Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 258: Anh Trư hàng phục Yêu côn. (1+2)
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Thái độ của Nam Cung Hồng Sách rất quyết đoán, ép buộc Diệp Phàm, không nhận cũng phải nhận. Nếu không nhận cũng không phải là chuyện Nam Cung Hồng Sách bất nghĩa, mà nhận cũng là chuyện nên làm.
Bệnh của Nam Cung Cẩm Thần trị giá ngàn vạn tệ cũng là bình thường.
- Tôi nhận!
Diệp Phàm không nhiều lời, trong lòng rất vui vẻ.
Lúc này lão quản gia Nam Cung Đông Điều đưa lên một cái hòm nhỏ tinh xảo, cung kính nói:
- Diệp tiên sinh, trong này là tất cả chứng nhận bất động sản, giấy công chứng…., chúng tôi đã mời luật sư nổi tiếng của Hồng Kông là Gia Bảo Đức, xử lý công việc này.
Phía trên có chữ ký, con dấu của Gia Bảo Đức tiên sinh . Ngôi nhà cũ này kỳ thực chính là chi phí chữa bệnh của công tử Nam Cung Cẩm Thần.
Phía dưới là khế ước bất động sản một loạt ngôi nhà dạng cửa hàng ở dưới núi và toàn bộ ngọn núi Tiểu Long.
Các cửa hàng đó đã cho thuê nhưng tiền thuê vẫn chưa thu. Xin Diệp tiên sinh 8 giờ ngày mai có thể bớt chút thời gian gặp mặt một chút các ông chủ của các cửa hàng để nói chuyện thu tiền, tôi đã nói qua với các ông chủ rồi.
Về phần kiến nghị phương diện giá cho thuê nhà, tôi đã đóng dấu ở bên trong rồi, có thể để Diệp tiên sinh tham khảo sử dụng.
Tòa nhà cũ này tôi tạm thời thu xếp cho người quản lý cũ của nhà Nam Cung, Trương Cư Sơn đại diện quản lý, đợi Diệp tiên sinh tìm được người thích hợp, lúc đó đổi người khác cũng không muộn
Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi bước tới, hơi khom người cúi chào Diệp Phàm:
- Diệp tiên sinh, tôi chính là Trương Cư Sơn. Có chuyện gì hoặc là ý tưởng gì, Diệp tiên sinh có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ cố gắng đi làm.
- Cám ơn, tạm thời cũng không có chuyện gì. Buổi tối tôi sẽ ở đây, lúc đó sẽ nói chuyện tiếp.
Diệp Phàm cười cười, chào hỏi, cảm thấy sự từng trải, chững chạc trên người Trương Cư Sơn, hơi có chút cảm giác khiêm tốn, nhưng cũng không phải là vẻ mặt tôi tớ, rất có chừng mực
Hắn quay sang nói rất trịnh trọng với Nam Cung Hồng Sách:
- Cám ơn! Nam Cung tiên sinh món quà này rất thích hợp, tôi cũng không từ chối nữa
Hôm nay tôi xin mở miệng nói, hứa với Nam Cung tiên sinh một điều, sau này tôi có thể đáp ứng làm cho nhà Nam Cung hai chuyện.
Đương nhiên là phải trong khả năng của tôi, hơn nữa cũng không thể là chuyện tàn nhẫn độc ác. Hai chuyện này cũng cần phải trải qua phê chuẩn của tôi, do tôi tự nguyện quyết định.
Nếu nằm ngoài năng lực của bản thân hoặc là khi tôi không muốn có thể cự tuyệt. Đương nhiên, các ông có thể đổi một chuyện khác.
- Cám ơn! Cám ơn.
Nam Cung Hồng Sách và quản gia đều kích động, luôn miệng cảm ơn. Phải biết rằng Diệp Phàm mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng trong suy nghĩ của bọn họ sớm đã in dấu phong cách của một kỳ nhân ẩn sĩ.
Không nói đến những chuyện khác, cho dù là gặp phải chứng bệnh phức tạp, khó giải quyết, y học bình thường không cách nào giải quyết, hắn cũng có thể giải quyết được. Đây chính là mạng người rõ ràng, so với cái gì cũng đáng giá hơn.
Đây cũng là mục đích Nam Cung Hồng Sách bỏ ra số tiền lớn như vậy. Trong một số gia tộc tập đoàn tài chính nổi tiếng của Hồng Kông có một vị kỳ nhân ẩn sĩ, tiền lương hàng năm đạt trên ngàn vạn tiền Hồng Kông. Vì thế có được hai lời hứa hẹn này của Diệp Phàm, Nam Cung Hồng Sách cảm thấy cực kỳ có lãi rồi.
Ban đầu vẫn không dám có hy vọng xa vời như vậy, chỉ là muốn tạo quan hệ tốt với Diệp Phàm, sau này thật sự gặp phải chuyện gì trở ngại khó khăn, muối mặt đi cầu xin, có lẽ hắn vẫn có thể ra tay giúp đỡ một chút. Không ngờ bản thân Diệp Phàm lại đồng ý trước.
Nam Cung Hồng Sách và quản gia vui mừng ra về, dưới sự dẫn đường của Trương Cư Sơn, Diệp Phàm đi dạo quanh Sở Thiên Các, Diệp phủ thuộc về mình một lần nữa, lần này mới là đi dạo thật sự.
Phòng ốc thiết kế vô cùng hợp lý. Bên trong đối diện với cánh cửa nghiêng về phía bắc của ngôi nhà là chính sảnh của Tứ hợp viện.
Bên trong sảnh có một bộ đồ gỗ lim, chắc là đồ cổ chính tông, nghe Trương Cư Sơn giới thiệu là vật của triều đại Khang Hy nhà Thanh, ở giữa còn đặt một chiếc ghế chạm khắc hình rồng, vô cùng rộng rãi, ngồi hai ba người cũng không có vấn đề, chế tác vô cùng khéo léo, chạm khắc hình rồng tức giận lao lên uy nghiêm vô cùng.
Nghe nói tổ tông nhà Nam Cung khi đó từng bỏ ra cái giá cao ngất ngưỡng một hai trăm lạng vàng mới mua được, còn nghe nói xuất xứ từ đồ riêng của phủ vương gia nào đấy, có lẽ vị vương giá đó muốn làm hoàng đế cũng không chừng, bản thân trước đó đã làm ghế rồng ngồi cho đã ghiền, hơn nữa ở thời cổ đại việc này là khi quân phải chém đầu.
Diệp Phàm thử ngồi, thầm nghĩ, “ Chiếc ghế rồng đồ cổ hai, ba mươi vạn này ngồi lên, mông cảm giác giống như đeo lông vậy, có chút không thích hợp, nếu ngồi hư một tấm ván gỗ chẳng khác nào mất hơn một vạn tệ rồi, đáng tiếc”. Nghĩ vậy rồi không nhịn được vươn tay ra sờ sờ, giống như đang sờ một nương nương phi tần vậy.
Trương Cư Sơn tựa hồ cũng nhìn thấu một chút tâm tư của Diệp Phàm, cười cười bê ra một chiếc rương đẹp đẽ có viền da đồng thau từ trong phòng chứa đồ bên cạnh. Sau khi cảnh giác mở rương ra, lại lấy ra một miếng da, cười nói:
- Diệp tiên sinh, cái ghế rồng này còn có đồ đi kèm đặc biệt, do ba miếng da hổ chính tông tổ hợp vá lại, để tôi thử cho ngài xem.
Miếng da giở ra có hình một con hổ trắng hung tợn phát ra ánh mắt màu xanh, một khi trải lên chiếc ghế rồng, khí phách của cái ghế quả nhiên xuất hiện, mạnh mẽ sinh uy.
Diệp Phàm sau khi đặt mông ngồi lên ưỡn ưỡn thẳng ngực cười nói:
- Trương ái khanh, ngươi thấy bổn vương có giống không?
- Khởi bẩm vương gia, rất giống, không khác gì Nỗ Nhĩ Cáp Xích Vương ngày xưa.
Trương Cư Sơn rất dày dặn kinh nghiệm, vừa khéo chắp tay phối hợp với hành động vương gia của Diệp Phàm.
- Ha ha ha, có chút thú vị. Nhưng hiện tại hổ là một loại động vật cần bảo vệ của quốc gia, tôi ngồi lên nó sẽ không trái pháp luật chứ?
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Tấm da này kiểm tra là biết đồ cổ. Trải qua xử lý đặc biệt, chắc là không có chuyện gì. Thời đại ngày nay cũng không bảo vệ nó, cả ngày ăn thịt người, giết còn không kịp, còn bảo vệ cái gì?
Trương Cư Sơn cũng đùa lại.
- Ha ha, vậy thì không ngại, cho dù là hiện tại cũng không sao
Trong giọng nói của Diệp Phàm hơi có chút liều lĩnh, khiến trong lòng Trương Cư Sơn khẽ chấn động, thầm nghĩ, “ Xem ra vị Diệp đại sư này thật sự là một vị cao nhân, thái độ kiêu ngạo thản nhiên này không phải là làm bộ, là khí thế tự nhiên trên người hắn, không giống với loại khí thế giả vờ cáo mượn oai hùm! Ài, nếu có thể mà quản lý ngôi nhà này lâu dài cho hắn cũng đáng. Vì cao nhân mà làm việc khiến ta cảm thấy kiếp này không nhục.
- Cư Sơn, tiền thuê hàng năm của một loại cửa hàng phía trước núi là bao nhiêu?
Diệp Phàm hiện tại đang cần tiền gấp, cho nên mới hỏi như vậy.
- 40 cửa hàng, mỗi gian tiền thuê một năm là 2 vạn, tổng cộng là 80 vạn.
Trương Cư Sơn đối với phương diện này rất có kinh nghiệm, nói ngay.
- Tổng cộng chi phí quản lý một năm của ngôi nhà cũ này cần bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Tiền lương một năm của ba bảo vệ tổng cộng là 1,5 vạn. Chuyện quét dọn vệ sinh mời được một chị chuyên nghiệp, một năm khoảng 5 ngàn.
Còn về chuyện trồng hoa làm vườn không cần gọi người, tôi cũng làm được một chút, thỉnh thoảng tạm thời muốn thanh toán món gì lớn sẽ mướn một số công nhân.
Tiền lương của tôi trước đây Tổng giám đốc Nam Cung trả là một năm 1,5 vạn. Cứ như vậy tổng hợp lại chi phí xử lý một năm của cả ngôi nhà này chừng 4 vạn.
Trương Cư Sơn cũng không vòng vo, ngay cả tiền lương của mình cũng nói ra. Đương nhiên, những thứ này đoán chừng quản gia Nam Cung Đông Điều có chú thích trong giấy tờ rồi, Diệp Phàm nhìn quét qua đã hiểu rõ.
- Đúng! Nếu không có tiền, ngôi nhà này cũng không chống đỡ nổi, ha ha. Tôi vẫn đang nhậm chức Phó bí thư ở một thị trấn nhỏ, tiền lương một năm cũng mới hơn bốn ngàn. Chi phí quét dọn một năm của ngôi nhà này chẳng khác nào tôi phải đi làm 10 năm mới có được… Ha ha ha, nhưng có một loại cửa hàng này chống đỡ cũng không sao. Sau này, chuyện ở đây, bao gồm cả chuyện ở cửa hàng đều giao cho anh hết
Diệp Phàm cũng nói thật với Trương Cư Sơn, cũng không có giả dối bề ngoài gì cả. Nếu Trương Cư Sơn quản lý được thì tốt nhất cứ tiếp tục mời anh ta, sau này sau khi đón Trần Khiếu Thiên về thì sẽ sắp xếp chuyên môn bảo vệ ngôi nhà này.
Trương Cư Sơn vẫn là phải giữ lại, dù sao Trần Khiếu Thiên đoán chừng chỉ biết luyện võ, nếu nói phải quản lý một ngôi nhà lớn như vậy, có thể sẽ làm không tốt, chuyện này kỳ thực cũng là một loại bản lĩnh.
- Diệp tiên sinh, tôi sẽ quản lý tốt ngôi nhà này, xin ngài yên tâm.
Trương Cư Sơn cũng thầm đoán được ý của Diệp Phàm, lập tức vui mừng nhận lời.
Gần 4 giờ, Diệp Phàm lái xe thẳng đến quán lẩu lão Vương.
Quán lẩu lão Vương nằm ở phía tây thành phố, là một ngôi nhà lầu bằng gạch ba tầng, nhìn qua vô cùng cổ xưa, có lẽ bản thân quán này chính là một thứ đồ cổ, Tề Thiên sớm đã ở cửa đi tới đi lui chờ đợi.
Gã vừa nhìn thấy Diệp Phàm vừa xuống xe liền xông đến kêu lên:
- Đại ca, sao bây giờ anh mới đến. Đầu bếp thúc giục lắm rồi. Nói là lẩu sói chuột lông xanh phải trải qua nhiều công đoạn xử lý vật liệu mới có thể đạt được mùi vị hoàn mỹ.
- Được rồi, cậu chuyển vào trong trước đi, dùng thuốc của chúng ta. Nếu bọn họ muốn thêm nguyên liệu cũng được, nhưng không nên quá nhiều.
Diệp Phàm cười cười, xoay người nhìn thấy ở cửa có một người trẻ tuổi dáng vẻ hơi giống Phạm Xuân Hương đang đứng quan sát mình.
Hắn đoán chừng chính là người được trại Thạch Bình Lâm Tuyền gọi là Yêu côn, Phạm Võng, cũng chính là em ruột của Thái Tây Thi, Phạm Xuân Hương, hiện đang học ở trường cảnh sát Thủy Châu.
- Ngài…ngài là Diệp đại ca sao?
Phạm Võng có chút bộ dạng mất bình tĩnh hỏi, trên tay còn cầm một tấm ảnh, chính là bức ảnh của Diệp Phàm, có thể là Phạm Xuân Hương đưa cho.
Tối nay đoàn trưởng Thiết muốn tới ăn uống, ông ấy sớm đã muốn gặp mặt Phạm Võng, nhưng gã còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Ý tứ của Diệp Phàm là chờ gã tốt nghiệp sẽ kéo vào Liệp Báo nên kêu Thái Tây Thi bàn bạc với Phạm Võng, gọi gã đến quán lẩu lão Vương đợi mình.
- Đúng vậy, đại ca, tôi là em trai của Phạm Xuân Hương. Không ngờ Diệp đại ca lại trẻ như vậy, chị tôi kêu tôi tới đợi anh, không biết có chuyện gì hay không?
Phạm Võng còn chưa biết chuyện vào Liệp Báo, đương nhiên, Diệp Phàm cũng không nói với Thái Tây Thi, mà muốn nói chuyện với Phạm Võng trước.
- Ha ha, cậu đúng là người nổi tiếng! Người của trại Thạch Bình còn gọi cậu là Yêu côn, nghe nói khi cậu mười tuổi đã cắn chết con heo rừng ngay cả người lớn cũng khiếp sợ?
Diệp Phàm trêu đùa.
- Ha ha…Lúc đó cũng đành phải liều mạng thôi. Mình không cắn nó thì nó sẽ cắn mình, không còn chọn lựa nào khác, kỳ thực lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cố gắng hết sức để cắn nó. Máu heo cũng thối chết đi được. Bây giờ nhìn thấy máu heo đều có chút cảm giác buồn nôn.
Phạm Võng rất khéo.
- Được rồi! Chúng ta vào phòng rồi nói chuyện.
Diệp Phàm gật gật đầu, tiến vào trong phòng. Nghe nói phòng này là phòng số một của quán lẩu Lão Vương, bình thường rất khó có cơ hội đặt được phòng này bởi vì thực khách của quán lẩu Lão Vương- quá đông, Tề Thiên đoán chừng cũng phải sử dụng một chút trò quỷ mới đặt phòng được.
Không bao lâu sau, một cô gái mũm mĩm bưng trà dược thảo đặc chế của quán lẩu Lão Vương vào phòng khiến Diệp Phàm ghé mắt một hồi vì cô gái này đúng là gợi cảm, thân hình hơi mập mạp, bộ ngực giống như hai ngọn núi lớn lắc lư, hai bên rất là hút mắt, khiến một số anh Trư cảm giác khó thở.
Khi cô gái mập mạp lui ra ngoài, Phạm Võng yêu côn không kìm được hừ nói:
- Mẹ nó! Còn lớn hơn cả cái đệm. Sắp vượt qua cái nệm giường rồi.
- Đúng là khá lớn, eo như lu nước, chân như thùng nước, gần giống như đô vật sumo vậy, ha ha….
Diệp Phàm cười như sói.
- Diệp đại ca, chị tôi nói anh là ân nhân của nhà chúng tôi, tôi xin lấy trà thay rượu xin tạ ơn trước.
Nói xong chén trà được Phạm Võng một hơi uống cạn, đoán chừng là có chút nóng miệng, nhưng thằng nhãi này cứ đổ thẳng vào miệng.
- Phạm Võng, sau này có dự định gì chưa?
Diệp Phàm cũng một hơi uống cạn.
- Có dự định rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ quay về trong thị trấn làm một cảnh sát bình thường, giao thiệp với những tên lưu manh, giang hồ.
Phạm Võng nói có chút bất đắc dĩ. Đảo mắt liếc nhìn Diệp Phàm, bỗng nhiên cung kính nói
- Bí thư Diệp, Yêu côn tôi sau này xin được đi theo anh. Anh lên một cấp, tôi cũng muốn dính chút vinh quang nhỏ thăng lên một cấp nhỏ là được, ha ha
“ Nhãi ranh này thật quỷ quái, da mặt cũng không mỏng, nói là dày như đít nồi cũng đúng, trực tiếp muốn lôi kéo quan hệ như vậy. Cũng không biết hắn có biết quan hệ của mình với chị hắn hay không”, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, cố ý quét nhẹ ánh mắt liếc nhìn Phạm Võng, cười nói:
- Điểm này tôi cũng chưa chắc chắn. Dựa vào cái gì tôi phải để cậu dính vào mình chứ, dính vào một người đàn ông cũng đâu có gì thú vị, cả người tôi cũng phải phát run.
- Nên chứ! Nên chứ! Chuyện của anh và chị tôi, tôi sớm đã biết rồi. Ài! Số chị tôi cũng khổ, đi theo anh cũng xem như là trong bất hạnh gặp chút may mắn.
Tôi biết anh sẽ không cưới chị ấy, chuyện này tôi cũng không so đo. Nhưng nếu anh dám đối đãi không tốt với chị tôi, Yêu côn tôi cũng sẽ không ngồi yên đâu. Ha ha ha….
Ánh mắt Phạm Võng bỗng nhiên sắc bén, phát ra tia nhìn nhàn nhạt giống như sói.
- Chà! Can đảm lắm! Người muốn không khách khí với tôi trên đời này cũng không nhiều, cậu có mấy cân mấy lượng chứ?
Diệp Phàm cười nhạt, muốn thử xem xem thân thủ Phạm Võng.
Người học võ thuật Trung Quốc không thử qua rất khó kết luận cảnh giới của đối phương.
- Hừ!
Cùng với tiếng hừ lạnh, chiếc chén trà đồ sứ dày dặn trong tay Phạm Võng vỡ thành mấy mảnh. Phạm Võng sau khi phát lực bóp nát chén trà có ý tứ thị uy, khuôn mặt tỏ vẻ nhìn Diệp Phàm chằm chằm, nghĩ thầm, “ Ngươi chẳng qua là một viên chức chính quyền bình thường, nghe nói trong hung án lần đó của đập Thiên Thủy còn giết người. Nhưng xem ra cũng do may mắn, chẳng khác nào mèo mù đụng phải chuột chết, người ta vô tình đụng phải lưỡi đao của ngươi, cậy mạnh một chút mà thôi-
.”
Phạm Võng cũng mơ hồ nghe chị gái Phạm Xuân Hương nói qua Diệp Phàm có luyện võ. Nhưng Phạm Võng không tin, cho rằng một chút tài nghệ nhỏ cũng có thể mê hoặc chị mình, nhưng ở trước mặt mình không đủ xem. Bản thân Phạm Võng là đồ đệ chính tông của Ngưu nhân Lý Viêm Đình, có thân thủ nhị đoạn Thuần Hóa.
- Ha ha ha, thị uy có phải không? Chút công phu mèo ba chân này của cậu, tôi thật sự không có hứng thú.
Diệp Phàm thản nhiên cười không hề quan tâm đến. Nhìn thấy sắc mặt Phạm Võng trở nên âm trầm, biết yêu tính muốn phát tác rồi.
Phạm Võng nhẫn nại vì chị gái nói muốn gã tôn trọng Diệp Phàm, nhưng thấy Diệp Phàm còn quá trẻ, Phạm Võng cho rằng người đáng được mình tôn trọng cũng phải có bản lĩnh mới được.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 259: Lan Điền Trúc nổi đóa.
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Đương nhiên bản lĩnh này cũng không đơn giản chỉ nói về phương diện vũ lực, trước mắt Diệp Phàm chẳng qua cũng chỉ là một Phó bí thư thị trấn Lâm Tuyền, nếu là một Chủ tịch huyện thì còn được, đáng để mình tôn trọng.
Hiện giờ hắn vẫn còn quá non nớt một chút, cũng không khơi dậy được sự hứng thú của mình.
Phạm Võng cho rằng chị gái của mình quá dễ dàng mắc lừa, một tên mặt trắng giống thư sinh thế này thì có ích lợi gì chứ.
Vì thế gã có suy nghĩ muốn đánh đòn ra oai phủ đầu với Diệp Phàm, nếu có thể trấn áp được hắn, sau này hắn đối với chị của mình cũng sẽ tốt hơn một chút.
- Sao vậy? Muốn thể hiện tính cách sao? Vậy thì thể hiện đi! Nghe chị cậu nói, cậu hình như có luyện võ mấy năm với tộc trưởng Lý Viêm Đình của đập Thiên Thủy, xem như là một tiểu cao thủ.
Tôi thật sự muốn xem xem cậu có bao nhiêu phân lượng.
Diệp Phàm vẫn nói chuyện rất bình thản, thuận miệng hớp một ngụm trà khen:
- Loại trà vị thuốc này rất đắng, nhưng trong đắng lại có vị ngọt, rất ngon.
- Hừ! Anh còn muốn chơi với tôi, tôi sợ không cẩn thận vặn gãy cánh tay anh, chị tôi còn càm ràm hồi lâu, vậy thì cũng phiền phức chết mất.-
Phạm Võng chĩa mũi nhọn về phía đối phương, không tỏ ra yếu thế một chút nào.
Được xưng tụng là Yêu côn của trại Thạch Bình, quả nhiên có chút bản tính yêu nghiệt.
- Có dũng khí lắm! Chúng ta vẫn so tài cao thấp! Nếu cậu thắng, tôi gọi cậu là anh Võng, thua thì đừng ở đây lải nhải, thành thực một chút cho ông mày, cung kính gọi một tiếng đại ca.
Diệp Phàm cố ý cuồng ngạo, làm cho Phạm Võng tức giận choáng váng.
“Bốp” một tiếng, chiếc ghế lớn bên cạnh Phạm Võng tý nữa thì vỡ tan, phát ra tiếng rên rỉ kẹt kẹt khổ sở.
- Bắt đầu đi! Đừng nói là thắng được tôi, chỉ cần anh có thể tránh được đòn của tôi, từ nay về sau, yêu côn Phạm Võng của trại Thạch Bình tôi xin được bái phục anh, cung kính gọi anh là đại ca.
Anh kêu tôi làm gì, tôi tuyệt đối sẽ không làm trái lại.
Sau khi nói xong Phạm Võng càng điên cuồng, lập tức hai người điên cuồng lao vào nhau.
Nếu Tề Thiên ở đây đoán chừng sẽ cười rụng răng hàm, xác định sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng:
- Cao! Đại ca chính là cao nhân.
Thủ đoạn bịp bợm giả heo ăn ăn hổ thật sự là sắp cao cường đến tận trời rồi
- Được!
Diệp Phàm gật gật đầu, bàn tay của hai người nắm chặt lấy nhau.
Diệp Phàm đương nhiên là dễ dàng thoải mái, Phạm Võng khởi đầu cũng cực kỳ xem thường, thậm chí đình còn đùa bỡn.
Sau một lát, sắc mặt lại bắt đầu biến đổi, cảm thấy cánh tay Diệp Phàm vững như bàn thạch, bất luận mình dùng lực như thế nào cũng không lay động được.
Phạm Võng giật mình, thầm nghĩ lẽ nào Diệp đại ca thật sự là một cao nhân ẩn giấu, là mình nhìn lầm người rồi.
Tuy nhiên gã không tin, vì Lý Viêm Đình năm ngoái cũng từng nói:
- Phạm Võng, với tuổi trẻ chưa đến 20 tuổi của cậu, lại có thể đạt được cảnh giới Thuần Hóa nhị đoạn Quốc thuật, đó là chuyện vô cùng không đơn giản, loại người luyện công có căn cốt giống như cậu tuyệt đối không nhiều.
Phạm Võng rất là sùng bái sư phụ Lý Viêm Đình, dĩ nhiên là tin tưởng lời nói này, dốc hết sức lực.
Diệp Phàm vẫn nở nụ cười, tựa hồ căn bản giống như không có xuất lực gì cả, có vẻ như người ta đang đùa giỡn với mình vậy.
Rất là an nhàn! Phạm Võng tức giận, bản tính ngang ngạch cố chấp của Yêu côn cũng bộc phát, liều lĩnh hành khí ở đan điền, muốn xuất ra tuyệt kỹ của Lý gia – Bạo Kính! Lúc đó khi Lý Hoành Sơn đấu võ với Diệp Phàm cũng từng sử dụng qua, nhưng sau đó gã vẫn thua như thường.
Nghe nói Bạo kính - này của Lý gia trong nháy mắt cường lực có thể tăng lên gấp đôi.
Tuy nhiên thuật này di chứng tương đối lớn, sau khi trải qua chừng mười ngày, người ngợm sẽ mềm nhũn vô lực.
Diệp Phàm đã cảm thấy Phạm Võng điên cuồng hành khí, hắn đương nhiên sẽ không để Phạm Võng hồ đồ, lập tức sử ra Hóa Âm Mê Thuật quát lớn:
- Phạm Võng, dừng hành khí Bạo Kính lại cho tôi.
Phạm Võng nghe thấy chợt giật mình, thoáng cái tiết khí, không kìm được hỏi:
- Đại ca Diệp, tại sao anh biết độc môn tuyệt kỹ Bạo Kính- của Lý gia?
- Chuyện này có gì mà kỳ lạ, mấy tháng trước Lý Hoành Sơn khi đánh nhau với tôi cũng dùng qua chiêu này rồi.
Diệp Phàm cười cười.
- Anh Hoành Sơn thua có phải không?
Phạm Võng có chút dáng vẻ ấp úng, có chút mất mác, vì công lực của gã cũng chỉ sàn sàn với Lý Hoành Sơn.
Nếu Lý Hoành Sơn đã từng sử dụng kỹ năng Bạo Kính của Lý gia mà cũng thua thì mình còn có gì để giãy dụa chứ.
- Ha ha, cậu có từng đấu với Lý Tuyên Thạch chưa?
Diệp Phàm không đáp, trái lại nhắc đến Lý Tuyên Thạch.
Anh Tuyên Thạch, thì mình đâu phải là đối thủ của anh ấy.
Nghe sư phụ nói anh ấy là cao thủ cấp cao tam đoạn, bảy tám năm nữa có thể là cao thủ siêu cường đột phá đến giai đoạn đầu của tứ đoạn.
Có thể đạt đến trình độ của sư phụ, bản thân mình đoán chừng còn tôi luyện mười mấy năm nữa có được hay không cũng khó nói
Phạm Võng thành thực lắc lắc đầu.
- Ha ha, tộc trưởng Lý tôi cũng từng đấu qua rồi.
Diệp Phàm cười nhạt hớp thêm một ngụm trà cũng không nói tiếp.
- Sư phụ! Đại ca thắng ông ấy sao?
Trong lòng Phạm Võng đột nhiên giật thót, nếu ngay cả sư phụ cũng bị chỉnh đốn vậy thì thật sự là cao thủ siêu cường rồi, chẳng trách nhịp tim đập của Phạm Võng cũng tăng nhanh không ít.
- Ha ha! Tôi không thắng, ông ấy cũng không thua.
Diệp Phàm cười nói.
- Chẳng trách! Đại ca, tôi phục rồi. Từ nay về sau tôi sẽ nghe lời anh, tuyệt đối không thất hứa.
Nhưng tôi có một số điều không rõ, cao thủ siêu cường giống như đại ca tại sao lại chịu dấn thân vào chốn quan trường, nếu ở trên giang hồ tung hoành không phải càng tự do, càng náo nhiệt hơn sao.
Phạm Võng cảm thấy hơi khó hiểu.
- Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, Phạm Võng, cậu đừng tưởng rằng mới học được mấy chiêu thì chính là đệ nhất thiên hạ rồi.
Chút tài nghệ này của cậu còn kém lắm, nếu ở trên giang hồ sẽ chết rất thê thảm, tốt nhất vẫn nên thành thực làm người đi. Bây giờ đã là thời đại mới rồi, nhưng giang hồ vẫn tồn tại như cũ, so với tranh đấu của cổ đại có thể càng kịch liệt hơn.
Cổ đại là thời đại vũ khí lạnh, lúc đó nhiều nhất chỉ có mấy phi tiêu, đao thương chém giết.
Xã hội hiện đại càng phức tạp hơn, các cao thủ Quốc thuật cũng gặp thay đổi rất lớn về điều kiện và tình hình, dùng súng dùng đạn.
Những loại súng ngắn kiểu mới có uy lực vô cùng lớn ở trong tay cao thủ Quốc thuật càng có thể thi triển ra uy lực.
Cho nên giang hồ hiện đại càng không dễ hoành hành, người ta có thể trốn ở chỗ tối bắn một phát súng là kết thúc cuộc đời cậu rồi.
Diệp Phàm có dáng vẻ phong cách của bậc tiền bối, dùng giọng điệu của đại ca để dạy dỗ Phạm Võng.
Thật ra Diệp Phàm còn nhỏ hơn Phạm Võng một tuổi, chỉ có điều da mặt của hắn rất dày, thích làm ra vẻ đại ca.
Ngay cả Lô Vỹ, Tề Thiên lớn hơn hắn ba, bốn tuổi cũng gọi hắn là đại ca.
Thỉnh thoảng Diệp Phàm có suy nghĩ, “ Mình có phải có hình ảnh ‘ Đại ca’ trong phim Hồng Kông không?”
- Em biết rồi, cuộc sống vốn là như vậy, em nghe theo lời đại ca.
Phạm Võng gật đầu.
- Ha ha ha… bình thường quá cậu cũng không quen, vì cậu là Yêu côn không giống với lý tưởng cuộc sống của tôi.
Như vậy đi, đại ca cho cậu hai con đường.
Một là sau khi tốt nghiệp trực tiếp tới Đội cảnh sát hình sự thành phố báo cáo, tôi có một người anh em làm Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương, sẽ chiếu cố đến cậu.
Tung hoành hai ba năm, lên làm Đội phó đương nhiên là không thành vấn đề.
Một con đường khác chính là đầu quân tiến vào Liệp Báo.
Diệp Phàm vừa nói ra hai chữ Liệp Báo , Phạm Võng đã thất thanh kêu lên:
- Liệp Báo!
- Sao vậy? Nghe nói đến chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói rồi, là binh đoàn thần bí của quân khu Lĩnh Nam, tất cả đều có thân thủ tam, tứ đoạn Quốc thuật.
Quyền lợi vô cùng lớn, có giấy phép giết người, giết người không khác gì giết một con gà.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 260: Bốn mỹ nhân của Thủy Châu. (1)
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Trong mắt Phạm Võng lóe ra một vẻ khao khát vô cùng, đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, nắm tay Diệp Phàm hỏi:
- Đại ca lẽ nào là cao thủ tới từ Liệp Báo, ẩn sĩ ngao du nhân gian?
- Ha ha ha… đầu óc nhãi ranh cậu thật là biết tưởng tượng, mới nghe đã thấy hoang đường ly kỳ.
Thật ra Liệp Báo cũng không thần bí, cũng không có chuyện tất cả là cao thủ ba, bốn đoạn như cậu nói, cũng không thể tùy tiện giết người.
Nhưng giết người xấu cũng bình thường, đương nhiên chỉ vào lúc thực hiện nhiệm vụ.
Thế nào hả? Có muốn tham gia vào Liệp Báo tung hoành giang hồ mấy năm, nếm thử cảm giác đầu quân không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng thân thủ của em quá thấp, đoán chừng người ta nhìn cũng không thuận mắt.
Trong lòng Phạm Võng có chút thấp thỏm, cho là mình không đủ tư cách.
- Chỉ cần cậu muốn tiến vào, đại ca sẽ làm cho cậu tiến vào.
Tôi có một người anh em thân thiết làm Đoàn trưởng ở đó, cho nên chuyện này rất đơn giản.
Hoành Sơn đã vào rồi, vừa vào đã được thăng lên làm Đại đội trưởng thượng úy, hiện tại đang huấn luyện cơ bản, sau khi huấn luyện hợp cách mới có thể nhậm chức.
Diệp Phàm lôi Lý Hoành Sơn ra nói.
- A! Anh Hoành Sơn thăng lên chức Thượng úy rồi! Không được rồi.
Đại ca, anh phải giúp đỡ tôi, tốt xấu gì anh cũng phải nể mặt chị tôi mà giúp đỡ tôi cũng phải làm được chức Thượng úy phải không?
Ánh mắt hừng hực của Phạm Võng giống như có thể hòa tan băng tuyết.
- Ha ha ha, không phải lo, một khi đã là người của tôi, thì chắc chắn là Thượng úy rồi.
Tôi dự định sau khi cậu vừa tốt nghiệp, cũng chính là tháng 6 năm nay sẽ tiến vào Liệp Báo nếm thử huấn luyện, sau khi hợp cách sẽ thăng lên làm Thượng úy.
Nếu làm tốt, vì Phạm gia các cậu tranh giành khẩu khí, tung hoành mấy năm mặc đồng phục Thiếu tá quay về để chị cậu nhìn, chắc chắn sẽ rất tự hào.
Diệp Phàm rất là thoải mái, không ngờ yêu côn Phạm Võng vừa mới nghe nói đến Liệp Báo, trong đôi mắt sớm đã phóng điện, căn bản là không cần mình khuyên bảo, xem ra Liệp Báo ở vùng phương Nam được truyền bá rất là tà dị, bảo sao biết vậy! Lại có thể tuyên truyền thành ở trong Liệp Báo cao thủ tam tứ đoạn giống như gà đất chó kiểng chỗ nào cũng có, thật đúng là vô cùng buồn cười.
Không lâu sau Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên cũng đến.
Diệp Phàm lúc trước còn muốn mời giáo sư Lan, nhưng rất không may là giáo sư Lan vẫn đang đi công tác ở Yến Kinh, cười vui vẻ đẩy con gái Lan Điền Trúc ra nói là kêu cô ấy thay mình đi ăn tiệc, hơn nữa còn bí mật bồi thêm một câu:
- Điền Trúc thích nhất là lẩu sói chuột lông xanh mà cậu làm.
Lần trước sau khi ăn xong, lỗ tai của tôi suýt chút nữa bị nó càm ràm đến mọc kén trong đó.
Nó lại xấu hổ nói với cậu, lần này bắt được cơ hội, nó đoán chừng lại thất thố ăn nhiều rồi, đồng chí Tiểu Diệp thông cảm một chút.
Nhưng vẫn phiền cậu gọi điện thoại cho nó, mời nó một tiếng, nếu không nó nhất định sẽ xấu hổ không tới, ha ha ha….
Trong lời nói của giáo sư Lan tràn đầy sự yêu thương của người cha dành cho con gái.
Diệp Phàm vừa nghe trong lòng đã giật thót, nhất thời trợn tròn mắt, trên mặt bám đầy đường màu đen dạng mạng nhện.
Sau khi cúp điện thoại thật lâu sau cũng không lên tiếng, phải đến ba phút trôi qua mới thở dài một hơi lại gọi điện thoại.
- Cô Lan phải không? Tôi là Diệp Phàm, ha ha.
- Là anh sao? Có chuyện gì muốn nhờ cậy bổn cô nương thì nói mau, bản cô nương không có thời gian phải nhanh chóng đi dự tiệc.
Lan Điền Trúc chắc đang muốn đi phá bữa tiệc nào đó cho nên tâm tình vẫn rất vui vẻ, không vứt bộ mặt lạnh lùng cho anh Trư nếm thử.
- Nếu cô đã bận đi ăn tối thì tôi lại tưởng bở rồi, ha ha, cúp máy đây. Sau này có thời gian lại nói chuyện.
Diệp Phàm nghe trong lòng vui mừng hớn hở, thở phào một hơi, giống như vừa đẩy thoát được mây đen nhìn thấy cảnh đẹp vậy.
Dĩ nhiên, đường đen trên mặt hắn cũng mơ hồ ẩn đi, thầm nghĩ may quá, vừa vặn cô ta có hẹn ăn tối rồi, mình không phải làm kiêu, tránh đến lúc đó giáo sư Lan quay về lại trách tội mình keo kiệt.
- Đợi đã! Anh cười dâm đãng như vậy, nhất định là không có ý gì tốt, nói cho bản cô nương nghe vừa rồi anh nói như vậy là có ý gì?
Lan Điền Trúc lập tức nghe ra có chút mùi vị kỳ lạ trong đó, lập tức kêu lên ầm ĩ với vị nào đó đang muốn cúp điện thoại.
- Cái gì? Tôi không hiểu cô có ý gì?
Diệp Phàm muốn giả bộ ngớ ngẩn, lúc này mà thốt ra câu “Tưởng ai cũng mê mình chắc” nhất định sẽ hỏng chuyện.
- Đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi, mau nói đi, tại sao anh lại nói ‘tưởng ai cũng mê mình chắc’, chưa giải thích rõ bản cô nương nhất định sẽ không để yên cho anh đâu, hừ hừ! Nếu không nói thì kỹ thuật giấy công nghệ cao a1 gì đó của nhà máy giấy, còn cả hạng mục giúp đỡ người nghèo của bố tôi cho đập Thiên Thủy các anh,
Còn nữa, chuyện bản cô nương chuẩn bị kêu gọi trên báo cho thôn đập Thiên Thủy các anh…chắc sẽ thất bại, ha ha ha
Lan Điền Trúc xinh đẹp lại bắt đầu chơi trò gà mái đẻ trứng, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp.
“ Đây là điển hình của lợi dụng việc công trả thù cá nhân!”, trong lòng Diệp Phàm chợt cảm thấy lạnh lẽo, biết nhược điểm của mình đã bị người ta nắm được rồi.
Những chuyện khác chưa nói đến, chỉ cần Lan Điền Trúc kéo tấm da hổ lớn là bố cô ta ra để uy hiếp thì có lẽ chuyện của nhà máy giấy thật sự sẽ gặp khó khăn.
- Phản kháng không có hiệu quả, mau nói đi, bản cô nương không có thời gian lãng phí với anh.
Lan Điền Trúc được đà nhất định không chịu buông tha.
- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tối nay muốn mời cô ăn cơm, nếu cô đã có hẹn ăn tối rồi thì phía bên tôi sẽ hủy bỏ.
Diệp Phàm tận lực khiến cho biểu hiện của mình trở nên tự nhiên một chút, đương nhiên là muốn lừa gạt.
- Không đúng! Vô duyên vô cớ tại sao lại muốn mời tôi ăn cơm, chuyện này quá khác thường.
Muốn kiếm được bữa cơm của loại người vắt cổ chày ra nước giống như anh là chuyện tương đối không dễ.
Nói rõ ràng ra đi, phải có điểm cụ thể chính xác mới được, đi chỗ nào ăn cơm, ăn cơm gì?
Lan Điền Trúc lại càng nghi ngờ, cảm thấy Diệp Phàm không nói thật, bên trong nhất định có gì mờ ám.
- Vậy tôi nói, anh Diệp nhà cô tối nay muốn mời khách ở quán lẩu Lão Vương.
Lần này bắt được một con sói chuột lông xanh, nặng 138 cân, hơn nữa còn là một con sói chuột vương, vô cùng hiếm thấy.
Vừa rồi vốn muốn mời cha cô, nhưng ông ấy nói kêu cô đi ăn thay, cho nên mới gọi điện thoại.
Diệp Phàm cũng chơi trò may rủi, thò đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, nếu phải chết cũng phải oanh liệt một chút.
Tuy nhiên những lời buột miệng này của hắn lập tức bị con cọp cái Điền Trúc tóm được, quát lên:
- Tôi biết tư tưởng của loại nông dân nhỏ bé như anh không bao giờ thay đổi, một tên keo kiệt nghèo kiết, cổ hủ.
Thì ra tôi chỉ dính một chút danh tiếng của cha tôi, chỉ là một thứ đồ lệ thuộc, đi ăn giúp cha tôi.
Nếu cha tôi đi có phải anh không thèm nhớ ra bản cô nương này không.
Hừ hừ hừ, tối nay tôi phải đến, ăn cho anh nghèo kiết xác, ăn cho anh phải chết đói mới thôi.
Quán lẩu lãoVương, bản cô nương biết quán đó, nghe nói ở đó ăn một bữa bình thường cũng phải xấp xỉ một ngàn tệ.
Anh chờ đấy, bản cô nương sẽ tới, món lẩu sói chuột đó cứ giữ lại.
Cô ta nói xong ngắt điện thoại cái cộp, căn bản không cho Diệp Phàm một cơ hội nào để giải thích.
- Xem tình hình thấy xui xẻo rồi, ông mày muốn mời ai thì mời, đây là thói đời gì chứ.
Người nào đó tức giận bật thốt mắng một câu.
- Anh Diệp, có phải con cọp cái đó muốn tới dự tiệc không?-
Tề Thiên ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, đang mừng thầm trong dạ, thầm nghĩ, “ Hừ! Bình thường anh chỉ biết khinh thường những dân đen lương thiện như chúng tôi, bây giờ thật sự đụng phải một cọng rơm hơi cứng thì biến thành trứng mềm rồi, xem anh còn cố chấp hò hét giống như phân trâu siêu cấp không
Câu hỏi vừa rồi đương nhiên là gã cố ý giả vờ không biết để hỏi.
- Ông mày vẫn là Võ Tòng! Hừ!
Đồng chí Diệp Phàm ngượng quá mắng cho một câu.
- Nếu không chuẩn bị một cây gậy cũng đủ đánh hổ rồi?-
Yêu côn Phạm Võng không biết nguyên nhân bên trong, cũng sáp tới góp vào một câu góp vui.
- Đánh cái đầu cậu, đợi lát nữa cậu đánh cho tôi xem
Diệp Phàm giống như ăn đạn, nhìn thấy ai là quát người đó, khiến cho Phạm Võng và Tề Thiên chuồn vội sang uống trà.
May mà Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên cũng vừa đến khiến Diệp Phàm nhất thời quên đi chuyện bị con cọp cái quấy rối.
Hôm nay Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần đều ăn mặc tây phục kiểu Tôn Trung Sơn, lão Đại trong tỉnh còn chưa tới, hai người cũng có vẻ hơi bồn chồn., mặc dù nói trong lòng vẫn đang động viên chính mình, nhưng vừa nghĩ đến người sắp tới là nhân vật xếp thứ năm của tỉnh Nam Phúc, Phó chủ tịch thường vụ Tề Chấn Đào, vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 260: Bốn mỹ nhân của Thủy Châu. (2)
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Tào Vạn Niên thậm chí đăm chiêu suy nghĩ, “ Tình cảnh này khiến mình nhớ lại tình cảnh đáng sợ khi lần đầu đi nhà trẻ nhìn thấy thầy cô giáo.”. Còn Vu Kiến Thần cứ thầm mắng mình, “ Mẹ kiếp! Không phải cùng lãnh đạo ăn cơm sao? Hôm nay mình không phải là nhân vật chính, mà chỉ tới góp vui thôi.
Sợ cái cóc khô gì, tại sao lại cứ cảm thấy trong bụng căng đầy nước tiểu, có cảm giác phải ngồi mãi trong toa let mới an toàn.Quái thật!”
Không lâu sau, vị khách đệ nhất cọp cái cũng đến, vừa nhìn thấy một nửa đội quân tóc dài của ban hậu cần này, vết nhăn trên mặt Diệp Phàm lập tức giăng đầy, hơn nữa là loại rất thô ráp.
Nhân vật dẫn đầu không phải là em gái Lan Điền Trúc quấy nhiễu thì còn là ai, lúc này trên người đang mặc một chiếc váy mùa đông kiểu thục nữ có thêu vân hoa cúc màu trắng, tựa hồ chiếc váy này cũng không dày lắm.
Diệp Phàm âm thầm buồn bực, “ Trời mùa đông lạnh như vậy mặc như vậy không thấy lạnh sao?
Tuy nhiên hắn vẫn phải thừa nhận nước da mơn mởn mềm mại trắng như tuyết, cộng thêm thân hình như rắn nước nhỏ nhắn mềm mại và đôi chân mê người thon thả thẳng tắp, lộ ra vẻ thánh thiện lạnh lùng như tiên nữ trong cung trăng.
- Băng yêu!
Diệp Phàm âm thầm lẩm bẩm hai tiếng không có đầu đuôi.
Người thứ hai cũng quen mặt, hôm đó ở nhà Lan Điền Trúc hình như có gặp qua, nhớ không lầm thì công tác ở Đài truyền hình tỉnh, tên là Tống Trinh Ngọc, trên người mặc một chiếc váy công chúa, mái tóc dài màu đen sáng bóng ôm lấy khuôn mặt mịn màng trắng như tuyết, thon dài xinh đẹp, trên khuôn mặt đôi mắt phượng hoàng to tròn phân biệt rõ trắng đen mà lại đầy long lanh.
Trên đôi môi nhỏ xinh là hai cánh môi màu hồng son có vẻ càng thêm mê hoặc, nụ cười xinh đẹp của cô ta thật sự khiến người ta khi ngắm nhìn không kìm được cảm giác muốn vuốt ve, sâu bên trong người con gái này là sự thùy mị vô cùng, cảm thấy người này dịu dàng như một chú cừu nhỏ, được ôm vào trong ngực yêu thương mới thú vị.
“ Chà! Đúng là tiểu thư khuê các cực phẩm, có chút khí chất của Lâm Đại Ngọc, mình thấy hình dáng thật đáng yêu lay động lòng người!”, anh Trư nào đó lại than tiếc một tiếng nuốt nước bọt chua xót.
Trong lòng lại thầm suy nghĩ, “ Nếu ở thời cổ đại thì tốt rồi, hai mỹ nhân này toàn bộ đều thu nhận làm thiếp, ha ha.”
Cô gái thứ ba lấp lánh hơn một chút, anh Trư vừa nhìn thấy lập tức trong lòng lại ngứa ngáy.
Cô gái này thân hình trang sức màu đỏ xinh đẹp, đương nhiên là do cái váy của cô ấy, cực kỳ giống với búp bê trong quầy hàng.
Đặc biệt là khuôn mặt trắng nõn nà như nước mùa thu, Diệp Phàm thật sự muốn nắm lấy bàn tay đó một chút, thầm nghĩ, “ Búp bê đỏ hồng giống công chúa này cực kỳ đáng yêu.”
Tề Thiên và yêu côn Phạm Võng ở bên cạnh, bốn con mắt cứ đảo qua người cô gái này, đoán chừng trong lòng cũng đang ngứa ngáy không thôi, có một chút suy nghĩ xấu xa hay không không cần nghĩ cũng biết.
Tuy nhiên đến cuối cùng khi một mỹ nhân chốt sổ vô cùng xinh đẹp ló đầu ra, Diệp Phàm cảm thấy có một luồng áp lực vô hình trực tiếp đè lên trái tim, tâm trạng hơi hoảng loạn.
Cô gái này có đôi mắt phượng long lanh trắng đen phân biệt, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, còn đôi môi nhỏ nhắn giống như hoa đào được tô điểm một lớp son môi màu hồng, lộ ra vẻ ướt át, non nớt, da thịt bóng loáng mịn màng trắng như tuyết, thân hình uốn lượn lung linh được bó chặt trong bộ đồ trễ cổ màu trắng, lộ ra một nửa cặp bồng đào tròn trịa mà chắc nịch, ở giữa là khe hở cực sâu, dưới chiếc váy lộ ra một đôi chân thon thả, mê người, trắng nõn, giống như ngọc.
Diệp Phàm thầm nghĩ, “ Quái thật, lẽ nào là cao thủ Quốc thuật lánh đời”, lập tức vội vàng thi triển ra Dưỡng Sinh thuật, triển khai đôi mắt chim ưng, hành khí thử dò xét một chút, mới biết bản thân hoàn toàn đoán nhầm.
Người ta căn bản chính là con gái nhà quyền quý nghiêm túc, không phải là hạng nữ hiệp giang hồ gì cả, khí thế trên người là tự nhiên sinh ra.
Vừa nhìn thấy cô gái này, ánh mắt của Tề Thiên có chút quái dị, tựa hồ giống như nhảy vào trong hố băng, thân hình run lên cầm cập, giống như sợ lạnh.
“ Quái lạ, cô gái này lẽ nào có quan hệ mờ ám với Tề Thiên, không trùng hợp như vậy chứ”, Diệp Phàm liên tưởng.
Lúc này em gái Lan Điền Trúc bắt đầu giới thiệu:
- Sao vậy, thấy Thủy Châu tứ mĩ chúng tôi, vừa thấy đã trợn mắt muốn rớt con ngươi ra ngoài sao, mất khí chất quá! Tôi và Trinh Dao, anh đã gặp qua rồi, để giới thiệu một chút hai vị mỹ nữ siêu cấp cỡ ảnh hậu còn lại.
Vị này là em gái Diệp Khả Khả, ngoại hiệu là “Khăn đỏ“, còn vị này là Triệu Tứ tiểu thư của chúng tôi, Triệu Giai Trinh, người ta gọi là ‘Tiểu Ngọc Hoàn’ ha ha ha, toàn bộ bốn đại mỹ nhân Thủy Châu của chúng ta đều tập trung ở đây, khiến đám anh Trư đều choáng váng rồi!
Diệp Phàm vừa nghe vội vàng nặn ra một nụ cười cứng nhắc còn khó coi hơn khóc:
- Hoan nghênh, bốn mỹ nhân Thủy thành có thể hạ cố đến chơi, lần này tiểu nông dân nhà tôi thật sự là vô cùng vinh hạnh.
Ài! Thật sự là nhìn đến hoa mắt, từ khi sinh ra đến nay đúng là lần đầu tiên trở thành kẻ ngơ ngẩn.
Tên của bốn vị mỹ nhân Thủy thành các cô cũng thật là vô cùng phong cách.
‘Băng thiền Lan Điền Trúc, Khăn đỏ Diệp Khả Khả, Tiểu ngọc hoàn Triệu Tứ tiểu thư, chỉ còn em gái Tống Trinh Ngọc, không biết được gọi là gì?Ha ha ha
Hắn nghĩ thầm, “ Chẳng trách Tề Thiên lại run lên như vậy, thì ra là muốn thân thiết với Triệu Tứ tiểu thư, nói không chừng cô ta còn không quen Tề Thiên, đợi cho trịnh trọng giới thiệu, còn Tiểu ngọc hoàn gì đó thật đúng là có phong cách quý phi nương nương, khí thế quyền quý, mẹ nó! Thiếu chút nữa áp chết ông mày rồi.
Cô gái này không tầm thường, là một cô gái đặc biệt tài năng, chắc phải cỡ Vương Hi Phượng trong Hồng Lâu Mộng mới có thể so sánh được.
Nếu Tề Thiên thật sự có thành tựu tốt đẹp với cô thì chính là một loại kết quả bi thảm.
Trước mắt Diệp Phàm hiện ra Tề Thiên cả ngày bị một con cọp cái chống nạnh quát tới quát lui, quỳ giặt quần áo, bộ dạng xoa bóp, quả thực nghĩ đến là buồn cười.
- Ha ha ha, ngoại hiệu của Trinh Ngọc chúng ta là ‘Nguyệt Nha Nhi- , biết không hả?
Lan Điền Trúc tự đắc cong cái môi nhỏ lên làm người ta chỉ muốn cắn một phát cười nói, ha ha không ngừng, cặp hồng đào phía trước như trêu ghẹo người khác lại bắt đầu đong đưa, giống như đang gật đầu với anh Trư nào đó.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác say mê từ tận đáy lòng Diệp Phàm mà thôi, bản thân Lan muội muội người ta chính là có hình dáng như vậy, quen rồi.
- Nguyệt Nha Nhi, cái tên này ha ha, rất thuần khiết, tuyệt đẹp giống như trăng non trên bầu trời.
Diệp Phàm vội vàng khen ngợi.
- Thế nào? Bạn bè của anh không giới thiệu một chút, có thể quen biết bốn mỹ nhân Thủy Châu chúng tôi là phúc phận của các anh, đừng tưởng rằng một bữa cơm được chúng tôi ăn cảm thấy có nhiều tiếc hận, hừ hừ!
Bệnh cũ của Lan Điền Trúc lại tái phát rồi.
Đôi môi của vị anh Trư họ Diệp đang cong lên muốn mở miệng, chợt phát hiện tam đệ kết nghĩa vườn đào, cũng chính là Thiếu tá Tề Thiên, đường đường là một Thiếu tá tiểu đoàn trưởng Liệp Báo, lúc này đang lén lút muốn chuồn ra ngoài cửa.
Tuy nhiên gã lại xui xẻo, bị “Khăn hồng” Diệp Khả Khả hỏi vẻ ngây thơ:
- Vị tiên sinh này hình như hơi kỳ lạ?
Nghe cô vừa hỏi như vậy, bốn mỹ nữ Thủy Châu toàn bộ đều chăm chú nhìn về hướng Tề Thiên.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 261: Bốn mỹ nhân cuồng đánh ba nam nhân. (1)
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Quái lạ! Đúng là hình như dáng vẻ giống như ăn trộm.
Lan Điền Trúc gật gật đầu, bắt đầu xoi mói nhìn Tề Thiên đáng thương bình phẩm, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu với Diệp Phàm:
- Hừ! Anh chàng này là bạn của anh sao! Vẻ mặt gian xảo…
Đương nhiên nửa câu nói này của Lan Điền Trúc, Tề Thiên cũng nghe thấy, tý nữa thì tức điên lên, nhưng may còn nghĩ đến đại cục nên bỏ qua
Diệp Phàm thì biết tỏng suy nghĩ thật sự trong lòng ga, con mèo cái Triệu Tứ tiểu thư đã đến, con chuột nhỏ Tề Thiên đương nhiên phải chuồn đi rồi.
- Ha ha ha, người anh em của tôi, tên là Tề Thiên.
Cậu ấy là một Thiếu tá, đừng nói khó nghe như vậy.
Vẻ mặt gian xảo là có ý gì chứ? Cậu ấy rất tài giỏi đấy, mới hai mươi tuổi đã đeo quân hàm cấp bậc Thiếu tá rồi, hơn nữa còn là chức vụ thực quyền
Diệp Phàm lờ đi Tề Thiên cứ chớp mắt về phía hắn, hơn nữa lập tức tiết lộ gốc gác của gã rất cụ thể, giống như đang viết tự truyện.
Tin rằng tiểu thư Triệu Tứ lạnh lùng thông minh sau khi nghe thấy sẽ liên tưởng đến một chút gì đó.
Quả nhiên chuyện gì đến cũng sẽ đến.
- Hừ! Thiếu tá Tề thật phong cách, một kẻ đáng thương tự mình hại mình mà thôi.
Một tiếng hừ lạnh lẽo phát ra từ trong đôi môi anh đào của tiểu thư Triệu Tứ, ám chỉ bên trong vô cùng rõ ràng khiến cho ba mỹ nhân còn lại nhất thời tỉnh táo, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với nhau.
- Chị Tứ, rút cuộc là có chuyện gì? Người nào tự mình hại mình?
Tống Trinh Ngọc hỏi vẻ ngây thơ.
- Còn có thể là ai ngoài Tề đại hiệp! Ha ha ha
Gà mái Lan Điền Trúc lại bắt đầu đẻ trứng rồi.
- Thật không? Tề đại hiệp, anh có thể nói tại sao lại tự hại mình không? Vì ai mà tự hại mình, mùi vị tự hại mình như thế nào, hại mình ở chỗ nào.
Dáng vẻ Khả Khả rất thành thật.
Em gái Diệp Khả Khả giống như một con búp bê vải, giọng nói mềm mại liên tiếp hỏi thăm tại sao, thiếu chút nữa hù chết Tề Thiên.
“Hừ! Mẹ nó, bốn mỹ nhân Thủy thành này xác thực không phải thứ đồ dùng để trưng cho đẹp, may mà đem mồi lửa chuyển về hướng Tề Thiên, bằng không thì mình thảm rồi.
Thật là tà khí, sớm biết như vậy dứt khoát đã mời đám ‘Thủy thành tứ tú’ của Lô Vỹ đến rồi, bốn mỹ nhân đấu với bốn anh hùng nhất định chơi rất vui, ha ha ha”
Diệp Phàm cũng toát mồ hôi lạnh, yên lặng cầu khấn cho người anh em Tề Thiên.
- Tôi…tôi…
Tề Thiên lắp.
Trái lại Yêu côn Phạm Võng là bê con mới sinh nên không sợ cọp cái, ưỡn thẳng người cười nói:
- Tự hại mình ai không chơi qua, chúng tôi ở trường học thường xuyên chơi như vậy-
- Vậy sao? Chơi như thế nào, nói ra cho bốn chị em Thủy thành chúng tôi mở rộng tầm mắt-
Chị Triệu Tứ sắp phát điên, lúc này ai dám đứng ra nói giúp cho Tề Thiên thì đó chính là mục tiêu công kích cuối cùng của cô ta, hơn nữa tuyệt đối là loại cấp bậc tàn nhẫn.
Không đem người ta chỉnh đốn cho đến mức bộ tàn phế tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Diệp Phàm sớm đã nhìn ra, cho nên cứ làm ra vẻ bàng quan, tìm cái khóa sắt lớn khóa chặt miệng mình, dù có chuyện gì bây giờ tuyệt đối không thể mở miệng.
Nếu mở ra chính là tự tìm cái chết cho mình.
Cũng khó trách tiểu thư Triệu Tứ tức giận, lần trước người nhà ép cô ta đi xem mặt, kỳ thực bản thân cũng không đồng ý, thầm nghĩ thời đại nào rồi còn hứng thú với loại phương thức đi xem mặt cũ rích này.
Nhưng cánh tay khó xoay được bắp đùi, người của đại gia tộc thỉnh thoảng sẽ gặp phải khó khăn lớn như vậy.
Cuối cùng cũng là bị mẹ cứng rắn ép đi gặp mặt, chuyện này khiến tiểu thư Triệu Tứ rất ấm ức. Cuối cùng Tề Thiên chơi một chiêu tự mình hại mình, làm chân bị thương gì đó, chuyện này thật sự khiến tiểu thư Triệu Tứ rất mất mặt.
Mặc dù bản thân không muốn đi xem mặt nhưng bị đối thủ xem mặt khinh thường như vậy, tiểu thư Triệu Tứ luôn cho mình cao hơn người khác làm sao có thể chịu được, thề rằng không báo thù này thề sẽ không mang họ Triệu.
- Ha ha, đó đều là chơi một số trò vớ vẩn ở trường học thôi.
Phạm Võng tựa hồ cũng nghe ra một chút mùi vị bên trong, trong lòng hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, cho nên cũng muốn nhanh chóng thoát thân nhảy ra khỏi vòng thị phi bao vây của con cọp cái.
Nhưng các vị em gái người ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho y, ai kêu gã làm con chim đầu đàn.
- Chuyện vớ vẩn cũng là chuyện, chúng tôi muốn nghe xem.
Diệp Khả Khả nói bổ sung, cô ta thật sự không biết chuyện rối rắm của tiểu thư Tề Thiên và Triệu Tứ, chỉ cảm thấy chuyện này rất vui vẻ và mới lạ mà thôi.
- Đơn giản chính là có một số em gái xinh đẹp nào đó dáng vẻ không bằng người khác hẹn chúng tôi đi xem phim, dạo phố gì đó.
Mấy người anh cùng phòng của chúng tôi toàn bộ đều chơi tự mình hại mình.
Chỉ cần một chút thuốc đỏ trên tay là xong chuyện rồi, thật sự rất linh nghiệm.
Các em gái chỉ nhìn cũng đủ rồi, ai muốn đi dạo phố với một nhân sĩ tàn tật chứ.
Nếu trên đường gặp phải kẻ cướp có khì còn cần các cô em phải che chở cho nhân sĩ tàn tật.
Tuy nhiên những cô em này cũng không có ai muốn cướp giật, đánh cướp, trừ phi mắt mù, ha ha ha.
Yêu tính của Phạm Võng lại phát tác, liều mạng gạt bỏ tất cả mọi thứ.
- Hừ! Anh nói gì vậy, lẽ nào bốn chị em Thủy thành chúng tôi tướng mạo không bằng người khác
Tiểu thư Triệu Tứ tức nổ phổi, co rằng Yêu côn Phạm Võng cố ý hạ thấp đám người bọn họ.
Ám dụ đám người bọn họ tướng mạo không bằng người khác, cũng chính là nói bọn họ là mỹ nữ cấp bậc khủng long.
Kỳ thực Phạm Võng rất oan ức, gã nói rất thật lòng, không ngờ tiểu thư Triệu Tứ lại liên tưởng đến chuyện tự hại mình của Tề Thiên và cô ta.
Chuyện ngẫu nhiên trùng hợp như vậy cũng quá ăn khớp với ý trời, chỉ có thể nói do Phạm Võng xui xẻo.
Tề Thiên lại âm thầm giơ ngón tay cái lên với Phạm Võng, thầm nghĩ, “ Bà mẹ nó, thích quá! Ông mày chính là có ý tứ này?”
Thằng nhãi này chỉ là âm thầm thoải mái sức lực một chút, khi đụng đến đao thương thật sự lại tịt ngòi.
Hai con hồ ly Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên sớm đã trốn vào trong góc uống trà, yên lặng xem trò hay mở màn.
Trong lòng hai người cũng âm thầm giật mình, cảm thấy năng lượng của Diệp Phàm tựa hồ không chỉ đến từ những người bạn trai không tầm thường, bạn gái tuyệt đối cũng không đơn giản, tựa hồ đều là có gia thế cực tốt.
Bằng không dựa vào cái gì dám khoe khoang là “ Thủy thành tứ mỹ”, không phải sẽ chết chìm trong miệng lưỡi của hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ của thành Thủy Châu rồi sao.
- Diệp Phàm, gã là ai, sao lại nói như vậy, chúng tôi thật sự là khủng long sao?
Lan Điền Trúc đột nhiên chuyển mũi nhọn về hướng đồng chí Diệp Phàm đang thoải mái trốn ở bên cạnh.
Trong lòng anh chàng này chợt ớn lạnh kêu to, “ Khổ vậy! Trốn đi trốn lại vẫn chuyển đến người mình”, hắn thò mặt ra cố ý quát lên:
- Phạm Võng, cậu vừa nói gì vậy? Bốn cô gái này xinh đẹp như tiên nữ, tại sao lại trở thành khủng long được? Cho dù là khủng long cũng là tổ hợp thiếu nữ khủng long siêu cấp xinh đẹp, có phải không? Ha ha ha, mọi người ngồi đi.
Uống chén trà dược liệu của quán lẩu Lão Vương trước đi, mùi vị rất thuần khiết, rất có lợi cho sắc đẹp.
Diệp Phàm cười ha hả muốn đáng trống lảng.
- Không được! Phải nói chuyện cho rõ ràng, bằng không bốn chị em chúng tôi không để yên cho anh đâu.
Lan Điền Trúc khí thế hăng hái, Diệp Phàm cũng bực mình, quay đầu trợn mắt liếc nhìn:
- Sao vậy? Không phải muốn chơi rửa chân chứ?
- Anh…anh…
Nội tình của Lan Điền Trúc bị người ta bóc trần, giống như con chuột bị người ta dẫm phải đuôi, thoáng cái thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thái độ vô cùng phẫn nộ và khinh miệt.
- Rửa chân? Ai rửa chân?
Diệp Khả Khả thắc mắc, cứ ép hỏi đồng chí Diệp Phàm.
- Chuyện này tựa hồ có chút…
Khi Diệp Phàm mới nói ra mấy chữ như vậy, Lan Điền Trúc thật sự nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Phàm tức giận nói:
- Họ Diệp kia, anh dám nói linh tinh, tôi không tha cho anh đâu.
- Xin lỗi Phi Hồng Cân muội muội, không phải Diệp Phàm tôi không nói, mà là một mỹ nhân trong bốn mỹ nhân các cô không cho nói.
Tôi là người luôn luôn tôn trọng phụ nữ, đặc biệt là con gái.
Nào, để tôi giới thiệu mọi người một chút, vị hảo huynh đệ này tên là Phạm Võng, trước mắt đang học ở trường cảnh sát Thủy Châu, sắp tốt nghiệp rồi.