Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 236: Linh căn của Vũ Tích
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Tòa nhà mà Lâm Vân nhờ Mông Văn mua hộ quả thật không tệ. Còn có một cái hồ nhân tạo bên cạnh, phong cảnh xung quanh rất yên tĩnh. Đây là một căn biệt thự ba tầng, có sân lớn, lại nhiều chậu hoa, cây cảnh, đoán chừng là Lâm Hinh về sau trồng.
Mẫu thân của Lâm Vân đã sớm đứng chờ ở cửa. Trông thấy ba người Lâm Hinh đi tới, khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ kích động. Lâm Vân còn chưa lên tiếng, Hàn Vũ Tích đã đi tới phía trước gọi:
- Mẹ, chúng con đã trở lại
Hà Anh lau nước mắt, luôn miệng nói:
- Tốt tốt, về nhà là tốt rồi.Chắc là rất đói bụng phải không, mau đi vào ăn cơm đi.
- Con thực xin lỗi mẹ vì đã rời nhà quá lâu, khiến mẹ phải lo lắng.
Tuy hai năm rời đi không trở về không hoàn toàn là do lỗi của hắn, nhưng để mẹ và em gái lo lắng như vậy, hắn vẫn có chút xấu hổ. Vốn định ở trong phòng thí nghiệm một tiếng đồng hồ rồi về luôn, không ngờ lại đắm chìm vào chế tạo tới mấy tiếng, khiến đến giờ ăn cơm cũng phải để người trong nhà đợi.
- Trở về là tốt rồi, trước đi ăn cơm rồi hẵng nói.
Trong lòng Hà Anh rất kích động. Hôm nay con trai chẳng những trở về, mà còn dẫn theo vợ của nó nữa. Nhìn khuôn mặt của Vũ Tích, nàng càng nhìn càng thấy yêu thích. Âm thầm khen con trai tinh mắt, có thể có một người vợ xinh đẹp như vậy.
Mấy người ăn xong cơm tối, lại hàn huyên trò chuyện vui vẻ mấy tiếng. Mãi đến 11h giờ đêm, Hà Anh sợ Lâm Vân và Hàn Vũ Tích vừa mới trở về còn mệt mỏi, nên thúc dục hai người tắm rửa rồi đi ngủ.
Phòng của Lâm Vân đã được Lâm Hinh và mẫu thân thu dọn gọn gàng rồi. Là căn phòng ở tầng ba. Khi Lâm Vân tắm rửa xong, trở về phòng ngủ, thì phát hiện Hàn Vũ Tích đã ngồi trên giường.
- Đã muốn đi ngủ rồi à?
Lâm Vân tự nhủ, không phải buổi sáng đã nói đêm nay học công pháp sao, như thế nào đã quên nhanh vậy?
- A, em quên mất.
Bị Lâm Vân hỏi vậy, Hàn Vũ Tích mới nhớ ra Lâm Vân muốn dạy mình luyện công, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng xuống giường.
- Anh đợi chút, để em đi thay bộ quần áo khác.
Hiện tại Hàn Vũ Tích chỉ mặc quần áo ngủ.
- Không cần đâu, có phải học chiêu thức võ công gì đâu mà cần thay quần áo. Chỉ học vài câu khẩu quyết tu luyện mà thôi.
Lâm Vân nói xong, bảo nàng ngồi dưới sàn nhà, rồi bắt đầu dạy cho nàng một bộ công pháp tu chân tên là ‘Tiên Thủy Quyết’
Khẩu quyết của bộ tu chân này rất đơn giản chỉ là pháp quyết để hấp thu linh khí có chút phức tạp. Lâm Vân lấy ra một viên linh thạch để trên tay của Hàn Vũ Tích, bảo nàng nắm lấy. Sau đó bảo nàng vận chuyển công pháp, dựa theo khẩu quyết mà Lâm Vân dạy để hấp thu linh khí. Lâm Vân tin tưởng bất kỳ một người nào mới tu luyện công pháp tu chân cũng không tốt hơn Hàn Vũ Tích. Bởi vì nàng còn có một viên linh thạch, một thứ cực kỳ quý hiếm.
Hai tiếng sau Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm giác được một dòng khí mát mẻ từ viên đá trong tay rồi chảy tới toàn thân. Một cảm giác thoải mái không có cách nào nói lên lời chảy quanh quẩn trong người Hàn Vũ Tích.
Lại hai tiếng sau Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn Lâm Vân thì phát hiện hắn đang khẩn trương nhìn mình. Vội vàng đứng dậy thì phát hiện thân thể của mình giống như nhẹ hơn rất nhiều. Liền kinh hỉ hỏi:
- Không ngờ công phu anh dạy cho em lại tốt như vậy? Mới có luyện bốn tiếng mà cơ thể cực kỳ thoái mái, mọi mệt nhọc đều tan biến hết.
Lâm Vân gật đầu, hiện tại hắn còn cao hứng hơn Hàn Vũ Tích rất nhiều. Hàn Vũ Tích nhanh như vậy có thể hấp thu linh khí chứng tỏ nàng là người có linh căn. Thậm chí linh căn này còn rất cao, chỉ đáng tiếc là mình không biết cao bao nhiêu mà thoi.
- Ừ, từ nay về sau em cứ theo phương pháp này mà tu luyện, đừng có ngừng lại, cũng đừng để lộ viên đá này ra bên ngoài. Một mực tu luyện cho tới khi anh trở về, biết chưa?
Lâm Vân rất trịnh trọng nói.
- Vân, anh lại muốn đi sao? Em muốn đi cùng với anh được không?
Hàn Vũ Tích vừa nghe thấy Lâm Vân lại muốn đi lập tức không khống chế được tâm tình của mình.
- Vũ Tích, anh cũng muốn dẫn theo em đi, chỉ là việc lần này dẫn theo em không thích hợp lắm. Nếu như em tu luyện tới một trình độ nhất định, cho dù em không đi, anh cũng muốn em đi cùng. Hiện tại em ở lại nhà thì bình an hơn. Mà phải nhớ chờ anh trở về, vô luận anh đii bao lâu anh cũng trở về, đừng làm chuyện điên rồ, biết không?
Lâm Vân cẩn thận dặn dò Hàn Vũ Tích. Hắn sợ Hàn Vũ Tích lại làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó.
- Vâng, em sẽ không lặp lại những chuyện trước kia nữa. Cho dù đợi bao lâu, em cũng đợi anh trở về mới thôi. Chỉ là anh phải trở về sớm đấy. Nếu anh không trở về sớm, em lại không nhịn được muốn đi tìm anh.
Hàn Vũ Tích biết Lâm Vân muốn đi ra ngoài là nhất định có việc. Tuy nàng chỉ mới tới công ty có một ngày, nhưng Lâm Hinh đã nói cho nàng biết rất nhiều chuyện.
- Anh biết rồi, em chỉ cần chờ anh là được. Thôi đi nghỉ sớm đi.
Lâm Vân yêu thương, vuốt mái tóc của Hàn Vũ Tích.
- Để em đi tắm trước đã.
Hàn Vũ Tích tu luyện đã một lúc, tuy không có chảy mồ hôi , nhưng luôn cảm thấy có chút bẩn gì đó.
Lâm Vân nằm xuống giường để chờ Hàn Vũ Tích. Bất tri bất giác đã ngủ mất. Vẫn là khi Hàn Vũ Tích lên giường, mới đánh thức hắn. Liền thuận tay ôm Hàn Vũ Tích vào trong ngực.
Lâm Vân nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hàn Vũ Tích. Hắn muốn cảm nhận từng ly từng tý thời gian bên cạnh Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Tích cũng ôm Lâm Vân, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lâm Vân. Lần nữa ngốc nghếch để lưỡi vào trong miệng Lâm Vân, rất nhanh nàng đã cũng cảm giác được lửa nóng từ người hắn.
Thờ gấp một hơi, nhẹ nhàng nói với Lâm Vân:
- Hiện tại chúng ta có thể làm phu thê rồi.
May là trời còn chưa sáng, bằng không khẳng định Lâm Vân có thể trông thấy khuôn mặt đỏ như trái cà chua của Hàn Vũ Tích.
- Nhưng anh sợ ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của em.
Lâm Vân xác thực lo lắng điểm ấy. Hàn Vũ Tích còn chưa có Trúc Cơ, một khi phá hỏng cơ thể thuần âm của nàng, chẳng những ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện, thậm chí còn không thể Trúc Cơ. Như vậy cái được không bù cái mất.
Huống hồ hắn cảm thấy linh căn của Hàn Vũ Tích không tầm thường. Bình thường một viên linh thach cũng không thể có bốn tiếng ngắn ngủi đã tiến bộ như vậy. Nếu như linh căn của Vũ Tích là linh căn tinh khiết trong truyền thuyết, trước khi nàng Trúc Cơ, mình lại phá hủy thân thể thuần âm của nàng. Thì việc tu luyện của Vũ Tích sẽ rất chậm.
- Đừng lo, về sau em sẽ cố gắng tu luyện hơn…
Thanh âm của Hàn Vũ Tích nhu hòa giống như mật ngọt vậy.
- Mẹ, con lên tầng gọi anh trai và chị Vũ Tích xuống ăn cơm đây…
Lâm Hinh đã làm xong bữa sáng hôm nay. Anh trai và chị Vũ Tích còn chưa xuống, nên muốn đi lên tầng gọi.
- Con bé ngốc này, anh trai của con vừa mới về, cũng không để cho nó ngủ thêm một chút. Thật đúng là chưa lớn được mà.
Hà Anh vội vàng ngăn cản Lâm Hinh. Nàng vẫn đang chờ ôm cháu nội, làm sao có thể để cho Lâm Hinh quấy rầy việc tốt của con trai và con dâu được.
Gọi anh trai xuống dùng cơm là chưa trưởng thành? Lâm Hinh sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng, liền che miệng, đi tới một bên vụng trộm cười.
Cả đêm hôm qua, Lâm Vân và Hàn Vũ Tích cơ hồ không ngủ. Buổi sáng khi Hàn Vũ Tích tỉnh lại, thì phát hiện Lâm Vân đã sớm tỉnh, còn đang nhìn mình chằm chằm. Mà mình thì đang nằm trong ngực của Lâm Vân, bị Lâm Vân ôm chặt lấy.
- Ạnh đã tỉnh rồi à?
Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Vân, nhẹ nhàng nói. Bỗng cảm giác ở dưới có cái gì đó cứng rắn đang chạm vào mình, khuôn mặt đỏ lên, để tay xuống dưới chặn lại.
Động tác này của Hàn Vũ Tích khiến Lâm Vân chịu không được, vội vàng nói:
- Em cứ cọ cọ như thế, thì anh không khách khí làm thịt em đâu.
- Cho đáng đời, ai bảo anh thích làm ngụy quân tử, anh tưởng em sợ anh sao?
Khuôn mặt của Hàn Vũ Tích lại đỏ.
Lâm Vân thở dài một hơi, kéo Hàn Vũ Tích vào trong ngực, nhẹ giọng nói:
- Vũ Tích, nếu em không muốn làm cho anh khó chịu, thì cố gắng chăm chỉ tu luyện vào. Một khi cơ thể thuần âm của em tiến vào Trúc Cơ, có lẽ đến anh cũng không có cách nào đánh giá cảnh giới của em. Nếu như hiện tại anh phá hủy cơ thể thuần âm của em, việc Trúc Cơ của em không những gian nan vô cùng, mà thậm chí từ nay về sau rất khó đạt tới cảnh giới cao.
- Kỳ thực, hiện tại anh rất muốn em, nhưng anh còn muốn thời gian ở cùng em dài hơn nữa. Có một số chuyện rất là huyền diệu, về sau anh sẽ từ từ nói cho em biết. Thực sự thì hiện tại anh có thể sống được hai trăm năm. Em đừng kinh ngạc. Anh nghĩ nếu như em không thể tới Trúc Cơ, vài chục năm nữa, em cách anh mà đi, thì anh làm sao có thể chịu nổi?
- Anh không thể vì nhất thời thoải mái, mà để cho chúng ta đau khổ về sau. Công pháp mà anh truyền cho em là công pháp Tiên Thủy Quyết, tổng cộng có mười hai tầng. Nếu em muốn để cho anh không khó chiu, thì sớm tu luyện tới tầng mười hai. Cho dù việc này có chút khó khăn, nhưng em cũng không cần phải gấp gáp. Chỉ cần có linh thạch là chúng ta có thể tiến bộ nhanh hơn.
- Em cũng không cần phải lo lắng cho những viên linh thạch này, mà cứ tập trung vào việc gia tăng tu vị. Chuyện của công ty, em thích đến thì đến, không quan trọng lắm. Anh lập công ty không thuần túy là vì tiền. Với bổn sự hiện tại của anh, muốn kiếm tiền lúc nào cũng được. Anh chỉ là sợ mình quá mức nhàm chán, nên mới thành lập công ty này mà thôi. Đương nhiên nếu đã làm, thì anh nhất định phải làm cho tốt.
- Mà công phu anh dạy cho em không phải công phu dưỡng sinh bình thường. Nó chính là pháp quyết tu chân chân chính. Khi em tu luyện tới một trình độ nhất định, muốn bay lên trởi cũng không phải là việc khó. Có lẽ em chưa nghe qua về tu chân, nhưng em chỉ cần biết thế là được rồi. Cũng đừng nói cho bất kỳ người nào biết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 237: Vài chục năm sao mà đủ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Chương 237: Vài chục năm sao mà đủ
Hàn Vũ Tích nghe vậy, mở to hai mắt, đã sớm quên chuyện phía dưới của Lâm Vân. Nếu những lời này không phải do Lâm Vân nói ra, thì nàng cơ hồ cho rằng người này có bệnh. Nhưng nàng đã từng nói, vô luận thế nào cũng tin tưởng hắn. Hơn nữa chuyện tu luyện tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt. Tuy nhiên, cho dù là như vậy, nàng vẫn rất khó tiếp nhận.
- Anh nói xem, nếu tu luyện tốt thì chúng ta có thể trường sinh không? Chẳng lẽ lúc trước anh nói đưa em lên tới bầu trời là không phải dùng máy bay, mà anh muốn tự mình bay lên sao?
Tuy Hàn Vũ Tích tin Lâm Vân vô điều kiện, nhưng những lời của Lâm Vân vẫn quá sức tưởng tượng của nàng. Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú của Lâm Vân, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng. Nàng tin tưởng Lâm Vân sẽ không lừa gạt mình. Chỉ là nàng nhất thời không thể tiếp nhận mà thôi. Trong nội tâm khiếp sợ, hoàn toàn không phát hiện, một tay của Lâm Vân đã để ở trước ngực nàng.
- Ừ, thật là lớn.
Lâm Vân một bên xoa xoa ngực, một bên đánh giá. Lúc này Hàn Vũ Tích mới phát hiện Lâm Vân làm trò quỷ, trong lòng chỉ có ngọt như mật, ngược lại càng ấn vào người Lâm Vân.
- Em biết đêm hôm đó anh làm sao tới được Phần Giang không? Lúc anh tới bến tàu Phúc Châu thì đã là sáu giờ chiều. Anh phải chạy từ đó tới tận Phần Giang đó. Em có tin không?
Lâm Vân vừa nói vậy, Hàn Vũ Tích càng thêm chấn động.
- Anh chạy bộ từ bến tàu Phúc Châu tới tận Phần Giang sao?
Hàn Vũ Tích càng không thể tin được nhìn Lâm Vân.
- Đúng vậy, nhưng đó là do tu vị của anh không đủ. Nếu đủ thì anh có thể trực tiếp bay đi rồi. Tin tưởng về sau chúng ta nhất định có thể bay lượn trên bầu trời. Cho nên em phải cố gắng, em biết không…
Lâm Vân cúi thấp vào tai Hàn Vũ Tích nói.
- Cái gì?
Hàn Vũ Tích cuối cùng mới minh bạch vì sao ngày đó Lâm Vân ướt đẫm toàn thân. Nguyên lai là do mồ hôi thấm ướt. Trong lòng đau xót lẫn tự trách, càng ôm chặt Lâm Vân hơn, không muốn nhúc nhích.
- Mà anh nói tới Trúc Cơ là cái gì?
Hàn Vũ Tích đột nhiên cảm thấy háo hứng với việc sống với Lâm Vân lâu hơn. Nàng cũng không muốn chỉ sống với hắn vài chục năm. Mà có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, nàng càng mong muốn.
- Công pháp anh dạy cho em là công pháp tu chân. Chỉ có những người có linh căn mới có thể tu luyện được. Mà linh căn tốt xấu với linh khí nhiều ít, cũng ảnh hưởng tới việc tu luyện của cá nhân. Công pháp Tiên Thủy Quyết này có tổng cộng mười hai tâng. Một khi em tu luyện tới tầng mười hai thì có thể Trúc Cơ. Tuy nói trong một trăm người, chưa chắc có một người Trúc Cơ, nhưng anh lại tin tưởng em.
- Việc tu luyện này cũng quả thực khó. Anh rất ít nhìn thấy người có thể Trúc Cơ, thậm chí còn chưa gặp được một ai. Chỉ nghe thấy trong truyền thuyết mà thôi. Cho nên em mới phải cố gắng, giống như anh vậy, rất ít người luyện tới ba sao. Nếu em luyện tới Trúc Cơ thì tương đương với ba sao của anh…
Lâm Vân nghĩ tới, về sau nhất định phải làm cho Vũ Tích Trúc Cơ. Cái này khó khăn quả thực không phải là nhỏ. Không chỉ nói Trúc Cơ, bước tới Luyện Khí tầng thứ mười hai cũng rất là gian nan.
Tuy nhiên, theo tốc độ tu luyện của Vũ Tích tối hôm qua, có thể thấy linh căn của nàng rất không tệ. Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Vân chờ mong. Bằng không hắn đã không cần mới sáng sớm đã kiên nhẫn giải thích cho Hàn Vũ Tích như vậy.
- Vâng, em nhất định sẽ Trúc Cơ. Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, lão công…
Hàn Vũ Tích vì dụng tâm lương khổ của Lâm Vân mà càng thêm cảm động. Ôm chặt lấy Lâm Vân. cơ hồ không khống chế nổi tình cảm của mình. Một chút cũng không muốn hỏi vì sao Lâm Vân biết được những điều này.
Tiếng đập cửa vang lên, bên ngoài truyền tới tiếng của Lâm Hinh:
- Anh trai, chị dâu, đi ra ăn cơm trưa nào.
Lúc này Hàn Vũ Tích mới nhớ ra nơi này là nhà của Lâm Vân, chứ không phải chỗ mình thuê. Lâm Hinh và mẹ chồng đang đợi, lập tức xấu hổ tới mặt đỏ bừng, vội vàng nhấc tay của Lâm Vân ra, rời giường nói:
- Nhanh xuống thôi, mắc cỡ chết người à.
Lúc xuống tầng, Hàn Vũ Tích thấy ánh mắt của Lâm Hinh và mẹ chồng đều có chút mập mờ, khiến cho việc ăn cơm trưa cũng rất xấu hổ và không được tự nhiên.
- Vũ Tích, anh có vài việc muốn tới công ty, em…
Lâm Vân còn chưa nói hết, Hàn Vũ Tích đã đứng lên nói:
- Em cũng muốn đi với anh…
- Anh trai thiệt là, sao không dẫn chị dâu đi luôn, mà để chị ấy ở nhà làm gì.
Lâm Hinh lập tức giúp Vũ Tích nói chuyện.
Hà Anh nhìn con trai và con dâu, cảm thấy phi thường hạnh phúc. Từ khi đi tới Yên Kinh, rốt cuộc không cần phải lục đục với những người của Lâm gia nữa. Hiện tại con trai, con gái đều rất tốt, nàng cảm thấy những đau khổ trước kia không là cái gì.
Lâm Vân dẫn theo Vũ Tích và Lâm Hinh đi tới công ty. Rồi bảo Vũ Tích và Lâm Hinh đi quen thuộc với công việc. Hắn thì gọi ba người Lý Thanh, Mông Văn và Lam Cực tới, lấy ra một tập thiết kế hệ thống an toàn mà hắn đã vẽ khi ở trên tàu hải tặc:
- Đây là bản thiết kế hệ thống an toàn mà tôi mới làm cho công ty. Các cậu cứ dựa theo bản thiết kế này mà lặp đặt. Nếu lắp đặt xong thì chúng ta không phải lo lắng vấn đề bảo vệ nữa. Tôi muốn đi ra ngoài thêm một thời gian.
- Huấn luyện viên, anh lại muốn đi ra ngoài à?
Lam Cực thủy chung không thay đổi được thói quen gọi là huấn luyện viên.
- Đúng vậy, tôi phải đi xử lý chuyện này. Chúng ta không gây chuyện, không có nghĩa là chúng ta sợ người khác. Không chỉ nói một cái tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, cho dù là một quốc gia chọc giận tôi, một ngày nào đó tôi cũng muốn lấy lại tràng diện…
Lâm Vân nói tới đây, thanh âm rất lạnh lùng và kiên định.
- Nhưng chủ tịch, bọn chúng là cả một tổ chức, đâu phải chỉ một người…
Mông Văn lo lắng nói.
Cho dù là Lý Thanh, vốn rất khâm phục Lâm Vân, cũng đầy vẻ lo lắng nói:
- Tổ chức Hắc Thủ Băng Đao này không phải là tổ chức tầm thường đâu. Đây là một tổ chức, mà cho dù là một quốc gia nhỏ cũng không dám động tới.
- Tôi biết tôi đang làm cái gì, các cậu không cần phải lo lắng. Hệ thống an toàn này phải làm nhanh một chút. Mông Văn và Lý Thanh trước an bài xong chuyện ở nhà máy điện tử đi. Còn chuyện Dưỡng Tâm Hoàn, sau khi tôi trở về thì nói sau. Chuyện này có khả năng là trách nhiệm của tôi. Lam Cực cậu đi theo tôi.
Lâm Vân nói xong dẫn Lam Cực tới một phòng nhỏ, đến một góc khuất thì lấy ra bốn khẩu súng ak47 mới nhất.
Lam Cực đưa súng cho Lam Cực nói:
- Cậu giữ lại bốn khẩu súng này đi. Đương nhiên là không để lộ ra bên ngoài. Một khi có người có thể đột phá hệ thống an toàn của chúng ta, thì lập tức bắn chết. Mà yên tâm, loại người này hẳn là rất ít. Nhưng cũng không thể không đề phòng.
Lam Cực cho rằng Lâm Vân cất mấy khẩu súng ở trong văn phòng, nên cũng không quá để ý, lập tức nhận lấy mấy khẩu súng rồi hỏi:
- Huấn luyện viên, mấy khẩu súng này là anh lấy từ rừng rậm Amazon sao?
- Chuyện này thì cậu đừng hỏi. Buổi tối tôi sẽ đi, việc an toàn của công ty thì tôi giao hết cho cậu.
Lâm Vân nói tới đây thì vỗ vỗ vai của Lam Cực.
- Huấn luyện viên cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để bên này xảy ra vấn đề. Còn có, Du Thiết đã tỉnh lại, huấn luyện viên có đi tới đó nhìn cậu ấy một chút không?
Lam Cực đã biết chuyện Lâm Vân trợ giúp Du Thiết trị liệu.
- Ừ, tôi vốn định đi tới đó một chuyến. Chuyện bên này thì có thế thôi, tôi đi luôn đây.
Lâm Vân chào từ biệt Lam Cực và mấy người Mông Văn, liền dẫn theo Hàn Vũ Tích đi tới thăm Du Thiết.
Du Thiết khôi phục rất nhanh, y thấy Lâm Vân tới, rất là vui vẻ. Hiện tại y đã có thể đứng lên đi vài bước, phỏng chừng vài tuần sau là có thể khang phục.
Lâm Vân gật đầu, cũng không tiếp tục giúp y trị liệu. Có một số việc không nên làm quá, miễn cho người ta hoài nghi. Dặn dò Du Thiết vài câu rồi lại dẫn theo Hàn Vũ Tích tới đại viện của Lâm gia, thăm hỏi lão gia tử.
Lâm Lộ Trọng đã biết tin tức Lâm Vân trở về. Thấy Lâm Vân còn dẫn theo Hàn Vũ Tích tới, rất là cao hứng. Lâm Vân thấy tinh thần của lão gia tử khá phấn chấn, lập tức biết gia gia của mình đã ăn qua Dưỡng sinh hoàn.
Đối với việc Lâm Vân muốn một mình đi tới ổ của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, Lâm Lộ Trọng cũng rất là lo lắng. Mặc dù biết không có cách nào khuyên nhủ Lâm Vân nhưng vẫn nhiều lần dặn dò hắn. Thậm chí còn nói cho hắn không cần phải lo lắng gia đình ở Yên Kinh, ông ta sẽ cẩn thận bảo vệ mọi người.
Lâm Vân nhận được lời hứa hẹn của lão gia tử, thì càng thêm yên tâm. Lần này trước khi rời đi, hắn lưu lại một chiếc điện thoại cho Vũ Tích. Còn nói cho nàng biết, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng gọi điện, bởi vì hắn không có thói quen nạp điện thoại.
Còn có một nguyên nhân, đó là để điện thoại trong Tinh Giới thì sẽ không nhận được. Chỉ mang theo mười cục pin, Hàn Vũ Tích có thể nhắn tin cho hắn. Mà Lâm Vân còn chụp rất nhiều ảnh chụp của Hàn Vũ Tích để trong điện thoại di động. Lúc nào nhớ nàng có thể lấy ra xem.
Vào ban đêm, Lâm Vân ăn xong cơm tối với người nhà, liền từ biệt Hàn Vũ Tích, mẫu thân và em gái, một mình ly khai Yên Kinh…
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 238: Mẹ vợ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân không trực tiếp đi tới tháp Sith tìm tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, bởi hắn không phải là người lỗ mãng như vậy. Với năng lực hiện tại của hắn, cho dù tiêu diệt cả hang ổ của tổ chức này, cũng không tạo ảnh hưởng quá nhiều tới bọn chúng. Việc đầu tiên mà hắn muốn làm là tới sơn thôn nhỏ tên Phổ Hà kia.
Nếu như chỗ đó thực sự có linh thạch, thì mình tới đó kiếm linh thạch rồi tu luyện tới tu vị hai sao, như vậy diệt tổ chức kia có nắm chắc hơn. Hắn tin tưởng Yên Kinh phòng thủ nghiêm mật như vậy, lại còn có lão gia tử trông nom, hắn rời đi mấy tháng chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Buổi tối không có máy bay tới Mi Sơn, Lâm Vân đành phải mua một vé máy bay tới sân bay Song Lưu của Thành Đô. Từ sây bay Song Lưu rời đi thì đã muộn. Đi tới siêu thị mua một ít đồ dùng, Lâm Vân không muốn lãng phí thời gian, nên quyết định chạy bộ tới Mi Sơn.
Đoạn đường từ đây tới Mi Sơn không phải là xa, nên Lâm Vân không cần dùng nhiều tinh lực để chạy. Chỉ cần nửa tiếng là tới nơi.
Theo như lời Lý Ly nói cách núi Mi Sơn một trăm km có một sơn thôn nhỏ gọi là Phổ Hà. Nhưng địa điểm này không quá rõ ràng, Lâm Vân đành phải hỏi đường. Nhưng hỏi tới hơn mười giờ đêm, vẫn không hỏi ra sơn thôn Phổ Hà ở đâu.
Chẳng lẽ Lý Ly nhớ sai vị trí rồi, hay là có nguyên nhân khác gì trong đó? Lâm Vân nghĩ thầm, chuyện này đã trải qua vài chục năm, chắc chỉ có vài người lớn tuổi mới biết, những người trẻ làm sao biết được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân tìm một người lớn tuổi để hỏi. Nhưng hiện tại đã là muộn, mà người dân ở vùng rừng núi không sống về đêm như ở trong thành phố, họ hay ngủ sớm. Thậm chí bảy tám giờ đã đi ngủ rồi.
Nếu Lâm Vân muốn hỏi, nhất định phải nửa đêm ngõ cửa. Như vậy có chút không thích hợp. Cũng không thể khẳng định trong nhà đó có người già. Huống hồ hiện tại phần lớn các ngôi nhà đều đã tắt đèn.
Tuy nhiên, đã mất công đến đây rồi, mặt dày mặt dạn tới gõ cửa cũng không sao. Lâm Vân liên tiếp gõ cửa năm sáu nhà, đều gặp phải ánh mắt cảnh giác của bọn họ. Nhưng không ai biết Phổ Hà mà Lâm Vân là ở đâu.
Đang lúc Lâm Vân phân vân không biết có nên đi tới các nhà khác hỏi tiếp không, thì có một ngôi nhà có trần nhà thấp cách đó không xa mở cửa. Một phụ nữ tuổi trung niên khoảng 40 tuổi, bưng một chậu nước đi ra ngoài. Bên trong nhà còn vang lên tiếng ho khan của một người lớn tuổi.
Lâm Vân thấy thế lập tức đi tới. Trong lòng tự nhủ hiện tại nông thôn đều là nhà ngói cao, một nhà có mái thấp như vậy, cũng là hiếm có.
- Cậu tìm ai?
Phụ nữ trung niên này đổ đi chậu nước, cảnh giác nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân thấy người phụ nữ này tuy không còn trẻ, nhưng vẫn không che hết vẻ tú lệ. Lâm Vân đột nhiên xuất hiện một cảm giác rất quen thuộc. Ánh mắt kia của cô ta tạo cho Lâm Vân một cảm giác khắc cốt minh tâm. Mình từng quen biết người phụ nữ này sao? Vì sao ánh mắt của người này lại nhìn quen như vậy?
Bỗng nhiên Lâm Vân chấn động. Vũ Tích? Người này sao lại có ánh mắt giống với vợ mình như vậy? Còn có dung mạo, tuy đã trải qua tuế nguyệt bào mòn, nhưng vẫn có nhiều nét giống hệt Vũ Tích.
- Chào bác, bác không cần phải lo lắng, cháu chỉ là một người qua đường, cháu muốn hỏi đường mà thôi.
Lâm Vân một bên trả lời, một bên suy nghĩ, không biết người này có quan hệ gì với Vũ Tích không.
Phụ nữ trung niên này nhìn Lâm Vân ăn mặc rất chỉnh tề, khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt rất thanh tịnh. Hắn nói là khách qua đường, nhưng không nhìn thấy vẻ phong trần hay mệt mỏi trên người hắn. Tuy nhiên, hắn có vẻ như không phải người xấu. Nhưng cô ta vẫn cảnh giác hỏi:
- Cậu muốn hỏi chỗ nào?
- Xin hỏi bác có biết Phổ Hà là ở chỗ nào không?
Lâm Vân tranh thủ thời gian nói.
- Phổ Hà? Tôi chưa từng nghe nói qua.
Phụ nữ trung niên vừa trà lời xong câu hỏi của Lâm Vân thì trong phòng lại vang lên từng đợt tiếng ho.
Phụ nữ trung niên nghe thấy thanh âm này, vội vàng đi vào căn phòng. Đang muốn đóng cửa lại thì không ngờ Lâm Vân cũng đi theo vào.
Trong nội tâm cả kinh, đang muốn chất vấn Lâm Vân thì Lâm Vân đã nói trước:
- Bác à, cháu là thầy thuốc, nếu trong nhà có người bệnh, thì để cháu thử trị bệnh xem.
Người phụ nữ trung niên nghe Lâm Vân nói vậy, nửa tin nửa ngờ. Căn phòng này cũ nát như vậy, cũng không có gì đáng giá. Huống hồ trong này chỉ có mình và mẹ là ở lại. Người thanh niên này thoạt nhìn ăn mặc chỉnh tề, chắc không có ý xấu gì. Vội vàng tránh ra cho Lâm Vân vào.
Lâm Vân đi tới trước giường, trên giường nằm một cụ bà hơn sáu mươi tuổi, sắc mặt vàng như nghệ. Nhìn là biết do dinh dưỡng không đầy đủ, lại còn có bệnh lâu năm nữa.
- Bác cứ yên tâm, cháu có thể chữa khỏi bệnh cho cụ. Bác lấy hộ cháu một chậu nước.
Lâm Vân quay đầu nói với phụ nữ trung niên kia.
Nhưng người phụ nữ trung niên này không đi lấy nước, mà chỉ cảnh giác nhìn vào Lâm Vân. Cô ta không tin Lâm Vân có thể trị khỏi bệnh cho mẫu thân. Nhưng một người thanh niên như vậy, muốn cái gì trong ngôi nhà rách nát này?
Lâm Vân thấy thế đành phải cười khổ một tiếng nói:
- Bác à, cháu biết bác không tin cháu. Nhưng đợi lát nữa bác sẽ biết. Bác nghĩ xem, nếu cháu muốn gây bất lợi gì cho bác, thì cháu không cần phải phiền toái như vậy.
- Cậu muốn làm gì? Tôi đã nói không biết Phổ Hà ở chỗ nào rồi cơ mà?
Phụ nữ trung niên nghe thấy vậy lại càng cảnh giác nhìn Lâm Vân. Cô ta muốn gọi hàng xóm láng giềng tới. Nhưng đã trễ như vậy, mà nhà mình lại ở tận cuối thôn, phỏng chừng cho dù mình còn chưa gọi người, người trẻ tuổi kia đã khống chế mình rồi.
Nghĩ tới đây, cũng không dám nhất thời lên tiếng. Chỉ ngóng trông Lâm Vân rời đi sớm. Lâm Vân thấy thế, đành phải đứng lên nói:
- Bác gái, cháu cho bác nhìn ảnh một người, xem bác có biết người đó không.
Lâm Vân nói xong, lấy điện thoại di động ra, rồi tìm ảnh chụp của Hàn Vũ Tích cho người phụ nữ trung niên này xem. Hắn có chút hoài nghi hai người có quan hệ gì đó, nhưng không dám khẳng định.
Người phụ nữ trung niên nhìn hồi lâu, tuy không nhận ra người trong ảnh là ai, nhưng cô gái trong ánh lại khiến cho nàng cảm giác một sự quen thuộc rất xa xôi nào đó. Ánh mắt của cô gái này sao nhìn quen thuộc như vậy. Đúng rồi, nó giống như đôi mắt của mình vậy.
- Bác gái, chắc bác không biết người trong ảnh là ai,, người đó là vợ của cháu.
Lâm Vân nói tới đây thì ngừng một chút.
- Vợ của câu thật xinh đẹp.
Người phụ nữ trung niên không tiếc lời tán thưởng.
- Vâng, bác gái, kỳ thật lúc cháu vừa nhìn thấy bác, cháu đã cảm thấy ánh mắt của bác như vợ của cháu vậy.
Lâm Vân vừa dứt lời, tay của phụ nữ trung niên run lên, đánh rơi điện thoại xuống. Lâm Vân nhanh tay lẹ mắt bắt được cái điện thoại.
- Cậu nói…
Thần sắc của người phụ nữ trung niên rất kích động. Lâm Vân thở dài, hắn đã khẳng định người này có quan hệ với Hàn Vũ Tích.
- Vợ cháu tên là Hàn Vũ Tích.
Lâm Vân nói tới đây, nước mắt của của phụ nữ trung niên đã lã chã rơi xuống, không ngừng lẩm bẩm nói:
- Vũ Tích của tôi không chết, bọn họ lừa gạt tôi, con gái à, mẹ xin lỗi con…
Nói tới đây, cô ta đột nhiên phục hồi tinh thần, bắt lấy tay của Lâm Vân hỏi:
- Cậu nói Vũ Tích còn sống sao? Con bé có khỏe không? Hiện tại đang ở nơi nào, cậu mau nói cho tôi biết.
Lâm Vân cảm giác bàn tay của phụ nữ trung niên rất run rẩy. Không ngờ người này lại chính là mẹ của Vũ Tích, cũng là mẹ vợ của mình.
Hắn liền vội vàng hơi cúi người, làm lễ nói:
- Mẹ, hiện tại Vũ Tích rất khỏe. Con tên là Lâm Vân, là chồng của Vũ Tích.
Lúc này người phụ nữ trung niên mới nớ tới người trẻ tuổi kia chính là con rể của mình, vội vàng lấy ra một cái ghế nói:
- Con mau ngồi đi, Vũ Tích của mẹ…
Nói tới đây, mới nhớ tới còn chưa rót nước cho con rể, vội vàng đi rót một chén nước đưa cho Lâm Vân. Trong mắt toát ra vẻ chờ đợi và sốt ruột.
- Vũ Tích đã kết hôn rồi sao? Hiện tại con bé đang sống ở đâu? Con bé đến chỗ này được không?
Vừa nói tới đây thì cụ già trên giường lại bắt đầu ho khan. Phụ nữ trung niên không đợi Lâm Vân trả lời, đi lên phía trước, đỡ mẹ mình ngồi dậy.
- Mẹ, để con rót cho mẹ một chén nước.
Lâm Vân nhìn căn nhà cơ hồ chỉ có bốn bức tường này. Hầu như không có thứ gì đáng giá, thậm chí cánh cửa bằng thủy tinh còn có vài chỗ bị vỡ.
Đi tới bên giường, Lâm Vân nói:
- Mẹ, để con xem bệnh cho bà ngoại.
- Con là thầy thuốc à?
Mẫu thân của Hàn Vũ Tích kinh ngạc nhìn Lâm Vân.
- Vâng, con vốn làm nghề thầy thuốc, nhưng về sau đã đổi nghề. Kỳ thực bệnh của bà ngoại cũng không quá nghiêm trọng, con có thể trị khỏi cho bà.
Lâm Vân nói, trong lòng thì nghĩ, nói như vậy cũng không sai, mình vốn là một chuyên gia về y dược.
Hàn mẫu bán tín bán nghi nhìn Lâm Vân giúp mẹ mình chữa bệnh. Lúc biết người thanh niên này là con rể của mình, cô ta đã không còn phòng bị như trước nữa.
Lâm Vân xốc chăn mền của bà ngoại lên, rồi lấy kim châm, dùng tốc độ nhanh nhất cắm lên kinh mạch huyệt đạo của bà ngoại. Đồng thời vận chuyển tinh lực vào kim châm. Tăng cường kinh mạch toàn thân của bà ngoại, rồi dùng tinh lực chậm rãi ép các độc tố và tạp chất ra bên ngoài.
- Mẹ, mẹ vịn bà ngoại đi ra ngoài đi, tí nữa bà ngoại sẽ nôn ra ngoài.
Lâm Vân nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 239: Thập Bát Lí Trang
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Nghe Lâm Vân nói vậy, mẫu thân của Hàn Vũ Tích hơi sửng sốt, lập tức đi lên vịn mẹ mình. Thì kinh hỉ phát hiện mẹ của mình đã có thể đứng thẳng, hơn nữa còn có thể đi lại. Vội vàng dựa theo lời phân phó của Lâm Vân, dắt mẹ mình ra ngoài. Lâm Vân ngồi trong phòng nhìn căn nhà đơn sơ, trong lòng tự nhủ, nếu Vũ Tích trông thấy như thế này thì rất là đau lòng. Đợi sau khi đi tới Phổ Hà trở về, thì liền đưa hai người tới Yên Kinh, ở cùng với Vũ Tích vậy.
Một lúc sau, mẫu thân của Vũ Tích vịn lấy bà ngoại trở về, tinh thần của bà ngoại đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Vân biết chỉ cần ăn vài thứ bổ dưỡng là bà cụ trở lại như người bình thường, không có gì đáng ngại.
- Tiểu Lâm, con thực sự có bản lĩnh. Vũ Tích nhà ta đúng là được gả cho một người chồng tốt.
Mẫu thân của Vũ Tích nói tới đây, đôi mắt đã ửng hồng, có chút khống chế không nổi.
- Tiểu Nhụy, ai vậy?
Bà ngoại đã khôi phục, thoạt nhìn tinh thần đã tốt hơn nhiều. Hơn sáu mươi tuổi rồi, nếu như không phải bị bệnh, thì thân thể rất tốt.
- Mẹ, đây là Lâm Vân, là chồng của Vũ Tích, Vũ Tích còn sống mẹ ạ.
Nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
- Con nói Vũ Tích còn sống sao?
Bà ngoại cũng giống như mẹ của Vũ Tích, nghe vậy rất là kích động. Bà ta biết chuyện con gái của mình bị Hàn gia đuổi ra ngoài. Mà Vũ Tích chính là đứa cháu gái cốt nhục duy nhất. Nên bà ta rất tinh tường sự đau khổ của con mình khi không ở gần đứa cháu Vũ Tích.
Lâm Vân đành phải kể lại tình hình gần đây của Vũ Tích cho hai người. Hiện tại Vũ Tích rất tốt, đang làm cho một công ty, đã không còn quan hệ gì với Hàn gia nữa. Lúc Lâm Vân nói tới Hàn gia, thì trông thấy khuôn mặt của mẫu thân Hàn Vũ Tích rất là khó coi. Lập tức nói tránh sang việc khác.
Mãi cho đến hơn một tiếng sau, Lâm Vân mới có cơ hội hỏi bà ngoại xem Phổ Hà ở đâu. Bà ngoại nghe Lâm Vân hỏi vậy, suy nghĩ sau nửa ngày mới nói:
- Cháu muốn hỏi có phải là Thập Bát Lí Trang không?
- Thập Bát Lí Trang?
Lâm Vân sửng sốt một chút. Trong lòng nói, mình chưa từng nghe qua cái tên Thập Bát Lí Trang, chỗ đó là địa phương gì?
Bà ngoại thở dài nói:
- Phổ Hà cách nơi này hơn 100km về phía nam. Truyền thuyết nơi đó từng có mười tòa thôn trang. Nhưng vài chục năm trước, chỗ đó xuất hiện ra vấn đề, người chết rất nhiều. Cuối cùng người dân ở đó đành phải bỏ thôn mà đi, chỉ để lại một vùng núi hoang sơ, điêu tàn. Tuy nhiên nơi đó hiện tại không còn gọi là Phổ Hà nữa, mà gọi là Thập Bát Lí Trang.
- Về sau chỗ đó đổi thành nơi chôn chất người chết. Nhưng ai chôn người chết hoặc tảo mộ ở đó, khi trở về đều sống không lâu. Hơn nữa Thập Bát Lí Trang ở gần chân núi hoang, không thích hợp cho việc trồng trọt. Vì vậy dần dần càng ít người đi tới đó, một mực hoang vu tới tận bây giờ. Cho nên người biết về Thập Bát Lí Trang không có nhiều.
- Bà ngoại, sao nơi đó lại được gọi là Thập Bát Lí Trang?
Lâm Vân tiếp tục hỏi.
- Bởi vì hơn năm mươi năm trước, lúc bà chỉ có mười mấy tuổi, cha đã mang bà tới chỗ đó. Bà có một người thân sống ở đó. Về sau chợt nghe nói chỗ đó xảy ra việc ma quái gì đó. Khiến cho mười tòa thôn trang trải dài từ Phổ Hà tới Phổ Tịch trong vòng một đêm chết rất nhiều người. Người còn lại vì sợ hãi mà chạy đi hết.
- Nghe nói các thôn trang kia trải dài 5, 6 km. Trước kia chỉ có những thôn trang gần Phổ Hà là gặp chuyện không may. Về sau thời gian càng lâu, thì các thôn trang xung quanh cũng xảy ra chuyện.
- Cuối cùng gần mười tám thôn trang xung quanh đều bị hủy diệt. Trong khoảng thời gian ngắn, nơi đó trở nên rất tĩnh mịch. Sau giải phóng thì có người xây chỗ đó thành nghĩa trang. Nhưng những hiện tượng tà dị vẫn không ngừng xảy ra. Cuối cùng đành phải để hoang đấy.
Bà ngoại nói tới đây, thì có vẻ mệt mỏi. Lâm Vân và mẫu thân Hàn Vũ Tích vội vàng đỡ bà lên giường. Rất nhanh bà ngoại đã ngủ say.
Mẫu thân của Hàn Vũ Tích nhìn mẹ mình đã lâu rồi không ngủ say như vậy, càng thêm cảm kích đứa con rể đột nhiên xuất hiện này. Thấy Lâm Vân tài trí lẫn dáng người đều bất phàm, cô ta càng nhìn càng yêu mến. Cảm thấy ánh mắt của con gái mình thật là tốt.
Ngay cả Lâm Vân mặt dày như vậy cũng bị mẹ vợ nhìn không được tự nhiên, vội vàng nói:
- Mẹ cũng đi ngủ đi, còn ra ngoài trấn thuê khách sạn ngủ qua đêm nay. Buổi sáng ngày mai con lại tới.
Lâm Vân nói xong, đứng lên rồi đi ra ngoài cửa. Đột nhiên Lâm Vân nghĩ tới cái gì đó, lấy ra hai cái hộp đưa cho mẹ Vũ Tích:
- Mẹ, đây là hai hộp thuốc viên, rất có lợi cho thân thế. Viên Dưỡng Nhan Hoàn thì mỗi tuần mẹ ăn một hàn. Dưỡng sinh hoàn thì mẹ và bà ngoại, mỗi tuần ăn một hạt.
Mẫu thân của Hàn Vũ Tích nhận lấy hai cái hộp trong tay Lâm Vân, sững sờ nửa ngày, mới lập tức phản ứng:
- Như vậy sao được, hai thứ này quá đắt, con giữ lại mà cho Vũ Tích dùng.
Lâm Vân đẩy lại, vừa cười vừa nói:
- Mẹ, công ty của con và Vũ Tích chính là công ty sản xuất hai loại thuốc Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn này. Mẹ nói xem, chúng con sẽ thiếu chúng để dùng sao?
- Cái gì? Tập đoàn Vân Môn nổi tiếng chính là công ty của con và Vũ Tích?
Mẫu thân của Hàn Vũ Tích bị lời của Lâm Vân chấn trụ. Cô ta thật không ngờ một công ty lớn như vậy lại là công ty của con gái mình và con rể.
- Mẹ, con đi đấy, sáng ngày mai con lại tới.
Lâm Vân nói xong, chào tự biệt Hàn mẫu, xoay người rời đi.
Mãi khi Lâm Vân đã đi thật xa, mẫu thân của Hàn Vũ Tích mới nhớ đóng cửa lại. Đi vào trong nhà, tâm tình không cách nào bình tĩnh được. Thật không ngờ con rể của mình lại có bản lĩnh và đẹp trai như vậy. Lại còn biết chăm sóc người khác nữa. Con bé Vũ Tích thật là biết chọn người, tìm được một người chồng như vậy. Mà không biết con bé còn nhớ mình không, mình thật muốn gặp lại con bé.
Lâm Vân đi hơn 5km thì trở về thị trấn, tùy tiện tìm một khách sạn nghỉ ngơi qua đêm. Sáng sớm ngày thứ hai thì gọi một chiếc xe, rồi tới siêu thị, mua vài bộ quần áo, chăn bông, và đồ ăn. Lo lắng nhà của mẹ vợ quá nhỏ, nên không mua những đồ vật quá lớn. Chỉ có một cái TV và tủ lạnh.
….
- Em Nhụy à, sao hôm nay ăn sang vậy, làm thịt một con gà cơ đấy? Nhà em đâu có khách khứa gì đâu?
Một người phụ nữ trung niên cùng thôn trông thấy mẫu thân của Hàn Vũ Tích mới sáng sớm đã dậy làm nhiều món ăn, còn giết một con gà, có chút kỳ quái hỏi. Bình thường cô ta ngay cả trứng gà còn không nỡ ăn, mà chỉ để mang đi bán.
- Con rể của em tí nữa tới.
Mẫu thân của Vũ Tích cao hứng trả lời.
- A, em có con rể sao? Như thế nào nhiều năm như vậy còn chưa thấy con gái và con rể của em tới nơi này?
Phụ nữ trung niên rất khó hiểu.
Lau lau nước mắt, mẫu thân của Vũ Tích tiếp tục nói:
- Bởi vì mẹ con em đã chia lìa nhiều năm, ngày hôm qua mới vừa vặn gặp được con rể.
Thấy mẫu thân của Vũ Tích lau nước mắt, phụ nữ trung niên này mới minh bạch cái gì đó. Lại nhìn thấy bà của Vũ Tích đi từ trong nhà ra, lập tức kinh hỉ kêu lên:
- Bác có thể đi lại được rồi à?
- Đúng vậy, cháu rể của bác là thầy thuốc. Ngày hôm qua nó đã giúp bác chữa trị. Hôm nay thân thể tốt lắm, giống như không có bệnh gì vậy. Cháu rể thật là một thầy thuốc giỏi. Mà Nhụy nhi, cháu rể đâu?
Bà ngoài vừa dậy thì không trông thấy Lâm Vân đầu cả, vội vàng hỏi.
- Mẹ, sao lại đi ra ngoài làm gì?
Mẫu thân của Vũ Tích đi lên vịn lấy mẹ mình. Còn nói thêm:
- Lâm Vân đi tới thị trấn nghỉ ngơi rồi, buổi sáng sẽ quay trở lại.
- Nhụy nhi, con thật là, tối hôm qua đã trễ như vậy, còn để cho cháu rể đến thị trấn ngủ. Ở lại chỗ này tùy tiện ngủ một đêm không được sao? Mẹ và con ngủ cùng một giường là được. Từ đây tới thị trấn xa như vậy…
Bà ngoại sau khi được Lâm Vân trị liệu, lại uống một viên Dưỡng sinh hoàn, hiện tại tinh thần rất tốt, âm thanh nói chuyện cũng rõ ràng.
Phụ nữ trung niên đứng một bên nhìn thấy như vậy không ngừng khen ngợi con rể của Hàn mẫu giỏi chữa bệnh.
Một tiếng xe vang tới, ba người ngẩng đầu nhìn lên. Thì thấy một chiếc xe tải đi vào trong thôn, đằng sau xe tải có chở cái gì đó. Xe tải một mực chạy tới trước mặt ba người mới dừng lại. Ba người còn đang kinh ngạc nhìn, thì Lâm Vân đã nhảy xuống xe, người còn chưa tới, tiếng đã tới trước:
- Chào buổi sáng, bà ngoại, chào buổi sáng, mẹ, cháu mua cho hai người mấy đồ dùng hàng ngày đây.
Phụ nữ trung niên trông thấy Lâm Vân, đôi mắt liền sáng lên. Bà ta còn chưa từng thấy một thanh niên ưu tú như vậy. Thoạt nhìn ngũ quan không có gì đặc biệt, nhưng không biết như thế nào càng xem càng thấy đẹp trai. Lại nhìn đống đồ để trên xe tải, là biết người thanh niên này là kẻ có tiền. Cô em Nhụy này đúng là sắp đổi đời rồi, có một con rể giàu có như vậy.
- Lâm à, sao mua nhiều thứ vậy con.
Mẹ của Vũ Tích thấy mấy người vận chuyển các đồ vật trên xe, lại có cả TV, tủ lạnh. Mà TV lại là tinh thể lỏng. Còn tủ lạnh thì trong thôn này rất ít người dùng. Đứa con rể này mua thât lãng phí tiền, có tiền cũng không nên mua nhiều thứ như vậy chứ.
Chăn bông và quần áo, là Lâm Vân nhìn chăn mền trong nhà đã rách nát mới cố ý mua. Còn gọi vài người thợ sửa lại cửa kính.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 240: Đánh lén
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Mẹ của Vũ Tích nhìn những đồ vật này lại lau lau nước mắt. Trong lòng rất là kích động. Bà kích động không phải vì Lâm Vân mua nhiều thứ cho mình, mà là vi Lâm Vân rất biết quan tâm người khác, chứng tỏ hắn đối xử với con gái mình chắc cũng không kém đi tí nào. Số khổ Vũ Tích cuối cùng cũng có một chỗ tốt để nương tựa rồi.
Lúc này người trong thôn tới xem đã không ít. Trải qua sự giới thiệu của người phụ nữ trung niên, mọi người cũng biết con rể của nhà Ninh Nhụy tới, là một người vừa đẹp trai vừa có tiền.
Sau khi vận chuyển xong đồ đạc và sửa xong cái cứa sổ, vài phụ nữ nhiệt tâm đều tới giúp đỡ sắp xếp đồ vật bên trong nhà. Khiến trong nhà của Ninh Nhụy lần đầu tiên náo nhiệt như vậy. Bà của Vũ Tích thì càng cao hứng cười không dứt.
Lúc ăn cơm, Lâm Vân thấy nhiều thức ăn như vậy, cũng biết là cô Hàn muốn chiêu đãi mình. Thì không khách khí, liên tiếp ăn vài bát cơm.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Vân giả như vô ý cùng bà ngoại hàn huyên về chuyện ở Phổ Hà. Bà ngoại giống như phát giác, có chút lo lắng dặn dò:
- Cháu Lâm à, cháu ngàn vạn đừng tới Thập Bát Lí Trang kia.
- Cháu biết rồi, bà ngoại không cần phải lo lắng. Cháu muốn đi ra đây có chút việc, mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn hai người tới Yến Kinh.
Lâm Vân thấy đã là buổi chiều, liền đứng lên nói.
- Lâm, Vũ Tích có điện thoại không? Mẹ muốn gọi cho con bé.
Mẹ vợ vẫn luôn nhớ tới Vũ Tích.
Lâm Vân chỉ phải nói:
- Điện thoại của con đã hết pin rồi mẹ ạ. Dù sao mấy ngày nữa con sẽ mang mẹ và bà ngoại tới Yến Kinh. Hiện tại con còn có vài việc cần làm.
Sở dĩ Lâm Vân không gọi điện thoại, bởi vì hắn sợ Vũ Tích nhịn không được muốn chạy tới. Mà nếu cô tới đây thì cũng biết mình muốn tới một nơi nguy hiểm như Thập Bát Lí Trang. Với tính cách của cô, thì nhất định sẽ không để cho một mình minh đi tới đó. Hoặc là muốn đi cùng mình. Nếu là như vậy thì mình phải chiếu cố cô, không thuận tiện làm việc. Mình đi vào đó nhiều nhất là hai ngày, mẹ con họ đã xa cách hàng chục năm rồi, muộn thêm hai ngày cũng không sao.
Vì linh thạch để tu luyện về sau, Lâm Vân nhất định phải đi Thập Bát Lí Trang. Chỉ cần có một chút hy vọng, Lâm Vân cũng không muốn buông tha.
Theo như lời bà ngoại thì Thập Bát Lí Trang là một nơi quỷ dị. Không nói truyền thuyết vài chục năm trước, cho dù hiện tại, chỉ cần người nào tới gần Thập Bát Lí Trang cũng tự nhiên đổ bệnh.
Đổ bệnh có lẽ là do bọn họ gặp phải cái gì kinh hãi, mới khiến tinh thần hoảng hốt. Về ma quỷ thì có chút mê tín, nhưng về việc đến gần rồi bị kinh hãi, thì Lâm Vân tuyệt đối tin tưởng. Nơi đó chắc có một vật gì đó mới gây ra ảnh hưởng như vậy. Nhưng Lâm Vân không quan tâm cũng không muốn điều tra. Điều hắn quan tâm là nơi đó có linh thạch hay không mà thôi.
Chuyện tương tự như vậy, Lâm Vân đã gặp một lần ở tháp Tây Hà. Nhưng đó là do cái tên bịt mặt kia không biết tu luyện loại tà thuật nào. Mà lúc này đây không biết có phải là do một tên tu luyện tà công nào khác đang tác quái hay không. Nhưng cho dù tu luyện tà công, cũng không thể kéo dài mấy chục năm như vậy chứ? Lâm Vân không lo lắng những điều này, hắn lo lắng nhất chính là, không biết nếu nơi đó có linh thạch, có bị người khác lấy đi mất không.
Chừng năm mươi dặm đường đối với Lâm Vân mà nói, thật sự là rất đơn giản. Lâm Vân càng đến gần Thập Bát Lý Trang càng cảm thấy người qua lại ít đi, cuối cùng gần như không còn ai.
Khi nhìn thấy từng vòng thanh sắt làm rào chắn thật dài, Lâm Vân biết rõ đã đến Thập Bát Lý Trang rồi. Không ngờ chính quyền lại dùng thanh sắt rào nơi này lại. Khi Lâm Vân đến nơi này trời vẫn còn rất sớm, nhưng một khi bước vào trong lại rõ ràng cảm thấy bầu không khí u ám, giống như nơi này không có sức sống vậy.
Bốn chung quanh là cỏ khô và nấm mồ hoang vu, xem ra cụ già nói nơi này từng là mộ địa quả không sai. Lâm Vân đi xuyên qua hàng rào sắt ngăn cách, đi vào nói gọi là Thập Bát Lý Trang này. Dựa theo miêu tả của cụ già, Phổ hà hẳn là ở sâu bên trong.
Khiến Lâm Vân thấy kỳ quái đó là ở đây không chỉ không có một bóng người nào, mà ngay cả ếch, rắn, côn trùng, thậm chí cả chim cũng rất ít tới đây. Không ngờ còn có nơi như thế này, tại sao ra khỏi phạm vi này thì không còn bất kỳ chuyện gì nữa xảy ra?
Trong cỏ hoang khắp nơi đều là xương khô của dã thú, thậm chí thỉnh thoảng còn nhìn thấy hài cốt của con người nữa. Một giọng rên rỉ yếu ớt truyền đến, trong Thập Bát Lý Trang yên tĩnh này Lâm Vân nghe thấy rõ ràng. Hắn không chút do dự rất nhanh lao về phía đó.
Một nam tử khôi ngô nằm dưới chân bức tường đổ, tay xiết chặt lấy ngực, sắc mặt như tro tàn, hai mắt chẳng có chút sức sống. Lâm Vân vừa nhìn là biết người này đã không còn bất kỳ sinh cơ (sức sống) nào, hút sinh cơ của người? Không ngờ lại có cả loại chuyện này sao?
Cho dù ở lục địa Thiên Hồng các loại tu luyện pháp quyết tầng tầng lớp lớp, cũng không có nghe nói qua công pháp tu luyện hút sinh cơ người? Nhưng người đàn ông trước mắt này đã cạn sạch sinh cơ, nếu không phải bị hút, lẽ nào còn có nguyên nhân khác sao? Người đàn ông này trong tích tắc nhìn thấy Lâm Vân, thì há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói được gì thì đầu nghiêng xuống, ngã xuống đất và chết.
Lâm Vân nhìn bốn chung quanh khắp nơi đều là những bức tường đổ nát. Xem ra nơi này hẳn từng là một sơn thôn nhỏ, về phần có phải là Phổ hà hay không, Lâm Vân cũng không khẳng định. Nếu là Phổ hà, dựa theo lý mà nói thì di chỉ của đạo quan kia hẳn là phải ở đây.
Lâm Vân tìm rất lâu ở chung quan đấy, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ di chỉ nào của đạo quan. Lúc này sắc trời đã dần chuyển tối. Ban đàu khi nơi này còn sáng, Lâm Vân đã cảm thấy nơi này rất âm u, bây giờ lại càng thấy rõ hơn.
Đột nhiên Lâm Vân cả người giật mình, dường như có thứ gì đó muốn thoát thể mà ra, cảm thấy cả người uể oải. Nhanh chóng vận chuyển tinh lực, cảm giác không thoải mái này cũng biến mất. Lâm Vân nhướng mày, cái này rõ ràng không phải nguyên nhân khác, cũng không phải ảo giác, khẳng định là có người ám toán mình.
Người này có thể rat ay với mình không một tiếng động, xem ra không phải là kẻ đầu đường xó chợ, lẽ nào là cổ võ giả đã tu luyện đến cực hạn, hay là tu chân giả giống như mình? Cho dù lúc trước người bịt mặt mà mình gặp ở tháp Tây Hà, khi đánh lén mình cũng sử dụng thứ hữu hình. Loại công phu vô thanh vô tức đánh lén người này là công phu gì? Chí ít bản thân mình không thuộc loại công phu này.
Bản thân mình tu luyện bao năm, đối với các loại công pháp tu luyện cũng có hiểu biết nhất định. Nhưng đối với loại công phu này thì một chút ấn tượng gì cũng không có, thậm chí có thể nói gần chưa như gặp qua.
Lâm Vân đang nghĩ tới đây, thì cảm giác khiến lòng người sợ hãi đó lại xông lên đầu. Lâm Vân sắc mặt khẽ biến, lần này rõ ràng là mạnh hơn lần trước mấy chục lần. Quả nhiên là có người muốn đánh lén mình, vẫn là loại đánh lén kinh khủng này. Hiện tại Lâm Vân cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân gây tử vong của người đàn ông vừa rồi.
Hóa ra thực sự có người hấp thu sinh cơ của anh ta. Lâm Vân da đầu run lên, thật không ngờ lại có loại công pháp hấp thu sinh cơ người như vậy sao? Thật là lợi hại, cũng quá báo đạo đi. Lẽ nào người này cũng là tu chân? Hoặc là pháp môn tu luyện còn cao hơn cả tu chân mà mình lại không biết?
Bất luận như thế nào, muốn hắn rời khỏi ngay bây giờ, hắn tuyệt đói không muốn. Bất luận là người thế nào, nếu đã hút mình hai lần mà không làm gì được, nói rõ rằng người này mình vẫn có thể chống lại được. Xem ra chuyện ở đây có linh thạch là thật, Lâm Vân làm sao có thể rời đi chứ?
Cho dù mình không phải là đối thủ của người này, Lâm Vân cũng muốn thử. Vạn nhất đánh không lại thì sẽ chạy, cơ duyên ở ngay trước mắt, muốn hắn đến thử cũng không thử mà đã rời đi, Lâm Vân lại không muốn như vậy. May mà mình không dẫn Vũ Tích đến đây, ở đây quá nguy hiểm.
Mặc dù không nhìn thấy thằng cha đánh lén mình này, nhưng Lâm Vân cũng hiểu được người ở đây tại sao luôn đến đây rồi thì sẽ xuất hiện các loại bệnh trạng, cũng hiểu ra mấy chục năm trước, mười mấy thôn trang ở đây đều biến mất.
Xem ra sinh cơ của những người đã chết ở đây đều bị kẻ vừa ra tay với mình hút hết. Còn có một bộ phận người bị hút một phần sinh cơ, dẫn đến khi ra ngoài thù hoảng hốt. Nhưng dựa theo cách nói của cụ già, người này nhiều nhất chỉ hấp thu trong phạm vi của Thập Bát Lý mà thôi, vượt qua khỏi phạm vi này, phỏng chừng người này không hấp thu được.
Một tà công thật lợi hại và cũng quá bá đạo đi, có thể biến sinh cơ của người khác thành sinh cơ của mình để tiến hành tu luyện. Không ngờ ở đây lại có loại người này tồn tại. Chuyện này chẳng chút liên quan gì đến Lâm Vân. Hắn không phải người làm chuyện tốt làm người tốt không lưu danh, nhưng nếu đề cập đến linh thạch, cho dù người này tốt cỡ nào, Lâm Vân cũng muốn đến xem xem mình có thể có được linh thạch không. Cái này thực tại đối với hắn quá mức quan trọng rồi.
Lâm Vân cảm thấy càng đi về phía đông, cảm giác cướp lấy sinh cơ trong cơ thể hắn càng mãnh liệt. Nhưng Lâm Vân lại không dừng đi về phía có cảm ứng mãnh liệt đó, đồng thời tinh lực vận chuyển, chỉ là khiến cho loại cảm giác này không tồn tại, nhưng tuyệt đối không để cho nó xâm nhập vào tinh thần của mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius