Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 262: Thỉnh cầu của Binh
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Toàn thân lão già tỏa ra khí tức mênh mông, bao phủ toàn bộ mọi người.
Hừ lạnh một tiếng, một bóng người khôi ngô nagưn cản trước mặt Đường Thiên, là Đường Nhất. Đường Nhất thần thái uy nghiêm, không giận mà uy, Trảm Mã Đao trong tay chống trên mặt đất, khí thế ngưng tụ.
Con ngươi lão giả co rụt lại.
Động tác của hồn tướng này nhìn như tùy ý nhưng toàn thân không chút sơ hơ. Khí tức bản thân mình vừa tiếp cận đã như đánh phải bức tường vô hình kén kẽ, không cách nào tiến thêm.
Hồn tướng thật cường đại!
Hỏa Mã Nhĩ biến sắc, tâm thần lại bị trùng kích, trước đó Đường Nhất không động thủ nàng còn tưởng hắn chỉ là hồn tướng bình thường, không ngờ lại lợi hại như vậy!
Đám người kia rốt cuộc có lai lịch ra sao?
Nàng càng lúc càng thấy không nhìn thấu, thực lực ba người Đường Thiên vốn đã cực kỳ cường đại, giờ lại thêm một hồn tướng lợi hại nữa, đội ngũ xa hoa như vậy sao lại xuất hiện tại chòm sao nhỏ như Sài Lang?
Khí tức lão già vừa tỏa ra lập tức dẫn phát một loạt phản ứng dây truyền.
Lăng Húc tay xiết chặt thương, Song Dương Phong Linh nhẹ nhàng reo theo tiết tấu, phiêu đãng theo làn gió. Thần sắc hắn toát lên vẻ lo lắng, con ngươi màu cam bập bùng như ngọn lửa.
Võ sĩ mặc giáp và cô gái dùng roi xương bên cạnh lão già cũng hừ lạnh một tiếng, bộc phát khí tức.
Ầm!
Võ sĩ màu giáp toàn thân như được phủ một lớp chất lỏng màu bạc, nửa dưới của hắn lượn lờ ánh sương bạc, mơ hồ thấy được một nửa thân ngựa. Trên tay hắn nhiều thêm một mũi lao màu bạc dài nửa mét.
“Chòm sao Bán Nhân Mã?” Lăng Húc hừ lạnh một tiếng, con mắt rực cháy ánh lửa.
Thực lực các chòm sao tron Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc cao thấp không đồng đều, chênh lệch một trời một vực, nhưng trong đó có vài chòm sao cực kỳ cường đại, ví dụ như chòm sao Bán Nhân Mã, chòm sao Phượng Hoàng, chòm Đại Khuyển, chòm Nam Miện, đều là chòm sao cực kỳ cường đại. Chòm sao Bán Nhân Mã là một trong những chòm sao cường đại nhất của Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc. Trên người võ sĩ này là giáp bộ của chòm sao Bán Nhân Mã, dáng vẻ bất phàm.
“Chòm Bán Nhân Mã, Ngân Thương Chi Dực, Anh Không!”
Võ vĩ mặc giáp trầm giọng tự giới thiệu.
“Chính Nghĩa Chi Thương, Lăng Húc!” Lăng Húc thốt lên tên mình, chiến ý trong lòng ngực bốc lên bừng bừng, đối phương khí tức cường đại tuyệt đối không kém cạnh hắn, đối thủ như vậy khó lòng tìm được.
Hạc và cô gái dùng roi xương lại là một khung cảnh khác.
“Ôi, công tử trông thật tuấn tú...” Cô gái dùng roi xương nói với vẻ quyến rũ: “Vừa gặp ta đã đem lòng yêu mến. Chẳng bằng công tử theo ta. Yên tâm, ta chắc chắn sẽ sủng ái công tử mà.”
Hạc thần sắc bình tĩnh: “Các hạ là Phấn Khô Lâu?”
“Ơ kìa, công tử biết tên ta à, chẳng lẽ công tử đã sớm có lòng với ta?” Cô gái dùng roi che miệng cười nhõng nhẽo: “Nói sớm có phải hơn không, đêm nay ta là người của công tử.”
Nàng chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt đầy quyễn rũ cong eo, như muốn dán vào người Hạc.
Trong mắt Hạc hiện ánh lạnh, Hạc Kiếm trong tay mang theo cả vỏ đâm thẳng tới.
Viu!
Kiếm khí như hơi thở bạch hạc kèm theo làn sương mù trắng xóa phá không đánh tới.
“Công tử thật ác độc...” Cô gái dùng roi xương miệng kêu to duyên dáng, roi xương trong tay lại như một con rắn xương giương cao quỷ mị, đánh trúng kiếm khí.
Tốc độ hai bên cực nhanh, thân hình Hạc phiêu dật tiêu sái, kiếm pháp linh hoạt, cô gái dùng roi xương quỷ dị khó lường, biến hóa đa đoan.
Lại quay về Lăng Húc và võ sĩ mặc giáp. Võ sĩ chòm Bán Nhân Mã thân hình nhanh như tia chớp, thế xông vừa cường đại, di chuyển khắp nơi. Lăng Húc cưỡi Hỏa Liệt Điểu lại như một ngọn lửa đỏ, Thương Tiêm Hải trong tay liên miên không dứt, chỉ cần đối phương hơi nhiễm phải sẽ lập tức bị đẩy vào trong màn thương. Võ sĩ chòm Bán Nhân Mã cũng biết sự lợi hại của Lăng Húc, cực kỳ cương kỵ Thương Tiêm Hải của hắn.
Nhưng kịch liệt nhất lại là lão già và Đường Nhất.
Trảo pháp của lão già vô cùng nhanh chóng, nhanh tới nỗi mắt thường khó lòng nắm bắt, hơn nữa mỗi trảo đều đemt heo hàn ý mãnh liệt, trảo ảnh xanh lam đầy trời như bông tuyết phủ xuống.
Còn đao pháp của Đường Nhất lại chất phác tự nhiên, không nhanh không chậm, duy chỉ có lúc va chạm với lam trảo lực đạo khí phách tuyệt luân trong ánh đao mới như tiếng sấm ầm ầm bủa ra bốn phương.
Hai bên cùng lâm vào thế giằng co.
Đường Thiên ngạc nhiên phát hiện ra, không ai để ý tới gã.
Chuyện gì thế này...
Đột nhiên, gã bỗng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phương xa, mơ hồ cảm giác được có người đang lén quan sát.
Tại một nơi cách Đường Thiên khoảng mười cây số.
“Đám người kia cũng xuất hiện từ đây sao?” Người trung niên thở hổn hển nói, thân thể hắn hơi mập, con mắt rất nhỏ nhưng vẻ mặt dữ tợn, lộ ra sát khí khó tả.
Hắn là Tân Lập.
Bên cạnh ahứn rõ ràng là Yến Cửu dáng người nhỏ gầy, lúc này gương mặt hắn đã vô cùng hoảng sợ, không còn chút sắc máu nào. Ngoài kinh hãi ra trong lòng hắn còn thầm lấy làm may mắn, may là mình trốn thoát nhanh, nếu ngay từ đầu đã đụng phải hồn tướng dùng trảm mã đao kia, sợ rằng hôm nay đầu mình đã chuyển chỗ ở.
Tân Lập thông qua Yến Cửu liên kết với thế lực của sư phụ hắn, thực lực kinh người của ba người này cũng khiến Tân Lập tin tưởng mười phần. Dùng thế như sét đánh càn quét sa mạc này sau đó tranh bá cùng tam đại thế lực.
Chỉ cần tiêu diệt Hảo Mã Nhĩ, chướng ngại lớn nhất đã dọn sạch, sa mạch là thiên hạ của hắn. Không ngờ nửa đường lại có vài kẻ cường hãn nhảy ra chặn giết!
Quấy rầy kết quả tất thắng của hắn!
Chết tiệt!
Tân Lập nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt biến đổi không thôi.
Đường Thiên không có việc gì làm, vò đầu bứt tai, thế này không đúng, rõ là không đúng, sao chỉ mình ta không có ai đánh? Thiếu niên như thần mới là người đầu tiên đánh nhau chứ..!
Đường Thiên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chờ mong, hy vọng kẻ địch có viện binh.
Bốn bề im ắng.
Song ngay lúc này, đột nhiên trong lòng vang lên giọng nói của Binh: “Tiểu Đường Đường, thương lượng với ngươi một chuyện.”
Đường Thiên không việc gì làm lập tức trả lời: “Chú già, có chuyện gì vậy?”
“Khụ!” Binh cũng cảm thấy khó mở miệng: “Cái này, ngươi có thể thu phục vài bộ lạc được không?”
“Thu phục vài bộ lạc?” Đường Thiên ngây người: “Chú già, chú định làm gì thế? Chả nhẽ chú lại hứng thú với người của chòm Sài Lang này à? Chẳng phải chú đang lo chuyện doanh trại huấn luyện của mình à?”
“Đúng vây, tiến độ trại huấn luyện rất thuận lợi.” Giọng điệu Binh rất phấn khởi nhưng lại nhanh chóng lộ vẻ ngượng ngập: “Nhưng giờ lại có một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Đường Thiên không hiểu hỏi.
“Không có ai.” Binh bất đắc dĩ nói: “Ngoại trừ Mặc gia muốn đưa hai thằng nhóc tới, trong trại huấn luyện không có bất cứ ai>”
“Không thể nào.” Đường Thiên la lên thất thanh: “Ông chú, ngươi cố tình đàn áp à? Lâu vậy rồi mà không kiếm được ai?”
Giọng điệu Binh vô cùng xấu hổ: “Không phải ta cố tình đàn áp... Trước đây binh đoàn không lo vấn đề thu người, chỉ có mọi người chen chúc nhau tới đăng ý thôi. Nhưng giờ thì hơi phiền toái, cũng có vài người tới đăng ký nhưng thiên phú rất tệ.”
Đường Thiên lập tức hiểu: “Đại thúc muốn lựa chọn những người thiên phú không tồi trong chòm sao Sài Lang?”
“Người chòm Sài Lang thật ra rất không tồi. Hoàn cảnh sinh sống ác liệt, tính tình họ đều rất cứng cỏi, chịu được khổ cực. Hơn nữa những bộ lạc này không có thủ lĩnh, nếu ngươi ngại phiền toái thì cứ dùng tiền, dẫu sao cũng không tốn bao nhiêu. Pháo hôi mà, làm bia đỡ cho người khác chẳng bằng làm bia đỡ cho chúng ta!” Binh rất vo sỉ nói.
Nghe tới dùng tiền Đường Thiên lập tức lắc đầu: “Này ôngc hú, ngươi đã dùng rất nhiều tiền rồi.”
“Ta chỉ nói thôi mà.” Binh cười âm hiểm: “Dẫu sao ngươi chỉ cần kiếm người cho ta thôi, lừa bịp trộm cướp gì ta cũng mặc kệ.”
Binh bị sự vô sỉ của Binh dọa cho ngây ngẩn: “Chú già, hóa ra chú là người như vậy!”
Binh ho nhẹ một tiếng: “Thời thế bất đồng cách thức bất đồng, hơn nữa chuyện nhỏ đâu khiến thiếu niên như thần hứng thú? Chỉ có chuyện khó khăn thâm sâu như vậy mới không uổng cho nỗ lực của thiếu niên ngươi chứ!”
Đường Thiên vui mừng ra mặt: “Chú nói rất không sai! Có thể nghĩ được như vậy chứng tỏ chú tiến bộ rất lớn rồi!”
Binh lúc này đã vứt sạch tiết tháo, vì trại huấn luyện của mình, hắn vỗ mông ngựa hết lớp này tới lớp khác: “Trước đây ta còn hiểu biết chưa đủ, nhưng xin hãy tin tay, ta đã tự kiểm điểm, đã tự nhắc nhở, tự nghi nhớ. Rốt cuộc ta cũng hiểu được,c hỉ có dựa vào thiếu niên như thần, vinh quang binh đoàn mới có thể tái hiện. Chỉ một chóma o Sài Lang, chỉ một sa mạc, với thiếu niên như thần dễ như trở bàn tay mà thôi. Người phương nào ngăn được Đường thiếu niên cơ chứ!”
Khóe miệng Đường Thiên đã ngoác tới tận mang tai nhưng vẫn cố vờ vịt: “Lời này của ông chú mặc dù có hơi khóa trương. Nhưng mà nói hoàn toàn không sai!”
Gã do dự một lát: “Nhưng làm vậy sẽ tốn không ít thời gian, ta muốn sớm tới chòm sao Nam Thập Tự!”
Binh như đã sớm đự doán được tiếp tục nịnh nọt: “Thiếu niên yên tâm! Chúng ta đã hoàn thành kế hoạch chiến đấu, chắc chắn không lãng phí thời gian.” Giọng điệu hắn lập tức biến đổi, nói rất chân thành: “Hơn nữa chúng ta tra xét được một tin, bá Võ đang tập kết, mục tiêu của bọn chúng chính là chúng ta!”
“Bá Võ?” Đường Thiên không hiểu: “Chúng ta có đụng chạm gì với chúng đâu?”
“Còn chưa biết nguyên nhân.” Binh trầm giọng nói: “Đây là tin tức Đinh Đang thăm dò được.”
Đường Thiên nghĩ tới vài lần tập kích trước, chẳng lẽ chúng là người của Bá Võ?
Nghĩ cả nửa ngày cũng không ra, Đường Thiên cũng chẳng muốn nghĩ nữa, dứt khoát nói: “Được rồi, chuyện âm mưu quỷ kế cứ để các người, ta chỉ phụ trách đánh nhau là được.”
“Thiếu niên sáng suốt!” Binh tiếp tục tâng bốc.
Đột nheien, xa xa vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm, bụi đất dấy lên đầy trời. Một đội ngũ nhân số hơn năm trăm người hùng hổ giết về phía này.
“Là thủ hạ của Tân Lập!” Hỏa Mã Nhĩ biến sắc.
Đường Thiên đnag vô cùng nhàm chán lập tức phấn chấn, đáp không chút do dự: “Vứt hết tù binh xuống đất!”
Hỏa Mã Nhĩ giật mình, một suy nghĩ không thể tin nổi xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ...
Ánh mắt những người khác nhìn về phía Hỏa Mã Nhĩ, Hỏa Mã Nhĩ cắn răng nói: “Ném!”
Rầm rầm rầm! Tất cả tù binh bị vứt trên mặt đất.
Đường Thiên xoay người nhìn về phía Hỏa Mã Nhĩ: “Ngươi còn chiến được không?”
Quả nhiên...
Trên đời còn người dũng mãnh như vậy sao?
Hỏa Mã Nhĩ trong lòng kích động, gương mặt bỗng đỏ ửng, nàng không hề do dự lập tức gật đầu: “Có thể!”
“Dẫn theo người của ngươi, đi theo phía sau ta!”
Đường Thiên bỏ lại những lời này rồi xoay người lên ngựa, tay trái nắm Huyết Trùng Thuẫn, tay trái phải nắm song đầu lang nha bổng, hắn vẫn giữ lại chiến lợi phẩm khi chiến đấu với huynh đệ họ Hoa này.
Hôm nay là lúc nó uống máu rồi!
Lang nha bổng nặng nề chỉ thẳng phía trước, tiếng gầm như tiếng sấm, vang dội khắp bầu trời.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 263: Thế như chẻ tre
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Đường Thiên cưỡi ngựa cực kém, gã chỉ làm được mỗi việc là không khiến mình rớt từ trên lưng ngựa xuống. Cũng may con ngựa này là chiến mã được huấn luyện nghiêm chỉnh, lướt đi như một cơn gió.
Khi Tân Lập thấy Đường Thiên mang theo hơn hai mươi người Hỏa Mã Nhĩ lao thẳng về phía này, hắn lập tức yên tâm.
Ngu ngốc!
Võ giả Thiên Bảng thì đã sao?
Hắn mang tới năm trăm người, đều là thuộc hạ tinh nhuệ, có tới hơn bảy mươi võ giả cấp Thiên Lộ. Thực lực như vậy cho dù cường giả Thiên Bảng đụng phải cũng chỉ có đường chết. Hắn dẫn người tới chính là bởi không dám chắc ba cường giả phe mình có thể thủ thắng.
Trận này dẫu thế nào cũng phải thắng!
Con mắt Tân Lập híp lại thành một khe nhỏ tràn đầy sát khí, trong lòng kiên quyết, nâng tay quát lớn: “Giết!”
“Giết!” Mọi người đồng thanh gầm lên, khuôn mặt hiện vẻ dữ tợn.
Nhìn khoảng cách đối phương càng lúc càng gần, ánh mắt Đường Thiên đột nhiên lộ vẻ hung ác, nhảy thẳng từ lưng ngựa lên. Động tác này của gã khiến mọi người đều bất ngờ, hoàn toàn không dự liệu được Đường Thiên lại đột nhiên nhảy từ lưng ngựa lên như vậy.
Mượn thế lao tới của ngựa, cái nhảy này của Đường Thiên vô cùng nhanh chóng.
Đám người chỉ thấy Đường Thiên bay đi như sao chổi, lao thẳng tới trước mặt bọn họ, tàn ảnh chỉ chớp mắt đã che phủ tầm mắt.
Võ giả đứng mũi chịu sào thần sắc hoảng hốt giơ thanh kiếm trong tay lên, lực lượng như bài sơn đảo hải truyền qua thanh kiếm khiến hắn không kịp kêu thảm một tiếng, cảm giác như bị một con thú khổng lồ va phải!
Ầm!
Thân thể hắn như quả cầu da bị người ta đánh phải, bay ngược lại với tốc độ kinh người, vài võ giả phía sau không kịp tránh né, chỉ kêu thảm một tiếng, miệng phun máu, ngã ngựa.
Tình cảnh lập tức hỗn loạn.
Một bổng tạo uy, chiến ý Đường Thiên cũng cháy rực thêm vài phần.
Dựa vào tình cảnh hỗn loạn đó, gã nhún mũi chân, lướt đi như một tàn ảnh, kéo lê thanh lang nha bổng trên mặt đất tạo thành một rãnh sâu, bùn đất bắn tung khắp nơi.
Chân lực lan truyền trong cơ thể, nếu lúc này Đường Thiên chú ý sẽ phát hiện trên lang nha bổng của gã cũng bao phủ một lớp sương trắng mỏng manh, lườn lờ bất định.
Hạc Chi Thế!
Bước chân chìm sâu vào bùn đất, thân thể Đường Thiên ngừng lại một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, trên không trung vang lên tiếng rít trầm trầm hùng hồn, lang nha bổng mang theo Hạc Chi Thế uy thế kinh người.
Vù vù!
Hoành tảo thiên quân!
Lang nha bổng quét ngang qua, chỉ cần khẽ dính phải cũng như bị sét đánh, thổ huyết bay thẳng ra ngoài. Ba bóng người kêu thảm bắn thẳng ra.
Đường Thiên chỉ cảm thấy toàn thân khoai khoái không nói nên lời, man lực và chân lực của gã nhờ Hạc Chi Thế đã dung hợp một cách hoàn mỹ, chiêu thức bình thường trên tay gã cũng có uy lực kinh người.
Thế nhưng lúc này, những người khác cũng đã phản ứng lại, vài bóng người bắn thẳng từ lưng ngựa lên, lao thẳng về phía gã.
Trong tiếng hít thở của Đường Thiên, lang nha bổng xoay một vòng, vang lên tiếng xe gió, vài luồng đao mang côn mang tương giao.
Ầm!
Bàn chân Đường Thiên trầm xuống mặt đất.
Vài người vừa lao lên chỉ cảm giác như đụng phải một bức tường dày cộm, trước ngực trầm muộn, chân lực trong cơ thể trì hoãn, trong lòng ngơ ngác. Đường Thiên hung hãn vượt xa tưởng tượng bọn họ.
Khi ánh mắt bọn họ đưa lại vị trí vừa rồi của Đường Thiên, con ngươi lại bất giác co rút lại.
Ngay chỗ Đường Thiên vừa đứng giờ không một bóng người.
Không xong!
Đám người đồng thời biến sắc, song không đợi chúng phản ứng lại, một bóng người quỷ mị đã lóe lên rồi biến mất.
Vài ánh lạnh xen lẫn tiếng mèo khóc, vài tia máu bắn thẳng lên không trung. Bốn võ giả bưng yết hầu, con mắt trợn tròn như mắt cá, ánh mắt không thể tin tưởng nổi.
Đường Thiên thu lại lang nha bổng, dùng tới Liêm Huyết Miêu Nhận.
Không trung như vang vọng tiếng mèo khóc đầy quỷ dị, lấp lửng khó dò. Đường Thiên lại càng thêm quỷ dị, gã như sớm dự đoán được công kích của kẻ địch, mà mỗi đòn tấn công của gã lại càng thêm quỷ dị khó dò, đột nhiên biến mất trên bụng ngựa rồi lại đột nhiên bắn lên từ một góc chết. Tốc độ vô cùng nhanh chóng, nhát nhát đều nhắm ngay sơ hở của đối phương.
Ánh sáng lạnh không ngừng lấp lóe giữa đám người.
Mười lăm giây sau, trước mặt Đường Thiên đã sáng sủa, gã đã giết sạch đội ngũ đối phương. Hai bên xung phong, tốc độ vôc ùng nhanh chóng, đây là chiến trường thiên nhiên của Đường Thiên. Đối chiến tốc độ cao như vậy, thời gian phản ứng cực kỳ ít ỏi, thế nhưng trực giác của Đường Thiên có thể khiến gã sớm nhận ra nguy hiểm cùng ý đồ tấn công của đối phương.
Đường Thiên phát huy trực giác bản thân vô cùng nhuần nhuyễn.
Đám người Hỏa Mã Nhĩ phía sau sắc mặt không thể tin nổi.
Bọn họ đánh thẳng vào đội hình đối phương...
Không... không thể nào.
“Giết!” Một tiếng gầm đột nhiên nổ vang bên tai bọn họ, khiến bọn họ như bừng tỉnh giấc.
Quay đầu nhìn lại, bóng người phiêu hốt như sắp biến mất trong làn gió lại quay ngược lại giết vào đại quân đối phương.
Xoạt!
Tiếng hít hơi lạnh vang lên đồng thời, trên đời còn kẻ hung hãn tới mức này ư?
Hỏa Mã Nhĩ bị hành động của Đường Thiên kích thích, chiến ý sôi trào trong lồng ngực. Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên ghìm đầu ngựa, quay người lao về phía kẻ địch, giơ cao loan đao trên tay: “Giết!”
Võ giả bộ lạc Hỏa Lang ầm ầm hô theo.
Tân Lập vừa sợ vừa giận, vừa giáp mặt phe mình đã tổn thất hai mươi người. NĂm trăm người này là quân tinh nhuệ do hắn tuyển chọn tỉ mỉ, mỗi người đều là bảo bối, chớp mắt đã chết liền hai mươi người, không đau lòng sao được? Thực lực mà Đường Thiên biểu lộ càng khiến hắn ngơ ngác, song khi Đường Thiên quay người đánh về phía bọn họ, hành động đầy sỉ nhục này khiến Tân Lập chỉ thấy máu nóng xộc thẳng lên đầu.
Tân Lập hắn đã bao giờ bị kẻ khác coi thường tới thế?
Ánh mắt Tân Lập hiện vẻ tàn nhẫn, trầm giọng quát: “Dừng lại!”
Đội ngũ đột nhiên dừng lại, bọn họ vốn là tinh nhuệ, thực lực cao cường lại là võ giả sinh sống trên vùng sa mạc này, kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng thành thạo.
Cả đội kìm ngựa nghênh địch!
Tân Lập lộ vẻ trấn tĩnh vượt xa người thường, Đường Thiên lúc này chỉ cách bọn họ không tới mười trượng.
Võ giả sau đội dồn dập xuống ngựa, quay người lao về phía Đường Thiên.
Ánh mắt Tân Lập sáng như đuốc, tốc độ ngựa không những không tạo thành uy hiếp với Đường Thiên mà còn yểm hộ cho chiến thuật trơn trượt kia của gã. Đợt tấn công vừa rồi có vài người do Đường Thiên đánh lén từ dưới bụng ngựa.
Đường Thiên nhanh chóng giết vào giữa đám võ giả.
Chân lực gã tuy vẫn chỉ cấp sáu, đối mặt với những võ giả này không hề có ưu thế gì nhưng lĩnh ngộ Hạc Chi Thế, uy lực võ kỹ tăng lên gấp đôi.
Đom đóm của Hỏa Liêm Quỷ Trảo xán lạn như pháo hoa, lại tràn ngập khí tức tử vong.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo xếp cuối trên Vô Song Bảng, nhưng vẫn là võ kỹ vô song!
Một ánh đao sáng như tuyết sắc bén bức người, ép thẳng tới sau đầu Đường Thiên. Sau lưng Đường Thiên như có mắt, thân thể co lại, ánh đao lướt sát qua lưng gã, cảm giác lạnh lẽo khiến lông to gã dựng đứng cả lên, võ giả cấp Thiên Lộ!
Không hề nghĩ ngợi, Đường Thiên lập tức co lại thành một khối, mũi chân phát lực, đột nhiên đánh về phía sau.
Đối phương không ngờ một đao đột ngột của mình lại thất bại, càng không ngờ Đường Thiên dùng phương thức phản kích như vậy, nhất thời bối rối, trường đao trong tay chặn trước ngực.
Keng!
Tiếng đao thuẫn giao nhau vang xa, thanh đao giơ ngang bị Huyết Trùng Thuẫn của Đường Thiên đụng lệch sang một bên, Đường Thiên cũng va thẳng vào ngực gã.
Ầm!
Một kình lực cực mạnh va thẳng vào ngực, sắc mặt hắn cứng lại, phốc, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay lên trời, bay xa bảy tám trượng, lúc rơi xuống mặt đất đã không còn chút khí tức.
Nhát đập vừa rồi của Đường Thiên, Hạc Thân trong cơ thể đã biến ảo ba lần, sức bộc phát vô cùng cường đại.
Đường Thiên chợt phát hiện võ kỹ cơ bản mà mình đã cực kỳ vững chắc rất thực dụng trong hỗn chiến. Có Hạc Chi Thế những võ kỹ đơn giản này đã đầy sát thương.
Một điểm sáng lạnh hiện lên, trường thương như rồng.
Lại một võ giả cấp Thiên Lộ!
Người này lầm tường Đường Thiên vừa dùng hết lực, lực mới chưa sinh, ra tay cực kỳ chính xác. Thế nhưng hắn nào ngờ Hạc Thân trong cơ thể Đường Thiên biến ảo không ngừng, sức mạnh luôn luôn biến hóa.
Xoạt!
Một đốm lửa tách ra giữa không trung, đánh thẳng lên mũi thương.
Bên cạnh Đường Thiên có cao thủ dùng thương Lăng Húc, tuy gã không luyện thương pháp nhưng đối chiến với Lăng Húc vô số lần, không hề có cảm giác xa lạ với võ giả dùng thương.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo đánh lên mũi thương, chân lực lập tức tràn vào cơ thể đối phương.
Võ giả dùng thương chỉ cảm thấy trường thương trong tay như bị nung đỏ, sắc mặt ngơ ngác, gã thôi động chân lực theo bản năng, định áp chế luồng chân lực của Đường Thiên.
Bóng dáng trước mặt lóe lên, Đường Thiên xuất hiện trước mặt hắn như quỷ mị.
Hắn kinh hãi lùi về phía sau nhưng trước ngực bỗng đau xót.
Bóng người trước mặt biến mất.
Hắn đứng ngây ra tại chỗ, một lát sau mới mờ mịt cúi đầu nhìn lồng ngực, trước ngực là một lỗ máu. Ý thức càng lúc càng mơ hồ, hắn ngã thẳng xuống.
Đám người xung quanh đều bị sự hung hãn của Đường Thiên chấn nhiếp. Chỉ giơ tay nhấc chân hắn đã giết chết hai võ giả cấp Thiên Lộ, đã bao giờ bọn họ gặp phải võ giả kinh khủng đến thế?
Huống hồ cường giả kinh khủng đó chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi? Gương mặt Đường Thiên vẫn còn lộ rõ vẻ trẻ con, nhưng khi chiến đấu lại vô cùng lão luyện. Cho dù đám già đời lăn lộn tại nơi đây vài chục năm cũng không dám so sánh.
Chẳng lẽ thằng nhóc này chiến đấu từ trong bụng mẹ?
Trên đời này sao lại có hạng biến thái như vậy?
Hai võ giả cấp Thiên Lộ đều chỉ vừa chạm mặt đã bị giết chết, tình cảnh vô cùng chấn động. Những võ giả cấp Thiên Lộ khác thầm kinh hoảng. Ngoại trừ hai mươi võ giả cấp Thiên Lộ tuyệt đối trung thành với Tân Lập, năm mươi võ giả cấp Thiên Lộ khác đều do Tân Lập mời chào từ các bộ lạc khác. Đám người này ai cũng là kẻ lõi đời, hiểu rõ về đọa lý tự vệ hơn xa người bình thường.
Lúc này để người khác tiêu hao chân lực gã biến thái này mới là vương đạo!
Bọn họ chủ động né tránh càng khiến khí thế Đường Thiên không thể đỡ nổi.
Võ giả cấp Thiên Lộ không uy hiếp được Đường Thiên, những võ giả khác đương nhiên càng không được. Nơi nào gã đi qua người ngã ngựa đổ, võ giả ngã xuống ngư gặt lúa.
Tân Lập biến sắc, lúc này hắn mới phát hiện mình đánh giá thấp thực lực thiếu niên trước mặt, lại đánh giá cao thực lực phe mình. Đám võ giả mời chào kia sao có lòng tử chiến, lúc bình thường thuận buồm xuôi gió thì uy mãnh vô song, tới lúc nguy hiểm thì chẳng được tích sự gì.
Thế nhưng Tân Lập cũng biết giờ không phải lúc hối hận, thần sắc hắn nghiêm nghị, hai mắt trợn tròn, gầm lên: “Sa Kỵ thiết vệ! Xuống ngựa! Theo ta lên!”
Hai mươi hộ vệ xung quanh Tân Lập đồng thời xuống ngựa, bảo vệ hắn lặng lẽ tiến tới, các võ giả khác cũng mở ra một con đường. Hai mươi Sa Kỵ thiết vệ, mỗi người đều là võ giả cấp Thiên Lộ, đây là sức mạnh chủ yếu của Tân Lập.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 264: Chân lực Khổng Tước
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Đường Thiên khi chiến đấu chẳng còngươi chút ngốc nghếch nào nữa.
Mục tiêu ban đầu của gã chính là Tân Lập. Gã biết mình có cường hãn hơn nữa cũng tuyệt đối không thể diệt sạch năm trăm người ở đây, cách duy nhất để đánh bại đội ngũ này là bắt thủ lĩnh trước.
Đường Thiên chậm rãi bước đi như đi dạo trong sân, như không thấy kẻ địch xung quanh.
Ánh bạc hiện lên dưới chân, một vệt sáng bạc dọc theo thân thể gã dùng tốc độ mắt thường thấy được lan dần lên bên trên, chỗ ánh bạc đi qua, lớp giác bạc bao phủ thân thể Đường Thiên.
Khổng Tước Lam!
Khi khoảng da cuối cùng của Đường Thiên bị bộ giáp Khổng Tước Lam bao phủ, Hạc Chi Thế lượn lờ như một lớp không khí mỏng giữa bộ giáp và làn da Đường Thiên.
Thân thể Đường Thiên chấn động.
Gã như bị kéo vào hư không vô tận, phía sau gã là hư ảnh màu lam bay lên không trung có hình dáng khổng tước.
Hư ảnh tuy mơ hồ thế nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng vẻ lạnh lẽo và cao ngạo từ Khổng Tước.
Đây là...
Do Hạc Chi Thế ư?
Đường Thiên âm thầm kinh ngạc, cảm ứng giữa võ hồn của gã và khổng tước dường như đã khác trước đây. Đường Thiên ý niệm xoay chuyển, ngọn lửa bạc võ hồn bỗng bay ra một tia bạc, chui vào hư ảnh màu lam phía sau lưng. Khi tơ bạc liên kết với hư ảnh màu lam, một luồng chân lực lạnh lẽo túc sát cuồn cuộn từ hư ảnh màu lam sau lưng tới, truyền vào cơ thể gã.
Thân thể Đường Thiên lại chấn động.
Chân lực Khổng Tước lạnh lẽo cùng chân lực Hạc trong cơ thể gã dung hợp, chân lực Hạc vốn sắc bén bách biến lại như phủ thêm băng sương, trở nên lạnh lẽo không gì sánh nổi.
Chân lực Khổng Tước...
Trong lòng Đường Thiên vô cùng chấn động, gã vốn tưởng mình đã hiểu biết sâu sắc cách vận dụng Khổng Tước, nào ngờ lại vẫn còn lĩnh vực mình chưa từng chạm tới.
Chân lực trong cơ thể Đường Thiên dồi dào chưa từng có.
Lúc này gã mới cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa bộ giáp và giáp máy.
Trong bộ giáp vốn chứa đựng lực lượng cực lớn, chúng nó sinh ra từ pháp tắc của chòm sao, tự thành một thể, năm dài tháng rộng khiến chúng tích lũy lực lượng kinh người, bản thân như một kho báu khổng lồ, võ giả chỉ cần mở bảo tàng này ra mà thôi.
Còn giáp máy lại hoàn toàn bất đồng, tuy nó dùng tới đá ngôi sao nhưng chủ thể lực lượng vẫn là chân lực trong cơ thể võ giả. Nó như một cái máy khuếch tán chân lực, phóng đại hiệu quả chân lực võ giả.
Biến hóa của Khổng Tước khiến tâm thần Đường Thiên chấn động.
Đường Thiên quyết định sau này phải hỏi rõ Tỉnh Hào đại ca, hiểu biết của gã về võ hồn và giáp bộ quá ít.
Thế nhưng giờ phút này, dị biến Khổng Tước chẳng khác nào giúp người trong lúc hoạn nạn.
Chân lực Khổng Tước lưu chuyển trong cơ thể Đường Thiên, tâm thần gã từ từ trầm tĩnh lại, như ngâm mình trong hầm băng, bất tri bất giác, gương mặt gã đã nhiều thêm vẻ hững hờ lạnh lẽo tựa như Khổng Tước.
Cái nhếch môi cũng trở nên lãnh khốc túc sát.
“Giáp bạc!” Con ngươi Tân Lập co rụt lại, song lúc này sát ý trong lòng hắn đã dâng lên, ý chí kiên quyết không hề dao động. Hiện giờ Tân Lập như đang đứng bên cạnh vách núi, chỉ lùi lại sau một bước là tan xương nát thịt. Đừng nói Đường Thiên có thêm một bộ giáp bạc, cho dù có thêm nhiều trang bị khác, trận chiến này cũng không thể lui bước!
Đường Thiên đột nhiên gia tốc.
Nhịp bước chậm rãi đột nhiên gia tăng, nửa thân trên Đường Thiên vẫn không hề nhúc nhích, như làn sáng bạc chảy xuôi, buông xuống từng lưỡi đao đong đưa như cành liễu trong gió, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng u lam như hạt gạo.
Tựa như màu lam của Khổng Tước.
Tân Lập chỉ cảm thấy một cảm giác nguy hiểm tới cực điểm bao phủ trong lòng, giật mình cố ép mình bình tĩnh, quát khẽ một tiếng: “Giết!”
Hai mươi thiết vệ Sa Kỵ như làn cát lặng lẽ bao phủ Đường Thiên.
Đường Thiên lại như chẳng hề phát hiện, chỉ hờ hững tiến lên, ánh sáng màu lam lớn cỡ đầu ngón tay lại sáng thêm vài phần.
Một gã thiết vệ Sa Kỵ xoay trường côn trong tay một vòng, viu, tiếng rít trầm trầm vang lên, côn ảnh vàng sậm bao phủ Đường Thiên. Một gã thiết vệ Sa Kỵ khác vung trường đao, ánh đao trắng như tuyết nhỏ như sợi tơ nhện quấn lấy Đường Thiên. Một thiêt vệ Sa Kỵ khác tay cầm lưỡi búa lớn, mắt trợn tròn, hít thở nặng nề, vung búa chém ra một luồng sáng màu lửa đỏ, đánh thẳng về phía Đường Thiên.
Đường Thiên lập tức lâm vào hiểm cảnh.
Ngay lúc này, sâu trong con ngươi Đường Thiên đột nhiên sáng lên một luồng hào quang nho nhỏ, như một vì sao bay từ hư không vô tận sâu trong con mắt ra. Biến hóa xung quanh đều không tránh nổi trực giác của Đường Thiên. Nguy hiểm không chỉ tới từ ba kẻ này, phía sau hai Sa Kỵ thiết vệ bên sườn trái, một Sa Kỵ thiết vệ kéo cây cung đồng, mũi tên sáng lên ánh lạnh, nhắm thẳng Đường Thiên. Mà bên phải cùng phía trước có ba Sa Kỵ thiết vệ tay lăm lăm ám khí, có thể vung lên bất cứ lúc nào.
Tất cả mọi con đường đều bị chặn.
Lưới lớn không một khe hở.
Đường Thiên đột nhiên nhếch miệng cười, chỉ có điều bản thân gã cũng không biết nụ cười của mình hờ hững lạnh lẽo tới mức nào.
Thân hình gã đột nhiên biến mất.
Chỉ trong chớp mắt gã đã lao thẳng vào lớp côn ảnh dày nặng, Sa Kỵ thiết vệ dùng côn mừng to, côn pháp của gã vốn chú trọng lực lượng, đối phương xông vào côn ảnh là cơ hội tốt cho hắn!
Hắn đột nhiên quát lớn một tiếng, thôi động chân lực toàn thân, côn mang càng thêm sâu sắc, như một tấm lưới lớn nuốt trọn lấy Đường Thiên.
Sát chiêu!
Hắn nhìn như hào sảng như tâm tư sâu sắc, hắn không cuồng vọng tới mức nghĩ chiêu này của mình có thể đánh bại Đường Thiên. Lực lượng mà Đường Thiên vừa bộc lộ kinh khủng tới mức hắn cực kỳ chấn động, tự biết mình không phải đối thủ của gã.
Âm mưu của hắn là hắn là dùng chiêu thức mạnh nhất của mình kiềm chế Đường Thiên, nhân đó tạo cơ hội cho đồng bọn chiến thắng. Bọn họ chiếm ưu thế nhân số, chỉ cần Đường Thiên lộ ra kẽ hở, bọn họ chắc chắn sẽ thắng.
Đám người xung quanh lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn, sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Mọi người đều hiểu rõ sự lợi hại của chiêu thức này, vài Sa Kỵ thiết vệ xung quanh đã vận sát chiêu chỉ chờ phát động, chờ Đường Thiên liều mình, chân lực ngừng lại trong một khắc ngắn ngủi, đó là cơ hội tuyệt hảo!
Một điểm sáng bạc đột nhiên lóe lên từ trong côn mang.
Phốc!
Một ánh sáng lam chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua côn ảnh, trực tiếp xiên thủng yết hầu thiết vệ dùng côn.
Thiết vệ dùng côn hai mắt trợn tròn, lộ vẻ không thể tin nổi, bản thân thậm chí không ngăn được một đòn của Đường Thiên?
“Giết!”
Sa Kỵ thiết vệ xung quanh hoảng sợ, lúc này cũng chẳng lo được gì nhiều, sát chiêu trong tay đồng loạt đánh về phía Đường Thiên.
Thân hình Đường Thiên lại biến mất.
Có thể trở thành thẻ tử kim chứng tỏ môn võ kỹ này có tiềm lực thăng tiến thành võ kỹ vô song, quả thật cực kỳ lợi hại. Điểm độc đáo của môn khinh công anỳ là có thể mượn gió, cũng như cái tên, ẩn hình trong làn gió. Mức độ vận dụng gió của nó vô cùng thuần thục.
Đại hình càng phức tạp, hỗn chiến, luồng khí sẽ càng phức tạp, làn gió cũng càng qury dị khó dò.
Môn khinh công này Đường Thiên vốn tưởng chỉ dành để ẩn nấp, thật ra lại là một lợi khí cực kỳ sắc bén trong hỗn chiến.
Chiến tường chứa đựng vô số luồng khí hỗn loạn khó lường, bất cứ luồng khí nhỏ nhoi nào cũng trở thành trợ giúp cho Đường Thiên.
Đường Thiên như quỷ mị xuất hiện phía sau gã bắn tên. Gã bắn tên như phát hiện ra, lập tức biến sắc, song không kịp phản ứng lại đã thấy sau lưng đau nhức, lực lượng trong thân thể lập tức cạn kiệt, ngã ngửa ra đất.
Tình cảnh lập tức hỗn loạn.
Không một ai thấy rõ Đường Thiên làm sao thoát khỏi những sát chiêu đó, đặc biệt là Đường Thiên không chỉ kéo giãn khoảng cách với bọn họ mà còn giết thẳng vào đội hình, trận hình lập tức bị phá hỏng.
Huyết Trùng Thuẫn trên tay trái Đường Thiên đỡ một chùy, cánh tay trái nóng rực lên, lực lượng thật cường đại.
Dưới Hạc Chi Thế, Hạc Thân trong cơ thể biến ảo không ngừng, chân lực cuồn cuộn, đồi dào vô song, Đường Thiên phát hiện mình không cần thay hơi đổi khí! Trước đây mỗi lần Hạc Thân tán đi tụ lại, Đường Thiên nhất định phải đổi một hơi.
Tới giờ Hạc Thân trong cơ thể luôn biến ảo không ngừng, chân lực lưu chuyển không ngớt, tản ra khắp tứ chi gã, thoải mái không nói nên lời.
Chân lực Khổng Tước vô cùng kỳ lạ, lạnh lẽo vô song, chảy qua cơ thể gã, ánh mắt gã dần trở nên lạnh lẽo không chút nhiệt độ, đầu óc lại càng lúc càng linh hoạt. Cả chiến trường rộng lớn là vậy nhưng mọi biến hóa dù nhỏ bé nhất đều trở nên rõ nét.
Cảm giác không gì không khống chế được dâng lên trong lòng gã.
Mượn lực lượng một búa này, Đường Thiên trượt về phía sau như trên mặt băng, bỗng dưng cúi thấp người, sau lưng gã như mọc thêm một con mắt, thoát khỏi ánh đao của Sa Kỵ thiết vệ, Liêm Huyết Miêu Nhận trong tay lặng lẽ lướt qua bụng đối phương.
Một tiếng kêu vang lên thảm thiết!
Phàn bụng Sa Kỵ thiết vệ này, máu tươi chảy ra không ngừng, sắc mặt hắn đầy đau đớn và sợ hãi.
Đường Thiên lại chẳng hề dừng lại, Huyết Trùng Thuẫn trên cánh tay trái vung lên, một lưỡi đao không khí bay khỏi tấm thuẫn đánh thẳng tới một Sa Kỵ thiết vệ. Kẻ này kinh hãi, cuống quít vung thiết quyền, hai luồngq uyền mang rắn chắc lần lượt bắn trúng lưỡi đao không khí.
Đùng đùng!
Lưỡi đao không hí nổ tan, người này cũng thở phào một hơi, đột nhiên, hắn lại biến sắc, Đường Thiên đã không còn trong tầm mắt hắn.
Không tốt!
Hắn không kịp lui lại phía sau, một tia lửa màu lam chói mắt đột nhiên bắn từ dưới lên, đánh thẳng vào ngực hắn.
Phốc!
Hắn như trúng một quyền nặng nề, thân thể bay ngược ra ngoài, trước ngực lún vào, không còn chút khí tức.
Sa Kỵ thiết vệ khác trong lòng sợ hãi. Bọn họ chưa từng gặp kẻ nào giết người như thần thế này, chỉ trong chớp mắt đã bảy tám người ngã xuống còn bọn họ thậm chí không nhìn thấy góc áo Đường Thiên. Thực lực đối phương thật quá đáng sợ!
Tuy bọn họ tuy được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng không phải không sợ chết, đặc biệt là biểu hiện phi phàm của Đường Thiên khiến bọn họ không thấy nổi chút hy vọng thắng lợi nào!
Vài Sa Kỵ thiết vệ mặt đổi sắc, ánh mắt lộ vẻ dứt khoát, cùng rống lên đánh về phía Đường Thiên.
Đột nhiên, vài con đom đóm lóe lên khiến bọn họ như trở lại buổi tối mùa hè, tiếng chém giết xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Sát chiêu võ kỹ vô song!
Thời gian như ngưng đọng lại vào thời khắc này.
Mười con đom đóm toát ra từ đầu ngón tay Đường Thiên, vẽ thành mười vệt sáng bạc giữa không trung, bay về phía đám người không nhanh không chậm.
Tâm thần Đường Thiên bị chân lực Khổng Tước lây nhiễm, bình tĩnh như băng giá, giờ lại đột nhiên dao động, đôi môi lạnh lùng tan ra như băng nguyên, khẽ thốt lên.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 265: Đường Nhất chất vấn
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Mười con đom đóm mỹ lệ trông tưởng chừng vô hại chìm vào thân thể mười Sa Kỵ thiết vệ.
Chỉ thoáng chốc sau, ánh mắt đám người đầy vẻ hoảng sợ, sắc mặt cứng nhắc, không một tiếng động.
Ầm!
Thân thể mười Sa Kỵ thiết vệ ầm ầm nổ tung, ngọn lửa màu xanh lam bùng lên như một đóa hoa hồng màu lam nở rộ. Ngọn lửa lạnh lẽo thấu xương tỏa ra khắp nơi, bầu trời phủ đầy hoa tuyết.
Mặt đất rung chuyển, ngọn lửa màu lam bùng lên tận trời, từng bông tuyết trắng lặng lẽ bay lượn, bóng người màu bạc đứng giữa chiến trường lạnh băng thẩm khốc, làm tăng thêm vẻ thê lương mỹ lệ.
Chân lực Khổng Tước vẫn chảy trong cơ thể gã, nhưng vẻ lạnh lẽo trong mắt Đường Thiên lại biến mất,t hay vào đó là ánh sáng ấm áp như những tia nắng bình minh.
Cảnh tượng này mang theo ma lực khó tả rót thẳng vào đáy lòng mỗi người.
Cả chiến trường khổng lồ không một tiếng động.
Ngay cả đám người Lăng Húc đang chiến đáu kịch liệt lúc này cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn sang phía này.
Võ giả đang đối chiến cùng Lăng Húc sắc mặt như gặp quỷ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, giọng run run: “Bí bảo... tiến hóa!”
Bí bảo tiến hóa?
Lần đầu tiên Lăng Húc nghe được từ này, hắn cũng chẳng hiểu ý nghĩa của nó nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ. Thực lực cường đại mà Đường Thiên bộc lộ khiến hắn không dám tin vào mắt mình. Võ giả cấp Thiên Lộ trước mặt gã chẳng khác nào dao chém rau, sức mạnh hung hãn điên cuồng đó khiến Lăng Húc cũng phải trợn tròn mắt.
Vẻ khiếp sợ của Hạc biến mất nhanh hơn Lăng Húc nhiều, ánh mắt hắn lộ vẻ suy tư. Bí bảo tiến hóa, Lăng Húc không biết chứ Hạc sao lại không biết. Có điều hắn biết không phải do truyền thừa của chòm Thiên Hạc mà là từ điển tịch của mẫu thân.
Bí bảo ngôi sao sinh ra từ các chòm sao, là môt bảo vật, bản thân chúng ẩn chứa một pahàn pháp tắc và lực lượng của chòm sao. Với võ giả, lực lượng này lớn tới kinh người, như một kho báu khổng lồ. Nhưng trên thực tế, đa số mọi người chỉ có thể sử dụng một phần rất nhỏ của bí bảo ngôi sao. Đại đa số lực lượng đều được niêm phong cất giữ trong bí bảo, không cách nào sử dụng.
Thế nhưng dưới một số điều kiện đặc biệt, bảo tàng khổng lồ đó có thể bị mở ra, uy lực của bí bảo biến hóa như long trời lở đất, có thể coi là một bước tiến hóa, cho nên còn được gọi là bí bảo tiến hóa.
Bí bảo tiến hóa không chỉ một lần mà là một quá trình tăng trưởng, số lần tiến hóa càng nhiều, lực lượng bí bảo sử dụng được cũngc àng nhiều. Khi số lần tiến háo tích lũy tới một mức nhất định, bí bảo có thể liên kết với chòm sao bản mệnh, gọi lực lượng của chòm sao tới bản thân bí bảo. Khi đó bí bản có uy lực thâu thiên hoán nhật.
Thế nhưng Hạc cũng biết, bí bảo tiến hóa vôc ùngt rắc trở. Trong điển tịch không nói làm sao để bí bảo tiến hóa, Hạc âm thầm lắc đầu, dì của hắn cao thâm khó dò, chắc chắn sẽ biết. Nhưng hắn không muốn đi hỏi dì, mẹ hắn vì chuyện với cha năm xưa đã mâu thuẫn sâu sắc với gia tộc mình. Tuy quan hệ hai bên giờ đã hòa hợp hơn nhiều nhưng vẫn ở lại chòm sao Thiên Hạc, điều này cũng biểu lộ cho thái độ của mẹ hắn.
Hạc không muốn thiếu nợ gì những người đó.
Thế nhung hắn cực kỳ thông minh, bí bảo của Đường Thiên vừa hoàn thành một đợt tiến hóa. Trong khoảng thời gian này nếu nói Đường Thiên có gì thay đổi, vậy chỉ có ba điểm, lĩnh ngộ Hạc Chi Thế, tu luyện Tàng Phong và Không Khí Thuẫn Kích Thuật, hai loại võ kỹ hiển nhiên không thể khiến bí bảo tiến hóa, vậy khả năng duy nhất chỉ có Hạc Chi Thế!
Ghi chép về Hạc Chi Thế quá ít, thế nhưng Hạc vẫn nhớ một điểm, Hạc Chi Thế có thể liên kết với võ hồn.
Mà tình cờ, hắn còn biết, bản chất tiến hóa của bí bảo là nội võ hồn tiến hóa.
Hắn nhanh chóng đưa ra một suy đoán to gan, nguyên nhân khiến bí bảo của Đường Thiên tiến hóa chính là Hạc Chi Thế!
Suy đoán này khiến hắn cực kỳ phấn chấn, sau khi Đường Thiên lĩnh ngộ Hạc Chi Thế, Hạc không ngừng phỏng đoán và suy nghĩ, hắn không có thiên phí kinh khủng như Đường Thiên, thế nhưng hiểu biết của hắn về võ kỹ Hạc phái vô cùng vững chắc, đã mò dần ra đường tu luyện thành Hạc Chi Thế.
Không ngờ Hạc Chi Thế lại có thể khiến bí bảo tiến hóa, ánh mắt Hạc bừng sáng, may là khả năng kiềm chế của hắn rất tốt, không lộ vẻ kích động.
Bí bảo tiến hóa, uy lực thật quá cường đại!
Hơn nữa thanh kiếm trong tay mình...
Hạc hít sâu một hơi, ánh mắt lại trở lại vẻ thâm trầm.
Tân Lập ngơ ngác nhìn Đường Thiên đi tới trước mặt mình, bên cạnh hắn không một bóng người, mục tiêu chiêu Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh vừa rồi của Đường Thiên là Sa Kỵ thiết vệ bên cạnh Tân Lập.
Tân Lập đôi môi run run, không nói một lời,s ắc mặt hắn như tro tàn, ánh mắt tuyệt vọng.
Một luồng sáng lạnh xẹt qua yết hầu Tân Lập.
Xoạt!
Đường Thiên quay người bỏ đi, giọng nói lạnh băng: “Hàng hay chết!”
Phốc!
Tân Lập phía sau lúc này mới đổ xuống!
Vài Sa Kỵ thiết vệ còn sót lại lúc này cũng đã mất đi ý chí chống cự, đám võ giả còn lại càng không cần nói tới, đã sớm bị dọa vỡ mật. Tiếng binh khí rơi liểng xiếng xuống đất, đám người đều ném vũ khí đầu hàng.
Hỏa Mã Nhĩ và võ giả dưới trướng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tiến tới chế ngự đám người ngựa của Tân Lập.
Đột nhiên, ba bóng người bay vút ra xa.
Lão già và hai đồng bọn vội vàng thoát thân.
Thế nhưng lúc này không ai hứng thú đuổi theo bọn họ, mọi người vẫn chưa khôi phục từ chấn động vừa rồi.
Giáp bạc trên thân Đường Thiên chảy xuống như nước, khi ánh bạc cuối cùng biến mất, Đường Thiên vẫn đang đứng thẳng đột nhiên ngã xuống mặt đất.
“Đường Thiên!”
Lăng Húc và Hạc cùng hét lên, lao về phía Đường Thiên, thế nhưng một bóng người còn nhanh hơn bọn họ một bước, Đường Nhất!
Đường Nhất lao tới bên cạnh Đường Thiên, cúi người kiểm tra một lát rồi ngẩng đầu: “Không việc gì, mệt mỏi quá mức, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Lăng Húc và Hạc lúc này mới thở phào một hơi, hai người nhìn nhau, lại nhìn đám tù binh đông nghịt, bỗng có cảm giác nhức đầu.
“Tới bộ lạc Hỏa Lang trước đã.” Đường Nhất nói rất ngắn gọn.
Cách nói chuyện của hắn theo phong cách nhà binh điển hình, đơn giản trực tiếp.
Lăng Húc và Hạc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ ngạc nhiên, Đường Nhất rất ít khi nói, hôm nay lại chủ động quyết định, có điểm lạ. Nhưng cũng may quyết định của Đường Nhất là lựa chọn tốt nhất hiện tại, hai người đều gật đầu.
Hỏa Mã Nhĩ không nói hai lời, vội vàng dẫn đường.
Nàng bỗng có một dự cảm, vận mệnh bộ lạc rất có thể vì chuyện lần này mà thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đội ngũ nhanh chóng khởi hành, suốt hành trình, Đường Thiên không rời Đường Thiên tới một tấc, tay lăm lăm trảm mã đao khổng lồ canh giữ bên cạnh Đường Thiên.
Ngày thứ ba, Đường Thiên tỉnh lại.
Gã vẫn còn ngái ngủ mở mắt, giọng điệu mờ mịt: “Ô, ta lại đang ngủ à? Đây là đâu?”
“Chúng ta đang trên đường tới bộ lạc Hỏa Lang.” Đường Nhất trầm giọng: “Đại nhân, sau này chuyện như vậy xin ít làm. Thân là chủ nhân binh đoàn ngài không nên tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm!”
Vài câu nói ngắn ngủi lại khiến Hỏa Mã Nhĩ cách đó không xa hết hồn hết vía.
Binh đoàn... chủ nhân binh đoàn...
Lai lịch Đường Thiên đại nhân rốt cuộc ra sao? Nàng đã bị thực lực cường hãn tuyệt luân của Đường Thiên chinh phục hoàn toàn, thế nhưng khi nghe Đường Nhất nói nàng lại kinh ngạc phát hiện mình vẫn đánh giá thấp Đường Thiên đại nhân!
Tuổi còn trẻ như vậy đã có thể trở thành chủ nhân một binh đoàn, điều này phá tan thế giới quan của nàng!
Thời đại này chỉ chòm sao cường đại mới có thể có binh đoàn. Chòm sao Sài Lang không hề có một binh đoàn chân chính.
Nàng đã sớm phát hiện khí chất phi thường đặc biệt của Đường Nhất, làm chuyện gì cũng rất cẩn thận tỷ mỷ, như sấm rền gió cuốn, nói năng gọn gàng linh hoạt, mãi tới lúc hai chữ “binh đoàn” thốt lên nàng mới bừng tỉnh hiểu ra. Đây là tác phong quân nhân điển hình! Sao giờ mình mới nhớ ra cơ chứ?
Hỏa Mã Nhĩ như nhìn thấy một bắp chân vàng kim óng ánh!
Bất luận thế nào cũng phải ôm lấy bắp chân này!
Chắc chắn bối cảnh Đường Thiên không hề tầm thường, chỉ cần ôm chặt bắp chân Đường Thiên đại nhân là bộ lạc có thể giải quyết được tình hình gian nam hôm nay. Cho dù đại nhân có nói yêu cầu gì quá đáng mình cũng tuyệt đối không từ chối.
Đường Thiên ngồi dậy, thấy Đường Nhất tay cầm trảm mã đao canh giữ bên cạnh, trong lòng âm thầm cảm động, biết Đường Nhất quan tâm tới mình, gã cười ha hả: “Ai da, đừng lo đừng lo, không cẩn thận chút thôi, có điều cũng thật thoải mái! Ha ha ha!”
Lăng Húc và Hạc nghe động tĩnh một chạy từ trước lại, một chạy từ sau tới.
Đường Nhất thấy không còn gì nguy hiểm bèn lặng lẽ ly khai, trở lại trại tân binh sau cánh cửa ánh sáng.
Ánh mắt Đường Thiên đảo qua trại tân binh, phát hiện bóng người của Binh bèn sải bước tới bên cạnh, trầm giọng nói: “Binh địa nhân!”
Binh đường như biết Đường Nhất muốn tìm hắn, gương mặt phẳng nghiêm túc gật đầu: “Thượng sĩ Đường Nhất!”
“Binh địa nhân, xin đừng nóng vội.” Đường Nhất trầm giọng nói, không hề sợ hãi đối mặt với Binh: “Đường Thiên đại nhân là chủ nhân binh đoàn, sao lại dễ dàng đưa thân vào nguy hiểm? Ngài cũng là thuộc hạ của Đường Thiên đại nhân, xin hãy coi sự an toàn của đại nhân là nhiệm vụ quan trọng nhất!”
Khiến Đường Nhất ngạc nhiên là Binh gật đầu đáp: “Quả không hổ thượng sĩ hoàng kim, quả thật kiên nghị! Thế nhưng, thượng sĩ! Xin chú ý, trình độ chiến thuật của ngươi vẫn chưa đủ để thảo luận về mặt chiến lược. Có điều, xin thượng sĩ cứ yên tâm, an toàn của đại nhân là cơ sở cho sự phục hưng của binh đoàn, ta sẽ không bỏ qua điểm này. Thế nhưng ta tin ngươi cũng hiểu, đại nhân đang trong thời kỳ trưởng thành nhanh chóng, bất cứ sự trưởng thành nào cũng có những hiểm nguy không lường trước được. Tuy ta không cần giải thích điêu fnày với ngươi, nhưng ngươi là đồng liêu đầu tiên của ta, ta không muốn giữa chúng ta có gì ngăn cách, tuy ta biết ngươi vẫn sẽ kiên quyết phục tùng mệnh lệnh.”
Đường Nhất trầm mặc trong chốc lát rồi hành lễ với Binh: “Ta hiểu rồi. Cám ơn Binh đại nhân đã giải thích!”
Binh đại nhân nói không sai, Đường Nhất hiểu rõ bản lĩnh của mình, chỉ huy hai mươi người hoàn thành mệnh lệnh chiến thuật đã là cực hạn của hắn.
Dứt lời, Đường Nhất ly khai trại tân binh.
Gương mặt phẳng của Binh cười khổ, lẩm bẩm: “Tới lúc nào mới có một thiếu tướng đây? Có một thiếu tướng lợi hại một chút thì ta cần gì động não nữa. Ai, thiếu tướng có vẻ không thực tế, cấp ta cũng tạm, được rồi tham mưu cấp úy cũng có chút bản lĩnh, có thể làm được chút chuyện rồi...”
“Trại tân binh rốt cuộc vẫn quá nhỏ, không thể sinh ra cấp úy... cấp úy... phải nghĩ cách...”
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 266: Kiểm tra Khổng Tước
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Ba người Đường Thiên tập trung tại một sơn cốc nhỏ cách bộ lạc Hỏa Lang không xa.
Họ đã tới bộ lạc Hỏa Lang ba ngày, toàn bộ bộ lạc Hỏa Lang đều cung kính với Đường Thiên như thần thánh. Chiến tích huy hoàng của Đường Thiên đã sớm được Hỏa Mã Nhĩ và những võ giả dưới trướng tuyên dương khắp bộ lạc.
Hoàn cảnh sinh sống của chòm sao Sài Lang vô cùng tàn khốc, tại nơi này luật lệ cường giả vi tôn còn rõ rệt hơn những chòm sao khác.
Đường Thiên đem công việc lựa chọn pháo hôi vứt sang cho Đường Thiên.
Hắn và hai người Hạc, Lăng Húc chạy tới sơn cốc nghiên cứu Khổng Tước vừa tiến hóa.
Bộ dáng Khổng Tước Lam đã thay đổi, biến hóa rõ rệt nhất là chính giữa mỗi phiến lân giáp đều nhiều thêm một sợi tơ nhỏ màu xanh thẫm, như vệt lá.
Có điều, thay đổi nhiều nhất là tính năng của Khổng Tước
Bài kiểm tra đầu tiên là khả năng phòng ngự, tới giờ khả năng phòng ngự của Khổng Tước Lam đều rất bình thường.
“Đâm hỏng rồi ngươi đừng bắt đền ta đấy.” Lăng Húc vẻ mặt cảnh giác nói với Đường Thiên.
Đường Thiên bất mãn: “Ta là người như vậy sao?”
“Phải.” Lăng Húc lập tức gật đầu, cười lạnh: “Ngươi là loại người tới đùi con muỗi cũng róc được ba lạng thịt, có chuyện gì mà không làm được.”
Đường Thiên trợn tròn mắt, còn tưởng mình nghe lầm, vẻ mặt oan ức: “Tiểu Húc Húc, hóa ra trong lòng ngươi ta là người như vậy sao? Thật khiến ta đau lòng! Chúng ta huynh đệ tình thâm, với huynh đệ phải nói nghĩa khí chứ, với huynh đệ chẳng phải ta luôn nghĩa bạc minh thiên, can đảm bùng phát sao...”
Hạc bất đắc dĩ nói: “Là nghĩa bạc vân thiên, can đảm tương chiếu. Được rồi, chúng ta kiểm tra chút xem, rốt cuộc bí bảo tiến hóa là sao. Lăng Húc, ngươi dùng ba thành thực lực đi.”
Lăng Húc không cãi nhau với Đường Thiên tiếp, hắn đang rất hiếu kỳ với bí bảo tiến hóa. Với bí bảo khác hắn đương nhiên không hứng thú, nhưng hắn cũng như Hạc, thương bạc trong tay không phải vật phàm. Mặc dù sư phụ không nói cho hắn lai lịch của cây thương này nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự bất phàm của nó, hắn luôn nghi ngờ, cây thương bạc này thật ra là một món bí bảo.
Đường Thiên mặc giáp Khổng Tước, giang hai tay, vẻ mặt hùng hồn bi tráng: “Tới đây nào, Tiểu Húc Húc, ta sẽ không hận ngươi!”
Lăng Húc tay run run, thật sự không nhịn nổi nữa chửi ầm lên: “Câm miệng!”
Một điểm sáng lạnh lóe lên, thương điểm như rồng!
Keng!
Đường Thiên lùi lại vài bước mới đứng vững nổi.
Hạc lập tức xuất hiện trước người Đường Thiên, kiểm tra tỉ mỉ vị trí vừa đâm, nói: “Khả năng phòng ngự rất tốt, không có vết tích. Một thương với ba thành thực lực của Lăng Húc hẳn so được với võ kỹ công kích của võ giả cấp Thiên Lộ bình thường. Nói cách khác võ kỹ công kích của võ giả cấp Thiên Lộ bình thường không phá vỡ nổi phòng ngự của Khổng Tước!”
Hạc nói rất đúng trọng tâm.
Đường Thiên xoa ngực lầm bầm: “Nhưng vẫn không thể ngăn cản hoàn toàn lực đạo, nếu không dùng chân lực hộ thể, thân thể sẽ bị tổn thương.”
Hạc gật đầu: “Cái này cũng hợp lý, Khổng Tước là giáp nhẹ chứ không phải giáp nặng. Chúng ta thử năm thành thực lực xem.”
“Ta dùng chân lực hộ thể nhé.” Đường Thiên lớn tiếng nói.
“Được.” Hạc gật đầu.
Keng!
Một tia lửa lóe lên kèm theo tiếng va chạm sắc nhọn hơn cả vừa rồi, lần này thân hình Đường Thiên chỉ lay động, không lui lại.
Kiểm tra điểm bị đâm trúng, phiến lân giáp bị đâm trúng có vết rạn nứt, thế nhưng một cảnh tượng kỳ dị lại diễn ra. Chỉ thấy vết rạn nứt biến mất với tốc độ mắt thường thấy được, chỉ có điều vệt màu lam chính giữa phiến lân giáp nhạt đi một chút.
“Còn có năng lực tự chữa trị.” Hạc lẩm bẩm.
Ánh mắt Lăng Húc cũng lộ vẻ kinh sợ, tuy hắn không hứng thú với bí bảo nhưng cũng hiểu được một số chuyện. Bí bảo có thể tự chữa trị cực kỳ ít ỏi, cũng cực kỳ đắt giá.
“Tới ngươi thử xem.” Hạc nói với Đường Thiên: “Ba thành thực lực, dùng Đàm Thối Đao.”
“Được.” Đường Thiên lời còn chưa dứt, một chiêu Đàm Thối Đao đã đá ra.
Xoạt!
Một ánh đao màu bạc như tuyết rộng chừng một trượng mang theo tiếng rít bay ra, xẹt qua không trung hơn mười trượng mới biến mất.
Xoạt, mọi người cùng hít một hơi lạnh.
Đàm Thối Đao là chiêu thức bọn họ thấy nhiều nhất, đương nhiên đều hiểu uy lực.
Bản thân Đường Thiên cũng bị chiêu Đàm Thối Đao này làm cho giật mình: “Ồ, mạnh thế à!”
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, gã nói: “Ta dùng chân lực Khổng Tước thử xem.”
Ngọn lửa võ hồn màu bạc của gã bay ra một tia lửa màu bạc, chìm vào võ hồn Khổng Tước. Chỉ trong chớp mắt, chân lực Khổng Tước lạnh lẽo đã cuồn cuộn rót vào cơ thể gã. Thế giới trong mắt Đường Thiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo và rõ rệt.
Hạc và Lăng Húc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bọn họ không thấy nổi động tác của Đường Thiên.
Một ánh đao màu bạc rộng chỉ nửa trượng lặng lẽ bay ra.
Tốc độ của ánh đao nhanh như chớp.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, ánh đao đã chìm vào vách đá cách đó năm mươi trượng. Phốc, như chém vào một vật mềm mại, lưu lại vết đao cực nhỏ trên vách đá.
Đứng trước vách đá, vẻ mặt Lăng Húc và Hạc đều rất mất tự nhiên.
Trên vách đá, vết đao mỏng như tờ giấy nhưng lại cực sâu.
“Sâu khoảng một thước.” Giọng nói của Đường Thiên vang lên sau lưng hai người, hắn ngắt đứt liên hệ với Khổng Tước, cảm giác ớn lạnh lập tức biến mất.
Sắc mặt Hạc dần bình tĩnh trở lại: “Ừm, vận dụng lực lượng cũng hợp lý hơn, tập trung cô đọng hơn nên mới có hiệu quả như vậy. Chân lực Khổng Tước thật đáng sợ! Uy lực như vậy còn mạnh hơn bảo khí của Bắc Thiên Thập Cửu Châu, chỉ sợ so được với bảo khí cấp bạc cao cấp nhất của Cực Địa!”
“Đây mới là một lần tiến hóa!” Lăng Húc mắt trợn tròn: “Nếu tiến hóa thêm hai ba lần chẳng phải thiên hạ vô địch à?”
“Bí bảo tiến hóa vô cùng trắc trở. Số lần tiến hóa tăng lên, độ khó cũng tăng theo theo cấp số nhân.” Hạc lắc đầu nói: “Nào dễ vậy? Hơn nữa Khổng Tước sợ rằng rất khó tiến hóa lần hai.”
“Vì sao?” Đường Thiên và Lăng Húc đồng thanh hỏi.
Hạc trầm ngâm nói: “Tư chất kém, bản thể Khổng Tước là giáp cấp đồng. Nếu nói tiềm năng của bí bảo cấp bạc là một kho báu lớn thì tiềm năng của bí bảo cấp đồng lại chỉ là một kho báu nhỏ. Từ cấp đồng lột xác lên cấp bạc thật ra ngươi đã mở bảo tàng của nó, kích phát một phần tiềm năng, khiến nó thăng cấp. Mà lần tiến hóa này sợ rằng đã kích phất gần hết tiềm năng của nó rồi.”
Nghe Hạc giải thích vậy Đường Thiên cũng tin tưởng.
Khi chân lực Khổng Tước nhập thể, tâm thần gã lạnh băng, mọi thứ xung quanh đều vô củng rõ ràng. Đường Thiên cảm giác được vài thứ, cực kỳ ăn khớp với lời giải thích của Hạc.
“Đầu óc Hạc tốt thật.” Đường Thiên tán thưởng. Hạc rất thông minh, phân tích trật tự, luôn khiến người ta tin phục.
Lăng Húc ở bên cạnh cười một tiếng: “Ngươi tưởng đầu óc ai cũng ngu ngốc như ngươi sao?”
Đường Thiên giận dữ: “Ngươi mới là ngu ngốc! Còn gọi mũi thương chính nghĩa, ta thấy là mũi thương ngu ngốc!”
Lăng Húc như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổi giận lôi đình: “Họ Đường kia, ngươi có thể xỉ nhục ta nhưng không thể xỉ nhục mũi thương của ta! Quyết đấu mau! Để ta cho ngươi thấy cái gì là tín niệm của nam nhân!”
“Ngươi muốn tự chuốc lấy nhục, vậy đừng trách ta!” Đường Thiên trợn mắt đáp lại.
“Tới đây! Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong!” Lăng Húc đằng đằng sát khí.
. . .
Hạc lại đau đầu, hắn lấy tay xoa trán, hai vị này sao không lúc nào yên tĩnh cơ chứ?
Hắn xen vào giữa hai người, giơ hai tay: “Chúng ta còn một hạng mục quan trọng cần kiểm tra.”
“Đánh xong rồi kiểm tra sau!”
Đường Thiên và Lăng Húc cùng gầm lên, hai người phát hiện đối phương nói y hệt mình lại trợn mắt nhìn nhau.
“Xem ra các ngươi thật an nhàn, còn thời gian nội đấu cơ à? Ha ha, có người đang mài đao soàn soạt đợi lăng trì các ngươi kia kìa.”
Giọng nói lười biếng của Binh vang lên, thân thể khổng lồ của Thiên Không Hổ xuất hiện trước mặt ba người.
Đường Thiên và Lăng Húc lập tức bị lời nói của Binh di dời sự chú ý, tức giận mắng chửi.
“Người của Bá Võ, đã tra ra lộ tuyến của các ngươi.” Binh lộ vẻ nghiêm chỉnh hiếm thấy: “Bọn chúng đang áp sát các ngươi. À đúng rồi, lần này bọn chúng xuất cả ổ ra rồi, ngoại trừ lão đại Ổ Thiết Vũ không còn chưa ra tay, ba cường giả Thiên Bảng khác của Bá Võ đều xuất động. Ngoại trừ ba người đó còn có đại lượng võ giả cấp Thiên Lộ, khoảng chừng một trăm người. Đám người này không phải ô hợp như quân của Tân Lập, trong Bá Võ có thể trúng cử thành tinh nhuệ ngoại trừ thực lực cấp Thiên Lộ còn cần phải gia nhập Bá Võ năm năm trở lên, sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh.”
Thần sắc ba người lập tức nghiêm nghị.
“Đám người vừa đầu hàng kia không dùng được, bọn họ thiếu sự trung thành, khó có thể sử dụng.” Binh tiếp tục nói: “Nhân số bộ lạc Hỏa Lang quá ít, chỉ có mười võ giả cấp Thiên Lộ, như muối bỏ bể. Thế nên chúng ta chỉ có thể tự dựa vào mình.”
Đường Thiên hiểu Binh rất rõ, xem dáng vẻ vờ vịt này của Binh là biết hắn đã có chủ ý: “Này ông chú, không cần nhiều lời nữa, nói thẳng kế hoạch đi!”
Binh lén lút tâng bốc: “Quả không hổ danh thiếu niên như thần, đã thấy rõ cả rồi.”
“Ta và Tỳ Ba bàn bạc rất lâu mới quyết định kế hoạch tác chiến này đấy.”
Dứt lời, Binh vứt ba phần kế hoạch tác chiến cho ba người.
Đường Thiên nhanh chóng đọc hết, hơi ngạc nhiên: “Sao phải chào mời các bộ lạc khác? Bọn họ sẽ không giúp chúng ta.”
“Chắc hẳn muốn để bọn họ chứng kiến thắng lợi của chúng ta.” Hạc bình tĩnh nói: “Có điều, ngươi muốn chấn nhiếp hay thu phục bọn họ? Chẳng lẽ các ngươi hứng thú với vùng đất cằn cỗi sỏi đá này?”
“Quả không hổ là Hạc.” Binh tán thưởng rồi lập tức oán hận nói: “Chẳng có cách nào, người của bộ lạc Hỏa Lang quá ít, ta hạ tiêu chuẩn tới thấp nhất cũng chỉ chọn được có hai mươi người. Ta xây dựng doanh trại huấn luyện theo quy mô vạn người cơ mà!”
“Quy... quy mô vạn người?” Sắc mặt Đường Thiên đen như đáy nồi.
Binh lập tức phản ứng lại, thầm hô không ổn, lỡ miệng rồi.
Quả nhiên, Đường Thiên giận tím mặt: “Ta đã bảo sao lại cần nhiều tiền như vậy! Tên khốn kiếp nhà người! Dám xây doanh trại huấn luyện quy mô vạn người! Tiền của ta! Tiền của ta!”
Hai câu “tiền của ta” cuối cùng của Đường Thiên đầy vẻ đau thương khó tả bằng lời.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555