Dương Thạc thầm nghĩ.
- Còn có mấy cường giả Địa Sát. Trong tổ chức Địa Sát này nói không chừng còn có cường giả cấp độ Đại Tông Sư cao giai, đối phó với bọn hắn không thể không cẩn thận được…
- Bọn hắn có thể tới truy sát ta, ta chưa hẳn không thể đuổi giết bọn hắn!
Nghĩ vậy, trong lòng Dương Thạc vừa động.
- Thần Long, một ngàn phân thân kia của ngươi, nếu không phải tìm bí bảo thì tìm một số cường giả tổ chức Địa Sát kia đi. Phải tìm được lạc đàn, hoặc là hai người cùng hành động chung, lập tức nói cho ta biết. Chúng ta sẽ trực tiếp phá toái hư không, tiến đến chém giết từng tên cường giả Địa Sát này!
Dương Thạc trầm giọng nói với Thần Long.
Đã có một ngàn phân thân Thần Long kia, trong động đá vôi dưới Yến Sơn này, Dương Thạc chẳng khác nào có được vô số tai mắt!
Ai đuổi giết ai, còn chưa biết được!
- Về phần ta… trước tiên không ra ngoài, cứ tu luyện tốt trong không gian Thập Phương Ca Sa là được!
Dương Thạc quyết định.
Đã có một ngàn phân thân của Thần Long, bản thân có ra hay không cũng không có ý nghĩa.
Thân thể đi ra ngoài, một khi gặp nguy hiểm gì thì hơi phiền phức. Cửu Dương Chân Thân cũng không sợ nguy hiểm. Nhưng đây là át chủ bài mạnh nhất của Dương Thạc, người gặp nó hầu như đều chết hết. Dương Thạc còn không muốn để nó du lịch khắp nơi, trêu chọc sự chú ý của người khác. Để một ngàn phân thân Thần Long tìm kiếm bí bảo, tìm kiếm cao thủ Địa Sát là đủ rồi. Dương Thạc tọa trấn trong không gian Thập Phương Ca Sa là được.
Kết quả là Dương Thạc, Dương Địch liền ở trong không gian Thập Phương Ca Sa tiềm tu.
Tốc độ tu luyện của Dương Địch cực nhanh, một hai tháng liền tăng lên một giai, nếu lãng phí thời gian đi tìm kiếm bí bảo thì đúng là được không bù mất.
Thêm nàng thì cũng không nhiều lắm, bớt nàng đi để nàng chú ý tu luyện tốt hơn.
Dương Địch cũng biết ở thời điểm mấu chốt, tu vi hiện tại của nàng chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Dương Thạc, còn không giúp được Dương Thạc. Cho nên nàng cũng tận lực cố gắng tu luyện.
Một ngày… ba ngày… bảy ngày…
Trong chớp mắt, nửa tháng đi qua.
Trong động đá vôi Yến Sơn này, ngoại trừ một ít Đạo Hoàng Kiếm thì ngoài ra cũng không có bí bảo nào xuất thế.
Trong nửa tháng này, phân thân Thần Long cũng nhiều lần phát hiện được cường giả Địa Sát.
Chỉ có điều tuyệt đại tình huống đều là ba bốn người hành động. Chỉ có một lần phát hiện được một cao thủ Địa Sát hành động một mình.
Nhưng lúc phân thân Thần Long báo cáo với Dương Thạc, cường giả Địa Sát kia lại phát hiện ra phân thân Thần Long, chẳng qua chỉ dùng một quyền, phân thân Thần Long trực tiếp bị đánh nát!
Thực lực người này ít nhất là Đại Tông Sư cao giai. Dương Thạc đoán chừng hắn chính là nhân vật số má, thủ lĩnh Địa Sát. Hiện tại dùng thực lực bản thân cũng không làm gì được hắn, đành phải bỏ qua.
Thời gian lại trôi qua ngày từng ngày.
Võ giả đến động đá vôi Yến Sơn cũng càng ngày càng nhiều!
Tuy không có bí bảo xuất thế nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được bí bảo sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Hướng tây bắc Yến Sơn, trong một nham động.
Một lão giả mặc đạo bào đang chậm rãi đi trong động đá vôi này, hai con mắt không ngừng tìm tòi xung quanh.
Khí tức toàn thân tản mát ra, không bỏ qua bất kỳ dị động nào ở xung quanh.
Ở phía sau hắn có hai thân ảnh cao lớn đang lơ lửng giữa không trung. Hai thân ảnh cao lớn này đều dùng một loại khí tức đặc thù ngưng tụ thành kim thân, vẻ mặt dữ tợn, khí thế hùng hồn.
Pháp tôn Hàng Long Phục Hổ!
Lão giả mặc đạo bào này đúng là đạo chủ Tiên Sư Đạo, Âu Tử Hồng.
- Nửa tháng, rõ ràng còn không tìm được một kiện bí bảo…
Tìm kiếm trong động đá vôi này, Âu Tử Hồng nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng.
Hắn là nhóm cường giả Đại Tông Sư tiến vào động đá vôi này sớm nhất. Chỉ tiếc là nửa tháng trôi qua, hắn còn không tìm được một kiện bí bảo!
Nhưng Âu Tử Hồng cũng không nóng nảy. Lúc trước mấy siêu cấp cường giả Đạo Hoàng vây công Thần Long thượng cổ chẳng qua chỉ lưu lại hơn hai mươi kiện bí bảo ở đây mà thôi. Nếu có thể dễ dàng tìm được một hai kiện, một ít bí bảo này cũng không quá đáng giá nữa. Chính là bởi vì như thế, nửa tháng không có thu hoạch, Âu Tử Hồng vẫn có thể nén lòng tiếp tục tìm kiếm.
- Ồ, phía trước hình như hết đường…
Đi về phía trước vài bước, Âu Tử Hồng chợt phát hiện hang động đá vôi phía trước đã đến điểm cuối.
Trong động đá vôi dưới đất này, hoàn cảnh rắc rối.
Tuyệt đại bộ phận chỉ có thể chứa một người đi lên.
Nhưng cũng có nơi khe hở tương đối nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể để chuột, rắn đi qua, người đi lại khó khăn. Phía trước Âu Tử Hồng, hang động đá vôi đã bị chắn, chỉ chừa lại một chút khe hở.
Cố gắng qua rất khó.
Dứt khoát, Âu Tử Hồng liền muốn lùi về tìm một con đường khác để đi.
- Ồ?
Đúng lúc Âu Tử Hồng muốn đi ra, hắn chợt thấy khe hở hang động đá vôi phía trước có kim quang chợt lóe lên.
- Trong động đá vôi sao có thể có kim quang thoáng hiện? Chẳng lẽ là bí bảo?
Nhìn thấy vầng sáng nhanh chóng lóe lên này, hai mắt Âu Tử Hồng chợt sáng ngời.
Luồng ánh sáng màu vàng kia cũng không phải quá chói mắt.
Nhưng Âu Tử Hồng có thể cảm giác được bên trong màn ánh sáng màu vàng kia hình như ẩn chứa một loại khí tức nào đó, huyền ảo khó lường giống như thiên đạo vậy. Loại cảm giác này khắc sâu vào trong thần hồn của Âu Tử Hồng.
- Đây là bảo vật thượng cổ sao?
Âu Tử Hồng không thể kim nén, hai mắt sáng ngời.
Dưới lòng đất trong hang động đá vôi này mà nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng như vậy, khiến Âu Tử Hồng nghĩ ngay đến, đây là bảo vật mà các cao thủ tuyệt thế như đạo hoàng để lại.
Giờ phút này, Âu Tử Hồng không thể kìm nén nổi kích động trong lòng.
Vào hang động đá vôi dưới lòng đất này đã được nửa tháng, mà không chỉ Âu Tử Hồng, dù là những cao thủ Đại Tông Sư khác cũng chưa tìm được dấu tích gì của bảo vật thượng cổ ở chỗ này. Thậm chí, Âu Tử Hồng còn nghi ngờ tin đồn có bảo vật ở đây chỉ là lừa người mà thôi.
Bây giờ, ngay trước mắt mình có thể có bảo vật thượng cổ thì sao Âu Tử Hồng không kích động cho được?
- Thử xem là cái gì trước đã.
Hít sâu một hơi, Âu Tử Hồng cố gắng bình tĩnh để không cho mình run rẩy, đi gần đến chỗ phát ra ánh sáng màu vàng xem thử.
- Nguy rồi.
Vừa mới giương mắt nhìn, Âu Tử Hồng lập tức cảm giác được ánh sáng màu vàng này đột nhiên sáng rực lên gấp mấy chục, mấy trăm lần. Dưới sự kích thích của ánh sáng màu vàng, hai mắt mình liền đau đớn, gần như không thể nhìn thấy gì nữa.
Âu Tử Hồng vội vàng nhắm chặt mắt lại. Lúc này, hắn không tức giận, ngược lại cực kỳ vui mừng.
Ánh sáng toả ra mà đã có thể khiến mắt mình bị thương thì bảo vật trong đây sẽ không phải loại tầm thường.
- Ta chính là Nhân Tộc… Đạo Hoàng…
Đúng lúc này, một thanh âm xa xưa từ trong hang động đá vôi chợt truyền ra.
Nhân Tộc… Đạo Hoàng…
Hai từ này không ngừng hiện lên trong đầu Âu Tử Hồng.
- Đạo Hoàng… ư. Năm đó, khi Đạo hoàng đại chiến với thượng cổ Thần Long đã để lại ở chỗ này hai bảo vật lớn. Một cái là Tam Thiên đạo hoàng kiếm, một cái khác chính là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp. Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này là một bộ áo giáp toàn thân màu vàng. Chẳng lẽ, trong động đá vôi phía trước chính là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp sao?
Âu Tử Hồng chợt nghĩ đến điều này.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp là áo giáp mà Đạo Hoàng lưu lại, nếu mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp thì có thể trực tiếp xé rách hư không, thoáng cái liền vượt qua khoảng cách trên trăm dặm. Mặc dù về mặt này nó còn kém xa Thập Phương Ca Sa của Kim Phật tự, nhưng Thiên Đạo Thần Hoàng giáp có thể phòng ngự mọi công kích của Võ Thánh lôi âm từ tầng thứ ba trở xuống, và còn giảm được một nửa lực công kích của Võ Thánh lôi âm tầng thứ tư. So về phòng ngự thì nó cao hơn Thập Phương Ca Sa một cấp.
- Nếu mình lấy được áo giáp này thì tất cả Võ Thánh bình thường đều không phải đối thủ của mình.
- Mà mình cũng có thể đánh với Dương Thiên một trận.
Âu Tử Hồng cực kỳ kích động.
Sau một lát, hai mắt bị đâm thương mới miễn cưỡng khôi phục được một chút.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp ngay trong hang động đá vôi phía trước phải không?
- Hàng long phục hổ, đập cái hang động đá vôi này cho ta, lấy ra Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
Âu Tử Hồng không hề do dự, lập tức ra lệnh cho hai đại hộ pháp hàng long phục hổ đằng sau đi đập hang động phía trước.
Hai đại hộ pháp hàng long phục hổ không có thần hồn của mình, hoàn toàn nghe theo sai bảo của Âu Tử Hồng, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Sau khi nghe Âu Tử Hồng ra lệnh, hàng long phục hổ lập tức di chuyển, vung quyền đánh mạnh về phía hang động đá vôi.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Đá vụn bay tứ tung, hang động đá vôi phía trước bị thủng một lỗ lớn khoảng hơn một trượng, đủ cho một người đi vào.
Ánh sáng màu vàng từ đó chiếu rọi ra ngoài.
Khiến cho phạm vi hơn mười trượng chỗ Âu Tử Hồng đều được chiếu sáng.
Ánh sáng màu vàng phát ra này không còn chói mắt như trước nữa, Âu Tử Hồng liền bay nhanh, nháy mắt đã đến trước hang động đá vôi có ánh sáng màu vàng.
- Quả nhiên là…
Phía trước chính là một hang động đá vôi rộng khoảng bảy tám trượng.
Đúng như Âu Tử Hồng suy đoán, trong hang động đá vôi này có một bộ áo giáp màu vàng đang nằm đó. Bộ áo giáp này do một chất liệu màu vàng tạo thành, có phần che tay, che giày…. đầy đủ mọi thứ, còn có cả phần che đầu nữa. Phần che đầu này không đơn giản như Huyền Ưng giáp mà nó giống như mũ sắt, bao phủ toàn bộ đầu, thậm chí còn có mặt nạ bảo hộ, ở vị trí hai con mắt do một loại thuỷ tinh trong suốt chế tạo thành.
Toàn bộ áo giáp màu vàng tản ra khí thế nồng đậm. Âu Tử Hồng cảm giác, lúc lâm triều ở Đại Chu Hoàng Thành, khí thế trên người hoàng đế Đại Chu trên Kim Loan điện cũng chỉ như thế này mà thôi.
- Quả nhiên là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp. Bảo vật này là của ta rồi.
Hai mắt Âu Tử Hồng toả sáng, cả người di chuyển lao thẳng tới Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
Ong ong!
Đúng lúc này, thanh âm xào xạc vang lên, phía trên Thiên Đạo Thần Hoàng giáp tản ra một vòng ánh sáng kì lạ, trực tiếp đánh bật Âu Tử Hồng ra ngoài.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp… tuân theo ý chí của thiên đạo. Ngươi không phải người tuân theo thiên đạo… không thể lấy áo giáp này…
Thanh âm xa xưa lúc trước lại vang lên.
- Thiên Đạo ý chí ư?
Âu Tử Hồng nhíu mày.
- Tiên Sư Đạo ta dùng Duyên Hống đạo để tu luyện trường sinh, ta chính là Thiên Đạo.
- Hàng long phục hổ, đánh tan vòng phòng ngự trên Thiên Đạo Thần Hoàng giáp cho ta.
Âu Tử Hồng hét lớn một tiếng rồi ra lệnh.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Hai đại hộ pháp hàng long phục hổ di chuyển thân hình, bỗng nhiên xuất hiện trong không gian này, không chút do dự, thi nhau ra quyền, đập mạnh lên Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
O…o…n…g!
O…o…n…g!
Đúng lúc này, Thiên Đạo Thần Hoàng giáp lại phát ra vòng sáng kia.
Vòng ánh sáng này hiện ra, rồi chấn động giống như Thiên Đạo thần âm vậy. Một lát sau, giống như có hai cao thủ Võ Thánh xuất hiện, sử dụng Đại Thiên Âm chưởng, trực tiếp đánh vào trên người hai đại hộ pháp hàng long phục hổ, khiến hai đại hộ pháp này bị bay ra xa.
Giữa không trung, Kim Thân của hai đại hộ pháp này lung lay như sắp bị vỡ tan.
- Sao có thể như vậy…
Âu Tử Hồng nhíu mày, vội vàng niệm chú, quát khẽ một tiếng ‘Ngưng’ thì hai hộ pháp này mới miễn cưỡng ngưng tụ lại.
Vẻ mặt Âu Tử Hồng biến hoá thất thường.
Nhìn chằm chằm cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này, vẻ mặt không cam lòng.
- Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ trong Thiên Đạo Thần Hoàng giáp còn có một tia ý niệm của Đạo Hoàng năm đó nên sẽ tự mình chọn chủ sao?
- Chẳng qua chỉ là một bảo vật thượng cổ mà thôi, có thêm ý niệm của Đạo Hoàng thì sao chứ? Ta đánh tan cái ý niệm này thì không phải Thiên Đạo Thần Hoàng giáp sẽ hoàn toàn thuộc về ta hay sao?
Âu Tử Hồng thầm nghĩ.
Nhưng Âu Tử Hồng cũng biết, vòng phòng ngự trong Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này rất mạnh mẽ, ngay cả hai đại hộ pháp hàng long phục hổ của mình cũng không phá được. Dù sao, Thiên Đạo Thần Hoàng giáp có thể miễn dịch với mọi tấn công lôi âm từ tầng thứ ba trở xuống cơ mà. Với tình hình này thì Âu Tử Hồng còn phải rất tốn công để lấy được bảo vật thượng cổ này.
- Nguy rồi.
Trong lòng đang suy nghĩ, vẻ mặt Âu Tử Hồng chợt thay đổi.
- Vừa rồi, khi hàng long phục hổ đánh tan cái hang động đá vôi này đã tạo ra tiếng động lớn, có thể đã dẫn các cao thủ khác tới đây rồi.
Vẻ mặt Âu Tử Hồng thay đổi liên tục, tràn đầy hối hận.
Vốn hắn nghĩ, phát hiện được bảo vật thượng cổ thì có thể lấy ngay.
Vì thế nên lúc trước hắn mới không sợ gì mà trực tiếp phá hang động đá vôi phía trước. Nhưng hắn không ngờ, nhất thời nửa khắc là không thể lấy được bảo vật thượng cổ Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này. Mà một khi có người phát hiện chuyện ở bên này, tìm đến đây, thấy được Thiên Đạo Thần Hoàng giáp thì…Âu Tử Hồng khó có thể từ từ nghĩ cách để độc chiếm cái bảo vật này được.
Vèo…o…o! Vèo…o…o! Vèo…o…o!
Mà ngay khi Âu Tử Hồng nghĩ đến việc này thì có mấy bóng người cũng đã tới vị trí lúc trước của Âu Tử Hồng.
- Đại ca Âu Dương, hình như âm thanh vừa rồi phát ra ở gần đây.
- Chính là chỗ này, nhất định sẽ có bảo vật thượng cổ xuất thế.
Mấy bóng người xuất hiện.
Thoạt nhìn, mấy người này đều khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, tuy kém cao thủ Đại Tông Sư nhưng đều là cao thủ Võ Tôn mạnh mẽ.
Mấy người này đều mặc áo giáp của Ngự Lâm Quân Đại Chu, là người của Ngự Lâm quân.
- A. Chính là phía trước tản ra ánh sáng màu vàng kim.
Đi vào hang động đá vôi này, bốn năm người kia đều thấy được ánh sáng màu vàng kim chói mắt.
- Ở bên kia.
Bay nhanh một lát, mấy người này đã tới hang động có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
- Ta chính là… Đạo Hoàng..
Thanh âm xa xưa lại truyền đến.
- Có phải là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp không?
Bốn năm người này cũng có kiến thức, vừa thấy áo giáp này liền nhận ra nó là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
- A. Là đạo trưởng Tiên Sư Đạo Âu Tử Hồng.
Đồng thời, mấy người này cũng thấy được Âu Tử Hồng đang trong hang động đá vôi này.
- Là mấy người Âu Dương tướng quân à.
Âu Tử Hồng thấy mấy người này, hai mắt liền loé sáng.
Bốn năm người này đều là giáo uý trong Ngự Lâm quân Đại Chu, địa vị gần với thống lĩnh Ngự Lâm quân Lưu Ngự Thanh. Người cầm đầu tên là Âu Dương Ngự, cảnh giới Võ Tôn đỉnh phong. Không ngờ bọn chúng cũng đến đây tìm bảo vật. Chẳng qua, bọn chúng cũng biết thực lực của chính mình, không dám tranh đoạt với Đại Tông Sư, nên năm người liền cùng nhau hành động.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
- Âu Dương tướng quân, đây là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp mà Đạo Hoàng năm đó lưu lại. Chúng ta chung sức lấy nó về dâng cho hoàng thượng. Hoàng thượng có thể dựa vào nó để đánh bại Trấn Quốc Công, sau này nhất định sẽ phong hầu phong tướng cho các vị.
Âu Tử Hồng vừa nói, vừa từ từ đi về phía mấy người.
- Dâng cho hoàng thượng, phong hầu phong tướng ư?
Mấy người đều toả sáng hai mắt.
Tuy Thiên Đạo Thần Hoàng giáp là thứ tốt nhưng cũng phải có thực lực mới có thể khống chế nó.
Huống hồ, năm người Âu Dương Ngự đi cùng nhau mà Thiên Đạo Thần Hoàng giáp lại chỉ có một cái, nếu muốn chia thì cũng không biết nên chia thế nào. Vậy nên, tốt nhất là, sau khi lấy được liền dâng cho hoàng đế Đại Chu.
- Vậy làm phiền Âu đạo trưởng rồi.
Âu Dương Ngự hướng về phía Âu Tử Hồng, chắp tay, chân thành nói.
- Dễ thôi. Dễ thôi.s
Âu Tử Hồng cười ha hả.
Đột nhiên
Oanh! Oanh!
Hai tiếng nổ lớn bỗng nhiên vang lên, bên phía Âu Dương Ngự lại có hai người giáo uý bị hai đại hộ pháp hàng long phục hổ đánh bay ra ngoài. Khi người còn ở giữa không trung, đã phun ra máu tươi cùng nội tạng vỡ vụn, sắc mặt xám ngoét, có thể thấy họ đã bị hai đại hộ pháp tươi sống đánh chết.
Hai đại hộ pháp hàng long phục hổ liên thủ thì có thể đánh một trận với Võ Thánh.
Mấy người giáo uý này chỉ có tu vi Võ Tôn, ngoại trừ Âu Dương Ngự có tu vi Võ Tôn cao giai thì sao có thể ngăn cản được hai đại pháp tôn này tấn công chứ?
- Âu Tử Hồng, ngươi muốn độc chiếm bảo vật hả?
Âu Dương Ngự trừng mắt, căm hận quát lớn.
- Hắc hắc, Âu Dương tướng quân, ngươi đã đoán đúng rồi. Ai gặp được bảo vật thượng cổ như vậy mà không muốn độc chiếm chứ? Có trách thì trách các ngươi quá tò mò, nghe được thanh âm mà cứ đến đây thăm dò. Không còn cách khác, vì ngừa tin tức này bị lộ, tất cả các người cứ để mạng ở lại đây đi.
Âu Tử Hồng cười tà, rồi hắn điều khiển hai đại hộ pháp hàng long phục hổ bay nhanh đến chỗ hai gã giáo uý Ngự Lâm quân khác, trực tiếp đánh chết họ.
- Âu Dương tướng quân, tò mò sẽ hại chết người đấy.
- Về sau, không có thực lực thì đừng đến nơi không nên đến.
Âu Tử Hồng dữ tợn cười một tiếng, cả người hơi di chuyển, trực tiếp tấn công về phía giáo uý duy nhất còn lại ở đây, Âu Dương Ngự.
Âu Dương Ngự chỉ là Võ Tôn đỉnh phong, còn Âu Tử Hồng lại là Đại Tông Sư đỉnh phong, thực lực chênh lệch quá lớn, vậy thì Âu Dương Ngự không thể thoát khỏi bàn tay của Âu Tử Hồng.
- Lui.
Âu Dương Ngự không dám giao chiến với Âu Tử Hồng, nhanh chóng bay lui lại.
- Còn muốn chạy sao?
Âu Tử Hồng nhẹ vung hai tay, hai đại hộ pháp hàng long phục hổ liền lập tức đuổi theo. Tốc độ phi hành của chúng rất nhanh, nếu là ở cự ly ngắn thì Võ Thánh bình thường chưa chắc đã đuổi kịp hai đại hộ pháp này, huống chi chỉ là một Âu Dương Ngự Võ Tôn đỉnh phong.
- Âu Tử Hồng, ngươi đã giết chết các huynh đệ của ta, đời này kiếp này Âu Dương Ngự ta sẽ nhất định báo mối thù này.
- Ngươi muốn đuổi bắt ta sao? Ngươi còn không có bản lãnh đó đâu. Cứ chờ xem, một khi Âu Dương Ngự ta thoát khỏi chỗ này thì nhất định ta sẽ truyền tin ở đây có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp cho toàn bộ Đại Chu. Ngươi đừng mơ độc chiếm Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này.
Âu Dương Ngự nói xong liền vung tay lên, một bức tượng chiến xa được chế tạo từ Cổ Đồng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Oanh!
Sau một lát, chiến xa nhỏ bé này bỗng nhiên biến lớn, trở thành một chiến xa bốn bánh hơn một trượng.
Âu Dương Ngự hơi di chuyển một chút đã đi lên chiến xa này.
- Đi.
Quát khẽ một tiếng, chiếc chiến xa này bỗng nhiên khỏi động, hoá thành một luồng ánh sáng, nháy mắt đã biến mất khỏi hang động đá vôi này.
- Đây là thiên binh chiến xa do cao thủ Tôn Vũ Dương của đệ nhất thượng cổ binh gia lưu lại sao? Vậy mà tên Âu Dương Ngự này đã chiếm được nó rồi.
Âu Dương Ngự biến mất quá nhanh, Âu Tử Hồng cùng hai đại hộ pháp không thể đuổi kịp. Chỉ sợ tốc độ lúc này của Âu Dương Ngự còn nhanh gấp mười lần so với Võ Thánh.
- Cao thủ Tôn Vũ Dương của đệ nhất thượng cổ binh gia cũng là cao thủ cùng cảnh giới với Đạo Hoàng. Nếu Đại Tông Sư điều khiển thiên binh chiến xa này thì có thể xé rách hư không. Vậy nên, muốn đuổi kịp hắn là rất khó.
Vẻ mặt Âu Tử Hồng liên tục biến hoá, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
- Phải nghĩ cách để nhanh chóng lấy được cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này mới được.
Giờ phút này, Âu Tử Hồng chỉ nghĩ làm sao có thể lấy được Thiên Đạo Thần Hoàng giáp trước khi các cao thủ khác đến, chứ không còn nghĩ đến gì khác nữa.
Trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Dương Thạc cùng mấy người Dương Địch vẫn đang tu luyện. Ở trong không gian này, người duy nhất không cần tu luyện chắc chỉ có hơn tám nghìn phân thân của Thần Long rồi.
Tuy nhiên, phân thân Thần Long này cũng là người bận rộn nhất, bởi một nghìn phân thân của nó còn đang ở bên ngoài tìm bảo vật giúp Dương Thạc.
Một phân thân Thần Long ngồi bên cạnh Dương Thạc, cảm thấy cực kỳ chán.
- Hả?
Chợt phân thân Thần Long này mở to hai mắt, đầu ngẩng lên.
- Tiểu gia, đừng tu luyện nữa.
Ngay sau đó, phân thân Thần Long vội quay sang nói với Dương Thạc.
Dương Thạc chỉ là đang nhắm mắt tu luyện chứ không phải cảm ngộ, nên khi phân thân Thần Long gọi liền lập tức mở mắt ra, nói:
- Thần Long, chuyện gì vậy? Phát hiện cao thủ Địa Sát đi riêng, hay tìm được bảo vật thượng cổ?
- Không tìm thấy gì.
Phân thân Thần Long lắc đầu.
- Chẳng qua, ta phát hiện có một võ giả cảnh giới Võ Tôn cưỡi một chiếc chiến xa, đang truyền bá tin tức trong hang động đá vôi này, nói là hướng tây bắc trong lòng đất Yến Sơn có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp mà đạo hoàng trước kia lưu lại sắp xuất thế.
Tiên Sư Đạo Âu Tử Hồng muốn độc chiếm nó nên đã đánh lén giết chết mấy người huynh đệ của hắn. Hắn truyền tin này ra là để người khác đến gây rắc rối cho Âu Tử Hồng.
Phân thân Thần Long nói.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp? Áo giáp này có cấp độ gì? Độ tin cậy của tin tức này là bao nhiêu?
Dương Thạc nhíu mày, vô thức hỏi.
- Nghe tên ranh kia nói thì có thể tin được chín phần.
Phân thân Thần Long nói.
- Năm đó, Đạo hoàng đúng là đã lưu lại Thiên Đạo Thần Hoàng giáp dưới lòng đất Yến Sơn. Có lẽ có rất ít người biết bảo vật này được chôn dưới Yến Sơn. Tên ranh con kia nói tương đối đúng, chắc không phải là giả đâu. Thiên Đạo Thần Hoàng giáp chính là áo giáp mà năm đó đạo hoàng đã mặc, là bảo vật cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng thứ năm, tuyệt đối là đồ tốt. Mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp có thể xé rách hư không, ngay lập tức đi được trăm dặm, và có thể hoá giải hoàn toàn được mọi công kích từ cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng thứ ba trở xuống. Nếu không phải có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp bảo hộ thì năm đó thượng cổ Thần Long đã có thể dễ dàng giết chết đạo hoàng rồi.
Phân thân Thần Long nói qua về Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
- Còn có bảo vật như vậy sao?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hai mắt Dương Thạc phát sáng.
Có lẽ Dương Thiên không thèm để ý đến bảo vật của Võ Thánh lôi âm tầng thứ năm, nhưng đối với Dương Thạc thì đây đã là đồ quý hiếm rồi.
Có thể hoá giải hoàn toàn mọi công kích từ Võ Thánh lôi âm tầng thứ ba trở xuống.
Nếu mặc vào Thiên Đạo Thần Hoàng giáp thì gần như vô địch trong tầng lớp cảnh giới dưới Võ Thánh rồi.
- Nhưng mà, bảo vật này là do Âu Tử Hồng phát hiện trước. Lúc trước, khi đánh nhau ở Ngọc Mạt Lâu, là hắn đã điều khiển hàng long phục hổ đánh lui Tô Thanh Như. Hắn đối với ta coi như có ân, nếu ta đi tới cướp đoạt bảo vật này với hắn thì…
Dương Thạc hơi do dự một chút.
- Tiểu gia, tên Âu Tử Hồng kia cũng không phải kẻ lương thiện gì, vì chiếc áo giáp này mà còn đánh lén giết chết đồng minh của mình đấy thôi. Chúng ta chỉ đến cướp áo giáp chứ không giết hắn là được.
Phân thân Thần Long đung đưa cái đuôi, nói.
- Mà hình như trong Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này còn lưu lại một tia thần niệm của đạo hoàng, nên nó có thể tự nhận chủ nhân. Bây giờ Âu Tử Hồng còn chưa lấy được Thiên Đạo Thần Hoàng giáp, chứng tỏ thần niệm của đạo hoàng không chấp nhận hắn. Chúng ta tới đó cũng chỉ là thử vận may mà thôi, được chọn thì đó là do ý trời như thế, còn nếu không được chọn thì cũng không tính là tranh cướp bảo vật với hắn.
Phân thân Thần Long nói.
- Như vậy cũng được.
Dương Thạc nhẹ gật đầu, nhanh chóng quyết định.
Vốn hắn cũng không phải người tốt gì. Âu Tử Hồng đã vì Thiên Đạo Thần Hoàng giáp mà bội bạc thì Dương Thạc cũng không cần khách khí với hắn.
- Đi thôi.
Dương Thạc nhìn Dương Địch cùng Huyết Phi đang tu luyện, hình như sắp đột phá. Vậy nên Dương Thạc cũng không đi quấy rầy hai người, mà một mình đi ra ngoài không gian Thập Phương Ca Sa, rồi xé rách hư không, đi về hang động đá vôi ở phía tây bắc dưới lòng đất Yến Sơn.
Bên ngoài hang động đá vôi nơi có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp đang có bảy tám người đứng ở đó.
Trong đó, có Âu Tử Hồng và nhóm lão đại Địa Sát, sau lưng Âu Tử Hồng còn có hai đại hộ pháp hàng long phục hổ đang bay lơ lửng, sau lưng lão đại Địa Sát thì có thêm bốn cao thủ Đại Tông Sư Địa Sát nữa.
Ngoài ra còn có một nhóm Võ Tôn. Trong đám người đó có một người cao to, mặc áo giáp, là thống lĩnh Ngự Lâm quân của Hoàng Thành Đại Chu, cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư, Lưu Ngự Thanh.
- Âu Tử Hồng, ngươi vì Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này mà đã đánh lén giết chết các anh em thuộc hạ của ta. Rồi sẽ có một ngày, Lưu Ngự Thanh ta sẽ tính toán sổ sách này với ngươi.
Lưu Ngự Thanh cầm một thanh giáo dài, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Âu Tử Hồng, nói.
- Lưu tướng quân, bây giờ không phải lúc chúng ta nội chiến. Người của tổ chức Địa Sát cũng đã đến đây. Bọn chúng là người của Mạc Vân Cốc, mà Mạc Vân Cốc lại là người của Dương Thiên. Bây giờ, bọn chúng mới là kẻ địch của chúng ta. Cùng lắm là đợi khi đánh thắng bọn hắn thì bần đạo sẽ để tướng quân tuỳ ý mang đi Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này được không?
- Âu Tử Hồng, ngươi đã mất chữ tín rồi thì Lưu tướng quân sao có thể hợp tác với ngươi được?
Lão đại Địa Sát hừ lạnh một tiếng.
- Còn nữa, đừng nghĩ ngươi có hai đại hộ pháp hàng long phục hổ là có thể ngăn cản được các anh em Địa Sát chúng ta. Các anh em Địa Sát chúng ta đã tung hoành trong hắc đạo ba mươi năm từ nam ra bắc, thực lực cũng chẳng kém Tiên Sư Đạo ngươi.
Lão đại Địa Sát kiêu ngạo nói.
- Hừ.
Âu Tử Hồng cũng hừ lạnh một tiếng nhưng không nói thêm gì.
Lúc này, mấy cao thủ này đều có điều kiêng kị nên chưa đánh nhau.
Roẹt!
Không ai phát hiện trong không gian nhỏ có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp kia, một bóng người xé rách hư không, đột nhiên xuất hiện ở đây.
Người này đúng là Dương Thạc.
- Quả nhiên là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp .
Đến không gian này, cảm nhận được khí thế mà Thiên Đạo Thần Hoàng giáp tràn ra, Dương Thạc liền biết cái áo giáp này không tầm thường, nên nó mới được coi là bảo vật cấp Võ Thánh lôi âm tầng thứ năm như lời phân thân Thần Long nói.
- Tuân theo ý chí thiên đạo nên giáp này… ngươi không phải người tuân theo ý chí thiên đạo.
Không đợi Dương Thạc đi lấy chiếc áo giáp này thì đã có một thanh âm xa xưa xuất hiện trong đầu Dương Thạc.
- Ý chí Thiên Đạo ư?
Dương Thạc nhíu mày.
Cuộc đời Dương Thạc ghét nhất chính là Thiên Đạo.
Thiên Đạo thì giỏi lắm sao? Nếu Thiên Đạo đủ mạnh thì sao năm đó đạo hoàng còn bị Nhân hoàng đánh bại? Đã không đủ mạnh mà còn luôn giả vờ mạnh mẽ thì sẽ bị báo ứng đấy.
- Tuân theo ý chí thiên đạo thì mới có thể lấy được áo giáp này sao? Vậy thì không cần cái áo giáp này cũng được.
Dương Thạc tự lẩm bẩm.
Vèo…o…o!
Mà đúng lúc này, một phân thân Thần Long dài hơn một thước bay ra khỏi không gian Thập Phương Ca Sa, lơ lửng trên đầu vai Dương Thạc.
- Đạo hoàng, ngươi giỏi lắm, đã chết vạn năm mà còn muốn truyền bá ý chí của ngươi sao? Tiểu gia, mình không cần cái áo giáp này cũng được. Nếu ngươi lấy nó thì bên trong thần hồn sẽ phải dung nhập ý chí của đạo hoàng, cuối cùng sẽ trở thành một con rối của đạo hoàng, cái được không bù cái mất đâu.
Phân thân Thần Long vội vàng nói.
- Mà phần quan trọng nhất trong Thiên Đạo Thần Hoàng giáp là hộ tâm giáp cũng không còn nữa rồi.
- Nhớ năm đó, khi thượng cổ Thần Long đại chiến với Đạo Hoàng đã đánh bay hộ tâm giáp ra ngoài Thiên Đạo Thần Hoàng giáp. Hình như nó bay bề hướng bắc thì phải. Cái hộ tâm giáp đó mới là bộ phận quan trọng nhất, trong đó có truyền thừa của đạo hoàng. Giá trị của nó còn cao hơn gấp mười lần so với Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
- Bộ phận quan trọng nhất là một mảnh Hộ Tâm Giáp?
Nghe những lời này của tiểu Thần Long, Dương Thạc hơi sửng sốt.
- Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này đã phát ra uy áp rất mạnh mà mới đạt tới cảnh giới bí bảo Võ Thánh Ngũ Trọng Lôi Âm? Chẳng lẽ Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này chưa nguyên vẹn?
Dương Thạc hơi nghi hoặc.
Không phải trạng thái nguyên vẹn, thiếu mất bộ phận hạch tâm mà đã rất mạnh rồi.
Nếu tìm được bộ phận hạch tâm, chẳng phải kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này sẽ càng mạnh hơn nữa sao? Có thể đạt tới bí bảo Võ Thánh Lục Trọng Lôi Âm, Thất Trọng Lôi Âm?
Cái kia cũng không khỏi quá khủng bố chứ!
- Tiểu gia, không phải như vậy!
Phân thân Thần Long lắc đầu cười khổ.
- Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này cũng không tính là hoàn chỉnh. Trên thực tế, tại phương diện áo giáp binh khí, kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này đã là nguyên vẹn rồi. Nó có thể phát huy được đặc hiệu phòng ngự, hầu như không có gì khác biệt với trạng thái nguyên vẹn.
- Nhưng nếu nói về mặt truyền thừa võ đạo, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này căn bản không hoàn chỉnh!
Phân thân Thần Long nói.
- Bí bảo thượng cổ không đơn giản chỉ là vũ khí, pháp khí, áo giáp, đồng dạng nó cũng có bí bảo truyền thừa võ đạo!
- Truyền thừa y bát! Trong đó y bát chính là chỉ những thứ như áo giáp, pháp khí.
- Vào thời kỳ thượng cổ, truyền thừa võ đạo hầu như đều khắc trên một số áo giáp, pháp khí, binh khí. Như Đại Phạm Âm Chung của tiểu gia ngài vậy, trong đó có khắc bí pháp Đại Phạm Âm Chưởng, Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật. Đây mới xem như một kiện pháp khí truyền thừa nguyên vẹn!
Phân thân Thần Long êm tai nói ra những đạo lý này.
- Kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này thiếu bộ phận hạch tâm, chính là miếng Hộ Tâm Giáp có khắc truyền thừa võ đạo của Đạo Hoàng. Thiếu mất miếng Hộ Tâm Giáp này, tuy kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này cũng có thể phát huy hiệu dụng cua bí bảo Binh Trọng Lôi Âm, nhưng nếu so với Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp nguyên vẹn, giá trị lại chênh lệch quá nhiều… quá nhiều…
Phân thân Thần Long vừa rung đùi đắc ý vừa nói.
- Thì ra là như vậy…
Dương Thạc khẽ gật đầu.
Đạo lý dễ hiểu này, Dương Thạc tự nhiên hiểu được.
Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp có hai bộ phận, một là bản thân áo giáp, cái còn lại chính là truyền thừa.
Trong đó, bộ phận áo giáp Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp tuy mạnh mẽ, là bí bảo Ngũ Trọng Lôi Âm, giá trị phi phàm. Nhưng so với truyền thừa của Đạo Hoàng thì nó vẫn thua kém rất rất nhiều. Giống như Đại Phạm Âm Chung vậy, kiện pháp khí này thật sự không tệ nhưng nhiều nhất cũng chỉ là kiện pháp khí Tam Trọng Lôi Âm. Đợi đến tương lai, Dương Thạc Dương Địch tiến vào cảnh giới rất cao, kiện pháp khí này cũng thành gân gà.
Nhưng hai đại bí thuật khắc bên trên là Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, Đại Phạm Âm Chung lại có thể không ngừng đề thăng theo thực lực Dương Thạc, Dương Địch tăng lên.
Đây mới thật sự là thứ hữu dụng!
Nghĩ tới những thứ này, Dương Thạc thở ra một hơi thật dài.
Vốn nghĩ bản thân phải bỏ qua kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này, hắn còn có chút tiếc hận.
Hiện tại biết rõ kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này còn có bộ phận hạch tâm có giá trị rất cao. Ném bộ phận hạch tâm này đi, trong lòng Dương Thạc hơi buồn bực.
- Thần Long, bộ phận Hộ Tâm Giáp hiện tại ở đâu?
Trong lòng nghĩ đến, Dương Thạc liền hỏi Thần Long.
- Cái này… ta vốn dĩ cũng không biết.
Sắc mặt phân thân Thần Long đau khổ.
- Nhưng…
Ngay sau đó, phân thân Thần Long xoay chuyển lời nói:
- Trong trí nhớ của Thần Long thượng cổ, nó đã chiến đấu một trận với Đạo Hoàng. Cái đuôi quất qua, trực tiếp quất Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp ra khỏi thân thể Đạo Hoàng. Mảnh Hộ Tâm Giáp kia đã bay về phương bắc.
- Hiện tại Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp ở đây, mảnh Hộ Tâm Giáp kia chắc hẳn ở ngay phía bắc, chẳng qua là không biết bên ngoài bao nhiêu dặm.
Phân thân Thần Long nói.
- Vạn năm trước, bên này cũng là hang động đá vôi. Mảnh Hộ Tâm Giáp kia bị đánh bay ra ngoài, ngược lại đã để lại một lối đi trong nham động dưới lòng đất này. Chẳng qua nó đã trải qua vạn năm, địa hình thay đổi, không biết thông đạo này còn ở đó không…
Mảnh Hộ Tâm Giáp của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp làm bằng chất liệu cứng rắn.
Nó bị đánh bay ra ngoài, dưới tác dụng của lực lượng khổng lồ đã lưu lại một thông đạo trong đống nham thạch dưới lòng đất.
Giống như là một cục đá bay vào trong một khối đậu hũ, có thể lưu lại một quỹ đạo đường đi. Đi theo quỹ đạo này tự nhiên có thể tìm thấy mảnh Hộ Tâm Giáp này.
Đáng tiếc vạn năm trôi qua, địa hình thay đổi, không biết quỹ tích này còn ở đó không.
- Tìm thử một chút xem. Nói không chừng thông đạo mà mảnh Hộ Tâm Giáp kia để lại vẫn còn!
Dương Thạc hít sâu một hơi rồi nói.
- Tiểu gia, ta tìm giúp ngươi!
Phân thân Thần Long xung phong nhận việc, bắt đầu tìm kiếm trong không gian động đá vôi này.
Chỉ một lát sau.
- Ồ? Tiểu gia, ngươi đến nơi này này!
Phân thân Thần Long bay vào trong không gian này, chỗ cao hơn một trượng rồi mời Dương Thạc đến.
Dương Thạc điều khiển Thập Phương Ca Sa, thân hình nhoáng lên, cũng bay lên cao hơn một trượng. Đúng lúc này, Dương Thạc đột nhiên phát hiện trên lớp tường thạch bích của động đá vôi này có một hắc động nhỏ lớn bằng khoảng bàn sứ bình thường, hình bầu dục, hình dạng vô cùng quy tắc, không giống như do tự nhiên hình thành.
- Hình như… chính là mảnh Hộ Tâm Giáp bay chéo vào hình thành lỗ nhỏ!
Hai mắt Dương Thạc sáng ngời, thấp giọng nói.
- Đi dọc theo lỗ nhỏ này đến cuối đường có lẽ có thể tìm thấy mảnh Hộ Tâm Giáp kia rồi. Nhưng đường kính của lỗ nhỏ này nhiều nhất chỉ là một xích, nhục thể của ta quá khổng lồ, chui không vừa. Không biết Cửu Dương Chân Thân có thể thay đổi đến như vậy rồi tiến vào trong lỗ nhỏ này không.
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc giống Thuần Dương Chân Thân, lớn nhỏ không cố định.
Nhưng trình độ biến hóa lớn nhỏ cũng có hạn, không biết có thể thay đổi đến chỉ một xích hay không.
- Thử một chút xem!
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
Chíu!
Thân thể trước tiên trở lại trong không gian Thập Phương Ca Sa, chỉ còn lại Cửu Dương Chân Thân.
- Nhỏ lại! Nhỏ lại!
Tâm niệm vừa động, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc nhanh chóng biến nhỏ đi.
Trong chốc lát, Cửu Dương Chân Thân cao tám thước liền biến thành cao ba thước. Sau khi thay đổi đến ba thước, muốn tiếp tục nhỏ đi khó khăn hơn. Nhưng dưới nỗ lực của Dương Thạc, Cửu Dương Chân Thân này vẫn tiếp tục nhỏ đi. Hai thước… hai xích dưới… một xích… sau một lát rốt cục đã thay đổi thành cao một xích!
Thập Phương Ca Sa cũng nhỏ đi, đặt ở trên người Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc này.
Dưới tình huống bình thường, nếu Dương Thạc xuất động toàn bộ thân thể, Thập Phương Ca Sa phải để trên thân thể. Nhưng nếu một thân thể trong đó tiềm tu, một thân thể khác xuất động thì Thập Phương Ca Sa phải để bên ngoài thân thể rồi.
- Có thể chui vào lỗ nhỏ này rồi!
Dương Thạc thử chui vào trong lỗ nhỏ kia, quả nhiên có thể chui vào.
- Thần Long, theo ta tiến vào lỗ nhỏ này, chúng ta đến điểm cuối thử xem, thử có thể tìm được mảnh Hộ Tâm Giáp Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp kia không!
Dương Thạc nói xong, bản thân liền tiến vào trong lỗ nhỏ này.
Phân thân Thần Long cũng tiến vào theo. Hình thể của phân thân này dài tổng cộng không đến một trượng, rộng càng chỉ có nửa xích, có thể tự do đi lại trong lỗ nhỏ này.
Chíu! Chíu!
Một người một rồng bay nhanh tiến về phía trước trong lỗ nhỏ này.
Mới chỉ trong chốc lát, một người một rồng đã đi được khoảng cách hơn mười dặm.
- Còn chưa tới đầu? Cứ tiếp tục theo hướng bắc thì chắc sắp đến Bắc Vực Băng Nguyên rồi!
Vốn dĩ nơi phát hiện ra Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này chính là tây bắc Yến Sơn, cách Bắc Vực Băng Nguyên không xa. Hiện tại Dương Thạc và Tiểu Long tiếp tục đi về hướng bắc, không được bao lâu liền có thể đến Bắc Vực Băng Nguyên.
Trong Bắc Vực Băng Nguyên hầu như không có tầng đất, toàn bộ đều là hàn băng cứng rắn.
Dương Thạc đoán chừng mảnh Hộ Tâm Giáp kia có lẽ không đến mức chạy đến hàn băng trong Bắc Vực Băng Nguyên.
- Tiếp tục đi về hướng Bắc thử xem!
Dương Thạc thầm nghĩ.
Tiếp tục đi dọc theo lỗ nhỏ này, Dương Thạc ngạc nhiên thấy phía trước xuất hiện một khối hoàn toàn che kín lỗ nhỏ này!
- Hẳn là trong vạn năm này, địa hình biến hóa đã cắt đứt lỗ nhỏ này.
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
- Thập Phương Ca Sa… Định!
Mặc dù phía trước không có đường nhưng Dương Thạc còn có Thập Phương Ca Sa.
Thập Phương Ca Sa có thể tập trung thập đại phương hướng, phân biệt bốn phương hướng đông tây nam bắc cơ bản nhất trong đó. Bây giờ Dương Thạc gần như đã bắt đầu sử dụng công hiệu này rồi. Lúc trước Ẩn Giao Vương nhờ vào Thập Phương Ca Sa, hầu như có thể tập trung vào một người bên ngoài vạn dặm, còn cường đại hơn cả Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật của A Mục Đạt Vượng. Tuy hiện tại Dương Thạc không bằng cấp độ của Ẩn Giao Vương, nhưng trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh tập trung vào một cái hắc động nhỏ cũng không khó khăn lắm.
- Đã tìm được!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 274: Thăng cấp năng lực xem xét độ phù hợp!
Nguồn: VIP
Sau một lát, hai mắt Dương Thạc sáng ngời.
Địa hình biến hóa, dời từ vị trí lỗ nhỏ này đến bên ngoài ba dặm hướng đông nam.
- Đi qua!
Đầu tiên thu phân thân Thần Long vào trong Thập Phương Ca Sa, ngay sau đó Dương Thạc phá toái hư không, trực tiếp đến bên ngoài ba dặm.
Một lần nữa đi vào trong lỗ nhỏ.
Thả phân thân Thần Long ra, một người một ngựa lại tiếp tục đi về phía trước.
Lần này vẫn là hướng bắc.
Tiếp tục tiến lên khoảng ba trăm dặm, bùn đất xung quanh đã bị đóng thành băng cứng rắn. Dương Thạc cảm giác hắn và phân thân Thần Long đã rời khỏi phạm vi địa vực Yến Sơn, tiến vào Bắc Vực Băng Nguyên.
Lỗ nhỏ này cũng nhanh chóng đến điểm cuối.
- Ồ? Phía trước…
Tiếp tục tiến về phía trước. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bùn đất xung quanh đều biến mất, đã biến thành khối băng hơi mờ. Dương Thạc chợt phát hiện hơn trăm trượng phía trước chính là điểm cuối của lỗ nhỏ này. Điểm cuối của lỗ nhỏ này bắn ra một tia sáng màu trắng bạc mơ hồ.
Dương Thạc không chút do dự, Cửu Dương Chân Thân khẽ chíu một phát, tiếp tục đi về phía trước.
Ông! Ông!
Lúc cách nơi tỏa ra ánh sáng kia ba trăm trượng, Dương Thạc chợt cảm giác có một luồng uy áp nhanh chóng bao phủ hắn. Luồng uy áp này, Dương Thạc rất quen thuộc. Lúc trước đại náo Ngọc Mạt Lâu, Tô Thanh Như thi triển Thiên Đạo Thần Âm chính là loại uy áp này.
Từng trận uy áp thỉnh thoảng lại truyền đến từ phía trước khiến khối băng xung quanh chấn động ông ông.
- Có thể tản mát ra sóng âm Thiên Đạo Thần Âm, xem ra bộ phận hạch tâm của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, mảnh Hộ Tâm Giáp có ghi lại truyền thừa của Đạo Hoàng đang ở phía trước rồi!
Hai mắt Dương Thạc sáng ngời, hít sâu một hơi, vô cùng cẩn thận đi về phía trước.
Sau một lát, trước mặt có một khối mâm tròn lớn đường kính khoảng chừng một thước, màu trắng bạc, bên trên khắc rậm rạp chằng chịt đại lượng văn tự Đại Chu cổ, Hộ Tâm Giáp đã lộ ra trước mặt Dương Thạc. Mảnh Hộ Tâm Giáp này được khảm nạm bên trong khối băng này, vô thức rung động, từng trận sóng âm không ngừng phát ra từ trong đó.
- Đây tuyệt đối là bộ phận hạch tâm của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, khối Hộ Tâm Giáp kia rồi!
Nhìn thấy khối Hộ Tâm Giáp này, trong lòng Dương Thạc không khỏi lập tức trở nên kích động.
Mảnh kim loại màu bạc giống mâm tròn này rõ ràng chính là một kiện Hộ Tâm Giáp.
Trên Hộ Tâm Giáp có khắc đại lượng văn tự Đại Chu cổ, cộng thêm từng luồng Thiên Đạo Thần Âm tản mát ra, khí tức cũng không khác biệt lắm so với Thiên Đạo Thần Âm do Tô Thanh Như thi triển. Một kiện Hộ Tâm Giáp như vậy, không phải bộ phận hạch tâm của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp thì là cái gì đây?
- Rốt cục cũng tìm được rồi!
Dương Thạc hít sâu một hơi, bình phục tâm cảnh bản thân thật tốt.
Đôi mắt nhìn về phía Hộ Tâm Giáp này bắn ra hào quang cực nóng.
Thần Long nói quả không sai. Kiện Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp kia thật sự còn có một bộ phận bị tán lạc ở bên ngoài, chính là bộ phận hạch tâm khắc truyền thừa của Đạo Hoàng, Hộ Tâm Giáp!
- Chẳng lẽ Hộ Tâm Giáp này không giống Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, trong đó có ý niệm Đạo Hoàng bám vào?
Nhìn chằm chằm Hộ Tâm Giáp này, Dương Thạc thầm nghĩ.
- Thử xem rồi tính!
Không chút do dự, thân hình Dương Thạc khẽ nhoáng lên, lao tới Hộ Tâm Giáp này.
Ông! Ông!
Đúng lúc Dương Thạc tới gần Thiên Đạo Hộ Tâm Giáp này, phía trên Thiên Đạo Hộ Tâm Giáp đột nhiên bắn ra một luồng sóng âm cường đại, giống như một vị cao thủ cấp độ Võ Tôn thi triển Đại Thiên Âm Chưởng với Dương Thạc vậy. Công kích sóng âm mãnh liệt khiến Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc đều có chút rung rung.
- Hả? Kiện Hộ Tâm Giáp này còn có năng lực tự vệ?
Dương Thạc nhướng mày.
Năng lực tự vệ này cũng không là gì, rất nhiều bí bảo đều có năng lực như vậy. Không đủ năng lực thì căn bản không thể nào khống chế nó.
Khiến Dương Thạc thấy may mắn chính là mặc dù Thiên Đạo Hộ Tâm Giáp này phát ra công kích sóng âm ngăn cản hắn tiến lên, nhưng trong Thiên Đạo Hộ Tâm Giáp này lại không giống Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, ẩn chứa ý niệm Đạo Hoàng trong đó. Công kích sóng âm trong Hộ Tâm Giáp này hoàn toàn không chứa bất kỳ ý thức nào.
Dương Thạc rất hài lòng với tình huống này.
Vạn nhất Hộ Tâm Giáp này còn lưu lại ý niệm Đạo Hoàng, muốn kế thừa truyền thừa Đạo Hoàng mà nhất định phải tuân theo ý chí Đạo Hoàng thì chỉ sợ Dương Thạc chỉ có thể bỏ qua Hộ Tâm Giáp này, bỏ qua truyền thừa Đạo Hoàng.
Dù sao Dương Thạc cũng kiên trì cho bản thân.
Con đường võ đạo của hắn phải thuộc về con đường võ đạo của hắn!
Nếu tuân theo ý chí Đạo Hoàng, đi theo con đường võ đạo của Đạo Hoàng, cho dù tương lai đi đến võ đạo đỉnh phong thì đó cũng chỉ có thể xem như thành tựu của Đạo Hoàng, không có nửa điểm quan hệ với bản thân Dương Thạc. Dương Thạc tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra tình huống này. Trong Hộ Tâm Giáp này không có ý chí Đạo Hoàng, như thế sẽ giải trừ nỗi lo về sau của Dương Thạc.
Hắn điều khiển Cửu Dương Chân Thân, tiếp tục tiến về phía Hộ Tâm Giáp này.
Ba trượng… hai trượng… một trượng…
Càng tới gần Hộ Tâm Giáp này, Dương Thạc càng cảm giác được uy thế mà Hộ Tâm Giáp phát ra cũng càng mạnh!
Vừa mới bắt đầu vẫn chỉ như cường giả Võ Tôn thi triển Đại Thiên Âm Chưởng công kích.
Dương Thạc gần như có thể hoàn toàn không để ý.
Nhưng lúc tới gần Hộ Tâm Giáp này một trượng, công kích sóng âm tràn ra cũng nhanh chóng tăng cường, gần như đạt tới cấp độ Đại Tông Sư thi triển Đại Thiên Âm Chưởng!
- Hùng thủ!
Giờ phút này, Dương Thạc chỉ có thể thi triển ra phòng ngự cường đại nhất của bản thân, tiếp tục từ từ cẩn thận tiến tới gần Hộ Tâm Giáp này.
Tám xích… bảy xích… sáu xích…
Ông! Ông!
Hộ Tâm Giáp này phát ra công kích vẫn càng ngày càng mạnh, từ Đại Tông Sư sơ giai đến trung giai, cao giai.
Thời gian dần trôi qua, giống như một cường giả siêu cấp cấp độ Đại Tông Sư đỉnh phong bỗng nhiên đánh Đại Thiên Âm Chưởng về phía Dương Thạc.
- Một chút thế công này còn chưa đủ!
Đối mặt với công kích như thé, Dương Thạc vẫn tiếp tục kiên trì.
Lúc trước khi hắn ở trong thân thể Ẩn Giao Vương, thừa nhận công kích Đại Thiên Âm Chưởng của năm tên Võ Thánh Thiên Âm Môn, thân thể tổn hại rời ra mà vẫn có thể tiếp tục kiên trì. Hiện tại một ít thế công sóng âm này căn bản không thể nào so sánh với một kích liên thủ của năm đại Võ Thánh Thiên Âm Môn lúc trước.
Năm xích… bốn xích… ba xích…
Rốt cục!
Hộ Tâm Giáp này tràn ra công kích sóng âm đã đạt đến cấp độ Võ Thánh!
Uỳnh!
Không chút ngăn trở, dưới công kích sóng âm này, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc trực tiếp nứt vỡ ra.
Chính là lúc Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc vỡ nứt ra, Hộ Tâm Giáp này không cảm giác được Dương Thạc uy hiếp, công kích Đại Thiên Âm Chưởng kia cũng bỗng nhiên tiêu tán.
Mà chính trong lúc yên lặng này!
Chíu!
Bên ngoài Hộ Tâm Giáp ba xích, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc đột nhiên ngưng tụ lần nữa.
Ông ông!
Hộ Tâm Giáp cảm nhận thấy sự tồn tại của Dương Thạc, đang muốn phát ra công kích sóng âm lần nữa.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 275: Đại Phạm Âm Chung, Hộ Tâm Giáp, độ phù hợp chín phần!
Nguồn: VIP
Đáng tiếc là đã chậm! Cửu Dương Chân Thân Dương Thạc ngưng tụ thì đồng thời nhanh chóng nhoáng lên, trong chốc lát đã vượt qua ba xích, thoáng cái đến trước mặt Hộ Tâm Giáp này. Xoẹt một tiếng, hắn mở không gian Thập Phương Ca Sa ra, mạnh mẽ bao phủ Hộ Tâm Giáp này lại.
Ông!
Chính là lúc Thập Phương Ca Sa bao phủ Hộ Tâm Giáp này thì đồng thời, trên Hộ Tâm Giáp liền tràn ra một luồng công kích Đại Thiên Âm tuyệt cường, cường độ thậm chí vượt xa cấp độ Võ Thánh!
Rầm!
Cửu Dương Chân Thân trực tiếp bị chấn tan lần nữa!
Không những Cửu Dương Chân Thân bị đánh tan, Dương Thạc cũng cảm giác được dưới công kích này, thần hồn ý niệm của hắn cũng chấn động mãnh liệt, suýt chút nữa liền sụp đổ.
- Hô!
Tiếp theo, Cửu Dương Chân Thân lại ngưng tụ.
Dương Thạc vẫn còn cảm giác rõ ràng đầu hắn đau nhức kịch liệt, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Tuy Hộ Tâm Giáp này đã sớm thu vào trong không gian Thập Phương Ca Sa nhưng Dương Thạc vẫn cảm giác đầu hắn chóng mặt mơ hồ một trận, mơ mơ màng màng, không thể suy tư.
- Công kích sóng âm trên Hộ Tâm Giáp này thật mạnh!
Dương Thạc thầm nghĩ.
Đại Thiên Âm Chưởng vốn chỉ có thể công kích vật chất năng lượng, ví dụ như chân khí, thần hoang nguyên lực, nhưng không thể công kích thần hồn ý niệm.
Đại Phạm Âm Chưởng có thể công kích thần hồn ý niệm.
Mà công kích sóng âm vừa rồi tràn ra trên Hộ Tâm Giáp lại có thể chấn động thần hồn Dương Thạc!
Xem ra tu luyện Đại Thiên Âm Chưởng này đến cực hạn thì cũng có thể tạo thành tổn thương với thần hồn. Dương Thạc cũng có thể hiểu đạo lý này. Vạn pháp tương thông, cho dù tu luyện bất kỳ một môn công pháp nào đến cực hạn thì cũng có thể thể hiện ra uy lực rất mạnh tại một số lĩnh vực không liên quan.
Trọn vẹn hơn một khắc, đầu óc Dương Thạc mới tỉnh táo lại.
- Ồ?
Sau khi đầu óc tỉnh táo, Dương Thạc phát hiện ra thị lực thính lực, năng lực cảm giác của hắn hình như có chút tiến bộ.
- Có thể là thần hồn bị công kích thoáng một phát nên đã bị rèn luyện, trở nên cường đại hơn.
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Tiểu gia thật mạnh mẽ!
Lúc này, phân thân Thần Long cũng đến trước mặt Dương Thạc.
- Ta cũng không dám tới gần Hộ Tâm Giáp này. Tuy nói thân thể ta rất mạnh, sẽ không bị Đại Thiên Âm Chưởng chấn tan nhưng lúc tới gần Hộ Tâm Giáp này, Hộ Tâm Giáp này còn có công kích thần hồn. Một khi tới gần, chắc hẳn một ít thần hồn này của ta cũng lập tức bị nứt vỡ ra, hồn phi yên diệt. Không thể tưởng tượng được tiểu gia ngài căn bản không sợ công kích thần hồn này…
Phân thân Thần Long đi ra đằng sau Dương Thạc, chân trước giơ ngón tay cái lên, nịnh bợ Dương Thạc.
- Được rồi. Vừa rồi ta cũng suýt chút nữa đã trúng chiêu.
Lắc lắc đầu, cảm giác thần hồn không có vấn đề gì, lúc này Dương Thạc mới khẽ thở ra rồi nói.
Cho dù như thế nào, dù sao Hộ Tâm Giáp kia vẫn bị Dương Thạc thu vào.
Trong không gian Thập Phương Ca Sa, Dương Thạc tuyệt đối là chúa tể. Cho dù Hộ Tâm Giáp này có thể tản mát ra công kích sóng âm cường đại, nhưng trong không gian Thập Phương Ca Sa, công kích sóng âm của nó cũng giống như trò chơi vậy, không đả thương được Dương Thạc.
- Đi, vào Thập Phương Ca Sa nhìn thử Hộ Tâm Giáp này xem!
Dương Thạc nói.
Trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Dương Thạc, Thần Long, Dương Địch, Huyết Phi, Hắc Hùng, Tiểu Hỏa đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm khối Hộ Tâm Giáp nằm trên mặt đất kia.
Lúc trước bọn người Dương Địch, Huyết Phi đã tiềm tu.
Rốt cục là tư chất ngộ tính đều tốt, lúc trước Dương Thạc cảm giác được các nàng tiềm tu đã đến thời điểm đột phá mấu chốt. Không thể tưởng tượng được chưa đầy một canh giờ, bọn người Dương Địch Huyết Phi đã đột phá!
Tiến vào cấp độ Võ Tôn trung giai!
Nếu đổi lại là Dương Thạc, cho dù tích lũy đủ rồi, cơ hội cũng đã đến nhưng muốn đột phá thì cũng phải mười ngày nửa tháng.
Đây là chênh lệch không thể nào xử lý được!
Dương Thạc cũng không hâm mộ. Hiện tại hắn đạt được Hộ Tâm Giáp này, trước tiên để bọn người Dương Địch Tiểu Hỏa xem một chút.
- Tiểu Địch, công pháp phía trên Hộ Tâm Giáp này có phải Thiên Đạo Thần Âm và Đại Thiên Âm Chưởng của Thiên Âm Môn các ngươi không?
Dương Thạc nhìn chằm chằm Hộ Tâm Giáp này, hỏi Dương Địch.
- Ừm.
Dương Địch khẽ gật đầu.
- Nhưng…
Dương Địch xoay chuyển lời nói:
- Công pháp trên này giống phiên bản truyền lưu của Thiên Âm Môn chúng ta, cổ xưa và rườm rà hơn.
- Công pháp Thiên Âm Môn của ta, đại bộ phận đều là truyền thừa từ tổ sư đời thứ hai. Tu vi tổ sư đời thứ hai căn bản không thể nào so với với Đạo Hoàng tiền bồi, trong công pháp truyền xuống cũng có chút sau lầm. Trải qua các thời kỳ tổ sư Thiên Âm Môn tu sửa thì mới có thể tạo thành công pháp Thiên Âm Môn hiện tại, hơi khác Thiên Đạo Thần Âm và Đại Thiên Âm Chưởng thượng cổ này.
Dương Địch nói.
Năm đó Đạo Hoàng tao nhã tuyệt thế sáng chế Thiên Âm Môn.
Nhưng chân lý mà hắn truyền thừa, đại bộ phận đều nằm trong Hộ Tâm Giáp này.
Đánh một trận với Thần Long thượng cổ, Hộ Tâm Giáp này cũng thất lạc.
Mà không đợi hắn bỏ thời gian đi tìm Hộ Tâm Giáp này, lập tức Nhân Hoàng liền quật khởi, tranh đoạt thống trị nhân đạo với Đạo Hoàng. Sau khi đại chiến luân phiên, Đạo Hoàng vẫn lạc, một ít truyền thừa này liền hoàn toàn đoạn tuyệt, những truyền thừa kia cũng chưa chắc là nguyên vẹn. Hiện tại Dương Thạc đạt được Hộ Tâm Giáp này mới xem như chính thức đạt được truyền thừa Thiên Âm Môn của Đạo Hoàng.
- Tiểu Địch, lúc trước ngươi muốn truyền cho ta công pháp Thiên Âm Môn hơi không được tốt. Nhưng hiện tại truyền thừa của Đạo Hoàng đã bày ở trước mặt ta. Ta học tập Thiên Đạo Thần Âm, Đại Thiên Âm Chưởng có lẽ cũng không sao chứ?
Nhìn chằm chằm Hộ Tâm Giáp này, Dương Thạc nói.
- Đương nhiên là không sao!
Dương Địch nhanh chóng gật đầu.
- Truyền thừa Đạo Hoàng…
Dương Thạc liếc qua Hộ Tâm Giáp này.
Mấy hàng chữ viết khắc sâu vào trong mắt Dương Thạc.
- Truyền thừa Đạo Hoàng, tập hợp vô thượng thần công mà Đạo Hoàng thượng cổ lưu lại. Độ phù hợp chân thân bốn phần, thân thể bốn phần!
Một ý niệm hiện ra trong đầu Dương Thạc.
- Tổng cộng chỉ có tám phần độ phù hợp?
Dương Thạc không khởi nhướng mày.
- Độ phù hợp quá thấp, chỉ sợ truyền thừa này không hợp với ta lắm.
Lắc đầu cười khổ, Dương Thạc ngẩng đầu nhìn Dương Địch.
Nhưng khi nhìn Dương Địch, thân hình Dương Thạc chợt chấn động.
Lông mày nhanh chóng nhăn lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng được!
- Truyền thừa Đạo Hoàng, độ phù hợp với Tiểu Địch là… mười bảy phần?
Một ý niệm mạnh mẽ xuất hiện trong đầu Dương Thạc!
Dương Thạc rõ ràng sửng sốt một chút.
Vừa rồi trong đầu hắn rõ ràng đã hiện ra…
Độ phù hợp truyền thừa Đạo Hoàng với Tiểu Địch.
Tình huống như vậy trực tiếp khiến Dương Thạc hơi chấn kinh rồi. Dương Thạc có thể dò xét độ phù hợp, đây coi như là một năng lực đặc thù vô cùng huyền diệu. Lúc trước, Dương Thạc vẫn luôn dò xét độ phù hợp của bản thân với các công pháp. Cho tới hiện tại, hắn chưa từng dò xét độ phù hợp giữa công pháp và người khác.
Cũng không phải Dương Thạc chưa từng thử qua.
Lúc trước ở cạnh Hồng Phi Lục Thúy chung và Đại Lâm Nhi, Dương Thạc cũng đều đã từng vô tình hữu ý thử dò xét độ phù hợp giữa công pháp với các nàng. Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thành công.
Ví dụ như lúc ở trong Nam Lâm Trai, Dương Thạc theo đại sư Dũng Tín đạt được các loại pháp môn tu luyện như Đại Nhật Như Lai Kim Thân. Lúc đó Đại Lâm Nhi ở ngay bên cạnh Dương Thạc.
Lúc ấy Dương Thạc cũng vô tình hữu ý thử cho nàng, nhưng cho tới hiện tại cũng đều không xuất hiện bất cứ tin tức độ phù hợp nào.
Mà bây giờ, bản thân vừa mới dò xét độ phù hợp giữa truyền thừa Đạo Hoàng với bản thân, ngay sau đó chẳng qua chỉ là liếc nhìn Dương Địch, thậm chí căn bản còn không muốn nghĩ đến chuyện dò xét độ phù hợp. Vậy mà trong đầu hắn lập tức xuất hiện độ phù hợp giữa truyền thừa Đạo Hoàng và Dương Địch. Tình huống như vậy làm sao có thể khiến Dương Thạc không khiếp sợ?
- Chẳng lẽ năng lực này của ta đã thăng cấp?
Trong lòng Dương Thạc lộp bộp thoáng một cái, xuất hiện một ý niệm như vậy trong đầu.
Năng lực thăng cấp!
Lúc ban đầu, năng lực này của Dương Thạc là bị Dương Tử Hi ra tay đánh ngã xuống đất, cái ót va chạm trên mặt đất, rất có thể va chạm vào huyệt khiếu nào đó mà mở ra năng lực này.
Trên thực tế, bản chất chính là đập đầu chạm vào huyệt khiếu mới khiến thần hồn Dương Thạc biến dị, lấy được năng lực này.
Lúc trước năng lực này vẫn luôn không thăng cấp, không mở ra những hiệu dụng khác, như thế nào mà hiện tại năng lực này lại phát triển, có thể trực tiếp dò xét độ phù hợp giữa công pháp với người khác rồi hả?
Trong đầu Dương Thạc nhanh chóng suy nghĩ.
- Chẳng lẽ là…
Dương Thạc chợt nghĩ đến lúc trước bản thân cầm Hộ Tâm Giáp của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này, thần hồn của hắn đã bị Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này phát ra sóng âm công kích tới!
Lúc ấy đầu hắn đau đến muốn nứt ra.
Nhưng sau khi khôi phục lại, Dương Thạc lại phát hiện thị lực, thính lực của hắn đều tăng cường rõ ràng. Đặc điểm này cùng với lúc trước, khi hắn vừa mới mở ra năng lực dò xét độ phù hợp gần như giống nhau như đúc, đều là cảm giác tăng cường!
- Có lẽ chính là như vậy!
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Không thể tưởng tượng được. Bản thân kiện Hộ Tâm Giáp của Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp này còn thật sự là một kiện bí bảo! Không nói đến giá trị của của nó, chỉ cần khiến ta mở ra năng lực này thì còn cường đại hơn cả mười cả trăm kiện bí bảo rồi!
Giờ phút này, trong lòng Dương Thạc vô cùng mừng rõ.
Có thể nói Dương Thạc chính là dựa vào năng lực dò xét độ phù hợp của hắn thì mới có thể tu luyện nhanh chóng như vậy. Tất cả cao thủ trẻ tuổi trổ hết tài năng, ngay cả thiên tài tuyệt thế như Dương Địch cũng không thể so sánh được.
Nếu không có năng lực dò xét độ phù hợp này, ban đầu Dương Thạc sẽ không tìm thấy Huyền Ưng Kình, Lục Dương Quyết thì hiện tại, chỉ sợ Dương Thạc vẫn đau khổ nỗ lực để tiến vào cấp độ Luyện Khí mà thôi. Về phần đủ loại kỳ ngộ sau này, rõ ràng cũng vô duyên với Dương Thạc.
Với tư chất kém cỏi của Dương Thạc, dựa vào năng lực này còn có thể đạt tới thành tựu hiện tại.
Nếu Dương Địch cũng có thể tu luyện công pháp phù hợp với nàng, tốc độ tăng trưởng tu vi của nàng tuyệt đối chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, khủng bố!
Đương nhiên, hiện tại Dương Thạc cũng không cần sử dụng năng lực này.
Độ phù hợp truyền thừa Đạo Hoàng với Dương Địch, mười bảy phần!
Phải biết rằng công pháp có độ phù hợp cao nhất với Dương Thạc thực ra cũng không đến mười bảy phần.
Có thể nói truyền thừa Đạo Hoàng này vô cùng phù hợp với Dương Địch rồi!
Hơn nữa, bản thân truyền thừa Đạo Hoàng này chính là một bộ công pháp cấp độ thần công vô thượng, còn mạnh hơn thần công bí điển cả một tầng.
Độ phù hợp cao, đẳng cấp công pháp cũng cao, thiên phú tu luyện của Dương Địch lại cực cao, tổng hợp lại thì tốc độ tu luyện của Dương Địch tuyệt đối là cấp bậc nghịch thiên!
Cho dù không có bất cứ kỳ ngộ gì, Dương Địch chỉ cần tiềm tu thì cũng có thể tăng lên cấp độ vô cùng mạnh mẽ.
Ý niệm này chẳng qua là chợt lóe lên trong đầu Dương Thạc.
Nhìn bên ngoài, Dương Thạc chẳng qua chỉ ngây ngốc một chút mà thôi.
- Dương Thạc, ngươi làm sao vậy?
Thấy Dương Thạc ngẩn người, Dương Địch không khỏi nghi ngờ hỏi.
- A, a, không có chuyện gì. Chỉ là muốn ngươi sau này tu luyện truyền thừa Đạo Hoàng, hiệu suất khẳng định rất cao, sẽ nhanh chóng đuổi kịp ta. Đến lúc đó, nói không chừng ta còn phải nhờ ngươi bảo vệ đấy…
Dương Thạc vội vàng cười cười, thuận miệng nói ra.
- Sẽ không đâu. Tốc độ tu luyện của thiếu gia khẳng định sẽ nhanh hơn. Đến lúc đó còn phải nhờ thiếu gia bảo vệ ta…
Dương Địch nói xong, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên. Từ hơn nửa năm trước, trên quảng trường Thiên Vũ Môn ở kinh thành Đại Chu, Dương Thạc xuất thế ngang trời, liên tiếp đánh bại mấy người, trong tiềm thức Dương Địch đã coi Dương Thạc trở thành người dựa vào. Trong lòng nàng, sau này cho dù tu vi bản thân rất cao, Dương Thạc cũng đều bảo vệ nàng, nhiều nhất là nàng phụ trợ Dương Thạc mà thôi.
- Bộ truyền thừa Đạo Hoàng này, ngươi tu luyện cho tốt đi. Bộ công pháp đấy vô cùng thích hợp với ngươi. Đáng tiếc, ta tu luyện Cửu Dương Huyền Công không hợp với truyền thừa Đạo Hoàng bao nhiêu. Nếu có thể đạt được Cửu Dương Huyền Công nguyên vẹn, cộng thêm những thiên tài địa bảo thì khẳng định tốc độ tu luyện của ta cũng có thể cực nhanh!
Dương Thạc thở ra một hơi thật dài, nói ra.
Bộ công pháp Cửu Dương Huyền Công kia, hai thứ trọng yếu nhất chính là công pháp không trọn vẹn, thiên tài địa bảo cần thiết cũng không dễ tìm được.
Tuy Dương Thạc đã luyện thành Đệ Nhất Trọng Cửu Dương Chân Thân nhưng công pháp Đệ Nhị Trọng cũng không biết ở nơi nào.
Đã tìm được công pháp thì cũng chưa chắc có thể tìm được thiên tài địa bảo cần thiết.
Mà một khi gom đủ công pháp, muốn ngưng tụ Cửu Dương Chân Thân liền đơn giản.
Bất kể là tư chất cao hay tư chất thấp, tu luyện từng bước, nhiều nhất năm ba tháng, hầu như đều có thể ngưng tụ thành chân thân, thực lực trực tiếp vượt qua một đẳng cấp lớn!
Là đẳng cấp lớn!
Từ Võ Tôn trực tiếp tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư.
Lại từ cảnh giới Đại Tông Sư trực tiếp tiến vào cảnh giới Võ Thánh!
Từ Võ Thánh Đệ Tam Trọng Lôi Âm trực tiếp tiến vào Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm, Võ Thánh Tứ Trọng Lôi Âm lại tiến vào Ngũ Trọn…
Tu luyện võ đạo bình thường, càng gần đến mức cuối thì càng khó!
Nhưng tu luyện Cửu Dương Chân Thân, cho dù tới cảnh giới nào, chỉ cần gom đủ công pháp tầng tiếp theo và thiên tài địa bảo, tu luyện đều không có nửa phần khó khăn nào.
Cho nên mặc dù thiên phú của Dương Địch cao hơn, độ phù hợp với truyền thừa Đạo Hoàng cũng cao hơn, Dương Thạc cũng không cần hâm mộ.
Chỉ cần tìm kiếm Cửu Dương Huyền Công, tìm kiếm thiên tài địa bảo, thực lực bản thân hắn có thể vững bước tăng lên, chẳng những có thể đuổi theo Dương Địch mà thậm chí còn có thể cao hơn Dương Địch mấy cấp độ.
- Thiếu gia, ta đi tu luyện đây!
Chẳng qua mới chỉ nhìn văn tự trên Hộ Tâm Giáp Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp một lần, Dương Địch đã nhớ kỹ toàn bộ rồi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba