Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 266 : Danh tiếng quá lớn!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Ở vị trí nào, nghĩ việc của vị trí đó, đây là câu nói cửa miệng của Ngũ Đại Minh.
Ông ta đi đến đâu, đều nói đến 6 chữ này, hồi trước Trần Kinh nghe thấy 6 chữ này, thấy có chút nhàm tai, không coi trọng.
Nhưng Ngũ Đại Minh năm trước đi thị sát Ban tổ chức cán bộ, dẫn theo Phương Khắc Ba cùng nói về 6 chữ này ở Ban tổ chức cán bộ, liền đem thời gian điều chỉnh bộ máy 7 khu huyện cứng rắn đè ép về sau.
6 chữ này của Ngũ Đại Minh được suy xét kỹ lưỡng, hoàn toàn có thể lý giải là, mỗi vị trí quan trọng, đều phải cân nhắc chọn người cẩn thận. Công tác tổ chức của Đảng làm tốt hay không, quan trọng chính là xem đặt một người ở mỗi một vị trí, có thể làm nên chuyện được hay không.
Ngũ Đại Minh nhấn mạnh, hiện tại cơ hội ở Đức Cao có ở khắp mọi nơi, quan trọng là cần có nhân tài, chiến lược phát triển đặc sắc du lịch, đặc sắc nông nghiệp của Đức Cao, cuối cùng có thể đi đến vị trí nào, lên cao bao nhiêu, tất cả đều quyết định bởi nhân tài. Lần này quyết định nhân vật số 1 của chính đảng 7 khu huyện, là ban ngành lựa chọn nhân tài, thì nhất định phải làm tốt cửa ải này.
Bài phát biểu này của Ngũ Đại Minh, quyết định khó khăn lớn chọn ra nhân vật số một của chính đảng 7 khu huyện, biến số tăng nhiều.
Những cán bộ có thể đua tranh giành chức nhân vật số 1 cấp khu huyện, đều có các loại quan hệ rắc rối phức tạp, trước tiên là ở trên tầng thành phố, đánh cờ thì vô cùng kịch liệt. Còn Bí thư huyện ủy khu huyện thì lại là một cán bộ tỉnh quản, quan hệ đến tỉnh cũng có khối người, nhiều quan hệ rắc rối phức tạp như này, một người hoặc vài người muốn quyết định một vị trí cũng vô cùng khó khăn.
Lần điều chỉnh nhân sự lớn ở Đức Cao lần này, đã qua một thời gian chuẩn bị rất lâu, thời điểm chính thức thực hiện, giữa Phương Khắc Ba và Thanh Phi Hoa lại bạo phát lên một đợt tranh đấu kịch liệt, đáng lẽ chuyện này cũng tương đối rõ ràng rồi, chỉ cần Ngũ Đại Minh đồng ý, chuyện này hoàn toàn có thể quyết định ở năm trước rồi.
Nhưng Ngũ Đại Minh lại cố tình có một buổi nói chuyện như này, cuộc nói chuyện này vừa bắt đầu, chuyện này lại bị lãnh nhạt thờ ơ.
Chuyện này vừa lôi ra, liền trực tiếp làm cho rất nhiều người căn bản không có cách nào sống yên ổn qua năm nay, bởi vì trơ mắt ra chằm chằm nhìn mình đề bạt đến chức vụ nào, rồi lại dây cà ra dây muống, việc này đổi lại là người nào khác thì cũng đều bực dọc trong lòng.
Rất rõ ràng, chín phần mười, vấn đề xảy ra chính là trên người Bí thư Thành ủy Ngũ Đại Minh.
Điều này làm cho tâm lý của nhiều người có chút sợ hãi, làm Bí thư Thành ủy mà nói, trung tâm thể hiện quyền lợi là cái gì? Trung tâm nhất, quan trọng nhất là chưa vượt qua quyền nhân sự.
Quyết định nhân vật số 1 trong chính đảng 7 khu huyện, trong đây không có bóng dáng của Ngũ Đại Minh, bây giờ Ngũ Đại Minh bắt đầu phát lực, chuyện này cuối cùng sẽ có kết quả như nào?
Thực tế, bây giờ đã chuẩn bị kế hoạch điều chính, là kết quả thỏa hiệp của các bên thế lực, còn đằng sau mỗi chức vụ, những mối quan hệ dính líu đến cũng có nhiều mặt, muốn cho kết quả này dễ dàng thay đổi, vậy thì độ khó tương đối lớn.
Nhưng Ngũ Đại Minh dù sao cũng là Bí thư Thành ủy, trước mắt mặc dù sức ảnh hưởng vẫn chưa đủ, nhưng ông ta thực sự muốn cứng rắn mạnh mẽ trên vấn đề này, bất kể đằng sau có bao nhiêu mối quan hệ cứng rắn đến đâu, Đức Cao là địa bàn của ông ta, ông ta muốn can dự vào Bí thư huyện ủy khu nào, hoặc là bổ nhiệm chủ tịch huyện khu nào, việc này chính là cần thông qua Ban tổ chức Trung ương, ai có thể nói ông ta can dự vào là không đúng?
Đây là Bí thư thành ủy, vị trí này là địa vị siêu nhiên, đây cũng là cơ sở mà Ngũ Đại Minh triển khai tự quyết.
Đà này của Ngũ Đại Minh, ông ta đặt chủ yếu tâm tư mình lên phương hướng và chiến lược phát triển của Đức Cao, ông ta đưa ra lý luận chính trị của ông, hơn nữa quan trọng hơn là ông vì Đức Cao mà ra sức thực hiện những nguồn tài nguyên thiên nhiên. Đầu tiên phê duyệt cho vay khoản tiền 800 triệu, dự án của Ủy ban kế hoạch và phát triển Cục giao thông, tài chính dự án phòng Lâm nghiệp.
Hơn nữa Ngũ Đại Minh còn rõ ràng đầu tư vào những vị trí tương đối trọng điểm, khích lệ đầu tư, yêu cầu những khu huyện phía dưới mỗi người mỗi cách thể hiện sự thần thông của mình, đến bên trên tranh thủ tài chính, thu hút vốn đầu tư của doanh nghiệp tư nhân.
Động tác này của Ngũ Đại Minh, trực tiếp làm cho các quận huyện đấu tranh kịch liệt, bởi vì tài nguyên và tài chính chung quy là có hạn, mọi người đều đấu tranh xây dựng cơ sở, không cạnh tranh sao được?
Khách quan mà nói những cán bộ nắm trong tay nhiều tài nguyên, quan hệ nhiều, năng lực mạnh, sẽ chiếm được ưu thế trong khi đấu tranh. Còn những người tầm thường, làm cán bộ không lớn, trong cuộc cạnh tranh nằm ở địa vị bất lợi.
Sự thay đổi này, kích thích mọi người đều có cảm giác khủng hoảng, dù sao, ở mỗi vị trí người đỏ mặt tía tai đều nhiều, ai có thể đủ sức vượt gian nan mà có được, không đến cuối cùng thì mãi mãi không xác định được. Trong thời điểm quan trọng như này, đoàn người đông đúc vào Đức Cao chúc tết, cũng có thể lý giải được!
Ngũ Đại Minh vắng mặt ở Sở thành, Trần Kinh cũng không thể tiếp đãi nổi nhiều người như vậy, vì thế hắn liền thông báo rõ ràng, Bí thư Ngũ trong ba ngày lịch trình dày đặc, không có thời gian!
Hành động này của Trần Kinh, không khác gì dội một gáo nước lạnh vào đoàn người đến chúc Tết, đoàn người tiến vào tỉnh vốn rất hứng khởi, bây giờ Trần Kinh lại ngăn mọi người này ở ngoài cửa, đây không phải là dội gáo nước lạnh thì là cái gì?
Rất nhiều người trong lòng thầm chửi rủa Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Người nào có quan hệ có cửa sau, liền nghĩ cách tìm quan hệ tìm cửa, ý đồ luồn lách Trần Kinh. Còn Trần Kinh làm người ác không dám ra ngoài, cả ngày đều ở trong nhà phụ giúp cha mẹ!
…
Năm nay, bởi vì Trần Kinh vào giao thừa và mùng một đều không về nhà, thực tế đến mùng 2 mới bắt đầu đón năm mới.
Mẹ hắn là Chung Tú Quyên luôn lo lắng, bà chỉ vào căn phòng mà Trần Kinh ở, bên trong đầy ắp một phòng quà thuốc rượu. Khi bà nói đến những quà tặng này, liền không che giấu được sự lo lắng trong lòng.
Bà nói:
- Từ khi A Kinh con được điều đến thành phố Đức Cao, trong phòng lại có những người chưa từng gặp qua đến, có người nói là bạn của con, có người nói là đồng nghiệp của con. Lại còn một số ông chủ buôn bán quen biết con khi vẫn còn làm việc ở Lễ Hà.
- Bọn họ vào nhà đều mang theo thứ gì đó, mẹ nói không nhận còn không được, bọn họ bỏ đồ đấy rồi đi thẳng.
- Có người thì mẹ lại hỏi tên tuổi, nhưng có những người thì mẹ lại không biết họ là ai, con nói xem chuyện này không phải là vô lý sao?
- Con xem xem, nhìn xem, đầy một phòng. Thuốc là thuốc ngon, rượu là rượu thượng hạng, lại còn có những món quà không biết gọi tên là gì. Lần trước cha con thu dọn lại những thứ này, nhìn thấy một viên nhân sâm, chuẩn bị đem đi ngâm rượu, mang nó đến nơi bán nhân sâm hỏi, con đoán xem thế nào?
- Người ta nói đó là nhân sâm Tứ Phẩm Diệp Dã của Trường Bạch Sơn chính tông, giá phải đến vạn đồng đấy! Người tặng nhân sâm mẹ đã ghi rõ họ tên rồi, họ Hồng, tên là Hồng Lượng, nói là bạn của con ở Lễ Hà!
...
Mẹ hắn lải nhải nói, bà cả đời đều sống cuộc sống của một nhà giáo trong tháp ngà voi, tiếp nhận đều là truyền thống giáo dục chân thiện mĩ, học được đều là lối sống lấy tĩnh tu thân, tiết kiệm dưỡng đức, những lễ vật xa hoa như vậy, hơn nữa đồ tặng đều là đồ quý, đã hoàn toàn vượt xa những gì bà biết với xã hội này.
Bà bình thường không có người để dốc bầu tâm sự, bây giờ Trần Kinh về rồi, bà bèn đem hết ngọn nguồn đầu đuôi sự lo lắng trong lòng mình nói ra hết.
Ngày mùng hai này, gia đình chị gái, gia đình em gái, cộng thêm cả nhà cả bác trai và cô cả đều có mặt, hậu bối nghe thấy Chung Tú Quyên lao thao, đều cảm thấy buồn cười. Bọn họ hâm mộ còn không kịp!
Người nhà họ Trần đều biết rằng, A Kinh bây giờ đã phát đạt rồi, thành tài rồi, trong thành phố lời nói có trọng lượng, hơn nữa cũng biết rất nhiều người.
Em gái Trần Xán của Trần Kinh và em rể gây dựng sự nghiệp, làm một của hàng bán máy tính, mới làm được nửa năm, liền kiếm được hơn 800 tệ, ngày trước 1 năm hai người chỉ kiếm được 100 tệ, bây giờ coi như đã đi đúng đường, phát tài rồi!
Trần Kinh đầu tư bổ sung cho cửa hàng máy tính của bọn họ 200 nghìn tệ, lần này Trần Xán chia một lần hoa hồng của 200 nghìn tệ cho Trần Kinh.
Trần Kinh làm gì cần đến tiền của cô? Trần Xán cũng không chịu nghe, nói:
- Anh à, nếu không phải là quan hệ của anh, thì em và Sử Kiến làm sao có thể kiếm tiền được? Chúng em thứ nhất là không có kinh nghiệm, thứ hai là không có vốn, năm đầu không bị lỗ là đã giỏi lắm rồi!
Trần Xán nói như vậy, Trần Kinh cũng không chối từ được, nói đến chuyện quan hệ, Trần Kinh cũng có chút quan hệ.
Một là Vương Phượng Phi bên kia, khu Đông thành Sở thành dạo này muốn cải tạo tin tức hóa, Vương Phượng Phi cho Sử Kiến một cơ hội tìm hiểu đối tượng, Sử Kiến qua cơ hội này đã bán được hơn trăm máy tính.
Máy tính bây giờ là một ngành nghề đang nổi, lợi nhuận trước mắt cao, phần lãi gộp của một trăm máy tính cũng gần 100 nghìn tệ, trừ chi phí các loại ra vần còn được 60 nghìn,70 nghìn tệ, trên thực tế, Trần Xán bọn họ kiếm tiền cuối năm chính là cơ hội này mà thôi!
Cả đại gia đính tụ tập nói chuyện thu hoạch cuối năm, đây là chuyện năm nào cũng có, rất nhiều năm về trước, con rể của nhà cô cả Diêm Danh trước kia vẫn là nhân vật tiêu điểm chính.
Làm thủ lĩnh chủ thầu công trình xây dựng ở bên ngoài, một năm Diêm Danh kiếm được mấy chục vạn tệ, lái xe, dùng điện thoại, lại còn ở phòng thương phẩm, những cái này đều là chuyện khiến người khác bàn tán hăng say và đáng hâm mộ rồi.
Nhưng năm nay, sự nổi bật của Diêm Danh đã hoàn toàn bị Trần Kinh qua mặt.
Những năm trước, mọi người lấy lòng Diêm Danh hơn, như những vì sao xung quanh mặt trăng vậy. Nhưng đối với Trần Kinh, mọi người khen nịnh tương đối ít, càng nhiều hơn chính là sự hâm mộ và kính nể từ đáy lòng.
Diêm Danh tài giỏi, cùng lắm là hai đồng trinh thôi. Trần Kinh thì lại khác.
Mấy tháng nay Diêm Danh chăm chỉ chạy đến chỗ Trần Kinh, gã tận mắt nhìn thấy, những nhân vật mà trước kia gã cần ngẩng mặt lên nhìn, bọn họ lái những chiếc xe xa hoa trong tiểu khu, khúm na khúm núm đem lễ vật đến tặng nhà hơi có vẻ khó coi như Trần Kinh.
Có một lần, Diêm Danh thậm chí nhìn thấy chủ tịch công ty cầu đường mà y vẫn bao công trình.
Lúc bình thường, Diêm Danh gặp người ta, ánh mắt người ta thường nhìn vọng lên trời, dùng mũi hít thở, tiếng hít thở của người ta có chút nặng nề, trong lòng Diêm Danh bất ổn, cả đêm mất ngủ.
Nhưng có một hôm, vị Chủ tịch kia bị mẹ Trần Kinh cũng là mợ đóng cửa đứng ngoài, người ta đường đường là Chủ tịch, nói ngon nói ngọt, mợ cũng không cho vào, lí do chính là bà gọi điện cho Trần Kinh, Trần Kinh không nhận quà!
Diêm Danh nhìn không được, mới gọi điện cho Trần Kinh nói rõ sự tình, cuối cùng mới hòa giải mở cửa mời người ta vào trong nhà ngồi.
Lần đó là lần Diêm Danh nở mày nở mặt nhất, từ lần đó trở đi, công ty có gói công trình nào, Chủ tịch đầu tiên nghĩ đến là gã, cho nên ngày này năm nay, kỳ thực tự nhiên hơn những năm trước.
Nếu là trước kia, gã sớm đã đi khoe khoang, đến nhà cậu chúc tết làm sao để được vào được.
Nhưng bây giờ, gã rất khiêm tốn, lại còn lái chiếc Santana cũ nữa. Lời lẽ nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, bởi vì gã thăm dò tính tình của con cậu họ rồi, Trần Kinh không thích những người nói toạc móng heo!
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 267: Thời đại tốt đẹp!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Trong xã hội này, luôn luôn có những tình huống không thể nhúng tay vào.
Giống như hiện tại, Ngũ Đại Minh đi đảo Hải Nam, Trần Kinh ở tỉnh để cho đoàn người đến chúc Tết đến từ Đức Cao đứng hết ngoài cửa.
Nhưng hắn thật sự không biết điều đến mức như vậy sao? Chuyện này sang ngày thứ hai, liền có vấn đề!
Những ông chủ ở Lễ Hà mà ngày trước Trần Kinh có kết giao, ông chủ khách sạn Lệ Đô ở Sở thành là Hồng Lượng gọi điện thoại cho Trần Kinh, thịnh tình muốn gặp Trần Kinh, mời Trần Kinh bữa cơm.
Hồng Lượng là người khéo léo giỏi về quan hệ ngoại giao, Trần Kinh từ Lễ Hà đến Đức Cao, Hồng Lượng từ khi quen biết Trần Kinh, bất luận là bận thế nào, mỗi tháng đều gọi điện hỏi thăm Trần Kinh. Công việc của Trần Kinh có sự thay đổi gì, chỉ cần ông ta biết, ông ta cũng sẽ gọi điện chúc mừng.
Ngay lúc Trần Kinh được điều đến Đức Cao, lần đó Trần Kinh về tỉnh, ông ta mang quà cáp đến nhà Trần Kinh khi hắn không có nhà để chúc mừng, nhưng quà lại để lại, trong đó còn có châu tứ phẩm diệp dã nhân sâm.
Cho nên, đối mặt với lời mời của Hồng Lượng, Trần Kinh không có cách nào từ chối được.
Tối hôm đó đặt phòng ngay trong khách sạn Lệ Đô sang trọng, Trần Kinh đúng giờ đến dự tiệc. Đến khi đến nơi, Trần Kinh mới phát hiện ra rằng, trong yến hội này có câu nói.
Hồng Lượng mời ăn cơm, còn có người tiếp khách, người tiếp khách cũng không xa lạ gì, chính là Chủ tịch quận quận Tiền Hà của thành phố Đức Cao Cổ Ngụy, lần trước Phương Minh ở Lâm Giang mời khách, Cổ Ngụy và Trần Kinh cũng có gặp qua.
Cổ Ngụy là người được chọn đứng đầu của Bí thư Quận ủy quận Tiền Hà, mặc dù xảy ra một số chuyện ở Lâm Giang Các, nhưng những chuyện đó, kết luận cuối cùng là Cổ Ngụy giúp lãnh đạo thư giãn. Mọi người đều là người trong giới quan trường, bình thường làm những hoạt động gì, giúp lãnh đạo như nào, phương thức phương pháp cũng chẳng khác là bao.
Thật sự muốn nắm được sự tình của Lâm Giang Các, vậy căn bản không tính chuyện này, thì chuyện kia sao có thể tóm được Cổ Ngụy?
Có lẽ, dự tính ban đầu hôm đó là đi tóm Cổ Ngụy đi chơi gái, nếu là chơi gái, tính chất của sự việc lại khác. Nhưng thời cơ hành động lần đó không chính xác, đợi khi Phòng công an Đức Thủy kiểm tra, Cổ Ngụy cũng đã kết thúc rồi, đã đang đánh bài rồi.
Cho nên chuyện đó dưới sự hẹn ngầm của nhiều phía, liền không truy cứu nữa, Cổ Ngụy vẫn là người được chọn đứng đầu của Bí thư Quận ủy quận Tiền Hà.
Mà lần này nhóm người từ Đức Cao vào tỉnh chúc Tết, Cổ Ngụy cũng có mặt trong đó.
Có thể gặp Cổ Ngụy trong trường hợp này, Trần Kinh không có chút gì là bất ngờ, hai người bắt tay, Cổ Ngụy cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, tôi muốn đến nhà thăm hỏi, lại sợ cuối năm chiếm mất thời gian quý báu của anh. Được biết giám đốc Hồng muốn mời khách, tôi đành phải mặt dày mày dạn đến đây ăn chực!
Trần Kinh nói:
- Có cơm mà ăn chực là chuyện tốt, bữa cơm của giám đốc Hồng cũng không dễ ăn chực đâu! Tôi thường xuyên qua lại giữa Đức Cao và Sở thành, lại ít có cơ hội có thể ăn cơm chực lắm.
Hồng Lượng đứng bên nói:
- Chủ nhiệm Trần như vậy là phê bình tôi rồi, về sau tôi phải mời khách nhiều hơn nữa mới được, nếu không Chủ nhiệm Trần lại có chút lạ lẫm với khẩu vị của tôi ở đây!
Hồng Lượng vừa nói, mấy người đồng thanh cười to, không khí gượng gạo đã dịu đi mấy phần.
Trần Kinh có thể cảm giác được, so với lần trước, lần này thái độ của Cổ Ngụy với mình cũng chủ động tích cực hơn rất nhiều.
Điều này thể hiện một biến đổi tế nhị trong tâm tính, lần đầu tiên tiếp xúc với Trần Kinh, Cổ Ngụy với tư cách là chư hầu nắm quyền hành một phương, gã thoáng có chút kiêu ngạo, cái đó cũng là tất nhiên.
Nhưng hiện tại, tư tưởng Cổ Ngụy nhằm vào vị trí của mình, mục đích chủ yếu của gã đến tỉnh thành chính là gặp Ngũ Đại Minh, nhưng lại bị Trần Kinh chặn ngoài cửa. Hơn nữa, gã cũng nhận được tin, lần này người vào tỉnh không ít, mọi người đều chung một mục đích, đó là muốn chúc Tết Bí thư thành ủy.
Mà trong nhóm người đến chúc Tết, lại có đối thủ trên mặt chính trị của Cổ Ngụy, đây chính là điểm mà Cổ Ngụy lo lắng nhất.
Cổ Ngụy coi như là người biết trước sớm giác ngộ, lần trước ở Lâm Giang Các, gã cùng Trần Kinh ăn cơm chơi đùa, trên một ý nghĩa nào đó, gã muốn thể hiện thiện ý với Ngũ Đại Minh. Thế nhưng lần đó gã thể hiện quá hàm súc, hơn nữa lại xảy ra chuyện, nên mãi không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Hiện tại, gã lại muốn gần gũi hơn nữa với Ngũ Đại Minh, tiêu hao cho cái giá phải trả cũng nhiều hơn chút!
Ngũ Đại Minh ở Đức Cao dần dần lộ rõ quan niệm chính trị của mình, hơn nữa ra tay lại không tầm thường, trong một thời gian rất ngắn đã dựng lên một kiểu mẫu Tu Mai, hơn nữa vào tỉnh một chuyến, lại hô một khoản tiền và dự án đáng kể, ngày trước Đức Cao luôn nằm trong không khí trầm lặng mà phát triển, bỗng nhiên nhịp điệu lại nhanh hơn.
Còn đối với 10 huyện của Đức Cao mà nói, bất luận là cạnh tranh dọc hay cạnh tranh ngang, trong nháy mắt liền kịch liệt hẳn lên. Sự biến đổi nhịp điệu này, cũng khiến cho những người phụ trách các quận huyện cũng tăng thêm áp lực.
Trong tình huống như này, bọn họ lại càng không nắm chắc được tiền đồ cũng như tương lai của mình.
Cổ Ngụy tìm đến cửa, Trần Kinh cũng không có cách nào, đành phải nói sự thật cho biết, nói:
- Chủ tịch quận Cổ, chuyện Bí thư ra ngoài nghỉ phép, hôm nay tôi nói ở đây, đã là tiết lộ ngọn nguồn cho anh rồi. Trong lòng anh hiểu rõ là được, nếu như thực sự muốn gặp ông ấy, thì anh phải kiên nhẫn đợi thêm vài ngày nữa.
- Việc này anh biết tôi biết là được rồi, tốt nhất đừng nói ra ngoài, anh có lẽ cũng biết, lần này đoàn người từ Đức Cao đến chúc Tết, có thể nói là một đại đội, Bí thư tinh lực có hạn, không thể nào gặp hết được những người này!
Cổ Ngụy vội gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy! Bí thư làm việc vất vả, áp lực lớn, cũng nên ra ngoài thư giãn chút. Thực ra, như chúng tôi mà nói, ai mà không muốn nghỉ ngơi thư giãn chứ? Thế nhưng tính cách của chúng tôi không so với Bí thư được, áp lực đã lớn, mỗi ngày lại bị áp lực vây quanh, cảm giác không động đậy được.
Gã dừng một chút rồi nói:
- Chủ nhiệm Trần, hôm nay như này, giám đốc Hồng mời ăn cơm rồi. Kế hoạch buổi tối để tôi sắp xếp, chúng ta sẽ hát hò, đánh bài, thư giãn thả lỏng một chút. Chúng ta không làm được như Bí thư, nhưng cũng thích hợp để nghỉ ngơi chút, cái này cũng là xả stress thôi!
Cổ Ngụy có mạng lưới quan hệ ở tỉnh, ăn cơm xong, có vài ông chủ người Đức Cao liền đi tới, mọi người đều là người thông minh, biết nhân vật chính ngày hôm nay là ai, cho nên, Trần Kinh đêm nay chắc chắn là như mặt trăng bị các vì sao vây quanh.
Thú vui chơi giải trí ở khách sạn Lệ Đô vốn cũng đã có chút danh tiếng trong tỉnh, hôm nay lại là Chủ tịch hội đồng quản trị mời khách, hưởng thụ sự xa hoa sang trọng trong khách sạn cao cấp nhất, hôm nay so với một con rồng thì cũng không khác nhau là mấy.
Buổi tối ngồi đánh bài trong một căn phòng xa hoa, Hồng Lượng cười tủm tỉm, mỗi người lấy ra 5 nghìn tệ làm vốn, nói là mượn.
Trần Kinh chơi được vài ván liền phát hiện ra rằng, cái này căn bản là một trò chơi để tặng tiền, tiền mặt của ba người kia đều rơi về phía Trần Kinh, chơi đến một giờ sáng, Trần Kinh đã thắng hơn 30 nghìn tệ.
Trần Kinh đề nghị ngừng chơi, bàn đánh bài cũng đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng, Trần Kinh lấy tiền vốn mượn lúc đầu trả lại, vẫn còn 30 nghìn tệ, trường hợp này không chấp nhận hắn không cầm, đành phải mang tiền về.
Tất cả mọi người giải tán, Trần Kinh ở lại khách sạn Lệ Đô, Hồng Lượng tiễn khách xong liền bước tới chỗ Trần Kinh xem tình hình.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Trần Kinh để số tiền 30 nghìn ngay ngắn trên bàn trà, vẻ mặt tươi cười.
- Giám đốc Hồng, anh và tôi đều là quan hệ thân thiết rồi! Muốn làm bạn bè lâu dài, quan trọng phải làm rõ ràng chừng mực. Hôm nay Chủ tịch quận Cổ đến, liền đem cái chừng mực này rối loạn lên rồi!
Trần Kinh nói, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
- Nói là đánh bài, thực ra lại là tặng tiền, hơn nữa tặng một khoản tiền tương đối lớn!
Trần Kinh chỉ chỉ số tiền trên bàn:
- Chỗ tiền mặt trắng lóa này, rất khó giải quyết, lão Hồng anh là người kinh doanh, nhưng cũng có thể hiểu được đạo lý này.
Mặt Hồng Lượng có chút ửng đỏ, nói:
- Trần… trưởng phòng Trần, chỗ tiền này đều là tiền trong sạch, đều không có vấn đề gì hết. Đánh bài đã thua phải chịu thua, đều là vận đánh bài mọi người hôm nay bị thua nên đưa cho anh, chính là Ủy ban kỷ luật đến kiểm tra, thì cũng đâu có sợ gì. Lão Hồng tôi điểm chuẩn mực này là có, thật sự khó giải quyết hay không, tôi cũng không đáp ứng được.
Trần Kinh liên tục lắc đầu nói:
- Lão Hồng à, cái chính là tôi không thiếu tiền. Quân tử thích tiền tài, người trước có câu này, Trần Kinh tôi không phải người cổ hủ. Có một số quy tắc tôi tuân thủ, nhưng cái này đã vượt ngoài quy tắc quy định của tôi rồi!
Trần Kinh liền đẩy đống tiền về phía Hồng Lượng:
- Cái này giao cho anh đi xử lý! Tạm thời không cần nói với Chủ tịch quận Cổ, đợi đến thời gian thích hợp rồi hãy nói!
Trần Kinh nói được mấy phần câu, Hồng Lượng cũng không thể không cầm lấy tiền.
Trong lòng ông ta thực sự khâm phục Trần Kinh, Trần Kinh trẻ tuổi, có thể đem sự việc làm rõ ràng như vậy, hơn nữa không cầu tiền tài, thực sự tiền đồ rộng mở.
Sự nghiệp của Hồng Lượng có thể lớn như ngày hôm nay, ông biết và tiếp xúc với rất nhiều người, cán bộ trẻ tuổi vỗ ngực nói mình là liêm khiết cũng không ít, nhưng thực sự có thể làm được điều này lại có mấy người?
Trong một số trường hợp, những người không tham còn ghê tởm hơn những người tham lam, đầu năm nay, làm như thanh liêm đã trở thành một loại thái độ bình thường, lại có mấy người? Nhất là trên đấu trường danh lợi!
Đầu óc Trần Kinh sáng suốt, cũng không bảo thủ.
Hắn có thể hiểu được tâm lý của Cổ Ngụy, bây giờ tỏng tình huống như này, Cổ Ngụy nếu muốn yên dạ yên lòng, số tiền này chưa tặng đi, chỉ sợ gã không thể an tâm được.
Trần Kinh nhận tiền lại trả tiền, hắn yêu cầu Hồng Lượng khi nào có thời điểm thích hợp sẽ nói toạc chuyện này ra, điều này rõ ràng đã chiếu cố cảm xúc và thể diện của Cổ Ngụy rồi, sự suy xét và cách làm của Trần Kinh thật kỹ càng, rất tuyệt!
…
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cuối cùng mùng 3 đầu năm Trần Kinh và Vương Phượng Phi cũng có cơ hội tụ họp, Vương Phượng Phi bây giờ làm Bí thư quận ủy quận Đông Thành, vừa qua tất niên, lập tức muốn vào lớp đào tạo ngắn hạn Trung ương Đảng nửa năm. Vài Bí thư quận ủy những quận ở dưới thành phố Sở Giang đều vào bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy.
Thời gian Vương Phượng Phi ở quận Đông Thành tuy không dài, nhưng thành tích không tồi, công tác giải phóng mặt bằng ở vài nơi quan trọng của Đông Thành và những chỗ khó quy hoạch và chỉnh đốn thành phố, Vương Phượng Phi sau khi nhận chức giải quyết công việc rất tốt, người dân rất hài lòng, lãnh đạo cũng vừa ý.
Lần này anh ta có cơ hội vào lớp đào tạo sâu của trường Trung ương Đảng, đây cũng là cơ hội gặp gỡ của anh ta, trên chính đàn Sở Thành, mọi người đều cho rằng, Vương Phượng Phi học tập từ trường Đảng về, tiến vào bộ máy ủy viên thường vụ là chắc chắn.
Trần Kinh mời Vương Phượng Phi ăn cơm, là ước ao gặp gỡ của hắn, không ngờ rằng Vương Phượng Phi lại thật sự rất ngạc nhiên đối với cuộc gặp gỡ với Trần Kinh.
Anh ta cảm thán:
- Đúng là gặp được, anh và Chủ nhiệm Ngũ đều là người thông minh, đều là văn nhân mà! Nói thật, Chủ nhiệm Ngũ là lãnh đạo mà tôi rất khâm phục, anh là người bên cạnh ông ấy, nhất định đã học được rất nhiều thứ. Bên ngoài tin đồn về ông ấy rất nhiều, tôi nói với anh, nhưng tin đồn ấy đều không đáng tin, anh ngàn lần đừng tin!
Vương Phượng Phi vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:
- Từ xưa đến nay, đều là dùng võ trị nước, lấy văn an định, Trần Kinh à, anh đúng là sinh vào một thời đại tốt đấy.
Trần Kinh cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, phải nói là chúng ta sinh vào thời đại tốt…
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 268 : Quyết không công bằng!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Ngũ Đại Minh từ Hải Nam trở về, ngày ông ta đi, trong nhà ông ta người đến chúc Tết như đèn kéo quân vậy, đi đi về về, nối liền không dứt, rất náo nhiệt.
Nhà Ngũ Đại Minh lại là tầng của cán bộ cấp hai tỉnh ủy hồi trước, bình thường cán bộ trung tầng Tỉnh ủy, ngày Tết mặc dù có đi lại, nhưng nhiều người qua lại như này rất hiếm thấy.
Cho nên, vì không muốn ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi và cuộc sống của những người láng giềng xung quanh, Trần Kinh còn phải đến tiểu khu giữ gìn trật tự xe cộ, hễ là khách tự mình lái xe đến chúc Tết Ngũ Đại Minh, tất cả không được đỗ trong bãi đỗ xe nhỏ này, xe cộ phải tự động sắp xếp đỗ xe ở bên ngoài.
Sự thật đã chứng minh, cách làm của Trần Kinh không phải là thừa, vì trong hai ngày, đoàn người đến từ Đức Cao đến chúc Tết, tổng cộng có gần 30 người, quà mà bọn họ tặng có thể chất thành đống núi nhỏ.
Theo ý tưởng lúc trước của Trần Kinh, bởi vì quy mô đoàn người đến chúc Tết quá nhiều, không thể sắp xếp tất cả gặp mặt Ngũ Đại Minh được.
Nhưng sự phát triển của sự việc lại nằm ngoài sự khống chế của hắn, Ngũ Đại Minh vừa về đến Sở Thành, bọn họ thực sự Bát Tiên quá hải đều tự thể hiện sự thần thông của mình, hoặc là bọn họ đi nhờ vả Trần Kinh, hoặc những người nghe thấy tin tức trực tiếp đợi Ngũ Đại Minh ở dưới lầu.
Trần Kinh vốn nghĩ rằng sự việc được giữ bí mật, phút cuối cùng mới phát hiện ra rằng, căn bản chẳng có bí mất gì đáng nói, hành tung của Ngũ Đại Minh, người khác còn hiểu rõ hơn hắn.
Trong khi hắn cảm thán rất nhiều người làm công tác tình báo rất tốt, cũng có thể bận bịu cũng Ngũ Đại Minh vẻn vẹn trong hai ngày.
Mà hai ngày nay, Trần Kinh đều gặp những lãnh đạo được chọn của 10 quận huyện của thành phố Đức Cao được một lần, như Cổ Ngụy người đứng đầu được chọn Bí thư Quận ủy quận Tiên Hà, Chủ tịch quận Chu Tiến Nhiên, Bí thư quận ủy quận Hậu Hà Kỉ Liên Quân, Chủ tịch quận Cao Bá Khang, Bí thư Quận Ngũ Tinh Lý Tòng Sinh, Chủ tịch quận Phùng Thanh.v.v.., những người này ngoại trừ Cổ Ngụy, những người còn lại Trần Kinh trước nay chưa từng tiếp xúc qua.
Chính là cơ hội lần này, Trần Kinh gần như tiếp xúc hết những tinh anh của chính đàn Đức Cao, mọi người muôn hình muôn vẻ, đều không giống tầm thường, trong thời gian ngắn như vậy tiếp xúc với rất nhiều người, đừng nói đến chuyện hiểu được tính cách mỗi người, đến việc nhớ tên của những người này cũng đã rất mất công rồi.
Trần Kinh đảm nhiện chức thư ký của Ngũ Đại Minh lâu như vậy, cũng chỉ có hai ngày nay, hắn mới thực sự cảm thấy mình tiếp xúc với lực lượng quan trọng nhất của chính đàn Đức Cao. Ngũ Đại Minh đến thành phố Đức Cao là nhảy dù, những người này đều là những người mà ông ta không thể nắm trong tay được, cửa ải cuối năm này, những người này cuối cùng bằng lòng kết thành một đoàn người lớn tiến vào tỉnh chúc Tết, không thể không nói, đây là kết quả trí tuệ chính đàn Đức Cao cao siêu của Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh ít nhất có nửa tiếng đồng hồ nói chuyện cùng từng người đến chúc Tết, nội dung nói chuyện đều là những vấn đề liên quan đến việc phát triển của Đức Cao, Đức Cao phát triển như nào, Đức Cao làm sao để có thể từ Sở Giang mà có thể trổ hết tài năng, sản nghiệp và cuộc sống của người dân Đức Cao làm sao có được bước tiến bộ nhảy vọt, đây đều là những vấn đề mà Ngũ Đại Minh nói chuyện.
Phần lớn thời gian, Trần Kinh ngồi bên cạnh nghe nói chuyện, có lúc hắn thấy nói chuyện có chút khoảng không, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ rằng Ngũ Đại Minh đang cố gắng khống chế đại cục và phương hướng.
Đức Cao bây giờ, cái gì là đại cục? Cái gì là phương hướng? Cái gọi là đại cục và phương hướng, đó chính là đại cục và phương hướng trong lý luận chính trị của Ngũ Đại Minh, sự phát triển của các quận huyện của Đức Cao, đều dựa theo sự bố trí thống nhất của toàn thành phố, mọi người cùng bước về một hướng, hình thành lên sự hợp lực, cái này là phương hướng và đại cục mà Ngũ Đại Minh thực sự để ý đến.
Trong mắt Trần Kinh, Ngũ Đại Minh là người kiên trì cố chấp, lý luận chính trị của ông thường dính vào miệng, cũng càng nằm trong hành động. Ông ta đi đến đâu, đều nói về phát triển kinh tế Đức Cao, cứ như một chuyên gia vậy, rủ rỉ nói kế hoạch của mình đối với sự phát triển của Đức Cao.
Không thể không nói, Ngũ Đại Minh coi Trần Kinh là cán bộ có thực lực nhất trong những người mình tiếp xúc, thứ mà ông ta quan tâm đến rất rõ ràng, đó chính là sự phát triển của địa phương và cuộc sống sản xuất của dân chúng. Điều ông ta lo lắng nhất là gì? Điều mà ông ta lo lắng nhất chính là năng lực của cán bộ.
Những điều quan tâm và lo lắng, từ cuộc nói chuyện của Ngũ Đại Minh và bọn họ cũng có thể nghe ra. Nói chung ông ta sẽ không đưa ra câu hỏi mất thời cơ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là, ông ta hỏi Kỷ Liên Quân của khu Hậu Hà, nói:
- Khu Hậu Hà là vùng giải phóng cũ của Đức Cao, mấy năm liên tục gần đây, các chỉ tiêu kinh tế của khu Hậu Hà đều lộ ra xu thế trượt dốc, đây chủ yếu là do sự phát triển mạnh mẽ của khu mới Đức Cao sao?
- Anh có nhớ ba năm trở lại đây, số liệu thu nhập tài chính và thuế vụ của khu Hậu Hà không?
Kỷ Liên Quân không ngờ tới Ngũ Đại Minh lại bất thình lình hỏi gã, gã trầm ngâm một lúc lâu, nói ra ba số liệu. Ngũ Đại Minh liên tục lắc đầu, nói:
- Anh nói ra những số liệu đó là giả. Những số liệu mà anh báo còn nhỏ hơn 10% so với số liệu kiểm toán.
- Căn cứ theo số liệu của anh, tài chính và thuế vụ thu vào của khu Hậu Hà liên tục tăng, nhưng trên thực tế lại không có chuyện này. Hậu Hà bây giờ so với Hậu Hà của 3 năm trước như nào, con mắt của quần chúng có thể phân biệt được.
Mặt Kỷ Liên Quân có chút đỏ lên, gã nói:
- Số liệu này là đáng tin cậy, chỉ có điều sự phát triển của Hậu Hà không nhanh bằng những nơi khác, cho nên nói một cách tương đối là tình hình mỗi năm càng thêm gay gắt!
Ngũ Đại Minh tiếp lời nói:
- Thì vậy mà, chúng tôi không thể chuyện gì cũng đều lấy số liệu ra mà nói, số liệu nhiều lúc làm mê mẩn con mắt người khác! Về Hậu Hà mai sau mà nói, nếu đơn thuần chỉ theo số liệu, vậy thì tình hình đó quá tốt. Trong toàn thành phố mà nói, các số liệu kinh tế đều đứng đầu.
- Nhưng thực tế thì sao? Hậu Hà thiếu điểm tăng trưởng kinh tế mới, đây là vẫn đề lớn nhất, so sánh với những quận huyện khác của thành phố mà nói, ưu thế của Hậu Hà gần như đã không còn nữa!
Ngũ Đại Minh và Kỷ Liên Quân nói chuyện, bàn về vấn đề phát triển của Hậu Hà. Trần Kinh đứng ngay sau Kỷ Liên Quân, trời rất lạnh, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mồ hôi đang dần thấm ra trên trán Kỷ Liên Quân. Câu hỏi của Ngũ Đại Minh, đã mang cho gã áp lực tương đối lớn.
Ngũ Đại Minh và Cổ Ngụy nói chuyện, bỗng nhiên.
Ông ta hỏi Cổ Ngụy:
- Quận Tiền Hà bây giờ là một trang giấy trắng, trên một trang giấy trắng như nào để viết ra một bài văn gấm vóc, đây là một học vấn lớn. Sự phát triển của Tiền Hà, nên đi theo con đường nào? Con đường đang đi bây giờ, có vấn đề hay không?
Cổ Ngụy nói:
- Quận Tiền Hà là khu mới, định vị của cả thành phố Đức Cao là thành phố du lịch, ngành du lịch của thành phố nên phù hợp với dân cư, cho nên phương hướng phát triển của Tiền Hà hẳn là phải đi theo phương hướng nghi cư. Mặt khác, tăng cường hợp tác với những khu vực xung quanh, cùng nhau khai thác và phát triển thắng cảnh du lịch của Ngũ Lí Sơn, trong sự kiến thiết thành phố mới Tiền Hà, gia tăng nguyên tố dân cư du lịch. Đây chính là phương hướng phát triển của khu Tiền Hà.
Ngũ Đại Minh hỏi Cổ Ngụy:
- Tiền Hà có kế hoạch phát triển cụ thể không, điểm tăng trưởng trọng điểm ở đâu?
Đối mặt với câu hỏi này của Ngũ Đại Minh, Cổ Ngụy nhất thời không nói được gì. Gần đây, về vấn đề xây dựng Tiền Hà, trong thành phố Đức Cao bất động rất lớn, còn trong nội bộ bộ máy Tiền Hà, bất đồng cũng lớn. Kết quả của sự bất đồng đó làm cho trước mắt Tiền Hà chưa xác định được phương hướng đi lên.
Sau khi Ngũ Đại Minh và Cổ Ngụy nói chuyện xong, Trần Kinh tiễn Cổ Ngụy xuống tầng.
Cổ Ngụy có chút căng thẳng nắm tay Trần Kinh nói:
- Bí thư quan tâm đến chuyện phát triển của Tiền Hà chúng tôi, bộ máy Tiền Hà chúng tôi nhận được sự ủng hộ. Nhưng tình hình Tiền Hà có chút phức tạp, trên vấn đề phát triển, tư tưởng còn chưa thống nhất. Đây chính là vấn đề mà chúng tôi cần phải giải quyết ngay.
- Thống nhất tư tưởng, hướng về một mục tiêu mà xuất phát, đây chính là vấn đề đầu tiên mà Tiền Hà cần giải quyết, thời gian không đợi chúng tôi!
Nói những lời này, Cổ Ngụy lại phân bua, gã nói:
- Ở phía huyện, trước mắt huyện Tu Mai đã tìm được con đường phát triển đúng đắn, có thể dự đoán được, trong vài năm tới, sự phát triển của Tu Mai nhất định sẽ rất khá. Còn vấn đề phát triển của vài khu, trước mắt vẫn chưa có huyện nào trổ hết tài năng.
- Quận Tiền Hà của chúng tôi là một khu mới, chúng tôi cũng hi vọng được giống như Tu Mai, trở thành kiểu mẫu phát triển…
Những lời này của Cổ Ngụy không chỉ biểu hiện quyết tâm, mà quan trọng hơn là bày tỏ thái độ, bày tỏ thái độ dựa dẫm vào Ngũ Đại Minh.
Trần Kinh cầm tay của gã quơ quơ nói:
- Cảm tình tốt đó, sự phát triển của khu Tiền Hà chắc chắn sẽ đạt được những thành tích đáng mừng!
Trần Kinh từ biệt Cổ Ngụy, khi về báo cáo với Ngũ Đại Minh những gì mà Cổ Ngụy nói, Ngũ Đại Minh im lặng hồi lâu, ông ta nói:
- Có Tu Mai, có Tiền Hà là đủ rồi!
Ông ta dùng tay gõ gõ vào tay vịn của ghế sofa, nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh à, chúng ta làm việc, thường xuyên nhấn mạnh công bằng công chính, lời này thực ra nhiều lúc đều sai lạc. Ví dụ như, khi mới cải cách, Thủ trưởng Nam Tuần đề xuất thiết lập khu đặc biệt, đây là công bằng công chính sao?
- Còn nữa, vùng duyên hải và vùng đất liền chúng ta phát triển, sự nổi lên của khu công nghiệp cũ Đông Bắc của chúng ta, những quy hoạch này, là công bằng công chính sao?
- Tôi nghĩ là chưa chắc, thật muốn công bằng công chính, đến bây giờ kinh tế của đất nước chúng ta sẽ không phát triển đến bước này. Kinh tế phát triển, nhất định phải sai biệt hóa, phải phú trước mang phú sau!
Ngũ Đại Minh nói chuyện rất có khí phách!
Ông ta hỏi Trần Kinh:
- Lần trước chúng ta đi khảo sát Tu Mai cậu còn nhớ không? Ở xã Nê Sa của Tu Mai, lúc đó tôi tùy ý bước vào một cửa hàng bán tủ lạnh trên đường, cậu thấy tôi và ông chủ đó nói chuyện, nói lên vấn đề gì?
Trần Kinh ngẩn người, hắn căn bản không nhớ tới chuyện này, hôm đó ở Tu Mai khảo sát, Ngũ Đại Minh tùy cơ làm chút điều tra. Nhưng lúc đó, Trần Kinh và Mã Bộ Bình rất căng thẳng, lo lắng trước đó không có sắp xếp điều tra, sẽ có vấn đề, căn bản không để ý đến Ngũ Đại Minh thu hoạch được những gì, bây giờ hắn đối mặt với câu hỏi của Ngũ Đại Minh, hắn sao có thể trả lời được?
Cũng may Ngũ Đại Minh không chờ hắn mà nói luôn:
- Ông chủ cửa hàng bán tủ lạnh ấy nói với tôi, bí quyết ông ta bán tủ lạnh chính là, từng thôn từng thôn được bán, một thôn ông ta trước tiên đột phá vài hộ gia đình. Sau khi đột phá vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục đào sâu, thường thường một thôn có thể tiêu thụ đến vài chục chiếc.
- Anh nói là vì sao? Bởi vì người dân luôn có tâm lý so sánh, đều là tâm lý của quần chúng. Tất cả mọi người đều là bà con trong xã, anh có thể mua được tủ lạnh, nhà tôi lại không mua được tủ lạnh sao?
- Ông chủ này rất khôn khéo, chính là lợi dụng tâm lý này để buôn bán, sau đó thành công rực rỡ!
Ngũ Đại Minh thở dài nói:
- Một ông chủ của một hộ cá thể nhỏ có thể hiểu được đạo lý này, chúng ta là cán bộ của Đảng, nhất định phải hiểu! Cho nên, sai biệt hóa, không công bằng hóa, cái này trên mặt phát triển kinh tế của chúng ta là rất quan trọng.
- Thủ trưởng Nam Tuần nói, cho phép một bộ phận người giàu có trước, dùng phú trước dẫn phú sau, cái này thật sự chí lý. Ngành kinh tế của Đức Cao chúng ta phát triển, cũng phải đi con đường này, cũng phải dám đi làm kiểu mẫu!
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 269 : Ý chí chiến đấu sục sôi
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Ngày mùng sáu tháng giêng, ngày nghỉ của cơ quan chính quyền Đảng ủy thành phố Đức Cao kết thúc, chính thức đi làm.
Nói là ngày nghỉ, nhưng đối với Trần Kinh mà nói lại càng bận, càng mệt hơn ngày đi làm. Nói một cách trực quan một chút, năm trước Trần Kinh nặng 75kg, nhưng sau Tết, bị sụt mất 2,5kg, năm mới ăn thịt ăn cá rồi, còn bởi vì thức đêm và bận rộn nên tiêu hao mất 2,5kg mỡ, chuyện này hồi trước không bao giờ xảy ra, cũng chính là năm nay, Trần Kinh lại bị thiệt thòi nhiều như vậy.
Sau Tết, Kim Lộ đang ở Nam Phương, kinh doanh ở Nam Phương vừa mới bắt đầu, tất cả vẫn chưa ổn định. Đi ra ngoài, Kim Lộ cũng không mạnh mẽ hơn Trần Kinh bao nhiêu, cũng bận rộn kinh khủng.
Chỉ có điều, trong lúc mệt mỏi và rảnh rỗi, hai người lại gọi điện thoại cho thỏa nỗi nhớ mong.
Khi làm thư ký thời gian không phải là của mình, Trần Kinh tương đối hiểu điểm này. Sau khi quay về Đức Cao, Trần Kinh và Mã Bộ Bình gặp nhau, và cùng với Mông Hổ, Thang Dịch Dương từ Lễ Hà đến, cơ bản đã sắp xếp gặp nhau vào hơn 10h tối.
Khoảng thời gian trước 10h, bởi vì tất cả thời gian đều cống hiến cho công việc, không còn cách nào khác.
Một năm mới đến rồi, công việc bắt đầu, Thành ủy mở cuộc họp Công đoàn, phát lì xì đầu năm, Phó trưởng ban thư ký phát biểu kế hoạch đầu năm, sau đó mọi người nhanh chóng tập trung tinh thần vào công việc.
Năm mới bắt đầu, rất nhiều chuyện bắt đầu lại từ con số không, mùa này đúng vào mùa ngân hàng cho vay, dự toán tài chính thực thi, khi kế hoạch đầu tư của một năm, vào lúc này, từ cơ sở đến trung ương, mọi người đều rất bận rộn, kế hoạch phát triển của cả một năm, chính là vào lúc này chính thức được vén màn che rồi…
Phó bí thư thành ủy Phương Khắc Ba trong lòng có chút khó chịu, hôm nay đã là lần thứ ba Ngũ Đại Minh yêu cầu thảo luận vấn đề chọn người làm Chủ tịch quận và Bí thư quận ủy quận Tiền Hà! Hai lần thảo luận trước, Phương Khắc Ba tỏ ra nghi ngờ về năng lực đảm đương chức Chủ tịch quận Tiền Hà của Cổ Ngụy.
Hai lần đó đều cứng rắn hạ Cổ Ngụy xuống.
Phương Khắc Ba nhấn một lần, Ngũ Đại Minh lại kéo một lần, kéo đến tận cuộc thảo luận lần thứ ba ngày hôm nay. Lúc này Phương Khắc Ba rất rõ, hôm nay y không có năng lực cản trở được chức vị của Cổ Ngụy.
Phương Khắc Ba vì chèn ép Cổ Ngụy, y động não, vì chuyện của Cổ Ngụy, y thậm chí còn xảy ra xung đột gay gắt với Thanh Phi Hoa. Đáng tiếc, Phương Khắc Ba thất bại trong gang tấc, không thể nắm được vấn đề thực chất của Cổ Ngụy, căn bản không mảy may ảnh hưởng đến Cổ Ngụy được tí nào.
Trái lại trong quá trình này, Cổ Ngụy bắt đầu dựa dẫm vào Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh càng ngày càng ủng hộ gã, cứ như vậy, Phương Khắc Ba một người làm không nên chuyện rồi!
Phương Khắc Ba trấn áp Cổ Ngụy, thực ra nói đến hai người này gần đây không oán, ngày trước không thù, nói đến nguyên nhân, chẳng qua là vì quyền lợi.
Cổ Ngụy sau khi đảm nhận chức Chỉ tịch Quận Tiền Hà, đối với kế hoạch và phát triển của Tiền Hà, gã đã trực tiếp cạnh tranh với quận Đức Thủy. Quận Đức Thủy là một khu kinh tế mới, Tiền Hà lại là một khu quy hoạch mới, hơn nữa lại trực tiếp hướng về Đức Thủy gọi nhịp.
Tiền Hà và Đức Thủy vốn không thể so bì, Đức Thủy vốn là khu vực nội thành, cùng đất bằng phẳng, điều kiện về các mặt căn bản Tiền Hà không thể so với được.
Nhưng Cổ Ngụy lại làm Ngũ Lí Sơn của Tiền Hà làm mánh khóe làm ăn, khu mới mà gã tạo ra lại trực tiếp chuyển nhà ga xe lửa đến khu mới, hơn nữa, tương lai Đức Cao hướng theo xây dựng thành thành phố du lịch, còn có quy hoạch sân bay, những chuyện này Cổ Ngụy đều nhanh chóng nhắm đến.
Biểu hiện của Cổ Ngụy không chỉ đối đầu với các bộ ngành trong nội bộ Tiền Hà và Đức Thủy, mà lại càng biểu hiện thái độ muốn đánh đổ Đức Thủy, tạt cho Đức Thủy một gáo nước bẩn, bôi nhọ các mặt của Đức Thủy.
Phương Khắc Ba cho rằng, Cổ Ngụy không có mật thám, bất luận là lăng xê hay ném đá xuống giếng, đó đều là Cổ Ngụy khiến cho người khác chịu không nổi sự cay độc.
Cho nên, Phương Khắc Ba chèn ép Cổ Ngụy ở mọi nơi, có cơ hội là y liền đè ép Cổ Ngụy. Còn bây giờ, y cuối cùng không thể chèn ép được nữa! Cuộc họp hội ý ngày hôm nay, y cảm thấy đại thế đã mất rồi.
Gọi là đại thế, nhưng lại không đơn thuần chỉ chỉ vấn đề của Cổ Ngụy, Phương Khắc Ba không nắm được cục diện, mà là cả một đại cục, y không thể nắm được cục diện rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng y liền đau xót trong lòng. Y kinh doanh ở Đức Cao bao nhiêu năm như vậy, bồi dưỡng được một thế lực mạnh mẽ như thế, mà lại không so được với Ngũ Đại Minh người vừa nhảy dù xuống đây chưa lâu.
Ngũ Đại Minh dùng người, Chu Thanh được ông ta dùng vô cùng nhuần nhuyễn, có Chu Thanh ở đây, năm đó Thẩm Lâm sau khi bắt giam bị giữ lại bao nhiêu nguồn tài chính, Chu Thanh đều có năng lực thu nạp, đây là một loại năng lực rất khá.
Trừ Chu Thanh ra, Phương Khắc Ba còn cảm thấy Ngũ Đại Minh còn có một thư ký giỏi.
Tên tiểu tử Trần Kinh này, ngày trước là cán bộ của Lễ Hà, Phương Khắc Ba gặp Trần Kinh còn sớm hơn Ngũ Đại Minh gặp Trần Kinh rất nhiều, y lúc đó sao lại không phát hiện ra Trần Kinh lại có ích như vậy chứ?
Bản thân Trần Kinh có hậu thuẫn, đây chỉ là một mặt, quan trọng hơn là, Trần Kinh là một cây bút rất sắc bén. Nếu thực sự muốn tuyên truyền, một mình Trần Kinh có thể tương đương với một đội người.
Nghĩ đến đây, Phương Khắc Ba liền không hài lòng người bên cạnh mình. Phó trưởng ban thư ký Mãn Diên Ba, người này nói chuyện ba hoa bốc phét, giống như có chút bản lĩnh, nhưng thực ra, năng lực nắm trong tay tổ chức này không bằng Chu Thanh, văn bản lại rối tinh rối mù, không thể nào trèo lên được nơi thanh lịch.
Phương Khắc Ba đến Đức Cao nhiều năm như vậy rồi, luôn bị mọi người chỉ trích không có sáng tạo gì, không có lý luận, cái này đương nhiên có liên quan tới bản thân Phương Khắc Ba, chẳng phải là ám chỉ mối quan hệ với những người phụ tá xung quanh hay sao?
Nhất là gần đây, thành ủy thành lập tổ tài liệu chuyên môn.
Trần Kinh lãnh đạo tổ tài liệu, đẳng cấp của những việc hắn làm ra cao hơn rất nhiều so với những gì mà Mãn Diên Ba làm ra, có thể nói, Ngũ Đại Minh thông qua một loạt những hoạt động gần đây, lí luận chính trị của ông ta đã bắt đầu thẩm thấy đến cây đại thụ Đức Cao cao chót vót này rồi.
Ngũ Đại Minh mới đến Đức Cao được một thời gian ngắn, thái độ đối xử với các giới trong xã hội cũng không tồi, cho rằng Ngũ Đại Minh thiết thực, có tinh thần đổi mới, có thể làm nên chuyện.
Thực ra, Ngũ Đại Minh rốt cục làm bao nhiêu? Cũng không phải phần lớn đều là dẻo mép? Thổi phồng? Thổi phồng cái công việc này, một mình Ngũ Đại Minh có làm được hay không?
- Xem ra phải đổi người thật rồi!
Phương Khắc Ba thì thào nói.
Khi Phương Khắc Ba chạy đến phòng họp nhỏ của Thành ủy, Ngũ Đại Minh và Thanh Phi Hoa cùng với Trưởng ban tổ chức cán bộ Trịnh Khang Khang cũng đã đến rồi, khi Phương Khắc Ba vào phòng, Ngũ Đại Minh và Thanhm Phi Hoa đang vui vẻ trò chuyện. Hai người rõ ràng cùng tạo nên một bức tranh Đảng và Chính quyền hòa đồng đoàn kết.
Thấy như vậy, trong lòng Phương Khắc Ba dần trầm xuống.
Đúng lúc này, Trần Kinh đem một chén trà Vũ Tiên nóng hôi hổi đến trước mặt y, khách sáo nói:
- Phó Bí thư Phương, mời uống trà!
Phương Khắc Ba gật đầu cười cười, lấy kính mắt xuống dùng vải lau kính lau chùi cẩn thận, y cảm thấy, chính mình đóng vai nhân vật chính, hẳn là phải thay đổi rồi!
Ngày làm việc thứ ba của năm mới, thành phố Đức Cao thông báo về việc liên quan đến Bí thư quận ủy quận Tiền Hà và Phó chủ tịch ủy ban nhân dân quận, đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố, Thành ủy quyết định, cho rằng Chủ tịch quận Tiền Hà của Đức Cao hồi trước là Cổ Ngụy đảm nhiệm chức Bí thư quận ủy quận Tiền Hà, còn Phó bí thư quận Tiền Hà Chu Tiến Nhiên kiêm nhiệm chức Phó chủ tịch ủy ban nhân dân quận Tiền Hà, thay mặt Chủ tịch Quận.
Bí thư quận ủy trước kia của quận Tiền Hà là Niên Tuấn Lâm bị cách chức chờ sắp xếp.
Công bố bổ nhiệm này, có nghĩa là quyết định nhân vật số một của Đảng chính trị quận Tiền Hà thành phố Đức Cao đã hoàn toàn xác định, trong 10 quận của Đức Cao, quận Tiền Hà đã hoàn thành xong thay đổi nhân vật số một của đảng chính quyền lần thứ tư.
Ngay trong ngày hôm sau sau khi tuyên bố bổ nhiệm, Ngũ Đại Minh thị sát quận Tiền Hà.
Bí thư mới nhậm chức quận Tiền Hà là Cổ Ngụy và Chủ tịch quận Chu Tiến Nhiên đi cùng nhau, Ngũ Đại Minh thị sát dự án khu mới do Cổ Ngụy chỉ đạo. Trong dự án khu mới, Ngũ Đại Minh phát biểu bài giảng quan trọng.
Trong khi Ngũ Đại Minh nói chuyện, khẳng định sự đúng đắn trong tư tưởng làm khu mới, ông ta khuyến khích khu mới làm ra một cái gì đó đặc biệt, muốn làm ra điểm đặc biệt, thì phải khai thác một cách hợp lý và có quy hoạch, thực sự đem khu mới xây dựng thành viên minh châu của thành phố Đức Cao.
Sau khi thị sát khu mới, Ngũ Đại Minh lại thị sát Ngũ Lí Sơn, những cảnh điểm thị sát như “ Động mắt thần”, “ hải triều mây”, “ thôn dân tộc”, “ giấu ngư cốc” ( Ngũ Lí Sơn thủy kho). Khi thị sát cảnh điểm, Ngũ Đại Minh nhấn mạnh.
Đối với ngành du lịch nếu dám bỏ vốn đầu tư, đối với ngành có lợi thế với mình, không chỉ chính phủ kiên quyết đầu tư, mà còn phải khích lệ những doanh nghiệp tư bản của xã hội đầu tư vào, thành lập nên công ty liên doanh và tập đoàn hợp tác, cũng nhau khai thác nguồn tài nguyên du lịch quý báu của Ngũ Lí Sơn.
Ngũ Đại Minh cả ngày vất vả mệt nhọc, không có chút thời gian thư giãn, cuối cùng, ông ta thậm chí còn thị sát vài trường chuyên nghiệp của Tiền Hà.
8h tối, Ngũ Đại Minh gặp mặt bộ máy ủy viên thường vụ quận Tiền Hà, trong hội nghị của cơ quan, Trần Kinh đầu tiên bày tỏ chúc mừng và sự ủng hộ của mình đối với Cổ Ngụy và Chu Tiến Nhiên.
Sau đó, Cổ Ngụy đại diện cho Đảng ủy, Chu Tiến Nhiên địa diện cho ủy ban báo cáo công tác cho Ngũ Đại Minh.
Trong báo cáo của Cổ Ngụy, rõ ràng đưa ra hai điểm, thứ nhất là trọng điểm khai thác khu mới, thu hút xã hội và ngân hàng đến đầu tư vào khu mới, vì sự phát triển của khu mới mà tăng cường ủng hộ tài chính.
Thứ hai, trọng điểm đầu tư lấy Ngũ Lí Sơn làm khi du lịch trung tâm, phải kết hợp việc xây dựng khu mới và xây dựng khu du lịch lại với nhau. Vừa đem Ngũ Lí Sơn kiến thiết tốt, xây dựng đẹp, cũng cần làm tốt khu mới, hai nhân tố này kết hợp lại với nhau nhân đôi sức mạnh.
Trong khi Cổ Ngụy nói chuyện đã đưa ra khẩu hiệu là, mục tiêu xây dựng khu mới là phải xây dựng gia viên phía bắc Sở Giang, còn Ngũ Lí Sơn thì cần phải xây dựng thành hậu hoa viên của Đức Cao. Cổ Ngụy phát biểu đưa ra hai chữ “gia” và “hoa”, vừa giống như sự ấm áp của một gia đình, lại vừa giống vẻ đẹp của hoa, đây chính là mục tiêu xây dựng và phát triển của quận Tiền Hà.
Nghe báo cáo của đảng ủy chính quyền quận Tiền Hà, Ngũ Đại Minh vô cùng phấn khởi, lúc này ông tỏ vẻ hoàn toàn ủng hộ kế hoạch phát triển của đảng ủy chính quyền quận Tiền Hà. Để cổ vũ các cấp chính quyền và người dân quận Tiền Hà, năm nay Thành ủy dự định giải quyết công trình đang bị đình trệ và mở rộng đường núi của khu mới Tiền Hà và Ngũ Lí Sơn.
Mặt khác, Thành ủy và Ủy ban nhân dân trong phương diện chính sách tương ứng phải dốc sức về phía quận Tiền Hà, trong đó, Thành ủy trước tiên phê chuẩn số tiền 800 triệu xây dựng cơ sở, trực tiếp cấp 400 triệu cho quận Tiền Hà.
Đồng thời phê chuẩn quận Tiền Hà thành lập Phòng xúc tiến đầu tư và tổ chức phái ngoại, khích lệ quận Tiền Hà thu hút đầu tư, về các phương diện chính sách thu hút đầu tư, Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố cho ưu đãi lớn…
Ngũ Đại Minh nói chuyện tổng cộng chỉ có vài phút, nhưng sau vài phút nói chuyện đó, là những tràng vỗ tay kéo dài không ngớt, tất cả những người tham dự cuộc họp đều đứng dậy, mọi người ý chí chiến đấu sục sôi, chí khí tăng vọt…
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 270 :Lại gây sự rồi!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Chỉ trong vài ngày, ở Tiền Hà Tân khu đã xuất hiện một quảng cáo bắt mắt.
“ Tiền Hà Tân khu, gia viên giống như hoa! “
Mà khắp mặt đất ở tân khu là tiếng gầm rú của đủ loại máy móc xây dựng hạng nặng, khiến toàn bộ nơi này cũng hân hoan rộn ràng. Tốc độ làm khu mới được Ủy ban nhân dân quận Tiền Hà xem như một quân bài tuyên truyền quan trọng mà đánh ra!
Trong quy hoạch đối với tân khu của quận Tiền Hà, nhất là kiến thiết thành thị, chính quyền đã bắt đầu vận dụng máy móc san bằng một diện tích đất đai lớn, sau đó bán ra thu hút đầu tư. Mà song song với san đất, con đường của tân khu cũng đã bước vào giai đoạn kiến thiết thực chất.
Kiến thiết tân khu, chủ yếu chính là chiến lược cao tốc. Ảnh hưởng tích cực trực tiếp nhất của đường cao tốc thông xe đối với Đức Cao, cũng sẽ từ giá trị của quận Tiền Hà mà được hiện ra.
Nếu đã treo tấm biến chiến lược cao tốc thì quy hoạch đường đi của tân khu chính là đường có tám làn, tiêu chuẩn giống với trên thành thị. Những con đường còn lại khác cũng là đường sáu làn và bốn làn cả. Chiếm diện tích toàn bộ khu đất mới cũng phải vài ki-lô-mét vuông, năm nay chỉ riêng phí dụng đầu tư kiến thiết cho đường cũng đã lên đến trăm triệu đồng.
Đầu tư vào tân khu, một mặt cùng lúc kéo theo tăng trưởng đầu tư và tăng trưởng kinh tế, mà mặt quan trọng hơn là giá trị buôn bán và khai thác ở quận Tiền Hà đột ngột tăng cao. Việc khai thác phát triển Tiền Hà tân khu từ đầu năm bắt đầu, liền ở trong trạng thái lên thẳng.
Nông lịch ngày hai mươi tháng giêng, toàn bộ thành phố Đức Cao đều khoác lên trang phục ngày hội. Trong suốt ba năm, đầu tư hơn tỷ đồng, đường cao tốc Đức Cao tới sở thành đã làm xong và được thông xe. Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Chi Đức, Giám đốc sở Giao thông tỉnh Hà Tổ Huy, Phó trưởng ban bí thư tỉnh Ủy vượt đường xa cùng với các lãnh đạo chủ chốt tham dự buổi lễ thông xe.
Phía bên Đức Cao, Bí thư Thành ủy Ngũ Đại Minh, Chủ tịch thành phốThanh Phi Hoa và lãnh đạo tham gia buổi lễ thông xe cũng đến cắt băng.
Ở trong buổi lễ thông xe, chiêng trống vang trời pháo hoa sáng rực, màn biểu diễn đầy đủ màu sắc dân tộc đặc sắc của đội Thổ Gia Hoa Cổ <i><font color="#FF9900">( đội trống)</i> và đội Cửu Tử Tiên <i><font color="#FF9900">( gậy chín khúc)</i> kéo đến tận cuối con đường cao tốc xa xa. Cứ như vậy đã thu hút cả vạn người tới tham gia buổi lễ thông xe long trọng của Đức Cao.
Lần này, bởi vì có lãnh đạo cấp cao trên tỉnh tham dự nên đài truyền hình tỉnh và các kênh truyền thông lớn đều cực kì coi coi trọng lần đưa tin về lễ thông xe này. Phương Uyển Kỳ phía bên đài truyền hình tỉnh cũng tự mình đi đến Đức Cao.
Nói hai chữ “ Tự mình “ kia, nguyên nhân là vì Phương Uyển Kỳ bây giờ không chỉ đơn giản là một MC nữa, cô sắp tới sẽ thăng chức Trưởng ban Tin tức đài truyền hình Đức Cao rồi. trước mắt vẫn đang lấy thân phận Phó trưởng ban thường trực chủ trì công tác của ban Tin tức.
Phương Uyển Kỳ tuổi còn trẻ, có thể nổi bật ở đài truyền hình tỉnh, trổ hết tài năng trong đám nhân tài mà leo tới địa vị cao ngày hôm nay, trong đó đương nhiên là có nhân tố bối cảnh gia đình. Nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực xuất sắc của cá nhân cô được .
Ở một đơn vị như đài truyền hình, những kẻ có thể vào đó đều là tinh anh và nhân tài tố chất cao. Để hoạt động được ở trong đó, còn khiến cho người ta tâm phục khẩu phục không phải một chuyện dễ dàng. Nếu không có tài học thật mà chỉ dựa vào bối cảnh thì rất khó được đề bạt .
Phương Uyển Kỳ trước kia chủ trì tiết mục luận bàn các vấn đề 《 Những chuyện kỳ lạ 》. Tiết mục này từ một tiểu phẩm bình thường dần dần phát triển thành tiết mục tin tức được theo dõi nhiều nhất của tỉnh đài, còn nổi tiếng trên cả nước. Lúc tiết mục này được phát sóng tuy rằng gặp phải không ít thị phi, nhưng đối với không khí của chính đàn Sở Giang lại có ảnh hưởng khá tích cực.
Đã từng có đoạn thời gian, rất nhiều tiếng nói muốn tỉnh đài cắt đi loại tiết mục này. Vì chuyện này mà ở trên tỉnh còn xảy ra một phen tranh luận.
Cuối cùng cuộc tranh luận này đã náo tới chỗ Bí thư Tỉnh ủy Sa Minh Đức. Sa Minh Đức vẫn luôn không tỏ thái độ.
Nhưng, trong một lần Sa Minh Đức thị sát đài truyền hình tỉnh, y bỗng nhiên điểm danh muốn gặp Phương Uyển Kỳ. Ngay trước mặt cô, y nói với người của đài truyền hình và nhân viên đi theo rằng:
- Tiết mục 《Những chuyện kỳ quái 》 này, nhìn thẳng vào những vấn đề bén nhọn nhất trong xã hội, là một tiết mục tốt, là một tiết mục lên tiếng vì dân chúng.
- Đối với tiết mục như vậy, cũng có vài người nói phải cắt đi, chuyện này tôi vẫn chưa tỏ rõ thái độ.
- Bởi vì tôi vẫn luôn nghĩ một vấn đề, chính là, người nói phải cắt đi tiết mục này rốt cuộc là căn cứ vào loại tâm tính gì ? Bọn họ có đạo lý gì, có quyền lợi gì mà can thiệp vào tự do truyền thông ? Tôi còn muốn mượn cơ hội hôm nay để thông báo một chút cho các đồng chí của chúng ta, báo cho bọn họ biết, chúng ta làm việc có thể đừng có lúc nào cũng che đậy khuyết điểm hay không ?
- Công tác của chúng ta tới khi nào mới có dũng khí đón nhận giám sát của dân chúng ?
Lúc Sa Minh Đức nói mấy câu này, người nghe đều bị biến sắc, nổi lên một cỗ sóng gió rất mạnh ở chính đàn Sở Giang. Mà đối với Phương Uyển Kỳ mà nói, tiết mục cô chủ trì cũng thành trọng điểm của đài truyền hình. Bản nhân Phương Uyển Kỳ cũng được đề bạt làm Phó trưởng ban Tin tức.
Lần này Phương Uyển Kỳ tự mình xuống cơ sở, cũng là muốn biểu hiện nhiều hơn cho lần đề bạt này, bằng không, tin về một buổi lễ thông xe đường cao tốc lại cần đến cô tới góp vui sao ?
Quan hệ giữa Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ không tầm thường, chuyện này với những người xung quanh Trần Kinh đã không còn là bí mật nữa! Nhất là lần trước, sau khi Trần Kinh lên tỉnh thành hiệp trợ Lưu Minh Minh hóa giải nguy cơ của Lâm Giang các, Trần Kinh có quan hệ tốt với Phương Uyển Kỳ lại càng có nhiều người biết được.
Cho nên lần này Phương Uyển Kỳ đến Đức Cao, Ngũ Đại Minh liền dứt khoát cho Trần Kinh hỗ trợ Phó trưởng ban bí thư Thành ủy Tả Giáp Sơn đến phối hợp công tác truyền thông tin tức.
...
- Việc thông xe đường cao tốc là dấu hiệu Đức Cao từ nay về sau sẽ băng băng trên con đường phát triển, tương lai của Đức Cao sẽ bởi vì giao thông càng ngày càng thuận lợi mà ngày một tốt đẹp lên!
Những lời này là trích trong diễn văn của Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Trần Chi Đức đọc tại buổi lễ, lời vừa thốt ra, vạn người liền vỗ tay rung trời.
Trần Kinh tránh ở trong cánh gà đài chủ tịch dựng tạm cũng dùng sức vỗ tay, tình cảm mãnh liệt nhộn nhạo trong lồng ngực.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp được Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức. Lúc ở Lễ Hà có rất nhiều người hiểu lầm hắn và Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức có quan hệ thân thích, vào thời điểm đó, cái tên Trần Chi Đức này đã xuất hiện trong óc Trần Kinh một cách cực kì xa xôi, xa xôi giống như đường chân trời vậy.
Hắn chưa từng nghĩ tới, hôm nay hắn lại có cơ hội nhìn thấy Trần Phó chủ tịch tỉnh ở khoảng cách gần như thế.
Trần Phó chủ tịch tỉnh rất gầy, vóc dáng cũng không cao, làn da có chút đen, nhìn qua dung mạo xấu xí. Nhưng khi nói chuyện lại là tình cảm dâng trào mãnh liệt, thân thể không to lớn kia của y cũng phát ra năng lượng mạnh mẽ hữu lực.
Mà lời y nói cũng vô cùng phấn chấn lòng người, sự phát triển của Đức Cao sẽ bởi vì thông xe đường cao tốc này mà tiến vào thời đại hoàn toàn mới. Lời này nói đến cực kì hăng hái, phàm là người Đức Cao, nghe thấy như vậy thì nhất định sẽ nhiệt huyết dâng trào.
Đích xác, trước kia đường cao tốc chưa thông xe, muốn đi từ Đức Cao đến sở thành cần ngồi xe bốn giờ đồng hồ, mà sau khi thông xe thì chỉ còn có hai tiếng. Nếu là xe tự lái còn có thể rút ngắn xuống dưới hai tiếng.
Rút ngắn một khoảng thời gian lớn như vậy, cơ hội thắng cho Đức Cao là khó có thể tưởng tượng , mà liên hệ giữa hai thành thị Đức Cao và sở thành cũng sẽ nhờ đó mà từ giờ sẽ có biến hóa thực chất.
Ở cuối buổi lễ thông xe, đoàn xe dài đến hơn mười chiếc xe do chính quyền thành phố Đức Cao tổ chức xuất phát từ Đức Cao, lao tới sở thành, sau đó lại quay về.
Trong hơn mười chiếc xe này có lãnh đạo tỉnh, nhưng nhiều hơn là cán bộ địa phương, Mặt trận Tổ quốc, Hội đồng nhân dân cùng với đại biểu các đồng chí lão thành của Đức Cao. Còn có đại biểu nhân sĩ nổi danh các giới trong xã hội, đại biểu nông dân, đại biểu đội xây dựng đường cao tốc.
Trần Kinh ngồi trên một chiếc minibus truyền thông đặc biệt, cùng trong xe chính là phóng viên đài truyền hình tỉnh, đài truyền hình thành phố Đức Cao, camera và các nhân viên công tác khác. Ngoài ra còn có phóng viên mấy tòa soạn báo, báo mạng trên tỉnh cũng cùng đi.
Phương Uyển Kỳ ở trên xe rất thu hút ánh mắt người khác. Cô vừa lên xe liền đi đầu ồn ào nói Đức Cao có kinh nghiệm phong phú trong phương diện ứng phó với tin tức truyền thông. Vốn dĩ còn có thể phỏng vấn sâu hơn về những vấn đề liên quan, nhưng bây giờ thì hay rồi, phía Đức Cao lại tổ chức một chuyến đi thực nghiệm đường cao tốc, cũng thuận tiện tiễn luôn truyền thông trên tỉnh trở về. Chiêu này là do ai nghĩ ra vậy?
Trần Kinh vội vàng giải thích, nói chuyến đi thực nghiệm cũng không đề cập đến chuyện đưa phóng viên, truyền thông Đức Cao chẳng phải cũng tham gia chuyến thực nghiệm sao?
Phương Uyển Kỳ lập tức phản bác, nói truyền thông địa phương đều bị ban Tuyên giáo Đức Cao nắm trong tay, không giống với truyền thông bên ngoài.
Phương Uyển Kỳ lúc này liền tung ra vấn đề, hỏi Trần Kinh về chuyện Tiền Hà Tân khu, cô nói:
- Chủ nhiệm Trần, tôi nghe nói ở Tiền Hà tân khu của Đức Cao, quy hoạch đường hoàn toàn là tiêu chuẩn tỉnh thành, nghe nói là tám làn xe! Tôi muốn hỏi, thành phố Đức Cao rốt cuộc là có thể phát triển đến quy mô nào ? Một khu vực tổng cộng chỉ có mấy triệu nhân khẩu cần đến đường tám làn xe hay sao ?
- Còn có, một con đường tám làn phải chiếm mất bao nhiêu diện tích ruộng đất tốt ? Gần đây liên tiếp có dân chúng ở tân khu kêu oan, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Trần Kinh căn bản không dự đoán được trên xe lại bỗng nhiên phát sinh tình huống như vậy, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Phương Uyển Kỳ một cái, hận không thể chất vấn cô có phải uống nhầm thuốc hay không ? Sao lại nã pháo vế phía mình rồi?
Trần Kinh âm thầm nhớ lại, cảm thấy mình hình như không đắc tội với người phụ nữ này thì phải. Cô nàng này đang hát vở gì thế ? Không phải muốn gây sự đấy chứ?
Quả nhiên, uy lực của mỹ nữ là vô cùng. Địa vị của Phương Uyển Kỳ ở giới truyền thông Sở Giang quả nhiên không phải chỉ là hư danh. Cô vừa nhảy ra gây sự, trên xe lập tức có chút loạn. Một đám phóng viên đều bắt đầu ồn ào đòi xuống xe, muốn trở về Đức Cao.
Trong đó có một phóng viên là của báo Bình minh Tam sở, tuổi chỉ có hơn hai mươi, trên chóp mũi đeo một cặp kính mắt mạ vàng khiến cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy rất có tri thức. Gã vẫn luôn liếc nhìn Phương Uyển Kỳ, là fan tiêu chuẩn của cô ta!
Gã đi đến gần, hỏi Trần Kinh, nói:
- Chủ nhiệm Trần, anh là phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, trả lời vấn đề này của phóng viên có lẽ không có vấn đề gì mới phải ? Ngài cự tuyệt trả lời, vậy tôi có thể hiểu rằng, phía Đức Cao là có tật giật mình <i>( Làm trộm nên sợ bóng sợ gió )</i> ?
Trần Kinh chỉ cảm thấy một ngọn lửa bốc lên hừng hực từ trong lòng. Hắn hận không thể đi lên túm cổ áo tiểu tử kia hỏi gã ai là kẻ trộm ? Đường đường Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn trở thành kẻ trộm sao ?
Nhưng giờ này khắc này, trong lòng Trần Kinh hiểu được, mình nhất định phải khống chế cảm xúc.
Khổng Phu Tử đã nói, chỉ có<i>đàn bà</i>con gái<i>và</i>kẻ <i>tiểu nhân là khó nuôi, </i>lời này quả nhiên là danh ngôn chí lý.
Một chiêu này của Phương Uyển Kỳ thật sự độc. Vấn đề của Tiền Hà tân khu chính là vấn đề tiêu điểm hàng đầu của Đức Cao, cũng là trọng điểm phòng bị của Thành ủy trong mặt tuyên truyền và hình tượng...