Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : quinn
Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở cửa, sắc mặt của Lý Huyền Tuyết thật sự khó coi, khóe môi cũng không thể nở nụ cười, nhưng nàng nhất định phải làm vậy, che dấu đau lòng nói: ‘Tang Nhi, ngươi đi gọi quản gia đến đây.’
‘Dạ.’ Tang Nhi nhìn ra tâm tình của Công chúa không được tốt nên cũng không dám hỏi nhiều liền xoay người rời đi.
Không bao lâu quả gia đã tới, cung kính chắp tay nói: ‘Vương phi có gì sai bảo?’
‘Quản gia không cần đa lễ, ta tìm ngươi tới là có một chút chuyện về Vương gia muốn hỏi, trong mấy vị phu nhân ai tiến vào vương phủ đầu tiên?’ Lý Huyền Tuyết sắc mặt hòa nhã hỏi.
Sắc mặt quản gia có chút chần chừ, không biết Vương phi hỏi việc này để làm gì? Hắn có nên nói ra hay không?’
‘Quản gia không cần lo lắng, ta không có suy nghĩ gì ghê tởm, ta chỉ muốn chia đều ân sủng của Vương gia cho các nàng mà thôi.’ Lý Huyền Tuyết cười giải thích.
Thì ra là như vậy, quản gia yên tâm sau đó thành khẩn bẩm báo: ‘Dạ bẩm Vương phi, Xảo Lan phu nhân là nữ nhi của bà vú Vương gia, khi bà vú qua đời đã cầu xin Vương gia chăm sóc nàng cho nên Vương gia liền đem nàng làm tiểu thiếp, Lục Diệp phu nhân là do một đại thần tặng cho Vương gia, Tiếu Liễu phu nhân là người đầu tiên Vương gia cưới vào cửa, là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư, Hoa Xuân phu nhân là do Vương gia cứu mạng cho nên sau này cũng đi theo Vương gia, còn Băng Yến phu nhân là lúc Vương gia đi ra ngoài đã mang về.
Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, sau đó lại hỏi: ‘Vậy Vương gia sủng ái ai nhất?’
‘Tất cả Vương gia đều sủng ái.’ Quản gia trả lời thật chi tiết, kỳ thật Vương gia rất ít khi ở vương phủ mà đa phần đều ở thanh lâu, cho nên đừng nói sủng ái hay không sủng ái, lúc bình thường các nàng đều vẫn phòng không chiếc bóng.
‘Ta đã biết, làm phiền quản gia.’ Đều sủng ái, nói cách khác cũng chính là không yêu, tin tức này làm cho lòng của nàng trở nên khá hơn một chút.
‘Vương phi, lão nô cáo lui trước.’ Quản gia cung kính lui đi ra ngòai.
‘Vương phi, người muốn làm gì? Đem Vương gia phân chia cho các nàng sao?’ Tang nhi ở bên cạnh đã đoán ra được bảy , tám phần.
‘Ta có thể không phân chia sao? Vả lại lúc trước ta cũng đã hứa hẹn với bọn họ, ta cũng không thể thấy bản thân được sủng ái mà sinh kiêu ngạo, không phải sao?’ Gịong nói của Lý Huyền Tuyết chứa đầy bất đắc dĩ.
‘Công chúa.’ Tang Nhi thật sự không thể tìm được lời nào để an ủi nàng.
‘Tang Nhi, ngươi đi nói phòng bếp, bữa tối hôm nay của Vương gia sẽ đưa đến phòng của Xảo Lan phu nhân.’ Lý Huyền Tuyết cố gắng che giấu bản thân đang đau lòng, giả bộ như không thèm để ý, nhẹ giọng phân phó.
‘Dạ, Công chúa.’ Tang nhi chỉ có thể yên lặng nhìn Công chùa đau lòng, nàng cũng không thể hiểu được Công chúa tại sao lại làm ra vẻ rộng lượng, đem Vương gia giao cho ngưởi khác.
Trên môi Tư Mã Tuấn Dật mang theo nụ cười tà mị bước vào vương phủ, hắn cười nhạo sự cẩn trương của chính mình, trước mắt đều hiện lên bóng dáng lả lướt cùng ngượng ngùng, đôi khi thật quật cường của Lý Huyền Tuyết, nàng thật là thu hút ánh mắt biết của người khác…
‘Vương gia, bữa tối của người đã được đưa đén phòng của Xảo Lan phu nhân.’ Hắn vừa bước vào vương phủ thì quản gia đã chạy ra bẩm báo.
‘Đưa đến phòng của Xảo Lan phu nhân? Ai bảo ngươi làm như vậy?’ Hắn có ra lệnh hắn sẽ dùng bữa ở nơi nào sao?
‘Là Vương phi ra lệnh như vậy.’ Quản gia bẩm báo chi tiết.
‘Vương phi?’ Tư Mã Tuấn Dật có chút nghi hoặc, sau đó hỏi: ‘Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao nàng phải làm như vậy?’
‘Dạ bẩm Vương gia, hôm nay Vương phi có gọi lão nô đến để hỏi chuyện về các vị phu nhân, sau đó lão nô lại nghe Tang nhi thông báo như vậy.’ Quản gia bẩm báo không chút giấu diếm, Vương phi an bài như vậy ai nấy đều hiểu được là muốn làm cho Vương gia ân sủng chia đều cho tất cả thê thiếp.
‘Ta biết rồi.’ Nàng thản nhiên an bài như vậy, chẳng lẽ nàng không ăn dấm chua sao? Nghĩ vậy đột nhiên trong lòng Tư Mã Tuấn Dật cảm thấy có chút không thoải mái, chuyện này hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn nhưng hắn cũng vẫn rảo bước tiến đến Lan uyển.
‘Vương gia, người đã đến rồi.’ Nghe được tiếng bước chân, Xảo Lan liền kêu lên một tiếng nịnh nọt, hai tay mềm mại lập tức quấn quanh cổ, nửa thân trên gắt gao dán chặt vào thân thể hắn.
‘Thế nào? Muốn ta sao?’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy nàng đang gạ gẫm hắn thì trong lòng chấn động, thân thủ ôm lấy vòng eo của nàng.
‘Đương nhiên là muốn rồi, đã lâu Vương gia cũng không đến thăm thiếp thân, hôm nay nhất định phải bồi thường cho thiếp thân một chút.’ Nàng thực thông minh khi không đề cập tới Vương phi, tay vẫn tiếp tục cọ xát trước ngực hắn.
‘Chuyện này đương nhiên rồi.’ Tư Mã Tuấn Dật bị nàng khiêu khích khó mà nhịn được liền ôm nàng bước đến bên giường….
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Xảo Lan mệt mỏi tựa vào trước ngực hắn ngủ say, đột nhiên trước mắt hắn lại hiện ra một khuôn mặt khác, nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình để đứng dậy, bước xuống giường mặc lại quần áo rồi bước ra ngoài.
Lý Huyền Tuyết chỉ dùng bữa tối qua loa, sau đó liền bảo Tang nhi mang ra ngoài bởi vì nàng thật sự rất phiền não, bất an cho nên hoàn toàn không có tâm trạng để ăn uống, nghĩ đến hắn đang ôm Xảo Lan trong lòng ngực mà lòng nàng đau đớn như bị người ta dùng kim đâm vào, đã nghĩ bản thân có thể thản nhiên đối mặt nhưng thì ra lại khó đến như vậy. Bây giờ nàng rốt cuộc đã hiểu được tại sao trong mắt mẫu hậu lại luôn chứa ưu thương, chỉ khi nhìn thấy phụ hoàng thì đôi mắt ấy mới sáng lên, thì ra làm bộ như không thèm để ý sẽ làm bản thân đau lòng biết bao nhiêu.
Mặc áo ngủ trắng noãn mềm mại ngồi nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, lúc này nàng mới hiểu được tại sao hoàng huynh không cho nàng chọn Tư Mã Tuấn Dật, nhưng mà lòng nàng đã sớm rơi vào tay giặc, đây cũng là sự lựa chọn của nàng, nàng không có tư cách hối hận, nàng cũng sẽ không hối hận.
Khóe môi gợi ra một tia cười khổ, lúc này hẳn là hắn đang ôm Xảo Lan, tay nàng không tự chủ được mà đặt lên trước ngực.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi có biết là ta thật sự rất yêu ngươi không?’ Một tiếng thở dài sâu kín từ trong miệng nàng truyền ra, sau đó là một giọt nước mắt từ trong khóe mi chảy xuống, chính bởi vì yêu cho nên nàng phải chấp nhận chuyện này, nàng phải học cách để làm cho chính mình chấp nhận nữ nhân của hắn.
‘Yêu ta chính là đem ta giao cho nữ nhân khác sao? Tình yêu của ngươi cũng thật rộng lượng.’ Giọng nói tà mị của Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên từ ở ngoài cửa truyền vào, nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt nàng hắn lại cư nhiên có chút đau lòng.
Lý Huyền Tuyết cả kinh, cuống quít lau đi nước mắt trên khóe mắt, xoay người lại nhìn hắn thì thấy hắn đang tựa người vào cửa nhìn chằm chằm chính mình, nàng vội vàng hỏi: ‘Sau ngươi lại tới đây?’ Không phải lúc này hắn nên ở cùng Xảo Lan sao?
Ngược Ái
Phiên ngoại 2 : Tư Mã Tuấn Dật vs Lý Huyền Tuyết
Phiên ngoại 2.29 : Phiên ngoại Tư Mã Tuấn Dật: Thế nào gọi là yêu?
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : quinn
‘Vương phủ của ta sao ta lại không thể tới? Hay là ngươi không chào đón ta đến?’ Tư Mã Tuấn Dật đi tới, thân thủ đem nàng ôm ở trước ngực.
Đột nhiên ngửi được mùi vị nước hoa trên người hắn, mũi Lý Huyền Tuyết đau xót, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống, nàng làm sao có thể quên là hắn mới vừa ở bên nữ nhân khác, rất muốn đẩy hắn ra nhưng nàng biết nàng không thể, nàng bắt buộc chính mình phải tiếp nhận sự thật này.
‘Tại sao lại không nói lời nào? Hay là không muốn nhìn thấy ta?’ Tư Mã Tuấn Dật lấy tay nâng đầu của nàng lên mới phát hiện rơi lệ đầy mặt, trong lòng hoảng hốt hỏi: ‘Làm sao vậy?’
‘Không có gì.’ Lý Huyền Tuyết lắc đầu nói, có nói hắn cũng không hiểu bời vì nàng biết hắn không yêu nàng.
‘Có phải đang ghen hay không?’ Khóe môi Tư Mã Tuấn Dật mang theo nụ cười, ngoại trừ nguyên nhân này ra hắn thật không tìm ra được nguyên nhân nào khác.
‘Đúng thì thế nào? Không thể sao?’ Lý Huyền Tuyết đẩy hắn ra, nhìn khóe miệng đang cười của hắn nàng cảm thấy thật là chướng mắt, nàng ghen mà trong mắt hắn lại cực kỳ đắc ý.
‘Có thể, đương nhiên có thể.’ Tâm tình của Tư Mã Tuấn Dật thật tốt, thân thủ ôm chặt lấy nàng, hắn chưa bao giờ thích nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của nữ nhân, nhưng thấy nàng ghen lại làm cho hắn khoái trá biết bao nhiêu.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi đã từng ghen chưa?’ Đột nhiên Lý Huyền Tuyết nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
‘Ta? Ghen ư?’ Tư Mã Tuấn Dật cố gắng nghĩ kỹ lại, sau đó nói: ‘Hình như không có, nhiều lắm chỉ cảm thấy mất mác thôi.’
‘Ngươi có biết tại sao ngươi lại chưa từng ghen không?’ Lý Huyền Tuyết cười thật ảm đạm.
‘Tại sao?’ Hắn bị câu hỏi của nàng làm cho sửng sốt.
‘Bởi vì ngươi không có yêu cho nên mới không ghen, lại nói ta và các nữ nhân yêu ngươi quả thật rất bi ai.’ Lý Huyền Tuyết cười chế giễu chính mình, yêu thương một người không thương mình còn không phải thật bi ai sao?
Tư Mã Tuấn Dật sửng sốt, dường như từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Có lẽ nàng nói rất đúng, bởi vì không yêu cho nên tới bây giờ hắn đều không để ý đến cảm nhận của các nàng, chẳng lẽ nàng hối hận sao?
‘Bây giờ hối hận cũng muộn rồi.’ Tuy rằng dịu dàng thốt ra những lời này nhưng giọng nói của hắn dường như không vui.
‘Hối hận? Ta sao?’ Lý Huyền Tuyết chỉ vào chính mình, cười khẽ một chút: ‘Ta sẽ không hối hận, ngay từ đầu, lúc mà ta quyết định đuổi theo ngươi, ta đã không hối hận chỉ là ta đột nhiên cảm thấy không đủ tự tin như trước kia.’
‘Tự tin chuyện gì?’
‘Tự tin sẽ làm cho ngươi yêu thương ta.’
‘Tại sao?’
‘Có lẽ ta đã suy nghĩ về ngươi quá đơn giản, cũng có thể trong lòng ngươi đã yêu người khác.’
Lý Huyền Tuyết thẳng thắn nhìn hắn, nàng từng đánh giá cao chính mình, nghĩ đến bản thân có thể chiếm được trái tim hắn.
‘Trong lòng yêu người khác?’ Thân thể Tư Mã Tuấn Dật chấn động, hắn cũng nhìn thẳng nàng, trước kia cứ nghĩ nàng khờ dại, lúc nào cũng chỉ biết phá phách, ầm ĩ nhưng đêm nay nàng làm cho hắn cảm thấy nàng không giống như trước kia.
‘Buông tay? Sao có thể chứ?’ Khóe môi Lý Huyền Tuyết nhếch lên, nghiêm túc và kiên định nói: ‘Ta sẽ vì mục tiêu này mà cố gắng, Tư Mã Tuấn Dật một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện được ưu điểm của ta, sẽ yêu thương ta.’
‘Ta chờ.’ Hắn thích tính cánh quật cường, không lùi bước của nàng, hoàn toàn khác với những nữ tử bình thường, có lúc như nhược lại có lúc quyến rũ làm cho hắn dường như thực sự chờ mong.
‘Nhưng mà ngươi không cần chờ.’ Trong mắt Lý Huyền Tuyết hiện lên một tia bi thương.
‘Tại sao?’ Không phải vừa rồi còn thề thốt son sắt lắm sao, bây giờ liền thay đổi.
‘Ta sợ ta không kiên trì được đến lúc đó, mỗi ngày chẳng những nhìn thấy ngươi triền miên cùng các nữ nhân trong vương phủ mà còn thấy ngươi ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, nói không chừng sẽ có một ngày nào đó ta chịu không được cảm giác đau lòng này thì sẽ quyết định rời khỏi nơi đây.’ Nàng sâu kín nói, không có chuyện gì là không thể, bởi vì hôm nay chính là lần đầu tiên lòng của nàng đau, đau đến mức không thể thở được. Nàng đã từng nghĩ mình rất kiên cường nhưng hiện tại mới nhận ra mình thực yếu ớt.
‘Ngươi đang uy hiếp ta sao?’ Đôi mắt tà mị của Tư Mã Tuấn Dật híp lại.
‘Ngươi sợ hãi người ta uy hiếp ngươi sao? Và lại cũng là ta đuổi theo ngươi, mà ngươi cũng không thích ta, nếu ta rời đi không phải đúng ý của ngươi sao?’ Lý Huyền Tuyết ngước mắt nhìn hắn, hôm nay nàng cảm thấy hắn lạ lạ làm sao ấy?
Tư Mã Tuấn Dật nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng thật thông minh, nếu trước đây mà nghe nàng nói như vậy thì hắn nhất định rất vui mừng nhưng hiện tại nghe nàng nói như vậy làm cho hắn cực kỳ khó chịu, đột nhiên hỏi: ‘Vậy theo ý của ngươi thế nào gọi là yêu? Làm sao ngươi có thể xác định được ta yêu ngươi?’
Lý Huyền Tuyết hơi hơi sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
‘Có phải là phân chia cho tất cả các thị thiếp trong vương phủ không? Hay là ta không thể liếc mắt nhìn nữ nhân khác một cái? Chỉ sủng một mình ngươi thì mới gọi là yêu?’ Kỳ thật chuyện này hắn cũng không thể hiểu được.
‘Đây đúng là hy vọng xa vời, tuy rằng mỗi người đàn bà đều nghĩ như vậy hoặc là mong chờ như vậy, nhưng ta chưa từng nghĩ qua chuyện này.’ Trong mắt Lý Huyền Tuyết vẫn còn xuất hiện một chút ưu thương, nàng hiểu rất rõ sự thật chính là sự thật.
‘Vậy ngươi nghĩ như thế nào? ‘ Hắn thật sự không hiểu rõ lắm, nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
‘Nói thật ta cũng không biết, ta đã từng cho là ta có thể chấp nhận những nữ nhân bên cạnh ngươi, nhưng mà đêm nay ngươi thật sự không ở đây, ta mới phát hiện thì ra tâm của ta lại đau như vậy, thì ra không phải là ta không thèm để ý mà là ta không có lý do gì để đi ngăn cản ngươi, lọai cảm giác này làm cho ta thực bàng hoàng, thực bất đắc dĩ và cũng thực bất lực.’ Lý Huyền Tuyết nhẹ nhàng tựa đầu vào trước ngực hắn, thành thật nói ra cảm nhận trong lòng của mình, nàng không muốn giấu diếm gì cả.
Nghe được giọng nói ưu thương của nàng, tâm của Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên căng thẳng, đau đớn, tay cũng không tự chủ được mà ôm chặt lấy nàng.
‘Ngươi có thấy ta thực ghen tị hay không?’ Đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
‘Nữ nhân ai cũng ghen tị, nếu không ghen tị sẽ không là nữ nhân. Nói thật, ta tình nguyện nhìn thấy ngươi ghen tị cũng không muốn nhìn thấy ngươi giả mù sa mưa (giả bộ) kiên cường, ngươi thật sự không cần như vậy.’ Hắn thích nữ nhân đơn thuần một chút.
‘Nói vậy thì về sau ta có thể đường đường chính chính ở trước mắt người khác mà ghen tị phải không?’ Trong mắt Lý Huyền Tuyết hiện lên một tia tính kế.
‘Đương nhiên…’ Tư Mã Tuấn Dật cố ý tạm dừng một chút, nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của nàng bèn cười đáp: ‘Không thể.’
‘Ngươi trêu đùa ta, đáng ghét.’ Lý Huyền Tuyết tức giận đỏ bừng hai má, trừng mắt nhìn hắn, hai tay đánh vào ngực hắn như đang làm nũng.
‘Ha ha…’ Tư Mã Tuấn Dật phát ra một tràng cười khoái trá, ôm nàng ngã lên giường nói: ‘Ngoan, ngủ đi nào.’
Ngược Ái
Phiên ngoại 2 : Tư Mã Tuấn Dật vs Lý Huyền Tuyết
Phiên ngoại 2.30 : Phiên ngoại Tư Mã Tuấn Dật: Hạnh phúc rất đơn giản
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit : quinn
Sáng sớm Lý Huyền Tuyết mới vừa rời giường thì Tang Nhi đã tiến vào bẩm báo, nói tiểu thiếp của Vương gia lại tới nữa, sau đó sửa sang lại quần áo cho nàng một chút.
‘Để cho bọn họ vào.’
‘Thiếp thân thỉnh an Vương phi.’ Chỉ có một đôi mắt đẹp đang tức giận trừng mắt liếc nàng giống như đang đối diện với kẻ thù, còn bốn nữ tử còn lại thì thái độ cũng coi như cung kính.
‘Vương phi, nàng chính là Xảo Lan phu nhân.’ Tang Nhi ở một bên nhắc nhở.
‘Xảo Lan?’ Lý Huyền Tuyết đột nhiên hiểu được vì sao nàng ta lại mang bộ dáng hùng hổ mà đến đây vấn tội nhưng nàng làm bộ không biết hỏi: ‘Mới sáng sớm, không biết các vị tỷ tỷ đến đây có chuyện gì?’
‘Vương phi, người không phải đã nói sẽ làm cho Vương gia mưa mưa chia đều hay sao?’ Xảo Lan nổi giận đùng đùng, lên tiếng chất vấn.
‘Đúng là ta đã từng nói qua, mà ta cũng đã làm như vậy. Tối hôm qua, Vương gia không phải ở phòng của ngươi sao?’ Lý Huyền Tuyết không chút hoang mang mà trả lời.
‘Tối hôm qua Vương gia đúng là có đến phòng của ta, nhưng mà không phải sau đó Vương gia lại đi tìm người sao?’ Xảo Lan trừng mắt nhìn nàng, trong mắt đều là oán hận cùng bất mãn.
‘Xảo Lan, ta đã tuân thủ lời hứa, sắp xếp cho Vương gia đến phòng của ngươi, về phần Vương gia có ở lại nơi đó hay không, không phải ta có thể không chế được, ngươi hẳn là nên suy nghĩ xem tại sao mình không thể giữ được Vương gia chứ không phải đến đây cố tình gây sự.’ Lý Huyền Tuyết nói xong lời cuối cùng thì ánh mắt đã từ từ trở nên lạnh lẽo, cả người tản ra uy nghiêm làm cho người khác không thể xâm phạm, nàng sẽ không để cho người khác tùy ý khi dễ.
‘Vương phi là đang ám chỉ ta không có bản lĩnh giữ chân Vương gia sao?’ Xảo Lan uất hận, sắc mặt trở nên khó coi, đột nhiên cười lên cố sắc mặt trở nên khó coi, đột nhiên cười lên cố ý nói: ‘Chính là tối hôm qua, Vương gia vừa vào cửa đã khẩn trương ôm ta, nói là muốn bồi thường thật nhiều cho ta.’
Nghe nàng ta nói thế, tâm của Lý Huyền Tuyết đau đớn giống như bị kim châm, nhưng trước mặt của bọn họ sắc mặt nàng không hề thay đổi, đây là nàng học được từ mẫu hậu, mặt khác bốn nữ nhân kia lại dùng ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn Xảo Lan, nàng ta là cố ý làm cho bọn họ bẽ mặt sao?
‘Tỷ tỷ, sao ngươi lại nói ra làm gì, kỳ thật cho dù ngươi không nói thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ta thì không nói vì dù sao ta cùng Vương gia mỗi ngày đều ở chung một chỗ, nhưng còn các vị tỷ tỷ khác thì sao, bọn họ nghe xong sẽ nghĩ như thế nào? Không phải ngươi nên khiêm tốn một chút sao?’ Lý Huyền Tuyết chậm rãi nói, nàng đã nhìn thấy nữ nhân tranh sủng với nhau từ nhỏ đến lớn rồi.
‘Ta…’ Cảm nhận được bốn người bọn họ đang tức giận nên Xảo Lan vội vàng giải thích: ‘Ta không phải có ý đó.’
‘Tốt nhất là ngươi không nên có ý đó, ta chỉ hi vọng sau này chúng ta hãy tận tâm tận lực hoàng thành bổn phận của mình, không có việc gì thì không cần phải cố tình gây sự, có thể giữ chân được Vương gia hay không đó là chuyện của các ngươi, những chuyện ta nên làm ta đều đã làm rồi, nếu còn gây sự thì đừng trách ta không khách sáo.’ Lý Huyền Tuyết đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bọn họ.
‘Vương phi nói phải.’ Bốn nữ tử vội vàng nói, dù sao nàng cũng là Vương phi, bọn họ tốt nhất là không nên đối địch với nàng, tuy rằng Xảo Lan không cam lòng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
‘Tốt lắm, ta chuẩn bị dùng bữa sáng, các ngươi có muốn ăn cùng hay không?’ Lý Huyền Tuyết hỏi.
‘Không cần đâu Vương phi, chúng ta đã dùng rồi, người cứ từ từ dùng, chúng ta cáo lui trước.’ Bọn họ cùng nhau hồi đáp, cứ nghĩ Công chúa đơn thuần rất dễ bị bắt nạt nhưng không ngờ nàng lại lợi hại đến như vậy.
‘Đúng rồi, Lục điệp. Đêm nay Vương gia sẽ ở chỗ ngươi, ngươi hãy chuẩn bị đi.’ Lý Huyền Tuyết ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
‘Dạ, cám ơn Vương phi.’ Lục Điệp thật cao hứng, nàng nhất định phải dùng hết mọi chiêu thức để mê hoặc Vương gia ở lại.
Nhìn thấy năm thân ảnh từ từ biến mất ở trước mặt mình, nàng đứng dậy ngẩn người đứng ở phía trước cửa sổ, tính luôn cả chính mình thì trong vương phủ có tất cả sáu nữ nhân, nói cách khác phải đến sáu ngày mới có thể đến phiên mình một lần, đây là còn chưa tính đến hồng nhan tri kỷ của hắn ở bên ngoài.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Lý Huyền Tuyết vẫn như trước đứng ở phía cửa sổ, ngóng nhìn ngoài cửa sổ.
‘Công chúa, tại sao người phải ủy khuất chính mình, người nên để cho Vương gia tự mình lựa chọn chứ không phải là thay Vương gia an bài như vậy?’ Tang Nhi đem áo choàng khoác lên vai của nàng, thấy nàng như vậy thì đau lòng lên tiếng, đột nhiên phát hiện Vương gia đang đứng ở cửa, vừa muốn thỉnh an đã bị Tư Mã Tuấn Dật ngăn cản, vì thế lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Lý Huyền Tuyết vẫn không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: ‘Tang Nhi, ngươi không hiểu đâu, từ khi ta còn nhỏ ta thường xuyên nhìn thấy mẫu hậu nhìn ra ngoài cửa sổ như vậy, ta biết người là đang trông mong phụ hoàng, lúc đó ta cũng đã hỏi mẫu hậu, nếu đã muốn phụ hoàng vì sao lại để phụ hoàng đi đến chỗ người khác? Tại sao lại không thể ích kỷ một chút? (Ở nước láng giếng, việc thị tẩm đều do Hoàng Hậu an bài) mẫu hậu chỉ cười nói, mẫu hậu cũng như những người phụ nữ bình thường khác, cũng đều hy vọng được phu quân sủng ái nhất, nhưng phụ hoàng là vua của một nước, hơn nữa gia đình êm ấm thì quốc gia mới hưng thịnh, phụ hoàng mới có thể an tâm trị vì thiên hạ, hiện tại ta cũng giống như vậy, nếu trong nhà êm ấm thì Vương gia mới có thể lưu luyến gia đình, nếu Vương gia trở lại vương phủ lúc nào cũng nhìn thấy nữ nhân lục đục với nhau, tranh thủ tình cảm, cố ý gây sự, thì hắn làm sao còn có tâm tình ở lại trong nhà, nếu như vậy đối với ta và các nàng cũng đâu có ích lợi gì? Cho nên ta phải làm như vậy.’
Tròng mắt của Tư Mã Tuấn Dật mang theo khiếp sợ cùng cảm động, hiện tại hắn mới hiểu được một Vương phi thật hiểu biết lý lẽ, thấu tình đạt lý, không giống như người thường. Nữ tử bên cạnh hắn rất nhiều nhưng tất cả bọn họ đều mong muốn đưộc hắn yêu thương, nhưng chỉ có nàng là phải trả giá, nàng vì yêu hắn mà phải suy nghĩ, những lời nàng nói làm cho hắn có chút không thể thích ứng.
‘Thật ra đã sớm biết kết quả là như vậy thì cần gì phải tự mình tìm phiền não. Ta phải nghỉ ngơi, Tang Nhi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.’ Lý Huyền Tuyết xoay người lại nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật đứng ở phía sau đang dịu dàng chăm chú nhìn nàng, làm nàng hơi hơi sửng sốt.
‘Thế nào? Thấy ta đến kinh ngạc như vậy sao? Tư Mã Tuấn Dật bước đến bên nàng, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một chút.
‘Tại sao ngươi không đi Điệp uyển?’
‘Đi rồi.’ Tư Mã Tuấn Dật thản nhiên nói, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, ở đó hắn chỉ ứng phó cho mau xong việc sau đó liền vội vàng chạy đến bên nàng, sợ nàng thương tâm khổ sở.
Hắn cảm giác mình chỉ làm qua loa cho xong, hay là hắn không thích Lục điệp?
‘Biểu hiện của ngươi nhìn thế nào cũng không giống như đang hoan nghênh ta.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy sự hoài nghi của nàng, ánh mắt rất là bất mãn.
‘Ta đương nhiên hoan nghênh.’ Lý Huyền Tuyết lập tức lấy tay ôm chặt thắt lưng hắn, cái gì nên hưởng thụ thì nàng cứ hưởng thụ, liếc mặt trộm ngắm nhìn hắn một cái, khóe môi nở ra một nụ cười tươi đẹp, hắn bỏ mặc Lục điệp để đến đây với nàng, có phải đã nói lên hắn có điểm thích nàng hay không?
‘Chuyện này còn phải xem lại đã.’ Tư Mã Tuấn Dật nâng mặt của nàng lên, chậm rãi hạ môi xuống, nàng nhắm mắt lại , kiễng mũi chân ngẩng đầu lên đón nụ hôn của hắn.
Bọn họ triền miên hôn nhau thật lâu, Lý Huyền Tuyết mắt đẹp mê ly nhìn hắn thâm tình, nghiêm túc nói: ‘Ta yêu ngươi, thực sự rất yêu ngươi.’
‘Ta biết, Tuyết nhi, ta cũng yêu ngươi, có thể ta không thể cho ngươi duy nhất, nhưng ta cam đoan ta sẽ càng ngày càng yêu ngươi nhiều hơn.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng thâm tình nhìn nàng.]
Lý Huyền Tuyết giật mình nhìn hắn, hắn vừa nói cái gì? Hắn yêu nàng? Nàng không ngừng kích động ôm lấy hắn: ‘Cám ơn, nghe được những lời này của ngươi ta đã thực sự thỏa mãn.’ Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng mơ tưởng tới hai từ ‘duy nhất’.
Toàn Vũ giận giữ trừng mắt nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, hắn thật sự muốn đem mình giao cho Lý Huyền Băng sao? Từ sâu thẳn nơi trái tim có một chút chua xót, hóa ra là hắn không hề để ý đến mình.
‘Toàn Vũ ta không ép ngươi, đây là chính ngươi muốn, nếu ngươi muốn đi ta cũng quyết không ngăn cản ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy đôi mắt của nàng nhíu lại thật ra hắn không phải đến bắt buộc nàng chỉ là muốn nàng tự đi đối mặt với sai lầm của bản thân mà thôi.
‘Ta sẽ không đi, mọi chuyện do ta làm ta sẽ tự mình gánh vác, ta sẽ không liên lụy các ngươi.’ Toàn Vũ nén lệ trong đôi mắt sắp rơi xuống xoay người bước đi, như vậy cũng tốt, như vậy nàng có thể thấy rõ ràng một sự thật là hắn không thương nàng, người hắn yêu chính là Hàn Ngữ Phong, tâm đã chết thì còn sợ cái gì chứ?
‘Toàn vũ, ngươi không cần lo lắng, Lý Huyền Băng sẽ không làm khó dễ ngươi.’ Ở trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi có chút không đành lòng mà an ủi nàng nhưng mà hắn tin tưởng Lý Huyền Băng sẽ không giết chết nàng.
‘Cho tới bây giờ ngươi thấy ta và ngươi còn có thể quan tâm nhau hay sao? Không cần nói nhiều lời, nhanh đem ta tống khứ đi rồi cùng Hàn Ngữ Phong của ngươi vui vẻ.’ Toàn Vũ không kiên nhẫn nói nghĩ đến kết quả mười năm luyện tập thành ra như vậy tâm lập tức trở nên trống rỗng.
‘Toàn Vũ ta không phải hy sinh ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vừa giữ chặt nàng vừa giải thích nói.
‘Không sao cả, hiện tại nói những lời này đã không có ý nghĩa gì, ta sẽ không trách ngươi.’ Toàn Vũ dùng sức rút tay của mình về, nàng chỉ biết nàng hận hắn.
‘Vào biệt quán tự mình bảo trọng cái gì nên nhận sai thì hãy nhận sai.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở một bên giảng giải cho nàng hy vọng nàng không nên ngang ngạnh đối đầu với hắn.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi thật nhiều lời, nên làm như thế nào ta không cần ngươi dạy.’ Toàn Vũ giãy ra khỏi tay hắn, hắn đây là quan tâm mình sao? Chỉ có điều là nàng đã không còn cần, nhún chân một chút liền thi triển khinh công bay đi.
Tư Mã Tuấn Lỗi theo ở phía sau rất nhanh đi ra cửa biệt quán.
‘Vương gia.’ Thị vệ canh cửa cung kính chắp tay hành lễ.
‘Nói cho Vương gia nhà ngươi bổn vương đã mang theo tiểu thư Toàn Vũ đến đây.’ Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng.
‘Vương gia của chúng thần mới về, có trực tiếp phân phó qua là để tiểu thư Toàn Vũ tự mình đi vào, Vương gia có thể đi về.’ Thị vệ vội vàng trả lời.
‘Hắn có ý tứ gì?’ Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức thay đổi rất khó coi.
Nghe được thị vệ nói như vậy Toàn Vũ không nói hai lời cũng không quay đầu lại, cất bước tiến vào.
‘Toàn Vũ ta đưa ngươi đi vào.’ Nàng mới vừa cất bước, Tư Mã Tuấn Lỗi ở sau người gọi đã bị thị vệ ngăn cản: ‘Vương gia không nên làm khó ty chức.’
‘Không cần.’ Toàn Vũ quay đầu lại lạnh lùng đưa vào với không đưa vào lại còn có quan hệ gì chứ? Nếu hắn thật sự để ý nàng thì sẽ không để nàng đến đây.
Nhìn đôi mắt nàng oán hận, ánh mắt nhìn thân hình nàng nhỏ gầy, cô đơn, đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi hung ác bắn về phía thị vệ nói: ‘Nói cho Vương gia nhà ngươi nếu hắn làm tổn thương Toàn Vũ,thì Tư Mã Tuấn Lỗi ta thề sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thị vệ vội vàng chắp tay nói: ‘ Vâng ty chức nhất định nhắn dùm Vương gia.’
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn bóng dáng Toàn Vũ biến mất hung hăng xoay người rời đi.
Trong đại sảnh Lý Huyền Băng ngồi ở một chỗ đôi mắt hung hăng bắn về phía Toàn Vũ đi vào, khóe môi gợi lên một nụ cười tười tàn nhẫn làm cho người ta nhìn nhịn không được mà kinh hãi.
Toàn Vũ mặc dù có chút khiếp đảm nhưng vẫn kiên cường ngẩng đầu lên không trốn tránh chút nào, đối diện với hắn: ‘Ta đã đến đây muốn chém muốn giết tùy ngươi.’
Lý Huyền Băng quay sang một tỳ nữ phân phó nói: ‘Làm đi.’
‘Vâng, Vương gia.’ Tỳ nữ lên tiếng trả lời mặt không chút thay đổi hướng tới Toàn Vũ.
‘Ngươi muốn làm gì?’ Nàng lập tức cảnh giác đứng lên.
‘Tiểu thư, nô tỳ đến hầu hạ người đi tắm rửa thay quần áo.’ Nô tỳ lên tiếng đáp.
‘Tắm rửa thay quần áo?’ Toàn Vũ hoàn toàn chấn động, hắn không phải hận nàng sao? Sao lại cho người hầu hạ nàng chứ?
‘Tiểu thư mời.’ Nô tỳ nói xong dẫn đường ở phía trước.
Toàn Vũ nghi ngờ liếc mắt Lý Huyền Băng một cái nhận ra hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng hung hăng trừng mắt lại sau đó đi theo nô tỳ rời đi.
Vừa tới phòng nàng đã phát hiện bồn tắm và nước ấm đã chuẩn bị tốt, vì sao hắn phải bắt mình tắm rửa, cười thầm một chút hắn cũng không nhìn xem nàng là ai? Nếu đã muốn chuẩn bị tốt chuyện kia nàng cũng nên hưởng thụ một chút đi.
Ngồi ở bồn tắm Toàn Vũ thoải mái hưởng thụ nô tỳ một bên cẩn thận giúp nàng tẩy tóc thân thể, sau đó mang ra một bộ quần áo mới tinh ngay cả kiểu tóc trên đầu cũng làm khác: ‘Tiểu thư mời thay bộ mới.’
‘Không cần ta mặc bộ quần áo của mình là được rồi.’ Toàn Vũ cự tuyệt kiểu tóc và vì trong quần áo của nàng đều dấu đồ vật này nọ.
‘Rất xin lỗi tiểu thư, đây là Vương gia phân phó đồ vật này nọ của ngươi chúng ta đã cầm giao cho Vương gia.’ Nô tỳ cung kính trả lời.
‘Cái gì?’ Mặt Toàn vũ lập tức trở nên xanh mét, cũng lập tức hiểu được mục đích Lý Huyền Băng làm như vậy hóa ra là hắn tính toán từ đầu, đều là do mình sơ suất quá.
Tính thời gian đủ dùng, Lý Huyền Băng cất bước đi vào liền thấy vẻ mặt nàng âm trầm vẫn còn ở trong nước, khóe môi cười lạnh một chút.
‘Vương gia.’ Nô tỳ ở bên thấy hắn vội vàng hành lễ nói.
‘Ngươi tới làm gì?’ Toàn Vũ cả kinh vội vàng che dấu thân thể ở trong nước chỉ lộ ra một cái đầu.
‘Các ngươi đi xuống đi trước.’ Lý Huyền Băng phất tay hướng về phía nô tỳ phân phó nói.
‘Vâng nô tỳ cáo lui.’ Nô tỳ đem quần áo đặt bên giường vội vàng lui đi ra ngoài cửa.
Lý Huyền Băng lạnh như băng nhìn thấy nàng tránh ở trong nước giọng nói lạnh lùng ôm hận: ‘Ta muốn làm gì? Bây giờ ngươi còn không biết sao?’
‘Ngươi muốn báo thù chờ ta mặc quần áo quang minh chính đại không cần âm hiểm như vậy.’ Toàn Vũ nghĩ đến thân hình trần trụi của mình vẫn ở dưới nước thì đôi mắt có chút kinh hoảng.
‘Ha ha.’ Lý Huyền Băng đột nhiên phát ra một trận cười lạnh quái dị khóe môi gợi lên một chút khinh thường: ‘Quang minh chính đại sao? Chính ngươi không có âm hiểm sao, huống hồ còn phải cởi quần áo, ngươi không cảm thấy phiền phức sao?’ Nói xong lấy tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của nàng.
‘Vô sỉ.’ Toàn Vũ nổi giận đùng đùng xoá sạch dấu tay của hắn.
‘Ta hôm nay chính là muốn vô sỉ.’ Đôi mắt Lý Huyền Băng lạnh như băng tay đã bắt được cánh tay của nàng, một cái liền đem nàng lôi ra khỏi nước.
Toàn vũ phát ra một tiếng kêu hoảng sợ chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh cuống quít lấy tay che ở trước ngực vừa thẹn vừa giận quát: ‘Lý Huyền Băng, ngươi mà làm gì không tốt ta liều mạng với ngươi.’ Vừa nói xong liền đá chân về phía trước.
Lý Huyền Băng dễ dàng bắt lấy đôi chân ngọc của nàng khóe môi mang theo một tia yêu nghiệt nói: ‘Rất đẹp.’
‘Ngươi buông.’ Toàn Vũ giãy dụa cũng không dám buông tay ôm trước ngực.
‘Buông ra ngươi làm sao có thể?’ Một tay Lý Huyền Băng bắt lấy đôi chân ngọc của nàng một tay kia đột nhiên nắm ở vòng eo của nàng không để cho nàng giãy, đôi mắt từ chân nhìn thẳng lên tới vùng đất thần bí lúc ẩn lúc hiện của nàng.
‘Ngươi đáng chết.’ Toàn Vũ chú ý tới ánh mắt hắn, sắc mặt đỏ ửng phẫn nộ đã làm cho nàng không thể nhục nhã hơn, ra tay quơ hướng về phía hắn đẩy khuôn mặt tuấn tú đi.
Lý Huyền Băng vừa buông đôi chân ngọc của nàng ra lại bắt được đôi bàn tay trắng như phấn của nàng đánh tới một cái, xoay người liền mang theo nàng đặt ở dưới thân thể của hắn khống chế cử động của nàng … hai tay giữ tay nàng cố định làm cho nàng không thể cử động dưới thân hắn, đột nhiên cúi đầu hôn nàng đôi mắt nhíu lại lạnh như băng: ‘Lúc ngươi nhục nhã ta ngươi nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.’
‘Ngươi đê tiện có bản lĩnh ngươi giết ta bằng không ta nhất định hạ độc chết ngươi.’ Toàn Vũ hung tợn mắng hắn, thật hối hận nàng đi tắm rửa làm gì?
‘Độc chết ta? Ngươi nghĩ rằng ta đã nếm qua một lần còn có thể có lần thứ hai không? Từ lúc ngươi tắm rửa ta đã sai người kiểm tra đầu tóc toàn thân ngươi cẩn thận rồi, hiện tại trên người ngươi không hề có một thứ gì để hạ độc chết ta.’ Đôi mắt Lý Huyền Băng mang theo vẻ trào phúng biết nàng sẽ dùng, trước đó hắn đã sớm chuẩn bị tất cả.
‘Ngươi… ngươi âm hiểm.’ Toàn Vũ tức giận cả người phát run.
‘Hừ.’ Lý Huyền Băng lạnh như băng hừ một tiếng nói: ‘Âm hiểm? Đối phó ngươi chính là phải âm hiểm? Ngươi sỉ nhục ta bao nhiêu, hôm nay ta sẽ trả đủ lại cho ngươi.’
‘Ngươi ngươi muốn làm gì?’ Toàn Vũ nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm mình ,đôi mắt sợ hãi giọng nói có chút hoang mang.
‘Ngươi sợ sao? Yên tâm ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ sẽ làm ngươi cũng mất đi thứ gì ngươi coi trọng nhất.’ Lý Huyền Băng lạnh như băng trong lời nói nhớ tới lúc bị nàng cạo đầu sỉ nhục môi mang theo thù hận hung hăng cắn trên cánh hoa của nàng, dùng một bàn tay bắt lấy hai tay mảnh khảnh của nàng tay khác sờ trước ngực của nàng vuốt ve quả đào căng mịn, sau đó nắm chặt lấy nụ hoa trên ngực nàng …
Hành động đột ngột làm Toàn Vũ sợ hãi, khiến nàng nhất thời không kịp phản ứng đến tận lúc cảm giác được đau đớn, loại nhục nhã này… làm cho nước mắt lập tức theo khóe mắt rơi xuống, đầu nghiêng sang một bên né tránh đôi môi cuống quít cầu xin tha thứ nói: ‘Van xin ngươi buông tha ta, xin ngươi hãy nghe lời giải thích của ta. .’
‘Chậm.’ Lý Huyền Băng lạnh lùng một tiếng nhìn thấy nàng thất kinh, nước mắt chảy ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt không có một tia thương tiếc ngược lại hắn càng muốn trả thù nàng, nhớ lại lúc nàng mang cho hắn bao nhiêu nhục nhã.
‘Ngươi buông, bằng không ta sẽ hận ngươi, ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp giết ngươi.’ Cầu xin tha thứ vô ích Toàn Vũ oán hận nhìn hắn uy hiếp nói.
‘Đó là chuyện về sau, ta không cần biết, huống chi ngươi cho là ngươi còn có cơ hội sao? Ngươi hẳn là lo bây giờ đi.’ Lý Huyền Băng đối uy hiếp của nàng không chút lay động, tay vốn đặt ở trước ngực của nàng lập tức hoạt động.
Toàn Vũ lại kêu một tiếng hoảng sợ nước mắt lăn dài càng hung hăng khóc hô lên: ‘Ngươi mau dừng tay, dừng tay . .’
‘Thực phiền.’ Lý Huyền Băng thốt ra một tiếng liền ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Cảm nhận được môi của hắn Toàn Vũ mở miệng ra hung hăng cắn hắn một cái, đôi môi lập tức liền tràn ngập mùi máu tươi.
‘A.’ Lý Huyền Băng bị đau tức giận trừng mắt nhìn nàng, nàng không muốn sống nữa, dám cắn hắn.
Đôi tay tự do của Toàn Vũ không có chần chờ lập tức hướng phía hắn xuất chưởng, hắn cười lạnh đôi tay đánh trên người nàng một cái.
Toàn Vũ chỉ cảm thấy nội lực trên người nháy mắt bị mất, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hắn, hắn cư nhiên chặn võ công của nàng làm sao bây giờ? Nội tâm nàng vô cùng sợ hãi.
Lý Huyền Băng lạnh như băng nhìn thân thể nàng dưới thân hắn, tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo trở ngại trước ngực của mình.
‘Ngươi ngươi .’ Toàn Vũ kinh hãi nhìn hắn, vật dưới thân đứng thẳng ngạo đĩnh ở trước mắt mình, nàng nói không ra lời, nàng học qua y tuy biết, nhưng sao lại thế này? Chính là nàng không nghĩ tới lại kinh khủng như vậy.
Lý Huyền Băng thì hoàn toàn không để cho nàng thời gian thích ứng, hắn phải trả thù, trả thù nàng, dùng sức một cái tách hai chân của nàng ra, nàng còn không kịp phản ứng, hạ thân hắn đã tiến vào cơ thể nàng.
. . . Cơ thể đau đớn làm cho Toàn Vũ lại một lần nữa nhịn không được kêu to ra tiếng nhục nhã và tuyệt vọng, lệ rơi từ khóe mắt giống như vỡ đê rơi không ngừng.
Lý Huyền Băng lại lạnh lùng nhìn nàng dưới thân động tác không một chút thương tiếc so với trước còn có phần hung mãnh hơn va chạm nàng . .