Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 253 Nguồn: MT
Chương 253: Thật không có tình nghĩa gì.
- Cút đi con dê, chỗ đó của gái già này còn đau lắm.
- Đã hai ngày rồi mà…
- Tôi nào có phải thiên tài gì đâu, huống chi chỗ đó…
- Thật không, anh kiểm tra một chút.
Trương Dương đang chuẩn bị vươn tay túm lấy vạt váy của Cao Kỳ thì tại cửa thang lầu truyền đến thanh âm là một loạt tiếng giầy cao gót nện đều đều lên bậc thang, từ chỗ rẽ liền lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ tròn trịa của Dương Phi.
Trương Dương đứng người một hồi, ngay lập tức lén lút rụt tay trở về, nhìn đồng hồ, quả nhiên đã là hơn bảy giờ rồi.
Cao Kỳ thấy thế vội vàng ho khan vài tiếng, như thể không có chuyện gì xảy ra mà cùng Dương Phi chào hỏi mấy câu.
- Chào cô giáo Dương Phi.
Dương Phi nghe thấy vậy liền hướng về phía Cao Kỳ mà thản nhiên cười rồi gật gật đầu, khiến cho người nhìn nụ cười siêu kiều diễm ấy là Cao Kỳ có chút mất hồn. Cô nàng băng sơn mỹ nhân này khi cười lên thật sự là khiến người ta phải hâm mộ, ghen tỵ mà.
- Trương Dương… Vậy… tôi đây đi xem báo cái tài chính trước nhé, cậu cứ đi học đi.
Cao Kỳ thầm nghĩ, những lời nói vừa rồi chắc là Dương Phi kia không có nghe được chứ? Nếu mà tính theo khoảng cách này mà nói là không nghe được thì có chút không tin được, lúc nãy cô nói khá lớn, những người khác trong biệt thự có nghe thấy hay không thì cô cũng không quan tâm, chỉ là nếu người nghe được là Dương Phi thì khác, trong lòng cô liền có một loại cảm giác giống như là chính mình ở đây nói những lời lẽ thô tục của mình có phần không tôn trọng cảm giác của cô ấy.
Hôm nay ra khỏi cửa không có xem lịch đây mà, trời ạ, có phải là ông đang trừng phạt lão nương này hay không đây? Cô tức tối mà nghĩ ngợi, sau đó quyết đoán lập tức rời đi, lần thứ hai không chút tình nghĩa mà từ bỏ đồng đội ở lại.
Dương Phi nhìn nhìn Trương Dương rồi nâng lên cổ tay trắng như tuyết của mình mà nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trên đó.
- Ăn không?
- Lúc đi đón Đan Oánh từ sân bay về đã ăn qua một chút rồi, cô giáo còn chưa ăn sao?
- Tại ở thư viện ngẩn ngơ cả buổi nên giờ đang định đi ăn một chút đây.
Dương Phi đi đến bên cạnh Trương Dương, khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này kề sát bên cạnh hắn, cô khe khẽ ngửi một xíu rồi nhíu mày.
- Có chuyện gì mà có vẻ đầy người đổ mồ hôi như vậy?
Động tác thân mật của cô khiến cho trong lòng Trương Dương xúc động một hồi, hắn ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô cho nên không có kìm nén nổi cảm xúc, toàn thân đầm đìa mồ hôi… thì là vì chuyện mới vừa làm nhưng còn dang dở kia ấy mà, Cao Kỳ chết tiệt, tôi hận cô!
- Mới vừa rồi bắt được một tên rình mò biệt thự, cho nên tôi có chạy đi chạy lại một chút…
Trương Dương suy nghĩ nói ra một cái lý do cũng coi như là hợp lý.
- Ừ, tôi cũng đã nghe Dương Tĩnh nói qua rồi.
Dương Phi nhìn hắn một cái.
- Nếu đã ăn rồi thì chúng ta đi học đi. Lần này điểm kiểm tra tiếng Anh của cậu cũng không tệ lắm, chỉ có điều về sau hẳn là cậu sẽ thường xuyên đi ra nước ngoài cho nên trình độ nghe nói nếu muốn đạt đến độ ứng phó tự nhiên thì còn có chút khoảng cách khá rõ, cho nên hiện tại không thể lơi lỏng thực hành được.
Trương Dương gật gật đầu, trong lòng hắn giờ có chút cảm động, cũng có chút kích động.
Cảm động chính là tuy rằng nói là hắn có cái gọi là khai phá năng lực não vực sơ cấp kia cho nên khả năng học tập mọi thứ đều rất nhanh, nhưng điều kiện tiên quyết nhất thiết phải có là mấy thứ này cần có người dạy mới được, nếu không phải Dương Phi này trước giờ vẫn luôn kiên trì dạy dỗ cho hắn thì chỉ e là chính hắn bây giờ vẫn là con gà mờ tiếng Anh mà thôi.
Còn điểm kích động chính là bởi vừa rồi cô có nói một câu rằng cô đã nghe chuyện từ Dương Tĩnh, nói cách khác hiện tại ít nhất cô cũng đã đồng ý nói chuyện với Dương Tĩnh tỷ rồi. Chí ít cũng là chịu nghe những thứ Dương Tĩnh nói, như vậy cũng có nghĩa là hai chị em bọn họ đã xuất hiện dấu hiệu băng tuyết ấm lên rồi. Thật sự là quá tốt! Cái nhiệm vụ cấp F kia đó, chính hắn còn đang ngóng trông nhiều lắm.
Nghĩ đến Dương Tĩnh, hắn đột nhiên có chút áy náy, trong khoảng thời gian này hắn luôn luôn bận bịu và cô ấy cũng bận chẳng kém gì hắn cho nên cũng đã một khoảng thời gian khá dài không có ở chung một chỗ với cô ấy…
Nếu không thì buổi tối này sau khi học xong sẽ qua chỗ cô hỏi thăm một chút đi? Nhưng mà, hết lớp học thì cũng mới là chín giờ tối, có thể là sớm quá hay không? Dù sao thì giờ cô cũng đang ở phòng đối diện với cửa phòng hắn, vẫn là cùng một hành lang, đêm hôm thanh vắng không người có thể càng đỡ e ngại, hắn đột nhiên nghĩ lại chính hắn hôm nay còn chưa có giải tỏa ra được. Một lần nữa, hắn ghét Cao Kỳ ra mặt.
- Thất thần cái gì vậy, đi lên đi thôi.
Dương Phi vươn ngón trỏ trên bàn tay duyên dáng của mình, do dự một chút rồi chọc chọc Trương Dương vẻ mặt đang lơ đãng đâu đâu ấy.
Chương trình học mà Dương Phi dạy cho hắn hiện tại đã giúp hắn nắm giữ lượng kiến thức vượt hơn cả so với yêu cầu tốt nghiệp chuyên ngành của Trương Dương, giờ họ từ từ bắt đầu sử dụng khẩu ngữ để phát triển năng lực đàm thoại, bởi cô cho rằng trong tương lai Trương Dương là một người làm đại sự cho nên sau này nhất định là thường xuyên đi đây đi đó, kiến thức tiếng Anh chuyên nghiệp không nhất thiết cần nhiều đến vậy nhưng nếu là xét chuyện nối liền giao lưu với con người các nơi trên thế giới thì cũng là nên học.
- Mai sau cậu có đi ra nước ngoài, nếu có muốn giao lưu hòa nhập với người ta một cách có hiệu quả thì như vậy nhất định phải tôn trọng phong tục tập quán, cách dùng từ của người ta,… Ví dụ như tuy là cùng nói tiếng Anh nhưng tiếng Anh của người ở Luân Đôn sử dụng lại khác với tiếng Anh của những người ở Me-ri-len (Maryland). Lúc trước khi còn là du học sinh giao lưu tôi đã cảm nhận được điểm khác biệt ấy.
Khi còn đi học Dương Phi học tập rất chăm chỉ, cực kỳ nghiêm túc, mặc dù hiện tại Trương Dương với cô cũng đã có chút thân mật nhưng nếu hắn còn lơ đãng như hồi nãy thì nhất định sẽ nhận đủ ánh mắt ác liệt của cô.
Chỉ có điều mấy ngày gần đây cô càng có vẻ nghiêm khắc hơn trước, giống như thể cô hận chính mình không có khả năng rèn sắt thành kim, hoặc là không thể đem toàn bộ những kiến thức mà cô đã học được mà truyền đạt lại cho Trương Dương vậy.
- Trương Dương, lại lơ đãng đi đâu đấy.
Trương Dương lại như thể vừa đi vào cõi thần tiên mờ mờ ảo ảo hết sức khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Dương Phi lúc này dù cho trong ánh mắt sắc bén của cô bây giờ vẫn còn một chút hương vị thùy mị. Tiếp đó Dương Phi có chút tức giận mà đem quyển sách đang cầm trên tay gõ hắn một cái.
- Ấy, thực sự xin lỗi!
Trương Dương thực sự trong lòng một bên thì đang muốn học cho xong buổi học cùng cô, nhưng một bên thì đang nghĩ về chuyện của cái người đàn ông nhìn trộm mà hắn bắt được hôm nay. Chắc là lúc này đã có kết quả thẩm vấn hắn rồi đây, chỉ có điều chính hắn khi đang học thế này thì đúng là không có cách nào hỏi thăm được.
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.
Dương Phi nhìn nhìn quyển sách trong tay cô, tình cờ cô phát hiện nội dung giảng dạy so với dự kiến đã nhiều gấp đôi mất rồi, thực cô cũng không biết được là Trương Dương có tiêu hóa hết được hay không nữa.
- Nhanh như vậy à?
- Nhanh á? Tôi thấy cậu từ trước đến giờ đâu có nghiêm túc nghe đâu. Kỳ thi ngày mai nếu mà không qua được thì nhất định là tôi không tha cho cậu đâu.
- Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thưa sếp!
- Được thế thì còn gì bằng!
Dương Phi nguýt hắn một cái, thu lại quyển sách giáo khoa rồi cất lên giá sách cạnh đó, do dự một chút rồi cô mới cất tiếng hỏi khẽ.
- Chuyện giữa cậu và Cao Kỳ đó không đơn giản là chỉ có như vậy thôi chứ?
- Hả…
- Hả cái gì!?
Dương Phi quay đầu lại nhìn hắn một chút, rồi thản nhiên mà nói tiếp.
- Hai người nói chuyện gì tôi cũng đã nghe được.
Nghe cô nói vậy, Trương Dương tức khắc không nói được gì một trận, “cũng đã nghe được”? Nghe được gì chứ? Lẽ nào… Mặt hắn lập tức đỏ rực lên, trộm nhìn Dương Phi rồi thấp giọng nói.
- Cô giáo này… có có thể cho tôi biết là cô đã nghe được cái chuyện gì vầy?
- Tôi cũng đâu có muốn nghe đâu, chỉ là vì tiếng động hai người phát ra quá lớn mà thôi.
Dương Phi thở dài, nguýt hắn một cái nói.
- Cũng là vì không chú ý nên mới tình cờ nghe được…
- Cô giáo nhất định là cảm thấy tôi là một người chẳng ra thể thống gì, đúng không?
Nếu Dương Phi biết quan hệ giữa hắn và Cao Kỳ thì hình ảnh của chính hắn trước mắt cô bây giờ xem như rất cặn bã. Nếu mà cô còn biết cả chuyện hắn cùng Dương Tĩnh đã làm đi đến những tình huống nào thì phỏng chừng cô sẽ nổi điên lên cho mà xem.
Dương Phi nhìn hắn một cái rồi từ tốn mà nói lại.
- Mỗi người đều có nguyên tắc cho cuộc sống của mình cũng như chuẩn mực đạo đức riêng. Người khác nói như thế nào thì có quan hệ gì đậu, quan trọng là chính cậu nghĩ như thế nào mà thôi… Chính cậu thực sự cũng không có muốn làm cho những người phụ nữ bên cạnh cậu thất vọng được mà.
- Thật sự cô giáo nghĩ như vậy hay sao?
- Tôi cảm thấy như thế nào thì có quan trọng với cậu hay sao?
Dương Phi quay đầu lại theo dõi hắn, trong ánh mắt biểu lộ rõ một cái cảm giác nghiêm túc và chờ đợi mà trong ngày thường không ai nghĩ là có thể thấy được ở cô...
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 254 Nguồn: MT
Chương 254: Không phải là gà mờ.
- Tất nhiên là quan trọng rồi.
Trương Dương không cần phải suy nghĩ một chút nào, thậm chí ngay cả suy tư giây lát cũng không, thái độ thẳng thắn mà trực tiếp trả lời một cách thuyết phục.
- Tại sao lại vậy được?
Dương Phi ngừng động tác cô đang làm lại, nhìn hắn bằng ánh mắt hứng thú thấy rõ.
- Tại sao lại vậy được?
Trương Dương lặp lại lời của Dương Phi nói, nhíu mày, đúng vậy, hắn vì cái gì mà có thể như vậy được đây? Bởi vì chính hắn trong lòng không nghĩ là đã để lại một chút ấn tượng tốt đẹp nào với cô, cũng bởi vì không muốn khiến cho bản thân cô trở thành một bông hoa nhài cắm bãi “ấy” trâu.
Điều này chứng tỏ cái gì đây? Chứng tỏ là bản thân hắn luôn luôn để ý cảm nhận của cô, hay nói cách khác thì chính cái bản thân hắn hiện tại đang rất quan tâm đến cô, mà tại sao hắn lại rất quan tâm đến cô, bởi vì là… bản thân hắn yêu mến cô? Yêu mến cô vì cái gì, bởi vì cô xinh đẹp? Hay là yêu mến cô bởi vì ở bên cạnh cô hắn luôn có một cảm giác bình yên, không có bất đồng lợi ích cũng không có vướng mắc quyền lợi nào?
Nhưng mà bản thân hắn cũng yêu mến cả Kiều Hi Nhi, cũng yêu mến Hứa Đan Lộ và thậm chí là hắn cũng yêu mến Cao Kỳ nữa…
Kết luận sau cùng có thể đưa ra được chính là bản thân hắn từ trong nội tâm đã là một cây cải củ đa tình… Lạm tình!
Nhưng mà loại như hắn này là như thế nào đây. Mười người đàn ông thì có ít nhất chín người trong đó hy vọng bản thân mình có được nhiều mỹ nữ yêu mến cũng hy vọng rằng bản thân mình có thể yêu mến cùng lúc rất nhiều mỹ nữ. Nhưng mà trong cả một vạn tên đàn ông thì có đến chín nghìn chín trăm chín mươi chín người không có được cái cơ may như thế.
Mà chính bản thân Trương Dương hắn giờ lại là một người thuộc một phần vạn người may mắn có được diễm phúc ấy.
- Bởi vì cô giáo đối với tôi rất quan trọng.
Trương Dương nhìn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng mà nói, có lẽ đây mới chính là đáp án thực sự trong nội tâm hắn. Đúng vậy, cô ấy rất quan trọng với hắn! Còn về phần lý do vì sao ư? Đâu có quan trọng lý do ấy là gì cơ chứ, chỉ đơn giản là cô ấy rất quan trọng với hắn, thế thôi.
Dương Phi ngẩn người, đôi mắt lảo đảo một vòng, lập tức im phăng phắc, cô đưa tay quận lấy một lọn tóc dài đen nhánh rồi đem chúng gạt về đúng vị trí cũ, rồi lại nhìn nhìn Trương Dương, chầm chậm mà nói.
- Cậu nói thật chứ?
- Đương nhiên thật!
Dương Phi đưa tay che lại đôi môi anh đào nhợt nhạt hiện tại, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
- Cô bị cảm phải không? Đã đi khám bác sĩ chưa vậy?
Trương Dương nhìn thế liền quan tâm hỏi han.
- Không cần đi mà.
Dương Phi nhìn nhìn hắn một cái.
- Tôi là cảm thấy có chút chuyện muốn hỏi ý kiến cố vấn của cậu một chút, chỉ là có điều hơi có chút khó xử.
- Không có việc gì đâu. Cô cứ tự nhiên mà nói.
Trương Dương mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Dương Phi đứng lên, xỏ chân vào đôi dép lê rồi đi tới bên bàn học cạnh đó rót cho bản thân và Trương Dương mỗi người một ly nước sôi. Sau đó cô đưa cho Trương Dương một ly, thản nhiên mà nói rằng.
- Sau kỳ nghỉ năm mới này tôi tính đi Ma-đrít (Madrid)… học tiếng Tây Ban Nha.
- Hả?
Trương Dương thiếu chút nữa là làm rớt cái ly nước sôi cô vừa mới đưa đến tay, trong lòng hắn đột nhiên như bị một cái búa đập vào thật mạnh, ứ đọng một hồi.
- Đi Tây Ban Nha? Cô giáo quyết định chuyện này lúc nào vậy?
- Mới gần đây thôi.
Dương Phi điềm nhiên như không có chuyện gì mà uống một hơi nước sôi, rồi buông hàng lông mi thật dài của mình xuống, thản nhiên nói lại với hắn.
- Cho nên gần đây cô mới làm chậm lại tiến độ dạy học đúng không?
Trương Dương nhìn nhìn cái ly nước trong tay, đây chính là lần đầu tiên Dương Phi tự tay rót nước cho bản thân hắn.
- Tôi chỉ là không muốn làm một người giáo viên nhưng lại bị người ta chê cười.
- Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ không để cô mất mặt.
- Ừ!
- Nhưng mà cô giáo này, cô thực sự dù là thế nào cũng phải đi Ma-đrít mới được sao?
Trương Dương nhíu mày hỏi.
- Muốn học tiếng Tây Ban Nha, đương nhiên phải đi Ma-đrít học rồi. Có chuyện gì không đúng hay sao?
- Tôi có thể mời đến cho cô một giáo viên tiếng Tây Ban Nha, đến ở ngay đây mà dạy cho cô được mà.
Dương Phi nghe hắn nói vậy không khỏi bật cười, lộ rõ vẻ mặt thoáng u sầu trên khuôn mặt tuyệt mỹ.
Cô nghiêng đầu nhìn Trương Dương.
- Theo cách nói chuyện và giọng điệu của cậu hiện nay, chẳng lẽ là cậu muốn đem cô giáo tôi đây nuôi không trong biệt thự này hay sao?
Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu.
- Tôi không phải là có ý tứ đó, chỉ là muốn nói tìm một cách khác đi, cách khác được không?
Trương Dương cúi đầu nhìn chằm chằm vào chính hai chân của hắn, hít một hơi rồi nói.
- Dù sao cũng là do tôi làm liên lụy đến cô giáo.
- Liên lụy cái gì chứ?
Dương Phi nguýt hắn một cái.
- Cô giáo không nói thì tôi đây cũng hiểu được. Hiện giờ trong đám người địch thủ với tôi, ai nấy đều muốn xuống tay với những người bên cạnh tôi, hơn nữa thậm chí cũng đã trực tiếp xuống tay với cô giáo. Cho nên cô giáo rõ ràng là muốn bỏ đi để không làm liên lụy đến tôi nữa…
- Nói năng xằng bậy, cậu nghĩ là tôi làm vậy vì cậu hay sao. Tôi đi học tiếng Tây Ban Nha như vậy là muốn dùng thời gian để đi tận mắt thăm thú khắp mọi nơi trên thế giới, có quan hệ gì với cậu đâu chứ?
- Ừ!
Trương Dương nhìn cô một cái, cười nói.
- Nếu chỉ đơn thuần lý do là vì vậy đi nữa, thì chẳng phải Đại học Mai Đại cũng có khoa chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha hay sao?
- Tôi muốn qua bên đó thưởng ngoạn phong cảnh không được à?
- Vậy tôi đi cùng cô!
Dương Phi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
- Nghiêm túc đấy. Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu cơ mà.
- Cô giáo à. Giả dụ bọn người xấu kia thực sự muốn xuống tay với chúng ta, như vậy nếu một mình cô mà chạy lung tung đi Ma-đrít kia sẽ càng làm cho bọn họ có thể dễ dàng nắm được. Đương nhiên, nếu cô giáo thực sự muốn đi học thì không bằng đổi nơi học sang chỗ khác, mục đích nhỏ một chút, như vậy thì tôi cũng có thể yên tâm được một ít.
- Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ chuyện này. Hết giờ học rồi.
Dương Phi đứng lên, đuổi tên học sinh là Trương Dương ra ngoài.
Trương Dương đi tới cửa, hắn lại lo lắng mà quay đầu lại nhìn Dương Phi một cái.
- Nhưng mà, cô giáo này, cô đừng có lén lút mà đi đấy nhé.
Dương Phi quay mặt hẳn qua bên khác, phất phất tay.
- Tôi đây không phải là kẻ trộm. Đi mau lên đi!
- Không được, tôi sẽ cho người theo sát cô…
- Thôi đi, không phải ngày thường cậu cũng đã cho mấy người lén lút đi theo tôi rồi hay sao.
Dương Phi tức giận mà nói.
Vốn là đang định đóng cửa lại sau khi bước ra thì Trương Dương tức khắc ngẩn người, lần thứ hai quay đầu lại nhìn cô.
- Cô giáo… biết chuyện?
- Tôi đâu phải là con ngốc cơ chứ…
Dương Phi hé miệng cười nhạt.
- A Tẩu vốn là một người không học hành gì, nhưng cậu lại để hắn ôm lấy một quyển tiếng Đức mà giả vờ giả vịt thì có ai nhìn mà không đoán ra được cơ chứ.
- Nói cho cậu biết để mấy người anh em của cậu khỏi phải mất công thêm. Giáo viên của cậu là tôi đây, mấy ngày tới đây sẽ luôn ở trong biệt thự nghiên cứu và thảo luận tiếng Pháp một chút…
Trương Dương nghe Dương Phi nói vậy mồ hôi hắn tuôn ra một hồi, quả là cô giáo Dương Phi này không phải gà mờ đâu…
Mới vừa đi xuống lầu thì Lão Ý liền gọi điện thoại tới cho Trương Dương, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
Sau khi nghe chuyện bắt được kẻ rình trộm thì lập tức hai cha con Chu Lôn Phát cùng Chu Vĩ cũng chạy đến công trường. Quá trình câu chuyện cũng đã được điều tra rõ ràng. Lúc Tào Đích Tài đi ra bên ngoài chơi thì lại bị người ta bắt, đầu tiên bọn chúng ép hỏi mật mã chi phiếu của hắn làm cho hắn nợ nần ngập đầu, sau đó hết uy hiếp lại đến hứa cho hắn trọng lộc bảo hắn mỗi ngày phải để ý toàn những người ra vào biệt thự, đặc biệt là phải ghi lại thật kỹ, mỗi ngày báo cáo cho bọn chúng một lần. Tào Đích Tài có thể lấy được thù lao là một ngàn đồng.
Tào Đích Tài này đích thực chẳng phải là nhân vật tai to mặt lớn nào, tự dưng lại gặp được cơ hội lớn như vậy, đối phương còn cho hắn việc làm hậu hĩnh như thế, chỉ làm việc có một chút mà người ta cũng không có bắt ép gì hắn cho nên hắn liền đồng ý làm ngay.
Với lại, trước khi bị bọn người Trương Dương tóm được thì hắn cũng đã theo dõi ba ngày rồi.
Về phần người đứng phía sau uy hiếp hắn là ai thì bản thân Tào Đích Tài thực sự không biết. Bởi vì đối phương hoàn toàn liên lạc với hắn thông qua điện thoại di động mà thôi, hơn nữa cũng toàn là do người ta chủ động gọi đến cho hắn, còn mỗi ngày đổi một số điện thoại khác nhau cho nên có thể thấy được là đối phương đã có sự cảnh giác rất cao độ.
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 255 Nguồn: MT
Chương 255: Giao dịch.
- Thông thường hắn liên lạc với ngươi vào khoảng thời gian nào?
- Thông thường là buổi sáng. Nhưng mà bọn hắn đã có chỉ định rằng nếu có mấy người mà cùng đi ra ngoài thì tôi bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo.
Tào Đích Tài có chút sợ hãi mà nhìn nhìn Trương Dương nói lại. Giờ phút này toàn bộ khuôn mặt của Tào Đích Tài bị sưng phù lên đến mức người thân cũng chẳng thể nhận ra được nữa, không cần đoán cũng biết đấy nhất định là kiệt tác của đám người Lão Ý đây mà.
- Mấy người nào?
- Dạ… Là Trương tổng ngài, còn có Hứa Đan Lộ, Kiều Hi Nhi, và một người khác nữa tên là… cái gì tôi cũng không nhớ rõ ràng lắm. Nhưng mà chính là người xinh đẹp nhất trong biệt thự.
Người xinh đẹp nhất đó không thể nghi ngờ rằng chính là Dương Phi rồi.
Bản thân đối phương muốn theo dõi toàn bộ hành tung của bọn hắn, nhất định là muốn tính toán chuyện gì đó, Trương Dương suy nghĩ một hồi, nói:
- Một khi đã như vậy thì sáng sớm ngày mai ngươi giả vờ như không bị chúng ta tóm được, cứ thực hiện hết thảy mọi chuyện như cũ. Chỉ có điều là nếu dám nói bất kỳ một câu nói dóc nào khiến cho đối phương nghi ngờ thì chính ta sẽ khiến cho ngươi chào tạm biệt cánh tay mình đấy.
- Biết rồi, biết rồi.
Tào Đích Tài kia lia lịa gật đầu, miệng luôn mồm đáp ứng, nhưng còn chẳng thể biết thực sự ý tưởng trong lòng hắn là như thế nào.
Giả dụ có cái hệ thống phát hiện nói dối thì tốt rồi, Trương Dương liền hỏi ngay hệ thống trợ thủ để trưng cầu ý kiến một chút về sơ lược một bộ hệ thống phát hiện nói dối hoàn hảo yêu cầu bao nhiêu chi phí, kết quả hắn chẳng thực mong muốn chính là yêu cầu tiêu hao những bốn mươi điểm tích phân hệ thống liền.
Vừa nghe là bốn mươi điểm tích phân, mặt Trương Dương liền đần ra, nào giờ vất vả cực khổ kiếm toàn ba điểm một, trừ phi hắn lại muốn âm điểm nữa để kiếm cái hệ thống đó.
Không phải là Hứa Đan Oánh nói là có thể dựa trên nền tảng kỹ thuật của hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye cải tiến thêm một chút là có thể làm ra được hay sao, thôi thì nghĩa vụ gian nan này chỉ có thể giao cho cô bé mà thôi.
Trương Dương nhìn nhìn Tào Đích Tài trước mắt, giật mình, người này thực sự có thể làm mẫu thử nghiệm được đây.
Nhưng mà thực ra con người này không biết có bao nhiêu giá trị hữu ích nữa. Tào Đích Tài hắn đã bị tóm được, đối phương thì có lẽ còn sắp xếp vài người khác theo dõi cho nên lúc này Tào Đích Tài đã bị tóm thì bọn người đó cũng đã biết rồi cũng nên. Nhưng bất luận như thế nào thì chuyện này cũng nhắc nhở cho hắn biết rằng không thể không coi những đòn tấn công của đối phương vào đâu được. Nếu đổi lại người đến hôm nay không phải là Tào Đích Tài mà là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp thì như vậy bản thân hắn cùng với đám mỹ nữ trong biệt thự sẽ có thể nguy hiểm đến bao nhiêu đây.
- Chú Chu này, cháu nghĩ trong đêm nay nên tranh thủ kiểm tra toàn bộ đám người làm công của chú xem bọn họ gần đây có phát hiện điều gì bất thường không đi.
Trương Dương nói với Chu Lôn Phát mặt đang sợ hãi thấy rõ.
Nói xong, Trương Dương không có hỏi thêm điều gì nữa mà trở về biệt thự.
Thực ra hắn cũng không có ôm nhiều kỳ vọng đối với Chu Lôn Phát, bởi vì công nhân viên thi công trong công trường hiện nay ước chừng cũng gần nghìn người không ít, nếu có vài người hay thường đi ra ngoài mà nói thì đó cũng là chuyện quá bình thường mà.
Trở lại biệt thự, lúc này đã là hơn mười hai giờ sáng rồi. Trương Dương định bụng lê xác đi về phòng của hắn mà đi ngủ một chút thì một thoáng lơ đãng, hắn lại đưa mắt liếc nhìn về phía cửa phòng Dương Tĩnh phía đối diện. Lúc này, từ khe hở phía dưới cánh cửa phòng Dương Tĩnh vẫn còn lộ ra một chút ánh sáng ngọn đèn phòng.
Hắn giật mình, Dương Tĩnh còn chưa đi ngủ này.
Từ cái dịp lần trước cùng cô làm chuyện đó đó tại nhà của cô, hắn rốt cuộc còn chưa làm lại lần nào với cô cho nên giờ phút này tưởng tượng lại, không biết như thế nào đột nhiên trong đầu hắn hiện lên rõ rết hình ảnh cơ thể trưởng thành tận cùng nóng bỏng của cô. Không biết có phải vì lúc ban ngày bị hai người Hứa Đan Lộ và Cao Kỳ bắt hắn nín nhịn hay không mà cõi lòng hắn giờ kích động dữ dội.
Nhìn bốn bề vắng lặng, hắn lén lút lướt nhẹ trên sàn nhà, tiến vào bóng khuất trước cửa phòng cô.
Chỉ trong một chốc lát cánh cửa phòng đã được mở ra, Dương Tĩnh nhô đầu ra ngó nghiêng, lúc này cô chỉ mặc một bồ đồ ngủ màu vàng nhạt, tuy rằng là cô đang khoanh tay ôm gọn lấy thân hình nhưng từ cánh tay của cô cũng có thể nhìn thấy được rõ vài đường nét hình thể, giống như là bên trong lớp áo ngủ cô không có mặc thứ gì khác cho nên hai đà núi non phì nhiêu như ẩn như hiện đang đội lên qua làn áo, trên đỉnh núi cũng hiện rõ hai khối hạt đậu.
- Như thế nào rồi?
Dương Tĩnh nhìn nhìn thấy hắn, khuôn mặt có chút ửng hồng.
- Sao muộn thế này rồi mà còn chưa đi ngủ?
Trương Dương cũng nhìn nhìn lại cô một chút.
- Tôi có thể vào ngồi một chút không?
- Đã muộn thế này rồi…
Dương Tĩnh mân mê đôi môi anh đào trên cái miệng nhỏ nhắn, nhìn nhìn phía đằng sau Trương Dương, có vẻ có chút do dự mà nói…
- Chuyện về Xinh tươi?
Dương Tĩnh chỉ ngây người trong chốc lát rồi lập tức cô gật gật đầu, đem cánh cửa phòng mở ra vừa đủ để cho thân mình Trương Dương lọt qua được khe hở. Sau đó chính cô lại đưa đầu ra bên ngoài mà nhìn nhìn lại một chút, dường như là muốn quan sát xem có bị ai nhìn thấy hay không, sau khi xác định là không có ai thấy được thì cô mới nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói rằng:
- Vào đi!
Trương Dương vừa bước qua cửa thì cô vội vàng đóng cửa phòng lại như cũ, sau đó đưa tay chỉnh chỉnh lại đồ ngủ trên người, có lẽ là cũng biết mình hiện không có mặc đồ lót cho nên có phần thẹn thùng, chỉnh đồ xong cô mới mở miệng hỏi.
- Xinh tươi có chuyện gì vậy?
Cô vừa hỏi vừa đi đến bên cạnh cái bàn học, tráng nước hai cái ly rồi rót cho Trương Dương một ly nước sôi. Cái điểm này chính là điểm tương đồng hiếm hoi giữa hai chị em cô, đó là rất ít khi uống đồ uống linh tinh, hết thảy chỉ có nước sôi mà thôi.
Trương Dương đối với nước sôi thì có chút không có hứng thú cho lắm, tuy rằng là hắn cũng biết rằng uống thứ nước sôi này có ích hơn nhiều so với các loại thức uống khác.
Đón lấy cái ly, Trương Dương chậm rì rì mà đi đến cạnh ghế sa lông rồi ngồi xuống, nhìn Dương Tĩnh nói.
Trong phòng có mở điều hòa nhiệt độ cho nên trên người cô lúc này chỉ mặc có duy nhất một chiếc váy ngủ liền thân màu vàng nhạt viền nhung, thoạt nhìn vải vóc rất là mỏng manh kỳ thực chẳng giữ ấm được là bao. Chỉ có điều là chiều dài chiếc váy đáng lý thì có dài qua đầu gối một chút nhưng với chiều dài đôi chân của hai chị em cô thì khi mặc vào thực ra nhìn không có tới được vị trí đầu gối cho nên liền lộ ra hai cẳng chân dài mảnh trắng như tuyết, theo nhịp bước chân đi của cô nhẹ nhàng thoáng qua một cái liền mờ mờ ảo ảo làm hiện ra cặp đùi tuyết trắng tươi non, cực kỳ mê người.
Theo đúng thiết kế thì trên cái áo ngủ này còn có một lớp lót khác nữa, nhưng mà cô cảm thấy có chút phiền phức cho nên không có mặc chúng.
- Nhìn ngắm cái gì đấy?
Dương Tĩnh đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng mà nguýt hắn một cái.
Mái tóc cô buông xõa, nhưng mà cũng được cô tóm gọn lại một bên, buông xuống bờ vai bên phải.
Cổ áo ngủ dựng thẳng nhưng mà nút thắt phía trước không có thắt chặt cho nên ẩn hiện có thể thấy được xương quai xanh tinh tế của cô, tách biệt hai bên là núi non cao vút bất ngờ đội lớp áo mỏng lên. Tuy rằng meo meo cô không có lớn như của Cao Kỳ, nhưng cũng cùng một kích cỡ với Dương Phi, hơn nữa còn có dáng điệu cực kỳ tròn trịa của một phụ nữ trưởng thành, dù là không có mặc áo lót nâng ngực nhưng cũng không thể nhìn ra là chúng bị chảy xuống một chút nào.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Dương như muốn lột trần lớp vải áo mỏng manh của mình, Dương Tĩnh cau cái mũi, quay toàn bộ thân mình về hướng khác, rồi lần thứ hai nói với hắn.
- Đang nói chuyện với cậu đấy, sao lại không trả lời tôi?
Trương Dương đứng lên, bưng cái ly nước, cười tủm tỉm mà nhìn cô, hỏi ngược lại.
- Vậy thì tôi nên trả lời chị chuyện gì được đây?
- Hừ, vậy là cậu cố ý gạt tôi mở cửa cho cậu vào đúng không?
- Như vậy càng không phải.
Trương Dương nâng chén uống một ngụm nước, cảm giác độ ấm rất vừa phải, xem ra dù chỉ là nhiệt độ nước sôi cô cũng rất chú ý.
- Tôi thấy là vậy đấy.
Dương Tĩnh bĩu môi nói.
Trương Dương đem thả cái chén trên tay xuống mặt bàn, rồi đi đến bên cạnh cô, từ phía sau mà ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.
Dương Tĩnh ngạc nhiên, nước trong chiếc chén trên tay cô thiếu chút nữa là rớt hết ra ngoài, vội vội vàng vàng cô đưa cái chén để lại trên mặt bàn, vòng tay ra phía sau như muốn đẩy Trương Dương ra.
- Không phải đã nói với cậu rồi sao, chúng ta… chúng ta sau này không thể làm chuyện xằng bậy như trước nữa.
Trương Dương ôm sát lấy hông của cô, không cho cô cơ hội đẩy hắn ra, cười tủm tỉm mà đáp.
- Tôi không có bằng lòng với chị.
- Cậu… tại sao cậu lại có thể xỏ lá thế chứ?
- Được rồi, tôi đây không có xỏ lá đâu.
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại của cô qua lớp vải áo mỏng manh, chậm rãi di chuyển về phía trước, tập kích dọc theo vị trí rốn cùng bụng của cô, hắn nhẹ nhàng mà xoa đồng thời âm thầm xen lẫn vào đó chút ít kỹ thuật phối hợp từ thuật mát xa kích thích cao cấp và thuật giao hợp nam nữ mà hắn đã học, khiêu khích cơ thể cô.
Nhanh chóng hắn khiến cho thân mình cô mất tự chủ mà rướn về phía trước một chút, nhưng dù thế nào hắn cũng không có ý tứ muốn rời đi chút nào, Trương Dương mỉm cười, đưa miệng kề sát vành tai cô mà cắn cắn nhẹ nhàng rồi thấp giọng nói từng chữ.
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 256 Nguồn: MT
Chương Ngươi rất xấu rồi.
- Giao dịch gì chứ?
Cảm thụ được bàn tay ma quái của Trương Dương mang đến một cái cảm giác kích thích khác thường, hai chân Dương Tĩnh không tự chủ được mà kẹp chặt lại, giãy dụa một hồi, đôi bàn tay trắng như phấn cố gắng túm chặt lấy cơ thể hắn mà làm điểm tựa, miệng tò mò mà hỏi tới một câu.
Nhưng sau khi mở miệng nói cô lập tức hối hận, cái này thực sự không nên hỏi chút nào, đây nhất định là cái bẫy của Trương Dương.
- Đương nhiên là chuyện có liên quan đên Dương Phi tỷ tỷ. Không phải chị hy vọng cô ấy cùng bác trai có thể hòa hảo với nhau hay sao?
Trương Dương lén lút đưa bàn tay xê dịch xuống phía dưới, sau khi chạm đến trên bờ mông rất cao của cô, cho dù có cách lớp vải áo ngủ, nhưng hắn vẫn cứ có thể cảm nhận được độ mềm mại kinh người từ tuyết đồn truyền tới tay hắn. Quả nhiên là mỹ nhân trưởng thành đến độ chín muồi có khác, đến độ tuổi của cô như vậy đã muốn trưởng thành đến cực điểm. Lần trước sau khi cùng cô hành lạc một trận, hắn liền cảm thấy làn da của cô đột nhiên chợt như lộng lẫy diệu người.
Chỉ nhìn cũng khiến người ta tim đập thình thịch.
- Xinh tươi á?
Dương Tĩnh quả nhiên đã bị cái đề tài mà Trương Dương hắn đưa ra hấp dẫn không nổi, hoàn toàn không có chút cảm giác rằng Trương Dương lúc này đang chậm rãi đưa tay hướng lên phía trên, chạm đến vị trí xương ngực cách bộ ngực cao ngất của cô một khoảng cách chẳng còn bao xa.
- Cậu thực sự có biện pháp sao?
- Tạm thời tôi chưa có nghĩ tới chuyện đó.
Trương Dương dừng một chút, cố ý làm cho cô có chút tỉnh táo lại mà nói.
- Nếu đã là chuyện cậu chưa có nghĩ tới thì cậu còn định giao dịch với tôi cái gì?
- Tôi nói không nghĩ tới, chính là trong tạm thời mà thôi. Nhưng mà chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa là tôi có thể giúp chị thực hiện được điều đó.
Trương Dương lần thứ hai lặng lẽ di chuyển bàn tay của hắn hướng lên phía trên, đột nhiên hắn thở dài, nói.
- Chẳng qua là buổi tối tôi nghe được từ miệng cô giáo Dương Phi một cái tin tức. Đối với chị mà nói thì tôi thấy đây có thể coi là một cái tin dữ đấy, chỉ sợ về sau tôi cũng không có cơ hội mà giúp chị được nữa.
- Cậu nói vậy là có ý tứ gì? Xinh tươi nói với cậu cái gì?
Lần thứ hai Dương Tĩnh bị Trương Dương hấp dẫn bởi đề tài hắn nói, hoàn toàn không để ý đến tình trạng cơ thể cô hiện tại.
Trương Dương hít lấy một hơi không khí, lần thứ hai lại tạm dừng, chậm rãi gật đầu rồi sau đó hỏi lại.
- Chẳng lẽ chị chưa biết chuyện hay sao?
- Tiểu tử thối, nếu con bé có thể bày tỏ với tôi thì tôi còn phải nhờ đến sự trợ giúp của cậu hay sao? Cậu không gạt tôi chứ?
- Gạt chị để làm gì chứ. Chính tôi hôm nay cũng mới biết được.
Bàn tay Trương Dương chậm rãi xâm nhập đến mép dưới núi non no đủ của cô, sau đó tiếp tục hướng lên phía trước, cương quyết trực diện nắm chặt thỏ ngọc tuyết trắng mềm mại của cô.
Thân mình Dương Tĩnh khẽ run lên, cô “ưm” một tiếng rồi nói.
- Muốn tìm chỗ chết à? Lại dám ăn hiếp tôi như vậy à?
Cô cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay ma quái của Trương Dương…
- Đó là chuyện thật! Cô giáo Dương Phi nói là muốn ra nước ngoài… Đến Ma-đrít ở Tây Ban Nha để học tiếng Tây Ban Nha.
- Hả? Có thật vậy không? Cậu không lừa tôi đấy chứ… Bàn tay thối của cậu, đừng có đòi chạm vào.
Trong nháy mắt cô ngạc nhiên, bàn tay Trương Dương không biết từ lúc nào đã theo lỗ hổng trên áo ngủ của cô, linh hoạt chui vào bên trong và rồi hiện đang trực tiếp nắm lấy thỏ ngọc tuyết trắng của cô.
- Cậu…
Dương Tĩnh khóc không ra nước mắt, con người này thực sự là rất gian xảo mà, nhưng trong lòng của cô vẫn bị những lời nói của Trương Dương quấn lấy.
- Vừa rồi là cậu gạt tôi đúng không? Sao con bé có thể vô duyên vô cớ có ý định chạy ra nước ngoài như vậy được?
- Tôi biết nguyên nhân cô ấy làm thế, chỉ có điều…
Cảm nhận được thỏ ngọc Dương Tĩnh truyền đến cho hắn cảm xúc mê hoặc chết người, phía dưới Trương Dương như sắp phát nổ ra rồi nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế lại, liếm nhẹ cái cổ trắng nõn của cô, thấp giọng nói.
- Chỉ có điều chị cần phải đáp ứng với tôi một điều kiện nho nhỏ thì tôi mới nói cho chị biết được.
Dương Tĩnh nghe hắn nói vậy, biết thừa là cái tên tiểu tử thối này muốn làm chuyện gì rồi nên buộc lòng cô chỉ có thể ôm hận mà dậm dậm chân, tức giận nói.
- Điều kiện gì, nói mau… Tôi tuyệt đối không đáp ứng cậu làm cái chuyện đó đâu.
- Cái chuyện đó là chuyện gì?
- Chính là cái chuyện đó đó, cậu tự biết còn hỏi.
Dương Tĩnh tức giận lại giậm chân, mắng.
- Vậy, để tôi xem một chút xem có thể hay không nhé?
- Xem cái gì chứ?
Dương Tĩnh nói, nhìn thử hắn một cái, vẫn cố gắng cân nhắc cho cẩn trọng một chút.
- Đương nhiên là nhìn phía trong áo ngủ của chị.
Trương Dương cười tủm tỉm mà nói rằng.
- Hừ, cậu chỉ biết làm mấy chuyện vớ vẩn…
Dương Tĩnh bĩu môi.
- Nếu cho cậu nhìn rồi, cậu còn có thể bỏ qua cho tôi sao?
- Vậy chị không muốn biết là cô giáo Dương Phi vì cái gì mà muốn ra nước ngoài hay sao?
- Cậu… cậu là tên tiểu tử thối đáng ghét. Có thế mà cũng lợi dụng để hiếp đáp tôi.
Cô đỏ mặt, nhìn chằm chằm bàn tay Trương Dương lúc này đang ở trên bộ ngực đầy đặn của cô, thở hổn hển mà lại thoáng cam chịu, nói thêm.
- Chỉ một lần thôi đấy, không có lần thứ hai nữa đâu. Lần sau không được viện cớ như thế này nữa, hiểu không?
- Ừ!
Trương Dương nghe cô nói vậy liền đáp lại qua loa cho có, đến cái nước này thì dù có phải đáp ứng yêu cầu của cô là làm thái giám thì hắn cũng đáp ứng, về phần có thực hiện lời hứa hẹn ấy hay không… đã có lần thứ nhất, lần thứ hai rồi nếu nói không còn lần sau nữa thì quỷ cũng không tin!
Nhận được sự chấp thuận của cô, Trương Dương hưng phấn, hắn quyết đoán mà cởi đai lưng áo ngủ của cô. Dương Tĩnh nhìn bộ dáng, hành động cấp bách của Trương Dương, tức giận mà vươn tay toan đấm thẳng hắn một phát nhưng lại thấy mình không có cách nào khác, chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn hắn cởi bỏ áo ngủ trên người cô.
Cổ áo kia vừa mới tạc ra, núi non to lớn ngay tức khắc như cá nhảy khỏi lồng, đôi thỏ ngọc tuyết trắng rung lên khiến cho Trương Dương trong nháy mắt trợn mắt há mồm, nước miếng chảy ròng ròng. Quả nhiên, bên trong áo ngủ cô ngoại trừ một chiếc quần lót màu trắng viền ren đen thì hoàn toàn không có một thứ gì khác nữa.
- Thật tuyệt mỹ!
Trương Dương nhìn chằm chằm quang cảnh tuyệt mỹ trước mắt, kích động một trận.
- Tĩnh tỷ, tôi muốn tôi…
- Không được!
Dương Tĩnh vội vội vàng vàng muốn mặc lại đồ ngủ, nhưng nhanh chóng đã bị Trương Dương đưa tay vươn đến nắm lấy bầu ngực.
- Muốn chết à!
Dương tĩnh theo bản năng đưa tay che chắn lấy vị trí tối thượng của mình không cho Trương Dương nhìn thêm, suy nghĩ một hồi, lại không cam lòng mà bỏ tay xuống, đưa tay liều mạng đập đập Trương Dương.
- Đã vậy rồi cậu còn không mau đi tắm rửa đi…
Trương Dương vừa nghe có phần không khỏi mừng rỡ, được đằng chân lại lân đằng đầu, cố nói.
- Tắm chung đi mà.
- Không được!
Vẻ mặt Dương Tĩnh bỏ bừng bừng, cô vươn chân ra mà đá Trương Dương mấy cái.
- Đi mau đi, đi nhanh!
- Cùng nhau đi!
Trương Dương không buồn phân trần thêm nữa dùng tay bồng lấy toàn thân cô lên. Dương Tĩnh tức giận kêu lên oa oa, liều mình vươn tay mà đấm đấm Trương Dương. Còn Trương Dương cố nén cơn cười đắc ý, ôm cứng lấy cô đưa vào phòng tắm.
- Không được… không được ở trong phòng tắm… đừng... đừng mà…
Hồi lâu qua đi, Dương Tĩnh giống như con cá chạch nép sát vào ngực Trương Dương, cô đưa một bàn tay xoắn lấy một lọn tóc đen nhánh của mình mà cọ cọ vào ngực Trương Dương. Qua một lát, dừng tay, cô trực tiếp hướng ngực hắn đấm một cái.
- Tiểu tử thối này, kỳ cục quá!
- Có dễ chịu không?
Trương Dương cũng lơ đễnh nhẹ nhàng vuốt vuốt suối tóc mềm mượt đen nhánh của Dương Tĩnh, trong ánh mắt đong đầy yêu thương, ôn nhu hỏi lại.
Dương Tĩnh xấu hổ đến độ mặt mũi đỏ bừng, đành phải quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn hắn nhưng mà vẫn cố đưa tay bẹo hắn một hồi, chỉ có điều là cô không có dùng hết sức mà bẹo thôi.
- Muốn chết hay sao còn dám hỏi cái câu hỏi như thế hả?
Suy nghĩ một chút, cô lại nhíu mày, nhìn chằm chằm Trương Dương rồi tức giận nói.
- Cậu còn không mau nói cho tôi biết đi. Xinh tươi vì lý do gì mà muốn đi ra nước ngoài?
- Cô ấy cho là một khi cô ấy ra nước ngoài thì những người xấu kia sẽ không có cách nào uy hiếp đến tôi nữa. Cũng chính là cô ấy sợ làm liên lụy đến tôi.
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 257 Nguồn: MT
Chương 257: Tiểu tử thối.
- Mau nói đi, cậu tính dùng biện pháp gì đây?
Bỗng nhiên Dương Tĩnh ngồi dậy, cưỡi lên trên người Trương Dương, xoay đôi bàn tay trắng như phấn dán sát vào hai bên má Trương Dương.
- Thành thật khai báo đi, nếu không thì tôi sẽ dùng gia pháp trị cậu.
Trương Dương nhìn chằm chằm đôi thỏ ngọc đang rung rinh run rẩy quả cô, lần thứ hai kích động lửa dục, trực tiếp lao vào đảo lửa của cô…
- Còn chưa có ăn no đâu đấy…
- Không được… hiện tại… tại… Dù sao thì cậu cũng phải nói cho tôi biết trước là cậu có biện pháp nào hay chưa?
Vẻ mặt Dương Tĩnh đáng thương thấy rõ, cố ghé sát vào bên thành giường trắng muốt, rồi đôi mắt đẹp di chuyển ánh mắt xuống phía dưới nhìn chằm chằm Trương Dương náo loạn chuyển động, hữu khí vô lực mà hỏi han.
- Tôi dự định lén trộm chứng minh thư nhân dân của cô ấy, để cô ấy không có cách nào làm được giấy thông hành mà đi nữa.
Dương Tĩnh không nói gì mà trực tiếp đưa tay ra như thể muốn bóp chết Trương Dương ngay tại trận.
- Cậu tính như thế là có chủ ý gì đây hả? Có thể tưởng tượng ra một biện pháp khác khả thi hơn hay không?
- Nếu không thì tôi sẽ trộm chi phiếu của cô ấy làm cho cô ấy không có tiền để đi ra nước ngoài nữa…
- Còn không được nữa thì chắc là chị chắc là phải đi cầu thần bái phật một chút…
- Chính là… muốn hỏi xem miếu nhà ai linh hơn chút ít đấy mà.
- Trương Dương…
Dương Tĩnh không thể nhịn thêm được nữa, vươn tay kéo hết chăn ra…
- Được rồi, được rồi… Tôi thực sự cũng đã nghĩ tới một cái biện pháp rồi mà.
Trương Dương nhìn cô một cái, nói rằng.
- Nếu tôi mời cô giáo Dương Phi đến giúp đỡ cho Công ty Nữ Oa thì chị cảm thấy thế nào?
- Đến công ty giúp đỡ ư? Tôi khó lòng mà tin được, con bé luôn luôn là người không màng thế sự. Nếu mà con bé đối với công việc buôn bán có chút hứng thú thì sớm đã là thành viên tham gia vào Hội đồng quản trị tập đoàn Dịch Mậu rồi.
- Cho nên tôi nghĩ cứ thử trước một lần xem sao. Một khi không thuyết phục được mà nói, thì cùng lắm là tôi sẽ sử dụng tuyệt chiêu…
- Tuyệt chiêu?
Dương Tĩnh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nằm úp sấp ở trên giường cười hì hì nói rằng.
- Ngoại trừ việc tán gái và trai gái ở ngoài thì cậu còn có tuyệt chiêu gì nữa đây? Thủ đoạn của cậu xem chừng cũng không có ít đâu đấy, cậu ngay cả đại thiên kim Kiều gia cũng có thể lừa tới tay cơ mà. Nếu là Xinh tươi thì không chừng là cậu có biện pháp thực?
- Chị Tĩnh, chị cứ nghĩ đi nơi nào thế…
Trương Dương không nói gì một hồi.
- Tuyệt chiêu của tôi là nghĩ ra cách để khiến cho Đại sứ quán Tây Ban Nha từ chối…
- Ách, thế thì hơi bị “nổ” quá đấy, cậu định bụng chuẩn bị như thế nào đây?
Dương Tĩnh tò mò mở miệng hỏi.
- Thiên cơ bất khả lộ nhé. Cứ đi từ từ từng bước một thôi. Tôi có thể cam đoan với chị là tôi có cả hàng trăm loại thủ đoạn để khiến cho cô giáo Xinh tươi không đi Tây Ban Nha được.
Biện pháp gì à, Trương Dương đúng là có cả đống biện pháp để làm như hắn nói thực đấy. Ví dụ như là sửa đổi một chút thông tin tín dụng cá nhân của cô này, ví dụ khác là đến trang web đại sứ quán Tây Ban Nha sửa đổi một chút tư liệu cá nhân của cô này, vân vân và vân vân.
- Tôi cảm thấy biện pháp tối ưu nhất chính là cậu trực tiếp cướp đoạt em gái tôi về tay cậu đi, làm cho con bé mải bận lòng với cậu, cứ thế không đi nữa là được rồi.
- Chị Tĩnh, chị…
Trương Dương nhìn cô một cái, không biết phải nói điều gì cho đúng nữa.
- Chị cảm thấy tôi hiện tại chưa đủ bậy bạ hay sao?
Ngoài miệng thì hắn nói vậy nhưng trong lòng cũng thực là không biết phải làm sao. Thực ra chính hắn trong lòng cũng không phải không có mong muốn như thế, nếu như nói hiện tại có người đem Dương Phi bắt đi rồi thì hắn khẳng định sẽ phát điên, tìm mọi cách mà bắt tên đó lại thiến là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng mà thực sự nói trắng ra là hắn theo đuổi cô thì không nói trước được cơ hội thành công chẳng đáng là bao, có khi còn trực tiếp bị Dương Phi dùng tay giết chết cùng không chừng. Vả lại, bên cạnh hắn có nhiều phụ nữ như vậy rồi, phải làm thế nào mà giải thích với các cô ấy được chứ? Lộ Lộ có thể hiểu được không? Cao Kỳ có thông suốt không? Kiều Hi Nhi có thể thấu hiểu không đây?
Hắn không thể dám chắc!
Cái hệ thống Nữ Oa chết tiệt này, thực sự là nửa khiến người ta vui mừng nửa khiến người ta lo lắng mà. Chỉ có điều là nói cách khác đi thì có khả năng Dương Phi là bổ tinh sử hay không đây? Nếu cô ấy chính là một người mà hắn cần tìm kiếm thì chính hắn liền sẽ yên dạ yên lòng hơn nhiều.
Cũng cùng một dạng suy nghĩ với Dương Tĩnh vậy, trước kia thực sự hắn không dám hy vọng xa vời đến mức độ như vậy, nhưng hiện tại đã xác định được cô là bổ tinh sử số năm thì cùng làm cái việc ấy với cô như thế này trong lòng hắn hoàn toàn không có chút áp lực nào…
- Chị Tĩnh này đương nhiên biết cậu làm đủ chuyện bậy bạ rồi, nhưng mà đó cũng là vì cậu tự chuốc lấy thôi, có thể trách ai được chứ. Cậu đã làm thì cần phải cho người ta thấy được khí phách nam nhi của mình, dám gánh chịu trách nhiệm của mình.
Dương Tĩnh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đấm đấm vào lồng ngực của hắn nói.
- Nói cho cậu chuyện thực sự đây, tôi giao Xinh tươi cho cậu đấy. Tóm lại, cậu không thể để cho con bé gặp chuyện gì bất trắc được, cũng không được cho con bé đi ra nước ngoài. Nếu mà xảy ra bất luận là một trong hai điều trên thì người duy nhất tôi hỏi tội chính là cậu đấy!
- Hức hức hức, nếu tôi không có làm được thì chị cứ phạt tôi làm cái chuyện đó với chị là được rồi…
- Cậu còn muốn lần sau nữa hả? Cậu nằm mơ đi nhé.
- Ừ, vậy ra ý của chị Tĩnh là hy vọng cô giáo Dương Phi sẽ đi nước ngoài đúng không?
Trương Dương cau mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô hỏi.
Dương Tĩnh nhất thời không kịp phản ứng lại.
- Tôi đương nhiên không có hy vọng con bé sẽ đi ra nước ngoài, nhưng mà cái chuyện tôi cùng cậu đó… chuyện đó thì có quan hệ gì chứ?
- Đương nhiên là có quan hệ rồi. Nếu mà chị không có đáp ứng tôi cái chuyện kia thì cô ấy nhất định sẽ đi nước ngoài cho xem.
- Vì cái gì chứ? Chuyện chúng ta là của chúng ta, với chuyện con bé đi ra nước ngoài thì có quan hệ gì đây?
- Nghĩ lại, còn muốn nữa…
Trương Dương xòe năm ngón tay ra quơ quơ trước mặt cô.
- Cái gì chứ…
Dương Tĩnh bị hắn làm cho hỗn loạn, cau mày, thấy Trương Dương xòe ra năm ngón tay thì cô nhìn nhìn, rồi sau đó mạnh mẽ đưa tay ra đánh Trương Dương một cái.
- Cậu cứ tiếp tục bông đùa đi, tôi sẽ không bị cậu lừa nữa đâu.
- Hì hì. Xem ra tôi còn phải đi học lại thuật thôi miên mới được.
Trương Dương ngượng ngùng mà cười nói, thu hồi năm ngón tay của hắn lại.
- Chỉ có điều là tôi nói thực đấy, đến lúc tôi thực sự khuyên cô giáo Dương Phi ở lại đây thì chị nên cám ơn tôi chứ?!
- Ừ, thế thì cậu muốn cái gì đây?
- Ừ, cho tôi làm cái đó một lần… Ơ kìa, tôi nói chuyện thực sự mà chị đá tôi để làm gì chứ?
- Còn không mau chóng về phòng của cậu đi, sáng mai để cho người khác nhìn thấy thì tôi còn có thể sống sao được?
- Ơ kìa, chị Tĩnh, chị không cần phải làm quá như vậy chứ.
- Tôi giết cậu cũng có khả năng đấy, đồ tiểu tử thối nhà cậu…
Dương Tĩnh không thể nhịn hắn thêm được nữa.
Cuối cùng thì Trương Dương buộc lòng phải chán chường mà chạy ra khỏi phòng cô. Nhìn nhìn bốn bề vắng lặng như tờ, hắn nhanh chóng chạy thẳng về phòng của mình, nín nhịn hai ngày nay rốt cuộc đã trút hết lên người chị Tĩnh trưởng thành xinh đẹp kia rồi, nhưng mà cô nói là đang là kỳ an toàn của mình nên chắc là không có vấn đề gì đâu. Chỉ có một điều đáng tiếc chính là độ trung thành của cô còn chưa đạt tới được chín mươi phần trăm, chứ nếu không thì đêm nay hắn đã kiếm được sáu cái tích phân rồi đấy.
Trở lại phòng, hắn vẫn là nhớ lại chuyện của Dương Phi, dù là chuyện công hay chuyện tư thì hắn đều thật lòng thật dạ không muốn để Dương Phi đi ra nước ngoài. Nếu mà cô thực sự đi ra nước ngoài thì cái nhiệm vụ cấp F của hắn trực tiếp vỡ tan như bong bóng nước rồi, hơn nữa càng lo lắng hơn chính là với thế lực của Thái gia hiện tại mà nói thì nếu cô thực sự đi đến Ma-đrít thì bọn chúng tìm cô chẳng có gì là khó, cho nên nếu cô không ở trong phạm vi tầm mắt của chính hắn thì càng khiến cho hắn thêm lo lắng muôn phần.
- Hệ thống trợ thủ, ta muốn một cách giữ chân Dương Phi không cho cô ấy đi ra nước ngoài, hơn nữa phải là biện pháp không mạo hiểm.
- Thực xin lỗi, vấn đề này của chủ nhân không có đáp án. Hệ thống không trả lời những vấn đề liên quan hoặc đề cập đến phương diện tình cảm.
Trương Dương vỗ đùi, khốn kiếp, cái hệ thống chết tiệt này, ngươi rõ ràng là phân biệt đối xử mà, cái gì mà gọi là không trả lời vấn đề liên quan đến phương diện tình cảm chứ? Vấn đề này thực nghiêm trọng lắm đấy, biết không? Được, nếu hệ thống ngươi đã không chịu giúp ta thì chính ta sẽ tự nghĩ biện pháp, ta có cả đống biện pháp đấy…
Trong phòng Hứa Đan Lộ, Hứa Đan Oánh trốn ở trong ổ chăn ngắm thân hình cô chị cả vừa mới tắm rửa xong, thay vào chiếc áo ngủ liền thân đang đi hướng về phía giường, đột nhiên cười hì hì rồi mở miệng hỏi.
- Chị này, mới vừa rồi lúc em đi vào phòng là các anh chị đang làm chuyện xấu đúng không?
Nghe cô hỏi vậy, Hứa Đan Lộ đưa mắt liếc nhìn cô một cái, trên mặt thoáng ửng hồng.
- Nha đầu thối, trong đầu toàn tưởng tượng những cái gì đấy hả? Cái gì mà chuyện xấu? Nói năng xằng bậy không thôi. Với lại, sao tự dưng hôm nay lại muốn ngủ cùng chị em thế? Không phải là em có phòng ngủ riêng hay sao?
- Chị à, chị đừng có cố mà nói vòng vo đi mà, đừng nghĩ là đánh trống lảng với em được nhé. Có phải là lúc đó chị cùng Cao Kỳ tỷ tỷ chơi đùa với anh rể hay không hả?
- Chơi đùa?
Hứa Đan Lộ dở khóc dở cười không biết nói sao cho đúng, đi đến bên cạnh giường rồi vươn tay bẹo cái mũi nhỏ nhắn của cô em gái một cái, nói luôn.
- Mau đi ngủ cho ngon giấc đi, giữ gìn tinh thần ngày mai còn làm việc nữa.
- Chị, em không có nói chuyện đùa chơi với chị mà. Em nhìn thấy được, mối quan hệ của anh rể và Cao Kỳ tỷ tỷ không hề đơn giản như vậy đâu, hơn nữa cả với Kiều Hi Nhi tỷ tỷ nữa, có phải là anh rể có ba người phụ nữ đúng không?
Hứa Đan Lộ không nói gì được một hồi, cô suy nghĩ một chút rồi vạch tấm chăn đơn trên giường ghé người vào sát bên người Hứa Đan Oánh, sau đó nghiêng đầu hỏi cô bé.
- Em cảm thấy thế nào? Nếu chị trả lời là đúng như em nói thì em thấy chị nên làm thế nào?
- Trong ánh mắt của chị không phải đã nói rõ hết thảy hay sao. Chị cảm thấy vui vẻ là được rồi, cần chi phải quan tâm đến người khác nghĩ hay cảm thấy thế nào chứ. Em luôn ủng hộ chị!
- Em gái tốt!
Hứa Đan Lộ nghe vậy, không khỏi ôm chặt lấy cô em gái, cọ cọ vào khuôn mặt của cô bé.
- Không uổng công tỷ tỷ thương em.
- Chị à, thực sự em với chị hai đều biết rằng nhiều năm qua đều là một mình chị cáng đáng mọi chuyện trong gia đình. Học phí, sinh hoạt phí của em và chị hai, phí điều trị bệnh của cha, thậm chí cả các chi tiêu trong nhà… đại bộ phận các khoản đều là do một mình chị gánh vác. Hiện tại nhìn thấy tỷ tỷ rốt cuộc cũng đã có chốn nương thân tốt rồi, em và chị hai thực sự rất vui mừng. Chỉ cần là sự lựa chọn của chị, nhất định em và chị hai sẽ ủng hộ chị.
- Huống chi anh rể lại là một nhân vật tài giỏi như vậy, chỉ có nhân tài như tỷ tỷ mới xứng đôi với anh ấy.
- Nghe em nói kìa, chị thực tốt như vậy sao?
Hứa Đan Lộ vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của cô em gái, rồi sau đó ngửa người nằm thẳng ra, nhìn chằm chằm trần nhà sơn màu lam nhạt, thản nhiên mà nói.
- Thực ra thì chị sợ ba mẹ suy nghĩ không thoáng được, hơn nữa cũng sợ là sau lưng có người nói với bọn họ rằng bên cạnh Dương tử có rất nhiều phụ nữ…
- Chị ơi, chuyện đấy thì chị yên tâm đi. Chị có biết vì cái gì mà ba mẹ đồng ý để chúng em ở lại đây không?
- Ba mẹ nói rằng đáng tiếc hiện tại không còn như là thời ngày xưa nữa, bằng không thì ba mẹ liền đem toàn bộ cả ba chị em chúng ta gả cho anh rể ấy chứ.
- Ba mẹ nói như vậy thật chứ?
Ngược lại, Hứa Đan Lộ cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Đương nhiên!
Hứa Đan Lộ quay mặt qua chỗ khác, đột nhiên nở nụ cười một tiếng nói.
- Oánh Oánh nhà chúng ta đã trưởng thành rồi đấy.
Hứa Đan Lộ nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ lên, cô bé đem đầu vui vào trong chăn.
- Tỷ tỷ thối, chị nói cái gì vậy chứ.
- Có phải là em cũng yêu mến anh rể của em đúng không? Trả lời thành thật với chị xem nào.
Hứa Đan Lộ vươn tay hướng về phía em gái.
Thân mình Hứa Đan Oánh loạn xoay một hồi.
- Chị này, khi không chị lại ức hiếp em như thế, không chơi với chị nữa…
- Chị em tiến bộ lắm đấy, không có chuyện gì đâu, em cứ nói thẳng với chị…
- Ngủ rồi!
Hứa Đan Oánh cố giả bộ.
- Nha đầu thối, em còn giả bộ nữa à. Chuyện thế nào, chị làm sao lại không biết được.
- Ơ kìa, em nói ngủ rồi mà… ngủ đi!
Hứa Đan Oánh cố gắng giả chết.
Qua một lát, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn tỷ tỷ của cô, thấp giọng hỏi.
- Chị này, chuyện các anh chị làm buổi tối đó có thấy không thoải mái chỗ nào không?
- Có chuyện gì thế?
Hứa Đan Lộ còn không có kịp phản ứng.
- Thì trước khi Cao Kỳ tỷ tỷ đi vào, hai người đã làm rồi ạ?
- Làm gì có chuyện đó chứ, hả… Muốn chết phải không, nha đầu thối này, em…
Hứa Đan Lộ đỏ mặt một hồi, nha đầu này không phải đã thấy được hết rồi đấy chứ? Không được, phải nghĩ ra cách ngăn chặn cái miệng con bé lại mới được…