oOo
"Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng mười lăm tỷ."
"Đinh, chúc mừng luyện hóa thành công mười sáu dây chuyền quy tắc."
Lâm Phàm thật không ngờ Hàn Vĩnh Nghị lại cô đọng được đến mười sáu dây chuyền quy tắc. Cũng khó trách Thánh Tông thiếu chút nữa thất thủ, có kẻ mạnh như Hàn Vĩnh Nghị, lại còn đánh lén khiến Yến tông chủ trọng thương, như vậy toàn bộ Thánh Tông đương nhiên đợi lão nghiền nát rồi.
Nhìn các đệ tử Thánh Tông, qua phút hưng phấn, có người sắc mặt còn kích động, cũng có người tinh thần chán nản, Lâm Phàm chỉ biết thở dài một tiếng. Tuy rằng xem như tới đúng lúc, nhưng những người đã chết lại không thể cứu lại.
- Tông chủ...
Trương Nhị Cẩu nhìn thấy Lâm Phàm, kích động đến khóc lên.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó xoa đầu Chỉ Kiều.
- Tông chủ, mau mau cứu các sư đệ.
Trương Nhị Cẩu vội vàng nói.
Lâm Phàm đi tới cạnh Phong Bất Giác và Thiên Vũ, tra xét thương thế, gần như chỉ còn một hơi.
- Nhất niệm thành đan.
Từng viên đan dược quay cuồng trong ngọn lửa, sau đó vô số đan dược được dung nhập lực lượng sinh mệnh từ Ngô đồng thần thụ bay ra. Lâm Phàm lấy hai viên, cho Phong Bất Giác và Thiên Vũ nuốt xuống. Hiệu quả xác thực rất tốt, hai người nhanh chóng có chuyển biến tốt.
Ngô đồng thần thụ quả thật không hổ là thần vật.
- Nhị Cẩu, nhanh cầm một viên này cho Diệt Cùng Kỳ dùng.
Lâm Phàm nói.
- Vâng.
Trương Nhị Cẩu gật đầu, chạy vội đi.
- Sư phụ, người mau cứu Tiểu Bạch và Cung tỷ tỷ.
Chỉ Kiều nói.
Lâm Phàm nhìn thấy Tuyết Vương Sư con trong lòng Chỉ Kiều. Thương thế rất nặng, nhưng may là lực sinh mệnh của hung thúc cực kỳ cường đại, cộng với viên đan dược của Lâm Phàm, Tuyết Vương Sư con cũng dần dần khôi phục.
- Cung tỷ tỷ?
Cứu xong Tuyết Vương Sư con, chuẩn bị cứu người thứ hai đồ đệ nói, hắn mới chợt sửng sốt, Cung tỷ tỷ là người nào? Thế nhưng khi nhìn thấy cô gái nằm trong vũng máu, hắn có chút kinh ngạc.
Tại sao lại quen mắt như vậy?
Đúng rồi, là cô gái ở Mặc thành.
Nhưng người này tại sao lại ở Thánh Tông? Còn quen thuộc với Chỉ Kiều như thế?
Chẳng lẽ người này dựa vào việc biết thân phận của mình, bịa một câu chuyện, rồi tới đây kiếm lời sao?
Giờ phút này, Lâm Phàm do dự không biết nên cứu hay không. Nếu người này có mưu đồ, tốt nhất mình nên lừa gạt Chỉ Kiều một lần, để con bé đau khổ một chút rồi sẽ qua, chứ không thể lưu lại tai họa ngầm bên người.
- Sư phụ, người mau cứu Cung tỷ tỷ đi, là Cung tỷ tỷ đẩy con ra, con mới không có chuyện gì.
Chỉ Kiều thấy Tiểu Bạch đã hồi phục lại, tâm tình vui lên không ít, nhưng khi thấy Cung tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng Chỉ Kiều rất đau khổ.
Lâm Phàm gật gật đầu, xoa đầu Chỉ Kiều. Thôi, cứu người quan trọng, sau này làm cho rời đi là được.
Nhìn qua thương thế của Cung Băng Dạ, gương mặt tuyệt mỹ kia giờ phút này tái nhợt, trên thân thể linh lung lại có một miệng vết thương xuyên qua sát ngực, thậm chí còn có thể thấy được nội tạng bên trong.
- Coi như ngươi vận khí tốt, không bị thương tổn trí mạng.
Lâm Phàm cũng không thể không bội phục vận khí của đối phương, vết thương kia chỉ cần nhích vài cm nữa là đủ chết người.
Đợi sư phụ cho cô gái này nuốt đan dược xong, Chỉ Kiều bèn đứng bảo hộ bên cạnh Cung Băng Dạ.
Tiếp đến, Lâm Phàm đi tới trước mặt tông chủ và các thái thượng trưởng lão, đưa đan dược cho họ.
- Thứ này có thể nhanh chóng khôi phục thương thế.
Lâm Phàm nói.
Tông chủ tiếp nhận đan dược, khẽ lắc đầu:
- Ài, không được, thương thế của chúng ta...
Yến tông chủ còn chưa nói hết câu, đã lại ngây ngẩn cả người, bởi vì lực sinh mệnh trong viên thuốc này thật sự quá mạnh mẽ.
Quả thật là thần đan chữa thương a.
Thế nhưng Lâm Phàm vừa mới luyện đan tại chỗ, bọn họ nhìn rõ trong mắt, sao có thể luyện ra thần dược trong thời gian ngắn như vậy?
Chẳng lẽ là dùng thảo dược vô cùng trân quý sao? Cũng không phải, bọn họ thấy rõ nguyên liệu đều là những thảo dược bình thường.
Mọi người nghĩ mãi không rõ, cuối cùng gạt bỏ thắc mắc sang một bên, nuốt đan dược vào bụng. Tức thì một luồng lực sinh mệnh mênh mông tràn ra trong cơ thể họ, tu bổ hư hao bên trong.
- Tiểu tử này, ra ngoài một chuyến, đến cùng là gặp bao nhiêu kỳ ngộ thế hả, thực lực tăng lên quá nhanh đi.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai vốn đang tái nhợt mặt mày, nuốt đan dược xong, sắc mặt dần dần hồng hào trở lại, không khỏi cảm khái một câu về Lâm Phàm.
Ngẫm lại, mới nửa năm trước, Lâm Phàm dở sống dở chết từ Thương Linh châu đến, ai ngờ chỉ nửa năm sau, thực lực đã mạnh tới mức này.
- Thực lực mạnh thì có thể thế nào, vẫn để tông môn tổn thất không nhỏ.
Lâm Phàm thở dài.
- Ài, sư muội...
Mọi người lắc đầu bất đắc dĩ. Cái chết của sư muội để bọn họ rất đau lòng.
- Làm sao vậy?
Lâm Phàm hỏi.
Vô Nhai lắc lắc đầu, báo tin phong chủ Già Lam phong tử trận cho Lâm Phàm. Lâm Phàm nghe xong thì trầm mặc không nói, nhìn về phía đệ tử Già Lam phong.
Nhất là Mộ Băng Yên kia, thần sắc mê mang, lại càng làm cho người đau lòng.
Lâm Phàm đi tới phía các đệ tử Già Lam phong. Các nữ đệ tử nhìn thấy Lâm Phàm, cũng tôn kính kêu một tiếng, sư thúc.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Mộ Băng Yên.
- Bớt đau buồn đi, sau này Già Lam phong còn phải dựa vào ngươi.
Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì. Nhưng hắn có thể hiểu nỗi đau khi mất đi người quan trọng.
- Vâng, tạ ơn sư thúc.
Mộ Băng Yên gật gật đầu. Lâm Phàm có thể nhìn ra, trong đôi mắt còn ầng ậng nước của Mộ Băng Yên là quyết tâm giữ vững Già Lam phong.
- Về sau có chuyện gì, cứ tới Vô Danh phong tìm ta.
Lâm Phàm cũng chỉ có thể nói lời này. Con đường sau này chỉ có thể trông vào chính Mộ Băng Yên.
Có điều Lâm Phàm biết, trải qua sự tình lần này, Thánh Tông từ trên xuống dưới sẽ phát sinh thay đổi, đôn đốc mỗi vị đệ tử phải cật lực phấn đấu.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi người cũng là lần đầu tiên cảm nhận được mình nhỏ bé đến cỡ nào.
. . . .
Chuyện lần này là một cái đả kích với Thánh Tông, nhưng với Tân Phong thì lại thành một hồi tận thế, khiến hắn mờ mịt ở tương lai.
- Phong huynh.
Lâm Phàm nhìn thấy Tân Phong ngây ngốc đứng nơi đó, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Lâm huynh, ta hiểu được.
Tân Phong gật gật đầu, hắn biết đây là tai nạn của Cửu Tiêu Tông.
- Sau này, Cửu Tiêu Tông cũng chỉ có thể dựa vào huynh.
Lâm Phàm biết, sau lần này, Cửu Tiêu Tông chỉ sợ sẽ từ đỉnh cao rớt xuống môn phái thấp nhất.
Chiến lực cao nhất chết toàn bộ.
Hiện giờ Cửu Tiêu Tông chỉ có Tân Phong thực lực cao nhất rồi.
Mà chút thực lực ấy, căn bản không đủ phát triển một cái tông môn.
- Ta biết, bất kể như thế nào, ta cũng không thể khiến Cửu Tiêu Tông biến mất như vậy. Ta sẽ cố gắng đến hơi thở cuối cùng. Nhưng ta muốn biết một chuyện, tại sao tông chủ lại biến thành như vậy?
Tân Phong vẫn luôn nghĩ mãi không rõ, tại sao vị tông chủ từng khiến người tôn kính lại biến thành như vậy.
- Ta chỉ có thể nói cho huynh biết, có một cỗ lực lượng tà ác đã đoạt thân thể của Hàn tông chủ. Thế nhưng ta không biết được ngọn nguồn chân chính. Có điều ta đã có manh mối, có thể tra rõ tất cả chuyện này.
Lâm Phàm nói.
- Cảm tạ. Lâm huynh, ta muốn trở lại tông môn. Sau này chỉ cần Cửu Tiêu Tông không bị diệt, nhất định sẽ phụ trách tổn thất của quý tông lần này. Chỉ đáng tiếc không còn nghe được tin tức gì của sư phụ, có lẽ người đã...
Tân Phong nghe được tông chỉ bị tà ác đoạt thân nên mới biến thành như vậy, cũng thoải mái hơn một chút. Thế nhưng nghĩ tới sư phụ của mình đã mất tích, hắn không khỏi trầm lại.
- Được, có bất cứ chuyện gì cứ nói cho ta biết. Còn Lương trưởng lão là người tốt, nhất định rồi sẽ bình an trở về.
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Tân Phong, cũng chỉ biết an ủi, không dám nói ra sự thật. Để huynh đệ của mình còn một chút hy vọng mới là điều tốt nhất.
- Cảm tạ Lâm huynh...
. . . .
Cuối cùng Tân Phong đã rời khỏi, mang theo đám sư đệ đồng môn bị bắt ép tới đây trở về tông (những kẻ tha hóa đều đã bị giết chết ngay ngày đó). Mà Thánh Tông cũng tiến vào trạng thái chỉnh đốn lại.
Địa ma chuyên xây dựng bắt đầu bận rộn, mà những đệ tử chết trận cũng được an táng cẩn thận.
Bọn họ đều vì thủ hộ tông môn mà chết, bởi vậy bài vị sẽ được đặt trong từ đường của tông môn.
Đây xem như là lời cảm ơn và phần thưởng xứng đáng nhất dành cho bọn họ.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Đám người Lâm Phàm đang đứng ở đây, có chút ngây người nhìn một màn trước mắt.
Đây là tình huống gì?
Chỉ thấy phía trước, thân hình Diệt Cùng Kỳ trôi nổi ở giữa hư không, một sợi dây chuyền quy tắc quấn quanh thân thể của Diệt Cùng Kỳ, một đầu chìm vào hư không, sau đó lại từ phía khác bay ra, liên miên không dứt.
- Nhị Cẩu, chuyện gì xảy ra?
Lâm Phàm hỏi.
Trương Nhị Cẩu lắc lắc đầu, cũng vẻ mặt phát mộng:
- Tông chủ, ta cũng không rõ. Ta chỉ đút đan dược cho sự đệ, rồi đột nhiên từ trên người sư đệ phát ra gió mạnh, sau đó sư đệ cứ trôi nổi trên không thế này.
Lúc ấy Trương Nhị Cẩu cũng bị hù gần chết, chỉ sợ sư đệ xảy ra chuyện. Tuy Diệt sư đệ luôn lạnh nhạt, nhưng hắn đã nhìn ra, Diệt sư đệ là người mặt lạnh tim nóng, chỉ riêng việc xả thân cứu tiểu sư muội đã thấy được điều này.
Lâm Phàm nhíu mày, khí tức hiện tại của Diệt Cùng Kỳ rất mạnh, giống như có một luồng lực lượng thần bí đang vận chuyển trong cơ thể Diệt Cùng Kỳ.
Hơn nữa dây chuyền quy tắc kia là đang rèn luyện thân thể của Diệt Cùng Kỳ.
Vừa bị người đánh đến chỉ còn một hơi, làm sao đã hóa thành đột phá một cánh cửa lớn rồi?
- Khí tức này của Diệt sư huynh ràng là đang đột phá, thế nhưng tại sao Diệt sư huynh lại vẫn hôn mê nhỉ?
Thiên Vũ chau mày, hắn chưa từng gặp chuyện giống thế này trước đây.
Lâm Phàm lại biết đây là do Diệt Cùng Kỳ tu luyện một môn côn pháp trâu bò tới cực điểm.
Bất Tử Bất Diệt.
Nghe cái tên đã biết công pháp này trâu đến thế nào. Lâm Phàm cũng rất muốn học, đáng tiếc là Diệt Cùng Kỳ có thể tu luyện công pháp này, lại không sao nói ra nổi.
Lâm Phàm thoáng có chút bất đắc dĩ, xem ra đây là công pháp chỉ dành cho một người a. Thôi cũng tốt, bất kể thế nào thì Diệt Cùng Kỳ cũng là người mình.
Hiện giờ Thánh Ma Tông khuyết thiếu một cao thủ có thể trấn giữ tông.
Mà Diệt Cùng Kỳ chính là người có tiềm lực ngồi vào vị trí này.
Giờ phút này, một cỗ khí tức có thể chấn nhiếp tâm thần người khác chợt bộc phát ra từ trên người Diệt Cùng Kỳ. Cỗ khí tức này như biến không khí thành dạng sệt.
- Giếtttttt...
Diệt Cùng Kỳ rống to một tiếng, thanh thế ngập trời. Trong chữ "giết" này bao hàm hàng vạn hàng nghìn cảm xúc. Đám người Trương Nhị Cẩu biến sắc, trong thức hải giống như được chèn vào những hình ảnh giết chóc vô tận.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng. Tiếng rống của Diệt Cùng Kỳ có bao hàm một luồng lực lượng tinh thần bên trong, người tu vi không đủ sẽ bị luồng lực lượng ấy cuốn hút, từ đó trầm mê trong hư ảo.
Đám người Trương Nhị Cẩu vừa mới mê muội, nghe tiếng ho của Lâm Phàm thì trong đầu như có một tiếng sét nổ vang, làm bọn họ hồi tỉnh.
- Tông chủ, Diệt sư đệ không sao chứ?
Trương Nhị Cẩu lo lắng hỏi.
- Hắn không có việc gì, nhưng các ngươi vừa rồi thiếu chút nữa đã gặp chuyện. Được rồi, mặc hắn gào rống đi, mọi người đi xem địa ma, để bọn họ sửa sang lại chỗ hư hỏng.
Lâm Phàm nói.
- Vâng.
Mọi người gật gật đầu, cũng không ở quan tâm Diệt Cùng Kỳ đang trôi nổi ở hư không nữa, bận rộn dọn dẹp lại Vô Danh phong.
Suốt từ sáng đến tối hôm đó, Diệt Cùng Kỳ luôn miệng "giết giết giết..."
Phong Bất Giác nhìn Diệt sư đệ trên hư không, không khỏi thở dài một tiếng:
- Đại sư huynh, huynh nói Diệt sư đệ đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Sao cứ gào lên giết mãi, hay là mơ đến kẻ thù?
Trương Nhị Cẩu trừng mắt nhìn:
- Ai biết được, nhưng mà tuổi của Diệt sư đệ đã không nhỏ, có khi là tới thời kỳ tiền mãn kinh giống lời tông chủ.
- Thời kỳ tiền mãn kinh là cái gì?
Phong Bất Giác nghi ngờ hỏi, không rõ cái từ mới lạ này có ý gì.
- Ta nào biết, đại ý theo tông chủ là hoóc-môn tăng vọt.
- Hoóc-môn là cái gì?
- Đệ hỏi ta ta hỏi ai, thắc mắc nhiều làm gì. Tông chủ gọi ta rồi, đệ đi làm việc tiếp đi.
Trương Nhị Cẩu đuổi Phong Bất Giác. Phong sư đệ này phiền chết đi được, cái gì cũng hỏi.
Ban đêm, đám địa ma vẫn không ngừng lao động, tu bổ Vô Danh phong. Mà dưới chân núi cũng truyền lên tiếng xây dựng, hiển nhiên là cũng đang tận lực cải tạo lại Thánh Tông.
Hiện giờ chỉ còn một chuyện làm Lâm Phàm đau đầu, đó là bà nương Cung Băng Dạ sao lại tới đây? Hơn nữa nhìn bộ dạng, giống như quan hệ rất không tồi với đám Trương Nhị Cẩu.
Mụ nội nó chứ, ca ra ngoài có mấy tháng, đến cùng ở nhà đã phát sinh cái gì.
-Tông chủ, ta tới rồi.
Trương Nhị Cẩu dừng ở ngoài cửa, nhẹ giọng hô.
- Ờ, lăn vào đây đi.
Lâm Phàm nói.
Tuy rằng Trương Nhị Cẩu không rõ tông chủ gọi mình tới có chuyện gì, nhưng hắn cũng đoán rằng có liên quan tới Cung tiểu thư.
Y như rằng, Lâm Phàm hỏi thẳng về tình huống của Cung Băng Dạ. Trương Nhị Cẩu cũng lập tức nói hết chuyện xảy ra thời gian qua.
Nghe Trương Nhị Cẩu nói xong, Lâm Phàm cũng có chút bất đắc dĩ.
Mới nghe có cưỡng đoạt dân nữ, bắt về làm áp trại phu nhân, giờ lại còn có tự dân nữ chủ động đưa tới cửa.
- Tông chủ, Nhị Cẩu có một câu, không biết có nên nói hay không.
Trương Nhị Cẩu nhăn nhăn nhó nhó, giống như có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào.
- Ngươi nói đi, đừng có làm cái mặt rặn táo bón ấy.
Mấy tháng không gặp, Trương Nhị Cẩu làm sao mà biến thành nhăn nhó thế này, chẳng lẽ đổi tính.
- Tông chủ, người xem, ngài đang ở tuổi tráng niên, hơn nữa tông môn sẽ phát triển rất nhanh, chúng ta hẳn là nên có một tông chủ phu nhân, rồi tốt nhất là cùng năm ấy có thêm một thiếu tông chủ. Ta và các sư đệ bàn kỹ rồi, Cung tiểu thư lớn lên đẹp tựa thiên tiên, dáng người thon thả. Dùng lời của người già, thì nữ nhân mông lớn, rất dễ...
Trương Nhị Cẩu còn chưa nói hết lời, đã phát hiện một đạo sát khí tập trung vào mình, nhất thời cả kinh, sau đó cái mông bị đạp mạnh một cước, trực tiếp phá cửa mà ra.
- Lượn ngay, xem ra lâu rồi không dạy dỗ các ngươi, các ngươi lại thèm ăn đòn.
Lâm Phàm đá một cước lên mông Trương Nhị Cẩu, cười mắng.
Trương Nhị Cẩu kêu rên một tiếng, lăn ra bên ngoài, nghe được hai chữ "dạy dỗ" thì cũng bị hù, vội ôm mông lủi mất.
Hôm sau.
Diệt Cùng Kỳ kêu gào suốt cả một đêm, mãi đến sáng, một cỗ khí tức mãnh liệt triệt để phát ra từ trên người Diệt Cùng Kỳ, hai dây chuyền quy tắc chấn hư không rung lên kịch liệt.
Đám người Trương Nhị Cẩu còn đang ngủ sau, thấy động tĩnh lớn nhường này thì vội bừng tĩnh, sau đó chạy tới xem, cũng triệt để phát mộng.
Giờ phút này, Diệt Cùng Kỳ giống y hệt hình tượng Đường Tăng bản phác thảo "đen tối", đầu bóng lưỡng, y phục ở nửa thân trên nổ tung, trên thân trần có vô số chữ bùa thần bí màu đen. Hai dây chuyền quy tắc đan chéo nhau quấn quanh thân hình Diệt Cùng Kỳ, không ngừng lưu chuyển.
Sau đó hào quang đại chấn, dây chuyền quy tắc chìm vào trong cơ thể.
- Đệch, so với ca còn phong cách hơn.
Lâm Phàm híp mắt, nhìn tạo hình mới của Diệt Cùng Kỳ, không thể không nói là rất ngầu.
Lúc này, Diệt Cùng Kỳ mở hai mắt, một đạo tinh quang quét ngang thiên địa, hư không cũng bị chấn động khẽ.
Lĩnh ngộ lực lượng quy tắc, ngưng tụ thành dây chuyền quy tắc.
Đại Thiên Vị đã thành.
- Vừa gia nhập cảnh giới Đại Thiên Vị đã cô đọng hai dây chuyền quy tắc, tốc độ này cũng thật quá mãnh liệt. Cái công pháp Bất Tử Bất Diệt này chẳng lẽ thực sự có thể nghịch thiên sao?
Lâm Phàm lẩm bẩm, cũng rất hâm mộ.
Diệt Cùng Kỳ từ hư không hạ xuống, nhìn thấy tông tử, sắc mặt vui vẻ, nhưng khi muốn mở miệng lại chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.
- A... a...
Diệt Cùng Kỳ nhéo nhéo cổ họng của mình, cảm giác mình không nói nổi.
- Không sao đâu, tối qua gào thét cả đêm, họng bằng sắt cũng phải sưng.
Lâm Phàm khoát tay áo nói.
Diệt Cùng Kỳ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cảm nhận được thực lực của chính mình, so với lúc trước mạnh hơn không chỉ gấp mười lần.
- Sư huynh không mặc quần áo kìa, xấu hổ chết đi được.
Chỉ Kiều mặc áo ngủ tạo hình động vật, che mắt nói.
Diệt Cùng Kỳ xấu hổ gãi gãi ót, sau đó cười cười.
Lâm Phàm cũng nở nụ cười, rồi gật gật đầu, nói:
- Được rồi, ta tới chỗ Yến tông chủ một chuyến, các ngươi tự mình tu luyện đi.
Hắn vừa mới được Yến tông chủ truyền âm, chắc là có chuyện gì đó.
Còn về Cung Băng Dạ kia, đợt thương thế của nàng khỏi hẳn, lại tính sau.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Lần này đối với Thánh Tông mà nói, tuy tổn thất rất lớn, nhưng Cửu Tiêu Tông mới thực sự thảm, đã gần như không khác gì diệt tông rồi.
Tông chủ chết, tất cả thái thượng trưởng lão chết, võ lực cấp cao mười không còn một, sau này trọng trách trên vai Tân Phong nặng vô cùng.
Đã là huynh đệ, có khả năng giúp được thì giúp, mà không có khả năng thì phải dùng hết sức mà hỗ trợ.
Lúc này, trên Tông Chủ phong, sắc mặt mấy thái thượng trưởng lão đều trầm thấp. Đáng lý ra đã không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới tâm tính của bọn họ, nhưng chuyện này lại triệt để phá hủy nội tâm như sắt thép kia.
. . . .
Nhắc lại chuyện lúc Lâm Phàm vừa tới Tông Chủ phong.
- Lâm Phàm, lần này Thánh Tông có thể vượt ải khó khăn là nhờ phần lớn ở công lao của ngươi. Ngươi có yêu cầu gì không?
Yến Hồng Vũ dò hỏi.
- Tông chủ, các vị trưởng lão, yêu cầu đợi sau hẵng nói, giờ ta chỉ có hai chuyện muốn hỏi. Một là Huyền Hoàng giới tại sao một phân thành hai? Còn chuyện thứ hai, tông chủ Cửu Tiêu Tông rõ ràng là vị tà vật đoạt xác, có thể đoạt xác cao thủ Đại Thiên Vị đại viên mãn tuyệt đối không thể là tà vật bình thường, vậy có ai có thể nói đó là cái gì hay không?
Lâm Phàm dò hỏi. Hắn biết những người này nhất định biết được chuyện gì đó.
Thánh Tông nằm trong top tông môn đứng đầu Đông Linh châu, hiển nhiên sẽ biết được rất nhiều điều bí mật. Thế gian này tuyệt đối không có người tự nhiên rỗi hơi đi dùng khí lực thật lớn ngăn cách thế giới. Năng lực bậc này, chớ nói Đại Thiên Vị đại viên mãn, cho dù Lâm Phàm đã dung hợp Cánh Tay Tuyên Cổ cũng không làm nổi.
Đồng thời Lâm Phàm còn có rất nhiều thắc mắc. Ở Huyền Hoàng giới, cảnh giới Đại Thiên VỊ đại viên mãn đã là max cấp, thế nhưng Cánh Tay Tuyên Cổ này là chuyện gì?
Hơn nữa hiện tại Cánh Tay Tuyên Cổ, Sừng Tuyên Cổ đã xuất hiện, vậy còn những bộ phận nào?
Tất cả chuyện này đều là một câu đố.
Yến Hồng Vũ cùng các thái thượng trưởng lão liếc nhau một cái, sau đó hít một hơi, phất ống tay áo. Từ trong tay áo kia bay ra một tảng đá. Tảng đá này vô cùng bình thường, nhìn không ra có cái gì khác lạ. Nhưng lúc này, tảng đá bỗng phát ra một quầng sáng.
Lâm Phàm nhìn chăm chằm vào hư ảnh mà tảng đá phóng ra, chau mày.
Trong hình ảnh kia, Huyền Hoàng giới còn chưa bị phân thành hai. Một bóng người cao ngất đỉnh thiên lập địa, bễ nghễ thế gian xuất hiện.
"Cho dù phải liên tục tháo chạy, Thánh địa cuối cùng của nhân tộc sẽ không để kẻ nào xâm phạm."
Bóng người kia đột nhiên biến thành cao lớn vô cùng, dù chỉ là một ảo ảnh được chiếu ra, Lâm Phàm cũng bị luồng khí tức vô hình từ đó làm tâm thần chấn động.
Chỉ một quyền, trời đất rung chuyển, quy tắc nghịch lưu, một quầng sáng khiến Huyền Hoàng giới triệt để phân cách.
Mà thân ảnh cao lớn kia giống như kiệt lực, thân thể đột nhiên nổ tung, hóa thành sáu mảnh, bay đi khắp nơi, triệt để biến mất.
Lâm Phàm giờ mới hiểu lai lịch của sáu tấm lệnh bài chí tôn.
Nhìn tất cả chuyện này, thật lâu sau hắn vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Một quyền kia, cho dù dùng Cánh Tay Tuyên Cổ cũng không thể đón đỡ.
Lâm Phàm trầm mặc, hắn vốn cho rằng mình có Cánh Tay Tuyên Cổ đã là vô địch. Đáng tiếc, lúc này hắn mới rõ, chính mình vẫn còn rất nhỏ yếu. Vẫn còn thứ nguy cơ không tên nào đó, khiến vị đại năng kia phải bổ đôi Huyền Hoàng giới, tựa như là phá hủy cánh cửa nối với một phương nào đó.
Còn lệnh bài chí tôn, hiện tại hắn mới có được 2 mảnh vỡ từ một tấm lệnh bài hoàn chỉnh. Nhìn hình dáng, có lẽ cần một mảnh nữa sẽ ghép thành một lệnh bài nguyên vẹn, có thể trở về Thương Linh châu. Tuy không rõ tại sao một lệnh bài nguyên chỉnh lại vỡ thành ba mảnh, mà mảnh vỡ thứ hai đạt được cũng không xuất hiện bóng người hư ảo dạy hắn một chiêu Nhất Chỉ Tịch Diệt, cũng là bóng người trong hư ảnh vừa rồi, nhưng hắn nghĩ rằng mình sẽ hiểu được nguyên nhân khi có mảnh thứ ba, hoặc tìm ra một lệnh bài hoàn chỉnh khác.
Nhất định phải mau chóng tìm được lệnh bài chí tôn!
- Đây là những điều chúng ta biết. Thánh Tông thành lập từ trước khi Huyền Hoàng giới phân hai, thế nhưng không hiểu tại sao mọi thư tịch trước đó đều không tồn tại, tổ sư và các thái thượng trưởng lão thời đó cũng biến mất. Thánh Tông lúc ấy do đại đệ tử của tổ sư lên làm tông chủ, càng tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện này, còn nghiêm cấm môn nhân nói đến nó. Mãi trăm năm sau, vị tông chủ đời thứ hai này cùng với các môn nhân thân cận thời đó tọa hóa, các vị tiền bối mới bắt đầu nghiên cứu thế hệ trước, nhưng bỏ ra vô số năm vẫn không có kết quả gì, có lẽ chỉ có tìm được đủ sáu lệnh bài chí tôn mới có thể cởi bỏ tất cả bí mật.
Yến Hồng Vũ nói.
- Về phần vật tà ác có thể xâm lấn cơ thể người thì cũng chưa từng có ghi chép, chúng ta cũng không rõ.
. . . .
- Tông chủ, việc này không vội, từ từ sẽ đến, chúng ta vẫn là nên bàn lại câu hỏi lúc nãy đi.
Một lát sau, thần sắc đang nghiêm túc của Lâm Phàm trở về vẻ tiện tiện bản quyền.
- Lần này vì nhanh chóng trở về tông môn từ tít Cửu Tiêu Tông cách xa mấy chục vạn dặm, ta tiến hành tế hiến, bảo khố Cửu Tiêu Tông bị ta tế hiến toàn bộ. Ta cảm giác Thánh Tông chúng ta tuy tổn thất lớn, nhưng còn chưa có lớn như Cửu Tiểu Tông, bởi vậy yêu cầu của ta là trả một nửa bảo khố Thánh Tông cho Cửu Tiêu Tông.
Lâm Phàm vừa nói vừa quan sát sắc mặt của tông chủ và các thái thượng trưởng lão.
Quả nhiên, vừa nghe tới xuất ra một nửa bảo khố, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, biến thành rất đau lòng, giống như có người muốn cắt một miếng thịt từ trên người họ vậy.
Đây chính là bảo khố a, Thánh Tông vạn năm phát triển, bảo khố là thành quả bao nhiêu đời tích lũy xuống.
Giờ đột nhiên mất đi một nửa, cho dù là ai cũng sẽ vô cùng đau lòng, thậm chí chẳng khác nào muốn lấy cái mạng già của bọn họ.
- Ài, ta biết tông chủ và các vị thái thượng trưởng lão sẽ ân chuẩn. Ngẫm lại lúc đó tình thế nguy cấp, bảo linh ở Cửu Tiêu Tông không để ý bản thân sẽ tiêu tán, dâng lên tất cả bảo vật. Mọi người biết bảo linh kia biết được ta phải nhanh chóng trở về cứu viện Thánh Tông thì nói gì không?
Lâm Phàm nhìn mọi người, trên mặt lộ vẻ bội phục.
- Nói cái gì?
Đám người Yến Hồng Vũ có chút tò mò. Bọn họ biết bảo linh, đó là một đám lão già "đi vệ sinh ra kim loại nặng", coi bảo bối là sinh mạng, ai cũng đừng hòng cướp được.
- Ông ta nói: "Thánh Tông chính là tông môn hữu hảo nhiều đời của Cửu Tiêu Tông, dù cho phải dốc hết bảo vật, cũng phải tế hiến thành công. Nếu không đủ, ta bằng lòng dùng tính mạng làm vật tế." Như vậy, mọi người nói ta muốn trả một nửa bảo khố cho Cửu Tiêu Tông là quá đáng sao? Không hề, ta còn hận là không thể đưa tất cả, mới không thấy có lỗi với ân tình kia.
Kỹ năng diễn xuất của Lâm Phàm càng lúc càng cao, cảm khái nói.
Yến Hồng Vũ cùng các thái thượng trưởng lão nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt.
Yến Hồng Vũ: "Làm sao bây giờ, thằng nhóc này đòi một nửa."
Vô Nhai: "Thật muốn một chưởng đập chết hắn, nhưng hình như chúng ta đánh không lại."
Nhan Triển Văn: "Đau lòng, không muốn nói chuyện."
Lữ Minh Dương: "Bảo linh thiên hạ đều cùng một phẩm chất đạo đức, Cửu Tiêu Tông ngoại lệ được chắc?"
Yến Hồng Vũ: "Tóm lại có cho hay không?"
Vô Nhai: "Quên đi, đã nói đến nước này, tiểu tử này rõ ràng là làm trò để giúp tiểu huynh đệ kia của hắn."
Chúng thái thượng trưởng lão không tiếng động thở dài: "Ài..."
- Khụ...
Yến Hồng Vũ thu hồi ánh mắt, sau đó ho nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Phàm:
- Được rồi, Cửu Tiêu Tông đã như thế, Thánh Tông ta đương nhiên không thể để tông hữu thất vọng đau khổ. Một nửa thì một nửa, ngươi cầm lệnh bài của ta, chính mình đi bảo khố đòi bảo linh.
Lâm Phàm vừa nghe, lộ ra vẻ tươi cười:
- Tông chủ rất rõ đại nghĩa.
- Ừm.
Yến Hồng Vũ gật gật đầu, mặc dù khuôn mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thống khổ không chịu nổi, chẳng qua cố gắng tỏ vẻ trấn định a.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Gió cuốn cát bụi mịt mờ, mây đen đầy trời, không gian toàn một vẻ âm trầm.
Tất cả đệ tử trong Thánh Tông đều cùng một tâm tình nặng nề, giống như có một tảng đá đè chặt lên trên người họ.
Tà áo đen bay múa, tất cả đều mặc cùng một sắc đen, tụ tập ở từ đường Thánh Tông.
Nơi đó là nơi anh linh Thánh Tông quy vị, là nơi yên nghỉ của vô số anh hùng nhiệt huyết của Thánh Tông suốt vạn năm qua.
Từ đường Thánh Tông nằm trên đỉnh một ngón núi ở phía Đông, cao ngang với Tông Chủ phong, cũng là địa phương vinh quang nhất Thánh Tông.
Chỉ là vinh quang này sau khi chết mới có thể có.
Lúc này Lâm Phàm đứng ở hàng trước, song song với tông chủ và các thái thượng trưởng lão, nhìn về tấm bia đá không xa phía trước. Sinh mệnh luôn yếu ớt như vậy, ngắn ngủi giống như pháo hoa. Có lẽ những anh hùng kia không bao giờ nghĩ được mình sẽ đi sớm đến thế, thậm chí còn bao nhiêu điều tốt đẹp chưa được trải qua.
- Sư phụ...
Mộ Băng Yên đưa bàn tay run run vuốt ve tấm bia đá lạnh như băng kia. Hàng chữ được khắc trên đó giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào trái tim nàng.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng không còn một tia huyết sắc, tim nàng thật đau, thật đau.
Nhưng nàng cố để cho mình không khóc. Nàng bây giờ là phong chủ Già Lam phong, nàng phải kiên cường, dẫn dắt các sư muội kiên cường đi tiếp.
- Sư phụ...
Môi nàng run rẩy lên, nước mắt không ngăn được nữa mà chảy xuống. Nàng là công chúa một hoàng triều, lúc nhỏ bị người đuổi giết, ngã vào trong băng tuyết ngập trời. Ở thời khắc tuyệt vọng ấy, một đôi tay ấm áp bế nàng lên, đưa nàng tới ngọn núi tràn ngập tình thân này.
Ở nơi đây, Mộ Băng Yên không muốn trở về, chỉ mong mãi được ở bên cạnh sư phụ. Thế nhưng hiện giờ, sư phụ đã bỏ nàng mà đi, nàng nhịn không được nữa, khóc rống lên.
- Sư phụ, Băng Yên nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của người, người yên tâm đi đi.
Mộ Băng Yên cúi đầu, lẩm bẩm lời thề, nước mắt làm ướt cả mặt đất.
Các đệ tử Già Lam phong đều khóc lên nức nở. Phong chủ các nàng kính yêu nhất đã rời bỏ các nàng.
Các đệ tử Thánh Tông khác cũng bi thương cúi thấp đầu. Những anh linh nằm lại nơi đây đều là sư huynh đệ của bọn họ.
- Thánh Tông, đại tông vạn năm, trải qua đủ loại kiếp nạn, thế nhưng các ngươi phải khắc ghi ngày hôm nay, ba trăm tám mươi sáu vị đồng môn vì thủ hộ tông môn mà hy sinh.
- Bọn họ là công thần của Thánh Tông, bọn họ vì Thánh Tông cống hiến lên cả sinh mệnh của mình. Ngày hôm nay, nguyện đưa anh linh của những công thần này vào an nghỉ trong từ đường, để hậu thế mãi mãi khắc ghi.
Yến Hồng Vũ thần sắc nghiêm túc, cao giọng đọc điếu văn.
Giọng nói của ông vang vọng hư không, truyền khắp toàn bộ Thánh Tông.
Lâm Phàm không thể không bị cuốn theo cảm xúc bi thương. Những đệ tử này có lẽ tu vi không cao, nhưng bọn họ đáng để được mọi người tôn kính.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, sờ sờ Gà Con trên vai. Con gà luôn náo loạn như tăng động này giờ cũng cúi đầu, nhẹ giọng kêu khẽ.
Gà Con giống như cảm nhận được tâm tình của Lâm Phàm. Lâm Phàm buồn, nó cũng buồn.
- Ò ó o...
Gà Con dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lên má Lâm Phàm, giống như đang an ủi hắn.
Lâm Phàm đi tới cạnh Mộ Băng Yên, nhẹ giọng nói:
- Con người chỉ có một lần chết, hoặc nặng ngang trời đất, hoặc nhẹ tựa lông hồng. Bọn họ vì tông môn mà chết, mỗi đệ tử Thánh Tông đều ghi nhớ trong lòng. Sư muội đừng quá bi thương, nhất định phải cố gắng hoàn thành nguyện vọng của cố phong chủ, như vậy lão nhân gia mới có thể yên nghỉ.
- Cảm tạ sư huynh.
Mộ Băng Yên gật gật đầu, nói làm cảm tạ. Hiện nàng đã là phong chủ Già Lam phong, địa vị ngang hàng với Lâm Phàm, nên xưng hô đổi thành sư huynh sư muội.
Lâm Phàm nhìn về phía chân trời, cũng không biết Tân Phong huynh giờ đang bi thương đến mức nào.
Tông chủ chết, Lương trưởng lão cũng sẽ mãi mãi không về, sau này Tân Phong huynh chỉ còn biết một mình vượt qua tất cả. Trọng trách nặng nề của Cửu Tiêu Tông, không biết Tân Phong huynh có chống đỡ nổi hay không.
Ài...
. . . .
Mấy ngày sau.
Mọi người dần biến đau thương thành động lực, vùi đầu vào xây dựng lại tông môn, vùi đầu vào tu luyện.
Có lẽ chuyện lần này đả kích bọn họ rất lớn, làm cho bọn họ cảm thấy bản thân nhỏ yếu, muốn trở nên càng mạnh, để bảo vệ tông môn.
Trên Vô Danh phong.
Cung Băng Dạ đã chữa lành thương thế.
Lâm Phàm vốn định để nàng trở về, nhưng Chỉ Kiều nha đầu lại khóc rống cầu xin, đám Trương Nhị Cẩu cũng ở một bên nói giúp.
Cuối cùng Lâm Phàm không tiện nhiều lời, để Cung Băng Dạ ở lại, coi như một đệ tử ngoại môn của Thánh Ma Tông.
Trong mấy tháng Lâm Phàm rời đi, Vô Danh phong đã xảy ra biến hóa lớn, người đến người đi, giống như một cái chợ chuyên bán các vật phẩm trong thành thị.
Lâm Phàm nhìn tận mắt chuyện này, chợt có cảm giác bội phục với cô gái tên Cung Băng Dạ.
Dám nghĩ, dám làm.
Có điều, muốn "ăn" thân thể thuần khiết của tiểu gia thì nằm mơ đi.
Tiểu gia là ai? Chính là nhân vật có một không hai vũ trụ...
Khụ khụ, màn tự sướng tinh thần của sáng nay xong! Đi bảo khố thôi.
. . . .
Thánh Tông vạn năm, bảo khố sẽ khổng lồ cỡ nào? Chỉ nghĩ thôi đã đủ làm người ta kích động.
Không quá bao lâu, Lâm Phàm đã đi tới trước bảo khố. Nơi này nằm trong một hang động bí mật tại Tông Chủ phong, còn có một luồng khí tức quanh quẩn, hẳn là do tông chủ lưu lại để đề phòng có người xâm nhập.
Lâm Phàm có lệnh bài tông chủ, đương nhiên không có vấn đề gì, luồng khí tức nọ cũng nhường đường.
- Đây là bảo khố sao?
Lâm Phàm đứng trước hai cánh cửa đá được khắc bên trên hai chữ "Bảo Khố", tò mò quan sát.
Sau đó, hắn lấy lệnh bài ra, một luồng hào quang từ lệnh bài phát tán, chiếu lên cửa.
"Uỳnh uỳnh..."
Hai cánh cửa từ từ mở, Lâm Phàm hồi hộp đợi chờ cảnh tượng phía sau.
Hắn ngửi thấy mùi bảo bối nồng đậm...
Lâm Phàm hấp tấp đi vào trong, khi thấy một màn bên trong thì cũng kinh hãi mở to hai mắt.
Bảo bối được chất đống lên từng hàng từng kệ, hơn nữa bảo khí trong bảo khố này cũng đã ngưng tụ thành thực chất, quánh đặc như bùn.
So sánh với Cửu Tiêu Tông rõ ràng cao cấp hơn nhiều.
Cũng phải, Cửu Tiêu Tông ở cực Tây, chính là nơi cằn cỗi, bảo vật cũng khan hiếm.
Còn Thánh Tông nằm ở chỗ tài nguyên phong phủ, bảo bối tự nhiên càng dễ có hơn.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Khu vực cực Tây, không phải chỉ có mỗi Cửu Tiêu Tông.
Nơi đây có đến mấy chục tông môn lớn nhỏ, từng do Cửu Tiêu Tông dẫn đầu, thế nhưng hiện giờ Cửu Tiêu Tông triệt để xuống dốc rồi.
Thậm chí cả một cao thủ cũng không lấy ra nỗi, đây là bi ai cỡ nào chứ.
Hiện giờ thời cơ tới, địa bàn và tài nguyên Cửu Tiêu Tông nắm trong tay trở nên vô cùng mê người trong mắt những tông môn khác.
Thừa dịp ngươi bệnh, muốn mạng của ngươi.
Tuy không đến mức tiêu diệt Cửu Tiêu Tông, nhưng để cho tông môn này nhường ra một chút thịt, còn gọi là quá phận sao?
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, Cửu Tiêu Tông chiếm địa vị bá chủ đã lâu rồi, nên nhường lại.
Bá chủ cực Tây, có thể sắp đổi chủ.
Một ít tông chủ tiểu tông môn lại có lo lắng:
- Các vị, đồng minh của Cửu Tiêu Tông là Thánh Tông, chúng ta làm như vậy, lẽ nào sẽ không sợ có chuyện gì sao?
- Ha ha, lo lắng thái quá rồi. Các vị đã biết Cửu Tiêu Tông vì sao lại xuống dốc chưa? Ta nói cho các vị, nguyên nhân chính là do Cửu Tiêu Tông tấn công Thánh Tông, Hàn Vĩnh Nghị cùng đám thái thượng trưởng lão đều nằm cả lại Thánh Tông, các vị nói Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông vẫn có thể là đồng minh sao?
- Thậm chí, ta còn do thám được, phong chủ Già Lam phong của Thánh Tông cũng chết sau trận chiến ấy, chỉ sợ bây giờ hai tông đã là thế nước lửa không thể dung hòa.
Một gã tông chủ cười nói.
Mọi người vừa nghe, quả thật động tâm, đây chính là cơ hội xuất hiện trước mắt, nếu bỏ qua, thật sự quá đáng tiếc.
Sau đó, bọn họ bắt đầu thảo luận phân chia địa bàn Cửu Tiêu Tông đang nắm trong tay như thế nào, giống như Cửu Tiêu Tông đã là vật trong túi bọn họ.
. . . .
Thánh Tông.
- Ghê gớm, thật quá ghê gớm...
Lâm Phàm nhìn bảo bối bốn phía, cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn tiện tay cầm lấy một tảng đá đen.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Diệt Luân thạch."
"Diệt Luân thạch: ẩn chứa tinh hoa quy tắc, có thể gia tăng tốc độ ngưng luyện dây chuyền quy tắc."
Không ngờ một tảng đá mà cũng là bảo bối tốt, quả thật không thể không bội phục độ giàu có của Thánh Tông.
- Vật này không tệ, Diệt Cùng Kỳ hiện đã tới cảnh giới Đại Thiên Vị, có thứ này hắn sẽ càng dễ cô đọng dây chuyền quy tắc.
Lâm Phàm vừa muốn biển thủ "Diệt Luân thạch" này, thì một bóng người chợt lóe lên.
Diệt Luân thạch trong tay Lâm Phàm cũng theo đó biến mất.
- Ngươi là ai? Vì sao lại tới bảo khố?
Lúc này, bảo linh do bảo khí ngưng tụ thành lơ lửng trên không, cảnh giác nhìn Lâm Phàm. Đối với bảo linh, tiến vào bảo khố, còn không mang bảo bối vào cất thì không phải người tốt.
- Ngươi là bảo linh ở đây sao?
Lâm Phàm vừa nhìn đã nhận ra rằng bảo linh của Thánh Tông và bảo linh của Cửu Tiêu Tông giống nhau như đúc. Hay là tất cả bảo linh đều trông như vậy?
- Đúng vậy, lão phu là bảo linh nơi này. Ô, ngươi có lệnh bài của tông chủ? Chẳng lẽ tông chủ để ngươi tới lấy bảo bối sao? Cần gì nói mau, lấy xong đi nhanh đi.
Bảo linh rất không hữu hảo nói, còn nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt căm thù.
- Tông chủ để ta lấy một nửa bảo bối.
Lâm Phàm cũng có chút xấu hổ, gãi đầu nói.
Mà lời này vừa ra, bảo linh triệt để nổi giận.
- Cái gì, ngươi nói cái gì? Một nửa bảo bối, có phải ngươi muốn lấy mạng già của ta không?
Bảo linh hét ầm lên, ánh mắt nhìn Lâm Phàm đã tăng cấp thành như thấy kẻ thù giết cha.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn bảo linh, lắc lắc đầu:
- So với bảo linh của Cửu Tiêu Tông, ngươi thật làm cho người ta thất vọng.
- Ngươi... Ngươi lại dám nói ta không bằng lão nhị, ta... Ta...
Bảo linh nghe xong, chợt phun ra một món bảo bối.
Lâm Phàm trợn mắt mà nhìn, mới chỉ thấy phun ra máu tươi, chứ chưa từng thấy có người mở miệng phun bảo bối thay máu.
Mà làm Lâm Phàm không ngờ là bảo linh Cửu Tiêu Tông và Thánh Tông là huynh đệ.
- Bảo linh, để hắn lấy một nửa bảo bối.
Lúc này, một giọng nói từ hư không truyền đến.
- Tông chủ...
Bảo linh vừa nghe, nhất thời muốn nói cái gì đó. Thế nhưng giờ phút này tông chủ còn đang xót thắt ruột gan, không có thời gian để ý đến lão.
- Khônggggg...
Bảo linh điên cuồng hét lên, từng kiện bảo bối lại từ miệng lão rơi ra.
Gào thét một lúc, bảo linh căm tức nhìn Lâm Phàm, hai tay nắm chặt kêu răng rắc:
- Ngươi thật sự muốn lấy bảo bối của ta sao?
- Đúng vậy.
Lâm Phàm rất là nghiêm túc gật gật đầu.
- Được, ngươi có thể lấy, ta ở một bên nhìn.
Bảo linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, cũng mặc kệ cái lão đi vệ sinh ra kim loại này, bắt đầu lang thang bên trong, chọn lựa một ít bảo bối nhìn có vẻ đặc biệt.
Lúc này, Lâm Phàm bị một quả cầu trong suốt hấp dẫn. Bên trong quả cầu này có một vòng sáng màu tím lưu chuyển.
Lâm Phàm cầm lấy quả cầu vào trong tay.
- Vật này không tốt, là thứ bỏ đi nhất trong bảo khố này, thứ bên cạnh mới là hàng chuẩn.
Bảo linh vừa thấy kẻ này cầm quả cầu kia lên, trong lòng đau xót.
Lâm Phàm nhìn thấy bảo linh bay lơ lửng cạnh mình, nhìn mình bằng ánh mắt "xin hãy tin em", thì cũng chỉ cười cười:
- Ài, cảm ơn ngươi, nhưng ta cũng không cần thứ quá tốt, cứ chọn mấy thứ bỏ đi là đủ rồi, như thế sẽ không làm ngươi quá đau lòng.
Nếu không có hệ thống, có lẽ đã bị bảo linh này lừa rồi.
Tử Khí Nguyên Đan, đồ tốt như vậy dám nói là phế vật, đã thế ca càng phải lấy.
- Phụt...
Bảo linh lại điên cuồng phun bảo bối ra. Lão phát hiện, từ khi thành hình tới nay, lão chưa từng đau lòng như vậy, thậm chỉ đau đến tim phổi cũng sắp phun cả ra rồi.
Giờ phút này, bảo linh phát hiện tên ghê tởm này lại đang cầm lấy một món bảo vật, vội vàng nói:
- Cái này rất tuyệt, là thứ quý giá nhất trong bảo khố, nếu ngươi lấy đi, ta sẽ rất đau lòng.
Lâm Phàm hơi sửng sốt, sau đó cười cười, cuối cùng thở dài một tiếng.
Đầu óc của bảo linh này là từ bảo bối nào vậy, rất âm hiểm.
Thứ trong tay hắn tuy cũng là bảo bối, nhưng chỉ thuộc loại hạ đẳng, giờ lại bị lão già này nói thành bảo bối nghịch thiên, quả là nhân tài.
Bảo linh tự nhận đã nhìn thấu tâm tính đối phương. Ta nói là bảo bối tốt, cũng không tin ngươi không lấy.
- Tốt, nếu như vậy, sẽ không lấy cái này, không thể khiến ngươi đau lòng a.
Lâm Phàm cười nói.
- Hả... Kỳ thật ngươi có thể lấy, lòng ta mặc dù đau, nhưng chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi.
Bảo linh sửng sốt, vội bổ cứu.
- Bỏ đi, bảo bối nhiều thế này, ta lấy tạm thứ khác là được.
Lâm Phàm nhìn về phía món bảo bối bên cạnh.
Bảo linh vừa nhìn, nhất thời cả kinh:
- Thứ này là đồ tốt...
Không đợi bảo linh nói hết, Lâm Phàm đã thu bảo bối kia lại, để mặc bảo linh ngây ngốc trôi nổi trong hư không.
Sau đó, hắn lười trọn, trực tiếp vung tay lên, tức thì đúng nửa kho bảo khố vào trong túi chứa đồ.
Cuối cùng, hắn cũng không nhìn bảo linh đang ngửa mặt lên trời phun điên cuồng, đi thẳng ra ngoài.
- Bảo linh, chú ý nghỉ ngơi, nôn nhiều như vậy, có khi là sắp có tiểu bảo linh rồi...
Ở một khắc này, không chỉ có bảo linh phụt ra, trên mấy ngọn núi của Thánh Tông, cũng có mấy người không hẹn mà hộc máu.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†