Khi hai người đến nhà ăn, vừa khéo giờ dùng chay đã đến, Mạnh Thiên Sở kéo thẳng Chu Hạo vào trai đường của miếu dành đãi cơm chay cho khách.
Người dùng chay nơi này không nhiều, tụm năm tụm ba trong các góc, người hành hương dùng riêng với hòa thượng.
Mạnh Thiên Sở đưa mắt quan sát, sau đó đưa tay ngăn một hòa thượng đang bưng đồ ăn, chấp tay hỏi: "Đại sư, chúng tôi muốn dùng cơm chạy, làm sao đề có thể dùng ạ?"
Hòa thượng xá trà lễ, chỉ vào rất nhiều thẻ gỗ treo trước nhà ăn trên có ghi các loại thức ăn, đáp: "Thí chủ có thể căn cứ vào món ghi trên đó báo cho tiểu tăng biết, tiểu tăng sẽ dọn lên cho.”
"Lần đầu tiên không biết dùng sao cho phải!" Mạnh Thiên Sở nhíu mày suy nghĩ, tiếp: "Hạ lão gia trong thành chúng ta chẳng phải thường đến đây ăn sao? ông ta nhất định biết món nào ăn ngon, vậy ông ta ăn món gì cứ dọn cho chúng tôi món đó đi."
Hòa thượng cười cười, nói: "Xem ra là Hạ thí chủ giới thiệu thí chủ tới đây, ông ta mới cùng phu nhân vào, ngài không chú ý sao?”
Hòa thượng chỉ vào một nhã gian các đó không xa, nói: "Hạ thí chủ cùng người nhà ở trong đó."
Mạnh Thiên Sờ à một tiếng. sau đó nói: "Vậy không quấy nhiễu cả nhà họ nữa, tự chúng ta ăn hay hơn."
Hòa thượng nói: "Hay là để bần tăng lấy cho hai vị thí chủ mấy món chay đặc sắc cho hai vị dùng thử?”
Mạnh Thiên Sở vội cảm tạ vị hòa thượng nhiệt tình, xem ra vị hòa thượng cổ đại này rất có ý thức kinh thương, hơn nữa còn khiến phật tử rất thoải mái, cái này mới gọi là bản lãnh.
Mạnh Thiên Sờ và Chu Hạo tìm một chỗ cách nhã gian không xa ngồi xuống, vị trí vừa khéo đối với cửa của nhã gian.
Nhã gian bị kéo phù rèm, bên trong rất an tĩnh, xem ra ở chỗ trọng địa Phật môn, mọi người đều rất chú ý, so với hàng quán bình thường không thể giống được.
Sau một lúc, một tiểu hòa thượng mang món ăn đến cho Mạnh Thiên Sở, dùng thấy không tệ, là dùng đậu hủ giả làm thịt kho, chỉ khi ăn vào mới biết đó là đậu hủ.
Hai người ăn rất chậm, qua một lúc, nhã gian cuối cùng cũng có người ra, đầu tiên là một nam tử khoảng bốn chục tuổi thân hình trung đẳng, đại khái là bị gió bụi nắng mưa ngoài đường trui rèn nên da dẻ đen đúa, mắt nhỏ, miệng rộng, mặt lộ rõ cái mũi cà chua to, quả là chẳng có chỗ nào dễ ưa, rất may nữ nhân nhìn nam nhân ờ chỗ túi tiền có to hay không, còn tướng tá thế nào không trọng yếu. Như vậy, người này đại khái là Hạ Anh Minh rồi.
Tiếp đó là một phụ nhân đi ra, khoảng chừng năm chục tuổi dáng người thấp nhỏ, thân thể đã có dấu hiệu phát phúc, y phục bằng tơ lụa trên ngươi dă bị các cơ nhục căng ra biến hình, cổ có ba ngân, dường như sắp che kín cái vòng hạt trân châu. Đi bên cạnh có một nha hoàn cẩn thận dìu đỡ, sợ bà ta không cẩn thận bị té.
Chu Hạo nhỏ giọng lầu bầu: "Hèn gì phải nạp thiếp, vì vợ của y đúng là vừa già vừa xấu." Lời chưa dứt, trong nhã gian cộ một nữ tử bước ra, tuổi chừng bảy mười tám, dáng vẻ tuy không thể xem là tuyệt mỹ nhưng cũng thanh tú dễ nhìn. Hai tay của nàng này thon thả, vòng eo nhỏ, mông to tròn, mặc áo váy màu vàng nhạt, hai cánh tay có thêu hình phượng hoàng, đầu cài thoa long phượng bằng bích ngọc. Điểm đặc biệt của nàng này là hai mắt hí lại như hai cọng tơ, lại liếc xung quanh, bất chợt mục quang bắt được bóng dáng Mạnh Thiên Sở, cái miệng nhỏ liền cong lên nụ cười say người, hai con mắt yêu mị đó càng quỷ mị hơn. Không cần nói, nữ tử này ắt là Cầm Nhi rồi.
Mạnh Thiên Sở thấy Cầm nhi có dáng vẻ phong tạo yêu mị nhìn mình như vậy, liền đáp lại nụ cười chết người.
Cầm Nhi thấy vậy liền lấy làm hài lòng, cười đáp lại, khe khẽ đưa khăn tay lên sờ môi, cố tình giữ khoảng cách với người đi trước, vừa đi vừa quay đầu nhìn Mạnh Thiên Sờ. Mạnh Thiên Sở vẫn dùng ánh mắt đăm đăm nhìn Cầm nhi với nụ cười trên môi, khi sắp rời khỏi cửa ngoài, Cầm nhi vờ như vô ý đánh rơi cái khăn ngay tầm mắt Mạnh Thiên Sở.
Hắn làm sao không biết dụng tâm của Cầm nhi là gì. Động tác nho nhỏ như vậy đã được coi là kinh điển trong văn học, hắn nhìn mà không khỏi cười thầm, nhưng người cũng như làn gió bước theo, cúi nhặt cái khăn lên. Hắn quan sát thấy Cầm nhi phía trước vẫn ỏng ẹo đánh mông, động tác tuy không lớn, tự nhiên không lộ dấu vết gì, nhưng nhìn vào quả lại hợp với cái gọi là hư đốn ** thỏa trời sinh.
Mạnh Thiên Sở bước tới, khẽ nói: "Tiểu nương tử, xem ra là cô đánh rơi món này rồi."
Cầm nhi khe khẽ quay lại, người phía trước đi cách khá xa, ả ta liền khẽ cười, tiếp lấy cái khăn do Mạnh Thiên Sở đưa tới, cái miệng nhỏ nhắn như thổi ra lời: "Đa tạ công tử." Rồi ánh mặt như dòng nước đong đưa, từ hồ như muốn phún ra từ đó vậy.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tiểu nương tử là đến đây cầu duyên sao?”
Cầm nhi cười khanh khách, khẽ đáp: "Néu mà sớm gặp được công tử phong lưu thoải mái, tiêu sái anh tuấn như thế này, ta ngày ngày cũng đã bận rộn phong lưu khoái lạc rồi, làm gì còn đến chốn này cầu bồ tát cấp cho ta một nam nhân?"
Sự khêu gợi như vậy là quá rõ ràng, chỉ còn thiếu chuyện trực tiếp nói rõ thời gian địa điểm nữa thôi, quả thật là một cô ả dâm đãng mà!
Mạnh Thiên Sở cười khẽ, nháy mắt với ả: "Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, khiến cho tiểu sinh nhìn thấy không khỏi thần hồn thất lạc, sao lại không có vị lang quân trúng ý nào bồi bạn cơ chứ?"
