh bị người ta cướp đi rồi.
Lý Cường tức giận mở miệng nói câu đầu tiên.
- Bình tĩnh, từ từ nói mọi chuyện tôi xem nào.
- Hôm qua, lúc ông lên tỉnh họp, khoảng ba giờ chiều, lúc ấy mọi người đều đã đi làm.
Tôi đang cầm cửu lộc xuyên vân đỉnh xem trong tay. Không ngờ cánh cửa đột nhiên mở. Ngay lập tức tôi nghĩ rằng phải giấu cửu lộc xuyên vân đỉnh.
Nhưng mà có một gã đội một cái chụp dài bước vào. Trông hắn khá là to cao, điều chỉnh cái máy ghi âm trong tay cho thật to, âm nhạc lập tức vang lên trong phòng.
Khẳng định là hắn làm như vậy để che giấu, để không ai phát hiện ra. Cho dù là có hàng xóm ở nhà, nhưng người ta cũng sẽ nghĩ rằng người trong nhà đang nghe nhạc hoặc đang khiêu vũ.
Tài nghệ của người này tương đối cao, tuy tôi rất muốn liều mình để bảo vệ cái lư hương này nhưng cuối cùng lại bị hắn đánh cho bất tỉnh.
Lư hương nhất định bị hắn lấy đi rồi.
Lý Cường giọng khàn khàn nói.
- Có nhìn thấy rõ mặt của hắn không?
Diệp Phàm nhìn quanh bốn phía, hỏi.
- Không nhìn thấy gì cả. Hắn đội cái thứ đồ chơi của nữ nhân lên đầu.
Lý Cường lắc lắc đầu, suy nghĩ rồi nói:
- Chiêu số võ thuật của người này rất nhanh nên tôi không thể nghĩ ra nó thuộc môn phái nào. Tôi cũng không biết làm thế nào để chống lại thì đã hôn mê bất tỉnh. Chuyện này làm sao bây giờ?
Đằng gia bên này không ứng phó nổi, liệu có phải thuê người xử lý giúp không?
- Tạm thời vẫn không thể khẳng định, song nghi ngờ bọn họ lắm.
Diệp Phàm hừ một tiếng, đột nhiên đứng lên.
Y dùng tay sờ xem, rồi thở ra nhẹ nhàng, sau đó vòng vo lấy ra vật gì đó bằng ngón tay cái. Lý Cường nhìn rất tò mò nhưng không dám lên tiếng.
- Đây là cách kiểm tra mới nhất. Chúng ta đi xem xem. Người không để lại tên, nhạn không để lại tiếng, cuối cùng thì cũng phải lưu lại cái gì đó chứ.
Diệp Phàm hừ một tiếng. Không lâu sau, ở trong máy vi tính hiện ra một hình ảnh.
- Hình ảnh quả là rõ nét.
Lý Cường thầm nói.
- Đương nhiên rồi, cậu không nghĩ ra việc này là do ai gây ra. Chỉ biết là ngón tay như vậy thì có tới hàng trăm vạn. Hơn nữa không phải mua sản phẩm, chuyên cung cấp nhóm gián điệp cao cấp và nhân viên tình báo.
Diệp Phàm nói, hai người chăm chú nhìn lên video.
- Lý Cường, cậu có nhìn ra cái gì không?
Diệp Phàm quan sát một hồi rồi hỏi.
- Người này không cao lắm, nhưng thể trạng khỏe mạnh. Cậu nhìn bắp thịt trên cánh tay xem.
Nhưng mà chỉ ngần ấy cũng không tìm ra là ai. Chỉ riêng những đặc điểm này thì cả thế giới có quá nhiều rồi.
Cái camera kia nếu như có thể nhìn xuyên thủng nhìn cái tất kia thì tốt rồi.
Lý Cường thở dài, xoa nắn đùi bị thương.
- Ha ha ha, cậu lại còn nhìn thấy đầu của hắn.
Diệp Phàm cười thần bí. Lý Cường nhìn kỹ lại xem, cuối cùng vẫn lắc đầu không hiểu được.
- Người này đầu trọc, hơn nữa trên đầu hắn có cái gì đó đặc biệt?
Diệp Phàm gợi ý.
