Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 263 Nguồn: MT
Chương 263: Sát thủ hung hãn nhất.
- Hệ thống Nữ Oa cảnh báo... Trong vòng bán kính 10 m, tồn tại nguy hiểm uy hiếp đến tính mạng của chủ nhân hệ thống, mục tiêu gồm bốn sát thủ, ba nam một nữ, hai người dùng súng, một cao thủ phi tiêu, một cao thủ đấu trực diện.
- Hệ thống trợ thủ, giải quyết thế nào đây?
Bốn sát thủ cao cấp ư, cái gì gọi là cao cấp chứ, Trương Dương từ trước đến giờ chưa nghe qua, nhưng từ trong chữ có thể phán đoán rằng, bốn tên này tuyệt không phải hiền lành gì, đặc biệt đối phương còn có hai người mang súng, hắn căn bản không có phần thắng.
Có thể nói như vậy hiện tại cảnh báo lần này của hệ thống cấp cho hắn căn bản không hữu dụng.
- Trả lời vấn đề này cần phải tiêu hao của hệ thống tích phân là ba mươi lăm, trước mắt tích phân của ngươi không đủ để trả...
- Xùy!
Trương Dương âm thầm mắng một tiếng, ba mươi lăm tích phân, khốn kiếp, rõ ràng biết ta chỉ có ba mươi tích phân, hệ thống ngươi thực sự là ghét bỏ ta lắm đúng không.
Nhưng mà hiện tại cho dù là có biện pháp cũng không kịp rồi, bởi vì ở đầu con hẻm và cuối con hẻm đều xuất hiện hai người, như hệ thống đã nói, là ba nam một nữ.
Nhìn thì không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng mà nhìn tướng đi của bọn họ trầm ổn nhưng trong bước đi lại chứa một cỗ sát khí không tên.
Trương Dương chỉ đoán biết rằng những người này không phải là dạng dễ chọc vào, tuyệt đối hơn hẳn những sát thủ đường phố mà hắn đã gặp phải trước đây, xem ra trận đánh hôm nay nếu làm không tốt thì đến cái mạng nhỏ này cũng sẽ bị bỏ lại ở đây.
Nhìn xem hai bên con hẻm này, cao khoảng năm sáu mét, nhưng mà được trét băng xi măng bóng loáng, cho dù hắn võ công cao cường cũng không đi lên được, hai bên của ngõ hẻm này rất tốt, cho dù có chết hay không cũng không có nhà nào mở cửa.
Đây chính là muốn dồn hắn tới chỗ chết thật mà. Thời gian, địa điểm, hoàn toàn trùng hợp đến khó tin. Thật đúng là đồ phá hoại mà, vốn là hắn muốn đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu thành phần của thuốc để giúp Kiều Hi Nhi và Lý Trân Ni một tay vậy mà...
Xem ra đám người kia đã theo dõi mình một thời gian rồi, chính là do bản thân mình sơ suất nên mới như thế này. Hơn nữa khoảng thời gian ở Mai Ninh đi khắp nơi lùng bắt người của Bát Hắc Đào, hắn lại chủ quan cho rằng tạm thời đối phương cũng không dám làm gì với hắn.
Không nghĩ tới, đối phương lại ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất này lại bất ngờ đối với hắn xuống tay.
Bốn người này đều mặc áo khoác trùm đầu, nón còn che kín hết mặt mũi.
Trương Dương biết trong đó có hai tên cầm súng nhưng không biết là hai tên nào, một tên cao thủ phi tiêu, một tên cao thủ cận chiến, nếu đối phương dùng súng, thì bản thân mình không có nữa phần cơ hội.
Nhưng xem bộ dáng chậm rãi bước tới của bọn chúng, hắn biết bản thân mình còn có tia hi vọng, bởi vì xem ra đối phương không có ý định lập tức xử hắn.
Nói cách khác bọn chúng có thể có ý đồ khác.
Hắn cũng không hề động, bởi vì động cũng không tác dụng, cho dù là chạy thì con hẻm này ít nhất cũng dài năm mươi mét, cho dù chạy với tốc độ cực nhanh đi chăng nữa cũng không thể vượt qua súng đạn được.
Hắn nhìn bốn người, phát hiện trong đó có một người rõ ràng là nữ, mặc một chiếc quần bó sát màu đen và một áo khoác mũ màu đen, mang đôi giày da màu nâu, mặc dù áo khoác rất rộng, nhưng thân hình nóng bỏng kia cũng đã bán đứng cô ta, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ gọn, và chiếc áo khoác rộng kia cũng không thể nào che hết vòng một cao ngất đó, không thể không nhắc nhở Trương Dương đây là nữ sát thủ có dáng người ma mị. Khuôn mặt thì không nhìn thấy, nhưng nhìn thấy làn da trắng nõn lộ ra ở đôi bàn tay Trương Dương có thể đoán chắc rằng, cô gái này không xấu chút nào.
Nhưng khi nhìn đến bàn tay nhỏ bé xinh đẹp cùng với móng tay được gọt dũa gọn gàng, trong lòng Trương Dương hơi rụt lại, người có bàn tay nhỏ bé trắng nõn sợ là cũng không ít đi.
- Trương Dương!
Trong bốn người, một người thấp nhất mở miệng nói, trực tiếp gọi tên của Trương Dương.
- Bát Hắc Đào?
- Không sai, nếu đã biết là chúng ta như vậy cũng sẽ biết chúng ta đến đây làm gì rồi?
Trương Dương khoanh hai tay, cười cười, gật đầu nói.
- Không phải là muốn giết ta chứ?
- Thân thủ của ngươi không tồi, đáng tiếc lại là mục tiêu của chúng ta.
Người thấp nhất thản nhiên nhiên nói.
- Các ngươi định ra tay thế nào?
- Chúng ta là sát thủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ra tay như thế nào không quan trọng...
Người thấp nhất cảm thấy mang khẩu trang nói không tiện, giơ tay điều chỉnh khẩu trang trên mặt một chút, tiếp tục nói.
- Nhưng mà, ngươi lại có thể giết được lão Bát, chúng ta sẽ cho ngươi một cái chết đủ tôn nghiêm.
- Lão Bát? Có ý gì chứ?
Trương Dương biết, mình lúc ở trong phòng ký túc xá Dương Phi kia đã xử lý qua một sát thủ gọi là Hắc Bát Khuê. Nghe nói Bát Hắc Đào này có tám sát thủ thẻ vàng, ngày đó chính mình giết chết một người và đó là sát thủ thứ tám, nhưng mà hắn vẫn giả vờ như không hay biết gì hỏi lại đối phương, để tranh thủ cho bản thân một chút thời gian.
Một người bên cạnh người thấp nhất kéo khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt khiến cho Trương Dương cảm thấy rất chán ghét, mà chán ghét chỗ nào, đó chính là để một chùm râu ở giữa, giống như ác quỷ Hoa Cúc trong chiến tranh thế giới thứ 2, càng quan trọng hơn là bộ dạng có chút dữ tợn, trên má còn có vết sẹo lớn, giống như bị lợn rừng húc qua.
- Tứ ca, phí lời với hắn làm gì, xử hắn xong rồi đi, nơi này không an toàn.
- Ha ha... trong Hắc Bát Đào các người còn có cả quỷ Hoa Cúc?
Trương Dương theo dõi hắn, đưa mắt chậm rãi nhìn sang người thấp nhất, lời nói không có gì bất ngờ, cái tên Tứ ca này nghe khẩu khí thì chính là kẻ đứng đầu trong đám người này.
- Hắc Đào Bát của chúng ta không có quỷ Hoa Cúc...
Người thấp nhất kia liếc nhìn tên mặt sẹo một cái, hai mắt hiện ra một chút bất mãn, đại khái là tên mặt thẹo khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.
- Mặt trắng này, Tứ ca nói sẽ cho ngươi một cái chết tôn nghiêm, vậy ta liền cho ngươi một cái tôn nghiêm.
Tên mặt sẹo cũng không nói chuyện thêm nữa, trực tiếp đá qua hướng mặt Trương Dương mà tới.
Chân hắn rất dài, lúc quét tới mang theo cả một lớp bụi đất, có thể thấy uy lực của hắn rất lớn.
Đây chính là cao thủ cận chiến mà hệ thống nói, Trương Dương cũng không nghĩ nhiều, lui người một cái, bỏ qua sự công kích của hắn, hắn còn chưa kịp phản kích thì chân của tên mặt sẹo vừa quét qua vẫn chưa quay về mà lập tức co chân ở trên không chuyển thành cú đá thứ hai hướng Trương Dương đá tới.
Trương Dương đành phải lui tiếp, nhưng tên mặt sẹo không vì vậy mà chậm lại tốc độ tấn công, chân rơi xuống đất chống đỡ, tay phải nắm lại xuất ra mang theo một quyền sắc bén hướng Trương Dương đánh tới.
Nắm tay chưa tới thì quyền kia như mang theo một loại sát khí lạnh băng, làm cho Trương Dương không khỏi nhíu mắt lại, sau lưng đã đụng phải tường xi măng của con hẻm.
Chính là từ trước tới nay hắn mới gặp một đối thủ có thân thủ khủng bố như vậy, trong vòng mấy hiệp hắn vô lực phản đòn.
Đương nhiên trong đó cũng có nguyên nhân là hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi tên mặt sẹo ép Trương Dương đến góc tường, nắm đấm cũng không có thu lại, mà một chân ngăn ở trước người Trương Dương không cho hắn tiến tới, lập tức lại một quyền nữa hướng Trương Dương mà tới.
Trương Dương lúc này đã kịp phản ứng, cúi đầu xuống. Quả đấm thép của tên mặt thẹo giáng tới bị trượt qua đầu Trương Dương, hung hăng nện lên tường xi măng.
- Ầm!
Sau khi giáng đòn vào bức tường sau Trương Dương, bức tường nhẹ rung chuyển như thể sắp sập xuống, phía trên đầu một miếng xi măng rớt xuống mặt hắn.
Khốn kiếp, quỷ Hoa Cúc này không chỉ thân thủ lợi hại mà sức lực cũng thật khủng bố.
Trương Dương biết là không thể tránh né, mà tránh cũng không xong, mà cho dù có tránh đi thì bên cạnh vẫn còn ba người, cho dù chết cũng kéo theo một đứa chết chung đây.
Tên mặt thẹo nện vào tường tay còn chưa kịp thu về đã trúng một kích của Trương Dương.
- Bịch bịch...
Sau một loạt âm thanh, tên mặt sẹo lùi lại hai bước, nhưng cũng chỉ có hai bước mà thôi, hắn liền đứng vững lại, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lại lần nữa đánh tới.
- Chỉ có một chút khí lực vậy thôi sao?
Lại một quyền đánh tới Trương Dương, Trương Dương vươn tay như bay đối diện với cổ tay của hắn, hai chưởng chạm nhau.
- Bịch...
Thân mình không biết như thế nào lại bị một lực mạnh đẩy lùi về phía sau liên tục hai bước, sau lưng đụng phải vách tường.
Lực của tên này lớn quá.
Thân mình Trương Dương tựa vào tường, không kiềm được thở hổn hển, đây là đối thủ đáng sợ nhất mà hắn từng gặp. Nếu đánh tiếp nữa, cho dù không bị hắn đánh trúng nhưng trước mắt cứ đánh theo kiểu này thì xương cốt toàn thân đều gãy vụn hết.
- Hắc hắc, không phải ngươi đánh nhau rất tốt sao?
Tên mặt theo nhìn thấy Trương Dương đang yếu thế, trên khuôn mặt dữ tợn không khỏi cười.
- Ngươi lại đây đi a?
Trương Dương cúi đầu, người dựa vào tường, dùng khóe mắt nhìn chằm chằm tên mặt sẹo một câu cũng không nói.
- Mất cảm giác rồi à, ta cho ngươi đi chết.
Tên mặt sẹo thấy thế, không nói nhiều lời, lại ra tay, chân hướng tới Trương Dương quét qua.
Cú đá của hắn không những mạnh mà còn đa dạng, vừa rồi Trương Dương coi như đã lĩnh giáo qua, hoàn toàn không ngăn chặn được, hơn nữa Trương Dương đang dựa vào vách tường không thể thoái lui.
Nhưng ngay khi chân tên mặt sẹo vừa nhấc lên, Trương Dương liền di chuyển.
Một cú đá này của tên mặt sẹo mang theo mười phần khí lực hướng thẳng thắt lưng Trương Dương quét tới, chỉ cần đá trúng, ít nhất cũng khiến cho Trương Dương gãy vài cái xương sườn. Nhưng khi chân của hắn vừa rời khỏi, Trương Dương cũng di chuyển luôn, hai tay chống lên tường phía sau mượn lực, thân hình bay lên, tập trung lực đáp lại tên mặt sẹo một đòn hung mãnh, hai thân ảnh lần lượt thay đổi.
- Bang!
Một tiếng cực kỳ thanh thúy phát ra, tiếng công kích nặng nề trúng vào một vật trên không trung tản ra bốn phía, chân của tên mặt sẹo dường như đụng vào cú đá qua của Trương Dương.
Nhưng hắn quét qua rồi, bởi vì cả người Trương Dương vọt lên trên, dường như cũng lúc, cùng một sức mạnh cú đá đã đạp lên trên đầu của tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo dường như la lên một tiếng rồi rớt xuống đất, hắn vừa té xuống, Trương Dương như quỷ mị mà vọt tới bên cạnh, lưu loát dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải chế ngự cổ hắn, giống như nắm một con chó chết, ấn hắn xuống đất, mở bàn tay bóp lấy yết hầu của tên mặt sẹo.
Ngẩng đầu nhìn ba sát thủ khác đang trượn mắt há hốc mồm, lạnh lùng mà nói.
- Nếu không muốn hắn chết, thì các ngươi biết nên làm thế nào rồi đó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 264 Nguồn: MT
Chương 264: Mỹ nữ sát thủ.
Mấy người đứng vây quanh xem nhìn chằm chằm vào một màn ly kỳ trước mắt nhất thời âm thầm đau lòng và co rút... Rõ ràng là không hợp lý, vừa rồi tên mặt sẹo không phải còn chiếm thế thượng phong sao, rất nhanh đã đánh cho tên Trương Dương kia không có chỗ dung thân cơ mà!
Như thế nào hiện tại lại giống như chó chết bị người ta đè trên mặt đất thế kia, chỉ cần xiết nhẹ thêm một chút nữa là chết chắc rồi.
- Thằng nhóc, ngươi giở trò?
Tên mặt sẹo mặc dù đã bị chế ngự trên mặt đất nhưng không có một chút gì là chịu thua hay ý tứ mềm mỏng, ngược lại còn giãy dụa muốn bật dậy.
Trương Dương cũng không phí lời cùng hắn, trực tiếp dùng đầu gối đè lên ngực của hắn, rất nhanh ép tới nội tạng của hắn.
Sau đó tay co lại, siết chặt yết hầu của hắn, chặt đến mức thiếu chút nữa hắn đứt hơi, tên mặt sẹo chỉ có thể duỗi thẳng cổ, xoay đầu loạn xạ, gân xanh trên cổ nổi lên như bị những con rắn độc bò vào, bộ mặt hung ác trương lên đỏ bừng, chẳng thể nói thêm câu nào.
- Muốn chết sao, không có dễ như vậy đâu.
Trương Dương lạnh lẽo trả lời hắn một câu, nhưng mắt cũng không rời khỏi người thấp nhất và cô gái kia, giờ phút này hắn không thể có chút sơ suất hay phân tâm.
Người thấp nhất kia rõ ràng là thủ lĩnh, lời nói của hắn quyết định tất cả, mà nữ nhân kia có thể gia nhập vào tổ chức sát thủ này thì tất nhiên cô ta cũng có lá gan và bản lĩnh hơn người. Cho nên, hai người này đều là người hắn cần đề phòng nhất, tình huống trước mắt, đối phương rõ ràng chiếm ưu thế hơn, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể giết hắn, Trương Dương cần phải tập trung tinh thần cao độ để ứng phó với tình huống trước mắt này.
- Thả lão Lục ra.
Tên thấp nhất trầm mặc một hồi rồi hạ thấp giọng ,thản nhiên nói.
- Chúng ta hôm nay có thể không giết ngươi.
- Ngươi bỏ qua cho ta sao?
Trương Dương dùng một chút lực, một tay kéo tên mặt sẹo, đem cả người hắn kéo dậy, dáng người của tên mặt sẹo không cao hơn hắn, nên Trương Dương cũng không tốn nhiều sức, mà còn phải có không gian để xem động tác trên tay của ba người kia.
Người hắn dựa vào tường, chậm rãi lui về phía sau, vừa rồi có tính toán qua, dị giới chi mưu đoạt thiên hạ. Từ chỗ này lùi lại tới điểm xuất phát, chỉ có ba mươi mét, chỉ cần có tên mặt sẹo làm thần hộ mệnh, bọn họ cũng sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, không dám ra tay bậy bạ.
Chưa lui được vài bước, vóc dáng cao cao bên cạnh tên thấp nhất đã bắt đầu khởi động, trong vài bước đã cắt đứt đường lui của Trương Dương.
Trương Dương đang thất thần, cái tên mặt sẹo kia, nhân cơ hội thở hổn hển, hướng tên thấp bé kia nói.
- Tứ ca, đừng lo cho tôi, giết hắn đi.
Người thấp bé kia nhìn hắn một cái rồi nhìn nhìn Trương Dương, trong mắt lộ ra một tia băng lãnh, lạnh nhạt nói.
- Tốt, lão Lục, có khí phách. Nhưng mà ngươi yên tâm, Tứ ca sẽ không để cậu chết oan uổng.
Nói xong, người thấp nhất giơ tay kéo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, mũi tẹt, môi bị chẻ một đường, chắc là do vết thương lưu lại, cùng đôi mắt sắc bén đầy sát khí, phối hợp lại với nhau làm cho cả khuôn mặt có chút quỷ dị.
Sau khi khẩu trang được tháo xuống, tên cao cao chặn đường ở phía sau cũng tháo khẩu trang xuống, hắn có khuôn mặt rất bình thường nhưng môi rất dày, chỉ trong một chốc lát trong tay hắn đã xuất hiện thêm một khẩu súng, quả nhiên một tên sử dụng súng chính là hắn.
Mà nữ nhân kia, khẩu trang tháo xuống, nhất thời Trương Dương sửng sốt, mê hoặc ghê, sát thủ này lại có thể xinh đẹp như vậy, xem tuổi của cô ta cũng chỉ khoảng hai mươi, khuôn mặt tròn trịa nhưng lại tinh tế, đôi môi anh đào, mặt trái xoan, sóng mũi thanh tú, làn da trắng như tuyết, lại thêm đôi chân dài, đúng là một mỹ nhân bại hoại.
Chính là đôi mắt kia tuy đẹp nhưng lạnh lùng, nhìn Trương Dương như nhìn hàn băng, chỉ có ánh mắt lúc Dương Phi thực sự tức giận mới so với cô ta được.
Đương nhiên cô ta không xinh đẹp như Dương Phỉ, nhưng ít nhất so với Lộ Lộ cũng không hề thua kém, con gái đẹp như vậy lại đi làm sát thủ, thật là lãng phí của trời.
Nhưng mà Trương Dương không phải là người mà tinh trùng chạy lên não rồi thì cái gì cũng không quan tâm, hiện tại là thời khắc liên quan đến sinh mạng của hắn, mà trong bốn người này hắn càng không thể nghi ngờ càng thêm lo nhất là nữ sát thủ xinh đẹp không thể tả kia.
Trương Dương nhìn thấy trong tay cô ta đang nắm một chiếc phi tiêu dài bằng hai đầu ngón tay, cũng đoán được cô ta chính là sát thủ phi tiêu mà hệ thống đã nói, đồ vật này trên ti vi thấy không ít, nhưng bây giờ là lần đầu tiên hắn gặp phải, mắt nhìn phải ánh sáng lạnh lẽo, có cảm giác giống như một loại cảm giác độc mà ti vi hay nói, không thể giả bộ.
Vậy nên cái tên Tứ ca thấp bé còn lại kia, không còn gì nghi ngờ chính là tên sử dụng súng còn lại.
Cho nên thế cục rất rõ ràng, trong bốn người, người có thân thủ mạnh nhất đã bị hắn chế trụ, mà những tên còn lại đều là những sát thủ có vũ khí trực tiếp nhất, căn bản hắn không có cơ hội tới gần.
Nói cách khác thân thủ của bọn họ hẳn không giỏi lắm, ít nhất hẳn là không có tên mặt sẹo này, chỉ cần xử lý tên mặt sẹo trong tay, sau đó tranh thủ cận chiến cùng bọn họ, thì cơ hội sống có một chút hi vọng rồi.
- Trương Dương…
Tên có dáng người thấp thấy tên cao cao kia đã chặn đường lui của Trương Dương, trên mặt hắn ta lộ ra một tia cười quỷ dị, không nhanh không chậm nói rằng:
- Chúng ta làm một cái giao dịch thế nào?
- Ngươi muốn như thế nào?
Trương Dương quét mắt qua tên cao cao cầm súng, âm thầm bất đắc dĩ một hồi, cái loại giết người không chớp mắt này, ngay cả đường lui cũng không cho hắn.
Tên thấp nhất nâng cổ tay, lộ ra một cái đồng hồ trên cổ tay, cười nói.
- Còn năm phút nữa người của ta sẽ đến trung tâm thương mại PSH kiếm hai cô em vợ xinh đẹp của ngươi, theo năng lực chuyên môn của bọn họ, thì trong năm phút tìm ra bọn họ cũng không có gì khó...
- Thật khốn nạn, các ngươi còn là con người không? Có chuyện gì thì hướng đến ta đây, xuống tay với hai cô gái vô tội, các ngươi vẫn là con người sao?
Trong lòng Trương Dương lạnh lẽo, trong ngực như bị một khối đá lớn đè lên, đám khốn nạn này sớm đã nhìn trúng mình, mà ghê tởm hơn nữa là ngay cả Đan Đồng và Đan Oánh cũng không bỏ qua.
Đám súc sinh này, trong mắt Trương Dương lộ ra sát ý vô tận, tay siết chặt cổ tên mặt sẹo không khỏi tăng thêm lực.
- Đám khốn nạn các ngươi, nếu như hôm nay ta còn một hơi thở, quyết sẽ giết sạch hết tất cả đám Bát Hắc Đào các người.
- Vậy để xem ngươi có thể còn sống trở về không.
Tên thấp nhất lại không tức giận dừng một chút nói tiếp.
- Đã làm sát thủ thì trong mắt bọn ta chỉ có một dạng đồ vật đó là mục tiêu cần phải giết, còn về việc dùng thủ đoạn nào thì bọn ta không quan tâm, người của ta không quan tâm tính mạng.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.
- Vậy Vương Bát Cao Tử nhà ngươi muốn bàn bạc thế nào?
Giọng của Trương Dương gần như là vặn vẹo.
- Rất đơn giản, ngươi thả lão lục, sau đó ta cho ngươi được lựa chọn, hoặc là ngươi chết hoặc là hai cô em vợ của ngươi chết.
Tên thấp nhất phủi phủi bụi trên ngực vì khi nãy Trương Dương đánh nhau với tên mặt sẹo đã có không ít bụi bay lên.
- Không ngại nói thẳng với ngươi, bốn người ta phái đi tìm em vợ của ngươi, đều là những tên phạm tội cưỡng gian vừa mới ra tù không lâu, ta tin bọn họ đối với hai cô em vợ của ngươi rất có hứng thú... hoặc là ngươi có thể giết bốn người chúng ta rồi sau đó đi cứu bọn họ.
- Được...
Trương Dương nặng nề thở ra một hơi, nhìn tên thấp nhất mở miệng nói.
- Được cái gì?
Tên thấp nhất thoáng sửng sốt một chút.
- Được, khốn nạn...
Lời còn chưa dứt, Trương Dương liền di chuyển một cái, vươn tay co mạnh một cái, cả người căng ra dùng lực một chút.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Trương Dương năm ngón tay phải co lại, trực tiếp bóp chặt yết hầu tên mặt sẹo, lập tức cái tay hung hăng nện lên yết hầu của hắn, lại dùng lực đẩy, đem hắn đẩy về phía tên cao cao cầm súng ở phía sau.
Thân mình mượn lực một cái, giống như một viên đạn pháo, trực tiếp hướng về tên thấp nhất, bởi vì nữ sát thủ kia cầm phi tiêu nên cho dù muốn ném hay không cũng sẽ lo lắng sẽ ngộ thương.
Chỉ cần hắn cùng tên thấp nhất này dây dưa một chỗ, thậm chí kèm hai bên hắn, như vậy mặt khác mới có thể chân chính sợ ném chuột vỡ đồ.
Có thể nói, kế hoạch bước đầu tiên đã thành công, thi thể của tên mặt sẹo thành công đụng trúng tên cao cao lảo đảo một cái, hắn còn chưa kịp phát ra tiếng rống giận, hay là cúi người kiểm tra tên mặt sẹo thì…
Trương Dương đã tới gần tên thấp nhất.
Nhưng khiến Trương Dương bất ngờ nhất chính là, tên thấp nhất đột nhiên xuất thủ đánh ra một quyền không có kỹ xảo gì, liền trực tiếp trúng đầu vai Trương Dương.
Đòn đánh tới với tốc độ và chuẩn xác kinh người khiến cho Trương Dương không đề phòng nổi.
Thân người Trương Dương không khống chế được ngã ra phía sau, nhưng hắn cũng biết, giờ khắc này nếu cùng tên thấp nhất này kéo dài khoảng cách thì chết không còn gì nghi ngờ nữa, cho nên lúc này không biết hắn lấy khí lực ở đâu cư nhiên đang lui người ra phía sau mấy bước, lại dừng lại, nương người ra sau, thuận thế của một chân giơ lên đá vào cằm của tên thấp nhất.
Tên thấp nhất kia không hề nghĩ tới trong tình huống này Trương Dương còn có thể phản kích lại, vội vàng cúi người nhưng vẫn bị Trương Dương đá trúng.
Cùng lúc này mỹ nữ sát thủ mặc quần bó sát kia cũng động thủ...
Nàng không dùng phi tiêu vì thân hình tên thấp nhất che hết tầm nhìn, nhưng điều làm cho Trương Dương không thể nói được là, thân thủ của cô rõ ràng lại có thể vô cùng khủng bố đến mức độ như thế. Cùng lúc Trương Dương kéo lấy tên thấp nhất thì đôi giày của sát thủ mỹ nữ đã quét trúng thắt lưng của hắn.
Mặc dù không trực tiếp trúng mục tiêu chỉ là cọ qua, nhưng Trương Dương vẫn đau đến lục phủ ngũ tạng cũng muốn thắt lại. Nhưng mà lúc này hắn cũng không còn cách nào khác đành phải nén nhịn cái đau đớn ấy lại. Sau khi trúng một cú đá, hắn đã lăn một vòng giống như con chó ghẻ trực tiếp lăn đến dưới chân nàng, hai cái chân thon dài lọt vào trong mắt, hắn không có nghĩ nhiều liền ôm lấy.
Mỹ nữ sát thủ kia hiển nhiên không dự đoán được Trương Dương đến cả thủ đoạn bẩn thỉu này cũng sử dụng, nhất thời không kịp đề phòng đã bị Trương Dương ôm lấy, thân người ngã ngửa ra sau, nặng nề ngã ra trên mặt đất, cái ót đập vào đất liền ngất đi.
Trương Dương thấy nàng không có động tĩnh gì nữa, liền không động vào nàng nữa, trực tiếp đánh về phía tên thấp nhất, lúc này hắn mới phát hiện cái tên thấp bé này không phải giỏi giang gì, tay súng gì chứ, rõ ràng cũng là cao thủ đánh nhau, Trương Dương vẫn chưa đến gần, đã phát hiện trên tay hắn là một cây súng giảm thanh, tốc độ móc súng nhanh đến mức ngay cả Trương Dương cũng không biết hắn lấy ra như thế nào.
- Ngươi hãy chết chung cùng bọn họ đi.
Tên thấp bé này thấy mỹ nữ sát thủ nằm trên đất, lại nhìn tên mặt sẹo tắt thở nằm ở chổ khác, trên mặt hiện ra một tia thống khổ, nhìn Trương Dương một cái, không chút do dự đem ngón trỏ đặt ở cò súng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 265 Nguồn: MT
Chương 265: 007.
- Bịch!
- Bịch!
Hai tiếng động nặng nề đồng thời vang lên trong con hẻm nhỏ.
Một tia máu loãng mãnh liệt bắn ra không trung, giống như nhuộm đỏ cả một khoảng không vậy, mang theo mùi máu tanh kinh người lướt nhanh trong không khí…
Ngay tại nửa giây đồng hồ trước, cái tên vóc dáng thấp bé cầm súng kia giống như một bao cát mạnh mẽ rơi phịch xuống mặt đất, đầu của hắn lúc này chẳng khác gì trái dưa hấu bị đập bể, máu tươi hồng hồng trắng trắng từ đầu hắn chảy ra thành dòng rớt xuống…
Hiện trường đẫm máu đập thẳng vào mặt khiến cho cái bao tử của Trương Dương không khỏi cuồn cuộn một hồi. Hắn lại nhìn nhìn cái tên vóc dáng cao cao kia, số phận cuối cùng của hắn so với tên vóc dáng thấp bé kia cùng không có khác biệt chút nào, thân hình cao lớn của hắn lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất, một vũng máu loãng từ phía bên trong lớp tóc nâu rậm rạp của hắn không ngừng tuôn ra phía ngoài…
Hai người này mới vừa rồi còn rõ ràng đứng ở chỗ này, tay lăm lăm khẩu súng chĩa thẳng vào Trương Dương, muốn đưa hắn tới Tây Thiên vậy mà…
Chưa đầy nửa giây đồng hồ sau, hai người bọn họ mỗi người đã lĩnh một phát headshot (phát súng trúng vào đầu).
Từ vị trí đứng cũng như vị trí bị bắn hạ của bọn họ mà đồng thời bị headshot chứng tỏ là có hai viên đạn được bắn ra từ hai hướng khác nhau, nói cách khác tức là có hai người đã giúp hắn xử lý hai tên sát thủ đó, cứu hắn một mạng.
Trương Dương nhìn nhìn hai đầu con hẻm nhưng đều hoàn toàn vắng vẻ, không có một bóng người, thậm chí cũng không có một tiếng động nào.
- Những vị bằng hữu nào đã ra tay giúp Trương Dương, có thể hiện thân cho gặp mặt một lần hay không?
Xem ra đối phương không có nguyện ý hiện thân nói chuyện với hắn, nhưng mà vì là người hàm ơn cho nên Trương Dương vẫn mở miệng hỏi.
Có tiếng động ở trong con hẻm vọng lại, nhưng hắn vẫn không có bất luận tiếng đáp trả.
Trương Dương cười khổ một hồi, nếu đối phương đã không muốn lộ diện thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Chỉ có điều nhìn cả đống thi thể đầy đất như thế này phải giải thích với cảnh sát như thế nào cho được đây?
- Đúng rồi. Còn Đan Đồng và Đan Oánh nữa.
Trương Dương đột nhiên nghĩ lại mới vừa rồi cái tên vóc dáng thấp bé có nói qua là hắn đã phái người đi tìm hai cô bé ở trung tâm thương mại PSH.
Ngay lập tức hắn không nghĩ thêm điều gì khác, vội vàng định chạy ra khỏi con hẻm hướng tới đầu con đường, nhưng hắn vừa mới nhúc nhích người thì đầu bên kia con hẻm liền truyền đến một tiếng “rít”, thanh âm phá vỡ không gian quỷ dị, lặng ngắt như tờ nãy giờ, ngay sau đó một cánh cửa mở ra.
Một người mặc chiếc áo khoác màu nâu và quần jeans đen, mái tóc để dài như một nam ngôi sao nhạc rock trẻ tuổi, mang theo một chiếc va li có hình dáng như hộp đàn violin từ từ đi ra, sau đó hắn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái.
Hắn có khuôn mặt gầy gầy, ngũ quan cũng xem như khá cân đối, chiều cao ước chừng khoảng trên dưới một mét bảy mươi lăm, thoạt nhìn khá bình thường. Chỉ có điều là mái tóc dài của hắn che khuất hơn một nửa con mắt trông như thể không có chút sinh khí nào cả, giống như một tên
nghiện thuốc vậy.
- Không cần đi đâu.
Không đợi Trương Dương mở miệng, đối phương đã lên tiếng trước, hắn thản nhiên mở miệng nói rằng.
- Vậy là có ý tứ gì?
Bất thình lình đối mặt với người vừa bước ra, Trương Dương liền âm thầm nảy sinh cảnh giác, hiện tại rất có thể là sát thủ còn lại đấy chứ?
- Hai cô em vợ của anh đó, đồng sự của tôi đã đi bảo vệ cho các cô ấy rồi, hiện giờ các cô ấy không có việc gì cả.
Hắn vừa nói, vừa như không đếm xỉa tới mà đi thẳng về phía Trương Dương.
- Vừa rồi là anh nổ súng?
Trương Dương hồ nghi hỏi han.
Thanh niên tóc dài kia một bên đi đến bên cạnh thi thể của cái tên vóc dáng cao cao nọ, đưa bàn chân ra nhẹ nhàng gảy mảy một chút cái đầu của hắn lên cao, nhìn chằm chằm vài lần rồi tiếp đó hắn lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm hình, một bên đáp lại.
- Đúng!
- Người này tên gọi là Tần Ngũ Sài, trong tổ chức Bát Hắc Đào thì đây chính là lão Ngũ, đã từng là bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp, đáng tiếc, đã chọn lầm đường để đi.
Không đợi Trương Dương hỏi hắn, hắn lại cau mày đi đến thi thể tên mặt theo ngay cạnh đó, vươn tay lật lật cổ hắn kiểm tra một chút, rồi sau đó hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Dương liếc mắt một cái, lại cúi đầu xoay người đi lục lọi quần áo của cái tên mặt thẹo đó, một bên lẩm bẩm.
- Thực gọn gàng, thân thủ như là thủ pháp của bộ đội đặc chủng vậy, anh đã học mấy năm?
Trương Dương biết hiện tại là hắn đang hỏi mình, vốn là hắn không có định nói nhưng nếu là người này thực sự đã cứu hắn một mạng mà nói thì trả lời một chút cũng coi như là một cái lễ độ cần thiết.
- Khoảng chừng là bốn tháng!
- Bốn tháng?
Người thanh niên tóc dài ngừng lại toàn bộ các động tác hắn đang làm, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Dương. Sau đó hắn nhún vai lộ ra một tia không biết là tin tưởng hay là không tin được điều kỳ quặc mình vừa mới nghe, sau đó lại cúi đầu lật qua lật lại vài cái mà xem xét tên mặt thẹo, một lần nữa hắn lại lầm bầm lầu bầu.
- Vương Lục Hổ, đứng hàng thứ sáu trong Bát Hắc Đào. Tên này đã từng là một nhà vô địch võ thuật cấp tỉnh, nếu như anh thực sự có đánh nhau với hắn thì nhất định không phải là đối thủ của hắn, đáng tiếc thật!
Nói xong câu hắn đứng lên, lại đi tới bên cạnh mỹ nữ sát thủ đang nằm úp sấp trên mặt đất không nhúc nhích kia, liếc mắt một cái, ánh mắt hắn rơi xuống trên người tên đàn ông có vóc dáng thấp bé. Tiến đến phía đó, hắn không hề có chút quan tâm đến những đám hồng hồng trắng trắng la liệt đầy mặt đất mà trực tiếp nâng cái thi thể của tên vóc dáng thấp bé nọ hiện đang há hốc mồm, nhìn thoáng qua rồi nói.
- Từ Tứ Ưng, là cựu tuyển thủ môn xạ kích cấp tỉnh, từng được bầu vào đội tuyển quốc gia, giết năm người nhà cha vợ, hiện là tội phạm trọng hình đang lẩn trốn.
Tiếp đó hắn lại đứng lên, nhìn nhìn mỹ nữ sát thủ kia một chút, thản nhiên mà cho biết.
- Đường Thất Thất, đứng hàng thứ bảy trong Bát Hắc Đào. Nghe nói là con gái nuôi của người sáng lập tổ chức Bát Hắc Đào là Đường Đoan, chỉ có điều tên Đường Đoan này đã chết. Tôi thực sự không hiểu tại sao ở độ tuổi này lại không đến trường đại học mà học hành tử tế cơ chứ?
- Làm sao anh biết mọi chuyện rõ ràng như vậy?
Trương Dương không khỏi không có sự tò mò về người thanh niên tóc dài thần bí này, hắn là người như thế nào mà lại có thể nắm rõ tường tận chi tiết đám sát thủ này như lòng bàn tay vậy cơ chứ?
- Đương nhiên là rất rõ ràng, chuyện nhất thiết phải biết mà.
Người thanh niên tóc dài đứng lên đi đến bên cạnh Trương Dương, tiếp lời hắn đưa tay sờ soạng túi quần trong chốc lát, giống như thể không kiếm được thứ mình cần cho nên trên mặt hắn có chút chán nản thấy rõ, hắn đưa mắt nhìn Trương Dương hỏi dò.
- Anh có thuốc lá không?
- Không có, tôi không có hút thuốc lá.
- Không hút thuốc thì sao gọi là đàn ông cơ chứ.
Người thanh niên tóc dài kia tỏ ra có phần chán nản thấy rõ, hắn bất mãn mà trừng mắt liếc nhìn Trương Dương một cái, tiếp đó lại làm ra một cái động tác mà chả hiểu gì. Hắn chạy lại phía tên mặt thẹo lật người hắn lại, không có một chút kiêng kỵ gì mà điên cuồng sờ soạng như thể đang sờ mó con gái nhà lành vậy. Cuối cùng, hắn cũng lấy ra được một bao thuốc lá từ trong người tên mặt thẹo nọ, trên mặt hắn lúc này liền tỏ ra một tia hài lòng thấy rõ.
Giống như một tên nhà giàu mới nổi, hắn lục lọi trong túi áo hồi lâu liền lấy ra được một cái bật lửa cao cấp gì gì đấy, tiếp đó lại đưa mắt liếc nhìn Trương Dương, vươn tay quơ quơ bao thuốc lá mới lượm được trên xác người chết kia rồi hỏi:
- Làm một điếu chứ nhỉ?
Trương Dương lắc lắc đầu.
- Anh là ai? Vì sao anh lại giúp tôi?
- Đúng vậy, vì sao chứ nhỉ, vấn đề này chính tôi cũng rất tò mò.
Người thanh niên tóc dài lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, tiếp đó kẹp vào giữa hai ngón tay, châm lửa rồi lại như một tên nghiện thuốc lên cơn, mạnh mẽ hít trọn lấy một hơi thật dài vào trong miệng.
- Nhưng mà anh không nhất thiết phải biết. Biết quá nhiều đối với anh sẽ không có lợi đâu!
- Anh là cảnh sát?!
Người thanh niên tóc dài nghe vậy, cười cười, đưa tay khươ khươ mái tóc dài của mình mà nói.
- Cảnh sát có thể nuôi mái tóc dài như thế này sao?
- Có lẽ là anh biến chất!
Nghe Trương Dương nói vậy, người thanh niên tóc dài buồn phát khóc lên được rồi, hắn chỉ đành đưa mắt liếc nhìn Trương Dương, nói.
- Cảnh sát có thân thủ tốt được như tôi hay không chứ?
- Lính đặc công (điệp viên), tôi cũng đã thấy nhiều.
Thực ra thì một tay lính đặc công Trương Dương còn chưa có thấy qua, chỉ có điều là đã gặp qua bộ đội đặc chủng, hắn nhớ rõ là biệt đội Lam Kiếm đã từng vì hắn và Kiều Hi Nhi mà phải đích thân hành động bữa trước.
- Anh đã từng xem qua 007 chưa?
Người thanh niên tóc dài lúc này như không còn nhịn được nữa, lại nắm lấy điếu thuốc lá hung hăng hít một hơi nữa thật dài.
- Điệp viên?
Trương Dương hồ nghi hỏi lại một câu.
- Không giống hay sao?
- Quá sức tưởng tượng!
Người thanh niên nọ lần thứ hai không nói được gì, vươn tay ném điếu thuốc hút dở xuống đất rồi lấy chân di di nát bét.
- Chẳng nên cứu người!
Trương Dương mặc kệ hành động của hắn, nhìn hắn một cái mà hỏi thêm.
- Sao các anh lại biết được mà xuất hiện ở chỗ này? Không thể nào là sự trùng hợp được chứ?
- Đương nhiên không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên được rồi. Đường đi nước bước của cậu sớm đã bị chúng tôi theo dõi rồi. Anh đi đến chỗ nào chúng tôi chỉ cần nhìn là biết thôi.
Người thanh niên tóc dài thần bí liếc mắt nhìn Trương Dương, có chút không cam chịu mà nói tiếp.
- Vì để bảo vệ an toàn cho anh trong tổ nhân viên đặc công đã phái ra kim bài là tôi đây đi theo anh,
anh phải có sĩ diện ghê lắm đấy.
Trương Dương ngược lại chẳng thấy mình có cái gì gọi là vinh hạnh cả, hắn nhíu mày hỏi lại tên kia.
- Trong xe của tôi bị các anh gắn thiết bị theo dõi, chuyện từ khi nào vậy?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 266 Nguồn: MT
Chương 266: Hố sâu cực lớn.
- Chưa đến một tuần đâu. Chúng tôi nhận được một nguồn tin tức báo rằng Bát Hắc Đào lần này bằng bất cứ giá nào cũng sẽ hành động triệt để, bọn họ phái ra một tổ hợp chuyên nghiệp nhất định bụng mai phục anh. Cho nên các bậc lãnh đạo phía trên đã tổ chức một đội ngũ khẩn cấp để đối phó, giúp đỡ anh.
Người thanh niên tóc dài dừng một chút rồi nói tiếp.
- Biển người mênh mông, chúng tôi biết chỗ nào mà tìm bọn họ cho được. Cho nên đành phải lấy anh làm mồi nhử, mục tiêu của bọn họ là Trương Dương anh nên chúng tôi chỉ cần lén lút đi theo chân anh là gặp chúng thôi.
- Lấy tôi làm mồi câu?
Trương Dương chán nản một hồi.
- Được rồi, được rồi. Tôi biết là trong lòng anh không có thoải mái, nhưng mà hiện tại không phải là đã bảo toàn được cái mạng nhỏ của mình rồi hay sao. Tám người trong Bát Hắc Đào này giờ chỉ còn lại có ba người mà thôi, không phải là anh không có cảm giác tự hào đấy chứ?
- Một cảm giác tự hào?
Trương Dương lần thứ hai không nói gì, không biết bị đám người này truy đuổi khổ sở thế nào hay sao mà còn có cảm giác tự hào cho được. Chỉ có điều khi nghe hắn nói tám tên trùm sò Bát Hắc Đào giờ chỉ còn lại có ba người thì trong lòng hắn không khỏi chấn động một hồi.
- Nói cách khác hiện tại những người muốn giết tôi chỉ còn lại có ba người thôi?
- Ừ, đúng, cũng có thể nói như vậy đấy. Nhưng mà bọn họ có năm nhóm tám người như vậy cơ, đỏ, cam, vàng, xanh, lục. Nhóm mà anh đã xử lý được gần hết này là nhóm “Cam”…
- Ặc!
Trương Dương nghe vậy liền thối một hơi, năm nhóm, năm nhân tám là bốn mươi, vậy không phải là có ít nhất bốn mươi người đang lùng sục cái mạng Trương Dương hắn hay sao? Khó trách lần trước muốn hệ thống Nữ Oa kia cho ra một cái phương án hoàn toàn tiêu diệt được tổ chức Bát Hắc Đào này lại có thể yêu cầu một số điểm tích phân “trên trời” như thế.
Xem ra đường phải đi còn dài lắm đây!
- Đi đây!
Người thanh niên tóc dài sau cùng lại đưa mắt liếc nhìn mấy người đang la liệt trên đất một cái, thấp giọng nói.
- Có người đến đây, tôi đi trước. Những cái xác trên mặt đất này tôi đã nói qua với người bên cục công an rồi, anh tùy thời mà lo liệu.
Nói xong, hắn phủi phủi cái mông không biết từ khi nào lại dính đầy bụi bặm, rất tự nhiên mà bước đi.
- Từ từ đã.
Trương Dương vội vàng gọi với theo để hắn dừng bước.
- Không cần cảm ơn, tôi là Lôi Phong...
- Ai nói là cảm ơn anh? Đây không phải là chuyện các anh phải làm hay sao? Anh... Các anh khi nào mới chịu lấy thiết bị theo dõi trên xe của tôi xuống đây?
Người thanh niên tóc dài thiếu chút nữa là cắm đầu xuống đất được, quay đầu lại nhìn nhìn Trương Dương, phát cáu mà nói lại.
- Anh không sợ bị người ta đuổi giết?
- Tất nhiên có sợ!
- Đã sợ vậy còn muốn gỡ xuống để làm gì?
Sau một chốc lát nhìn nhìn Trương Dương, người thanh niên tóc dài dường như hiểu được điều gì đó, lại nói.
- Anh yên tâm. Cái thứ đó không có được trang bị thiết bị nghe trộm hay thiết bị ghi hình gì đâu, cho nên những cái gì mờ ám, những chuyện chấn động trên xe, vân vân… thì chúng tôi không có biết được đâu.
Nghe hắn nói vậy rồi Trương Dương mới thoáng thở phào được một hơi, vậy vẫn là bình thường rồi.
- Đi đây!
Người thanh niên tóc dài lúc này xóc thật mạnh cái hộp đàn trên vai, giống như một người hát rong đường phố, chậm rãi tập tễnh hướng đến phía đầu con hẻm nhỏ.
- Này này, anh tên là gì?
- Ngạo thiên!
- Ngạo thiên?
Trương Dương thoáng trầm tư một chút, như vậy có phải là…
- Anh có phải là người họ Long hay không? Long Ngạo Thiên à?
Người thanh niên tóc dài nghe vậy, thân mình liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào…
Nhưng mà hắn không có trả lời lại, thẳng người mà bước đi.
Trương Dương bất đắc dĩ mà bĩu môi, ngoảnh đầu lại nhìn nhìn người duy nhất còn sống trên mặt đất - cô nàng mỹ nữ sát thủ với cái miệng anh đào nhỏ nhắn nọ.
Hắn bước lên phía trước, nhìn ngắm cô vài lần, bộ dạng cô này thiệt tình xinh đẹp, chỉ có điều nếu để cho cô nàng tiếp tục sống thì chính mình sẽ chuốc thêm nhiều mối nguy hại. Trong lòng hắn buộc phải lạnh lùng, liền chậm rãi hướng về phía cô nàng mà bước tới, cứ giết cô này rồi tính.
Đi được một nửa đường, hắn đột nhiên ý thức được một cái vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, bây giờ không phải vừa vặn là thời gian hệ thống Nữ Oa tự động làm mới hay sao? Khốn thật, vậy chẳng phải là cái hệ thống chết tiệt này đang đào cho hắn một cái hố cực đại hay sao?
Trương Dương ngồi xổm người xuống, vươn tay sờ thử động mạch cảnh của cô nàng sát thủ xinh đẹp, xem ra không có vấn đề gì trở ngại cả.
Đều nói là người đẹp ngủ trong rừng này, người đẹp ngủ trong rừng nọ nhưng chưa từng biết dung nhan ra sao. Còn cái cô nàng bất tỉnh nhân sự trước mắt này với hàng lông mi cong dài đen nhánh, khuôn mặt tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi nhếch lên một chút, cái mũi rất mực thanh tú hít thở đều đều, phía dưới một chút là núi non cao chót vót, vòng eo mảnh mai uyển chuyển, cặp đùi thon dài phía dưới chiếc quần bò bó sát người gắt gao ôm lấy toàn bộ đôi chân… có thể nói là từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hoàn toàn xứng đáng được coi là một người đẹp ngủ trong rừng. Chỉ có điều chắc chắn là người đẹp ngủ trong rừng này chính là một ly rượu siêu độc đối với Trương Dương.
Có thể tưởng tượng ngay nếu mà cô nàng này tỉnh dậy thì phản ứng đầu tiên của cô chính là giết chết Trương Dương, bởi đây chính là một sát thủ xinh đẹp chuyên tâm đoạt cái mạng nhỏ của hắn mà.
Trương Dương không phải là thằng mê gái, đương nhiên, bên cạnh hắn cũng chẳng có thiếu đàn bà con gái xinh đẹp. Cho nên, đối mặt với một cô nàng xinh đẹp nhưng lại muốn đoạt cái mạng của hắn thì hắn hiển nhiên cũng sẽ không nhân từ nương tay, trong đầu vừa nghĩ vậy thì tay hắn cũng không tự chủ được mà đưa tới gần cái cổ nhỏ thon dài trắng nõn nà của cô gái.
Hắn nhìn nhìn chính đôi tay của mình, mười ngón tay thon dài chỉ cần tiến về phía trước thêm một chút, bóp lấy cái cổ trắng như tuyết kia của cô, dùng thêm một chút lực thì nhiều lắm là năm giây sau đã có thể khiến cho cô nàng hồn xiêu phách lạc, từ nay về sau sẽ không còn hậu họa nữa.
Nhưng chính vào lúc này, sự việc khiến hắn lo lắng nhất đã xảy ra, thanh âm của hệ thống Nữ Oa vang lên.
- Hệ thống Nữ Oa chuyên chở kỳ hạn bốn tháng, số liệu hệ thống tự động làm mới. Trương Dương, cấp độ dự bị cứu vớt giả, nhiệm vụ đầu mối chính xác xuất thành công là 2. 1 PPM, đã hoàn thành sáu cái nhiệm vụ cấp M, số điểm tích phân hệ thống hiện tại là ba mươi điểm, danh hiệu là thanh niên đầy hứa hẹn, chỉ số thể năng hiện tại là 68 điểm, chỉ số vận may là 3. Căn cứ tình trạng điểm tích phân hiện nay, chủ nhân hệ thống được phân phối thêm 1 điểm chỉ số cho tháng này.
Chính là đã đến giờ hệ thống Nữ Oa tự động làm mới số liệu, Trương Dương bất đắc dĩ đành phải thu đôi tay mình vể, đem 1 điểm chỉ số được phân phối thêm của tháng cộng vào chỉ số vận may.
Mấy ngày nay cũng chính là dựa vào cái chỉ số vận may này cùng với cảnh báo nguy hiểm tính mạng của hệ thống Nữ Oa hắn mới có thể hết lần này đến lần khác tránh được cái kiếp tận số. Cho nên, mỗi một điểm gia tăng cho chỉ số vận may của hắn chẳng khác nào việc gia tăng cho hắn cơ hội tiếp tục sống sót cả.
- Nhắc nhở nhiệm vụ cấp M, nhiệm vụ đường nhánh tìm kiếm bổ tinh sử. Xét thấy hệ thống Nữ Oa đã có thời gian hoạt động là bốn tháng, mỗi tháng đã khởi động một lần nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử, nhân vật mục tiêu cho nhiệm vụ đã xuất hiện trong phạm vi một mét phía trước. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành chủ nhân hệ thống có quyền được chọn tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử kế tiếp. Nhiệm vụ đã được nhập vào lịch trình, kỳ hạn hoàn thành còn một năm chín tháng.
- Nhân vật mục tiêu trong phạm vi một mét phía trước???
Trương Dương không nói gì được một hồi, có phải là hệ thống này lừa đảo người ta hay không đây.
Bình thường phạm vi tìm kiếm nếu không phải là hai mươi mét thì ít nhất cũng là mười mét hay sao?
Một mét? Thế có khác nào hệ thống ngươi nói thẳng là cái cô sát thủ xinh đẹp này chính là mục tiêu nhiệm vụ? Lại còn nói vòng vo…
Đôi khi trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ đều dường như chống lại bạn, đến nỗi bạn có cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Nhưng hãy cố đừng buông xuôi và bỏ cuộc, vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ thay đổi.
Lúc đầu hắn chính là định sau khi chia tay cùng Hứa Đan Đồng và Hứa Đan Oánh, nhìn đồng hồ hắn cũng tính toán được, nếu như mà hắn không có gặp phải đám sát thủ kia thì hiện vào thời khắc này hắn đã ở bên cạnh Kiều Hi Nhi rồi.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính mà, cái này không những trì hoãn việc mình giết chết cô nàng sát thủ xinh đẹp muốn mạng hắn mà lại còn biến cô nàng thành đối tượng mục tiêu, chuyện này có khác nào là đồ phá hoại đâu chứ?
- Coi như ngươi gặp may mắn đi!
Trương Dương bất đắc dĩ mà đứng lên, nghĩ nghĩ hồi lâu, nhịn không được mà hỏi lại hệ thống.
- Hệ thống trợ thủ, nếu ta giết chết bổ tinh sử thì chuyện sẽ như thế nào?
- Xét thấy chủ nhân hệ thống nếu làm vậy thì thực là ngu xuẩn!
Hệ thống trợ thủ tỏ vẻ thương hại mà chẳng buồn khấu trừ điểm tích phân cho câu trả lời vấn đề của Trương Dương.
- Nếu chủ nhân hệt hống không cẩn thận ngộ sát bổ tinh sử mục tiêu thì nhiệm vụ hệ thống sẽ kết thúc hẳn, hệ thống sẽ xác định là nhiệm vụ thất bại và thu hồi tất cả những phần thưởng từ trước đến nay đã được nhận.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc -----oo0oo----- Chương 267 Nguồn: MT
Chương 267: Ý niệm tà ác.
- Hả?!
Trương Dương lại nghĩ nghĩ một chút, lần thứ hai hỏi lại.
- Như vậy nếu như là người khác giết chết bổ tinh sử thì sao?
Mình không thể tự tay giết chết, nhưng nếu như là nhờ người khác hỗ trợ giải quyết thì chắc là không có vấn đề gì chứ?
- Chủ nhân hệ thống quá thâm hiểm. Về mặt lý thuyết mà nói nếu mục tiêu nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử bị người khác giết chết thì nhiệm vụ hệ thống vẫn sẽ được tiếp tục, nhưng mà sẽ khiến cho kế hoạch tìm kiếm bổ tinh sử trong tương lại bị ảnh hưởng, thậm chí có khả năng rất lớn là sẽ khiến cho toàn bộ kế hoạch hỏng hết, do đó dẫn đến việc không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ Nữ Oa vá trời…
- Ngoài ra, nếu bổ tinh sử chết do chủ nhân hệ thống có ác ý mưu sát thì nhiệm vụ của hệ thống vẫn sẽ kết thúc như trước. Hệ thống cũng sẽ thu hồi hết thảy những phần thưởng đã ban cho, đến lúc đó thì thảm họa tận thế sẽ là không thể tránh khỏi.
Trương Dương há miệng thở dốc, chết tiệt, có chuyện nghiêm trọng đến thế sao? Hệ thống ngươi cứ nói thẳng là nếu hiện tại ta giết cô gái này thì ngày mai liền tận thế đi cho rồi?! Giết cô gái này thì hắn thành kẻ phản nhân loại? Cô này là một sát thủ cơ mà, người chết do tay cô thì tìm ai báo thù chứ?
Mặc dù trong lòng Trương Dương cực kỳ bực dọc, cũng không có ý cam chịu nhưng mà hắn vẫn là không thể xua đuổi cái ý muốn xử lý mỹ nữ sát thủ tên Đường Thất Thất này đi được.
Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía bộ ngực cao ngất của cô nàng, nhìn hai đà thỏ ngọc phình lớn thế kia Trương Dương đột nhiên nghĩ đến không phải đây chính là cơ hội tốt để “tiện tay bắt trộm dê” hay sao? Không phải hệ thống đã nói cô nàng chính là mục tiêu duy nhất cho nhiệm vụ lần này à? Dù sao hiện tại cô nàng cũng đang bất tỉnh nhân sự mà nằm dài trên đất thế kia rồi mà. Lại nhìn nhìn bốn phía, bốn bề vẫn vắng lặng như tờ, trong đầu Trương Dương không khỏi hiện lên một cái ý niệm tà ác, đây chẳng phải là cơ hội tốt để trực tiếp nghiệm chứng hay sao?
Cũng tốt thôi, nếu cô nàng thực sự là bổ tinh sử thứ tư thì như vậy chính mình cũng không cần khốn khổ chịu đựng hết hai năm nữa.
Nghĩ đến điểm này, Trương Dương liền vứt bỏ hết khách khí, liếc mắt nhìn người đẹp ngủ… trên mặt đất một cái, lần thứ hai hắn đem thân mình ngồi xổm xuống, do dự một chút, hắn chậm rãi đưa tay hướng thẳng phía trên cái khóa áo gió màu đen của cô nàng.
Làm như thế này có phần hơi bị phi quân tử đây nha? Trong lòng Trương Dương nghĩ ngợi như thế nhưng trên tay hắn lại không có chút gì gọi là do dự. Trương Dương đưa ra ngón trỏ và ngón cái nắm lấy đầu cái khóa kéo trên áo cô, chậm rãi kéo cái khóa áo xuống. Bên trong người cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo thun cao cổ màu hồng phấn, vải vóc làm nên chiếc áo rất mềm mại, vừa vặn ôm sát người, bây giờ đã có thể thấy rất rõ ràng toàn bộ hình dáng đôi thỏ ngọc cao nhất trước ngực cô như búp măng đột ngột mọc lên khỏi mặt đất, săn chắc và no đủ.
- Quả nhiên là cực phẩm!
Tuy rằng Trương Dương vẫn là rất muốn giết chết cô ta, nhưng mà vẫn không thể nào nhịn được mà tán dương một tiếng. Cái cô sát thủ này có dáng người thực sự là nóng bỏng đến cực điểm.
Suy nghĩ một chút, vì ưu tiên hàng đầu là hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử cấp M cho nên những cảm xúc về chuyện quân tử hay phi quân tử Trương Dương cũng chẳng buồn suy nghĩ thêm nữa. Vừa mới ban nãy cô nàng còn muốn đoạt cái mạng này của hắn, cho dù đem cô giao cho người có chức trách cũng không tính là làm quá chứ?!
Trương Dương liền chú ý thấy trong bàn tay cô vẫn còn đang nắm chặt lấy một món đồ vật gì đó, nhìn kỹ hơn một chút, thì ra chính là một chiếc phi tiêu. Có lẽ đúng vào cái thời điểm cô nàng cầm phi tiêu trên tay nhưng còn chưa kịp phát ra thì đã bị chính hắn làm cho bất tỉnh.
Suy nghĩ một chút, hắn liền vươn tay tách bàn tay đang nắm chặt của cô ra mà lấy chiếc phi tiêu đi.
Cái phi tiêu không lớn, chiều rộng chỉ khoảng hai ngón tay khép lại, có hình ba góc, mặt sau còn có trang bị thêm một cái cánh thăng bằng.
Trương Dương tóm lấy nó tịch thu rồi cất vào trong túi áo của hắn. Tiếp đó lần thứ hai hắn xem chi tiết hơn chút nữa xem cái cô mỹ nữ sát thủ giờ phút này đang lẳng lặng mà nằm ngay sát cạnh hắn đây, mặc kệ thế nào, việc trước tiên là cần phải nghiệm chứng một chút xem có đúng cô ta rốt cuộc có phải là bổ tinh sử mà hắn cần tìm hay không.
Hắn nặng nề mà thở thở ra một hơi, tự làm cho mình bình tĩnh lại một chút, sau đó đưa tay nắm lấy vạt áo phía dưới của cô, hướng lên trên mà kéo, lập tức một khối da thịt trắng mịn lộ ra. Chính lúc cởi y phục của cô thì ngón tay hắn không cẩn thận lại chạm phải làn da của cô nàng, trong lòng hắn trong nháy mắt truyền đến một hồi cảm giác bóng mượt như chạm vào gương truyền từ ngón tay đến khắp các dây thần kinh xúc cảm của hắn.
Làn da của mỹ nữ này thật tuyệt ghê! Chẳng kém gì tơ lụa cao cấp cả, chỉ nhìn cũng đủ khiến cho người xem tim đập thình thịch rồi đây.
Trương Dương thoáng ngừng lại trong giây lát rồi lại tiếp tục động tác tay của hắn. Lần thứ hai hắn thở nhẹ ra một hơi, kéo toàn bộ chiếc áo thun màu hồng phấn của cô lên đến tận cổ.
Ngay tức khắc một cặp vỏ ốc màu tím có viền ren của cái áo lót nâng ngực đang bao vây gắt gao lấy đại thỏ ngọc tuyết trắng của cô đập vào mắt hắn. Quả nhiên hình dáng không khác những gì hắn mường tượng mới vừa rồi, săn chắc và no đủ như búp măng đội đất mọc lên vậy, khối da thịt trắng mịn như tuyết mang theo một cái mỹ cảm trong sáng hiếm có, bên trên còn lờ mờ thấy được mạch máu xanh xanh.
Làn da thật là tuyệt hảo! E là chỉ có Dương Phi và Hứa Đan Oánh là có thể cùng so sánh với cô nàng này.
Điều khiến Trương Dương cảm thấy có chút không tin tưởng được chính là một khi cô đã là sát thủ thì nhất định là đã trải qua rất nhiều năm tháng cực khổ tu luyện, làn da cô theo đúng lý cũng không thể không có vết tích của những ngày tháng ấy mới đúng, như thế nào lại có thể có một làn da tuyệt hảo thế này, điều này hoàn toàn làm đảo lộn mọi tư duy thông thường rồi.
Nhưng mà có điều hắn cũng lười đếm xỉa đến mấy chuyện đó, trước mắt việc cần làm chính yếu nhất là giám định cô nàng cái đã.
Hắn nhìn chằm chằm bộ phận chính giữa cái vỏ sò màu tím của cái áo lót kia, liền phát hiện ra rằng cái loại áo lót này của cô rõ ràng là loại có thể cởi bỏ từ chỗ chính giữa đó. Trong đám đàn bà con gái bên cạnh hắn chỉ có Cao Kỳ với cặp đại meo meo quá lớn mới mang loại áo lót này mà thôi.
Như vậy thì việc này «ngon lành cành đào» rồi, thậm chí chẳng cần lật thân mình cô lại hắn cũng có thể trực tiếp nghiệm chứng rồi.
Không còn do dự thêm chút nào, Trương Dương vươn ra ngón trỏ và ngón cái như thể đã quen thuộc quy cách lắm rồi, đưa tay cởi bỏ nút thắt ở chính giữa hai đà núi non to lớn của cô nàng sát thủ.
- Thình thịch!
Một thoáng hương vị da thịt con gái xông vào mũi hắn sau khi hai mảnh vỏ sò màu tím của cái áo lót được tách ra, tiếp đó hai khối thỏ ngọc tuyết trắng bung ra như cá nhảy khỏi chậu, run rẩy cao ngất trong không khí lạnh như băng, trên đỉnh bầu ngực căng tròn còn có một khối đỏ tươi...
Trương Dương lại hít lấy một hơi khí lạnh, thật sự là rất hoàn mỹ, hắn có chút gấp rút như không còn chờ đợi được mà đưa tay ra...
Bàn tay mới đi được một nửa chặng đường thì hắn bỗng nhiên phanh nó lại, bởi vì lúc này Trương Dương đột nhiên phát hiện mí mắt của mỹ nữ sát thủ kia mới vừa đột nhiên lay động một cái.
Không được rồi, hỏng bét!
Suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu Trương Dương thì cái cô nàng mỹ nữ sát thủ kia bỗng dưng mở to hai mắt, tròng mắt đen nhánh vừa chuyển liền thấy được hai đà thỏ ngọc tuyết trắng mềm mịn no đủ của mình đang trắng trợn phơi bày trong không khí.
- A!
Trước tiên cô hét lớn lên một tiếng rồi nhanh chóng ngồi dậy vươn tay che lấy bộ ngực của mình. Sau đó mới liếc mắt nhìn khuôn mặt Trương Dương hiện giờ có chút kinh ngạc kia.
- Ngươi đã làm cái gì?
Đường Thất Thất cười lạnh một hồi, suy nghĩ một chút là lập tức đoán biết được tình cảnh của chính cô hiện tại. Chính là cô đã bị cái tên hỗn đản trước mắt này đánh ngã một cái, sau đó… sau đó là hiện tại y phục của cô đã bị hắn cởi bỏ.
Như vậy thì bọn người Tứ ca đâu cả rồi?
Một mặt cô cố gắng che lại hai đà núi non no đủ trước ngực, một mặt lại quay đầu nhìn nhìn bốn phía, lập tức cô phát hiện thấy ba thi thể nằm la liệt trên đất với bộ dạng không thể nào thê thảm hơn.
- Ngươi đã giết bọn họ?
Hai mắt cô lập tức lộ ra ánh nhìn oán độc, thực sự cho đến lúc này cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác mê man.
Trương Dương có phần xấu hổ. Nếu trước mắt hắn chính là một sát thủ, mà chính xác cô là một sát thủ thì hắn không buồn cùng cô nói những lời vô nghĩa làm gì, trực tiếp mà cho cô một đòn giải quyết luôn cho gọn. Nhưng mà ngoại trừ thân phận là một sát thủ ra thì cô còn là đối tượng mục tiêu của nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử lần này. Mà hệ thống cũng đã thông báo nếu là hắn ra tay xử lý cô hoặc là không may mắn cô gặp phải rủi ro nào thì chính cái nhiệm vụ hiện tại của hắn sẽ ngày lập tức gặp trục trặc.
Thế nhưng khi nghe được khẩu khí nói chuyện như hiện nay của cô, trong lòng hắn vẫn là chán nản một hồi, hắn lạnh giọng đáp.
- Ta giết thì có làm sao chứ? Chẳng phải là không giết các người thì các ngươi sẽ giết ta hay sao?
Đường Thất Thất nghe hắn nói vậy cũng không có nói thêm điều gì, cô nàng đưa tay ra tưởng chừng như muốn phóng chiếc phi tiêu lúc trước trên tay mình, kết quả lại phát hiện trong tay mình hiện tại hoàn toàn trống không. Mặt cô biến sắc, vội vàng vươn tay ra phía sau lưng chắc là để lấy cái phi tiêu khác, nhưng mà cánh tay còn chưa có kịp đưa qua phía sau thì Trương Dương đã nhanh chóng tóm chặt lấy cánh tay của cô.
Lại lần nữa mặt cô biến sắc, chính cô hiện tại bị kiềm giữ là một chuyện, nhưng mà chính cô nhất thời trong tình thế cấp bách lại để hai tay thả không cho nên tức khắc cảnh xuân trước ngực… hai đà thỏ ngọc tuyết trắng run rẩy trực tiếp xổ lồng, nằm trọn trong ánh mắt Trương Dương…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R