Cầm nhi đáp: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà làm sao có thể tìm được nam tử ý hợp tình đầu như vầy?"
Lúc này, nha hòan ở phía trước gọi: "Mợ hai, lão gia đang giục kìa."
Mạnh Thiên Sở cố ý làm ra vẻ thất vọng, Cầm nhi thấy vậy khẽ xiết tay hắn, nhỏ giọng nói: "Đêm nay canh hai ta sẽ ở dưới cây hoa quế trong nội viện chờ chàng." Nói xong không quên cười lườm hắn một nụ cười đầy ý vị, trong đó bao hàm sự dâm đãng và dục vọng sâu không thể dò.
Mạnh Thiên Sở nói: "Tiểu nương tử, tiểu sinh còn chưa biết phương danh của nương tử nữa."
Một câu trả lời đầy nhu mị: "Cầm nhi.”
Nhìn bóng dáng ỏn ẻn biết mất sau tầm mắt, Mạnh Thiên Sở cười lạnh, chuyền thân, mới phát hiện Chu Hạo đang đứng sau nhìn hắn cười.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ông học dòm trộm từ khi nào vậy?"
Chu Hạo cười ha ha nói: "Thiếu gia đêm nay có lời ước hẹn với giai nhân à? Xem ra lão phu đêm nay phải làm một giấc ở miếu hòa thượng này rồi."
Mạnh Thiên Sở nói: "Hay cho một cô ả dạn dày dâm đãng, chả trách chịu làm bé cho Hạ Anh Minh."
Chu Hạo gật gật đầu, nói: "Đúng là không ngờ một nha hoàn lại xinh đến như vậy."
"Nha hoàn thì cũng là người mả, nữ tử này nếu không có đôi mắt hồ mị, e rằng cũng không câu được hồn của nam nhân đâu.”
Chu Hạo cười khan hai tiếng: "Nữ nhân đó chỉ nhìn một cái là chấm trúng thiếu gia ngài rồi."
Mạnh Thiên Sở biết Chu Hạo có ý gì, dùng tay ra hiệu cho lão, bảo: "Đi tìm một gian phòng ngụ trước rồi tính."
Đêm tháng tư ở Hàng châu vẫn còn hơi lạnh, miếu nương nương này vừa khéo ở trên núi nên gió núi vừa thổi là cảm thấy lạnh.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo ngủ chung một gian thiền phòng, tuy giản đơn nhưng sạch sẽ. Trời tối, chùa càng lúc càng tĩnh mịch, tựa hồ một chiếc hoa rơi cũng nghe tiếng động.
Mạnh Thiên Sở thấy Chu Hạo ngáp lia lịa, nên nói: "Hay là ông ngủ trước, hai ngày nay nhất trực bôn ba, ông chắc cũng mệt rồi.”
Chu Hạo nói: "Tôi hay là chờ thiếu gia đi gặp giai nhân rồi hãy ngủ, ai biết nữ nhân đó là người hay là yêu tinh, nếu lỡ ăn thịt thiếu gia thì tôi sao về báo cáo lại cho các vị phu nhân chứ.”
Last edited by ™HoaLân; 22-03-2012 at 03:01 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Sau khi nghe Chu Hạo nói về chuyện báo lại cho các vị phu nhân ở nhà, Mạnh Thiên Sở cười, bảo tiếp: "Nếu đúng là yêu tinh thật thì Chu Hạo ông học được phép hàng yêu trừ ma từ khi nào ha?"
"Thiếu gia, tôi nói không lại thiếu gia, nhưng bảo hộ ngài là chức trách của tôi, tôi không ngủ đâu.”
Mạnh Thiên Sở nói: "Hiện giờ chưa quá canh một, còn sớm mà, ông ngủ trước, đến canh hai ta gọi ông là được.”
Chu Hạo ngẫm nghĩ: "Vậy cũng được, dù gì thì đến canh hai tôi cũng nghe tiếng trống canh mà." Nói xong liền nằm phục xuống ngủ.
Lúc còn sớm Mạnh Thiên Sở đã dò hỏi kỹ chỗ Cẩm nhi hẹn, do đó đêm nay tìm tới không mất nhiều sức, hơn nữa ánh trăng rất sáng, hẹn hò trong hoàn cảnh này thật thú vị.
Mạnh Thiên Sở nấp trên cây quế, khi đi Chu Hạo ngáy như sấm, bản thân hắn ước hẹn với giai nhân, tự nhiên không gọi một lão đầu theo vướng tay vướng chân.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc một nữ tử mang khăn trùm màu đen lẹ làng đi tới.
Nữ nhân đó tới dưới gốc cây, nhìn xung quanh, phát hiện không có người tự hồ như không cam tâm, đi vòng quanh cây quế một hồi, miệng lẩm bẩm: "Anh chàng đẹp trai này chẳng lẽ chỉ chọc ghẹo Cầm nhi ta cho vui? Một nam nhân tốt như vậy, nếu để vọt mất thật là tiếc biết mấy."
Mạnh Thiên Sở ở trên cây nghe rất rõ ràng, nhịn không được cười, thầm phục cho một nữ tử phóng đãng, chỉ vừa nhìn thấy nam nhân trẻ tuồi mà đã gấp gáp nôn nao còn hơn đàn ông háo sắc thấy con gái non tơ. Xem ra Phan Kim Liên ngày xưa còn thua cô này.
Chợt nghe một tiếng thở dài, Mạnh Thiên Sở cho rằng nữ tử định đi, không ngờ ả ta ngồi xuống bậc đá, ánh trăng chiếu lên thân thề nhu mị của cô nàng, tạo thành một bóng dáng mỹ lệ.
Mạnh Thiên Sở len lén tụt xuống cây, đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nữ nhân đó kinh khủng quay phắt người lại, phát hiện là nam nhân đẹp trai lúc ban ngày, liền mặt mày tươi rói, đứng phắt đậy nhào vào lòng hắn.
"Giỏi cho một nam nhân xấu xa không có lương tâm, để cho người ta chờ ở đây cả buổi, chàng sờ vào tay ta đây nè, đã lạnh đến cóng cả rồi."
Mạnh Thiên Sở ngửi được hương vị trên người Cầm nhi, xem ra là mùi nước thơm, hơi nồng nặc. Hắn thật ra chỉ thích mùi hương tự nhiên như có như không trên người nữ nhân.
Mạnh Thiên Sở không hề sờ tay Cầm nhi, mà khẽ đẩy Cầm nhi ra khỏi lòng mình: "Ta kỳ thật đã đến từ sớm, chỉ là trốn một bên xem nàng, nàng không biết dưới ánh trăng nàng đẹp động lòng người thế nào đâu."
Cầm nhi bị Mạnh Thiên Sở tán như bay bổng lên mây, liền nép vào lòng hắn lần nữa.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Tuy ta có lòng giống như nàng, hận không thể lập tức đem bản thân giao cho đối phương, nhưng mà ở đây không thể."
Cầm nhi đại khái chưa từng nghe qua nam nhân nào dùng lời đường mật nói với minh như vậy, đêm nay nghe Mạnh Thiên Sở nói thế, không ngờ cảm động muốn khóc.
"Công tử và ta vừa gặp đã chung tình, hà tất không thể cùng ta vầy duyên cá nước?"
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ: một nha hòan nho nhỏ như vậy mà không ngờ có thể xuất khẩu thành văn, đem thành ngữ tự tin mượn dùng, xem ra Thủy Mộc Nhan trước kia đã bỏ không ít công dạy cho cô nha hoàn hầu cận này.
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Nàng và ta tuy mới gặp đã phải lòng, nhưng mà nàng là hồng hạnh trong vườn nhà khác rồi. Nếu để cho người ta nhìn thấy, ta thì không ngại gì, nhưng ta không thể vì một thoáng hoang lạc mà hủy đi một thân thanh bạch của nàng."
Cầm nhi cảm động nói: "Công tử đãi ta như vậy, Cầm nhi ta thật là không nhận lầm người, nhưng mà Cầm nhi làm cách nào có thề gặp lại công tử nữa?"
Mạnh Thiên Sở biết là thời cơ đã đến: "Ta ở khách sạn đợi nàng.”
Cầm nhi vội vã gật đầu, mặt đầy khát vọng nhìn hắn, nói: "Cẩm nhi nhất định sẽ đến.”
Mạnh Thiên Sở thấy con đàn bà hư hỏng này không có ý muốn đi, đang nghĩ cách làm sao cho phải, đột nhiên nghe một tiếng ho khan, Mạnh Thiên Sở lập tức nói với Cầm nhi: "Nàng mau rời khỏi chốn này, đừng đê người ta nhìn thấy.”
Tiếng ho đó Cầm nhi cũng nghe được, hơn nữa bản thân ả ta một tháng phải đến đây ba lần, quen biểt với hầu hết hòa thượng ở đây, cho nên rời khỏi chỗ này sớm thì hay hơn. bèn ghi nhớ lời dặn của Mạnh Thiên Sở, vội vã cúi đầu đi nhanh.
Mạnh Thiên Sở thấy thân ảnh Cầm nhi đã biến mất, bèn nói: "Bước ra đi."
Từ trong bụi cây chợt có một người chui ra, cất giọng cười cười nói "Thiếu gia, lão phu phối hợp không tệ chứ? Ha ha."
Hôm sau, Cầm nhi quả nhiên ăn mặc xinh đẹp như hoa, y theo lời hẹn mà đến.
Khi cô ả mặt mày hớn hở bước vào phòngMạnh Thiên Sở thì phát hiện trong phòng còn có một lão đầu, mặt liền dài ra ngay.
Mạnh Thiên Sở vội vã bước tới, tươi cười đón tiếp thấy Cầm nhi cứ một mực nhìn Chu Hạo có vẻ không vui, liền bảo: "Đó là tùy tòng của ta?'
Cầm nhi gật đầu, không tiện mở lợi báo lão đầu đi ra, đành im lặng ngổi xuống bàn.
Mạnh Thiên Sở ân cần rót nước cho Cầm nhi, cô nàng không có lòng nào uống, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Đột nhiên, ánh mắt của ả dừng phắt lại vào một chỗ trên tường, sắc mặt biến hẳn, nước trà đồ ra bàn mà cũng không hay.
Mạnh Thiêu Sở ở bên cạnh lạnh lùng quan sát Hắn tự nhiên biết Cầm nhi nhìn thấy cái gì mà phản ứng như vậy, hẳn cũng không gấp, chỉ để ý quan sát vẻ mặt đầy sự kinh khủng và sợ sệt của Cầm nhi.
Cầm nhi chỉ lên bức họa trên tường, miệng lấp bấp hỏi: "Bức... bức họa này... là huynh... từ đâu mà có?"
Mạnh Thiên Sở giả vờ không phát hiện vẻ dị thường của Cầm nhi, bình thản đáp: "ở nhà của một bằng hữu, chỉ cảm thấy cô nương trong bức họa này vô cùng mỹ lệ, nên đã xin để tự mình thưởng thức."
Trán của Cầm nhi đã rịn đầy mồ hôi, ả bối rối dùng khăn tay khẽ lau. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cầm nhi có phải là cảm thấy nóng không? Hay là ta mở cửa sồ bên cạnh chỗ nàng ra, như vậy nàng sẽ mát hơn.”
Cầm nhi cười cười, đáp: "Không cần, xem ra là lúc đi hơi gấp, qua một lát sẽ ổn thôi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nàng dường như là đã thấy qua bức họa này?”
Cầm nhi lập tức đáp: "Không... không có, chỉ là giống như cảm giác của huynh, cảm thấy cô nương trong bức họa này vô cùng xinh đẹp, cho nên mới hỏi huynh."
Mạnh Thiên Sở gật gù, nói tiếp: "Vậy à, cô nưong trong bức họa này kỳ thật không phải là tự sáng tác ra, mà là vẽ từ người thật"
Cầm nhi nghe thế, thần tình càng khẩn trương hơn, đặt tách tra xuống bàn, hai tay không ngừng vò nắn chiếc khăn trong tay mình.
Mạnh Thiên Sở không thèm lý gì tới, tiếp: "Chỉ tiếc là nữ nhân này đã chết rồi, nghe nói là bị người ta giết, thật là đáng tiếc.”
Cầm nhi nghe thế buột miệng hỏi lại: "Không phải là nói bị quỷ bóp chết hay sao?"
Nói xong chợt đưa tay che miệng, nín bặt.
Mạnh Thiên Sở kỳ thật cố ý nói như vậy, thấy Cầm nhi lỡ lời, trong lòng thầm cười.
"Cầm nhi sao biết cô ta bị qủy bóp cổ chết vậy, nàng chẳng phải là không biết cô ta hay sao?”
Cầm nhi thấy Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ nhìn mình, nhất thời không nghĩ ra lời nói dối gì, đành cười khan hai tiếng, đáp: "Chỉ là trước đây có gặp qua cô ấy, rồi nghe nói bị quỷ bóp chết, người đã chết rồi cũng không có gì để nói nữa, chỉ là, huynh sao lại bảo là bị người ta giết?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta cũng chì là nghe nói thôi, ta có một bằng hữu làm đương sai ở nha môn huyện Nhân Hòa, nói cô nương này trước đó ở một trang viện sau đó bán lại cho nữ nhân khác, không ngờ là nữ nhân sau đó cũng chết ở trong phòng, bộ dạng rất khủng bố. Mọi người đều nói, đó là vì nữ tử trước kia chết biến thảnh quỷ quay về tòa trang viện đó biến thành quỷ đòi mạng."
Cầm nhi nghe thế sợ suýt té hẳn khỏi ghế, Mạnh Thiên Sở vội đỡ ả ta, bảo: "Coi ta kia, rõ ràng biết cô nuơng người ta sợ quỷ sợ ma, thế mà ta lại kể cho nàng nghe cái này, ta thật đáng đánh đòn."
Cầm nhi thất hồn lạc phách nhìn người trong bức họa, sau đó nói: "Vậy nên nghĩ biện pháp để cô ta không tiếp tục hại người nữa."
Mạnh Thiên Sở tiếp lời: "Chúng ta cũng nghĩ như vậy, đại khái là khi chết cô ta có oán khí quá nặng, cho nên nghe lão bá tánh ờ chỗ đó nói, nên để cho ngươi nhà của cô ta hay là người thân cận nào đó quay về thắp hương bày hương án làm phép chi đó, như vậy cô ta mới chịu yên lòng ròi đi."
Cầm nhi nói: "Đúng, biện pháp đó rất hay." Nói xong bèn đứng ngay dậy cáo từ Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở ra vẻ quyến luyến không muốn rời, hỏi: "Sao mới đến thì đi ngay rồi? Ngồi thêm chút đi, ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với tiểu nương tử mà?"
Cầm nhi lúc này hoàn toàn không có tâm tình nào đánh tình mắng yêu với vị thư sinh anh tuấn trước mặt này, miễn cưỡng cười đáp: "Rảnh rỗi ta sẽ đến thăm huynh, ta ra ngoài khá lâu rồi, sợ lão gia ở nhà sinh nghi." Nói xong vôi vã đi ngay.
Chu Hạo nói: "Trước đây thiếu gia sinh nghi quả không sai, nếu như ả nhìn thấy bức họa mà bi thương buồn thảm, thì ả ta xem ra có chút cảm tình với người chủ này. Đằng này ả che che giấu giẩu, ấp a ấp úng, trong lòng nhất định có quỷ."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Một nha hoàn chẳng những không đẹp bằng tiểu thư lại còn là nha đầu thô dã xuất thân nông thôn, lại có thể khiến lão gia cưới mình làm thiếp, trong khi tiểu thư lại chết chưa được bao lâu mà đã đăng đường nhập thất rồi, xét qua nhất định không đơn giản chút nào."
Chu Hạo bội phục gật đầu, hỏi: "Thiểu gia phân tích phải lắm, nhưng tiếp theo thì sao đây?
Thiếu gia cảm thấy ả sẽ trở về trạch viện đó đốt hương cúng vái cho Thủy Mộc Nhan không?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Lần trước hỏi người dân trong Vãn Hà thôn, ta nghe nói mộ của Thủy Mộc Nhan cũng ở trong thôn. Ta nghĩ ả chẳng phải là không biết, cho dù không dám đến trạch viện, nhưng đến mộ nói vài câu sám hối chi đó cũng không phải là không thể."
"Ý tứ của thiếu gia là cái chết của Thủy Mộc Nhan có quan hệ với ả nha hoàn này?"
Mạnh Thiòi Sở đáp: "Hiện giờ còn chưa biết, chúng ta hãy đến Vãn Hà thôn chờ ả thôi."
"Thiếu gia cảm thấy ả nhất định sẽ đến đó?”
"Cũng không biết, nếu ả sợ quỷ đòi mạng tìm đến nhà, ả nhất định phải đi. coi như là hành động để cho an lòng đó mà."
"Vậy chúng ta làm sao?”
"Trước hết đến chỗ Kha tri phủ làm xong chuyện của Ôn Nhu, sau đó chúng ta về nhà."
Last edited by ™HoaLân; 22-03-2012 at 03:01 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Khi Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo về đến huyện Nhân Hoà thì trời đã hoàng hôn. Hắn đến trước cổng, thấy quản gia lão Hà đầu và mấy người đánh cờ ở gần cửa, mọi thứ trong nhà đều ổn, hắn bất giác an lòng hẳn.
Mọi người thấy hắn về, vội vã đứng lên nghênh tiếp. Quản gia cười bước tới hành lễ với hắn.
"Trong nhà mọi chuyện ổn chứ?"
"Đều ổn, thỉnh thiếu gia yên tâm."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, bước đi trước, quản gia đi sát theo sau. Hắn đi tìm bọn Hạ Phượng Nghi, không ngờ mấy khu nhà đều đóng cửa, liền rất ngạc nhiên. Hắn hỏi: "Bốn vị phu nhân đâu?"
"Đều đến hậu hoa viên rồi, không biết ngài về liền không đón, để tôi đi báo cho thiếu gia."
Mạnh Thiên Sở cười cười xua tay, bảo: "Không cần đâu, ta đi xem họ đang làm gì, ông cứ lo chuyện của ông đi." Xong hắn lén ra vườn hoa sau nhà.
Mạnh Thiên Sở trèo lên một cành cây to, như vậy hắn có thể nhìn thấy bóng dáng mỹ lệ của bốn vị phu nhân mà bọn họ không phát hiện ra hắn.
Dưới lương đình, ba vị phu nhân ngồi ba góc, nha hoàn đứng cạnh phe phẩy quạt, trên bàn có bày trái cây và đồ ăn nhẹ, chỉ có Tả Giai Âm là nằm dựa trên cái ghế trúc mắt nhắm hờ, trên ngực để quyển sách chưa gấp lại, xem ra là đọc sách mệt rồi nghỉ một chút, trên đầu có cây dù to che, hai nha hoàn đứng hai bên xua muỗi cho nàng.
Hạ Phượng Nghi ngồi ngay ngắn, trong tay cũng cầm một quyển sách, xem rất chăm chú, thỉnh thoảng nhón một món bánh. Phu Yến ngồi kế, đang thêu cái yếm cho em bé của Tả Giai Âm, thỉnh thoảng quay qua hỏi Hạ Phượng Nhi. Ôn Nhu cũng xin một vài sợi chỉ tơ để trên bàn, không biết đang đan thêu cái gì, chỉ có điều chỉ được chốc lát đã lộ dáng vẻ mệt nhọc, bỏ đồ thêu thùa xuống đứng dậy bước qua chỗ Hạ Phượng Nghi nhìn, hoặc quay qua Phi Yến nghiêng ngó, sau đó rón rén đi đến cạnh Tả Giai Âm.
Mạnh Thiên Sở ở trên cây nhìn mà cảm thấy tức cười, thầm nghĩ tiểu nha đầu này không chịu ở yên một chỗ được chút nào.
Ôn Nhu ra vẻ rất chán, đi tới đi lui, đột nhiên nói: "Em đi tìm chút đồ ăn, sẽ quay lại ngay, mọi người định ăn gì?"
Hạ Phượng Nghi nói: "Muốn ăn gì thì bảo nha hoàn mang lên là được, Tiểu Nhu hà tất tự thân đi lấy?"
"Muội chán quá hà, suốt ngày chỉ ở không, có muốn ăn chè trồi nước không? Nhân ướp hoa hồng nhé, được không?"
Phi Yến đứng dậy bỏ đồ trong tay xuống, nói: "Nhị phu nhân ngồi đi, đề em đi làm."
ÔnNhu lập tức bảo: "Không cần, không cần, ta đi.” Nói xong như con thỏ vội chạy đi.
Tả Giai Âm ngồi dậy, nhìn sắc trời, nói: "Hôm nay đại khái thiếu gia không về rồi, chúng ta trở vào nhà đi, hơi lạnh rồi.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều khen phải, mọi người đứng dậy chuẩn bị vào trong.
Mạnh Thiên Sở định nhảy xuống đất, đột nhiên thấy Ôn Nhu đang dặn dò gì đó với đầu bếp ở nhà trước, đại khái là chuyện nấu chè, sau đó cũng tự về tiểu viện của mình.
Ba cô vợ đi qua dưới chân Mạnh Thiên Sở, đều không phát hiện ra hẳn, hắn quyết định cứ đứng đó, để tránh đột nhiên nhảy xuống làm các nàng giật mình.
Phi Yến chợt thở đài: "Không biết thiếu gia chừng nào trở về?"
Mạnh Thiên Sở nghe thế, thầm nghĩ mới chỉ có hai ngày mà sao nhớ ta quá vậy rồi?
Tả Giai Âm lên tiếng: "Vô luận là thiếu gia trở về khi nào, chuyện hôm qua phải giữ im lặng, không ai được nói ra."
"Giai Âm nói phải lắm, khó khăn lắm thiếu gia mới tin muội ấy, chúng ta không được nói thêm gì nữa." Là tiếng của Hạ Phượng Nghi.
Vẻ mặt Phi Yến hơi khó xử, hỏi: "Nhưng mà muội sợ thiếu gia phát hiện rồi thì muội phải giải thích sao mới phải đây?"
Tả Giai Âm ngẫm nghĩ, đáp: "Mấy ngày nay chúng ta cố sức để cho thiếu gia đến ngủ ở phòng nhị phu nhân đi là được."
Phi Yến gật đầu: "Được rồi, chúng ta như vầy đã không ồn rồi, nếu để cho chàng ấy nghe thấy, chúng ta sẽ không thề sống qua những ngày tháng êm đẹp nữa.”
Ba nữ nhân lập tức không nói gì, im lim bỏ đi.
ạnh Thiên Sở nghe mà không hiểu đó là cái gì bọn họ dường như nói đến Ôn Nhu, nhưng từ tình cảnh mà hắn nhìn thấy vừa rồi, dường như bốn nữ nhân này đều ứng xử với nhau khá tốt Phi Yên vì sao lại nói không cho hắn biết cái gì? Còn Phượng Nghi thì nói sẽ không thể tiếp sống những ngày tháng êm đẹp là ý gì thế?
Nghĩ thế, hắn lập tức tung người nhảy xuống đất, đứng trước mặt họ. Ba nàng đột nhiên nhìn thấy Mạnh Thiên Sở từ trên trời rơi xuống, trước hết giật nảy mình, sau đó liền cười xúm lại nghênh đón.
Phi Yến cao hứng hỏi: "Chúng em vừa rồi còn mong thiếu gia đây, thiếu gia từ đâu chui ra vậy?"
Tả Giai Âm buớc tới nhìn sâu vào mắt Mạnh Thiên Sở, hắn hiểu nàng đại khái đã biết hắn nghe được lời hộ vừa bàn với nhau rồi.
Mạnh Thiên Sở cười ha hả, chỉ vào bức tường vây phía sau, nói: "Ta cứ tưởng con mắt các nàng tốt, nên đứng trên đó, ai ngờ chẳng có người nào nhìn thấy ta, chẳng hứng thú tí gì, cho nên ta mới nhảy xuống đây."
Tà Giai Âm quay đầu nhìn vị trí Mạnh Thiên Sở chỉ, ngầm thở phào, vì vị trí này xem ra không nghe được lời các nàng vừa nói.
Mạnh Thiên Sở giả vờ như không có gì, cùng ba người nói nói cười cười đi ra.
Khi đi đến trước tiền viện thì họ đụng mặt Ôn Nhu. Nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, Ôn Nhu lập tức cười tươi chạy tới bấu lấy cánh tay của hắn, thân mật nói: "Thiếp vừa rồi nghe quản gia nói thiếu gia đã trở về rồi, thiếp liền vào hậu hoa viên tìm chàng đây. Mới có hai ngày không gặp, chàng dường như đã ốm đi một chút, có phải là ăn uống không đầy đủ, hay ngủ không ngon hay không?"
Mạnh Thiên Sở mỉm cười vuốt mũi Ôn Nhu, đáp: "Làm gì mà khoa trương quá vậy, ta ăn ngon ngủ khỏe, chỉ là mặt bị bụi bám thôi, cho nên mới có vẻ không ổn, tẩy rủa xong là ổn."
Ôn Nhu lập túc gọi một nha hoàn đến, bảo: "Mang nước cho thiếu gia rửa mặt, sau đó bảo nhà bếp làm món gì đó cho thiểu gia ăn, thiểu gia chắc là đói rồi."
Mạnh Thiên Sở giả vờ không biết chuyện bánh trôi nước, hỏi: "Các nàng không ăn chút gì sao?"
Ôn Nhu lập tức nói: "Chúng thiếp đã nấu chè, chỉ là trước đó không biết chàng về, nên không làm cho chàng, vậy để bọn chúng làm thêm cho thiếu gia chút đồ ăn, sủi cảo nhé? Tối hôm qua chúng thiếp vừa ăn sủi cảo, ăn rất ngon."
Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu nhiệt tình như vậy, chỉ đành gật đầu, không kịp để ý nét
mặt hiện vẻ rất khó coi của ba nạng còn lại.
Last edited by ™HoaLân; 22-03-2012 at 03:02 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Mọi người đến đại sảnh, Mạnh Thiên Sở lệnh cho Chu Hạo mang hành lý của mình đến, lấy từ trong đó một cái hoa tai bằng ngọc đưa cho ÔnNhu.
Ôn Nhu tiếp lấy, ra vẻ rất hoan hỉ, nói: "Nhìn không ra thiếu gia biết mua đồ cho các cô nương như vậy, đẹp quá, thiếp rất thích." Sau đó đưa bông tai cho nha hoàn ở bên cạnh, bảo mang về phòng của mình.
Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở không mua cho các phu nhân khác, liền hỏi: "Những phu nhân khác sao thiếu gìa không mua cho?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Các nàng khác ta đã mua tặng rồi, do đó lần này chỉ mua cho nàng thôi."
Ôn Nhu à lên một tiếng, lúc này nha hoàn đã dọn chè lên, Ôn Nhu bước tới tiếp lấy, tự thân múc cho mỗi người một chén, sau đó mới tự múc cho mình.
Mạnh Thiên Sở thấy thế khen: "Ôn Nhu quả thật là đột nhiên biến hẳn, biết nghe lời, lại ngoan như vậy."
Quản gia ở bên cạnh cười nói: "Nhị phu nhân đích xác rất khéo, tối hôm qua còn xuống nhà bếp cùng người dưới làm sủi cảo, vừa rồi còn cùng mọi người vò nhân bánh trôi nước, quả là không dễ tí nào."
Lúc này Tả Giai Âm tỏ vẻ như không khỏe, dùng tay bịt đầu, nhíu chặt hai hàng lông mày, Mạnh Thiên Sở thấy vậy lập tức bước tới, hỏi: "Giai Âm, sao thấy không khỏe sao?"
Tả Giai Âm tủm tỉm cười, đáp: "Không hề gì, chắc là vừa rồi chợp mắt trong vườn hơi lạnh, cảm thấy hơi bị mệt."
Mạnh Thiên Sở vội vã bỏ cái chén trong tay xuống, nói: "Để ta dìu nàng về phòng, đi với ta nào."
Tả Giai Âm nói: "Chàng mệt cả ngày rồi, hãy nghỉ ngơi trước, ăn cái gì đi, thiệp bảo nha hoàn đưa trở về phòng là được rồi."
Nói xong nàng ta đứng dậy, nha hoàn vội vã bước tới đỡ, Tả Giai Âm chậm bước đi ra cửa.
Chẳng mấy chốc, sủi cảo của Mạnh Thiên Sở được dọn lên, Ôn Nhu vừa định tới lấy, Phi Yến đã nhanh chóng bỏ cái chén trong tay xuống, bước tới vừa dọn vừa cười nói với Ôn Nhu: "Dù sao cũng không để nhị phu nhân bận bịu như vậy, thiếu gìa sẽ bảo chúng em đều lười biếng hết Phu nhân nghỉ ngơi, để em bày đồ ăn cho."
Ôn Nhu không nói gì, chỉ cười cười, Phi Yến cẩn thận bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, đột nhiên chân bị vướng vào chân của Mạah Thiên Sở, cả chén sủi cảo bị rơi xuống đất, chén bị vỡ toang.
Phi Yến a một tiếng, Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy hỏi: "Có sao không? Có phải nóng tới chân luôn không? Đều là ta không phải, thò cái chân dài thòng ra chi vậy, hại nàng vấp té."
Ôn Nhu cũng bước tới khẩn trương nói: "Sủi cảo có thể nấu lại, chân của muội có sao không? Ta bảo đề ta mà, muội coi vậy đó."
Phi Yến hối lỗi hết nhìn Ôn Nhu lại nhìn Mạnh Thiên Sở, nói: "Em quả là không cẩn thận, đều là lỗi của em cả."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Không có gì đâu, một chén sủi cảo thôi mà, ta không ăn nữa đâu."
Ôn Nhu chuyển thân nói với quản gia: "Còn đứng đó làm gì, sao không mau mang cho thiếu gia một chén nữa?"
Mạnh Thiên Sở bảo: "Thôi khỏi, dù gì lát nữa cũng ăn cơm tối, khỏi dọn nữa phiền lắm, ta đưa Phi Yến về phòng coi chân của nàng ấy, thuận tiện nghi ngơi một chút"
Phi Yến dừng ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi nói: "Chân của Phi Yến để thiếp xem cho, thiếu gia đã mệt vậy hay là đến phòng của nhị phu nhân nghỉ ngoi đi, đều nói là tiểu biệt thắng tàn hôn, xa cách hai ngày nhất định có rất nhiều điều muốn nói."
Phi Yến lập tức hùa theo: "Đúng ạ, đại phu nhân nói rất phải."
Mạnh Thiên Sở cười cười, quả thật các người để ta tới phòng Ôn Nhu thật, ta thật rất muốn biết các nàng có chuyện gì sợ ta phát hiện đây!
"Được rồi, không nói nữa, phòng của ôn Nhu tối ta sẽ đến, hiện giờ ta muốn đến phòng của Phi Yến nghỉ ngơi một chút, giờ ăn hãy gọi ta."
Mọi người thấy Mạnh Thiên Sở dùng thần tình không cho phệp cãi lại, nên không tiện nói gì thêm.
Hắn đỡ Phi Yến về phòng, sau đó đóng khóa chặt cửa lại.
Thấy Phi Yến với thần tình khẩn trương ngồi trước giường, hắn cười bước đến bên nàng, cởi hài của nàng xuống, phát hiện chân đã bị phỏng đỏ hồng cả lên.
"Nàng ngồi lên giường, ta đắp thuốc cho, nếu không lát nữa bị phồng rộp lên, nàng không thể mang giày được nữa đó."
Nói xong, Mạnh Thiên Sở chuyển thân bước đến tù thuốc của Phi Yến, dễ dàng tìm được bình thuốc, quay trở lại thấy Phi Yến ứa lệ nơi mắt, vừa thấy hắn xoay người cô nàng đã vội gạt đi giả vờ như không có chuyện gì cả.
Mạnh Thiên Sở không nói gì, cũng không hỏi, mà đặt hai chân nàng ôm vào lòng, sau đó cẩn thân xức thuốc.
"Ai yêu."
Mạnh Thiên Sở khẩn trương nhìn Phi Yến, hỏi: "Làm em đau rồi phải không?"
Xức thuốc xong, Mạnh Thiên Sở ẵm Phi Yến lên giường, bản thân nằm bên ngoài, cẩn thận ôm nàng vào lòng. Hai người cứ nằm đó không nói gì, chẳng mấy chốc hắn phát hiện Phi Yến đã ngủ đi, nằm gọn trong lòng hắn như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, khóe mắt còn tàn lưu chút lệ trong.
Buổi cơm tối đó Tả Gìai Âm không đến ăn, nha hoàn nói tam phũ nhân đã uống thuốc ngủ rồi, do đó không dám gọi tỉnh, Ôn Nhu liền dặn dò nhà bệp để dành cơm nước cho Tả Giai Âm, để khi tỉnh, lại đến ăn.
Mọi người dường như rất chăm chú ăn uống, chẳng ai nói chuyện, cả buổi cơm chỉ tốn phân nửa thời gian lúc bình thường, mọi người gần như bỏ chén xuống một lượt.
Mạnh Thiên Sở ẵm Phi Yến lên từ chỗ ngồi giống như ẵm tới lúc vào bàn ăn vậy. Phi Yến vội nói: "Thiểu gia, tự em đi là được, để người dưới nhìn thấy cười cho."
Mạnh Thiên Sở không nói gì, cứ dùng sửc ẵm nàng ra khỏi cửa. Hạ Phượng Nghi nói từ phía sau lưng: "Phi Yến em chẳng phải lúc trưa nói có chỗ không biết thêu, nhờ tỷ chi gìúp hay sao?"
Phi Yến đáp: "Dạ được, em sẽ nhanh chóng mang đồ thêu qua học."
Mạnh Thiên Sờ nghe thế bảo: "Vậy để ta ẵm nàng qua chỗ phòng Phượng Nghi, sau đó cho nha hoàn về lấy, nàng không cần chạy tới chạy lui nữa, hai chân nàng bị phỏng trong vòng hai ngày không đi được đâu, có biết hay không?"
Phi Yến nghe thế gật đầu, nói nhỏ: "Tối nay tới chỗ của nhị phu nhân đi, em ở phòng của đại phu nhân không về đâu."
Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Cũng được."
Last edited by ™HoaLân; 22-03-2012 at 03:02 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Nạp thiếp ký III - Hình Danh Sư Gia Tác giả: Mộc Dật
-----oo0oo-----
Chương 269: Bò Cạp Luôn Có Độc (1+2).
Nhóm dịch: Tường Vi - Thanh Phong
Nguồn: Sưu Tầm
Mạnh Thiên Sở đến phòng của Tả Giai Âm, thấy màn treo trướng rũ, nha hoàn đứng canh ở ngoài, nhỏ nhẹ thưa với hắn: "Thiếu gia, mợ ba còn chưa tỉnh."
Mạnh Thiên Sở nói: "Tỉnh rồi không cần vội mang cơm cho nàng ấy, hãy báo cho ta một tiếng trước, ta có lời muốn nói với nàng ấy, có biết không?"
Nha hoàn gật đầu: "Dạ thiếu gia, nô tì biết rồi."
Mạnh Thiên Sở đến phòng của Ôn Nhu, thấy cô nàng đang ngồi trước cửa sổ đốt đèn xem sách, bước đến xem, không ngờ đó là "Đoạn Trường tập" của Chu Thục Chân.
Ôn Nhu làm ra vẻ tức giận, giật phắt lại nói: "Ca ca sao lại đến thật vậy, chỗ này của muội chỉ có một giường, chúng ta làm sao ngủ a?"
"Thì muội ngủ dưới đất ta ngủ trên giường, khà khà..." Mạnh Thiên Sở xoay người nhìn quanh, thấy căn phòng màu hồng đã biến thành màu xanh lục, màng mỏng trướng nhẹ như trong mộng cảnh. Hắn bước tới giường, thấy mùng trắng có đệm một tấm vải thêu hoa mỏng, nhìn rất thanh nhã. "...Tốc độ của cô cũng nhanh đó chứ, ta chỉ đi có hai ngày, cô đã biến phòng tân hôn của chúng ta thành như vậy rồi?"
Ôn Nhu mỉm cười đặt sách lên bàn, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở: "Dù sao cũng không thể để mãi như vậy, muội thấy khó coi lắm, do đó nên chuyển đổi cho dễ chịu hơn."
Mạnh Thiên Sở hân thưởng một phen, gật gù tán thưởng, xong ngồi xuống giường, Ôn Nhu vội bảo: "Ngồi ra ghế đi."
Hắn thấy cô nàng gấp gáp như vậy, cười cười bảo: "Được được, ta không ngồi nữa là được."
Lúc này một nha hoàn chạy vào thưa: "Đại phu nhân nói thời gian không còn sớm nữa, mời nhị phu nhân và thiếu gia nghỉ ngơi, nói là nước tắm đã chuẩn bị xong, hiện giờ mang tới hay là để lát nữa?"
Ôn Nhu lầu bầu nói: "Lo chuyện không đâu!"
Mạnh Thiên Sở tự nhiên là nghe rõ, nhưng không nói gì, chỉ bảo nha hoàn: "Đã nói là không còn sớm nữa, hiện giờ mang đến cho ta, nhiều nước nóng một chút, ta muốn ngâm một chút cho thoải mái."
Ôn Nhu vội bước tới trước Mạnh Thiên Sở định nói gì đó, nhưng thấy còn có nha hoàn, không tiện lên tiếng, chỉ nháy mắt với hắn.
Mạnh Thiên Sở giả vờ không nhìn thấy, nói với nha hoàn: "Còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi."
Nha hoàn vội đi ngay, Ôn Nhu bảo: "Trời ơi, huynh bộ tưởng tắm ở chỗ ta thật hả?"
Mạnh Thiên Sở hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cô bảo ta đi báo cho ba người họ là chúng ta làm vợ chồng giả?"
Ôn Nhu nghe thế, ú ớ: "Nói thì nhất định không thể nói rồi, nhưng mà... nhưng huynh..."
Mạnh Thiên Sở cười lớn: "Cô đóng cửa ngủ trong này đi, ta ra ngoài tắm, sau đó mang mền chiếu ra ngoài ngủ dưới đất, có gì đâu mà lo."
Ôn Nhu: "Nhưng mà...."
"Không nhưng nhị gì hết, nếu vậy mà cũng không được, ta đành phải nói cho họ biết cô không cho ta ngủ trong này, cô nghĩ coi họ sẽ nghĩ gì?"
Ôn Nhu chỉ đành gật đầu: "Được thôi."
Mạnh Thiên Sở tắm xong, tìm một quyển sách xem một hồi rồi ngủ lúc nào không hay.
Đột nhiên, một tràng tiếng gọi cửa cấp tốc vang lên khiến hắn giật mình tỉnh dậy, vội vã chồm lên. Lúc này thì Ôn Nhu cũng tỉnh, vội chạy ra, nhân lúc Mạnh Thiên Sở còn chưa mở cửa, vội thu dọn mền gối dưới đất đem vào phòng.
Mạnh Thiên Sở mở cửa, thấy một nha hoàn đứng ở cửa, thấy hắn liền gấp rút thưa: "Thiếu gia, đại phu nhân.... đại phu nhân..."
Mạnh Thiên Sở vừa mặc y phục vừa hỏi: "Không cần gấp, từ từ nói."
"Đại phu nhân và mợ ba đều khó ở, đau lăn lộn ở trên giường."
Mạnh Thiên Sở nghe thế lập tức xong ra, Ôn Nhu ở sau nhắc: "Mang giày, thiếu gia, chàng còn chưa mang giày."
Mạnh Thiên Sở xông tới chỗ của Hạ Phượng Nghi. Tả Giai Âm đã có mặt ở đó, đang âm trầm kiểm tra cho hai người, khi đứng dậy thấy Mạnh Thiên Sở dấn bước đến bên cạnh, liền đổi sang mặt cười, nói: "Không có gì đáng ngại, giống như mẹ của Mộ Dung Huýnh Tuyết, là ăn đồ không sạch sẽ mà ra."
"Sao lại ăn đồ không sạch sẽ chứ? Làm sao bây giờ?"
"Thiếp biết hai người ăn cái gì rồi, thiếp ra toa cho quản gia bốc thuốc, chàng không cần phải lo."
"Hai nàng ấy đã ăn gì?"
Tả Giai Âm không đáp, bước đến bàn kê toa.
Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh giường, thấy Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đau vã mồ hôi lăn lộn trên giường, tức thời lòng đau như cắt, nhưng chẳng biết làm sao cho phải.
Lúc này Ôn Nhu đã tiến vào, thấy vậy lên tiếng hỏi: "Sao thế? Đang khoẻ phây phây mà."
Tả Giai Âm nhìn Ôn Nhu một cái, không nói gì, đưa toa thuốc cho quản gia để ông ta đi bốc.
Mạnh Thiên Sở nhìn thấy, gọi giật quản gia lại, bảo: "Từ giờ về sau, trừ ta ra, bất kỳ ai cũng không được phép vào nhà bếp."
Quản gia nghe thế lập tức cho người đi canh gác.
Ôn Nhu không hiểu hỏi: "Vì sao? Chàng hoài nghi thực vật không sạch sẽ tạo thành?"
Mạnh Thiên Sở không nói, bước ra khỏi phòng, Ôn Nhu bảo: "Mang giày vào!"
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy giày từ tay Ôn Nhu, sau đó bảo: "Hai nàng cứ ở lại phòng này, không được ra ngoài, bao gồm cả tự trở về phòng của mình."
Nói xong gọi một nha hoàn lại, bảo: "Gọi mấy người canh cửa, không cho ai ra vào, nếu ai không nghe mời Chu Hạo và Lý Lâm Tĩnh bắt nhốt lại."
Mạnh Thiên Sở trước hết đến nhà bếp xem xét, gọi một đầu bếp lại hỏi tình hình, từ nhà bếp lấy đi một số thức ăn trở về thư phòng, lát sau hắn lại đến phòng của ba phu nhân xem xét, đại khái nửa thời thần sau, hắn quay trở lại phòng của Hạ Phượng Nghi, lúc này hai nàng đã uống xong thuốc của Tả Giai Âm kê đơn nấu ra, bụng đã không còn đau lắm nữa.
Mạnh Thiên Sở lệnh cho Chu Hạo và Lý Lâm Tĩnh canh ngoài cửa, sau đó đóng cửa phòng lại. Mọi người thấy hắn nghiêm túc như vậy, chẳng ai dám hó hé gì.
Hắn đến cạnh Phi Yến, móc từ trong lòng ra một gói giấy, mở đưa cho Phi Yến xem. Phi Yến vừa thấy, sắc mặt biến hẳn, cúi đầu không nói gì.
"Người nàng nổi đầy mề đay là do cái này ra đấy à?"
Phi Yến kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Mạnh Thiên Sở, hắn bảo: "Ta trước đó nghỉ ở phòng nàng, nhân lúc nàng ngủ đã xem tay của nàng. Nó đầy mề đay, ta lúc đó không biết là vì sao, cho rằng trong phòng có rệp hay bọ gì đó. Sau đó nếu không phát hiện trong phòng nàng có mắc mèo (Chú: loại đậu có lông chạm vào da thịt gây ngứa ngáy rất khó chịu), ta đại khái đã đoán được nguyên nhân tại sao."
Phi Yến không nói gì, Mạnh Thiên Sở đặt gói mắc mèo lên bàn, bảo: "Phi Yến, nàng ắt là không tự mang mắc mèo bôi lên trên giường chứ?"
Phi Yến ú ớ: "Không... không phải thiếp, không... là thiếp, là thiếp không cẩn thận chơi ở bên ngoài đại khái dính rồi mang về nhà."
Mạnh Thiên Sở bước tới ngồi cạnh nàng, vén ống tay nàng lên, bảo: "Ở đây này, đại khái là chỗ mà nàng cẩn thận chăm chút nhất. Nàng đi chơi đâu thế mà không cẩn thận để bị mắc mèo vướng vào?"
Phi Yến đỏ mặt cúi đầu không nói gì.
Mạnh Thiên Sở lại từ trên người lấy ra một vật, đặt xuống bàn, nói: "Đây là kẻ tội đồ gây ra chứng đau bụng cho Phượng Nghi và Phi Yến đây!"
Mọi người nhìn, thấy thì ra đó là một nhúm ba đậu (Chú: Còn gọi là Khổ sâm, thuộc họ thầu dầu, là cây thuốc đông y, nhưng do có độc nên liều dùng rất nhỏ. Nếu dùng quá liều gây ngộ độc, đau bụng, tiêu chảy, chết người. Đặc biệt có hại cho người đang mang thai! ND)
Mạnh Thiên Sở dùng nét mặt âm trầm bước đến cạnh Ôn Nhu, chỉ vào nhúm ba đậu đó nói: "Biết ta tìm được ở đâu không?"
Ôn Nhu lắc đầu, Mạnh Thiên Sở bước đến bàn tức giận vỗ mạnh lên đó, khiến ba đậu và mớ mắc mèo rơi xuống đất, khiến mọi người giật nãy mình.
Hắn chỉ vào Ôn Nhu, chất vấn: "Vì sao trong phòng của cô có ba đậu?"
Ôn Nhu cười nhẹ, hỏi lại: "Vậy trong phòng của mợ ba cũng có, sao chàng lại hỏi thiếp?"
Mạnh Thiên Sở quát: "Sao cô biết trong phòng của mợ ba có?"
"Thì tôi lấy trong phòng của mợ ấy mà."
"Vậy cô lấy mớ ba đậu này làm cái gì?"
Ôn Nhu đến lúc này thì phát khùng lên, đứng phắt dậy lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi không thể chỉ vậy là bảo ta bỏ ba đậu vào đồ ăn của họ? Ngươi làm vậy có phải là thiên tâm hay không, mọi người cùng ăn, ngươi không bị sao, ta cũng không bị, mợ ba cũng không bị, ngươi không hỏi cô ta, vì sao cứ hỏi ta?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Cô không cần gấp, cho dù là ba đậu có ở phòng của Giai Âm đi nữa, thì nàng ấy học y thuật, biết ba đậu ngoại hại người còn cứu người, nhưng cô lấy ba đậu để làm gì?"
Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở nói thế, ngẫm nghĩ xong đáp: "Ta trước đó không biết nó là ba đậu, chỉ cảm thấy thích thích mang về phòng chơi, như vậy không được sao?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Được, đương nhiên được. Nhưng mà, ta sao lại tìm được trong chè của Giai Âm ăn có ba đậu vậy? Cái này cô giải thích sao đây?"
Ôn Nhu nghe thế sắc mặt biến hẳn, ấp úng nói: "Ngươi không được nói bậy, có thể là tam phu nhân tự bỏ ba đậu vào đồ ăn, do đó cô ta mới không dám ăn giả đò bị bệnh?"
Mạnh Thiên Sở nghe thế, tức thời phừng giận, quát: "Đủ rồi! Lúc đó Giai Âm và Phượng Nghi cùng Phi Yến ở hậu hoa viên, chỉ có cô vào nhà bếp cùng người hầu nấu chè, cô còn muốn giảo biện nữa sao? Ôn Nhu, cô rốt cuộc là muốn làm gì?"
Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở nói vậy, đổi hẳn biểu tình vô tội lúc nãy, mặt tràn đầy sự thù hận: "Ta muốn sao à? Ngươi còn không biết ta muốn làm sao à? Ta muốn cả nhà ngươi sống không yên! Ta bôi mắc mèo lên giường của Phi Yến đó, bỏ rết vào sách của Phượng Nghi đó, rót nước dơ vào hồ trà của Giai Âm đó, rồi sao? Bọn họ im miệng thin thít, chưa nói cho ngươi biết chứ?"
Mạnh Thiên Sở quay nhìn ba nữ nhân bên cạnh mình, thấy dáng vẻ của họ đầy thương tâm, uỷ khuất nhìn hắn.
Ôn Nhu đau ré lên: "Mạnh Thiên Sở, ngươi bỏ ta ra, ngươi làm ta đau!"
Mạnh Thiên Sở cảm giác như đầu bốc khói, mũi khịt khịt hơi nóng như ra lửa, lông mày nhướn tít, miệng giật giật, mắt trợn tròng: "Ngươi còn biết đau sao? Mạnh Thiên Sở ta lần đầu tiên bị một nữ nhân đùa cợt, cứ tưởng là cô ta đã tẩy lòng đổi tính làm lại từ đầu, ta không ngờ đã quên, rằng bò cạp luôn luôn có độc!"
Ôn Nhu lạnh lùng cười: "Cái này chỉ cho thấy ngươi ngủ, ngươi đánh ta thành như vậy, Ôn Nhu ta nếu mà chịu thua thì ta quả thật đối không phải với những vết thương khắp người ta!"
"Như vậy, trong sủi cảo mà cô dọn cho ta có ba đậu?"
Ôn Nhu hừ lạnh, đáp: "Nếu không phải ả Phi Yến lù đù của ngươi làm cho nó đổ, thì ngươi còn tinh thần nào ở đây phân tích chuyện này là do ai làm nữa?"
Mạnh Thiên Sở bảo: "Cô đại khái không biết rằng chuyện đó không phải Phi Yến vô tâm, mà cố tình làm như vậy."
Nói xong, hắn quay nhìn Phi Yến, nàng gật đầu nói: "Em biết sủi cảo của thiếu gia có đồ lạ, chúng em sở dĩ không nói ra là do Giai Âm tỷ tỷ lúc đó đã cho chúng em uống thuốc trước rồi, nếu không thì hôm qua chúng em đã bị hại rồi. Cho nên, em sợ thiếu gia ăn nó vào sẽ bị gì đó, nên vờ vấp té đổ nó xuống đất."
Mạnh Thiên Sở nói: "Các nàng nếu hôm qua đã biết ả làm chuyện này, sao các nàng không vạch mặt ngay đương trường?"
Ôn Nhu nói: "Bọn họ sợ là ngươi không tin, nhân vì ta là phu nhân mới cưới của ngươi, bọn họ sợ nói rồi sẽ cho rằng họ tạo chuyện thị phị. Bọn họ thấy ấn tượng của ngươi với ta đã ôổi, không muốn ngươi thất vọng với ta nữa, ta nói có đúng không ba vị phu nhân?"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nếu như ngươi cái gì cũng biết, sao còn làm vậy làm gì?"
Ôn Nhu trợn tròn mắt, dữ tợn gầm nghè: "Rất đơn giản, ta nuốt không nổi cái tức này! Nếu như hôm nay ngươi không phát hiện được, ta sẽ còn tiếp tục làm, làm cho tới khi nào cả nhà ngươi bị độc chết hết thì thôi!"
Mạnh Thiên Sở tuyệt vọng nhìn Ôn Nhu, lạnh giọng bảo: "Ta vốn cho là cô là người đáng để ta tin, nhưng cô đã làm mất đi sự tín nhiệm của ta rồi. Cô đừng tưởng ta thật sự sợ cô, ngươi đâu, đem con độc phụ này giam trong toà lầu ở hậu hoa viên cho ta, lần này ta muốn thu thập ả cho tử tế!"
Cửa mở, Lý Lâm Tĩnh vào tóm lấy Ôn Nhu đem ra ngoài.
Ôn Nhu như một nam nhân ngửa cổ lên trời cười, tiếng cười đầy sự thê lệ và đắc ý: "Mạnh Thiên Sở! Ta coi ngươi làm sao thu thập ta, đừng có quên là một tháng sau ngươi sẽ đưa ta trở về kinh thành, đến lúc đó ta thử coi ngươi uy phong hay là ta lợi hại! Ha ha ha...."
Last edited by baongoc; 24-12-2011 at 06:34 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo