Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 276: Thanh Long ngọc bội
Nhóm dịch: black
Share by The Best
- Hừm, cương thi cũng muốn ăn, cũng muốn nữ nhân, chẳng lẽ những thứ này không phải là tiền sao?
Lương Tiểu Khả vừa dạy dỗ đồ đệ của mình vừa ra tay cướp bóc từ trên người đám tử thi. Nhỏ như một đồng tiền, lớn như một nén bạc y đều không bỏ qua, quả nhiên có tác phong của một địa chủ cày sâu ba thước đất. (ý nói tham lam)
Phải biết rằng hồi còn ở Địa Cầu hắn phải dựa vào việc kiếm ăn trên thi thể người khác mới phát tài.
- Ách, cứ xem như ngài cần tiền cũng không đến nỗi như vậy chứ. Trên người những binh sĩ này cũng đâu có nhiều tiền.
Mục Phi đến giờ vẫn chỉ là một Thiết Thi, nếu không có Lương Tiểu Khả giúp đỡ thì ngay cả ánh mặt trời y cũng e sợ. Y không biết vì sao sư tôn của mình còn muốn tìm nữ nhân, lại càng chẳng hiểu tại sao hôm trước lão ta phóng tay tiêu tiền như nước mà hôm nay lại phải đi nhặt nhạnh mấy đồng bạc lẻ này.
- Ây, tiểu tử ngươi thì biết cái gì, đây gọi là tích tiểu thành đại.
Lương Tiểu Khả vừa liếc mắt vừa với tay lấy đống bạc vụn trong ngực Mục Phi ra cất vào nhẫn Càn Khôn, sau đó mở miệng quát lớn:
- Nhanh lên nhanh lên, tiếp tục đi.
- Ài…
Mục Phi bất đắc dĩ xoay người, đang định tiếp tục thu gom thì chợt phát hiện một miếng ngọc bội trên cổ cái xác chết gần đó, không khỏi vui vẻ kêu lên:
- Sư tôn, người xem, có một miếng ngọc bội này.
Lương Tiểu Khả vừa nghe được thanh âm của đồ đệ lập tức lật đật chạy tới. Đưa mắt nhìn kĩ, chỉ thấy miếng ngọc được treo trên cổ một binh sĩ này hình tròn, màu xanh, phía trên có điêu khắc một hàng chữ dài, quả thực là một miếng ngọc bội Thanh Long cực kì sống động.
Trong lòng y không khỏi run lên.
Lương Tiểu Khả lại gần giật miếng ngọc bội kia xuống, quan sát tỉ mỉ một phen.
- Sư phụ, người này hình như là chiến sĩ phe mình, có lẽ đừng nên thu hết tiền bạc của y.
Thấy Lương Tiểu Khả không nói lời nào đã giật miếng ngọc bội kia xuống, Mục Phi bèn thấp giọng nói.
Lương Tiểu Khả trừng mắt nhìn Mục Phi một cái rồi quay sang cái xác chỉ còn chút thịt dính trên cổ đang nằm trên đất kia, mở miệng nói:
- Huynh đệ, ta chỉ muốn giúp ngươi bảo quản miếng ngọc này, nếu ngươi có thể lập tức đứng dậy thì ta sẽ trả lại ngay.
- Cái này …
Mục Phi đứng bên cạnh nghe được suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Một người ngay cả cổ cũng đã gãy rời thì làm sao có thể đứng lên? Làm cương thi có thể vô sỉ một chút nhưng không cần quá đáng như vậy chứ. Đối với sư tôn của mình, hắn thực sự không biết nói thế nào cho phải.
Lương Tiểu Khả nào để ý tới ánh mắt của Mục Phi, đem Thanh Long ngọc bội cất kĩ vào nhẫn Càn Khôn rồi đứng lên phóng vào trong thành, tường thành cao gần mười trượng y cũng chẳng thèm quan tâm, cứ như vậy trực tiếp nhảy xuống.
- Uy, sư phụ, không vơ vét nữa sao?
Mục Phi thấy Lương Tiểu Khả không tiếp tục tìm kiếm vàng bạc nữa thì kỳ quái hỏi.
Một tiếng này của hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của binh sĩ xung quanh. Mọi người nhìn thẳng vào hắn và Lương Tiểu Khả, phải biết, ở Đấu Hồn đại lục việc cướp đoạt tiền của người chết là việc làm đáng khinh bỉ nhất.
- Ây, ngươi rốt cuộc có còn nhân tính nữa không đây, ngay cả đồ của người chết cũng không bỏ qua. Được lắm, tối nay lão tử sẽ thu thập ngươi, hiện giờ sư thúc ngươi vẫn còn chờ lão tử đi hỗ trợ.
Lương Tiểu Khả sau khi mắng to mấy tiếng thì thân ảnh đã biến mất.
Trong sát na đó, hơn mấy trăm ánh mắt đầy vẻ khinh thường xung quanh chiếu thẳng lên người Mục Phi.
Dù Mục Phi là cương thi, không có thứ gọi là da mặt nhưng lúc này vẫn cực kì lúng túng, muốn mở miệng giải thích nhưng không biết nên nói sao cho phải, chỉ còn nước ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Thành Lăng Yên thành cực lớn, không thua kém bao nhiêu so với thành Vân Kinh, dù là một hai chục vạn quân đội chém giết trong thành cũng không đủ để nhấn chìm tòa thành vào hỗn loạn.
Trần Kỳ và Ảnh Tiêu Tiêu suất lĩnh tám ngàn thiết kỵ đi sát đằng sau lân tê giác, những binh sĩ ngân giáp quân tất nhiên không thể ngăn cản bước chân của lũ quái thú này nên nhiệm vụ của họ là tìm giết cá lọt lưới.
Nam Cung Thương dẫn hai vạn kỵ binh sau khi nhập thành thì tiến thẳng đến phủ thành chủ. Hai vạn kỵ binh nhanh chóng tràn ngập khắp các ngõ ngách, giao phong với ngân giáp quân trong thành.
Diệp Tĩnh Vũ dẫn đầu đội quân lân tê giác vừa hò hét vừa tiến vào thành, mắt thấy đã sắp đánh tới phủ thành chủ thì một đội ngân giáp kỵ binh lao ra chặn đường.
Dẫn đầu chính là một nam tử mang mặt nạ, đôi con ngươi lạnh lẽo khi nhìn thấy lân tê giác cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ. Mặc dù đã có tình báo cho biết lần này công phá cửa thành là một đám quái thú khổng lồ, nhưng khi tận mắt trông thấy đám lân tê giác cao gần bằng một tòa nhà hai tầng này, Ngọc Diện Tu La Vũ Vô Ngân vẫn bị chấn động mạnh.
Đây căn bản là sinh vật mà con người không thể nào ngăn cản được. Không chỉ có hắn nghĩ thầm như vậy, ngay cả đám kỵ binh đứng sau lưng cũng có suy nghĩ tương tự.
Chiến mã họ cưỡi lại càng hí to sợ hãi, đồng thời giật lùi về sau. Giờ khắc này, Vũ Vô Ngân cuối cùng đã hiểu ra bốn vạn kỵ binh kia đã xảy ra chuyện gì. Đối mặt với đoàn quân lân tê giác đáng sợ này, không một đội quân nào có thể chịu được dù chỉ một kích, trừ phi có thể tìm ra một loại hoang thú chống lại được lân tê giác.
- Xuống ngựa rút vào nhà dân, yểm trợ…
Lần đầu tiên Vũ Vô Ngân cảm nhận được sự đáng sợ của kỵ binh địch, cũng là lần đầu tiên chưa khai chiến mà y đã lệnh cho binh sĩ của mình xuống ngựa tác chiến.
Hơn ba ngàn kỵ binh lập tức xuống ngựa rồi cấp tốc trèo lên phòng ốc hai bên, tay móc cung tên ra, chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng lúc này họ mới phát hiện ra, trên lưng lân tê giác ngoài một chiến sĩ cao lớn còn có một cung thủ phía đứng sau, những cung thủ này cực kì lợi hại, mỗi một mũi tên bắn ra đều có thể lấy mạng một người.
Tài bắn cung như vậy có thể nói là có một không hai trong thiên hạ, nước Thục Vân có được những cung thủ lợi hại này từ lúc nào?
Chiến đội lân tê giác càng ngày càng tiến lại gần, Vũ Vô Ngân biết,. cứ đà này thì kỵ binh của mình sẽ nhanh chóng bị đối phương lấn tới xé thành từ mảnh nhỏ.
- Đội một theo ta nghênh địch, đội hai và ba vòng sang hai bên phối hợp tấn công, những đội khác lập tức lùi ra sau.
Vũ Vô Ngân ra lệnh xong thì thúc mạnh bụng ngựa, cố gắng khống chế chiến mã của mình lao về phía trước.
Một ngàn người bên cạnh hắn cũng không chút sợ hãi tràn lên.
Ba ngàn người còn lại cũng chia ra hai bên liên tục xạ tên. Xạ thuật bọn ta không bằng các ngươi, vậy sẽ dùng số lượng để bù đắp.
Trong sát na đó, tiếng la hét vang dội Lăng Yên thành, mưa tên đầy trời rải thẳng xuống đoàn lân tê giác đang ầm ầm lao tới.
Mặc dù lân tê giác không sợ những mũi tên này nhưng chiến sĩ Xích Di tộc và cung thủ Hổ Áp tộc trên lưng chúng lại không như vậy. Bởi khôi giáp trên người họ là loại giáp khá đơn giản, không đủ để che chắn cho toàn bộ cơ thể nên dưới đợt tên vừa rồi đã có trên trăm người hoặc chết hoặc bị thương.
Diệp Tĩnh Vũ thấy cảnh này lập tức hai mắt đỏ ngầu, những người này đều là chiến binh tinh nhuệ từ Nam hoang, man Lâm đến đây bán mạng chiến đấu cho hắn, chết một người đau thương một người, tổn thất này hắn làm sao có thể bù đắp nổi.
Chân khí trong cơ thể điên cuồng xoay chuyển, đôi mắt dán chặt vào kẻ mang mặt nạ đang lao tới phía mình
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 277: Một thương kinh diễm
Nhóm dịch: black
Share by The Best
Vũ Vô Ngân đã sớm chú ý tới người trước mặt kia. Mặc dù không biết tại sao con tuấn mã có thể chạy phía trước đám cự thú mà không chịu ảnh hưởng, nhưng hắn cảm giác được thiếu niên anh tuấn này chính là người quan trong nhất trong đội quân, muốn đánh bại đội quân này th́ nhất định phải giết được thiếu niên đó…
Cho nên, tuy biết rõ đối phương đã dám một thân một mình xung phong đi đầu ắt hẳn phải có thực lực rất mạnh nhưng y vẫn xông lên
Lúc này, hai bên đã hoàn toàn đối mặt giáp chiến. Lân tê giác tận dụng ưu thế tuyệt đối xông thẳng về phía trước, bất quá Diệp Tĩnh Vũ có chiến mã Nghịch Bác nên tốc độ vượt trội, nháy mắt đã vượt lên phía trước đến mấy trăm trượng. Bên này Vũ Vô Ngân cũng chạy phía trước hàng ngũ mấy trăm bước, cho nên hai người hai ngựa cứ như vậy mà đụng độ nhau…
Mắt thấy hai người chuẩn bị xáp vào nhau, Vũ Vô Ngân tay rút trường thương, Diệp Tĩnh Vũ cũng huy động Thiên Tôn đao, chuẩn bị cho một cuộc chiến kinh thiên động địa…
Bỗng một bàn tay tái nhợt phá đất vọt ra chộp lấy chân sau con chiến mã của Vũ Vô Ngân. Tuy con chiến mã này cực kì mạnh mẽ nhưng bàn tay kia tựa như một chiếc kìm sắt, chộp chặt lấy hai chân sau khiến nó không động đậy được chút nào…
Con chiến mã vốn đang chạy gấp như điên, bây giờ đột nhiên bị bắt lấy chân sau nên theo quán tính, toàn thân nó dồn mạnh về phía trước. Động năng khổng lồ kéo dãn cơ thể con chiến mã khiến hai chân sau của nó gãy rời, lộ ra một mảng xương trắng, thân thể vẫn còn đà trượt về phía trước đến mấy mét mới ngã chúi xuống đất. Vũ Vô Ngân ngồi trên mình ngựa trong khoảnh khắc bị mất thăng bằng, trong lòng cực kì kinh hãi…
Nhưng dù sao hắn cũng là một danh tướng chinh chiến nhiều năm, một thân bản lĩnh cũng đã đạt đến cảnh giới của đại tông sư, nếu không đã không thể chấp chưởng ngân giáp quân đoàn. Phải biết rằng, ở đế quốc Thiên Nguyên, số lượng đại tông sư nhiều hơn hẳn so với Thục Vân quốc.
Chân nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, vốn cơ thể đang lao gấp về phía trước đột ngột dừng lại, cả người lơ lửng trong không trung. Mặc dù chỉ trong một sát na thời gian nhưng cảnh tượng đó vẫn khiến Diệp Tĩnh Vũ kinh hãi một phen.
Bất quá thấy Lương Tiểu Khả đã động thủ trước, y nào còn có thể tụ thủ đứng ngoài, hai tay bèn cầm lấy đao nhảy vọt lên, Tiên Thiên chân khí toàn thân bộc phát, nhanh chóng ngưng tụ vào hai tay rồi bổ ra chiêu thứ hai Ngự Lôi Phá Thiên trong Kinh Lôi đao pháp.
Đây chính là một đao ngưng tụ toàn bộ công lực cả đời của Diệp Tĩnh Vũ, cũng chính là một đao mạnh nhất từ khi hắn tu luyện Kinh Lôi đao pháp đến nay. Thanh đao đen nhánh lập tức phả ra từng tầng ánh sáng lam, gỉ sắt bám trên thân đao không chịu được chân khí cuồng bá này, đã bắt đầu xuất hiện tiếng nứt gãy. Một đạo quang mang như thiểm điện bao bọc lấy thân đao, điên cuồng bổ về phía Vũ Vô Ngân đang xoay trở vất vả trên không.
Đối mặt với một đao quá sức mạnh mẽ này, sắc mặt Vũ Vô Ngân đại biến. Hắn thực không nghĩ đến người này chỉ mới đạt đến cảnh giới Tiên Thiên mà đã có thể đánh ra một đao kinh người như vậy.
Đao này uy lực không hề kém một tông sư toàn lực xuất chiêu, rốt cuộc đây là đao pháp gì? Sao có thể mạnh mẽ đến như thế?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, trường thương màu bạc trong tay Vũ Vô Ngân rung lên rồi kéo ra một đóa thương hoa, tiếp đó nhắm thẳng vào ngực Diệp Tĩnh Vũ đâm đến. Đối mặt với chiêu đao quá nhanh này, hắn quyết không tránh không né, trực tiếp sử dụng biện pháp lấy mạng đổi mạng.
Diệp Tĩnh Vũ không ngờ Vũ Vô Ngân cũng xuất chiêu tấn công mình, đối mặt với một đao cuồng bạo này, đó quả thực là lựa chọn tốt nhất. Đổi lại là người khác thì đã thu đao để bảo vệ tính mạng, đến lúc đó nhất định sẽ phải đối mặt với thế đến dời non lấp biển của Vũ Vô Ngân, nhưng Diệp Tĩnh Vũ quyết không thu đao. Cũng không phải là do hắn không tiếc tính mạng bản thân, mà là do hắn đã nhìn thấy một thân ảnh…
Tiên Thiên chân khí còn lại trong cơ thể lập tức được vận chuyển hết tốc lực, quang mang màu lam tím kia càng sáng lên, cơ hồ đã trở nên không thể chống đỡ, điên cuồng bổ thẳng đến Vũ Vô Ngân. Lấy lượng Tiên Thiên chân khí hùng hậu hiện giờ của hắn mà nói, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ra một đao này mà thôi.
Vũ Vô Ngân không ngờ Diệp Tĩnh Vũ cũng không tránh không né, quyết liều mạng với mình, trong lòng đã có phần kính nể. Giờ phút này hai người đã không còn đường lui, nếu ai thu đao sẽ lập tức bị đối phương đánh chết.
"Vũ chi thuẫn…" Trong miệng thở nhẹ một hơi, trước người Vũ Vô Ngân bỗng xuất hiện một tấm chiếc thuẫn được ngưng tụ bởi chân nguyên lực. Đao mang khổng lồ kia của Diệp Tĩnh Vũ cũng vừa lúc bổ đến, đụng mạnh lên tấm chắn đó.
"Rầm…" Một âm thanh khủng khiếp vang lên, phảng phất như cả tấm thuẫn cũng bị chấn nát. Đạo đao mang kia không vì thế mà dừng lại, vẫn lao thẳng tới nhưng uy lực đã nhỏ đi rất nhiều.
Lúc này, mũi thương của Vũ Vô Ngân cũng đã đâm tới trước ngực Diệp Tĩnh Vũ. Tại thời điểm đòn công kích kia ập tới, hắn đã kịp lạng sang bên trái né tránh. Hắn mỉm cười tự tin, nghĩ chắc với thân thủ của Diệp Tĩnh Vũ sẽ khó có thể né tránh một thương này của hắn.
Quả thực Diệp Tĩnh Vũ có muốn cũng không né kịp, nhưng quan trọng là hắn không cần tránh né, bởi lúc này, một thanh kiếm đen nhánh đã đột ngột xuất hiện trước ngực hắn, vừa vặn gạt nhẹ lên đầu mũi thương. Chỉ với một cú gạt nhẹ như vậy, mũi thương đã trượt khỏi quỹ đạo ban đầu, đâm sượt lên vai trái của Diệp Tĩnh Vũ, để lại trên chiếc áo giáp màu đen của y một vệt xước thật dài. Qua tình huống này có thể thấy, khả năng điều khiển lực đạo của Băng Minh đã đạt đến trình độ nào.
Vũ Vô Ngân trong lòng cả kinh, hắn nào tính được chuyện ở đâu chợt xuất hiện một bóng đen cản mất đòn tấn công đó của hắn. Tuy nhiên, bất ngờ thì bất ngờ, cổ tay của hắn vẫn rung lên, một đạo ánh sáng màu bạc vọt ra đánh mạnh lên vai trái của Diệp Tĩnh Vũ, lực đạo khổng lồ đó trực tiếp đụng Diệp Tĩnh Vũ bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, tấm thuẫn trên tay hắn cũng hoàn toàn nát vụn, đủ thấy lực lượng trong một đao kia mạnh đến cỡ nào.
Tất cả chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, Diệp Tĩnh Vũ mặc dù bị đánh bay nhưng thân thể Nghịch Bác vẫn theo đà đánh tới Vũ Vô Ngân. Bước đầu tiên, một cỗ năng lượng vô hình bộc phát dữ dội, bước thứ hai, sức mạnh cuồng bạo đột ngột tăng vọt, đến khi hắn bước tiếp bước thứ ba thì đã hình thành một cỗ lực lượng chẳng kém gì lực lượng do đại tông sư tạo thành khiến Vũ Vô Ngân sắc mặt đại biến…
Đây rốt cuộc là thứ yêu thú gì?
Thân thể y đang lơ lửng trong không trung nên khó có thể xoay trở, đành vận hết chân nguyên lực của bản thân để đỡ lực lượng kinh khủng này.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 278: Vũ Nhân tộc
Nhóm dịch: black
Share by The Best
Chính ngay lúc đó, một bóng người từ sau lưng Vũ Vô Ngân vọt tới. Kẻ đến chính là Lương Tiểu Khả nãy giờ trốn dưới đất, lúc này khóe miệng y nhếch lên một nụ cười, bàn tay tái nhợt vươn ra chộp thẳng tới lưng Vũ Vô Ngân.
Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng lạnh đến thấu xương bao trùm lấy Vũ Vô Ngân. Bản năng y muốn quay người lại nhưng sức mạnh cuồng bạo trước mặt cũng đang ập đến khiến cho máu huyết trong cơ thể y quay cuồng, lực đạo khổng lồ đó khống chế cơ thể đang lơ lửng giữa không trung của y, mà lực lượng phía sau lưng cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
Ngay tại thời khắc sống còn này, Vũ Vô Ngân bỗng mở miệng hét to, một cỗ khí tức mạnh mẽ đột ngột bộc phát, Ngân Giáp trên cơ thể trong nháy mắt nổ tung, một đôi cánh trắng từ sau lưng y lập tức vươn dài ra ngoài.
Đúng vậy. đó chính là một đôi cánh. Là một đôi cánh trắng dài tới một trượng, hàng thật giá thật, trên đó còn có lông tơ màu trắng tựa như cánh chim.
“Vút…”, một tiếng, đôi cánh khổng lồ trên lưng Vũ Vô Ngân ra sức vỗ mạnh, đem thân thể hắn bay vọt lên trời, vừa vặn thoát được một chiêu U Minh trảo của Lương Tiểu Khả.
- Mẹ kiếp, điểu nhân (người chim)?
Diệp Tĩnh Vũ và Lương Tiểu Khả đồng thời vuột miệng chửi một tiếng. Lúc này, trước mắt họ là một thiên sứ sống sờ sờ sao?
Không đúng, trên người hắn không hề có chút khí tức thần thánh nào, mà đôi cánh sau lưng cũng là cánh thật chứ không phải một dạng năng lượng như cánh của Thiên Sứ,… đây thật sự là một điểu nhân sao?
- Vũ nhân tộc?
Lúc này Băng Minh cũng đang lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ tới Vũ nhân tộc đã biến mất khỏi đại lục nhiều năm qua bây giờ lại xuất hiện.
Thậm chí ngay cả Nghịch Bác cũng chấn động trong lòng, không ngờ tới trên thế gian vẫn còn tồn tại loại sinh vật này.
Nghe nói Vũ nhân tộc là một chủng tộc xuất hiện trên đại lục đã lâu. Chỉ vì nhân số của tộc quá thưa thớt, vả lại hình dạng khác thường nên họ luôn bị người khác bài xích và phải sinh sống ở những vùng rừng núi xa xôi. Những năm gần đây đã không còn nghe thấy tin tức gì của tộc này nữa, vốn tưởng bọn họ đã tuyệt tích nhưng không ngờ đến hôm nay đã xuất hiện một người thuộc Vũ nhân tộc, không những thế, y còn lại đại tướng quân của ngân giáp quân đoàn.
Không chỉ Diệp Tĩnh Vũ mà ngay cả đám quân sĩ của ngân giáp quân đoàn khi thấy sau lưng vị tướng quân của mình bỗng mọc ra một đôi cánh thì ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ không thôi.
Bất quá trong lúc họ đang kinh hãi tột độ thì lân tê giác đã tràn lên như thác lũ. Một ngàn tên binh sĩ ngân giáp đoàn không kịp nghĩ nhiều, đồng loạt giơ cao binh khí trong tay đón tiếp cơn thủy triều màu đen đang ập tới.
Không những thua thiệt về chiến mã, ngay cả vũ khí trên tay ngân giáp quân cũng không phải thần binh lợi khí gì, đến tư cách gây trầy xước cho lân tê giác cũng chẳng có. Bất quá bọn họ quyết dùng huyết nhục của mình ngăn cản những bước chân đang điên cuồng xông đến của cơn thác lũ kia.
Rất nhiều chiến sĩ ngân giáp đang tìm cách nhảy lên đầu lân tê giác, bất kể hàng ngàn ngọn thương do các chiến binh Xích Di đang đâm như mưa xung quanh. Đã không thể công phá được vảy giáp của lân tê giác, bọn họ quyết định đánh vào đôi mắt, bộ vị yếu hại nhất của con vật.
Số còn lại liều mạng lao thẳng đến dưới bụng lân tê giác, bất chấp những chiếc chân khổng lồ đang dẫm đạp xung quanh, vận hết sức bình sinh đâm mạnh vào bụng chúng.
Lân tê giác vốn là loại ác thú da thô thịt dày, tuy dưới bụng không có lân giáp bảo vệ nhưng những chiến sĩ này dù có may mắn đâm được ra một thương thì cùng lắm cũng chỉ xuyên được vào bụng chúng tầm vài tấc.
Một thương này nếu đâm vào người thì nhất định sẽ trở thành một kích chí mạng, nhưng đối với loại thú như lân tê giác mà nói, đó chẳng qua chỉ là vết trầy da mà thôi.
Không để cho những chiến sĩ này kịp đâm ra thương thứ hai, những bàn chân khổng lồ xung quanh đã đạp tới. Không kẻ nào có thể ngăn cản sức mạnh kinh khủng này của lân tê giác, kẻ thì xương cốt nát bấy bay ra ngoài, kẻ thì trên đầu nở hoa…
Nhưng cho dù là như vậy nhưng binh sĩ của ngân giáp quân vẫn điên cuồng tràn lên, thỉnh thoảng có một vài người tới được hậu phương của quân địch nhưng đối diện với loạn đao của thiết kỵ màu đen ở đây, không ai có thể toàn mạng.
Máu tươi đã nhuộm đỏ cả một góc thành phố, thịt vụn, nội tạng, xương cốt vương vãi khắp nơi, cả con đường dường như đã biến thành hành lang của Luyện Ngục.
Oán khí và âm khí nặng nề tỏa ra, tầng tầng mây đen kéo đến che phủ cả bầu trời trong xanh, tựa như mặt trời cũng không muốn chứng kiến tình cảnh bi thảm chốn nhân gian.
Vũ Vô Ngân đang bay trên trời cúi nhìn thảm cảnh đang diễn ra bên dưới, khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ. Những người này đều là thuộc hạ trung thành, là những người do chính tay y dạy dỗ, giờ này lần lượt từng người, từng người chết thảm dưới bước chân của bầy quái thú. Hiệu quả duy nhất mang lại, có chăng chỉ là cản trở tốc độ của quân địch mà thôi.
Thương tâm biết mấy, tàn nhẫn biết mấy?
Nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Vũ mới bị mình đánh một thương văng ra lúc này đang bò dậy, tựa hồ không có chút thương tích nào, một cảm giác bất lực chợt ập đến khiến Vũ Vô Ngân cực kì tuyệt vọng. Y biết, đối diện với đoàn quân lân tê giác, ngôi thành này không thể giữ được nữa. Trừ khi xuất hiện một đội quân do Tiên Thiên Vũ Sư, thậm chí do Tông Sư tạo thành xuất chiến, bằng không sẽ không có đội quân nào có thể ngăn cản chiến đội này..
Nhìn lướt qua chiến trường lần nữa, mặc dù rất không cam tâm nhưng y vẫn huýt lên một tiếng Trường Khiếu. Đó là lệnh rút quân. Hắn không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh những binh sĩ của mình lần lượt bỏ mạng vô ích nữa.
Bọn họ là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất, trung thành nhất, vì đế quốc, họ sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình. Nhưng một khi hi sinh tính mạng mà vẫn không thể cữu vãn được đại cục, vẫn một lòng quyết tâm tìm chết thì đó gọi là ngu ngốc chứ không phải là trung thành nữa.
Tiếng huýt gió vừa vang lên, những chiến sĩ ẩn nấp trong nhà dân và mai phục trên đường tiến quân của địch, kể cả những cung thủ trên lầu cao đều trật tự thoái lui về phía sau. Mặc dù họ thật sự không cam lòng nhưng ai nấy vẫn thở phào nhẹ nhõm. Đây chính là loại cảm giác sống sót từ trong địa ngục, không cần phải đối mặt với lân tê giác, cũng không cần phải lo lắng mình sẽ bị dẫm đạp tan nát nữa.
Đó chính là may mắn của bản thân họ, dù sao thì cũng chẳng ai muốn chết.
Vũ Vô Ngân đã bay lên cao cả mấy trăm thước lại lần nữa nhìn lướt qua chiến trường. Sau đó y thở dài một tiếng, nghiêng người bay về hướng Bắc. Hắn định sẽ tập hợp tất cả bộ hạ, sau đó hội quân với Liệt Diễm quân của Vương gia để cùng rút khỏi Lăng Yên thành. Y nhẹ nhàng bỏ đi là vì nghĩ rằng, bốn trăm cự thú phía dưới chắc chắn không thể chủ động công kích mình nữa.
- Muốn đi, đâu dễ dàng như vậy. Kỳ, bắn cho ta…
Đang lúc Vũ Vô Ngân sắp sửa rời đi, Diệp Tĩnh Vũ phía dưới đã lạnh lùng hừ một tiếng. Hiệu lệnh vừa ban ra, Hổ Áp Kỳ đã sớm ngắm thẳng vào Vũ Vô Ngân lập tức buông cung.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 279: Không Nguyên Diệt Tinh trảm
Nhóm dịch: black
Share by The Best
“Xuy…”, dây cung vừa buông ra, mũi tên đã lập tức xuyên thẳng qua ngực của Vũ Vô Ngân, một tia máu theo đó phún ra, thân thể Vũ Vô Ngân loạng choạng rồi rớt xuống.
Lạc Nhật cung vốn phải đi kèm với bộ Cửu Chi Vũ Tiễn mới tương xứng, nhưng hiện giờ thực lực của Hổ Áp Kỳ chưa đủ để phát huy hết uy lực của bộ tên này, cho nên lần này y không dùng đến nó. Nói thì nói vậy nhưng xạ thuật của y vốn là thiên hạ đệ nhất, năm xưa đã từng dùng Trường Cung tự chế bắn chết chim ưng bay trên trời cách đến mấy ngàn thước, huống hồ bây giờ Vũ Vô Ngân chỉ lên cao có mấy trăm thước, trong tay còn có thần binh Lạc Nhật cung tương trợ.
Vì biết đối phương là một đại Tông sư nên trong lần ra tay này, Hổ Áp Kỳ đã dùng đến lực lượng toàn thân, một mũi tên này đã vắt kiệt sức của y, hiện giờ sợ là ngay cả giương Lạc Nhật cung lên y cũng còn không đủ sức nữa.
Ngược lại, Hổ Áp Mộng đứng cạnh bên, tay cầm Thanh Linh cung đang không ngừng bắn về phía binh lính ngân giáp quân rút lui.
Dĩ nhiên, Vũ Vô Ngân là một đại tông sư nên nếu y phòng bị trước thì cho dù xạ thuật của Hổ Áp Kỳ có lợi hại hơn nữa thì cũng chẳng làm hại được y. Chí ít y cũng sẽ bảo vệ được bộ vị quan trọng trên cơ thể, hoặc là dựa vào chân nguyên lực của bản thân ngăn cản mũi tên. Nhưng vấn đề à y không hề nghĩ đến việc mình đã ở trên cao cả mấy trăm thước mà vẫn còn có người có thể bắn ra một mũi tên làm tổn thương mình như vậy.
Tiếng gió rít bên tai vù vù, cơn đau kịch liệt khiến hắn gần như muốn ngất đi. Vũ Vô Ngân biết, nếu bây giờ y rơi xuống mặt đất sẽ khó tránh khỏi cái chết khi mà có đến ba đại cao thủ cộng thêm một con thần mã đang đợi sẵn phía dưới.
Cho nên, mình nhất định không được rớt xuống. Một tay y liền đó điểm vào ngực cầm máu, đôi cánh trên lưng ra sức vỗ mạnh, cố hết sức bay về hướng Bắc.
- Ta ngất, bị bắn thủng ngực mà còn không chết, không phải là quá khủng bố rồi sao?
Đám người Diệp Tĩnh Vũ đã chờ sẵn dưới mặt đất lúc này thấy Vũ Vô Ngân không những không rớt xuống mà còn bay thẳng về hướng Bắc thì đều chấn động trong lòng. Lương Tiểu Khả không chịu nổi mở miệng mắng to, y đang rất thèm muốn máu của tên điểu nhân này, phải biết rằng máu của một đại tông sư sẽ giúp cho y tăng tiến công lực không ít, nhưng giờ đây con mồi đến miệng lại vuột mất, thử hỏi sao y không tức tối cho được.
- Tái cường hựu như hà, kim nhật chẩm năng cú dung tha li khứ......
Diệp Tĩnh Vũ một tay thu hồi Thiên Tôn đao, một tay đưa ra trước ngực bắt ấn, miệng không ngừng lẩm bẩm một tràng ngôn ngữ kì quái. Giờ khắc này, y quyết định không cần che giấu nữa.
Trong nháy mắt, mọi người bỗng cảm nhận được một loại năng lượng bắt đầu xao động, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang không ngừng bành trướng.
- Linh thuật?
Băng Minh trong lòng kinh ngạc, bèn tiến tới đứng cạnh Diệp Tĩnh Vũ. Y biết, Diệp Tĩnh Vũ lúc này đang sử dụng linh thuật. Y còn biết Diệp Tĩnh Vũ vốn không phải Hồn tiên nên muốn sử dụng loại năng lực mạnh mẽ như linh thuật thì phải có một khoảng thời gian phát động, trong khoảng thời gian này, tuyệt đối không được quấy rầy.
Cả Lương Tiểu Khả và Nghịch Bác cũng đều biết Diệp Tĩnh Vũ sắp sửa làm gì, cả hai cùng bước tới đứng xung quanh bảo vệ hắn.
Một tia sáng màu trắng từ từ xuất hiện trong tay Diệp Tĩnh Vũ, một cỗ lực lượng khiến người ta khó có thể tưởng tượng phát ra, đến như Băng Minh được coi như đã bước một chân vào Võ Thánh cảnh giới cũng cực kì kinh hãi.
- Không...... Nguyên...... Diệt...... Tinh...... Trảm......
Một tràng âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ miệng Diệp Tĩnh Vũ rồi tia sáng màu trắng kia bắn thẳng về phía chân trời. Trong nháy mắt, đạo bạch sắc đó không ngừng phóng đại, lớn dần lớn dần.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đạo bạch quang đó, nó đang lao vọt về phía Vũ Vô Ngân đang chạy trốn.
Lúc này Vũ Vô Ngân đã bay được chừng ngàn mét, nhưng cơ hồ chỉ trong tích tắc đạo ánh sáng kia đã ập tới sau lưng, bao trùm lấy cơ thể hắn. Trong mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi.
Giữa không trung hoàn toàn yên tĩnh, sau khi làn ánh sáng trắng kia xẹt qua, Vũ Vô Ngân đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại đôi cánh nhuốm đầy máu tươi đang từ từ rớt xuống.
- Con bà nó cũng không chừa cho ta chút thức ăn.
Thấy Vũ Vô Ngân đã bị Diệp Tĩnh Vũ đánh cho tan nát, Lương Tiểu Khả trong lòng cực kì buồn bực.
Những người xung quanh ai nấy trợn mắt há mồm, phần Băng Minh lại càng không tin vào mắt mình, không ngừng nuốt nuốt nước bọt, ngập ngập ngừng ngừng, muốn nói lại thôi.
Đường đường là một đại tông sư thế mà dưới làn bạch quang đó thân thể bị đánh tan tành thành bụi phấn, hồn phi phách tán, ngay cả nửa điểm chống cự cũng chẳng có, chẳng phải là quá kinh khủng sao?
Loại lực lượng này, loại uy lực này thật không phải sức người có thể tạo ra được. Chẳng trách có người nói hồn sư cảnh giới Linh Hiển đủ khả năng khiêu chiến một Võ Thánh, chỉ bằng vào một kích này xem như Võ Thánh đã bó tay rồi, không chết cũng trọng thương.
Dĩ nhiên, khiếp sợ thì khiếp sợ nhưng Băng Minh biết, nếu xảy ra một cuộc chiến giữa hồn sư Linh Hiển và Võ Thánh thật thì căn bản là không thể đủ thời gian để thi triển chiêu này, thậm chí không cần đến Võ Thánh, chỉ cần là một đại tông sư thì nếu có chuẩn bị trước, y nhất định không để cho đối phương có thời gian phát động chiêu thức mà sẽ tìm cách tiêu diệt gã hồn sư đó trước khi hắn kịp thi triển linh thuật đáng sợ này.
- Tướng quân…
Những binh sĩ ngân giáp quân đang bỏ chạy về phía cửa bắc giờ phút này chứng kiến cảnh tướng quân của mình bị luồng sáng trắng kia đánh cho hồn phi phách tán thì ai nấy đều bi phẫn trong lòng, thê thảm hét lên.
Vũ Vô Ngân mặc dù hành pháp nghiêm minh nhưng lại yêu binh như con, chính là hình tượng tốt đẹp nhất trong lòng các binh sĩ. Hôm nay nhìn thấy vị tướng quân mà mình kính trọng nhất chết thảm ngay giữa không trung, bọn họ làm sao có thờ ơ, chỉ sợ là ngay cả việc phát hiện ra tướng quân của mình là một người thuộc Vũ nhân tộc trong truyền thuyết cũng khó dập tắt ngọn lửa bi thương trong lòng bọn họ.
Gần vạn người chứng kiến khung cảnh này lập tức phẫn nộ quay đầu ngựa lại, lao thẳng về phía Thiết Quân.
Lui binh là để bảo toàn thực lực, nhưng giờ đây tướng quân đã chết, mình còn có thể chạy đi đâu đây?
Ngân giáp quân là nhà của bọn họ, Vũ Vô Ngân lại là linh hồn của ngân giáp quân, hôm nay linh hồn đã bị diệt thì ngôi nhà này cũng chẳng cần đến nữa.
Sống còn có ý nghĩa gì?
Chúng binh sĩ đều ôm trong lòng quyết tâm liều chết, bọn họ vì báo thù cho tướng quân của mình, ngay cả tính mạng cũng không cần.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 280: Tư Mã Linh Linh
Nhóm dịch: black
Share by The Best
Ngân giáp quân là nhà của bọn họ, Vũ Vô Ngân lại là linh hồn của ngân giáp quân, hôm nay linh hồn đã bị diệt thì ngôi nhà này cũng chẳng cần đến nữa.
Sống còn có ý nghĩa gì?
Chúng binh sĩ đều ôm trong lòng quyết tâm liều chết, bọn họ vì báo thù cho tướng quân của mình, ngay cả tính mạng cũng không cần.
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 20 Điểm khi đọc bài viết này:
*********.vn :
Tiếng hò hét vang dội khắp Lăng Yên thành, ngày càng có nhiều binh sĩ ngân giáp quân gia nhập vào hàng ngũ những kẻ liều mạng xông thẳng về phía Thiết Quân, ngay cả khi trước mặt mình là đoàn lân tê giác khổng lồ, các tướng sĩ vẫn cực kì kiên định.
Nhìn những binh sĩ đối phương đang bi phẫn xông tới, nét mặt Diệp Tĩnh Vũ không lộ chút biểu cảm nào. Y nhẹ nhàng phất phất tay, chiến sĩ Xích Di tộc đang cưỡi lân tê giác lập tức tràn lên, tám ngàn thiết kỵ do Ảnh Tiêu Tiêu và Trần Kỳ suất lĩnh cũng vọt tới, nhằm thẳng vào ngân giáp quân đang quyết lấy cái chết để thể hiện ý chí mà chém giết.
Cuộc thảm sát vẫn đang tiếp tục.
Lúc này, Diệp Tĩnh Vũ không tham gia vào cuộc chém giết. Y cưỡi trên lưng Nghịch Bác, lạnh lùng nh́n chiến trường xung quanh. Chỗ này tràn ngập máu tươi, chỗ kia vương vãi thịt vụn, tay chân đứt gãy và nội tạng… mong rằng những chiến sĩ nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa thì không chùn bước) kia…
Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh, không luận bàn đạo lý, không có nhân từ mà chỉ có giết chóc mà thôi…
Ngươi không chết thì ta vong, đó chính là nguyên tắc duy nhất của chiến tranh, cũng là động lực để con người ta tiếp tục sinh tồn.
Muốn sống tốt hơn thì phải mạnh mẽ hơn.
Vừa rồi lúc Diệp Tĩnh Vũ thi triển linh thuật, rất nhiều cao thủ trong Lăng Yên thành đã cảm nhận được lực lượng đáng sợ đó của y.
Minh Yên lâu. Hôm nay nơi đây không tấp nập như mọi ngày, các cô nương trong lâu ai cũng nơm nớp lo sợ nên đã trốn hết ở trong phòng. Cuộc chiến ngoài thành các nàng không quan tâm, cái các nàng quan tâm chính là vận mệnh sau này của mình.
Chỉ có một cô gái mặc đồ lụa đen ở tại lầu ba, lúc nàng mở cửa sổ phòng mình ra thì vừa hay nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng lấp lóa khiến nàng vui mừng như điên.
Không nguyên diệt tinh trảm! Đây chẳng phải là tuyệt học của A công sao? Chẳng lẽ A công đang ở cạnh A Vũ? Hay là A Vũ đã tu luyện đến cảnh giới Linh Hiển rồi?
Không phải chứ, y đã tu luyện hồn thuật được bao nhiêu đâu, làm sao mới đó đã đạt tới cảnh giới Linh Hiển? Nhưng bố chồng rất ít khi rời khỏi bộ lạc chứ đừng nói chi đến chuyện tự mình động thủ ở đây.
Chẳng lẽ đúng là A Vũ đã tu luyện đến cảnh giới Linh Hiển?
Nghĩ đến đây nàng lại càng vui sướng.
Cùng lúc đó, tại phủ thành chủ. Tư Mã Hiên vừa về đến phủ thì vừa lúc nhìn thấy tia sáng màu trắng phát ra, sắc mặt y lập tức đại biến. Hồn sư Linh Hiển cảnh giới? Chẳng lẽ trong quân doanh đối phương có hồn sư cảnh giới Linh Hiển? Điều này sao có thể? Thục Vân chỉ là một nước nhỏ mới nổi lên, làm sao đã có một hồn sư cảnh giới Linh Hiển? Việc này căn bản là không thể! Phải biết rằng, ngay như Viêm Vương Hiên Viên cũng chỉ có hai thuộc hạ là hồn sư đạt đến cảnh giới Linh Hiển mà thôi, cho dù nước Thục Vân thực sự có một hồn sư như vậy thì quốc chủ của Thục Vân làm sao có thể phái y ra ngoài chứ?
Nhưng hắn hiểu rõ, chiêu thức kia chỉ có hồn sư cảnh giới Linh Hiển mới có thể thi triển, cũng chỉ có linh thuật uy lực kinh khủng này mới có thể giết chết một đại tông sư như Vũ Vô Ngân mà thôi.
Khi nhìn thấy một đôi cánh rơi từ trên trời xuống, Tư Mã Hiên đã biết Lăng Yên thành này không thủ được nữa rồi.
Nhưng mình thân là thành chủ, chẳng lẽ lại bỏ thành mà chạy? Không, không thể, lâm chiến thoái lui là tội tru di cửu tộc, nếu phạm tội thì dù thiên hạ rộng lớn cũng không có chỗ cho mình dung thân.
Thôi thôi, không phải chỉ là một mạng thôi sao, Tư Mã Hiên ta cả đời chinh chiến vô số, chẳng lẽ còn sợ cái chết hay sao?
- Cha…
Đang lúc Tư Mã Hiên sắp ra quyết định, một giọng nói thanh thúy vang lên. Tư Mã Hiên quay đầu nhìn lại thì thấy đứa con gái mười sáu tuổi đang chậm rãi đi tới. Theo sau nàng còn có một nam tử rất đỗi anh tuấn. Đây chính là nam tử được con gái y cứu sống cách đây mấy tháng khi nàng du ngoạn Thiên Cương. Đối với tấm lòng lương thiện của con gái mình, Tư Mã Hiên rất vui mừng nên y không hề để ý đến việc này, cũng không chú ý quá mức đến nam tử kia.
Nhưng đối diện với tình huống cấp bách hiện giờ, không ngờ con gái mình vẫn dẫn hắn đến đây. Khoảnh khắc đó, chợt trong đầu Tư Mã Hiên hiện lên một ý nghĩ…
- Con gái, đến thật đúng lúc, mau thu dọn hành lý đi, ta sẽ phái người đưa mẹ con con rời khỏi đây đến Liệt Diễm thành.
Tư Mã Hiên đã quyết sẽ chết ở đây, nhưng y không muốn người nhà của mình phải chết chung nên đã ra quyết định như vậy.
- Cha, tại sao phải rời đi?
Con gái của Tư Mã Hiên tên là Tư Mã Linh Linh, trời sinh tính tình thiện lương, ôn nhu nhã nhặn. Mặc dù biết kẻ địch đang công phá thành nhưng nàng tin, một khi còn có cha ở đây thì Lăng Yên thành sẽ vẫn vững như tường đồng, làm sao có thể bị đánh bại, vậy thì cần gì phải rời đi?
- Cửa đông thành đã bị phá, cửa tây và cửa nam cũng sắp thất thủ rồi, quân địch sẽ lập tức đánh đến đây, nếu giờ không đi sẽ không kịp…
Tư Mã Hiên cực kì lo lắng, y biết con gái mình bề ngoài ôn nhu nhưng bên trong lại rất quật cường, nếu không giải thích rõ thì nhất định nàng sẽ không đi.
- Cái gì? Cửa đông đã bị phá sao? Sao có thể như vậy? Mới có một lúc mà.
Nghe cha mình nói như vậy, trong mắt Tư Mã Linh Linh hiện lên vẻ kinh hãi.
- Không có gì là không thể. Không hiểu nguyên nhân gì mà quân sĩ phe ta mệt mỏi đến mức binh khí cũng nhấc không nổi, chẳng khác gì dê đợi làm thịt. Hơn nữa bên địch còn có một nhóm hoang thú cực kì đáng sợ, căn bản là con người không thể ngăn cản nổi, thậm chí còn có một hồn sư cảnh giới Linh Hiển, ngay cả Vũ Vô Ngân tướng quân cũng bị đánh chết, hồn phi phách tán. Con gái, đừng hỏi nhiều nữa, mau thu thập hành lý rồi cùng mẹ con rời đi.- Tư Mã Hiên giản lược cục diện trận chiến nói cho con gái, chỉ hi vọng nàng có thể hiểu mình mà nhanh chóng rời đi.
- Không, cha không đi con cũng không đi, con sẽ cùng cha sống chết. Con nghĩ mẹ cũng sẽ không muốn rời đi một mình đâu.
Nào ngờ Tư Mã Linh Linh lại lên tiếng cự tuyệt, nàng làm sao mà không biết cha mình đang định sống chết cùng Lăng Yên thành chứ.
- Linh Linh!
Tư Mã Hiên biến sắc, đang muốn nói thêm gì đó thì một giọng nam trầm vang lên.
- Thành chủ đại nhân, không biết là đội quân nào đã công phá được cửa đông, tướng bên đó là người phương nào?
Nam tử đứng sau Tư Mã Linh Linh chợt hỏi.
Tư Mã Hiên sửng sốt, không ngờ được người này dám mở miệng cắt ngang lời nói của mình. Bất quá y cũng không nói thêm gì, không chừng lát nữa còn phải trông cậy vào y để bảo vệ con gái.
- Thiết Quân dưới trướng tam thiếu chủ Lạc Nhược Phong của nước Thục Vân, tướng chỉ huy là một thiếu niên tên gọi Diệp Tĩnh Vũ.
Thân là thanh chủ Lăng Yên thành, tất nhiên y hiểu biết rất rõ
- Ừm? Nếu đúng là hắn thì không cần rời đi nữa đâu.
Nam tử kia thoáng sửng sốt, sau đó nhàn nhạt cất lời.
- Hả?
Tư Mã Hiên và Tư Mã Linh Linh đồng thời giật mình ngoảnh nhìn nam tử.