Đệ thập nhị chương: Nghi Bí
Nguồn: 4vn
Dịch Giả: Anh Tiếu.
Biên tập: asimo
Nghe thấy như vậy, Thần Nam lộ xuất vẻ mặt chấn kinh.
lão yêu quái nói tiếp: “giáo hội tây phương tại nhân gian giới đã không ngừng âm thầm thu thập hài cốt của Quang Minh Thần, cũng không biết vào năm nào nữa, bỗng nhiên tả thủ chưởng của Quang Minh Thần đã được bọn họ phát hiện ra, chỉ là vừa mới đưa về giáo hội, lại bị trộm mất. Nghe nói là bị một tên đại đạo mang đến Đông phương, cuối cùng qua tay mấy người, rơi vào tay của một vị cổ tiên giáng lâm nhân gian, bị lão tế luyện thành một thứ thần vật uy lực tuyệt luân, bất quá thần vật này chỉ xuất hiện thoáng qua như vậy, sau đó đã biến mất vĩnh viễn....”
“Người nói là... ngọc thủ chưởng chính là tả thủ chưởng của Quang Minh Thần năm đó? là bị cổ tiên nhân phong ấn dưới cổ động?”
“Đúng là như vậy.”
“Không ngờ lại có chuyện như vậy, rốt cuộc là đời Quang Minh Thần nào nhỉ? Thật kinh hãi là sau khi thu thập toàn bộ thi hài, lại có thể sống lại, bản lĩnh còn hơn cả quá thái kinh thiên a!” Thần Nam tự nói một mình.
Lão yêu quái mỉm cười, nói:“nếu như ta đoán không sai, chắc chắn đó chính là Quang Minh Thần chân chính, sau này Quang Minh Thần chỉ là danh hiệu được phong của chủ thần.”
“Ta nghĩ... chỉ có kẻ vô thượng tồn tại uy chấn tam giới đó, mới có thần thông nghịch thiên như vậy, bất quá cũng gián tiếp nói rằng năm đó hắn thật vô cùng đáng sợ , đã đối kháng với bọn người Thiên Ma liên thủ!” Thần Nam thở dài nói: “Vào cái năm xa xưa đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, không ngờ lại làm cho đông phương Thiên Ma và tây phương Quang Minh Thần liên hợp lại để đối địch, kẻ đó thật ra như thế nào?”
Hai mắt hắn xạ xuất hai đạo tinh quang, nếu như đó đúng thật là Quang Minh Thần chân chính, thì có thể khẳng định thời gian mà lão đã chết cách đây hơn vạn năm. Thần Nam tâm trung điện chuyển, thiên sứ tựa hồ bị ràng buộc một số quy tắc, trong tình huống bình thường rất khó hiện thân chốn nhân gian, làm sao có thể nói là tây phương giáo hội sau thời gian đó một khoảng đã bắt đầu thu thập hài cốt của lão?vì vậy bọn họ rõ ràng đã bưng bít một số tin tức chi tiết, có lẽ trong cổ tịch mà bọn họ bảo tồn có manh mối về bí mật vạn năm trước chúng thần biến mất!
Nghĩ đến đây, Thần Nam thật sự vô cùng hưng phấn, lúc vô ý hắn tựa hồ đã nắm được một manh mối quan trọng. Có lẽ hắn phải đến tây đại lục một phen, hắn tự trách trong lòng: nên sớm nghĩ ra rằng, đông phương cổ tịch mà không tra kiếm được, sao lại không đến tây phương thử tìm chứ? Tây phương giáo hội từ viễn cổ truyền đến hiện tại, là một chính thống tông giáo chưa từng bị biến đổi, tương đương với một nước đã đứng vững qua hàng vạn năm, tư liệu văn hiến cổ đại mà bọn họ bảo tồn chắc chắn sẽ hoàn chỉnh hơn.....
Thần Nam trong lòng kích động vô cùng, bị khốn nhiễu lạc lối dưới đáy hồ mãi cuối cùng cũng đã thấy lại mặt hồ, bất quá, hắn đã nhớ lại một sự kiện khác, lưỡng sắc kim, hắc quang cầu trong nội thể hắn đã xuất hết ra ngoài, cả ngọc như ý cũng đi luôn. hiện tại uy hiếp đã hết, có cần thiết phải tiếp tục tìm kiếm bí mật của vạn năm trước không ?
Hắn khẩn thiết muốn biết vạn năm trước rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng đã không còn uy hiếp tiềm ẩn, hắn có cần phải mạo hiểm không? kinh thiên đại bí mật của vạn năm trước đối với tu luyện giả mà nói tuyệt đối là một việc cấm kỵ, nếu như thâm nhập vào để bới móc lên, ai dám đảm bảo sẽ không dẫn đến sự xuất hiện của thần bí bố cục giả công lực kinh thiên, ai dám đảm bảo sẽ không xuất hiện nguy hiểm rất lớn.
Thần Nam gật đầu, trong lòng tự giễu cợt: sự kiện này ta không thể do dự được, ta nhất định phải làm cho rõ ràng chân tướng của vạn năm trước, ai, ta cũng chẳng phải là một kẻ biết an phận mà.
lão yêu quái nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Thần Nam liền hỏi:“ngươi đang nghĩ chuyện gì vậy?”
“Ồ, không có gì.” Thấy nét mặt lão yêu quái thoáng chút tiếu ý, Thần Nam kinh hãi trong lòng, cảm giác được lão gia hỏa cao thâm mạc trắc này tựa hồ đã phát giác ra chuyện gì, hắn vội vã chuyển đề tài, nói: “tiền bối, những người đến đêm đó là ai vậy? những người đó tu vi cường tuyệt thật làm vãn bối cảm thấy chấn kinh, thật tại vô pháp tưởng tượng có nhiều vô địch cường giả như vậy. so sánh với bọn họ, mấy ngũ giai tuyệt thế cao thủ giống như tiểu hài tử, bằng vào tu vi vãn bối thì lại càng không thể so sánh, thật làm người ta phải hổ thẹn.”
lão yêu quái gật đầu, nói: “ngũ giai cao thủ chỉ là tuyệt thế cao thủ trong mắt thường nhân, không hề khách khí mà nói, chỉ có tu vi đạt đến ngũ giai cảnh giới, mới tự nhiên chân chính đã bước vào lĩnh vực của tu luyện, tu luyện sẽ cải biến thể chất, thực hiện quá trình tiến hóa tự ngã thăng hoa, dưới ngũ giai chưa được xem là nhập môn, cái mà bọn họ nắm giữ bất quá là cách kĩ xảo chiến đấu, xa vời với bản chất ý nghĩa của tu luyện. Với những người xuất hiện đêm hôm đó, ngươi hiện tại không cần phải biết, nếu như có duyên, ngươi sớm muộn cũng sẽ bước vào lĩnh vực đó, đến lúc đó tự nhiên hiểu rõ.”
Thần Nam biết rằng, lão yêu quái nói không sai, cảnh giới của những cao nhân và hắn thuộc về hai thế giới khác nhau, hắn mỉm cười, nói: “tuyệt thế... tuyệt thế.... ha ha, tuyệt thế trong mắt thường nhân.....”
lão yêu quái thở dài, nói: “ta có một thứ dự cảm, tu luyện giới yên bình nhiều năm nay sắp sửa trỗi dậy một trường phong ba, rất nhiều lão quái vật lần lượt hiện thân không biết vì cái gì. Nhưng đám người trẻ tuổi các người thật làm người ta phải kinh ngạc, so với thế hệ cùng tuổi cách đây hơn trăm năm cao hơn không biết bao nhiêu lần. Hiện tại mỗi một người trong thập đại thanh niên cao thủ của đông đại lục, nếu như vào thời hơn trăm năm trước đây sẽ được liệt vào ba vị trí đầu tiên. Đó gọi là thịnh cực tất suy, suy cực tất thịnh, tương lai không xa, tu luyện giới e là sẽ có một trường đại loạn.”
“Tiền bối quá lo rồi chăng?”
“Ta tịnh không phải là vô duyên vô cớ mà lo lắng, ta có một loại cảm giác, hơn một ngàn năm trước đây tình huống giống như vậy tựa hồ đã lặp lại.”
“ Ồ ” Thần Nam nghe thấy rất hứng thú, hỏi: “tình huống tại ngàn năm trước rốt cuộc như thế nào?”
lão yêu quái nhấp một ngụm trà, kể tiếp: “ngàn năm trước tu luyện giới đã đạt đến một trạng trạng thái cực thịnh mà không ai có thể ngờ tới, không chỉ là những thần công tuyệt học thất truyền, ma pháp kì dị tái xuất thế, hơn nữa còn có rất nhiều kì công bảo điển danh chấn thiên hạ, hiện tại thiên công bảo điển trong tu luyện giới đều là những tuyệt học của thời kì đó.”
Thần Nam ngẩn ngơ, không thể tưởng tượng được, vào thời mọi nhà đều tranh đấu đó, nhất định sẽ có kì nhân xuất hiện, nhưng không ngờ lại nhiều người kiệt xuất như vậy.
Lão yêu quái kể tiếp: “Vào thời đó cao thủ như mây a, nhưng ngay lúc đó tại tu luyện giới đã phát sinh chấn động lớn, nguyên nhân ra sao thì chưa rõ, nghe nói tây phương thiên sử và đông phương tiên nhân đều lần lượt giáng hạ nhân gian, tham gia vào tranh đấu của nhân gian giới, làm người ta không ngờ nhất là có rất nhiều người và thiên sứ bị thương tổn tại trường quyết đấu đó, nghe nói sau này, có một số thiên sứ và tiên nhân vẫn còn lưu lạc, bởi vì bọn họ đã suy kiệt hết sức mạnh, một số kì tài của nhân gian giới đều đã chuyển thế thành thần tiên, hoặc là chuyển thế thành thiên sứ bậc cao.....”
“Điều này....” Thần Nam hơi ngập ngừng, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
lão yêu quái nhìn hắn, nói:“ta không tình nghi bọn họ là chuyển thế thần tiên, chuyển thế thiên sứ, chỉ là nhận thấy có ám lưu chuyển động, tựa hồ sẽ có hỗn loạn lớn xảy ra .”
Thần Nam gật gật đầu, bất quá trong lòng hắn thì lại đang nghĩ đến Đạm Thai Tuyền, ngàn năm trước Đạm Thai tiên tử đã từng hạ phàm, hiện tại ở Đạm Thai thành vẫn còn tượng của nàng ta, có thể thấy nguyên nhân nàng ta hạ phàm và chấn động lớn đó có liên quan, cụ thể là người nào, chuyện gì đáng để cho nàng ta phải hạ phàm?
Sau khi li khai mật thất, Thần Nam không ngừng suy nghĩ về vấn đề đó, từ sau khi từ thần mộ sống lại cho đến giờ, trong lòng hắn thấy lo lắng , tiếc nuối... cũng có một chút ác khí, đó chính là bởi những gì Đạm Thai Tuyền năm đó đã làm đối với hắn.
Sau khi minh bạch chân tướng, hắn không thể nào quên được, bất quá muốn hỏi cho ra lẽ cũng rất khó a!, nếu nói muốn chỉ mũi đao hướng vào Đạm Thai Tuyền, chính là đại chiến với Mộng Khả Nhi, truyền nhân hậu bối của nàng ta, ai thắng ai thua, cũng rất khó nói.
Bị lão yêu quái gợi nhớ đến sự tình về Đạm Thai Tuyền, Thần Nam thấy chạnh lòng, muốn tìm Đạm Thai Tuyền kiếm chuyện thật là quá khó. Đạm Thai Tuyền đã phá toái hư không, tiến nhập tiên thần giới gần vạn năm rồi, tu vi hiện giờ đã đạt đến cảnh giới như thế nào thì chỉ có trời mới biết!
vạn năm trước tuyệt đại đa số thần ma tiên linh đều đã biến mất, sau trường đại kiếp đó lập tức phi thăng lên làm người của thần tiên giới, hiện tại e là đã trở thành tiên chủ của một phương. Đạm Thai Tuyền năm đó thông minh bẩm sinh, bằng vào tiềm chất của nàng ta mà nói, trải qua một vạn năm, tại thần tiên giới, như quả không thể trở thành chí tôn một phương, đó tuyệt đối là chuyện không có khả năng!
Hồi tưởng lại Đạm Thai Tuyền phong hoa tuyệt đại của vạn năm trước, Thần Nam thở dài trong lòng, hắn không thể hiểu nổi nàng thiên chi kiêu nữ tựa như tuệ tinh phá trường không, chiếu sáng cả vùng Tiên Ảo đại lục đó, vì cớ gì lại xuất thủ đối với hắn?
“Đạm Thai a Đạm Thai, ngươi cuối cùng là vì cái gì chứ?”
Nghĩ đến Đạm Thai Tuyền đã thành chí tôn một phương tại thần tiên giới, Thần Nam không khỏi chán nản, hiện tại hắn và hậu bối truyền nhân của nàng ta là Mộng Khả Nhi tranh đấu, làm thế nào mà vượt qua được nàng ta ? Trông chờ như sâu biến thành bướm ư? Như cá chép một cú nhảy biến thành rồng ư? Mọi thứ đều không hiện thực, công lực không thể chỉ một sớm một chiều mà có thể tu luyện thành công.
So với Đạm Thai Tuyền, hắn giống như một con ốc sên nhỏ xíu, đang bò từng bước từng bước một lên bậc thang của thần tiên giới.
“Làm thế nào có thể rút ngắn được cự li với nàng ta? muốn đối phó với Đạm Thai Tuyền chắc chắn phải tu luyện phi thường chi pháp a!”
Trong lúc Thần Nam đang hồ tư loạn tưởng, trong phòng hắn đột nhiên quang hoa lóe lên, hai quang cầu nhỏ bằng nắm tay một kim, một hắc xuất hiện trước mặt hắn, Thần Nam trông thấy đại kinh, hai quang cầu này trước đó li khai hắn đã quay trở lại, bất quá lúc này trông thấy hai quang cầu tựa hồ đã ám đạm đi rất nhiều
“Mẹ kiếp các người…. sao không biến luôn đi, còn quay lại đây làm cái quái gì?”Thần Nam một mặt chửi bới, một mặt thôi phát xuất ra từng đạo kiếm khí, hướng về lưỡng sắc quang cầu kích xạ, mặc dù biết rằng chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng hắn vẫn muốn ngăn cản lại một phen.
ngoài ý liệu của hắn, lưỡng sắc quang cầu không ngờ dừng lại cách hắn khoảng một mét, không tiến lên phía trước nữa, đương nhiên kiếm khí đối với bọn chúng mà nói tịnh không hề có chút tác dụng nào.
Thần Nam lấy làm lạ, dò hỏi:“các ngươi rốt cuộc là thứ quái gì vậy? Không được qua đây!”
Lưỡng sắc quang cầu giống như hiểu rõ lời hắn nói, đột nhiên rung lên, phát ra những tiếng hu hu, hệt như những đứa trẻ chịu phải ủy khuất đang khóc nấc lên.
Hai tiểu gia hỏa tựa hồ đã khai tâm trí, có vẻ rất sợ hắn, hơn nữa tựa hồ rất ủy khuất, Thần Nam thật tình không hiểu, không biết rốt cuộc là chuyện gì nữa.
“y y nha nha……”
“hu hu……”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vodichbatkhabai
Chương 13: Lục đạo truyền nhân
Nguồn: 4vn
Dịch: huynhduongcongtu
Hai quang cầu chầm chậm trôi đến gần mặt Thần Nam, liên tục cọ vào má hắn như hai đứa trẻ ranh mãnh. Quả thật kì lạ, hắn không hề thấy sợ hãi mà cảm giác được tình cảm phức tạp trang làn ánh sáng mờ mờ của quang cầu. Tựa hồ là tình thân máu mủ, hai quang cầu như thể là thân nhân của hắn.
Nghĩ đến đây hắn rụng rời chân tay, như thế quá ư kì dị, hai quang cầu do rất nhiều thần ma chi lực ngưng tụ thành, sao có thể là thân nhân của hắn? Chưa biết chừng sẽ phản lại hắn.
Nhưng trong lòng hắn đích xác có cảm giác thân tình từ xa xưa, không nén được đưa tay ra cầm lấy hai quang cầu vào lòng tay. Hai quang cầu khe khẽ lay động, tựa hồ đang hoan hô, nhảy múa, hình như vô cùng cao hứng.
Đột nhiên trong gian phòng lóe lên hào quang, ngọc như ý bay lên không, hào quang nhu hòa khiến căn phòng ngập trong khí tức hiền hòa. Hai quang cầu trong tay hắn rung động kịch liệt, quay sang líu lo mấy tiếng như hài đồng, tựa hồ cáo biệt, lại như báo cho hắn biết tin tức gì đó rồi nhanh chóng nhập vào thân thể hắn.
Ngọc như ý không truy kích, lần này nó phát ra ánh sáng rực rỡ vây quanh Thần Nam chuyển động mấy vòng rồi lại lóe sáng, xuất hiện trên cổ hắn.
Đúng lúc đó, Thần Nam chợt thấy trước ngực nóng dần lên, tựa hồ có vật đang chui vào ngực hắn, cúi đầu nhìn liền cả kinh. Ngọc như ý tựa hồ đã dung hóa, thấm vào thể nội hắn, ngay cả sợi tơ để đeo cũng dần tan mất…
Hắn vội đưa tay dứt ra nhưng thật buồn cười, viên ngọc quái dị lai lịch bất minh lại mang những loại thần thông đáng sợ này mà chui vào thân thể, không hiểu ngày sau còn xảy ra quái sự gì.
Bất quá hắn hiểu có lo lắng cũng bằng thừa, ngọc như ý không gây ảnh hưởng gì đến hắn.
“Ồ ồ,…tỷ tỷ à, tiểu đệ từng nghe qua giọng nói của tỷ tỷ, đối với phàm phu tục tử này, giọng nói của tỷ tỷ đúng là tiên âm. Tiểu đệ nghĩ nữ tử có giọng nói tuyệt diệu như thế chắc chắn là người mĩ lệ nhất gầm trời này. Tỷ tỷ sao lại muốn chui vào thân thể phàm phu tục tử như đệ, có khác nào khinh nhờn tỷ tỷ. Vậy nên xin tỷ tỷ hay chui ra…”
Thần Nam mặc kệ ngọc như ý nghe có hiểu gì không nhưng hắn vẫn cất lên mấy tiếng hồ ngôn loạn ngữ ngăn chặn, hắn thật sự hi vọng ngọc như ý đừng chui vào thân thể. Trong đan điền đã có hai quang cầu thần bí nan trắc, nếu từ ngực lại có thêm ngọc như ý, có phải thân thể hắn thành khách sạn rồi không, ai cũng muốn vào trú ngụ, đúng là quá đáng sợ.
“Ôi ôi, tiểu đệ từng nghe nói về truyền thuyết cực hạn của tu di nạp giới tử, nếu tỷ đạt đến mức mạnh nhất thiên địa có thể mở một thiên địa mới. Đệ biết tỷ là thần nữ mạnh nhất trong truyền thuyết, tuy bị khốn trong thế giới của mình nhưng dẫu vậy, tỷ cũng không nên hành động thế này. Nữ chí tôn của trời đất như tỷ sao lại tự nhiên tiến vào thân thể một kẻ phàm trần như đệ, tỷ là nữ chí tôn, chắc không gây chuyện làm nhục đến thân phận của mình chứ.”
Vượt ngoài ý liệu của Thần Nam là ngọc như ý không chui vào thân thể hắn mạnh mẽ như lúc trước.
Ta xỉu mất thôi!
Thần Nam kinh hãi há hốc mồm, thầm nhủ: “Không phải chứ, ta còn cho rằng mình nói nhăng, đây…đây…”
Ngực hắn lại nóng lên.
“Ôi ôi, tỷ tỷ này, tỷ là tiên tử xinh đẹp nhất cõi đời, là nữ chí tôn thiên địa, nếu chui vào thân thể đệ rồi sau đó mới chui ra không phải trở thành con gái đệ sao, đệ thì không sao nhưng tỷ…ôi chao…”
Một luồng điện xộc vào ngực hắn, khiến hắn nhảy dựng lên, suýt nữa đụng vỡ nóc phòng.
Cùng lúc, đại công chúa Sở Nguyệt và tiên tử Mộng Khả Nhi của Đạm Thai thánh địa đang mật nghị.
“Không ngờ lần này hoàng cung có thần vật xuất thổ lại châm ngòi cho phong ba như vậy, không ít vô địch cường giả ẩn tu thi nhau xuất thế, lục đại tà đạo thánh địa cũng rục rịch, mấy truyền nhân của họ đã ra mặt rồi.” Mộng Khả Nhi khẽ nhíu mày ngài, truyền nhân tà đạo thánh địa lần lượt xuất thế không phải tin tức tốt lành gì với nàng. Thân là truyền nhân kiệt xuất nhât của Đạm Thai thánh địa, tất phải đứng mũi chịu sào, sau này khó tránh khỏi phải tiến hành sinh tử chi chiến với truyền nhân các tà đạo thánh địa.
Dung nhan tuyệt mĩ của Sở Nguyệt không mảy may dao động, bất quá nàng ta cũng hiểu mối lo của sư tỷ, tuy biết Mộng Khả Nhi là linh tú trong trời đất, nhất thân tu vi khó gặp địch thủ trong lớp trẻ nhưng nghe nói truyền nhân lục đạo cũng đều là nhân kiệt, ai cũng đủ tư cách đứng trong hàng ngũ thập đại thanh niên cao thủ của Đông đại lục. Chỉ cần họ xuất thế, danh hiệu Thập Đại đương thời sẽ được viết lại.
“Sư tỷ không cần quá lo lắng cách đây không lâu Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương đã bị Thần Nam đánh trọng thương, chắc lòng tin của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, lần tới mà gặp lại, sư tỷ có thể thuận lợi giết hắn. Hơn nữa truyền nhân Tuyệt Tình đạo mới xuất thế chắc không sánh được với Hạng Thiên, xưa nay môn phái này là yếu nhất trong lục đạo, truyền nhân của họ không thể là đối thủ của sư tỷ.”
Mộng Khả Nhi lắc đầu, dung nhan như ngọc lộ ra nét ưu tư, đôi con ngươi linh động lóe lên dị quang, thở dài: “Muội không hiểu Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, hắn vô cùng đáng sợ, theo tính cách điên cuồng của hắn, càng lúc sẽ càng mạnh. Còn về truyền Tuyệt Tình đạo mới xuất thế càng khiến ta lo lắng. Tuyệt Tình đạo chủ trương diệt tuyệt thất tình lục dục, đạt đến cảnh giới đáo thiên ma tuyệt tình diệt tính. Nết truyền nhân phái này thật sự luyện thành Tuyệt Tình chú tà dị đến mức hoàn hảo, hắn sẽ là kẻ đáng sợ nhất trong lục đạo.”
Sở Nguyệt tỏ ra không hiểu: “Mấy trăm năm nay chưa từng thấy Tuyệt Tình đạo xuất hiện cao thủ kiệt xuất nào? Muội còn nhớ mấy đời phái chủ đều không thể đạt được tuyệt tình tuyệt tính, hơn nữa đều vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, ít người sống qua bốn mươi tuổi, môn hạ không có người truyền dạy, đành tự mình mày mò. Cứ vậy mà đạo này dần suy yếu, vị trí trong lục đạo thấp dần, sớm muộn cũng bị tiêu diệt. Phái này yếu như vậy, sao sư tỷ còn tỏ ra lo âu?”
“Đó chỉ là biểu hiện bên ngoài đạo này kém hơn năm đạo kia, nhưng muội đừng quên mấy trăm năm trước một mình Tuyệt Tình Đại Ma Vương quét sạch lục đạo, đơn thân độc lực mà suýt nữa dánh bại toàn bộ chính đạo thánh địa. Nếu không phải có một vị kì nhân hoành không xuất thế, e rằng lão đã vỗ ngực xưng đế trong lục đạo. Lão mà thành công hợp nhất cao thủ lục đạo làm một thì quả là tai nạn khó lòng tưởng tượng với chính đạo. Kì công Tuyệt Tình chú là một trong những công pháp thần kì nhất thiên hạ, nếu luyện thành không phải không có khả năng được coi là nhân gian vô địch.”
Mộng Khả Nhi nhấc chén trà, nhấp một ngụm, nói tiếp: “Thử nghĩ xem, mấy trăm năm nay, Tuyệt Tình đạo không có ai tu vi tuyệt đỉn nhưng Tuyệt Tình chú không bị gạt khỏi Thiên Công bảo điển, đủ thấy tu luyện nhân sĩ đời trước coi trọng môn công pháp này thế nào. Mấy đời nay, truyền nhân Tuyệt Tình đạo luôn là người xuất thế sau cùng, nguyên nhân chỉ vì tà công chưa thành. Nhưng lần này lại khác truyền nhân Tuyệt Tình đạo xuất thế sớm, ta đoán rằng hắn đã luyện thành Tuyệt Tình thân.”
Sở Nguyệt biến sắc, nàng ta đương nhiên đã nghe qua chuyện Tuyệt Tình Đại Ma Vương xưng đế lục đạo hồi máy trăm năm trước, ông ta là cường giả đượm màu sắc truyền kỳ. Kì thật, tranh đấu giữa chính đạo thánh địa và tà đạo thánh địa không liên quan đến nàng ta nhưng gần đây có nghe rằng vài tà đạo thánh địa ngầm đi lại với hoàng thất mấy nước khiến lòng bất an. Nàng hi vọng sư môn và các chính đạo thánh địa chiếm được thượng phong.
“Sư tỷ cho rằng truyền nhân Tuyệt Tình đạo tà công đại thành sao? Không có sư phụ chỉ điểm, chỉ tự mình mày mò mà có thành tựu này đúng là không đơn giản! À, sư tỷ không cần quá lo lắng, nếu thấy khó khăn, muội có thể nghĩ cách giúp đỡ.” Hai mắt Sở Nguyệt lóe hàn quang: “Nhân lúc sóng gió vì chuyện hoàng cung có thần vật xuất thổ chưa lắng, muội sẽ mời các cao nhân chưa rời đi ngầm trừ khử các truyền nhân tà đạo, chắc chắn thần bất tri quỷ bất giác!”
Mộng Khả Nhi lắc đầu: “Muội không cần gây chuyện, lẽ nào đơn giản như vậy, trên đời không có chuyện gì không bại lộ, kể cả tiện tuyệt thế cao thủ xuất thủ cũng khó lòng ngăn được thanh niên cường giả hàng đầu muốn bỏ chạy, có đạo nào trong lục đại tà đạo không có tuyệt học đào mệnh? Lục đại tà đạo thánh địa và chính đạo thánh địa đã có ước định, chưa đến lúc nổ ra thánh chiến đại quy mô thì chỉ do môn hạ đệ tử giác so kè, các cao thủ tiền bối không được nhúng tay. Nếu làm như lời muội nói mà sự tình lộ ra, tà đạo lục thánh địa sẽ mượn đó mà điên cuồng báo thù, tai nạn sẽ vô cùng đáng sợ. Bao nhiêu năm nay họ tu dưỡng, lục đại tà đạo chắc chắn có không ít lão quái vật, nếu châm ngòi cho các vô địch cường giả đấu nhau, chắc sẽ lan khắp tu luyện giới.”
Sở Nguyệt đương nhiên biết quan hệ lợi hại, bất quá sinh ra trong nhà đế vương, mỗi câu nàng ta nói đều liên quan đến quyền mưu sách lược. Nàng nói vậy chỉ muốn cho Mộng Khả Nhi biết mình thật lòng muốn giúp sư môn.
“Sư tỷ không cần lo, đại sư của Thiếu Lâm Tự đã vây Hỗn Thiên Đại Ma Vương ngày trước chắc truyền nhân kiệt xuất của phái này đã rời chùa, có khi cách Sở đô không xa. Còn nữa, các tiền bối kì nhân của Tử Tiêu cung đã đến trên tầng không Sở đô, truyền nhân của họ chắc đã xuất thế.”
Mộng Khả Nhi cười mỉm: “Đúng, họ đã xuất thế. Bất quá ta nhận được tin rất xấu, truyền nhân Tình Dục đạo cũng xuất thế rồi.”
Sở Nguyệt nghe xong liền cảm thấy cổ quái.
Mấy trăm năm nay, sự tồn tại của Tình Dục đạo chính là đại sỉ nhục với Đạm Thai thánh địa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhduongcongtu
Chương 14: Tình Dục đạo
Nguồn: 4vn
Dịch: huynhduongcongtu
Nói đến Tình Dục đạo, nhân sĩ tu luyện giới nghĩ ngay đến dâm loạn. Theo tên của đạo này đủ lột tả giáo nghĩa đến mức tận cùng, Tình Dục đạo coi hoang dâm làm đầu, từng tung hoành cõi đời, trong quá khứ xa xưa từng là đại họa của tu luyện giới, cơ hồ bị mọi môn phái chính tà truy sát.
Trước đây, những môn phái có con gái đẹp đều phòng bị Tình Dục đạo như phòng giặc cướp, một khi bị bọn họ nhìn trúng, đa phần người con gái đó coi như bị hủy hoại, họ mà không đắc thủ quyết không dừng tay.
Sau cùng Tình Dục đạo khiến cho mọi người trong tu luyện giới coi là cừu địch chung, qua một phen bị truy sát, cả phái cơ hồ bị diệt sạch nhưng vẫn lê lết sống sót. Nhưng họ không dám tự tung tự tác, chịu lép đi nhiều.
Tình Dục đạo duy tàn quyết tâm chấn chỉnh, sau mấy chục năm bị tu luyện giới vây ráp, đạo này xuất hiện một bậc kì tài, luyện Tình dục cực tình khúc đến cảnh giới cực cao, không chỉ luyện dâm thuật bị người đời thống hận đến mức khó lòng phòng ngừa mà võ học tu vi cũng đạt đến hóa cảnh, tung hoành thiên hạ gần như không có địch thủ.
Tình Dục đạo đời đó không giống những đời trước gây họa loạn thiên hạ khiến người ta vây đánh. Đương nhiên truyền nhân có tu vi tuyệt đỉnh đó không chịu an phận mà hướng ánh mắt sáng truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai thánh địa.
Trải qua ba năm giao chiến, vị kì tài của Tình Dục đạo đó cũng gây ra chuyện chấn động của tu luyện giới: thu được truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Thai thánh địa vào hậu cung.
Chuyện tiên tử của Đạm Thai thánh địa bị truyền nhân Tình Dục đạo dâm loạn vô song thu vào hậu cung, hệt như một trận cuồng phong quét qua tu luyện giới, khiến ái nấy trợn mắt há mồm, không dá tin vào sự thật.
Sự thật vị tiên tử Đạm Thai thánh địa đời đó tu vi võ học đứng trong ba vị trí dẫn đầu lớp trẻ, dung mạo diễm tuyệt thiên hạ khiến vô số thanh niên say mê đến điên cuồng, không ai ngờ lại bị người của Tình Dục đạo hái được cành hoa.
Chuyện đó trở thành nỗi sỉ nhục với Đạm Thai thánh địa nổi danh thánh khiết xưa nay. Đạm Thai thánh địa cơ hồ dốc hết mọi hộ pháp cao thủ vây đánh vị kì tài Tình Dục đạo. Tuy nhiên công lực của truyền nhân Tình Dục đạo quá cao cường, bản thân lại tư chất cao tuyệt, ở tuổi trung niên mới xuất đạo, tức là đã tuy luyện mấy chục năm nên khó có đối thủ.
Tuy nhiên ông ta mấy phen tương ngộ các hộ pháp Đạm Thai thánh địa, lần này cũng dễ dàng thoát đi, sau cùng còn bắt cả truyền nhân kiệt xuất nhất của thánh địa cùng tiến cùng lùi, khác nào tặng cho thánh địa một bạt tai nên thân.
Vào phút chót, ông ta bị mấy cao thủ kiệt xuất của các thánh địa vây ráp, thân thụ trọng thương mà vẫn mang được vị tiên tử đi.
Mối sỉ nhục này khiến lửa giận toàn phái Đạm Thai thánh địa bốc lên chín tầng trời, nhưng kì tài của Tình Dục đạo bắt đi truyền nhân kiệt xuất nhất thánh địa không hề xuất hiện khiến họ đành bó tay.
Mãi năm năm sau, truyền nhân Đạm Thai phái với xuất hiện trong tu luyện giới khiến bát phương nổi sóng. Lúc bà ta quay về Đạm Thai thánh địa đã sinh ra một người con gái khiến chưởng môn thánh địa giận đến phun ra mấy ngụm máu, suýt nữa một chưởng lấy đi tính mạng vị truyền nhân.
Đệ tử trong phái năn nỉ nhiều phen, vị tiên tử mới giữ được tính mạng. Ngoài ra, chưởng giáo Đạm Thai thánh địa tuyên bố vị tiên tử đó không được coi là truyền nhân kiệt xuất nhất nữa, không lâu sau lại sai một đệ tử khác đến thánh sơn, thay mặt Đạm Thai phái hành tẩu tu luyện giới.
Vị đệ tử bị giam cầm tại hậu sơn hết sức khổ tâm, tất cả đều đổ xuống đầu khiến bà ta sa vào cảnh này, quả thật lòng lạnh như tiền.
Nhưng vị kì tài của Tình Dục đạo kia lại tự mua dây buộc mình, tựa hồ không giống với đặc tính dâm loạn nổi danh cõi đời mà thật lòng yêu thương vị truyền nhân kiệt xuất nhất Đạm Thai thánh địa. Chính vì nảy sinh cảm tình thật sự nên mới để cho bà ta đi.
Vị kì tài biết được cảnh ngộ của người trong lòng khi về Đạm Thai phái, qua mấy phen điều tra cũng tìm ra nơi bà ta bị giam, cứu lấy người yêu thương đưa về Tình Dục đạo.
Chuyện sau đó khiến người ngoài cảm thấy hoang đường còn Đạm Thai thánh địa coi là sỉ nhục. Truyền nhân Tình Dục đạo và nữ đệ tử đó lại kết thành phu thê chân tâm tương ái.
Bất quá nữ đệ tử đó không làm chuyện có lỗi với môn phái, không dạy tuyệt học của mình cho hậu nhân.Từ đó Tình Dục đạo thay đổi rõ rệt, được nữ đệ tử của Đạm Thai phái ước thúc, phái này không còn dâm loạn bất kham.
Đương nhiên trong phái có rất nhiều đệ tử không phục, bị vị kì tài nọ trấn áp thẳng tay, nhưng môn nhân không an phận cơ hồ bị quét sạch. Sau cùng, phái này hoàn toàn truyền lại theo quan hệ máu mủ, môn hạ đệ tử đời sau đều là hậu nhân phái chủ.
Từ đó đôi phu thê lập ra quy củ đặc thù cho hậu nhân, nam nhân coi việc lấy được nữ đệ tử Đạm Thai thánh địa là vinh dự, nữ nhân không được thái quá dâm loạn.
Vì thế Tình Dục đạo và Đạm Thai phái kết thành mối oán cừu không giải được. Với Đạm Thai thánh địa, Tình Dục đạo tồn tại là sự sỉ nhục, còn môn nhân Tình Dục đạo cho rằng Đạm Thai thánh địa đã từ bỏ lã tổ tông của họ (tức vị truyền nhân của Đạm Thai thánh địa đã kết phu thê với vị kì tài Tình Dục đạo), bọn họ là hậu nhân nên phải trút hận cho lão tổ tông, một mực chĩa mũi dùi vào đệ tử Đạm Thai thánh địa mà “gây sự.’
Sở Nguyệt hiểu đươc nhân quả giữa hai phái, nghe được tin tức Mộng Khả Nhi báo liền lộ vẻ cổ quái.
“Sư tỷ…lần này…’
Thấy đại công chúa phong hoa tuyệt đại tỏ ra cổ quái, Mộng Khả Nhi cười bình tĩnh: “Việc này đã qua mấy trăm năm, muội bất tất ngượng đến mức không nói thành lời, ta không phải là mấy vị trưởng lão trong phái nên không để ý. Bất quá Tình Dục đạo đúng là phiền hà, không giống năm đạo kia, lúc nào cũng chĩa mùi dùi vào Đạm Thai thánh địa chúng ta.”
“Sư tỷ…phải cẩn thận, muội nghe các trưởng lão trong phái giảng giải, trong phái chúng ta tựa hồ còn có người…nếm mùi của phái đó.” Nói đến đây, trưởng công chúa tâm cơ thầm trâm lộ vẻ lúng túng hiếm thấy.
Mộng Khả Nhi cơ hồ cũng không thoải mái: “Ta biết, muội yên tâm, bọn họ không làm gì được ta đâu.”
“Bọn họ? Không phải là một người ư?” Đại công chúa kinh hãi.
“Đúng, tình huống lần này khá đặc thù, Tình Dục đạo đời này có hai vị đệ tử kiệt xuất nhất, lại là huynh muội ruột rà, đều đến Sở đô rồi.”
Sở Nguyệt cả kinh: “À, sao lại thế? Tình hình cơ hồ…”
Sở Nguyệt biết, Tình Dục đạo thanh danh không tốt bởi truyền nhân của họ chuyên đi “cướp” tuyệt thế mĩ nữ, từng là tình địch của không ít môn nhân trong tà đạo lục đạo thánh. Môn nhân Tình Dục đạo lại tìm những nữ đệ tử xuất sắc nhất của các tà đạo thánh địa khác và chính đạo thánh địa mà hạ thủ khiến các môn nhân lục đạo hết sức thống hận.
Bất quá tình huống hiện giờ đặc thù, một đệ tử kiệt xuất nhất của phái này lại là nữ tử, nàng ta thật sự xứng đáng khuynh thành khuynh quốc, xinh đẹp nức tiếng thiên hạ, là tuyệt thế vưu vật điên đảo chúng sinh, nhan sắc có phần hơn vị tiên tử rời khỏi Đạm Thai thánh địa năm xưa.
Chính vì truyền nhân kiệt cuất nhất của Tình Dục đạo là nữ tử, lại lợi dụng vẻ đẹp nức tiếng thiên hạ của mình cùng thủ đoạn “đặc biệt” đoàn kết truyền nhân tà đạo lục thánh địa. Đó quả là việc hay ho gì đối với chính đạo thánh địa.
Mộng Khả Nhi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ nhìn hoa tuyết bay bay bên ngoài, lẩm nhẩm: “Thật sự có chút phiền hà, đôi huynh muội này cực kì xuất sắc. Hơn nữa ta còn được tin rằng vị muội muội Tình Dục đạo kia muốn tụ tập mọi truyền nhân tà đạo thánh địa bên mình.”
Lúc Mộng Khả Nhi và Sở Nguyệt đến bên ngoài phòng Thần Nam, hắn đang thao thao:
“Tiểu đệ biết thiên thượng địa hạ thì tỷ tỷ độc tôn, mạnh hơn Đạm Thai Tuyền nhiều lần. Đệ biết tam giới lục đạo phải ngưỡng vọng tỷ, so với tiểu nương bì Mộng Khả Nhi mắt cao quá trán kia còn xinh đẹp gấp mười, hơn tiểu nha đầu lừa đảo tâm cơ thâm trầm Sở Nguyệt không biết bao nhiêu lần…”
Cửa bị xô ra, Mộng Khả Nhi và Sở Nguyệt mặt mũi lạnh tanh bước vào, hai người vào nhà rồi tự ngồi xuống.
Với tu vi của Thần Nam, đương nhiên cảm nhận được họ đến, hắn thực sự muốn mắng hai con người kiêu ngạo này. Sau cùng ngọc như ý đã chui vào da hắn, tạo thành một vệt mờ mờ trước ngực, loáng thoáng thấy được hình dáng của ngọc như ý. Hắn thật sự bó tay.
“Thần Nam, xem ra người nhàn rỗi quá nhỉ, một mình tự trêu đùa vui thật!” Sở Nguyệt thân là công chúa một nước, ai nhìn thấy cũng phải kính lễ, chưa từng gặp phải tình cảnh hôm nay, bị một kẻ nàng thống hận hết mình nói xấu “sau lưng.”
“Ồ, may quá, may quá.” Thần Nam không hề đỏ mặt, tim không đập nhanh, làm ra vẻ rất nghiêm túc.
Mộng Khả Nhi lạnh lùng liếc hắn: “Không người ngươi lại thoải mái như vậy, ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng mình không?”
Thần Nam ra vẻ không thèm quan tâm: “Có hai ba con mèo con, chó nhép, làm sao phải lo lắng?”
Đại công chúa phong hoa tuyệt đại bật cười, bên ngoài hoa tuyế bay bay nhưng trong phong được dung nhan khuynh thành khuynh quốc của nàng chiếu rọi liền sáng rực như ngày xuân hoa nở, khắp phòng hây hẩy gió xuân.
Sở Nguyệt mỉm cười: “Ha ha, Thần Nam ngươi thật sự sảng khoái! Đánh tàn phế phụ thân của truyền nhân Phá Diệt đạo, cướp luôn thần kích của Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, kết oán cừu với hai trong số Thập Đại mà còn cười được sao? Tà đạo lục thánh địa xưa nay đồng khí liên chi, cùng chung vinh nhục, ngươi làm mất mặt hai đạo, thử nghĩ xem người của bốn đạo kia có thể bỏ qua không, truyền nhân lục đạo hợp lại liệu ngươi có chống nổi không? Sáu tuyệt đỉnh thanh niên cường giả trong nhóm Thập Đại cùng truy sát, ngươi sống nổi sao?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhduongcongtu
Chương 15: Liên hợp
Nguồn: 4vn
Dịch: huynhduongcongtu
“Hừ, có gì đáng sợ! Đừng cho rằng tại hạ không biết tí gì về chính đạo thánh địa của các vị cùng tà đạo thánh địa. Bề ngoài lục đạo có vẻ đoàn kết nhưng nội bộ tranh đấu không ngừng, tại hạ biết mình chưa đạt đến mức khiến lục đạo liên thủ đối phó đâu nhỉ? Tại hạ chỉ đắc tội với hai người, thằng nhãi của Phá Diệt đạo còn chưa xuất sư, hiện tại căn bản không phải lo đến. Còn tên của Hỗn Thiên đạo mắt để lên đầu, ngông cuồng cực độ, tuyệt không chịu mất mặt liên thủ với người khác dối phó tại hạ. Hắn vừa xuất đạo đã bị tại hạ cướp mất trấn phái chi bảo, nếu muốn vãn hồi mặt mũi ắt phải đơn độc quyết đấu đòi lại phương thiên họa kích, bằng không ngày sau hắn đừng mong ngẩng đầu trong lục đạo.”
Mộng Khả Nhi cười nhạt, dung nhan tuyệt mỹ như đóa tuyết liên trên đỉnh núi cao bừng nở, trong phòng lập tức tràn đầy khí tức thánh khiết, tường hòa.
“Thần Nam ngươi hiểu biết quá ít về tà đạo lục thánh địa, quan hệ giữa bọn họ phức tạp vô cùng. Ngươi đánh bại Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, cướp thần kích của hắn coi như khiến hắn mất mặt, năm đạo còn lại có chịu trơ mắt đợi Hạng Thiên xuất thủ chăng? Ngươi sai rồi lại sai, từ xưa đến nay lục đại tà đạo luôn cùng nhau đối kháng chính đạo thánh đồng thời cũng tiến hành minh tranh ám đấu lẫn nhau, ai cũng muốn thành bá chủ lục đạo. Các truyền nhân kiệt xuất nhất của lục đạo cũng có tranh đấu, đều muốn chèn ép năm đạo kia để chứng minh thực lực của mình mạnh nhất, trở thành lục đạo đệ nhất thanh niên cao thủ. Ngươi đánh bại, sỉ nhục Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, vậy theo ngươi, truyền nhân các đạo khác sẽ hành động thế nào?”
“¥#—¥#%¥…%¥…” Thần Nam ngầm rủa, theo Mộng Khả Nhi nói hiện tại hắn đã trở thành cái đích của truyền nhân ngũ đạo còn lại hướng vào, thoạt nhìn có vẻ lục đạo đồng khí liên chi, thật ra họ đều muốn chứng minh bản thân mạnh hơn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương.
“Hừ, tại hạ biết có vài truyền nhân lục đạo đã đến Sở đô, chắc tiên tử cũng thấy áp lực tăng cao? Hai người không muốn kết minh với tại hạ hà tất đến tận đây phân tích quan hệ lợi hại? Muốn liên hợp xuất thủ cứ nói thẳng ra, cần gì phải vòng vong như vậy!”
Đối diện với hai tuyệt sắc mĩ nữ, Thần Nam tuyệt không thấy hạnh phúc chút nào, hai người này ai cũng thiện nghệ bày mưu tính kế, nhất định hiện giờ họ cảm thấy lực lượng của thánh địa chính đạo bạc nhược, muốn kéo hắn gia nhập.
Mộng Khả Nhi mỉm cười: “Giữa chúng ta trước đây xảy ra nhiều chuyện không vui, chúng ta lại từng có lời thỏa thuận tạm thời không tính toán, cùng đối phó với người của tà đạo thánh địa, không biết Thần huynh có ý kiến gì chăng?”
Thần Nam đứng dậy: “Đương nhiên, bất quá tại hạ thấy trước đây chúng ta không có chỗ nào không vui cả. Kỳ thật tại hạ nhớ mãi những phút giây tươi đẹp đó.”
Dẫu cho Mộng Khả Nhi hàm dưỡng hơn người, nghe hắn nói vậy cũng phải biến sắc, mấy đốt ngón tay bị nắm chặt lại nổi gân xanh. Sở Nguyệt không hiểu vì sao sư tỷ lại thất thái như vậy.
Đạm Thai thánh địa coi trọng tu tâm, tu vi đến bậc Mộng Khả Nhi ắt ngoại giới khó lòng quấy nhiều không linh chi tâm, nhưng Sở Nguyệt làm sao biết được chuyện xảy ra giữa sư tỷ và Thần Nam? E rằng có là sư phụ của nàng ta mà trải qua những chuyện đó, lại nghe Thần Nam nhắc lại, cùng phải phát cuồng.
Mộng Khả Nhi hận đến cực độ nhưng phải cố nhịn, dần bình tĩnh lại. Nàng cảm giác Thần Nam vô cùng đáng ghét, rõ ràng hắn có ý kích nộ để phá hỏng tâm cảnh, quấy nhiễu tu hành của nàng.
Thấy Mộng Khả Nhi thoáng cái đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt càng lúc càng trong sáng, Thần Nam thầm than: “Không nên bức quá, cứ thế này mình lại trở thành hòn đá mài đưa ả đến cảnh giới cao hơn, không những không phá hoại tu hành mà lại thành toàn cho ả. Ồ, không ngờ ả lợi hại như vậy.”
Mộng Khả Nhi bình tĩnh lại, liền đó phân tích cho Thần Nam hiểu về truyền nhân các thánh địa đã đến Sở đô, bảo hắn không nên xung đột với họ mà đợi truyền nhân của Thiếu Lâm Tự và Tử Tiêu cung lộ diện hẵng hành động cũng không muộn.
Thần Nam đương nhiên biết Mộng Khả Nhi chả lo lắng gì cho hắn, e rằng đến lúc thật sự hành động, hắn trở thành thuốc pháo cho chính đạo thánh địa. Hiện giờ cục thế chưa rõ ràng, hắn vẫn còn thời gian ngẫm nghĩ đối sách.
Mấy ngày tiếp theo, Thần Nam chiếu cố Long Vũ, giúng nàng liệu thương, lại lê la khắp các tửu lâu ở đế đô, tất nhiên nghe được rất nhiều tin tức liên quan đến chính đạo thánh địa và tà đạo thánh địa.
Đồng thời hắn hiểu rằng Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương chắc chắn là người đầu tiên tìm mình, Hạng Thiên quyết không cho ai tranh quyền động thủ với hắn. Nếu người đó đánh bại Thần Nam cũng co nghĩa là đánh bại luôn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, y vừa xuất đạo, tâm cao khí ngạo, khó lòng chịu nổi sỉ nhục đó.
Sự thật, Thần Nam hi vọng Hạng Thiên tìm hắn sớm một chút, kết thúc luôn ân oán giữa song phương. Hắn muốn nhân lúc Long Vũ còn ở Sở đô, giúp nàng báo mối thù một chưởng.
Hoàng cung Sở đô xuất hiện thần vật khiến bát phương phong vũ, rồi các vô địch cường giả đại chiến trên tầng không hoàng cung đã khiến tu luyện giới kinh ngạc. Chuyện đã qua gần mười ngày mà nhưng tu luyện giả đổ tới không giảm, ngược lại liên tục tăng lên. Nhiều người tới đây để chứng kiến một trường thịnh hồi.
Mấy ngày nay, các quán hàng ăn uống ở Sở đô sinh ý dồi dào, các khách sạn làm ăn càng khá, cũng có thể nói rằng lần này Sở đô phong vân những lại trực tiếp tác động tăng trưởng kinh tế của thành Bình Dương.
Mười ngày sau đại chiến ở hoàng cung Sở quốc, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương vẫn chưa tìm tới Thần Nam, ngược lại có truyền nhân một tà đạo thánh địa khác phái người mời hắn đi uống trà.
Hắn bật cười, hắn đeo phương thiên họa kích đi lung tung khắp các tửu lâu, vốn định khiến Hạng Thiên mất mặt mà phải thò ra, không ngờ bị người khác nhận ra.
Hoàng Hạc lâu là đệ nhất danh lâu của Sở đô, thậm chí là đứng đầu Sở quốc cũng không ngoa. Trước khi Sở quốc định đô ở đây, ngôi lầu đã tồn tại, có gần ngàn năm lịch sử, đã trải qua mấy lần tu sửa.
Bao nhiêu đời nay, vô số tao nhân mặc khách đã để lại danh họa tuyệt cú trên Hoàng Hạc lâu khiến ngôi lầu nổi danh khắp Đông đại lục. Hơn nữa tại ngôi lầu từng ba lần xảy ra đại quyết chiến giữa các vô địch cường giả, đương nhiên lúc đại chiến, song phương đều khéo léo chống đỡ luồng lực đạo như biển cả ào ạt, không tổn hại đến cái bàn cái ghế nào trong lầu khiến nó danh truyền tu luyện giới.
Hiện nay, muốn ra vào ngôi lầu, nếu không phải danh sĩ một cõi cũng là bậc quyền quý của các đế quốc, đều là người có thân phận, người bình thường khó lòng đặt chân vào.
Thần Nam mà dùng chiêu bài Sở quốc hộ quốc kì sĩ, tự nhiên ra vào dễ dàng nhưng tình hình Sở đô hiện nay không cho phép hắn rình rang quá mức.
Nhưng người mời uống trà đã suy tính chu đáo, sớm đã phái người đứng dưới lầu chờ đợi, đưa hắn lên tận lầu ba. Lúc người đó lui đi rồi hắn mới được người khác cho biết người vừa đưa hắn lên lại là lão bản của ngôi lầu.
Hắn hơi sửng sốt đoạn đẩy cửa căn phòng trước mặt.
Hoàng Hạc lâu là đệ nhất danh lâu của Sở đô, các tửu lâu khác không thể so sánh, trên tường trong phòng treo tranh của danh gia tự vẽ, không phải loại tranh vẽ lại. Cửa sổ lại càng trân quý, được chế tạo bằng lưu ly hiếm thấy, ngoài trời đầy băng tuyết mà trong phòng hoàn toàn không còn dấu vết lạnh lẽo.
Những thứ đó không khiến hắn chú ý, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào một thân ảnh kiều diễm ngồi trên chiến ghế trúc đằng trước. Có những người được trời cao ân sủng, vô luận đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm cho người ta quan sát, trên mình họ có khí chất và mị lực khiến người khác không thể kháng cự.
Nếu phải dùng hai chữ để hình dung nữ tử đang ngồi trước mặt, đó phải là “hút hồn”, dùng từ ngữ để miêu tả sắc đẹp của nàng ta chắc mất một ngày một đêm cũng không tuôn hết ra được những mĩ từ để tán tụng tư thái mê hoặc. Người ta chỉ biết cảm thán, nữ tử này không nên xuất hiện tại phàm gian!
Nữ tử đó nằm dài trên ghế trúc, chiếc áo da cừu dày sụ không che nổi tấm thân mê hoặc như ma quỷ của nàng, cặp chân dài cơ hồ được đúc bằng hoàng kim, cặp mông nảy nở, tròn trịa hết sức khiêu khích, vùng tiểu yêu mềm mại bó thắt lại chỉ vừa một chét tay, hai trái đào tiên ngồn ngộn vươn lên khiến người ta không khỏi nảy lòng hươu dạ vượn, cần cổ nàng trắng muốt, nuột nà như lông thiên nga.
Ánh mắt Thần Nam chuyển đến khuôn mặt nữ tử, tức thì đầu óc chấn động, dung nhan diễm tuyệt thiên hạ khiến hắn ngơ ngẩn. Đến giờ hắn đã gặp vô số mỹ nữ, không ai không là nhân gian cực phẩm, từ Sở Nguyệt, tiểu công chúa, Đông Phương Phượng Hoàng, đến Long Vũ, Mộng Khả Nhi nhưng đối mặt với nữa tử này, hắn không khỏi nghẹt thở.
Nữ tử này đẹp đến thấm vào xương tủy, diễm tuyệt hoàn vũ, tuyệt đại dung nhan tỏa ra nét quyến rũ khác thường, dung nhan hoàn mỹ có thể nung chảy bất cứ ai. Giờ nàng đang nằm trên ghế, không cố ý quyến rũ nhưng vẫn khiến Thần Nam vốn có định lực siêu cường cảm giác đầu óc quay cuồng.
“Mời ngồi.” Chỉ hai từ ngắn ngủi, giọng nói lại lọt tai như tiếng tiên nhạc khiến hắn tỉnh lại.
Hắn thầm thở dài, lợi hại thật! Nhất định đây là truyền nhân của Tình Dục đạo: Nam Cung Tiên Nhi. Vừa bước vào hắn đã được lĩnh giáo vô thượng tuyệt học của Tình Dục đạo: tuyệt thế mị công ghi trong Tình dục cực tình bảo điển.
Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười yêu kiều, trong phòng cơ hồ ngập đầy màu sắc khiến Thần Nam thấy mình như đang lạc trong đào hoa lâm ca vũ phiêu diêu, từng thân ảnh yêu kiều uốn lượn quanh mình. Hắn ngầm vận công, những âm thanh kia lập tức hóa thành hư vô, hắn lại thở dài rồi thư thả ngồi xuống.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhduongcongtu
Chương 16: Nam Cung Tiên Nhi
Nguồn: 4vn
Dịch: huynhduongcongtu
Thần Nam tuy tỏ ra thư thái nhưng trong lòng đang kinh hãi cùng cực, mị công của Nam Cung Tiên Nhi khiến hắn cảnh giác. Một động tác tuỳ ý của tuyệt sắc nữ tử thiên kiều bách mị này cũng ảnh hưởng đến tâm thần người khác, đủ thấy mị công đạt đến mức cao tuyệt.
Nam Cung Tiên Nhi cơ hồ nhìn ra hắn đang nghĩ gì, liền ranh mãnh nháy mắt với hắn, mái tóc dài đen óng ả cặp mắt sáng rực, lúc này trông nàng ta có phần tinh nghịch, khả ái, phong thái câu hồn lúc này mất sạch. Nàng dường như biến thành một tiểu nữ sinh ngây thơ, tinh nghịch vô cùng.
Thần Nam lại thầm hô lợi hại, mị công của Nam Cung Tiên Nhi quả đạt đến lô hỏa thuần thanh, chỉ một hai động tác đơn giản đã mang lại cảm giác hoàn toàn khác, rũ sạch ấn tượng lúc trước trong nháy mắt.
Thấy Thần Nam thất thần, nàng bật cười, tức thì phong thái câu dẫn lại xuất hiện, trong khoảnh khắc nàng quay về là vưu vật điên đảo chúng sinh, dung nhan tuyệt thế có thể gây loạn khắp thiên hạ.
“Ha ha, quả dưa ngốc, thiếp mời huynh đến uống trà, không phải để nhìn huynh thần người ra như thế.” Nam Cung Tiên Nhi khẽ cười, am thanh có phần dễ nghe.
Thần Nam cũng cười, hoàn toàn trấn định lại: “Hay quá, còn không mau rót trà cho tại hạ.”
Làn mi dài của Nam Cung Tiên Nhi khẽ nhướng lên, đôi môi đỏ ềm mại hơi bĩu ra, tỏ vẻ bất mãn: “Trà ngay cạnh huynh, không tự rót được sao?” Lúc này nàng đượm vẻ yêu kiều, khả ai hết sức.
Thần Nam không nuốt trôi, tuyệt thế yêu nữ này như thể có trăm khuôn mặt, khuôn mặt nào cũng quyến rũ, không thẹn là truyền nhân cú Tình Dục đạo chuyên đi mê hoặc người khác.
“Mời tại hạ đến uống trà thì chỉ nhân phải tự tay rót, bằng không còn gì là đãi khách?”
Vẻ mặt Thần Nam cười cợt, trong lòng hắn đang liên tục lẩm nhẩm huyền công tổng quyết gia truyền.
Nam Cung Tiên Nhi lại bật cười rồi từ từ ngồi dậy, bỏ lớp áo lông cừu trên ghế, thân hình mê hoặc như ma quỷ hiện ra toàn bộ trước mắt Thần Nam.
Chiếc váy dài màu đen khiến thân thể hoàn mỹ của nàng gợi cảm vô cùng, những đường cong kì diệu khiến người khác phải này ý mộng mơ, đôi cánh tay ẩn trong lớp áo tơ hiện rõ nét óng ả, tỏa ra ánh sáng mê hoặc khiếp người của hơi thở tuổi thanh xuân.
Nhìn xuống, mặt hắn liền nóng bừng, mặc dù lẩm nhẩm huyền công tổng quyết gia truyền nhưng hắn vẫn thấy dao động. Hơi dịch xuống một chút, lớp váy hoàn toàn dệt bằng lưới, cơ hồ trong suốt, đôi chân thon dài trắng nuột cua Nam Cung Tiên Nhi cực kỳ bắt mắt, hiện rõ tính chất “hắc bạch dụ hoặc” hoàn mỹ nhất.
Nam Cung Tiên Nhi lại mỉm cười, chầm chậm đến gần hắn, mùi hương như lan xạ thấm vào mũi khiến hắn bất giác ngửa ra sau, gần như nằm xuống chiếc ghế mây.
Nam Cung Tiên Nhi lại chậm rãi mà ưu nhã rót trà cho Thần Nam, khoanh áo ngực lộ ra hai dải ánh sáng dìu dịu, mềm mại, quả thật dụ hoặc mời mọc. Sau cùng, đôi tay thon dài nâng chén trà lên đưa cho Thần Nam, Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười: “Thần công tử, mời uống trà.”
Thần Nam hơi thẳng người lại, đón lấy chén trà nhấp một ngụm đoạn đặt xuống bàn: “Đa tạ!”
Nam Cung Tiên Nhi không lùi lại mà tiến tới một bước, gần như ghé sát Thần Nam, thở ra mùi thơm như hoa lan: “Vị trà thế nào?”
“Ngon lắm.” Thần Nam hơi lùi lại, tránh không tiếp xúc với thân thể mềm mại kia.
“Ngon thế nào?” Ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi ngập nét nồng nhiệt, thấy Thần Nam lùi, nàng lại tiến thêm nửa bước, gần như ép hắn nằm xuống ghế.
Thần Nam hơi phiền muộn, không ngờ lại bị nữ tử khuynh quốc khuynh thành đùa cợt thế này, hắn liền bật cười, hình như hắn hơi “quân tử” quá mức, vì sao phải từ trói chân trói tay mình làm gì?
Nghĩ vậy, hắn cười ha hả, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, suýt nữa va vào ngực Nam Cung Tiên Nhi khiến nàng kinh hãi, nhanh chóng lùi lại.
Lần nay Thần Nam không chịu buông tha, song thủ nhanh nhẹn chộp tới, bắt lấy một cánh tay nàng, bật cười: “Nếu nam Cung tiểu thư muốn đến gần nói chuyện, chi bằng chúng ta ngồi trong lòng nhau bàn chuyện.”
“Vô lại buông tay ra!” Không hiểu Nam Cung Tiên Nhi dùng phương pháp gì mà trơn tuột như cá trạch, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Thần Nam, lùi lại phía sau.
Nàng xoay người, tư thế đẹp đẽ vô ngần, ngồi lại xuống chiếc ghế mây rồi khác lớp áo da cừu lên, cười nói: “Huynh không thật thà, trung hậu như bề ngoài.”
Thần Nam cười đáp: “Thật oan uống quả, đối diện với một tuyệt thế mĩ nữ chắc không ai kháng cự nổi. Tiểu thư dụ hoặc như vậy nếu là người khác chắc đã hung tính’ đại phát rồi.”
Nam Cung Tiên Nhi liếc nhìn hắn, thần thái kiều mị phong tình vạn chủng, dịu dàng nói: “Có đoán được sao thiếp lại mời huynh tới đây không?”
“Chắc không phải tìm tại hạ quyết đấu, nếu có vậy chắc cũng vô cùng tuyệt diệu.” Hiện tại Thần Nam hoàn toàn buông thả, không kìm nén như lúc trước.
“Huynh quả nhiên vô lại như lời đồn.” Nam Cung Tiên Nhi khẽ cười: “Thật không hiểu nổi sao một kẻ vô lại như huynh lại đánh Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương trọng thương, đoạt luôn cả trấn phái chi bảo của Hỗn Thiên đạo.”
“Trên đời này có rất nhiều việc không ngờ, như chuyện hôm nay tiểu thư mời tại hạ đến, rất nhiều người cho rằng tại hạ và lục đại tà đạo đã thành thế thủy hỏa bất dung, truyền nhân tà đạo thánh địa thấy mặt tại hạ sẽ đấu sống chết luôn, nhưng hiện tại chúng ta đã uống trà bàn chuyện, ồ, là ngồi kề bên nhau…”
“Hạng Thiên mà không bị sư phụ đưa về chắc đã tìm huynh liều mạng, hơn nữa nếu huynh gặp phải truyền nhân các đạo khác chắc cũng phải đổ máu đại chiến, đâu có được nhàn hạ như thế này”, Nam Cung Tiên Nhi khe khẽ mỉm cười, tư thái mê hoặc đến hết mức.
Thần Nam nhìn nàng: “Tại hạ tin là vậy, tiểu thư cho tại hạ biết tin, có ý gì chăng?”
“Huynh cho rằng thiếp muốn động thủ với huynh hoặc giết huynh mà cònmời đến dây uống trà như thế này sao?” Nam Cung Tiên Nhi chăm chú nhìn hắn, ánh mắt long lanh như nước không hề nháy, đượm vẻ phong tình rất riêng.
Thấy Nam Cung Tiên Nhi muốn bàn chuyện nghiêm túc, Thần Nam cũng chấn chỉnh thái độ: “Xin Nam Cung tiểu thư cứ nói thẳng vào vấn đề, tìm tại hạ có việc gì?”
Nam Cung Tiên Nhi rũ sạch phong thái mê hoặc, hiện tại trông nàng có phần đoan trang, loáng thoáng phát ra khí tức thánh khiết khiến Thần Nam tưởng Mộng Khả Nhi đang ở đây. Hắn bất giác lại than thầm, Nam Cung Tiên Nhi quả thật là bách biến ma nữ, tính tình thật sự của nàng ta, e rằng không ai hiểu được.
“Thiếp đến kết minh với huynh.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhduongcongtu