Sát Thần Tác giả: Nghịch Thương Thiên
-----oo0oo-----
Chương 265: Cửu U Phệ Hồn Diễm.
Dịch: nvhiep1994
Biên: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bên trong thạch động u ám, tộc trưởng Bạch Dực tộc nhìn bộ dáng vô tội của Thạch Nham, chỉ cảm thấy tức muốn đánh muốn phát tác, nhưng nghĩ đến trong núi còn chưa biết tình hình biến thành thế nào chỉ đành bỏ qua, hai mắt hung hăng trừng trừng nhìn Thạch Nham, mạnh mẽ kéo hắn bay thẳng vào chỗ sâu trong lòng núi.
Lần này Vũ Nhu ghi hận trong lòng nên thủ pháp không được dịu dàng lắm, bàn tay nhỏ nhắn nàng âm thầm dùng lực giống như kìm sắt siết lên cánh tay Thạch Nham.
"Ồ?"
Vũ Nhu không ngừng tăng thêm sức, nhưng phát hiện Thạch Nham không rên một tiếng, tựa như không biết đau đớn là gì, trong lòng kinh ngạc, không khỏi tăng dần thêm sức mạnh lên ngón tay.
Dần dần, trong lòng Vũ Nhu càng kinh ngạc hơn, rõ ràng Thạch Nham chỉ là Võ Giả cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên, sức lực nàng sử dụng đủ để bóp nát xương cốt của Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, thế mà hắn vẫn bình yên vô sự, chỉ hơi nhíu nhíu mày.
- Cũng hơi đủ rồi?
Cảm giác cánh tay tê mỏi, Vũ Nhu lại tiếp tục gia tăng sức lực, Thạch Nham bất đắc dĩ nói:
- Nàng tiếp tục tăng thêm lực, ta sẽ nhịn không được mà hét lên đó, nàng đã xả tức ra rồi, đừng tiếp tục làm khó ta nữa.
- Tiểu tử nhà ngươi quả nhiên khác người bình thường, huyệt đạo của ngươi hình như vẫn luôn biến hóa co rút lại, mỗi một huyệt đạo đều rất kỳ lạ, có khí tức kỳ lạ ngưng luyện…
Vũ Nhu vẫn không buông lỏng, sức lực vẫn chưa giảm đi, thanh âm nhỏ nhẹ, ánh mắt rất quái lạ
- Thạch Nham thân thể của ngươi khác với người bình thường, ta mơ hồ cảm thấy huyệt đạo toàn thân của ngươi dường như có sự khác biệt rất lớn với người bình thường, rốt cuộc là ngươi đã làm thế nào?
Nàng vẫn muốn đào ra hết bí mật trong thân thể của Thạch Nham, lần trước khi từ bên ngoài trở về lãi cổ thành, nàng đã phát bên trong huyết mạch Thạch Nham có lực lượng kỳ dị áp chế Bất Tử huyết mạch. Nàng cũng có hiểu biết những bí ẩn của thời kỳ thượng cổ, nên rất khó tưởng tượng còn có lực lượng gì có thể áp chế Bất Tử huyết mạch trong cơ thể hậu duệ Bất Tử Thần Vương.
Nàng đoán là Thạch Nham còn che giấu một bí mật kinh thiên, cảm thấy bên trong thân thể Thạch Nham có lực lượng thần kỳ sánh ngang với Bất Tử huyết mạch, nếu không thì Bất Tử huyết mạch không có khả năng bị áp chế.
- Không có gì...
Thạch Nham lắc đầu.
Tin tức có liên quan đến Võ Hồn thần bí, hắn đều phải giữ kín, sớm hạ quyết tâm không tiết lộ cho bất kỳ ai, đừng nói là Vũ Nhu hỏi, ngay cả lúc trước đó Hạ Tâm Nghiên truy hỏi, hắn cũng giữ kín miệng như bưng.
- Thạch nham, có lẽ ngươi không biết, ta từng nói qua tình huống của ngươi cho Đế Sơn.
Vũ Nhu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
- Đế Sơn tính tình cao ngạo, tu vi thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn. Trong Âm Mị tộc và Dực tộc, Đế Sơn có thể nói là đệ nhất cao thủ, ngay cả ta cũng rất khó ngăn cản được hắn. Nếu ngươi có thể đạt được sự tán thành của Đế Sơn, một khi hắn quyết định tuân theo tổ huấn thì sẽ chấp nhận ngươi thành chủ nhân, hơn nữa có ta giúp, ngươi chẳng những không cần lo lắng an nguy, cho dù là rời khỏi nơi bị vứt bỏ này, cũng tương đương như ngươi có được một lực lượng rất mạnh, Đế Sơn và ta liên thủ, hơn nữa Thiên hỏa của ngươi khắc chế Âm Mị tộc, nói không chừng có thể thu phục luôn Âm Mị tộc dưới trướng, việc này có ý nghĩa gì, chẳng phải ngươi không rõ sao?
- Sao?
Vẻ mặt Thạch Nham chấn động, ánh mắt sáng ngời, rõ ràng là hắn đã động tâm.
- Nhưng mà Đế Sơn là người cực kỳ cao ngạo, cho dù ngươi thân mang huyết mạch của Bất Tử Thần Vương, nhưng dù sao chỉ có cảnh giới Địa Vị, muốn hắn quy thuận ngươi, hiển nhiên không phải dễ dàng như vậy.
Vũ Nhu tiếp tục nói:
- Bởi vậy, nếu muốn được Đế Sơn tán thành, ngươi còn phải tích cực biểu hiện ra năng lực của mình, không thể cứ che dấu. Nếu không, Đế Sơn nhìn không nhìn thấy được thực lực của ngươi, sẽ không thật sực coi trọng ngươi, tự nhiên cũng sẽ không đối đãi với ngươi như cường giả tương lai.
Vũ Nhu nhẹ giọng nói, phân tích rõ tình thế cho hắn biết.
Thạch Nham nghe rất nghiêm túc, đợi Vũ Nhu nói xong trầm ngâm một chút mới chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi!
Vũ Nhu thấy bộ dạng hắn như đã hiểu, cũng không nói thêm gì nữa, khẽ cười cười, tốc độ bỗng nhanh hơn, hóa thành luồng sáng trắng bắn nhanh về phía lòng núi.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Ngao ngao ô...!"
"Gào gào grừ...!"
Chỗ sâu bên trong lòng núi, không ngừng truyền ra tiếng gầm gừ của Âm thú, âm thanh chấn thiên cùng với thiên lôi bên ngoài núi khiến cho mặt đất đều phải chấn động .
Thạch Nham được Vũ Nhu túm lấy một mạch xâm nhập thẳng vào trong lòng núi, sơn động vốn u ám đã biến thành tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì cả.
Nhưng Vũ Nhu ở bên trong lòng núi lại nhưu biết rõ đường đi, nàng vẫn đi theo hướng bọn Đế Sơn , Dịch Thiên Mạc. Một mạch đuổi theo càng lúc càng nhanh .
Không biết qua bao lâu, Thạch Nham từ trong tiếng gầm gừ của Âm thú, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ to do lực lượng công kích tạo thành.
Cũng vào lúc đó, thân ảnh Vũ Nhu đang bay vút đi bỗng thả chậm tốc độ lại.
Ánh sáng bạc yết tớt đột nhiên từ phía trước từ từ di chuyển đến, sơn động vốn đen kịt không nhìn thấy gì đột nhiên trở nên sáng ngời.
- Đế Sơn!
Vũ Nhu kinh hô, tiện tay buông Thạch Nham ra, lao nhanh về phía trước.
"Rầm rầm ầm!"
Năng lượng cực kỳ cuồng bạo va chạm, không ngừng nổ tung trong sơn động, từng khối nham thạch thật lớn những lực lượng kia đánh trúng, nháy mắt hóa thành bụi xám, bay mù mịt khắp sơn động.
Thạch Nham đứng trên nham thạch cứng, muốn nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh nhưng lại phát hiện bụi xám như phô thiên cái địa. Tầm mắt hắn bị ngăn cản lại, có rất nhiều bụi bay vào mắt, khiến cho ánh mắt cũng thấy ngứa ngáy.
Thần thức hắn vừa mới phóng ra lập tức phát hiện một loại từ trường linh hồn xoay chuyển bao phủ toàn bộ khắp sơn động.
Thần thức do hắn phóng ra, bị từ trường linh hồn xoay chuyển kia chấn nát, ý niệm bám trên thần thức trong nháy mắt cũng không còn sót lại chút gì.
Trong lòng hoảng sợ, vội vàng ổn định tâm tình, Thạch Nham không dám tiếp tục phóng xuất ra thần thức để cảm ứng nữa, chỉ vẫn chuyển Tinh Nguyên vận chuyển tới hai mắt, đồng tử mắt trải rộng ra xung quanh một tầng vách chắn Tinh Nguyên.
Không nhìn thấy tình hình trong sơn động, cũng không thể dùng thần thức cảm ứng, cũng không có nghĩa là hắn không cảm nhận được cái gì.
Trong sơn động phía trước có lực lượng khủng bố va chạm, phá nát từng khối đá trên vách núi Âm thú sơn, đá vụn bay tán loạn, bụi đá mù mịt, hắn có thể thông qua dư ba của năng lượng mà khẳng định phía trước có cường giả đang giao thủ.
Tiếng thét kinh hãi của Vũ Nhu, hiển nhiên là phát hiện ra Đế Sơn có địch nhân, vì thế mới vội vàng buông hắn ra, phóng thẳng tới chỗ Đế Sơn.
Đế Sơn thân là đệ nhất cường giả của Âm Mị tộc và Dực tộc, trong hang động có tình hình nguy hiểm thế này, hắn gặp phải đối thủ tất nhiên cũng là thế gian đại hung, hoặc là thủ lĩnh Âm thú đỉnh cấp, bất luận là loại nào thì hiển nhiên đối thủ của Đế Sơn cũng không phải là loại hắn có thể đối phó.
Bởi vậy, Thạch Nham ở lại tại chỗ, không nhúc nhích, tĩnh tâm chờ đợi .
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ánh sáng hồng mông lung, trong thạch động u ám này ánh sáng hồng từ từ nhấp nháy khuếch tán ra, tro bụi trở ngại tầm mắt giống như bị lực lượng không nhìn thấy nào đó thổi đi, tro bụi bên cạnh Thạch Nham đều bị xua đi.
- Ồ?
Thạch Nham sửng sốt, bỗng kinh ngạc nhìn Huyết Văn giới trên tay, nhìn ánh sáng hồng từ bên trong Huyết Văn giới phóng ra.
Nơi ánh sáng hồng đi qua, tầm mắt Thạch Nham không còn bị trở ngại nữa, có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng chung quanh mình.
Đây là một thạch động vô cùng lớn, ánh sáng hồng liên tục khuếch tán ra bên ngoài, khu trừ tro bụi mù mịt. Thạch Nham có thể nhìn thạch động còn đang mở rộng rất nhanh, giống như không có điểm cuối vậy.
Chỗ trên đỉnh đầu ba mươi mét, có thạch bích màu nâu xám treo cao trên đó, bên trên thạch bích này có đầy lỗ hổng cỡ đầu ngón tay, có thiên địa âm khí nồng đậm lượn lờ
Nơi này hẳn là đó là lòng núi Âm thú sơn.
Tầm mắt hắn theo ánh sáng hồng khuếch tán mà kéo dài ra, đến phạm vi mà Thạch Nham có thể nhìn thấy nó to như năm sân bóng thì hắn đột nhiên phát hiện ra những con mắt lóe ra đủ loại tia sáng. Ánh sáng hồng tiếp tục khuếch tán, thân ảnh của chủ nhân những con mắt này cũng lần lượt hiện ra .
Khắp nơi đều là Âm thú, hàng trăm hàng ngàn con, mỗi một đầu Âm thú đều mang theo vẻ cừu hận, ở xa xa trừng mắt nhìn hắn .
Thạch Nham dĩ nhiên không sợ, chỉ cười nhạt, trong lòng bàn tay đột nhiên bốc lên một vầng hỏa viêm màu đỏ, khí tức của Thiên gỏa từ trên người hắn phát ra, Âm thú rõ ràng có chút sợ hãi, từng chút lui về phía sau.
- Đây là chỗ nào?
Đột nhiên, từ trong Huyết Văn giới lan tỏa ra một luồng khí tức băng hàn của Huyền Băng Hàn Diễm, tin tức của Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên truyền ra
- Nơi này thiên Địa Âm khí rất nặng, bên trong âm khí ẩn chứa khí tức âm hàn diệt hồn, đây là, đây là...
- Huyết Văn giới giải trừ cấm chế với ngươi rồi sao?
Trong lòng Thạch Nham vui vẻ, vội vàng trả lời lại.
- Nó đã nhận ra mối nguy hiểm sắp đến của ngươi, hơn nữa hiện tại hình thái sinh mệnh của Địa tâm hoả đã hình thành, nên nó đã không còn trói buộc ta nữa.
Huyền Băng Hàn Diễm nhanh chóng đáp lại một câu, đột nhiên nói:
- Rời khỏi nơi này đi, nơi này cực kỳ nguy hiểm, nơi này có tồn tại khí tức có thể tiêu diệt linh hồn của bất cứ sinh vật nào, đây là...
- Cái gì?
- Là Cửu U Phệ Hồn Diễm! Một trong Thiên hỏa, đây là một tên cực kỳ khó chơi trong đám Thiên hỏa. Hỏa viêm của nó không thể đốt cháy thực thể nhưng lại có thể tiêu diệt linh hồn tất cả mọi sinh linh! Bất cứ sinh vật có sinh mệnh nào đèu rất khó ngăn cản hỏa viêm phệ hồn của nó, chỉ cần hỏa viêm dính trên người ngươi, linh hồn ngươi sẽ lập tức bị đốt cháy thành tro bụi!
- Ngươi nói nó ở bên trong?
- Nó ngay ở bên trong đó, ta cảm giác được, tốt nhất ngươi lập tức rời đi ngay!
"Rầm rầm ầm!"
Phía trước truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, trong tiếng gầm rú kinh thiên động địa, còn truyền ra tiếng thét của Vũ Nhu.
Thạch Nham biến sắc, ngưng thần nhìn qua.
Ánh sáng hồng của Huyết Văn giới trải rộng ra, tro bụi quanh mình bị xua đi, tầm mắt Thạch Nham đã dần dần không còn bị cản trở nữa.
Hắn nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện chỗ âm thanh nổ vang có mấy thân ảnh đang giao chiến với mấy con Âm thú, đám Âm thú này hung hãn không sợ chết, thân hình khổng lồ, thân thể có lớp vảy dày bao trùm, bề ngoài dữ tợn hung ác.
Trên người mấy con Âm thú này có âm khí rất nặng, hai mắt đều là màu bạc, toàn thân như do cương thiết đúc thành, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ cường hãn. Những con Âm thú này lại không giống với Âm thú bình thường, tuy rằng lực lượng cuồng mãnh, nhưng không có chút dao động sinh mệnh, như là linh hồn bị rút sạch, toàn thân đầy tử khí.
Chính là sự tồn tại của mấy con Âm thú này, làm những thủ lĩnh dị tộc như Đế Sơn, Vũ Nhu , Đa Long ứng phó mệt mỏi, bị làm cho chật vật vô cùng.
- Đó là Cửu U Tử linh thú, là bị Cửu U Phệ Hồn Diễm dùng Cửu U âm khí ngưng luyện ra yêu thú, không có linh hồn, sẽ không biết đau đớn, không sợ sống chết, lại có được lực lượng còn đáng sợ hơn lúc còn sống! Tử linh thú này rất khó đối phó, trừ phi khiến chúng nó tan thành tro bụi, nếu không cho dù chỉ còn một khúc xương, chúng nó cũng sẽ bị Cửu U Phệ Hồn Diễm khống chế, tiếp tục công kích người khác.
Huyền Băng Hàn Diễm đưa tin.
Ánh mắt Thạch Nham hiện ra vẻ hoảng sợ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Sát Thần Tác giả: Nghịch Thương Thiên
-----oo0oo-----
Chương 266: Dị bảo xuất hiện.
Dịch: nvhiep1994
Biên: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bảy con Tử linh thú như nước thép nỏng chảy đúc thành, có sức mạnh cuồng mãnh, tràn trề sức lực.
Mỗi một con Tử linh thú đều không có khí tức sinh mệnh, tốc độ lại nhanh như tia chớp, lực lượng kinh người, lúc nhào lên có thể kéo theo thiên địa âm khí khiến cho năng lượng thân thể tăng vọt, phóng ra lực phá hoại mạnh mẽ hơn.
Bảy con Tử linh thú kia hình như đang đang thủ hộ cái gì đó, phía sau chúng nó là một vùng hắc ám, từ trong truyền ra dao động âm khí cực kỳ nồng đậm, phảng phất như là có có từng luồng lực lượng chấn nhiếp linh hồn lan tỏa ra, chấn nhiếp lòng người làm cho người ta có cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt.
Sáu thủ lĩnh dị tộc Đế Sơn, Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc, trong đó Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh đều có tu vi linh hồn là cảnh giới Thông Thần, mặc dù lực lượng thân thể kém cỏi, nhưng ưu thế mạnh mẽ của linh hồn đủ để cho bọn họ đối mặt với đại đa số sinh vật mà không sợ hãi.
Nhưng mà, khi chiến đấu với Tử linh thú không có linh hồn, ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc với lực lượng linh hồn hùng mạnh lại trở thành vật trang trí không phát huy ra được chút tác dụng, chỉ có thể bằng vào thân thể hơi gầy yếu quấn lấy bảy con Tử linh thú kia.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Mất đi tác dụng của ưu thế lớn nhất, lại dùng thân thể yếu ớt nhất chiến đấu với Tử linh thú, ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc tỏ ra rất chật vật, bị Tử linh thú truy kích không thể không né tránh, không dám đối đầu chính diện với Tử linh thú.
Nhiệm vụ gian khổ đối phó với bảy con Tử linh thú đương nhiên rơi xuống đầu ba vị thủ lĩnh Dực tộc. Mặc dù là ba người Đế Sơn, Vũ Nhu, Đa Long đối mặt với bảy con Tử linh thú, cũng là đỡ trái hỡ phải, không thể chiếm được thế chủ động.
Tử linh thú không có linh hồn, thân thể lại vô cùng cường hãn, huống hồ bảy con Tử linh thú này dùng thân thể bảy con Âm Thú cấp bảy rèn luyện trong mấy ngàn năm mà thành, ưu thế thân thể cường tráng của chúng nó được phóng đại lên rất nhiều, quả thực không sợ vũ khí chém xuống, miễn dịch các loại năng lượng công kích.
Ba người Đế Sơn, Vũ Nhu, Đa Long trong đó Đa Long có cảnh giới Thiên Vị tam trùng thiên đỉnh cấp, chỉ kém nửa bước nữa là có thể bước vào cảnh giới Thông Thần, thân thể cường hãn, lực lượng kinh người, nếu là ở bên ngoài thì hắn tuyệt đối là cường giả nhất đẳng.
Hai người Đế Sơn, Vũ Nhu lại càng mạnh mẽ cường hãn hơn, đều là cao thủ cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên hàng thật giá thật!
Nhưng dù ba người liên thủ, ứng phó với Tử linh thú cũng tỏ ra hơi chật vật.
Lực lượng công kích của bọn họ đánh lên người Tử linh thú, không thể nghiền nát Tử linh thú. Chỉ cần không thể đánh Tử linh thú thành cho bụi thì những con Tử linh thú đó vốn sẽ không bị thương, một khi thiên địa âm khí phía sau hỗ trợ thì chúng nó lập tức nhận được lực lượng vô cùng vô tận.
Chỉ cần thiên địa âm khí bất diệt, thân thể Tử linh thú chưa bị diệt sạch, lực lượng chúng nó sẽ không biến mất, công kích cũng sẽ không ngừng lại.
Mỗi một lần bảy con Tử linh thú lướt đi đều nhanh như sấm sét, tốc độ còn hơi nhanh hơn cả ba vị tộc trưởng Dực tộc, lực lượng của chúng cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Thạch Nham ngưng thần quan sát cẩn thận, phát hiện bảy con Tử linh thú có thể tùy ý xuyên qua lòng núi, thân thể nhanh như điện, mỗi lần tiến lên, thân thể to lớn kia không ngời lại có thể chui thẳng vào trong vách núi nham thạch trong lòng núi sâu mấy chục mét, giống như mũi khoan khủng khiếp dễ dàng khoan thủng vách núi nham thạch rắn chắc.
Trong lòng hắn đã hiểu, là vì lực công kích của Tử linh thú thật sự quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể phá vỡ bất cứ cái gì, có thể trong khoảng khắc đục thủng lòng núi.
Bảy con Tử linh thú ở trong núi mạnh mẽ linh hoạt vây quanh đuổi giết sáu người Đế Sơn,Vũ Nhu, Đa Long. Bị những con Tử linh tthú này đuổi giết, đám người Đế Sơn như gặp phải đại địch, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, thử vận dụng đủ loại lực lượng để giết chết Tử linh thú.
Sức mạnh của Đế Sơn, Vũ Nhu đánh lên người Tử linh thú như bị dãy núi vạn quân* va chạm, bị đánh bay ra ngoài trăm mét, thân thể như bị tan rã phát ra các tiếng vang kỳ lạ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn dập nát thân thể chúng nó. (1quận=30cân)
Ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc, bởi vì linh hồn công kích không có hiệu quả, tỏ ra chật vật vô cùng, thân thể yết ớt của bọn họ không thể chống được công kích của Tử linh thú, nếu không phải thân thể bọn họ linh hoạt, né tránh xem như là nhanh nhẹn thì chỉ sợ trong chốc lát là ba người sẽ đứt hơi mà chết.
"Vù vù vù!"
Thiên địa âm khí nồng đậm đột nhiên từ trên người bảy con Tử linh thú kia phóng ra, bên trong thiên địa âm khí tràn ngập khí tức tử linh cổ quái.
Mấy con Âm thú ẩn núp ở đằng xa, vừa thấy thiên địa âm khí khuếch tán ra, đều chạy trốn tán loạn.
Hơn mười con Âm thú không kịp tránh né, bị thiên địa âm khí cổ quái này bao trùm lại, đột nhiên gào lên thảm thiết.
Trong tiếng gào thảm thiết, dao động linh hồn của chúng dần dần trở nên rất kỳ lạ, khí tức sinh mệnh đang biến mất từng chút một, trên mình chúng dần dần xuất hiện khí tức tử linh nồng đậm.
Không bao lâu, hơn mười con Âm thú bị âm khí kỳ lạ này bao trùm đã bắt đầu phát điên lên, dường như cũng đã biến thành Tử linh thú, bắt đầu công kích về phía đám người Đế Sơn. Hơn mười con Tử linh thú do Âm thú vừa mới biến thành hiển nhiên còn không bằng bảy con Tử linh thú kia, thân thể chúng chưa được cường hãn, lực lượng cũng kém xa bảy con kia, bị sáu người Đế Sơn công kích trúng, mười con Tử linh thú mới biến hóa thành nhanh chóng bị đánh cho huyết nhục bay tứ tung.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bảy con Tử linh thú kia đã bay lên, càng có nhiều thiên địa linh khí phóng ra chúng quanh.
Mấy trăm con Âm thú ẩn núp bên trong lòng núi nơi đây đều kinh hoảng chạy trốn ra về hướng bên ngoài sơn động, nhưng chưa kịp chạy ra xa đã bị thiên địa âm khí bao trùm.
Rất nhanh, toàn bộ Âm thú bên trong lòng núi nơi này đều bị biến thành Tử linh thú, hung hãn không sợ chết công kích tới hướng đám người Đế Sơn.
Trên người Thạch Nham phóng ra hỏa viêm của Thiên hỏa, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
Hắn đã nhìn ra, sở dĩ Âm thú trong Âm thú sơn phải chạy trốn ra bên ngoài, hóa ra chính là sợ hãi đám Tử linh thú trong núi, nói chính xác là sợ hãi Cửu U Phệ Hồn Diễm mà Tử linh thú bảo vệ.
Bởi vì, lực lượng của Cửu U Phệ Hồn Diễm, có thể hủy diệt linh hồn chúng, biến chúng nó thành Tử linh thú không có sinh mệnh.
Những Âm thú này hiển nhiên biết lực lượng của Cửu U Phệ Hồn Diễm kia, sau khi cấm chế bên trong này buông lỏng, chúng nó cảm thấy không ổn, phát hiện khí tức của Cửu U Phệ Hồn Diễm đang dần dần tăng cường, thế nên mới chạy trốn ra khỏi núi là vì phòng ngừa Cửu U Phệ Hồn Diễm biến chúng nó thành Tử linh thú.
Nếu không có đại quân Âm Mị tộc và Dực tộc xâm nhập, đám Âm thú này tuyệt đối sẽ không ở trong lòng núi. Hiện tại, ở trong lòng núi, mấy trăm con Âm thú tới gần Cửu U Phệ Hồn Diễm, rốt cuộc cũng không trốn thoát khỏi công kích của Cửu U Phệ Hồn Diễm, diệt linh hồn, biến thành Tử linh thú.
Trong nhất thời, trong hang động có đầy Tử linh thú, sau khi những Âm Thú này bị diệt đi linh hồn thì chúng đã không còn biết sợ hãi, ngay cả khí tức Thiên hỏa trên người Thạch Nham mà chúng nó cũng không còn chút sợ hãi, đều vọt tới phía Thạch Nham.
- Đi thôi!
Huyền Băng Hàn Diễm truyền tin.
- Ta giúp ngươi!
Địa tâm hoả vạn năm cũng từ trong nhẫn truyền ra ý niệm.
"Bồng!"
Hỏa viêm hừng hực nóng rực vô cùng, lấy Thạch Nham làm trung tâm đột nhiên bao trùm ra bốn phương tám hướng!
Địa tâm hoả vạn năm thấy hơn mười con Tử linh thú vọt tới, bỗng từ trong Huyết Văn giới bay ra, đột nhiên phóng thích ra lực lượng có thể đốt cháy vạn vật của nó.
Bỗng chốc, nhiệt độ trong núi tăng vọt lên gấp nhiều lần, hỏa viêm khắp trời.
Khu vực chỗ Thạch Nham tựa như xuất hiện một thái dương mới đang hừng hực bốc cháy, sức nóng khủng bố đốt cháy vạn vật bộc phát lan tỏa ra.
Từng con Tử linh thú xông lên, trong khoảnh khắc bị hỏa viêm của Địa tâm hỏa vạn năm nuốt gọn, những con Tử linh thú này rơi vào trong biển lửa đã không có sức chống cự nào hết, hóa thành màn mưa máu lất phất, toàn bộ đều chết hết .
Hỏa viêm Thiên hỏa tiếp tục lan ra.
Càng nhiều Tử linh thú bị Thiên hỏa nuốt lấy, bất cứ Tử linh thú nào đến đây bị hỏa viêm của Địa tâm hỏa vạn năm thiêu đốt đều không thể chống cự được.
Nơi Thiên hỏa đi qua, từng con Tử linh thú bị đốt thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.
Ngay cả bảy con Tử linh thú được Cửu U Phệ Hồn Diễm rèn luyện mấy ngàn năm, cũng ngăn cản không được hỏa viêm khủng bố của Địa tâm hỏa vạn năm, có ba con bị biển lửa bao phủ, giãy dụa trong biển lửa bị hòa tan từng chút một biến thành đống máu đỏ sẫm, lại bị hỏa viêm làm bốc hơi biến thành làn khói biến mất.
Bốn con Tử linh thú khác, hình như đã biết được nguy hiểm, không đợi hỏa viêm của Địa tâm hỏa vạn năm tới gần, đều cùng trốn vào trốn về phía sau sâu trong vùng hắc ám, nháy mắt đã không còn nhìn thấy nữa.
"Dừng!"
Sâu trong linh hồn, đột nhiên truyền đến một đợt chấn động mạnh mẽ, tinh thần Thạch Nham kinh hãi, đầu óc cực kỳ đau đớn.
Cùng lúc đó, hắn nhận thấy hai luồng lực lượng linh hồn kỳ lạ, trong nháy mắt nhằm vào Địa tâm hỏa vạn năm. Linh hồn nó nhận thấy được nguy hiểm, vội vàng chui vào Huyết Văn giới.
Hỏa viêm khắp trời như vạn điểu về tổ, sau khi linh hồn Địa tâm hỏa chui vào Huyết Văn giới thì toàn bộ hỏa viêm đều rót vào Huyết Văn giới lại.
Hai luồng lực lượng linh hồn kia là thuộc về Tạp Ba, Yết Mãnh, sau khi lượn lờ vài vòng bên trên bề mặt Huyết Văn giới, phát hiện khó có thể đột nhập vào Huyết Văn giới liên đồng loạt thu hồi lại.
Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, liền cách xa ra trăm mét, lạnh lùng nhìn Dịch Thiên Mạc.
- Thiên hỏa lực quả nhiên khủng bố, mặc sù nó có tác dụng đặc biết đối phó những sinh vật tử vong kỳ lạ này, nhưng ba người chúng ta cũng không chịu nổi, để lực lượng của nó tiếp tục lan ra, ba người chúng ta cũng sẽ bị đốt cháy thành than.
Từ xa ánh mắt Dịch Thiên Mạc lạnh lùng
- Tiểu tử, không phải ngươi muốn tiêu diệt tất cả chúng ta chứ?
- Nếu không phải Thiên hỏa của ngươi, có sức khắc chế với những sinh vật kỳ lạ này thì ta đã lập tức diệt sát linh hồn của ngươi rồi!
Yết Mãnh lau mồ hôi như mưa, hắn cách Thạch Nham gần nhất, lúc Thiên hỏa lan ra tới hướng hắn thì hắn liền sợ hãi, Thiên hỏa còn chưa tới gần mà lực lượng của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, cho nên hắn cũng tức giận Thạch Nham nhất.
"Huýt huýt huýt! Huýt huýt huýt!"
Bốn con Tử linh thú vừa chui vào trong bóng tối đột nhiên phát ra tiếng huýt gió kỳ dị.
Một phi toa lóe lên ánh sáng lấp lánh, như ẩn như hiện bên trong bóng tối, tựa hồ muốn thoát ra ngoài, nhưng lại bị lực lượng vô danh nào đó giam cầm lại, vẫn không thể thoát ra được, vẫn ra sức giẫy dụa.
Một luồng dao động sinh mệnh quỷ dị tà ác từ sau khi bốn con Tử linh thú lui lại, đột nhiên từ bên trong bóng tối truyền ra.
"Là Cửu U Phệ Hồn Diễm! Hình như tên kia bị phong ấn, hiện tại lực lượng của nó dần dần tăng cường, lực lượng phong ấn sẽyếu đi rất nhanh! Lập tức rời khỏi nơi này ngay, một khi tên kia thức tỉnh, nơi này không ai có thể chống lại nó!
Huyền Băng Hàn Diễm vội vàng truyền tin.
Thạch Nham vẫn không nhúc nhích, tựa như không nghe thấy lời Huyền Băng Hàn Diễm, chỉ như có chút suy tư nhìn về phía trước.
Hai mắt lóe ra tia sáng, không một chớp mắt nhìn phi toa đang lượn vòng trong bóng tối, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Năm giây sau, thân hình Thạch Nham chấn động, lộ ra vẻ vui mừng như điên. Không kềm được quát khẽ lên:
- Lưu Vân Phá Thiên Toa!
Sát Thần Tác giả: Nghịch Thương Thiên
-----oo0oo-----
Chương 267 - Ta có thể giúp ông!
Dịch: nvhiep1994
Biên: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lưu Vân Phá Thiên Toa, là dị bảo thần kỳ trong truyền thuyết có thể xé rách không gian, phá bỏ bất cứ kết giới nào!
Nó không ngừng bay lượn vòng vòng bên trong bóng tối, liên tục phóng ra tia sáng sắc bén, từng tia sáng kia giống như có thể phá hủy mọi thứ, xua đuổi bóng tối, đập nát vách núi, ở bên trong lòng núi Âm thú sơn khoét ra một lỗ sâu không thấy đáy.
Bóng tối bị xua đi, cảnh tượng bên nơi đó dần hiển ra rõ.
Đập vào mắt Thạch Nham là ba sợi dây bạc nhỏ óng ánh quấn vào phần đuôi phi toa, kéo nó lại làm cho phi toa không thể bay đi.
Một đầu khác của ba sợi dây bạc giấu sâu trong hắc ám, trong lúc nhất thời thấy không rõ đầu mút của nó.
Lưu Vân Phá Thiên Toa bị ba sợi dây bạc quấn lấy, nó đã mất chủ nhân nên vốn không thể phát huy đặc tính thật sự của mình chỉ có thể bay loạn trong không trung, vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của ba sợi dây bạc.
Sáu người Đế Sơn, ngay phía trước Lưu Vân Phá Thiên Toa cách nó trăm mét, lúc này họ đều có vẻ mặt trầm trọng, tập trung ngưng thần nhìn chằm vào chỗ đó, không có lập tức hành động ngay.
- Thạch Nham, ngươi biết thứ này?
Vũ Nhu ở xa nghe được tiếng hô khẽ của hắn, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn.
Gật gật đầu, sau đó Thạch Nham không giấu diếm, nói:
- Kia là Lưu Vân Phá Thiên Toa, chuyến này ta tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên chính là vì nó. Nghe nói thứ này có thể xé rách hết thảy vách chắn không gian, phá bỏ mọi kết giới, bởi vì chủ nhân của nó đã sớm vẫn lạc nếu không nó cũng sẽ không bị thứ gì đó trói buộc lại.
Ánh mắt sáu người Đế Sơn sáng ngời, vẻ mặt mừng rỡ.
- Quả nhiên, tổ huấn của tổ tiên lưu lại quả nhiên không giả, vào lúc Âm thú sơn biến mất, chúng ta sẽ có thể tìm được phương pháp trở về.
Đa Long cười ha ha, chỉ vào phi toa đang không ngừng giãy dụa nói:
- Thứ này hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta, chỉ cần lấy được thứ đó thì chúng ta thật sự có thể thoát khỏi địa phương quỷ quái này.
- Chỗ đó có Thiên Hỏa, mà lại là một loại tà ác quỷ dị nhất trong Thiên hỏa.
Thạch Nham trầm mặc một lát, buông lời nhắc nhở.
- Cái gì?
Dịch Thiên Mạc biến sắc, không nhịn được lui về phía sau mấy bước, hiển nhiên cực kỳ kiêng kị với thứ gì đó sâu trong bóng tối
- Ngươi nói, bên trong kia còn có tồn tại một loại Thiên hỏa khác?
- Làm sao ngươi biết được?
Đế Sơn trầm giọng hỏi
Bọn người Vũ Nhu cũng nghi hoặc nhìn về phía hắn, chờ lời giải thích của hắn.
- Thiên hỏa có thể cảm ứng lẫn nhau, biết được sự tồn tại của nhau.
Thạch Nham chậm rãi đi về phía trước, lặng lẽ nhìn ba người Dịch Thiên Mạc, vừa âm thầm đề phòng, vừa giải thích:
- Loại Thiên hỏa bên trong chắc là Cửu U Phệ Hồn Diễm, trong truyền thuyết nó đã tồn tại lúc thiên địa sơ khai, không thể thiêu đốt thật thể, nhưng có thể thiêu đốt linh hồn bất cứ sinh vật nào
- Cửu U Phệ Hồn Diễm!
Ba gã thống lĩnh Âm Mị tộc, đồng loạt kinh hô lên một tiếng, sắc mặt đại biến, cùng nhau thối lui về phương hướng của Thạch Nham
- Phiền toái rồi... Trongmắt Đế Sơn hiện lên một tia âm trầm, từ trong bàn tay lấp tức bay ra một khối ngọc thạch màu xanh xam, phát ngọc thạch kia vừa bay ra lấp tức "Bùm" phát ra màu xanh mông lung rồi nhanh chóng khuếch tán ra, bao trùm hắn và Vũ Nhu vào trong.
Đa Long thấy Đế Sơn lấy ra ngọc thạch màu xanh lam thì hơi sửng sốt một chút, dường như đã nhớ ra điều gì, cũng lặng lẽ tới bên cạnh Đế Sơn.
Không đợi hắn tới gần, Đế Sơn đột nhiên hừ một tiếng, nhìn về phía hắn tỏ ý không thích.
Bị Đế Sơn nhìn chằm chằm, Đa Long xấu hổ cười cười, ngượng ngùng tránh ra , không thể đi vào luồng sáng màu xanh kia nữa.
- La Lam tinh thạch!
Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên từ bên trong chiến nhẫn truyền ra ý niệm,
- Đó là một trong có số các dị bảo có thể chống lại Cửu U Phệ Hồn Diễm, Lam tinh thạch nghe nói là tinh thạch thần bí nhất trên Lam tinh ngoài bầu trời, có thể phóng thích ra lam tinh thần quang có thể ngăn cản sự xâm nhập của các loại lực lượng linh hồn. Cho dù là Cửu U Phệ Hồn Diễm cũng không thề lập tức phá vỡ được lam tinh thần quang, nếu ngươi có thể tiến vào trong đó thì quả thật có thể chống đỡ được trong chốc lát.
- Thứ này ta vốn chuẩn bị sử dụng để đối phó Âm Mị tộc các ngươi, không nghĩ tới lại phải lấy ra trước.
Đế Sơn khẽ vuốt Lam tinh thạch trân quý kia, rót mạnh lực lượng vào trong Lam tinh thạch kích phát hào quang thần kỳ bên trong, hơi chút tiếc nuối nói:
- Lam tinh thạch là vật phẩm tiêu hao, năng lượng trong đó có hạn, tiêu hao một phần thì sẽ ít đi một phần, không biết khối Lam tinh thạch này có thể chống đở được bao lâu...
- Dựa vào Lam tinh thạch này, chúng ta có thể tiến vào nơi đó xem thử, cho dù là Cửu U Phệ Hồn Diễm cũng không thể nháy mắt thiêu đốt diệt linh hồn chúng ta, chỉ cần ngăn cản trong chốc lát lấy được phi toa kia ra, chúng ta liền lập tức rời đi, thế nào?
Vũ Nhu đề nghị.
Đế Sơn trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa, chủ động bước về hướng phi toa bay lượng chỗ sâu trong bóng tối.
Đa Long cùng ba gã thống lĩnh Âm Mị tộc đều tỏ vẻ kinh ngạc, muốn tiến lên cùng đi vào với Đế Sơn, Vũ Nhu nhưng lại lo ngại, chỉ đành tạm thời ở lại tại chỗ, sắc mặt khá phức tạp.
- Ngươi cũng có thể đi vào, nếu trốn vào Lam tinh thần quang sẽ không bị phệ hồn diễm của Cửu U Phệ Hồn Diễm chạm phải, nói không chừng ngươi có thể thu được Cửu U Phệ Hồn Diễm?
Huyền Băng Hàn Diễm lại truyền tin.
- Sao?