Chẳng lẽ là tên hòa thượng?
Lý Cường giật mình đứng lên, nhưng do đau đầu gối nên lại nhíu mày ngồi xuống.
- Chớ có nóng vội. Chân cậu bị thương. Tôi đã kiểm tra, da cũng không có vấn đề gì, người này là một cao thủ.
Làm cho chân kinh mạch của cậu bị rối loạn, nếu không gặp được tôi thì đời này xem ra cuộc đời còn lại của cậu sau này phải nằm giường.
Người này ra tay âm lạt quá. Tuy nhiên nếu đén để cướp đi cửu lộc xuyên vân đỉnh thì xem ra cũng là có quan hệ với Đằng gia.
Chẳng lẽ Đằng gia muốn mượn cơ này để buộc tôi nhúng tay vào phá rối tập đoàn Phong Thiên, hay là Đằng gia dắt tâm muốn thay thế vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị của Hoa gia.
Có điều ngón tay của người này vẫn không thể che giấu nổi, cậu nhìn xem có phải ngón út bị chặt đứt một nửa?
Thêm vào đó người này lại giống như hòa thượng. Như vậy thì phạm vi điều tra đã thu nhỏ lại rồi.
Diệp Phàm nói.
- Đằng gia là mối nghi vấn nhiều nhất. Có điều chúng ta không có chứng cớ thì cũng không làm gì được. Trừ phi có thể tìm thấy tên hòa thượng có ngón tay út bị chặt một nửa.
Lý Cường có chút buồn bực, nói.
- Hắn là một tên hòa thượng, tên này trên đầu còn có giới ba. Cậu đã là cao thủ có khả năng ở cấp 6, vậy mà người này lại dễ dàng xử lý cậu, chứng tỏ hắn là cao tay hơn cậu.
Xem ra năng lực cũng khoảng cấp 8. Nếu như nhìn vào việc hắn đã phá hỏng bộ phận kinh mạch ở chân cậu thì người này phải có bản lĩnh cấp 9.
Bởi vì nội khí của tên này tràn ra ngoài rất nhiều, người luyện võ ở cấp 8 thì nội khí sẽ không tràn ra ngoài được. Như vậy, hòa thượng cao tay như vậy ta nghĩ ngoài Thiếu Lâm Tự ra chỉ có thể ở Ngũ Đài Sơn mới có.
Đương nhiên cũng không bỏ qua số ít trường hợp hòa thượng giống như ẩn sĩ, hay một vài sơn dã trong miếu nhỏ. Tuy nhiên nếu có quan hệ với Đằng gia thì hòa thượng này chắc chắn là từ hai nơi này tới.
Hơn nữa ngoại trừ ngững người sống trên núi, nếu có thể gọi là ẩn sĩ thì bọn họ nhất định không muốn xuất hiện ngoài đời trần để gây chuyện.
Cho nên phạm vi này lại được thu nhỏ. Đợi tôi kiểm tra lại đã, dấu vết này nói sau.
Diệp Phàm nói xong đi tới đại sảnh, đưa mắt nìn dò xét.
Sau khi hung thủ hành động qua 48 giờ thì Diệp Phàm vẫn có thể tìm được chút dấu vết đấy.
Quả nhiên, sau khi dùng radar quét qua thì hiện ra một vệt màu mờ mờ, nhạt nhạt. Diệp Phàm cẩn thận nhớ lại đặc điểm của vệt đường mờ này.
Bởi cơ thể người thường xuyên sẽ xuất ra ngoài một lượng khí cơ thể một cách tự nhiên. Khí này ở mỗi người lại không hề giống nhau, so với việc dùng dấu vân tay cũng không có sự sai khác lắm.
Chỉ cần nhớ kĩ khí trên cơ thể người này, khi gặp lại thì sóng radar sinh vật của Diệp Phàm sẽ hiện lên.
Xem ra trên đời này cũng chỉ có Diệp Phàm mới có khả năng đặc biệt này. Đây là một biểu hiện đặc biệt của đôi mắt thần của Diệp Phàm.
Chỉ có điều muốn gặp được người này cũng không dễ, Diệp Phàm quyết định đi lên Ngũ Đài Sơn với Thiếu Lâm Tự để giải quyết mọi chuyện.