Cao nhất thì tất nhiên là Nguyên soái rồi. Chỉ có điều nguyên soái một mực chỉ là “hư hàm “.Đó cũng chỉ là một thứ Vinh dự tượng trưng mà thôi .
Chẳng qua hiện tại,đế quốc tuyệt chẳng có một Nguyên soái nào bởi vì vinh dự tối cao này chỉ có thể ban cho một số ít người có quân công thật lớn lao. Nhưng hoàn cảnh đế đô hiện tại chẳng có chút chiến sự nào . Hoà bình như thế thì tự nhiên là không thể có quân công lớn lao gì được.
Mà năm ấy chiến tranh ở Tây bắc cũng chỉ là chiến tranh cục bộ. Về phần Nam dương viễn chinh chỉ là mang một hạm đội khổng lồ đi lấn hiếp một nhúm thổ dân, thì có được bao nhiêu công lao chứ ??
Thật ra,lịch sử đế quốc đã từng có vài Nguyên soái chân chánh như vị tổ tiên khai sáng gia tộc Rowling, như Aragon thời chiến tranh khai quốc .
Còn hiện tại,nguyên soái, cái địa vị mơ tưởng của các quân nhân, vẫn còn để trống .
-Ngài công tước tôn kính.
Gã tướng quân Tây bắc này đứng trước Đỗ Duy khách khí tự giới thiệu :
-Tôi là Tatara, sư đoàn trưởng sư đoàn mười ba thuộc Tây bắc quân đoàn.
Ấn tượng đầu tiên Đỗ Duy với cái gã tự xưng là Tatara này chẳng có chút hảo cảm nào
Là bởi dù mang trên mình quân phục,lại đeo theo cả kiếm, nhưng toàn thân tên khốn này tịnh chẳng có đến nửa điểm khí chất quân nhân .Nhìn qua hắn trạc hơn bốn mươi, hiển nhiên là đã mặc quân phục cỡ lớn nhất rồi thế nhưng thân thể phì nộn của hắn dường như tuỳ thời sẳn sàng xé toang quần áo của hắn ra .
Bộ mặt đầy những thịt , cộng thêm vẻ tửu sắc quá độ hiện rõ qua sắc mặt trắng xanh, lại còn cái thân béo phì hư nhược, có thể nói nếu hắn thay đổi y phục thì càng ra là một gã chủ đất hơn.
Người thế này mà lại có thể là một tướng quân ư ??
Tuy nhiên Đỗ Duy sau khi nghe rõ lời tự giới thiệu của hắn lập tức minh bạch .
Bởi vì cái sư đoàn mười ba thuộc Tây bắc quân đoàn này cũng chẳng phải là quân chính qui gì cả . .Đỗ Duy cũng đã nắm được một chút tình hình quân sự vùng Tây bắc . Hắn biết rõ sư đoàn mười ba này kỳ thật là lo việc hậu cần,chuyên phụ trách việc điều phối cấp phát quân trang quân dụng .Nói một cách đơn giản,gã Tatara trước mặt đây chính là một sỹ quan hậu cần của quân đoàn Tây bắc.
Đỗ Duy lập tức định thần lại,hắn đã lờ mờ đoán ra ý định của gã này .
-Tatara tướng quân,mời ngồi.
Đỗ Duy tuỳ tiện chỉ vào một chiếc ghế trong phòng .
Tiếp đó,hai người khách sáo nói chuyện một hồi,cái gã Tatara này đích thị là kẻ già giặn kinh nghiệm chốn quan trường, các cách nói năng trong chốn quan trường cực kỳ quen thuộc . .Trước tiên hắn tán tụng Đỗ Duy vài câu đại loại “tuổi trẻ tài cao”…,rồi lại khen ngợi là “thiếu niên thiên tài” . .vv . .Cuối cùng còn tỏ ra thán phục kỳ tích xây dựng nhanh chóng thành mới của Đỗ Duy :
-Lực lượng Ma pháp sư quả nhiên là người thường không có khả năng đoán được mà.
Còn Đỗ Duy đối lại chỉ một mực cười cười mà thôi .Sau khi uống cạn hai chén trà, rốt cuộc Tatara cũng phải nói ra ý định của hắn .
-Ngài công tước,tôi hôm nay đến,ngoài việc mang lời thăm hỏi ân cần của tướng quân Ruga, quân đoàn trưởng của chúng tôi ra, còn có một chút chuyện nhỏ muốn ngài hỗ trợ cho .
Đỗ Duy cười nói :
-Tướng quân Tatara xin mời nói
-Cái này .
Vị tướng quân mập mạp này trầm ngâm một lát rồi cười đáp :
Tôi thấy mùa thu đã qua rồi, dựa theo pháp lệnh tôi muốn hỏi khi nào thì Tây bắc quân chúng tôi nhận được vật tư quân dụng vậy ?
Ra là muốn tiền !
Đỗ Duy trong lòng cười lạnh một hồi
-Ngài công tước ngài hẳn là đã biết theo luật của Tây bắc thì việc bổ cấp cho Tây bắc quân chúng tôi cũng đều là lấy trực tiếp từ thu nhập của địa phương, theo như xưa nay, cứ mỗi kỳ có báo cáo thu nhập đưa lên, quân Tây bắc chúng tôi sẽ tiếp nhận lấy một phần trong số thu của địa phương .Hà, Ngài cũng hiểu mà, làm lính có dễ dàng gì đâu. Bọn lính phòng vệ biên cương đế quốc chúng tôi cũng cần phải cơm no mới có thể phòng thủ biên cương được chứ. Ngài xuất thân từ vũ huân thế gia,cái đạo lý này chắc chẳng cần tôi phải nhiều lời,ngài nhất định là hiểu rõ .
Đỗ Duy sắc mặt không hề thay đổi,gật đầu :
-Vậy, không rõ theo lệ thì phải trích ra bao nhiêu ?
Thật ra Đỗ Duy đối với điều luật này sớm đã nghiên cứu kỹ càng . Hắn hỏi là cố ý làm như thế .
-Bốn phần .
Tatara mỉm cười đưa bốn ngón tay lên :
-Dựa theo lệ thì quân Tây bắc chúng tôi sẽ lấy bốn phần trong tổng thu .
Đỗ Duy nghe xong liền cau mày thốt :
-Bốn phần ? Tướng quân Tatara,ngài đang đùa đấy phải không ? Theo luật tạm thời của Tây bắc thì chỉ là hai phần thu nhập của địa phương thôi mà !
Tatara cười cười, những khối thịt nung núc trên mặt hắn cơ hồ dồn thành một khối :
- Đức ngài mới tới có lẽ không biết . .Bình thường tự nhiên là hai phần,nhưng mỗi năm thu nhập mùa thu Tây bắc quân chúng tôi đều lấy bốn phần .Đó chính là thông lệ nhiều năm nay .
Dừng một chút rồi không chờ Đỗ Duy hỏi, Tatara tự giải thích:
-Qua hết mùa thu là cuối năm, theo cách trong quân đội,để an ủi binh lính sau một năm gian khổ, vào lúc cuối năm mỗi người sẽ được phát thêm một khoản thưởng coi như là khích lệ binh sĩ sau một năm khổ cực . Do vậy quân phí vào mùa thu phải lấy nhiều hơn “ .
Điều này thật ra Đỗ Duy cũng đã biết rõ,nhưng vẫn nghe như thể chẳng hề biết . Hắn sau một hồi nghĩ ngợi,làm ra vẻ khẳng khái đáp :
-Nếu là vậy, ta hẳn nhiên không thể phá hư quy cũ nơi đây được .Bọn binh lính trấn thủ biên cương đế quốc,đương nhiên không thể bạc đãi bọn chúng được . .Tướng quân Tatara,xin mời ngài chờ một chút,ta sẽ gọi người đến báo thu nhập mùa thu này ngay .
Dựa vào việc khen thưởng cuối năm muốn lão gia phải bỏ tiền ra à ? Một chút cũng chẳng có !
Đỗ Duy thầm cười lạnh nhưng lại lập tức cho người đi gọi Phillip đến
Trong khi chờ Phillip,Đỗ Duy tuỳ tiện hỏi qua một chút tình hình quân sự ở Tây bắc . .
Thật ra,thu một kỳ quân phí cũng chẳng có bao nhiêu tiền . .Như bình thường thì Tatara phái ra một Thống lĩnh dưới tay đi là quá đủ rồi, chẳng qua Vị Công tước này mới nhậm chức không lâu, lần đầu tiên đưa tay nã tiền tự mình đi một chuyến vẫn tốt hơn .Dù sao đối phương thân phận cũng không tầm thường . .
Vốn hắn đã nghĩ rằng vị lãnh chúa mới đến này quá nửa phần là giống như kẻ trước đây không thức thời, ngu ngốc cự tuyệt mình; cho nên Tatara thấy Đỗ Duy đáp ứng lấy làm khoái trá, thực ra hắn trái lại còn cảm thấy khinh thường .
- Hừ,dù nói sao thì cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi . Công tước thì đã sao? Đây là Tây Bắc,ngay cả Hoàng đế có đến thì cũng phải để lại chút mặt mũi cho Tây Bắc quân đoàn kia mà!
Phillip được Đỗ Duy xem là đệ tử xuất sắc nhất của ngài Lam Hải, trong mấy tháng nay được Đỗ Duy cực kỳ tín nhiệm. Theo cách nhìn của Đỗ Duy, Phillip tuổi còn trẻ mà trầm ổn, có tài năng thật sự, có một kiến giải bất thường về tình huống hiện thời của vùng Tây Bắc, đối với mình cũng cực kỳ kính phục, trước giờ không vì mình còn nhỏ mà xem thường mình.
Nếu không phải vì tuổi của Phillip vẫn chưa đủ cao, lại không có quân hàm, Đỗ Duy sớm đã cho hắn làm Tổng đốc tỉnh Desa.
Tuy nhiên, hiện giờ, mặc dù không mang danh Tổng đốc, nhưng trên thực tế, Đỗ Duy đã cơ hồ đem tất cả sự tình giao cho hắn. Vô luận là xây dựng thành mới hay là tài chính tiền lương, cơ hồ đều là do Phillip nắm giữ mọi việc.
Phillip dù sao cũng là hộc trò của ngài Lam Hải, sau khi biết Đỗ Duy gọi mình, liền hỏi người truyền tin, biết rằng đức ngài công tước đang cùng người của Tây Bắc quân nói chuyện.
Người trong quân Tây Bắc tới sa?
Phillip cười lạnh một tiếng, vừa hết mùa thu là quả nhiên quân Tây Bắc đã phái người đến đòi tiền. May mắn là chuyện này Đỗ Duy cùng Phillip sớm đã có đối sách.
Phillip làm việc trong phủ Tổng đốc nên chỉ một lát là đã đến nơi. Vừa đẩy cửa vào, Đỗ Duy cùng vị Tatara tướng quân kia còn đang nói chuyện phiếm, Phillip liền tiến đến trước Đỗ Duy hành lễ, Đỗ Duy liền giới thiệu một chút.
Tatara đối với người thanh niên mới tiến vào rất khách khí, không có chút ý tứ khinh thường. Dù sao, mấy tháng qua, sau khi vị công tước trẻ này đến vùng Tây Bắc, Tây Bắc quân đã quan sát đức ngài công tước đến từ đế đô này rất kỹ, biết được người thanh niên tên Phillip này bây giờ được xem là cánh tay phải của Đỗ Duy. Mọi chính lệnh xuất từ phủ Tổng đốc đều từ người thanh niên này, tên nhóc công tước Đỗ Duy này thật ra không động đến việc gì cả, chỉ ra một ít quyết định, còn lại đều là giao cho Phillip này di làm. Người kia trên danh nghĩa là thủ hạ của Đỗ Duy, nhưng trên thực tế đã có thể xem như là một nửa "Tổng Đốc" rồi.
-Phillip, tướng quân Tatara hôm nay đến là vì quân phí mùa thu, tài chính thu vào quý này báo lên đây được chứ?
Nét cười trên mặt Đỗ Duy đầy hòa khí.
-Vâng thưa ngài.
Phillip lập tức mở một giá sách ra, sau đó dâng lên một quyển:
-Thưa ngài, đây là thu nhập mùa thu của tỉnh Desa.
Đỗ Duy giả vờ cầm tới nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi:
-Cái này… Phillip, con số này có bị nhầm không?
Phillip nghiêm trang nói:
-Thưa ngài, con số đó không sai.
Đỗ Duy ho khan, sau đó chậm rải đẩy một vật trên bàn tới trước mặt Tatara tướng quân:
-Tướng quân Tatara, đây là sổ thu chi của tỉnh Desa vào mùa thu, tổng cộng là bảy vạn một ngàn đồng vàng, trong đó nông nghiệp thu vào có bốn vạn sáu ngàn đồng vàng, ừm, theo thông lệ mà ngươ nói, quân tậy bắc lấy bốn thành, vị chi là…
Tatara biến sắc:
-Bao nhiêu?!
-Một vạn tám ngàn bốn trăm đồng vàng.
Phillip mặt lạnh như tiền tiếp lời. Đỗ Duy nhịn cười, ngoài mặt lại thở dài:
-Chà, con số này hình như ít một chút… Tướng sĩ quân tây bắc bảo vệ biên cương, công lao to lớn… Như vầy đi, ta tự mình thêm vào một ít cho tròn số: hai vạn đồng vàng!
Lúc hắn đang đeo cái bộ dáng khẳng khái đó lên, bên này Tatara lại thiếu chút nữa giận đến vẹo cả mũi.
Vẻ khách sáo trên mặt lúc nãy lập tức biến mất không thấy tăm hơi, trầm giọng nói:
-Thưa ngài công tước, tôi không nghe lầm đó chứ? Con số này, ngài xác định không có sai chứ?
-Đương nhiên là vậy.
Phillip cướp lời:
-Tổng đốc phủ vừa mới kiểm tra đối chiếu nông thuế từ các nơi đưa về…
Tatara đỏ mặt, nhưng cũng còn một tia sáng suốt, nén giận lại, không thèm nhìn đến Phillip, lại xoay mặt nhìn Đỗ Duy, trầm giọng nói:
-Thưa ngài công tước! Desa mặc dù cằn cỗi một chút, nhưng cũng đường đường là một tỉnh có gần trăm vạn nhân khẩu, một quý thu vào khoảng bảy vạn đồng vàng, nói ra không phải là rất hoang đường sao?
Khựng lại một chút, trong mắt Tatara hiện ra một tia lửa giận:
-Năm nay, xuân hạ hai mùa, mỗi quý còn thu vào hơn hai mươi lần, mà mùa thu là mùa thu thuế nông sản, dựa theo tính toán của năm trước, ít nhất cũng phải trên ba mươi vạn! Đường đường là một tỉnh, mà một quý thu vào chỉ có bảy vạn, đùa như phải thật là có chút quá đáng!
-Tướng quân Tatara!
Phillip đột nhiên trầm mặt, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo, trừng mắt lên, lạnh lùng nói:
-Xin chú ý lời nói của ngài! Ngài đang nói chuyện cùng một vị công tước của đế quốc!!
Sau đó Phillip lạnh lùng nói:
-Nói vậy ngày đã biết, gần đây chúng ta xây dựng thành Lâu Lan, xây dựng thành mới tốn rất nhiều, công phí cho mấy vạn thợ thủ công cộng thêm chi phí hàng ngày đều là những gánh nặng rất lớn! Ngoài ra vì phát động người dân lãnh địa đến định cư ở thành mới, ngài công tước đã cho miễn thuế trong thời kỳ đầu lập thành! Chỉ cần tự nguyện di cư đến thành mới là được miễn thuế một năm. Tài chính Desa vốn thu vào không nhiều, khoàng chi tiêu thật lớn như vậy cùng việc bãi thuế liền làm cho tiền thu vào quý này thiếu hụt, có gì kỳ quái đâu.
Tatara vốn muốn thăm dò thái độ của Đỗ Duy, công tước nhỏ tuổi này sau khi đến vùng Tây Bắc vẫn chưa từng giao thiệp cùng quân Tây Bắc. Vừa rồi hắn tưởng rằng đối phương hợp tác, hiện tại xem ra, bọn nó vừa từ chối lại còn chơi xỏ hắn.
Nghĩ tới đây, Tatara không khỏi càng thêm tức giận, hắn đường đường là tướng quân của Tây Bắc, nắm trong tay đại quyền, tại vùng Tây Bắc này, ai cũng nể mặt hắn vài phần, ngay cả lão hồ ly Bohan kia cũng đối với hắn khách khách khí khí, lại không nghĩ rằng thằng nhóc này lại cả gan đùa cợt với mình.
Công tước ư? Công tước thì sao? Tây Bắc quân sợ quái gì?
-Thưa ngài công tước!
Tatara bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói:
-Tôi nghĩ thuộc hạ này của ngài có lẽ không biết rõ pháp lệnh của Tây Bắc rồi! Tôi đương nhiên biết ngài đang xây thành mới, nhưng căn cứ pháp lệnh đế quốc, quân Tây Bắc có quyền ưu tiên sử dụng nông thuế cho quân phí! Đơn vị quản lý quân phí có quyền ưu tiên. Hơn nữa trong quânTây Bắc, đơn vị thu quân phí thu trước, chính quyền địa phương không được vận dụng nông thuế! Mà bây giờ, vị cấp dưới này của ngài lại nói với ta là quân Tây Bắc chúng tôi còn chưa kịp lãnh quân phí, hắn đã đem tiền sử dụng cho việc xây thành mới, chuyện này là như thế nào!
Đỗ Duy nhìn hắn tức cành hông, chậm rãi nói: "Tatara tướng quân, xin ngài ngồi xuống đi, ngươi nóng giận như vậy ta cũng chẳng làm gì được cả, hay là chúng ta thương lượng xem giải quyết việc này như thế nào, ngươi thấy sao?"
Tatara hừ lớn một tiếng.
Đỗ Duy cười cười, nhìn Phillip, nghiêm nghị nói:
-Phillip, tính toán tuy là như vậy, nhưng mà quân phí cho tướng sĩ quân Tây bắc tuyệt đối không thể kéo dài được! Thuế của một quý thôi, dù sao cũng chỉ là mấy con số mà thôi. Ngươi đem mấy khoảng chi tiêu khấu trừ, còn lại bao nhiêu báo cho ta.
Phillip lúc này lại làm ra một bộ dáng không tình nguyện: -Thưa ngài… nếu dựa theo cách tính bình thường mà nói, vốn chúng ta thu vào khoảng hai mươi lăm vạn đồng vàng… so với năm rồi ít hơn một chút, dù sao ngài miễn không ít thuế cho bình dân.
Cơn giận của Tatara lúc này mới lắng xuống một chút, hai mươi lăm vạn đồng vàng, con số này không khác lắm! Mặc dù thiếu một ít, có điêu có thể chấp nhận được. Hai mươi lăm vạn thì, bốn phần là mười vạn đồng vàng.
-Rất đơn giàn.
Đỗ Duy lập tức lại ra vẻ hào sảng:
-Liền dựa theo số thu vào là hai mươi lăm vạn, bốn phần là mười vạn… ngươi lập tức bảo người trong khố phòng xuất ra mười vạn.
Phillip thở dài, phảng phất có chút xấu hổ, thấp giọng nói:
-Nhưng mà, thưa ngài công tước, ngân khố của chúng ta hiện tại không có nhiều tiền như vậy.
-Cái gì!!!
Một tiếng rống to đầy phẫn nộ cùng nghi vấn.
Vấn đề là, người phát ra tiếng rống này, không phải là Tatara. Thực ra, hắn đang muốn nổi giận, nhưng vị công tước này đã gào lên.
Công tước nhỏ tuổi vỗ án đứng dậy, khuôn mặt cực kỳ giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Phillip:
-Ngươi nói cái gì!!
Hắn đột nhiên gạt chén trà trước mặt xuống đất, giận dữ nói:
-Ngài Phillip! Xin ngài giải thích một chút, ta đường đường là một tỉnh! Tuy là tỉnh Desa cằn cỗi một chút, nhưng mà kho của thủ phủ luôn luôn có nguồn tài chính dự trữ! Không lẽ chúng ta đường đường là một cái tỉnh mà trong tay không có đến mười vạn sao!!
Đỗ Duy cướp lời làm ầm lên, làm cho Tatara cũng phát hoảng.
-Cho ta một lời giải thích!
Trông Đỗ Duy giận như muốn nuốt sống người khác, lớn tiếng nói:
-Phillip! Đây lại là lãnh địa của ta sao! Đây lại là tỉnh Desa của ta sao! Là ngươi lợi dụng chức quyền tham ô tài chính trong khố phòng phải không? Nếu ngươi không thể giải thích, ta lập tức bắt ngươi vì tham ô công quỹ!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Sóng Xô Bờ
Phillip lập tức re vẻ cực kỳ oan uổng, liên mồm giải thích:
-Thưa ngài, ta cho tới bây giờ chưa từng tham ô lấy một đồng vàng!!
Sau đó hắn lại re vẻ giống như oán thán:
-Thưa ngài, ngài từ lúc vừa mới đến Tây Bắc cho tới bây giờ đều mặc kệ việc tài chính, dĩ nhiên là không rõ. Ngài muốn xây dựng thành mới, ta dùng mọi cách khuyên can, ngài vẫn không thèm nghe ý kiến của ta… ôi, ta cũng chỉ có thể dốc toàn lực vì ngài duy trì mọi việc, nhưng mà ta cũng khó xử mà!
Tới đây, giống như đã hạ quyết tâm:
-Ngài còn nhớ lúc vừa đến đây, ta đem một phần báo cáo dự trữ trong công khố cho ngài không?"
Đỗ Duy giống như sửng sốt một chút, lập tức mất bình tĩnh nói:
-Mấy thứ đó ta không có hứng thú, ngươi cứ xử lý cho tốt là được.
Phillip cười khổ:
-Thưa nài, ngài có thân phận ma pháp sư, mấy cái việc thế tục này dĩ nhiên là ngài không có hứng thú. Cái bản báo cáo lúc đó ta giao cho ngài đã nói rõ hết thảy, có điều ngài lại không chú ý mà thôi…
Đỗ Duy lúc này mới phảng phất nhớ tới việc đó, nhíu mày nói:
-Bản báo cáo kia thì sao?
-Thưa ngài…
Phillip thở dài:
-Mấy tháng trước khi chúng ta tiếp nhận tỉnh Desa, tất cả tiền dự trữ trong công khố chỉ có mười chín vạn mà thôi! Đường đường một cái tỉnh, tiền bạc nhiều năm thu vào, nhiều năm dự trữ, tổng cộng chỉ có mười chín vạn!
-Không có khả năng!!
Vẫn như trước, Tatara lại chưa kịp mở miệng, Đỗ Duy lại đã nhảy dựng lên cướp lời hắn, đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn Phillip:
-Đường đường một cái tỉnh, nhiều năm tích trữ mà chỉ có mười mấy vạn??
Nhưng đây là sự thật, thưa ngài. Trong bản báo cáo đó ta đã thống kê lại danh sách. Phillip ra vẻ khó khăn:
-Ngài đem tất cả tinh lực đặt vào việc nghiên cứu ma pháp thần thánh vĩ đại cho nên đối với mấy việc này xem nhẹ, ta mặc dù nhắc nhở ngài nhiều lần nhưng ngài cũng không chú ý…
Sau đó, Phillip phảng phất , giống như muốn nói lại thôi, rồi lại nói:
-Con số này, đương nhiên làm cho người ta không thể tin. Ai mà có thể tin rằng, đường đường một cái tỉnh mà trong kho lại chỉ có một chút như vậy. Có điều…
-Có điều cái gì.
Ho khan một tiếng, Phillip mới cắn răng nói:
-Có điều, trước khi ngài đến đây, hành chính của tỉnh Desa đều là do Bohan Tổng đốc quản lý…
Những lời này rất rõ ràng!
Tatara nghe xong, cũng không khỏi âm thầm tiếp nhận cách nghĩ này.
Xem ra Bohan trước khi bàn giao địa bàn, ngay trước khi đã đem tiền bạc trong Tỉnh Desa hốt sạch, rồi đem cả nhà về đế đô… đây là một lời giải thích cực kỳ hợp lý.
Đỗ Duy cùng Phillip trừng mắt nhìn nhau, Đỗ Duy thì giận bừng bừng, Phillip thì ra vẻ oan uổng. Một lúc lâu sau, Đỗ Duy nghiến răng nói:
0Giỏi cho Tổng đốc Bohan! Không ngờ lại chơi cho ta một vố như vậy! Hừ! Khó trách sau khi ta khởi hành đến thành Mộc Lan, lão Bohan này có thái độ cổ quái đối với ta. Hóa ra là do hắn âm thầm giao cho ta một cái thành không!
Sau đó, hắn nhìn Phillip một cách bất mãn:
0Mấy việc như vầy sao ngươi không nói sớm!
Phillip lập tức xòe hai tay :
-Ngài đặt tất cả tinh lực vào việc nghiên cứu ma pháp thần thánh vĩ đại, ta nhắc vài lần nhưng ngài đều không có nghe mà thôi.
Qua hồi lâu, Đỗ Duy thở dài, rồi dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Tatara, lời nói tỏ ý cực kỳ biết lỗi:
- Tướng quân Tatara, để cho ngài chê cười… ta đã không nghĩ tới, dưới mắt ta lại để xảy ra sự tình như vầy.
Tatara chỉ cảm thấy một bụng uất ức bị chẹn ngay họng, bây giờ cũng không biết nói ra sao. Mắt thấy Đỗ Duy cùng Phiilip diễn kịch, hắn bây giờ cũng có chút bị mê hoặc, cũng không rõ hai người này nói thật hay làm trò.
Có điều, ma pháp sư không thích quản lý việc thế tục, tâm trí đắm chìm vào nghiên cứu ma pháp, như vậy là chuyện thường, cực kỳ hợp lý. Hơn nữa loại thiếu niên quý tộc này, phần lớn đều chẳng có tài cán gì, làm sao quản lý tài vụ?
Nói như vậy… hình như là không thể trách vị công tước này. Đều là cái tên Bohan kia…
-Tướng quân Tatara, xin ngài yên tâm.
Đỗ Duy lập tức ra vẻ "vì nghĩa quên mình":
-Ta sẽ phái người đi tìm cái tên Bohan kia nói chuyện! Vô luận như thế nào cũng phải bất hắn đem số tiền hắn nuốt phải nôn ra! Đến lúc đó, quân phí cùa Tây Bắc quân ta nhất định chia ra đầy đủ giao cho ngài!
Tatara chỉ thấy bực bội trong lòng… nôn ra sao?
Hắn nhiều năm tại Tây Bắc không biết đã cùng Bohan tổng đốc kinh qua bao nhiêu lần thu thuế, biết rõ sự lợi hại của Bohan. Tiền tới trong tay Bohan, bằng một thằng nhỏ như ngươi, có thể moi lại từ Bohan sao?
Chờ ngươi đem tiền về lại cho đơn vị thu quân phí cũng chỉ là một lời hẹn xa vời…
Tatara lập tức nói:
-Nhưng mà thưa ngài công tước à, quân phí cũng không thể chậm trễ…
Đỗ Duy không đợi Tatara nói xong, liền cắt ngang lời hắn:
-Tướng quân, ngài đã thấy được, chúng ta bị lão Bohan đó chơi đểu. Tiền của ta đều bị hắn nuốt mất, ta mặc dù thật sự muốn giúp ngài nhưng thủ hạ cùa ta đã nói rõ, bây giờ tỉnh Desa thật sự vô lực đóng số quân phí này.
-Nhưng thành mới của ngài…
Tatara có chút không tin, dù sao có thể có tài lực xây dựng một tòa thành mới, không lẽ không đóng nổi mười vạn đồng vàng?
-Ta biết ngài muốn nói gì. Đỗ
Duy thản nhiên nói:
-Ta cũng không giấu diếm, việc xây dựng thành mới, phần lớn là do ta xuất tiền riêng ra. Lúc ấy thủ hạ này của ta có khuyên ta, có điều ta thật sự không muốn tiếp tục đợi tại thành nát Gilear này, vì vậy ta xuất ra tài sản riêng ủng hộ việc xây thành mới. Còn việc tài chính dự trữ của Tỉnh Desa không còn tiền, đây cũng là sự thật.
Tatara còn có thể nói gì sao?
Hắn làm sao có thể mặt dày mở miệng yêu cầu Đỗ Duy bỏ tiền riêng ra để đóng quân phí được!
Làm như vậy, công cũng không đúng mà tư cũng không đúng.
Tư thì… mấy đại nhân vật quyền quý này, nắm quyền trong tay, ai mà không vơ vét! Chỉ nghe nói đến họ vơ vét tiền chứ chưa nghe nói họ bỏ tiền túi ra đóng phí công bao giờ cả! Tatara hắn cũng là một tướng quân, là người quyền quý trong quan trường, đạo lý đơn giản như vậy tự nhiên là hiểu được. Do đó, hắn không có ý nói ra.
Còn công thì… bỏ tiền riêng ra nộp quân phí? Ngươi muốn làm gì? Có phải là ngươi muốn hối lộ quân đội không! Nặng hơn một chút, có phải là ngươi rắp tâm làm phản, có lòng phản nghịch không!
-Xem ra ta tạm thời bất lực. Đỗ Duy thật lòng nói:
-Xin chuyển lời xin lỗi chân thành của ta đến quân đoàn trưởng quân Tây Bắc, Ruga tướng quân. Có điều ta sẽ hết sức đền bù chuyện này, ta sẽ lập tức phái người đi đến thành Mộc Lan của tỉnh Norin để gặp Tổng đốc Bohan, vô luận như thế nào, ta cũng phải thu hồi số tiền kia, đòi lại công bằng cho quân Tậy Bắc!
Nhìn thấy vẻ thành khẩn của người thanh niên trước mặt này, Tatara thật sự không thể đoán được hắn thật hay dối trá bao nhiêu phần. Cho nên có phải là Tổng đốc Bohan trước lúc đi đã nuốt khoản dự trữ trong ngân khố Tỉnh Desa chăng? Chuyện này Tatara tất nhiên có thể tra rõ. Quân Tây Bắc làm ăn ở Tây Bắc nhiều năm, tin tức, manh mối đều phải có. Cho nên không sợ thằng nhóc Đỗ Duy này giả vờ.
Nghĩ tới đây, Tatara đã đứng dậy. Sắc mặt đã bình tĩnh lại nhiều:
-Đã như vậy, thưa ngài công tước, tôi xin tạm biệt trước, tôi còn muốn về báo lại cho Ruga tướng quân tình huống ngày hôm nay… cho nên về sau thế nào, không phải là việc tôi có thể quyết định.
Đỗ Duy không hề giữ lại, tự mình đứng dậy tiễn hắn ra cửa, thậm chí trước khi đi, Đỗ Duy phảng phất còn cố ý nói với Tatara vài câu:
-Tướng quân các hạ, Tổng đốc Bohan lạm quyền kiểu này, thật sự làm cho ta cực kỳ ghét. Có điều là, ta dù sao cũng mới đến Tây Bắc, hắn là lão thần ở đây, làm ăn nhiều năm, ta nghĩ sự tình kiểu hắn hắn sẽ không dễ dàng khuất phục, cho nên… Việc này, nếu muốn đòi lại số tiền này, nếu chỉ dựa vào mình ta thôi có lẽ là chưa đủ. Đến lúc tất yếu, ta hi vọng quân Tây Bắc cũng có thể gây một ít áp lực với hắn. Dù sao… nơi này cũng có quân của các ngài, phải không?
Tatara trầm ngâm một chút, không dám đáp ứng, chỉ nói là sẽ về báo lại cho quân đoàn trưởng của hắn.
Như vậy, Đỗ Duy xem như đã thành công lừa được người của quân Tây bắc.
Tiễn người phụ trách vật tư hậu cần của quân Tây Bắc này đi rồi, Đỗ Duy kêu Phiilip đóng cửa lại, cả hai nhìn nhau cười một hồi, sau đó Phillip nhíu mày nói:
-Thưa ngài, như thế này mặc dù có thể tạm thời đuổi hắn đi, nhưng mà sau này bọn họ vẫn có thể đến bất cứ lúc nào… Đến khi đó…
-Đến lúc đó thì thế nào?
Đỗ Duy hừ một tiếng:
-Bohan đã nẫng sạch công khố của ta, đây là sự thật, quân Tây Bắc chỉ cần tra một chút liền sẽ biết được, ít ra chúng ta cũng không nói láo trong chuyện này. Bọn họ thấy rõ chúng ta không có biện pháp, chúng ta bây giờ đã công khai khẩn trương về mặt tài chính, không có tiền là sự thật. Cho cả vị quân đoàn trưởng Ruga của Tây Bắc quân đến đây, cũng không thể bảo ta đem tiền túi ra được. Trong quan trường luôn có quy củ của quan trường. Trường hợp lý tưởng nhất là Tây Bắc quân trút giận lên đầu lão già Bohan kia… Hừ! Nuốt mất một lượng lớn tiền của ta như vậy, không tặng cho hắn chút phiền toái, trong lòng ta không thể thoải mái!
Có điều sau đó, Đỗ Duy lại cười cười với chính mình, nhìn thoáng qua Phillip:
-Ta cũng chỉ là nói chơi thôi, Tây Bắc quân cùng Bohan luôn đối đầu với nhau, sẽ không nghĩ là ta cố ý châm thêm lửa.
Phillip lại nhíu mày nói:
-Có điều, quý này như vậy thì tốt rồi, quý tới bọn họ lại đây đòi tiền, chúng ta không thể dùng Bohan làm cớ lần nữa.
Đỗ Duy cũng có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói:
-Tới bước nào đi bước đó, bây giờ cần phải kéo dài thời gian cái đã.
Cái kiểu "tùy cơ ứng biến" quỷ quái đó thật sự rất phiền toái. Nhưng mà Đỗ Duy biết, hiện tại đừng mong đế quốc trung ương có thể áp chế lực lượng này! Bởi vì đối với sự tồn tại của quân Tây bắc, nhiếp chính vương mới lên nắm quyền, bây giờ chủ yếu là ra sức ổn định cục diện, không có khả năng tùy tiện cùng quân Tây Bắc giằng co; trông cậy vào đế quốc trung ương thì thà là trông cậy vào chính mình còn tốt hơn.
Phillip suy nghĩ một lúc, bổng nhiên nói:
-Kỳ thật… thưa ngài, ta có một ý này! Từ nay về sau, quân Tây Bắc đừng nghĩ sẽ lấy được gì từ chúng ta cả, ngay cả một đồng cũng không!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Sóng Xô Bờ
Chương 202: Điều khoản ưu đãi
Dịch giả: Hehevn
Biên dịch: Cutundohoi
-Trước tiên nói về biện pháp gì đó đi.
Đỗ Duy bắt đầu có chút hứng thú.
Từ nay về sau một đồng vàng cũng không lấy được à?
-Mấy ngày nay tôi đã nghĩ ra cách tuyệt đối khiến cho cánh quân phiệt từ này về sau không thể nghĩ đến việc moi một đồng vàng từ chúng ta được! Chỉ có điều …… làm như vậy có lẽ sẽ phải triệt để chọc giận quân tây bắc. Bây giờ chúng ta thực lực vẫn chưa đủ mạnh nên nếu trở mặt với bọn họ ……
Phillip do dự một chút rồi mới nói:
-Ngày đó nhìn thấy ngài thi triển năng lực ma pháp vĩ đại của mình ven hồ Lâu Lan đột nhiên tôi liền nhớ tới một biện pháp …… Biện pháp này có thể lách được cái điều lệnh tạm thời chết toi kia!
Đôi mắt của chàng thanh niên này sáng ngời, cười nói:
-Chỉ có điều biện pháp này của tôi cũng là lách qua kẽ hở của pháp luật đế quốc.
Lách qua kẽ hở của pháp luật à?
Mắt Đỗ Duy sáng cả lên, hắn thích loại phong cách này!
-Thưa ngài, ngài quên thân phận khác của ngài rồi sao – ngài chính là một vị ma pháp sư!
Khóe miệng Phillip loé lên một nụ cười giảo hoạt.
Đỗ Duy ngẩn cả người ra đột nhiên lập tức nhớ tới một pháp lệnh mà dường như mình từ trước tới giờ không để ý đến!
“Điều khoản ưu đãi ma pháp sư” trong bộ luật của đế quốc Roland!
Văn minh ma pháp hưng thịnh tại Roland đại lục mà số lượng ma pháp sư có thực lực mạnh mẽ lại khá ít khiến cho bọn họ chiếm địa vị cao quý. Tại bất cứ nơi nào ma pháp sư đều sẽ được ưu đãi và đối xử kính trọng, được mọi người nể sợ.
Đế quốc còn thậm chí xây dựng một số điều khoản ưu đãi dành cho ma pháp sư trong bộ luật của mình!
Như đã đề cập trước đó, trong lịch sử Roland đế quốc đã có một vị hoàng đế kiệt xuất từng nói không chính thức một câu: bất luận kẻ nào cũng không thể đứng trên pháp luật, ngoại trừ bản thân hoàng đế…… nhưng vẫn có một ngoại lệ chính là ma pháp sư!
Ưu đãi đầu tiên mà ma pháp sư được hưởng theo quy định tại pháp luật là không chịu ước thúc của pháp luật phổ thông! Ma pháp sư không chịu sự xét xử của chính quyền đế quốc! Ma pháp sư chịu sự ước thúc của ma pháp công hội đại lục, nếu ma pháp sư có hành vi phạm pháp thì ngoại trừ ma pháp công hội ra, chính quyền đế quốc không thể xét xử.
Chẳng hạn lúc trước việc Đỗ Duy bị ma pháp sư bắt cóc. Quan phương đế quốc từng cùng ma pháp công hội tranh đấu hao tổn rất nhiều nước bọt nhưng cuối cùng cũng đều công cốc.
Ngoài ra còn một điều khoản ưu đãi đặc thù khác là: miễn thuế!
Pháp luật đế quốc quy định rõ: Hễ là thần dân đế quốc, bất luận kẻ nào cũng phải nộp thuế, đây là nghĩa vụ! Lúc này Đỗ Duy vẫn còn kinh ngạc với phát hiện về bộ luật tưởng đã hiểu rõ này. Tại Roland đế quốc thậm chí ngay cả quý tộc cũng phải nộp thuế! Pháp luật kỳ lạ này khiến Đỗ Duy cảm thấy có nét văn minh.
Còn ma pháp sư thì lại là một ngoại lệ! Pháp luật ghi rõ ma pháp sư là tài nguyên quý giá của đế quốc nên có được quyền miễn thuế. Bất luận kẻ nào cũng không được trưng thu thuế đối với ma pháp sư, ma pháp sư cả đời được hưởng ưu đãi miễn trừ tất cả nghĩa vụ thuế đối với đế quốc!
Đỗ Duy thân là quý tộc hơn nữa cách đây không lâu vừa có tư cách ma pháp sư chính thức, trong đầu cơ hồ đã sớm quên khuấy mất điều khoản pháp luật có lợi cho mình này. Nhờ Phillip nhắc nhở như vậy thì mới nhớ tới.
-Thưa ngài, đáng tiếc là ngài lại không được hưởng điều khoản pháp luật này.
Phillip cười nói:
-Mặc dù ngài là ma pháp sư nhưng đầu tiên ngài là một quý tộc có tước vị công tước của đế quốc! Trong bộ luật của đế quốc quy định rõ trường hợp này thì thân phận công tước của ngài có quyền ưu tiên. Theo đó mà nói thì ngài trước hết là một quý tộc rồi sau đó mới là ma pháp sư. Như vậy thì ngài bắt buộc phải nộp thuế. Thế nên mặc dù tỉnh Desa là lãnh địa của ngài nhưng dựa theo pháp luật thì ngài vẫn phải đem thu nhập tài chính nộp quân phí theo quy định của điều lệnh tạm thời chết toi kia của đế quốc. Bởi vì quân phí này được xem là mức thu thêm ngoài thu nhập từ thuế quân vụ.
Đỗ Duy đã cười lại được:
-Nói tiếp những gì anh nghĩ ra đi, Phillip.
-Thưa ngài.
Phillip cười nói:
-Bây giờ người của chúng ta không phải chỉ có một mình ngài là ma pháp sư. Mà còn có tiểu thư Vivian và ngài Solskjaer đều là người có tư cách ma pháp sư chính thức!
-Ý của anh là ……
Phillip lập tức giải thích qua biện pháp của mình cho Đỗ Duy:
- Thưa ngài, theo pháp luật của đế quốc thì ngài là lĩnh chủ của tỉnh Desa, tất cả đất đai của tỉnh Desa là tài sản riêng của ngài! Điều này được sự bảo hộ của pháp luật đế quốc. Tuy nhiên
vì ngài mang thân phận quý tộc nên ngài không được miễn thuế như các ma pháp sư khác. Trên thực tế thì tìm trong lịch sử người đồng thời có được cả hai thân phận vừa quý tộc vừa ma pháp sư như ngài cực kỳ hiếm, ngài được xem là ngoại lệ đặc biệt. Biện pháp của tôi là: Nếu ngài tín nhiệm tiểu thư Vivian và cả ngài Solskjaer thì tôi có thể soạn thảo một số văn kiện trong đó tuyển chọn một số nông trang sản xuất lương thực và đất đai canh tác của tỉnh Desa rồi nêu rõ ngài với thân phận lĩnh chủ nguyện ý đem tài sản đất đai này tặng đứt cho tiểu thư Vivian hoặc ngài Solskjaer. Như vậy thì tất cả thu nhập từ các khu đất này sau này đều không cần phải nộp thuế! Đến lúc đó nếu quân tây bắc lại đến đòi tiền thì chúng ta chỉ cần đem các văn kiện này ra cho bọn chúng xem rồi bảo chúng là "Ừ thì hiện tại đất đai của ta đều đã chuyển cho ma pháp sư, thu nhập từ thuế nông nghiệp của tỉnh Desa không đáng bao nhiêu tiền, quân phí tất nhiên không cần đề cập đến nữa!” Đương nhiên nói trắng ra thì thu nhập từ các khu đất này tất cả đều nằm trong tay của ngài.
Đây thực sự là một biện pháp rất tuyệt diệu!
Đỗ Duy lập tức bị biện pháp lách luật này tác động mạnh.
Đối với Vivian và Solskjaer, hắn đương nhiên là tín nhiệm. Nhất là Vivian bé bỏng…… Trong lòng Đỗ Duy cơ hồ đã đem cô bé Vivian độc chiếm thành của riêng mình! Tài sản của hai người còn cần phải đem ra phân chia hay sao?
-Khuynh hướng của cá nhân tôi là chọn tiểu thư Vivian.
Phillip cười có phần quái dị, mọi người đều biết quan hệ mơ hồ của đức ngài công tước này với vị nữ ma pháp sư khả ái xinh đẹp kia, tuy nhiênđề xuất của Phillip cũng có điểm đặc biệt cần chú ý:
-Biện pháp này của tôi cũng không phải không có điểm yếu vì tài sản đất đai một khi đã chuyển nhượng thì trên danh nghĩa tất cả đều đã thuộc về người được ngài tặng! Nếu sau đó có người muốn chống đối lại ngài thì chỉ cần phái người ám sát …… Nói cách khác nếu như người nắm giữ tài sản đất đai chết đi và trong tình huống không có người thừa kế thì đất đai đương nhiên sẽ lại bị đế quốc sở hữu. Thực lực của tiểu thư Vivian là ma pháp sư cấp tám nên tôi tin chắc rằng không ai đủ can đảm để có ý động thủ với cô ấy. Đương nhiên …… thưa ngài, trong tương lai một khi ngài lập gia đình cùng tiểu thư Vivian thì các tài sản đất đai này đều có thể danh chính ngôn thuận trở lại thành của ngài.
Câu nói cuối cùng kia đã khiến Đỗ Duy không nhịn được mỉm cười.
Lập gia đình ư, tuy vậy hiện tại còn phải đợi đã. Dù sao thì tuổi của mình cộng với tuổi của Vivian cũng vẫn còn khá ít.
Nhưng cô bé kia gần đây lớn lên nhiều đó.
Cố nén ý nghĩ kia xuống, Đỗ Duy ho khan một tiếng:
-Phương pháp này mặc dù là lách luật nhưng lại quá mức lộ liễu, quân tây bắc không phải đám ngốc nên cách mà chúng ta vẽ ra mặc dù trên danh nghĩa không có khuyết điểm nhưng lập tức khiến hai bên đều muốn rạch mặt nhau ra.
Phillip cúi người xuống chậm rãi nói:
-Thưa ngài, tôi chỉ là phụ tá của ngài, tôi chỉ phụ trách đưa ra ý kiến còn cuối cùng quyết định thế nào là tuỳ ngài chọn lựa.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, đứng lên đi tới đi lui hai vòng quanh phòng rồi lắc đầu nói:
-Biện pháp tốt thì có tốt nhưng hiện tại chúng ta còn chưa đủ vốn liếng để lập tức trở mặt với quân tây bắc, tuy nhiên chờ đến khi chúng ta đã trụ được vững vàng thì lại dùng biện pháp này vẫn còn chưa muộn.
Sau đó Đỗ Duy cười khổ:
-Trước khi trở mặt, nếu quân tây bắc đến đòi tiền thì nếu kéo dài được thì kéo dài, tuy nhiên nếu thực sự không kéo dài được thì thà rằng lấy chút tiền đưa cho chúng cho rồi ……
Nói tới đây trong lòng Đỗ Duy thực sự có chút không cam lòng, không nhịn được bèn chửi tục một câu:
-Mẹ nó, coi như nộp tiền bảo kê đi.
Nói là nói như vậy nhưng trong lòng Đỗ Duy đã biết rõ được rằng quân đoàn tây bắc cắm rễ nhiều năm tại vùng tây bắc này đương nhiên đã có căn cơ thực lực hùng hậu.
Nói trắng ra thì hôm nay tên tướng quân Tatara này có phải thực sự vì chút tiền mà tới hay sao? Khoản phí mấy vạn đồng vàng đối với quân đoàn tây bắc mà nói cũng chẳng phải nhiều nhặn gì, chỉ như muối bỏ biển. Điều quan trọng hơn là tới để xem thử thái độ của vị quý tộc Đỗ Duy mới này!
Nếu như Đỗ Duy biểu hiện thái độ thuận theo thì tất cả mọi việc đều tốt đẹp. Nếu Đỗ Duy biểu hiện ngang ngạnh, cự tuyệt không hợp tác thì Đỗ Duy hãy đợi sự trả đũa của quân tây bắc! Đừng quên rằng trước đó đã có hai vị quý tộc chịu kết cục thảm hại dưới sự công kích của quân tây bắc!
Bây giờ mình còn chưa có đủ vốn liếng để thách thức bọn quân phiệt. Trước mắt thì biện pháp tốt nhất là giả ngốc chui vào góc kẹt nguỵ trang mình thành một người ma pháp sư không rành chuyện thế tục, một quý tộc bé nhỏ non nớt mới bước vào giới chính trị. Phải tận lực cấp cho mình thời gian để phát triển.
Hiểu được đạo lý này Đỗ Duy lập tức nảy ra một chủ ý, hắn tự mình viết một lá thư cám ơn, sai người lập tức dùng khoái mã đưa đến đại bản doanh của quân tây bắc đóng tại biên giới phía bắc thuộc tỉnh Norin.
Phong thư này viết gửi cho tướng quân Ruga, quân đoàn trưởng quân đoàn tây bắc. Đỗ Duy lấy danh nghĩa công tước quý tộc của đế quốc ân cần thăm hỏi quân đoàn trưởng Ruga với giọng điệu thể hiện tỏ vẻ rất khách sáo, sau đó bày tỏ rất khiêm tốn việc mình mới đến tây bắc nên cần quân đoàn tây bắc chiếu cố nhiều mặt. Cuối cùng cố ý trực tiếp đưa ra một yêu cầu rất rõ ràng: Hy vọng quân tây bắc có thể trợ giúp một người chưa có căn cơ gì tại tây bắc. Giống như gây chút áp lực lên Tổng đốc Bohan để đòi lại tiền bạc và vật tư dự phòng của mình thuộc ngân khố tỉnh Desa bị Bohan vơ vét lấy sạch. Đỗ Duy tỏ vẻ rất rõ ràng rằng chính mình cũng không thiếu tiền, chỉ là vì để bảo vệ danh dự của mình, không muốn nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng mà mong muốn cùng quân tây bắc hợp tác. Cuối cùng ngỏ lời rằng nếu quân tây bắc có thể trợ giúp mình đòi lại số tiền trên thì Đỗ Duy nguyện ý không lấy một đồng mà tặng toàn bộ cho quân tây bắc tạm coi là chút lòng kính trọng của mình đối với các dũng sĩ của quân biên phòng.
Trong phong thư này Đỗ Duy cố gắng miêu tả mình như người không giống thế tục mà hơn nữa là quý tộc tranh đấu có nghĩa khí. Hắn cũng không trông mong một phong thư liền có thể làm cho người đứng đầu quân tây bắc mất cảnh giác. Tuy nhiên nếu có thể khiến quân tây bắc tạm thời chuyển sự chú ý từ mình sang Tổng đốc Bohan thì coi như đạt được mục đích.
Phong thư này sau khi được gửi đi như đá rơi vào biển rộng, cánh quân tây bắc không thấy có tin tức gì mới trong một thời gian dài. Cả vị tướng quân Ruga kia trong tôiy nắm binh quyền tây bắc tựa hồ không hề có hứng thú đối với Đỗ Duy, vị công tước mới đến vùng tây bắc này. Mặc dù do đế quốc quản lý nhưng bình thường thì tướng lĩnh của quân đoàn trú đóng tại địa phương đều chủ trương sẽ không đi lại thân cận quá với quan lại địa phương để tránh bị nghi ngờ. Nhưng thân là đại tướng thống suất quân đội một phương của đế quốc không ngờ lại cùng công tước đế quốc Đỗ Duy này ở tại vùng tây bắc mấy tháng rồi mà ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua một lần, thái độ của đối phương quả thực làm người ta phải suy nghĩ.
Có phải xem thường Đỗ Duy là tên thằng chưa ráo máu đầu nên cố ý lên mặt ra oai? Tựa hồ cũng không phải ……
Năm 960 theo lịch của đế quốc Roland, mùa đông cuối cùng đã đến. Mùa đông vùng tây bắc lạnh giá hơn nhiều so với phương nam. Tuy nhiên sau khi dự trữ đủ lương thực dùng trong mùa đông thì cái rét mùa đông tựa hồ không làm dân chúng tỉnh Desa lo ngại lắm.
Hơn nữa, trong vòng vài tháng, tướng quân Ron Barton dựa vào các mối quan hệ cũ của mình đã mua được rất nhiều trâu, cừu của các bộ lạc nhỏ trong thảo nguyên nên khi mùa đông tới mọi binh sĩ đều có ủng da quần áo cho mùa đông.
Việc kiến thiết các công trình bên trong nội thành của thủ phủ mới đã hoàn thành hơn phân nửa, kiến trúc một số khu vực nội thành đã cơ bản hoàn thiện, đã có mấy vạn người lục tục chuyển vào thành thị mà Đỗ Duy đã chi ra trước sau khoản chi phí khổng lồ gần sáu trăm vạn đồng vàng để xây dựng. Mặc dù đã có nguồn tiền của Zach con từ đế đô không ngừng đổ về cho Đỗ Duy nhưng hắn đã dần cảm thấy có chút áp lực về kinh tế.
Dù sao thì trước mắt tỉnh Desa còn chưa thể có cách tự túc cung ứng mà luôn phải dựa vào nguồn lực tài chính riêng của mình để nuôi quân đội và duy trì việc kiến thiết toà thành mới mà đây không phải là biện pháp lâu dài được.
Làm sao để kiếm tiền tại tỉnh Desa vùng tây bắc cằn khô này đã trở thành vấn đề trước mắt mà Đỗ Duy cần phải giải quyết. Đầu tư không có lãi không phải là việc mà Đỗ Duy mong muốn!
Khi năm mới đã sắp gần kề thì Đỗ Duy đón tiếp một người khách bất ngờ.
Võ sĩ Dardanelle của gia tộc Listeria người từng chung hoạn nạn cùng Đỗ Duy tại rừng rậm Đóng Băng dẫn theo một đoàn người xe khổng lồ đi tới thành Gilear thuộc tỉnh Desa.
Khi gặp lại nhau Đỗ Duy đương nhiên rất vui mừng, hắn tự mình chạy ra ngoài nghênh đón người bạn này, hai người ôm nhau nồng nhiệt trong tuyết bay bay ngoài phủ Tổng đốc.
-Trời ạ, Dardanelle cuối cùng rồi ngươi cũng đã đến!
Đỗ Duy cười ha hả nhìn người bạn cũ:
-Ta còn tưởng rằng anh đã quên mất ta rồi!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nhitrung
Chương 203: Yêu cầu của hầu tước phu nhân Listeria
Dịch giả: Hehevn
Biên dịch: Cutundohoi
Trước nhiệt tình của Đỗ Duy, Dardanelle có chút áy náy:
-Đỗ Duy...... ồ, phải gọi là đức ngài công tước. Ha ha, tôi làm sao dám quên ân đức của ngài, vốn tôi đã sớm nghĩ đến việc đi gặp ngài, nhưng do hầu tước phu nhân phái tôi theo thuyền đội của gia tộc ra biển một chuyến mới vừa quay về được mấy ngày. Lần này tôi đến đây để mang lễ vật của hầu tước phu nhân tặng ngài nhân dịp năm mới!
Nhìn danh mục quà tặng mà gia tộc Listeria đưa đến ngay cả Đỗ Duy cũng không nhịn được phải hít sâu một hơi khí lạnh!
Nếu so sánh với lễ vật tặng] lần trước thì lần này hầu tước Listeria phóng tay quả thực xa hoa cực điểm!
Ngoài vô số trân bảo quý giá thì hầu tước phu nhân Listeria tặng cho Đỗ Duy những gì trước mắt đang thiếu nhất: khải giáp và vũ khí cực tốt đủ để trang bị cho năm nghìn người, còn có một ngàn thớt ngựa tốt. Cuối cùng còn tặng thêm bốn ngàn tên nô lệ cường tráng!
-Ngoài mấy cái danh mục quà biếu này ra này thì vẫn còn thêm cả tôi nữa.
Dardanelle nhìn Đỗ Duy cười:
-Thưa ngài, tôi vẫn còn nhớ rõ lúc ở cạnh ngài tại rừng rậm Đóng Băng! Hầu tước phu nhân đã đáp ứng thỉnh cầu của tôi, lần này sau khi tôi đến đây thì có thể không cần trở về nữa!
Đỗ Duy muôn phần kinh hỉ, hiện tại trong tay hắn số thủ hạ có thể tín nhiệm thật sự quá ít. Dardanelle xuất thân từ gia tộc Listeria lại là người thân tín của hầu tước phu nhân Listeria, mặc dù võ thuật của hắn không hẳn là hạng nhất nhưng hắn lại xuất thân từ đại gia tộc hơn nữa lúc trẻ đã từng có kinh nghiệm mạo hiểm nên có sự thông hiểu nhất định đối với rất nhiều việc, nhất là hắn lại xuất thân từ đại hào môn về kinh doanh Listeria, vừa có kinh nghiệm phong phú đồng thời lại cực kỳ trung thành với Đỗ Duy!
-Thưa ngài, tôi còn mang đến một phong thư của hầu tước phu nhân.
Dardanelle nói rồi cẩn thận lấy trong ngực ra phong thư được niêm phong trịnh trọng chuyển cho Đỗ Duy:
-Hầu tước phu nhân nhờ tôi chuyển lời cho ngài rằng xin ngài sau khi xem xong thư nếu thấy nhất thời chưa thể quyết định được thì có thể từ từ xem xét nhưng bất luận ngài quyết định ra sao đều xin nhất thiết phải cho phu nhân một câu trả lời thuyết phục.
Đỗ Duy giật mình:
-Ôi, rốt cuộc không biết hầu tước phu nhân Listeria có việc gì vậy?
Dardanelle nhún vai:
-Tôi cũng không biết phu nhân viết gì trong thư.
Đỗ Duy không hỏi gì thêm, nhiệt tình đưa Dardanelle về phủ tổng đốc của mình, đêm đó Đỗ Duy bày yến tiệc lớn, cho mời toàn bộ thủ hạ cốt cán của mình đến để giới thiệu Dardanelle cho mọi người biết, Hussein đương nhiên nhận ra Dardanelle. Từ đó có thể thấy lòng trung thành của Dardanelle đối với Đỗ Duy là không thể hoài nghi: Dardanelle không hề tiết lộ chút gì về bí mật thân phận của Hussein.
Trước mọi người Đỗ Duy bổ nhiệm Dardanelle sắp tới làm nhài thành thủ số một cho thành thị thủ phủ mới kiêm luôn quân hàm thống lĩnh quân giữ thành. Hơn nữa với thân phận công tước hoa Tulip, hắn chính thức thụ phong Dardanelle làm thủ hộ kỵ sĩ của gia tộc.
Thủ hạ của Đỗ Duy biết Dardanelle đã từng cùng đức ngài công tước là bằng hữu cùng chung hoạn nạn nên đều đón tiếp hắn cực kỳ nhiệt tình khách khí, sau khi chủ khách bắt đầu giải tán Đỗ Duy kêu Marde sắp xếp Dardanelle nghỉ lại trong Tổng đốc phủ của mình, sau đó trở lại phòng mới đem phong thư hầu tước phu nhân Listeria gửi mở ra xem.
Hiện nay Đỗ Duy vô cùng bội phục người phụ nữ đứng đầu gia tộc Listeria này. Gia tộc Listeria giàu khét tiếng đại lục, thậm chí tài phú còn trên cả tên ma thú Dransa lại có được phẩm hàm quý tộc cung đình, thế lực không thể coi thường. Mặc dù lúc trước mình có tiện tay giúp Dardanelle một lần tại rừng rậm Đóng Băng, cứ xem như có ơn cứu mạng hầu tước phu nhân Listeria nhưng sau khi mình quay về Rowling bình nguyên thì đối phương đã đến tặng một khoản đại lễ, rồi sau đó khi mình phái người lên phương bắc liên lạc làm ăn với dong binh đoàn cũng đã được gia tộc Listeria chiếu cố rất nhiều...... Theo lý thuyết thì ân nghĩa của mình đối với gia tộc Listeria đã được đối phương đền đáp xong vậy mà bây giờ còn đưa đến một phần đại lễ như thế......
Đỗ Duy hôm nay chỉ nhìn thoáng qua danh sách quà tặng tính sơ sơ thì phỏng chừng giá trị ít nhất cũng hơn trăm vạn đồng vàng, đối phương tốt như vậy không phải đơn giản là đáp lại tình nghĩa mà hơn phân nửa là có yêu cầu gì đó với mình......
Quả nhiên phong thư này đúng là do hầu tước phu nhân Listeria đích thân viết, nét chữ bút xinh đẹp đoan trang, rất có phong phạm đại gia tộc, viết cho Đỗ Duy cực kỳ khách khí.
Đầu tiên là một hồi tỏ vẻ khách khí chúc mừng Đỗ Duy nhậm chức tổng đốc tỉnh Desa vùng tây bắc cùng việc đạt được tước vị công tước, sau đó lại chúc mừng năm mới một phen, cuối cùng viết rõ đã cho Dardanelle chính thức rời gia tộc Listeria để đi làm môn hạ của Đỗ Duy, tất cả món đồ này là lễ vật mừng năm mới nhằm bày tỏ thành ý của mình.
Nội dung trong thư phần lớn khen ngợi Đỗ Duy mặc dù đại ý cũng không ngoài việc ca ngợi tuổi nhỏ mà tiền đồ vô lượng nhưng vị hầu tước phu nhân Listeria này hiển nhiên học vấn rất tài năng, ngôn từ vận dụng thích đáng, vừa cẩn thận khen ngợi Đỗ Duy đồng thời lại không lộ ra nửa điểm nịnh nọt tục khí mà ngược lại khiến cho người ta tâm lý thoải mái phi thường.
Cuối thư, bút phong có thay đổi đề cập tới việc nghe nói quan hệ giữa Đỗ Duy và đại học giả Lam Hải ở đế đô cũng không tệ, lúc này có không ít môn hạ đệ tử của Lam Hải giúp việc cho Đỗ Duy tại tây bắc. Hầu tước phu nhân Listeria lại một phen biểu đạt sự ngưỡng mộ đối với học giả Lam Hải đồng thời thổ lộ rằng mình còn có một em trai, một em gái tuổi đều còn nhỏ, trong lòng lo lắng thiếu người trông coi dạy dỗ, trước đó chính mình cũng đã từng phái người đến đế đô bái phỏng học giả Hải Lam với hy vọng em trai em gái có thể được nhận làm học trò của Hải Lam nhưng kết quả lại bị từ chối khéo. Hầu tước phu nhân Listeria tỏ vẻ nàng không dám quá ép học giả Hải Lam, chỉ có điều thủ hạ của Đỗ Duy phần lớn là học trò của Hải Lam nên kế tiếp chỉ dám xin Đỗ Duy có thể làm trung gian nói tốt giùm vài lời để có thể mời một vị môn hạ đệ tử của Hải Lam nhận làm thầy em trai và em gái mình......
Xin Đỗ Duy vì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà trước giờ mà hết sức giúp đỡ, gia tộc Listeria sẽ rất biết ơn vân vân......
Sau khi Đỗ Duy buông lá thư xuống thì trầm tư một hồi. Việc này nói lớn không lớn, bảo nhỏ chẳng nhỏ, chỉ là yêu cầu như vậy của vị hầu tước phu nhân này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
Mặc dù đại học giả Hải lam thanh danh hiển hách nhưng với địa vị của gia tộc Listeria thì nếu không cầu Hải Lam được thì mời các học giả nổi tiếng khác chẳng lẽ không xong, tại sao cứ nhất định khăng khăng xin làm học trò Lam Hải? Cầu Lam Hải không được thì nhất định phải mời học trò của Lam Hải?
Mặc dù thủ hạ của Đỗ Duy có tám mươi người là đệ tử của Lam Hải nhưng trước mắt hắn đang thiếu người trầm trọng nhất là gần đây công việc bộn bề, có thể nói mỗi người đều phụ trách rất nhiều chức vụ, thế nên nếu bây giờ rút người của hắn ra để chuyển đến gia tộc Listeria làm sư phụ thì Đỗ Duy có chút không đành lòng.
Mặc dù có chút khó xử nhưng vì gia tộc Listeria đối xử mọi mặt với mình rất tốt, người ta tặng lễ vật của cải nhiều như vậy lại còn đưa cả Dardanelle đến đây, nếu mà mình không cho người đi thì phải nói ý không đi này như thế nào. Đỗ Duy thở dài, đang muốn viết thư trả lời đột nhiên chợt nảy ra ý liền cho mời Phillip đến.
Phillip còn chưa đi nghỉ, mấy ngày nay hắn hầu như mỗi đêm đều thức tới sáng vì việc chuyển chổ đã khiến cho người thanh niên này gần như đem toàn sinh lực đổ vào đó. Đỗ Duy phái người gọi Phillip đến hỏi qua xem hắn có biết gì về việc gia tộc Listeria phái người đến đế đô cầu Lam Hải dạy học.
Phillip suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Đúng là có chuyện như vậy, chỉ có điều ngày đó sư phụ cự tuyệt rất dứt khoát, cậu chủ kia của gia tộc Listeria chính là em trai của hầu tước phu nhân nghe nói là cậu bé cực kỳ thông minh, hơn nữa nghe đâu tính cách cũng rất tốt, nên chúng ta vốn tưởng rằng sư phụ sẽ đáp ứng, ai biết được sư phụ lại khăng khăng cự tuyệt ngay cả một đường lui cũng không chừa ra...... việc này thì chúng tôi thân là học trò cũng không dám hỏi gì nhiều.
Phillip mặc dù nói không sai nhưng Đỗ Duy nhìn thấy được Phillip dường như có phần nói không hết mọi việc, dường như còn có gì đó khó nói, Đỗ Duy cũng không thể cố hỏi thêm về việc riêng bèn cho Phillip đi ra, sau đó mời Dardanelle tới nói cho hắn biết yêu cầu trong thư của hầu tước phu nhân Listeria rồi hỏi:
-Dardanelle, ta không phải muốn làm khó chỉ là việc loại này ta không tự mình làm chủ được, nghe nói em trai của hầu tước phu nhân Listeria thông minh trẻ trung, không biết tại sao học giả Lam Hải lại cự tuyệt? Nếu chỉ là việc bình thường thì ta nói tốt vài câu cho hầu tước phu nhân thỏa mãn tâm nguyện cũng không phải khó khăn gì. Nhưng việc này e rằng còn có ẩn tình gì đó, ta nói cho người ngoài sẽ có điểm không hay. Vạn nhất đắc tội ngài Lam Hải...... anh cũng biết các thủ hạ của ta hiện nay đều dựa vào học trò của ngài Lam Hải.
Dardanelle do dự một chút mới nói:
-Thưa ngài, tôi cũng không biết yêu cầu này trong thư của phu nhân...... Ừm, tôi không nên nói ra điều này nhưng bây giờ tôi đã không còn là người nhà Listeria, ngài đã là chủ nhân của tôi nên hỏi ta cái gì ta cũng không giấu ...... ta nghe nói cha của phu nhân tức là tộc trưởng trước đó của gia tộc Listeria đã từng là bạn thân của ngài Hải Lam, khi còn trẻ hai người từng học cùng nhau! Chỉ là sau này dường như có chút khúc mắc......
-Ồ?
Đỗ Duy đến đây bắt đầu hứng thú:
-Cha của hầu tước phu nhân Listeria và ngài Hải Lam có mối quan hệ như vậy ư?