Sắc mặt Thạch Nham chấn động,
- Có thể thu được Cửu U Phệ Hồn Diễm? Làm sao thu được?
- Ta không biết, nhưng chiếc nhẫn quỷ quái này của ngươi biết.
Huyền Băng Hàn Diễm truyền tin,
- Đều là Thiên Hỏa, ta và Địa tâm hỏa vạn năm đều ở bên trong nhẫn, ta còn bị giam cầm, không phải do giới linh buông lỏng thì ta ngay cả một tý lực lượng ta cũng không phóng ra được. Nếu chiếc nhẫn này có thể giam cầm hai chúng ta thì chắc là cũng có thể vây khốn Cửu U Phệ Hồn Diễm, chỉ cần ngươi không bị Cửu U Phệ Hồn Diễm nháy mắt diệt linh hồn, ngươi thật sự sẽ có cơ hội.
- Có lý!
Tinh thần Thạch Nham phấn chấn, đột nhiên gia tốc bước đến chỗ hai người Đế Sơn, Vũ Nhu.
Đế Sơn đi đằng trước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Thạch Nham, sắc mặt lãnh đạm, quát:
- Ngươi tới làm gì?
- Ta có thể giúp ông!
- Sao?
- Cửu U Phệ Hồn Diễm cực kỳ lợi hại, tuy ông có thể lấy ra Lam tinh thạch thì hiển nhiên ông cũng sợ hãi phệ hồn diễm của nó, ừm, ta nghĩ ta có biện pháp đối phó Cửu U Phệ Hồn Diễm. Chỉ cần để ta đi vào, tên kia thật sự muốn hiện ra tác quái, nói không chừng ta có thể giam cầm nó lại!
- Ngươi có khả năng giam cầm nó?
- Không dám cam đoan trăm phần trăm, nhưng ta quả thật có chút nắm chắc, cụ thể có được hay không, phải thử qua mới biết được.
Thạch Nham cực kỳ thẳng thắn thành khẩn, giải thích nói:
- Bây giờ trong tay ta đã có hai loại Thiên Hỏa, ta có thể giữ hai loại Thiên hỏa này trên người, tự nhiên có kinh nghiệm ứng phó với loại tồn tại này, ngươi nên tin tưởng ta...
- Cái gì?!
Sáu gã dị tộc thống lĩnh, đồng thanh sợ hãi hô lên, nhìn Thạch Nham giống như nhìn quái vật.
Vũ Nhu che miệng, đôi mắt xinh đẹp đầy kinh hãi, tỏ vẻ không dám tin nói:
- Ngươi vừa mới nói, nói ngươi có hai loại Thiên gỏa? Không phải ngươi đang nói giỡn chứ?
Hô hấp của Đế Sơn có hơi chút dồn dập, hai mắt trừng to lên như mắt trâu.
Gật gật đầu, Thạch Nham bình tĩnh nói:
- Không sai, còn có một loại Thiên hỏa thuộc tính băng hàn, là Huyền Băng Hàn Diễm, các ngươi xem đi.
Trong khoảnh khắc, băng hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm lan khắp toàn thân, chỉ một chốc mà toàn thân Thạch Nham đã đóng băng lại, biến thành khối băng lớn, cả khối lóng lánh trogn suốt, lóe ra tia sáng óng ánh lộng lẫy, rất sáng mà cũng rất đẹp.
Sáu gã thống lĩnh dị tộc trợn mắt, há hốc mồm.
Hồi lâu, Đế Sơn mới kịp phản ứng lại, ngoắc tay với Thạch Nham:
- Ngươi, ngươi có thể đi tới đây...
Trong khi nói, Đế Sơn lại thúc dục càng nhiều lực lượng rót vào Lam tinh thạch, càng nhiều ánh sáng màu xanh mông lung từ bên trong Lam tinh thạch phóng ra, ánh sáng xanh này dường như có thể khống chế, dần dần tụ lại thành một khối, hình thành bộ dáng giống như cho thân thể con người.
- Đa tạ.
Thạch Nham rất dứt khoát, thu lại lại băng hàn lực trên người, thân thể nhanh chóng khôi phục lại bình thường, lập tức chui vào bên trong ánh sáng xanh, dựa sát vào Vũ Nhu.
Áng sáng xanh lành lạnh ôn gòa, Thạch Nham đứng ở bên trong luồng ánh sáng xanh mà có cảm giác kỳ diệu như ngâm trong đại dương, thật sự có chút thoải mái.
- Đi thôi.
Đế Sơn chờ Thạch Nham tiến vào, lập tức đi về phía trước, sợ lãng phí thêm một phần năng lượng trong Lam tinh thạch.
Bốn người Đa Long, Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người Thạch Nham tiến vào khu vực bóng tối thần bí, ánh mắt bốn người hiện ra vẻ tham lam, cũng rất hứng thú với thứ gọi là Lưu Vân Phá Thiên Toa kia, nhưng lại biết sự khủng bố của Cửu U Phệ Hồn Diễm, chỉ có thể từ từ đằng xa nhìn thôi.
Đợi khi ba người Thạch Nham chậm rãi biến mất trong bóng tối, bốn người Đa Long mới lặng lẽ tụ tập lại một chỗ, nhỏ giọng âm trầm trao đổi.
Liên tục bước đi trong bóng tối, cách với phi toa càng lúc càng gần, phía trước cũng dần hiện ra một chút ánh sáng, lúc ba người Thạch Nham thấy rõ phi toa, không gian vốn tối đen đột nhiên phát ra hào quang sáng ngời, hào quang này không biết đến từ đâu mà có thể chiếu sáng cả không gian.
Một bệ đá ngoài trời thật lớn lập tức hiện ra trước mắt ba người.
Bệ đá có hình bát giác, do một loại nham thạch đen kịt kỳ lạ tạo thành, bệ đá to bằng nửa sân bóng rổ, chính giữa có một khối thủy tinh trắng óng ánh, thủy tinh to cỡ chậu rữa mặt, trong đó có một vầng hỏa viêm màu sáng bạc lắc lư.
Phía trên bệ đá hình bát giác, thông thẳng tới bầu trời trên đỉnh Âm thú sơn, thần quang kỳ dị từ trên trời giáng xuống trút vào trên bệ đá nơi này. Thần quang bao bọc bệ đá lại, tạo thành một loại lực lượng phong ấn khối thủy tinh ở trung tâm và vầng hỏa viêm màu sáng bạc mơ hồ trong thủy tinh.
Thiên địa âm khí vô cùng nồng đậm, từ bốn phương tám hướng tập trung lại, xuyên qua thần quang chảy vào bệ đá, toàn bộ đều rót vào hỏa viêm bên trong thủy tinh.
Âm khí từ bốn phương tám hướng khắp nơi bên trong Âm thú sơn giống như tìm được lối thoát, toàn bộ vọt tới chảy vào bệ đá, rót vào hỏa viêm bên trong thủy tinh, khiến cho hỏa viêm màu sáng bạc cùng lúc càng sống động, lực lượng tu tập lại mỗi lúc một mạnh hơn...
Bốn con Tử linh thú chạy thoát khỏi biển lửa của Địa tâm hỏa vạn năm lẳng lặng núp bên cạnh bệ đá, đôi mắt tràn đầy tử khí nhìn chằm chằm vào những kẻ xâm nhập mạo muội tiến vào đây.
Phi toa dài như cánh tay lượn vòng ở phía trong bệ đá, ba sợi dây bạc phát sáng dính liền thủy tinh, bất luận phi toa giãy dụa như thế nào đều bị ba sợi dây bạc trói chặt, vẫn không thể thoát khỏi bệ đá.
- Tới tốt lắm, linh hồn của các ngươi chắc có thể giúp ta thoát khỏi nơi này.
Một luồng ý niệm linh hồn quỷ dị mơ hồ, bỗng từ truyền bên trong bệ đá truyền ra, hỏa viêm màu sáng bạc bên trong thủy tinh màu trắng đột nhiên ngưng tụ ra mặt người hơi mơ hồ, được thiên địa âm khí rót vào thì khuôn mặt kia dần dần rõ hơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Sát Thần Tác giả: Nghịch Thương Thiên
-----oo0oo-----
Chương 268 - Đại phá diệt!
Dịch: nvhiep1994
Biên: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Từng luồng hào quang màu bạc đột nhiên từ bên trong thủy tinh màu trắng ở chính giữa bệ đá bắn tóe ra, hào quang này xuyên xa lực lượng phong ấn bên ngoài bệ đá, như một màn mưa tên bắn vút về phía ba người Thạch Nham.
Bộ dạng Đế Sơn, Vũ Nhu sợ hãi kinh hoảng.
Không kịp suy nghĩ nhiều, hai thủ lĩnh Dực tộc lập tức mở ra đôi cánh chim đen, trắng. Từng vòng sóng gợn đen, trắng từ bên trên đôi cánh của hai người lan tỏa ra, dung hợp làm một với ánh sáng xanh mông lung do Lam tinh thạch phóng ra.
Toàn bộ hào quang màu bạc xuyên thấu đến bắn lên ánh sáng xanh mông lung, chỉ một chốc, ánh sáng ngũ sắc chói lọi đột nhiên vụt bắn ra.
Từng luồng ánh sáng bắn nhanh ra, bay tung tóe khắp nơi, những nơi nó đi qua, Âm Thú dừng lại, vách núi nổ tung.
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, đột nhiên từ bên trong sơn động truyền ra, ngọn núi hùng vĩ cao vạn mét cũng không ngừng run run, mặt đất truyền ra chấn động khác thường, ngọn núi lớn như lung lay sắp đổ xuống.
Tộc nhân Âm Mị tộc và Dực tộc bên ngoài Âm thú sơn, nhìn lên ngọn núi lơn mà lộ ra thần sắc kinh hoảng.
Dưới bầy trời, dãy núi chỗ này sừng sững giữa thiên địa, truyền ra tiếng nổ vang cực lớn, kèm theo tiếng nổ là cự thạch bay tán loạn, hào quang lập lòe.
"Rầm rầm ầm!"
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vẫn tiếp tục, cự sơn dường như đang dần dần sụp đổ, sườn núi run rẫy, từng khối đá dài mấy trăm mét từ trên bề mặt núi bị chấn động rớt xuống, lăn xuống hai bên chân núi, khiến cho tộc nhân hai tộc kinh hoảng tránh né.
Một vài kẻ chậm chân, không cẩn thận bị những cự thạch nện trúng, biến thành thịt nát huyết nhục lẫn lộn ngay tại chỗ.
Trong lòng núi, Đa Long, Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh thần sắc âm trầm, muốn tiến về phía trước tìm hiểu ngọn nguồn nhưng lại sợ hãi lực phá hoại của Cửu U Phệ Hồn Diễm nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đợi bị động.
Nhưng mà, theo thời gian dần trôi qua, biến cố của Âm thú sơn chẳng những chưa từng dừng lại, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Trên bầu trời, sấm sét đan thành lưới điện dày đặc, đang chậm rãi co rút lại.
Mặt núi sụp đổ, cự thạch lăn xuống, từng luồng ánh sáng kỳ lạ trong tầng mây màu xám chợt lóe lên rồi biến mất, toàn bộ thế giới trong lúc Âm thú sơn sụp đổ, đều đang phát sinh biến hóa rất lớn.
Giống như trời đang sập xuống.
Tro vân dày đặc như che thiên cái địa, chỉ như vậy trong chốc lát mà toàn bộ thế giới bị vứt bỏ khắp nơi tối tăm này lại giống như bị ánh sáng nuốt gọn.
Từ rất xa, địa chấn liên tục xảy ra, mặt đất như hóa thành mặt biển đang gào thét, không ngừng nhấp nhô lên xuống vẫn liên tục không dừng.
Tộc nhân hai tộc dưới chân núi Âm thú sơn đều có cảm giác như tận thế đã đến, những cường giả tu vi cao thâm, lơ lững giữa không trung, nhìn về phía đằng xa, phát hiện tầng mây màu xám và mặt đất chỗ đằng xa như nối liền thành một đường.
Chấn động mãnh liệt, mặt đất ngay tại chỗ sụp đổ xuất hiện ra một cái vực sâu không thấy đáy, bên trong vực sâu này còn không ngừng phát ra khí tức diệt thế.
Không gian vỡ vụn!
Có số ít cường giả hai tộc có chút kiến thức, nhanh chóng biết được sắp sửa phát sinh chuyện gì, lại nhìn lên Âm thú sơn bị sấm sét phong ấn, đều có vẻ mặt tuyệt vọng.
- Lam tinh thạch!
Trong lòng núi Âm thú sơn, mặt người hiện ra bên trong khối thủy tinh trên bệ đá, mi thanh mục tú, đồng tử hiện lên tia sáng bạc yêu dị, mở miệng phát ra tiếng người âm nhu lạnh lùng, nói:
- Lam tinh thạch cũng không chống đỡ được bao lâu đâu!
"Vù vù vù!"
Càng nhiều hào quang màu bạc từ bên trong thủy tinh óng ánh màu trắng bắn ra, đều bắn lên trên màn hào quang màu xanh do Lam tinh thạch phóng ra.
Màn hào quang màu xanh từ từ vặn vẹo lại, bị từng luồng hào quang bắn trúng đang tiêu hao năng lượng rất nhanh.
Lam tinh thạch trong tay Đế Sơn phóng ra hào quang lóa mắt nhưng lực lượng bên trong đó lại đang dần biến mất đi rất nhanh, chỉ nháy mắt Lam tinh thạch kia đã rút nhỏ lại một phần năm, hơn nữa vẫn còn rút nhỏ lại rất nhanh.
Hai mắt Đế Sơn hiện lên vẻ âm trầm tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn về phía trước, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên nói:
- Thạch Nham, ngươi nói có thể giúp ta, bây giờ phải xem người rồi.
Thạch Nham ngẩn ngơ, lộ ra vẻ xấu hổ.
- Sao?
Sắc mặt Đế Sơn càng âm trầm hơn, đột nhiên trừng mắt nhìn Thạch Nham khẽ quát:
- Thế nào, vừa rồi là ngươi gạt ta sao?
Vũ Nhu bên cạnh có chút bất an, vừa thúc dục lực lượng bên trong cánh chim rót vào hào quang màu xanh, vừa lo lắng hướng về phía Thạch Nham nói:
- Thời gian cấp bách, nếu bây giờ ngươi có thể khắc chế Cửu U Phệ Hồn Diễm thì lập tức động thủ đi! Ngươi cũng thấy đó, bây giờ tên này còn đang bị phong ấn mà đã lợi hại như thế, chờ nó thật sự thoát khỏi phong ấn, sợ là không ai cản được nói, đừng chần chờ nữa, lập tức động thủ đi!
- Xa quá, ta không biết có được hay không.
Thạch Nham cười khổ
- Ta vốn tưởng có thể đụng vào nó, bây giờ cách xa như vậy, ta cũng không có cách...
- Đừng lãng phí thời gian!
Đế Sơn quát to, sắc mặt khó chịu
- Lực lượng của Lam Tinh thạch mỗi phút mỗi giây đều đang tiêu hao, đợi đến lúc lực lượng của Lam tinh thạch tiêu hao hết, linh hồn của ta và Vũ Nhu cũng không ngăn được phệ hồn diễm của, chỉ có thể tháo chạy thôi. Bây giờ không thể đối phó với nó, chúng ta sẽ chết chung ở chỗ này!
- Ta biết rồi.
Thạch Nham gật đầu, sắc mặt dần dần ngưng trọng.
- Tiểu tử, ngươi là một tên Võ Giả còn chưa đến cảnh giới Thiên Vị mà muốn đối phó với ta? Thật là chuyện hoang đường!
Cửu U Phệ Hồn Diễm bên trong khối thủy tinh trắng đột nhiên cười lạnh lùng rất âm hiểm
- Đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên cũng ngăn không được hỏa viêm thiêu hồn của ta! Trong không gian này, không có cường giả Chân Thần Cảnh tồn tại, không ai có thể ngăn cản được thiêu hồn lực của ta, đừng uổng phí công sức nữa.
- Các ngươi còn có cách gì không?
Thạch Nham không để ý đến châm biếm của Thiên hỏa bên trong thủy tinh màu trắng, hít sâu một hơi, để cho tâm trạng bình tĩnh trở lại, truyền tin vào trong Huyết Văn giới.
- Hình thái sinh mệnh của ta vừa mới hình thành, còn kém xa tên lợi hại kia, linh hồn của nó cực kỳ cường đại, lực lượng cũng rất đáng sợ, hỏa viêm của ta chỉ có thể ngăn cản thiên địa âm khí chung quanh nó, không thể tiêu diệt sinh mạng ấn ký của nó...
Địa tâm hỏa vạn năm truyền ra ý niệm bất đắc dĩ đầu tiên.
"Cửu U Phệ Hồn Diễm trong số Thiên Hỏa bài danh cao hơn ta nhiều, trong chín loại Thiên Hỏa thì nó xếp thứ ba, mà ta xếp thứ tám, hình thái tánh mạng của nó tiến hóa hoàn mỹ hơn ta rất nhiều, thời gian qua lực lượng của ta lại bị hao tổn quá nhiều, cho dù không bị chiếc nhẫn này phong ấn, đối mặt nó thì ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình bất diệt còn không phải đối thủ của nó, bây giờ lại càng không được...
Huyền Băng Hàn Diễm chần chờ một lát, phi thường truyền ra ý niệm khó xử
- Trong chín loại Thiên hỏa tự nhiên, tên này thuộc về đám khó đối phó nhất, tuyệt đối chưa bao giờ nghe nói có ai thu phục được nó, lực lượng của nó vẫn tăng lên liên tục, không giống ta từng bị người khác luyện hóa qua, ta không phải địch thủ của nó...
Câu trả lời của Địa tâm hỏa vạn năm và Huyền Băng Hàn Diễm khiến cho sắc mặt Thạch Nham càng trầm trọng hơn, hắn đã biết Cửu U Phệ Hồn Diễm còn đáng sợ hơn Huyền Băng Hàn Diễm, lần này sợ là không thể dựa vào Huyền Băng Hàn Diễm và Địa tâm hỏa vạn năm rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
- Thử dùng chiếc nhẫn đến thu nó, ngoài ra ta thật sự không biết còn có phương pháp gì có thể đối phó tên này.
Huyền Băng Hàn Diễm trầm mặc một lát, lần nữa truyền ra tin tức
- Nhưng hiện tại cách nó quá xa, mà ngươi lại không thể hoàn toàn khống chế chiếc nhẫn này, mạo muội ném ra chiến nhẫn, không biết sẽ như thế nào...
- Chỉ có thể như vậy!
Đồng tử Thạch Nham co rụt lại, nhắc nhở:
- Hai người các ngươi cẩn thận một chút, ta không biết rốt cuộc tên kia lợi hại cỡ nào, hy vọng phương pháp của ta sẽ không làm thương tổn các ngươi.
Nói xong, Thạch Nham tháo ra Huyết Văn giới trong tay, do dự một lát rồi đột nhiên ném mạnh Huyết Văn giới về hướng thủy tinh trên bệ đá.
Sống hay chết, xem ngươi rồi!
Thạch Nham yên lặng, truyền ý niệm tinh thần cho Huyết Văn giới.
Ánh sáng hồng mạnh mẽ đột nhiên từ bên trong Huyết Văn giới bắn ra, sau khi Huyết Văn giới thoát khỏi Thạch Nham, hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh bắn thẳng đến bệ đá kia.
"Bùm!"
Huyết Văn giới bắn lên vách chắn chung quanh bệ đá, lại bị thần quang từ trời cao ngăn cản lại, không thể xuyên phá qua nó, không thể tiến vào bên trong bệ đá.
Sắc mặt Thạch Nham đột biến!
"Lạch cạch."
Huyết Văn giới rơi xuống đất, ánh sáng màu máu mãnh liệt từ bên trong nó phóng thích ra ngoài, hoa văn tinh xảo trên bề mặt Huyết Văn giới từ từ chuyển động, một luồng khí tức thái cổ thê lương chậm rãi từ bên trong bốc lên.
- Đó... đó là phương pháp của ngươi?
Sắc mặt Đế Sơn âm trùm nghiêm trọng, lạnh lùng nhìn Thạch Nham, lắc lắc đầu thất vọng.
- Chuẩn bị rút lui thôi.
Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Nhu ảm đạm, cúi đầu thở dài một tiếng, chán nản thất vọng nói:
- Đây là ông trời muốn diệt hai tộc chúng ta a...
- Rút khỏi đây?
Đế Sơn nhếch miệng cười tự giễu
- Rút đi đâu? Không gian bên ngoài đã bắt đầu vỡ nát từng chút một, nhiều nhất là một ngày thì nơi bị vứt bỏ này sẽ không còn tồn tại nữa, rời khỏi nơi này chúng ta cũng sẽ bị lực lượng xé rách không gian nghiền nát thành bột phấn, không có được cảnh giới Chân Thần, thân thể không thể chịu được lực lượng nghiền nát không gian, chúng ta cũng phải chết, bất luận đến chỗ nào, chỉ cần ở trong vùng đất bị vứt bỏ, ông trời cũng không có lưu lại đường sống cho chúng ta...
Hai vị tộc trưởng Dực tộc, giờ khắc này đã nản lòng thất vọng, ngay cả ý chí chiến đấu cũng dần mất hết.
Hai người vẫn chưa chú ý tới lúc Thạch Nham ném ra Huyết Văn giới thì Cửu U Phệ Hồn Diễm bên trong thủy tinh màu trắng đã mất đi vẻ châm biếm uy hiếp, gương mặt tuấn tú đã dần dần lộ ra nét mặt bất an.
Đồng tử yêu dị màu bạc không một chớp mắt nhìn chằm vào Huyết Văn giới, hình như đã cảm ứng được điều bất thường gì đó.
- Nó đang phát sinh biến hóa, bên trong nó đang phát sinh biến hóa, rất kỳ lạ, có hi vọng, có hi vọng rồi!
Trong Huyết Văn gới, đột nhiên truyền ra ý niệm tin tức yếu ớt của Huyền Băng Hàn Diễm. Huyền Băng Hàn Diễm bên trong Huyết Văn giới dường như cực kỳ khiếp sợ, hình như đã phát hiện ra biến cố kinh thiên nào đó.
- Trời ạ, hư vô tạo giới, ngưng luyện bệ đá bát giác, nó đang... nó đang dựa theo hình dáng bệ đá, ở trong đó xây dựng nơi phong ấn mới, nó đang...
- Sao?
Sắc mặt Thạch Nham chấn động, trong hai mắt bỗng nhiên bắn ra tia sáng lóa mắt.
Huyết quang đậm đặc như máu tươi, chậm rãi từ bên trong Huyết Văn giới tràn ra, Huyết Văn giới lẳng lặng rơi xuống bên ngoài bệ đá, hoa văn trên bề mặt Huyết Văn giới dần biến ảo, hình thành trận đồ thần bí khó lường...
Dần dần, trận đồ kia biến thành hình bát quái, một luồng ánh sáng hồng chính giữa chợt lóe lên rồi biến mất.
Ngay sau đó, chuôi cự kiếm thần bí đỏ rực ẩn sâu trong Huyết Văn giới Chỉ bay ra, đột nhiên lăng không hiện ra.
Cự kiếm thần bí kéo ra huyết quang dài vài trăm mét, bùng nổ ra khí tức hung lệ diệt thế, một kiếm bổ xuống vách chắn kết giới của bệ đã kia.
"Xoẹt!"
Như xé rách một tờ giấy mỏng, vách chắn do thần quang từ bầu trời ngưng luyện thành, bị cự kiếm chém xuống lập tức phát ra tiếng vỡ vụn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dịch: nvhiep1994
Biên: Chất Độc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Cự kiếm vung lên, kết giới nháy mắt bị xé rách.
Cửu U Phệ Hồn Diễm bên trong thủy tinh chính giữa bệ đá, khuôn mặt đáng yêu tuấn tú đột biến!
Đế Sơn, Vũ Nhu vốn đã tuyệt vọng, không còn tin tưởng Thạch Nham nhưng sau khi thấy một kiếm chém xuống cự kiếm thần bí đã có lại hy vọng.
Sắc mặt hai người chấn động, kích động nhìn chuôi cự kiếm thần bí đột nhiên hiện thế, trong lòng chờ mong biểu hiện đáng kinh ngạc hơn của chuôi cự kiếm thần bí.
Khóe miệng Thạch Nham khẽ nhếch lên vẻ vui mừng, nét mặt vui vẻ, càng cảm thấy Huyết Văn giới kia càng thần bí khó lường.
Một kiếm của cự kiếm xé rách kết giới, sau khi bay đi kéo theo huyết quang dài mấy trăm mét lại bổ xuống một kiếm.
Tựa như khai thiên tích địa, một kiếm này biểu hiện ra sự hung lệ thô bào, bên trong thân kiếm bắn ra cuồn cuộn sát khí, khí thế như nghiền nát tất cả mọi thứ.
"Rẹt!"
Thủy tinh óng ánh màu trăng bị miếng đậu hũ mềm, bị một kiếm chém thành vô số mảnh nhỏ, Cửu U Phệ Hồn Diễm bên trong tự nhiên được thoát khỏi.
"Rầm rầm ầm!"
Tận chỗ sâu trong Âm thú sơn, truyền ra tiếng sấm sét nổ vang, từng vụ nổ mạnh cực kỳ dữ dội từ bên trong lòng Âm thú sơn truyền ra.
Âm Thú sơn mạch khổng lồ như vậy, sau từng tiếng nổ kinh thiên đã bị chia cắt sụp đổ rất nhanh, cự thạch vài trăm mét ầm ầm đổ xuống.
Rất nhiều cao thủ của Âm Mị tộc và Dực tộc muốn tiếp cận Âm thú sơn bị dọa cho hồn phi phách tán, liều mạng bỏ chạy ra chung quanh.
Một vài cường giả hai tộc lơ lững trên không nhìn ra đằng xa, nhìn thế giới này bao phủ đầy mây bụi đang trở về hư vô, lại nhìn về Âm thú sơn đang nổ tung, trong lòng xuất hiện sự tuyệt vọng, hoang mang kinh hoảng.
Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình, Hà Thanh Mạn và những Vỏ Giả đến từ Vô Tận gải, lúc này vẫn bị giam trong lồng, các nàng ngơ ngác nhìn biến động của Âm thú sơn, cảm nhận được đất rung núi chuyển truyền ra chung quanh, trong lúc nhất thời sắc mặt chấn động, trong lòng hơi bất an.
Phong ấn linh hồn của Tào Chỉ Lam trong thạch điện đã được Thạch Nham giải trừ, trong thời khắc quan trọng này, nàng không kềm được nữa dùng Tinh Thần Võ Hồn kiểm tra bốn phía, cảm giác của nàng bao phủ về hướng Âm thú sơn.
- Không tốt, bên trong Âm thú sơn có một sinh vật cực kỳ tà ác xuất hiện.
Chỉ kiểm tra lướt qua mà Tào Chỉ Lam đột nhiên biến sắc, nói với ba người Cổ Linh Lung:
- Trong Âm thú sơn, hình thái sinh mệnh của sinh vật này cực kỳ đặc biệt, ta cũng chưa từng gặp qua.
Mọi người đều tỏ vẻ hoảng sợ .
- Bên trong nguy rồi...
Tào Chỉ Lam lẩm bẩm nói nhỏ, theo bản năng nhìn Võ Giả của Tào gia bên cạnh, xuất hiện ý nghĩ tìm cơ hội trốn đi.
- Âm thú sơn bắt đầu sụp đổ!
- Nhất định bên trong đã xảy ra biến cố rất lớn!
- Nếu không thì vào xem thử?
Đa Long, Tạp Ba, Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc ở một góc bên trong lòng núi, sắc mặt âm trầm nhanh chóng trao đổi ý kiến, đều nhìn ra ý nghĩ trong mắt nhau.
- Một khi Âm thú sơn sụp đổ, theo di huấn của tổ tiên, không gian này cũng sắp bị hủy diệt rồi, một khi nơi này quay về hư vô, cho dù chúng ta trốn trong này thì cuối cùng cũng không thể thay đổi vận mệnh.
Ánh mắt Dịch Thiên Mạc âm trầm lạnh lùng:
- Cứ để như vậy, chẳng bằng đi qua xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng còn có thể kiếm được một đường sống sót.
- Không sai, nếu như có con đường rời khỏi thì đó là chỗ của Cửu U Phệ Hồn Diễm, nói không chừng còn có thể tìm cơ hội chạy thoát. Ở lại chỗ này cũng chỉ có thể chờ chết, vốn không thể làm được chuyện gì!
Đa Long đồng ý, không hề chần chờ, là người đầu tiên phóng đi về hướng ba người Thạch Nham.
Ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc, chỉ hơi chút do dự, cũng lập tức đuổi theo.
- Nhân loại ngu xuẩn, không ngờ ngươi lại trợ giúp ta thoát khỏi phong ấn!
Ở giữa bệ đá, sau khi khối thủy tinh óng ánh màu trắng vỡ vụn, Cửu U Phệ Hồn Diễm màu sáng bạc đột nhiên hiện ra.
Gương mặt yêu dị do hỏa viêm bốc ra ngưng luyện thành, khiến cho người ta có cảm giác hư ảo không chân thật, nhưng khí tức diệt hồn từ trên người nó lại cực kỳ mãnh liệt.
Bất luận kẻ nào, chỉ cần có thần thức đều có thể cảm nhận được khí tứ đó từ trên người nó, khiến cho linh hồn người ta phải run rẫy.
Cự kiếm thần bí tổng cộng chém ra hai kiếm, một kiếm phá tan kết giới phong ấn bệ đá, một kiếm phá đi khối thủy tinh màu trắng trói buộc Cửu U Phệ Hồn Diễm, khiến nó thoát khỏi phong ấn, thật sự xuất hiện.
Sau khi nó bay ra, cự kiếm thần bí không có xuất thủ tiếp, hình như biết công kích thật thể không có hiệu quả với nó, cự kiếm lơ lững ở trên trời, phóng ra khí tức hung sát kinh tâm động phách, chậm rãi di chuyển đến phía Huyết Văn giới.
"Vù vù!"
Cửu U Phệ Hồn Diễm không có để ý đến chuôi cự kiếm này, ngay khi bay ra lập tức nhanh như điện bắn về phía ba người Thạch Nham, Đế Sơn, Vũ Nhu.
"Xuy xuy xuy!"
Màn hào quang màu xanh mông lung, bị đóm lửa đầy trời bắn trúng, tia lửa bắn tung tóe, Lam tinh thạch trong tay Đế Sơn thu nhỏ lại rất nhanh.
Sắc mặt Đế Sơn đại biến, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Thạch Nham, quát khẽ nói:
- Ta không kiên trì được lâu đâu, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!
Trong chốc lát, Lam tinh thạch trong tay Đế Sơn chỉ còn nhỏ như nắm tay trẻ em, theo tốc độ này thì nhiều nhất chịu thêm được vài phút nữa là Lam tinh thạch sẽ tiêu hao sạch.
Lam tinh thạch phóng ra hào quang có có năng lực thần kỳ ngăn cản hỏa diễm của Cửu U Phệ Hồn Diễm, chính là nhờ vào Lam tinh thạch mà Đế Sơn mới dám vào đây, một khi Lam tinh thạch tiêu hao hết không còn hào quang màu xanh bảo vệ, phệ hồn hỏa của Cửu U Phệ Hồn Diễm có thể đốt cháy linh hồn bọn họ thành tro bụi trong nháy mắt.
Nhất là Thạch Nham, hắn chỉ có cảnh giới Địa Vị cho dù đã cô đọng thành thức hải, cũng không thể ngăn được một đòn công kích của Cửu U Phệ Hồn Diễm, e là trong khoảng khắc sẽ bị chỉ trong khoảnh khắc hình thần câu diệt.
- Đừng vội.
Lúc Đế Sơn, Vũ Nhu lo lắng bất an, Thạch Nham vẫn bình tĩnh tự nhiên, cười nhạt từ tốn nói:
- Chờ xem đi, nó đánh không chịu được lâu đâu.
Đế Sơn, Vũ Nhu ngẩn ngơ, vẻ mặt nghi hoặc, không biết tự tin của Thạch Nham có từ đâu.
- Đế Sơn, các ngươi, các ngươi đang làm gì?
Đúng vào lúc này, từ xa truyền đến một tiếng kinh hô, thân ảnh Đa Long dừng lại, đột nhiên liều mạng lui về phía sau.
Hắn nhìn thấy Cửu U Phệ Hồn Diễm, cảm nhận được diệt hồn lực từ trên người nó, mà chủ yếu là hắn nhìn thấy Cửu U Phệ Hồn Diễm rời khỏi chỗ bọn người Đế Sơn lao về phía hắn.
Đa Long hét ầm lên, liều mạng bỏ chạy về phía sau, trong lòng bắt đầu hối hận vì mạo muội tiến vào đây.
Ba gã thống lĩnh Âm Mị tộc, bởi vì kết cấu thân thể đặc thù nên tốc độ lao đi kém xa Dực tộc, đang đi vào thì nhìn thấy Đa Long bỏ chạy thục mạng, lập tức không chút suy nghĩ, quay đầu chạy theo đường cũ còn nhanh hơn Đa Long.
Đa Long kêu lên sợ hãi long lắng bất an, khổ sở cầu mong sự giúp đỡ của Đế Sơn, hy vọng Đế Sơn vươn tay viện thủ.
Đế Sơn thờ ơ.
Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Nhu cũng hiện lên vẻ lạnh lùng, miệng hơi nhếch lên, cười khẩy nói:
- Có lẽ hắn muốn phân một chén canh, đáng tiếc đến không đúng lúc, chết đi cũng tốt, hắn chết đi chúng ta sẽ có thể bình yên vô sự. Không có Đa Long, bằng vào ba tên thống lĩnh Âm Mị tộc cũng không làm được gì, phải không Đế Sơn?
Ánh mắt Đế Sơn băng hàn, lạnh lùng nói:
- Hắn liên hợp với ba thống lĩnh Âm Mị tộc định giết Thạch Nham, là đối địch với chúng ta, xem ra đã không còn thực hiện được rồi.
Thạch Nham ngạc nhiên
- Không có việc gì, Đa Long chết đi, ít nhất ta có thể cam đoan ngươi sẽ không còn nguy hiểm.
Vũ Nhu mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ba người Dịch Thiên Mạc liên thủ, cũng không phải đối thủ của ta và Đế Sơn, bây giờ ngươi có thể yên tâm.
Lúc Đế Sơn và Vũ Nhu nói chuyện, Cửu U Phệ Hồn Diễm đã đánh về phía Đa Long, gương mặt tuấn tú yêu dị hung ác đột nhiên chui vào trong thân thể Đa Long, chui vào trong đầu hắn.
Đa Long đột nhiên ôm đầu, phát ra tiếng kêu thê lương, tiếng kêu vô cùng thảm thiết, chứng tỏ hắn phải chịu thống khổ rất lớn.
- Đa Long xong đời rồi...
Đế Sơn lắc lắc đầu, bỗng nhìn về phía Thạch Nham
- Có phải ngươi cũng nên sớm hành động không, Lam tinh thạch này của ta cũng sắp hao hết rồi.
Thạch Nham nhướng mày, cúi đầu nhìn liếc qua thì phát hiện Lam tinh thạch trong tay Đế Sơn, chỉ còn cỡ cục xà phòng.
- Ừm, ta biết cũng đã nên động thủ.
Thạch Nham thản nhiên đáp lại một câu, trong lòng lại âm thầm cười khổ, nhìn Huyết Văn giới dưới đất, lại nhìn cự kiếm thần bí phía trên Huyết Văn giới, chần chờ một lát, liền bước đến hướng Huyết Văn giới.
"Vù!"
Hắn mới vừa nhấc chân lên thì Huyết Văn giới đột nhiên bay ra, hóa thành một luồng ánh sáng hồng màu máu, bắn thẳng đến phía hắn.
Thạch Nham ngẩn ngơ, đưa tay bắt lấy Huyết Văn giới, nhưng năm ngón tay vừa mở ra thì đã phát hiện Huyết Văn giới đã đeo lên ngón tay hắn.
Cùng lúc đó, chuôi cự kiếm thần bí lơ lững giữa không trung, cũng đột nhiên thu nhỏ lại mang theo sát khí hung lệ kinh thiên động địa bay vọt tới.
Đồng tử Đế Sơn, Vũ Nhu co rụt lại, trên mặt lộ ra thần sắc bất an.
Hai cường giả Thần cảnh, từ bên trên cự kiếm thần bí cảm ứng được dao động lực lượng kinh thiên động địa, luồng dao động kia rất mãnh liệt, thậm chí khiến cho hai người đều có chút kinh sợ, cảm thấy bên trong chuôi cự kiếm này ẩn giấu vô số sự huyền bí, thậm chí có thể uy hiếp đến họ.
Cuối cùng cự kiếm cũng đã biến mất không còn tung tích vào trong trong chiếc nhẫn trên tay Thạch Nham.
Đế Sơn, Vũ Nhu âm thầm thở nhẹ một hơi, hai người trao đổi ánh mắt, đã có thêm hiểu biết về sự thần bí của Thạch Nham.
Thạch Nham không để ý vẻ mặt biến hóa của hai người, Huyết Văn giới đeo lên ngón tay, hắn lập tức thả thần thức tìm hiểu tình huống bên trong Huyết Văn giới.
Bên trong Huyết Văn giới ngoại trừ Huyền Băng Hàn Diễm, Địa tâm hỏa vạn năm và khu vực của cự kiếm thần bí, nay lại có thêm một vùng không gian mới.
Giữa vùng hư vô màu trắng mông lung có một bệ đá bát giác thật lớn, một khối thủy tinh óng ánh màu trắng, một lòng núi trống trải…
Ánh mắt nhìn chăm chú cảnh vật xung quanh, tinh thần cảm ứng thời gian bên trong Huyết Văn giới xong, nét mặt của Thạch Nham cực kỳ quái dị, ánh mắt liên túc lấp lóe, lông mày hơi nhíu lại.
Không gian thứ tư bên trong Huyết Văn giới chỉ giống y đúc hoàn cảnh hắn đang đứng!
Mọi thứ nơi này từ vách núi nham thạch, bệ đá, thủy tinh, thậm chí lực lượng phong ấn trên bệ đá đều được dựng lên bên trong Huyết Văn giới, hắn không có nhìn thấy hoàn cảnh bên trong chiếc nhẫn có gì khác biệt với bên ngoài.
Huyết Văn Giới chỉ, đã chuẩn bị mọi thứ để phong ấn Cửu U Phệ Hồn Diễm!
- Giam cầm nó!
Thạch Nham giơ Huyết Văn giới lên, bề mặt chiếc nhẫn chỉ về hướng Cửu U Phệ Hồn Diễm, đột nhiên khẽ quát lên.
Cửu U Phệ Hồn Diễm chui vào bên trong thân thể Đa Long đột nhiên hét ầm lên:
- Cái gì vậy! Không ngờ, khôn ngờ nó có thể hút ta ra!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào