Chương 273: Phiên bản giản hóa của động cơ Vận mệnh
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tang Phàm dẫn Diệp Trùng, không hề ra khỏi thôn, mà lại đi về phía sau thôn. Sau thôn, Diệp Trùng chưa từng tới qua, hắn từ khi tới Tang gia thôn, căn bản mỗi ngày đều ở trong phòng nghiên cứu, địa hình xung quanh gần như chưa thăm dò. Nếu như là lúc trước, trong mắt Diệp Trùng, đây tuyệt đối là một sai lầm trí mạng.
Không giống năm thiên hà lớn, ở trong thôn, Diệp Trùng không gặp qua một người nhàn rỗi, mọi thôn dân đi đường xem ra nhanh chóng, mạnh mẽ, có đôi chút cảm giác hứng thú.
Tang Phàm vừa chỉ lối vào một khe núi trước mặt, vừa giới thiệu: "Trước mặt chính là Mai cốt địa (chỗ chôn xương), nơi đó có rất nhiều xương. Cũng không biết có thứ tiên sinh dùng được không?"
Lối vào khe núi không lớn, chỉ cho phép hai, ba cái quang giáp cũng xếp hàng, nhưng đối với hai người Tang Phàm và Diệp Trùng mà nói, vẫn đủ rộng rãi rồi.
Vừa bước vào khe núi, Diệp Trùng liền bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngốc triệt để!
Chất đống như núi! Đây thật sự là chất đống như núi, điều này làm Diệp Trùng nghĩ tới mấy núi rác trên hành tinh rác đó, chẳng qua thứ bày ra trước mắt lại là một ngọn núi do các loại xương chất thành.
Tang Phàm giải thích nói: "Dã thú săn bắt về, thịt và da lông đều có thể dùng, chỉ có xương là không có chút tác dụng gì, nhưng cây cối có quá nhiều, tùy tiện vứt bậy cũng rất không dễ xử lý, cho nên dứt khoát làm một chỗ tập trung xử lý. Nơi này thường không có ai tới, chỉ có một số thanh niên mới tới chỗ này."
Diệp Trùng lúc này đã hoàn hồn lại, nghe nói không khỏi hỏi: "Tới chỗ này làm gì?"
- Tính chất mấy cái xương này cứng rắn, hơn nữa trong đó có không ít màu sắc diễm lệ, trang sức dùng nó chế tạo ra để lâu không hư, từ rất sớm đã có người dùng nó chế tạo tín vật định tình, truyền thống này cũng một mạch truyền lại. Loại trang sức này, chúng tôi gọi là định tình cốt. Mỗi một thanh niên, vô luận nam nữ, đều phải học chế tạo định tình cốt, dùng để cầu hôn. Không có định tình cốt do chính tay làm, rất khó làm rung động người khác. Sau đó, Tang Phàm lại lập tức bổ sung nói: "Chế tạo định tình cốt rất phiền phức, hoàn toàn là dùng nước mài. Xương dùng để chế tạo định tình cốt càng cứng càng tốt, lúc trước trong thôn vẫn chưa có Lưu kim, chỉ đành tìm đá mài mài từng chút một. Một món định tình cốt hình dáng hơi phức tạp chút thường phải phí thời gian vài tháng, hơn nữa, khả năng thành công lần đầu tiên rất nhỏ, cho nên bình thường, không phải thật sự yêu thích đối phương, ai cũng không nguyện ý đi làm định tình cốt."
Nghe thấy lời Tang Phàm, Diệp Trùng giống như nghe thấy Thương cảm khái bên tai mình: "Thời nay, vô luận ở đâu, con gái đều không dễ ôm a!"
Diệp Trùng đột nhiên xoay mặt nhìn Tang Phàm, hỏi: "Ngươi có làm qua định tình cốt không?"
Mặt Tang Phàm thoáng cái đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: "Từng... từng làm qua."
Nhìn thấy dáng vẻ của Tang Phàm, Diệp Trùng không khỏi cảm thấy hơi hứng thú, tiếp tục hỏi: "Cho ai?"
Gương mặt Tang Phàm đỏ giống như quả thị chín lúc này dường như muốn rỉ máu, giọng nói càng thấp tới mức như tiếng muỗi kêu: "Là Tang Lăng."
Ừ, chẳng trách lần trước Tang Phàm thụ thương, ánh mắt Tang Lăng nhìn mình hơi bất thiện, đại khái là tức giận mình không sớm ra tay. Thì ra hai người là quan hệ tình lữ, ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, Diệp Trùng đã không còn là gà mờ cái gì cũng không hiểu trước đây.
Nhưng hiểu rõ lại không đại biểu tán đồng, mỗi người đều có phong cách và phương thức hành sự của mình, nếu như làm lại một lần, Diệp Trùng vẫn sẽ làm giống như trước.
Ánh mắt của Diệp Trùng lại một lần nữa đặt trên ngọn núi xương này, cặp mắt vẫn luôn trầm tĩnh như nước bạo phát ra hơi nóng hầm hập không gì so sánh được, có lẽ không có một cốt tượng sư nào nhìn thấy nhiều vật liệu xương như vậy trước mắt mà vẫn có thể bảo trì bĩnh tình. Diệp Trùng cũng không thể.
Điều làm Diệp Trùng mừng rỡ không hề là số lượng của những vật liệu xương này, mà là chất lượng của chúng. Vật liệu xương Diệp Trùng từng thấy qua đã nhớ không rõ là bao nhiêu. Với kinh nghiệm phong phú, hắn giờ đây gần như vừa nhìn thì có thể phân biệt được chất lượng của loại vật liệu xương nào đó. Mà trong núi xương này, vật liệu xương ưu chất trong đó đã làm cho cái tên nhìn quen các loại vật liệu xương ưu chất như hắn phải hoa cả mắt!
Trời ạ! Đây rốt cuộc là địa phương gì chứ! Diệp Trùng nhịn không được, trong lòng có chút xung động muốn rên rỉ. Vô số khoáng thạch quý hiếm như Lưu kim quặng, Phi tuyến tinh cỗ các loại, cho dù là vật liệu xương, cái nào cũng đều là hàng tuyển thượng hạng. Ông trời giống như cho tộc họ Tang sự bồi thường nào đó, để cho bọn họ gặp phải tai họa dài dằng dặc như vậy, rồi lại mang bảo tàng làm vô số người vì nó mà điên cuồng tới trước mặt bọn họ.
Dưới điều kiện trọng lực cao, xương cốt sinh vật sinh trưởng so với hoàn cảnh thông thường thì dày đặc hơn nhiều, đây cũng là tại sao tính năng vật lý của chúng vô cùng xuất sắc, mãi rất lâu sau này, Diệp Trùng mới nghĩ thông một điểm này.
Lựa chọn vài món vật liệu xương thích hợp, Diệp Trùng và Tang Phàm trở về phòng nghiên cứu. Trong lòng Tang Phàm vô cùng buồn bực, tiên sinh chọn vật liệu xương làm gì chứ? Chẳng lẽ cũng làm định tình cốt? Ý nghĩa này bị hắn phủ nhận, với người lạnh lùng như tiên sinh thế này, làm sao có thể làm định tình cốt? Lại so sánh kích cỡ của mấy món vật liệu xương một chút, Tang Phàm càng phủ định suy nghĩ mà hắn xem ra vô cùng hoang đường này.
Trở về phòng nghiên cứu, Diệp Trùng đầu tiên là chế tạo vài món công cụ mà Tang Phàm xem ra vô cùng quái dị, mấy công cụ này đều là dùng Lưu kim chế tạo mà thành.
Tiếp theo đó, công việc của Diệp Trùng làm Tang Phàm và mọi phụ tá đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy Diệp Trùng lấy mấy công cụ tự chế này, tiến hành các loại gia công đối với những vật liệu xương tuyển chọn ra này. Mấy vật liệu xương này trên tay Diệp Trùng lại biến đổi hình dạng, chỉ là tạo hình kỳ quái đó làm bọn chúng cái nào xem ra cũng quái dị vô bì. Ngấm ngầm, bọn họ đã thảo luận rất lâu, tiên sinh rốt cuộc muốn điêu khắc mấy cái xương này thành cái gì, tới giờ vẫn chưa có đầu mối gì. Nhưng có một điểm, ý kiến mọi người đều nhất trí đến bất ngờ, đó chính là mấy thứ này tuyệt đối không phải là vật trang sức.
Nhưng tay nghề của tiên sinh ngược lại làm mọi người đều đỏ mắt không thôi, mấy cái xương này trải qua sự cải tạo của tiên sinh, tuy tạo hình quái dị chút, nhưng cái nào cũng tinh vi vô bì, bất giác hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngay cả trưởng thôn đi vào phòng, nhìn thấy bán thành phẩm đặt trên bàn, cũng dừng chân quan sát rất lâu, nếu ai có tay nghề của tiên sinh, chế tạo định tình cốt, vậy há không phải...
Mấy tên vẫn chưa hoàn thành định tình cốt đã có quyết định trong lòng, đợi tiên sinh làm xong mấy thứ này, nhất định phải mặt dày cầu tiên sinh truyền thụ cho mình món tay nghề điêu khắc nào. Nếu như có tay nghề này, vậy định tình cốt làm ra sẽ mĩ lệ tới mức độ nào, tuyệt đối là lợi khí cua gái, hạnh phúc nửa đời sau này có thể trông chờ vào nó rồi. Nhưng hiện giờ không có ai dám quấy nhiễu tiên sinh, mọi người đều đang chờ tiên sinh hoàn thành công việc trên tay, mọi người đều ôm lòng tò mò và kỳ vọng vô bì đối với tác phẩm của tiên sinh.
Tiên sinh ra tay, vậy tự nhiên là không giống bình thường a. Là phụ tá của Diệp Trùng, mấy thiếu niên này đối với Diệp Trùng có một loại sùng bái mù quáng.
Diệp Trùng cuối cùng cũng dừng lại, trước mặt hắn đặt chỉnh tề tất cả thành quả công việc mấy hôm nay của hắn.
Thời khắc mọi người mong chờ nhất đã tới, biết Diệp Trùng hôm nay hoàn thành tất cả công việc, ngay cả lão trưởng thôn Tang Đức vẫn luôn không hỏi việc cũng tới phòng nghiên cứu, muốn tận mắt nhìn thấy một phen, mà đi cùng với trưởng thôn còn có mấy người Tang Phổ, Tang Lăng, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Trùng, căn phòng rộng lớn không có chút tiếng động.
Mỗi một chi tiết của ý tưởng đã không biết xoay chuyển trong lòng Diệp Trùng bao nhiêu lần, cuối cùng xác định không có chỗ sai sót. Hít sâu vài hơi không khí, gương mặt Diệp Trùng nghiêm túc, đôi tay bỗng động đậy, giống như bươm bướm vờn hoa, mau chóng mà lại chuẩn xác cầm lấy từng linh kiện một. Động tác đã sắp xếp trước điêu luyện như thế, giống như đã luyện tập qua vô số lần, đầy quy luật và tiết tấu làm người ta khiếp sợ.
Mọi người trong phòng đều chịu chấn động trước giờ chưa từng có, bọn họ không hề biết Diệp Trùng đang làm gì, nhưng điều này không hề ngăn cản loại xung đột thị giác dữ dội mà cả quá trình mang lại cho bọn họ này. Đôi tay của Diệp Trùng ưu nhã như ma thuật sư, cảm giác trôi chảy trôi qua trong lòng mỗi người, hắn giống như đang thuyết minh cái gì gọi là chính xác và thành thạo vậy.
Mọi người đều nhìn chằm chằm đôi tay linh hoạt đó của Diệp Trùng, căn phòng vốn dĩ yên tĩnh lúc này chỉ nghe thấy tiếng va chạm trong trẻo giữa mấy bán thành phẩm chế từ xương đó, không có ai nháy mắt, trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò, đôi tay này rốt cuộc sẽ tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ thế nào?
Ting, linh kiện cuối cùng được ráp xong. Diệp Trùng vừa ý nhìn thành phẩm trước mắt. Thiếu máy móc tinh vi, hắn có thể làm tới mức độ thế này thì đã vô cùng vừa ý rồi. Tuy trong lòng đã sớm chuẩn bị nhưng sự cứng rắn của mấy vật liệu xương này vẫn vượt ra ngoài ý liệu của hắn, công cụ dùng Lưu kim chế tạo cũng hư hết mấy món.
Ngược với Diệp Trùng, thứ lộ ra trong ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng là thất vọng. Thật ra cũng là vì cái tác phẩm cuối cùng này quả thật có hình dáng quá tệ đi, một cái hình trứng to lớn do vật liệu xương đủ loại, đủ màu ghép thành, trên bề mặt nhẵn bóng trừ vài cái lỗ ra, nhìn không ra có bất cứ chỗ đặc biệt nào.
- Tiên sinh, đây là cái gì? Tang Phàm hỏi nghi hoặc trong lòng tất cả mọi người.
- Động cơ. Diệp Trùng trả lời ngắn gọn.
Mọi người trong phòng đều lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu, cái từ động cơ này đối với bọn họ mà nói quả thật là quá xa lạ.
- Nó là cốt lõi của quang giáp. Diệp Trùng nói.
Mọi người lập tức bừng tỉnh ngộ, nghi hoặc và không hiểu trong mắt lập tức không cánh mà bay, thứ thay thế là sự khâm phục, kính nể. Quang giáp trong cảm nhận của bọn họ, là đại biểu cho sức mạnh, sức mạnh cường đại nhất, thần bí nhất! Tay của một phụ tá vốn đang thò về phía cái động cơ này lập tức quýnh quáng thu lại.
Chẳng lẽ, tiên sinh muốn chế tạo quang giáp? Người có đầu óc mau lẹ lập tức nghĩ tới điểm này, nếu như như vậy, vậy há không phải…
Trên mặt một số người không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ.
Diệp Trùng lại không để ý tới mấy người này, một mình suy nghĩ. Cái động cơ này là hắn căn cứ vào động cơ Vận mệnh, đơn giản hóa mà thành, nguồn năng lượng sử dụng chính là Đê nhiệt thạch Diệp Trùng vừa mới có được đột phá.
Bây giờ, cuối cùng đã tới giờ phút kiểm nghiệm rồi.
Diệp Trùng nhẹ nhàng mở nắp ra, bỏ một viên Đê nhiệt thạch đã mài thành hình lập phương vào một chỗ lõm trong động cơ. Đóng nắp lại, Diệp Trùng ấn nút hoạt động, tiếng vù vù lập tức từ động cơ trên bàn truyền lại. Mấy cái lỗ lại thổi ra vài luồng gió, làm mấy người Tang Phàm chậc lưỡi khen kỳ diệu.
Động cơ vận hành khá bình ổn.
Gương mặt vẫn bình tĩnh, nhưng Diệp Trùng lại thầm nắm chặt nắm tay, thành công rồi!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lưu Tinh
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trên một đỉnh núi cạnh thôn, một hàng mấy người lão Tang Đức đang đứng, chẳng qua sự trầm ổn ngày xưa đã sớm biến mất không thấy. Trên mặt mỗi người đều trắng bệch như giấy, không có chút huyết sắc nào. Cho dù là người vẫn luôn trầm ổn như Diệp Trùng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lúc này cũng không khỏi hơi đổi.
Ở xa xa, một sợi màu đen đang mau chóng tới gần bên này. Mỗi một người ở chỗ này đều là hạng có ánh mắt sắc bén, thế nào lại nhìn không rõ?
Vô số dã thú đen thui giống như một đám mây đen lao về bên nay, lại giống như thủy triều vậy. Cảnh tượng hoành tráng, ngay cả loại người quen nhìn cảnh tượng lớn như Diệp Trùng cũng cảm thấy hoảng sợ. Trong cánh đại quân dã thú này, chủng loại dã thú cực kỳ phong phú, mà những dã thú này lại không để ý lẫn nhau, chỉ là một mạch cúi đầu liều mạng chạy chạy tới trước, thần sắc hốt hoảng, giống như sau lưng có gì đó đáng sợ đang đuổi theo bọn chúng.
Cánh đại quân dã thú này to lớn vô cùng, từ đỉnh núi nhìn ra xa, dòng thác lũ màu đen đó không bờ không bến, nhìn không thấy điểm cuối.
Trước mặt dòng thác lũ màu đen này, tất cả mọi thứ rõ ràng đều nhỏ bé, yếu ớt như thế. Không có cái gì có thể ngăn cản con đường tiến lên của chúng .
Oành ầm ầm, oành ầm ầm.
Mặt đất rung bần bật, thanh thế vạn thú cùng chạy kinh người cùng cực, không có ai đối diện cảnh tượng này mà vẫn giữ được sự thong dong.
Diệp Trùng sau khi trải qua sự chấn động lúc đầu, vừa mới khôi phục lại bình tĩnh, xoay mặt nhìn lão trưởng thôn Tang Đức mặt đã không chút máu, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Lão Tang Đức lắp ba lắp bắp, nào có chút trầm ổn lúc bình thường, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Làm sao có thể... làm sao có thể..."
Nhìn thấy mọi người đều đã loạn cả lên, Diệp Trùng chỉ đành bất lực quay đầu đi, cái gì cũng phải đợi bọn họ khôi phục rồi nói. Trước mắt, dòng thác lũ này vẫn còn cách chỗ này khá xa, hơn nữa nhìn phương hướng của dòng thác lũ màu đen này, rất có khả năng chảy qua bình nguyên trước lối vào Tang gia thôn.
Trong khi mọi người đang hoảng sợ, Diệp Trùng tùy ý chọn một chỗ trên đỉnh núi, ngồi xuống. Hắn phải đợi mấy người này bình tĩnh lại thì mới có thể biết được đây rốt cuộc là chuyện gì. Từ thần thái của bọn họ, Diệp Trùng biết bọn họ nhất định biết chuyện này là thế nào, chỉ là trước mắt mất đi chừng mực.
Không có chút máu náu sục sôi, không có bất cứ tim đập chân run, Diệp Trùng giống như một kẻ bàng quan, bình tĩnh mà thong thả nhìn, cũng chỉ là nhìn thôi. Mặt đất dưới thân đang rung động, tiếng ầm ầm như sấm từ xa truyền tới, Diệp Trùng mặt vẫn bình tĩnh nhìn mấy con dã thú đang hoảng hốt liều mạng này.
- Sao thế? Ngữ khí Diệp Trùng hờ hững, chỉ dã thú ở xa xa, đột nhiên mở miệng hỏi. Hắn đã nghe được hô hấp của lão Tang Đức bắt đầu khôi phục bình thường.
Trong giọng nói của lão Tang Đức kèm theo chút khàn khàn: "Đây là thú triều... thú triều... mười năm... phải còn mười năm a..." Trong giọng nói của lão Tang Đức lộ ra sự tuyệt vọng sâu sắc.
- Thú triều? Diệp Trùng vẫn không hiểu.
Lão Tang Đức mạnh mẽ phát tiết một lượt, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, bắt đầu giải thích với Diệp Trùng cái gì là thú triều.
Thú triều mỗi 200 năm lại đến một lần. Mấy dã thú này chỉ là bị xua đuổi. Đầu dây mối nhợ của trận thú triều oanh oanh liệt liệt này của Thiên vực trì chẳng qua chỉ là một loại di trú của loài chim. Thiết bức điểu (chim dơi sắt), loài chim sống ở nơi sâu nhất của Thiên vực trì này, bọn chúng là vương giả ở chỗ này. Vuốt sắc và mỏ sắt của chúng đủ xuyên thủng vương giả trên lục địa, Trùng lân thú (thú vảy tầng). Trừ sinh vật sống trong nước, bọn chúng là khắc tinh của tất cả dã thú Thiên vực trì. Bởi vì, ở chỗ này, chỉ có chúng có năng lực bay.
Điều đáng sợ nhất là, Thiết bức điểu trước giờ đều hành động quần thể, cả trăm cả ngàn con cùng hành động.
Nguồn họa thật sự của thú triều chính là Thiết bức điểu này. Mỗi hai trăm năm, Thiết bức điểu lại thực hiện di trú quy mô lớn một lần. Vô số Thiết bức điểu sẽ tập trung lại, tiến về phía còn lại của Thiên vực trì. Thiết bức điểu trong thời gian di trú cực kỳ khát máu, tất cả sinh vật chúng có thể nhìn thấy đều sẽ bị chúng giết chết. Có ưu thế trên không, bọn chúng ở chỗ này là vô địch, không thú nào cản được. Cho nên ba tháng trước mỗi lần sắp tới lúc Thiết bức điểu di cư, đám dã thú mẫn cảm này sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy tới trước, điều này hình thành thú triều trước mắt.
Diệp Trùng thầm líu lưỡi, Thiết bức điểu này lại khủng bố tới mức độ này. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi. Có ưu thế trên không, Thiết bức điểu trên thực tế đã ở vào thế bất bại, thêm vào vuốt và mỏ có lực sát thương cao, cũng khó trách chúng có thể ở đỉnh cao nhất trong chuỗi thực vật của chỗ này.
Vẻ mặt lão trưởng thôn Tang Đức đầy tuyệt vọng: "Không ngờ thú triều năm này lại tới sớm mười năm, xem ra chúng tôi cũng phải theo đám thú dời đi. Chỉ là chúng tôi đều không chuẩn bị gì, lần này chỉ e..." Trong lòng mọi người còn lại đều nặng nề, dời tộc không phải là nói đùa, ai cũng không biết phía trước là cái gì, không có bất cứ sự chuẩn bị nào, thực hiện di dời khoảng cách dài như vậy, tổn nhất nhân viên tuyệt đối sẽ làm cho nguyên khí của Tang tộc tổn thất lớn.
- Chúng ta cũng phải di dời? Diệp Trùng bỗng mở miệng hỏi.
Lão trưởng thôn Tang Đức không biết làm sao nói: "Chứ làm thế nào? Thiết bức điểu một khi tới thì kín trời kín đất, theo như lời tiền nhân lưu truyền lại, mỗi khi Thiết bức điểu tới, bầu trời đều bị che kín. Cả quá trình di dời sẽ kéo dài cả một tháng. Ai lại muốn rời khỏi chỗ này chứ? Phía trước có gì ai cũng không biết. Nhưng chúng tôi không có cách chống mấy con Thiết bức điểu này a." Trong lời nói của lão Tang Đức lộ ra sự bi thương nồng đậm, mấy người Tang Phổ bên cạnh, ai nấy đều mặt đầy bi thương.
- Thú triều thường xảy ra ba tháng trước khi Thiết bức điểu di trú? Diệp Trùng đột nhiên hỏi.
- Ừ. Lão trưởng thôn Tang Đức lơ đãng trả lời.
- Ba tháng... Diệp Trùng thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng mau chóng tính toán. Nếu như di dời, vậy không biết ngày nào tháng nào mới có thể ổn định lại được, vậy thì kế hoạch giải cứu Mục Thương mình vạch ra lúc trước cũng không thể không tuyên bố phá sản rồi.
Thiết bức điểu đáng chết này! Trong lòng Diệp Trùng căm hận nguyền rủa loại chim vẫn chưa từng thấy qua này.
Trong miêu tả của lão Tang Đức, sự cường đại của Thiết bức điểu không gì so sánh được, căn bản không cách nào chống chọi. Nhưng Diệp Trùng lại không tin, dã thú càng cường đại, thì chẳng qua cũng chỉ là dã thú, thế nào cũng không thể so với con người. Người tộc họ Tang cảm thấy chúng cường đại, nguyên nhân lớn nhất là bọn họ quá lạc hậu, nếu như bọn họ có quang giáp, vậy bọn họ vẫn sẽ sợ Thiết bức điểu như vậy sao? Ở năm thiên hà lớn, có người mạo hiểm chuyên môn săn giết các loại sinh vật biến dị.
Quang giáp! Ngực Diệp Trùng nảy một cái, đúng, chính là quang giáp!
Mau chóng tính toán trong lòng, Diệp Trùng lập tức có chủ kiến.
Diệp Trùng hỏi lão Tang Đức: "Lần di dời này, có bao nhiêu người có thể sống sót?"
Lời này rõ ràng hỏi trúng chỗ đau trong lòng lão Tang Đức, lão thần sắc thảm thiết nói: "Chỉ e có thể sống sót 30% thì đã không tồi rồi. Lam quả năm nay vẫn còn hai tháng nữa mới chín toàn bộ, trước mắt chúng tôi hoàn toàn không có bao nhiêu thức ăn." Nhưng lão lập tức chỉnh sắc mặt: "Nhưng tiên sinh xin cứ yên tâm, sự an toàn của tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm, chỉ hy vọng tới địa phương mới, tiên sinh có thể giúp tộc chúng tôi khôi phục sinh cơ một lần nữa." Vẻ mặt lão trưởng thôn Tang Đức tha thiết nhìn Diệp Trùng.
- Tôi có một biện pháp. Diệp Trùng lạnh nhạt nói, cặp mắt không hề né tránh ánh mắt ngẩng lên của lão Tang Đức.
Không khí của Tang gia thôn khẩn trương cùng cực, mọi người đều bận cuống cả lên.
Chỗ lối vào của Mai cốt địa, thôn dân họ Tang xếp thành đội ngũ dài dằng dặc, mà hai người Tang Phàm, Tang Lăng đứng ở lối vào duy trì trật tự. Mỗi thôn dân nhận lấy mấy cái xương từ trên tay Tang Phàm, Tang Lăng lúc này lại đưa tới một tấm da có vẽ hình.
Tang Phàm cao giọng nói: "Mọi người chú ý, mỗi người sau khi nhận xương, theo như hình vẽ A Lăng đưa mọi người mà tiến hành điêu khắc, trước đó, mọi người cũng đã nhận được công cụ tiên sinh phát cho mọi người rồi. Mọi người đều đã từng khắc định tình cốt, tin rằng rất nhanh sẽ lên tay, nhưng mọi người chú ý một điểm, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt từng li trên hình vẽ, không được có chút sai sót nào. Mỗi người sau khi hoàn thành một món, đều phải lập tức đưa tới chỗ của ta kiểm tra, nếu như mọi người làm hư xương, lập tức tự tới chỗ này lấy. Tin rằng mọi người cũng biết chuyện gì rồi, hôm qua, thú triều đã bắt đầu. Chúng ta làm hiện giờ chính là bảo vệ Tang gia thôn của chúng ta, mọi người đều phải mau hết sức hoàn thành món đồ trên tay, điều này quan hệ tới sinh tử tồn vong của thôn chúng ta, mỗi một món mọi người làm nhiều hơn, hy vọng thắng lợi của chúng ta cũng sẽ lớn hơn một phần, mọi người nghe rõ không?"
- Rõ! Mọi người trả lời rền vang.
Ba trăm người điêu khắc thành thạo nhất trong thôn được triệu tập lại. Ba trăm người giống như học sinh, thần sắc nghiêm túc ngồi thẳng, không chút tiếng động. Trước mặt bọn họ là người có uy vọng nhất trong thôn, trừ trưởng thôn Tang Đức, Xích y Tang Như Bắc.
Gương mặt lão già gầy còm này lúc này lại rất nghiêm túc, trầm giọng nói: "Công việc của chúng ta là bộ phận quan trọng nhất, hình vẽ đặt trước mặt các người là thứ các người cần hoàn thành. Mỗi người chỉ phụ trách một loại bộ phận. Từ hôm nay bắt đầu, nhiệm vụ của các người chính là không ngừng điêu khắc, thức ăn của các người sẽ có người đưa tới. Điều các người phải làm chính là điêu khắc, không ngừng điêu khắc. Bây giờ là giờ phút sinh tử tồn vong của thôn chúng ta, hy vọng mọi người có thể cố gắng hết sức!"
- Vâng. Giọng nói không lớn, nhưng chỉnh tề đồng loạt.
Mọi phụ nữ và con nít đều được lão trưởng thôn Tang Đức phân phối nhiệm vụ của mình: "Người vốn chăm nom Lam quả không đổi, qua hai tháng nữa, Lam quả sẽ chín, các người nhất định không thể lười biếng, toàn thôn đều trông chờ các người."
Một phụ nữ trung niên dẫn đầu nói: "Trưởng thông, người hãy yên tâm, chúng tôi tuyệt không có chút sơ suất."
Lão trưởng thôn Tang Đức vừa ý gật đầu, rồi lại xoay mặt đối diện đám thiếu niên vây quanh lão, nói: "Các con, bây giờ đã tới lúc mọi người vì thôn mà cống hiến sức lực, các con có sợ mệt hay không?"
- Không sợ! Tiếng con nít non nớt lớn nhỏ không đều, nhưng đều mang theo sự sục sôi đặc hữu của thiếu niên.
- Ừ, các con đều là đứa trẻ ngoan! Lão trưởng thôn Tang Đức thần sắc ôn hòa, an ủi sờ đầu một đứa trẻ bên cạnh. "Vậy bây giờ gia gia giao cho các con một nhiệm vụ, nhìn thấy mấy viên Đê nhiệt thạch đó chứ? Chờ lát nữa sẽ phát cho mỗi người các con một cái hộp, điều các con phải làm chính là phải mài mấy viên Đê nhiệt thạch đó vừa vặn có thể bỏ vào trong hộp. Mọi người phải nhớ rõ, kích cỡ nhất định phải vừa vặn có thể bỏ vào trong hộp nha."
- Biết rồi. Mấy đứa trẻ này nắm chặt nắm tay, ai nấy đều lớn tiếng trả lời.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Diệp Trùng đứng trước một đội ngũ hình vuông chỉnh tề, người dẫn đội lại là Tang Phổ. Đội ngũ hình vuông do 500 người tạo thành này là lực lượng tinh nhuệ nhất của Tang gia thôn, bọn họ ai nấy đều là cao thủ trong cao thủ. Tất cả Lưu kim khai thác được của Tang gia thôn đều bị Diệp Trùng xài sạch, thay vào đó là trường mâu Lưu kim và đao Lưu kim trang bị toàn thân bọn họ. Loại trường mâu toàn bộ đều do Lưu kim chế tạo này hoàn toàn không giống Khổ mâu bọn họ dùng lúc trước, Lưu kim quặng hao phí cho mấy cây trường mâu này làm lão trưởng thôn Tang Đức đau lòng cả nửa ngày.
Năm trăm người đứng yên lặng như thế, một luồng khí lạnh lẽo tỏa về phía trước, Diệp Trùng vừa ý gật gật đầu. Chỉ có người đã trải qua rất nhiều lần vào sinh ra tử như hắn thế này mới hiểu được, luồng khí lạnh lẽo mà đội ngũ trước mắt này tỏa ra chỉ có trải qua vô số chiến đấu và giết chóc mới có thể hình thành, chỉ có người từng trải trận mạc thật sự mới có. Cho dù là mấy sư sĩ của bốn thế lực lớn cường đại nhất của năm thiên hà lớn hiện nay đứng ở chỗ này, cũng tuyệt không thể nào có loại khí thế này, bọn họ đã rất lâu không có trải qua chiến tranh rồi!
Còn mấy thôn dân này, ở trong điều kiện thô sơ thế này, mỗi ngày đều vẫn phải cùng với những dã thú còn mạnh mẽ hơn những biến dị sinh vật đó tranh sống tranh chết. Huấn luyện cực khổ từ bé, chiến đấu sinh tử trường kỳ, chiến sĩ hình thành như vậy, ở phương diện ý chí, Diệp Trùng không tin trên đời này còn có đội ngũ nào có thể làm được tới mức độ này.
Diệp Trùng chậm rãi mở miệng, giọng nói chậm chạp, lạnh lẽo: “Nhiệm vụ của chúng ta là săn bắt, mười ngày, chúng ta chỉ có thời gian mười ngày.” Đối với đội ngũ thế này, Diệp Trùng tin rằng không cần nói nhiều, hắn chỉ hạ lệnh trực tiếp, mà không giải thích tại sao. Mười ngày, đống thành phẩm đầu tiên chắc cũng ra rồi.
Áp lực tĩnh mịch gần như làm không khí xung quanh đều trở nên nặng nề hơn.
- A Phổ, ngươi chỉ huy.
- Vâng. Tang Phổ cong người nhận lệnh, Diệp Trùng gọi Hàm gia ra, chui vào trong buồng lái, bay thẳng lên không.
Ngẩng đầu nhìn Hàm gia trên không, trong mắt Tang Phổ lóe qua một tia ngưỡng mộ, nhưng khi cúi đầu liền trở nên sát khí đầy mặt, phẩy tay: “Xuất phát.”
Cả đội ngũ lập tức chia thành mấy mươi tiểu đội, mau chóng di động ra ngoài thôn. Đội ngũ năm trăm người tiến lên không có chút tiếng động nào, sự đan xen, hỗ trợ lẫn nhau giữa đội ngũ làm Diệp Trùng đang ở trên không mở rộng tầm mắt.
Đại quân dã thú bên ngoài thôn không hề chú ý tới Tang gia thôn, bọn chúng một lòng chỉ chạy như bay tới trước, nhưng vẫn có nhóm nhỏ dã thú tiến vào khe núi phía trước Tang gia thôn, mà mục tiêu của mấy người Diệp Trùng chính là mấy nhóm nhỏ dã thú này. Nhóm lớn dã thú bên ngoài đó, ai cũng không dám đi trêu chọc, nếu không, chỉ sợ vẫn chưa đợi được Thiết bức điểu tới, Tang gia thôn đã chìm ngập trong dòng thác lũ màu đen này rồi.
Mục tiêu của mỗi tiểu đội là một con dã thú, yểm trợ, tập kích, kiềm chế, hợp kích, dưới sự kết hợp của bọn họ, dã thú mau chóng bị tiêu diệt. Hiệu suất cao làm Diệp Trùng trố mắt nhìn, mà tố dưỡng chiến thuật cao siêu của mấy thôn dân này càng làm hắn không tự chủ được mà khen ngợi không thôi.
Điều này làm hắn nhớ tới hai đội ngũ, Hắc giác và Tông sở.
Bọn họ và sư sĩ của Hắc giác giống nhau, đều là cận chiến, tác chiến tập thể của bọn họ lại giống như Tông sở. Nhưng so với Tông sở, nguy hiểm vì không có quang giáp, sự ăn ý bọn họ tôi luyện ra từ trong sống chết rõ ràng là cao hơn một bậc, hơn nữa, tố dưỡng chiến thuật rõ ràng càng cao hơn.
Rất mau, công kích của bọn họ càng lúc càng trôi chảy, bắt đầu từ từ thích ứng với vũ khí mới trên tay, công kích của bọn họ trở nên càng thêm sắc bén.
Biểu hiện của mấy thôn dân làm Diệp Trùng nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi trào, tay cử động một cái, Hàm gia ầm ầm chúi xuống.
Nhìn Hàm gia giống như thiên thần, mọi thôn dân đều lộ ra sự sùng kính từ tận đáy lòng, mà biểu hiện cử thế vô song tiếp theo càng làm mấy chiến sĩ tinh anh nhất của Tang gia thôn này trầm trồ liên tục, đây chính là uy lực của quang giáp ư?
Hai thanh trủy thủ màu xám dài 1,5 mét sắc bén vô cùng, không có con dã thú nào có thể chống được. Thân hình linh hoạt của Hàm gia, bước đi xảo diệu, bọn họ nhìn tới đắm đuối, mê li, thường một cái quang giáp Hàm gia có thể dọn gọn vài con dã thú. Sự nguy hiểm của vị tiên sinh này quả nhiên không có bao nhiêu khác biệt với trong truyền thuyết a, bóng xám của trủy thủ toát ra khí tức của thần chết, một kích trí mạng, vết thương của dã thú, cái nào cái nấy đều vị trí trí mạng đại loại như cổ, tim, tuyệt không xuất ra đao thứ hai. Mấy thôn dân đang xem xung quanh này, ai nấy đều lạnh sống cổ, trong lòng thầm kêu may mắn, may mà tiên sinh là người phe mình.
Dã thú ngã xuống không ai để ý tới, mọi người tiếp tục tìm kiếm dã thú vẫn còn hoạt động trong khe núi, săn giết vẫn tiếp tục tiến hành.
Mười ngày, do có Diệp Trùng tham gia, thêm vào trang bị vũ khí mới toàn bộ, chiến quả vô cùng phong phú, vượt xa ý liệu của mọi người. Ngày đầu tiên khi Tang Phổ tổ chức thôn dân tới vận chuyển thi thể mấy dã thú này, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, thi thể dã thú đầy mặt đất, thậm chí có mấy thi thể còn ấm, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả khe núi.
Sau sự kinh ngạc ban đầu, mọi người đều mừng như điên. Đối với bọn họ mà nói, mấy dã thú đã chết này chính là thức ăn sau này, nhiều dã thú như vậy, đủ cho bọn họ dùng thời gian khá dài.
Mười ngày thoáng cái đã trôi qua, cả Tang gia thôn giống như sợi chỉ kéo căng vậy, bận rộn trước giờ chưa từng có. Mỗi người đều có gương mặt mệt mỏi, cặp mắt đỏ ké, nhưng không hề từ bỏ công việc trên tay mình để đi nghỉ ngơi, mọi người đều đang vì vận mệnh của mình, vận mệnh của người thân, vận mệnh của thôn mà phấn đấu, bọn họ không hề biết thứ mình đang làm trước mắt rốt cuộc là dùng làm gì, nhưng không ai lại nghi ngờ tính quyền uy của nó, bởi vì đây là mệnh lệnh do chính miệng tiên sinh nói ra.
Khi nhìn thấy thú triều, mọi người đều chết lặng trong lòng, rất nhiều người thậm chí cho rằng đã tới ngày tận thế, nhưng lúc này đây, tiên sinh, vị tiên sinh thần bí mà cường đại này lại mang lại hy vọng cho tất cả bọn họ.
Đối với vị tiên sinh trẻ tuổi này, trong lòng mọi người đều đầy sự kính trọng. Tiên sinh từ sáng sớm đã tự mình dẫn đội đi săn thú, buổi tối còn phải làm việc tới tận khuya.
Mười ngày, lượng lớn thành phẩm đầu tiên cuối cùng cũng ra lò. Trước mặt Diệp Trùng chất đầy các loại linh kiện, mỗi một loại linh kiện đều được phân loại chất thành đống, còn tất cả phụ tá của Diệp Trùng đều có dáng vẻ cung kính nghe Diệp Trùng giảng giải.
- Cái động cơ này lắp ráp vô cùng đơn giản, các người xem, chỗ này có một khe nhét thẻ hình chữ V. Nơi này... Diệp Trùng lần lượt lắp ráp mấy linh kiện bằng xương này thành từng động cơ một, do suy nghĩ tới điều kiện chỗ này, cái động cơ quang giáp này được Diệp Trùng đơn giản hóa rất nhiều.
Đây chính là kế hoạch của Diệp Trùng, lợi dụng lượng lớn nhân lực và vật liệu xương ở chỗ này, trong khoảng thời gian ngắn chế tạo thành lượng lớn toàn cốt quang giáp đơn giản, từ đó tiến hành một cuộc chiến bảo vệ Tang gia thôn.
Rất nhiều điều kiện ở nơi này được trời ưu đãi mới làm Diệp Trùng cho rằng kế hoạch này có khả năng thực hiện. Vật liệu xương ở nơi này dày mà cứng, tính năng tuyệt hảo, Diệp Trùng căn bản không cần thực hiện các loại xử lý ngâm tẩm với chúng. Mỗi thôn dân trưởng thành ở chỗ này về cơ bản đều có cơ sở điêu khắc xương, điều này cũng làm cho Diệp Trùng có lượng lớn nhân lực có thể chế tạo linh kiện bằng xương. Lượng lớn vật liệu xương bảo tồn liên tục mấy trăm năm làm Diệp Trùng hoàn toàn không cần thông qua săn giết dã thú để thu được vật liệu xương.
Điều quan trọng nhất là, nếu như không cách nào qua được cửa ải này, vậy thì căn bản là không thể nào qua được biển sương đỏ giải cứu Mục Thương, Diệp Trùng cũng chỉ có vắt hết đầu óc, nghĩ ra tất cả biện pháp mình có thể nghĩ ả.
Săn bắt mười ngày này, do sự tham gia của Diệp Trùng, thu được lượng lớn thịt, mấy thứ thịt này sau khi gia công đều được trữ lại. Sơn động dùng để trữ thức ăn đã sắp bị chất đầy hoàn toàn rồi, thêm vào Lam quả hai tháng nữa sẽ chín, mấy thứ thức ăn này đủ dùng thời gian kha khá. Săn bắt điên cuồng mười ngày này hoàn toàn tiêu hết sạch năng lượng của Hàm gia, nhưng Diệp Trùng hiện giờ lại không có thời gian quan tâm điều này. Hắn biết, một khi thật sự đợi tới lúc Thiết bức điểu tới, tác dụng một cái quang giáp của mình có thể tạo ra thật là nhỏ nhoi.
Vốn dĩ khi nhìn thấy hang tàng trữ, Diệp Trùng liền nghĩ tới nếu như dùng hang há không phải là một phương pháp tốt sao, sau này tìm được lão trưởng thôn Tang Đức mới biết, ở Thiên vực trì, trừ hang động do thiên nhiên hình thành, ở nơi này muốn đào một cái hang là cực kỳ khó khăn, Chất đất ở chỗ này đều cứng dị thường, hơn nữa càng xuống dưới càng cứng rắn, muốn đào được hang động đủ chứa được một trăm người cần phải phí khá nhiều thời gian. Với lại, đây vẫn là dưới tiền đề có công cụ Lưu kim, nếu như là lúc trước, vậy thì nghĩ cũng đừng hòng.
Nhìn thấy thành phẩm cuối cùng lắp ráp thành, Diệp Trùng cũng không xác định thứ này rốt cuộc có thể tiếp nhận được tất cả hy vọng của mình hay không.
Đây không thể gọi là quang giáp, từ ánh mắt chuyên nghiệp của Diệp Trùng mà xét. Do không có quang não, Diệp Trùng hoàn toàn không thể chế tạo quang giáp thật sự. Linh cảm của Diệp Trùng đến từ quang giáp đua tốc độ, loại quang giáp chuyên môn vì tốc độ mà sinh ra đó. Từ góc độ không khí động lực học mà xem, nếu như đơn thuần vì tốc độ, tạo hình của quang giáp không hề là lựa chọn tối ưu.
Ý tưởng thiết kế của Diệp Trùng rất đơn giản, đầu tiên chính là phải chế tạo đơn giản, thứ hai là phải có khả năng bay, thứ ba chính là phải có sức công kích nhất định.
Chính là dưới sự thôi thúc của suy nghĩ như thế, Diệp Trùng mới thiết kế ra một loại sản phẩm mới như vậy.
Trên thân khoang chính hẹp dài hình giọt nước khảm bốn mảnh xương được mài cực kỳ sắc bén, giống như bốn miếng lá cây khảm trên một giọt nước, mà ở đỉnh chóp của khoang, mâu xương nhọn hoắc chỉ thẳng phía trước. Mũi mâu xương này có thể thay đổi, mà bộ phận nối liền nó đã được xử lý gia cố.
Trong thứ này không có bất cứ liên kết mạch quang nào, đều là sử dụng kết nối cơ giới nguyên thủy nhất.
Tuy trên lý luận, quái vật này hoàn toàn có thể bay, nhưng Diệp Trùng rất hoài nghi nó có phải là thật sự có thể đảm nhiệm được không. Nhìn xung quanh, hình như nhiệm vụ bay đầu tiên này trừ mình ra cũng không có ai khác rồi.
Mở khoang ra, thiết bị khí áp đơn giản đối với Diệp Trùng mà nói vẫn không thành vấn đề, điều Diệp Trùng khá vừa ý đối với thứ này chính là hệ thống giảm xóc bằng áp suất chất lỏng, Tang Phàm trong lúc vô tình tìm thấy một loại dung dịch có tính năng giảm xóc khá tốt.
Thứ này có thể bảo vệ an toàn của người điều khiển ở một mức độ nhất định, Diệp Trùng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: quocvuong
Biên: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Không có hệ thống thông tin, không có quang não, không có hệ thống quét hình nổi, không có tay máy, gần như cái gì cũng không có, một thứ thô sơ như vậy, nếu như ở năm thiên hà lớn, Diệp Trùng phỏng chừng cũng không thèm ra tay, nhưng trước mắt, hắn lại không có lựa chọn nào khác.
Ngồi trong buồng lái, Diệp Trùng nhìn những cái cần điều khiển nguyên thủy này, có đôi chút đau đầu, bàn điều khiển? Đừng nói đùa chứ, không có quang não làm sao có thể có bàn điều khiển?
Là người thiết kế, Diệp Trùng đối với vẫn khá quen thuộc với mấy cái cần điều khiển này.
Thử kéo cần điều khiển, cả cỗ máy lập tức yên lặng nổi lên không. Động cơ Vận mệnh quả nhiên là cường hãn, cho dù là phiên bản giản hóa, tính năng cũng thật xuất sắc a. Đây cũng là chỗ Diệp Trùng vừa ý nhất đối với cỗ máy này, hiệu quả do phiên bản giản hóa của động cơ Vận mệnh cộng thêm Đê nhiệt thạch tạo ra vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Trời ạ, nó bay được?
- Đây là quang giáp ư? Đám phụ tá của Diệp Trùng, ai nấy đều trợn to mắt, tiếng tranh luận vang lên khắp nơi, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn, quang giáp chính là nguyện vọng lớn nhất trong lòng tất cả bọn họ, ai cũng không ngờ thứ tiên sinh chế tạo lại là quang giáp!
Víu, phi hành khí giống như mũi tên lao vọt đi.
Sau khi trải qua sự lạ lẫm lúc đầu, Diệp Trùng rất mau liền làm quen được với việc làm sao sử dụng cần điều khiển, động tác của hắn càng lúc càng thành thạo hơn, bầu trời không có bất cứ chướng ngại vật nào làm Diệp Trùng không cần lo lắng xảy ra sự cố.
Từ biểu hiện của cái phi hành khí này mả xét, Diệp Trùng vẫn khá vừa ý.
Ưu điểm lớn nhất của cỗ phi hành khí này chính là tốc độ, tốc độ siêu cấp, tuy không thể phán đoán chính xác tốc độ lớn nhất của nó rốt cuộc là bao nhiêu, nhưng với kinh nghiệm của Diệp Trùng mà tính, chắc là ở giữa 15 tới 20 Hz, hơn nữa, đây vẫn là ở trong tầng khí quyển, nếu là ở chân không, Diệp Trùng tin rằng tốc độ chắc có thể tăng thêm một bước.
Một đặc điểm khác chính là đổi hướng, cỗ phi hành khí này trừ động cơ chính ra còn trang bị động cơ hỗ trợ ở nhiều chỗ, điều này có thể làm nó đổi hướng vô cùng linh hoạt trong chân không.
Quang giáp tông ủi, đây là tên gọi Diệp Trùng đã nghĩ ra cho nó, tuy Diệp Trùng cho rằng nó có lẽ hoàn toàn không thể xem như một cái quang giáp hợp lệ, vũ khí tấn công chủ yếu nhất của nó chính là ngọn mâu xương sắc nhọn ở đỉnh đó, mà phương thức tấn công của nó lại là tông ủi, trong thiết kế của Diệp Trùng, mâu xương có hai loại, một loại chính là mâu xương dài tới 5 mét hiện đã gắn ở phía trên, nhọn hoắc, sắc bén, dưới tốc độ của quang giáp tông ủi, năng lực xuyên thủng của nó cực kỳ kinh người, Diệp Trùng tin rằng, cho dù là Hàm gia, bị tông vào chính diện cũng rất có khả năng bị đâm thủng. Nhưng nó có khuyết điểm, chính là dễ gẫy, không hề thích hợp tác chiến liên tục.
Một loại mâu khác chỉ có hai mét, hơn nữa càng thêm thô to, xem ra giống như một nhìn chóp lùn cùn đầu, tuy lực sát thương không như loại mâu xương vừa rồi đó, nhưng nó sẽ không bị gẫy, thích hợp tác chiến liên tục hơn. Với tốc độ của quang giáp tông ủi, bị tông chính diện, vô luận là quang giáp gì, Diệp Trùng phỏng chừng việc tông thành một cái hố lõm cũng tuyệt đối là không có vấn đề, nếu như vỏ giáp quang giáp hơi yếu, vậy thậm chí có thể tông nó thành sắt phế liệu.
Trừ đầu tông ở đỉnh, thứ trên quang giáp tông ủi vẫn có lực sát thương nhất định chính là bốn cái cánh xương được mài vô cùng sắc bén đó.
Có thể nhìn ra, tất cả uy lực của quang giáp tông ủi, đều bắt nguồn từ tốc độ của nó, tốc độ siêu cấp, nếu như không có tốc độ, quang giáp tông ủi đó tuyệt đối là rác rưởi. Trừ Diệp Trùng, trừ ở chỗ này, có lẽ không còn ai sẽ chế tạo thứ đồ thứ phẩm dưới mắt người khác không hề tốt này. Dù sao, nếu như có động cơ cường hãn thế này, nếu có thể gắn nó lên quang giáp, phương pháp tác chiến của quang giáp sẽ phong phú, không hề tông ủi duy nhất thế này.
Diệp Trùng cũng rất bất lực, với điều kiện chỗ này, có thể chế tạo một phi hành khí bay được trên không đã là thành công lớn nhất của mình. Khoang quang giáp tông ủi, Diệp Trùng đã thực hiện gia cố ở mức độ lớn nhất, dù sao loại va chạm vật lý thế này thuộc về cách làm giết địch một ngàn, mình bị thương tám trăm điển hình.
Quang giáp tông ủi, Diệp Trùng căn bản là không có tham vọng quá lớn đối với nó, chỉ cần chúng có thể giằng co không rớt thế hạ phong đối với Thiết bức điểu, Diệp Trùng đã rất thỏa mãn. Chiến đấu với quang giáp khác, với hắn mà nói, đây rõ ràng là tự tìm đường chết, nó quả thật là quá lạc hậu rồi.
Diệp Trùng có lẽ cũng không sao ngờ được, thứ đồ thứ phẩm với hắn mà nói chỉ thuộc về thứ hắn chế tạo dưới điều kiện không còn cách nào khác, quang giáp tông ủi nguyên thủy mà lạc hậu, đã vạch nên quang mang mức độ nào trong trận đại chiến lưu truyền mãi mãi đó.
Nếu như nói, Tang gia thôn ban đầu giống như một đám lửa mạnh đang cháy rừng rực, thì việc chế tạo quang giáp tông ủi đó giống như thuốc dẫn lửa siêu liều lượng quăng vào trong đám lửa đó vậy.
Mà mệnh lệnh tiếp theo đó của tiên sinh lại đẩy nhiệt tình của tất cả mọi người lên một cao trào càng cao hơn.
Tiên sinh tự mình điểm danh, năm trăm người do Tang Phổ dẫn đầu cùng Diệp Trùng tham gia săn bắt lần trước đó sẽ là nhóm người đầu tiên học tập làm sao để điều khiển quang giáp tông ủi, mọi người đều phát điên rồi! Mọi người liều mạng chế tạo linh kiện trên tay, với kỳ vọng mình cũng có thể có một cái quang giáp tông ủi. Không biết là lúc nào, mọi người đột nhiên phát hiện, cơ hội xuất hiện vô số lần trong mơ lại cách mình gần như vậy.
Bận rộn nhất bây giờ e rằng phải kể đến mấy người Tang Phàm, nhóm học tập đầu tiên có năm trăm người, cũng tức là bọn họ phải trong thời gian rất ngắn lắp ráp ra năm trăm cái quang giáp tông ủi.
Bất đắc dĩ, Tang Phàm được sự đồng ý của Diệp Trùng, lập tức mở rộng đội ngũ lắp ráp, tốc độ lắp ráp tăng mạnh. Mà theo tay nghề chế tạo linh kiện bằng xương của thôn dân càng lúc càng thành thục, tốc độ giao linh kiện của bọn họ cũng có sự tăng lên rõ rệt. Sản lượng của quang giáp tông ủi được tăng lên cực lớn.
Đối với những thôn dân Tang gia này, Diệp Trùng cực kỳ hân thưởng, thuần phác, cần cù, dũng cảm, có tính kỷ luật rất mạnh, vô luận là từ góc độ nào mà nói, bọn họ đều là chiến sĩ ưu tú nhất.
Từ việc bọn họ học điều khiển thì có thể nhìn ra, năm trăm người không có một ai rút lui, bọn họ không sợ chết, dám làm các động tác. Tốc độ tiến bộ của bọn họ làm Diệp Trùng cũng phải kinh ngạc, giống như tất cả bọn họ có thiên phú kinh người đối với điều khiển quang giáp vậy, tốc độ lên tay của bọn họ cực nhanh, hơn nữa không có bất cứ phản ứng xấu nào.
Nhưng Diệp Trùng cũng lập tức thoải mái, mấy người này đều là cao thủ võ thuật. Diệp Trùng tin rằng, cho dù một giới giả của năm thiên hà lớn cũng chưa chắc có thể có lợi trên tay thôn dân bình thường ở chỗ này. Tố chất thân thể cường hãn, tốc độ phản ứng siêu cấp, giác quan nhanh nhạy, tố chất tâm lý cường hãn trui rèn ra từ chiến đấu sinh tử, mọi thứ này đều là nguyên nhân bọn họ tiến độ mau chóng.
Nếu như là điều khiển quang giáp bình thường, bọn họ ngược lại chưa chắc có tiến bộ thế này, điều khiển quang giáp bình thường cần tinh tế, phức tạp hơn quang giáp tông ủi rất nhiều. Bàn điều khiển đối với sư sĩ đã nhập lưu mà nói, đích xác thuận tiện hơn, có thể làm ra nhiều động tác hơn, nhưng đối với người không chút cơ sở như thôn dân Tang gia thế này mà nói, nó không khác gì với sách trời. Ngược lại, cần điều khiển nguyên thủy lại làm bọn họ dễ lên tay hơn.
Quang giáp tông ủi, điều bọn họ cần học duy nhất chính là bay.
Diệp Trùng cũng không chút giấu nghề với bọn họ, mỗi một động tác chiến thuật đều truyền cho bọn họ. Mà biểu hiện của bọn họ cũng làm Diệp Trùng trợn mắt há hốc mồm. Thí dụ như kỹ xảo né tránh, sau khi học được những gì Diệp Trùng truyền thụ cho bọn họ, bọn họ lập tức suy diễn ra rất nhiều kiểu mới, hơn nữa hầu hết đều là khá hữu hiệu. Phương thức công kích duy nhất của quang giáp tông ủi được bọn họ phát huy tức mức hoành tráng cùng cực. Trong lòng Diệp Trùng lúc đó đột nhiên nảy ra một ý, nếu như quang giáp của năm thiên hà lớn đối địch với bọn họ, chắc là cũng sẽ rất đau đầu đó nha.
Nhưng điều làm Diệp Trùng tán thưởng nhất không hề là mấy thứ này, mà là sự phối hợp chiến thuật đoàn thể bọn họ thể hiện ra. Thật ra, Diệp Trùng không hề biết, trong khái niệm của thôn dân Tang gia, bọn họ tán thưởng dũng khí cá nhân, nhưng lại không hề tin cái gọi là anh hùng đơn độc. Ở chỗ này, lực lượng cá nhân vĩnh viễn là nhỏ bé, không có sự phối hợp tập thể, vậy tuyệt đối là chết nhanh hơn.
Sự ăn ý tôi luyện ra từ trong sống chết của bọn họ lúc này đây cũng phát huy được tác dụng cực lớn, mỗi người đều biết mình lúc này nên xuất hiện ở chỗ nào, nên làm hành động gì đối với cục diện lúc này thì có lợi hơn, điều này làm Diệp Trùng cảm thấy không thể tin được, bởi vì hắn biết trên quang giáp tông ủi vốn không có bất cứ thiết bị liên lạc nào.
Thời gian càng lúc càng cấp bách, thú triều mỗi ngày vẫn như thác lũ cuồn cuộn hoảng loạn chạy điên cuồng ra xa ở trước khe núi của thôn. Khoảng cách ngày Thiết bức điểu tới càng lúc càng gần, nhưng trong lòng mọi thôn dân đều vô cùng tự tin, mỗi người đều liều mạng thực hiện công việc vốn có của mình.
Nhóm sư sĩ thứ hai tham gia huấn luyện lên tới một vạn người, mà người dạy bọn họ chính là năm trăm người nhóm đầu tiên đó. Diệp Trùng đã giao công việc này cho Tang Phổ, bởi vì Diệp Trùng phát hiện, Tang Phổ vô nghi là một người chỉ huy tập thể khá xuất sắc. Vô luận là từ chiến thuật, hay là phán đoán đối với cục diện trước mắt, đều xuất sắc vượt xa kẻ ngoại đạo như mình nhiều.
Mọi công việc đều đi theo đúng hướng, huấn luyện có Tang Phổ, lắp ráp có Tang Phàm, chế tạo linh kiện động cơ có Tang Như Bắc, chế tạo linh kiện quang giáp có Tang Lăng, mài Đê nhiệt thạch và thu hoạch Lam quả có trưởng thôn Tang Đức, Diệp Trùng đột nhiên phát hiện mình lại nhàn rỗi một chút.
Nghĩ tới tấm năng lượng của Hàm gia đã gần như tiêu hao hết sạch, làm lại nguồn năng lượng trước mắt cũng cần phải tiến hành rồi. Có Phi tuyến tinh cỗ, Diệp Trùng dự định gắn một viên Lệ thạch cho Hàm gia. Kỹ thuật sử dụng Lệ thạch, Diệp Trùng rất sớm đã thuộc nằm lòng, thực hiện công việc khá thuận lợi, nhưng điều ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng là Lệ thạch lại có tác dụng tăng cường cho động cơ Vận mệnh.
Nếu như lý luận của Mục Thương là thật, vậy thì viên Lệ thạch này đủ cho Hàm gia bay liên tục tới 100 năm.
Diệp Trùng lại rất muốn thực hiện nghiên cứu một phen với mấy viên Lệ thạch thần bí này, đáng tiếc, nhìn thấy trên tay chỉ còn lại hai viên, trong lòng Diệp Trùng lại thấy không đáng.
Đã bị khơi dậy ham muốn nghiên cứu, Diệp Trùng chỉ đành chuyển hướng nghiên cứu sang Đê nhiệt thạch, loại khoáng thạch năng lượng này, Diệp Trùng cũng cực kỳ xem trọng. Tuy tính năng của nó không xuất sắc như Lệ thạch, nhưng trữ lượng lớn của nó, không còn nghi ngờ gì, làm nó chiếm cứ gắt gao một vị trí không thể lay chuyển được, là nguồn năng lượng quan trọng nhất ở nơi này.
Nguồn năng lượng là cốt lõi của khoa học kỹ thuật hiện đại.
Với lại, điều Đê nhiệt thạch hấp dẫn Diệp Trùng còn có một chỗ khác. Lần trước, Diệp Trùng không cẩn thận làm cho một viên Đê nhiệt thạch phát nổ, uy lực đó làm hắn nhớ khá sâu sắc. Đê nhiệt thạch chắc chắn là hàm chứa năng lượng khổng lồ, nếu như có thể mang năng lượng trong đó phóng thích ra trong thời gian cực ngắn, vậy uy lực nhất định khá khả quan.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Tác giả: Phương Tưởng
Biên dịch: quocvuong
Nguồn: Tàng Thư Viện
Diệp Trùng thấy rằng, phương thức tấn công của quang giáp tông ủi hiện giờ quả thật là quá đơn nhất, nếu như quả thật rợp trời rợp đất như lời của trưởng thôn Tang Đức, chỉ dựa vào quang giáp tông ủi, Diệp Trùng cũng không tự tin chút nào.
Do đó, Tang gia thôn thường xuất hiện cảnh tượng thế này, tiếng nổ khổng lồ liên tục truyền ra từ trong phòng nghiên cứu của tiên sinh, khói dày cuồn cuộn, có lúc còn xuất hiện ánh sáng trắng chói mắt, có một lần nổ dữ dội thậm chí ngay cả căn phòng của phòng nghiên cứu cũng bị nổ bay, mà đất vốn là chỗ căn phòng chỉ để lại một cái hố khổng lồ.
Mà điều làm người ta chậc chậc kêu kỳ lạ là cho dù trong vụ nổ như vậy, tiên sinh mỗi lần vẫn bình an vô sự. Vụ nổ tần suất cao cũng làm mọi thôn dân dần dần quen thuộc, nhưng chẳng bao lâu, mấy thôn dân kinh ngạc phát hiện, sau khi xảy ra vụ nổ lớn đó, tần suất các vụ nổ càng lúc càng thấp, rồi sau đó không lại xảy ra nổ nữa.
Nhìn một quả cầu tròn thô sơ to cỡ nắm tay trên tay, Diệp Trùng thở phào một hơi, cuối cùng bị mình nghiên cứu ra rồi. Công nghệ chế tạo không hề là việc Diệp Trùng phải suy nghĩ.
Vì nghiên cứu làm thế nào làm cho Đê nhiệt thạch phát nổ, Diệp Trùng hao hết tâm tư. Tất cả mọi thứ trong phòng nghiên cứu, bao gồm cái quang não đó, toàn bộ đều bị Diệp Trùng dọn đi sạch, mà để bảo đảm mình trong quá trình nghiên cứu mất mạng bất ngờ vì vụ nổ, Diệp Trùng mỗi lần thực nghiệm đều cẩn thận từng li, nhất định phải mặc Thủ hộ mới bắt đầu thực nghiệm.
Không ngờ cho dù đã có sự bảo vệ của Thủ hộ, Diệp Trùng lần nào cũng bị nổ cho thất điên bát đảo, sóng xung kích do vụ nổ gây ra hoàn toàn không phải là thứ con người có thể chịu được, nếu như không phải Thủ hộ bảo vệ, Diệp Trùng phỏng chừng mình dù có chín mạng cũng chẳng còn dư cái nào.
Nhưng điều đáng để chúc mừng là, cuối cùng cũng nghiên cứu ra rồi.
Khe núi ở ngoài thôn, đây là lối vào duy nhất thông với Tang gia thôn, Tang Phổ bị Diệp Trùng lôi tới, đi chung còn có Tang Phàm, Tang Lăng, thái độ đối đãi Diệp Trùng của Tang Lăng hiện giờ tôn kính khó mà tin được, ngược lại làm Diệp Trùng hơi không quen.
Diệp Trùng đưa cho Tang Phổ một quả cầu tròn, chỉ chân núi một bên khi núi, nói: "Ném vào chỗ đó."
Tang Phổ tuy trong mắt có chút vẻ nghi hoặc, nhưng lại không có chút lưỡng lự nào. Tay phải dùng sức, vung tay quăng về chỗ Diệp Trùng chỉ, sức lực của Tang Phổ cực lớn, quả cầu tròn xé rách không khí, gây ra tiếng rít sắc bén, trên không chỉ để lại một loạt tàn ảnh.
Oành!
Một tiếng vang lớn chấn động điếc cả tai, chỗ bị quả cầu tròn bắn trúng bốc lên một cụm khói trắng, trừ Diệp Trùng, mọi người đều bị tiếng vang lớn này chấn nhiếp, biểu tình ngây ngốc trên mặt hiển thị ra sự kinh ngạc trong đáy lòng bọn họ.
Khói trắng tan hết, thứ đập vào mắt là một có lỗ khổng lồ, so với cái lỗ lần đó phòng nghiên cứu của Diệp Trùng bị nổ tạo ra còn lớn hơn nhiều.
Tiếng hít khí lạnh chỉnh tề vang lên.
- Đây... đây là... Tang Phổ vẫn luôn trấn định lắp ba lắp bắp hỏi. Cái lỗ khổng lồ đó giống như có lực hấp dẫn kỳ dị gì đó, ánh mắt mọi người đều không cách nào rời khỏi nó.
Rào rào, lượng lớn đất đá từ trên rơi xuống, khe núi vốn dĩ chật hẹp bị lấp kín hơn nửa.
- Đây là đạn nổ mạnh. Diệp Trùng không để tâm nói, uy lực nổ mức độ này rõ ràng là nhỏ hơn dự tính của hắn nhiều. Nhìn quen những trận lớn, hắn không hề vừa ý uy lực đạn nổ mạnh biểu hiện ra ở trước mắt. Ý ban đầu của hắn thật ra là muốn chế đạn nổ mạnh thành đạn hỗ trợ của quang giáp, xuất phát từ thói quen lâu năm, Diệp Trùng rất tự nhiên mà thiết lập đối tượng tấn công là quang giáp, hơn nữa không phải là quang giáp của bốn thế lực lớn.
Rất lâu trước đây, tên lửa từng chiếm vị trí khá quan trọng trong lịch sử chiến tranh nhân loại, nhưng theo sự bước vào thời đại liên hành tinh, tác chiến trong vũ trụ rất mau liền trở thành nhịp điệu chính của chiến tranh. Mà theo sự phát hiện của hệ thống quét hình nổi, loại vũ khí tấn công chậm rãi này rất mau liền rút lui khỏi vũ đài lịch sử, và thứ thay thế là vũ khí năng lượng, thí dụ như súng tia.
Nhưng Diệp Trùng lại không hề cho rằng loại vũ khí này không hề có ích, bản thân hắn từng sử dụng đạn hỗ trợ thế này như mỹ nhân tín, hơn nữa, từ chiến quả mà xét thì vô cùng đáng kể, ngay cả quang giáp của Hắc giác cũng chưa chắc may mắn thoát được. Uy lực của tên lửa không hề không thể nào tạo ra thương tổn cho quang giáp, chỉ là bởi vì tốc độ bay của chúng trong vũ trụ rộng lớn mà nói thì quá chậm, hơn nữa, bán kính tìm kiếm siêu lớn của hệ thống quét hình nổi độ chính xác cao đủ để làm nó bị hủy diệt trước khi vẫn còn chưa tới gần chiến hạm hoặc quang giáp.
Diệp Trùng sử dụng đạn hỗ trợ thành công là vì tất cả toàn bộ đạn hỗ trợ hắn sử dụng đều là do vật liệu xương chế thành, tính chất của vật liệu xương đặc biệt, hệ thống quét hình không sao quét ra được, như vậy thì có thể làm cho nó không bị phát hiện trước khi bắn trúng.
Đương nhiên, hiện giờ Diệp Trùng đối với mấy thứ này cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Nếu như muốn chế nó thành đạn hỗ trợ, vậy thì phải chế tạo động cơ mini, không có động cơ, đạn hỗ trợ không cách nào bay xa, động cơ mini tuy không khó, nhưng chế tạo vẫn khá phí thời gian, trước mắt, tất cả nhân lực của cả thôn đều tập trung vào việc chế tạo quang giáp tông ủi.
Thứ không thể sản xuất đại trà, Diệp Trùng hiện giờ căn bản sẽ không suy xét, điều quan trọng nhất trước mắt chính là làm sao qua được ải khó khăn này.
Tang Phàm hưng phấn nói làm Diệp Trùng tỉnh lại từ trong trầm tư: "Tiên sinh, quá tốt rồi, nói như vậy, chúng ta há không phải lại nhiều thêm một loại vũ khí mạnh mẽ sao? Đạn nổ mạnh... đạn nổ mạnh... Uy lực của cái này thật là quá tuyệt vời!"
Diệp Trùng nhịn không được cho hắn gáo nước lạnh: "Uy lực của nó tuy vẫn miễn cưỡng cho qua, nhưng không có động cơ, nó hoàn toàn không cách nào bay xa được, hơn nữa, cũng không có chức năng nhắm, không có giá trị thực dụng gì."
Tang Phàm không cho là đúng nói: "Động cơ? Không cần a, tiên sinh người nghĩ xem, ném đi không phải là được rồi sao?"
Diệp Trùng bừng tỉnh ngộ, Tang Phàm nói không sai, hắn đã phạm một sai lầm, nơi này không hề là tác chiến trong vũ trụ, kẻ địch bọn họ đối mặt cũng không hề là quang giáp, mà chỉ là một loại dã thú mà thôi. Lại nghĩ tới lực tay của thôn dân chỗ này, với lực tay của bọn họ, xạ trình đạn nổ mạnh quăng ra cực kỳ đáng sợ.
Trong đầu Diệp Trùng không khỏi hiện ra cảnh tượng mấy vạn thôn dân có thực lực giới giả đồng thời quăng ra đạn nổ mạnh, đó tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ. Cho dù là một cục đá nhỏ trên tay giới giả cũng có uy lực kinh người, nếu như mang viên đá này đổi thành đạn nổ mạnh, vậy đơn giản là...
Trong lòng Diệp Trùng giật mình một cái, cho dù là quang giáp, nếu như ở cự ly gần, đối diện loại tấn công dày đặc này, vậy cũng khẳng định là tai nạn hủy diệt.
Tang Lăng ở một bên phụ họa nói: "Đúng a, tiên sinh đừng quên mỗi người chúng tôi đều phải luyện tập ném đá hỏi đường nha, việc ném đá mỗi người trong thôn đều biết, nào cần phải nhắm?" Vì để thăm dò phía trước có sự tồn tại của trọng lực vực hay không, mấy thôn dân trước khi tiến tới trước đều phải ném đá về phía trước, tránh không cẩn thận bị rơi vào trọng lực vực, lâu dần, ném đá đã là kỹ năng phải có của mỗi thôn dân, không chỉ có thể ném xa, hơn nữa chỉ đâu bắn đó, cực kỳ chính xác.
Diệp Trùng rất mau liền phản ứng lại, không khỏi thầm lẩm bẩm trong lòng, xem ra mình dường như đã vì bọn họ chế tạo một món vũ khí khá không tồi a.
Tang Phổ không nói gì đột nhiên mở miệng: "Tiên sinh, có thể lấp cái khe núi này không?"
Diệp Trùng ngẩn ngơ, nhìn khe núi đã suýt nữa bị vùi lấp một nữa, gật gật đầu: "Cái này không khó."
Tang Phàm không hiểu ý của Tang Phổ, không khỏi hỏi: "A Phổ, tại sao phải lấp cửa thôn?"
Tang Phổ chỉ khe núi giải thích nói: "Chỗ này là lối vào duy nhất thông với thôn, vùi lấp nó rồi, chúng ta cũng chỉ cần phòng thủ trên không thì được rồi. Như vậy có thể giảm nhỏ khu vực phòng thủ của chúng ta, hơn nữa ta còn lo lắng, lỡ như dã thú bị Thiết bức điểu xua đuổi tấn công thôn, vậy thì phiền rồi. Chúng ta vùi lấp cổng thôn trước, cũng tức là ít đi mối lo về sau."
Diệp Trùng không khỏi liếc nhìn Tang Phổ, trong lòng không khỏi tán thưởng, quả nhiên không hổ là nhân tuyển thôn trưởng đời sau, suy nghĩ tinh tế, hai người còn lạ cũng không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Đầu óc Tang Phàm cũng xoay chuyển rất nhanh, hỏi: "Tiên sinh, vậy đạn nổ mạnh này có thể dùng để đào hang không?"
Diệp Trùng trầm ngâm một lúc, mới mở miệng nói: "Ý nghĩ này không tồi, chỉ là phá sập có định hướng là một môn kỹ thuật khá chuyên nghiệp, ta cũng không hề hiểu thứ này."
Trên mặt mấy người không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nếu như có thể trong khoảng thời gian ngắn nổ ra vài cái hang đủ lớn, vậy thì trốn trong hang tự nhiên sẽ không cần lo lắng Thiết bức điểu rồi. Điều quan trọng nhất là, như vậy có thể tránh thương vong nhân viên.
Thấy đường này không thông, mấy người cũng chỉ đành quăng đi cái suy nghĩ mê người này, nhưng có thể có được loại vũ khí có lực sát thương thế này, bọn họ cũng đã rất biết đủ rồi. Nghĩ lại bọn họ tính ra cũng rất may mắn, một đời rồi lại một đời tiền nhân sống năm trăm năm ở chỗ này, tiến triển gì cũng không có, còn bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không chỉ có vũ khí kim loại, còn có quang giáp, bây giờ lại có đạn nổ mạnh. Mỗi người bọn họ đều tin chắc vô cùng, chỉ cần qua cửa ải khó khăn này, vậy thời gian phục hưng của tộc họ Tang sẽ tới trước mắt.
Nhìn tới tiên sinh đang trầm tư, trong lòng mọi người đều dâng lên sự sùng kính và cảm kích vô tận, chính là vị tiên sinh thần bí trẻ tuổi nhưng bác học vô bì này đã mang lại cho bọn họ tất cả những thứ này, mang lại cho một mạch họ Tang hy vọng trước giờ không dám mơ.
Thôn dân lại nhiều thêm một nhiệm vụ, đó chính là chế tạo đạn nổ mạnh, điều làm Diệp Trùng không ngờ là đạn nổ mạnh lại đánh bại quang giáp, trở thành vũ khí được thôn dân Tang gia thôn yêu thích nhất.
Sử dụng đơn giản, uy lực mạnh mẽ, hơn nữa tiếng nổ khổng lồ nó mang lại rõ ràng làm mấy thôn dân này hưng phấn vô cùng.
May mà việc chế tạo quang giáp tông ủi đã sắp tới phần cuối, chế tạo cả ngày cả đêm làm quang giáp tông ủi trở thành trang bị cơ bản nhất của mỗi một thôn dân Tang gia, quang giáp luyện tập bay trên không trung mỗi ngày dày đặc, cảnh tượng mười vạn cái quang giáp tập bay trên không cực kỳ hoành tráng. Diệp Trùng không biết cảnh tượng khi Thiết bức điểu tới sẽ hoành tráng thế này không, nhưng cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa làm Diệp Trùng cảm khái sức mạnh tập thể quả nhiên mạnh mẽ a. Nhưng điều này cũng mang lại một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bởi vì không có công tắc không gian, tất cả quang giáp đều không cách nào thu lại được, tất nhiên phải đáp xuống, mà chỗ nhỏ nhoi như vậy trong thôn, đặt hơn ngàn cái quang giáp đã không còn chỗ rồi. Hết cách, Tang Phổ chỉ đành tìm một mảnh bình nguyên khá lớn không xa núi sau thôn, mười vạn cái quang giáp được sắp xếp chỉnh tề đặt ở chỗ đó như thế, dày đặc đông đúc.
Thôn cách bình nguyên đặt quang giáp tông ủi mười phút chạy nhanh, điều này làm Diệp Trùng cũng không biết làm sao, không có cơ sở, đột nhiên có sản phẩm đỉnh cao, cũng là một việc phiền phức a. Vì tranh thủ mười phút này cho thôn dân, Tang Phổ không thể không phái lượng lớn quang giáp tông ủi thăm dò phía trước, để sớm phát hiện bóng dáng của Thiết bức điểu.
Thời gian hai tháng, làm mỗi người đều được trang bị một cái quang giáp. Khoảng thời gian này vẫn có một lần xảy ra tình huống vật liệu xương không đủ dùng, Tang Phổ lập tức chỉ huy tất cả thôn dân đã hoàn thành huấn luyện đi trước săn bắt, thôn dân điều khiển quang giáp tông ủi lần đầu tiên thể hội được dã thú thì ra là yếu ớt như vậy.
Thú triều ở ngoài thôn vẫn không lùi lại, dòng thác lũ màu đen từng làm mọi thôn dân cảm thấy hoảng sợ trước mắt lại trở thành bãi săn bắt tốt nhất.
Thông thường một cái chúi xuống, một cái bay lên, trên mâu xương ở đỉnh quang giáp tông ủi liền xiên vài con dã thú khá lớn. Tình huống mâu xương bị gãy mà Diệp Trùng lo lắng không hề xuất hiện, điều này cũng làm lòng tin của mọi thôn dân tăng mạnh, rất mau, trải qua vô số chiến đấu, bọn họ đã tìm ra được một loại phương pháp giết địch càng hiệu quả hơn.
Dùng bay tốc độ cao ở trên cao tới gần dã thú, bốn miếng cánh xương sắc bén của quang giáp tông ủi liền trở thành lưỡi hái thần chết thật sự. Bay lần đầu đều cắt đứt ngang dòng thác lũ này, cày nên một vệt máu hoàn chỉnh, rất nhiều dã thú bị cánh xương lướt qua ở tốc độ cao cắt trực tiếp thành hai nửa, nội tạng và máu tươi phun đầy trên đất.
Theo sự gia nhập không ngừng của thôn dân hoàn thành huấn luyện mới, vật liệu xương thu được càng lúc càng nhiều, nhưng Tang Phổ không hề dừng trận săn bắt này, mẫn cảm, hắn rất mau liền phát hiện giá trị lớn nhất của dòng thác lũ trước mắt này, đó chính là thực chiến!
Thực chiến quả nhiên là biện pháp tuyệt vời để nâng cao thực lực, đặc biệt là đối với tác chiến tập thể. Do không có thiết bị liên lạc, phần lớn đều cần dựa vào tố dưỡng chiến đấu của bản thân mỗi thôn dân, phán đoán nên dùng hành động chỗ nào.
Nhưng rất mau liền phát hiện, như vậy quả thật cực dễ xảy ra sai sót, quang giáp đầy trời quả thật làm người ta rất khó nhìn rõ cục thế. Tập trung đông mà lợi ích ít, cuối cùng vẫn là Tang Lăng nghĩ ra một phương pháp khả thi, theo độ lớn địa vị chỉ huy của đội ngũ mà sơn quang giáp thành màu sắc khác nhau, Tang Phổ cao nhất, được sơn thành màu đỏ, phía dưới lần lượt là màu lam, màu đen, màu trắng. Hơn nữa, ở hai bên mỗi cái quang giáp tông ủi đểu khảm ba loại quang thạch màu sắc khác nhau, mà trước mối viên quang thạch đều có miếng chắn, miếng chắn có thể hạ xuống che đi quang thạch, như vậy thì có thể thông qua quang thạch hai bên quang giáp chỉ huy của mỗi đội nhỏ để hạ lệnh. Tang Lăng còn chuyên môn biên soạn một bộ thuật ngữ chiến đấu dùng ba màu của quang thạch để hạ lệnh. Điều này không khỏi làm Diệp Trùng thay đổi cách nhìn rất nhiều đối với Tang Lăng, xem ra ngực to cũng không nhất định là không có não a.
Nhất thời, cả thôn lại dậy lên một làn sóng điên cuồng học tập, chỉ thấy trên tay mỗi người đều cầm một cuốn tập nhỏ, lắc lắc đầu liều mạng học thuộc lòng.
Nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng, mấy thôn dân này ai nấy đều là hạng trải qua trăm trận, hơn nữa cực kỳ quen phối hợp, giữa bọn họ cực kỳ ăn ý, ý nghĩa mà mấy thuật ngữ chiến đấu có thể biểu đạt nhờ mấy viên quang thạch này không nhiều, nhưng đối với bọn họ mà nói đã đủ rồi.
Ngay cả Tang Phổ vẫn luôn bắt bẻ hiện giờ cũng cực kỳ vừa ý với đội ngũ này, đối với Diệp Trùng, hắn đã sớm nhìn hoa cả mắt rồi, rất khó tưởng tượng, mấy cái quang giáp tông ủi không có thiết bị liên lạc này làm sao có thể làm ra sự phối hợp phức tạp có độ khó cao thế này? Hơn nữa còn là lưu loát tự nhiên như thế nữa!
Thực lực tăng mạnh mang lại cho mỗi thôn dân lòng tin cực lớn, Lam quả được mùa cũng làm cho mọi người bỏ viên đá cuối cùng trong đáy lòng xuống đất, trời sinh chính là chiến sĩ, trong số người của Tang tộc đã có không ít người xoa xoa tay, bắt đầu mong chờ Thiết bức điểu tới.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết