Dardanelle suy nghĩ một lúc:
-Việc này ra sao thì không có nhiều người biết. Nghe nói quan hệ khi đó giữa ngài tộc trưởng tiền nhiệm và học giả Lam Hải rất tốt vả lại hai người còn học chung nữa. Nhưng do sau này, dường như vì quan niệm hai bên khác nhau mà sinh ra xích mích. Ngài Lam Hải trời sinh tính tình đạm bạc, vì nước vì dân trong khi ngài Listeria thì khác, lại lo lắng chủ yếu cho chuyện làm ăn của gia tộc. Qua thời gian, ngài Lam Hải cho rằng nói thẳng ra là ngài Listeria hám lợi quá mức......
Dardanelle cười khổ một tiếng:
-Mọi người đều biết, gia tộc Listeria phát triển mạnh trong tay của tộc trưởng tiền nhiệm, năm đó trong việc phát triển gia tộc quả thực chuyện làm ăn đã có chút không hợp mắt...... cho nên......
Đỗ Duy gật gù, trong lòng lờ mờ hiểu ra, mặc dù ban đầu hắn không biết rõ lắm về gia tộc Listeria nhưng hiện tại thân phận hắn đã dần cao hơn, lăn lộn trong giới quý tộc nhiều hơn nên cũng ít nhiều biết được lịch sử làm giàu của gia tộc Listeria. Người cha của hầu tước phu nhân kia là tộc trưởng tiền nhiệm của gia tộc Listeria quả thật đã làm không ít việc chẳng quang vinh lắm. Năm đó vì sự phát triển của gia tộc hắn đã gả con gái còn nhỏ của mình cho một vị đại quý tộc lớn tuổi chỉ vì dựa vào thân phận hiển hách của đối phương sau đó thì việc làm ăn phát triển một mạch huy hoàng. Hơn nữa còn nghe nói lờ mờ rằng họ còn lén lút kinh doanh một số hàng hoá bị cấm gì đó, ví dụ tham gia buôn lậu tại rừng rậm Đóng Băng, còn thêm cả mua bán trên biển nghe nói cũng dính líu một số hoạt động phạm pháp.
Lúc ấy Đỗ Duy nghe xong cũng không mấy ngạc nhiên, suy cho cùng thì dù là thế giới này hay trong kiếp trước của Đỗ Duy thì đại phú hộ hay đại gia tộc trong lịch sử làm giàu có ai không có điểm khuất tất? Là chuyện thường thôi.
Hơn nữa hầu tước phu nhân Listeria sau khi thừa kế gia tộc liền nghiêm khắc với các chuyện đó nên thanh danh mới dần dần được thay đổi.
-Nghe nói năm đó khi ngài Lam Hải cùng Listeria tiên sinh trở mặt, hai ông già đó không qua lại nữa, về sau ngài Listeria từng đến nhà bái phỏng Lam Hải nhưng Lam Hải đóng cửa không tiếp.
Đỗ Duy nhíu mày:
-Nói vậy thì là thái độ của ngài Lam Hải kiên quyết như thế ta còn hỗ trợ thế nào được? Có lẽ các học trò học trò của Lam Hải đều biết chuyện này nên vừa rồi Phillip nói chuyện với ta phảng phất có ẩn chứa nhiều điều khó nói...... đã là quy củ kiên định của ngài Lam Hải thì ta cũng không thể cưỡng ép bọn họ phá lệ được...... Ta vừa rồi nói rõ chuyện trong thư kia cho Phillip nhưng thằng nhóc này lại cố ý lờ đi, hiển nhiên là do quy cũ không đổi của Lam Hải nên hắn không muốn làm việc này.
Vả lại trong lòng Đỗ Duy còn có một ý niệm nữa: vị hầu tước phu nhân này nghe nói thông minh vô cùng, làm chuyện gì cũng rất có chừng mực đã biết rõ ràng trong đó có khúc mắc mà còn nêu ra một vấn đề gai góc như vậy...... e rằng hàm ý trong đó không đơn giản.
Đỗ Duy suy nghĩ một hồi rồi thở dài nói:
-Ta đành trả lời cho phu nhân rằng việc này ta sẽ hết sức lo cho chu đáo chỉ e là dù sao ta cũng không thể làm chủ, nói cho cùng thì ta cũng chỉ cố làm hết sức mà thôi.
Đỗ Duy cho người dùng khoái mã đưa thư đi, Listeria phu nhân hồi âm cũng vô cùng nhanh chóng, trong thư biểu lộ hiểu được sự khó xử của Đỗ Duy nên chính mình cũng không dám cưỡng cầu, chỉ là đưa ra một đề nghị vòng vo khác là liệu có thể cho nàng đưa em trai em gái đến vùng tây bắc ở tạm trong phủ của Đỗ Duy, như thế qua thời gian ở bên cạnh một số học trò ưu tú của Hải Lam thì chung quy có thể học được vài thứ, nói không chừng về sau đối phương xem thấy có cảm tình nên có khi nguyện ý thu làm học trò.
Trong thư hầu tước phu nhân Listeria viết rất thành khẩn nói rõ việc cha mình năm đó có chút hiểu lầm với ngài Lam Hải, cha nàng khi về già vì việc này mà ăn năn suốt đời, nếu có thể xóa đi được ngăn cách giữa hai nhà thì coi như có thể giải trừ được tâm bệnh của phụ thân. Những lời này ít nhiều cũng giải trừ được môt số nghi hoặc của Đỗ Duy, gia tộc Listeria giàu trùm thiên hạ, ngoại trừ Lam Hải thì mời đại học giả nào mà không đến?
Đã là việc giải trừ ân oán cho bậc cha chú nên mới kiên trì làm thế thì cũng có thể giải thích được.
Đưa đến thì đưa đến, dù sao thì phủ tổng đốc của Đỗ Duy lớn như vậy, đừng nói đưa hai người đến mà đưa cả chục cả trăm người đến cũng không phải không chứa được.
Lập tức Đỗ Duy phái người] hồi âm xem như chính thức đáp ứng thỉnh cầu của hầu tước phu nhân Listeria.
Đỗ Duy không giấu bọn Phillip việc này vì dù sao mình cũng đã đáp ứng đứng giữa lo chu toàn, tuy nhiên hắn sẽ không lấy thân phận của mình ép buộc Phillip và các học trò môn hạ của Hải Lam làm gì, việc này nói cho bọn họ một tiếng cũng là biểu thị sự tôn trọng.
Sau khi Phillip biết thì thở dài rồi liếc nhìn Đỗ Duy thật sâu thấp giọng nói:
-Thưa ngài, việc này tôi thấy không đơn giản vậy đâu.
Đỗ Duy hơi chau mày:
-Anhi thấy được gì vậy?
Phillip dường như có chút băn khoăn, Đỗ Duy nhẹ nhàng cười, tự mình rót một ly trà đưa cho hắn rồi cười nói:
0Phillip, anh cũng biết điều ta hy vọng nhất là mọi người bên cạnh ta có thể nói những gì mà mình muốn, cục diện tại tây bắc vừa mới được tạo thành nên chúng ta nếu đồng lòng đoàn kết thì mới có thể khởi đầu việc thay đổi cục diện cho tốt hơn, lúc này bất cứ chuyện gì các anh đều có thể nói rõ ra cho ta, không cần phải băn khoăn khó nói, anh mà còn sợ ta trách tội hay sao?
Phillip cũng cười cười:
-Việc này kỳ thật nếu xét kỹ thì là việc riêng của ngài, chẳng liên quan gì nhiều đến chúng tôi.
-Hả?
Phillip mỉm cười chút chút , ánh mắt lóe lên sau đó bình thản nói một câu hời hợt :
-Thưa ngài, đợi thêm hai tháng nữa là đến sinh nhật thứ mười lăm của ngài."\
Mắt thấy Đỗ Duy dường như còn chưa hiểu ra, Phillip lại chậm rãi nói thêm một câu:
-Theo pháp lệnh của đế quốc, đàn ông khi tròn mười lăm tuổi coi như trưởng thành liền có thể lập gia đình. Ta nghe nói em gái của hầu tước phu nhân Listeria năm nay mười sáu tuổi, cực kỳ thông minh xinh đẹp nổi tiếng khắp nơi, thậm chí nghe đâu nàng còn đẹp hơn nhiều so với hầu tước phu nhân Listeria thời trẻ! Từ khi mười bốn tuổi đã có khá nhiều người giàu có quý tộc dường như đi mòn cửa nhà Listeria để xin cầu hôn..... Thưa ngài, thế mà sau đó cô ta đem người em gái xinh đẹp vô song như vậy đưa đến bên ngài...... qua thời gian...... hắc hắc!
Phillip nói tiếp:
-Thưa ngài, từ nam chí bắc trong giới quyền quý giàu sang, kết minh qua hôn nhân kiểu này chẳng qua là chuyện hết sức bình thường. Gia tộc Listeria mặc dù hiện tại giàu có nhưng dù sao thì tộc trưởng gia tộc là hầu tước phu nhân lại là phụ nữ. Hơn nữa bà ta là một quả phụ, đã thế tước vị hầu tước phu nhân đó lại là tước vị cung đình chỉ tồn tại trong một đời thôi! Hơn mười năm sau đến khi bà ta qua đời thì gia tộc Listeria mất tước vị thì không được xem là quý tộc, dù cho giàu có chẳng qua cũng chỉ là một gia đình thương nhân mà thôi! Chung quy thì gia tộc nếu không tiếp tục có ngoại viện thực lực mạnh mẽ để dựa vào mà chỉ bằng vào gia đình buôn bán thì e rằng không đủ để có thể tiếp tục đứng vững tại đế quốc! Nếu không có người đứng sau vững vàng thì nói không chừng có ngày bị người tới cửa khi dễ muốn tự bảo vệ mình cũng bất lực! Hiện tại nghe nói hầu tước phu nhân Listeria có quan hệ không tệ với hoàng thất, hơn nữa bản thân cũng là một vị phu nhân quý tộc nhưng đến khi mình qua đời thì sao? Lo lắng vì tương lai gia tộc cũng là bình thường!
Đỗ Duy không khỏi nheo mắt lại.
Phillip thấy Đỗ Duy không hề có ý mất kiên nhẫn, trong lòng nhất định thẳng thắn đem những gì suy nghĩ trong óc trình bày ra hết:
-Thưa ngài xem lại ngài coi trong đế quốc từ nam chí bắc có ai thích hợp để kết hôn hơn ngài không? Ngài tuổi còn trẻ mà đã là công tước cao quý! Hơn nữa mọi người] đều biết nhiếp chính vương rất hài lòng về ngài! Nhiếp chính vương trong tương lai tất nhiên sẽ thành hoàng đế hơn nữa Thần điện hạ tuổi cũng chẳng hơn ngài bao nhiêu lại có quan hệ riêng rất tốt với ngài. Chỉ cần người tại vị một ngày thì địa vị của ngài rất khó lung lay! Hơn mười năm nữa, ngài sẽ là quan rất lớn, với tài hoa và địa vị của ngài lại có giao tình cùng hoàng đế bệ hạ thì khẳng định là ghế Tể tướng khó lọt khỏi tay ngài! Đến lúc đó trong giới quyền quý của đế quốc, ngài ắt là đứng đầu bảng! Còn có ai hơn được ngài? Quan trọng nhất là ngài sắp trưởng thành mà hiện tại vẫn còn độc thân! Nói chung con cháu quý tộc khi chưa trưởng thành đã phải xác định việc hôn nhân nhưng ngài thì sao...... nghe đâu ngài dường như chưa có hôn ước gì trên mình! Tính tới tính lui, hiện tại ngài đang nắm quyền cao một tỉnh, lại là công tước cao quý, trong tương lai tiền đồ không thể đo lường được! Nếu có thể lôi kéo được cây đại thụ như ngài thì phú quý của gia tộc Listeria trong mười năm tới tuyệt đối sẽ không lung lay!
Phillip nói một phen lập tức khiến Đỗ Duy bừng tỉnh...... thì ra bây giờ mình không ngờ đã trở thành một nam nhân độc thân rất có quyền lực rồi sao?
Bây giờ nghĩ lại Đỗ Duy bỗng nhiên chợt nhớ sức hút của mình tại đế đô, không ít nhà giàu có quý tộc đều đối xử với mình vô cùng tốt, thường xuyên mời Đỗ Duy đến dự tiệc lại còn luôn cố ý vô tình đem mỹ nhân trong gia tộc (cho dù là vị thành niên) cũng đều kéo ra hết sức nhiệt tình giới thiệu. Khi đó Đỗ Duy trong lòng không có nghĩ đến phương diện này, hơn nữa hắn thân là ma pháp sư, rất ít rời nhà nên phần lớn khi được mời đều lấy lý do bận nghiên cứu ma pháp để từ chối khéo. Sau khi đến ở trong học viện ma pháp thì mấy lời mời loại này mới giảm dần đi.
Bây giờ nghĩ lại những người quý tộc cố gắng lôi kéo mình thì cũng hơn phân nửa có chủ ý này!
Phillip cười nói tiếp:
-Thưa ngài, ngài đã sắp phải làm lễ trưởng thành, phần lớn nam tử quý tộc sau khi làm lễ trưởng thành liền lập tức kết hôn còn ngài ngay cả hôn sự còn chưa địnhthì quả là hiếm thấy. Hơn nữa ta xem gia tộc Listeria cũng vô cùng thích hợp với ngài, hầu tước phu nhân Listeria có ảnh hưởng rất lớn trong giới quý tộc đã vậy tài lực của gia tộc lại hùng hậu sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của ngài! Mà đối phương đã có ý này, không bằng......
Đỗ Duy bỗng nhiên lại thở dài, liếc nhìn Phillip:
-Phillip, anh đến tây bắc không đến nửa năm mà tính cách so với thời điểm rời khỏi đế đô khi trước đã thay đổi rất nhiều rồi đó. Trước đây anh sẽ không nghĩ ra loại quan hệ hôn nhân này đâu.
Phillip rùng mình nghĩ rằng Đỗ Duy giận lên liền nói nhanh:
-Thưa ngài, đây là tôi lo lắng cho ngài.
-Tốt lắm, ta không có trách anh.
Đỗ Duy cười cười:
-Chỉ có điều trước đây còn non nớt trong giới chính trị mà hôm nay đã có thể bài bản hẳn hoi cùng ta thương lượng giao dịch quyền thế loại này, mặc dù ta thực sự vui mừng trước tiến bộ của anh cũng như ta hiểu được lòng trung thành của ngươi đối với ta...... Tuy nhiên, ôi, quyền thế quả nhiên có thể thay đổi người ta."
Không đợi Phillip nói tiếp Đỗ Duy đã lắc đầu:
-Ta không định kết hôn sớm quá đâu, hơn nữa...... hắc hắc, nếu ta tính lấy vợ thì ta không nghĩ vợ mình sẽ rơi vào loại giao dịch quyền lực quý tộc thường gặp này, tâm tư của ta ngươi cũng nên biết rõ đi.
Phillip bỗng nhiên giật mình sực nhớ rằng ngài công tước tựa hồ có nhiều cảm tình với vị nữ ma pháp sư Vivien kia, không khỏi thở dài......
-Thưa ngài, mặc dù ngài là một vị ma pháp sư nhưng ngài cũng là một vị công tước. Người trong vòng luẩn quẩn này thì rất nhiều việc không thể tự mình làm chủ.....
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Sóng Xô Bờ
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã qua hai tháng. Cuối đông tuyết lạnh đã tan hết, chỉ còn gió Tây Bắc thổi tới làm cho lòng người se lạnh, thế nhưng ở một số nơi, xuân ý dần dần lộ ra, nước bắt đầu tan ra, cây cối đâm chồi nảy lộc, báo cho mọi người biết mùa đông đã qua đi.
Tây Bắc mặc dù của đói rét, nhưng mùa xuân có thể nói là mùa tốt nhất trong năm, mặc dù nó rất ngắn.
Ở thành kỳ tích, đại bộ phận công tác gần như đã hoàn thành, trước mắt dân cư của tân thành này đã đạt tới mức mười vạn vạn. Mà thành Gilear đã trở thành trống rỗng.
Thủ phủ mới là một tòa thành tọa ở ven hồ Lâu Lan, là một địa phương trù phú hiếm thấy ở vùng Tây Bắc cằn cỗi này, vừa thuận tiện giao thông lại gần nguồn nước. Bởi chính sách ưu đãi của đức ngài công tước Đỗ Duy, mùa xuân ở càng làm cho tòa thành kỳ tích này bừng bừng sức sống.
Ở trụ sở đăng ký nhân khẩu, mỗi ngày đều có một hàng thật dài để chờ đợi, bọn họ đến từ các vùng phụ cận của tỉnh Desa, thậm chí có kẻ không có dự định sẽ rời đi nhưng cũng nhân lúc thời gian băng tuyết tan đi, đường xá quang đãng cũng chạy tới nơi này để xem tòa hùng thành mới nổi lên mấy tháng gần đây.
Ở một chỗ cách Lâu Lan thành mười dặm, đã xây dựng một cái quân doanh mới, binh đoàn số một của gia tộc Tulip Đỗ Duy đã kiến tạo xong, toàn đơn vị tổng cộng hai vạn người, thành viên chủ yếu là bốn vạn loạn quân cộng với một đám lính mới, và để giải quyết vần đề nhân sự, Đỗ Duy lại phái người đi thành Tai To. Thống lĩnh Beadero trong mấy tháng đem về hai nghìn tù phạm. Beadero mặc dù quan trường không được như ý nhưng tại thành Tai To hắn có quyền lực tuyệt đối. Hai nghìn tù phạm này hắn chỉ cần vẽ bừa hai bút là xong, chỉ nó là bệnh chết hoặc trên đường áp giải mệt nhọc quá mà chết. Điều cuối cùng, bởi vì con số hai nghìn quả thật là một con số không nhỏ, Beadero báo lên cấp trên là tại thành Tai To xuất hiện một trận ôn dịch, hễ là người bán cho Đỗ Duy thì đều dùng danh nghĩa chết trong trận ôn dịch đó.
Ở chỗ như thành Tai To này, cấp trên sẽ không đến quan tâm, hơn nữa nghe nói có ôn dịch, ai mà nguyện ý chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này mà tra hỏi đây? Do vậy Beadero càng lớn mật, thậm chí đám tù phạm mùa xuân năm nay đang còn áp giải trên đường còn chưa tới thành Tai To liền đã “giữ chỗ trước” cho Đỗ Duy.
Với những tù phạm này, Đỗ Duy hứa hẹn chỉ cần bọn họ phục vụ ba năm, sau ba năm tất cả sẽ được tự do, nếu trong quá trình sung quân có công lao, còn được cấp đất! Dù sao tỉnh Desa dân cư ít, đất lại rất nhiều, vừa có được hi vọng tự do, vừa có đất, mặc dù đất đai vùng Tây Bắc này rất cằn cỗi, nhưng tuyệt đối là hàng thật giá thật đó!
Bây giờ trong binh đoàn số một của Đỗ Duy Tulip, gồm bốn nghìn loạn quân, thêm hai nghìn tù phạm, hơn mười nghìn lính mới. Tính ra, ngoại trừ bốn nghìn phản quân là vương bài tinh binh chân chính, lực chiến đấu của hai nghìn tù phạm thậm chí còn vượt xa đám lính bình thường mới chiêu mộ.
Điều này cũng là tất nhiên, dù sao cũng là đồng vàng của Đỗ Duy chi ra cho thành Tai To chọn ra những thanh niên mạnh mẽ cường tráng nhất, hơn nữa không cần điều tra bối cảnh, bị điều tới địa phương quỷ quái như thành Tai To, khẳng định là những kẻ không có bối cảnh, còn như những tên có bối cảnh sớm đã được cứu ra từ trước.
Như Đỗ Duy nói, những tù phạm này vốn đã hết mức tuyệt vọng, tìm thấy được tia hi vọng mới, quả nhiên là nguyện ý sức toàn lực mà nắm bắt! Cho nên trong lúc huấn luyện, những người này đều liều mạng chịu khổ. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, cũng có chút bộ dáng. Lúc này mà kỵ sĩ Robert có đến xem, cũng phải than thở mặc dù lực chiến đấu không cường bạo như đế quốc chủ chiến quân đoàn, nhưng so với đám thủ bị quân địa phương thì cũng không kém bao nhiêu.
Tháng này, Tây Bắc tướng quân Tatara phái người đến đòi nộp hai lần tiền, lần thứ nhất Đỗ Duy dùng chữ “Tha” để lừa gạt đối phương, lần thứ hai đại diện bên đối phương phái đến, thái độ cường ngạnh hơn. Đỗ Duy lo lắng rắng bây giờ chưa có đủ vốn liếng để trở mặt với quân Tây Bắc, hơn nữa sắp tới lúc thao diễn quân đầu năm, quân Tây Bắc quy mô tăng vọt, bản thân không có khả năng đối phó, cuối cùng phải thỏa hiệp, dùng tiền mua hai chữ bình an, phải đóng năm vạn đồng vàng quân phí, mới đuổi được đại diện phía Tây Bắc quân đi.
Sau khi tổ kiến quân đoàn hoàn chỉnh bộ binh so với kỵ binh nhân số nhiều hơn. Dù sao kỵ binh so với bộ binh huấn luyện khó hơn, mặc dù tại Tây Bắc dân địa phương dũng mãnh, nhưng tướng quân Ron Barton chọn lựa hết sức nghiêm khắc, tới lúc này trong tay Đỗ Duy chỉ có ba nghìn kỵ binh một nữa là bộ hạ của lão một nữa là lính mới.
Tuy nhiên tướng quân Ron Barton huấn luyện đám tân binh này hết sức nghiêm khắc, người ngoài nhìn vào không nhịn được cũng phải thở dài một hơi. Hơn nữa Ron Barton còn cam đoan với Đỗ Duy, mặc dù chỉ có ba nghìn kỵ binh, nhưng sau khi bị Ron Barton “ngược đãi” ba nghìn kỵ binh này lực chiến đấu có thể miễn cưỡng so sánh với kỵ binh chính quy của đế quốc.
Thật ra, lúc bắt đầu dưới tay tướng quân Ron Barton có tổng cộng năm nghìn người nhưng cuối cùng cùng do huấn luyện quá khắc khổ, nhiều người không chịu được phải rút lui, ngoài ra còn một số không đạt yêu cầu nên bị tướng quân Ron Barton một cước đá ra ngoài. Không chỉ thế Ron Barton còn dẫn mấy ngàn người ra ngoài, không biết hắn động tay động châm gì mà sau một tháng trở về quân số lại giảm đi một ít.
Sau này Đỗ Duy hỏi ra mới biết thì ra Ron Barton dẫn những người này đi ra ngoài “ Thực chiến”! Dựa theo lý giải của Ron Barton thì “ Không trải qua đao thật thương thật ma luyện, không thông qua máu tươi, thì có huấn luyện bao nhiêu cũng đều vô dụng! Bởi vì bản sự không phải trong quân doanh là có thể luyện ra. Có kẻ ngày thường thì dũng cảm, nhưng khi ra chiến trường liền vãi cả ra quần, lại có những tên ngày thường chỉ biểu hiện bình thường, nhưng khi lên chiến trường lại là một trang dũng sĩ!
Cho nên, Ron Barton dẫn mấy ngàn người này mang trang phục gọn nhẹ đi tuần, không mang theo đồ nặng, chỉ có vài ngày lương khô, dọc theo dãy Kirijanmaro hướng tây bắc, xuyên qua lãnh địa của tỉnh Desa, tiến nhập hành lang Tây Bắc, tiếp đó chạy ra ngoài sa mạc, kiếm đám mã tặc làm vài trận, để cho đám lính mới lăn lộn chút kinh nghiệm thực chiến.
Quả nhiên,lúc trở về, khí chất của đám tân binh liền có những khác biệt thật lớn, mỗi người đều thêm phần sắc sảo, đều có tắm rửa mùi máu nồng nặc.
Ron Barton mặc dù lãnh binh hết sức khắc nhiệt, nhưng đối với thuộc hạ cấp dưới rất tốt. Sau khi bọn họ về tới thành kỳ tích, Ron Barton lấy danh nghĩ là một tướng quân, dẫn cả đám đi kỹ viện để náo loạn vài trận, làm cho đức ngài Dardanelle vừa mới nhậm chức rất đau đầu, tuy nhiên Đỗ Duy cũng giải thích qua, chỉ cần không xảy ra vấn đề quá lớn, cứ tận lực hỗ trợ cho tướng quân hai trăm năm mươi cho tốt.
Vừa sáng sớm, một cỗ xe ngựa bôn ba trên đường của tân thủ phủ Lâu Lan, chung quanh có hơn mười kỵ binh bảo vệ, thuần thục điều khiển chiến mã vẻ mặt hết sức nghiêm tức.
Đỗ Duy ngồi trong cỗ xe ngựa có huy hiệu của gia tộc Tulip đó. Tối hôm qua hắn nhận được tin tức, nên sáng sớm phải vội vã chạy tới thành Lâu Lan.
Kỳ thật, công tước phủ của Đỗ Duy đã sớm dựng ở thủ phủ mới, tòa công tước phủ mô phỏng theo kiểu Rowling gia tộc này chính là nhà mới của hắn. Có điều mấy ngày gần đây, Đỗ Duy vẫn ở tòa phế thành Gilear.
Gilear, tòa thành này đã bị bỏ hoang, toàn bộ dân cư đã dọn đi hết để lại một thành trống không! Nhưng Đỗ Duy không muốn phí tòa không thành này. Hắn thậm chí còn tố hao nhân lực, vật lực, duy tu tường thành, những chi tiết đã sụp đỗ toàn bộ xây dựng lại.
Đỗ Duy đã sớm nhận ra, thành Gilear không thích hợp để làm một thủ phủ, bởi lẽ chỗ này hết sức vắng vẻ, hẻo lánh, lưng dựa vào núi Kirijanmaro, không thể nào bao trùm tỉnh Desa. Nhưng tòa hoang thành này với Đỗ Duy lại có tác dụng khác!
Đám cư dân cuối cùng vừa dọn đi hồi đầu tháng, Đỗ Duy liền hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tòa thành, sau đó bắt đầu kiến thiết bên trong!
Bởi vì, Đổ Duy có kế hoạch cho tòa thành hẻo lánh vắng vẻ này, nó là một nơi hết sức an toàn để xây dựng xưởng sản xuất!
Đương nhiên, đây không phải là chổ để sản xuất ra vũ khí bình thường, cái lãnh địa vùng Tây Bắc này, cũng không có quáng sản, thiếu quá nhiều quáng sản Đỗ Duy không thể nào ở chỗ này mà chết tạo vũ khí. Nhưng hắn có rất nhiều thứ khác muốn chết tạo! Hắn không muốn bị lộ tin tức ra ngoài, vũ khí bí mật không muốn người ta thấy.
Còn có nơi nào thích hợp để xây dựng xưởng sản xuất hơn chỗ này đây?
Vốn dĩ thành Gilear đã bị hư hỏng, dù sao đi nữa trước đó nó cũng là một tòa thành thị! Tất cả các phương tiện cuộc sống đều đủ, tường thành bên ngoài lại chắc chắn, rất dễ dàng cho việc phòng ngự, chỉ cần canh gác cẩn thận một chút, gián điệp hay mật thám đừng hòng vào được bên trong.
Trong khi người trong thành, không cần phải ra vào, trong thành có hết nhu yếu phẩm như giếng nước, nhà cửa thậm chí Đỗ Duy còn khai hoang một marnh đất trống để làm nông, cứ như vậy cuộc sống bên trong có thể tự cấp tự túc! Hoàn toàn thích hợp để giữ bí mật trong khi sản xuất.
Tòa thành hoang giờ dã là xưởng sản xuất, Đỗ Duy hoàn toàn giao cho Solskjaer và Poll hai thiên tài phát minh ma pháp.
Sau đó đi đến Thành Tai To mua hơn một ngàn nô lệ nam có nữ có, già có trẻ có, những người này chỉ cần cam đoan làm việc năm năm tại đây, lập tức được tự do hơn nữa còn được cấp đất nữa!
Những nô lệ này thân phận biến đổi trở thành lực lượng công nhân nòng cốt cho căn cứ sản xuất của Đỗ Duy.
Điều làm cho đám người này sợ hãi và kinh ngạc là vốn tưởng chờ đợi bọn họ là các loại lao dịch khổ sai… rất nhiều nô lệ trong quá trình lao dịch nặng nề này mà chết đi, nhưng tại căn cứ sản xuất thành Gilear này công việc của bọn họ củng không quá vất vả như trong tưởng tượng!
Bọn họ thậm chí còn có chỗ ở cực kỳ thoải mái (vốn là của cư dân rời đi, để lại vô số phòng trống) lương thực đầy đủ, thậm chí Đỗ Duy còn hạ lệnh những người này buổi sáng rời khỏi giường làm việc đến khi mặt trời lặn là có thể nghỉ ngơi, mỗi ngày giữa trưa còn có một quảng thời gian nghỉ ngơi.
Mà việc làm cũng không quá nặng nhọc, chỉ là có chút kfy quặc mà thôi… trong xưởng bọn họ nghe theo lệnh của ngài Solskjaer, đem rất nhiều dược liệu cùng bột phấn kỳ lạ hòa tan với nhau, sau đó lại sản xuất một lượng lớn…. …
Những người này dĩ nhiên không biết, dùng các loại dược tài làm ra cái gì, đó chính là phát minh của ngài Solskjaer:”hỏa ma pháp nguyên tố” Đỗ Duy chính là trông cậy vô đám thuốc nổ này rất nhiều.
Công việc bên phía ngài Poll càng quái dị hơn, bọn họ khai hoang một mảnh đất trong thành, các loại thực vật, cây cối được chặt xuống, rồi ngài Poll dạy bọn họ đẻo gọt… … rồi trong số tù phạm chọn ra một số người khéo tay, đem cây gỗ tiến hành…. điêu khắc!
Trong phạm vi của căn cứ sản xuất, quy củ cũng không quá nghiêm khắc, cơm ăn chốn ở đều đầy đủ, nhưng Đỗ Duy có một nghiêm lệnh: phải nhẫn nại, không được rời thành!
Trong khoản thời gian này,có một kẻ không biết sống chết âm thầm bỏ trốn, kết quả vừa tới cửa thành liền bị binh lính bắt lại. Sau đó Đỗ Duy tàn nhẫn hạ lệnh đập gãy hai chân hắn.
-Ta có thể cho các ngươi hi vọng nhưng cũng có thể lấy đi tính mạng của các ngươi, cho nên trong vòng năm năm các ngươi nên nhớ kỹ điểm này.
Đỗ Duy tuyên bố với bọn tù phạm như vậy.
Hôm nay sáng sớm, Đỗ Duy không thể không rời xưởng sản xuất, bởi vì hắn nhận được tin, em trai và em gái của hầu tước Listeria phu nhân đang trên đường đến tỉnh Desa, dựa theo tin tức truyền đến tối nay bọn họ sẽ tới thành kỳ tích.
Dựa theo quan hệ tốt đẹp với gia tộc Listeria, Đỗ Duy thân là chủ nhân của tỉnh Desa đương nhiên phải chạy ra nghênh đón bọn họ.
Nhất là, hắn đối với nhan sắc của em gái phu nhân Listeria rất ư là tò mò…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thuyuy12
Warning: Chà, chương này đọc xong còn khát hơn cả chương trước
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã qua hai tháng. Cuối đông tuyết lạnh đã tan hết, chỉ còn gió Tây Bắc thổi tới làm cho lòng người se lạnh, thế nhưng ở một số nơi, xuân ý dần dần lộ ra, nước bắt đầu tan ra, cây cối đâm chồi nảy lộc, báo cho mọi người biết mùa đông đã qua đi.
Tây Bắc mặc dù của đói rét, nhưng mùa xuân có thể nói là mùa tốt nhất trong năm, mặc dù nó rất ngắn.
Ở thành kỳ tích, đại bộ phận công tác gần như đã hoàn thành, trước mắt dân cư của tân thành này đã đạt tới mức mười vạn vạn. Mà thành Gilear đã trở thành trống rỗng.
Thủ phủ mới là một tòa thành tọa ở ven hồ Lâu Lan, là một địa phương trù phú hiếm thấy ở vùng Tây Bắc cằn cỗi này, vừa thuận tiện giao thông lại gần nguồn nước. Bởi chính sách ưu đãi của đức ngài công tước Đỗ Duy, mùa xuân ở càng làm cho tòa thành kỳ tích này bừng bừng sức sống.
Ở trụ sở đăng ký nhân khẩu, mỗi ngày đều có một hàng thật dài để chờ đợi, bọn họ đến từ các vùng phụ cận của tỉnh Desa, thậm chí có kẻ không có dự định sẽ rời đi nhưng cũng nhân lúc thời gian băng tuyết tan đi, đường xá quang đãng cũng chạy tới nơi này để xem tòa hùng thành mới nổi lên mấy tháng gần đây.
Ở một chỗ cách Lâu Lan thành mười dặm, đã xây dựng một cái quân doanh mới, binh đoàn số một của gia tộc Tulip Đỗ Duy đã kiến tạo xong, toàn đơn vị tổng cộng hai vạn người, thành viên chủ yếu là bốn vạn loạn quân cộng với một đám lính mới, và để giải quyết vần đề nhân sự, Đỗ Duy lại phái người đi thành Tai To. Thống lĩnh Beadero trong mấy tháng đem về hai nghìn tù phạm. Beadero mặc dù quan trường không được như ý nhưng tại thành Tai To hắn có quyền lực tuyệt đối. Hai nghìn tù phạm này hắn chỉ cần vẽ bừa hai bút là xong, chỉ nó là bệnh chết hoặc trên đường áp giải mệt nhọc quá mà chết. Điều cuối cùng, bởi vì con số hai nghìn quả thật là một con số không nhỏ, Beadero báo lên cấp trên là tại thành Tai To xuất hiện một trận ôn dịch, hễ là người bán cho Đỗ Duy thì đều dùng danh nghĩa chết trong trận ôn dịch đó.
Ở chỗ như thành Tai To này, cấp trên sẽ không đến quan tâm, hơn nữa nghe nói có ôn dịch, ai mà nguyện ý chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này mà tra hỏi đây? Do vậy Beadero càng lớn mật, thậm chí đám tù phạm mùa xuân năm nay đang còn áp giải trên đường còn chưa tới thành Tai To liền đã “giữ chỗ trước” cho Đỗ Duy.
Với những tù phạm này, Đỗ Duy hứa hẹn chỉ cần bọn họ phục vụ ba năm, sau ba năm tất cả sẽ được tự do, nếu trong quá trình sung quân có công lao, còn được cấp đất! Dù sao tỉnh Desa dân cư ít, đất lại rất nhiều, vừa có được hi vọng tự do, vừa có đất, mặc dù đất đai vùng Tây Bắc này rất cằn cỗi, nhưng tuyệt đối là hàng thật giá thật đó!
Bây giờ trong binh đoàn số một của Đỗ Duy Tulip, gồm bốn nghìn loạn quân, thêm hai nghìn tù phạm, hơn mười nghìn lính mới. Tính ra, ngoại trừ bốn nghìn phản quân là vương bài tinh binh chân chính, lực chiến đấu của hai nghìn tù phạm thậm chí còn vượt xa đám lính bình thường mới chiêu mộ.
Điều này cũng là tất nhiên, dù sao cũng là đồng vàng của Đỗ Duy chi ra cho thành Tai To chọn ra những thanh niên mạnh mẽ cường tráng nhất, hơn nữa không cần điều tra bối cảnh, bị điều tới địa phương quỷ quái như thành Tai To, khẳng định là những kẻ không có bối cảnh, còn như những tên có bối cảnh sớm đã được cứu ra từ trước.
Như Đỗ Duy nói, những tù phạm này vốn đã hết mức tuyệt vọng, tìm thấy được tia hi vọng mới, quả nhiên là nguyện ý sức toàn lực mà nắm bắt! Cho nên trong lúc huấn luyện, những người này đều liều mạng chịu khổ. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, cũng có chút bộ dáng. Lúc này mà kỵ sĩ Robert có đến xem, cũng phải than thở mặc dù lực chiến đấu không cường bạo như đế quốc chủ chiến quân đoàn, nhưng so với đám thủ bị quân địa phương thì cũng không kém bao nhiêu.
Tháng này, Tây Bắc tướng quân Tatara phái người đến đòi nộp hai lần tiền, lần thứ nhất Đỗ Duy dùng chữ “Tha” để lừa gạt đối phương, lần thứ hai đại diện bên đối phương phái đến, thái độ cường ngạnh hơn. Đỗ Duy lo lắng rắng bây giờ chưa có đủ vốn liếng để trở mặt với quân Tây Bắc, hơn nữa sắp tới lúc thao diễn quân đầu năm, quân Tây Bắc quy mô tăng vọt, bản thân không có khả năng đối phó, cuối cùng phải thỏa hiệp, dùng tiền mua hai chữ bình an, phải đóng năm vạn đồng vàng quân phí, mới đuổi được đại diện phía Tây Bắc quân đi.
Sau khi tổ kiến quân đoàn hoàn chỉnh bộ binh so với kỵ binh nhân số nhiều hơn. Dù sao kỵ binh so với bộ binh huấn luyện khó hơn, mặc dù tại Tây Bắc dân địa phương dũng mãnh, nhưng tướng quân Ron Barton chọn lựa hết sức nghiêm khắc, tới lúc này trong tay Đỗ Duy chỉ có ba nghìn kỵ binh một nữa là bộ hạ của lão một nữa là lính mới.
Tuy nhiên tướng quân Ron Barton huấn luyện đám tân binh này hết sức nghiêm khắc, người ngoài nhìn vào không nhịn được cũng phải thở dài một hơi. Hơn nữa Ron Barton còn cam đoan với Đỗ Duy, mặc dù chỉ có ba nghìn kỵ binh, nhưng sau khi bị Ron Barton “ngược đãi” ba nghìn kỵ binh này lực chiến đấu có thể miễn cưỡng so sánh với kỵ binh chính quy của đế quốc.
Thật ra, lúc bắt đầu dưới tay tướng quân Ron Barton có tổng cộng năm nghìn người nhưng cuối cùng cùng do huấn luyện quá khắc khổ, nhiều người không chịu được phải rút lui, ngoài ra còn một số không đạt yêu cầu nên bị tướng quân Ron Barton một cước đá ra ngoài. Không chỉ thế Ron Barton còn dẫn mấy ngàn người ra ngoài, không biết hắn động tay động châm gì mà sau một tháng trở về quân số lại giảm đi một ít.
Sau này Đỗ Duy hỏi ra mới biết thì ra Ron Barton dẫn những người này đi ra ngoài “ Thực chiến”! Dựa theo lý giải của Ron Barton thì “ Không trải qua đao thật thương thật ma luyện, không thông qua máu tươi, thì có huấn luyện bao nhiêu cũng đều vô dụng! Bởi vì bản sự không phải trong quân doanh là có thể luyện ra. Có kẻ ngày thường thì dũng cảm, nhưng khi ra chiến trường liền vãi cả ra quần, lại có những tên ngày thường chỉ biểu hiện bình thường, nhưng khi lên chiến trường lại là một trang dũng sĩ!
Cho nên, Ron Barton dẫn mấy ngàn người này mang trang phục gọn nhẹ đi tuần, không mang theo đồ nặng, chỉ có vài ngày lương khô, dọc theo dãy Kirijanmaro hướng tây bắc, xuyên qua lãnh địa của tỉnh Desa, tiến nhập hành lang Tây Bắc, tiếp đó chạy ra ngoài sa mạc, kiếm đám mã tặc làm vài trận, để cho đám lính mới lăn lộn chút kinh nghiệm thực chiến.
Quả nhiên,lúc trở về, khí chất của đám tân binh liền có những khác biệt thật lớn, mỗi người đều thêm phần sắc sảo, đều có tắm rửa mùi máu nồng nặc.
Ron Barton mặc dù lãnh binh hết sức khắc nhiệt, nhưng đối với thuộc hạ cấp dưới rất tốt. Sau khi bọn họ về tới thành kỳ tích, Ron Barton lấy danh nghĩ là một tướng quân, dẫn cả đám đi kỹ viện để náo loạn vài trận, làm cho đức ngài Dardanelle vừa mới nhậm chức rất đau đầu, tuy nhiên Đỗ Duy cũng giải thích qua, chỉ cần không xảy ra vấn đề quá lớn, cứ tận lực hỗ trợ cho tướng quân hai trăm năm mươi cho tốt.
Vừa sáng sớm, một cỗ xe ngựa bôn ba trên đường của tân thủ phủ Lâu Lan, chung quanh có hơn mười kỵ binh bảo vệ, thuần thục điều khiển chiến mã vẻ mặt hết sức nghiêm tức.
Đỗ Duy ngồi trong cỗ xe ngựa có huy hiệu của gia tộc Tulip đó. Tối hôm qua hắn nhận được tin tức, nên sáng sớm phải vội vã chạy tới thành Lâu Lan.
Kỳ thật, công tước phủ của Đỗ Duy đã sớm dựng ở thủ phủ mới, tòa công tước phủ mô phỏng theo kiểu Rowling gia tộc này chính là nhà mới của hắn. Có điều mấy ngày gần đây, Đỗ Duy vẫn ở tòa phế thành Gilear.
Gilear, tòa thành này đã bị bỏ hoang, toàn bộ dân cư đã dọn đi hết để lại một thành trống không! Nhưng Đỗ Duy không muốn phí tòa không thành này. Hắn thậm chí còn tố hao nhân lực, vật lực, duy tu tường thành, những chi tiết đã sụp đỗ toàn bộ xây dựng lại.
Đỗ Duy đã sớm nhận ra, thành Gilear không thích hợp để làm một thủ phủ, bởi lẽ chỗ này hết sức vắng vẻ, hẻo lánh, lưng dựa vào núi Kirijanmaro, không thể nào bao trùm tỉnh Desa. Nhưng tòa hoang thành này với Đỗ Duy lại có tác dụng khác!
Đám cư dân cuối cùng vừa dọn đi hồi đầu tháng, Đỗ Duy liền hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tòa thành, sau đó bắt đầu kiến thiết bên trong!
Bởi vì, Đổ Duy có kế hoạch cho tòa thành hẻo lánh vắng vẻ này, nó là một nơi hết sức an toàn để xây dựng xưởng sản xuất!
Đương nhiên, đây không phải là chổ để sản xuất ra vũ khí bình thường, cái lãnh địa vùng Tây Bắc này, cũng không có quáng sản, thiếu quá nhiều quáng sản Đỗ Duy không thể nào ở chỗ này mà chết tạo vũ khí. Nhưng hắn có rất nhiều thứ khác muốn chết tạo! Hắn không muốn bị lộ tin tức ra ngoài, vũ khí bí mật không muốn người ta thấy.
Còn có nơi nào thích hợp để xây dựng xưởng sản xuất hơn chỗ này đây?
Vốn dĩ thành Gilear đã bị hư hỏng, dù sao đi nữa trước đó nó cũng là một tòa thành thị! Tất cả các phương tiện cuộc sống đều đủ, tường thành bên ngoài lại chắc chắn, rất dễ dàng cho việc phòng ngự, chỉ cần canh gác cẩn thận một chút, gián điệp hay mật thám đừng hòng vào được bên trong.
Trong khi người trong thành, không cần phải ra vào, trong thành có hết nhu yếu phẩm như giếng nước, nhà cửa thậm chí Đỗ Duy còn khai hoang một marnh đất trống để làm nông, cứ như vậy cuộc sống bên trong có thể tự cấp tự túc! Hoàn toàn thích hợp để giữ bí mật trong khi sản xuất.
Tòa thành hoang giờ dã là xưởng sản xuất, Đỗ Duy hoàn toàn giao cho Solskjaer và Poll hai thiên tài phát minh ma pháp.
Sau đó đi đến Thành Tai To mua hơn một ngàn nô lệ nam có nữ có, già có trẻ có, những người này chỉ cần cam đoan làm việc năm năm tại đây, lập tức được tự do hơn nữa còn được cấp đất nữa!
Những nô lệ này thân phận biến đổi trở thành lực lượng công nhân nòng cốt cho căn cứ sản xuất của Đỗ Duy.
Điều làm cho đám người này sợ hãi và kinh ngạc là vốn tưởng chờ đợi bọn họ là các loại lao dịch khổ sai… rất nhiều nô lệ trong quá trình lao dịch nặng nề này mà chết đi, nhưng tại căn cứ sản xuất thành Gilear này công việc của bọn họ củng không quá vất vả như trong tưởng tượng!
Bọn họ thậm chí còn có chỗ ở cực kỳ thoải mái (vốn là của cư dân rời đi, để lại vô số phòng trống) lương thực đầy đủ, thậm chí Đỗ Duy còn hạ lệnh những người này buổi sáng rời khỏi giường làm việc đến khi mặt trời lặn là có thể nghỉ ngơi, mỗi ngày giữa trưa còn có một quảng thời gian nghỉ ngơi.
Mà việc làm cũng không quá nặng nhọc, chỉ là có chút kfy quặc mà thôi… trong xưởng bọn họ nghe theo lệnh của ngài Solskjaer, đem rất nhiều dược liệu cùng bột phấn kỳ lạ hòa tan với nhau, sau đó lại sản xuất một lượng lớn…. …
Những người này dĩ nhiên không biết, dùng các loại dược tài làm ra cái gì, đó chính là phát minh của ngài Solskjaer:”hỏa ma pháp nguyên tố” Đỗ Duy chính là trông cậy vô đám thuốc nổ này rất nhiều.
Công việc bên phía ngài Poll càng quái dị hơn, bọn họ khai hoang một mảnh đất trong thành, các loại thực vật, cây cối được chặt xuống, rồi ngài Poll dạy bọn họ đẻo gọt… … rồi trong số tù phạm chọn ra một số người khéo tay, đem cây gỗ tiến hành…. điêu khắc!
Trong phạm vi của căn cứ sản xuất, quy củ cũng không quá nghiêm khắc, cơm ăn chốn ở đều đầy đủ, nhưng Đỗ Duy có một nghiêm lệnh: phải nhẫn nại, không được rời thành!
Trong khoản thời gian này,có một kẻ không biết sống chết âm thầm bỏ trốn, kết quả vừa tới cửa thành liền bị binh lính bắt lại. Sau đó Đỗ Duy tàn nhẫn hạ lệnh đập gãy hai chân hắn.
-Ta có thể cho các ngươi hi vọng nhưng cũng có thể lấy đi tính mạng của các ngươi, cho nên trong vòng năm năm các ngươi nên nhớ kỹ điểm này.
Đỗ Duy tuyên bố với bọn tù phạm như vậy.
Hôm nay sáng sớm, Đỗ Duy không thể không rời xưởng sản xuất, bởi vì hắn nhận được tin, em trai và em gái của hầu tước Listeria phu nhân đang trên đường đến tỉnh Desa, dựa theo tin tức truyền đến tối nay bọn họ sẽ tới thành kỳ tích.
Dựa theo quan hệ tốt đẹp với gia tộc Listeria, Đỗ Duy thân là chủ nhân của tỉnh Desa đương nhiên phải chạy ra nghênh đón bọn họ.
Nhất là, hắn đối với nhan sắc của em gái phu nhân Listeria rất ư là tò mò…
Ta cũng rất tò mò, xin đón đọc chương sau để biết được nhan sắc của em gái phu nhân Listeria
Cái tòa thành nhỏ này của Đỗ Duy được thi công làm cho hắn cực kỳ hài lòng. Khỏang thời gian ở kiếp trước hắn đã từng du ngoạn qua phương Tây, thăm quan những pháo đài cổ kình thời trung cổ, trong lòng vẫn có chút khao khát, lần này sau khi chính mình cầm quyền, tất nhiên là phải thõa mãn với bản thân một chút. Tòa thành này so với tòa thành ở bình nguyên Rowling kia lớn hơn vài phần, hơn nữa ở trong còn đào mấy cái giếng. Bên trong phạm vi tòa thành nhỏ này đều được đào thành khe rãnh, đễ dẫn nhập mạch nước ngầm, chuẩn bị một cái con sông hộ thành này. Như vậy, cho dù quân tây bắc hổ lang có đến cũng có vài phần năng lực tự bảo vệ mình hơn, cho dù tương lai gặp phải chiến tranh, ngoại thành rủi ro bị công phá, thì ở bên trong tòa thành này, vẫn có khả năng thủ được nửa năm tới một năm.
Bên trên sông hộ thành là một cây cầu gỗ, nằm ngay xung quanh phía sau cửa lớn của thành ngoài. Đỗ Duy dựa theo những gì mà mình thấy ở kiếp trước về phong cách xây dựng của cung điện Buckingham ở Anh quốc, trên cửa lớn có một vài binh lính toàn thân khải giáp sáng rỡ đứng thủ hộ, thấy xe ngựa Đỗ Duy gần sát, vẫn đứng thẳng người thi lễ nhưng mắt không liếc ngang, liếc dọc.
Tới bên trong tòa thành, Đỗ Duy vừa mới xuống xe ngựa, Marde đã đi ra nghênh đón, Đõ Duy chỉ hỏi hai câu, biết rõ bữa tiệc tối nay chuẩn bị tốt rồi.
Mấy ngày nay, trong thành Lâu Lan cực kỳ náo nhiệt, mọi nơi đều giăng đèn kết hoa. Ngay cả những đại đội binh lính tuần tra vẫn làm việc rất nghiêm túc, cũng đều mặc những bộ đồng phục mới, bên trong thành của công tước phủ cũng được trang trí mới lại, thời gian này vẫn còn có nhiều dân thường đi đến bên ngoài tường thành của công tước phủ, xa xa đối mặt với tòa thành lớn tiếng cầu nguyện.
Sau khi Đỗ Duy đi tới tây bắc, liên tục sáng tạo ra kỳ tích. Lương thực được mùa, làm cho cuộc sống một năm không phải lo lắng, khi thành mới thành lập lại công khai tuyên bố pháp lệnh miễn thuế, dân chúng đối với hắn cực kỳ sùng bái. Hơn nữa Ron Barton hở một chút là tự mình dẫn quân đi ra ngoài “huấn luyện”, tiêu diệt không ít bọn mã tặc. Với mấy cái công lao này, đại đa số nhân dân tây bắc đều đặt Đỗ Duy ở trên đầu rồi.. Cứ như vậy người dân nơi này đối với vị công tước trẻ tuổi này cơ hồ sùng bái tới cực điểm, chỉ hy vọng đéc ngài công tước này có thể đem tây bắc trở nên yên ổn, bình an sống lâu, như vậy cuộc sống của chính mình có thể sung túc ổn định rồi.
Cho nên mấy ngày nay xuất ra tin đồn, nói rằng hai ngày nữa đức ngài công tước sẽ cử hành sinh nhật lần thứ mười lăm của mình, chính thức làm lễ trưởng thành. Sau khi tin tức này được đưa ra, cư dân đô thị của tòa thành kỳ tích gần xa đều nhốn nháo. Cả thành Lâu Lan đều ở trong không khí ngày lễ, thậm chí so với lễ tế mùa hè hàng năm còn đặc sắc hơn nhiều, mỗi khi người dân tụ tập tại chung quanh tòa đều bái lạy chúc phúc cho đức ngài công tước trẻ tuổi này.
Sinh nhật của Đỗ Duy, trong thành tất nhiên không cần phải nói đã bận nhiều ngày nay, Đỗ Duy vốn không nghĩ làm cho quá mức rình rang, thế nhưng Phillip lại góp lời với hắn, Đỗ Duy thân là người có địa vị trên cao, lo xử lí việc lớn, bản thân ý nghĩ sâu xa, hơn nữa suy cho cùng nghi thức trưởng thành cả đời chỉ làm một lần, nếu làm quá đơn giản sẽ làm đánh mất uy phong của ngài công tước.
-Cậu chủ, bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị xong đang chờ ngài phân phó, nghe nói mọi người gia tộc Listeria xuất thân từ miền nam, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một ít thức ăn ngon mang khẩu vị miền nam cho người ta…
Marde đang muốn cẩn thận hồi báo, bỗng nhiên phía sau liền chạy tới mấy kỵ binh, đi vào trong tòa thành liền nhảy xuống ngựa, hướng về Đỗ Duy thi lễ:
-Thưa ngài, một nhóm xe ngựa của gia tộc Listeria đã đến ngoài cửa!
Đỗ Duy vốn không định làm cho rùm beng như vậy, suy cho cùng thì bản thân mình cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai mà thôi. Nhưng lại nghĩ đến hai người này là em trai và em gái của hầu tước phu nhân Listeria. Nhất là em trai của hầu tước phu nhân, là con trai duy nhất của gia tộc Listeria, tương lai nhất định là người kế thừa gia tộc! Thân phận như vậy liền không thể chậm trễ được, hơn nữa chính mình cũng nhận nhiều lợi ích từ gia tộc Listeria, đương nhiên cũng phải biểu hiên một chút quan hệ thân thiện tốt đẹp.
Chỉ đáng tiếc là, lão nhân Dardanelle của gia tộc Listeria, thật không ngờ hôm nay lại không có mặt trong thành, ba ngày trước sau khi nghênh đón đám người Đỗ Duy liền dẫn người lên hành lang tây bắc để mua trâu, ngựa rồi.
Bên trong đội nghi trượng hô to, một đội bạch mã kỵ binh chậm rãi xuyên qua đại môn tiến nhập vào công tước phủ rồi đi vào tòa thành dưới, mấy tên kỵ binh này đều mặc đồng loạt ngân sắc khải giáp, tựa hồ qua tuyển chọn tỉ mỉ để lấy ra nên đều là nam tử anh tuấn tuổi còn rất trẻ. Hơn nữa trên ngực đều gắn huy chương của gia tộc Listeria, hông dưới ngựa tất cả đều thuần một màu trắng tuấn mã, toàn thân tuyết trắng, cả một tia màu hỗn tạp trên long cũng không có, trên đầu mỗi con ngựa còn cắm một cái lông chim dài màu trắng…
Đỗ Duy vừa thấy cách ăn mặc của đội kỵ binh này, liền biết ngay đây nhất định là đội thân vệ của hầu tước phu nhân trong gia tộc Listeria, bọn họ được xưng là “kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ”. Bởi vì trong gia tộc Listeria chỉ có một mình hầu tước phu nhân là có danh hiệu quý tộc, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thân chế quý tộc, không phải thế tập. Cho nên dựa theo luật pháp đế quốc, gia tộc Listeria không thể thuê mướn tư quân, đương nhiên, mặc dù pháp luật là như thế, nhưng một gia tộc to lớn như thế này, há có thể không có lực lượng bảo vệ chính mình sao? Cho nên kỵ sĩ đoàn Bạch Vũ này đây trên danh nghĩa là lính đánh thuê dưới trướng của Listeria gia tộc.
Nói như vậy, kỵ sĩ đoàn bạch vũ này, mặc dù danh sách chính thức chỉ có bốn trăm chín mươi chín người, nhưng nếu dựa vào việc mỗi cá nhân kỵ sĩ có thể nhận thêm 4 người tùy tùng, nếu tính toán như vậy thì nhân số ít nhất cũng nhiều hơn hai ngàn!
Trên danh nghĩa thì chỉ có bôn trăm chín mươi chín người này, trên thực tế thì kỵ sĩ đoàn này đã vượt quá con số hai ngàn, đều là lực lượng hộ vệ tinh nhuệ của gia tộc Listeria. Gia tộc Listeria là gia tộc buôn bán, nên không có lãnh địa riêng cho mình, không giống như Đỗ Duy cần một lượng lớn quân đội để thủ bị địa phương như thế, cho nên hơn hai ngàn kỵ binh này đã đủ tự bảo vệ mình rồi.
Cô gái trước mặt này, thật không thể nghi ngờ gì là không ai có đủ khả năng để bình phẩm, mà trên người cô nàng còn có một chút khí tức mờ mờ làm mê hoặc lòng người, cái cổ cao lớn kia giống như loài thiên nga thật ưu nhã, mùi thơm trên cánh môi hàm chứa một tia cười nhẹ nhàng.
Nhưng mà…làm người ta khó hiểu nhất chính là, nghe nói em gái của hầu tước phu nhân Listeria năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, mà cô gái trước mắt này , tướng mạo của nàng đẹp đến mê người, nhưng nhìn vào tướng mạo của nàng, trang phục mỏng manh, vẻ bề ngoài toát lên những tia mê hoặc người, vóc dáng thật là mê người, làm gì có cái bộ dạng nụ hoa mới nở của người con gái mười sáu tuổi?
Nhìn qua, hình dáng cô gái này khoảng trừng mười tám, mười chín tuổi
Vị tuyệt sắc mỹ nữ này trên mặt cười ngọt ngào, sau đó cuối thấp than người xuống một chút, đưa bàn tay nhỏ bé ra, đặt vào phía trên bàn tay Đỗ Duy. Đỗ Duy liền cảm giác bên trong bàn tay nhỏ bé này, dường như không xương mềm mại và trắng như tuyết, gần như là phản ứng bản năng, nhịn không được liền nhẹ nhàng nhéo một chút, động tác này thuần túy chỉ là một phản ứng vô ý thức, nên người bên ngoài cũng không biết chỉ có điều vị tiểu thư Listeria này nhịn không được nên đỏ mặt lên. Đôi mắt như làn nước mùa thu phảng phất phủ lên một màn hơi nước, hiện lên một tia ngượng ngùng, sắc mặt có hơi chút hồng, mí mắt lại buông xuống, không dám nhìn Đỗ Duy
Đỗ Duy nghe rõ giọng nói trong trẻo, làm dáng đưa tay của đối phương đến gần trước mặt, sau đó lễ độ hôn trên tay một cái, rồi bước về phía sau nữa bước mĩn cười nói :
-Tiểu thư trên đường vất vả rồi .
-Đức ngài công tước thật khách sáo.
Tiểu thư Listeria trên mặt đỏ ửng lùi lại phía sau, tiếng nói của nàng làm cho trong lòng Đỗ Duy không khỏi rung động. Thanh âm của cô gái này trời sinh phảng phất một chút lờ mờ giọng mũi, vừa êm ái vừa mềm dẽo, chỉ là một câu nói nhẹ như vậy, lại có thể dụ dỗ hồn phách con người đến thế, quả thật là kỳ diệu, làm cho lòng người run rẩy không thôi. Nếu như nói nhu mì quá mức, thì bao giờ cũng lộ ra một tia giả bộ, thế nhưng riêng tiểu thư Listeria mặc dù mềm mại đáng yêu đầy sức sống vô cùng, nhưng do trời sinh đã vậy, làm cho người ta không hề bất ngờ, dường như tiếng nói của cô ấy sinh ra đã như vậy, nếu như không phải như vậy, thì ngược lại không phải là cô ấy nữa rồi.
Sau đó nghe thấy nàng mỉm cười nói :
-Thưa ngài công tước, tôi trên đường đã nghe qua, người dân trên tỉnh Desa đồn đại cùng với truyền thuyết bên trong không giống nhau , có thể thấy rõ ràng chiến tích của đúc ngài công tước tại tây bắc này. Đức ngài tuổi còn trẻ, sau này tương lai rộng lớn mênh mông, thật làm cho trong lòng mỗi người sinh kính sợ đó.
Dừng một chút, nàng hình như nhớ tới cái gì đó, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ :
-Ôii, em trai và em gái của ta, trên đường đi mệt mỏi, ngày hôm qua vẫn còn một chút khí lạnh, lúc này gặp nhau sợ rằng không thể xuống xe làm lễ với ngài được, xin ngài đừng trách .
Đỗ Duy vốn không để ý, bỗng nhiên nghe được một câu cuối cùng “em trai và em gái của ta”, không khỏi không ngẩn người ra một cái?
Người này không phải là Listeria tiểu thư sao?
Last edited by Sóng Xô Bờ; 01-03-2009 at 01:03 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Sóng Xô Bờ
Thế nhưng….một mạch đi tới, như thế nào lại không có ai thông báo cho mình, hầu tước phu nhân Listeria tự mình đến đây ư?
Hơn nữa…. nghe đồn vị hầu tước phu nhân này năm nay tuổi khoãng ba mươi, nhưng nhìn qua tuổi tác như vậy, dựa theo ánh mắt quan sát cũa Đỗ Duy, cô gái trước mặt này, bất luận thế nào cũng không vượt quá hai mươi tuổi!
Đỗ Duy nhất thời có chút xấu hổ, tuy nhiên sự việc xấu hổ này chỉ xảy ra trong nháy mắt, lập tức thoải mái cười nói:
-Là ta đã lỡ lời, không nghĩ tới hầu tước phu nhân lại còn trẻ đẹp như vậy, ta dường như đã đem bà trở thành em gái của bà rồi.
Tuy vậy vị hầu tước phu nhân này cũng vô cùng sáng suốt ân cần, nàng nhẹ nhàng cười, tiếng nói nhu mì kia không khỏi làm cho người ta thất thần, sau đó nghe nàng chậm rãi nói:
-Đức ngài công tước thật là tâng bốc người quá, ngài thông minh như vậy sao có thể nhìn lầm được? Rõ ràng là vừa mới gặp liền khen là mỹ nhân tiên tử, ta từ nhỏ đã nghe qua không biết bao nhiêu là từ ngữ ca ngợi, trái lại cách thức của ngài hôm nay thật là kỳ lạ, thật sự làm cho ta xấu hổ, lấy tuổi tác của ta thế này, còn có thể được đức ngài công tước ca ngợi như vậy, thật sự là…
Nói tới đây, trên mặt nàng lại đỏ lên
Đỗ Duy không dám nói thêm gì nữa, sau đó hầu tước phu nhân Listeria liền theo Đỗ Duy vào trong thành, mà em trai em gái của nàng, nói là trên đường mệt nhọc, sinh bệnh, nên sai người đánh xe ngựa chạy thẳng vào cái sân trong thành. Sau khi vào trong chải đầu rửa mặt nghỉ ngơi trang điểm, lại trở lại gặp đức ngài công tước
Đỗ Duy vừa mới bắt đầu đã phạm phải sai lầm như vậy, trong lòng không khỏi thầm mắng chút ít tên truyền tin đúng là thủ hạ vô dụng mà. Hầu tước phu nhân Listeria đích thân đến vậy mà vẫn không có tin tức đưa tới làm cho mình không hay gì cả, vừa rồi trước mặt mọi người đã tự đánh mất mình như vậy, hắn cũng không biết lần này hầu tước phu nhân Listeria xuất hành, đúng là giữ bí mật trên đường đi, lại còn phong tỏa tin tức, dọc trên đường đi đều giấu mặt, cho nên lúc đi qua lãnh địa của Đỗ Duy, đương nhiên là chẳng ai biết được.
Sau khi về tới phòng nghỉ, Đỗ Duy biết vị hầu tước phu nhân này tự mình đến đây, nhất định sẽ không đơn giản là đi đến đây để vui chơi ngắm cảnh, hoặc đơn thuần chỉ là đưa em trai và em gái đến tây bắc,khẳng định là có việc gì đó, liền vung tay dứt khoát bảo người hầu thủ hạ rút đi.
Sau khi tự tay mình rót một ly mật cát được đặc chế, Đỗ Duy đã khôi phục vẻ mặt ung dung. Cho dù khoảng cách này gần trước mặt chỗ ngồi của hầu tước phu nhân Listeria, càng làm cho người ta cảm giác được trọn vẹn từng phần mỹ lệ đến động tâm của nàng. Tuy vậy Đỗ Duy dù sao cũng đã trải qua sóng to gió lớn, thản nhiên cười, nói:
-Hầu tước phu nhân, bà bỗng nhiên đến thăm viếng, thật sự là làm cho ta có chút ít được sủng ái quá mà lo sợ, không biết bà đi tới tây bắc là có việc gì quan trọng chăng?
Hầu tước phu nhân mỉm cười, nói :
-Thưa ngài công tước, nhìn lại tất cả, tại rừng rậm Đóng Băng năm ngoái, ngài dùng tên giả để kết bạn với Dardanelle, cho tới hôm nay, thời gian đã qua gần một năm rồi.
Sau đó nàng khe khẽ thở dài :
-Thời gian một năm này, sự tình cũng thay đổi không ít, thời gian một năm, ngài đã là ma pháp sư nổi tiếng khắp đại lục, lại là đế quốc công tước địa vị cao vời, còn được nhiếp chánh vương điện hạ khen thưởng. Trong ngày chính biến hôm ấy phóng ra ánh sáng dị thường, bây giờ trên đại lục này, ai lại không biết đại danh của ngài, ta trên đường đi tới nơi này, thấy tỉnh Desa được ngài cai trị hưng tịnh như thế, tài năng của ngài thật bất phàm, thật sự làm cho người ta kính nể đó.
Đỗ Duy cũng không nói lời nào, được đối phương tán thưởng một phen hắn tiếp thu toàn bộ.
-Thưa ngài công tước.
Hầu tước phu nhân bỗng nhiên cười cười:
-Lần này tôi đến tây bắc, thật sự là không có chuyện gì khác cả, hai đứa em trai và em gái của tôi thưở nhỏ đã mất mẹ, tuổi của tôi so với chúng lớn hơn một chút, tình cảm tỷ đệ lúc nào cũng một lòng một dạ, từ trước đến nay chưa hề xa cách lâu dài như vậy. Mặc dù là em trai em gái, nhưng lúc còn nhỏ, thời điểm sau khi mẹ qua đời, chúng nương tựa vào tôi càng nhiều. Chia cách như vậy, tất nhiên là không muốn, tôi dù sao cũng không có việc gì, liền dứt khoát mang chúng đến tây bắc một chuyến, huống hồ….
Dừng một chút, hầu tước phu nhân nhẹ nhàng nói :
-Thưa ngài, sinh nhật mười lăm tuổi của ngài sắp tới, đức ngài công tước đối với tôi lại có ơn, lễ trưởng thành của ngài, tôi như thế nào có thể bỏ qua được?
Đỗ Duy giật mình, nghĩ thầm:”Đến rồi!”
Quả nhiên,hầu tước phu nhân nhẹ nhàng uống hớp trà, phảng phất giống như không để ý hỏi tới :
-Nghe nói đức ngài từ nhỏ ít giao du với bên ngoài, rất ít qua lại với con em nhà giàu có khác tại đế đô, sau đó lại chuyên tâm tu luyện ma pháp, không giao du với bên ngoài, nhưng mà đức ngài bây giờ đã dương danh thiên hạ, có lẽ những thiếu nữ ở đế đô đều tơ tưởng ngưỡng mộ đức nài cả, không biết là đức ngài đã có ý trung nhân chưa?
Đỗ Duy thật sự không nghĩ tới, vị hầu tước phu nhân này vừa mới bắt đầu đã nhanh chóng đi vào chủ đề chính, không một chút che dấu gì cả, không quanh co, trực tiếp mang đề tài này ra bàn bạc.
Hắn do dự một chút, cười nói:
-Phu nhân, bà nói đùa rồi, ta chẳng qua chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, làm sao mà suy nghĩ về sự việc này được. Hơn nữa bà cũng biết, ta là một ma pháp sư, thân là ma pháp sư, ta đem việc tìm tòi về sự sâu xa của ma pháp làm mục tiêu lớn nhất cả cuộc đời, nên không có thời gian nhiều để quan tâm đến mấy cái việc này, ta chỉ là một người tâm tình thô kệch, đã làm cho nàng chê cười rồi.
Hầu tước phu nhân cười thoải mái phong tình vạn chủng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua trên mật Đỗ Duy, chậm rãi nói:
-Nghe nói, em trai của ngài là cậu chủ Gabri, đã cùng cháu gái của tài chính đại thần định hôn ước, nhưng người làm anh như ngài, ngược lại lại không có, hành động như thế này thật sự là có chút ngoài dự đoán của mọi người đó.
Nói tới đây, nàng cố ý dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng cười khẽ nói:
- Thưa ngài công tước, tôi nghe nói là, trong đế đô bây giờ, có nhiều ít thiếu nữ quý tộc tơ tưởng, trong tâm đều khắc ghi tên ngài đó. Cô em gái này của tôi, từ bé đã kiêu căng hết sức, gần đây cũng không biết nghe nói từ đâu về phong thái và danh tiếng của ngài. Lúc ở nhà, liền bỗng nhiên bộc phát ra suy nghĩ là muốn đến ma pháp học viện ở đế đô để tìm tòi học hỏi. Đứa em của ta mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ trong đầu nó, ta cũng không hiểu được.
Trong lòng Đỗ Duy vùn vụt u ám không chịu được, vị hầu tước phu nhân này vẫn ung dung thản nhiên, rồi tùy ý mang cô em gái kia vào cuộc, nói ra nói vào, vừa đồng thời trực tiếp vừa thành thạo hết sức, ám chỉ rằng em gái của nàng rất ngưỡng mộ Đỗ Duy.
Nếu như vậy, thà…cùng em gái nàng nói chuyện, chẳng bằng để cho chị gái nàng nói ra thì thích hợp hơn.
Đỗ Duy nhất thời không biết trả lời như thế nào, trầm mặc một hồi mới cười nói:
-Hầu tước phu nhân, bà đừng mang ta ra mà trêu đùa nữa. Sư phụ của ta là Gandalf đại sư đã từng nói, phải lấy việc theo đuổi sự sâu xa của ma pháp là mục tiêu cả đời, ta bây giờ không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện khác nhiếu lắm. Huống chi người khác không biết nhưng ta lại biết, ta suốt ngày cứ say đắm trong phòng thí nghiệm như vậy, cả người toàn là mùi vị ma pháp dược tề, nếu thật sự cô thiếu nữ này đến gần ta, có lẽ chưa đến hai ngày, đã bị ta xông khói chạy mất rồi.
Nói xong, hắn cười nói tiếp:
- Lệnh muội tiểu thư Listeria nói đối với ma pháp học viện có hứng thú, điểm này ta thật sự có thể hỗ trợ, dù sao cũng nghe nói năm nay sẽ thu nhận nhóm đệ tử thứ hai, tại ma pháp học viện ta cũng có thể nói giúp. Đến lúc đó mời lệnh muội tiến vào ma pháp học viện để tìm tòi nghiên cứu, cho nên việc này cũng không phải khó khăn gì , ta và đại pháp sư Arike của ma pháp công hội qua lại thân thiết, dựa vào mặt mũi của ta, cho dù tiểu thư Listeria bái Arike đại pháp sư làm sư phụ, cũng không phải là không được đó.
Hầu tước phu nhân mắt thấy Đỗ Duy đánh trống lảng, nàng cũng không nôn nóng, biết loại việc này không thể cấp bách được, nắm bắt có chừng có mực mới là quan trọng nhất, cười khẽ, rồi chuyển chủ đề nói đùa vài câu.
Sau đó hai người chỉ nói chuyện phiếm một chút về giới quý tộc trong đế đô, lại còn nói một ít về quan hệ làm ăn của mấy gia tộc trên. Vừa ngồi một chốc, ngoài cửa phòng có người gõ cửa, Marde tiến đến khom người bẩm báo, nói rằng bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị tốt rồi, em trai và em gái của hầu tước phu nhân cũng đang chờ ở trong phòng ăn, muốn cùng đức ngài công tước làm lễ, nên đã chuẩn bị tốt để tham gia bữa tiệc tối nay. Rốt cuộc thì Đỗ Duy cũng gặp được em trai và em gái của hầu tước phu nhân.
Mặc dù nghe nói khuôn mặt của vị tiểu thư Listeria này còn đẹp hơn hầu tước phu nhân lúc còn trẻ , nhưng mà suy cho cùng thì Đỗ Duy cũng đã gặp qua vị hầu tước phu nhân tuyệt sắc như thế, có đứng trước sự rung động này cũng yên bụng, gặp lại muội muội của nàng, vẻ đẹp kinh người hình như mất đi một ít, vị Listeria tiểu thư này quả nhiên xinh đẹp, tướng mạo trên cùng hầu tước phu nhân ước chừng có tám phần giống nhau, ngũ quan trên mặt còn muốn tinh xảo hơn ba phần. Nhưng mà dầu sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười sáu tuổi, nhìn qua khó tránh khỏi có chút non nớt, dáng vẻ còn chưa phát triển trọn vẹn, so với hầu tước phu nhân còn thiếu đi một chút thanh nhã và ung dung, nhưng lại càng tăng thêm vài phần thanh khiết và xinh đẹp, cả người nhìn qua phảng phất giống như quả dâu tây tươi non mới xuất hiện.
Hơn nữa, hầu tước phu nhân quả nhiên không nói dối, vị Listeria tiểu thư này nhìn Đỗ Duy một cái trên mặt liền lộ ra vài phần ngượng ngùng, sâu trong ánh mắt ngượng ngùng lại cất giấu một tia vui sướng.
Sau khi nhìn Đỗ Duy một cái, chỉ dùng giọng nói mềm mại hỏi thăm, sau đó thì hình như không dám nói chuyện cùng Đỗ Duy nữa, nhưng mà lại luôn thường xuyên liếc mắt nhìn trộm Đỗ Duy.
Mà cậu chủ kia của gia tộc Listeria, đối với Đỗ Duy không có thân thiết lắm, tuổi của cậu chủ này là mười lăm, đúng bằng tuổi của Đỗ Duy. Đại khái là được thừa hưỡng vẻ mỹ lệ cùng với huyết thống của gia tộc Listeria, vị thiếu niên này sinh ra đã cực kỳ sinh đẹp, da thịt trắng nõn thanh tú,sống mũi thẳng tắp, sinh ra một cậu bé xinh đẹp như vậy thật lả cực kỳ hiếm thấy, tướng mạo của hắn và hầu tước phu nhân Listeria có bảy tám phần giống nhau, nếu không phải là lông mi hơi dày một chút,ít nhiều lộ ra vài phần cứng khí chất cứng rắn khi nói…Nếu thiếu niên này mặc trang phục của phụ nữ vào thì tuyệt đối là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, đặc biệt là cặp mắt màu xanh lam của hắn, phảng phất như đóa hoa thủy tiên đẹp đẽ nhất, màu xanh thăm thẳm trong ánh mắt càng làm tôn thêm thần thái khác người.
Bữa tối phía trên, đã có phần ít nói hơn, ngược lại Đỗ Duy cảm thấy có phần khó xử,bên trong hầu tước phu nhân dường như luôn luôn bất động thanh sắc,mang cái chủ đề về Đỗ Duy và em gái nàng trên người, chỉ là sau vài lần bị Đỗ Duy làm tan biến, hầu tước phu nhân cũng không gò ép, chỉ là cái cổ của vị tiểu thư Listeria kia gần như buông xuống đến phía dưới cái bàn, lớp phấn trên mặt giống như hoa đào, trong đôi mắt dường như muốn chảy ra giọt nước, hơn nữa nàng trời sinh tuyệt sắc, càng têem xinh đẹp quyến rũ mọi người.
Cái cậu chủ Listeria kia lại không nói được một lời, nhưng mà lúc Đỗ Duy cùng với tiểu thư Listeria nói chuyện, hắn dường như cố ý đem dao nĩa trong tay làm ra tiếng kêu leng keng.
Đỗ Duy nhìn thấy trong mắt, trong bụng cười thầm, thiếu niên này sợ mình đoạt mất tỷ tỷ hắn hay sao ?
Vai trò là chủ nhân, Đỗ Duy cũng không từ chối, dù sao về phương diện nghiên cứu ma pháp, bí mật gì đó đều nằm ở thành Gilear, trong phủ công tước thì chẳng có gì cả, sau khi được sự cho phép của hầu tước phu nhân, Đỗ Duy buộc lòng phải tự mình dẫn tên thằng nhóc không thân thiện này đi mỗii nơi một chút.
Chỉ là hầu tước phu nhân đợi đền lúc bản thân Đỗ Duy dẫn em trai rời đi, liền có chút cau mày, trong ánh mắt lộ ra một tia lo lắng mờ ảo, nhìn thoáng qua sắc mặt ngương ngùng của muội muội, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười :
- Angel, em cảm thấy hắn như thế nào?
Trong ánh mắt cô gái xuất hiện một tia mê mang, lập tức đỏ mặt lên, thấp giọng nói:
-Rất…rất tốt.
Lại nói về Đỗ Duy mang theo tên nhóc này đi hết một vòng trong thành, sau cùng đi trường ngựa nằm ở phía sau tòa thành, sớm đã có thủ hạ dắt vài thớt chiến mã thượng đẳng nhất tới chỗ đức ngài công tước quì xuống, nhưng vị thiếu niên này xem cũng không xem, chỉ là mắt thấy xunh quanh không có người, bỗng nhiên hướng về Đỗ Duy lạnh lùng nói:
-Đỗ Duy, ngươi tốt nhất không được chú ý chị gái của ta.