Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 239: Họa từ miệng mà ra.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
núi làm chết ngựa", lời này cũng không sai, tuy nhìn thì không xa nhưng Trang Duệ và Nhị Mao đi gần một giờ mới đến triền núi kia, nếu không phải lén đưa vào chân mình chút linh khí, chỉ sợ hắn đã không đi được.
Trang Duệ nhìn Nhị Mao có tinh thần sáng láng mà không khỏi thầm than, chính mình là một người lớn nhưng thật sự không bằng một cậu bé choai choai như vậy.
Trang Duệ đứng trên sườn núi mới phát hiện triền núi này giống như cũng không phải là núi kéo dài xuống, ngược lại giống như một loại đất tên là "kháng thổ".
Kháng thổ chính là một thuật ngữ thời Cổ Lý, Trang Duệ thường thấy nó ở những quyển sách tương quan.
Thời cổ đại thì không có xi măng, vôi và các loại tài liệu khác, khi đó tường thành hay đình đài thường được xây dựng bằng "kháng thổ".
Kháng thổ chính là một khối đất được dùng sức nện xuống cho chặt, bình thường sẽ cứng chắc còn hơn cả đất mới. Người cổ thường dùng kháng thổ để xây dựng cung điện kiến trúc, cũng có thể là làm lăng mộ đế vương. Lúc này ở lăng mộ của Tần Thủy Hoàng vẫn còn lưa lại một bậc thang làm bằng kháng thổ cao đến hơn ba mươi mét.
Trang Duệ từng xem qua một bản tin, nói là trên thảo nguyên Hạ Lan Sơn có nghĩa trang của đế vương Tây Hà và các vương công quý tử, trong khu di tích này có một khối kiến trúc rất cao và bắt mắt bằng kháng thổ, như một cái bánh.
Nếu so với tình huống bây giờ thì lớp kháng thổ dưới chân cũng không cao nhưng diện tích lại lớn hơn rất nhiều. Trong những quyển sách cổ từng nói, những nơi nào dùng kháng thổ làm nền thì năm xưa từng xây dựng thứ gì đó rất rầm rộ.
- Trang đại ca, anh xem, những người trong thôn chúng tôi đều ở đó...
Trang Duệ nhìn theo phương hướng ngón tay của Nhị Mao, cách chỗ bọn họ đứng hơn một trăm mét có một mái che rất đơn giản, bên cạnh đó là một cái hố rất rộng, có lẽ cũng không quá sâu. Trang Duệ đứng trên đống kháng thổ ở bên này có thể thấy hơn mười người đang bận rộn dưới hầm, vì không quá gần nên Trang Duệ cũng không thấy rõ bọn họ đang làm gì.
Cách đám người kia mười mét có bốn chiến sĩ cảnh sát quân sự võ trang đầy đủ, bọn họ thấy Trang Duệ và Nhị Mao thì dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm.
- Những người kia không phải muốn lấy bảo bối trong đất ra sao? Đám người trong thôn chúng tôi trước đó từng đào ở chỗ này nhưng bị chính quyền bắt đi, những người này thì không có gì phải sợ, thậm chí còn có cảnh sát quân sự đến canh gác.
Nhị Mao có chút không phục, hắn thấy những vật dưới đất ai đào được là của người đó, dựa vào cái gì mà nhóm kia có thể đào mà nhóm này thì không?
- Trong thôn các người cũng có kẻ trộm mộ sao?
Trang Duệ cũng không biết rõ nên có chút tò mò.
Sau khi nghe được câu hỏi của Trang Duệ thì Nhị Mao tức giận nói:
- Không gọi là trộm mộ, là ruộng của nhà bọn họ, khi cày xới thì phát hiện ra vài thứ, sao gọi là trộm được? Chính quyền không nói lý lẽ mà chạy đến tịch thu...
- Ha ha, Nhị Mao, đây là quy định, những vật được khai quật đều thuộc về quốc gia, không cho phép bảo quản tư nhân. Ruộng tuy thuộc quyền sử dụng đất của các người, nhưng cũng không thể nói tất cả những thứ dưới mặt đất là của các người.
Trang Duệ vừa đi về phía đoàn khảo cổ vừa giải thích cho Nhị Mao.
- Vậy bọn họ sao có thể đào? Ai biết bọn họ đào được có giấu đi không?
Trang Duệ cũng không ngờ Nhị Mao là một cậu bé rất tức giận với khối chính quyền.
Nhị Mao nhìn trái phải rồi khẽ nói với Trang Duệ:
- Trang đại ca, tôi nói cho anh biết, lần này đám trộm bị bắt ở huyện thành có người trong thôn, lại có chút thân thích với chúng tôi, mà ngày hôm qua vợ của người đó còn đến cầu tình với anh Lưu Trường Phát.
Trang Duệ coi như hiểu rõ, thì ra trong nhà Nhị Mao có người bị bắt, nhưng hắn cũng không nói gì mà đi về phía đám người bên kia.
- Đứng lại, làm gì vậy?
Hai người vừa đi đến gần hố khảo cổ ba bốn chục mét thì bị một cảnh sát quân sự gọi ngừng, hai người Trang Duệ, Nhị Mao và một con chó kết hợp thành nhóm, thật sự khó thể nhìn thấy. Nhị Mao tất nhiên là người trong thôn, bọn họ đã từng gặp qua, nhưng Trang Duệ thì hình như không phải, hơn nữa con chó kia quá lớn, ngay cả đám quân nhân thấy cũng sợ hãi.
- Chị dâu của tôi làm việc bên trong, tôi đến đưa dưa hấu, đây là khách quý của thôn chúng tôi, cũng không phải trộm, các anh dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi qua?
Nhị Mao hô lớn, hắn không sợ những người quân nhân này, hắn cũng có súng,t rong nhà còn có súng pháo đánh lợn rừng của người lớn.
Đám cảnh sát quân sự đưa mắt nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu cho bọn họ đi qua. Trước khi bọn họ đến đây trực thì đã được tuyến trên thông báo, chỉ cần không xông vào quá sâu trong hiện trường khảo cổ, thì không nên xung đột với dân bản xứ. Trang Duệ tuy không phải là người địa phương, nhưng nhìn bộ dạng cũng không phải đến đây cướp bóc.
Trang Duệ đi đến gần mới phát hiện hố kia cũng không tính là cạn, chẳng qua được đào thành hình cầu thang, đi xuống từng tầng, cho nên nhìn qua có vẻ không sâu, thật ra cũng đến ba bốn mét.
Hố trước mặt rộng chừng bốn mươi mét vuông, hơn mười người phụ nữ trung niên ở bên dưới, có người cầm bay, bàn chải đang liên tục cạy lớp đất. Trang Duệ nhìn trân trối, những thứ bọn họ cầm trên tay cứ như đồ chơi trẻ con, thế nào có thể đào được cái hố này?
Nhị Mao giống như nhìn rõ sự nghi hoặc của Trang Duệ, hắn ở bên cạnh nói:
- Trang đại ca, cái hố này là do những người kia đào ra, đào tốt thì bọn họ sẽ đuổi chúng tôi đi, giống như muốn trộm đồ của bọn họ vậy, còn bọn họ có thể quang minh chính đại đưa những thứ kia đi, đúng là...
Nhị Mao vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện liên quan đến năm mươi đồng tiền.
Trang Duệ cũng mệt mỏi giải thích với cậu bé Nhị Mao, hắn thuận miệng nói:
- Đây là quan trộm, các người là tư trộm, không giống nhau.
Không ngờ Trang Duệ nói thì một âm thanh trong trẻo vang lên bên cạnh:
- Anh nói gì vậy? Chúng tôi nhận được ủy thác của cục khảo cổ quốc gia mà đến tiến hành khai quật, sao lại thành "quan trộm"? Anh nói cho rõ ràng, nếu không tôi chẳng để yên cho đâu...
Trang Duệ nghe vào trong tai như súng máy mà thầm kêu khổ, vốn chỉ nói đùa một câu, bây giờ bị người ta nghe được, đúng là họa từ miệng mà ra.
Nghe âm thanh thì có vẻ là một cô gái không lớn tuổi, nhưng cô gái đầu đội mũ rơm vừa vặn đưa lưng về phía mặt trời, Trang Duệ cũng không nhìn rõ tướng mạo. Nhưng lời của hắn vừa rồi là không thích hợp, vì thế định mở miệng xin lỗi đối phương.
- Anh đừng xuống đây, chỗ này là hiện trường khảo cổ, không phải ai cũng có thể vào.
Cô gái vung tay lên để Trang Duệ khỏi phải xuống, chỉ biế xấu hổ đứng nơi đó.
- Chị gái, Trang đại ca của chúng tôi cũng không nói gì cả.
Nhị Mao không nhịn được mà mở miệng giải thích cho Trang Duệ.
- Ai là chị gái của cậu, tượng gỗ là thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp vô địch.
Một câu chị gái làm cho cô bé kia mất hứng, nàng leo lên trên hố, lại thuận tay cởi mũ xuống.
- Chị gái, tượng gỗ là sao?
Nhị Mao ngoài những chữ có thể hiểu lúc đầu thì những chữ sau này thật sự rất khó hiểu.
- Đã nói không cho phép gọi là chị gái, ngạch(có nghĩa là tôi) là thứ gì thì tượng gỗ là như vậy.
Cô gái tức giận dậm giân, nhưng nàng cũng không có cách nào trách Nhị Mao, vì vậy chuyển lửa giận sang Trang Duệ:
-Vừa rồi anh nói chúng tôi là quan trộm, còn chưa tính sổ với anh.
Mãi đến khi cô gái xoay người về phía mình thì Trang Duệ mới nhìn rõ tướng mạo, vì vậy mà không khỏi thầm khen một tiếng, đúng là thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp vô địch. Nàng có hai mắt to, lông my dài, mũi cao, vì tức giận mà cái miệng nhỏ chu lên càng làm tăng thêm vẻ đáng yêu. Nàng giả vờ tức giận làm Trang Duệ cảm thấy có chút ý cảnh, nhưng đơn thuần chỉ là thưởng thức mà thôi, vì cô gái này hơi nhỏ tuổi, chỉ mới mười chín.
- Nhìn cái gì vậy? Anh Thác Ngộ, anh Anh Ninh, có người đến phá này.
Cô gái dùng ánh mắt hung ác nhìn Trang Duệ, sau đó lên tiếng làm cho Trang Duệ thiếu chút nữa thì té xuống đất.
- Ai phá hoại?
Trang Duệ thật sự không có ý này, hắn chỉ đến tìm hiểu nhóm khảo cổ ở đây mà thôi.
- Đã bảo không nên gọi anh là Thác Ngộ, anh là Phạm Thác.
Một âm thanh vang lên, một tên thanh niên đi đến.
- Hì hì, Phạm Thác chỉ là tên khai sinh, em thích gọi anh la Thác Ngộ, vì vậy gọi anh là Thác Ngộ.
Cô gái hoàn toàn vứt Trang Duệ ra sau đầu, nàng cười hì hì nói với cậu thanh niên kia.
- Thu Thiên, cô lại ức hiếp người, nếu bị ông của cô biết được, chắc chắn bị mắng.
Vừa rồi cô gái đã gọi tê hai người, lúc này người mở miệng có tên là Anh Ninh, mà hai người này rất đặc sắc trong suy nghĩ của Trang Duệ.
Họ Anh khá ít nhưng kha danh tiếng, giống như một vị bộ trưởng trước đó có họ Anh, những người họ Anh ở giới giải trí đều phát triển rất tốt, Trang Duệ thường xuyên thấy có người nhắc đến tên họ này trong tivi.
- Tôi không ức hiếp người, Anh Ninh, là người này chúng ta là quan trộm.
Cô gái Thu Thiên kia lúc này mới nhớ ra vấn đề và quay sang Trang Duệ nói.
- Tiên sinh, nếu đã biết hai chữ quan trộm, mong rằng anh cũng hiểu nghề khảo cổ chứ? Mà so sánh như vậy hình như có không thích hợp.
Anh Ninh khoảng hai hai hai mươi ba tuổi, bộ dạng trẻ trung nhưng cách nói chuyện rất lão luyện, còn có chút khí thế ép người.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 240: Đại ca Dư.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Thôn của Lão Tam Lưu Trường Phát gọi là Lưu Gia Trang, nghe nói từ thời Đường đã có người cư ngụ, tuy trải qua cả ngàn năm nhưng người trong nà phần lớn đều họ Lưu, chỉ có hai họ khác mà thôi.
Có một họ Trương, nghe lớp người già nói thì thời đầu nhà Thanh thì binh tướng của Lý Tự Thành sau khi bại lui thì mai danh ẩn tích vào thôn. Trong các thế gia vọng tộc trong thôn, có một phần năm là người họ Trương.
Còn có một họ Dư, dòng dõi này cũng như họ Trương, cũng là từ bên ngoài đến, hơn nữa những người tuổi tác cao còn nhớ rõ, đó là những năm sáu mươ có một cặp vợ chồng trẻ chạy nạn đến Lưu Gia Trang.
Vào những năm sáu mươi, vì Lưu Gia Trang địa lý vắng vẻ nên không bị đánh vào, vì vậy mà cặp vợ chồng kia định cư ở đây. Vì hai vợ chồng kia đều biết chữ, những khi nhàn hạ sẽ dạy cho trẻ con đọc sách viết chữ, mà nông dân lại rất chân thật, vì vậy dần tôn kính, thời gian dài cũng coi nhà này thành một phần của thôn.
Hai vợ chồng này giống như cũng có số mệnh, sau này sinh ra hai đứa con trai, ngoài những năm cuối thế kỷ thì người chồng đưa con trai lớn ra tìm kế sinh nhai, thì bọn họ vẫn ở lại dạy học, đến thập niên 90 thì giáo viên dạy vỡ lòng cho Lưu Trường Phát cũng là hai vợ chồng nhà này.
Nhưng sau khi hai vợ chồng lấy được thân phận giáo viên để về hưu vào giữa những năm chín mươi thì đều gặp bệnh nặng qua đời, điều này làm cho người trong thôn rất thổn thức, lúc đó người trong thôn đều xuất lực để lo cho chuyện hậu sự của cặp vợ chồng này.
Cặp vợ chồng này có hai đứa con trai, đứa con lớn gọi là Dư Khốc, thứ hai gọi là Dư Hạo, hai anh em đã cưới những cô gái trong thôn, coi như là con rể của Lưu Gia Trang, hơn nữa với quan hệ của cha mẹ bọn họ, Lưu Gia Trang ai cũng không coi hai anh em bọn họ là người ngoài, còn có quan hệ thân mật với vài nhà khác.
Con trai lớn của Dư gia sau khi kết hôn được vài tháng thì đi ra bên ngoài làm công những bảy năm, nghe nói cũng không kiếm được tiền, sau khi trở về thì thành thật làm nông, người rất tốt, nhưng đáng tiếc là sau này sinh con, bây giờ đã chín tuổi nhưng gặp người chỉ biết cười ngây ngô.
Dư Khốc tính cách trầm ổn, bình thường biểu hiện cũng rất an phận, sau khi làm công không kiếm được tiền thì quay về cũng thành thật làm việc nuôi gia đình, nhưng cứ mỗi cách một thời gian ngắn lại chạy ra ngoài một chuyến, thời gian không ngắn, có đôi khi ở lại vài tháng. Người trong thôn nghe nói hắn tìm được thân thích của cha mẹ ở Hà Nam, vì vậy mà thường đi lại.
Tuy cuộc sống của gia đình Dư Khốc không có thể nói là quá tốt nhưng vấn đề cơm nước lại không có gì đáng lo, còn cậu thứ hai thì tính cách ngã ngớn, tuy cũng đã kết hôn nhưng cả ngày chỉ biết nghĩ không làm mà hưởng, thường xuyên chạy vào huyện thành kết giao một đám bạn bè không đứng đắn.
Lần này vụ án cướp dầu ở kho lương thực trên huyện có liên quan đến cậu thứ hai của Dư gia là Dư Hạo, bây giờ hắn đang bị nhốt ở trại tạm giam huyện, vợ của Dư Hạo có thân thich với nhà Nhị Mao, vì vậy mà đêm qua tìm được Lưu Trường Phát. Nàng vốn cho rằng Lưu Trường Phát đi làm trong huyện thành, có thể giúp đỡ được mình, nào biết Lão Tam chỉ là một nhân viên nhà nước nhỏ hạt vừng, căn bản không thể nào làm được gì.
- Đại ca, anh cần phải nghĩ biện pháp cứu...Cứu lão Nhị ra, nếu như anh ấy bị phán quyết thì hai mẹ con chúng em sống thế nào đây...
Khác biệt với tình huống nhà Lưu Trường Phát đang vui vẻ, bây giờ trong nhà Dư Khốc lại rất thê lương, vợ của Lão Nhị đang lên tiếng khóc rống.
- Em gái, em cứ về trước, anh còn phải nghĩ biện pháp, khóc cũng không làm gì được. Còn em, em đưa em gái về nhà, cũng mang cả con gái theo, tối ở lại với cô ấy, đừng về.
Dư Khốc nở nụ cười tiễn chân vợ cửa Dư Hạo ra ngoài cửa.
- Vậy tối nay ai nấu cơm cho anh?
Vợ Dư Khốc trước khi đi còn hỏi.
- Không đói chết đâu, em đừng lo.
Trong mắt Dư Khốc lóe lên hàn quang, điều này làm vợ hắn chợt run lên, vội vàng kéo con đi ra ngoài, con gái xuất giá thì coi như một đi không trở lại.
Người khác không biết nhưng vợ của Dư Khốc lại biết rất rõ, chồng mình có vẻ là người thành thật nhưng thật ra là người lòng dạ độc ác, con của mình sở dĩ ngây ngốc như vậy cũng là vì khi có mang bị đánh, thiếu chút nữa thì sinh non, chỉ là con sau khi sinh ra lại ngây ngốc thế này.
Vợ của Dư Khốc cũng không phải không muốn ly hôn, nhưng Dư Khốc cugnx đã nói rõ, nếu nàng có tâm tư như vậy thì hắn sẽ giết sạch cả nhà, điều này làm nàng sợ đến mức không bao giờ dám nhắc lại. Nhưng chỉ cần không chọc đến hắn, bình thường cuộc sống của hai mẹ con nàng cũng rất tốt, thỉnh thoảng hắn còn đưa ra vài trăm đồng không biết từ nơi nào có được cho nàng tiêu dùng.
- Huynh đệ Dư gia, lão Nhị đã bị bắt, anh không suy tính biện pháp, còn đi mua thịt ăn sao?
Sau khi tiễn chân đứa con ngốc và cô vợ ra khỏi nhà, Dư Khốc đến quầy mua vài món thức ăn.
- Lưu Nhị ca, chuyện của lão Nhị thật sự làm tôi phát sầu, nhưng lúc này thân thích bên Hà Nam đến, tôi cũng không thể không nhận, nếu không bọn họ sẽ nói Lưu Gia Trang không có quy củ, anh xem có phải không?
Dư Khốc nói với vẻ mặt khổ sở, người ta nhìn vào đều có vài phần đồng tình.
- Được rồi.
Ông chủ quầy hàng gói kỹ thức ăn rồi đưa cho Dư Khốc.
- Nhị ca, tôi về trước, nếu không thì đến nhà uống vài ly nhé?
Khi Dư Khốc xoay người thì nói một tiếng với Lưu Nhị ca, nhưng khi thấy đối phương khoát tay liên tục thì hắn đi về nhà mình.
Dư Khốc về đến nhà, hắn nhìn chung quanh, đóng cổng lại, sau đó cởi khóa cho con chó săn, lúc này mới đi vào phòng.
- Đại ca, chuyện của Lão Nhị chúng ta không thể không quản, nếu không tôi tìm người bỏ ra chút tiền cho cậu ấy ra khỏi nhà lao?
Trong nhà nhìn có vẻ không có người chợt có một âm thanh vang lên, thì ra trên mặt ghế trong góc phòng có một người đang ngồi, nhưng người này dáng người nhỏ gầy, nói chung chỉ khoảng một mét năm, nếu không chú ý sẽ tưởng là một thiếu niên.
Dư Khốc không lên tiếng mà kéo bức màn cửa sổ duy nhất trong nhà ra, sau đó đặt thức ăn lên bàn nói:
- Quản sao? Quản thế nào? Muốn chúng ta cùng vào nhà lao ngồi luôn à? Tôi đã nói Lão Nhị nhiều lần, cố gắng ở lại đây thêm vài ba năm, tôi sẽ đảm bảo nửa đời sau không lo đến chuyện ăn uống. Nhưng nó không nghe lời tôi, tôi lấy thứ gì để đi quản chuyện của nó?
Người đàn ông nhỏ thó kia có chút do dự, sau đó hắn đứng lên mở gói thức ăn nói:
- Nhưng chuyện của chúng ta...
Người kia vừa mở miệng đã bị Dư Khốc vung tay cắt ngang:
- Không có gì cả, hắn cũng không biết gì, như vậy cũng tốt, có thể giúp chúng ta di dời lực chú ý. Khoảng thời gian trước tôi có cảm giác bị theo dõi, nhưng sự việc này vừa xuất hiện, lực chú ý sẽ đổ dồn lên đám người kia.
- Chỉ cần chúng ta có thể nhanh chóng thành công, ai cũng không thể nào điều tra được sự việc trên đầu chúng ta, đến lúc đó đi hay ở tiến hay lùi đều rất tự nhiên, các huynh đệ làm xong phi vụ này thì muốn ra ngoại quốc sống cũng không là vấn đề.
Lúc này ánh mắt Dư Khốc cực kỳ độc ác, nếu như người trong Lưu Gia Trang thấy được sẽ cho rằng đây là một người khác, đây mà là Dư Khốc trước nay luôn cười tủm tỉm, cực kỳ an phận sao?
- Đại ca, việc này nên sớm sắp xếp, có nên đưa cháu ra ngoài trước không?
Tên đàn ông nhỏ gầy móc ra một bình rượu phượng tường rồi rót đầy hai ly.
- Hừ, khi nào thì cậu lề mề như vậy? Chúng mình đã làm thì còn chú ý nhiều như vậy sao?
Dư Khốc nghe thấy đối phương nhắc đến tiểu tử ngốc nhà mình thì nhíu mày, cặp mắt dựng lên, bất mãn nhìn đối phương.
- Đại ca, tôi cũng chỉ nói vậy mà thôi, không phải đều nghe theo lời anh sao?
Khi thấy Dư Khốc trừng mắt thì tiểu tử kia sợ đến mức toàn thân run rẩy, rượu cũng rớt ra ngoài khá nhiều, vì vậy mà vội vàng giải thích.
- À, cậu chờ một lát rồi di, thông báo cho người phía dưới, đều thành thật ở nhà cho tôi, không được ai gây chuyện, nếu không tôi sẽ lột da bọn họ. Đợi đến khi đám người khảo cổ kia rút đi, chúng ta sẽ lấy những thứ kia ra, đến lúc đó cũng không cần phải ở lại chỗ này.
Dư Khốc nâng ly rượu lên cụng với tiểu tử kia, sau đó rót cạn vào bụng, cũng không cần dùng đũa mà dùng tay bốc một miếng thức ăn.
Sau khi uống no say thì tên đàn ông nhỏ người kia bỏ đi, người này giống như có tật đi đường thích đi sát bên, hơn nữa bước chân rất khẽ, bộ dạng lại quá nhỏ, vì vậy từ trong nhà Dư Khốc đi ra, dù là ban ngày cũng không ai chú ý đến hắn.
- Vợ con sao?
Tiểu tử kia đi rồi, Dư Khốc ngồi trong nhà uống rượu một mình, vẻ mặt chốc chốc lại lộ ra nụ cười âm tàn, nếu có người đi qua và nhìn thấy sẽ đảm bảo sởn gai ốc.
Từ nhỏ được bố dắt đi khỏi Lưu Gia Trang đến Hà Nam và Lạc Dương, Dư Khốc mới biết xuất thân của mình, thì ra ông bố thường giúp người ta làm việc thiện cũng không phải tốt đẹp gì.
Bảy năm đó Dư Khốc tiếp xúc với một thế giới nằm mơ cũng không ngờ được, mà hắn dựa vào tính nhẫn nại, đầu óc nhạy bén và ra tay tàn nhẫn để xử lý những thứ có hại, tiếp nhận nghề tổ truyền của gia tộc.
Phụ nữ sao? Dư Khốc có rất nhiều ở khắp nơi, đều là những cô khuê nữ xinh đẹp trẻ tuổi, cũng có hai đứa con, như thế nào đặt vợ và đứa con ngốc ở đây vào trong lòng?
Nếu nói đến gái, cô gái ở trong đội khảo cổ là rất tốt, Dư Khốc rót vào bụng một ly rượu, ánh mắt có vẻ mê ly.
Cô gái mà Dư Khốc nhắc đến chính là thiếu nữ xinh đẹp đang dùng hai tay chống eo làm khó dễ Trang Duệ ở khu vực khảo cổ.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 241: Quan Trung Thập Lăng.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Này các vị, tôi thật sự không phải là cố ý, chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, cũng không cần cho là thật. Coi như tôi không đúng, xin lỗi các vị...
Trang Duệ vốn muốn đến đây tìm thêm chút kiến thức về khai quật khảo cổ, không nghĩ rằng nha đầu kia lại khó chơi như vậy, vì vậy trong lòng thầm bực mình, mình không thể trêu vào thì cũng có thể trốn chứ?
- Xin lỗi sao? Xin lỗi cần phải có thành ý...
Cô gái tên là Thu Thiên kia chợt đảo cặp mắt to tròn một vòng, sau đó nhìn chằm chằm vào trái dưa hấu trong ngực Nhị Mao.
- Thu Thiên, không được phép như vậy, thầy mà biết được sẽ phê bình chúng ta.
Tiểu tử tên là Anh Ninh ở bên kia đã không nhịn được, hắn nói với Trang Duệ:
- Không có việc gì, các anh đi thôi, chỗ này cũng không cho phép người ngoài tiến vào.
- Chúng tôi mà là người ngoài sao? Các người đào đất ở đây chính là đất của nhà bác trai tôi, các người mới là người ngoài.
Nhị Mao thật sự không phục, trước kia nơi này là mảnh đất trồng rau, nhưng bây giờ tất cả đã bị thanh lý sạch sẽ, tuy tổ khảo cổ có bồi thường tổn thất cho bác trai của Nhị Mao, nhưng đất này thật sự là của nhà bọn họ.
- Được rồi, Nhị Mao, đừng nói nữa, gọi chị dâu của cậu qua, chúng ta có một quả dưa hấu lớn, mỗi người đều có phần.
Trang Duệ sợ Nhị Mao nói thêm điều gì nữa, như vậy hai bên sẽ tiếp tục ồn ào, vì thế hắn vội vàng chặn Nhị Mao lại, đồng thời ôm lấy quả dưa hấu trong lòng đối phương. Quả dưa hấu nặng hơn chục cân, những người nơi đây chia nhau mỗi người một phần không là vấn đề.
Nhị Mao thấy Trang Duệ như vậy cũng không nói thêm điều gì, Trang Duệ là người thành phố, lại là bạn học đại học của anh Trường Phát, trong lòng hắn rất tôn sùng.
- Hì hì, sớm nói như vậy có phải hay rồi không? Tôi đi gọi ông nội đến ăn dưa hấu.
Cô gái thấy Trang Duệ chịu thua thì cười lên đắc ý, sau đó đi về phía bên dưới, nhưng khi chưa đi được hai bước thì đã quay người lại nói:
- Chính anh đưa dưa hấu cho chúng tôi ăn, không phải chúng tôi đòi hỏi đấy nhé?
- Chính tôi cho các người, được rồi.
Trang Duệ bị cô gái kia làm cho dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng không tức giận, dù cô gái kia không nói lý lẽ nhưng lại không làm cho người ta ghét bỏ.
- Tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút.
Một âm thanh vang lên trong hầm, sau đó những người phụ nữ ào ra khỏi hố đất khảo cổ như ong vỡ tổ, lại vây quanh Trang Duệ và Nhị Mao, có những người quen với Nhị Mao còn vung tay béo má, rất vui vẻ.
Trang Duệ cũng bị tình huống này làm cho ngây người, hắn vội vàng dùng dao cắt dưa thành vài chục phần, đưa từng khối dưa ra ngoài.
Có vài người tiếp nhận dưa hấu và nói lời cảm ơn với Trang Duệ, hắn đơn giản hàn huyên vài câu với bọn họ mới biết, thì ra những người này đều là nhân viên công tác bản địa.
- Tiểu tử, cám ơn cậu.
Khi đưa miếng dưa hấu cuối cùng, Trang Duệ chợt phát hiện đứng trước mặt mình là một ông lão khá lớn tuổi, râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần rất tốt, ông lão đứng dưới ánh nắng mặt trời nhưng cũng không toát ra bao nhiêu mồ hôi.
Trang Duệ khoát tay áo vừa cười vừa nói:
- Không có gì, cháu cũng là hưởng phúc của người mà thôi, ha ha, đây là dưa hấu lấy trong nhà, ông cũng đừng chú ý, nếu không đủ thì chút nữa sẽ mang đến hai trái...
- Không được, chúng tôi sẽ mua.
Ông lão nhìn xuống vệt khảo cổ bên dưới rồi suy nghĩ một chút, lại nói:
- Xem chừng còn phải ở lại đây hơn nửa tháng, như vậy mỗi ngày đều cho người đưa đến hai quả dưa hấu, mỗi quả hai mươi đồng, cậu thấy như vậy có được không?
- Không cần, không cần mắc như vậy, sau đồng tiền là đủ rồi.
Không đợi Trang Duệ lên tiếng thì Nhị Mao đã đón lời, điều này làm cho Trang Duệ thật sự thay đổi cái nhìn với Nhị Mao, vừa rồi còn có biểu hiện rất tham tiền, bây giờ lại cắt bớt đi.
- Vậy mười đồng một quả, Nhị Mao, mỗi ngày cậu đưa đến bên này hai quả dưa hấu, chút nữa quay lại tôi nói một tiếng với anh Trường Phát của cậu là được.
- Vâng!
Nhị Mao gật đầu thật mạnh, những bức bối vừa rồi đã không còn, dưa hấu ở nông thôn không đáng tiền, ngay bình thường ai đi qua ăn một hai trái cũng không có vấn đề, chỉ đừng hủy hoại dưa là được.
- Ông nội, ông ăn dưa đi.
Trang Duệ nói chuyện với ông lão thì cô bé bên kia đã ăn dưa hấu xong, nàng liếm môi tỏ ra vẫn chưa thỏa mãn.
- À, cháu ăn đi, con mèo tham ăn.
Ông lão nở nụ cười rồi đưa miếng dưa hấu trong tay cho cô gái.
- Thầy, thầy ăn đi, em còn một miếng chưa ăn.
Cậu sinh viên tên là Anh Ninh chợt kéo cháu gái của ông lão ra, sau đó đưa miếng dưa hấu của mình cho cô gái.
- Tiểu tử, cha mẹ của cháu gái tôi đều ở nước ngoài, bình thường tôi cũng không có thời gian quản giáo nó, đã để cho cậu phải chê cười rồi.
Ông lão vừa rồi thật ra có nghe được những lời đối thoại của những người bên trên, biết là cháu gái của mình không nói lý lẽ.
- Ông cứ nói quá, không có gì cả, cháu chẳng qua có chút hứng thú với khảo cổ, nghe nói chỗ này có một đội đến khai quật, vì vậy muốn đến xem xét một chút, vừa rồi rõ ràng là nói sai lời.
Trang Duệ thật sự có chút hiếu kỳ với thân phận của ông lão đứng đối diện với mình, khi thấy thái độ của nhân viên bản địa với công lão, hắn nghĩ rằng ông lão có lẽ là người chủ trì ở chỗ này. Nhưng sự kiện nghiêm túc như vây mà mang theo cả cháu gái, không khỏi có vẻ tắc trách.
- Ha ha, tiểu tử, cậu có thể nói ra hai chữ "quan trộm", như vậy bình thường cũng rất chú ý đến khảo cổ hoặc tri thức ở phương diện này phải không?
Ông lão cũng không kiêng kỵ gì với hai chữ quan trộm, ý nghĩa của nó cũng không có gì khác, vì đào mộ là trộm mộ, dù dùng danh nghĩa quốc gia đến khai quật cũng không thoát khỏi hai chữ "trộm mộ". Nhưng quốc gia khai quật mộ thường dùng cho triễn lãm hoặc nghiên cứu hình thái xã hội năm xưa mà không phải hoàn toàn là vì tư lợi như những tên trộm mộ thông thường.
- À, cháu chỉ là một nhà sưu tầm nghiệp dư mà thôi, cũng không có nhiều hiểu biết với khảo cổ, cháu đang định thi vào làm nghiên cứu sinh khoa khảo cổ để bổ sung thêm chút kiến thức.
Trang Duệ khoảng thời gian này đọc nhiều tri thức về khảo cổ, nhưng khi đứng trước mặt ông lão này thì hắn thật sự không dám khoe khoang.
- Sao? Người ghi danh học khảo cổ cũng không nhiều, vì nghề này khá buồn tẻ, lại thường xuyên chường mặt ra ngoài hoang dã, có đôi khi quanh năm suốt tháng không được về nhà, tiểu tử sao lại có ý nghĩ này?
Ông lão nghe được lời nói của Trang Duệ thì thật sự có chút ngây người, rõ ràng bất ngờ vì câu trả lời của Trang Duệ.
- Ha ha, cháu cũng vừa nói rồi, chỉ muốn tìm hiểu tri thức về khảo cổ mà thôi, những thứ này có tác dụng rất lớn cho công tác sưu tầm, cũng không phải sau này sẽ làm những công tác tương quan.
Trang Duệ cũng không che giấu ý nghĩ của mình, với tài sản hiện tại của hắn thì không cần phải làm khảo cổ để mỗi ngày phải chường mặt ngoài trời, có lẽ Tiểu Bạch Sư sẽ thích nhưng hắn thì không chịu được.
- Cậu báo danh ở khoa khảo cổ của trường nào?
Ông lão dùng giọng tùy ý hỏi.
- Đại học Bắc Kinh, nghe nói nơi đó lực lượng giáo sư rất hùng hậu...
Ông lão nghe thấy như vậy thì ánh mắt sáng rực lên, lão nói:
- Khoa khảo cổ đại học Bắc Kinh cũng không dễ thi, vì khoa này rất chuyên nghiệp nhưng ông lão chủ nhiệm Mạnh kia lại là người bảo thủ.
- Ha ha, thành tích đại học của cháu cũng không tệ, cũng có đọc qua nhiều sách sử và Hán ngữ, tin chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, ông cũng biết giáo sư Mạnh sao?
Trang Duệ dùng giọng tự tin nói, hắn tốt nghiệp đại học và muốn tiếp tục làm nghiên cứu sinh, nhưng hắn suy xét tình huống trong nhà, vì vậy mới ra ngoài công tác. Bây giờ hắn đã tốt nghiệp được hai năm, rất nhiều thứ còn chưa vứt ra sau đầu, chỉ cần chịu khó học tập là được.
- Tất nhiên là có quen biết, biết cả đời, ông lão kia, chậc chậc, rất khó đối phó. Thế này đi, tiểu tử, tôi có vài vấn đề, nếu cậu có thể trả lời được, tôi sẽ nói vài lời với giáo sư Mạnh giúp cậu...
Trang Duệ cũng không phát hiện lúc nói chuyện thì cặp mắt tinh đời của ông lão trước mặt lộ ra cái nhìn có hơi trẻ thơ.
- Lão nhân gia, biện hộ cũng không phải là vấn đề, nhưng cháu thật sự là không có nhiều kinh nhiệm, ngài có vấn đề gì cứ hỏi, cũng coi như tìm chút kinh nghiệm.
Trang Duệ cười ha hả nói, chú Đức đã sớm bắt chuyện với giáo sư Mạnh kia, mình và ông lão này không quen biết, sao lại có thể muối mặt ra nhờ đối phương? Hơn nữa nghe những lời của ông lão kia thì giáo sư Mạnh có lẽ là người có chút cổ quái, nếu có người đi nói giúp vài lời thì không chừng sẽ có hiệu quả ngược lại.
- Được, tôi hỏi cậu, khu mộ mà chúng tôi đang khai quật này, cậu có biết là ai không?
Chủ đề của ông lão làm cho Trang Duệ nhíu mày, lăng mộ ở Thiểm Tây là rất nhiều, chưa nói những thứ khác, từ Tần Hán đến thời Đường đều dùng Thiểm Tây là thủ đô, vì thế mà lăng mộ đế vương khá nhiều, coi như câu hỏi của ông lão cũng khó trả lời.
Trang Duệ lúc này đã dùng linh khí nhìn qua một lượt nhưng cũng không phát hiện ra đầu mối gì, chẳng qua có vài món gốm sứ vỡ nát có linh khí rất nhạt, Trang Duệ cũng không nhìn ra niên đại của nó.
Sau khi thu hồi linh khí thì Trang Duệ thấy những cảnh sát quân sự, trong lòng khẽ động, thứ này do nhà nước đứng ra khảo cổ, địa phương hoàn toàn hỗ trợ, còn có cảnh sát quân sự bảo vệ hiện trường, có lẽ lăng mộ này không đơn giản, ít nhất cũng là mộ đế vương.
Nhưng mộ đế vương này có phạm vi hơi nhỏ, từ Tần đến Đường cũng có mười mấy hoàng đế, ai biết là ai?
- Quan Trung Thập Lăng.
Trong đầu Trang Duệ chợt bùng ra cái tên này, hắn nhớ trước đó không lâu từng đọc qua một quyển sách nói là lăng mộ của mười vị hoàng đế thời Đường trong đó có cả Kiều Lăng của Đường Duệ Tông, Thái Lăng của Đường Huyền Tông, Cảnh Lăng của Đường Hiến Tông...Mà những lăng mộ đó ở huyện thành này thì phải.
Ngày đó xem hình ảnh của lăng mộ có hơi giống vị trí hiện tại, chỉ là lăng mộ khí thế hùng vĩ, đá khắc rất đẹp, nhưng muốn nói đây là lăng của vị hoàng đế nào thì Trang Duệ thật sự khó thể đoán được.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 242: Giáo sư Mạnh.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Lão nhân gia, tẩm cung của lăng mộ này đã bị hủy, chỉ có thể nhìn vào những lớp đất kia thì biết năm xưa công trình chắc chắn rất lớn, có lẽ người được mait táng ở đây phả có thân phận cao quý. Nếu cháu đoán không lầm thì là một trong ba lăng mộ của ba vị vua thời Đường, có thể là Tần Lăng của Huyền Tông, Cảnh Lăng của Hiến Tông hoặc Tôn Quang Lăng.
Trang Duệ cố ý nói ra những ý nghĩ trong lòng mình, hắn cũng không biết đúng sai, vì cổ nhân đặt nặng chuyện quàn linh cữu và mai táng, Thiểm Tây lại có quá nhiều lăng mộ, không nhất định là hoàng đế mới có thể tạo tẩm cung trên mộ, những chư hầu vương tộc cũng có quyền lợi này.
Trang Duệ nói làm cho ông lão kia có chút kinh ngạc, tuy nhiều người trong nước biết về triều Đường, nhưng cũng chỉ có thể nói về cái tên của các vị vua nổi tiếng như Lý Uyên, Lý Thế Dân hoặc Đường Huyền Tông mà thôi, Trang Duệ có thể nói ra vài vị hoàng đế ít nổi danh, điều này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
- Tiểu tử muốn nói về Quan Trung Thập Lăng sao? Thời Đường có mười vị hoàng đế, sao cậu chỉ đoán ba vị này?
Ông lão từ chối cho ra đáp án với ý kiến của Trang Duệ, lão tiếp tục hỏi dò.
- Thời Đường có mười vị hoàng đế sao?
Trang Duệ cũng không biết mình trả lời đúng hay sai, hắn đang định trả lời thì trong đầu chợt vang lên câu hỏi của ông lão kia, vì vậy không khỏi ngây ra.
- Ông lão kia có thể làm người chủ trì khảo cổ ở chỗ này, chẳng lẽ ngay cả vấn đề căn bản này cũng không rõ ràng? Chẳng lẽ...
Tuy Quan Trung Thập Lăng có mười lăng mộ nhưng cũng không phải là thời Đường chỉ có mười vị hoàng đế, Trang Duệ biết rõ từ thời Đường Cao Tổ Lý Uyên đến thời Lý Chúc Đường diệt vong thì có tổng cộng hai mươi mốt vị hoàng đế.
Nhưng những năm cuối thời nhà Đường bùng phát khởi nghĩa khắp nơi, sau đó triều đình suy yếu, đến thời Đường Chiêu Tông thì bị thái tổ Chu Ôn thời Hậu Lương nâng đỡ làm hoàng đế bù nhìn, nhưng cũng không lâu sau thì bị Chu Ôn giết chết. Vị hoàng đế cuối cùng của nhà Đường là Ai Tông cũng bị Chu Ôn độc chết, hơn nữa chết ở cảnh nội Sơn Đông, tất nhiên không có lăng ở Thiểm Tây.
Vì vậy trong số hai mươi mốt hoàng đế thời nhà Đường, Võ Tắc Thiên và Cao Tông được chôn cùng huyệt, hơn nữa Chiêu Tông và Ái Tông là hai hoàng đế lụn bại, vì thế thực tế chỉ có mười lăng mộ, là nguyên nhân tồn tại của Quan Trung Thậ Lăng.
- Lão nhân gia, Quan Trung có mười lăng mộ của thời Đường nhưng cũng không phải thời Đường chỉ có mười hoàng đế, cháu nhớ hình như có hai mươi mốt vị. Cháu nghĩ rằng Tần Lăng của Huyền Tông, Cảnh Lăng của Hiến Tông và Tông Quang Lăng ở phía bên này, nhưng nếu ngài hỏi rốt cuộc là lăng của vị hoàng đế nào thì thật sự cháu không thể trả lời được.
Trang Duệ cảm thấy ông lão trước mặt có chút xảo quyệt, rõ ràng chơi trò ám hại mình, nếu nói thêm thì nhất định sẽ bị đối phương làm cho mơ hồ, vì vậy sau khi nói ra những gì mình biết thì kết thúc câu nói, mình chỉ biết như vậy mà thôi, cũng đừng hỏi thêm.
- Rất tốt, tiểu tử, trả lời rất tốt, có thể biết được những thứ này thì thật sự không dễ, tôi đây đảm bảo, chỉ cần cậu có thể vượt qua vòng thi viết, nhất định sẽ trúng tuyển giáo sư Mạnh.
Ông lão nghe xong câu trả lời thuyết phục của Trang Duệ thì vẻ mặt có chút thỏa mãn, rõ ràng mở miệng nói lên một câu khẳng định như vậy, vẻ mặt giống như tự mình có thể làm chủ.
Trang Duệ thật sự không cho là đúng, ngay cả chú Đức có quan hệ tốt với giáo sư Mạnh cũng không dám nói lời như vậy, không biết ông lão trước mặt là ai.
Khi Trang Duệ đang thầm oán thì một nhân viên công tác khảo cổ đi đến nói với ông lão:
- Giáo sư Mạnh, đã nghỉ ngơi đủ, công tác thêm một lát có thể quay về, mặt trời sắp xuống núi rồi ạ.
- Giáo sư...Mạnh?
Trang Duệ đứng ở bên cạnh nghe được nhân viên công tác xưng hô như vậy thì không khỏi ngây người. Hắn biết vị này là giáo sư Mạnh, là vị giáo sư sau này của mình, hơn nữa vài ngày trước chú Đức còn nói giáo sư Mạnh đang ở Thiểm Tây.
Cũng khó trách trước đó Trang Duệ không đoán được, dù sao thì Thiểm Tây cũng quá lớn, hắn dù thế nào cũng không ngờ có thể gặp giáo sư Mạnh ở nơi này, đúng là quá trùng hợp.
Giáo sư Mạnh nói với nhân viên công tác:
- Cứ để cho mọi người bắt đầu, nhưng cẩn thận một chút, đào được thứ gì nhớ gọi tôi một tiếng...
- Cậu là Trang Duệ sao?
Sau khi để nhân viên kia xuống thông báo bắt đầu công tác, giáo sư Mạnh nhìn về phía Trang Duệ, thấy Trang Duệ gật đầu thừa nhận thì lão mới nói tiếp:
- Khoảng thời gian trước cậu Đức ở Trung Hải có đề cử cậu cho tôi, hầu như nói cậu là một đóa hoa, tôi đây thật sự không tin. Nhưng bây giờ nghe danh không bằng gặp mặt, rất tốt, tuy không phải là xuất thân chính quy nhưng cũng biết nhiều chuyện, chỉ cần cậu qua cuộc thi viết thì tôi sẽ tiếp nhận, không có vấn đề.
Thấy Trang Duệ ngây cả người thì giáo sư Mạnh lên tiếng, lão khá hài lòng với Trang Duệ, vì khoa chính quy cũng không có mấy người thông thuộc sử như vậy. Chính lão là người trước kia đặt câu hỏi gài được không biết bao nhiêu người, bây giờ lại bị tiểu tử kia khám phá ra.
- Cám ơn giáo sư Mạnh, cám ơn giáo sư Mạnh.
Trang Duệ cũng thật sự vui sướng, đây là vui vẻ nhất thời, nghĩ đến tình huống muốn đi xem nhóm khảo cổ lạ có thể gặp được vị giáo sư của mình sau này, điều này cũng coi như giảm đi nhiều tình huống để chú Đức đưa mình đến gặp mặt.
Giáo sư Mạnh cũng rất hài lòng với nghiên cứu sinh này của mình, lão chợt nghĩ đến một sự kiện và hỏi:
- Đúng rồi, Tiểu Trang, cậu không có vấn đề với tiếng Anh chứ?
- Tiếng Anh à? Không có vấn đề, viết và đối thoại khá tốt, bình thường có thể phiên dịch, nếu vào chuyên ngành thì cần xem xét những thuật ngữ tương quan mà thô, không có vấn đề.
Trang Duệ cũng không rõ ý của giáo sư Mạnh, nhưng hắn thành thật trả lời.
Sau khi nghe được câu trả lời của Trang Duệ thì giáo sư Mạnh gật đầu nói:
- Vậy là tốt, cần phải bổ sung tri thức ở phương diện Hán ngữ, nếu tháng chín có thời gian đến Bắc Kinh, tôi sẽ đưa cho chút tư liệu.
Trang Duệ gật đầu đồng ý nhưng trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ mình may mắn vậy sao? Nếu không mới gặp mặt sao giáo sư Mạnh lại giúp đỡ như vậy?
Thật ra Trang Duệ cũng không biết xua nay không phải thầy tốt khó tìm mà chính là đệ tử tốt khó tìm, dù có thể lấy cần cù bù khả năng nhưng thiên phú của một người sẽ quyết định hướng phát triển sau này.
Vì vậy những người như giáo sư Mạnh dù học trò trải khắp thiên hạ nhưng bây giờ thật sự chỉ có thừa nhận vài người mà thôi, mà những người đó đều được lão cẩn thận chỉ dạy, khác biệt hoàn toàn với những sinh viên trên giảng đường đại học. Bây giờ lão đã thấy ngộ tính của Trang Duệ, tất nhiên sẽ muốn thu làm môn hạ.
Vì tuổi tác lớn nên giáo sư Mạnh bây giờ cũng không còn đứng trên giảng đường, mà lão cũng tự quyết định số nghiên cứu sinh của mình.
Còn chuyện hỏi thăm trình độ tiếng Anh, đây chính là một quy luật trong thi cử, dựa theo quy định thì thi nghiên cứu sinh phải có môn tiếng Anh.
Có những người có thiên phú tốt nhưng tiếng Anh kém, như vậy cũng khó, vì thế lúc này giáo sư Mạnh cảm thấy mình tìm được một mầm xanh tốt. Năm xưa cũng vì tiếng Anh mà có vài nhân tuyển tốt nhưng không thể thu về làm môn hạ được, thật sự tiếc nuối.
Đã từng có một vị giáo sư nổi tiếng vì nguyên nhân này mà nhiều năm không tuyển được nghiên cứu sinh, cuối cùng từ chức tạo nên tiếng vang lớn.
- Có lòng tin là tốt, chúng ta đã gặp mặt, cậu cứ đến đây hỗ trợ, trước tiên làm quen hiện trường khảo cổ, đừng đợi sau này đến hiện trường thấy xác ướp lại sợ hãi làm ông lão tôi mất mặt.
Giáo sư Mạnh cũng không hỏi vì sao Trang Duệ đến đây, lão ngay lập tức bắt lính. Thật ra lão biết Trang Duệ cũng không giúp được gì, chỉ là muốn để hắn tìm hiểu hoàn cảnh bên trong, vì khai quật một của đế vương cũng không phải chuyện thường.
- Nha đầu, các người đến đây, đừng lén lút như vậy.
Giáo sư Mạnh thấy Trang Duệ đồng ý thì vẫy tay với cháu gái ở đằng xa.
- Đây là cháu gái Mạnh Thu Lan của tôi, đây là Phạm Thác, cậu đeo kính là Anh Ninh, hai người bọn họ là nghiên cứu sinh của tôi năm nay. Tiểu Trang sang năm sẽ thi làm nghiên cứu sinh của tôi, mọi người cứ làm quen với nhau trước. Đúng rồi, Tiểu Trang, tuy cậu lớn tuổi hơn bọn họ nhưng sau này vẫn phải gọi là sư huynh đấy, ha ha.
Giáo sư Mạnh rất hào sảng, thỉnh thoảng nói vài câu vui đùa.
- Chúng tôi gọi anh là Trang đại ca, anh cứ gọi tôi là Tiểu Phạm...
Thấy Mạnh Thu Lan ở bên cạnh muốn nói gì đó thì Phạm Thác vội vàng mở miệng, quy định sẵn cách xưng hô.
- Cái gì là Phạm Thác, Thác Ngộ sẽ thuận miệng hơn.
Tiểu nha đầu Mạnh Thu Lan thì thầm trong miệng.
Giáo sư Mạnh trừng mắt nhìn cháu gái mình:
- Không có quy củ, Tiểu Phạm, trước tiên cậu giới thiệu tình hình cho Tiểu Trang, tôi sẽ xuống xem những mảnh sứ vỡ kia có thể chữa trị được không.
- Trang đại ca, chúng ta đi xuống rồi nói sau.
Khi thấy giáo sư Mạnh đi về lều, bên cạnh còn có Mạnh Thu Lan, lúc này Phạm Thác và Anh Ninh đều thở ra một hơi. Tuy ngày thường giáo sư Mạnh không bày ra cái giá nào nhưng khí độ trên người vẫn làm cho hai người bọn họ không được tự nhiên.
Khí độ kia khó dùng lời miêu tả, là một loại trầm tích trong cuộc đời, hơn nữa phải đạt đến một chiều sâu nhất định mới có thể bùng ra. Trang Duệ vừa rồi đứng bên người giáo sư Mạnh và cũng có chút cảm giác tự ti.
- Tiểu Phạm, lăng mộ đang được khai quật này là của ai?
Trang Duệ di theo đám người xuống hố khai quật, vừa rồi hắn dùng linh khí nhìn xuống hố sâu bảy thước, bên dưới hình như cũng không có quan tài.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 243: Xẻng Lạc Dương*.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Sau khi được Phạm Thác và Anh Ninh giảng giải, còn có Mạnh Thu Lan ở bên cạnh líu ríu bổ sung, Trang Duệ biết rõ bọn họ đang khai quật hoàng lăng của Đường Tông Lý Ngang.
Trang Duệ trước kia đã từng xem một quyển tiểu thuyết nữ đế Huyền Anh của Lương Vũ Sinh, vì thế mà cũng tìm tòi vài tư liệu về thời Đường, nhưng càng biết nhiều thì hắn càng thêm không có cảm tình gì.
Thời Đường rất nổi danh, thậm chí những kẻ xuất ngoại cũng nói mình thời nhà Đường, nhưng những hoàng đế thời này thường có kết cục cực thảm, ngay cả hoàng đế khai quốc Lý Uyên có chiến công hiển hách hay Dường Minh Hoàng Lý Long Cơ khai nguyên thịnh thế cũng đều bị con trai soán vị, chế trong hậm hực.
Những hoàng đế không có danh tiếng sau này đều bị thái giám hoặc đại thần giết chết, số này cũng không phải là ít, không có mấy người chết già, mà Đường Tông, vị hoàng đế thứ mười bốn của nhà đường càng có kết cục thê thảm.
Mọi người đều biết thái giám thời Minh rất loạn, nhưng thời Đường thì triều chính cấu kết, quan viên điều động, liên tục phế hoàng đế và ra tay sinh sát, quyền lực trong tay hoạn quan.
Đường Tông bị thái giám chèn ép, sau này đề bạt Lý Huấn và Trịnh Chú vốn có ý định diệt trừ hoạn quan, đến năm thứ chín thì Lý Huấn dụ dỗ hoạn quan đến thăm "Cam Lộ" với ý đồ tiêu diệt sạch nhưng sự việc bại lộ, ngược lại hoạn quan trắng trợn giết tướng, sau đó Đường Tông bị hoạn quan kiềm chế, chết trong bệnh tật và hậm hực.
Sau này nhà Đường chiến loạn liên miên, mang đến nguy hại rất lớn cho Trung Nguyên.
- Tiểu Phạm, Quan Trung Thập Lăng này đều đã rõ ràng, sao đến bây giờ mới khai quật?
Trang Duệ thật sự khó hiểu, theo như hắn biết thì ngoài lăng mộ hợp táng Võ Tắc Thiên và Cao Tông thì đều đã bị trộm mộ thò tay vào, quốc gia phải sớm bảo vệ và ra tay mới đúng chứ?
- Anh Trang, đây là anh không biết đấy thôi, quốc gia rất cẩn thận với chuyện khai quật, nếu không phải bất đắc dĩ sẽ chẳng đi đào móc mộ.
- Chúng tôi sở dĩ đến đây cũng vì khoảng thời gian trước hải quan Quảng Đông có truy tầm một vài vật buôn lậu, trong đó thậm hí có một vài món cấp độ một như "Mã đạp phi yến*". Căn cứ vào lời khai của nhóm buôn lậu thì thứ này xuất phát từ Tông mộ, vì vậy chúng tôi mới đến đây khai quật, để xem còn có thể bảo vệ được bao nhiêu thứ nữa.
Tiểu Phạm thật sự còn có vài lời chưa nói ra, thật ra căn nguyên mà nhà nước khống chế khảo cổ cũng vì tiền, vì những món khai quật được phần lớn đều được chôn giấu dưới đất, bị ăn mòn, hư hại, cần phải bảo dưỡng, cần chi ra số tiền khá lớn.
Chưa nói đến những thứ khác, những món hiện tại được bảo dưỡng trong bảo tàng cố cung thì mỗi năm cũng tốn không biết bao nhiêu tiền. Dù là như vậy thì cũng có nhiều vật phẩm quý bị hư hại, tất nhiên những chuyện thế này cũng không thể để truyền ra ngoài.
Hơn nữa ngành khảo cổ càng không được coi trọng, căn bản chỉ dùng tiền mà chẳng có lợi, vì vậy có người nói cứ tạm hoãn khai quật, tiếp tục để những vật kia ở dưới đất là hơn.
Nhưng Trang Duệ thấy đó chỉ là những câu nói vô nghĩa, những vật kia ở dưới đất thêm một ngày thì sẽ càng cỏ tỷ lệ bị hư hại và bị trộm cao hơn, những người khác chỉ cần giảm bớt số tiền ăn uống linh đình thì chắc chắn sẽ có tiền bảo dưỡng cổ vật. Tất nhiên những lời đề nghị như vậy sẽ chẳng được lãnh đạo tiếp thu, cách mạng cũng cần ăn để công tác, đừng tưởng rằng ngày ngày tiệc tùng là thoải mái.
- Đúng rồi, cậu vừa nói đến "mã đạp phi yến", đó là một vật phẩm thời Hán, hơn nữa đến nay chỉ có vài kiện được đưa ra khỏi mặ đất, sao lại nói khai quật từ Tông mộ? Có phải là hàng giả không?
Nói đến cổ vật thì Trang Duệ lại là một nhà chuyên gia nửa vời, tất nhiên sẽ không xa lạ gì mã đạp phi yến.
Năm 1969 ở huyện Uy Vũ tỉnh Cam Túc có khai quật được một kiện mã đạp phi yến, là một tác phẩm nghệ thuật đúc đồng kiệt xuất thời Đông Hán, thời Đông Hán nổi tiếng về nghề đồng.
Con ngựa được đúc đang chạy tung vó, bốn vó bốc lên, đuôi ngựa vểnh lên, miệng như sắp hí, thậm chí còn có bộ dạng muốn bay lên không. Tuấn mã nhìn sang trái, móng ngựa nhẹ nhàng, bườm tung bay, thật sự là thiên mã hành không, với thủ pháp lãng mạn làm cho người ta phải tán dương.
Nhưng Trang Duệ chỉ nghe nói tác phẩm này có một kiện được khai quật, vì vậy mà cảm thấy nghi hoặc vì lời nói của Phạm Thác.
Phạm Thác lắc đầu nói:
- Không phải là hàng nhái thời sau, mã đạp phi yến kia được trải qua giám định, thật sự giống hệt như vật phẩm được sưu tầm ở Cam Túc, điều này nói rõ thời Hán cũng không chỉ chế tác một món như vậy. Thầy cũng vì sự kiện này mới đến, thầy muốn biết vật phẩm như vậy liệu có thể khai quật được trong lăng mộ thời Đường hay không...
- Đúng giờ rồi, nghỉ ngơi thôi, anh Phạm Thác, anh đừng lười biếng...
Âm thanh của Mạnh Thu Lan từ bên trên truyền xuống làm cho đám người bên dưới đi lên như ong vỡ tổ. Lúc này gần giữa trưa, ánh mặt trời quá gay gắt, lúc này phải chờ đến bốn năm giờ chiều, khi ánh mặt trời đứng khuất một chút mới có thể tiếp tục công việc.
- Nhị Mao, lại hái hai quả dưa...
Tuy không làm chút công việc gì nhưng Trang Duệ vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn lấy từ trong túi ra năm mươi đồng đưa cho Nhị Mao.
- Không...Không...Trang đại ca, tôi không thể nhận tiền của anh.
Nhị Mao liên tục khoát tay, nếu tiền là do đội khảo cổ đưa thì hắn có thể nhận, nhưng Trang Duệ đưa ra thì hắn thật sự không dám.
- Cầm đi, đây là mua cho đội khảo cổ, đi nhanh về nhanh nhé...
Trang Duệ biết rõ tâm tư của Nhị Mao, vì vậy mới nhét tiền vào tay đối phương.
- À, một lát nữa sẽ quay lại.
Nhị Mao nhảy dựng lên như một con thỏ nhỏ, hắn chạy về phía ruộng dưa.
Đến khi Nhị Mao quay lại thì phía sau có vài cô gái, mỗi người đều gánh theo hai sọt, bọn họ đến đưa cơm. Khoảng thời gian này nhóm khảo cổ đều ở lại Lưu Gia Trang, vì bữa trưa muốn đi ăn phải mất hai giờ đi tới đi lui, vì vậy mà bọn họ sẽ không đi về mà bỏ ra chút tiền cho người trong thôn đưa cơm đến.
Trang Duệ cũng đói bụng, vì vậy mà ăn rất say sưa, ngược lại thì nhóm Anh Ninh vì ăn nhiều ngày nên ngán, cũng không ăn nhiều mà đi đến đối phó với dưa hấu mà Nhị Mao đưa đến.
Sau khi dùng cơm xong, Trang Duệ, Anh Ninh và Phạm Thác đều tụ tập lại bên cạnh giáo sư Mạnh, những nhân viên công tác bản địa và những người phụ nữ đến làm việc cũng đi tìm bóng mát để nghỉ ngơi. Ngược lại những chiến sĩ cảnh sát quân sự ăn vài miếng dưa xong thì tiếp tục làm nhiệm vụ thủ hộ.
- Thầy Mạnh, ngài có thể xác nhận đây là Tông lăng sao? Cháu thấy những món được khai quật nơi đây đều rất bình thường...
Trang Duệ vừa rồi đã nhìn qua tiêu chí của những khối sứ vỡ, tuy công nghệ tốt nhưng không giống như tế phẩm của hoàng gia, hơn nữa linh khí trong mắt hắn có thể nhìn xuống phía dưới hơn mười mét, cũng không thấy trong đất có vật phẩm gì quý.
Giáo sư Mạnh cũng không tức giận vì câu hỏi của Trang Duệ, lão suy nghĩ một lát rồi nói:
- Những lăng mộ của thời Đường đều xây dựng như vậy, giống như mộ hợp tác của Võ Tắc Thiên và Cao Tông, đều xây trong núi.
- Vị trí này của chúng ta là cuối cùng của sơn mạch, thuộc về vùng bảo địa sơn thủy ôm lấy nhau, Tông mộ chắc chắn sẽ được thiết lập chỗ này, chỉ là trải qua cả ngàn năm, qua chiến loạn, vài phen trộm mộ ra tay, cũng rất khó suy đoán được vị trí chính xác của nó.
- Sở dĩ khai quật ở chỗ này vì trước đó ở đây có một hang động của kẻ trộm mộ, hơn nữa trải qua thăm dò thì thấy thổ nhưỡng rất phù hợp, chẳng qua bây giờ hang động mà đám trộm mộ đào đã được khai quật, cũng không ra được vài món có giá trị, không nói lên được vấn đề gì, có lẽ chúng ta đã lầm phương hướng.
Giáo sư Mạnh đã sớm nghĩ về vấn đề của Trang Duệ, nhìn vào vị trí khai quật thì giống như lăng mộ, nhưng bọn họ đã dò xét phạm vi vài trăm mét, chỉ có chỗ này mới có đất ngũ hoa, những nơi khác khi thăm dò chỉ thấy tầng nham thạch bên dưới, không thể nào là nơi táng mộ.
- Tiểu Phạm, Anh Ninh, các người cầm xẻng Lạc Dương đi ra xa một chút đào hai hố sâu, chú ý khoảng cách.
Giáo sư Mạnh trầm ngâm một lúc rồi sắp xếp nhiệm vụ cho hai đệ tử, thật ra sau khi khai quật hang động của nhóm trộm mộ xong thì lão đãc có ý nghĩ như vậy, nhưng bây giờ Trang Duệ nói càng làm lão thêm quyết tâm.
Khốn nổi đối với Phạm Thác và Anh Ninh thì thật sự quá khổ sở, dùng xẻng Lạc Dương đào đất không mất quá nhiều sức lực, nhưng đào sâu đến bảy mét thì hai cánh tay cũng chẳng còn sức.
- Tôi đi với các cậu...
Trang Duệ cũng đứng lên, chủ yếu là hắn có hứng thú với xẻng Lạc Dương, muốn xem nó như thế nào.
Xẻng Lạc Dương chính là một danh từ luôn đi theo đám trộm mộ, ai phát minh ra thứ này thì thật sự có những câu chuyện không đồng nhất, một cách nói tín nhiệm hơn cả chính là do một nông dân trộm mộ tên là Lý Áp Tử ở phụ cận Hà Nam Lạc Dương phát minh ra ở đầu thế kỷ 20.
Trước tết năm 1923, Lý Áp Tử đi ngang qua nhà một người tên là Mạnh Tân, sau đó ngồi xổm xuống ven đường nghỉ ngơi, phải biết rằng ngày thường hắn sống nhờ đào trộm mộ, vì vậy thường xuyên nghĩ về trò này.
Vô tình Lý Áp Tử thấy không xa có một quán bánh bao, người bán bánh đang khoét một lỗ nhỏ trên mặt đất, công cụ của đối phương làm Lý Áp Tử cảm thấy hứng thú. Vì hắn thấy dụng cụ kia rộng hai tấc, có bộ dạng như nửa hình chữ U, mỗi khi đâm xuống đất sẽ kéo lên rất nhiều đất.
Lý Áp Tử có kinh nghiệm trộm mộ phong phú, hắn ý thức được thứ kia nhất định sẽ làm cho mình đào trộm dễ dàng hơn, vì vậy mà chiếu theo công cụ kia để tìm thợ rèn làm ra xẻng Lạc Dương, mà xẻng Lạc Dương ra đời như vậy.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc