Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong bọt sóng sôi sục lộ ra một cái đầu hình mũi dùi nhọn, chỉ là hình dáng đó làm người ta nhìn mà phát sợ. Ngọn núi thịt ló ra khỏi mặt nước này, nếu như không phải phía trên có ba con mắt khá lớn, Diệp Trùng cũng có chút hoài nghi đây có phải là địa tầng vận động mà làm cho vỏ đất dâng lên.
Cho dù là Hàm gia cao mười mét đứng trước mặt nó cũng nhỏ bé rõ ràng như thế, đây đại khái là sinh vật có thể hình to lớn nhất mà Diệp Trùng từng thấy qua.
Ba con mắt đen thui xếp thành một hình tam giác tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn Diệp Trùng đầy phẫn nộ.
Một tiếng gào chói tai, giống như tiếng kim loại ma sát mà tạo thành. Diệp Trùng bình tĩnh nhìn con quái thú này, trừ sắc mặt hơi trắng, có thể nhìn ra được thương hại không nhỏ do cú tập kích đột ngột của đối phương vừa rồi mang lại ra, không có bất cứ khác biệt gì với bình thường.
Nếu như là lúc bình thường, đột nhiên nhìn thấy một quái thú thể hình to lớn thế này, Diệp Trùng khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc, nhưng hiện giờ, trong lòng Diệp Trùng bình tĩnh đến mức đáng sợ, hoàn toàn không có chút dao động nào. Chỗ ngụy dị nơi đây lộ ra quả thật là quá nhiều, Diệp Trùng cũng có đôi chút cảm giác trơ rồi.
Mình đã tới bờ, tên này rõ ràng là sinh vật dưới nước, giờ muốn đối phó mình, thật là không dễ chút nào. Nếu mình điều khiển Hàm gia bay tới trước, nó khẳng định là đuổi không được. Trong lòng Diệp Trùng phân tích tỉ mỉ từng điểm một. Cho dù tên đó đã không gây được uy hiếp gì với mình, nhưng Diệp Trùng vẫn không dám sơ suất, sinh vật ở chỗ này quả nhiên không hề đều là sinh vật có tính tình ôn hòa.
Tên trước mắt tuy to lớn, nhưng Diệp Trùng thấy, lại không hề coi là khó đối phó. Thứ Diệp Trùng hiện giờ không muốn gặp nhất chính là sinh vật có năng lực bay. Từ mấy động vật ăn cỏ hắn gặp đầu tiên đó thì có thể nhìn ra, trong hoàn cảnh trọng lực cao thế này, tốc độ bỏ chạy của bọn chúng vẫn có thể đạt tới mức như thế, động vật ăn cỏ đã như vậy, vậy thì tốc độ của sinh vật loại bay ở chỗ này cũng có thể nghĩ ra được. Một điểm quan trọng nhất, ưu thế trên không của Hàm gia tức là cũng không có. Nếu như có ưu thế trên không, cho dù Diệp Trùng đánh không lại, muốn bỏ chạy cũng là một việc khá dễ dàng.
Vật to lớn trong nước hình như cũng biết mình không cách này gây uy hiếp được cho Diệp Trùng, không hề tới gần phía này, chỉ phẫn nộ nhìn Diệp Trùng, không ngừng phát ra tiếng gào chói tai.
Nếu như Diệp Trùng lúc này ở trên không của bình nguyên này thì sẽ nhìn thấy một bức tranh kỳ dị, vô số sinh vật đủ mọi hình dáng giống như thủy triều, khuếch tán ra xung quanh, mà chính giữa lại là con vật to lớn trên sông này.
Diệp Trùng liếc nhìn con quái thú ở chính giữa này một cái, tay liền cử động, Hàm gia xoay người bay về phía trước.
Hắn không có chút ý muốn dây dưa với thứ không rõ này. Tên này vừa nhìn liền biết là thuộc về đỉnh chuỗi sinh vật của tinh thể này. Hơn nữa, Hàm gia thiếu phương pháp tấn công từ xa đánh với tên này cũng khá tốn sức, chỉ nhìn xúc tu có đường kính quá 10 mét của nó thì có thể tưởng tượng được lực phá hoại của nó phải kinh người tới mức độ nào.
Lần bị đột kích này cũng làm Diệp Trùng không khỏi càng thêm cẩn thận. Nhưng điều ra ngoài ý liệu của hắn là, đoạn đường phía sau này lại không gặp được thêm một động vật nào. Có vài lần hắn thậm chí còn phát hiện trên màn hình có một vài sinh vật cách mình rất xa chính là đang kinh hoảng bỏ chạy ra xa.
Điều này làm Diệp Trùng có chút khó hiểu. Bất quá, tuy không biết nguyên nhân, nhưng sự tránh né của mấy sinh vật không biết này đối với bản thân vẫn làm cho tốc độ tiến tới của Diệp Trùng tăng lên rất nhiều.
Lại tiếp tục bay một ngày một đêm, dọc đường không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là dưới đất đã từ bình nguyên mà dần dần xuất hiện tình trạng lồi lên, Diệp Trùng thậm chí phát hiện ba hẻm núi cao tới 1000 mét nếu lấy bình nguyên làm tiêu chuẩn. Nhưng điều này không hề gây nên bất cứ khó khăn gì với Hàm gia.
Không chỉ là địa hình trở nên phức tạp, chủng loại sinh vật ở chỗ này cũng phong phú hơn bình nguyên lúc trước rất nhiều.
Độ lớn của tinh thể này vượt xa tưởng tượng của Diệp Trùng. Tới tận bây giờ, Hàm gia vẫn không thăm dò được đầu kia của tinh thể này.
Đột nhiên, hệ thống quét hình kêu lên tu tu.
Một đám người mặc đồ quái dị đang vây công một con dã thú cao khoảng bảy mét.
Con người? Nơi này lại có con người? Diệp Trùng ngẩn người. Sự kinh ngạc đột nhiên lập tức biến thành sự vui sướng như điên không sao đè nén được, không có ai đột nhiên gặp được đồng loại của mình sau khi trải qua nhiều ngày bay một mình như vậy mà còn có thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng, nơi này thế nào mà lại có con người chứ?
Diệp Trùng đè nén sự vui mừng trong lòng, cẩn thận đánh giá đám người này.
Đám người này tổng cộng có bảy người. Trên người đều mặc bộ đồ màu tím nhạt, đây chắc là do một loại thực vật kết thành, là điều bồi sư, Diệp Trùng có cảm giác mẫn cảm đối với thực vật. Thể hình của bọn họ khá nhỏ thó, có thể có liên quan tới trọng lực ở nơi này. Nhưng động tác của bọn họ, ai nấy đều linh hoạt dị thường, so với loại động vật ăn cỏ mà Diệp Trùng từng thấy qua đó còn linh hoạt hơn.
Điều này không khỏi làm Diệp Trùng thầm khen ngợi sự mạnh mẽ của bọn họ. Dưới trọng lực gấp năm lần, bản thân Diệp Trùng cũng không cách nào làm được linh hoạt như vậy. Nhưng vũ khí trên tay bọn họ quả thật cũng quá nguyên thủy, thô sơ đi, lại là mấy thanh trường mâu do loại gỗ không biết tên chế thành.
Người nguyên thủy? Diệp Trùng có chút đần mặt ra, tâm trạng vừa rồi còn vui mừng như điên lập tức lắng lại. Nếu như là người nguyên thủy, vậy chỉ e mình và bọn họ giao tiếp cũng là vấn đề.
Diệp Trùng không vội xuất hiện, mà ẩn thân ở xa đằng sau một khối nham thạch, quan sát sự phát triển của tình hình.
Tình huống lúc này của dã thú trước mặt đám người nguyên thủy này không tốt chút nào, toàn thân đã xuất hiện mấy vết thương, có kinh nghiệm săn bắt phong phú, Diệp Trùng vừa nhìn liền có thể phán đoán được, con dã thú này ngã xuống chỉ là việc sớm muộn. Trên đầu con dã thú này mọc cái sừng giống như cành cây, đỉnh cái sừng sắc bén vô cùng, nếu như bị bốn cái chân to như cọc gỗ đạp trúng, vậy khẳng định là một đống thịt nhão. Cái đuôi mảnh dài quấn lại thành búi, giống như tóc trên đầu của thiếu phụ, ngụy dị nói không nên lời. Nhưng từ màn hình, Diệp Trùng lại nhìn rất rõ ràng, cái đuôi này có mang theo điện, giống như cá điện vậy.
Đám người nguyên thủy này cũng biết điểm này, công kích của bọn họ cũng càng lúc càng nhanh, muốn mau chóng giải quyết.
Chính trong lúc mọi người đều cho rằng sắp đạt được thắng lợi, con dã thú này lại giương ánh mắt đã dần dần trở nên ảm đạm, liếc về chỗ ẩn thân của Hàm gia. Diệp Trùng nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt này của con dã thú, trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên. Đột nhiên, cặp mắt con dã thú này tràn đẩy vẻ hoảng sợ, tuyệt vọng gào rống lên, phản kháng của nó trở nên mạnh mẽ chưa từng có.
Biến cố đột nhiên này làm mọi người không kịp trở tay, ai cũng không ngờ loại dã thú này lại đột nhiên phát điên, mọi người đều cuống chân cuống tay.
Một tiếng thét thảm, một gã đã bị sừng của dã thú quẹt bị thương, lực xung kích mạnh mẽ thậm chí quăng hắn ra xa, máu tươi bắn tung tóe. Nhưng con dã thú bây giờ rõ ràng là đã giết đỏ mắt rồi, căn bản không lo tới tổn thương người khác gây ra cho mình, cúi đầu, sừng hướng về trước, bốn chân to lớn lồng lộn, gõ lên mặt đất như gõ trống, ầm ầm lao tới gã đã bị té trên mặt đất đó.
Thanh thế lao tới của dã thú cao bảy mét kinh người tới mức độ nào chứ. Con dã thú này giống như đã hạ quyết tâm phải giết gã này, mâu gỗ mọi người đâm lên người nó, nó hoàn toàn không có cảm giác.
Tiếng la hét, tiếng kêu thét vang ầm lên.
Diệp Trùng lại như bị sét đánh, toàn thân giật một cái, không thể tin được nhìn đám người này.
Tang Lăng cắn chặt đôi môi, nhìn Điện vĩ giác thú (thú có sừng, đuôi điện) lao tới Tang Phàm đang ngã trên mặt đất. Vừa rồi, con Điện vĩ giác thú này đột nhiên phát cuồng, quẹt bị thương Tang Phàm, Điện vĩ giác thú phát điên hoàn toàn mặc kệ sự bao vây của mọi người, lao cái một cái liền thoát ra khỏi vòng vây của mọi người. Tang Lăng không dám do dự, cánh tay phải đột nhiên căng thẳng, trường mâu dán sát vào cánh tay phải, mạnh mẽ phát lực, cây mâu gỗ này rít lên bay thẳng tới Điện vĩ giác thú đang lao tới điên cuồng.
Phụp, cây mâu gỗ này mạnh mẽ đâm vào trong phần mông của Điện vĩ giác thú. Grào! Điện vĩ giác thú đau đớn, thân hình hơi khựng lại, nhưng vẫn lao tới Tang Phàm ngã trên mặt đất. Cặp mắt của Điện vĩ giác thú như phun ra lửa, phẫn nộ mất đi lý trí.
Những người khác thấy vậy, nhao nhao quăng mâu gỗ trong tay mình ra. Viu viu viu, mấy cái mâu gỗ này, không cái nào bị hụt, toàn bộ cắm vào phần mông của Điện vĩ giác thú. Điện vĩ giác thú đau đớn, grào! Trong âm thanh đầy sự phẫn nộ và tuyệt vọng, nhưng tốc độ của nó càng nhanh thêm vài phần.
Tang Phàm đang gắng gượng đứng lên, cánh tay trái của hắn, từ phần vai bắt đầu, một vết thương sâu thấy được xương ngoằn nghoèo tới tận ngực, máu cuồn cuộn trào ra. Tang Phàm nhịn đau, nhìn Điện vĩ giác thú đang điên cuồng lao tới mình, sắc mặt trắng bệch.
Cái sừng của Điện vĩ giác thú lóe lên quang mang làm người ta phát lạnh trong lòng.
- Không... Tang Lăng khàn giọng kêu thét lên, trong giọng nói lộ ra vẻ tuyệt vọng không gì so sánh được.
Đồng tử của Diệp Trùng đột nhiên co lại, đôi tay như làn khói nhẹ lướt qua trên bàn điều khiển của Hàm gia.
Từ này hắn nghe hiểu!
Chính ngay lúc mọi người đều cho rằng Tang Phàm không thể may mắn thoát khỏi, một bóng xám từ sau lưng Tang Phàm bay ra, chuẩn xác đánh trúng cái sừng cứng rắn tới mức đáng sợ của Điện vĩ giác thú.
Mắt mọi người đều hoa lên.
Tiếng bước chân của Điện vĩ giác thú tắt nghẽn dừng lại.
Do sự chuyển hoán từ cực động chuyển sang cực tĩnh quá đột ngột, không có ai hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Điện vĩ giác thú phát ra một tiếng kêu gào thê lương mà không cam lòng, rồi lập tức rơi vào yên tĩnh. Địa phương rộng lớn yên ắng không chút tiếng động, mọi người đều bị biến cố đột nhiên này làm cho ngơ ngẩn.
Đợi mọi người hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện con Điện vĩ giác thú này bị một thanh trủy thủ màu xám to lớn cắm chặt trên mặt đất, còn cái sừng của Điện vĩ giác thú lại hiện ra vết cắt trơn nhẵn.
Thanh trủy thủ này sắc bén quá thể! Mọi người không khỏi cùng hít một hơi khí lạnh. Tang Phàm lúc này cũng không nhịn hơn được nữa, chán nản ngồi phịch trên mặt đất.
Ánh mắt của Tang Lăng lại nhìn về phía sau của Tang Phàm, tâm tư linh hoạt, nàng lập tức có phản ứng.
Một bóng người khổng lồ trở nên càng lúc càng rõ ràng sau lưng Tang Phàm.
- Trời ạ! Đây không phải... Trong ánh mắt của Tang Lăng đầy vẻ không thể tin.
Last edited by Lưu Tinh; 04-04-2011 at 12:42 AM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Một hàng người dùng tốc độ đi bộ khá nhanh hướng tới trước, con Điện vĩ giác thú đó bị một người đàn ông vác trên vai. Mọi người đều yên lặng không nói gì, tâm tư của bọn họ đều đặt trên vật to lớn bay chậm rãi sau lưng mình.
Quang giáp, Tang Lăng biết vật to lớn này. Trong tông đường của Tang thôn cũng đặt bảy cái quang giáp, nhưng so với cái này, chúng cũ kỹ tới mức giống như từ đến từ thời viễn cổ. Trên thực tế, so sánh này không hề quá, bảy cái quang giáp đó lưu truyền tới giờ đã mới đời rồi, mỗi một người của Tang gia đều rất quen thuộc.
Quang giáp quả nhiên là có thể bay được. Tang Lăng liếc nhìn Hàm gia bay ở trên không, trong ánh mắt đầy ao ước. Trong truyền thuyết, quang giáp có thể bay được, nhưng tới tận hôm nay nàng mới thật sự chính mắt nhìn thấy một cái quang giáp đang bay. Bảy cái quang giáp trong tông đường đó, rất lâu trước đây, phương pháp điều khiển chúng đã bị thất truyền rồi. Chúng chỉ là một loại tượng trưng, là một tượng trưng cho sự phấn đấu không sợ nguy hiểm của tiền nhân.
Cảm giác mới mẻ của Tang Lăng không hề duy trì quá lâu, nàng bắt đầu lo lắng thương thế của Tang Phàm. Là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với ngài, nàng và Tang Phàm là một cặp được công nhận trong thôn. Tang Phàm ưu tú giống như nàng, trong lứa người trẻ tuổi, bọn họ là nhân tài kiệt xuất xứng đáng trong đám đó.
Điều này phải trách tên này! Tang Lăng nhịn không được, hầm hầm liếc nhìn Hàm gia. Trên thanh trủy thủ đó dính máu của Tam nhãn cự chương ngư (bạch tuộc khổng lồ ba mắt), chẳng trách con Điện vĩ giác thú này lại đột nhiên phát cuồng. Khí tức của Tam nhãn cự chương ngư, đối với loại dã thú có khứu giác linh mẫn này như Điện vĩ giác thú mà nói, chỉ cần một chút, liền sẽ làm cho nó kinh hoảng.
Bất quá, nếu như cuối cùng không phải cái quang giáp này ra tay, chỉ e Tang Phàm đã... Tang Lăng không khỏi không rét mà run. Huống chi đối phương còn lấy ra thuốc cứu chữa khẩn cấp để cấp cứu cho Tang Phàm, đối phương làm tới mức độ này, ai cũng không thể nói gì thêm. Thuốc cấp cứu của hắn thật là thần kỳ a. Chỉ uống một viên thuốc nhỏ xíu như thế, Tang Phàm gần như lập tức hít thở bình thường lại, tuy vẫn còn hôn mê, nhưng xem ra tình hình tốt hơn nhiều.
Cái quang giáp này thật là mạnh mẽ a! Tang Lăng không khỏi thán phục, lại có thể làm bị thương Tam nhãn cự chương ngư. Trước khi gặp được cái quang giáp này, nàng chưa từng nghĩ qua có thứ gì có thể gây nên thương hại nào đối với loại dã thú đỉnh cấp này.
Diệp Trùng ngồi trong buồng lái, gương mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại không bình tĩnh giống như biểu hiện hắn thể hiện ra.
Ngôn ngữ mà đám người nguyên thủy trong mắt hắn này nói không có chút khác biệt nào với hắn, giao lưu và trao đổi của hai bên không hề có vấn đề gì. Chẳng lẽ đây là ở trong một thiên vực lớn. Đây là suy nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu Diệp Trùng. Mấy người này là đến từ một bộ lạc man rợ nào đó? Nhưng suy nghĩ này rất mau liền bị Diệp Trùng lật đổ.
Chỗ ngụy dị giống thế này, nếu như ở trong năm thiên hà lớn khẳng định là đã sớm bị người ta phát hiện rồi.
Từ trong trao đổi với bọn họ, Diệp Trùng biết bọn họ đến từ một chỗ gọi là Tang gia thôn. Làng mạc, vô nghi là một từ vựng khá xa lạ với Diệp Trùng, trong suy nghĩ của hắn, chắc là tên gọi của một thành phố.
Đối phương rõ ràng là rất cảnh giác, phòng bị rất nghiêm ngặt với Diệp Trùng. Không hề nói nhiều, điều này với Diệp Trùng mà nói, ngược lại rất bình thường. Nếu như là mình, chắc là còn cảnh giác hơn mấy người này. Vừa bắt đầu Diệp Trùng đã cho rằng bọn họ đến từ bộ lạc man rợ nào đó, không ngờ toàn bộ bọn họ đều biết quang giáp, điều này làm Diệp Trùng rất kinh ngạc.
Nhưng vũ khí và quần áo của bọn họ lại làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng nguyên thủy.
Hai bên không hề thực hiện trao đổi sâu hơn, theo như cách nói của người phụ nữ đó trong đội ngũ này, có vấn đề gì có thể đi hỏi trưởng thôn của bọn họ.
Trưởng thôn? Thật là một tên gọi có ý nghĩa.
Diệp Trùng phát hiện một chỗ rất đặc biệt: đội ngũ này có tính kỷ luật rất rõ ràng. Phối hợp thành thạo, phân công hợp lý, điều này làm Diệp Trùng nghĩ tới môt danh từ, quân đội! Thí dụ như tiểu tổ tác chiến tiêu chuẩn của Tông sở, Diệp Trùng cảm thấy bọn họ và đội ngũ này có một loại khí chất vô cùng tương tự.
Điều này làm Diệp Trùng càng thêm nghi ngờ đối phương là đến từ bộ lạc nguyên thủy.
Thể chất của mấy người này càng làm Diệp Trùng chặc lưỡi kêu kỳ lạ, khối lượng của Điện vĩ giác thú cao bảy mét cứ nghĩ thì biết, nhưng người đàn ông vác nó đi đó lại rất thong dong, hơn nữa tốc độ tiến tới không hề rớt xuống chút nào.
Cuối cùng cũng tới được Tang gia thôn. Tang gia thôn nhỏ hơn tưởng tượng của Diệp Trùng rất nhiều, xung quanh thôn làng dựng lên tường vây cao sáu mét, chắc là chống lại sự tấn công của dã thú. Nhưng nếu như một cái quang giáp muốn công phá thôn làng như vậy, thực sự là đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Không có thiết bị phòng không, không có thiết bị nhiễu từ, không có thiết bị tấn công tầm xa. Diệp Trùng mau chóng đưa ra đánh giá với cái thôn làng này, kết luận đưa ra cuối cùng là, nếu như mình muốn đi, vậy bọn họ nhất định cản không được mình. Điều này làm Diệp Trùng hơi an tâm trong lòng, tuy mấy người này đều là đồng loại của mình, hai bên giao lưu, trao đổi đều không thành vấn đề, nhưng Diệp Trùng vẫn không dám lơi lỏng.
Hệ thống quét hình đơn sơ trên Hàm gia lại phát huy năng lực lớn ở chỗ này, liên tục lập công.
Ước có mười vạn người, Diệp Trùng không khỏi lắc đầu, thành phố này quả thật là quá nhỏ rồi. Ở năm thiên hà lớn, tùy tiện một thành phố nào mà không có mấy triệu người, mọi thứ ở chỗ này đều vô cùng nguyên thủy, rõ ràn rành là một bộ lạc man rợ.
Sự trở về của mấy người Tang Lăng gây nên một trận huyên náo. Tang Phàm thụ thương làm mọi người cuống chân cuống tay một trận. Nhưng rất mau, hắn liền được đưa tới một căn nhà cỏ màu tím vô cùng nhỏ bé. Đang chuẩn bị tản đi, mọi người lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Hàm gia.
- Quang giáp, lại là quang giáp... Một thôn dân kích động đến nỗi không nói trôi chảy.
- Quả nhiên là quang giáp a... Âm thanh nhao nhao vang lên khắp nơi, nhưng tiếng nào cũng kinh ngạc vô cùng
Xung quanh chỗ đứng của Hàm gia, đứng đầy người đen lúc nhúc.
Khi Diệp Trùng đi ra từ Hàm gia, cả thôn lại xuất hiện một khoảng lặng tạm thời.
Nhưng khi Diệp Trùng thu Hàm gia vào công tắc không gian, mọi thôn dân đều bị dọa nhảy dựng lên. Một tên to lớn đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, điều rất rất có sức chấn động.
Diệp Trùng rất mau liền phát hiện ra hoàn cảnh của mình, bản thân đã bị mọi người vây ở giữa, căn bản không cách nào đi ra.
- Mọi người nhường đường, nhường đường. Rất mau, trong đám người phân ra một con đường. Một ông lão dưới sự dìu đỡ của Tang Lăng từ từ đi tới gần trước mặt Diệp Trùng.
- Khụ, khụ, người trẻ tuổi, xin chào, ta là trưởng thôn Tang Đức của thôn này. Trưởng thôn ho liền hai tiếng, rồi mới từ từ mở miệng.
Đối với người già, Diệp Trùng trước giờ rất lễ phép, hắn hơi khom người: "Xin chào trưởng thôn, tôi là một sư sĩ lạc đường, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của ông."
Trưởng thôn Tang Đức gật đầu, tiếp theo nói với thôn dân xung quanh: "Giải tán đi. Đều giải tán đi." Lời trưởng thôn quả nhiên vô cùng có hiệu quả, mấy người này đều rất nghe lời giải tán, chỉ có một vài đứa trẻ ở một vài góc, vẫn tò mò len lén nhìn bên này.
- Mời vào nhà nói chuyện. Trưởng thôn Tang Đức dùng tay ra dấu mời.
Giao lưu của Diệp Trùng và trưởng thôn rất vui vẻ. Diệp Trùng cũng có được hiểu biết cơ bản về Tang gia thôn. Tang gia thôn là nơi con người sinh sống tập trung duy nhất ở đây. Tổ tiên của bọn họ nghe nói là vì tránh một trận tai họa khổng lồ mà bỏ chạy tới nơi này.
Một tộc bọn họ đã sinh sinh ở chỗ này được năm trăm năm rồi. Năm trăm năm trước, bọn họ đến từ một thiên hà gọi là Hà Việt.
Thiên hà Hà Việt? Đây là thiên hà nào? Chẳng lẽ tên gọi trước đây của một thiên hà nào đó trong năm thiên hà lớn? Năm trăm năm, một thiên hà đổi tên gọi cũng rất có khả năng. Nhưng Diệp Trùng cũng không dám xác thực chuyện này, có thể nói hắn hoàn toàn trống trơn đối với lịch sử của năm thiên hà lớn.
Thỉnh cầu ở lại của Diệp Trùng, trưởng thôn Tang Đức rất sảng khoái nhận lời. Trong lòng trưởng thôn Tang Đức lão luyện đã cân nhắc rất rõ ràng, thiếu niên trước mắt này chính là một át chủ bài đánh nhau, có hắn, sự phòng hộ của thôn chắc chắn có thể nâng lên vài cấp. Đối với lai lịch của đối phương, trong mắt Tang Đức hoàn toàn không phải là vấn đề, đối phương nếu như muốn gây bất lợi cho thôn, vậy căn bản là không ai có thể cản được. Đã như thế, tại sao không xây dựng quan hệ tốt đẹp với hắn chứ?
Hơn nữa, phát triển 500 năm, thế giới bên ngoài đã sớm không biết phát triển tới mức nào, còn nơi này vẫn nguyên thủy như vậy, trước giờ, đây đều là nỗi đau ngầm lớn nhất trong lòng mỗi vị trưởng thôn. Mấy vị tổ tiên điều khiển quang giáp năm đó vì bảo vệ thôn dân, khi tới được nơi này, nhân viên chiến đấu phần lớn đều đã hy sinh, trong đó bao gồm tất cả kỹ sư công trình, điều này mới dẫn tới Tang gia thôn nguyên thủy như vậy. Với lại, chẳng qua bao lâu, sau khi tiêu hao hết năng lượng dự phòng, tất cả toàn bộ quang giáp đều thành sắt vụn. Tới giờ, không chỉ vấn đề năng lượng quang giáp vẫn không giải quyết được, ngay cả điều khiển quang giáp cũng đã không còn ai biết.
Bây giờ tới một người khách từ bên ngoài, một người khách từ bên ngoài tới điều khiển quang giáp, điều này làm hy vọng đã yên lặng năm trăm năm của tộc họ Tang lại nhìn thấy một tia sánh le lói một lần nữa.
Diệp Trùng lại không nghĩ nhiều như vậy, ở lại tạm thời vô nghi là lựa chọn sáng suốt nhất trước mắt, mình trước mắt hoàn toàn không biết đường trở về năm thiên hà lớn, quậy lung tung chỉ là một con đường chết. Tinh thể này có quá nhiều chỗ làm người ta cảm thấy không thể tin được. Mà bọn họ đã sinh sống ở đây hơn năm trăm năm rồi, khá hiểu rõ đối với chỗ này. Một điểm tối thiểu nhất, mình bây giờ không cần phát sầu vì vấn đề sinh tồn.
Diệp Trùng đi theo một thiếu niên tên gọi là Tang Phổ, tuổi tác của Tang Phổ không chênh lệch với hắn là bao, thân cao một mét bảy ở Tang gia thôn rõ ràng khá là vạm vỡ. Tính cách Tang Phổ trầm ổn, không nói nhiều, nhưng lại khá có uy tín trong lớp thanh niên, nghe nói hắn là trưởng thôn đời tiếp theo.
- Đây là quang giáp của mấy tiền bối. Trong lời nói của Tang Phổ đầy sự hoài niệm đối với những bậc tiền bối.
Bảy cái quang giáp gỉ sét loang lổ đặt trong tông đường. Mấy cái quang giáp này, cái nào cái nấy đều có thể hình khổng lồ, mỗi một cái đều cao tới hai mươi mét, cái nào cũng như người khổng lồ bằng thép. Vỏ giáp dày cộm làm chúng xem ra vô cùng cồng kềnh, giống như một cục sắt. Có thể nhìn ra được, trình độ chế tạo cơ giới đương thời vẫn khá lạc hậu, chỉ đành dùng cách tăng độ dày của vỏ giáp quang giáp để bảo vệ an toàn của sư sĩ trong quang giáp.
Quang giáp của năm trăm năm trước, đối với Diệp Trùng mà nói, vô nghi là rất có sức hấp dẫn. Sau khi biết được Tang gia thôn có bảy cái quang giáp của năm trăm năm trước, thỉnh cầu đầu tiên của hắn chính lại tham quan mấy cái quang giáp này, trưởng thôn Tang Đức cũng sảng khoái đồng ý. Cho dù là ở một số viện bảo tàng quang giáp ở năm thiên hà lớn, quang giáp nguyên thủy nhất cũng chẳng qua là của ba trăm năm trước. Mà giờ đây, trước mắt mình lại là bảy cái quang giáp của năm trăm năm trước, điều này thế nào lại làm Diệp Trùng không cao hứng chứ?
Kết cấu bên trong mấy cái quang giáp này vô cùng đơn giản, nguyên sơ, không có hệ thống đệm bằng áp suất chất lỏng, kết nối đường dây bên trong là theo kiểu kết nối kim loại mà không phải là kết nối quang giáp, không có hệ thống quét hình, chỉ có ra đa nguyên thủy…
Quang giáp thế này, cho dù so với quang giáp Hắc điểu cấp thấp nhất cũng thua kém quá xa, nhưng Diệp Trùng vẫn rất cao hứng. Trên thực tế, mỗi một kỹ sư công trình quang giáp nhìn thấy mấy cái quang giáp cấp bậc thủy tổ này đều phát sáng hai mắt, cơ hội thế này không phải mỗi người đều gặp được.
Mấy cái quang giáp này không thể nào mang lại cho Diệp Trùng ý tưởng gì mới, nhưng Diệp Trùng vẫn trèo lên trèo xuống, từ trong ra ngoài, tham quan hết một lượt. Trong ánh mắt chuyên nghiệp của hắn, quang giáp thế này đều đã không thể dùng thô sơ để hình dung rồi, nhưng tối với vật của năm trăm năm trước, vô luận là ai, cũng sẽ không quá khắt khe.
Tang Phổ hỏi: “Mấy cái quang giáp này vẫn còn có thể dùng không?” Trong ánh mắt nhìn Diệp Trùng của hắn có vài phần mong đợi. Bảy cái quang giáp này đã đặt ở chỗ này cả năm trăm năm rồi, trong mắt mọi thôn dân của Tang gia thôn, chúng chính là dũng sĩ chiến đấu, mà không phải là văn vật lịch sử.
Diệp Trùng lắc đầu: “Không thể dùng. Rỉ sét quá ghê gớm, một số khớp quan trọng do thiếu bảo dưỡng, đã bị rỉ tiêu rồi. Hơn nữa, thứ nó sử dụng là một loại nhiên liệu hữu cơ, ta không quen thuộc chúng.” Thực ra, một cái quang giáp tồn tại năm trăm năm mà vẫn có thể bảo tồn hoàn chỉnh thế này, trong mắt Diệp Trùng đã rất khó tin rồi.
Lời Diệp Trùng vô nghi làm Tang Phổ vô cùng thất vọng, Diệp Trùng thậm chí có thể nhìn rõ thần sắc thất vọng lóe lên trong mắt hắn. Nhưng đây là lời nói thực, Diệp Trùng cũng không thể làm gì.
Nói xong, Diệp Trùng lập tức nghĩ tới vấn đề năng lượng của Hàm gia. Năng lượng dự phòng đã tiêu hao gần hết, nếu như còn không tìm được cái nguồn năng lượng thích hợp mới, Hàm gia chỉ e cũng sẽ biến thành giống như mấy cái quang giáp được sắp xếp ở chỗ này.
Nhưng điều này cũng không gấp được, nơi này tự nhiên sẽ không thể có thiết bị bổ sung năng lượng cho mấy tấm năng lượng, con đường duy nhất chính là tìm thấy nguồn năng lượng thay thế mới.
Hiện giờ chỉ có cố gắng giảm thiểu số lần sử dụng Hàm gia, Hàm gia vẫn là sử dụng ở giây phút quan trọng nhất để giữ mạng thì tốt nhất.
Người ở đây, cho dù không dùng quang giáp không phải cũng sống tốt đó sao? Diệp Trùng không tin mình một khi mất đi quang giáp thì ngay cả năng lực sinh tồn cơ bản nhất cũng mất đi.
Rất mau đã tới thời gian ăn cơm. Tang Phổ dẫn Diệp Trùng tới nhà trưởng thôn Tang Đức. Diệp Trùng nhìn thấy người phụ nữ trong đội ngũ đã dẫn mình tới chỗ này đó. Diệp Trùng hơi gật đầu với nàng ta, rồi ngồi bên cạnh Tang Phổ.
Tang Phổ hừ mũi một tiếng, không để ý tới Diệp Trùng, cúi đầu ăn thức ăn trong chén của mình.
Đối phương đã không đoái hoài tới mình, Diệp Trùng cũng lười mở miệng. Hơi gật đầu ra dấu với trưởng thôn Tang Đức, trưởng thôn Tang Đức cười ha ha: “Nơi này rất thô sơ, cũng không có gì để chiêu đãi, tiên sinh cũng đứng trách!”
Loại cảnh đối thoại này đối với Diệp Trùng mà nói, đã có thể ứng phó tự nhiên: “Ông quá khách khí rồi, ông có thể gọi tôi là Diệp tử.”
Trưởng thôn Tang Đức cười ha ha nói: “Đã như vậy, ta sẽ gọi cậu là Diệp tử, cậu cũng đừng gọi lão già ta đây là ông gì ông nọ, cứ gọi ta là trưởng thôn đi.”
Trong chén trước mặt Diệp Trùng có một miếng thịt, còn có một đống trái nhỏ màu lam. Loại thịt này Diệp Trùng không biết là thịt của động vật nào, nhưng loại quả lam nhỏ này Diệp Trùng lại biết, trên bình nguyên bờ đối diện, khắp nơi đều là loại thực vật có loại quả lam nhỏ ở ngọn này.
Diệp Trùng không khỏi nhón lấy một quả lam nhỏ, đặt trước mặt cẩn thận quan sát. Không giống khi ở trên ngọn cây, nó lúc này đã mất đi loại quang mang màu lam nhạt đó.
Thấy Diệp Trùng vô cùng hứng thú với loại quả lam này, Tang Phổ giới thiệu: “Đây là thứ quan trọng nhất của chúng tôi, chúng tôi đều gọi nó là Lam quả. Ừm, ngươi thử đi, mùi vị không tồi. Miếng thịt thăn này chính là thịt của con Điện vĩ giác thú người giết chết hôm nay đó, thịt của Điện vĩ giác thú non mềm, mùi vị cũng không tồi."
Diệp Trùng bỏ một quả Lam quả vào trong miệng mình, một mùi thơm lập tức tỏa ra trong miệng, còn mang theo vị hơi ngọt. Diệp Trùng không khỏi lại bỏ thêm một quả. Trong mắt Diệp Trùng, nơi này tốt hơn hành tinh rác nhiều, khi hắn ở hành tinh rác, chưa từng ăn qua loại quả ngon miệng thế này.
Nhìn thấy Diệp Trùng ăn ngon miệng, trưởng thôn Tang Đức và Tang Phổ đều không khỏi bật cười, chỉ có Tang Lăng vẫn là dáng vẻ lạnh băng như thế.
Nhìn thấy thịt thăn trong chén, Diệp Trùng rút trủy thủ ra, đang chuẩn bị cắt xuống.
Tang Phổ nhìn thấy trủy thủ trên tay Diệp Trùng, lập tức hai mắt phát sáng, vội nói: “Diệp tử, có thể cho ta xem món vũ khí này của ngươi không?”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nhận lấy trủy thủ, Tang Phổ vốn vẫn luôn trầm ổn cũng không khỏi lộ ra vẻ kích động, lật qua lật lại mà xem, giống như của báu, yêu thích không chịu buông tay. Ánh mắt Tang Lăng ở một bên đã dựng lên, nhìn chằm chằm trủy thủ trong tay Tang Phổ.
Đây chẳng qua là một thanh trủy thủ mà thôi, cần gì mà khoa trương như vậy chứ? Diệp Trùng hơi kỳ quái trong lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc không hiểu của Diệp Trùng, trưởng thôn Tang Đức giải thích cho hắn: "Ha ha, Diệp tử đừng thấy lạ, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí kim loại, cho nên có chút thất thố. A Phổ, đưa ta xem nào."
Tang Phổ vội vàng đưa thanh trủy thủ trên tay cho trưởng thôn Tang Đức.
- Công nghệ chế tạo thật tinh xảo. Trưởng thôn Tang Đức nhịn không được khen ngợi: "Quả nhiên là sắc bén, độ cứng và độ bền cao hơn bằng gỗ nhiều. A Phổ, lấy một thanh mâu gỗ tới."
Tang Phổ đi tới một góc phòng, nơi đó dựng mấy cây mâu gỗ mà Diệp Trùng từng thấy qua, Tang Phổ tiện tay lấy hai cây, thấy ánh mắt tò mò của Diệp Trùng, hơi hơi cười, đưa cho Diệp Trùng một cây.
Diệp Trùng săm soi cây mâu gỗ trên tay, mỗi cây mâu dài khoảng hai mét, to vừa nắm tay, cầm trên tay có chút nặng. Diệp Trùng hơi dùng tay bẻ, cây mâu gỗ này chỉ cong thành hình cung, sự đứt gãy trong dự liệu không hề xảy ra. Mũi mâu bị mài cực kỳ sắc bén. Thân mâu có từng vòng, từng vòng xoắn ốc tinh vi, giống như là do thiên nhiên sinh ra.
Trong lòng Diệp Trùng thầm kinh ngạc, mâu gỗ thật bền bỉ. Thứ làm hắn cảm thấy hứng thú nhất lại là từng vòng xoắn ốc trên thân cây mâu này, hoàn toàn phù hợp với không khí động lực học, sau khi quăng ra, bay trong không khí, nó sẽ xoay tít tốc độ cao, thế này không chỉ có thể tăng lực xuyên thấu của bản thân nó, mà còn có thể làm tăng sự bình ổn khi bay tốc độ cao của nó.
Không ngờ trên vũ khí nguyên thủy thế này lại xuất hiện thiết kế cao minh thế này, điều này làm Diệp Trùng cảm thấy rất hứng thú.
Trưởng thôn Tang Đức nhận lấy một cây mâu gỗ từ trên tay của Tang Phổ, huơ nhè nhẹ, thanh mâu gỗ đường kính to 5 cm này bị cắt đứt nhẹ nhàng.
Trừ Diệp Trùng, ánh mắt mọi người đều sáng lên: "Lợi hại!"
- Quả nhiên là giống như trong truyền thuyết! Trưởng thôn Tang Đức phủi nhẹ lưỡi trủy thủ, lầm bầm nói. Còn những người khác, ai nấy đều thất hồn lạc phách nhìn trủy thủ trong tay trưởng thôn.
Lần này Diệp Trùng lấy làm lạ, truyền thuyết? Trủy thủ chắc là một thứ khá thường thấy a, có gì mà chuyện nhỏ xé ra to chứ? Từ trên thiết kế mà xét, thanh trủy thủ này hoàn toàn không có chỗ nào đáng để ca tụng, hình dạng của nó và thanh trủy thủ Cố Thiếu Trạch cho mình hoàn toàn giống nhau. Cố Thiếu Trạch tuy là một thiên tài cơ giới, nhưng không hề là chuyên gia binh khí, thiết kế độ cong của thanh trủy thủ này trong mắt Diệp Trùng tệ hại vô cùng, chỉ là trước giờ đã dùng quen thanh trủy thủ này, Diệp Trùng cũng lười đổi lại.
Nhìn từ góc độ thiết kế, thanh trủy thủ này có với cây mâu gỗ, rõ ràng là một sản phẩm kém.
Hồi lâu, vẫn là trưởng thôn Tang Đức hoàn hồn lại đầu tiên, áy náy cười với Diệp Trùng: "Diệp tử, để ngươi cười rồi. Ta sống nhiều năm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí kim loại, quả nhiên hoàn toàn giống với tổ tiên chúng ta đã nói a."
Lần đầu tiên nhìn thấy? Cho dù bộ lạc man rợ có nguyên thủy hơn cũng sẽ không ngay cả vũ khí kim loại cũng không có chứ! Huống chi, từ bảy cái quang giáp đặt trong tông đường mà xem, tuy công nghệ tinh luyện kim loại có chút lạc hậu, nhưng có thể chế ra quang giáp to lớn thế này, làm sao có thể ngay cả một thanh trủy thủ kim loại cũng chế tạo không ra?
Diệp Trùng không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ các người không có vũ khí kim loại?"
Liếc nhìn Tang Phổ và Tang Lăng vẫn chưa hoàn hồn lại, trưởng thôn Tang Đức từ từ mở miệng: "Không có. Năm đó, tổ tiên chúng ta vì tránh tai họa, di dời tới chỗ này, dọc đường trải qua vô vàn nguy hiểm. Năm đó, một tộc chúng ta có 170 vạn người, an toàn tới chỗ này đáng thương chỉ có năm vạn người."
Trưởng thôn Tang Đức sắc mặt đau thương, tiếp tục nói: "Tai họa năm đó đột nhiên tới, tổ tiên hoàn toàn không có bao nhiêu thời gian chuẩn bị. Theo ghi chép, lúc đó quang giáp vẫn vừa mới xuất hiện chưa lâu, một tộc họ Tang chúng ta lúc đó có một đoàn quang giáp lớn nhất thiên hà Hà Việt đương thời, có tới ba ngàn sư sĩ. Vào lúc đó, sư sĩ không hề là một nghề nghiệp hoàn thiện, lúc đó, vì đoàn quang giáp này, tộc trưởng cũng chịu áp lực cực lớn. Nhưng một bộ phận khá lớn cho rằng quang giác chắc chắn đại biểu cho xu hướng phát triển của tương lai."
Lời nói của trưởng thôn Tang Đức trầm thấp, giống như kể lại một truyền thuyết xa xưa. Sự chú ý của mọi người đều bị ông hấp dẫn, ngay cả Diệp Trùng cũng lộ ra vẻ lắng nghe.
- Lúc đó, tuy việc đột ngột xảy ra, nhưng công tác chuẩn bị của tộc trưởng vẫn không xảy ra bất cứ sai sót nào. Tất cả tư liệu, từ tinh luyện kim loại cơ bản nhất tới kỹ thuật cốt lõi nhất của một tộc họ Tang đều được ghi lại trong con chip. Vì đề phòng có người đặc biệt mất mạng mà mất đi kỹ thuật, con chip này tổng cộng ghi thành ba trăm bản. Cả đoàn quang giáp ba ngàn người, bình quân mười người có một con chip. Gần như mọi người đều cho rằng, nhiều con chip như vậy, muốn lưu lại một hai bản chắc là không hề là vấn đề, phải biết rằng, lúc đó, họ Tang là một trong bốn thế gia lớn phồn thịnh nhất của thiên hà Hà Việt. Mà lúc đó, đoàn quang giáp của họ Tang có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất của cả thiên hà Hà Việt. Mọi người đều cho rằng, sự chuẩn bị như vậy chắc là không chút sơ suất, cho dù tới một nơi xa lạ, có những kỹ thuật này, sự quật khởi lần nữa của một tộc họ Tang tuyệt đối không có vấn đề.
Sự đau thương trên mặt của trưởng thôn Tang Đức trở nên nặng thêm vài phần, trong giọng nói cũng mang theo chút run rẩy: "Không ngờ, bất ngờ vẫn xảy ra."
- Lối ra vào duy nhất bay ra khỏi thiên hà Hà Việt lúc đó đã bị tê liệt, hết cách, tộc trưởng chỉ đành mang theo toàn thể người trong tộc xông vào vành đai toái thạch khổng lồ này. Ai cũng không ngờ, trong vành đai toái thạch này, lại có biển sương đỏ khủng bố.
- Biển sương đỏ? Tang Lăng nhịn không được hỏi. Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được bí mật của tộc mình.
- Đúng, chính là biển sương đỏ. Trưởng thôn Tang Đức nói: "Đây là một hư không khổng lồ, khắp nơi trong hư không đầy rẫy sương đỏ nồng đậm, giống như biển lớn không bờ không bến vậy, tổ tiên gọi nó là biển sương đỏ."
Trong lòng Diệp Trùng máy động, đây không phải là màn sương đỏ mà mình lạc với Mục sao?
- Ai cũng không ngờ, trong màn sương đỏ đẹp đẽ này lại thầm giấu vô số nguy cơ, dưới sự gây nhiễu của loại sương đỏ đó, toàn bộ tất cả ra đa đều bị hư, mọi người bị lạc mất phương hướng trong biển sương đỏ, có một bộ phận khá lớn người trong tộc bị lạc mất. Ai biết được, tai họa chỉ mới vừa bắt đầu.
- Màn sương đỏ đó lại mẫn cảm dị thường với kim loại, khi bay tới chính giữa biển sương đỏ, sương đỏ càng lúc càng nồng, gần như tất cả phi thuyền đều bị vô số sợi tơ kỳ quái màu đỏ quấn lấy, để chặt đứt mấy sợi tơ kỳ quái này, gần như mọi quang giáp đều được phái ra. Không ngờ, mấy quang giáp này vừa bay ra cửa tàu, xung quanh bọn họ lập tức sinh sôi vô số sợi tơ kỳ quái màu đỏ, bọc chết bọn họ bên trong, mọi người trên tàu đều chính mắt nhìn thấy mọi quang giáp chỉ trong nháy mắt thì bị những sợi tơ kỳ quái vô bờ vô bến nuốt chửng.
Thì ra như vậy. Diệp Trùng bừng tỉnh trong lòng. Thì ra loại sương đỏ này khi đạt tới độ đậm đặc nhất định thì sẽ mẫn cảm như vậy đối với kim loại, chẳng trách lúc đó Hoa hoa công tử lại bị mấy sợi tơ kỳ quái đó quấn khít rịt, xem ra Hàm gia là do vật liệu xương chế thành nên mới làm mình thoát được một kiếp.
Diệp Trùng không khỏi lo lắng cho mấy người Mục Thương, Mục Thương cũng là do kim loại chế thành a. Đáng tiếc mình hiện giờ hoàn toàn mất đi liên hệ với mấy người Mục, nếu như có thể mang tin tức này nói cho Mục, Mục nhất định có thể giải quyết vấn đề này, nhưng...
Diệp Trùng cười khổ trong lòng, hít vài hơi thật sâu, tạm thời quẳng loại suy nghĩ này đi.
Diệp Trùng đột nhiên hỏi: "Vậy các người làm sao thoát ra được?"
Trưởng thôn Tang Đức giải thích nói: "Hầu hết mọi người ngồi thuyền cứu sinh thoát ra. Thuyền cứu sinh lúc đó vì để giảm nhẹ trọng lượng, thứ sử dụng đều không phải là kim loại, nhưng rốt cuộc là cái gì, lão già ta không biết, lúc đó chạy thoát ra tổng cộng có mười vạn người, mà trong đó chỉ có 15 sư sĩ. Mấy sư sĩ này lúc đó đều là vì bị thương, không có tham gia lần hành động này mà may mắn thoát nạn. Nhưng bởi vì thiếu thức ăn và nước, dọc đường không ngừng có người chết đi, khi tới được chỗ này, cả một tộc họ Tang chỉ dư lại đáng thương năm vạn người, mà sư sĩ cũng chỉ còn lại bảy người. Bảy sư sĩ này, ai nấy đều không ngoại lệ, không có con chip, thêm vào từng bị thương, không có được trị liệu hiệu quả, chẳng bao lâu sau toàn bộ bọn họ đều chết hết. Chúng ta cũng chỉ đành bắt đầu từ điểm khởi đầu nguyên thủy nhất. Trong năm vạn người may mắn sống sót này, vốn dĩ cũng có vài nhà khoa học như thế, nhưng khi vừa tới chỗ này, trọng lực cao, khắp nơi đều là dã thú tính tình hung mãnh, sinh tồn của chúng ta căn bản không có cách nào bảo đảm. Trong tháng đầu tiên, chúng ta có hai vạn người chết đói, chết bệnh ở chỗ này, thể chất của nhà khoa học đều khá yếu ớt, bọn họ không thể chống đỡ được, đều chết cả."
Trong lời nói, trưởng thôn Tang Đức vô cùng đau buồn, có chút thương cảm, Tang Phổ và Tang Lăng đều có chút ngơ ngẩn. Diệp Trùng lúc này mới hiểu, nơi này tại sao lại nguyên thủy như vậy.
- Trước khi mấy nhà khoa học này chết đều viết ra các loại tâm đắc của mình, nhưng không ngờ, căn bản là không ai học được. Trải qua điều kiện tệ hại như vậy mà sống sót phần lớn đều là một số võ thuật gia có thể chất khỏe mạnh, không có bất cứ cơ sở nào, bọn họ nào nhìn hiểu những tri thức thâm ảo như vậy? Những nhà khoa học này trước lúc chết đều muốn truyền lại học thức đắc ý nhất của mình, ngược lại, bọn họ hoàn toàn không viết lại bất cứ tri thức cơ bản nào, vậy mới xuất hiện cục diện thế này. Trong lời nói của Tang Đức đầy vẻ bất lực.
Tang Phàm và Tang Lăng chỉ yên lặng.
Diệp Trùng gật đầu như đã hiểu, chính xác, vô luận ở lĩnh vực nào, nếu như không có cơ sở, tri thức đỉnh cao trong mắt người thường giống như là sách trời vậy, càng là tri thức đỉnh cao, càng là như vậy.
Điều này cũng khó trách thứ mà mấy thôn dân này sử dụng vẫn là vũ khí nguyên thủy thế này. Trong hoàn cảnh cực khổ như vậy, bọn họ vẫn có thể có chỗ đứng vững chắc ở chỗ này, không ngừng sinh sôi, lớn mạnh, điều này không khỏi làm Diệp Trùng kính nể trong lòng.
Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới mình ở hành tinh rác, vì sống sót mà cô độc phấn đấu, tương tự làm sao đó a!
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Có lẽ tôi có thể giúp các người chế tạo vũ khí kim loại. Lời nói hờ hững của Diệp Trùng không khác gì thả một quả bom tấn trong căn phòng hơi yên tĩnh lúc này.
- Lời ngươi nói là thật chứ? Cho dù lão luyện như trưởng thôn Tang Đức cũng không sao giữ được bình tĩnh, trong cặp mắt thoáng qua sự thiết tha không gì so sánh được. Vũ khí kim loại có lẽ đối với người ở bên ngoài mà nói quả thật là bình thường vô cùng, nhưng ở chỗ này lại khó mà thấy được. Chỉ cần có vũ khí kim loại, thực lực của cả Tang gia thôn có thể có được một bước nhảy vọt về chất trong thời gian cực ngắn.
Trưởng thôn Tang Đức làm trưởng thôn nhiều năm như vậy, vẫn luôn nghĩ cách tăng cường xác suất sinh tồn của người trong tộc. Biết sao được, có kỹ thuật của tiền nhân nhưng lại không ai có thể xem hiểu. Cơ hội ngàn năm khó gặp trước mắt này thế nào không làm lão Tang Đức tiến thoái lưỡng nan chứ?
Chẳng lẽ thật sự là trời cao thương xót? Mới cho một tộc họ Tang một hy vọng phục hưng? Lão Tang Đức lẩm bẩm tự nói, đôi tay bắt chéo, mặt đầy thành kính.
Còn hai người Tang Phổ và Tang Lăng thì đã hoàn toàn trố mắt ra, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Trùng, thế nào cũng nhìn không ra cái tên không nổi bật này lại nói ra lời kinh người như vậy.
Diệp Trùng sờ đường trôn ốc tinh vi trên cây mâu gỗ, giống như không nhìn thấy sự thất thố của ba người. Thật ra Diệp Trùng không hề có lòng tốt, sự đồng tình của hắn vẫn không có tràn trề tới mức độ này. Câu nói hắn nói ra này cũng đã trải qua một lượt suy nghĩ, sinh tồn của hắn hiện giờ có mối quan hệ trực tiếp với sự hưng vong của cả Tang gia thôn. Vì mình, hắn cũng cần phải tăng cường thực lực của Tang gia thôn.
Hơn nữa, Diệp Trùng còn có một tầng suy nghĩ khác, hắn nếu như muốn tìm thấy nguồn năng lượng mới, chỉ dựa vào sức của một mình hắn, chắc chắn là khá khó khăn. Nói tới hiểu biết đối với tinh thể ngụy dị này, còn có người hiểu rõ hơn người của Tang gia thôn sao?
Diệp Trùng còn nghĩ tới một vấn đề hắn tuyệt đối không cách nào xem nhẹ. Biển sương đỏ mẫn cảm như vậy đối với kim loại, xác suất Hoa hoa công tử thoát ra quả thật quá nhỏ. Nhưng trên Hoa hoa công tử đầy đủ thức ăn và nước, đủ cho ba người Trúc Linh, Liên Nguyệt, còn có tiểu Thạch đầu sống sót khá dài. Đối với Mục Thương, hắn không cần ăn uống, chỉ tiêu hao hết năng lượng mới sa vào ngủ say. Nhưng tin rằng tấm năng lượng trên Hoa hoa công tử đủ cho hắn sử dụng một khoảng thời gian cực dài, không có ai hiểu rõ trên Hoa hoa công tử rốt cuộc tồn trữ bao nhiêu tấm năng lượng hơn hắn.
Khả năng mấy người Mục Thương bị vây khốn trong biển sương đỏ khá lớn. Nếu như mình có thể chế tạo đủ toàn giáp quang cốt, không, không nhất định là quang giáp, chỉ cần phi hành khí toàn chế bằng xương có thể bay trong vũ trụ thì đủ rồi. Thực hiện tìm kiếm kiểu quét lưới trong cả biển sương đỏ, Diệp Trùng tin rằng, như vậy có thể làm cho xác suất tìm thấy Hoa hoa công tử tăng mạnh.
Vô luận thế nào, mình cũng không thể bỏ mặc Mục Thương không lo. Niềm tin này trong lòng Diệp Trùng vững chắc vô cùng. Hắn nhớ khi Tinh Diệu tới, vì cứu mình khỏi hành tinh rác, dưới xác suất thành công thấp như thế, Mục vẫn không chút do dự mang mình thực hiện bước nhảy không gian.
Mục Thương và mình, đã sớm không phải là mối quan hệ bình thường giữa sư sĩ và quang giáp, vì bọn họ, Diệp Trùng cho dù hy sinh tính mạng cũng tuyệt không có chút do dự. Cũng như vậy, Diệp Trùng cũng hiểu, nếu như mình gặp nguy hiểm, cho dù chỉ có xác suất một phần vạn có thể cứu được mình, Mục Thương cũng sẽ làm. Ngay cả tên Thương bình thường xem ra hi hi ha ha, không có chút đàng hoàng này cũng như vậy.
Đương nhiên, kế hoạch này muốn thực thi thì khá phiền phức, hơn nữa, nhiều khó khăn trong đó, Diệp Trùng cũng không tin rằng hắn nhất định có thể hoàn thành. Nhưng Diệp Trùng vẫn định làm. Làm rồi, có thể không thành công, nhưng nếu không làm, vậy thì hoàn toàn ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không có.
Diệp Trùng đã không phải là lần đầu tiên gặp loại lựa chọn nào, hắn rất rõ mình nên chọn cái gì.
Năm phút đã trôi qua, Diệp Trùng nhìn ba người dường như đã hoàn hồn lại, từ từ mở miệng: "Các người cũng đừng cao hứng quá sớm. Ta chưa hề thăm dò chỗ này, không biết rốt cuộc có khoáng thạch kim loại thích hợp hay không. Hơn nữa, ta có điều kiện."
Diệp Trùng hiện giờ muốn cảm ơn mấy lão già trong "Cực quang" đó, nếu như không phải bọn họ gầy dựng cho Diệp Trùng cơ sở vững chắc vô cùng, Diệp Trùng hoàn toàn không dám nói lời khoác lác này. Nơi này không có máy phân ly điều khiển bằng từ. Nơi này cũng không có máy tinh luyện kim loại, muốn ở trong hoàn cảnh nguyên thủy như vậy tinh luyện kim loại cần phải có hiểu biết sâu sắc với nguyên lý tinh luyện kim loại. Nhưng tất cả những thứ này, đều xây dựng trên cơ sở có thể tìm thấy quặng kim loại. Không có quặng kim loại, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn trăng trong nước.
Lão Tang Đức nghiêm túc nói: "Điều kiện gì, Diệp tử ngươi nói đi, chúng ta sẽ nghĩ mọi cách để làm được."
Biểu tình trên mặt Tang Lăng hỗn tạp sự coi thường, khinh bỉ, không ngờ tên này lại là một tên cơ hội thế này. Tang Phô tuy trong lòng cũng có chút không cho là đúng, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào.
Diệp Trùng giống như không nhìn thấy sắc mặt của Tang Lăng, trên thực tế, hắn cũng thật sự không thấy. Trên đời này vốn dĩ không có bữa cơm trưa miễn phí, mình không có nghĩa vụ giúp đỡ bọn họ. Hơn nữa Diệp Trùng cũng không hề cảm thấy mình chiếm tiện nghi gì của đối phương.
Diệp Trùng lạnh nhạt nói: "Ta cần tộc họ Tang giúp ta làm ba chuyện, việc gì hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra, tới lúc sẽ cho các người biết." Diệp Trùng vốn chỉ muốn nói một chuyện, nhưng thần xui quỷ khiến, hắn đột nhiên không biết tại sao lại nghĩ tới Thương. Nếu như là tên này, không chừng sẽ sư tử mở to miệng. Cũng bởi vì thay đổi này, Diệp Trùng gần như biến một chuyện tới cửa miệng thành ba chuyện.
- Được. Lão Tang Đức không chút do dự, đồng ý vô cùng dứt khoát.
Diệp Trùng liếc nhìn trưởng thôn Tang Đức: "Các người nghĩ rõ rồi chứ, việc tôi cần mọi người làm rất nguy hiểm, hơn nữa cần dùng rất nhiều người."
Lão Tang Đức sâu sắc nhìn Diệp Trùng: "Một mạch họ Tang chờ đợi đã năm trăm năm, không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bình minh, cho dù có nguy hiểm hơn, một mạch họ Tang cũng không thể để cho chút hy vọng này trôi qua trên tay."
Diệp Trùng không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ khen ngợi sự quyết đoán của ông già này.
Trong mắt Tang Phổ cũng lóe lên sự cuồng nhiệt. Diệp Trùng đương nhiên không biết bọn họ bất lực và phẫn hận như thế nào đối với cuộc sống ăn lông ở lỗ thế này, bây giờ có cơ hội như vậy, làm sao lại bỏ qua chứ?
- Được rồi, vậy giao dịch của chúng ta đã xong. Diệp Trùng bình tĩnh nói, giống như nói một việc không hề liên quan với mình vậy.
- Ngươi không sợ chúng ta hối hận sao? Tang Lăng nhìn thấy bộ dạng rắm thối này của Diệp Trùng, không khỏi buột miệng nói ra, lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng nàng liền không khỏi hối hận vô cùng.
Diệp Trùng không nói gì, nhưng cặp mắt lại bỗng nhiên lạnh lẽo, một luồng sát cơ lăng lệ thoáng qua. Nuốt lời? Nếu như bọn họ dám nuốt lời, Diệp Trùng sẽ làm cho bọn họ hối hận thật sự.
Diệp Trùng tuy không nói gì, nhưng nhiệt độ trong phòng lại đột ngột giảm xuống, hơi lạnh thấu xương giống như làm cho ba người ở trong mùa đông, luồng hơi lạnh này men theo cột sống của bọn họ từ từ lan lên trên. Trái tim ba người không khỏi cùng nhảy lên, mỗi một tộc nhân của họ Tang khi trưởng thành đều từng chiến đấu với vô số dã thú, đối với loại sát khí thế này, mẫn cảm vô cùng.
Nhưng bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp được sát khí đáng sợ thế này! Cho dù là mạnh như Tam nhãn cự chương ngư cũng không thể có sát khí lớn thế này a!
Loại sát khí trình độ này tuyệt không phải giết một người thì có thể bồi dưỡng ra được, tên này rốt cuộc đã giết qua bao nhiêu người? Tang Phổ không khỏi liếc nhìn trủy thủ trên tay, cảm giác lạnh lẽo của thanh trủy thủ này càng lúc càng làm trái tim của Tang Phổ sợ hãi.
Vốn dĩ cho rằng gặp được một thiên sứ, hóa ra thứ gặp phải lại là một sát thần!
Già thành tinh, vẻ mặt Tang Đức hơi biến đổi, trong lòng cười khổ, cũng không biết quyết định này của mình là đúng hay sai. Từ xưa tới nay, kẻ bán thân cho ma quỷ vẫn luôn không có kết cục tốt đẹp gì, cũng không biết quyết định này của mình rốt cuộc mang tới gì cho một mạch họ Tang?
Cho dù mười vạn người này có mạnh mẽ hơn, trước mặt quang giáp, không cần phải nghi ngờ, không có chút lực đề kháng nào, càng đừng nói tới loại quang giáp cao cấp như Hàm gia này. Đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật.
Lão Tang Đức trịnh trọng nói: "Một mạch họ Tang ta luôn luôn coi trọng lời hứa, việc đã đáp ứng tuyệt không hối hận. Ta lấy danh nghĩa tổ tiên họ Tang thề, ngày sau tiên sinh có gì sai khiến, tất cả tộc nhân của một mạch họ Tang tuyệt không có chút thoái thác, nếu vi phạm lời thề, một mạch họ Tang sẽ vĩnh viễn trầm luân."
Vẻ mặt Tang Phổ và Tang Lăng không khỏi đại biến. Trên mặt Tang Lăng không khỏi hiện lên vẻ hối hận vô bì, không ngờ mình nhất thời lỡ lời, lại làm cho tộc trưởng phát ra lời thề trước tổ tiên dòng tộc. Trong tộc họ Tang, lấy danh nghĩa tổ tiên thề là một việc cực kỳ trịnh trọng, nó đại biểu quyền uy lớn nhất và lời thề nặng nhất, bất cứ ai cũng không được hối hận.
Diệp Trùng đối với loại thề thốt này không hề có cảm giác, với hắn, thề thốt không hề đáng tin, thực lực mới là bảo đảm có sức mạnh nhất.
- Ừ, đừng gấp, đợi tôi thật sự vũ khí kim loại rồi hãy nói. Ngữ khí lúc có lúc không của Diệp Trùng làm Tang Lăng ở một bên hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, nhưng lúc này nàng đã không dám mở miệng nói bậy. Vừa rồi, chính là mình nói bậy, bức Tang Đức gia gia thề trước tổ tiên, trong lòng nàng hiện giờ hối hận tới mức muốn đập đầu chết đi.
- Tiên sinh cần người, mọi người họ Tang đều có thể điều phái. Lão trưởng thôn Tang Đức mở miệng, vẻ mặt tha thiết. Nếu như có người ở một bên, nếu như có thể học được kỹ thuật này, điều này này mới là buôn bán có lợi nhất. Lão Tang Đức cũng từ tiếng Diệp tử mới kêu được vài câu trở về tiếng xưng hô kính trọng tiên sinh này, nhưng Diệp Trùng đã lười chỉnh lại.
Diệp Trùng đột nhiên nhấc cây mâu gỗ đặt bên cạnh mình đó lên, hỏi: "Đường xoắn ốc trên này là ai thiết kế?" Diệp Trùng lúc đầu cho rằng loại đường xoắn trôn ốc này là thiên nhiên tạo ra, sau này cầm trên tay mới cảm giác được dấu vết con người điêu khắc.
Ba người không khỏi ngẩn ra, Tang Phổ mở miệng nói: "Đây là do Tang Phàm khắc, chẳng lẽ có chỗ nào không ổn?"
- Ừ, vậy thì để hắn tới làm phụ tá cho ta đi. Có thể tự mình mày mò ra thiết kế thế này, thật là một tên không tồi tí nào.
Tang Phổ có chút khó khăn nói: "Hắn hôm nay vừa bị thương, chắc vẫn phải nghỉ ngơi."
Thì ra là tên vừa bị thụ thương hôm nay đó, Diệp Trùng không để ý nói: "Vậy đợi hắn trị thương tốt rồi nói." Mình vẫn cần một khoảng thời gian để quen với cuộc sống nơi này.
Dùng một người họ Tang làm phụ tá, đây là kết quả Diệp Trùng suy nghĩ kỹ, đối với việc triển khai công việc sau này của hắn rất có ích. Rất nhiều việc không cần mình ra mặt, phụ tá này có thể hoàn thành rất tốt.
Không có Mục Thương, Diệp Trùng giống như đứa trẻ mất đi chỗ tựa, không thể không bắt đầu tự mình thử và mày mò độc lập.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Quang mang màu trắng như tuyết của quả Liệt dương điếu lam nhu hòa mà ấm áp, chiếu cả căn phòng sáng choang. Đây là loại thực vật lần đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy mà kỳ diệu như vậy. Trong bản hướng dẫn bằng tranh về thực vật mà Quản phong tử cho mình, Diệp Trùng không hề phát hiện có Liệt dương điếu lam. Quang mang của Lam quả so với nó, giống như khác biệt của sao và mặt trời. Liệt dương điếu lam là thực vật chiếu sáng chủ yếu nhất của Tang gia thôn.
Dây leo màu lam tím bò đầy trần nhà, mà quả Liệt dương điếu lam đó lại vừa ở ngay chính giữa của trần nhà. Trái cây to bằng nắm tay còn tỏa ra một mùi thơm kỳ dị. Đối với loại người thích thức ăn ngon như Diệp Trùng, là một loại dụ dỗ không nhỏ, đã mấy lần hắn suýt nữa hái nó xuống để thử xem mùi vị thế nào.
Nhưng trước mắt, tâm tư của Diệp Trùng lại không hề ở chỗ này, trước mặt hắn đặt rất nhiều tài liệu không biết tên. Trên thực tế, từ nguyên liệu hắn phát hiện hiện giờ mà xét, hầu hết những thứ ở chỗ này đều là thứ hắn vô cùng lạ lẫm. Bây giờ hắn cũng không xác định mình nhất định có thể chế tạo ra vũ khí kim loại.
Thí dụ viên Đê nhiệt thạch hiện trên tay hắn. Loại tinh thạch bán trong suốt này sẽ tự phát ra hơi nóng. Loại Đê nhiệt thạch này vô cùng phổ biến ở đây, thịt thăn lần trước Diệp Trùng ăn chính là dùng nó nấu chín. Quá trính tỏa nhiệt của nó vô cùng chậm rãi, cho nên sẽ không sinh ra nhiệt độ quá cao, dùng nó tăng nhiệt cho thức ăn cần thời gian khá dài. Mỗi căn phòng đều đặt số lượng Đê nhiệt thạch nhất định, như vậy sẽ làm cho nhiệt độ trong phòng vô cùng thích hợp.
Đê nhiệt thạch chính là một loại khoáng thạch Diệp Trùng chưa từng thấy qua.
Nghịch Đê nhiệt thạch trên tay, cảm giác ấm áp giống như tay nắm một cái lò sấy.
Diệp Trùng từ góc độ tri thức của bản thân, xếp nó vào trong một loại quặng năng lượng. Dùng máy móc thô sơ trên quang giáp công trình có thể dò ra năng lượng phong phú hàm chứa bên trong nó. Nhưng trước mắt thiếu máy móc, Diệp Trùng không cách nào thực hiện phân tích cơ cấu của nó, cũng không cách nào thực hiện bất cứ thí nghiệm có ý nghĩa nào đối với nó. Nếu như ở trên Hoa hoa công tử, hắn tin rằng mình nhất định có thể rất mau sẽ tìm thấy phương pháp lợi dụng loại năng lượng này.
Nhưng hiện giờ cái gì cũng không có, đã quen với máy móc tinh vi đỉnh cao, mà hiện tại ngay cả thiết bị cơ bản nhất cũng thiếu, điều này làm hắn vô cùng không quen.
- Tiên sinh, tôi tới rồi. Tang Phàm xuất hiện ở cửa.
Trong lòng Diệp Trùng hơi run, mãi tới lúc Tang Phàm sắp tới cửa, hắn mới nghe thấy tiếng bước chân như có như không của đối phương.
Cao thủ! Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Trùng.
Thân hình Tang Phàm không hề cao, chỉ khoảng một mét sáu mươi lăm. Do ảnh hưởng của trọng lực cao, người của cả Tang gia thôn đều vô cùng nhỏ thó. Một mét bảy ở chỗ này đều có thể xem như vô cùng vạm vỡ. Trên người người Tang Phàm không có quá nhiều cơ bắp, hơi gầy, ánh mắt xoay tít di chuyển khắp nơi, tỏ rõ cơ trí vô cùng.
- Ừ, ngươi chính là Tang Phàm? Diệp Trùng hờ hững hỏi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, vết thương này lành cũng quá nhanh nha. Tang Phàm trước mắt rõ ràng là gần như khỏe hẳn, trừ sắc mặt hơi trắng ra, căn bản nhìn không ra hắn bị thương nặng như thế vào hai ngày trước.
Tang Phàm cung kính nói: "Vâng, trưởng thôn để tôi nghe theo dặn dò của ngài." Khi biết Diệp Trùng chịu chế tạo vũ khí kim loại vì Tang gia thôn, hắn lúc đó trố cả mắt ra, mà khi nghe thấy chính Diệp Trùng chỉ đích danh hắn làm phụ tá, hắn hạnh phúc đến nỗi suýt nữa hôn mê.
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là trợ thủ của ta, học cho tốt, có thể nhìn ra được, vậy ngươi vẫn rất có tài năng đó. Sự già dặn, trang nghiêm trong câu nói này của Diệp Trùng là ngữ khí của mấy ông lão trong Cực quang đó.
Mệnh lệnh đầu tiên của Diệp Trùng lại là thu thập tiêu bản của tất cả các loại đá và thực vật mà bọn họ có thể tìm thấy.
Mệnh lệnh này của Diệp Trùng làm Tang Phàm mê muội đầu óc, nhưng hắn vẫn không hỏi han tí gì, lập tức chạy tới chỗ trưởng thôn Tang Đức, mệnh lệnh này không phải chỉ dựa vào một mình hắn mà có thể hoàn thành.
Lão Tang Đức cũng mê muội, tiêu bản khoáng thạch có thể hiểu được, nhưng hắn cần tiêu bản thực vật làm cái gì? Nhưng lão Tang Đức rốt cuộc cũng lão luyện, biết loại người giống như Diệp Trùng này, hoàn toàn không làm việc vô ý nghĩa. Lão Tang Đức ra tay, triệu tập mọi thôn dân, truyền mệnh lệnh này xuống.
Mọi trẻ em và phụ nữ đều bị điều động, mà mấy gã đàn ông trưởng thành đó khi ra ngoài săn thú, cũng thường mang về một số đá và thực vật.
Công sức mấy ngày, chuyên môn chọn lọc làm căn phòng Diệp Trùng làm nghiên cứu bị chất đầy các loại đá và thực vật.
Diệp Trùng dẫn theo Tang Phàm, mỗi ngày thực hiện việc sàng lọc, phân loại những loại đá và thực vật này. Tang Phàm thông minh, lanh lợi, hơn nữa còn vô cùng thông minh, mỗi lần Diệp Trùng gặp được khoáng thạch mà mình biết, Diệp Trùng đều mang tư liệu của loại khoáng thạch này nói ra một lượt, có thể học được cái gì thì phải xem sự nỗ lực của bản thân hắn rồi.
Thứ Diệp Trùng sàng lọc trước tiên là đá, trong những loại đá này, hầu hết là nham thạch không có giá trị lợi dụng. Mà trong những loại khoáng thạch Diệp Trùng cho rằng có thể dùng được đó, chỉ có một bộ phận cực ít là thứ hắn biết.
Nhưng điều Diệp Trùng xem trọng nhất là một viên Lưu kim quặng trong đó. Lưu kim không hề là kim loại, mà là một loại hợp kim, trong kho tư liệu của Mục có tư liệu liên quan. Lưu kim là một loại hợp kim có tính năng vật lý cực kỳ ưu tú, thành phần hợp thành của nó không hề phức tạp, nhưng nó lại vô cùng hiếm gặp. Trừ có thể tinh luyện từ trong Lưu kim quặng ra, hợp thành nhân tạo đến hiện giờ vẫn không có tiền lệ thành công. Mà Lưu kim quặng lại là một loại khoáng thạch kim loại khá hiếm có, nó chỉ có ở trong một số hoàn cảnh đặc biệt.
Trước mắt Diệp Trùng hiện giờ lại là một cục Lưu kim quặng, trên viên đá đen thui phân bố từng đường màu vàng kim cong cong uốn lượn, giống như vàng lỏng đang chảy vậy, Lưu kim quặng cũng chính vì vậy mà có tên này.
- Hỏi xem viên đá này phát hiện ở chỗ nào? Diệp Trùng đưa Lưu kim quặng trên tay cho Tang Phàm.
Tang Phàm trước tiên ngẩn người, rồi lập tức mừng rỡ, đáp lời rồi chạy biến đi. Đây là vấn đề Diệp Trùng hỏi đầu tiên, điều đó há không phải có nghĩa là...
Tốc độ thật nhanh! Diệp Trùng nhìn tốc độ chạy vọt đi của Tang Phàm, thầm khen một câu. Dưới trọng lực cao thế này mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy! Diệp Trùng tới giờ vẫn không thích ứng được loại hoàn cảnh này, Diệp Trùng vẫn luôn cho rằng cơ thể mình mạnh mẽ, nhưng hiện giờ nhìn thấy mấy người Tang gia thôn này mới biết nhân ngoại hữu nhân.
Rất mau, Tang Phàm liền nhìn thấy thôn dân đã cung cấp viên Lưu kim quặng này. Chỉ là chỗ phát hiện viên Lưu kim quặng này cách Tang gia thôn khá xa. Vì bảo vệ Diệp Trùng, dưới sự dẫn dắt của Tang Phổ, điều động tới một trăm người. Sự bảo vệ của một trăm cao thủ võ thuật, nếu như ở năm thiên hà lớn, sẽ là gió bão thế nào chứ.
Mấy thôn dân Tang gia thôn này, ai nấy đều bước đi trầm ổn, cao thủ, đều là cao thủ! Cao thủ cận chiến Diệp Trùng từng thấy qua lúc trước gộp lại cũng không nhiều bằng số lượng người hiện ở bên cạnh mình. Dọc đường gặp qua mấy con dã thú, nhưng lại không có bất cứ ảnh hưởng nào đối với tốc độ của đội ngũ này.
Dứt khoát, linh hoạt, hoàn toàn là tàn sát! Đây mới là võ thuật thật sự! Nhìn tới mức Diệp Trùng thầm kinh hãi trong lòng. Năm trăm năm này, kỹ xảo cận chiến trải qua vô số máu tươi và tàn sát mà phát triển ra, đơn giản, trực tiếp, không có quá nhiều hoa hòe, nhưng đây mới là kỹ xảo tàn sát thật sự.
Võ thuật đã suy sụp ở thế giới bên ngoài ở chỗ này lại là kỹ xảo sinh tồn tất yếu.
Nhưng tốc độ Diệp Trùng biểu hiện ra cũng làm mọi thôn dân lè lưỡi nhìn nhau, tốc độ tiến tới của cả đội ngũ cực nhanh, Diệp Trùng không bị rớt lại chút nào. Nhưng từ chỗ này lại có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai người, Diệp Trùng thường điểm mũi chân một cái, thân hình vọt tới trước rất xa, còn mấy thôn dân của Tang gia thôn này đều là bước đi nhỏ giống nhau, tần suất cực nhanh.
Đội ngũ này thể hiện ra trình độ khá cao. Trong cả quá trình tiến tới trước, không có ai mở miệng nói chuyện. Diệp Trùng cũng không phải là người thích nói chuyện, càng không chủ động mở miệng. Diệp Trùng ở vị trí chính giữa của đội ngũ này, đây là một vị trí được bảo vệ. Nhân viên vòng ngoài thay phiên thực hiện dò đường và quan sát bên ngoài.
Trong lòng Diệp Trùng thầm líu lưỡi không thôi, tố chất đội ngũ này biểu hiện ra đủ làm mấy thứ gọi là quân nhân đó của năm thiên hà lớn đổ đầy mồ hôi.
- Chính là khe núi trước mặt đó, lần trước khi chúng ta ở đó săn giết một con Liên mục trùng phát hiện được. Một thôn dân chỉ lối vào một khe núi trước mặt nói.
Tang Phổ phẩy tay, bốn người lao vọt tới trước một bước. Tốc độ đó làm Diệp Trùng nhìn thấy cũng có chút trố mắt ra, điều này cũng thật là quá nhanh đi.
Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Trùng, Tang Phổ cười nói: "Bốn người này là lính trinh sát, sở trường của bọn họ là chạy nhanh, đều là chiến sĩ ưu tú." Lính trinh sát? Từ này Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Nếu là một người tinh thông lịch sử thì sẽ hiểu đây từng là danh từ xuất hiện vô số lần trong lịch sử chiến tranh của loài người. Nhưng đối với một tên ngốc lịch sử như Diệp Trùng này mà nói, từ này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào, nhưng hắn lại có thể từ hành vi của bọn họ mà suy đoán ra ý nghĩa đại khái của từ này.
Bốn người này không hề trực tiếp vào từ lối vào khe núi, mà thân hình nhô lên, mau chóng leo lên triền núi hai bên khe núi, sau đó men theo triền núi lao vút về phía trước. Qua mười mấy giây, một lính trinh sát ra dấu tay an toàn ở phía xa.
Sáu mươi thôn dân vòng ngoài mau chóng thoát ly đội ngũ của mình, giống như thủy triều vọt vào trong khe núi. Đợi đến khi xác định hoàn toàn an toàn rồi, Tang Phổ mới dẫn theo Diệp Trùng và ba mươi lăm thôn dân còn lại tiến vào khe núi.
Tang gia thôn có thể sống sót trong hoàn cảnh tệ hại thế này, quả nhiên là có chỗ độc đáo của mình. Diệp Trùng thầm khen trong lòng.
Khe núi này không hề xem là lớn, liếc một cái là hết, không phát hiện bất cứ viên Lưu kim quặng nào, trên mặt Tang Phàm cùng đi theo không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Diệp Trùng lại không hề từ bỏ, mà lại để bọn họ dọn ra một mảnh đất trống lớn.
Diệp Trùng gọi ra cái quang giáp công trình. Quang giáp công trình đột nhiên xuất hiện dọa mọi người nhảy dựng lên. Diệp Trùng lần này không dùng thang dây, mà lại tay không leo lên. Đáng tiếc, động tác này không ai nói hay, trong mắt thôn dân họ Tang, hành vi này không có bất cứ chỗ xuất sắc nào. Mỗi người bọn họ đều có thân thủ thế này.
Nhưng trong mắt mọi người đều là sự ngưỡng mộ, ngay cả Tang Phổ trầm ổn cũng không ngoại lệ. Có một cái quang giáp chính là nguyện vọng mọi thôn dân trong Tang gia thôn từ nhỏ đã có.
Qua nửa phút, Diệp Trùng mới từ trong quang giáp công trình nhảy ra.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Trùng. Bọn họ không biết ý nghĩa mỗi động tác của Diệp Trùng, nhưng bọn họ biết hy vọng của mọi người bọn họ đểu ở trên người thanh niên này.
Diệp Trùng chỉ một chỗ của khe núi, nói: "Đào chỗ này."
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet