Quan Đạo Vô Cương Tác giả: Thụy Căn
Chương 275: Cứng cỏi
Nhóm dịch: PQT
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Nhớ bấm thanks
- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó chủ tịch Địa khu Tiêu, trong việc quy hoạch cụ thể của thành phố, Ủy ban nhân dân Địa khu có thể đề cao trước một chút, nhưng cũng không nên quá khoa trương. Lãnh đạo của hai xí nghiệp công nghiệp quân sự lớn này cũng không phải dễ bị lừa, phóng đại quá mức thì sẽ khiến bọn họ cảm thấy Phong Châu chúng ta lừa gạt họ. Trên thực tế, tình hình thực tại của Phong Châu chúng ta bọn họ đều biết rõ. Tôi thấy thực tế một chút thì vẫn hơn.
Ngồi ở mặt chéo bàn hội nghị, Lục Vi Dân trông dường như dày dặn kinh nghiệm hơn so với hai tháng trước nhiều. Áo sơ mi trắng có vẻ chững chạc khiến hắn thoạt nhìn tăng lên vài tuổi, mái tóc đen rẽ ngôi khiến hắn càng có thêm chút dáng vẻ của cán bộ nhà nước, theo như nhận xét của Chân Ny thì hắn dường như còn pha lẫn đôi chút dáng vẻ quê mùa. Nhưng ở Phong Châu này, với địa vị của Lục Vi Dân hiện giờ, cách ăn mặc như vậy chắc chắn càng thích hợp.
Trung tuần tháng sáu, Đại hội đại biểu Đảng tỉnh Xương Giang vừa kết thúc, Hạ Lực Hành liền nhận được sắp xếp của Tỉnh ủy tới trường Đảng trung ương học, còn Lục Vi Dân thì được giữ lại, tạm thời bỏ công việc thư ký, tập trung vào công tác Trưởng phòng của phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy.
Mà việc tranh thủ thương lượng để nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển đến Phong Châu đã bước vào giai đoạn then chốt, theo đề nghị của Vương Chu Sơn, Lục Vi Dân được tạm thời sắp xếp tới đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng của hạng mục công tác này, trợ giúp Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm thúc đẩy công tác này.
- Nhưng theo như chúng tôi nắm được về điều kiện Thanh Khê đưa ra thì ưu thế của Thanh Khê về phương diện này quá rõ ràng, chúng ta chênh lệch rất lớn. Nếu chúng ta không thể cho hai xí nghiệp đó một lời hứa hẹn tương đối khả quan thì chỉ sợ hai xí nghiệp đó sẽ không lựa chọn Phong Châu chúng ta. Trách nhiệm đó chúng ta không thể gánh nổi.
Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Từ Kiến Bân trả lời.
Vẻ lo lắng trên gương mặt trông anh ta thực sự có phần sốt ruột. Khi Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành vừa đi Bắc Kinh học tập, đặc biệt triệu tập các thành viên tổ lãnh đạo mở cuộc họp về vấn đề này, chỉ rõ hạng mục này chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, những ai có sai sót trong công tác hoặc là không có năng lực, làm cho việc này không thành, Địa ủy sẽ nghiêm túc truy cứu trách nhiệm của các lãnh đạo bộ ngành liên quan. Trong vấn đề này, Từ Kiến Bân cho là quan điểm của Tiêu Minh Chiêm và Lục Vi Dân rất không đúng, cảm thấy tư tưởng của hai người này quá cứng nhắc, ngay cả chút hứa hẹn cũng không dám tỏ thái độ thì anh làm thế nào để có thể thuyết phục hai xí nghiệp đó?
- Phó chủ nhiệm Từ, đây không phải chuyện chúng ta có thể hứa trước được hay không, quan trọng là hai xí nghiệp đó có thể tin tưởng chuyện này được không. Bọn họ đề xuất trong ba năm phải xây dựng hai cây cầu lớn trên sông Phong Giang và Đông Phong, hơn nữa còn chỉ rõ quy cách của hai cây cầu. Theo yêu cầu của bọn họ, chuyện này cần đầu tư ít nhất hai đến ba chục triệu, tài chính của Địa khu Phong Châu có thể bỏ ra bằng đó sao? Thu nhập của toàn bộ bảy huyện và thành phố của toàn địa khu Phong Châu chúng ta không đến tám mươi triệu, chỉ đầu tư cho hai cây cầu này đã là hai mươi triệu, cho dù chúng ta vỗ ngực nói vậy liệu bọn họ có tin không? Hơn nữa, tôi thấy hiện giờ mấu chốt vấn đề giữa bọn họ và chúng ta không chỉ là hai cây cầu lớn kia, mà là lo lắng Phong Châu chúng ta có khả năng thực hiện lời hứa hay không. Vấn đề cầu cống e rằng chỉ là một lý do, cho dù chúng ta thực sự đồng ý thực hiện lời hứa, nhưng chỉ sợ bọn họ lại sẽ đề xuất các điều kiện khác nữa.
Giọng điều của Lục Vi Dân rất nhã nhặn, dĩ nhiên hắn biết áp lực mà Từ Kiến Bân phải chịu, nhưng liều hứa hẹn thế này, thì chỉ sợ dẫn đến phản tác dụng.
Thời gian này tiếp xúc với lãnh đạo của hai xí nghiệp cũng tương đối nhiều, Lục Vi Dân cũng đã tới hai xí nghiệp công nghiệp quân sự này ba bốn lần, cũng hiểu thêm về mong muốn của hai xí nghiệp này một chút. Hiện giờ, hai xí nghiệp cũng đang trong tình trạng rối rắm.
Trong suy nghĩ của bọn họ Thanh Khê chắc chắn là thích hợp nhất, bất kể là lãnh đạo xí nghiệp hay các đại biểu công nhân viên chức đều cho là như thế. Nhưng cũng chính vì điều kiện của Thanh Khê tương đối tốt, thái độ của đối phương về việc hai xí nghiệp chuyển đến tuy rằng ngoài mặt thì niềm nở, nhưng về điều kiện thì không có bao nhiêu ưu đãi thực sự gì cả.
Mà chi phí di dời của hai xí nghiệp này là có hạn, nếu di dời đến Thanh Khê, chẳng những vị trí của nhà máy quá xa, mà khu sinh hoạt cũng rất bất tiện. Điểm này cũng đủ làm cho lãnh đạo và công nhân viên của hai nhà máy băn khoăn. Nhưng phía Thanh Khê sau mấy lần thương lượng lại không nhường bước, rõ ràng là tỏ ý chỉ có thể cung cấp điều kiện như thế.
Điều kiện phía Phong Châu đưa ra chắc chắn là tốt nhất, thành ý cũng là nhiều nhất, nhưng sự thật bày ra trước mắt là điều kiện hiện giờ của địa khu Phong Châu rất yếu kém, tài chính yếu, cơ sở hạ tầng yếu kém. Bất kể phía Phong Châu đưa ra điều kiện tốt như thế nào, việc kia vẫn có chút giống như đói ăn bánh vẽ, có thể thực hiện được hay không thì cũng phải đặt một dấu chấm hỏi lớn. Trong tình hình này thì thương lượng cũng rơi vào thế bế tắc.
Vương Chu Sơn gật đầu không để ai biết, Lục Vi Dân đưa ra vấn đề quan trọng, mà điểm này cũng là vấn đề ông ta lo lắng nhất.
Hiện giờ vấn đề không phải là đưa ra bao nhiêu điều kiện, mà là Phong Châu có khả năng thực hiện đáp ứng các điều kiện hay không. Phong Châu ngoại trừ có thể cam đoan về quy hoạch đất đai ra thì các điều kiện khác như thời gian cụ thể xây dựng khu nhà máy và khu sinh hoạt cùng thiết bị quản lý thành phố, giao thông đường bộ công cộng, trường học và bệnh viện mới xây nhằm phục vụ. Những điều kiện này ngày càng trở nên phức tạp, cũng khiến cho phía Phong Châu rất đau đầu.
- Trưởng phòng Lục nói đúng, hiện giờ mấu chốt ở chỗ nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đối với việc chúng ta có thể thực hiện lời hứa hay không thì vẫn còn thái độ nghi ngờ, cho nên mới đề xuất nhiều yêu cầu như vậy. Tôi thấy đây thực sự một dạng thoái thác biến tướng.
Người nói tiếp theo là Cục phó cục Tài chính địa khu Đặng Thiếu Hải, anh ta đẩy gọng kính, trầm giọng nói:
- Trong mấy lần đàm phán, tôi cũng đã tiếp xúc với mấy vị lãnh đạo của phía nhà máy. Bọn họ rất quan tâm tới tình hình thu nhập tài chính của chúng ta, nhất là chú ý tới dự toán thu chi, hỏi tôi rất nhiều vấn đề quan trọng. Tôi thấy bọn họ không thật tin tưởng rằng chúng ta có thể đáp ứng những mong muốn của họ đúng thời gian, nghi ngờ chúng ta chỉ là nói suông, khiến bọn họ sau khi chuyển đến lại rơi vào khoản nợ dai dẳng, khó hoàn lại.
- Vậy anh Đặng nên giải thích cho họ một chút, để bọn họ không phải lo lắng nữa mới đúng.
Từ Kiến Bân hơi tức giận, chế nhạo nói.
- Nhưng thực tế mà nói thì, nếu thực sự muốn đáp ứng toàn bộ điều kiện theo như bọn họ đề xuất, thì tài chính của địa khu căn bản là không chi trả nổi, như thế chính là nói suông lừa gạt, tôi phải giải thích như thế nào đây? Người ta cũng không phải ngốc, thử so sánh tài chính của anh, ngoại trừ hàng năm phải chi những khoản cần thiết, anh nắm chắc có thể chi ra bao nhiêu, người ta cũng có thể tính ra sơ lược. Tôi có khoa trương đến mức nào thì thì cũng phải có người tin điều đó mới được chứ.
Giọng nói Đặng Thiếu Hải bình thản đáp lại.
- E rằng không đến mức như thế chứ? Nhà máy bọn họ có thể nắm rõ thu chi tài chính của chúng ta sâu như vậy, dự toán thu nhập bên trong với bên ngoài bọn họ hiểu biết được bao nhiêu, đặc biệt là theo như lời Cục phó Đặng thì ngoài các khoản chi nhất định ra, bọn họ cũng có thể rõ như lòng bàn tay sao? Trừ phi cục Tài chính các anh chủ động báo cáo với bọn họ, ngay với chúng tôi đây mỗi khi nghiên cứu dự toán hàng năm vẫn còn mù mờ đối với thu nhập tài chính của các anh, không phải các anh nói thế nào thì như thế đó sao, sao mà không che mắt được người ngoài?
Mặc dù lời nói Từ Kiến Bân có chút khắt khe, nhưng cũng khiến tất cả mọi người ngồi đó mỉm cười. Những thứ mang tính chuyên ngành như thu chi tài chính này một khi phân tích rõ ràng chi tiết ra, những người ngồi đây quả thực không có bao nhiêu người có thể hiểu được tường tận. Chính theo như Từ Kiến Bân nói, việc phải ứng phó che mắt ngươi ngoài, hẳn không phải việc khó khăn gì mới đúng.
Không khí trở nên có chút phân tán, cuộc tranh luận lúc trước khiến không khí hội nghị ngưng trệ một chút.
Mắt thấy nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đàm phán với phía Phong Châu không hề có chút tiến triển nào, hai xí nghiệp dường như tập trung chủ yếu vào việc đàm phán với phía Thanh Khê, điều này khiến Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm cảm thấy áp lực cực lớn. Khi Hạ Lực Hành đi, đặc biệt tổ chức hội nghị dặn dò công việc này, hơn nữa cách vài ngày lại điện thoại về hỏi tình hình tiến triển như thế nào, nếu cuối cùng kết quả là hai nhà máy và phía Phong Châu bỏ qua cơ hội tốt này, có thể tưởng tượng được sau khi Hạ Lực Hành về thì phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, vẫn không đạt được ý kiến nhất trí, thực tế thì quyền quyết định không nằm ở phía Phong Châu, quan trọng là ở thái độ của nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương.
Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm ngồi đó, sắc mặt rất âm trầm, những người khác đều đã đi hết, Chánh văn phòng tạm thời là Lục Vi Dân lại bị giữ lại.
- Minh Chiêm, chuyện này có chút khó giải quyết.
Giọng vùng Tần có chút kì lạ của Vương Chu Sơn lúc này nghe cũng có chút trầm trọng, vẻ mặt ngược lại vẫn điềm tĩnh:
- Theo tôi được biêt, phía Thanh Khê cũng muốn giành được nhà máy Trường Phong, có ý nhượng bộ một chút. Nếu tin này là thật thì hợp tác giữa nhà máy Trường Phong và phía Thanh Khê hễ được xác định thì nhà máy Bắc Phương phần lớn sẽ đi theo nhà máy Trường Phong thôi.
- Đúng thế, tôi cũng đã nghe được tin này.
Khoảng thời gian này, hai người đặt hết tâm tư mà suy xét việc này. Từ đầu năm tới nay, Hạ Lực Hành chỉ quan tâm tới hai hạng mục công tác cụ thể, một là vấn đề đường sắt Kinh Cửu đi qua mà Hạ Lực Hành đích thân giành, hiện giờ đã cơ bản xác định. Trong mấy phiên bàn bạc giữa tỉnh và bộ Đường sắt đã quyết định đưa ra được phương án, trong đó sẽ đi qua Đại Viên, Phong Châu, và Phụ Đầu. Lê Dương cũng nhận được dự án đi qua ba huyện, chẳng qua là đi qua thị trấn thì chỉ có Lê Dương và một huyện nữa, nên công việc này tạm coi là có được kết quả tương đối hoàn hảo.
Mà một hạng mục công tác khác chính là vấn đề nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển đến. Vốn tưởng rằng việc này phía Phong Châu chỉ cần cố gắng hết sức thực hiện thì có thể đáp ứng điều kiện của đối phương, có thể nắm được thành công, không ngờ những vấn đề cụ thể đề cập đến lại nhiều như thế, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với tình hình cụ thể của Phong Châu. Qua mấy lần đàm phán, căn bản hai nhà máy lớn cảm thấy không thật có hứng thú với Phong Châu, mà điều kiện đề xuất tương đối hà khắc, thái độ đối với khả năng thực hiện điều kiện của Phong Châu vẫn luôn nghi ngờ, đặc biệt là điều sau cùng khiến phía Phong Châu khá là lúng túng.
- Tiến thoái lưỡng nan, nhưng lời nói của Đặng Thiếu Hải quả thực có chút có lý. Nếu dựa theo điều kiện mà nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đề xuất, thứ nhất là chúng ta không thể đáp ứng thực hiện được, thứ hai sau khi được đáp ứng, chỉ sợ bọn họ còn có nhiều yêu cầu khác nữa, kết quả cuối cùng vẫn là đàm phán thất bại. Mấu chốt vẫn là bọn họ không tin chúng ta có thể thực hiện lời hứa. Việc này chỉ sợ có liên quan tới việc lúc đầu chúng ta có chút quá sơ suất mà dễ dàng nhận lời đáp ứng điều kiện của đối phương. Điều này dù sao tôi cũng có trách nhiệm.
Vương Chu Sơn thản nhiên thừa nhận sai lầm trước kia của mình khiến Lục Vi Dân có chút khâm phục.
Nhớ thank nhé!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Quan Đạo Vô Cương Tác giả: Thụy Căn
Chương 276: Đầu óc - điểm mấu chốt
Nhóm dịch: PQT
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Nhớ bấm thanks
Sau khi xác định phải cố gắng thu hút hai nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương chuyển tới Phong Châu, địa khu Phong Châu liền bắt đầu hành động. Vương Chu Sơn làm tổ trưởng tổ công tác dĩ nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm. Mà địa khu Phong Châu và các thành phố cấp ba khác cũng có khác biệt rõ rệt, nếu muốn được hai nhà máy kia xem trọng, dĩ nhiên phải có điều kiện xứng đáng với để đối phương xem trọng.
Trong tình huống như thế, phía Phong Châu không có bao nhiêu kinh nghiệm không thể tránh khỏi phải đưa ra một loạt những điều kiện, ví dụ như cung cấp kế hoạch ưu đãi cung ứng đất đai, đảm bảo xây dựng cơ sở hạ tầng, thiết bị quản lý thành phố sẽ theo kịp. Hơn nữa, Lục Vi Dân sau đó đã đề nghị kết hợp với yêu cầu của hai nhà máy để điều chỉnh phương án quy hoạch thành phố, đẩy mạnh xây dựng hệ thống phục vụ công cộng như giao thông, đường sá và trường học, bệnh viện, bưu điện, ngân hàng. Phía Phong Châu về cơ bản gần như đáp ứng hoàn toàn các điều kiện mà nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đưa ra.
Nhưng địa khu Phong Châu là một địa khu mới xây dựng, hơn nữa còn là một địa khu nông nghiệp điển hình. Thành phố Phong Châu vốn dĩ là một huyện nông nghiệp có thực lực kinh tế thuộc trung và hạ lưu của địa khu Lê Dương, dù cho là xây dựng thành phố hay là thu nhập tài chính đều kém xa so với các thành phố khác. Cũng chính nhược điểm rõ rệt này khiến cho Phong Châu trong công tác đàm phán với hai nhà máy vẫn chưa đủ căn cứ thuyết phục, mà không đủ thuyết phục cũng khiến trong đàm phán bọn họ không thể không thỏa mãn một số yêu cầu cao của đối phương đưa ra.
Những yêu cầu này rõ ràng vượt quá so với khả năng của địa khu Phong Châu, điểm này trái lại khiến cho hai nhà máy thấy phía Phong Châu thiếu thành ý thực hiện lời hứa, nghi ngờ phía Phong Châu chỉ là đang khiến hai nhà máy mắc câu, sau đó lại chơi xấu không thực hiện lời hứa. Điều này khiến bọn họ càng về sau càng nhạt nhẽo, thậm chí trở nên miễn cưỡng.
Điều này cũng là sau khi Hạ Lực Hành đi trường Đảng trung ương học thì Lục Vi Dân bắt đầu tham gia công tác này, sau vài lần tiếp xúc với hai nhà máy thì cảm thấy được. Mà ấn tượng ban đầu của đối phương bao giờ cũng là rõ nét nhất, nếu muốn thay đổi cũng tương đối khó.
Nhất là nhà máy cơ khí Trường Phong, vốn phía Phong Châu vẫn giữ được một vài ưu thế tiềm tàng. Ví dụ như Hạ Lực Hành thông qua mối quan hệ đồng môn của Đổng Chiêu Dương với giám đốc nhà máy Liên Khắc, chỉ cần vài lần gặp mặt thì đàm phán cũng khá thuận lợi. Lại như Vương Chu Sơn và Bí thư Đảng ủy nhà máy Trường Phong Vưu Dũng cùng là đồng hương ở Yển Loan, sau khi có được tầng quan hệ này, Vương Chu Sơn và Vưu Dũng cũng trò chuyện vui vẻ với nhau. Nhưng những ưu thế tiềm tàng này rốt cuộc lại không bù lại được với hoàn cảnh bất lợi cực kỳ lớn của phía Phong Châu, khiến cho đàm phán cuối cùng rơi vào tình hình không nóng cũng chẳng lạnh, thậm chí sau này càng hình thành cục diện càng ngày càng lạnh.
- Phó bí thư Vương, vậy hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?
Tiêu Minh Chiêm cũng có chút đau đầu. Tuy Vương Chu Sơn là tổ trưởng tổ công tác nhưng rất nhiều việc thực hiện, phối hợp cụ thể đều do Ủy ban nhân dân địa khu thực hiện. Vương Chu Sơn làm Phó bí thư Địa ủy phần nhiều là đứng đầu dẫn dắt, nếu việc này kết thúc trong thất bại thì e rằng hình ảnh bản thân trong mắt của không chỉ Hạ Lực Hành mà rất nhiều người sẽ bị giảm sút. Mà như những người thích chế giễu người khác trong Ủy ban nhân dân này e rằng lại mừng thầm trong bụng không thôi.
- Vi Dân, cậu thấy hiện giờ chúng ta nên làm như thế nào? Cậu tuổi trẻ, đầu óc tốt, suy nghĩ kỹ lưỡng một chút xem có cách nào phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt không?
Vương Chu Sơn xoa cằm, dường như đang cảm nhận cảm giác thích thú từ sự ma sát của những sợi râu mang lại.
- Phó bí thư Vương, Phó chủ tịch Địa khu Tiêu, tình hình hiện giờ đã vậy, lấy một ví dụ không thỏa đáng, nhà máy Trường Phong điều kiện tốt, rất có lực hấp dẫn đối với địa phương, nhưng như vậy quả thực có chút kiểu như “nô đại khi chủ”. “Chủ” là phía Phong Châu chúng ta quả thực quá yếu kém, cho nên dù có hứa trước điều gì người ta cũng không thật tin tưởng, việc này có liên quan tới thực lực của chính chúng ta. Địa khu chúng ta mới thành lập, tài chính yếu kém, nhưng việc hai nhà máy đặt ở đây lại không chỉ là việc chuyện của địa khu Phong Châu chúng ta, thành phố Phong Châu cũng được hưởng lợi từ đó. Phó bí thư Vương, tôi cảm thấy thành phố Phong Châu thời gian trước núp ở phía sau hưởng lợi lại không muốn bỏ công sức ra, như thế đúng là không nên, tôi thấy trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng, thành phố Phong Châu không thể chối bỏ trách nhiệm và nghĩa vụ được. Ở điểm này, địa khu và Phong Châu nên thương lượng cẩn thận.
Lục Vi Dân khi nói hai chữ thương lượng thì ngữ khí tăng thêm vài phần.
Vương Chu Sơn khẽ chau mày, còn ánh mắt Tiêu Minh Chiêm thì sáng ngời, rồi mí mắt cụp xuống, không nói câu nào.
Tiêu Minh Chiêm và Trương Thiên Hào trước nay đều không hợp nhau, nhưng quan hệ của Vương Chu Sơn và Trương Thiên Hào cũng coi như tạm được. Tuy Trương Thiên Hào cũng là thành viên tổ công tác, nhưng thành phố Phong Châu từ đầu tới giờ cũng không chính thức tham gia hội nghị thương lượng nào, những người đến tham gia hơn phân nửa là chức Phó của Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu. Tham gia hội nghị cũng chỉ là “Từ Thứ tiến Tào doanh” - không đưa ra lấy một ý kiến, trên cơ bản là không tham gia vào việc này.
- Vi Dân, làm cho thành phố Phong Châu tham gia vào việc này? Trương Thiên Hào cũng dễ thuyết phục như vậy đâu.
Vương Chu Sơn thản nhiên nói một câu với thái độ sao cũng được:
- Tuy nhiên, ý của cậu cũng có lý. Nếu hai nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương đều chuyển tới Phong Châu, lợi ích lớn nhất thuộc về thành phố Phong Châu, ông ta dựa vào điều gì mà không tham gia? Chỉ muốn địa khu đảm đương hết tất cả, đâu có chuyện gì tốt như thế? Điểm này trước kia chúng ta có chút coi nhẹ, phải bù vào!
- Phó bí thư Vương, theo như tôi nói thì tính tích cực của thành phố Phong Châu phải tăng lên, giai đoạn trước địa khu chúng ta dẫn đầu, thành phố Phong Châu không lấy gì làm nhiệt tình. Tôi nghĩ chỉ cần xác định rõ ràng trách nhiệm, quyền hạn, quyền lợi, thành phố Phong Châu hẳn sẽ hiểu được thời cơ trong đó. Nếu hai nhà máy quả thực được dời tới thành phố Phong Châu, sẽ mang đến cho thành phố Phong Châu sự thúc đẩy phát triển lớn đến thế nào, tôi không tin là Trương Thiên Hào không nhìn ra, ông ta lại không động lòng sao? Chẳng qua là ông ta thấy chúng ta hiện giờ chỉ tiến không lùi nên vui vẻ ở phía sau mà nhặt của hời. Chuyện này nếu thật sự thành công, ông ta lại không lập tức ra lao ra mà đòi quyền lợi sao.
Tiêu Minh Chiêm phân tích sinh động quả thực khá là đúng, cũng đoán ra ý nghĩ của phía thành phố Phong Châu, lại khiến cho Vương Chu Sơn và Lục Vi Dân cảm thấy không nhịn nổi cười. Tính tình Trương Thiên Hào ai cũng biết, bề ngoài thoải mái, bên trong thì chi ly, chỉ có ông ta chiếm lợi từ người khác, anh muốn chiếm lợi dù chỉ là nho nhỏ thì sẽ phải chịu thiệt lớn với ông ta.
- Ừm, Minh Chiêm nói có chút có lý. Trương Thiên Hào thích nhặt của hời, nhưng anh ta cũng không phải là người không nhìn ra tình hình chung. Nếu thật sự lỡ mất cơ hội này, đối với thành phố Phong Châu của anh ta mà nói là một tổn thất cực lớn, cuối cùng là của tôi và Minh Chiêm chịu trách nhiệm. Phong Châu chịu tổn thất chẳng nhẽ anh ta lại có thể coi như không thấy, tôi không tin.
Vương Chu Sơn gật đầu.
- Chuyện này tôi phải cùng anh ta nói chuyện thật nghiêm túc, hơn nữa cũng phải báo cáo với Bí thư Lực Hành một chút.
- Phó bí thư Vương, tôi còn ý này, không biết có thích hợp không.
Lục Vi Dân nhớ tới hai ngày trước, Từ Binh có tới nhờ hắn giải quyết vấn đề giúp một người thân của anh ta ở thành phố Phong Châu chuyển thành hộ khẩu phi nông nghiệp. Đích thân hắn tới tìm Hồ Báo Quốc, tuy Hồ Báo Quốc có đồng ý, nhưng trong việc này cũng có nhiều vòng vo, quyền ký các việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp nằm trong tay Nhiếp Minh Lượng. Hơn nữa, hàng năm trên tỉnh giao cho địa khu, địa khu giao cho huyện và thành phố đều có số lượng người khá cố định, muốn có một suất trong đó có hơi khó khăn. Nhưng hắn thấy rằng chính sách khuyến khích giúp đỡ Phong Châu mới thành lập địa khu được phát triển của tỉnh cũng khuyến khích đẩy nhanh tốc độ phát triển thành phố, nới rộng một số chính sách tiêu chuẩn hộ khẩu thành thị hơn một chút. Nếu có thể lợi dụng chính sách này một cách hợp lý cũng rất có triển vọng.
- Cậu nói đi, nếu có thể tháo gỡ vấn đề, không gì là không thích hợp cả. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta cũng đang nghiên cứu thảo luận, có gì là không thể nói được chứ?
Vương Chu Sơn nhìn vẻ mặt Lục Vi Dân liền biết cậu thanh niên có đầu óc khá nhanh nhẹn này chắc hẳn lại có chiêu gì đó, nên cũng có chút kỳ vọng.
Lục Vi Dân sắp xếp lại suy nghĩ của mình lại một chút, sau đó mới nói thẳng ra.
Vương Chu Sơn trước kia chưa ở cơ sở, đương nhiên không thật hiểu ý nghĩa của việc chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp này, nhưng Tiêu Minh Chiêm là từ Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy đi từng bước lên, hiểu biết về vấn đề này rất rõ. Hằng năm, hạn ngạch chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp đều được nghiên cứu, xác định trong hội nghị thường vụ Huyện ủy, sau đó, còn phải được phòng Công an địa khu cùng phối hợp. Lúc này mới có thể được quyết định chắc chắn, chuyện này cũng là một trong những quyền quyết định của Cục trưởng Công an cấp huyện.
- Ý của cậu là nới rộng điều kiện chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, gia tăng hạn ngạch chuyển sang phi nông nghiệp, nhưng điều này có ý nghĩa gì?
Vương Chu Sơn còn chưa hiểu hết sự tinh tế trong đó.
- Lúc đầu, nhà nước khống chế số người chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp, chủ yếu là cân nhắc về sự ràng buộc trong việc phối hộp của thành phố như cung ứng lương thực, điều kiện nhà ở. Nhưng từ khi cải cách mở cửa đến nay, tình hình quy định hộ tịch này đã vấp phải sự tấn công rất lớn do các thay đổi nhanh chóng của hiện thực xã hội mang lại, bao gồm cả cơ quan công an cũng đang nghiên cứu thảo luận chính sách cải cách chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp như thế nào, chẳng qua là mãi chưa có đột phá gì mới. Địa khu Phong Châu của chúng ta mới thành lập, hộ khẩu thành phố rất ít, nhưng trên thực tế là không ít người mặc dù trên hộ khẩu còn đánh dấu là hộ khẩu nông nghiệp làm công thương nghiệp cũng đã ở trong thành phố lâu năm, không thật có khả năng quay về nguyên quán. Bọn họ chuyển nhượng đất đai sang cho người khác, nhưng trong thành phố lại chịu sự ràng buộc của hộ khẩu, nhất là khi con cái họ đến tuổi đi học thì vấn đề này lại trở thành trở ngại không thể tránh khỏi. Muốn giải quyết vấn đề này cũng phải cải cách chế độ hộ tịch, dĩ nhiên việc này không phải việc Phong Châu chúng ta có thể giải quyết được, tuy nhiên chúng ta có thể nhân chính sách đặc biệt mà tỉnh cho Phong Châu chúng ta để lợi dụng.
Mạch suy nghĩ Lục Vi Dân vừa mở ra, liền nói ra một cách trôi chảy không ngớt.
Vương Chu Sơn nhíu mày, ông ta còn không thật hiểu rằng việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp có thể mang tới nguồn lợi gì. Theo ông ta, hộ khẩu nông nghiệp chuyển thành phi nông nghiệp cũng chỉ là một quá trình phê duyệt. Chuyện này với chuyện muốn cho Phong Châu tham gia vào việc đàm phán có liên quan gì?
Tiêu Minh Chiêm thì lại thấy chấn động cực lớn, ông ta hiểu ra ý của Lục Vi Dân, chẳng qua trong lúc nhất thời còn chưa suy xét được rõ ràng mạo hiểm và lợi ích trong đó.
- Vi Dân, tôi hiểu ý cậu. Nhưng chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp cũng không phải chuyện đơn giản, chỉ sợ...
- Phó chủ tịch Tiêu, việc tại người, huống chi là tình hình đặc biệt của địa khu Phong Châu hiện giờ, tôi nghĩ trên tỉnh hẳn là muốn cân nhắc ủng hộ chúng ta. Huống chi hiện nay trung ương cũng đang khởi xướng địa phương nên mạnh dạn thực hiện, đột phá trong thực tế, chỉ cần không phải điều trong văn bản pháp luật quy đinh rõ là không cho phép thì chúng ta đều có thể thử. Cùng lắm thì trước khi thử chúng ta nên nghiên cứu tốt từ các bộ ngành liên quan, cố gắng suy xét khả năng cho chu đáo, loại bỏ khả năng tồn tại mạo hiểm và trở ngại mà thôi.
Lục Vi Dân cũng trở nên hăng hái vì ý tưởng của mình.
Nhớ thank nhé!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Quan Đạo Vô Cương Tác giả: Thụy Căn
Chương 277: Nhất cử lưỡng tiện
Nhóm dịch: PQT
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Nhớ bấm thanks
Sau khi Lục Vi Dân nửa giải thích nửa đề nghị nói thẳng hết suy nghĩ của mình ra,Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm đều rất hưng phấn, đặc biệt là Vương Chu Sơn đã rất nhạy bén mà nhanh chóng cảm nhận được năng lượng to lớn ẩn chứa ở đó.
Khi mà ở các nơi đều kiểm soát nghiêm ngặt về hộ khẩu nông nghiệp chuyển sang phi nông nghiệp, nếu một khi Phong Châu được lấy làm thí điểm về dẫn đầu đột phá, vậy có thể tưởng tượng được, điều này sẽ mang lại một sự thúc đẩy lớn lao đến thế nào cho sự phát triển của cả thành phố Phong Châu. Chỉ là một việc làm, có thể sẽ đủ khả năng thu hút được vô số điều không thể tưởng tượng đến về cho thành phố Phong Châu. Trong đó đương nhiên ẩn chứa nhiều mạo hiểm, nhưng lợi ích mà nó mang lại cũng vô cùng rõ ràng.
- Vi Dân, ở đây còn có một vấn đề. Ê rằng chuyển hộ tịch sang phi nông nghiệp không chỉ đơn giản là thay đổi vài chữ trên tờ hộ khẩu, cứ cho là việc cung ứng lương thực mà cậu vừa nói không phải là vấn đề, như vậy từ góc độ quản lý của cơ quan công an, một hộ nông nghiệp làm thế nào để trở thành một hộ phi nông nghiệp? Họ ở đâu? Nếu là người địa phương thì đương nhiên dễ nói, tôi nghe ý của cậu là muốn nhằm vào người từ nơi khác đến, cũng chính là muốn thu hút những người đã không còn tham gia sản xuất nông nghiệp nhưng lại vẫn giữ hộ tịch nông nghiệp tới Phong Châu chúng ta trở thành cư dân thành phố, vậy bọn họ sẽ ở đâu?Nếu họ không có chỗ ở, cơ quan công an sẽ quản lí thế nào? Đó là điều thứ nhất; Sau khi chuyển từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp sẽ liên quan đến vấn đề con cái của họ đi học, y tế, thậm chí việc làm, ba mặt này đều tồn tại rất nhiều vấn đề. Về giáo dục thì cơ sở vật chất của Phong Châu còn tạm được, nhưng y tế thì còn có một số vấn đề, vấn đề việc làm thì bây giờ chưa thể biết trước, nhưng chắc chắn dần dần sẽ xuất hiện, đó là điều thứ hai. Hai vấn đề này đều cần suy xét thận trọng.
Vương Chu Sơn cố hết sức kiềm nén cảm xúc trong lòng, ông ta sớm biết cậu Lục Vi Dân này đầu óc nhanh nhạy, nhưng lần này nêu ra lợi dụng thời cơ có lợi trước mắt để đẩy mạnh công tác vẫn khiến Vương Chu Sơn lại một lần nữa cảm nhận được quan niệm, ý thức vượt mức của cậu ta.
Địa khu Phong Châu mới thành lập, tỉnh cung cấp một số chính sách nhất định, thêm vào đó tinh thần tuần hành phía nam của đồng chí Tiểu Bình nhanh chóng truyền đạt quán triệt khắp cả nước, cũng khiến cho cả toàn tỉnh Xương Giang dấy lên một làn sóng dũng cảm đẩy mạnh mở cửa, dũng cảm thử nghiệm. Chính trong tình hình này, những vấn đề trước kia đến nghĩ cũng không dám cũng có thể cân nhắc một chút, việc không dám làm cũng có thể thử xem sao, ý kiến này của Lục Vi Dân lại quá táo bạo, khiến cho vị Phó bí thư luôn nghĩ đến việc thử nghiệm, đột phá như ông ta cũng cảm thấy có chút chấn động trong lòng.
- Phó bí thư Vương, hai vấn đề mà ngài nhắc tới tôi đều đã từng nghĩ đến. Phong Châu hiện nay về bản chất là một thị trấn, hơn nữa lại là thị trấn của một huyện nông nghiệp hạng hai, xây dựng thành phố khá lạc hậu. Việc thành lập địa khu có thể mang đến một số cơ hội nhất định, nhưng muốn tận dụng việc thành lập địa khu để xây mới các tòa nhà văn phòng và khu sinh hoạt mà đã có thể làm thay đổi diện mạo của thành phố một cách nhanh chóng là không thực tế. Tài chính yếu kém khiến trong việc đầu tư xây dựng thành phố Ủy ban nhân dân Địa khu chúng ta không thể có động thái quá lớn, nếu không chúng ta cũng không cần nhọc lòng cân nhắc cẩn thận về nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương nữa.
Lục Vi Dân đương nhiên cũng nghĩ tới vấn đề mà Vương Chu Sơn trăn trở:
- Đúng vậy, ý của tôi chính là muốn thu hút những người không còn tham gia sản xuất nông nghiệp nhưng vẫn giữ hộ khẩu nông nghiệp từ nơi khác đến. Bọn họ đa số là công nhân có tài trong các ngành công thương nghiệp, còn từ nông thôn đến nhưng không thật có khả năng muốn quay về nữa, tiến trình đô thị hóa đầu tiên chính là nhằm vào người đối tượng này. Phó chủ tịch Địa khu Tiêu cũng vừa nói, những “hộ khẩu nông nghiệp” muốn chuyển thành phi nông nghiệp, cũng không phải dựa theo chính sách truyền thống của chúng ta, như là đi học, tham gia làm việc hay quân đội mà là một kiểu thay đổi hộ tịch ở khu vực đặc thù, tình hình đặc thù. Phải chứng minh bọn họ có thực lực và năng lực chuyển đổi, như vậy thì một mặt bọn họ cần nộp đủ phí xây dựng cơ sở đồng bộ của thành phố, việc này dùng cho việc xây dựng hệ thống đồng bộ thành phố như: trường học, bệnh viện, giao thông công cộng, bưu điện, ngân hàng, một mặt khác là dành cho nhà ở của chính họ. Tôi nghĩ liền có thể chứng minh họ đã đủ tư cách trở thành cư dân thành phố.
Đổi lại là hai mươi năm sau, kiểu ngôn luận này quả thực vẫn là vô cùng hoang đường. Ngoại trừ hộ khẩu ở những thành phố lớn và cực lớn, hộ khẩu ở thành phố vừa và nhỏ như Phong Châu căn bản là một đồng không đáng, thậm chí có không ít trường hợp đã từng chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp giờ lại muốn quay lại làm nông dân.
- Chỗ ở? Bọn họ lấy đâu ra chỗ ở? Vi Dân, cậu nói là muốn lợi dụng cơ hội này để đẩy mạnh xây dựng nhà ở của thành phố?
Đầu óc quay cuồng, Tiêu Minh Chiêm dường như hiểu được, trong đôi mắt lấp lánh ánh hào quang của sự hăng hái.
Lục Vi Dân đã có chút danh tiếng trong Địa ủy, làm thư ký cho Hạ Lực Hành không cần nhiều lời, điều riêng từ huyện Nam Đàm lên, ngoài sự giúp đỡ của An Đức Kiện ra, nếu anh ta không có chút thực lực nào thì An Đức Kiện cũng không dám làm như vậy. Mà nghe nói Tôn Chấn cũng đánh giá Lục Vi Dân rất cao, trong việc đề bạt đặc cách một cán bộ cấp phó ban không bao lâu đã thăng tiến lên chức trưởng phòng, Tôn Chấn cũng có đóng góp không nhỏ, ngăn chặn một số điều tiếng trong Địa ủy.
Trước đây Tiêu Minh Chiêm không hiểu nhiều về con người Lục Vi Dân cho lắm, nhưng hôm nay ông ta mới coi như thực sự chứng kiến Trưởng phòng Tổng hợp Địa ủy không hề đơn giản, trẻ như vậy mà đã có thể ngồi vào vị trí đó không phải là ngẫu nhiên.
Điều khiến Tiêu Minh Chiêm cảm thấy ngạc nhiên chính là theo lý mà nói, Lục Vi Dân vừa mới công tác chưa bao lâu, bất luận là hắn thông minh như thế nào, nhưng những việc có liên quan đến hộ tịch chuyển sang phi nông nghiệp này đến những người làm nhiều năm hiểu rõ được cũng không nhiều, làm sao hắn có thể hiểu thấu đáo đến vậy. Hơn nữa hắn còn dựa vào tình hình thực tế của Phong Châu để đưa ra ý kiến như thế. Điều này thực sự khiến Tiêu Minh Chiêm phải nhìn Lục Vi Dân bằng con mắt khác.
- Phó chủ tịch Tiêu, điều này là không thể tránh khỏi. Thông thường cơ quan công an đều dựa vào nhà ở để quản lý nhân khẩu, đặc biệt là nhân khẩu thành phố, nếu có một lượng lớn dân ở khu vực khác vào Phong Châu của chúng ta, trở thành dân thành phố vậy thì cơ quan công an phải làm như thế nào để thực hiện quản lý cho hiệu quả? Nếu có tội phạm trà trộn vào thì sao? Ngoài việc phải tiến hành thẩm tra từ các nơi mà họ chuyển đi, biện pháp tốt nhất là yêu cầu họ phải có chỗ ở cố định ở Phong Châu, như vậy cơ quan công an mới có thể dựa vào nhà ở để quản lý một cách có hiệu quả.
Lục Vi Dân gật đầu.
- Nếu đổi lại là vài năm trước, ý tưởng này cũng không thực tế, nhưng hiện nay tôi lại cảm thấy có thể thử được.
Tiêu Minh Chiêm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Vi Dân, lối suy nghĩ của cậu rất tốt, nhưng tôi cảm thấy vấn đề này có ảnh hưởng quá lớn, các cơ quan ban ngành có liên quan và trách nhiệm, nghĩa vụ quá phức tạp, vượt xa phạm vi công việc hiện nay của chúng ta, tôi cảm thấy rất khó thực hiện.
- Phó chủ tịch Tiêu, thật ra không có việc của nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển tới, Phong Châu chúng ta muốn thực hiện phát triển vượt bậc, nhất là muốn đẩy nhanh tốc độ thực hiện tiến trình công nghiệp hóa, chúng ta không thể không đi con đường này. Dù sao đi nữa, so sánh chúng ta với những thành phố xung quanh, sự chênh lệch không phải là ngày một ngày hai mà là một năm, hai năm, vậy phải dùng năm năm, mười năm để hình dung. Trong tình hình đó ngài nghĩ chúng ta có thể ngồi yên được không?
Lục Vi Dân có khả năng đoán được tâm tư của các lãnh đạo tương đối tốt.
- Cải cách chế độ nhà ở thành phố đã bắt đầu được thử nghiệm ở một số tỉnh, thành phố trong cả nước. Căn cứ vào tình hình phát triển hiện nay, thương mại hóa nhà ở là con đường tất yếu, tuy vì nguyên nhân này kia vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, nhưng mọi người đều thấy, thị trường bất động sản đang bắt đầu từ từ khởi động. Ủy ban nhân dân thành phố Xương Châu và các Ủy ban nhân dân huyện phía dưới đã thành lập vài công ty phát triển xây dựng, thực ra cũng là công ty phát triển bất động sản, bắt đầu thúc đẩy tiến trình thương mại hóa nhà ở, Phong Châu của chúng ta sớm muộn cũng phải đi con đường này, tại sao chúng ta không thể đi trước một bước? Nhất quyết chờ người khác làm hết rồi chúng ta mới làm theo, tôi thấy điều này không phù hợp với tinh thần dũng cảm sáng tạo, dũng cảm thử nghiệm mà Ủy ban nhân dân Địa khu đã đề ra trong năm nay.
Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm đều không ngờ Lục Vi Dân lại dùng cách nói được đưa ra trong hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác đầu năm nay của Địa ủy để phản bác lại. Cả hai đều cười, Vương Chu Sơn vừa lắc đầu vừa chỉ vào Lục Vi Dân:
- Vi Dân, nói hay lắm, thế này đến Minh Chiêm cũng không có đường lui nữa rồi.
- Phó bí thư Vương, đây không phải là vấn đề có đường lui hay không, mà là công việc này có ảnh hưởng quá lớn. Cứ cho là Ủy ban nhân dân Địa khu không thể quyết định được thì chí ít cũng phải có được sự ủng hộ của tỉnh thì mới nói được là làm như thế nào để thi hành, bây giờ Bí thư Hạ lại đang học ở trường Đảng trung ương, còn chưa trở về, chuyện này căn bản không có cách gì.
Tiêu Minh Chiêm cũng lắc đầu không ngớt, nhưng ông ta trầm ngâm một chút.
- Tuy nhiên suy nghĩ của Lưu Vi Dân thực sự rất mới mẻ, phía Xương Châu về vấn đề khai thác đất đai và xây dựng nhà ở đã đi trước một bước, những công ty phát triển xây dựng do chính phủ đứng ra tổ chức đang dốc sức xây dựng nhà ở, sau đó bán cho tư nhân. Hơn nữa còn bán một bộ phận nhà công, số tiền thu được dùng để quay vòng khai thác xây dựng, giải quyết vấn đề nhà ở của công nhân viên chức và cư dân trong thành phố. Ở một số các thành phố lớn khác cũng như vậy, Phong Châu không phải không làm được, vấn đề mấu chốt là việc này liên hệ chặt chẽ với hộ tịch nông nghiệp chuyển sang phi nông nghiệp, liền có chút rắc rối.
- Phó chủ tịch Địa khu Tiêu, tôi lại thấy hộ tịch nông nghiệp chuyển sang phi nông nghiệp và cải cách chế độ nhà ở gộp vào với nhau thì sẽ lợi cả đôi đường, việc rắc rối hơn một chút, nhưng nếu có thể thực sự khởi động, Phong Châu chúng ta nhất định sẽ từ đó mà được lợi không ít. Nhất là thị trường xây dựng đi đầu khởi động, cũng có thể hình thành một ngành công nghiệp trụ cột. Đối với tài chính từ thuế ít ỏi của Phong Châu, đây cũng là một nguồn thuế lớn.
Vương Chu Sơn chỉ nghe Tiêu Minh Chiêm và Lục Vi Dân nói chuyện, ông ta không nhạy cảm với vấn đề hộ tịch nông nghiệp chuyển sang phi nông nghiệp, nhưng đối với vấn đề thương mại hóa nhà ở lại không chút lạ lẫm.
Nhất là hiện nay thị trường bất động sản ở Hải Nam đang sôi động, một chiến hữu của ông ta cũng đang tham gia vào đó, nghe nói đầu năm nay thị trường bất động sản Hải Nam đã vô cùng sôi động, chiến hữu này của ông ta đã kiếm được bộn tiền. Qua điện thoại ông ta nói rằng thị trường bất động sản Hải Nam sẽ phát triển dẫn đầu cả nước, thương mại hóa nhà ở đã trở thành một trào lưu mạnh mẽ ở đó, cũng nói chắc chắn chế độ phân phối nhà ở trong cả nước chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất trong mớ giấy lộn cũ nát của lịch sử, vì vậy ông ta cảm thấy rất hứng thú.
Hôm nay nghe Lục Vi Dân và Tiêu Minh Chiêm nói tới hai vấn đề này, ông ta cảm thấy đây là một cơ hội tương đối tốt, làm ổn thỏa, chuỗi công việc này sẽ kết nối giống như một chuỗi dây ngọc trai, hình thành một mạch suy nghĩ công việc mạch lạc, nối dài. Đương nhiên giống như Tiêu Minh Chiêm đã nói, việc này nhất định phải đợi Hạ Lực Hành trở về, hơn nữa phải có được sự ủng hộ toàn lực của tỉnh.
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của iToby
Quan Đạo Vô Cương Tác giả: Thụy Căn
Chương 278: Giải quyết vấn đề khó khăn nhất
Nhóm dịch: PQT
Nguồn : Mê Truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Nhớ bấm thanks
Giống hệt như ong ngửi thấy hương hoa, phía thành phố Phong Châu nghe thấy tin tức thì lập tức hành động.
- Vi Dân, buổi tối rảnh không, ngồi với nhau một chút?
Phùng Khả Hành bước vào phòng làm việc của Lục Vi Dân, tỏ ra rất thoải mái, quăng một bao thuốc Hồng Tháp Sơn chưa mở ngay lên bàn Lục Vi Dân, tuy biết Lục Vi Dân không hút thuốc, nhưng đây cũng là một cách rút ngắn khoảng cách.
Trương Kiến Xuân đang chuẩn bị đến phòng làm việc của Lục Vi Dân nghiên cứu công tác thì nhìn thấy Phùng Khả Hành bước vào phòng làm việc của Lục Vi Dân, trong vô thức mà dừng bước chân.
- Tôi có việc rồi, Chánh văn phòng Khả Hành, đừng nhìn tôi như thế, quả thật là tôi bận việc, anh biết mà.
Lục Khi Dân cũng không khách sáo gì với Phùng Khả Hành, nói thẳng:
- Anh đến chỗ tôi cũng không phải vì chuyện này sao? Chẳng lẽ anh còn không biết Bí thư Hạ sắp về, hai ngày nay tôi bận tối tăm mặt mũi?
Sau khi nhận được báo cáo của Vương Chu Sơn, Hạ Lực Hành gọi điện thoại cho Lý Chí Viễn và Tôn Chấn, chắc cũng gọi điện cho Địa ủy và thành phố Phong Châu, cuối cùng quyết định thông qua Tỉnh ủy xin trường Đảng trung ương cho nghỉ hai ngày, nhanh chóng quay về Phong Châu.
Tuy rằng trên danh nghĩa sau khi Hạ Lực Hành rời khỏi Phong Châu, công việc ở Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu thống nhất do Lý Chí Viễn chủ trì. Nhưng Lý Chí Viễn lại rất thông minh, công việc bên Địa ủy về cơ bản đều không hỏi nhiều, các việc lớn nhỏ đều tiến hành theo thông lệ, các việc tạm thời thì lại do Tôn Chấn đảm nhiệm, có việc gì lớn thì Địa ủy tự nhiên biết gọi điện thoại báo cáo cho Hạ Lực Hành hoặc thông báo cho Ủy ban nhân dân.
Ý kiến mà hôm đó Lục Vi Dân đề nghị với Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm gây được sự hứng thú tột độ của Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm. Đặc biệt là sau đó Lục Vi Dân nói Phong Châu không có gánh nặng lịch sử, vừa may có thể mượn cơ hội lịch sử đẩy mạnh cải cách mở cửa để sáng tạo đột phá, tiến hành thử nghiệm, lần tìm con đường cải cách. Những lời nói này khiến cho Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm không ngừng nảy sinh vô số suy nghĩ xa xôi.
Như hiện hay, tinh thần phát biểu tuần hành phía nam của đồng chí Tiểu Bình đang gióng trống khua chiêng cổ vũ cả nước học tập, quán triệt thực hiện, tỉnh Xương Giang cũng không phải ngoại lệ.
Hoàng Thiệu Thành từ Lĩnh Nam gửi cho Lục Vi Dân hai quyển “Xuân 1992 - Đặng Tiểu Bình và Thâm Quyến”, nghe nói đã bán hết sạch. Sau khi Lục Vi Dân nhận được, đọc lướt qua xong, liền đưa hai quyển sách do ban Tuyên giáo Thành ủy Thâm Quyến biên soạn, do nhà xuất bản Thiên Hải xuất bản cho Tôn Chấn và An Đức Kiên. Lúc hai người cầm trên tay quyển sách này thì đều có cảm giác như có được bảo bối.
Cơn bão táp cải cách mở cửa cuốn khắp Thần Châu, người biết nắm bắt thời cơ thì có thể tạo dựng sự nghiệp, đây là một câu nói của Lục Vi Dân trong lúc vô ý mà như cố ý nói ra, lại lọt vào tai Vương Chu Sơn, khiến cho Vương Chu Sơn suy nghĩ sâu xa một thời gian dài.
Tuổi của Vương Chu Sơn không phải là ít, nhưng nói về kinh nghiệm trong công tác cơ sở thì không được coi là sâu. Cán bộ bộ đội chuyển ngành về địa phương, vốn dĩ về mặt kinh nghiệm công việc không thể phong phú bằng cán bộ trưởng thành từ lớp cơ sở, mà nếu nói độ vững chắc trong nhận thức lý luận, lại không thể sáng bằng những cán bộ từ cơ quan lớn của tỉnh xuống như Lý Chí Viễn hay Tôn Chấn, chỉ có sự dũng cảm mới là ưu thế duy nhất của những cán bộ từng làm bộ đội. Đây là kết quả tự rút ra sau khi Vương Chu Sơn tự phân tích điểm mạnh yếu của mình.
Chính sau khi rút ra được phân tích như thế Vương Chu Sơn lại nghe được đề nghị của Lục Vi Dân, bèn càng quả quyết mà quyết định báo cáo với Hạ Lực Hành, mong Hạ Lực Hành quay về nghiên cứu và dồn lực đẩy mạnh hạng mục công tác này. Ông ta còn chủ động báo cáo về công tác này với Phó bí thư Tỉnh ủy được phân công quản lý về kinh tế là Thiệu Kính Xuyên, cũng khiến cho ông ta vô cùng hứng thú.
Thiệu Kính Xuyên cũng báo cáo công tác này cho Bí thư Tỉnh ủy Điền Hải Hoa, cuối cùng quyết định mời Hạ Lực Hành tạm thời xin nghỉ phép về Phong Châu, chủ trì việc nghiên cứu công tác này, khuyến khích địa khu Phong Châu có thể trong phạm vi không vi phạm pháp luật có thể đưa ra chính sách đột phá hợp lý tiến hành thử nghiệm. Chỉ cần là phép thử có lợi cho sự phát triển kinh tế xã hội của địa khu Phong Châu, không gây tổn lại đến lợi ích thiết thân của nhân dân thì đều có thể làm. Cùng với đó cũng yêu cầu phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy cũng phải để ý quan tâm, đồng thời triển khai tiến hành nghiên cứu với việc lần tìm con đường cho công tác này.
Hạ Lực Hành phải buổi chiều ngày kia mới về. Lần đạo tạo này của ông ta rất quan trọng, bên trường Đảng trung ương nêu rõ ý kiến không cho phép nghỉ, vẫn phải đến Điển Hải Hoa đích thân gọi điện thoại cho lãnh đạo chủ chốt trong trường Đảng mới được phê chuẩn. Mà quy định thời gian rất nghiêm khắc, cho nên thời gian đối với Hạ Lực Hành mà nói vô cùng quý báu, chỉ có thể ở Phong Châu một ngày rưỡi. Ngoài việc nghe báo báo về một loạt các công tác ra, còn phải chủ trì hội nghị nghiên cứu và đẩy mạnh mấy hạng mục công tác này, còn phải lên tỉnh báo cáo và phối hợp sự giúp đỡ trong công việc của các bộ ngành có liên quan ở tỉnh.
Trong hai ngày này phải có một đánh giá khái quát về mấy công tác có liên quan, nếu không sau khi Hạ Lực Hành quay về vẫn chưa có một ý kiến cơ bản thì đúng thật là trò cười.
- Ha ha, cũng phải. Cậu bây giờ là người bận rộn, tôi biết cậu bận, nhưng cơm thì vẫn phải ăn chứ?
Phùng Khả hành cũng không để ý, đặt mông ngồi xuống ngay.
- Có phương án cơ bản chưa?
- Có thể sao? Phương án đấy cũng chỉ là một ý tưởng, không có sự ủng hộ của tỉnh thì không thể nói được gì. Tôi cũng không phụ trách việc này, phòng Nghiên cứu Chính sách đang phụ trách chuẩn bị phương án cho mặt này.
Lục Vi Dân thản nhiên nói.
- Phòng Nghiên cứu Chính sách?
Phùng Khả Hành ngạc nhiên, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân.
- Vi Dân, không nhầm chứ? Bản sơ thảo của phương án này chẳng phải là cậu viết ra sao? Làm sao lại giao cho phòng Nghiên cứu Chính sách được?
Phùng Khả Hành quả thật không cách nào hiểu nổi, một cơ hội thể hiện bản thân như thế này, cậu ta chẳng lẽ không biết sao? Ngay Bí thư Tỉnh ủy cũng biết ý tưởng này của Phong Châu, còn khuyến khích nên mạnh dạn thử, nếu như công tác này thực sự được thúc đẩy thành công, có thể tưởng tượng nó sẽ rất hữu ích với tiền đồ phát triển sau này của Lục Vi Dân, nhưng cậu ta sao lại hai tay dâng nó cho người khác.
- Ha ha, Chánh văn phòng Khả Hành, bản sơ thảo là do phòng Tổng hợp chúng tôi viết ra, nhưng đó chỉ là một khung bài lớn thôi, muốn cụ thể hoá thì lượng công việc tương đối lớn, phòng Tổng hợp chúng tôi kiếm đâu ra nhiều người như thế mà làm? Phòng Nghiên cứu Chính sách vốn dĩ là làm những việc này, còn ai lại không tin vào năng lực của Phó ban thư ký Cao.
Lục Vi Dân cười nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, ai làm cũng chẳng phải giống nhau cả sao? Đưa ra phương án thì đơn giản, quan trọng là ở thúc đẩy thực hiện, cho nên làm cho phương án này càng cụ thể càng tốt, phải suy nghĩ đến các vấn đề cụ thể có thể phát sinh, để cho phòng Nghiên cứu Chính sách làm tương đối thích hợp.
- Vậy bên các cậu không phải… quá nhàn hay sao? Không phải cậu nói cậu bây giờ cũng rất bận sao?
Phùng Khả Hành nuốt mấy chữ "Giỏ trúc múc nước, công dã tràng xe cát” vào trong.
- Chúng tôi cũng có công việc của chúng tôi. Phó bí thư Vương đang nhắm đến vấn đề di dời của hai xí nghiệp lớn, tôi phải phụ trách nghĩ cách làm sao để gắn kết tư tưởng tổng thể của hai xí nghiệp đó với Phong Châu chúng ta hiện giờ. Cụ thể thì tôi vẫn phải giúp Phó chủ tịch Địa khu Tiêu phụ trách việc đàm phán với nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, chính là nói cùng Phó chủ tịch Địa khu Tiêu tìm Bí thư Thiên Hào của các anh đấy.
Lục Vi Dân chuyển đề tài.
Phương án cải cách chuyển hộ tịch nông nghiệp sang phi nông nghiệp có tầm ảnh hưởng rất rộng. Đặc biệt là nó liên quan đến vấn đề quy hoạch thống nhất xây dựng nhà ở thành phố, liên quan không ít đến công việc ở Ủy ban nhân dân, càng liên quan đến toàn thể, Lục Vi Dân không cho rằng mình có thể đảm nhiệm được phương án này, cho nên rất lý trí mà giao nhiệm vụ này cho bên trên. Hắn cũng báo cáo tình hình này cho An Đức Kiện, An Đức Kiện cũng tán đồng với ý kiến của hắn, cuối cùng giao cho phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy dẫn đầu nghiên cứu, điều tra và đưa ra được một bản phương án sơ lược.
Lục Vi Dân biết ý tưởng này của mình có thể xem như khuấy động cả Phong Châu.
Nghe nói ngay cả Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn cũng rất hứng thú với đề nghị là để Ủy ban Xây dựng Địa khu thành lập tổng công ty phát triển xây dựng Phong Châu, chủ yếu phụ trách vấn đề phát triển xây dựng nhà ở trong thành phố Phong Châu. Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Thân Diệu Quang còn đặc biết đến hỏi mình tình hình ở phương diện này.
Lục Vi Dân cũng không làm khó dễ gì nhiều, chỉ nói Thâm Quyến đã khá thành thạo mô hình khai thác bất động sản, tuy tình hình Phong Châu và Thâm Quyến không thể đánh đồng, nhưng cũng có rất nhiều thứ có thể tham khảo. Đặc biệt là nếu như chính sách thí điểm chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp của Phong Châu được tỉnh phê chuẩn, hai hạng mục công tác này hoàn toàn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
- Ồ? Vậy đương nhiên là tốt, Bí thư Thiên Hào cũng muốn nói chuyện với cậu, hay là buổi tối nay luôn được không?
Phùng Khả Hành bỗng nhiên hứng thú hẳn lên. Phương án này là do Lục Vi Dân khởi xướng, Trương Thiên Hào và Vương Chu Sơn cũng từng đặc biệt trao đổi, rất nhiều ý kiến trong đó đều xuất phát từ người đang đứng trước mặt này. Điều này khiến cho Phùng Khả Hành vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, cũng không biết đầu óc cậu ta sao mà lắm sáng kiến, ý tưởng thế, từng cái lần lượt tuôn ra, mà bất cứ ý tưởng nào cũng có thể tạo nên một làn sóng cực lớn, khiến cho người ta khó lòng theo kịp.
- Chỉ sợ quả thực không được, bên tôi còn rất nhiều tài liệu phải chuẩn bị. Bí thư Hạ ngày kia sẽ về, phải tìm một điểm đột phá khác trong việc đàm phán với nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, áp lực của Phó bí thư Vương và Phó chủ tịch Địa khu Tiêu cũng rất lớn, tôi cũng bận bịu không thoát ra nổi.
Lời mà Lục Vi Dân nói là thực, địa khu Phong Châu năm nay có ba việc lớn, cũng là những việc mà đầu năm chưa xác định được.
Thứ nhất là tranh thủ để đường sắt Kinh Cửu đi qua trong phạm vi lớn nhất. Việc này do Hạ Lực Hành dẫn đầu thực hiện, bây giờ cơ bản đã được xác định, sẽ đi qua ba huyện, coi như đã đạt được mục đích của Phong Châu, coi như là đã chắc chắn.
Còn việc thứ hai là cải tạo, xây dựng đường giao thông toàn thành phố và cải tạo đường dây điều khiển tự động. Việc này chính là thúc đẩy công tác đã định, cũng chỉ là vấn đề tiến độ, do Lý Chí Viễn toàn quyền phụ trách, tiến triển cũng rất thuận lợi. Toàn tuyến đường Phong - Cổ được cải tạo mở rộng, Lý Chí Viễn liên tục tới công trường đốc thúc. Mà công việc cải tạo hệ thống đường dây điều khiển tự động đã hoàn thành trước kế hoạch một tháng, Phong Châu từ đó cũng bước vào thời đại điện thoại điều khiển từ động. Còn mạng lưới máy nhắn tin cũng phủ sóng toàn địa khu, và nhanh chóng trở nên phổ biến trong các cán bộ lãnh đạo cơ quan chính quyền Phong Châu và những người làm kinh doanh.
Bây giờ bên thắt lưng Lục Vi Dân đã mang theo chiếc máy nhắn tin lô đầu tiên của địa khu Phong Châu. Máy nhắn tin của hai thương hiệu National và Motorola đồng thời bước vào thị trường Phong Châu. Chất lượng hai bên ngang nhau, Lục Vi Dân chọn National, hắn thích tiết tấu nhẹ nhàng của máy “Tích tích tích” của máy nhắn tin Matsushita, tiết tấu kêu ở máy của Motorola quá nhanh.
Mà công việc thứ ba cũng là công việc khó giải quyết nhất, đó chính là việc thu hút nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển đến, công việc này đang đè nặng trên người Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm. Công tác này ban đầu có hy vọng lớn rồi ngày càng ảm đạm, đến nay đã lâm vào tình trạng bế tắc. Nhiệt tình và niềm tin của Phong Châu cũng bị tiêu hết, Thanh Khê ngày càng lọt vào mắt xanh của hai xí nghiệp này, khiến cho Phong Châu mất đi động lực, nhưng việc này lại không dám nói rút lui.
- Ồ, việc khó này giao cho cậu rồi?
Ánh mắt của Phùng Khả Hành khẽ lay động.
- Vi Dân, đây là lãnh đạo đang khảo nghiệm cậu đấy, càng là việc khó có khả năng thực hiện, đưa đến tay cậu mà cậu làm tốt, vậy càng nói rõ vấn đề, he he, đúng không?
Nhớ thank nhé!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Phùng Khả Hành phải nấn ná một hồi rất lâu ở trong phòng làm việc của Lục Vi Dân mới đi ra, hẹn ngày thứ hai lại gọi điện thoại định thời gian, Lục Vi Dân không thoái thác được, chỉ có thể tạm nhận lời. Dù sao đi nữa Phùng Khả Hành cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chánh văn phòng Thành ủy Phong Châu, cùng một ngành với mình, muốn từ chối dứt khoát cũng khó, chỉ có đến lúc đấy tìm cớ từ chối.
- Trưởng phòng Lục, Phùng Khả Hành lại đến tìm cách?
Trương Kiến Xuân sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình mới bước vào phòng làm việc của Lục Vi Dân.
So sánh người ta với nhau, khiến cho người ta tức chết, Phùng Khả Hành vênh mặt hất hàm với mình, nhưng trước mặt Lục Vi Dân lại vui vẻ ôn hoà. Lục Vi Dân không ngang hàng với y, thì y cũng chỉ có thể chịu, đây không chỉ đơn giản là Lục Vi Dân là Trưởng phòng mà mình là Phó phòng, trong đó còn rất nhiều điều đáng để mình suy nghĩ.
Lục Vi Dân lần này coi như đã làm rất tốt, Trương Kiến Xuân cảm thấy ngay đến ánh mắt của Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Cao Sơ khi nhìn Lục Vi Dân cũng thấy khác. Nếu như không phải Lục Vi Dân chủ động giao việc kết hợp hai việc chuyển đổi hộ tịch sang phi nông nghiệp và xây dựng nhà ở thành phố giao cho phòng Nghiên cứu Chính sách, chỉ sợ vị trí của phòng Nghiên cứu Chính sách còn càng khó xử hơn.
Anh đường đường là phòng Nghiên cứu Chính sách của một Địa ủy, đơn vị cấp Phòng, non nửa năm ngơ ngẩn chưa tìm được phương hướng làm việc, mà người ta Lục Vi Dân kia chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng Tổng hợp, tùy ý đưa ra ý kiến cũng trở thành điểm quan trọng. Đây không phải đơn giản chỉ là may mắn hoặc vị trí không giống nhau, đó chắc chắn là trong đầu có gì đó, còn phải xem rõ tình hình, tìm rõ vấn đề còn tồn tại.
Lần này Trương Kiến Xuân quả thật tâm phục khẩu phục, mấy ý tưởng quan điểm của Lục Vi Dân đưa ra gây chấn động rất lớn ở Ủy ban nhân dân Địa khu. Đây không phải là hô hào vài tiếng hoặc mạnh miệng vài câu, mà thực sự chỉ ra làm sao hoá giải được mấy vấn đề khó khăn trước mắt của Phong Châu, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào thì đều phải dựa vào người ta tìm ra chỗ để thử nghiệm, đó chính là bản lĩnh, nếu không anh đưa ra vài ý tưởng thử xem?
Chỉ dựa vào điểm đó, Lục Vi Dân đã xứng đáng ngồi ở vị trí này.
- Chánh văn phòng Khả Hành nóng lòng, ắt phải nghe thấy động tĩnh gì rồi. Chính sách chuyển hộ tịch sang phi nông nghiệp nếu như có đột phá, vậy quả thực rất có tác dụng thúc đẩy với sự phát triển của Phong Châu, nhưng mấu chốt vẫn là ở trên tỉnh thấy thế nào. Nếu như trên tỉnh đồng ý, địa khu ủng hộ, hành động cụ thể thế nào vẫn thuộc về thành phố Phong Châu, nhưng bên Ủy ban nhân dân nhất định phải nói chuyện kỹ càng về điều kiện với thành phố Phong Châu, nhưng mà nói thế nào cũng là kết quả hai bên cùng hưởng lợi.
Lục Vi Dân cười nói:
- Chúng ta mặc kệ mấy việc đó, chỉ cần làm tốt công việc mà Phó bí thư Vương và Phó chủ tịch Địa khu Tiêu giao cho là được.
Bây giờ Trương Kiến Xuân coi như là đã nhìn rõ tình hình, đừng thấy mình hơn Lục Vi Dân gần mười tuổi, nhưng so về tầm nhìn, so về lòng dạ, mình còn kém quá xa vị Trưởng phòng trông còn rất giống học sinh đó. Chỉ dựa vào việc có thể tung tăng ở trong Địa ủy này, như cá gặp nước, không dùng chiêu trò có thể được sao? Cho nên Trương Kiến Xuân quyết định đi theo Lục Vi Dân, giúp đỡ Lục Vi Dân giải quyết tốt những việc trước mắt, chỉ có lợi chứ không có hại.
- Trưởng phòng Lục, anh giao cả loạt việc tốt đẹp cho phòng Nghiên cứu Chính sách, cũng không sợ Phó chánh văn phòng Phan khó chịu sao?
Đây là lời nói thật của Trương Kiến Xuân. Văn phòng Địa ủy này cũng không phải là không có người, tại sao bao nhiêu việc tốt sẽ làm ra được thành tích đều bị bên phòng Nghiên cứu Chính sách ôm hết. Hơn nữa nói thế nào đi chăng nữa thì người khởi xướng cũng là người của Văn phòng Địa ủy, kết quả là cả nước lẫn cái đề bị phòng Nghiên cứu Chính sách giành hết, bên Văn phòng Địa ủy may ra chỉ có thể húp ít nước canh, ai có thể vui mừng được chứ?
- Anh sao lại nghĩ Phó chánh văn phòng Phan lòng dạ hẹp hòi như thế, huống hồ có phải việc tốt hay không còn phải xem đã. Việc cần làm bên này đã nhiều lắm rồi, tôi đoán cứ coi như là phòng Nghiên cứu Chính sách dốc hết toàn lực để làm hai việc này, không hết một hai tháng chỉ sợ không thể làm ra được bản sơ thảo. Đó là còn phải khẩn trương đấy, anh không thể đợi đến khi Bí thư Hạ đi học trở về còn chưa có một thứ gì cụ thể?
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Tham nhiều không nuốt được hết, tôi đã báo cáo với Phó chánh văn phòng Phan, chúng ta hâm lại được bữa cơm đã nguội như nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đã xem như lập được công lớn rồi.
- Trưởng phòng Lục, tôi đã chỉnh sửa lại cả ý kiến này theo ý của anh, nhưng anh thấy chuyện này chắc chắn được bao nhiêu? Trong lòng tôi mảy may căn cứ cũng không có.
Trương Kiến Xuân quả thật là lần đầu tiên gặp công việc kiểu này. Trước kia hầu như đều là chuẩn bị hội nghị, nếu không thì cũng chỉ là viết tài liệu tổng kết báo cáo công tác chuyên nghiệp, còn giống như việc mà phải căn cứ vào thái độ của đối phương mà đưa ra phương pháp giải quyết và đường đi có tính nhắm vào để “vận động” đối phương, tuy rằng nói chiến lược cụ thể đều là do Lục Vi Dân đưa ra, nhưng mà do chính tay mình viết, Trương Kiến Xuân vẫn có chút áp lực.
- Anh vẫn chưa tiếp xúc cụ thể với bọn họ, đương nhiên trong lòng chưa có căn cứ gì. Tôi cũng thế, nhưng bọn họ chưa trực tiếp cắt đứt với bên chúng ta, như thế nói rõ bọn họ cũng đang băn khoăn về Thanh Khê như thế. Điều đơn giản nhất, kinh phí di dời của hai nhà máy bọn họ có hạn, nếu như chi nhiều cho chính quyền địa phương, vậy thì tiền dùng cho chính nhà máy của mình sẽ phải ít đi. Điều kiện mà chúng ta đưa ra rất hậu hĩnh, so sánh hai điều này, bọn họ cũng phải cân nhắc một chút.
Lục Vi Dân nói một mạch, nghịch cái bút trên tay. Trước kia hắn chỉ có thể coi như là một người quan sát, nhiều nhất cũng chỉ có thể mồm mép bày mưu tính kế, bây giờ lại đến cổ mình, suy cho cùng chắc chắn cỡ nào, trong lòng hắn cũng là ẩn số, phải thật sự tiếp xúc với đối phương mới được.
Hắn thông qua Giang Băng Lăng tìm hiểu được e rằng hai nhà máy Trường Phong và Bắc Phương sẽ có quyết định cụ thể về việc di dời trước cuối tháng tám. Có thể nói việc này có thành hay không cũng chỉ ở trong hai tháng này, bên Thanh Khê tuy rằng cũng đẩy mạnh cường độ công việc, nhưng điều kiện của bọn họ không có gì thay đổi, điều này khiến cho hai nhà máy có chút thất vọng. Đặc biệt là quy mô của nhà máy Bắc Phương không như nhà máy Trường Phong, lợi ích cũng không bằng nhà máy Trường Phong, điều kiện bên Thanh Khê cũng hà khắc hơn một chút. Lục Vi Dân bây giờ dự định tạm thời gác nhà máy Trường Phong sang một bên, mà bắt tay từ nhà máy Bắc Phương, mà phương án đàm phán cũng chủ yếu là nhắm vào nhà máy Bắc Phương.
Hắn biết hai xí nghiệp này là ảnh hưởng qua lại lẫn nhau, nhà máy Trường Phong bởi vì thời kì trước đã được nhường bước thành quen, thái độ cũng ngạo mạn hơn, bây giờ đi gặp cũng không có kết quả gì tốt, còn không bằng trước tiên bắt tay luôn vào nhà máy Bắc Phương tương đối khiêm tốn, có lẽ thu được kết quả ngoài mong đợi.
- Khá lắm, Vi Dân, làm rất tốt, tôi rất hài lòng.
Hạ Lực Hành đi hơn một tháng, Lục Vi Dân không ngừng mang đến tin vui cho ông ta. Nhưng điều làm ông ta vui nhất chính là tốc độ trưởng thành của Lục Vi dân, đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Kiến Xuân thật lòng khâm phục mà hợp tác với Lục Vi Dân, Hạ Lực Hành vô cùng vui lòng.
Cuộc sống hơn một tháng ở trường Đảng khiến cho Hạ Lực Hành mở rộng tầm mắt, mà đoàn kết, khẩn trương, nghiêm túc, hoạt bát có lẽ là những điều tả thực về cuộc sống hơn một tháng đó. Mà chỉ bước vào môi trường này, anh mới có thể phát hiện ra tầm nhìn của anh trước kia trở nên nhỏ hẹp, bế tắc như vậy. Câu nói mở to mắt để nhìn ra thế giới chính là lời đánh giá khách quan nhất của Hạ Lực Hành dành cho cuộc sống trong hơn một tháng ở trường Đảng của mình.
Mà các loại quan điểm và kinh nghiệm đều va chạm, tụ hội tại đây, giải thích chân thực cho cuộc giao chiến do những đặc điểm khác nhau giữa các vùng miền của cả nước đem lại. Còn điều khiến Hạ Lực Hành cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là một số quan điểm của Lục Vi Dân lại có thể nhận được sự ủng hộ không ít của những người ở đây, vừa có tính vĩ mô, vừa có tính vi mô. Ví dụ như sự thành lập của hệ thống kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa, lại như là cơ hội mà chế độ cổ phần đem đến cho việc cải tạo xí nghiệp quốc hữu.
Lục Vi Dân hơi ngại ngùng mà cúi đầu xuống mỉm cười, lại không đáp lời.
- Đức Kiện đưa cho tôi xem bản sơ thảo ý tưởng của cậu, quả thật khiến cho lòng người ta phấn chấn đấy.
Hạ Lực Hành dựa người vào ghế sô pha, chân bắt chéo, đầu cũng dựa vào gối của ghế sô pha, hơi ngẩng đầu, cười nói:
- Không ngờ cậu có thể suy nghĩ vấn đề sâu sắc, thấu đáo như thế. Chu Sơn khen cậu không ngớt, khó mà được thế lắm đấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy được thơm lây từ thư ký của mình.
Lời nói này khiến cho Lục Vi Dân có chút xấu hổ:
- Bí thư Hạ, ngài như thế này không phải đang trêu tôi sao? Tôi có thể có bản lĩnh đến đâu chứ? Đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ bừa thôi, nhìn thấy một số con đường ở nơi khác, ghép vào Phong Châu chúng ta thử một chút.
- Hừ, nhưng bản lĩnh biết ghép đó, rất nhiều lãnh đạo chúng tôi còn chưa học được.
Hạ Lực Hành lắc đầu, như rất thông hiểu.
- Chuyến ra ngoài lần này của tôi coi như là mở rộng tầm mắt, đặc biệt là được tiếp xúc với lãnh đạo các vùng duyên hải đã thực hiện mở cửa, mới cảm thấy mình như là ếch ngồi đáy giếng, không phải ngẫu nhiên người ta có thể phát triển nhanh như thế, chúng ta muốn đuổi kịp bọn họ, đầu tiên là phải giải quyết vấn đề tư tưởng.
Lục Vi Dân cảm thấy Hạ Lực Hành sau chuyến đi ra ngoài học tập có sự thay đổi rất lớn trong tinh thần lẫn khí chất. Ấn tượng đối với hắn là Hạ Lực Hành càng trở nên thâm trầm, sâu sắc hơn, nhưng khí chất lại càng lớn, đặc biệt là sau khi thu gom lại hơi thở trái lại càng tỏ ta vững vàng, tự tin. Đặc biệt là khí chất không tỏ ra giận mà vẫn có uy trong hội nghị buổi sáng khi ngồi phát biểu, không cần ra vẻ mà tự nhiên khống chế toàn bộ tiết tấu và phương hướng của cả hội nghị.
- Tóm lại thu hoạch vô cùng lớn, vẫn còn hơn một tháng nữa, tôi phải tận dụng thời gian hơn một tháng để nâng cao bản thân, cơ hội hiếm có mà, cũng không biết sau này còn có cơ hội nâng cao hay không.
Hạ Lực Hành có chút bùi ngùi, lại có chút chờ mong.
- Đúng rồi, Vi Dân, bản ý tưởng đại cương trong đàm phán tôi cũng xem kỹ rồi, rất có tính nhắm đến, có điều rốt cuộc có hiệu quả hay không, vẫn phải kiểm chứng mới được. Tôi đã bàn bạc với Chu Sơn, Minh Chiêm rồi, cậu dự tính đầu tiên sẽ bắt tay vào nhà máy Bắc Phương là một ý tốt, ý của chúng tôi là Chu Sơn và Minh Chiêm sẽ hoãn ra mặt một bước, bên này cậu ra mặt đàm phán trước, duy trì liên lạc bất kỳ lúc nào với Chu Sơn và Minh Chiêm, Cái gì nên thể hiện thì cứ mạnh dạn thể hiện, không cần phải lo lắng trách nhiệm. Giống như cậu nói đấy, nếu như có thể giành được nhà máy Bắc Phương trước, đối với nhà máy Trường Phong mà nói chính là một áp lực cực lớn, bọn họ không thể không suy nghĩ tới điều này.
- Tôi đi đàm phán?
Lục Vi Dân vô cùng kinh ngạc.
- Như thế có thích hợp không?
- Không có gì là không thích hợp, chữa ngựa chết thành ngựa sống mà. Huống hồ trước kia chúng ta chưa tiếp xúc nhiều với nhà máy Bắc Phương, bọn họ đa phần đều theo ý kiến của nhà máy Trường Phong, bây giờ chúng ta phải tách ra để giải quyết, phải lợi dụng cái ảnh hưởng sống nhờ lẫn nhau giữa bọn họ. Chừng mực tinh tế trong đó, tôi nghĩ cậu có thể nắm bắt được, thế nào? Có tự tin không? Nếu như quả thật chưa chắc chắn, tôi cũng không ép. Ánh mắt của Hạ Lực Hành thản nhiên nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân.
Áp lực trước nay chưa từng có đang đè nặng lên vai Lục Vi Dân. Đây không đơn giản như viết văn, đưa ra ý kiến, đây quả thực chính là cầm súng cầm giáo mà ra trận, hơn nữa có thể nói là chỉ được phép thắng không được phép bại. Tuy rằng Hạ Lực Hành nói chữa ngựa chết thành ngựa sống, nhưng Lục Vi Dân biết con ngựa đó là phải đổi lấy thiên lý mã.
- Bí thư Hạ, tôi sẵn lòng thử!
Lục Vi Dân hít một hơi, gật đầu.
Mọi người vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này