Ngược Ái
Phiên ngoại 2 : Tư Mã Tuấn Dật vs Lý Huyền Tuyết
Phiên ngoại 2.23 : Phiên ngoại Tư Mã Tuấn Dật: Đoàn tụ
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : quinn
‘Công chúa cát tường… Công chúa cát tường.’ Bọn hạ nhân trong vương phủ nhìn thấy nàng liền lậptức cung kính hành lễ, coi nàng trở thành chủ nhân của bọn họ.
Lý Huyền Tuyết chỉ gật đầu, đột nhiên thay đổi như vậy làm cho nàng khó mà thích ứng, nhìn thấy thư phòng cách đó vài bước, cước bộ của nàng càng ngày càng chậm, thấy hắn nàng nên nói cái gì?
‘Công chúa’ Năm tiểu thiếp của Tư Mã Tuấn Dật ở phía sau đi tới, hơi thi lễ nhẹ giọng kêu.
‘ Các ngươi khỏe không?’ Lý Huyền Tuyết xoay người lại mỉm cười hết cỡ tiếp đón.
‘Công chúa, hiện tại người chính là chủ nhân của vương phủ này, tỷ muội chúng ta hy vọng công chúa còn nhớ lúc trước người đã từng hứa sẽ là cho Vương gia đối xử công bằng với chúng ta.’ Nữ tử lớn tuổi nhìn nàng nhắc nhở, trong lòng bọn họ vẫn là có chút không yên tâm.
‘Yên tâm ta sẽ không quên, lại càng không bạc đãi các ngươi.’ Lý Huyền Tuyết cam đoan với bọn họ, nếu có thể làm cho Tư Mã Tuấn Dật cưới nàng thì nàng tình nguyện để cho bọn họ ở lại trong vương phủ.
‘Vậy là tốt rồi, chúng ta cám ơn công chúa. Không quấy rầy công chúa nữa chúng ta cáo lui trước.’ Sau khi nghe được chính miệng nàng cam đoan các nàng yên lòng rời đi.
Lý Huyền Tuyết đứng ở trước cửa thư phòng, ngập ngừng muốn bước vào lại bước ra, tiếng tim nđập thình thịch đến nỗi chính nàng cũng có thể nghe được.
‘Công chúa không đi vào sao?’ Nha hoàn ngoàicửa không khỏi lấy làm kỳ quái, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
‘Tất nhiên là đi vào.’ Lý Huyền Tuyết hít thở thật sâu nói, nàng tin chắc hắn nhất định đã nghe được, không khỏi cảm thấy xấu hổ một chút, nàng đang sợ hãi cái gì? Nghĩ như vậy liền đẩy cửa bước vào.
‘Nhanh như vậy đã nhớ ta sao?’Tư Mã Tuấn Dật ngước mắt lên, khôi phục lại bộ dạng tà mị như trước.
‘Ai nhớ ngươi?’ Sắc mặt Lý Huyền Tuyết đỏ lên nhưng nàng vẫn không chịu thua kém mà mạnh miệng lên tiếng phủ nhận.
‘Được, ngươi không nhớ ta vậy ta nhớ ngươi được không?’ Tư Mã Tuấn Dật một phen ôm lấy nàng, ngón tay xẹt qua môi của nàng, dù sao nàng cũng là người của hắn rồi.
‘Buông ra, để cho người ta nhìn thấy thật không tốt.’ Lời nói của hắn làm cho lòng của nàng đột nhiên trở nên thật ngọt ngào, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đối xử với nàng tốt như vậy
‘Ngươi xem nếu ngươi sợ thì hôm nay sẽ không đến, lại nói ngươi tương lai chính là Vương phi của ta.’ Tư Mã Tuấn Dật vẫn không buông nàng ra mà ngược lại càng ôm chặt lấy nàng.
‘Ngươi cũng nói là tương lai, bây giờ vẫn còn không phải đâu.’ Lý Huyền Tuyết giãy dụa muốn cho hắn buông chính mình ra.
‘Phải không? Chẳng lẽ ta nhớ lầm chuyện của ngày hôm đó, người đó không phải là ngươi sao?’ Tư Mã Tuấn Dật cố ý nhíu mày nói.
Nghe thấy hắn nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm đó Lý Huyền Tuyết xấu hổ, vùi mặt trốn trước ngực hắn không cho hắn thấy gương mặt đang ửng hồng vì ngượng ngùng, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác:’ Ngày mai ta cùng hoàng huynh sẽ rời khỏi đây cho nên hôm nay đến đây cáo biệt với ngươi.
‘Ha hả…’ Tư Mã Tuấn Dật cười khẽ một chút, nhớ hắn muốn gặp hắn thì cứ việc nói thẳng ra cần gì phải tìm lý do này nọ, việc này thật không giống tác phong của nàng.
‘Ngươi cười cái gì?’ Lý Huyền Tuyết bị hắn cười nhạo nên có chút căm tức, nàng đã nói sai cái gì sao?’
‘Ngươi nói xem ta cười cái gì? Đừng quên các ngươi xuất phát sớm hơn ta ba ngày, mà mười ngày sau ta mới tới nước láng giềng đón dâu, tại sao bây giờ ngươi lại cáo biệt?’
Lý Huyền Tuyết giật mình nhìn hắn, nàng cương nhiên đã quên mất chuyện này, thật khiến cho nàng không có mặt mũi nào gặp người, trong lòng cũng có chút tức giận, hắn có thể giả vờ không biết, tại sao lại vạch trần nàng làm cho nàng sượng mặt, trong lòng cảm thấy buồn bực, ngữ khí không hờn giận nói:’ Đó là ta làm việc dư thừa, ta đi về.’ Nàng giãy dụa ra khỏi vòng tay của hắn, muốn quay trở về biệt quán.
‘Vừa tới tại sao lại trở về?’ Tư Mã Tuấn Dật ôm lấy cánh tay của nàng, thân thể của hắn nhẹ nhàng di chuyển lập tức đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Vừa muốn kháng ngự môi đã bị Tư Mã Tuấn Dật ngăn chặn, đầu lưỡi linh động len lõi vào trong miệng nàng, di chuyển qua lại như muồn hút hết vị ngọt trong miệng nàng khiến cho lưỡi của nàng cùng hắn day dưa chơi đùa, một tay ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, tay còn lại đặt ở phía sau gáy nàng làm cho thân thể bọn họ ngàng càng thêm tiếp xúc chặt chẽ. .
Tim Lý Huyền Tuyết đập thật nhanh, nàng thậm chí có thể cảm nhận đươc nhiệt độ thân thể của hắn xuyên thấu qua quần áo nàng, làm cho thân thể của nàng như có một dòng điện chạy qua, lúc này mới phát giác không biết từ khi nào thì môi của hắn đã di chuyển trên vành tai của nàng, cắn nhẹ một chút khiến nàng cảm thấy hô hấp của nàng có chút dồn dập, thân thể đột nhiên vô lực, cánh tay không tự chủ được mà ôm lấy thắt lưng hắn…
Nhìn thấy trong mắt nàng ý lọan tình mê, Tư Mã Tuấn Dật cười tà mị, lúc đó bị tác dụng của xuân dược nên hắn không có nhớ kỹ nàng xinh đẹp như thế nào, ở bên tai nàng tà ác nói:’ thích không?’
‘Buông ra’ Lý Huyền Tuyết lập tức khôi phục lại thần trí, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn một chút cũng không động đậy.
‘Buông ngươi ra? Ngươi chính là tự mình đưa đến cửa, ta làm sao có thể buông ra?’ Lời còn chưa dứt thì tay của Tư Mã Tuấn Dật đã đặt ở trên ngực nàng, sục sạo nói.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi mau dừng tay.’ Lý Huyền Tuyết vừa thẹn vừa giận nhưng cũng không dám hô to ra tiếng.
‘Hử’ Khòe môi Tư Mã Tuấn Dật hơi hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên u tối từng bước từng bước ôm lấy nàng đi vào bên trong nội thất của thư phòng
‘Không cần.’ Lý Huyền Tuyết cuống quýt muốn đứng dậy, hôm nay nàng đến đây không phải để…
‘Không còn kịp rồi.’ Tư Mã Tuấn Dật xoay người một cái liền áp sát phía trên nàng, tay cũng cố định chặt cánh tay nàng, môi chậm rãi hôn từ trên trán hạ dần xuống mắt sau đó hôn qua mũi rồi lại đến hôn đến môi nàng, hôn lên xương quai xanh hình con bướm xinh đẹp mê người của nàng rồi dúng miệng khẽ cắn lấy vạt áo của nàng, cằm từ từ hạ xuống khuôn ngực tròn trịa mềm mại, chậm rãi hôn lên nụ hoa phấn hồng hấp dẫn.
‘Không cần…’ Thanh âm của Lý Huyền Tuyết càng ngày càng thấp, thân thể giãy dụa cũng ngày càng suy yếu, toàn bộ ý thức đều muốn trầm luân cùng khát vọng của thân thể, môi của hắn di chuyển đến đâu đều không ngừng châm lửa lên cơ thể nàng, không ngừng truyền đến từng đợt cảm giác kỳ dị làm cho thân thể nàng phản ứng thành thật với hắn, từ từ không thể khống chế được nữa mà bắt đầu áp sát lại gần hắn, muốn đến gấn hắn càng nhiều càng tốt.
Cảm nhận được sự đáp lại của nàng, Tư Mã Tuấn Dật buông tay nàng ra, trong nháy mắt hai thân thể đã áp chặt vào nhau.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : quinn
Lý Huyền Tuyết thở hổn hển, trong mắt đều là khát vọng, cánh tay gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn như muốn hắn sát lại gần mình thêm chút nữa, hai quả ô mai trên ngực sớm đã trở nên săn cứng, ửng đỏ dường như đang chờ người ta tới hái. Môi Tư Mã Tuấn Dật cắn nhẹ chúng, tay trượt từ phía bụng nàng hướng xuống thân dưới, hơi thở gấp gáp nặng nề, tay không hề do dự mà chầm chậm tiến vào mảnh đất thần bí của nàng, nhẹ nhàng tách hai chân đang khép chặt của nàng ra, ngón tay hắn chậm rãi tiến vào…
‘Đừng…’ Lý Huyền Tuyết cảm nhận được có dị vật đột nhiên xâm nhập vào thân thể mình thì không khỏi thở nhẹ ra tiếng, nhưng cũng chính thanh âm này càng kích thích dục vọng của người khác, nó chẳng khác gì một lời mời gọi.
Tư Mã Tuấn Dật chỉ cảm thấy cả người sôi trào nhiệt huyết, tất cả đều tập trung ở hạ thể làm cho vật nam tính của hắn trở nên sưng phồng, cứng cáp, tiếng thở dốc dày đặc vang lên khắp cả căn phòng, đôi mắt của hắn lúc này trở nên nóng bỏng, hắn cần phải được phóng thích chính mình, không hề do dự tách hai chân của nàng ra.
Lý Huyền Tuyết chỉ cảm thấy có một vật cứng dị thường gắt gao chạm vào nơi thầm kín của nàng, không để cho nàng kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy hắn đột nhiên động thân một cái liền tiến nhập vào thân thể nàng.
‘Ưm..’ Thân thể đột nhiên bị lấp đầy làm cho nàng nhịn không được mà kinh hô lên một tiếng, không khỏi muốn đẩy hắn ra.
‘Đừng nhúc nhích.’ Tư Mã Tuấn Dật cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tay thì đặt trên ngực của nàng khi thì dùng sức, khi thì mềm nhẹ vuốt ve làm cho từng đợt cảm giác thoải mái được truyền đến thân thể nàng, làm cho nàng không khỏi vặn vẹo người…
Tư Mã Tuấn Dật cũng chịu không được nữa, thân thể bắt đầu di chuyển, va chạm mãnh liệt.
Âm thanh rên rỉ cùng thở dốc trong thư phòng vẫn không ngừng truyền ra ngoài làm cho bọn hạ nhân cùng nha hoàn đều che miệng mà cười, tất cả bọn họ đều né tránh, không dám đi quấy nhiễu người trong phòng.
Khi Lý Huyền Tuyết từ từ tỉnh lại thì cũng lá lúc nàng phát hiện bên ngoài trời đã gần tối, thầm kêu lên một tiếng ‘Không tốt’, sau đó lập tức đứng dậy, kinh hoảng cầm lấy quần áo mặc vào người, tiêu rồi, tiêu rồi, nàng phải làm sao giải thích với hoàng huynh đây?
‘Tỉnh rồi sao?’ Cửa đột nhiên bị mở ra, Tư Mã Tuấn Dật đi đến thì nhìn thấy bộ dáng kích động của nàng, không khỏi nghi hoặc: ‘Làm sao vậy?’
‘Tất cả đều tại ngươi, hại chết ta rồi. Tránh ra, ta phải đi về.’ Lý Huyền Tuyết lập tức vọt lên phía trước, muốn tông cửa xông ra.
‘Thì ra ngươi lo lắng chuyện này, ngươi gấp gáp cái gì? Ta đã cho Tang nhi trở về báo với hắn là ta sẽ đưa ngươi trở về.’ Tay Tư Mã Tuấn Dật ngăn nàng lại, sau đó giải thích.
‘Ngươi…’ Hắn cư nhiên để cho Tang nhi đi về trước, không phải đã gián tiếp nói cho hoàng huynh biết sao? Nàng làm sao còn mặt mũi nào gặp người.
‘Không cần lo lắng, ngươi là Vương phi của ta, ai ai cũng đều biết.’ Tư Mã Tuấn Dật liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng của nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười, không nghĩ tới thân thể của nàng cư nhiên lại làm cho hắn trầm mê như thế, hắn muốn nàng từ lúc giờ ngọ cho đến bây giờ, chính hắn cũng không thể nào giải thích nổi, sau đó hướng về phía nàng nói: ‘Ăn một chút gì đi rồi ta đưa ngươi trở về.’
‘Không ăn, ta phải đi về.’ Bây giờ nàng còn ăn được sao? Nàng thật sự có chút hối hận khi đã đến tìm hắn.
‘Không ăn cũng phải ăn, người đâu, mang bữa tối vào đây.’ Tư Mã Tuấn Dật trực tiếp ra lệnh.
‘Dạ, Vương gia.’ Nha hoàn đứng ở ngòai cửa xoay người bước đi, rất nhanh sau đó bữa tối ngon miệng liền được bưng lên.
Lý Huyền Tuyết biết không thể lay chuyển được hắn nên cầm lấy bát đũa ăn đại mấy miếng cho xong, sau đó nói: ‘Ta no rồi, ta phải đi về.’
‘Đi thôi.’
Tư Mã Tuấn Dật đưa nàng trở về trước cửa biệt quán.
‘Vào đi thôi, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt.’ Tư Mã Tuấn Dật buông tay nàng ra, nhìn thấy nàng lo lắng bất an liền an ủi.
‘Ngươi đang nói cái gì?’ Lý Huyền Tuyết bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, ai đang lo lắng chuyện đó chứ, nàng là đang lo lắng không biết phải làm sao đối mặt với hoàng huynh?
‘Không cần lo lắng, ta đưa ngươi đi vào.’ Tư Mã Tuấn Dật cười khẽ một chút, nàng cũng biết sợ sao?
‘Không cần, ta tự mình đi vào.’ Nàng vội vàng cự tuyệt, hắn đưa nàng đi vào càng làm cho nàng không có mặt mũi nào gặp người, nói xong liền cố lấy dũng khí từng bước từng bước tiến vào.
‘Công chúa.’ Thị vệ canh cửa cung kính nói. Nàng chỉ là vội vàng gật đầu.
‘Hoàng huynh.’ Đi vào trong phủ mà đầu nàng cũng không dám ngước lên, nhẹ giọng kêu khi nhìn thấy Lý Huyền Băng đang ngồi chỗ kia chờ nàng, tay nàng khẩn trương, gắt gao siết sặt lại, hoàng huynh có thể hay không cho rằng nàng và Tư Mã Tuấn Dật…
‘Tuyết nhi, sao không nghỉ ngơi để ngày mai lên đường, còn muốn chạy đi đâu?’ Nhìn thấy bộ dáng của nàng, trong lòng Lý Huyền Băng thở dài, hắn có thể trách nàng sao? Hắn có thể hỏi nàng sao?
‘Dạ, hoàng huynh, huynh cũng nên nghĩ ngơi sớm một chút.’ Nàng đi như chạy trốn, trở lại phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức nằm xuống giường, tâm lúc này mới trầm tĩnh trở lại, thật là tốt quá, hoàng huynh cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói bằng không nàng không biết phải trả lời làm sao, xấu hổ đến chết mất.
‘Công chúa, người đã trở về?.’ Tang nhi bước vào cửa, nhìn thấy nàng liền hỏi.
‘Ừ, Tang nhi, ngươi đang làm cái gì?’ Lý Huyền Tuyết nhìn thấy trong tay nàng cầm rất nhiều đồ vật.
‘Ta đang giúp Công chúa thu thập một ít đồ dùng.’ Tang nhi hồi đáp.
‘Ừ, không cần thu thập nhiều lắm đâu.’ Nàng gật đầu, dù sao nàng cũng không dùng nhiều, không bao lâu nữa sẽ quay trở lại, mang theo nhiều đồ đạc sẽ rất phiền toái.
‘Đã biết thưa Công chúa. Nô tỳ chỉ thu thập vài món và thường ngày người vẫn dùng thôi.’ Tang nhi nói.
‘Ta ngủ đây, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi, việc thu thập cứ để cho người khác làm, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.’ Lý Huyền Tuyết nằm xuống phân phó.
‘Dạ, vậy Công chúa nghỉ ngơi trước, nô tỳ mang cái này đi.’ Tang nhi nói xong thì nhẹ nhàng đóng cửa cẩn thận, lui ra ngoài.
Ngồi ở trên xe ngựa, Lý Huyền Băng mang theo nàng đi thẳng một đường về đến hoàng cung của Lâm quốc.
Quả nhiên đúng ba ngày sau Tư Mã Tuấn Dật đã đến giáp mặt với Hoàng Thượng nước láng giềng cầu thân, cưới Công chúa làm thê tử.
‘Tứ Vương gia, ngươi đem sính lễ trình lên đây đi.’ Hoàng Thượng vẻ mặt uy nghiêm nói, trong khi vẻ mặt của Hoàng Hậu thì nhân ái tươi cười, vị Vương gia này cũng không tồi, Tuyết nhi của nàng quả nhiên rất biết chọn người.
‘Dạ.’ Tư Mã Tuấn Dật phân phó cho người đang chờ ở bên ngoài: ‘Mang lễ vật tiến vào.’
Rất nhanh liền thấy bốn người nâng một cái rương gỗ cao khoảng hai trượng đi đến đặt ở giữa triều đình.
Các vị đại thần đều cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy rương gỗ tự hỏi không biết sính lễ là vật gì? Vẻ mặt của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng rất kinh ngạc.
‘Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, các vị xin mời xem.’ Tư Mã Tuấn Dật nói xong thì liếc mắt nhìn, ý bảo bọn họ mở rương gỗ ra.
Ngược Ái
Phiên ngoại 2 : Tư Mã Tuấn Dật vs Lý Huyền Tuyết
Phiên ngoại 2.25 : Phiên ngoại Tư Mã Tuấn Dật: Lan hồ điệp.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : quinn
‘Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, các vị xin mời xem.’ Tư Mã Tuấn Dật nói xong thì liếc mắt nhìn, ý bảo bọn họ mở rương gỗ ra.
Tất cả mọi người dường như ngừng thở, mở to mắt nhìn trừng trừng vào rương gỗ, đều đoán xem trong đó là kỳ trân dị bảo gì?
Rương chậm rãi được mở ra.
‘Lan hồ điệp.’ Hoàng Hậu thét lên một tiếng kinh hãi, trong mắt mang theo tia kích động.
‘Lan hồ điệp?’ Lý Huyền Băng đứng ở một bên cũng thấy một phen kinh ngạc, xem ra Tư Mã Tuấn Dật cũng thật có lòng, vẫn còn nhớ rõ mẫu hậu thích nhất là Lan hồ điệp.
‘Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, thần tế (con rễ) biết người thích hoa này cho nên cố ý mang theo chu Lan hồ điệp (Lan hồ điệp màu đỏ) đến đây làm sính lễ.’ Khóe môi Tư Mã Tuấn Dật mang ý cười giải thích.
‘Ai…’ Hoàng Hậu nhìn thấy Lan hồ điệp nở hoa thật là xinh đẹp thì trong lòng cảm thấy vui sướng, nhưng sau đó không khỏi than nhẹ một tiếng, trong mắt cũng mang theo thật nhiều thất vọng nói: ‘Tiếc là không ai có thể trồng được nó, chỉ sợ không lâu sau nó sẽ hương tiêu ngọc nát, hoa diệp điêu linh (chết).
‘Hoàng Hậu nương nương xin người cứ yên tâm, thần tế nếu dám tặng Lan hồ điệp thì nhất định sẽ làm cho nó mọc rễ tại nơi này.’ Tư Mã Tuấn Dật tràn đầy tự tin nói.
‘Thật sao?’ Trên mặt Hoàng Hậu lại một lần nữa dấy lên một tia hy vọng, đã nhiều lần nàng hy vọng nhưng đều là thất vọng.
‘Dạ.’ Tư Mã Tuấn Dật chắp tay nói.
‘Tốt, sính lễ này trẫm thật sự rất thích, vậy ba ngày sau sẽ cho Công chúa xuất giá.’ Thanh âm uy nghiêm của Hoàng Thượng vang lên lần thứ hai.
‘Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Công chúa.’ Quần thần cùng nhau quỳ lạy chúc mừng.
Trong hậu cung, Lý Huyền Tuyết nhìn thấy Tang nhi thì vui mừng hỏi: ‘Thật vậy sao? Hắn thật sự tặng chu Lan hồ điệp sao? Vậy thì mẫu hậu nhất định rất vui vẻ.’
‘Thật sự là vậy mà Công chúa, người đã hỏi ba lần rồi.’ Tang nhi cười khanh kháchnhìn nàng, Công chúa rõ rang là muốn gặp Vương gia.
‘Ba lần? Có sao?’ Tại sao nàng một chút cũng không nhận ra vậy?
‘Công chúa, người có muốn gặp Vương gia không?’ Tang nhi thử hỏi.
‘Không muốn.’ Lý Huyền Tuyết liền cự tuyệt, tuy rằng trong lòng rất muốn nhưng nàng không thể làm trái quy tắc của hoàng cung được, dù sao không quá vài ngày nữa nàng sẽ xuất giá, sau đó mỗi ngày đều có thể gặp mặt hắn, nên lúc này đây nàng phải nhẫn nại.
Tang nhi hé miệng cố giấu nụ cười, Công chúa rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng mà nàng cũng không dám đi vạch trần Công chúa.
‘Đúng rồi, Tang nhi. Hiện tại Vương gia đang làm cái gì?’
‘Vương gia đang ở trong ngự hoa viên để trồng Lan hồ điệp, sẵn tiện hướng dẫn cho người chăm sóc hoa trong hoàng cung cách chăm sóc hoa lan.’ Tang nhi hồi đáp.
‘Ừ, ta biết rồi.’ Nghe được hắn đang ở tại ngự hoa viên, trong lòng Lý Huyền Tuyết có một loại cảm giác xúc động, nàng thật sự muốn đi nhìn hắn nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống, nàng không thể để cho người ta nói xấu.
Thời gian ba ngày chớp mắt đã trôi qua, toàn thân Tư Mã Tuấn Dật hỉ phục đỏ thẫm tiến cung, Lý Huyền Tuyết cũng một thân hỉ phục đỏ thẫm bái lạy phụ hoàng, mẫu hậu rồi ngồi vào kiệu hoa của hắn, rời khỏi nước láng giềng trước sự đưa tiễn của mọi ngưởi.
Vừa rời khỏi hoàng thành Tư Mã Tuấn Dật liền ra lệnh dừng kiệu.
‘Làm sao vậy?’ Lý Huyền Băng đi tới hỏi, hắn hiện tại là sứ thần hộ tống Công chúa xuất giá.
‘Không có gì, ta để cho Công chúa thay hỉ phục, mũ phượng, khăn quàng ra, đợi đến lúc vào kinh thành thì mặc vào, nếu cứ ăn mặc như vậy quả thật rất vất vả.’ Tư Mã Tuấn Dật giải thích xong liền đi về hướng kiệu hoa.
Khóe môi của Lý Huyền Băng gợi lên một nụ cười tán dương, Hoàng Thượng quả nhiên nói đúng, người yêu hoa tất nhiên không phải người hời hợt, không để ý tới bọn họ Lý Huyền Băng cưỡi ngựa tiến về phía trước.
Lý Huyền Tuyết thay xong một bộ quần áo nhẹ nhàng, từ bên trong kiệu đi ra nhìn hắn một cái nói: ‘Ta cũng muốn cưỡi ngựa.’
‘Được.’ Tư Mã Tuấn Dật còn chưa nói dứt lời đã thân thủ ôm lấy nàng bay lên trên lưng ngựa của mình.
‘Ai muốn cùng ngươi cưỡi ngựa, ta nói là ta muốn tự mình cưỡi.’ Đối diện với ánh mắt của thị vệ cùng cung nữ, sắc mặt của nàng không khỏi đỏ lên.
‘Nữ nhân đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng ta nghe được ngươi nói muốn cùng ta cưỡi ngựa.’ Tư Mã Tuấn Dật lấy tay chỉ chỉ trước ngực của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói.
Lập tức bị hắn nhìn thấu tâm tư, Lý Huyền Tuyết không khỏi thẹn quá thành giận, nàng đang làm cái gì? Cũng ngượng ngùng giống như nữ tử bình thường sao? Tác phong này không phải là nàng, nàng chính là người không sợ trời không sợ đất, nghĩ vậy nàng không quay đầu lại mà tà mị cười nói: ‘Không sai, ý của ta là muốn cùng ngươi cưỡi ngựa.’
‘Tiểu nữ nhân, cuối cùng cũng nói thật.’ Ánh mắt Tư Mã Tuấn Dật mang theo ý cười, hắn thích nàng thẳng thắn như vậy.
‘Nhưng mà, Tư Mã Tuấn Dật, ta muốn cùng với ngươi đua ngựa.’ Lý Huyền Tuyết không hề báo động trước một tiếng liền phi thân lên lưng con ngựa bên cạnh, một tiếng ‘giá’ vang lên con ngựa liền phi như bay về phía trước.
‘Được.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng thốt lên một tiếng, sau đó đuổi theo sát ở phía sau nàng.
‘Công chúa, Vương gia.’ Bọn thị vệ cả kinh, lập tức đuồi theo bảo hộ.
‘Đứng lại, không cần đuổi theo bọn họ.’ Lý Huyền Băng gọi lại thị vệ, không muốn để cho thị vệ quấy rầy bọn họ.
Trên quan đạo rộng lớn có hai con tuấn mã một trước một sau chạy như bay về phía trước, nữ tử mắt ngọc mày ngài, vẻ mặt cười duyên dáng: ‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi đuổi không kịp bản Công chúa.’
‘Thật không?’ Nam nhân ở phía sau một thân hồng y chói mắt, khóe môi mang theo nụ cười mê hoặc chúng sinh, xoay người một cái liền ngồi xuống ở phía sau lưng nữ tử.
‘Ưm…’ Từ xa truyền đến một trận kinh hô cùng tiếng cười trong vắt.
Ban đêm trong quán trọ.
‘Công chúa, người nghỉ ngơi sớm một chút đi.’ Tang nhi giúp nàng rửa mặt chải đầu xong sau đó nói.
‘Ừ, Tang nhi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, vất vả suốt cả ngày chắc cũng mệt chết rồi.’ Lý Huyền Tuyết nằm trên giường nghiêm giọng nói, quả thật nàng đã có chút mệt mỏi.
‘Dạ Công chúa, vậy ta đây đi ra ngoài trước.’ Tang nhi nói xong liền lui đi ra ngoài đóng cửa cẩn thận.
Lý Huyền Tuyết nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm nàng, liền giật mình tỉnh lại hỏi: ‘Ai đó ?’
Ngược Ái
Phiên ngoại 2 : Tư Mã Tuấn Dật vs Lý Huyền Tuyết
Phiên ngoại 2.26 : Phiên ngoại Tư Mã Tuấn Dật: Cầu tình
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : quinn
‘Ngoài ta ra còn có thể là ai?’ Người vừa tới lập tức nằm xuống ôm nàng thật chặt.
‘Đã trễ như vậy ngươi còn đến đây làm gì?’ Nhận ra giọng nói của Tư Mã Tuấn Dật thì Lý Huyền Tuyết thật yên lòng.
‘Đương nhiên là muốn ngươi.’ Tay của Tư Mã Tuấn Dật đặt ở trên ngực nàng bắt đầu có hạnh kiểm xấu, đã nhiều ngày hắn không có chạm vào nàng, không biết tại sao trong lòng lại khao khát, kỳ vọng như vậy.
‘Đừng như vậy.’ Tay Lý Huyền Tuyết muốn ngăn cản hắn. Hoàng huynh, thị vệ cùng cung nữ đều ở đây, tuy rằng bọn họ đã là phu thê nhưng mà việc này cũng cần phải cân nhắc lại.
‘Ngươi đang lo lắng cái gì? Đừng quên bây giờ ngươi chính là Vương phi của ta, sẽ không ai dám nói cái gì?’ Tư Mã Tuấn Dật biết nàng đang lo lắng cái gì? Mở miệng nói nhưng động tác của tay lại không hề dừng lại.
… Lý Huyền Tuyết vừa muốn mở miệng nói chuyện thì môi đã bị hắn ngăn chặn, rất nhanh liền chìm đắm trong ý lọan tình mê.
Ngày hôm sau, Lý Huyền Tuyết im lặng ngồi trong xe ngựa, không dám xuất đầu lộ diện nhìn mọi người, sắc mặt ửng đỏ lại càng không dám đi xem sắc mặt của hoàng huynh.
Nhưng hoàng huynh cũng rất kỳ quái, suốt dọc đường đi đều đi ở đội ngũ phía trước mặt, rất ít khi quấy rầy nàng, Tư Mã Tuấn Dật mỗi đêm đều chạy tới phòng nàng, nhưng mà nàng có thể rõ ràng cảm giác được thái độ của hắn đối với nàng đã thay đổi.
Chớp nhoáng một cái đã hơn mười ngày trôi qua, bọn họ lại về tới Thiên quốc bái kiến Hoàng Thượng, quyết định hôn lễ bảy ngày sau sẽ được cử hành.
Trong biệt quán.
‘Tuyết nhi, ngày mai hoàng huynh mang muội cùng của hồi môn và quà cưới đến phủ của Tứ Vương gia.’ Lý Huyền Băng nhìn nàng mở miệng nói.
Cái gì? Lý Huyền Tuyết hơi hơi sửng sốt, vẫn còn chưa tới ngày xuất giá mà, nàng thì thào nói: ‘Hoàng huynh làm như vậy có thích hợp không?’
‘Tại sao lại không thích hợp? Tứ Vương gia cũng đồng ý, dù sao các ngươi… lại nói chúng ta cũng không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi, không cần để ý đến những nghi lễ phiền phức này.’ Trong mắt Lý Huyền Băng mang theo ý cười nhìn nàng một cái, trong lời nói của hắn có thâm ý.
‘Hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết xấu hổ cúi đầu, làm nũng kêu lên.
‘Tốt rồi, cứ quyết định như vậy đi, nguyện vọng lớn nhất của hoàng huynh chính là hy vọng muội có thể hạnh phúc.’ Trong mắt Lý Huyền Băng đối với nàng đều là yêu thương.
‘Cám ơn hoàng huynh.’ Giọng nói của Lý Huyền Tuyết có chút nghẹn ngào, nàng biết hoàng huynh thương yêu mình nhất.
‘Tuyết nhi, ở vương phủ không thể so sánh với ở nhà, gặp chuyện gì cũng phải can đảm đối mặt, đừng để cho bản thân phải chịu ủy khuất, còn có…’ Lý Huyền Băng lo lắng nàng bị người ta ức hiếp.
‘Hoàng huynh, muội biết, muội đều hiểu, huynh cứ yên tâm, muội nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quên muội chính là muội muội của huynh.’ Lý Huyền Tuyết nháy mắt cười khẽ để che dấu chua xót của chính mình, nàng sắp phải rời khỏi người thân của mình rồi.
‘Phải, Tuyết nhi là thông minh nhất, giờ thì đi nghỉ ngơi đi.’ Lý Huyền Băng cười khẽ một chút, cảm thấy bản thân thật sự đã buốn lo vô cớ.
‘Ừ, hoàng huynh cũng nghỉ ngơi đi.’ Lý Huyền Tuyết gật gật đầu
Sáng sớm Tư Mã Tuấn Dật đã đến biệt quán đón Lý Huyền Tuyết vào vương phủ.
Hiện tại vương phủ đều nhộn nhịp lạ thường để chuẩn bị vài ngày
Nàng ờ tại phòng dành cho khách nhưng thật ra nàng cũng rất nhàn nhã, để làm cho nàng vui vẻ cùng cảm động Tư Mã Tuấn Dật mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, hai người cùng nhau làm thơ vẽ tranh, dường như cả hai chỉ đang chờ đến ngày thành thân.
Chỉ là hôm nay Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên đi vào vương phủ nói cho nàng nghe một tin tức vô cùng khủng khiếp.
‘Vương gia, ngươi nói Toàn Vũ cắt đứt tóc của hoàng huynh là thật sao?’ Sắc mặt của Lý Huyền Tuyết cực kỳ lo lắng, nàng muốn xác nhận chuyện này thêm một lần nữa, nếu quả là như vậy thì đây không phải là chuyện nhỏ.
‘Phải, cho nên ta mới đến thỉnh Công chúa, ngươi xem có biện pháp nào có thể làm cho hắn không truy cứu chuyện này không?’ Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi thật trầm trọng, hắn còn có thêm một việc phải lo lắng chính là Lý Huyền Băng có thể lấy chuyện này ra để uy hiếp hắn mà mang Hàn Ngữ Phong đi hay không?
‘Nhưng mà chuyện này chỉ sợ ta không thể giúp đỡ các ngươi, đại khái là tóc đối với chúng ta mà nói có ý nghĩa giống như sinh mệnh hay cũng có thể nói nó còn quan trọng hơn cả sinh mệnh, các ngươi có biết ở quốc gia của ta, tùy ý cắt tóc của người khác sẽ bị trừng phạt thế nào không?’ Lý Huyền Tuyết nhìn bọn họ nói.
‘Cùng lắm là xử tử thôi.’ Tư Mã Tuấn Dật đoán như vậy, hình phạt này xem ra là nặng nhất rồi.
‘Xử tử thì rất nhẹ cho bọn bọ, bọn họ sẽ bị chặt hết các ngón tay và ngón chân, bị cạo đầu dẫn ra phố thị chúng, cuối cùng là bị chọc mù hai mắt sau đó thả họ đi để cho họ tự sinh tự diệt.’ Lý Huyền Tuyết lắc đầu nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật nhìn nhau chỉ vì cắt tóc thôi mà phải gánh chịu khổ hình cực kỳ tàn nhẫn này.
‘Mà người bị cạo đầu cũng sẽ bị người ta nhạo bang, ngay cả tóc của mình mà cũng không bảo vệ được thì người đó cũng không còn tư cách để sống nữa, tuy rằng hắn không bị xử phạt nhưng phần lớn không ai chịu nổi áp lực bị người khác chỉ trỏ, cuối cùng đành phải lựa chọn tự sát. Hiện tại các ngươi biết hoàng huynh của ta vì sao lại phẫn nộ rồi chứ?’ Nàng lại tiếp tục giải thích.
‘Thật sự nghiêm trọng như thế?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy kinh hoàng, dường như Toàn Vũ bỏ trốn còn có chút may mắn.
‘Đúng là nghiêm trọng như thế, hoàng huynh không bắt các ngươi trực tiếp giết nàng đã làm cho ta không thể hiểu được rồi.’ Lý Huyền Tuyết nghiêm túc nói.
Cho nên hôm nay chúng ta tới đây để tìm hiểu nguyên nhân, chúng ta cũng muốn cầu xin Công chúa, xin người đi thuyết phục hắn một chút để xem sự việc có thể có chuyển biến tốt hay không? Hoặc là có thể tìm ra biện pháp giải quyết khác.’ Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn thực nghiêm trọng, mà Hàn Ngữ Phong đang đứng bên cạnh lại đang còn trợn mắt há mồm.
‘Ta đây đi thử, ta sẽ cố hết sức nhưng mà ta không dám cam đoan hoàng huynh sẽ nghe lời ta.’ Lý Huyền Tuyết thở dài nói.
‘Vậy làm phiền Công chúa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chắp tay nói.
Lý Huyền Tuyết đi vào biệt quán một mình, còn tất cả bọn họ đều đứng ở ngoàicửa chờ đợi.
‘Hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết tiến đến đại sảnh liền nhìn thấy hắn ngồi ở chỗ đó, sắc mặt âm trầm khó coi, trên đầu còn quấn thêm một cái khăn rõ rang là để che dấu đi mái tóc đã bị người ta cắt đứt, thấy hoàng huynh như vậy trong lòng của nàng cũng rất khó chịu, nhưng nghĩ đến bản thân đã nhận lời thỉnh cầu giúp bọn họ cho nên tâm tình cũng dịu đi một chút.
‘Tuyết nhi, sao muội lại trở lại?’ Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng thì trong lòng đã đoán ra được bảy, tám phần.
‘Hoàng huynh, huynh nhất định đoán được muội vì cái gì mà trở lại? Chúng ta là huynh muội cho nên muội cũng không giấu diếm, muội là được người ta ủy thác đến để xin huynh hãy quên đi chuyện này.’ Lý Huyền Tuyết nhìn hắn, trong mắt đều là đau lòng, hoàng huynh chưa từng chịu qua sự vũ nhục như thế này.
‘Vậy Tuyết nhi cho rằng hoàng huynh có nên truy cứu hay không?’ Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm nàng, trong lòng hy vọng muội muội này không làm cho hắn thất vọng.
‘Hoàng huynh, Tuyết nhi tôn trọng ý kiến của huynh, muội chỉ là được người ta ủy thác nên không thể không đến, nhưng huynh là người thân của muội, muội hiểu được cảm nhận trong lòng của huynh, cho nên Tuyết nhi không phải đến đây cầu tình, bất luận huynh làm như thế nào Tuyết nhi cũng đều ủng hộ huynh.’ Lý Huyền Tuyết nhìn hắn, nghiêm túc nói.
‘Tuyết nhi, hoàng huynh quả nhiên không có nhìn lầm muội, vậy hẳn là muội biết rõ quyết định của hoàng huynh.’ Lý Huyền Băng khó có thể lộ ra được một nụ cười.
‘Hoàng huynh, Tuyết nhi hiểu được, muội đi trước đây.’ Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, nàng biết hoàng huynh sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : quinn
Thấy nàng đi ra khỏi cửa biệt quán Tư Mã Tuấn Dật liền bước nhanh về phía nàng hỏi: ‘Thế nào rồi?’
Lý Huyền Tuyết bất đắc dĩ nhìn bọn họ nhẹ nhàng lắc đầu: ‘Không được rồi, hoàng huynh rất cố chấp, không chịu nghe lời giải thích của ta.’
‘Công chúa không cần tự trách, Tuấn Dật, ngươi đưa Công chúa trở về trước đi, ta đi gặp hắn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dường như cũng dự đoán được cho nên hắn cũng không có ôm hy vọng gì nhiều.
‘Tuấn Lỗi, ta đi vào cùng ngươi.’ Tư Mã Tuấn Dật quay đầu lại nhìn Công chúa nói: ‘Huyền Tuyết, ngươi tự mình về trước đi.’
‘Ừ, Tuấn Dật?’ Lý Huyền Tuyết đột nhiên gọi lại hắn, nếu bọn họ cùng hoàng huynh gây chuyện ầm ĩ thì nàng nên giúp ai? Nàng chần chừ một chút rồi nói: ‘Các ngươi cũng không thể được…’
‘Ta biết rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn ra nàng đang lo lắng chuyện gì nên nhẹ giọng an ủi.
‘Vậy ta đi đây.’ Lý Huyền Tuyết lúc này mới yên tâm ngồi trên nhuyễn kiệu rời đi.
Nàng lo lắng không yên ở trong phòng chờ đợi suốt một ngày, cho đến tối mới nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật trở lại trong vương phủ, vừa định mở miệng hỏi hắn thì thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm, vì thế sửa lời nói: ‘Đã dùng bữa tối chưa? Có muốn ta kêu người chuẩn bị cho ngươi không?’
‘Không cần.’ Tư Mã Tuấn Dật giữ chặt nàng lại: ‘Ngươi biết không? Hoàng huynh của ngươi cư nhiên uy hiếp Hoàng Thượng muốn mang đi Hàn Ngữ Phong, Tuấn Lỗi sắp điên lên rồi.’
‘Hoàng huynh muốn mang Hàn Ngữ Phong đi?’ Lý Huyền Tuyết cảm thấy cả kinh, dù sao hiện tại nàng ta cũng là Vương phi của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Thật không biết hắn đang nghĩ cái gì?’ Tư Mã Tuấn Dật có chút đau đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ? Hắn cũng không muốn Tuấn Lỗi bị bất cứ thương tổn gì.
‘Kỳ thật hoàng huynh của ta cũng giống như ngươi rất đa tình. Lúc nào cũng có nhiều nữ nhân vây quanh, nhưng huynh ấy đã mất đi người mà trong lòng huynh ấy yêu nhất chính là Hàn Ngữ Phong, huynh ấy đối với nàng nhất kiến chung tình, chỉ là thủ đoạn của huynh ấy lần này thật không có lý trí.’ Lý Huyền Tuyết trầm mặc một chút sau đó nói, nàng có thể khẳng định nội tâm của hoàng huynh cũng rất thống khổ.
‘Nhưng mà hắn sai rồi, yêu một người không nhất định phải có được nàng mà chỉ hy vọng nhìn thấy nàng được hạnh phúc.’
Lý Huyền Tuyết nghe vậy liền hoài nghi, theo dõi nét mặt hắn, đột nhiên hỏi: ‘Tư Mã Tuấn Dật, người ngươi yêu chẳng lẽ đã gả cho người khác?’ Trong lòng nàng có chút chua xót.
‘Nói bậy bạ gì đó?’ Tư Mã Tuấn Dật trừng mắt liếc nàng một cái. Che dấu bản thân đang chột dạ.
‘Nếu không phải như vậy thì ngươi sẽ không nói ra những lời này.’ Lý Huyền Tuyết nói, sau đó lại khẳng định: ‘Sau này ta sẽ không cho ngươi có cơ hội cảm khái như vậy nữa bởi vì người ngươi yêu sẽ là ta, mà ta cũng sẽ không rời xa ngươi.’
‘Vậy thì cố gắng biểu hiện làm cho ta yêu ngươi đi.’ Tư Mã Tuấn Dật cười khẽ một chút. Mấy ngày nay ở chung với nàng mới phát hiện ra nàng cũng có thật nhiều ưu điểm, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.
Lý Huyền Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn nói: ‘Ta đã cố gắng hết sức để biểu hiện rồi, nói thật đi, ngươi có thích ta một chút nào không?’ Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn hắn với vẻ mặt chờ mong.
‘Không có.’ Tư Mã Tuấn Dật trả lời rất nhanh, trong mắt cất giấu ý cười.
‘Ừ.’ Lý Huyền Tuyết cảm thấy bị đả kích, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bèn nói: ‘Ngươi không thích thật sao? Vậy tại sao mỗi tối đều ôm ta?’
‘Bản thân ta muốn như vậy.’ Tư Mã Tuấn Dật bỏ dỡ câu nói, nhanh tay ôm lấy nàng, ngăn chặn nàng khi nàng vừa muốn mở miệng, đôi môi bá đạo dùng sức hôn nàng, hiện tại hắn càng ngày càng thích môi nàng, càng ngày càng mê luyến thân thể nàng.
Sau khi tình cảm mãnh liệt mà dịu dàng qua đi, hơi thở Lý Huyền Tuyết trở lại bình thường, nàng ngước mắt hỏi: ‘Chúng ta có cần đi khuyên nhủ hoàng huynh không? Làm cho huynh ấy buông tha Hàn Ngữ Phong?’ Quả thật nàng cũng không muốn làm cho hoàng huynh bị bất kỳ thương tổn gì.
‘Quên đi, chuyện của bọn họ thì nên để chính bọn họ giải quyết, chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào, để tránh càng giúp càng loạn.’ Tư Mã Tuấn Dật ôm lấy nàng, không phải hắn không muốn giúp mà là có một số việc chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết được.
‘Được rồi.’ Nàng bất đắc dĩ thở dài. Chỉ hy vọng mỗi người đều thật ốtt, nhất là hoàng huynh của nàng, có thể buông xuống tình cảm trong lòng.
Sau khi hôn lễ long trọng qua đi.
Lý Huyền Băng liền cùng nàng nói: ‘Tuyết nhi hãy tự mình bảo trọng, hoàng huynh phải quay về nước rồi.’
‘Hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết nhìn hắn, vốn muốn hỏi hắn tại sao nhất định phải làm như vậy? Mang đi Hàn Ngữ Phong thì huynh ấy sẽ thật sự hoàn thành tâm nguyện hay sao? Nhưng nàng vẫn không có hỏi ra miệng mà chỉ gật đầu nói: ‘Hoàng huynh, huynh cũng đi đường cẩn thận.’
‘Ta sẽ cẩn thận, Tuyết nhi, hẹn gặp lại.’ Lý Huyền Băng nói xong, nhìn nàng một cái rồi mới xoay người rời đi.
Chớp mắt mà bọn họ đã thành thân được bảy ngày, những ngày này Tư Mã Tuấn Dật vẫn ở cùng nàng, nàng nghĩ hạnh phúc đã thật sự mỉm cười với nàng.
Nhàn nhã dùng xong bữa sang, Tang nhi liền tiến vào bẩm báo: ‘Công chúa, tiểu thiếp của Vương gia đến đây.’
‘Bọn họ?’ Lý Huyền Tuyết cả kinh, nàng dường như đã quên mất sự tồn tại của bọn họ nhưng bọn họ quả thật vẫn tồn tại, đã từng nghĩ bản thân không thèm để ý thì ra chính mình không những để ý mà còn là cực kỳ để ý.
‘Công chúa, ta ra bảo bọn họ đi thôi.’ Nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm nên Tang nhi nói.
‘Không cần đâu Tang nhi, để cho bọn họ vào đi.’ Cái gì nên tới cũng đã tới, trốn được nhất thời chứ không trốn được cả đời.
‘Thiếp thân thỉnh an Vương phi.’ Năm mỹ nhân liền nhanh chóng đi vào, hơi cúi người hành lễ.
‘Các vị tỷ tỷ xin mời đứng lên, chúng ta đều là tỷ muội một nhà, không cần đa lễ. Tang nhi, dâng trà.’ Trên mặt Lý Huyền Tuyết mang theo nụ cười.
‘Tạ ơn Vương phi.’ Mọi người cùng nhau đứng lên nhìn nàng nói: ‘Tình cảm của Vương gia cùng Vương phi tốt quá, thật khiến cho người ta hâm mộ.’
‘Lúc này Vương gia đối với các vị tỷ tỷ không phải cũng tốt lắm sao?’ Lý Huyền Tuyết nghe ra được trong lời nói của bọn họ có chứa chua xót cùng ghen tị.
‘Làm gì có? Bọn tỷ muội đều đã lâu không có nhìn thấy Vương gia.’ Một nữ tử khẽ thở dài.
Lý Huyền Tuyết hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, bèn mỉm cười đáp: ‘Ta hiểu được ý đồ mà các vị tỷ tỷ đến đây hôm nay, ta sẽ không nuốt lời.’ Nhưng không hiểu vì sao tâm lại đau đớn như vậy?
‘Vương phi nhớ rõ là tốt rồi, vậy thì tỷ muội chúng ta liền cáo lui, không quấy rầy Vương phi nữa.’ Bọn họ đã đạt được mục đích liền đứng dậy cáo lui.
Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở cửa, sắc mặt của Lý Huyền Tuyết thật sự khó coi, khóe môi cũng không thể nở nụ cười, nhưng nàng nhất định phải làm vậy, che dấu đau lòng nói: ‘Tang nhi, ngươi đi gọi quản gia đến đây.’