Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 265: Cầu Phật
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Càng ngày Thư Á Quân càng có phong độ lãnh đạo. Trước đây còn có thể nhìn thấy nụ cười, nhưng bây giờ về cơ bản là ngày nào cũng rất nghiêm túc, hiếm khi thấy nở nụ cười. Đã mấy lần Trương Nhất Phàm nhìn thấy ông ta, nhưng ông ta cũng chẳng thèm gật đầu.
Có người trong văn phòng gọi là Chủ tịch Thư, với người quen biết thì ông ta chỉ ừ một tiếng, với người không quen nếu tâm trạng vui vẻ thì ông ta gật đầu, nếu tâm trạng không vui thì ông ấy coi như không nghe thấy. Trương Nhất Phàm không biết cái kiểu của ông ta như vậy thì có gọi là quan uy không.
Thực ra cũng có những lúc phong cách này của ông ta là giả vờ, hoặc dùng phong cách này để che đậy sự bất an trong lòng.
Đợi đến lúc tan làm, Trương Nhất Phàm lại gặp ông ta ở cửa cầu thang, Trương Nhất Phàm gọi một tiếng, Thư Á Quân chỉ gật đầu rồi lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước đi.Trong khi đó đi theo sau ông ta lại là một lũ người khúm na khúm núm.
Đã vài lần còn nhìn thấy ông ta đang giáo huấn mấy vị Phó chủ tịch một cách vô duyên vô cớ, lên giọng giáo huấn người khác ngay trước mặt Trương Nhất Phàm. Nhưng ông ta lại chưa từng giáo huấn Trương Nhất Phàm như vậy bao giờ. Trương Nhất Phàm nghĩ, ông ta như vậy là có ý gì nhỉ? Làm thế để cho mình xem à? Có cần thiết phải như thế không?
Tối qua đã gặp Hồ Lôi, về tình hình hiện nay của thành phố Đông Lâm thì Hồ Lôi còn sốt ruột hơn mình nhiều. Chủ yếu là vì mấy hôm trước Hồ Lôi muốn xin một mảnh đất, vốn đã được đồng ý rồi, nhưng kết quả là bị một người tên là Thư Ủng Quân phá rối.
Theo Hồ Lôi được biết, tên Thư Ủng Quân này chính là em họ của Thư Á Quân, nghe nói đang muốn phát triển mảnh đất đó thành một khu vui chơi giải trí. Nhưng cứ sau khi đất đến tay thì gã ta lại không làm gì cả mà sang tên cho người khác, kiếm chác từ đó một khoản tiền rồi vỗ mông quần bỏ đi, làm cho Hồ Lôi tức muốn chết. Vào thời kỳ hoàng kim này, Hồ Lôi vốn định mở một siêu thị, nhưng rồi kế hoạch đó đành phải tạm thời gác lại.
Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên nhớ đến vụ án của Tiểu Diệp, liền gọi điện cho Liễu Hải lên hỏi xem tình hình tiến triển thế nào rồi. Liễu Hải liền nói một lượt về kết quả mà Tiểu Diệp đã nói cho cậu ấy.
Xem ra thì Cục công an không muốn động vào tên Đồng Quý này, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Tên Đồng Quý này là ai vậy?
- Đồng Quý là người nhà của Trưởng ban Đồng của huyện Sa, cũng có qua lại khá thân thiết với Chủ tịch Thư. Trước đây vợ của Chủ tịch Thư thích nhất là đến khu vui chơi giải trí của gã ta đấy, nghe nói bọn họ còn là chị em kết nghĩa nữa.
Hóa ra là quan hệ như vậy, Trương Nhất Phàm cơ bản đã hiểu được nội tình sự việc như thế nào, xem ra là Phương Mỹ Lệ trong tình hình Thư Á Quân không biết sự việc đã âm thầm để cho tên Đồng Quý đó gọi hai tên lưu manh đến hủy hoại dung nhan của Tiểu Diệp rồi.
Chỉ là việc này, nếu bản thân tự nhiên công khai nhúng tay vào thì xem ra không ổn, Trương Nhất Phàm liền nghĩ ra một cách, gọi Liễu Hải đến ghé tai thì thầm vài câu.
Liễu Hải gật gật đầu, sau đó đi ra cửa.
Ngày hôm sau, cả mấy văn phòng làm việc đều nhận được đơn tố cáo như vậy. Người đứng đơn đương nhiên là Tiểu Diệp, cô ấy đã kể lại chuyện bản thân mình bị 2 tên vô lại cưỡng ép và hủy hoại dung nhan, đương nhiên là không đề cập đến chuyện với Thư Á Quân.
Trong khi đó Cục công an Thành phố tự nhiên cũng nhận được một tờ đơn như vậy, nói đồn công an Thành Nam điều tra phá án không công minh, trong đơn Tiểu Diệp viết rất thê thảm khiến cho nhiều người cảm thấy động lòng, và cũng làm cho nhiều người thấy phẫn nộ.
Văn phòng thường xuyên nhận được những đơn thư tố giác kiểu này. Nhiều người còn coi đấy là lẽ thường tình, chỉ cười rồi cho qua. Nhưng lại có một người ngoại lệ, đó là Thư Á Quân!
Hòm thư góp ý của Chủ tịch thành phố không ngờ cũng có một bức thư như vậy. Sau khi đọc xong nội dung của bức thư, trái tim gã ta đột nhiên đập dữ dội, khuôn mặt cũng nhăn nhó khổ sở vô cùng.
Tiểu Diệp đã quay về rồi! Hơn nữa đồn công an Thành Nam lại còn nhúng tay vào chuyện này, Thư Á Quân chợt cảm thấy khuôn mặt mình như vừa bị ai đó tát cho một cái thật mạnh.
Trong thời gian này, gã ta cũng đang đi tìm hai kẻ đã làm hại Tiểu Diệp. Lúc đầu khi để cho Tiểu Diệp rời đi cũng chính là chủ ý của gã, cho dù gã không biết hai kẻ sâu mọt đó đã uy hiếp Tiểu Diệp thế nào nhưng gã vẫn để cho Tiểu Diệp rời khỏi Đông Lâm.
Dung mạo của Tiểu Diệp dù thế nào thì cũng không thể lấy lại như trước đây được nữa, gã ta cũng không thể tiếp tục yêu thương người như vậy được, một người vừa mới bước ra từ một cơn ác mộng thì mãi mãi không bao giờ lại muốn chìm vào một cơn ác mộng khác nữa.
Không ngờ hai tháng sau, Tiểu Diệp lại âm hồn bất tán xuất hiện tại thành phố Đông Lâm, việc này làm cho Thư Á Quân cảm thấy vô cùng không yên tâm.
Gã hận người phụ nữ độc ác Phương Mỹ Lệ này, lại cũng hận hai tên vô lại đã làm hại Tiểu Diệp. Nhưng bây giờ gã lại cảm thấy lo lắng một chút, bởi vì chuyện của gã và Tiểu Diệp cũng đủ làm cho gã thân bại danh liệt rồi.
Vì thế Thư Á Quân phải khẩn trương tìm thấy cô ấy. Gã đã gọi điện cho một người em họ của mình:
- Chú có biết không, người phụ nữ tên là Diệp Khiết Phương đã trở về rồi đấy.
- Anh à, em đã biết phải làm thế nào rồi.
Thư Ủng Quân đang uống rượu trong phòng riêng tại một nhà hàng, nhìn thấy có điện thoại của anh họ gọi đến liền vội vàng bước ra khỏi phòng.
- Đưa tiếp cho cô ấy một khoản tiền nữa để cô ấy vĩnh viễn không bao giờ quay trở về!
Sau khi Thư Á Quân nói xong liền nhắm nghiền hai mắt lại rồi từ từ nằm xuống ghế.
Phó chủ tịch thường trực văn phòng đương nhiên cũng nhận được một lá đơn tố cáo tương tự,ông ta xem lướt qua một lượt, gần nhau không đọc nội dung trong đơn viết gì liền gọi một cuộc điện thoại.
Viên Thành Công đang đau đầu vì chuyện này, vừa rồi còn cho gọi Cổ Chí Cương đến, hai người đã bàn bạc với nhau xem đối phó thế nào, không ngờ Phó chủ tịch thành phố Trương lại gọi điện đến nhanh như vậy.
Viên Thành Công đành phải liên tục đáp lại:
- Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, để có phản hồi thỏa đáng cho người bị hại.
Sau khi gác điện thoại, Viên Thành Công liên tục lau mồ hôi, Phó chủ tịch thành phố đã đưa việc này vào tầm ngắm rồi, xem ra không thể nào giả ngây giả ngô nữa rồi. Cái tên Đồng Quý này, mẹ nó chứ, già rồi mà còn xen vào nhiều chuyện thế, quá thể.
Bởi vì có lời khai của hai tên tội phạm, nên lần này Cục thành phố không cần qua đồn công an Thành Nam nữa, mà trực tiếp mang theo cảnh sát đến bắt Đồng Quý tại câu lạc bộ vui chơi giải trí.
Khi bắt Đồng Quý, tên này rất ngoan cố, lại còn hỏi các người là ai? Lại dám bắt cả ta sao? Được rồi, có bản lĩnh thì cứ tra hỏi tên già này đi, hôm nay ta phải xem các ngươi ai có gan làm việc đó. Có câu nói: Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó, bắt ta xong rồi lại nghĩ cách thả ta ra nhẹ nhàng, không dễ dàng thế đâu.
Bị y dọa như vậy, mới đầu hai cảnh sát xông lên phía trước bắt y thực sự đã bị chùn bước. Sau đó Đội trưởng cảnh sát hình sự bước tới, túm lấy cổ áo của y rồi dùng đầu gối thụi y một cái, lúc bấy giờ mới làm cho Đồng Quý trở nên thật thà hơn.
Đợi đến khi Thư Á Quân phát ứng tới, thì Đồng Quý đã được đưa vào “sở chiêu đãi” đặc biệt của Cục công an rồi. Với sự thừa nhận của hai tên tội phạm, Đồng Quý đã phải thừa nhận chuyện này, đó là làm theo chỉ thị của y.
Sau đó hỏi lại, thì y liền không nói gì nữa.
Đồng Kiến Thành hiện đang ở huyện Sa xa xôi đã gọi điện đến:
- Chủ tịch Thư, Đồng Quý đã bị bắt rồi.
Thư Á Quân lạnh lùng đáp một câu:
- Biết rồi.
Sau đó ông ta liền gác máy.
Biết đó chính là Tiểu Diệp, người đã bị Đồng Quý cho người làm hại, lúc đó Thư Á Quân liền nắm chặt bàn tay lại, đấm mạnh xuống mặt bàn. Chiếc bình thủy tinh hai lớp đẹp long lanh đổ xuống lăn tròn vỡ vụn trên mặt đất.
Tên Đồng Quý này bình thường đến nhà mình khá thường xuyên, nhưng không ngờ quan hệ của y và Phương Mỹ Lệ lại thân thiết như vậy, xem ra gã này cũng muốn thông qua Phương Mỹ Lệ để móc nối với nhà họ Phương mà thôi.
Lúc này đây, Thư Á Quân không muốn cứu hắn ta mà lại muốn giết hắn.
Lúc họp buổi chiều, Trương Nhất Phàm phát hiện thấy vẻ mệt mỏi vô cùng của Thư Á Quân.
Trong cuộc họp hôm nay, Sở quy hoạch đã nêu ra một hướng phát triển mới. Đó là đưa phạm vi mười km về phía Tây Nam vào quy hoạch phát triển của thành phố trong năm năm tới. Ngoài ra còn nêu ra việc trong năm đến mười năm tới, trọng tâm phát triển và quy hoạch của thành phố sẽ dịch chuyển sang khu vực này.
Trong kế hoạch này của Cục quy hoạch, phạm vi mười km về phía Tây Nam của thành phố Đông Lâm sẽ chính thức nhập vào bản đồ quy hoạch thành phố. Sau khi thông tin này được truyền đi, mọi người đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Vào thời của Bí thư Phùng, quy hoạch năm năm mười năm của thành phố Đông Lâm đã được quy định từ lâu, phương hướng và trung tâm phát triển của thành phố trước sau như một vẫn hướng về khu vực Đông Nam. Hướng Đông Nam có địa thế bằng phẳng, lại có thủy hệ phong phú.
Phương án mới này của Cục quy hoạch rõ ràng đã đi ngược lại với phương hướng phát triển trước đây. Hơn nữa góc phía Tây Nam lại xa hơn mười km, thuộc khu vực đồi núi không dễ dàng phát triển.
Mặc dù đó là nơi khởi nguồn của sông Lâm Thủy, nhưng giao thông và vị trí địa lý đều không thực sự lý tưởng.
Trước sự nghi ngờ của mọi người, Cục quy hoạch đã giải thích là: thành phố Đông Lâm sau này sẽ lấy sông Lâm Thủy làm trục trung tâm, hai miền Nam và Bắc đối xứng nhau phát triển về hai hướng Đông và Tây.
Trong quy hoạch sau này, hồ dự trữ nước mà sông Lâm Thủy chảy vào sẽ trở thành một cái hồ nhân tạo của khu vực thành phố Đông Lâm. Triền núi ở phía Tây Nam chính là công viên rừng rậm lớn nhất của thành phố Đông Lâm.
Quy hoạch của thành phố Đông Lâm trong tương lai năm đến mười năm nữa sẽ phát triển thành một thành phố cây xanh, trở thành công trình kiểu mẫu toàn quốc.
Sau đó, Cục quy hoạch đã đưa ra một đống các số liệu giải thích về ưu điểm và viễn cảnh tương lai của phương án này. Thực ra, đối với công bố này, Trương Nhất Phàm từ lâu đã đoán biết được, thôn Tây Vượng thuộc thành phố Đông Lâm đang nằm trong khu vực quan trọng này, cũng chính là cái gọi là trong phạm vi mười kilomet mà Cục quy hoạch đã nói tới.
Thôn Tây Vượng chính là quê hương của Thư Á Quân, ông ta chính là kẻ nghèo hèn đã bước ra từ cái thôn nằm dưới hồ dự trữ nước lớn đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, phương án này rất có thể do ông ta đề xuất, hoặc là phương án được xác nhận dưới sự gợi ý của ông ta.
Việc phát triển về phía Tây mà Cục quy hoạch đề xuất hoàn toàn không có nghĩa là từ bỏ phương án phát triển thành phố vốn có, chỉ đơn giản là làm lớn mạnh hơn nữa quy hoạch của thành phố trên cơ sở của quy hoạch trước đây.
Để thực hiện mục tiêu thành phố cây xanh, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã đẩy mạnh hơn nữa sức đầu tư.
Trong cuộc họp này, Trương Nhất Phàm không tham gia phát biểu ý kiến, hắn hoàn toàn không muốn phải tranh luận vô nghĩa như vậy. Mục đích của Thư Á Quân đã quá rõ ràng rồi, Thư Á Quân có một thái độ muốn áo gấm về làng, lợi dụng lúc đang còn đương chức, có quyền quyết định, ông ta đương nhiên muốn tranh thủ những lợi ích lớn nhất cho quê hương mình.
Phương án quy hoạch này đã được đưa lên cấp trên để trù bị từ lâu rồi. Cuộc họp lần này chẳng qua chỉ là thông báo cho mọi người mà thôi. Giống những người làm việc như này, Thư Á Quân hoàn toàn không phải là người đầu tiên, hiện nay Trương Nhất Phàm chỉ quan tâm đến vụ án của Tiểu Diệp, xem ông ta định xử lý thế nào cho xong việc.
Thực ra trong thời gian này, Thư Á Quân rất đau đầu. Từ sau khi Phương Mỹ Lệ xảy ra chuyện, lúc nào ông ta cũng sống trong tình trạng bị áp lực, trong lòng luôn bị dày vò bởi một nỗi bất an.
Ông ta lo sợ một ngày nào đó Phương Mỹ Lệ sẽ đột nhiên tỉnh lại, cũng lo sợ Tiểu Diệp lại xuất hiện một lần nữa.
Đúng vào lúc ông ta lo lắng nhất thì lá thư tố cáo của Tiểu Diệp lại được gửi đến mấy văn phòng quan trọng của Chính phủ. Ông ta dự cảm thấy việc mà mình lo sợ dường như sắp sửa xảy ra.
Vì thế thời gian này ông ta bắt đầu tin tưởng ở Phật. Cầu mong Phật tổ phù hộ cho mình có thể qua được cửa ải đầy khó khăn này.
Trên núi Thanh Hoa cách thành phố Đông Lâm hai mươi dặm có một ngôi chùa gọi là Chùa Pháp Hoa. Vào những ngày cuối tuần, với sự trợ giúp của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố và Thư ký chuyên trách, Thư Á Quân thường lấy xe để đẩy Phương Mỹ Lệ đến thăm ngôi chùa này.
Là một Chủ tịch thành phố, thì đương nhiên ông không thể đến đây để thắp hương bái Phật, mà là đưa vợ đến để cầu bình an, hy vọng Phương Mỹ Lệ có thể bình an, sớm bình phục. Ông ta làm như vậy cũng là muốn Phương Mỹ Lệ thấy được thành ý của mình.
Mấy người đi theo sau Thư Á Quân khi nhìn thấy dáng vẻ chân thành đến vậy của Chủ tịch thành phố thì trong lòng không khỏi cảm phục.
Đúng lúc Thư Á Quân thắp một nén hương lên và khấn xong, rồi bỏ hai trăm đồng vào hòm công đức thì điện thoại di động chợt vang lên. Đây là cuộc gọi cá nhân của một người nào đó, Thư Á Quân nhìn qua rồi bình thản đi đến một góc khuất.
- Anh à, em đã tìm thấy cô ta rồi.
Từ trong điện thoại vọng ra giọng nói của Thư Ủng Quân.
- Cô ta không chịu đi, nói là nhất định phải gặp anh. Có cần em phải đem cô ta ...........
Thư Á Quân không trả lời ngay, chỉ liếc mắt nhìn lướt qua mấy người đang đứng ở cửa rồi lạnh lùng nói một câu:
- Chờ anh về đã!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 266: Cáo già và tiểu hồ ly
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Không thấy Tiểu Diệp đâu cả, Liễu Hải vội vội vàng vàng chạy tới nơi ở của Trương Nhất Phàm, chạy vội đến nỗi mồ hôi đầm đìa trên đầu.
Nghe được tin này, Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc, suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Chắc là đi tìm Thư Á Quân rồi.
- Để tôi đi tìm cô ấy!
Liễu Hải rất lo lắng, anh biết rằng con người này rất quan trọng, cứ lúc nào mình đi tìm cô ta thì lại không thấy cô ta đâu.
Liễu Hải có công việc của riêng mình, không thể ngày nào cũng theo sát cô ta. Mấy ngày nay Tiểu Diệp ở Đông Lâm luôn rất quy củ, chỉ nằm ở khách sạn không đi đâu cả. Hôm nay lúc Liễu Hải đi tìm cô ta thì đột nhiên lại không thấy tăm hơi cô ta đâu.
Anh đã tìm khắp xung quanh một lượt nhưng cũng không thấy bóng dáng Tiểu Diệp đâu. Vì vậy liền vội vàng chạy đến tìm Trương Nhất Phàm. Nhìn thấy Liễu Hải sắp sửa đi, Trương Nhất Phàm vội gọi giật lại:
- Cậu mà đi bây giờ thì chắc cũng muộn rồi, nếu thực sự là có chuyện thì cũng không cứu nổi cô ấy đâu.
- Cô ấy có thể đi tìm Thư Á Quân để thỏa thuận điều kiện không nhỉ?
- Là người ta tìm tới cô ấy chứ, chuyện giữa cô ấy và Thư Á Quân sớm muộn gì thì cũng kết thúc, mọi việc của cô ấy ngày hôm nay dù sao cũng đều do Thư Á Quân gây ra.
- Vậy liệu cô ấy có làm sao không?
- Rất khó nói, nếu như thỏa thuận được các điều kiện thì coi như không có việc gì, nhưng nếu không thỏa thuận được thì rất nguy hiểm cho cô ấy.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ? Cô ấy lại là một nhân vật rất quan trọng!
Liễu Hải nghe xong nhận định của Trương Nhất Phàm thì trong lòng chẳng còn ý định gì cả.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Bây giờ cậu không nên lộ diện, mà hãy kín đáo quan sát tình hình thay đổi thế nào. Nếu như cô ấy không sao thì chắc chắn sẽ đến tìm cậu. Bởi vì ở cả cái thành phố Đông Lâm này cô ấy không thể nào có được người đáng tin cậy nữa đâu.
- Vậy tôi sẽ quay về chờ xem thế nào.
Liễu Hải đi ra cửa, Trương Nhất Phàm đứng bên cửa sổ nhìn chăm chú vào màn đêm tối đen như mực.
Hắn lại một lần nữa nhớ đến lời nói của Hồ Lôi:
- Giữa cậu và Thư Á Quân sớm muộn gì cũng xảy ra chiến tranh, hãy chuẩn bị sớm đi! Bây giờ ông ta đang rối ren bởi mớ bòng bong chuyện nhà. Nếu đợi ông ta ra tay thì e là cậu sẽ lĩnh đủ đấy.
Hồ Lôi nói không sai, nhất là biểu hiện trong thời gian gần đây của Thư Á Quân luôn có cảm giác không chịu dung hòa mình. Ở rất nhiều phương diện, ông ta luôn muốn hạn chế hết sức quyền lực của mình, dường như rất muốn bắt tay với mấy vị Phó chủ tịch thành phố để khống chế bản thân thật đúng đắn.
Nếu bản thân lại nhường nhịn một lần nữa, thì tình cảnh sau này sẽ trở nên rất khó khăn. Phải ra tay thôi, lúc này Trương Nhất Phàm chợt nhớ đến một người – Ôn Nhã.
Trong khoảng thời gian mà Ôn Nhã ở Đông Lâm, vẫn luôn không từ bỏ việc điều tra vụ án về cái chết của Ôn Trường Phong. Thế là hắn liền gọi điện thoại cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã nói với hắn rằng cô đang ở huyện Sa có việc.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cô lại chạy đến huyện Sa từ khi nào vậy?
Ôn Nhã đáp:
- Nói qua điện thoại không thể nói rõ ràng được, khi nào trở về tôi sẽ nói cho anh biết.
Ôn Nhã đột nhiên lại chạy đến huyện Sa, Trương Nhất Phàm liền đoán được rằng vụ án đó nhất định là đã có tiến triển mới. Quả nhiên, một lúc sau Ôn Nhã đã vội trở về từ huyện Sa.
Sau khi bước vào trong, nhìn cô ấy thở hổn hển, Trương Nhất Phàm liền rót cho cô ấy một cốc trà.
Ôn Nhã bỏ cái túi xuống rồi đón lấy cốc trà từ tay Trương Nhất Phàm uống một ngụm, sau đó mới nói:
- Cám ơn anh.
- Đến huyện Sa có được việc gì không?
Trương Nhất Phàm nhìn cô hỏi.
Ôn Nhã lau miệng rồi lấy từ trong túi ra một quyển sổ.
- Theo tình hình điều tra mới nhất, Lê Quốc Đào hoàn toàn không phải chết ngoài ý muốn, lúc đó khi cảnh sát tiến hành điều tra đã bỏ sót một đầu mối vô cùng quan trọng, đó chính là người phụ nữ đã đặt phòng ở cùng với ông ta.
Ôn Nhã ngừng lại một lát rồi lại lục từ trong túi ra một tấm ảnh:
- Bởi vì lúc đó pháp y kết luận, nguyên nhân Lê Quốc Đào đột tử là do hưng phấn quá độ. Chính bởi vì chất gây hưng phấn còn sót lại trong dạ dày của nạn nhân nên mới làm lạc hướng điều tra của mọi người. Nhưng theo sự điều tra gần đây của tôi thì phát hiện ra rằng, người phụ nữ cùng vào phòng với nạn nhân tên là Nguyễn Anh Tư. Người phụ nữ này có quan hệ rất thân thiết với Đông Kiến Thành.
- Đông Kiến Thành?
Trong đầu Trương Nhất Phàm lại hiện lên khuôn mặt âm dương kỳ quái của Đông Kiến Thành. Đây có thể là một con cáo già xảo quyệt, lúc đầu để đối phó với Trịnh Mậu Nhiên nên đã chủ động liên kết với mình. Lẽ nào cái chết của Lê Quốc Đào lại có liên quan đến Đông Kiến Thành sao?
Ôn Nhã gật đầu,
- Cái cô Nguyễn Anh Tư này chính là gái bao kiêm thư ký của Đông Kiến Thành, nghe nói khi mới 19 tuổi đã đi theo ông ta rồi. Chỉ là đến bây giờ vẫn chưa làm rõ được việc tại sao Đông Kiến Thành lại để cho Nguyễn Anh Tư giết Lê Quốc Đào. Chẳng lẽ ông ta lại đang chơi trò bỏ xe giữ tướng sao?
- Có thể như vậy! Đông Kiến Thành khi thấy sự việc sắp bị bại lộ nên có khả năng đã phải chặt cánh tay trợ giúp của nhân vật chính.
Trương Nhất Phàm nghĩ một lát rồi nói.
- Đông Kiến Thành là người có qua lại khá thân thiết với Thư Á Quân, bởi vì tôi đang nghi ngờ cái chết của bố tôi cũng có liên quan đến Thư Á Quân, nhưng không có chứng cứ gì. Nếu không thì với thực lực của Đông Kiến Thành thì không thể nào lại có thể làm việc đó mà không để lại chút dấu vết nào ở trại tạm giam Đông Lâm.
- Tất cả những việc này đều là do cô suy luận ra mà thôi, chẳng có chứng cớ gì hết, nên không thể thuyết phục người khác được.
Ôn Nhã gật đầu nói:
- Vì thế vấn đề cốt lõi là phải tìm được người phụ nữ có tên là Nguyễn Anh Tư đó. Chỉ có tìm được cô ta thì mọi vấn đề mới được giải đáp.
Ôn Nhã lại uống một ngụm trà.
- Nhưng cái cô gái tên là Nguyễn Anh Tư đó đã đi khỏi huyện Sa ngay sau khi Lê Quốc Đào chết không lâu. Việc này có chút gì đó như càng muốn giấu lại càng lộ.
- Việc này không phải là rất dễ xử lý hay sao? Cô hãy đi điều tra xem gần đây Đông Kiến Thành thường xuyên gọi điện đi đâu, còn nữa, gần đây ông ta đã từng đi những đâu, có thể sẽ tìm thấy những manh mối mới đấy.
Ôn Nhã cười đau khổ nói:
- Anh đánh giá quá thấp con cáo già đó rồi đấy, list điện thoại của ông ta không có bất kỳ vấn đề gì. Hơn nữa phần lớn đều là những cuộc gọi trong khu vực Đông Lâm mà thôi, thi thoảng mới có một hai cuộc gọi đi ngoại tỉnh, cũng chỉ là gọi cho con trai ông ta mà thôi.
Mẹ nó chứ, thật là xảo quyệt! Trương Nhất Phàm chửi thầm một câu, hắn đoán chắc là Đông Kiến Thành kiểu gì cũng phải có 2 chiếc điện thoại di động. Những loại cán bộ đã được thăng chức như Kiến Thành thông thường đều có hai chiếc di động. Hơn nữa Đông Kiến Thành sẽ đoán là ngoài chiếc điện thoại di động do Chính phủ cấp cho thì chắc là vẫn còn có cái thứ hai, thậm chí là cái thứ ba nữa.
Ôn Nhã nhìn hắn, đột nhiên nói đùa một câu:
- Chủ tịch Trương, tôi phát hiện ra là anh thực sự rất có thiên bẩm của cảnh sát hình sự, đáng tiếc là anh không làm cảnh sát, nếu không thì anh nhất định sẽ là một cao thủ phá án xuất sắc.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Cô nói như vậy là đang mắng tôi hay là đang khen ngợi tôi đấy?
Ôn Nhã cười nói
- Tôi nào dám mắng anh chứ. Có điều là tôi đã điều tra hành tung của ông ta trong mấy tháng nay, nhưng thật kỳ lạ là trong nửa năm nay Đông Kiến Thành chỉ đi Thâm Quyến một lần, Quảng Tây một lần thôi. Nhưng mà những việc này cũng không nói lên điều gì cả.
- Thâm Quyến? Quảng Tây? Ông ta đi đến 2 nơi đó làm gì nhỉ?
Trương Nhất Phàm lẩm bẩm tự hỏi.
Về lý mà nói, nếu cô gái có tên là Nguyễn Anh Tư là người tình của Kiến Thành, vậy thì sau khi loại bỏ được Lê Quốc Đào lẽ ra phải đi tìm cô gái đó mới phải chứ. Thật là một con cáo già xảo quyệt, vừa không có lịch sử cuộc gọi để điều tra, lại vừa không có hành tung mờ ám, quả thật là ông ta đã xử lý mọi việc vô cùng gọn gàng.
Trương Nhất Phàm đứng dậy, trong lúc đang suy nghĩ về mấy vấn đề này, đột nhiên bất giác nhìn thấy tấm bản đồ Trung Quốc của mình treo trên tường.
- Tôi biết rồi!
Trương Nhất Phàm đột nhiên quay người mừng rỡ kêu to lên.
Không ngờ lại đụng phải Ôn Nhã đang đứng ở phía sau. Ôn Nhã cũng nhìn thấy tấm bản đồ đó, định tìm một linh cảm từ hai nơi này, không ngờ là Trương Nhất Phàm lại quay người lại, hai người liền đụng vào nhau.
- Ối …
Suýt nữa thì Ôn Nhã ngã soài trên nền nhà, Trương Nhất Phàm vội vàng đỡ lấy cô ấy:
- Cô không sao chứ?
Khuôn mặt Ôn Nhã thoáng chút ửng đỏ, có cảm giác như một cơn đau nhẹ thoảng qua ở vùng ngực. Nhưng cô không trả lời mà lại hỏi lại:
- Vừa rồi anh nói là biết cái gì cơ?
Lúc này Trương Nhất Phàm mới buông cô ra, chỉ vào tấm bản đồ Trung Quốc nói:
- Cô hãy nhìn lại hai nơi này xem có điểm gì giống nhau nào?
Ôn Nhã nhìn một lúc rồi đáp lại với vẻ không hiểu:
- Chẳng có gì cả!
- Cô hãy nghĩ lại xem!
Trương Nhất Phàm đã mở ra một nút thắt mấu chốt.
Ôn Nhã lấy tay vén tóc, nhìn chăm chú vào vị trí của 2 nơi đó trên bản đồ rồi ngập ngừng trả lời:
- Ý anh muốn nói là ông ta lấy 2 nơi này làm…Thực ra nơi mà ông ta đi hoàn toàn không phải là những nơi này sao?
- Thông minh lắm!
Trương Nhất Phàm bẹo má Ôn Nhã một cái rồi nắm tay dựng thẳng ngón tay cái lên trên.
Khuôn mặt Ôn Nhã bỗng nhiên đỏ ửng, trong lòng tự hỏi, anh ta làm vậy là có ý gì nhỉ? Định trêu ghẹo mình chăng?
Cô không ngờ rằng Trương Nhất Phàm cũng có lúc lại có thái độ khinh bạc như vậy, đột nhiên nhớ lại lúc hai người cùng ở huyện Sa, bản thân cô đã chạy sang giường của anh ta ngủ một đêm. Trương Nhất Phàm khi đó không hề có ý định lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của người khác, nhưng hành động hôm nay của anh ta thì lại có chút gì đó khác thường.
Có thể đó là hành động vô tình của anh ấy thôi! Ôn Nhã liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái thì thấy hắn đang chỉ vào tấm bản đồ và nói như chưa có việc gì xảy ra:
- Nếu tôi đoán không nhầm, thì chắc chắn là ông ta dùng hai nơi này để che đậy ý đồ chính của mình mà thôi.
Ôn Nhã đã bình tâm trở lại, xem kỹ lại tấm bản đồ:
- Vậy theo anh thì nơi mà ông ta đích thực muốn đến là nơi nào?
- Chắc chắn là ở đây!
Trương Nhất Phàm lấy tay chỉ vào khu vực Hải Nam và nói chắc nịch.
- Có thể lắm!
Ôn Nhã xem xét hồi lâu, và nhất trí với nhận định của Trương Nhất Phàm.
Một lát sau, Ôn Nhã nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt rất kỳ lạ:
- Anh dựa vào cái gì để khẳng định là ông ta sẽ đi đến Hải Nam?
Trương Nhất Phàm cười bí hiểm:
- Tôi có phép tính toán như thần của họ nhà Gia Cát.
- Anh nói khoác quá đấy!
Ôn Nhã chẳng tin chút nào, mỉm cười rồi quay trở lại ghế sô pha.
Trương Nhất Phàm cũng đến ngồi xuống ghế, bưng cốc trà của mình lên uống một ngụm:
- Thực ra trước đây tôi đã từng nghe người ta nói là ông ta có một căn biệt thự ở Hải Nam. Vừa rồi khi nói chuyện với cô đột nhiên lại sáng suốt nhớ ra việc này. Thế là nhìn vị trí của hai nơi này trên bản đồ tôi liền nung nấu ngay một ý nghĩ trong đầu. Cáo già rất xảo quyệt, ông ta ta vì sợ mọi người chú ý nên đã không đi cùng một tuyến đường, thật là xảo quyệt.
Trương Nhất Phàm không thể không bái phục tâm cơ của Đông Kiến Thành, làm việc quả nhiên là không bị sơ hở.
Ôn Nhã đỏ mặt cười rồi nói:
- Dù ông ta có xảo quyệt thế nào đi nữa, thì không phải đã bị tiểu hồ ly là anh đi guốc vào trong bụng rồi sao?
Nghe câu nói này của Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm chợt sững người ra. Từ lúc nào mà cô ấy lại gọi mình là tiểu hồ ly nhỉ?
Câu nói này nghe có vẻ hơi mờ ám. Ôn Nhã dường như cũng cảm thấy câu nói vừa rồi hơi quá lời, liền cúi xuống uống trà.
Không biết có phải mình quá mạo phạm không nhỉ, tự nhiên lại gọi anh ta như vậy.
Vì vậy cô lập tức chuyển đề tài:
- Vậy thì ngày mai tôi sẽ lập tức đi Hải Nam, nhất định phải tìm bằng được cô gái có tên là Nguyễn Anh Tư này.
- Hay là việc này cứ để cho Đường Vũ đi làm vậy, một mình cô thân gái đi cũng chưa chắc đã đưa người ta về đây được.
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, Ôn Nhã liền gật đầu nói:
- Cám ơn anh!
Thực ra cô rất muốn nói câu này, nhưng cô luôn cảm thấy ngại khi để cho Trương Nhất Phàm đi gọi Đường Vũ. Đến Hải Nam tìm người đi, đây chắc không phải là một câu nói dễ dàng như vậy. Không khéo cô lại còn không phát hiện ra người ta, còn người ta thì đã cao chạy xa bay rồi.
Trương Nhất Phàm liền gọi điện ngay cho Đường Vũ trước mặt Ôn Nhã. Nói với cậu ta là việc này nhất định phải hành sự bí mật, không được để cho bất kỳ ai biết về phương hướng của bọn họ. Hơn nữa cũng không được đi thẳng đến Hải Nam, mà phải tìm một lý do khác giống như con cáo già kia, vòng vèo một hồi rồi mới đi.
Lâu nay Đường Vũ đã sớm nắm được những thông tin tỉ mỉ về Nguyễn Anh Tư từ Ôn Nhã, nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm gã ta lập tức đồng ý ngay:
- Sáng sớm ngày mai tôi sẽ lên đường ngay, sẽ hành sự theo đúng chỉ thị của thủ trưởng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 267 – Lộ chân tướng - cháy nhà ra mặt chuột.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Đường Vũ sinh tuổi tuất. Bẩm sinh có khứu giác nhạy bén hơn những người bình thường.
Ngày thứ ba đến Hải Nam, đã nhanh chóng tìm được Nguyễn Anh Tư đang tắm nắng ở Sanya. Thấy Đường Vũ như thần tiên từ trên trời rơi xuống. Đến Nguyễn Anh Tư một người rất có tố chất cũng cảm thấy phải kinh ngạc.
Đường Vũ trình lệnh bắt người. Nguyễn Anh Tư tỏ ra rất bình tĩnh, dường như đã lường trước được sự việc này sớm muộn gì cũng sẽ xảy đến với mình hoặc là cũng có thể cô ta đã đợi cái ngày này lâu lắm rồi.
Sau khi áp giải Nguyễn Anh Tư trở về huyện Sa. Nguyễn Anh Tư đã thừa nhận mình có quan hệ với Lê Quốc Đào. Nhưng việc Lê Quốc Đào uống thuốc không có quan hệ gì tới cô ta cả.
Sống trong xã hội như thế này thì một người đàn ông và một người phụ nữ có nảy sinh quan hệ tình cảm cũng không có gì là đáng ngạc nhiên. Đường Vũ cười lạnh lùng nói:
- Cô có thể không khai, nhưng chúng tôi cũng đã có đủ căn cứ để đưa cô ra tòa.
Nghe vậy, Nguyễn Anh Tư không nói thêm lời nào.
Vì thế, Đường Vũ ném tất cả những tài liệu mà Ôn Nhã đã điều tra được về Nguyễn Anh Tư ném ra trước mặt cô ta.
Nhắc tới Đông Kiến Thành, mặt Nguyễn Anh Tư liền biến sắc, sau đó không ngừng lắc đầu:
- Tôi không quen anh ta, không hề quen anh ta.
Xem ra, Nguyễn Anh Tư đã có chút dao động. Đường Vũ liền đem chuyện trinh thám của mình nói ra:
- Mấu chốt bản án nhận hối lộ của Núi Nam Vân đều nằm ở Lê Quốc Đào, vì thế Đông Kiến Thành cũng không thể ngồi vững. Vậy nên gã đã để cô ra mặt hẹn Lê Quốc Đào. Lê Quốc Đào khi được cô hẹn hò ở khách sạn trong lòng sớm đã sung sướng nghĩ tới chuyện đó. Nhân lúc đó cô mới hạ độc vào cốc nước mà gã uống.
- Loại thuốc kích thích mà cô đã bỏ vào cốc nước của Lê Quốc Đào cũng có thể là nguyên nhân làm cho người đang hưng phấn đột ngột chết. Chúng tôi đã điều tra hồ sơ của Lê Quốc Đào. Gã không hề có bất cứ biểu hiện bất thường nào. Xảy ra tình trạng như thế này chỉ có thể là do cô đã hạ độc gã. Làm cho gã điên cuồng mà chết!
Nguyễn Anh Tư mỉm cười một cái:
- Đây chỉ là suy luận của các người, không hề bất cứ chứng cứ nào chứng minh.
- Không thành vấn đề, chúng tôi đã tìm được một chứng cứ có sức thuyết phục ở nhà của Lê Quốc Đào. Chính là bản ghi chép về giao dịch giữa gã và Đông Kiến Thành. Cho dù cô thông thừa nhận, Đông Kiến Thành cũng khó mà thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.
Đường Vũ cười khểnh nhìn Nguyễn Anh Tư.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Nguyễn Anh Tư lẩm bẩm.
- Gã đã hết hy vọng rồi còn cô thì khác. Cô vẫn còn trẻ. Nếu lòng cô cũng muốn chôn cùng gã. Tôi cũng không cản. Nhưng cô hãy suy nghĩ cho kỹ làm như vậy có đáng hay không?
Một lát sau, cô ta nói với Đường Vũ:
- Có thể cho tôi điếu thuốc không?
Đường Vũ đưa mắt nhìn sang người cảnh sát bên cạnh, lập tức có người đưa điếu thuốc cho cô ta. Sau đó mới châm lửa cho cô ta. Nguyễn Anh Tư hút vài hơi, cô ta dùng tay vuốt vuốt mấy sợi tóc dài rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Vũ:
- Lê Quốc Đào là do tôi hại chết, không liên quan tới Đông Kiến Thành. Các người tha cho anh ấy đi.
Đường Vũ sửng sốt, thật không sao hiểu nổi vì sao Nguyễn Anh Tư lại muốn che dấu cho Đông Kiến Thành? Rốt cuộc con cáo già Đông Kiến Thành đã cho cô ta uống cái gì? Lại có thể khiến một cô gái như thế này có thể chết thay cho gã.
Nhưng Đường Vũ không lên tiếng, chỉ bảo người cảnh sát bên cạnh ghi lại những điều Nguyễn Anh Tư vừa nói. Những lời mà Nguyễn Anh Tư nói cũng giống những suy đoán của Đường Vũ.
Chỉ có điều, cô ta không nói ra mà dấu trong lòng. Đợi sau khi cô ta nói hết, Đường Vũ mới nở nụ cười kỳ quái. Nguyễn Anh Tư không khó hiểu nhìn gã:
- Anh cười cái gì?
Đường Vũ hút điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Câu chuyện của cô cũng không tồi. Nhưng cô thật đã coi chúng tôi là lũ ngốc rồi. Cô và Lê Quốc Đào không thù không oán. Động cơ giết ông ta của cô là gì?
Nguyễn Anh Tư sững sờ, phát hiện mình vòng vo một lúc giờ đâu lại trở về đó rồi. Cô ta đã không có động cơ giết người thì có nói thế nào cũng không có người tin là cô ta đã giết người.
Đường Vũ vẫn cười. Lúc này Nguyễn Anh Tư mới phát hiện mình đã lỡ lời.
Đường Vũ đứng lên tiến lại gần chỗ Nguyễn Anh Tư:
- Thật ra, người tri ân báo đáp như cô thật không nhiều. Đông Kiến Thành cứu cô quả là không sai. Bảy năm trước nếu không có gã cứu cô trong cơn bệnh nặng thì có lẽ cô dã chết. Người nhà cô cũng không thể sống thoải mái. Tôi có thể nói cô là một cô gái tốt. Thật lòng tôi rất thích loại người như cô.
- Nhưng toàn bộ vụ án, cô chỉ là người chịu tội thay. Nếu thật phải truy cứu trách nhiệm. Cô nhiều lắm chỉ bị ngồi tù vài năm rồi sẽ được ra ngoài. Cô còn trẻ. Cô còn có thể sở hữu cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều. Cuộc sống của cô không nên sầu khổ như vậy. Hoảng sợ, trông chờ một lão già đã quá nửa đầu hoa râm. Đông Kiến Thành đã phạm bao nhiêu tội ở cái huyện Sa này? Đã nhận bao nhiêu hối lộ? Tham ô bao nhiêu tiền? Số tiền này là ở đâu mà có? Vụ tai nạn mỏ quặng thiếc đã làm mấy chục thợ mỏ phải chết chôn. Những việc làm kinh tởm như vậy mà bọn họ cũng có thể làm ra được. Cô bảo vệ bọn chúng như vậy có đáng không?
Đường Vũ đi quanh Nguyễn Anh Tư vài vòng, rồi tiếp tục nói:
- Lê Quốc Đào đáng chết, Đông Kiến Thành cũng không ngoại lệ. Nhưng tội của bọn chúng, chúng tôi nói không thì không giải quyết được cần phải có chứng cứ. Chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Cô che dấu cho bọn chúng như vậy thật có tội với lương tâm của mình. Có tội với những công nhân đã bị chôn thân dưới hầm mỏ. Cô có thể thoái mái sống, có thể phơi mình dưới ánh nắng bên bờ biển. Nhưng còn bọn họ thì sao? Những con người đã nằm lại dưới lòng đất. Những đồng tiền mà họ phải đổi bằng mồ hôi nước mắt của chính mình đã bị bọn người như Lê Quốc Đào, Đông Kiến Thành tham ô rồi. Nếu những người đó là anh chị em của cô, là người thân của cô thì cô sẽ nghĩ thế nào?
- Còn cả cái chết mờ ám của Chủ tịch huyện Ôn. Ông ấy là một chủ tịch tốt. Một lòng làm việc phục vụ quần chúng. Vậy mà kết quả lại bị người ta hãm hại và phải chết oan. Việc này cô từng nghĩ qua chưa?
Đường Vũ nhìn về phía Nguyễn Anh Tư gào lên.
Dọa Nguyễn Anh Tư co rúm người lại, cô ta đột nhiên bịt tai lại nói:
- Đừng nói nữa, xin đừng nói nữa! Tôi xin hàng! Tôi xin khai hết!
Chiến thuật tâm lý cuối cùng cũng có tác dụng. Đường Vũ ném tàn thuốc đi:
- Vậy chúng ta bắt đầu lại! Tiểu Ngô, nghi âm khẩu cung.
Đường Vũ bước ra ngoài chỉ giữ lại mấy cảnh sát trung thực bên trong để ghi lại khẩu cung của Nguyễn Anh Tư.
Qua khoảng một tiếng đồng hồ, Tiểu Ngô cầm khẩu cung của Nguyễn Anh Tư ra ngoài, giao cho Đường Vũ. Đường Vũ cười nhạt dặn dò:
- Các cậu hãy canh giữ cô ta cẩn thận.
Đợi Tiểu Lục đi khỏi Đường Vũ liền gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, đem toàn bộ sự việc kể cho Trương Nhất Phàm nghe.
- Các cậu vất vả rồi!
Trương Nhất Phàm hiểu rằng những ngày này vì phá vụ án này mà Đường Vũ mất ăn mất ngủ. Về đến huyện Sa, lại thẩm vấn suốt đêm. Cuối cùng thì giờ cũng có kết quả.
Mấy ngày này Đông Kiến Thành rất lo lắng. Gọi cho Nguyễn Anh Tư mấy lần điện thoại điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt nguồn. Suốt ba ngày qua, không có bất cứ tin tức gì của cô ấy. Đông Kiến Thành thật đứng ngồi không yên.
Một nỗi buồn bực cứ luôn luẩn quẩn trong đầu gã. Có thể nào đã xảy ra chuyện gì với Anh Tư? Từ khi vụ án bị phát hiện Đông Kiến Thành thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình ở phủ Diêm Vương, bị xiềng xích trói chặt. Từng bước từng bước lết tới chảo dầu phía trước.
Đột nhiên giữa đó, Lê Quốc Đào đầu tóc rối bù, mặc một bộ quần màu trắng, áo rách tung tóe. Nhào về phía gã.
Đông Kiến Thành ngồi nhổm dậy, toàn thân lạnh toát. Giấc mộng này đã liên tục ám ảnh gã một thời gian dài. Bởi vậy, Đông Kiến Thành rất lo lắng cho tình hình của Nguyễn Anh Tư.
Thật đúng với câu nói: không làm chuyện trái lương tâm không sợ ma quỷ gõ cửa. Đông Kiến Thành tự biết mình đã làm bao nhiêu chuyện không sạch sẽ. Bởi vậy, chỉ cần nghe thấy tiếng gõ cửa trong lòng liền hoang mang.
Mấy ngày nay đi làm, cũng luôn nghĩ thần nghĩ quỷ. Nếu nghe thấy tiếng xe cảnh sát, gã đều rùng mình sợ hãi.
Nhưng chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến chỉ có điều là đến sớm hay muộn mà thôi. Ngày thứ tư dùng điện thoại mà không liên lạc được với Nguyễn Anh Tư thì cảnh sát đã gõ cửa.
Thấy Đường Vũ cùng hai đồng nghiệp khác xuất hiện trước cửa nhà. Đông Kiến Thành ngã khụy xuống sô pha. Hết rồi, lần này thì hết thật rồi!
- Trưởng ban Đông, đây là lệnh bắt người. Chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới vụ án giết người. Mời ông theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra làm rõ vụ án!
Đông Kiến Thành gật gật đầu, không nói một lời theo cảnh sát về đồn.
Vụ án của Đông Kiến Thành không chỉ là một vụ án kinh tế bình thường mà còn dính dáng tới án hình sự. Con cáo già lăn lộn quan trường bao nhiêu năm nay đến cùng cũng không chịu thừa nhận có liên quan đến cái chết của Lê Quốc Đào.
Vì thế Đường Vũ phải cho người dẫn Nguyễn Anh Tư tới. Đông Kiến Thành mặt mũi tối sầm, không một chút tức giận. Nguyễn Anh Tư là người mà gã tín nhiệm nhất. Rất nhiều bí mật của gã Nguyễn Anh Tư là người rõ nhất. Đông Kiến Thành hiểu rằng nếu cô ta đã khai ra thì mình cho dù có phủ nhận cũng vô ích.
Thấy Nguyễn Anh Tư bị giải đi, Đông Kiến Thành tan lát cõi lòng. Dường như cả thân hình trong nháy mắt đã già đi cả mấy chục tuổi.
Lại một con sâu mọt nữa bị lật đổ. Đông Kiến Thành thừa nhận việc gã là chủ mưu trong việc vu oan cho Ôn Trường Phong. Nhưng sống chết gã cũng không chịu nói người chủ mưu đứng sau. Hơn nữa cái chết của Ôn Trường Phong vẫn là một bí mật ly kỳ, cứ hỏi một đằng gã lại trả lời một nẻo.
Sau lưng Đông Kiến Thành, tuyệt đối vẫn còn tồn tại một kẻ chủ mưu khác. Chỉ là ai cũng không thể tưởng tượng ngay ngày thứ hai sau khi bị bắt gã đã tự sát.
Người nhà Đông gia làm náo loạn cả lên. Bọn họ đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố gây rối, nói Công an huyện bức cung tra hỏi đến chết người! Bởi vậy, Phòng công an huyện Sa phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Thư Á Quân biết được tin tức này, buồn bực bồn chồn không yên đi tới đi lui trong phòng làm việc. Trong hơn một năm ngắn ngủi, Lê Quốc Đào đã chết, Đông Kiến Thành tự sát. Thư Á Quân đổ hết thảy thù hận lên đầu của Trương Nhất Phàm.
Nếu không phải là hắn làm mưa làm gió ở huyện Sa thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thư Á Quân hung hăng quẳng chén trà xuống đất. Trương Nhất Phàm, tao thề không đội trời chung với mày!
Thư ký Vương ngồi trong phòng làm việc nghe được loảng xoảng tiếng chén rơi không khỏi hốt hoảng. Tim đến không có bệnh cũng sinh bệnh. Gã phát hiện trong khoảng thời gian gần đây Chủ tịch Thư càng ngày càng nóng tính, động một tí là mắng người!
Đường Vũ rất tiếc nuối. Đông Kiến Thành dù chết cũng không chịu khai ra kẻ chủ mưu đằng sau. Tuy rằng vụ án tham ô và án oan của Ôn Trường Phong ở huyện Sa đã được hé mở. Nhưng nguyên nhân cái chết của Ôn Trường Phong đến giờ vẫn chưa có bất cứ manh mối nào.
Sau khi Đông Kiến Thành tự sát đã ảnh hưởng không nhỏ tới giới quan trường ở thành phố Đông Lâm. Bọn họ có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng vụ án của Lê Quốc Đào sau nửa năm ngủ yên lại có người lặng lẽ đào lên.
Lê Minh Huy đang trong thời gian thi hành hình phạt tù giờ mới hiểu: thì ra mình đã bị con cáo già Đông Kiến Thành dắt mũi. Chỉ đáng tiếc là con cáo già đó đã chết. Nếu không gã thật muốn trốn khỏi trại giam mà tìm đến tính sổ với Đông Kiến Thành.
Lại thêm một cán bộ nữa liên quan tới vụ án vu oan Ôn Trường Phong. Ôn Nhã không cảm thấy vui mừng hơn. Cô ta quyết định sẽ quyết điều tra tới cùng. Một ngày nguyên nhân cái chết của cha cô ta chưa được làm sáng tỏ thì một ngày cô ta chưa dừng việc điều tra vụ án này lại.
Trong khoảng thời gian này người phải lo lắng nhất vẫn là Thư Á Quân. Gã luôn cảm thấy có một thanh gơm đang thường trực ở cổ gã. Bất cứ lúc nào cũng có thể đâm cho gã một nhát. Gã phát hiện căn nguyên của nỗi sợ hãi này lại xuất phát từ chính trong lòng gã.
Lại một tuần nữa không lên được chùa Pháp Hoa. Gã quyết định ngày mai sẽ đem Phương Mĩ Lệ lên chùa lễ phật. Chỉ mong Bồ Tát có thể giải tỏa giúp gã nỗi sợ hãi trong lòng.
Chỉ có điều gã không ngờ là trong chính ngày hôm đó lại xảy ra chuyện.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 268 – Có tật giật mình
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Thư Á Quân là một người mạnh mẽ. Trước kia gã không hề tin thần thánh. Từ sau khi Phương Mĩ Lệ gặp nạn gã mới có thói quen lên chùa lễ Phật. Thấy dáng vẻ thành kính cầu nguyện của gã rất nhiều người cho rằng gã đang cầu phúc cho vợ mình.
Bởi vậy, hành động này của Thư Á Quân đã làm cảm động không ít người nhà họ Phương. Cái nhìn của con cháu Phương gia dần dần cũng có thiện cảm hơn với gã.
Nhất là hai người anh và chị của Phương Mĩ Lệ. Thường xuyên ca ngợi Thư Á Quân. Với hình dáng xấu xí như vậy của Phương Mĩ Lệ mà gặp được người đàn ông tốt như Thư Á Quân. Đây thực là phúc từ kiếp trước của cô ta.
Thật ra, ngoại hình người nhà họ Phương cũng không tồi. Chỉ có điều từ nhỏ Phương Mĩ Lệ đã tham ăn. Đã được ông bà nội ngoại thương yêu bồi bổ cho. Người giàu mà, thức ăn giàu dinh dưỡng quá nhiều, không ăn cũng lãng phí. Bởi vậy, cô ta mới có hình dáng như ngày hôm nay, nhìn không khác gì một con voi.
Một người phụ nữ quá mập cho dù có ăn diện thế nào cũng không đẹp hơn là mấy. Huống hồ cô ta có một khuôn mặt to bành. Thư Á Quân trở thành người đàn ông dũng cảm nhất trên đời này. Gã dùng hành động của mình chứng minh dũng khí không ngại thách thức. Gã theo đuổi tới cùng người con gái có thân hình như con voi này.
Khi đó, điều kiện của Thư Á Quân cũng thuộc loại khá. Trong trường đại học cũng là một sinh viên giỏi. Nhưng sau khi bị phân về huyện thì gã cảm thấy mình thất bại rồi trở lên buồn bực. Trong lòng Thư Á Quân luôn có một nguyện vọng: muốn trở thành người xuất chúng, muốn áo gấm vinh quy, muốn hơn người. Gã là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao, cũng là một người rất coi trọng thể diện.
Song ông trời sẽ không vì gã là một người có lòng tự tôn quá cao mà thôi không đày đọa gã, cũng như thử thách gã. Trên đời này, đày đọa và thử thách vốn không có tiêu chuẩn để so sánh. Sau khi bạn thành công, có thể nói những tủi nhục và đau khổ trước kia là thử thách mà ông trời giành cho bạn. Nhưng nếu bạn thất bại thì chỉ có thể nói đó là những hành hạ do ông trời tạo ra.
Sau những khó khăn mà hết lần này đến lần khác gã gặp phải thất bại. Thư Á Quân dã bất đắc dĩ chọn người bạn học cũ giàu có là Phương Mĩ Lệ cưới làm vợ.
Dũng khí của Thư Á Quân không được người nhà họ Phương nhìn nhận. Chủ yếu do gia cảnh của Thư Á Quân làm Phương gia hoài nghi động cơ của gã. Trong xã hội ngày nay, nhất là người trong xã hội thượng lưu rất chú trọng môn đăng hộ đối. Người có xuất thân thấp kém như Thư Á Quân cưới được Phương Mĩ Lệ thì không có gì đáng để họ bình luận cả.
Bởi vậy, gã cố gắng nỗ lực, gã ước ao, gã khát khao, gã có ước mơ xa xỉ...
Khi tất cả mọi việc sắp thành hiện thực thì ham muốn vật chất của gã lại càng lớn hơn. Có thể nói, gã là người sợ nghèo khổ. Gã muốn dùng chính thực lực của mình để chứng minh mình tài giỏi. Gã muốn những người xung quanh cũng như người ở quê biết đến sự tồn tại của gã. Gã muốn nói cho mọi người biết: gã đã thành công rồi!
Trèo càng cao, ham muốn càng lớn, vĩnh viễn lòng tham luôn không bao giờ có chừng mực. Thư Á Quân hết lần này đến lần khác làm cho mình trở lên ngày càng tham lam. Thư Á Quân là một người rất cố gắng nhưng cũng là một người sợ thất bại. Sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm làm gã cảm thấy lo sợ, sợ rằng Trương Nhất Phàm quá mạnh, quá nổi bật, sẽ làm lu mờ hình ảnh một Chủ tịch thành phố như gã.
Tiếp theo cái chết của Lê Quốc Đào là việc Đông Kiến Thành tự vẫn đã khiến gã luôn cảm thấy bất an trong lòng. Mà tất cả những điều này đều là do Trương Nhất Phàm gây ra.
Khi một người bàng hoàng, sợ hãi sẽ tìm đến một nơi để gửi gắm. Thế là, gã quyết định cầu cứu Lão hòa thượng ở chùa Pháp Hoa.
Xe của Thư Á Quân lại được dừng dưới chân núi chùa Pháp Hoa. Thư Á Quân bước xuống xe. Phía sau, thư ký Vương lập tức giúp bảo mẫu Tiểu Hoàng bế Phương Mĩ Lệ ngồi lên xe lăn.
Sau đó, Thư Á Quân đi trước và đẩy xe lăn theo sau là thư ký Vương và bảo mẫu Tiểu Hoàng. Đi theo, còn có Chánh văn phòng và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.
Mấy người bọn họ đã thành lệ: cứ cuối tuần lại cùng Chủ tịch thành phố ra ngoài. Phu nhân chủ tịch Phương Mĩ Lệ giờ không còn cảm giác. Vụ tai nạn kia đã cướp đi đôi chân của cô ta. Nửa người mập mạp phía trên ngồi trên xe lăn. Khuôn mặt to bành giờ cũng không còn bất cứ biểu cảm nào.
Vẫn là vị Lão hòa thượng đó ra nghênh đón. Trong chùa không có mấy người. Ngoài Lão hòa thượng thì chỉ còn hai vị tiểu hòa thượng nữa. Chùa Pháp Hoa không lớn lắm. Nhưng cũng có chút danh tiếng ở Thành phố Đông Lâm.
Tuy nói đảng viên không mê tín, nhưng Thư Á Quân đến cầu phúc cho bà xã thì lại là sự việc đặc biệt. Hơn nữa tại Trung Quốc hiện nay cũng không can thiệp tới tự do tín ngưỡng của quần chúng nhân dân. Bởi vậy, Thư Á Quân lên chùa thay vợ thắp nén hương lễ Phật cũng không có gì là quá đáng cả.
Mấy người theo sau, thư ký Vương và bảo mẫu đẩy xe lăn tới cái lư hương trước cửa chùa cũng thắp nén hương. Sau đó theo Thư Á Quân vào Đại Hùng bảo điện.
Thư Á Quân không quỳ mà chỉ chắp tay, nhắm mắt, thành tâm cầu nguyện.
Mấy người theo sau thấy Chủ tịch thành tâm như vậy cũng chắp tay vái. Vái xong mọi người đều bỏ tiền vào hòm công đức.
Thư Á Quân vẫn đứng đó, hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết gã đang đọc cái gì. Trong chùa có chút u ám, một tia ánh sáng không đủ xua đi không khí u ấm đó. Hai bên san sát tượng La hán, hình hài quái dị, nét mặt cường điệu.
Thư Á Quân bỗng nhiên mở mắt, nhìn vào một khuôn mặt cực kỳ kinh khủng. Khuôn mặt đó giống như khuôn mặt đã bị người ta phá hủy của Tiểu Diệp, bộ mặt dữ tợn, thật vô cùng đáng sợ.
Thư Á Quân hoảng sợ, nhìn kỹ lại một lần, bộ mặt dữ tợn đó đột nhiên không còn nữa. Gã lắc lắc đầu nhìn thật kỹ gương mặt bị vạch chéo của Tiểu Diệp. Đột nhiên gương mặt kỳ quái, đáng sợ đó lại hiện ra trước mắt gã.
Ảo giác, nhất định là ảo giác! Không thể nào, không thể nào.
Thư Á Quân ngạc nhiên lẩm bẩm trong miệng. Sau đó, gã liền dời khỏi Đại hung bảo điện, không dám nhìn lại gương mặt Bồ tát vừa rồi nữa. Đợi Tiểu Hoàng và thư ký Vương lễ xong đẩy Phương Mĩ Lệ ra ngoài thì thấy Thư Á Quân đứng bên ngoài không ngừng lau mồ hôi.
Sau khi xuống núi, Thư Á Quân dường như không muốn dừng lại nơi này một khắc nào bước đi nhanh hơn bình thường rất nhiều. Sau khi lên xe, gã ngồi ở hàng ghế phía sau, không nói một lời, mắt nhắm nghiền.
Đêm hôm đó, Thư Á Quân nằm mơ gặp Lê Quốc Đào, Đông Kiến Thành hai người đã chết. Ba người bọn họ đang ngồi trong phòng riêng thảo luận thì đột nhiên Tiểu Diệp xông vào.
Nhìn thấy gương mặt đáng sợ của Tiểu Diệp. Thư Á Quân gào lên và ngồi phắt dậy khỏi giường.
Tiểu Hoàng cùng Phương Mĩ Lệ ngủ ở phòng kế bên nghe thấy tiếng hét của Thư Á Quân, Tiểu Hoàng liền mặc thêm áo chạy lại:
- Chủ tịch Thư, anh làm sao vậy?
Thư Á Quân thở mạnh hướng về phía Tiểu Hoàng vẫy vẫy tay:
- Tôi không sao, cô ngủ tiếp đi!
Tiểu Hoàng nhìn Thư Á Quân một cách kỳ lạ rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại. Thư Á Quân lấy điếu thuốc ở đầu giường lên, dựa vào tường hút thuốc.
Nhìn đồng hồ, đã hai giờ đúng. Thư Á Quân cầm điện thoại lên, do dự một chút rồi lại đặt xuống.
Cuối cũng không nén nổi liền gọi điện cho Thư Ủng Quân.
Gần đây Thư Ủng Quân đã có những đêm thác loạn. Đàn em đã cùng lăn lộn với gã trước đó không lâu đã mua được miếng đất giá rẻ sau đó nhượng lại cho người khác đã kiếm lời được hơn một triệu. Hơn nữa, sau khi thành lập câu lạc bộ giải trí gã cũng có một số cổ phần danh nghĩa.
Một khi trong tay đã có nhiều tiền, con người tự nhiên cũng trở lên phóng khoáng hơn.
Tối nay, gã chơi Song phi.
Hai cô sinh viên chuyên nghiệp. Trong lúc đang sung sướng thì điện thoại kêu lên. Thư Ủng Quân liền cao gọng mắng:
- Mẹ nó, giờ này là giờ nào rồi mà không để cho người ta được yên. Nếu không có chuyện gì, để xem anh có đánh gãy cái chân chó của nó không.
Thư Ủng Quân đập vào cái mông trắng nõn là của một cô gái và nói:
- Đưa điện thoại cho anh.
Cô gái kia lập tức bò dậy, cầm điện thoại đưa cho Thư Ủng Quân. Trong lúc đó, cô gái còn lại vẫn đang ra sức chăm sóc cậu bé cho gã.
Nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình Thư Ủng Quân như bị điện gật, lập tức đẩy người con gái đang ghé sát giữa hai đùi chăm sóc cậu bé cho gã ra ngoài:
- Alo, anh ạ, có chuyện gì hả anh?
Giọng của Thư Á Quân có chút khàn khàn, mệt mỏi, chỉ nghe thấy tiếng thì thầm:
- Chuyện hôm trước cậu xử lí thế nào rồi?
Thư Ủng Quân lập tức hiểu Thư Á Quân đang nói đến chuyện gì liền vẫy tay ra hiệu cho hai người đàn bà kia đứng dậy đi đến căn phòng khác. Đợi hai người ra khỏi phòng Thư Ủng Quân mới nói:
- Yên tâm đi anh! Cô ta đã tự vẫn rồi, chính mắt em nhìn thấy cô ta nhảy xuống sông.
Nghe xong câu nói đó Thư Á Quân nhắm mắt lại. Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh của Tiểu Diệp. Nếu không phải do Phương Mĩ Lệ, tất cả mọi thứ sẽ vẫn cứ tốt đẹp. Nếu không phải do Phương Mĩ Lệ thì Tiểu Diệp cũng sẽ không bị dồn đến bước này.
Trong đầu Thư Á Quân lúc này tồn tại hai hình ảnh của Tiểu Diệp. Hai hình ảnh đó cứ xen kẽ nhau xuất hiện trong đầu gã. Một hình ảnh xinh đẹp kiều điễm, dáng vẻ quyến rũ, một hình ảnh khác là khi gương mặt cô bị phá nát vô cùng thảm thương.
Khi thì gã nhìn thấy gương mặt yêu kiều xinh xắn, khi lại nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của Tiểu Diệp. Hai hình ảnh đó cứ luôn luẩn quẩn trong đầu gã, lúc ẩn lúc hiện. Bị đau đầu, Thư Á Quân ném điện thoại xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.
Đêm hôm đó, đã biến thành một cơn ác mộng đối với gã!
Thư Ủng Quân đột nhiên không nghe thấy tiếng của Thư Á Quân ở đầu dây bên kia nữa. Nhưng vẫn nắm chắc điện thoại không dám lơi tay một phút, sợ lọt mất một câu của Thư Á Quân. Nhưng gã đợi rất lâu cũng không thấy hồi âm, liền lẩm nhẩm:
- Làm gì vậy, quên tắt điện thoại?
Thư Á Quân đích thực là quên tắt điện thoại, gã khoác thêm cái áo dời khỏi giường, nhẹ nhàng bước đến phòng của Phương Mĩ Lệ.
Trong phòng có hai chiếc giường. Giường lớn là Phương Mĩ Lệ nằm, kèm theo đó là một chiếc giường nhỏ hơn do Tiểu Hoàng nằm.
Tiểu Hoàng có vẻ hơi mệt, từ sáng tới tối đều phải chăm sóc Phương Mĩ Lệ. Đến Thư Á Quân bước vào cô ta cũng không phát hiện ra. Trong phòng không bật đèn, Thư Á Quân đứng bên giường bệnh của Phương Mĩ Lệ, nhìn khuôn mặt vô cảm của cô ta.
Cũng không biết là cô ta đang mê hay đang tỉnh. Dù sao thì từ sau khi xuất viện Phương Mĩ Lệ vẫn luôn giữ cái dáng vẻ đó. Chỉ có điều, cái mặt to bành của cô ta có vẻ xanh hơn. Thư Á Quân đưa ánh mắt đầy oán hờn ghé sát tai Phương Mĩ Lệ thầm thì:
- Cô phải để cho tôi sống, một cuộc sống thoải mái, Phương Mĩ Lệ! Cô nhất định không được chết! chết rồi sẽ không còn gì thú vị cả! Cô – Người phụ nữ độc ác!
Lúc này, khuôn mặt vô vốn vô cảm cảm của Phương Mĩ Lệ bỗng nhiên đụng đậy một chút, khóe mắt hơi hơi giật giật. Thư Á Quân hoảng sợ vội đứng thẳng người lên, nhìn chăm chăm nhìn vào Phương Mĩ Lệ vẫn đang nằm bất động.
- Chủ tịch Thư! Sao anh vẫn chưa ngủ vậy?
Không biết Tiểu Hoàng đã thức dậy từ lúc nào,thấy Thư Á Quân đứng bên cạnh giường không khỏi hoảng sợ.
Thư Á Quân vẫy vẫy tay, giả bộ đau khổ:
- Không có gì, cô ngủ đi, tôi nhìn chút rồi sẽ ra ngay.
Sau đó, gã mang theo bộ mặt thương cảm, từ từ bước ra khỏi phòng.
Khi vừa bước ra khỏi phòng thì khuôn mặt thương cảm đó cũng biến mất theo.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 269 - Gia cảnh của Cù Tĩnh
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Trương Nhất Phàm không nghĩ rằng Thư Á Quân lại nhẫn tâm như vậy. Không ngờ gã lại đối xử với Tiểu Diệp như vậy.
Liễu Hải đã tìm suốt mấy ngày nhưng cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Diệp. Sau đó lại cất công đến huyện Sa - quê của Tiểu Diệp một chuyến cũng không hỏi thăm được tin tức gì của cô ấy! Một người đang sống sờ sờ ra như vậy mà tự nhiên lại bốc hơi đâu mất?
Thư Á Quân mấy ngày nay lại càng trở lên thâm trầm, rất nhiều người vừa nhìn thấy gã thì đã lảng tránh, sợ họa giáng xuống thân. Trương Nhất Phàm vừa tới phòng làm việc, Lý Trị Quốc liền gọi điện tới:
- Chủ tịch Trương, tối nay có thời gian không?
Từ sau khi Trương Nhất Phàm nhận chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, Lí Trị Quốc đã thay đổi cách xưng hô thành Chủ tịch Trương mà không dám gọi hắn là anh Phàm nữa. gọi là anh Phàm bởi gã nghĩ rằng mình và Trương Nhất Phàm có quan hệ còn thân thiết hơn bọn người Đường Vũ.
Nhưng gã không dám có hai lòng với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nghe thấy gã hỏi lập tức hỏi lại:
- Có việc gì vậy ?
Lý Trị Quốc biết Phó chủ tịch thành phố bề bộn nhiều công việc, nên cũng không dám lôi thôi liền nói thẳng mục đích đến của hắn:
- Cù Lâm Phong ở huyện Sa muốn mời anh bữa cơm tối nay.
- Vậy hãy để tối nói sau đi.
Trương Nhất Phàm dập máy, suy nghĩ về con người của Cù Lâm Phong.
Cù Lâm Phong vốn là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ của huyện Sa. Trương Nhất Phàm đương nhiên quen người này nhưng hắn cũng không mấy khi giao thiệp. Gã tìm đến Trương Nhất Phàm có lẽ cũng vì cái chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ của huyện Sa.
Cù Lâm Phong là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ở huyện Sa. Đông Kiến Thành chết. Gã coi như được định sẵn cho vị trí này.
Trong chốn quan trường có xảy ra những chuyên vô lí thì cũng không ai có thể đảm bảo. Người thứ nhất đã đi rồi, thì người thứ hai sẽ được thay thế.Việc bổ nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ còn phải chờ quyết định của cấp trên.
Cù Lâm Phong không tìm được người tâm phúc nào khác nên mới chạy tới thành phố Đông Lâm tìm tới Trương Nhất Phàm. Nhưng gã và Trương Nhất Phàm cũng không thân thiết lắm. Trước kia, khi còn ở huyện Sa cũng không có qua lại gì nhiều.
Cù Lâm Phong lúc này hối hận muốn chết, đặc biệt là khi biết Trương Nhất Phàm là con của Chủ tịch tỉnh. Tim gã như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Lúc đó gã tự cho mình hai cái bạt tai mạnh. Vợ Cù Lâm Phong cũng mắng gã, đúng là đầu lợn, làm người quá cứng nhắc. Chủ tịch Trương ở huyện Sa này luôn lấy dân làm gốc. Gã dù có sợ chết đi nữa cũng phải tìm được một chỗ đứng vững chắc.
Tuy nhiên Cù Lâm Phong có thể ngồi lên cái vị trí Trưởng ban kia hay không còn phải xem năng lực của gã tới đâu. Con người khó tránh khỏi có những lúc đứng sai vị trí. Quan trọng là phải biết đứng sai vị trí mà sửa.
Cù Lâm Phong trước kia đứng về phe Trịnh Mậu Nhiên. Tuy nhiên cũng không thể hiện ra mặt sự bất mãn với Trương Nhất Phàm như Vương Bác. Nếu không hôm nay gã cũng không dám tìm đến Trương Nhất Phàm.
Đông Kiến Thành đã chết, vị trí Trưởng ban tự nhiên được bỏ trống. Người có tư cách ngồi lên vị trí đó ngoài Cù Lâm Phong có quả thật còn rất nhiều. Chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ có một người nào đó được trên điều xuống. Bởi vậy, Cù Lâm Phong luôn phải tìm cách tiếp cận với Trương Nhất Phàm.
Đường Vũ và Lý Trị Quốc đều là do Trương Nhất Phàm điều từ Thông Thành tới. Gã và Đường Vũ không thân thiết nên đành tìm tới Lý Trị Quốc.
So với Đường Vũ, Lý Trị Quốc và gã thân thiết hơn chút ít vì thế nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Không ngờ gã vừa nhắc tới chuyện nhờ Lý Trị Quốc tiếp cận với Trương Nhất Phàm, Lý Trị Quốc đã đồng ý luôn.
Lần trước Đường Vũ đề cử với Trương Nhất Phàm Cổ Chí Cương. Lý Trị Quốc trong lòng nghĩ mình cũng cần đề cử với Phó chủ tịch một người có tài. Hiện giờ, mấy người thân thiết bên cạnh Trương Nhất Phàm cũng chỉ có vài người. Bởi vậy gã cũng rất quan tâm tới chuyện này.
Nhân cách của Cù Lâm Phong cũng không tồi. Bởi Vậy, khi Cù Lâm Phong đến tìm gã, gã liền đồng ý luôn.
Đồng hồ điểm sáu giờ Trương Nhất Phàm bảo hai người tìm nơi nào đó đợi hắn. Hắn sợ Cù Lâm Phong sẽ tìm đến những nơi quá xa xỉ mà bị người khác nhìn thấy thì không hay nên đã dặn:
- Các anh hãy đợi tôi ở Công xã nhân dân.
Công xã nhân dân là một nhà hàng được trang trí rất cổ kính. Bên trong được bày biện bởi toàn bộ ấn giải phóng. Trên vách tường treo mũ rơm, đèn dầu. Nhân viên phục vụ ở đây cũng mặc trang phục của những năm bảy mươi.
Nơi này chỉ được xem như nhà hàng loại hai. Khi Trương Nhất Phàm đề nghị tới nơi này Cù Lâm Phong có chút trần trừ. Nơi này đơn giản quá!
Lý Trị Quốc biết tính Trương Nhất Phàm. Gã khuyên Cù Lâm Phong một câu:
- Không sao đâu, Chủ tịch Trương không để ý nhiều vậy đâu.
Cù Lâm Phong không còn cách nào khác đành đi cùng Lý Trị Quốc tới công xã nhân dân.
Sau khi đặt một phòng kín gã liền hỏi Lý Trị Quốc, đưa bao nhiêu thì ổn? Lý Trị Quốc liền kéo Cù Lâm Phong lại nói:
- Ông Cù, ông muốn tới đây tôi cũng đưa ông tới rồi. Chủ tịch Trương nghe được chuyện này sẽ không hay đâu. Ngược lại còn thất bại còn nhiều hơn thành công đấy. Ông cứ nghe tôi, không sai đâu.
Cù Lâm Phong còn chưa tin lắm, làm gì có lãnh đạo nào mà không ham tiền vấn đề là ít hay nhiều mà thôi. Trước kia, chúc tết Thư Á Quân năm nghìn, gã không coi ra gì. Lý Trị Quốc thấy gã có vẻ băn khoăn liền kể cho ông ta một câu chuyện. Khi Trương Nhất Phàm đính hôn, Lý Trị Quốc cùng một số người khác đã chuẩn bị phong bì nhưng đều bị trả về.
Còn có chuyện đó sao? Cù Lâm Phong ngẫm nghĩ thấy thật kỳ lạ.
Đã lăn lộn bao nhiêu năm trong cái cơ chế này. Lãnh đạo không nhận tiền gã thật lần đầu thấy. Trước kia khi Đông Kiến Thành còn giữ chức Trưởng ban , đã không có ít lần gã đưa phong bì.
Thật ra với cơ chế như hiện nay những người nắm quyền trong tay mà sống thanh liêm được thì những cấp dưới cũng không cần vất vả. Trong mắt những người khác bọn họ là những công chức không tốt, cán bộ của văn phòng chính phủ. Kỳ thực bọn họ phải ngậm đắng nuốt cay chỉ trong lòng họ rõ nhất.
Một viên chức nhà nước bình thường, ít nhiều phải dùng mức lương ít ỏi của mình cung kính lãnh đạo. Lãnh đạo sinh nhật không đi sao được?
Đi thì tối thiểu cũng phải năm trăm hoặc một nghìn.
Bà xã lãnh đạo ốm cũng không thể không đi.
Đi thì cũng không thể ít hơn năm trăm hay một nghìn.
Nếu con trai lãnh đạo thi đỗ đại học bạn cũng không thể thiếu.
Đi! Được! Năm trăm đến một nghìn của bạn cũng sẽ không cánh mà bay.
Nếu con gái của lãnh đạo cưới chồng bạn có thể không tới dự sao?
Đi! Được! cả tháng tiền lương cũng đi luôn.
Cấp dưới nhiều người như vậy, có đi thêm một người như bạn cũng không nhiều hơn. Nhưng nếu bạn không đi lãnh đạo sẽ để bụng. Nếu hôm nay chưa tới thì sau này, hừ hừ...bạn hãy đợi rắc rối tới đi!
Gặp được người lãnh đạo tốt còn đỡ, bình thường còn giúp đỡ cấp dưới, thỉnh thoảng lại phát tiền thưởng... Còn nếu gặp phải người lãnh đạo không tốt mấy ngày lại mời khách thì bạn hãy quỳ gối mà cầu Bồ Tát tới giải vây!
Lãnh đạo mời khách không phải để bạn uống rượu mà là bảo bạn trả tiền.
Nhưng Trương Nhất Phàm thì lại khác đến người ta đưa phong bì cũng trả lại. Điều này làm cho Cù Lâm Phong khó hiểu. Gã ta không ham của vậy thì hắn ham gì chứ?
Khi Cù Lâm Phong đang định thăm dò Trương Nhất Phàm từ phía của Lý Trị Quốc thì Lý Trị Quốc bảo gã: ông không cần làm gì cả. Chủ tịch Trương cần gì? Lý Trị Quốc lại không nói mà chỉ tay vào ngực mình.
Cù Lâm Phong nháy mắt ra hiệu đã hiểu rồi, không khỏi xấu hổ cười:
- Cám ơn Cục trưởng Lý đã chỉ bảo.
- Không nói nữa, chúng ta ra ngoài xem một chút, có lẽ Chủ tịch Trương cũng tới rồi.
Khi hai người vừa ra tới nơi cũng là lúc xe của Trương Nhất Phàm vừa hay đậu trước cửa.
- Liễu Hải, cậu cũng vào cùng đi!
Liễu Hải lắc đầu:
- Anh, em không vào thì tốt hơn, đợi khi nào anh ăn cơm xong thì gọi em!
Liễu Hải biết bọn họ có việc cần bàn nên không cũng vào.
Trên thực tế có được người đối xử với cấp dưới của mình tốt như Trương Nhất Phàm quả thật không nhiều. Hắn chưa từng coi Liễu Hải là cấp dưới. là lái xe mà luôn đối đãi như anh em trong nhà. Liễu Hải cũng luôn cư xử đúng mực hiểu rằng lúc nào nên đi, lúc nào không nên đi.
Liễu Hải đã từng nói: nếu kiếp này gã có tôn sùng bái phục ai đó thì người đó chỉ có thể là Trương Nhất Phàm.
Nhìn Trương Nhất Phàm xuống xe, hai người sớm đã chào đón:
- Chủ tịch Trương!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, ba người cùng nhau đi lên phòng kín trên tầng hai. Lúc này, từ tầng ba có một cô gái chừng hai mươi tuổi bước xuống. Sau khi nhìn thấy ba người cô gái liền gọi:
- Trương Nhất Phàm!
Làm Lý Trị Quốc và Cù Lâm Phong rất ngạc nhiên. Khuôn mặt hai người bọn họ lập tức biến sắc. Rốt cuộc là ai mà lại dám công nhiên gọi tên của Phó chủ tịch như vậy, thật đáng sợ.
Nhất là khi Cù Lâm Phong nhìn thấy người phụ nữ gọi Trương Nhất Phàm kia, thật muốn đâm đầu xuống đất mà chết đi thôi. Con quỷ nhỏ, không phải đi học sao mà lại chạy tới nơi này? Trời ơi! Con giết bố đi cho xong! Cù Lâm Phong phát điên lên, hận không thể bóp chết con gái mình ngay lúc này.
Trương Nhất Phàm quay đầu lại, không ngờ người gọi mình là Cù Tĩnh.
Ồ! Nhớ ra rồi, Lâm Uyên đã từng nói Cù Tĩnh ở thành phố Đông Lâm. Thật trùng hợp, trùng hợp đến nỗi không thể trùng hợp hơn được nữa.
Cù Tĩnh đi về phía ba người, còn trừng mắt nhìn ba người với con mắt nghịch ngợm, cười hì hì vỗ vai Trương Nhất Phàm nói:
- Sao anh lại đi cùng bố tôi thế này ?
Cù Lâm Phong nhìn hành động của con gái, sợ muốn chết. Nó, nó, nó đứa con gái hại chết người không bình thường. Lại dám bá vai Phó chủ tịch. Ông trời ơi! Để con chết đi cho xong! Sao lại sinh ra một đứa con ngỗ ngược thế này? Không biết trên dưới là gì.
Cù Lâm Phong ngây ra một chỗ. Đầu óc như bị chập mạch, chân thì co giật.
Xem ra Cù Tĩnh còn chưa biết Trương Nhất Phàm đã thăng chức. Cô ta vẫn chào hỏi Trương Nhất Phàm như xưa. Trong lúc Cù Lâm Phong cảm thấy trời như sắp sụp xuống đầu gã thì Trương Nhất Phàm cười phá lên:
- Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cù là bố của cô?
- Đúng vậy!
Cù Tĩnh thản nhiên cười vẫn tỏ ra rất thân thiết với Trương Nhất Phàm.
- Tính sao đây, anh vẫn còn nợ tôi bữa cơm đấy!
Giờ là lúc nào mà vẫn còn nhớ tới chuyện này. Trương Nhất Phàm nở nụ cười hiền hòa:
- Vậy thì cùng vào đi, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cù, chúng ta cùng vào!
Cù Lâm Phong dở khóc dở cười. Chính gã là người tìm đến sự giúp đỡ của Trương Nhất Phàm, tìm cửa sau. Mà chính đứa con gái ngỗ ngược của gã không ngờ lại khá thân thiết với Chủ tịch Trương. Thật quá kích động! Gã thật không biết dấu mặt vào đâu.
Đang muốn bảo Cù Tĩnh đừng vào nhưng lại thấy con bé cùng Trương Nhất Phàm nói nói cười cười. Hai người như một đôi bạn lâu ngày không gặp gã cũng không dám tùy tiện xen vào.
Thì ra gia cảnh Cù Tĩnh là như vậy. Con nhỏ này lại có khả năng dấu như vậy. Làm trước kia người ta tưởng rằng cô ta chỉ là con nhà trung nông nghèo. Tuy nhiên, nhìn vào sinh hoạt ở trường của cô ta. Trương Nhất Phàm cũng nhìn ra Cù Lâm Phong không chiều chuộng con gái lắm. Từ điểm này Trương Nhất Phàm cho rằng con người của Cù Lâm Phong cũng không tồi!
Khi thấy con gái nói cười vui vẻ, còn bá vai bá cổ Chủ tịch Trương. Cù Lâm Phong lấy hết dũng khí mắng con gái một câu:
- Con gái nhà này một chút phép tắc cũng không hiểu.
Sau đó ông ấy lại hướng về Trương Nhất Phàm xin lỗi:
- Chủ tịch Trương thật xin lỗi. Tôi sẽ bảo nó đi ra!
- Sao cơ? Anh trở thành chủ tịch từ khi nào vậy?
Cũ Tĩnh mở to mắt kinh ngạc, lập tức trở lên biết phép tắc hơn. Trời ơi! Bố mình mới là Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Anh ta còn trẻ như vậy đã trở là chủ tịch. Mình vừa rồi thật lỗ mãng, thật đáng chết!
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Là Phó Chủ tịch thành phố!
Cù Tĩnh liền bĩu môi, không cần khoa trương như vậy chứ? Trước kia không phải còn là thư ký của bố Lâm Uyên sao? Cô ta còn tưởng rằng Lâm Uyên lừa mình. Nói Trương Nhất Phàm đã trở thành Chủ tịch rồi. Thật không ngờ nửa năm không gặp anh ta đã biến thành chủ tịch thật.
- Thật xin lỗi! Vừa rồi thật mất lịch sự.
Cù Tĩnh lập tức trở lên an phận hơn.
Trương Nhất Phàm mỗi khi đi cùng Cù Tĩnh và mấy người bạn mới cảm thấy mình trẻ trung trở lại, mới thấy tìm lại được tuổi trẻ lâu nay đã bị lãng quên của mình.
Bởi vì Cù Tĩnh cùng với mấy người bạn của cô ấy mới thực sự vui vẻ, sung sướng vô ưu vô lo như những thiên thần. Thế nên hắn cười nói:
- Không có gì, chúng ta vẫn là bạn mà!
Cù Lâm Phong nghe được câu này liền mở to mắt, rất to! Hai người là bạn? Vậy thì tôi sẽ là gì của hai người?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương