MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 275: Đuổi giết ngàn dặm.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
Sắc mặt Liễu Minh liền chuyển xấu, bỗng nhiên lại móc ra một trương Phù Lục màu vàng vỗ lên người, lại lần nữa ở trong kim quang hướng một bên phương hướng phá không rời đi.
Ngoại trừ lúc trước từ trong tay Lôi sư thúc lấy được một trương Kim Quang Phù đã dùng trước đó ra thì Chưởng môn Quỷ Tông lại cho ba trương Phù Lục này, cũng để lúc vạn bất đắc dĩ dùng bảo vệ tính mạng.
Đây là do hắn dám đáp ứng tham gia nhiệm vụ này mới có thể nhận được.
Lệ lão giả thấy vậy, tự nhiên giận tím mặt, bên ngoài thân ánh sáng màu lam lượn lờ, cũng khống chế độn quang mau chóng đuổi theo.
Trong nháy mắt, hai người liền cách xa nhau vài dặm, một hơi chui ra bên ngoài hơn trăm dặm.
Kim Quang Phù là một loại Phù Lục độn thuật hiếm thấy kim thuộc tính, một khi thi triển gia trì độn tốc cực nhanh đủ để cho địch nhân cấp bậc Linh Sư đuổi theo không kịp.
Lệ lão giả mặc dù là một gã Cường giả Hoá Tinh Kỳ, nhưng bản thân cũng không am hiểu độn thuật, sử dụng cũng chỉ là một loại độn thuật rất bình thường Thủy thuộc tính. Nếu là ở trên biển trên mặt hồ còn có thể, tự nhiên tăng trưởng hiệu lực không nhỏ, nhưng hôm nay tại đây nửa tích thủy không có mà chỉ toàn là đất. Hắn cũng chỉ so với Linh Sư bình thường nhanh hơn mà thôi.
Cho nên Lão giả Hải Tộc tuy rằng toàn lực thúc giục độn thuật, nhưng vẫn không cách nào thu hẹp khoảng cách với Liễu Minh.
Kể từ đó, hắn càng đuổi càng phẫn nộ, trong lòng không khỏi tràn đầy tâm tư sau khi đuổi kịp đối phương sẽ hảo hảo tra tấn một phen ác độc ở niệm đầu.
Liễu Minh phi độn phía trước, cũng triển khai hiệu lực Kim Quang Phù đến cực hạn, Pháp lực trong người đã sôi trào, đồng thời trong đầu điên cuồng chuyển động không thôi.
Hắn lúc trước lựa chọn phương hướng đào tẩu, rõ ràng cố ý tránh Lệ lão giả đuổi theo, sao còn có thể xuất chiêu đánh trả đối phương.
Điều này thật sự là rất khó hiểu!
Mặt khác, trong tay hắn tuy rằng còn có hai trương Kim Quang Phù, nhưng mà nhiều lắm chỉ có thể bay xa hơn nghìn dặm rồi sẽ khôi phục độn tốc như cũ. Mà khoảng cách chừng đó căn bản không cách nào chèo chống cho hắn bay trở về đại thành liên quân.
Mà thời điểm hắn đến cũng đã cẩn thận quan sát tính toán đường thoát thân, một khi đánh mất độn tốc, căn bản tránh không thể tránh, không có địa phương có thể che giấu. Bất quá hiện tại dọc theo phương hướng hắn bỏ chạy, có lẽ có tỷ lệ không nhỏ đụng phải người của chư tông. Nhưng thực lực truy binh đằng sau rất khủng bố chỉ sợ để tử chư tông bình thường căn bản không cách nào ngăn cản được. Trừ phi vừa vặn có thể gặp được một Cường giả Hoá Tinh Kỳ của chư tông tại phụ cận.
Nhưng loại này tỷ lệ thật sự không quá lớn!
Hơn nữa hắn hiện tại càng thêm lo lắng phía trước Nhân tộc tông môn cùng Hải Tộc đại chiến kết quả thắng bại ra sao.
Nếu là chư tông thắng lợi mà nói, tự nhiên mọi chuyện đều tốt nói. Nhưng nếu là bại mất mà nói, nói không chừng đại thành liên minh đã bị Đại quân Hải Tộc chiếm lĩnh. Nếu thực như thế, hắn hiện tại dọc theo này phương hướng này chạy trốn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao.
Một điều nữa là, hiện tại nếu Liễu Minh quay đầu chạy theo một phương hướng khác, có lẽ tại thời điểm ba trương Kim Quang Phù dùng hết, có thể đi vào bên trong một mảnh sơn mạch ở biên giới Đại Huyền Quốc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phương hướng tuyệt đối không có bất kỳ tu luyện giả chư tông xuất hiện. Liễu Minh cũng chỉ có thể một mình ứng đối Cường giả Hải Tộc truy sát đằng sau.
Bất quá nếu Liễu Minh không có nhớ lầm trước đây không lâu khi hắn xem qua bản đồ địa hình, sơn mạch kia cực kỳ rộng lớn, cũng một mực đi thông vào sâu bên trong cảnh nội Đại Huyền Quốc. Hắn chỉ cần có thể trốn vào sơn mạch này có lẽ có khả năng không nhỏ mượn nhờ lợi thế địa hình thoát khỏi truy binh.
Trong lòng Liễu Minh nhanh chóng tính toán một lần, liền quyết đoán đưa ra quyết định.
Bỗng nhiên một tay hắn bấm niệm pháp quyết, lúc này bên ngoài thân kim quang lóe lên, phương hướng biến đổi bay theo một hướng khác.
Lệ lão giả thấy vậy, tự nhiên không chịu buông tha cũng nhanh chóng thay đổi phương hướng một đường đuổi sát không buông.
Lúc này Liễu Minh lại cho vào trong miệng mấy viên đan dược, hai tay đồng thời cầm chặt một khối thượng phẩm Linh Thạch liều mạng thu nạp Thiên Địa Nguyên Khí bên trong.
Lệ lão giả ở phía sau gặp tình hình này, trong nội tâm cười lạnh một tiếng.
Với Tinh Thần Lực cường đại của hắn tự nhiên có thể nhìn ra Liễu Minh bất quá là một gã tu luyện giả Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ, cho dù phục dụng đan dược cùng thu nạp Nguyên Khí trong Linh Thạch. Nhưng loại tốc độ này có thể đủ kiên trì bao lâu chứ?
Dù sao loại Phù Lục phi độn như Kim Quang Phù, bay càng nhanh tiêu hao Nguyên Khí cũng liền càng lớn.
Trong tưởng tượng của hắn, dùng phương thức chạy trốn này của Liễu Minh, chỉ sợ nhất thời nửa khắc Pháp lực sẽ tiêu hao hầu như không còn rồi.
Một gã tu luyện giả tu vi Ngưng Dịch cảnh, ở kia trong mắt hắn căn bản không đáng giá nhắc tới.
Bất quá đợi Liễu Minh một hơi phi độn hơn hai trăm dặm, tốc độ nhưng không có chút giảm bớt. Sắc mặt lão giả Hải Tộc rút cuộc hơi đổi.
Dựa theo suy đoán của hắn, một gã tu luyện giả Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ, Pháp lực đến giờ phút này có lẽ đã tiêu hao bảy tám phần, không cách nào chống đỡ lâu thêm được nữa mới đúng.
Nhưng vào lúc này kim quang trên người Liễu Minh lóe lên tán loạn mà diệt, rõ ràng là hiệu lực Phù Lục rút cuộc đã dùng hết.
Lão giả Hải Tộc thấy vậy tự nhiên đại hỉ, đang muốn thúc dục Pháp Lực tăng tốc đuổi theo thì Liễu Minh lại khẽ đảo tay, một trương Phù Lục màu vàng được hắn lấy ra rồi dán trên người, lần nữa hóa thành một đoàn kim quang phá không mà đi.
Lúc này đây, lão giả cũng nhịn không được nữa! Trong nội tâm phiền muộn chửi ầm lên, cũng không có chút phong phạm của Cường giả Hoá Tinh Kỳ.
Đối với vị Lão giả Hải Tộc này mà nói, loại phù lục quý hiếm như Kim Quang Phù, trên người cũng không có mấy tấm, hơn nữa phần lớn Phù Lục là Thủy thuộc tính, còn không bất luận một loại phi độn nào khác.
Mà đối phương chính là một gã Linh Sư vậy mà liên tiếp dùng Kim Quang Phù, điều này khiến cho Lệ lão giả vô cùng tức giận.
Bất quá sau nửa canh giờ, lúc này Liễu Minh lần nữa bóp nát tấm Kim Quang Phù thứ ba mà hắn có trong tay, thân hình lại được bao bọc trong kim quang bay đi, lão giả cũng không có ý tứ mở miệng chửi bới, chẳng qua là yên lặng thúc giục độn quang đuổi sát theo sau.
Nhưng Lão giả Hải Tộc thỉnh thoảng nhìn về phía Liễu Minh, ánh mắt vô cùng âm trầm. Hiển nhiên hắn đã hạ quyết tâm, không có ý định dây dưa với Liễu Minh lâu thêm nữa.
Đương nhiên trong lòng hắn lúc này cũng đang rất buồn bực, không biết Liễu Minh đến cùng phục dụng loại linh đan diệu dược nào, vậy mà có thể một mực kéo dài tới bây giờ còn không thấy Pháp lực tiêu hao sạch sẽ.
Lúc này, Liễu Minh cảm thụ được từ Linh Hải trong truyền ra Linh lực nhè nhẹ, trong lòng đại hỉ vô cùng.
Hắn vừa rồi phục dụng đan dược, tự nhiên là đan dược khôi phục Pháp lực bình thường. Theo lý thuyết dù cho tăng thêm hai tay liên tục thu nạp Linh Thạch, căn bản không cách nào duy trì kia tốc độ phi hành lâu như vậy.
Nhưng thời điểm này, chỗ tốt của một thân Pháp lực tinh thuần, rút cuộc cũng hiện ra.
Giờ phút này tại thời điểm hắn phi hành, trong Linh Hải mỗi lúc đều khôi phục một ít Pháp lực tiêu hao lúc trước. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng thời gian dài như vậy, số lượng tự nhiên cũng cực kỳ kinh người.
Liễu Minh mặc dù biết Pháp lực tinh thuần giúp cho tốc độ khôi phục được gia tăng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sau khi tiến giai Ngưng Dịch Cảnh, vậy mà có được hiệu quả rõ rệt như vậy.
Cũng may là hắn đang phi độn bỏ trốn, nếu cùng người khác chiến đấu kịch liệt trong thời gian dài như vậy, chút Pháp lự khôi phục trong thể nội chỉ sợ cũng không đuổi kịp mức độ tiêu hao rồi.
Bất quá chỉ như vậy thôi, Liễu Minh ngược lại có được một tia lực lượng.
Sau khi tinh thần hắn chấn động, vốn đã chuẩn bị tốt một môn bí thuật tạm thời tăng lên tiềm lực Liễu Minh liền tạm bỏ qua, toàn bộ tâm trí đều dùng vào việc điều khiển lực lượng Phù lục, hóa thành kim quang phá không mà đi.
Đương nhiên mặc dù như thế, khí tức trên người Liễu Minh so với lúc đầu rõ ràng suy yếu gần nửa.
Tiếp qua tầm gần nửa canh giờ nữa, cả vùng đất phía trước nhìn như trống trải, rút cuộc hiện ra bóng dáng một dãy nũi màu xanh đen liên miên.
Liễu Minh thấy vậy cuồng hỉ, đột nhiên hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân kim quang lại đại thịnh, tốc độ thình lình so với lúc trước lại nhanh hơn hai phần. Hắn muốn nhanh chóng chạy vào trong dãy sơn mạch.
Đằng sau Lệ lão giả nhìn thấy dãy núi, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, giờ hắn mới hiểu được chủ ý của Liễu Minh là gì.
Khuôn mặt Lệ lão giả biến đổi liên tục, bỗng nhiên hắn cắn răng một cái, há mồm phun ra một một đoàn tinh huyết. Đoàn tinh huyết đón gió hóa thành huyết vụ tràn ngập bay ra.
Thân hình lão giả lóe lên, từ trong huyết vụ xuyên thủng bay qua, bên ngoài thân lập tức trải rộng vô số huyết sắc Linh văn, đồng thời sau lưng nhiều hơn một đôi huyết cánh, nửa người dưới cũng lập tức biến thành đuôi cá màu bạc.
Đôi cánh huyết quang sau lưng Lão giả Hải Tộc hung hăng vỗ một cái, cả người hắn liền "Vèo" một tiếng, như lưu tinh bắn về phía trước, tốc độ phi độn so với lúc trước hầu như gia tăng lên non, bắt đầu nhanh chóng kéo gần khoảng cách với Liễu Minh.
Vị Cường giả Hải Tộc này thi triển tự nhiên là một loại bí thuật gia trì có phần tổn hại Nguyên Khí, tuy rằng có thể làm cho độn tốc tăng nhiều, nhưng cũng hao tổn Nguyên Khí không nhỏ, còn có di chứng nhất định.
Cho nên lão giả lúc trước căn bản không muốn sử dụng thuật này. Nhưng hiện tại mắt thấy Liễu Minh muốn trốn vào bên trong sơn mạch, lão giả mới quýnh lên. Bản thân cũng không còn cố kị nữa.
Chỉ thấy đổi cánh huyết quang sau lưng lão giả điên cuồng vỗ đập liên tục, một lát công phu sau liền cách Liễu Minh bất quá trong vòng ba bốn dặm.
Lão giả quan sát thấy bóng lưng Liễu Minh đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Lúc này sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, bỗng nhiên một tay từ trong tay áo thò ra, hướng về phía Liễu Minh vỗ vào trong hư không.
"Phốc" một tiếng.
Một cỗ man lực bàng nhiên cách không hướng đánh về phía Liễu Minh.
Lúc Liễu Minh phát hiện ra tình hình phía sau không đúng, muốn tránh né nhưng căn bản không còn kịp rồi. Tâm niệm Liễu Minh nhanh chóng vận chuyển, tập trung toàn bộ Pháp lực ra sau lưng.
Lúc này ánh sáng màu lam lóe lên, Cương Khí từ trong thể nội phát ra lập tức ngưng tụ thành tầng một màn sáng chắn sau lưng dày đặc.
Man lực vô thanh vô tức đánh lên màn sáng.
"Oanh" một tiếng!
Canh Lam Cương Khí biến thành màn sáng hầu như chỉ tồn tại trong phú chốc, liền biến thành từng điểm ánh sáng màu lam vỡ vụn.
Mà Liễu Minh càng là chỉ cảm thấy phía sau lưng nóng lên, cuống họng ngòn ngọt, toàn bộ người lúc này bị kích về phía trước bay xa một đoạn dài, há mồm phun ra mấy ngụm tinh huyết.
Đằng sau lão giả thấy vậy đại hỉ, nhưng sau một khắc, rồi lại bỗng nhiên mắng to lên.
Xa xa Liễu Minh, tuy rằng bị kích về phía trước, nhưng thân hình đột nhiên uốn éo, ở trong hư không lại đứng thẳng thân hình, hơn nữa phản thừa cơ mượn man lực, đột nhiên độn tốc lại tăng một đoạn nhỏ.
Ngược lại Lão giả Hải Tộc đằng sau, bởi vì vừa rồi ra tay mà tốc độ trì hoãn, làm cho mình độn tốc giảm xuống không ít, chỉ có thể hối hận lại vỗ đôi đánh huyết quang mau chóng đuổi.
Thời điểm này, Liễu Minh cảm thấy mơ hồ, toàn bộ cơ thể lóe lên chui vào bên trong dãy núi, hơn nữa còn bay quanh khu vực phụ cận đỉnh núi rồi mới thình lình ngoặt về phía tây. Cứ như vậy quỷ dị không thấy bóng dáng.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 276: Kim Giáp Nhân.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
Lão giả Hải tộc ở phía sau nhanh chóng đuổi theo, tuy rằng sau lưng sinh ra đôi cánh huyết quang để cho độn tốc tăng nhiều, nhưng dù sao dưới sự gia trì của bí thuật, cho nên còn không cách nào điều khiển tự nhiên. Vừa rồi không cẩn thận mà hắn đã để mất dấu Liễu Minh.
Bất quá Lệ lão giả dù sao cũng là Cường giả Hoá Tinh Kỳ, đối mặt tình hình này thân thể không ngừng đứng ở trên đỉnh các ngọn núi cao, miệng mỉm cười, nét mặt không hề tức giận.
Vừa dứt lời, Lệ lão giả ở trên không trung một tay bấm niệm pháp quyết, một tay bỗng nhiên điểm lên trán mình.
"Phốc" một tiếng, một cỗ Thần Niệm Lực phảng phất như thực chất vô cùng khủng bố từ trên người lão giả phóng lên trời, cũng ở trên không chuyển động rồi bay ra bốn phương tám hướng. Rừng cây dưới mặt đất, hầu như tất cả đều bị từng sợi thần thức càn quét qua.
Bộ dáng lão giả Hải Tộc nguyên bản giống như buông cần chờ cá cắn câu, nhưng đợi Tinh Thần Lực quét sạch mọi ngóc ngách bảy tám lần mà vẫn không có thu hoạch gì thì sắc mặt lộ ra vẻ kinh nghi.
Hắn thông qua khí tức của chính mình, mơ hồ cảm ứng được Liễu Minh khẳng định đang ẩn trốn ở khu vực phụ cận không có đi xa. Nhưng đợi khi hắn vận dụng thần thức tìm kiếm mọi ngóc ngách mà vẫn không cách nào xác định được vị trí của Liễu Minh.
Tâm niệm lão giả chuyển động mấy lần, bỗng nhiên pháp quyết trong tay biến đổi, huyết văn trên người cùng huyết quang sau lưng bỗng nhiên hóa thành từng điểm huyết quang vỡ vụn, biến thành rậm rạp chằng chịt những con bọ cánh cứng huyết sắc lớn nhỏ giống như hạt đậu.
Những con bọ cánh cứng huyết sắc toàn thân óng ánh sáng long lanh, vừa nhìn cũng biết không phải là thật thể. Những tiếng ông ông vừa vang lên, liền hướng bốn phương tám hướng bay đi.
Chúng hoặc xuyên thủng cây cối mà qua, hoặc trực tiếp bay vào trong không thấy, thậm chí trực tiếp chui bên trong tiểu sơn phụ cận.
Mà lão giả lại lập tức ở không trung khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép lại, yên lặng không nói một lời.
Đây chính một loại độc môn bí thuật mà lão giả tu luyện!
Những con bọ cánh cứng mà lão giả Hải Tộc biến ảo ra không có chút lực công kích nào, cũng không cách nào chấp hành mệnh lệnh quá phức tạp, nhưng thông qua liên hệ cảm ứng tâm thần, mỗi một con bọ cánh cứng đều giống như một con mắt của lão giả.
Kể từ đó, lúc trước dù cho có nhiều chỗ có thể lừa gạt qua kia thần thức chi lực, nhưng ở loại này dưới tình hình, cũng có thể nhìn một phát là thấy hết rồi.
. . .
Hơn mười con bọ cánh cứng lóe lên chui vào trong lòng núi, lập tức tản ra tìm kiếm khắp mọi nơi.
Có con bay lên đỉnh núi, có con lại chui xuống dưới lòng đất.
Không nhanh không chậm, chỉ trong chốc lát chúng liền phát hiện vài động quật tự nhiên, cùng bảy tám mạch nước ngầm.
Những con bọ cánh cứng ở trong động quật và mạch nước ngầm tìm kiếm một phen, nhưng không có tí thu hoạch nào. Chúng cũng không có chút chần chờ nào mà tiếp tục đi đến địa phương khác tìm kiếm.
Ở bên trong một mạch nước ngầm nhìn như yên tĩnh có mấy con cá màu trắng ở trong nước chậm rãi du động.
Bỗng nhiên một con cá con khẽ động bơi về phía trước, lại dường như đụng phải vật gì đó, hơn nữa phía trước nước sông lúc này tạo nên từng vòng vằn nước, nhưng một lát sau liền hết thảy khôi phục như thường rồi.
Con cá con quẫy đuỗi bơi về phía trước, xác định thực không cách nào trực tiếp bơi qua được thì mới cùng với mấy con cá nhỏ khác rẽ qua chỗ khác, vượt qua vật thể ngăn cản chúng.
Thời điểm lúc này, nếu có người có được thần thông nhìn xuyên thấu mọi vật, liền có thể liếc nhìn nước sống trước mặt sẽ thấy được Liễu Minh đang ẩn mình ở bên trong lòng sông, hơn nữa một tay nâng một cây tiểu kỳ màu lam dài một tấc, trước người lơ lửng một viên châu màu đen hơi nước nồng đậm.
Tiểu kỳ màu lam ở trong lòng nước liên tục rót hào quang ra làn nước xung quanh.
Viên châu màu đen kia càng phát ra hơi nước nồng đậm, tràn ngập toàn bộ không gian nước xung quanh, khiến cho làn nước trở nên mông lung.
Liễu Minh khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, miệng mũi không có chút khí tức nào, dường như là một người chết.
Nếu cẩn thận nhìn lại, có thể phát hiện sau lưng Liễu Minh chẳng biết lúc nào có dám hai trương Phù Lục đen xì, mơ hồ nổi lên một tầng tinh quang trong suốt che đậy khí tức toát ra phía sau vết thương.
. . .
Lệ lão giả ở bên ngoài sử dụng những con bọ cánh cứng tìm kiếm hơn một nửa canh giờ, lúc trên người đột nhiên vang lên một tiếng trầm đục, huyết sắc Linh văn ngoài thân linh động một hồi bỗng nhiên tán loạn, sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hầu như cùng một thời gian, trải rộng toàn bộ sơn mạch bọ cánh cứng huyết sắc nhao nhao tự bạo mà diệt, một con cũng không còn.
- Vậy mà có thể đồng thời tránh thoát thần thức cùng Linh Huyết Trùng tìm tòi! Xem ra tiểu tử Nhân tộc này hơn phân nửa có cái gì dị bảo hộ thân, lúc này mới có thể ẩn nấp như vậy sâu. Bất quá không sao, ta tất có thủ đoạn bức ngươi ra!
Lệ lão giả thay đổi sắc mặt mấy lần, thở dài một hơi thì thào nói.
Tùy theo thân hình hắn lắc lư một cái phá không mà đi. Chỉ qua vài lần hô hấp liền xuất hiện ở trên bầu trời cách mặt đất nghìn trượng. Tay áo vung lên, một bàn tay ở chính giữa thò ra, từ từ bay xuống dưới.
"Phốc" một tiếng vang lên!
Một bàn tay hư ảnh to gần mẫu tối tăm mờ mịt ở trong hư không phía dưới lão giả hiện ra, hơn nữa từ đó tuôn ra từng đạo hồ quang điện màu bạc, chụp xuống một đỉnh núi gần đó.
Một tiếng nổ kinh Thiên động Địa vang lên!
Ngọn núi kia dưới một trảo tràn ngập hồ quang điện bị đánh cụt chóp hơn phân nửa.
Tiếp theo một trảo này, lại quét qua một đỉnh núi khác cũng quét đi hơn non nửa đỉnh núi này.
Thời gian kế tiếp, cự trảo khổng lồ tối tăm mù mịt này dưới sự thao túng của lão giả, hầu như đánh đâu thắng đó. Trong chốc lát công phu, liền đánh cho mấy đỉnh núi xung quanh thành một đống ngổn ngang.
Trong quá trình này, Lệ lão giả dũng dùng Tinh Thần Lực cẩn thận quan sát, chỉ cần có chút dấu hiệu dị thường xuất hiện tuyệt đối không thể nào lọt qua con mắt của hắn. Nhưng một mực không hề có thu hoạch!
- Tốt, rất tốt, vậy mà vẫn không thể tìm ra được ngươi. Xem ra ngươi ẩn nấp ở rất sâu!
Sắc mặt lão giả Hải Tộc càng lúc càng khó coi, hắn nhìn xuống mặt đất phía dưới. Bỗng nhiên một tay cho vào trong áo lấy ra một chồng trận kỳ màu lam nhạt. Nhìn qua đống trận kỳ này giống hệt Thuỷ Tinh Kỳ trong tay Liễu Minh nhưng mặt ngoài Linh văn đơn giản hơn một ít.
Thân hình lão giả khẽ động, bay quanh khu vực biên giới sơn mạch một vòng. Tay cầm trận kỳ không ngừng từ trên cao ném xuống. Thời điểm trận kỳ cắm xuống đất liền biến lớn cao hai trượng.
Trong khoảnh khắc, một tòa trận pháp cỡ lớn được hình thành bao vây toàn bộ sơn mạch ở bên trong.
Lệ lão giả lại khẽ động thân hình, ngay lập tức xuất hiện ở phía trên không trung trung tâm trận pháp, một tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm niệm chú không ngừng.
- Oanh long long!!
Những thanh âm lớn vang lên!
Mặt ngoài những cây trận kỳ màu lam nhạt loé lên ánh sáng. Đại lượng nước biển từ bên trong chảy ra ngoài.
Nhưng quỷ dị là nước biển này dưới sự uốc thúc của trận pháp, tất cả đều lơ lửng trên không, một gọt nước cũng không có rơi xuống.
Kể từ đó, chỉ trong chốc lát công phu sau liền hội tụ thành một "Hồ nước" hơn trăm mẫu.
Thời điểm này, sắc mặt lão giả ở trên không trung vô cùng dữ tợn, "Phù phù" một tiếng, cả người liền nhảy vào trong "Hồ nước".
Sau một khắc, hư ảnh một cái đuôi cá màu bạc nhạt cực lớn ở trên mặt nước hung hăng đập một cái khiến toàn bộ "Hồ nước" chấn động!
Tất cả nước hồ dùng đuôi cá làm trung tâm, bắt đầu chuyển động, hơn nữa càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt liền hình thành một cái vòng xoáy khổng lồ, cũng phát ra âm thanh bén nhọn chói tai ở bên trong. Nước hồ nhanh chóng hoá thành một mũi nhọn cắm xuống dưới mặt đất.
Toàn bộ đại địa bắt đầu run rẩy, từng khối đất đá đều bị dòng nước xoáy quấn lên.
Bất quá, ngay tại thời điểm Lệ lão giả thao túng nước hồ chui xuống mặt đất mấy trượng sâu, bỗng nhiên trong miệng "Ồ" một tiếng. Dòng nước hồ nguyên bản vận chuyển điêm cuồng, vậy mà trong khoảnh khắc liền dừng lại, một lần nữa biến thành hình thái "Hồ nước".
Tiếp theo từ bên trong hồ nước, Lệ lão giả nửa thân là người nửa thân là cá bơi ra, nét mặt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
Mà bên hông hắn, một cái vỏ sò hình tròn giống như đồ trang sức, đang ông ông động tĩnh không thôi.
Lão giả nhướng mày, một tay vỗ vật ấy, vỏ sò bay lên cao toả ra một đạo ánh sáng màu lam, cũng trên không trung vặn vẹo một hồi, liền huyễn hóa ra một gương mặt nam tử rất mơ hồ.
- Lệ Côn, mặc kệ hiện tại thân ở chỗ nào, lập tức cút trở về cho ta. Nhớ kỹ, đây là tôn chủ mệnh lệnh của đại nhân. Ngươi có biết hay không, bởi vì ngươi thất trách, lại để cho tôn chủ đại nhân không thể không sớm ra tay, tâm hình của người rất khó chịu, cũng giao trách nhiệm ngươi đang ở đâu thì nhất định trong hai canh giờ phải trở lại thành tiếp tục tọa trấn. Nếu vượt qua thời gian chỉ hậu quả thế nào chắc ta không phải nói thêm nữa.
Gương mặt vừa mới hiện ra mà ra, lập tức há miệng nói ra liên tiếp thoại ngữ , nghe có chút tức giận, rồi "Phốc" một tiếng cứnhư vậy chớp động vài cái tán loạn tan biến.
- Cái gì, tôn chủ đại nhân xuất thủ sớm hơn dự định. Chẳng lẽ tiểu tử này là từ tôn chủ bên kia chạy trốn ra, ta nói làm sao lại trùng hợp đụng phải như vậy. Lần này phiền toái thật rồi!
Lão giả nghe xong những lời này, sắc mặt đại biến, lại mơ hồ hiện lên một tia sợ hãi, nhưng trong khi ánh mắt lại quét qua mặt đất bừa bãi phía dưới, trong mắt lại lộ vẻ không cam lòng.
- Cho dù không rảnh phân thân, ta cũng nhất định phải chém chết tiểu tử nhân tộc ở đây đoạt lại Thánh Thú chi noãn. Cho dù có trả giá đại giới cũng đáng.
Lệ lão giả nhanh chóng suy nghĩ chốc lát, trong nội tâm quét ngang lẩm bẩm.
Tùy theo hắn một tay khẽ động, từ trong ngực lấy ra một cái hộp hình chữ nhật màu bạc nhạt, phía trên còn dán một trương Phù Lục màu vàng nhìn có chút cũ nát.
Lão giả nhìn cái hộp màu bạc trong tay, vốn chần chờ vài phần, nhưng lập tức cắn răng xé trương Phù Lục, cũng mở nắp hộp ra.
Lúc này một đạo kim quang từ trong hộp phóng lên trời, ở trên không trung quay tròn ngưng tụ, lập tức biến ảo thành một Kim Giáp Nhân uy vũ dị thường.
Kim Giáp Nhân hai mắt nhắm nghiền, nhưng khuôn mặt cùng Lệ lão giả lại giống nhau như đúc, chẳng qua là trẻ tuổi hơn rất nhiều, thoạt nhìn chỉ có hơn ba mươi tuổi bộ dáng tráng niên.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 277: Nguyên Ma hiện thân.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
- Lệ lão quỷ, ngươi lần này gặp phải phiền toái gì, như thế nào lại phóng xuất ta ra ngoài. Ta nhớ rõ lần trước phóng ra ta đi ra thời điểm hơn trăm năm trước rồi thì phải.
Kim Giáp Nhân rốt cục chậm rãi tỉnh mở hai mắt, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua Lệ lão giả phía dưới, nét mặt mang theo một tia kinh hỉ cười nói.
- Ít nói lời vô nghĩa. Lần này đối thủ chỉ có tu vi Ngưng Dịch Cảnh sơ kỳ, nhưng thập phần am hiểu phương pháp ẩn nặc, nên đang ẩn núp ở nơi nào đó dưới mặt đất, ta bây giờ có chuyện khác quan trọng cần xử lý, không rảnh phân thân cho nên mới thả ngươi đi ra. Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm cho được tiểu tử nhân tộc này, đoạt lấy trứng Thánh Thú ở trong tay hắn.
Lệ lão giả chút không để ý đến Kim Giáp Nhân, giọng điệu khiêu khích, gương mặt âm trầm nói:
- Được! Chỉ là chuyện nhỏ, tự nhiên không có vấn đề. Bất quá, dựa theo quy củ từ trước đến nay, ngươi lần này phải cấp cho ta hai phần ba pháp lực mới được.
Kim Giáp Nhân không chút do dự nói.
- Ngươi điên rồi. Chỉ là đối phó với một gã tiểu bối Ngưng dịch sơ kỳ, có thể nào cần dùng nhiều pháp lực như vậy. Lần này nhiều lắm cấp cho ngươi một nửa pháp lực. Chỉ cần dùng cẩn thận một chút, đủ để chống đở nửa khắc chuông chiến đâu liên tục.
Lệ lão giả nghe vậy, lúc này mặt không chút thay đổi trả lời.
- Hắc hắc, Lệ lão quỷ! Ngươi càng ngày càng keo kiệt rồi. Được, một nửa pháp lực phải một nửa pháp lực. Bất quá sau khi vận dụng, hứa hẹn của ta lúc trước đã hoàn thành được rồi vài phần rồi, ngươi không còn bao nhiêu cơ hội đâu!
Kim Giáp Nhân hắc hắc một tiếng, lại một đáp ứng với Lệ lão giả.
- Mặc kệ điều đó đi, lúc trước nếu không có ta, cũng sẽ không có ngươi. Ngươi thực rời khỏi người ta, sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì ai mà biết được.
Lệ lão giả nhìn chằm chằm Kim Giáp Nhân, nhướng mày nói.
- Vậy thực chờ sự tình đã xảy ra mới nói đi.... Ít nhất... Theo ta thấy quan hệ giữa ta và ngươi không có chặt chẽ giống như ngươi vẫn tưởng tượng. Nếu không năm đó cũng không cần mượn huyết khế lực mới có thể miễn cưỡng khống chế ta.
Kim Giáp Nhân không chút khách khí trả lời.
- Hừ, sớm biết rằng tế luyện miếng thượng cổ hoàng khăn lực sĩ bí phù kia sẽ gặp phải loại sự tình này, ta lúc trước đã hủy diệt nó, ngươi tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện rồi!L
Lệ lão giả hừ một tiếng nói.
- Lệ lão quỷ, lời này của ngươi là khẩu thị tâm phi rồi. Nếu không có sự tồn tại của ta, ngươi từ trước đến nay tao ngộ cường địch không có ta thì đã đi đời nhà ma rồi. Còn có thể sống tới ngày nay sao? Huống hồ từ phương diện nào đó mà nói, ta bây giờ cùng ngươi một thể hai mặt, hủy diệt ta, chính ngươi cũng sẽ tổn hao rất nhiều nguyên khí, thậm chí cả thọ nguyên cũng sẽ làm bị thương và..... Ta không tin ngươi thật có thể làm được như thế! Nhưng thật ra ta một khi hoàn thành ước định lúc trước, ngươi nếu lại dám ngăn cản sự tự do của ta cũng đừng trách ta tự bạo, liều mạng cùng ngươi lưỡng bại cầu thương!
Kim Giáp Nhân nghiêng đầu liếc mắt nhìn lão giả. Vẻ mặt không thèm quan tâm trả lời.
- Ước định lúc trước ta tự nhiên nhớ rõ. Chỉ cần ngươi thật có thể giúp ta vài lần nữa, ta tự nhiên sẽ trả lại tự do cho ngươi. Tốt lắm, ta còn có chuyện quan trọng trong người, phải lập tức rời đi rồi, ta trước đem pháp lực cấp cho ngươi.
Lão giả lạnh lùng nói xong lời này, không hề chần chờ bàn tay một bấm niệm bí quyết. Một ngón tay điểm lên người Kim Giáp Nhân.
" Phốc" một tiếng!
Một đạo Pháp lực tinh thuần biến thành cột sáng trong suốt từ ngón tay Lệ lão giả bắn ra. Cột sáng chớp động một cái rồi cuồn cuộn không đứt rót vào trong người Kim Giáp Nhân.
Lúc này hai cánh tay Kim Giáp Nhân đều hướng lên không trung, khí tức trên người lấy tốc độ khủng bố kịch liệt điên cuồng bành trướng, đồng thời nét mặt lộ ra một loại thần sắc tràn đầy si mê .
Khác biệt với đó, khí tức trên người Lệ lão giả nhanh chóng hạ thấp xuống, sắc mặt trở nên xám trắng.
Sau khi khí tức trên người Kim Giáp Nhân khó khăn lắm mới đột phá đến cảnh giới Ngưng Dịch Cảnh hậu kỳ thì Lệ lão giả thu hồi pháp quyết. Cột sáng bắn ra từ đầu ngón tay của hắn cũng tan biến trong hư không.
- Đúng là cảm giác này, loại này cảm giác cường đại. Cạc cạc! Đáng tiếc ngươi bây giờ chỉ là một gã tu luyện giả Hóa Tinh Kỳ, nếu có thể trở thành Chân Đan tu sĩ trong truyền thuyết, một nửa pháp lực đã đủ để cho ta chạm đến đến cảnh giới Hoá Tinh Kỳ rồi.
Cơ thể Kim Giáp Nhân hiện ra từng đạo linh vân màu lam nhạt, cánh tay duỗi thẳng ra, hai tay nắm quyền thì thào nói.
- Chân đan tu sĩ? Ngươi vậy mà cũng dám nói. Tam đại Hải Tộc chúng ta ở Xuyên Vân Đại Lục ngay cả cảnh giới Giả Đan cũng chưa từng có một, đừng nói gì đến Chân đan tu sĩ. Được rồi! Nơi này hết thảy giao cho ngươi. Để phòng ngừa điều bất trắc, bộ tiểu Quỳ Thủy trận kỳ này ta để lại cho ngươi. Đừng để tiểu tử kia chạy thoát. Nhớ kỹ nhất định phải đoạt lấy được trứng Thánh Thú ở trong tay tiểu tử nhân tộc kia.
Lệ lão giả nói xong cũng không muốn lại tiếp tục trì hoãn thời gian. Lúc này dưới thân ngư vĩ run lên, ở trong một trận lam quang một lần nữa khôi phục hình người. Tiếp theo độn quang lập tức, hóa thành một đoàn lam quang phá không mà đi. Một lát công phu sau, đã biến mất ở cuối chân trời.
Không ngờ Lệ lão giả có thể yên tâm rời đi.
- Hừ, chỉ là một gã tu luyện giả Nhân tộc Ngưng dịch sơ kỳ , đã khiến cho ngươi thúc thủ vô sách rồi. Lệ lão quỷ, xem ra ngươi thật sự đã già. Cuộc đời này đừng nói Chân đan tu sĩ, ngay cả Giả Đan cảnh giới căn bản vô vọng rồi. Bản tôn sao có thể cùng chết chung với ngươi được chứ!
Kim Giáp Nhân nhìn thấy Lệ lão giả biến mất, nét mặt hiện ra một tia chế nhạo cười nói.
Tiếp theo ánh mắt hắn vừa động, quét qua “hồ nước” đang phiêu phù ở trên không trung gần đó, cười lạnh một tiếng rồi bàn tay điểm vào trong hư không.
" Oanh" một tiếng.
"Hồ nước" to như vậy thế nhưng lại bạo liệt hóa thành Thủy ti hướng bốn phương tám hướng bắn đi.
Trong phút chốc công phu, tấm lưới màu lam nhật thật lớn che kín cả bầu trời.
Tiếp theo Kim Giáp Nhân lẩm bẩm niệm chú, hai tay hợp lại tiếp tục quan sát. Bất ngờ một đoàn kim quang hiện ra, hơn nữa vừa quay tròn vừa chuyển, bỗng nhiên từ đó bắn ra vô số cây kim, mỗi một cây đều dài không quá tấc, tất cả đều nhắm hướng phía đại địa phía dưới mà bắn đi.
Trên mặt đất lúc này "Phốc phốc" tiếng xé gió vang lên, vô số lỗ nhỏ hiện ra trước mắt.
Mấy cái này kim mang đúng là thật thể, hơn nữa lại sắc bén vô cùng, dễ dàng đam sâu xuống dưới lòng đất. Hơn nữa hoàn lại giống như vật sống, bay tán loạn không ngừng, càn quét tất cả mọi vật khả nghi mà nó bắt gặp.
Bất quá chờ thêm thời gian chừng một chén trà, kim mang cơ hồ đem mỗi tấc đất ở phía dưới cày này, chỗ nào cũng đã đâm thủng một lần nhưng không hề có chút kết quả nào.
Kim Giáp Nhân thấy vậy khẽ nhíu mày. Bàn tay thay đổi pháp quyết, kim mang lại giống như màn mưa từ trong lòng đất bắn lên, lại hội tụ thành một đoàn quang cầu màu vàng, một lát sau lại xuất hiện ở trên bầu trời một khu vực khác.
Không nhanh không chậm, một màn tương tự lại xuất hiện.
Sau khi kim quang cầu bạo liệt, biến thành kim mang xuyên thủng xuống dưới mặt đất, phạm vi bao phải vẫn chỉ chừng một mẫu.
Mà cách khu vực này ngoài hai trăm dặm ...trong một khu vực Liễu Minh vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, thân vẫn được bao bọc trong thuỷ cầu. Hiển nhiên Liễu Minh đối với những gì đang diễn ra trên mặt đất hoàn toàn không hề hay biết, cũng không biết chính mình sắp sửa bị bại lộ
Cùng lúc đó, trên chiến trường Nhân Tộc – Hải Tộc, hai phương giao phong đã có kết cục.
Mặc dù bọn người Liễu Minh không thể cướp đi kia kiện cực phẩm linh khí mà Hải Tộc ỷ vào, nhưng lại phá hủy mắt trận một toà đại trận. Cho dù sau này toà đại trận này được tộc nhân Hải Tộc ở trong Phù thành một lần nữa chữa trị, nhưng vẫn làm cho thực lực Hải Tộc ở trên chiến trường giảm mạnh trong một thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó chắc chắn Hải Tộc tổn thất không ít tộc nhân.
Cho nên đại quân Hải tộc cho dù khôi phục lại đại trận cung cấp nước biển cho bọn chúng chiến đâu, nhưng trên chiến trường vẫn bị lép vế hạ phong
Nhưng...có một sự khác biệt, cách chiến trường Hải Tộc – Nhân Tộc đang chiến đấu. Tình hình cường giả Hoả Tinh Kỳ của nhân tộc hình như không được ổn cho lắm.
Chỉ thấy một tiếng xé gió ầm ầm long nổ liên miên không đứt, một đoàn quang cầu đủ các loại màu sắc, kích cỡ liên tiếp bạo liệt. Đồng thời từng đạo kiếm khí ánh đao bay múa đầy trời, một cột sóng lớn mây lửa phóng lên trời
Mỗi khi từng đạo bóng người, quỷ mị ở trên hư không nhanh như điện chớp, nhất cử nhất động đều phảng phất phát ra những tiếng xé gió kinh thiên động địa.
Ngay cả nơi đây vẫn đang tranh đấu kịch liệt dị thường, nhưng tình hình đã rất rõ ràng rồi.
Nhân tộc mặc dù có ba gã cường giả Hóa Tinh Kỳ của Nguyên Ma Tông tương trợ, nhân số trên cơ bản cùng cường giả Hóa Tinh Kỳ Hải tộc ngang hàng, nhưng Hải tộc một phương vận dụng rồi vài kiện bí bảo uy lực kinh người, cộng thêm cường giả Hóa Tinh Kỳ Nhân tộc bởi vì lần trước tranh đấu đã tiết lộ rồi trọng bảo của mình, bị Hải tộc dùng vật tương khắc cố ý nhằm vào. Cho nên tình hình rất là bất lợi.
Bất quá trong đó Diệp Thiên Mi, vận dụng phi kiếm màu bạc biến hóa khó lường, một người thế nhưng chế trụ ba gã cường giả Hải tộc đang hoá thân thành hình thái Nhân Ngư, nhờ đó mới có thể giảm bớt gánh nặng cho bên Nhân Tộc
Cách chiến trường ngàn dặm, trên mặt đất trải đầy đá dăm Thải bào nữ tử từng dễ dàng đánh tan hợp kích của ba người Liễu Minh ở trong Phù thành đang đứng bên cạnh một tảng đá, nét mặt lộ dường như có vẻ suy tư.
Mà lúc này trong hư không cách nữ tử vài trượng, một bọt khí trong suốt phiêu phù trôi nổi trên không trung. Mà bên trong bọt khí không ngờ lại là Trương Tú Nương thiên tài Kiếm tu của Nhân tộc .
Bất quá lúc này hai mắt nàng nhắm nghiền, bộ dáng hôn mê bất tỉnh.
Trên không trung phía trên đầu Thải bào nữ tử mấy chục trượng, có một đoàn vân khí màu trắng sữa lay động không thôi. Nhìn tinh tế dị thường, phi thường bình thường, nhưng lại hoàn toàn bao phủ nàng ở bên trong.
- Rốt cuộc là vị nào đạo hữu đã ra tay, đã bày ra Tiểu Huyền Di trận vây khốn ta. Thiếp thân kiên nhẫn đã tiêu hao không sai biệt lắm rồi, nếu lại không chịu hiện thân thì đừng trách ta thật muốn mạnh mẽ phá trận mà ra.
Thải bào nữ tử bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
- Đạo hữu không cần tức giận! Ta bày ra trận này, thầm nghĩ chỉ muốn cầm chân đạo hữu ở chỗ này ở lâu nhất chừng nửa khắc mà thôi. Thời gian vừa đến, ta tự nhiên sẽ thả đạo hữu rời đi!
Một thanh âm nam tử nhàn nhạt , rốt cục từ trong hư không truyền đến, phiêu hốt không chừng, căn bản không thể xác định vị trí.
- Các hạ chính là Nguyên Ma đạo hữu!
Nghe được thanh âm nam tử, Thải bào nữ tử mộng mị hỏi.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 278: Hải Yêu Hoàng.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
Nghe Thải bào nữ tử vừa hỏi như thế, nam tử lúc trước vừa nói chuyện liền rơi vào trầm mặc, sau một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng:
- Tiên Tử làm thế nào biết là tại hạ! Nguyên mỗ tin tưởng cùng đạo hữu có lẽ là lần đầu tiên tương kiến.
Nam tử này không biết xuất hiện từ chỗ nào nhưng hắn được xưng là tu luyện giả đệ nhất Vân Xuyên Đại Lục là “Nguyên Ma” Đại trưởng lão của Nguyên Ma Môn.
- Chuyện này có gì khó đoán cơ chứ. Tiểu Huyền Di Trận tuy lợi hại, nhưng có thể bất tri bất giác khiến cho ta rơi vào trong đó, cũng chỉ có tồn tại cùng giai. Theo ta được biết, toàn bộ Vân Xuyên đại lục có được cảnh giới Giả Đan có lẽ cũng chỉ có một người là Nguyên đạo hữu.
Ánh mắt Thải bào nữ tử có chút chớp động nói.
- Hắc hắc, cái gì mà Vân Xuyên Đại Lục. Cùng lắm thì cũng chỉ là Vân Xuyên Đảo mà thôi. Vân Xuyên đảo mới chính là danh xưng những người như đạo hữu công nhận. Bất quá nếu nói Vân Xuyên chỉ có một tu luyện giả cảnh giới Giả Đan là tại hạ thì quý tộc cũng không tránh khỏi có vài phần xem thường Vân Xuyên rồi. Theo ta được biết, tối thiểu ở trên đảo còn có một người khác có cùng cảnh giới vơi ta. Bất quá người này gần đây không màng danh lợi, cũng không phải người trong tông môn, cho nên mới hi hữu không ai biết.
Thanh âm Nguyên Ma nhàn nhạt truyền đến.
- Cái gì, Vân Xuyên còn có một nhân tộc có cảnh giới Giả Đan khác! Nguyên đạo hữu chẳng lẽ muốn doạ ta?
Thải bào nữ tử vốn cả kinh, nhưng lập tức ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi.
- Có phải thật vậy hay không, Tiên Tử vài ngày sau cũng sẽ biết rõ thật giả.
Thanh âm Nguyên Ma vẫn đang thập phần bình tĩnh.
- Hẳn là người này đã đi đến khu vực khác của chiến trường, nhúng tay vào cuộc đại chiến của một quốc gia khác.
Thải bào nữ tử nghe xong lời này, lập tức tỉnh ngộ thêm vài phần.
- Quý tộc cũng đã đánh tới Vân Xuyên Đảo, thậm chí liên lụy đến sinh tử tồn vong của Nhân tộc. Người nọ mặc dù gần đây nhàn vân dã hạc, lại sao có thể ngồi yên không để ý đến.
Nguyên Ma chậm rãi trả lời.
- Hừ, coi như lời ngươi nói là thực thì làm thế nào! Ngươi thực cho rằng Vương tộc chúng ta lần này chỉ xuất hiện một Điện Chủ Giả Đan cảnh sao? Lúc này đây nếu Vân Xuyên Tam đại Hải tộc đã quy thuận Thương Hải Vương tộc chúng ta, sự ủng hộ của bổn tộc đối với bọn hắn tự nhiên sẽ không nhỏ.
Thải bào nữ tử suy nghĩ một chút, lại khôi phục thần sắc trang nhã nói.
- Ta đương nhiên biết rõ lúc này đây kể cả đạo hữu, quý tộc tổng cộng đã đến hai Điện Chủ Giả Đan cảnh. Nếu không ta thế nào lại phá quan mà ra, tự mình xuất hiện ở chỗ này rồi. Có hai người chúng ta kiềm chế mà nói, Ngân Lân muốn mượn tay Tam đại Hải tộc mưu đồ Vân Xuyên, chỉ sợ chỉ có thể rơi vào khoảng không.
Thanh âm Nguyên Ma cực kỳ bình tĩnh.
- Ngươi khẳng định như vậy! Vương tộc chúng ta chỉ phái đến hai Điện Chủ?
Sắc mặt Thải bào nữ tử âm trầm phản hỏi một câu.
- Nếu Vương tộc các ngươi không sợ Hải Yêu Hoàng giết đến tận cửa, nói không chừng quý tộc còn có thể phái thêm một tên cường giả Giả Đan cảnh tới, nhưng hiện tại thì....
Nguyên Ma từ chối cho ý kiến nói.
- Ngươi vậy mà biết rõ sự tình Hải Yêu Hoàng!
Sắc mặt Thải bào nữ tử đại biến.
- Bất kể nói thế nào, Nguyên mỗ đã có danh xưng là tu luyện giả đệ nhất Vân Xuyên, sao có thể có thể không rời đảo hiểu rõ vùng biển phụ cận cường đại đến mức nào. Tuy luận số lượng thủ hạ Hải Yêu Hoàng xa xa không kịp phần đông Thương Hải Vương tộc các ngươi, nhưng không lâu trước đó đã thành công tiến giai trở thành Chân Đan tu sĩ, nghe nói chỉ là mượn nhờ ngoại vật hình thành tam khiếu Hạ phẩm Chân Đan, là Chân Đan tu sĩ hàng thật giá thật, không phải tu luyện giả Giả Đan có thể so sánh! Mà sau khi Hải Yêu Hoàng trở thành người mạnh nhất Thương Hải Vực, chỉ sợ chờ tu vi củng cố bước đầu tiên, chính là muốn diệt trừ những quý tộc bá chủ Thương Hải trước kia.
- Thương Hải Vương tộc các ngươi vì tự bảo vệ mình, gần đây càng dốc sức liều mạng thu nạp bộ lạc Hải tộc khác, dùng bọn chúng để đối kháng với vị Hải Yêu Hoàng này. Nếu không quý tộc cũng không có coi trọng ba Hải Tộc ở vùng xa xôi này, thậm chí còn cho đạo hữu tự thân xuất mã tới lôi kéo. Dù sao tam đại Hải Tộc này tuy chưa từng có cường giả Giả Đan nhưng mà số lượng tộc nhân không ít.
Thanh âm Nguyên Ma phiêu hốt bất định ung dung truyền đến, cơ hồ mỗi một câu nói đều khiến sắc mặt Thải bào nữ tử càng khó coi một phần.
- Nguyên đạo hữu hiểu biết chính xác sự tình Hải Yêu Hoàng, vậy hẳn là rất rõ ràng, nếu là Thương Hải Vương tộc chúng ta bị Hải Yêu Hoàng đánh tan, chỉ sợ Nhân tộc Vân Xuyên các ngươi cũng trở thành kẻ nô dịch cho hắn. Tại sao hai tộc chúng ta lại không liên thủ lại với nhau. Nếu có thêm hai tu sĩ Giả Đan Cảnh các ngươi gia nhập, chúng ta nhất tộc cùng hắn tranh đấu, sẽ càng nhiều một phần nắm chắc. Ngay như trước mắt Ngân Lân tộc cùng các ngươi tranh đấu, ta có thể lập tức bứt ra không hỏi, thậm chí có thể áp chế bọn hắn nhượng xuất lãnh địa nhân tộc đã xâm chiếm trước kia.
Thải bào nữ tử trong lòng suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng phản khuyên bảo Nguyên Ma.
- Đạo hữu không hổ là một Điện Chủ của Thương Hải Vương tộc, vậy mà ý định chiêu dụ tại hạ. Nhưng phần đông tu luyện giả cảnh giới Giả Đan trong quý tộc, chắc hẳn cũng không thiếu một hai người trợ trận. Mà Nguyên mỗ lại muốn sử dụng bản lãnh của mình che chở cho nhân tộc ở trên Vân Xuyên đảo, chỉ sợ không thể giúp đạo hữu như nguyện rồi. Huống hồ Vân Xuyên đảo vắng vẻ như thế, Hải Yêu Hoàng không nhất định sẽ đánh tới.
Nguyên Ma yên lặng một lát, không tình cảm chút nào từ chối.
- Hừ, đạo hữu nếu nghĩ như vậy, lại muốn cho bản Điện Chủ thành thành thật thật sống ở chỗ này, có chút si tâm vọng tưởng rồi. Ngươi sẽ không thực cho rằng chỉ là một cái Tiểu Huyền Di Trận sẽ vây khốn bổn tọa!
Thải bào nữ tử nghe vậy, đại giận.
- Tiên Tử nếu không phải tiếc nguyên khí toàn lực ra tay, pháp trận tạm thời này tự nhiên không cách nào giam giữ được. Bất quá đạo hữu cần phải hiểu rõ rồi, tính toán cho tốt muốn thoát khốn mà ra không dễ, còn có ta ở đây này kiềm chế. Tiên Tử thực cho rằng còn có cơ hội tiến đến chiến trường ư! Như vậy đi, kỳ thật bên kia kết quả cuộc chiến như thế nào căn bản không trọng yếu, có thể chính thức quyết định hai tộc thắng bại hay vẫn là trên người của ta và ngươi mà thôi. Ta và ngươi hai người đánh cuộc, quyết định chiến thắng này như thế nào?
Nguyên Ma trả lời.
- Đánh cuộc?
Thải bào nữ tử hai mắt nhíu lại mà nổi lên.
- Đúng vậy! Lát nữa ta có thể đem pháp trận triệt hồi, phóng thích đạo hữu. Ta chỉ thủ chứ không tấn công, tiếp đạo hữu ba chiêu. Nếu tiếp được, đạo hữu lập tức rút đi, nếu là ta bị thương không tiếp được, tắc thì ta lập tức ly khai, như thế nào?
Thanh âm Nguyên Ma có vài phần ngưng trọng xuống.
- Hừ, làm gì cần phiền toái như vậy. Nếu sau ba chiêu, ngươi bình yên vô sự. Ta có thể làm chủ để cho Ngân Lân tam tộc lập tức lui binh. Nhưng mà lãnh thổ bọn hắn đã chiếm cứ, mặc kệ thắng bại như thế nào, ta và ngươi đều không được ra tay can thiệp.
Thải bào nữ tử nghe vậy, con mắt khẽ đảo vài vòng về sau, cứ như thế trả lời.
- Tốt, cứ quyết định như vậy đi. Bất quá ta nếu tiếp được ba lần công kích của lãnh thổ, nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông ngươi bắt được sau lưng, cũng phải cùng nhau giao ra.
Sau một khắc, không gian trắng sữa vây khốn Thải bào nữ tử chấn động kịch liệt một hồi rồi vỡ vụn tan biến.
Hư không trên bầu trời vặn vẹo mơ hồ một hồi, một trung niên nam mặc trường bào màu đen, thắt lưng đeo Bạch Ngọc đai tử bỗng hiện ra.
Nam tử này xương gò má cao cao, gương mặt thanh kỳ, hai mắt sáng ngời, hữu thần phảng phất có thể đem hết thảy thứ đồ vật hút vào. Mái tóc dài đen nhánh xoã trên bờ vai khiến cho người khác cảm nhận được một áp lực vô hình. Một tay của hắn cầm một đồ vật giống như một cái khăn gấm, mặt ngoài loé lên ngân quang, cũng có chút bạch khí từ đó lượn lờ bay ra.
- Ngươi chính là Nguyên Ma, quả nhiên không giống bình thường! Thiếp thân là Thương Hải Vương tộc Chân Điềm – Điện chủ Trấn Nam Điện.
Thải bào nữ tử đứng dưới mặt đất ngẩng đầu lên nhìn, đánh gia trung niên hắc bào vài lần rồi mới chậm rãi nói. Tiếp đó thân hình khẽ động, quỷ mị cũng xuất hiện trên không trung, cách xa đối phương hơn trăm trượng.
Mà Trương Tú Nương đang bị giam cầm trong bọt khí cũng không biết là do cái gì luyện chế mà thành, vậy mà một bước không rời nhanh chóng đi theo nàng này sau lưng.
- Nguyên lai là Chân đạo hữu, tại hạ nghe qua Thương Hải Vương tộc Thiên Hải Bích Ba đại pháp tu luyện tới cực hạn có thể dời sông lấp biển, không biết hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy một lần hay không?
Nguyên Ma cầm khăn gấm trong tay vừa thu lại, vừa cười nói.
"Cái này đạo hữu cứ việc yên tâm, đối mặt với một đối thủ cường đại như Nguyên đạo hữu, thiếp thân dám nào dám bất cẩn!
Chân Điềm cười lạnh trả lời.
- Tốt, vậy thì mời Chân đạo hữu ra tay đi.
Nguyên Ma gật đầu nói.
Màu nữ nữ tử nghe xong lời này, lúc này không khách khí nữa đánh ra một trảo vào hư không. Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm sét, vô số Ngân sắc hồ quang điện từ trên người nàng bay ra, lập tức tụ tập trong lòng bàn tay, biến thành một thanh lôi mâu ngân chói.
Mâu này toàn thân điện quang lượn lờ, mặt ngoài rậm rạp chằng chịt Ngân sắc phù văn, hơn nữa mỗi khi một căn ngân quang rót vào trong đó thể tích đều điên cuồng bành trướng bất quá trong chốc lát công phu, liền biến thành dài năm sáu trượng
Thải bào nữ tử mặt không biểu tình, cổ tay vung lên, lôi mâu "Vèo" một tiếng, liền biến mất, không thấy nằm trên tay của nàng nữa.
Nguyên Ma đứng đối diện nhìn điện quang loé lên, lôi mâu từ trong hư không lăng không kích xạ bay đến, muốn xuyên thủng đầu lâu của hắn.
Nguyên Ma thấy vậy, mặt không biểu tình tay áo vung lên, một tấm chắn lập tức lóe lên.
"Oanh" một tiếng.
Lôi mâu một đâm vào tấm chắn, lập tức chui vào trong không thấy bóng dáng. Nhưng sau một khắc, sau lưng Nguyên Ma hơn trăm trượng, trong hư không tinh quang lóe lên, lôi mâu vậy mà từ đó xuyên thủng ra, cũng lập tức hóa thành vô số hồ quang điện bạo liệt, cơ hồ bao phủ phương viên gần mẫu.
- Tiểu Na Di Thuật. Đạo hữu vậy mà có pháp khí huyền diệu như vậy, trách không được tự tin như thế. Bất quá cho dù có bảo vật này, có thể vô tư tiếp ta ba kích vẫn chỉ mà viễn tưởng.
Chân Điềm vừa thấy cảnh này, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng sau một khắc, đuôi lông mày nhảy lên nói.
Tùy theo tay áo nàng vung lên, một ngón tay thon dài hướng phía dưới hư không khẽ điểm.
"Ầm ầm" tiếng nổ lớn, mặt đất bỗng nhiên run lên về sau, phụ cận vô số đất đá lớn nhỏ điên cuồng tụ tập trên đỉnh đầu của mình, cũng lập tức ở trong lam quang ngưng tụ lại, trong khoảnh khắc liền biến thành một ngọn núi cao ba bốn trăm trượng.
- Thiếp thân ngược lại muốn nhìn, Nguyên đạo hữu như thế nào đem vật này chuyển dời đi chỗ khác!
Thải bào nữ tử cười lạnh một tiếng, rồi vung tay về phía trước.
Ngọn núi đá vang lên âm thanh "Ông ông", bên ngoài lúc này hiển hiện vô số phù văn màu xanh da trời, cũng gào thét bay về phía Nguyên Ma.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
MA THIÊN KÝ
TÁC GIẢ: VONG NGỮ
------oOo------
Quyển 3: Đại chiến Hải Tộc
Chương 279 : Thiên Hải Bích Ba Công.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu tầm
Nguyên Ma vừa thấy cảnh này, thần sắc rút cuộc có chút động dung.
Ngọn núi khổng lồ như vậy đè xuống, trong đó còn có ẩn hàm lực lượng cấm chế. Mặc dù tiểu thuẫn trong tay hắn huyền diệu vô cùng nhưng cũng không thể nào đón được được một kích này.
Lúc này chỉ thấy Nguyên Ma bỗng nhiên thu lại tiểu thuẫn, thân hình quay tròn tại chỗ như con quay chuyển động, lập tức từng đoàn ma khí mờ mịt từ trên thân thể hắn bay ra, đồng thời bay về phía ngọn núi khổng lồ kia.
Một màn kinh nghi xuất hiện!
Ngọn núi khổng lồ kia tiếp xúc mới ma khí hắc ám lập tức ngưng trệ, trở nên chậm chạp. Đồng thời bên ngoài thân hiện lên ánh sáng màu lam, bản thân ngọn núi bị ăn mòn với tốc độ kinh người.
Lúc này, phía dưới một đoàn thân ảnh mơ hồ bỗng nhiên ngừng lại, Nguyên Ma một lần nữa đứng thẳng thân hình, hơn nữa cánh tay đột nhiên khẽ động, lúc này một quyền hung hăng đánh lên ngọn núi khổng lồ đang bị ma khí bám lấy.
‘Oanh’ một tiếng.
Ngọn núi khổng lồ dưới một quyền của Nguyên Ma lập tức bạo liệt, một đám bụi lớn từ trên không trung bay xuống.
Tay áo Nguyên Ma bay phấp phới, một cỗ cuồng phong gào thét xuất hiện, tất cả bụi đất đều bị quét sạch không còn. Lúc này Nguyên Ma cũng mỉm cười nói với nữ tử đối diện:
- Còn thừa lại một kích! Chân tiên tử không cần phải khách khí, vẫn nên thi triển Thiên Hải Bích Ba Công trong truyền thuyết, để cho Nguyên mỗ đại khai nhãn giới.
- Ta tuy lần đầu tiên tới Vân Xuyên đảo, nhưng là sớm nghe nói qua môn Thạch Hóa Ma Công của Nguyên Ma đạo hữu được xưng Vân Xuyên đệ nhất ma công. Hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Như vậy cũng có tư cách tiếp Thiên Hải Bích Ba Công một kích toàn lực của ta rồi.
Chân Điềm thấy cảnh này cảnh này, vậy mà cũng không có tỏ ra quá uể oải, ngược lại trong mắt hiện lên một tia tàn khốc nói.
Một tay của nàng bấm niệm pháp quyết, ngũ sắc thải bào trên người lúc này đại phóng hào quang, bên ngoài thân hiện ra từng miếng lân phiến màu vàng kim nhạt, trong khoảnh khắc liền biến thành rồi nửa người nửa cá bộ dáng.
Bất quá cùng Hải Tộc bình thường bất đồng, sau khi nàng biến thân xong, hư không bốn phía liền hiện ra vô số điểm ánh sáng màu lam.
Tiếp theo bốn phía âm thanh oanh long vang lên, một biển nước màu lam nhạt lăng không xuất, lập tức bao phủ che lấp thân thể của Thải bào nữ tử.
Lúc này thanh âm đàm thoại của Chân Điềm mới từ trong nước biển nhàn nhạt truyền ra:
- Thương Hải Vương Tộc chúng ta không giống với những Hải Tộc bình thường. Thời điểm hiện chân thân thì Thuỷ nguyên khí ở trong thiên địa xung quanh sẽ tự động tụ tập lại, căn bản không cần mượn nhờ bất cứ ngoại lực cùng Pháp Khí gì, giống như Nhân tộc trên đất bằng hô hấp không khí bình thường tự do. Cho nên Thiên Hải Bích Ba Công tuy rằng tên tuổi thật lớn, nhưng có thể chân chính đem uy lực phát huy, cũng chỉ có tộc nhân Hải tộc có huyết mạch Vương tộc mới có thể làm được. Mà Nguyên Ma đạo hữu cũng có thể nhìn thấy được uy lực mạnh nhất của nó.
Vừa dứt lời, bốn phía xung quanh Thải bào nữ tử có vô số ánh sáng màu lam nhanh chóng ngưng tụ lại. Chỉ trong chốc lát đã hình thành một biển nước lớn chừng vài mẫu. Đột nhiên biển nước lại hoá thành từng điểm ánh sáng màu lam bắn ra bốn phương tám hướng, cũng nhao nhao chui vào hư không phụ cận không thấy bóng dáng.
Mà Thải bào nữ tử vừa mới hiện ra chân thân, tức thì nâng một cánh tay lên, tung ra một trảo về phía đối diện.
Nguyên Ma gặp tình hình này liền cảm thấy nao nao, đang muốn mở miệng nói điều gì đó. Bỗng nhiên sắc mặt đại biến một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân Ma khí gào thét một tiếng cuồng quyển bay về phía trước.
Hầu như cùng một thời gian, bốn phía hư không lúc này lam sắc quang điểm vừa hiện, lần nữa hóa thành sóng lớn hướng trung tâm xông đến, trước người Nguyên Ma. Một cỗ man lực xông đến phảng phất muốn đem Nguyên Ma lập tức ép thành một cục thịt tương.
Bất quá sau một khắc, trong những tiếng nổ liên miên, nước biển cùng với cỗ man lực kia đã bị Ma khí màu xám ngăn cản.
Ma khí này nhìn như dày đặc không nhiều lắm, lại ẩn chứa lực lượng cực lớn ở trong đó. Dưới một luồng sóng man lực oanh kích, vậy mà có thể miễn cưỡng duy trì không có tán loạn.
Nước biển màu lam nhạt vây quanh Nguyên Ma, đồng thời lan toả ra xung quanh, trong khoảnh khắc hóa thành một khối khổng lồ đem Ma khí vây lấy Nguyên Ma vào bên trong.
Tiếp theo bên ngoài thủy cầu nhìn như xanh thẫm bình tĩnh, bên trong nước biển lại bắt đầu điên cuồng chuyển động tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, cũng từ bốn phương tám hướng tuôn ra man lực càng thêm kinh người, dốc sức liều mạng đè ép Nguyên Ma ở chính giữa thuỷ cầu.
Dưới tình huống này tầng Ma khí mà Nguyên Ma thả ra bắt đầu bất định, lại run rẩy, bộ dáng không còn chống đỡ nổi nữa.
Nguyên Ma thấy vậy, sắc mặt ngưng tụ, đột nhiên há miệng phun ra một đoàn tinh huyết, cũng lập tức bạo liệt mà biến thành huyết vụ, nhao nhao chui vào trong Ma khí.
Nguyên bản tầng Ma khí nhìn như không chống đỡ nổi thêm nữa, bên ngoài thân sau khi hiện lên một tầng huyết quang, lập tức ổn định trở lại.
Chân Điềm thấy vậy, lại cười lạnh một tiếng, năm ngón tay vẫn đang từng tấc một từ từ khép lại.
Lúc này thủy cầu ở phía xa vang lên tiếng nổ động trời, bề ngoài nguyên bản bình tĩnh như vậy mà lại hiện lên ngân quang.
Mà thủy cầu bên trong vòng xoáy khổng lồ, từng đạo ngân quang lăng không hiện ra. Hàng trăm hàng ngạn đạo điên cuồng bổ sung liên tục, đồng thời theo vòng xoáy chuyển động càng lúc càng nhanh, sinh ra man lực càng là càng phát ra kinh người.
Kể từ đó, màn sáng màu xám vừa mới ổn định trở lại lúc này lần nữa lung lay sắp đổ.
Nhưng lúc này đây, ở trung tâm Nguyên Ma lại không tiếp tục kiên trì Ma khí phòng ngự, ngược lại trong mắt huyết quang hiện lên, bỗng nhiên một tay vỗ đỉnh đầu.
‘Phốc’ một tiếng về sau, Thiên Linh Cái mà mở, một đoàn hắc khí bay ra.
Hắc khí này quay tròn ngưng tụ, liền từ giữa toát ra một gương mặt nam nhân tái nhợt cực kỳ, thoạt nhìn cùng với Nguyên Ma độc nhất vô nhị. Vừa xuất hiện liền biến lớn hơn một trượng, cũng há miệng thổi ra một cỗ ma diễm màu xám trắng, nhìn như không chút nào thu hút, nhưng cuốn động một cái, vậy mà bỏ qua màn sáng màu xám chợt lóe lên, vừa vặn đánh vào trước mặt đạo ngân cung vừa thô vừa to.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Đạo ngân cung kia nhìn như hung mãnh vô cùng, dưới một kích của ma diễm xám trắng lên, lại lập tức lóe lên mà diệt.
Tiếp theo ma diễm bỏ qua luồng sóng và man lực, phiêu động một cái đơn giản rơi vào vòng xoáy nước biển.
‘Xì’ một tiếng.
Nước biển màu lam nhạt bị thiêu đốt bốc hơi, lập tức khối thủy cầu biến thành hỏa cầu màu xám trắng khổng lồ.
Nhưng mặt quỷ thổi ra ma diễm lúc này thể tích nhỏ đi, cũng ‘Vèo’ một tiếng, một lần nữa chui vào Thiên Linh Cái Nguyên Ma không thấy.
Chân Điềm đứng đối diện lại thét một tiếng kinh hãi, năm ngón tay lại đột nhiên co rụt lại quay về.
Đúng lúc này, ‘Oanh’ một tiếng, hỏa cầu khổng lồ lóe lên bạo liệt, Nguyên Ma ngay trong vô số tia lửa xuất hiện, cũng cười cười hướng Thải bào nữ tử đối diện nói:
- Chân tiên tử, ba chiêu đã qua, tin tưởng Tiên Tử sẽ giữ đúng hứa hẹn. Nha đầu phía sau ngươi ta trước hết mang đi!
Vừa dứt lời, chân hắn khẽ bước, toàn bộ người liền lập tức chui vào hư không không thấy đâu.
Sau một khắc, sau lưng Thải bào nữ tử chỗ chấn động, thân ảnh Nguyên Ma lần nữa hiển hiện ra, chỉ một tay vỗ bong bóng khí óng ánh kia, liền biến thành một đoàn hắc khí phóng lên trời, cũng cuồn cuộn bay đi xa.
Làm cho người kinh ngạc là, bong bóng khí cực lớn vậy mà mơ hồ một cái cũng thuận theo phá không mà đi.
Chân Điềm nhìn chăm chú hắc khí phía xa, cũng không có ra tay ngăn trở, chẳng qua là ngọc dung mơ hồ có chút khó coi.
Sau một lúc lâu, nàng mới cúi xuống nhìn tay của mình.
Chỉ thấy lòng bàn tay bạch ngọc của mình, thình lình bị cháy xem một mảng, hơn nữa còn ngửi thấy mùi khét lẹt.
- Sớm nghe người ta nói qua, Nguyên Ma chẳng những tu luyện ôn Thạch Hóa Ma Công, còn kiêm tu rồi một môn đại thần thông không biết tên, đã từng đơn giản giết chết tồn tại cùng giai. Xem ra hơn phân nửa chính là ma diễm này rồi! Thần thông lợi hại như thế, dù cho từ trong tộc lại triệu tập giúp đỡ, chỉ sợ cũng không thể đơn giản tiêu diệt người này.
Thải bào nữ tử chau mày, lẩm bẩm nói, toàn bộ người lâm vào trong trầm tư.
- Được rồi, hiện tại Hải Yêu Hoàng mới là hoạ lớn trong lòng bổn tộc. Tạm thời buông tha cho nhân tộc trên Vân Xuyên Đảo. Đợi giải quyết xong đại địch, sẽ cân nhắc chinh phục đảo này. Đáng tiếc tên kia mang nữ đệ tử nhân tộc đi rồi, nguyên bản ta còn muốn mang cho Thánh Thú trong tộc làm tế phẩm.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Chân Điềm biến hoá mới quyết định nói.
Tiếp đó nàng lấy ra một khối trận bàn màu xám trắng, nhanh chóng huy động một phen, rồi quay đầu hướng Phù thành phía sau bay đi.
Sau đó không lâu, ngàn dặm bên ngoài đại quân Hải Tộc đang cùng Nhân tộc đánh tới lửa nóng. Không biết vì nguyên do gì mà một tiếng kèn nổi lên, lúc này vô luận Hải Tộc hay vẫn là Hải thú đều như thủy triều rút lui, cũng chậm rãi triệt hồi trở về Phù thành.
Tuy rằng chư tông đệ tử chiến đấu hơi chiếm thượng phong, nhưng thấy Hải Tộc nhân tự động triệt thoái, cũng không phải thật sự đại bại tán loạn, nên cũng không dám tùy tiện đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hải Tộc xa dần.
Ở địa điểm tranh đấu Hoá Tinh Kỳ cũng xuất hiện một màn như vậy.
Ở chỗ này, Hải Tộc cường giả nguyên bản đại chiếm thượng phong, hiện tại chủ động triệt hồi mà nói đối với đám người Ngạn sư thúc là chuyện cầu cũng không được tình, tự nhiên càng không đuổi bắt làm gì.
Nhưng thắng mà không hiểu vì sao thắng, tự nhiên khiến cường giả chư tông không biết làm gì.
Bất quá đợi thân ảnh Nguyên Ma đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, đại hán của Nguyên Ma Môn sắc mặt giật mình kêu lên hai chữ ‘Nguyên sư huynh’, những người khác mới bừng tỉnh đại ngộ rồi.
. . .
Ở biên giới sơn mạch, một đoàn kim quang lần nữa bạo liệt mở ra, rậm rạp chằng chịt kim mang lập tức như mưa to kích bắn hạ xuống, ở khu vực mặt đất phía dưới gần mẫu giống như chim sa cá lặn, mỗi một tấc địa phương đều không buông tha.
Lúc này một đạo kim mang chớp động ở trong lòng sông của một mạch nước ngầm, đụng phải một vật thể vô hình trong suốt, lúc này hóa thành một đoàn kim quang bạo liệt.
Kim Giáp Nhân đang ở trên không trung, hai tay thao túng kim mang, lúc này hai mắt hàn quang lóe lên, lộ ra đại hỉ chi sắc.
Cùng lúc đó, đang ở màn nước bên trong ngồi xếp bằng bất động, thần sắc Liễu Minh khẽ động, cũng từ từ mở ra hai mắt.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden