Ngày thứ hai, Lưu Vân lại gặp phải chuyện đau đầu. Minh Lạc, đại biểu của Thú nhân đã tới.
Nữ nhân phiền toái sẽ làm phiền nam nhân nhưng còn có thể cảm giác được một chút dương dương tự đắc.
Mà nam nhân mang đến phiền toái mới thật sự là rất phiền.
Nếu như một nam nhân nói với ngươi:
- Huynh đệ, cúc hoa cho ta.
Ngươi khẳng định sẽ cho hắn một cái bạt tai sau đó đá cho hắn một cước vào hạ thể của hắn.
Hiện tại Lưu Vân cảm giác được Minh Lạc đang hướng về hắn để “cúc hoa cho ta”. Nhưng hắn là chủ nhân cho nên không thể thiếu khuôn mặt tươi cười, hướng Minh Lạc rồi nói:
- Hoan nghênh, hoan nghênh!
Theo lời của Á Lịch Sơn Đại thì lúc bọn họ gặp mặt làm cho người ta cảm giác chính là: Sau khi hai người bọn họ gặp mặt nhau, ở trên đại lục này rất khó có thể tìm được người nào dối trá và mặt dày hơn bọn họ ---- cứ việc hai người đều nắm đao thương côn bổng thiết chùy đinh sắt toàn nhằm chỗ yếu hại trên người đối phương mà đâm nhưng hết lần này tới lần khác khuôn mặt vẫn luôn tươi cười hớn hở.
Vì chứng minh điểm này, Á Lịch Sơn Đại có ý để ý ghi chép lại những gì hai người này nói chuyện với nhau.
- Một ngày không gặp như cách ba thu, Minh Lạc đại nhân!
- Từ lúc từ biệt ở Vân thành, ta lúc nào cũng muốn gặp ngươi, Lưu Vân bá tước!
- Mấy ngày này uy danh của đại nhân lan xa, Thú nhân đế quốc càng ngày càng phát triển!
- Mới mấy tháng không gặp mà đại nhân cũng uy trấn La Mạn, thực lực cũng là nước lên thuyền lên!
- Đại nhân hết lòng hết sức lo lắng cho việc chấn hưng Thú nhân, độc chiếm đại lục. Ha ha, là việc hùng bá đại lục sắp nằm trong tầm tay! Huyết thần giáo không biết tốt xấu suốt ngày lăn qua lăn lại không làm ảnh hưởng tới kế hoạch của ngài chứ? Ngài nên sớm giết chết bọn chúng!
- Bá tước tốn công tốn sức, lo nghĩ, phiền muộn vì nước vì dân, công cao chấn chủ. Không phải, phải nói là không thể bỏ qua công lao! Huyết thần giáo đối với bá tước mà nói thì không là cái gì. Minh Lạc tới nơi này, tất cả đều nghe theo sự an bài của bá tước, hoàn toàn là chỉ giúp vui thôi!
Sau đó hai người lại nói về chuyện Nạp Lan, nói tới chuyện Thú nhân đánh lui trận tập kích của Huyết thần giáo như thế nào, việc xây dựng các công trình kiến trúc quân sự ở La Mạn hành tỉnh cùng việc phát triển kinh tế của Thú nhân, tập trung thảo luận vào các vấn đề trọng điểm. Lần đầu tiên gặp mặt đã nhiệt liệt thảo luận với nhau.
Trước khi rời đi hai người vẫn hướng đối phương biểu đạt sự hài lòng của mình đối với tương lai tốt đẹp.
Lưu Vân nói:
- Nghe nói trong tay đại nhân có loại đại pháo tốt lắm. Hy vọng trong tương lai có thể nhìn thấy nó hiển lộ thần uy trong chiến tranh!
Minh Lạc nói:
- Nghe nói Tây Tư có đơn vị quân đội được đại nhân võ trang cho. Hy vọng có thể phát huy cường đại lực chiến, khiến cho tà giáo suy sụp!
Kết quả là hai người đều buồn bực đi về nơi ở của mình, đóng cửa ngẫm nghĩ.
Phải nói là lần này gặp mặt đều làm hai người cảm thấy bất ngờ, không chuẩn bị kịp.
Minh Lạc thật không ngờ chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi Lưu Vân lại biểu hiện cường đại như thế. Cho nên hắn bắt đầu hoài nghi cái Lưu Vân để cho hắn xem cũng không phải là lực lượng chính thức trong tay hắn. Hắn rất có thể còn có quân bài tẩy còn cất giấu. Điều ấy làm cho Minh Lạc cảm thấy hứng thú.
Mà Lưu Vân thì không ngờ tới dưới áp lực cường đại của mình, Minh Lạc lại không chút sợ hãi. Hắn cực kì tự tin, người như vậy nếu không có bối cảnh cường đại thì chính là quá kiêu ngạo. Hiển nhiên Minh Lạc không thuộc loại người sau, điều này làm cho hắn thêm lo lắng.
Một việc phát sinh sau đó làm cho mâu thuẫn của hai người dần dần bộc lộ ra ngoài, bắt đầu trở nên gay gắt, đối đầu không khoan nhượng.
Ở Vân thành có kẻ luôn khó chịu với Minh Lạc, đó là Ma Tước. Lần này chứng kiến Thú nhân sứ giả kiêu ngạo, khi trở lại phòng hắn bắt đầu bực bội xả ra.
- Người này thật là kiêu ngạo, hung hăng càn quấy. Tất cả thường là do nắm tay mình lớn hơn so với người khác. Nhưng mà còn có ai có nắm tay lớn hơn so với Long tộc chứ?
Tham Tiền đang chơi đùa với kim tệ nghe xong Ma Tước nói, không nhanh không chậm hỏi thăm.
- Đúng vậy, tại địa bàn của người ta mà còn dám kiêu ngạo như vậy, ta xem hẳn là hắn say rượu rồi.
Tửu Quỷ tiếp lời.
Ném một miếng thực vật vào trong miệng, Mã Thí nói một câu tổng kết ý tứ của ba người:
- Đánh gãy răng hắn! Lão đại không ra tay thì sẽ không còn là một con rồng đực nữa! Không phải là đệ đệ bị ngâm nước thì lá gan cũng sẽ nhỏ đi chứ?
Bị chạm vào vết thương của mình, Ma Tước thẹn quá hóa giận, mang theo ba người che mặt, chặn xe ngựa của Minh Lạc trong một ngõ nhỏ.
Khi bọn hắn phát hiện Minh Lạc không có ở trong xe thì quân vụ đại thần bên cạnh Minh Lạc tức khắc gặp xui xẻo lớn.
Ba người bịt mặt cùng một tiểu hài tử che mặt đánh cho vị đại thần này cùng một đám thị vệ nằm cả đám.
Để cho Thú nhân quân vụ đại thần tức giận hơn nữa chính là trước lúc đi tiểu hài tử kia còn đi tới trước người hắn, giâm vào ngực hắn một cái rồi nói:
- Béo như vậy sao? Ngươi về nói cho cái tên Minh Lạc kia đừng quá kiêu ngạo, cái này gọi là giết heo cho chó nhìn!
Bởi vì đã sớm bực tức đối với việc Minh Lạc theo đuổi Hoa Phi Lệ, hơn nữa Ma Tước đã sớm tiến hành chuẩn bị. Hắn đã sớm đút lót cho những Hắc Ưng đặc chiến đại đội mặc thường phục giám sát gần đó. Do đó sau khi hắn tập kích xong, nghênh ngang rời đi thì mấy người này mới chạy tới.
Sau khi Minh Lạc biết chuyện này liền đưa ra kháng nghị ngoại giao đối với hoàng tử Thế Viêm.
- Tiểu hài tử, tiểu hài tử! Ma Tước như thế nào lại có thể xằng bậy như vậy? Ngươi nói hiện tại xử lý chuyện này như thế nào mới tốt? Hắn uy hiếp ta, nếu không xử lý tốt việc này sẽ trực tiếp rời đi không tham gia hội nghị! Lúc ấy tiếng xấu phá hư hội nghị đại lục không phải là do Hỏa Vân sao.
Thế Viêm vội vàng triệu kiến Lưu Vân, nói ra lo lắng trong lòng mình.
Lưu Vân vừa nghe xong bèn cười. Hắn thật sự hiểu rõ uy lực của loại kháng nghị ngoại giao này, cũng như việc xử lý những sự tình như thế này.
- Ngươi chỉ cần yên tâm để ý tới Hiểu Hiểu của ngươi là được! Như vậy đi, ngươi hạ lệnh khiển trách La Mạn bá tước bảo vệ đại biểu tham dự hội nghị không chu toàn, yêu cầu hắn xử lý nghiêm khắc là được. Tiểu tử Minh Lạc đó có tầm nhìn rất rộng, khó có khả năng vì chuyện này mà quay về.
- Ta rất kì quái tại sao lúc tập kích Minh Lạc lại không có ở đấy chứ?
Thế Viêm hỏi.
- Hắn còn chưa thăm dò được ta, làm sao có thể rảnh rỗi được? Đương nhiên là đi chung quanh một chút!
Lưu Vân hừ lạnh nói.
- Cần phải chú ý người này.
Thế Viêm cau mày nói.
- Thú nhân ý nghĩ đơn giản, là chủng tộc dã man hiếu chiến. Một khi người này muốn kiếm tìm sự nghiệp sẽ không lựa chọn Thú nhân làm bạn. Mà chủng tộc như vậy lại rất thích hợp cho những người có dã tâm. Vì sợ nghèo đói, chủng tộc này rất dễ bị lợi ích trước mắt mê hoặc.
- Không hổ là người có địa vị cao. Một lời nói đã chỉ trúng chỗ yếu hại!
Lưu Vân cười khổ nói.
- Hiện tại ta sợ nhất chính là dụng tâm của Minh Lạc bị ngươi nói đúng! Mặc kệ hắn có động cơ gì, hắn quả thật làm cho Thú nhân đế quốc phát triển rất nhanh. Mà sự trợ giúp này chưa có quốc gia loài người nào từng nguyện ý cấp cho Thú nhân. Cho nên Thú nhân không cách nào cự tuyệt hắn, cho dù là bị hắn lợi dụng!
Đại biểu tham dự hội nghị của Thú nhân bị tập kích làm hoàng tử Hỏa Vân cực kì tức giận. Hắn không chỉ có chỉ trích tổng đốc La Mạn mà còn hạ lệnh cho hắn phải phá án trong mười ngày, đem toàn bộ những kẻ tập kích đưa ra công lý. Đồng thời hắn hạ lệnh tăng cường việc bảo vệ an toàn cho đại biểu tham dự, phái ra rất nhiều bộ đội tạm thời bảo vệ chung quanh hành quán. Ma Lưu Vân, tổng đốc La Mạn cũng rất coi trọng chuyện này, thậm chí còn mời hai vị kiếm thánh tự mình tham gia việc bảo vệ.
Từ đường cái cho tới hẻm nhỏ ở Phổ Lí Tắc Lợi thành đều có binh lính tuần tra, mà Hắc Ưng đặc chiến đại đội phụ trách xử lý án tập kích lần này cũng bắt đầu khua chiêng gióng trống đi khắp cả phố, lục soát tìm kiếm kẻ tập kích.
Thế Viêm tùy tiện phái người báo cáo tình hình cho Minh Lạc biết, cũng hướng hắn xin lỗi về việc phát sinh đã làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước.
- Xem ra lần này ngươi bị đánh oan rồi!
Minh Lạc sau khi nhận được thư của Thế Viêm đưa tới, nhìn quân vụ đại thần Ca Tư Lạp mặt mũi đang bầm dập, cười khổ nói.
- Đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời ta. Ta tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này !
Ca Tư Lạp vỗ bàn nói.
- Thời gian mười ngày đã hết rồi! Cái này đúng là trêu người!
- Vậy ngươi muốn như thế nào? Hiện tại cầm chiến phủ của ngươi chạy vào phủ của Lưu Vân, gặp một người chém một người?
Minh Lạc vẫn rất khách khí đối với quan viên Thú nhân, nhưng hiện tại bị Lưu Vân chơi cho một vố như vậy, không nhìn được bèn phát tác.
- Chúng ta quay về. Thú nhân có sự trợ giúp của ngươi còn phải sợ loài người sao? Để cho bọn họ cùng Huyết thần giáo sống mái đi!
Ca Tư Lạp cả giận nói.
- Ngươi xác định sau khi quốc gia loài người diệt vong, chúng ta có thể ngăn cản được Huyết thần giáo? Ngươi đừng quên 3 vạn người của chúng ta bị đánh cho tàn phế như thế nào!
Ngữ khí Minh Lạc có chút xoa dịu.
Ca Tư Lạp yên lặng trong chốc lát rồi oán hận nói:
- Cứ như vậy mà quên đi?
- Lấy thực lực thị vệ của chúng ta còn bị đánh thành như vậy, những người này không đơn giản. Rất hiển nhiên Lưu Vân bá tước hiện tại còn đang tranh thủ vụng trộm gì đó! Trước mắt phải nhẫn nại!
Tiếp theo Minh Lạc nói nhỏ bên tai Ca Tư Lạp, chỉ trong chốc lát sắc mặt hắn rốt cuộc tốt hơn một chút.
- Được. Ta tin tưởng ngươi. Món nợ này chậm rãi tính toán sau với bọn họ vậy.
Đối mặt với sự tra hỏi của Lưu Vân, Ma Tước có vẻ rất bình tĩnh, lạnh lùng, khuôn mặt lộ ra vẻ vô tội.
- Ngươi nói cái gì, ta không biết!
- Được rồi. Nhưng ngươi nói cho ta biết ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, ngoại trừ ngươi ra còn có thể tìm thấy một đám quái thai như vậy ở đâu?
Lưu Vân bất đắc dĩ nói.
- Tương lai ngươi sinh con trai hay con gái cũng có thể là quái thai như vậy!
Ma Tước bực tức nói.
Lưu Vân cố kìm xúc động muốn nhấc cái bàn lên đập cho đầu long này một cái.
- Mấy người đi theo ngươi là ai?
Lưu Vân không thể làm gì khác hơn là đem một bụng oán khí này phát tác lên người khác. Bởi vì mặc dù là xả giận nhưng quả thực sự việc này tạo ra rất nhiều phiền toái, thậm chí có thể ảnh hưởng tới kế hoạch kéo Thú nhân xuống nước của hắn.
- Ta biết mấy người kia. Đến từ trong sơn cốc với Hoa Hồng. Bọn họ là hậu nhân của Long kỵ sĩ nghìn năm trước.
“Tốt lắm. Vừa tới đã gây rối.”
Lưu Vân thở dài trong lòng.
Lúc này Lưu Vân dường như nghe được một tiếng chuông trên lôi đài.
“Hiệp thứ nhất kết thúc, hiệp sau Minh Lạc sẽ làm gì?”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Đế quốc lịch năm 754, tà ác tông giáo Huyết thần giáo đến từ Tây Tư vương quốc lấy máu tanh giết chóc, hủy diệt tính mạng làm giáo lí đã đem tất cả các chủng tộc, quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục vào một hồi hạo kiếp thật lớn. Tây Tư vương quốc mặc dù vẫn còn trên danh nghĩa nhưng thực chất đã suy sụp, đế quốc A Tư Mạn cường đại dưới sự công kích của Huyết thần giáo, liên tục gặp thất bại, bị thương nặng nề.
Lần hội nghị này của các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục được tổ chức vào ngày 1 tháng 9, diễn ra tại Phổ Lí Tắc Lợi thành, nằm ở vùng biên giới phía Tây Nam của Hỏa Vân đế quốc.
Sáng sớm, Thủy Linh Nhi mở cửa sổ ra, ánh sáng ấm áp rực rỡ chiếu vào, làm cả căn phòng sáng lên, cũng làm cho lòng người ấm lên.
Thủy Linh Nhi xoay người đi tới trước giường nhìn nam nhân đang ngủ say, trên mặt lộ ra nụ cười say đắm. Khuôn mặt anh tuấn nọ từng là cơn ác mộng trong lòng nàng, nhưng hiện tại lại là suối nguồn hạnh phúc của nàng.
- Sâu lười, dậy đi còn chuẩn bị đi họp!
Thủy Linh Nhi vươn tay, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nam nhân, khẽ gọi.
Hôm nay là ngày diễn ra hội nghị đại lục, Hoa Phi Lệ đã sớm chạy tới hội trường tiến hành công tác chuẩn bị cuối cùng. Trong khi đó bản thân là người quản lý cao nhất của hội nghị, là một viên quan lớn ---- La Mạn tổng đốc, đồng thời còn là đại biểu của Hỏa Vân đế quốc tại hội nghị, Lưu Vân hiện tại vẫn đang ngủ say sau một đêm xuân phong triền miên.
Lưu Vân nắm lấy tay Thủy Linh Nhi. Lúc Thủy Linh Nhi rời giường thì hắn đã tỉnh nhưng vẫn nhắm hai mắt suy nghĩ.
Mùi hương thơm của nữ nhân vẫn còn lưu lại.
Trên giường vẫn tràn ngập hơi thở. Trong phòng tràn đấy ánh mặt trời cùng mùi vị…
Tình cảnh như vậy vẫn còn rất rõ trong trí nhớ của hắn. Cuộc sống ngắn ngủi trong kiếp trước có vô số buổi sáng ấm áp đều ở trong không khí giống như thế này mà tỉnh lại.
“Khi mở mắt ra, tất cả có thể trở lại giống như kiếp trước hay không. Lam Nguyệt đại lục cùng tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng?”
Trong lòng Lưu Vân đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ quái dị, sự nhớ nhung, tưởng niệm ẩn sâu ở trong đáy lòng không chút do dự tràn ra.
- Có thể ở trong buổi sáng diễn ra hội nghị mà vẫn ngủ được như vậy, nam nhân của ta thật là tài!
Thủy Linh Nhi lớn tiếng cười, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lưu Vân. Hắn đứng dậy, cả thân thể trần truồng từ trên giường đứng lên, dùng sức xoa mặt.
- Linh nhi, hầu hạ lão công của nàng mặc quần áo!
Thủy Linh Nhi cười duyên giúp hắn mặc quần áo.
- Đây là chiến giáp loại mới do Long phó quân đoàn trưởng mang tới cho chàng. Mặc thử vào coi.
Sau khi Lưu Vân xuống giường, Thủy Linh Nhi chỉ vào một bộ chiến giáp mới tinh ở trên bàn, rồi nói.
- Chiến giáp loại mới? Cùng loại cũ có gì khác nhau?
Lưu Vân hỏi.
- Nhẹ hơn, mặc vào rất dễ chịu, được tổ hợp với nhau do đó có thể tiến hành thay thế hoặc sửa chữa đối với những bộ phận bị hư hỏng. Quan trọng hơn chính là trải qua xử lý bằng Nguyệt quang nước suối nên có thể kháng độc.
Thủy Linh Nhi vừa giúp hắn mặc chiến giáp vừa giải thích.
- Không tồi. Rất vừa người, cảm giác rất tuyệt!
Sau khi mặc chiến giáp, Lưu Vân đứng trước gương ngắm bản thân, thưởng thức công nghệ hoàn mỹ của Ải nhân tộc đã tạo ra kiệt tác này. Trên người bỗng cảm thấy ung dung thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay hắn đã phải chịu đựng áp lực thật lớn ---- Huyết thần giáo bộc lộ tài năng cùng Minh Lạc cao thâm khó lường giống như hai ngọn núi đặt ở trên đầu hắn.
Mà chiến giáp loại mới trải qua sự cải tiến của chú tạo sư Ải nhân tộc dường như giúp hắn kháng cự lại loại áp lực này: Đối thủ mặc dù cường đại nhưng trong tay hắn cũng có lực lượng. Sau hôm nay các quốc gia trên đại lục sẽ liên hợp lại đối kháng Huyết thần giáo. Gánh nặng do Huyết thần giáo mang đến sẽ không phải do một mình hắn gánh vác. Hắn cũng tin tưởng thực lực của Minh Lạc cũng sẽ bộc lộ trong chiến tranh. Chân diện mục của hắn cũng theo lúc chiến tranh chấm dứt mà bộc lộ ra.
- Năng lực phòng ngự trụ cột của chiến giáp này đều được đề cao, Long phó quân đoàn trưởng đang tiến hành bắt tay vào sản xuất hàng loạt. Nhưng nếu sản xuất với số lượng nhiều nên Nguyệt Quang nước suối có thể không đủ.
Thủy Linh Nhi nói tiếp.
- Xem ra chỉ có thể đến đòi lão gia hỏa Hỏa Vũ suốt ngày say khướt kia.
Lưu Vân cười hắc hắc nói.
- Chỉ dựa vào Nguyệt Quang nước suối của Tinh linh tộc không giải quyết được vấn đề. Nếu như Hắc Ưng quân đoàn muốn cùng Huyết thần giáo chính diện đối kháng, chúng ta không cách nào cấp cho mỗi một binh lính một bộ Hắc Ưng chiến giáp. Nói cách khác chúng ta không cách nào đảm bảo sự an toàn của binh lính.
Thủy Linh Nhi lắc đầu, dập tắt sự ảo tưởng của Lưu Vân.
- Chiến tranh cần phải có sự hy sinh, mà ta hết lần này tới lần khác không cách nào tiếp nhận loại hy sinh này.
Lưu Vân thở dài nói.
- Chuyện này còn cần phải tìm biện pháp! Tóm lại ta không cách nào trơ mắt nhìn binh lính của mình đi chịu chết, lại càng không muốn bọn họ biến thành quái vật!
Trong chiến tranh với quy mô lớn, tính mạng của binh lính giống như một đóa hoa, bất luận là tan rã hay bốc hơi cũng không có ảnh hưởng lớn tới diễn biến cuộc chiến. Trong chiến tranh, việc bọn họ hy sinh là điều đương nhiên. Cũng là sự cần thiết để đi đến thắng lợi. Nhưng thân là đặc chiến huấn luyện viên, Lưu Vân rất quý trọng mỗi tính mạng của thành viên đặc chiến đội. Điều này cho dù hiện nay hắn đã là Hắc Ưng quân đoàn trưởng thì cũng không cách nào thay đổi.
Hành động mạo hiểm cứu đội viên Dạ Phong ở Tây Tư làm cho Thủy Linh Nhi cảm nhận sâu sắc được điều ấy. Nàng rõ ràng hắn rất quý trọng tính mạng binh lính, làm cho vô số Hắc Ưng chiến sĩ cam tâm vì hắn mà chịu chết.
- Hôm nay ngươi đi cầu hôn sao?
Tới cửa Học viện chỉ huy quân sự đế quốc, Thế Viêm sờ sờ bộ chiến giáp mới tinh trên người Lưu Vân, vẻ mặt cực kì hâm mộ.
- Ngươi tối hôm qua mới động phòng sao?
Lưu Vân hỏi ngược lại. Nhìn Thế Viêm thần thái bay bổng làm cho Lưu Vân một lần nữa thấy ma lực thật lớn của tình yêu.
- Bá tước đại nhân, đừng nghĩ ta cũng vô sỉ giống ngươi.
Thế Viêm trợn mắt nói, sau đó kéo hắn đi vào trong Học viện.
- Ta muốn sau khi chiến tranh kết thúc thì cử hành hôn lễ cùng với ngươi, thế nào? Hai chị dâu ở cùng ngươi một chỗ cũng đủ dài rồi, ngươi phải cho bọn họ một cái danh phận đi chứ.
- Chủ ý không tồi. Chỉ là chiến tranh đáng chết giống như nam nhân biểu diễn vậy. Cuộc sống hòa bình giống như nữ nhân xinh đẹp, làm cho nó đột nhiên cương lên sau đó rất nhanh thay đổi.
Lưu Vân nén giận nói.
- Ngươi là một quái vật biết thao túng chiến tranh cùng chà đạp nữ nhân.
Thế Viêm nghe xong phân tích của Lưu Vân, cảm khái nói.
- Thấy ngượi nọ không? Rất có thể sau khi Huyết thần giáo tan rã thì hắn sẽ là một vấn đề!
Lưu Vân phát hiện Minh Lạc ở cách đó không xa, vội nhỏ giọng nói với Thế Viêm.
Hai người bước nhanh đuổi theo Minh Lạc.
- Ca Tư Lạp đại nhân, thương thế của ngươi không sao chứ? Lưu Vân thân là địa chủ lại không có tận hết trức trách bảo vệ, vẫn mong đại nhân tha thứ! Sau khi hội nghị kết thúc ta sẽ thiết yến hướng đại nhân bồi tội.
Lưu Vân hướng Thú nhân quân vụ đại thần bên cạnh Minh Lạc, tỏ vẻ xin lỗi chân thành.
- Không có việc gì. Chỉ bị thương ngoài da một chút lại nhận được sự khoản đãi của tổng đốc, Ca Tư Lạp thụ sủng nhược kinh! Phần nhân tình này của đại nhân ta xin nhớ kỹ, có cơ hội nhất định hồi báo.
Ca Tư Lạp nói, trên mặt lộ vẻ cười lạnh.
“Ma Tước, lúc ngươi đánh gãy răng hắn, có phải là ngươi không ăn cơm no?”
Đụng phải cây đinh mềm này, trong bụng Lưu Vân nhất thời khó chịu nhưng không thể không cười khan nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Ca Tư Lạp ngửa mặt lên trời, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ bất mãn.
- Ta cảm giác được chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không nên làm ảnh hưởng tới sự đoàn kết của các quốc gia trên đại lục. Ta tin tưởng hoàng tử điện hạ, Lưu Vân bá tước cũng cho là như vậy chứ? Cho nên chuyện này cứ như vậy dừng lại ở đây đi!
Minh Lạc rất có phong độ, giải vây cho Lưu Vân.
- Minh Lạc đại nhân nói đúng. Trước mắt chúng ta có cùng chung một địch nhân, đó là Huyết thần giáo, phải nhất trí đối ngoại!
Thế Viêm cảm thấy không khí lúc này có chút không thoải mái, cũng nói vào.
Lưu Vân nhìn Minh Lạc, cười nhẹ nói :
- Minh Lạc đại nhân lòng dạ rộng lượng, quả thật làm cho Lưu Vân phải xấu hổ!
Minh Lạc bình tĩnh làm cho Lưu Vân nhạy cảm nắm bắt được một tin tức khác thường: Minh Lạc căn bản không có đem chuyện Thú nhân quân vụ đại thần bị tập kích để ở trong lòng. Chuyện Thú nhân quân vụ đại thần bị tập kích, từ góc độ quốc gia mà nói thì thuộc về vấn đề tranh cái ngoại giao vô cùng nghiêm trọng. Nếu như Minh Lạc thật sự muốn truy cứu, Thế Viêm cùng Lưu Vân cũng rất khó giải quyết. Đây cũng là nguyên nhân Lưu Vân bực tức với Ma Tước. Minh Lạc là đại biểu của Thú nhân đế quốc. Cho dù có thể biểu hiện độ lượng một chút nhưng ít ra cũng phải đòi truy cứu chuyện này.
Lưu Vân tuyệt đối tin tưởng Minh Lạc không phải loại người sợ phiền phức. Thú nhân quân vụ đại thần Ca Tư Lạp cũng như vậy. Cục diện trước mắt để lộ ra một chút quỷ dị.
“Minh Lạc, Ca Tư Lạp ở trong mắt ngươi không là cái gì. Vậy Thú hoàng trong lòng ngươi thì như thế nào?”
Nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt Minh Lạc làm người ta không thể nắm bắt tâm tình, trong lòng Lưu Vân âm thầm hỏi. Hắn cảm giác được hành động ngoài ý muốn của Ma Tước giống như một cục đá quăng vào trong thâm cốc, không nghe được bất cứ tiếng vang gì.
Sau khi trải qua sự xác nhận thân phận cùng kiểm tra an toàn một cách khắt khe, trước 9h sáng đại biểu mỗi nước đã tới phòng hội nghị ở Học viện chỉ huy quân sự. Đại biểu tham gia hội nghị có 7 người bao gồm: đại biểu Hỏa Vân đế quốc là hoàng tử Thế Viêm cùng Lưu Vân, Tổng đốc La Mạn hành tỉnh. Đại biểu A Tư Mạn là thừa tướng A Đạo Phu, quân vụ đại thần La Tư Đốn. Đại biểu Thú nhân là Minh Lạc, quân vụ đại thần Ca Tư Lạp. Đại biểu của Tây Tư vương quốc là Ốc Khắc. Dự thính hội nghị là tinh linh tộc trưởng lão Hỏa Vũ.
Trong đại sảnh, 7 cái tràng kỷ mềm quây thành một vòng tròn, quây quanh một cái đại hỏa lô ấm áp. Bên cạnh trang kỷ là một chiếc kỉ trà, trên đó có đặt văn kiện liên quan tới hội nghị. Còn có một chút điểm tâm tinh xảo, nước hoa của cùng rượu nho.
Hai gã chuyên viên ghi chép ngồi ở trong góc phòng hội nghị, toàn bộ tinh thần chăm chú chuẩn bị công việc ghi chép. Trên khuôn mặt hai người trẻ tuổi tràn ngập sự kích động và hưng phấn. Bởi vì bọn họ sắp được chứng kiến một thời đại mới của lịch sử đại lục.
Chín giờ, hội nghị bắt đầu.
Là người chủ trì hội nghị, Thế Viêm đại biểu Kiều Trì phát biểu vài lời chúc mừng hội nghị diễn ra thuận lợi, tỏ vẻ hoan nghênh đối với đại biểu mỗi nước. Tiếp theo hắn liền cầm lấy tư liệu trên bàn, bắt đầu giới thiệu với đại biểu mỗi nước tình hình Huyết thần giáo.
Nằm ở trên trường kỷ mềm mại, Lưu Vân bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ sự chăm sóc của Hoa Phi Lệ. Bởi vì hắn từng ở trước mặt nàng kêu ca việc họp hành là một chuyện vô cùng thống khổ và nhàm chán. Cho nên Hoa Phi Lệ bố trí cho hắn chỗ ngồi tốt nhất, cực kì dễ chịu, quả thực là rất thích hợp với một kẻ lười như hắn.
Tinh linh trưởng lão ngồi bên cạnh hắn thì vẻ mặt say đắm hưởng thụ rượu nho.
Ốc Khắc lần đầu tiên có mặt ở hội nghị cấp cao như vậy cho nên có vẻ khẩn trương, giống như một đệ tử, ngồi chăm chú lắng nghe Thế Viêm giới thiệu.
Còn A Đạo Phu đến từ A Tư Mạn đế quốc, Minh Lạc cùng Ca Tư Lạp đến từ Thú nhân đế quốc khi nghe tình huống Huyết thần giáo do Thế Viêm giới thiệu thì sắc mặt có vẻ ngưng trọng.
Tin tức tình báo này do một tay Lâm Thi Nhã xử lý cho nên rất chuẩn xác, tinh tế, tường thuật tất cả mọi viện liên quan tới Huyết thần giáo. Thậm chí có rất nhiều nội dung đại biểu mỗi nước chưa từng được nghe.
Tình báo là nhân tố quyết định sống còn của cuộc chiến. Người có thể nắm giữ tin tức tình báo nhanh, chuẩn thường là kẻ nắm giữ tiên cơ trong chiến tranh. Đối với đại biểu của mỗi nước, những kẻ nắm giữ quyền lực trung tâm của đất nước mà nói thì bọn họ càng hiểu rõ điều này. Với lại bọn họ cũng không ngừng cố gắng phát triển mở rộng mạng lưới tình báo bao trùm cả đại lục.
Lúc này bọn họ ý thức được Hỏa Vân đế quốc sau khi trải qua một cuộc nội chiến cùng chống lại sự xâm lược của A Tư Mạn thì hoàn toàn phát triển một cách tăng vọt, bắt đầu tiến vào vị trí cường quốc của đại lục.
Minh Lạc nhìn Lưu Vân nằm ở trong trường kỷ dường như đã ngủ thiếp đi, rơi vào suy nghĩ sâu xa. Mấy ngày này ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, hắn đã thấy được từ bên trong cho tới bên ngoài thành thị đã hình thành một cỗ máy chiến tranh thật lớn đang không ngừng được vận chuyển. Mà tin tức tình báo về Huyết thần giáo ở trong tay La Mạn tổng đốc Lưu Vân càng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc đối với năng lực dự đoán của Lưu Vân. Huyết thần giáo xuất hiện đối với hắn mà nói là chuyện ngoài ý muốn nhưng đối với Lưu Vân mà nói hiển nhiên là nằm trong dự đoán.
Phát hiện này làm cho hắn bắt đầu thận trọng đánh giá kỹ người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này.
Rất nhanh, các đại biểu hội nghị tán thành thống nhất ý kiến cùng chung tay đối phó Huyết thần giáo. Mà đề nghị thành lập liên quân đại lục của Thế Viêm cũng được mọi người tán thành. Tiêu điểm của cuộc thảo luận nhanh chóng tập trung vào việc chọn người chỉ huy liên quân.
Vị trí nhạy cảm này là bởi vì trong nghìn năm lịch sử đại lục chưa bao giờ xuất hiện quá liên quân sáu nước, càng không có liên quân thống soái. Từ tình thế này mà xem thì đây là một vị trí nguy hiểm. Bởi vì hắn phải trực tiếp đối mặt với Huyết thần giáo, lúc nào cũng có thể dẫn tới họa sát thân. Nhưng nếu như quốc gia đại lục thắng lợi thì vị trí này cũng sẽ mang tới lợi ích khổng lồ cùng sự vinh quang cho chủ nhân của nó. Trở thành anh hùng trong sử thi đại lục, mỗi một lời nói, hành động của hắn đều tạo thành ảnh hưởng đáng kể đối với đại lục sau chiến loạn.
- Trước mắt quân dân cả đế quốc A Tư Mạn đang bận rộn với việc chống cự lại sự công kích của Huyết thần giáo. Mà việc xây dựng liên quân đại lục cần phải có thời gian nhất định, cho nên chúng ta buông tha vị trí quan chỉ huy liên quân này.
Đối mặt với vị trí khá hot nhưng hữu tâm vô lực, A Đạo Phu đi thẳng vào vấn đề, làm sáng tỏ lập trường của mình.
- Nhưng A Tư Mạn đế quốc sẽ đem hết toàn lực ủng hộ việc xây dựng liên quân đại lục, cũng phái ra quân đội tinh nhuệ nhất nghe theo sự điều khiển của liên quân.
- Vậy quý quốc đối với việc chọn người chỉ huy liên quân có đề nghị gì?
Thế Viêm hỏi.
A Đạo Phu trầm ngâm. La Tư Đốn tướng quân ở bên cạnh hắn tiếp lời.
- Trong số các quốc gia trên đại lục này đã giao thủ với Huyết thần giáo, theo chúng ta được biết trước mắt chỉ có hai trận chiến đấu cân xứng nhưng cũng coi như là thắng thảm. Một là trận chiến dưới Lạp Mạn thành, Thú nhân đại quân làm cho Huyết thần giáo đánh lén thất bại, hai là tại bên ngoài Uy Ni thành, Lang quân nước ta ngăn chặn được bước tiến của quân đội Huyết thần giáo. Đương nhiên quân thần Lưu Vân bá tước của Hỏa Vân đế quốc cũng có thể đảm nhiệm chức vụ này.
- Ý kiến của La Tư Đốn tướng quân cũng là ý kiến của ta.
A Đạo Phu gật đầu.
Đối với việc Hỏa Vân nhanh chóng quật khởi, A Tư Mạn đế quốc chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, vô lực ngăn cản. Cho nên ở thời điểm mấu chốt này, A Đạo Phu quyết đoán lựa chọn đứng về phía đồng minh cũ là Thú nhân đế quốc.
Ca Tư Lạp nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ vẻ tự mãn:
- Trận chiến ở Lạp Mạn thành, Thú nhân đế quốc mặc dù thu được thắng lợi nhưng cũng thương vong thảm trọng. Trận chiến đó có thể thắng được hoàn toàn nhờ vào sự chỉ huy anh minh của Minh Lạc đại nhân!
Minh Lạc khiêm nhường nhìn mọi người cười, ánh mắt lại nhìn về phía Lưu Vân.
“Nam nhân nào chẳng khát vọng sự huy hoàng? Quan chỉ huy liên quân đại lục, sự hấp dẫn lớn như vậy, ngươi có thể không động tâm sao?”
- Nếu như trận chiến này do Minh Lạc đại nhân chỉ huy, ta khẳng định nếu thắng thì cũng là thắng thảm mà không phải là cảnh tượng đại thắng!
Một thanh âm lười biếng từ trong miệng Lưu Vân truyền ra.
- Làm cho bá tước đại nhân phải chê cười rồi!
Minh Lạc đón ánh mắt Lưu Vân, cười nói :
- Không biết đại nhân có đề nghị gì đối với người chỉ huy liên quân?
- Cái này còn phải hỏi sao? Quan chỉ huy liên quân đại lục, chỉ nghĩ thôi cũng thấy trong lòng nóng lên! Ta kiên quyết đề cử Tổng đốc La Mạn hành tỉnh của Hỏa Vân đế quốc, quân đoàn trưởng Lưu Vân của Hắc Ưng quân đoàn giữ chức chỉ huy liên quân đại lục!
- Khụ khụ khụ!
Hỏa Vũ trưởng lão đang uống rượu đột nhiên bị sặc, ho khan dồn dập.
Toàn trường đều xôn xao, bao gồm cả Minh Lạc cũng bị những lời của Lưu Vân làm cho ngây ngốc.
Ánh mắt Ốc Khắc nhìn về phía Lưu Vân lại càng tràn ngập sự khâm phục.
Hai gã đảm nhiệm chức vụ ghi chép cũng thất thần, không biết có nên ghi lại việc này hay không. Bọn họ đều do một tay Á Lịch Sơn Đại chọn ra, sợ sẽ phải đem ngươi lãnh đạo trực tiếp của mình ghi lại thành sự sỉ nhục của lịch sự.
“Ngươi cứ thành thật mà ngủ còn tốt hơn!”
Thế Viêm khinh bỉ liếc mắt nhìn Lưu Vân một cái, vội vàng nói:
- Lưu Vân bá tước thấy mọi người có vẻ mệt mỏi nên cố ý nói giỡn, chúng ta tiếp tục thảo luận!
Nhưng sau đó Thế Viêm biểu luận lập trường của mình đề cử Lưu Vân giữ chức quan chỉ huy liên quân. Đại biểu của Tây Tư vương quốc là Ốc Khắc cũng tỏ vẻ ủng hộ Hỏa Vân đế quốc.
Như vậy kết quả biến thành A Tư Mạn đế quốc ủng hộ Thú nhân đế quốc, Tây Tư vương quốc ủng hộ Hỏa Vân đế quốc, vẫn không thể nào chọn được người nào.
Mà hai người trở thành tiêu điểm là Lưu Vân cùng Minh Lạc lại biểu hiện rất bình tĩnh. Lưu Vân sau khi nói xong câu nói kia lại tiếp tục giấc mộng xuân thu của mình. Minh Lạc thì không thèm để ý tới việc Lưu Vân cạnh khóe mình, vẫn duy trì phong độ vốn có.
Dưới sự bất đắc dĩ, Thế Viêm đề nghị các đại biểu tiến hành bỏ phiếu biểu quyết. Bởi vì Tây Tư vương quốc chỉ có một đại biểu, để cho công bình, Hỏa Vũ trưởng lão của tinh linh tộc được phá lệ cho phép tham dự bỏ phiếu.
“Xem ra Hỏa Vân đế quốc nhất định phải đoạt được vị trí này! Như vậy lại thành ngang tay, kế tiếp giải quyết vấn đề này như thế nào đây?”
Minh Lạc cảm giác được lão gia hỏa vẫn đang uống rượu kia cùng Lưu Vân có thái độ mập mờ. Cho nên tinh linh trưởng lão này tuyệt đối sẽ ủng hộ Lưu Vân, đối mặt với cục diện 4 : 4, hắn không khỏi cười thầm.
A Tư Mạn, Thú nhân, Tây Tư đều phái một gã đại biểu giám sát kết quả bỏ phiếu. Sau đó hoàng tử Thế Viêm tuyên bố kết quả bỏ phiếu:
Lưu Vân một phiếu cũng không được, Minh Lạc thu được toàn bộ phiếu, được tuyển giữ chức quan chỉ huy liên quân đại lục
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vùng núi phía tây bắc Đức Lỗ hành tỉnh thuộc Tây Tư vương quốc. Đây là khu vực núi lớn thuộc phía bắc Ni Tư thành, cách trụ sở của Huyết thần giáo không tới 400 dặm.
Trong khi chờ đợi tin tức tính báo do nhân viên của Ngải Phật Sâm đưa tới, An Đông Ny tổ chức hội nghị cuối cùng trước khi bắt đầu cuộc chiến.
Lần hội nghị này đối với hành động tác chiến của Hắc Ưng Kỵ binh sư mà nói có ý nghĩa rất quan trọng. Bởi vì sau khi tiến vào lãnh thổ Tây Tư, chính mắt nhìn thấy khắp nơi là hành thi, cảnh tượng khắp nơi bi thảm, tâm tình các quan quân dần dần bắt đầu có chút mất khống chế. Bởi vì hơn một nửa số quan quân Kỵ binh sư đều đến từ đội ngũ khinh kỵ binh ban đầu của An Đông Ny trước khi rời khỏi Tây Tư.
Quân đội là cỗ máy chiến tranh của quốc gia. Quân nhân bất quá chỉ là một linh kiện trong bộ máy này. Đối mặt với chiến tranh lúc nào cũng có thể bùng nổ, những quân nhân trẻ tuổi thường phải đối mặt với rất nhiều áp lực, phải đem tình cảm của bản thân vứt đi hoặc chôn chặt trong lòng, biến mình thành một nam nhân gần như là tuyệt tình. Trên chiến trường, đối mặt với sự tử vọng của chiến hữu, đối mặt với máu tươi đầm đìa, đối mặt với từng mảnh nhỏ tàn chi, ngươi có thể không tìm thấy được một chút tình cảm bình thường nào trong mắt những người này.
Nhưng quân nhân cũng có giới hạn của chính mình. Bọn họ có thể khẳng khái đi tìm chết, nhưng không cách nào tha thứ cho việc biến dân chúng phía sau thành vật hy sinh, không cách nào dễ dàng tha thứ cho những kẻ biến mảnh đất của mình thành một đống hoàn tàn.
Các quan quân Hắc Ưng Kỵ binh sư đều ý thức được mình chính là quân nhân Hỏa Vân. Nhưng giờ khắc này, ẩn sâu trong lòng họ là tình cảm đối với cố quốc, làm cho tâm bọn họ bắt đầu nhỏ máu.
Về điều này, cho dù là thống soái thâm trầm như An Đông Ny cũng không có cách lạnh nhạt đối mặt với nó, huống chi đây lại là những thanh niên tràn ngập nhiệt huyết?
Luồng tâm tình này rất nhanh chóng trở nên cuồng bạo, trở thành dục vọng chiến đấu, bắt đầu lan tràn trong ba vạn kỵ binh tinh nhuệ, rất nhanh khiến cho An Đông Ny phải chú ý.
Trong đại trướng, các sĩ quan đã sớm tụ tập cùng một chỗ, nhỏ giọng nghị luận với nhau, thổ lộ sự bi phẫn trong lòng. An Đông Ny lẳng lặng ngồi ở trên ghế lắng nghe các sĩ quan nói chuyện với nhau.
- Bẩm tướng quân. Tổ chức phản kháng ở Tây Tư đã tới bên ngoài quân doanh.
Truyền lệnh binh vội vã chạy vào lều lớn, đi tới trước người An Đông Ny bẩm báo.
- Tới nhanh như vậy sao?
An Đông Ny kích động đứng lên.
- Mau mau cho mời!
Ngải Phật Sâm mang theo vài tên thị, vẻ mặt phong trần đi vào trong đại doanh của An Đông Ny.
Hắn xuất hiện làm cho An Đông Ny cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì trong kế hoạch thì hắn cũng không cần tự mình đến đây. Mà các sĩ quan trong trướng, đặc biệt là những người đến từ Tây Tư vội vàng đứng lên.
Từ sau khi Ngải Phật Sâm rời khỏi Hắc Ưng quân đoàn quay lại Tây Tư, tất cả mọi người đều biết người thanh niên này thuộc dòng dõi vương thất Tây Tư, tương lai sẽ là chủ nhân của Tây Tư.
An Đông Ny đứng dậy đi về phía Ngải Phật Sâm, các sĩ quan cũng tự động theo sát phía sau hắn, ngênh đón Ngải Phật Sâm.
Ngải Phật Sâm nhìn đám người An Đông Ny đang đi về phía hắn, trên mặt có chút tức giận. Sau khi tiến vào sơn khu, hắn liền cảm giác được không khí quỷ dị ở trong Kỵ binh sư.
Hắn đi nhanh về phía trước, hướng An Đông Ny hành quân lễ:
- Ngải Phật Sâm, sĩ quan chỉ huy Hắc Ưng quân đoàn đóng tại Tây Tư dẫn thuộc hạ tới đây phối hợp với tướng quân chấp hành hành động thiên sứ báo thù!
Mặc dù chức vụ ở trong Hắc Ưng quân đoàn của hắn cao hơn so với An Đông Ny. Nhưng trận chiến đấu này lấy Hắc Ưng Kỵ binh sư làm chủ, theo quy ước ẩn ở chiến trường, hắn tạm thời chịu sự lãnh đạo của An Đông Ny.
- Phó quân đoàn trưởng, mời ngồi!
An Đông Ny nhất thời hiểu được hàm ý hành động này của Ngải Phật Sâm, mỉm cười mời Ngải Phật Sâm ngồi.
Hội nghị nhanh chóng diễn ra.
An Đông Ny mời Ngải Phật Sâm lên tiếng trước.
- Trước khi hội nghị bắt đầu, ta chỉ muốn nói một câu. Mấy ngày nay rời khỏi Hắc Ưng quân đoàn, ta không hề quên mình là một gã quân nhân của Hắc Ưng quân đoàn. Quá khứ là như vậy, tương lai cũng như thế, ta hy vọng các ngươi cũng nhớ kỹ giống như ta!
Ánh mắt Ngải Phật Sâm nghiêm nghị đảo qua một đám sĩ quan đang kích động, giọng nói lạnh như băng.
Ngải Phật Sâm vừa nói xong, An Đông Ny liền tiếp lời:
- Ta cũng nói hai câu. Hắc Ưng Kỵ binh sư chấp hành tác chiến nhiệm vụ trước mắt, một khi thành công sẽ khiếp sợ cả đại lục. Quân đoàn trường từng nói qua, Kỵ binh sư là thiết quyền của Hắc Ưng, một khi đã đánh thì phải làm cho địch nhân hóa thành tro bụi! Đây là lần đầu tiên từ khi Kỵ binh sư được xây dựng tự mình đi thực hiện một nhiệm vụ trọng đại. Ánh mắt cả Hắc Ưng quân đoàn, cả Hỏa Vân đế quốc, cả đại lục đều tập trung trên người chúng ta! Một quân nhân ưu tú phải là một người hoàn thành nhiệm vụ. Ta mong quý vị đem hết các ý niệm hỗn loạn trong đầu vứt đi, khi cờ xí Hắc Ưng bay cao, mọi lo lắng trên đại lục này sẽ tan biến, các ngươi sẽ chứng kiến mảnh đất này, những người dân trên mảnh đất này một lần nữa đứng thẳng lên! Kế tiếp chúng ta họp!
Căn cứ vào tin tức tình báo mới nhất do Ngải Phật Sâm mang đến, kết hợp với bản đồ do các đội viên Dạ Phong cung cấp, các sĩ quan bắt đầu thảo luận. Cuối cùng An Đông Ny cùng Ngải Phật Sâm ra quyết định cho phương án tác chiến:
Hắc Ưng Kỵ binh sư đội thứ nhất gồm 1 vạn 5 nghìn người do An Đông Ny tự mình suất lĩnh đánh thẳng vào trụ sở của Huyết thần giáo ở phía tây Ni Tư thành, cần phải tiêu diệt toàn bộ gần 100 Huyết Y sứ giả, 500 Huyết Ma cùng hành thi bảo vệ trụ sở, phá hủy hoàn toàn tất cả các trang thiết bị trong trụ sở. Một đội khác gồm một vạn người do phó sư trưởng Kiệt Ân suất lĩnh, mai phục phía tây Ni Tư thành, phụ trách phong tỏa tin tức từ Ni Tư thành xin tiếp viện, trước khi chiến đấu ở trụ sở Huyết thần giáo còn chưa chấm dứt thì không được tự tiện rút lui. 5000 người còn lại do Ngải Phật Sâm tạm thời suất lĩnh, làm đội dự bị cho chiến đấu, xử trí các tình huống đột nhiên phát sinh trên chiến trường, tiếp ứng cho hành động tác chiến của hai đơn vị kia. Lộ tuyến đường đi của Kỵ binh sư do tổ chức phản kháng ở Tây Tư phụ trách tiêu diệt các trạm giác, binh trạm, bao gồm cả những binh lính bảo vệ bên ngoài trụ sở Huyết thần giáo. Trước khi công kích diễn ra, các tổ chức phản kháng ở phụ cận Ni Tư thành phát động bạo loạn với quy mô nhỏ, thu hút sự chú ý cùng binh lực địch nhân. Tất cả bộ đội phải hai ngày sau mới đi tới vị trí chiến đấu dự kiến. Chiến đấu đến rạng sáng ngày thứ ba sẽ chính thức triển khai và chấm dứt trước khi trời sáng. Sau đó Hắc Ưng Kỵ binh sư nhanh chóng rút khỏi chiến trường, công việc cản địch ở phía sau do tổ chức phản kháng Tây Tư đảm nhiệm. Đảm bảo sau khi Hắc Ưng Kỵ binh sư rút lui an toàn, tổ chức phản kháng tại Tây Tư sẽ lui lại, Kỵ binh sư phụ trách thu hút truy binh của Huyết thần giáo tới biên giới Thú nhân đế quốc, sau đó quay lại La Mạn hành tỉnh.
Cuối cùng An Đông Ny hướng các sĩ quan hạ một mệnh lệnh tàn khốc:
- Trong trận chiến đấu này nếu như có người bị thương thì hãy để cho bọn họ vĩnh viễn an nghỉ tại mảnh đất mà bọn họ đã từng chiến đấu đi!
Đây là một mệnh lệnh bất đắc dĩ, các sĩ quan bình tĩnh tiếp nhận rồi bắt đầu đi chuẩn bị bố trí.
Sau khi mọi người giải tán, An Đông Ny cùng Ngải Phật Sâm lưu lại trong trướng.
- Ở Tây Tư rất khổ sao?
An Đông Ny từ trên mặt Ngải Phật Sâm nhìn ra điều đó. Hắn lãnh đạo tổ chức phản kháng tại Tây Tư chiến đấu là phải thừa nhận áp lực cực lớn, áp lực này làm Ngải Phật Sâm có vẻ già hơn vài phần.
- Giãy dụa tìm sự sống từ trong địa ngục, ngươi cảm giác có tốt được không?
Ngải Phật Sâm cười khổ nói.
- Hôm nay cám ơn ngươi! Nếu không ta còn muốn tốn nhiều miệng lưỡi nữa.
An Đông Ny bắt đầu chuyển sang cám ơn Ngải Phật Sâm.
- Quân đoàn trưởng đem tất cả giao vào trong tay chúng ta. Chúng ta nhất định phải làm cho hắn cảm thấy tự hào. Đương nhiên tâm tình của các quan quân cũng không có gì đáng chê trách. Ở lại Tây Tư trong một khoảng thời gian dài, chính ta cũng có lúc cảm thấy chua xót mà rơi lệ.
Ngải Phật Sâm thở dài nói.
- Ta cũng từng hướng tới quyền lực và vinh quang. Nhưng hiện tại ta chỉ hy vọng tất cả mọi thứ sớm ngày chấm dứt. Mọi người có thể có một cuộc sống an bình.
- Ngươi là một quý tộc nhưng càng ngày càng bình dân hóa. Đối với dân chúng Tây Tư đang gặp nạn mà nói thì đây là một chuyện tốt.
An Đông Ny cười nói.
- Đúng vậy. Hiện tại ta rất hâm mộ ngươi. Làm chức nghiệp của một quân nhân, suất lĩnh một chi quân đội cường đại không ngừng chiến đấu. Còn ta thì sao chứ? Chỉ sợ là sẽ bị lão đại nhét ở nơi này, sau khi chiến tranh kết thúc thì tới thu thập cái cục diện rối rắm này. Vương thất Tây Tư từng hưởng thụ sự cung phụng của dân chúng, trách nhiệm này ta không thể đổ cho người khác.
- Tiếng kèn lệnh phản công sẽ vang lên trong trận chiến này, có lẽ sóng gió do Huyết thần giáo gây nên sắp kết thúc.
Hai người hàn huyên một lúc ở trong trướng rồi cùng nhau đi ra ngoài đại doanh.
Đêm trong núi rất lạnh, không nghe thấy tiếng chiến mã hý vang. Kỵ binh sư đã ẩn nấp một cách hoàn mỹ.
- Lão đại gần đây như thế nào?
Ngải Phật Sâm nhìn bầu trời, khẽ hỏi.
- Tốt. Chỉ là bộn bề nhiều việc. Sau khi ta rời đi hắn muốn chuẩn bị mở hội nghị các quốc gia trên đại lục.
- Pháo đài Tây Đốn, trụ sở ở Đại Hành Sơn, trang bị vũ khí mới, xem ra tất cả còn chưa tới lúc chấm dứt. Ta còn phải ở Tây Tư thành lập một chi viện quân cường đại cho hắn!
- Hiện tại ngươi mới hiểu sao?
An Đông Ny có chút hả hê nhìn Ngải Phật Sâm.
- Ta tưởng rằng từ lúc Thiếu soái quân xuất hiện ngươi đã ý thức được điều đó chứ!
- Hắn cẩn thận như vậy, chỉ sợ ngươi nhất thời sẽ đánh không xong! Mọi người cũng vậy.
Ngải Phật Sâm mỉm cười nói.
- Đối với ta mà nói có thể đánh trận là tốt rồi. Giấc mộng cả đời ta rất đơn giản, đó là cưỡi một con chiến mã, dẫn theo một đám binh lính tung hoành tứ phương! Lúc này ta muốn đánh một trận, đem tế phẩm quay về La Mạn.
Hai người đều trầm mặc, suy nghĩ về cuộc chiến hai ngày sau.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Huyết ma bảo nằm ở khu vực núi cách phía tây Ni Tư thành khoảng chừng 200 dặm. Đây là một trong những trụ sở khổng lồ do Huyết thần giáo dựng lên để khống chế Tây Tư vương quốc, là cứ điểm chủ yếu mà tà giáo bồi dưỡng ra Huyết Ma.
Nơi này có địa thế bằng phẳng, địa hình trống trải, vào lúc hòa bình đây là một sơn thôn cảnh sắc tươi đẹp, vốn là một nơi thật đẹp để đi chơi trong tiết thanh minh. Sau khi Huyết thần giáo xuất hiện thì nơi này chính thức trở thành tử địa.
Cư dân trong khu vực núi này đa số bị bắt đi làm dân công xây dựng trụ sở. Sau khi trụ sở xây dựng xong thì biến thành hành thi lang thang chung quanh trụ sở. Động vật ở nơi này cũng bời vì hành thi xuất hiện mà biến mất, thậm chí ngay cả loài chim bay lượn trên không cũng không chịu được mùi màu tươi nồng nặc mà phải đi xa lánh nạn.
Trong bóng đêm, Huyết ma bảo từng thôn phệ vô số tính mạng giống như quái thú lẳng lặng nằm lù lù ở giữa hai ngọn núi, trong trụ sở thỉnh thoảng truyền ra những tiếng gầm gừ của Huyết Ma. Bên ngoài cửa lớn của trụ sở, binh lính Tây Tư đang đi lại tuần tra, thỉnh thoảng nghe tiếng Huyết Ma phát ra thanh âm kinh khủng, thỉnh thoảng lại lắc đầu thở dài.
Đêm về khuya, trời rét lạnh, đây cũng là lúc đội tuần tra đổi gác. Một đội binh lính Tây Tư mới được thay gác, đội mới này dường như không có giống đội cũ. Cho dù là khí trời rét lạnh cũng không có cách nào đóng băng vẻ mặt hưng phấn cùng nội tâm kích động của bọn họ.
- Súc sinh, các ngươi cứ kêu đi, rồi tới lúc các ngươi muốn kêu cũng không được!
Nghe trong căn cứ truyền ra thanh âm Huyết Ma, một lão binh vẻ mặt phẫn hận, hung hăng nói.
- Tất cả mọi người đều hiểu rõ chứ?
Binh lính tuần tra tụ lại cùng một chỗ, một sĩ quan trung niên trầm giọng hỏi.
Bọn lính trầm mặc, nhưng đều kiên định gật đầu.
Đối với một chi quân đội chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, ngươi có thể khinh thị nó nhưng người tuyệt đối không thể quên, chỉ cần là quân nhân, những binh lính này vẫn có dũng khí đối mặt với tử vong.
- Chuyện ta giao đã làm tốt chứ?
Trung niên sĩ quan lại hỏi lần nữa.
Binh lính vẫn trầm mặc như cũ, có một số gật đầu, một số lại lắc đầu. Chiến loạn cùng sự kinh khủng khiến cho thân nhân bọn họ trôi dạt khắp nơi, cốt nhục chia lìa. Cho dù là những binh lính dốc sức vì Huyết thần giáo cũng không ngoại lệ.
- Lão tử cũng không tìm thấy lão bà cũng tiểu oa nhi! Không quản nhiều như vậy!
Trung niên vung bàn tay to lên.
- Mở cửa trụ sở ra cho những người bên ngoài tiến vào thanh tẩy nơi dơ bẩn này đi!
Vài tên binh lính tuần tra gỡ chốt trên cửa xuống, một ít binh lính thì ra sức quay tời kéo.
“Cách cách”, thanh âm trầm muộn vng lên. Huyết ma bảo giống như một người sắp chết, chậm rãi mở rộng miệng.
Ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Hơn hai trăm kỵ binh quần áo rách nát như một trận gió lao qua cửa lớn, nhanh chóng biến mất bên trong trụ sở. Đầu lĩnh hóa ra lại là lão binh Kiệt Y, người đã dẫn đường cho tiểu tổ ứng cứu.
Sau khi hơn hai trăm người này tiến vào trụ sở, Kiệt Y ở trên chiến mã vung tay lên, kỵ binh liền chia làm hai mươi tiểu tổ nhanh chóng tản ra bên trong trụ sở.
Ước chừng hai ba phút đồng hồ sau, những tiếng nổ mạnh rung trời vang lên. Ngay sau đó một tiếng nổ lớn phá tan sự yên lặng, giống như hồi chuông tang vang lên chung quanh. Huyết ma bảo hỏa quang chiếu sáng cả bầu trời, khói đặc, tiếng Huyết Ma cùng hành thi kêu gào thảm thiết vang lên tận trời cao.
- Địch tập kích! Địch tập kích!
Một sĩ quan Tây Tư cùng Huyết Y sứ giả quần áo không chỉnh tề lảo đảo lao ra khỏi căn phòng, kinh hoàng kêu lớn. Bọn họ không thể nào nghĩ tới Huyết ma bảo ở trong phạm vi thế lực của Huyết thần giáo lại có kẻ dám tới đây tập kích.
- Vương giả trở về, Tây Tư bất diệt!
Hỏa quang soi sáng khuôn mặt đầy tang thương của Kiệt Y. Lão cười lạnh nhìn một đám Huyết Y sứ giả rồi hô to, sau đó đem một viên ‘Lạc Phu tạo’ ném ra.
“Oanh” một tiếng, mấy Huyết Y sứ giả còn chưa có mặc xong quần áo liền biến thành từng mảnh nhỏ bay lên bầu trời, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.
- Vương giả trở về! Tây Tư bất diệt!
Cùng với những tiếng hô to là những tiếng nổ mạnh vang lên khắp nơi ở trong trụ sở.
Thanh âm này rơi vào trong tai quân nhân Tây Tư khiến cho bọn họ mất đi dũng khí tìm kiếm kẻ tập kích cùng việc tiêu diệt bọn họ. Thậm chí đứng ngây ngốc, nước mắt rơi xuống.
Một người nhu nhược, yếu hèn cho dù ở vào hoàn cảnh sinh tồn cùng sự áp bức mà phải phản bội quốc gia mình nhưng tận sâu trong lương tâm hắn còn chưa có mất hết. Trong nội tâm hắn vẫn còn một chút tình cảm, hoài niệm đối với cố quốc.
Các kỵ binh sau khi nhanh chóng tung ‘Lạc Phu tạo’ trong tay ra bèn từ các nơi hướng cửa trụ sở tập hợp, sau đó dưới sự dẫn đầu của Kiệt Y lui ra ngoài trụ sở. Phía sau bọn họ, một ít Huyết Y sứ giả dẫn theo một đám Huyết Ma đang nhanh chóng đuổi theo.
- Cùng chúng ta đi thôi!
Kiệt Y kìm ngựa trước cửa Huyết ma bảo, nhìn trung niên quan quân giữ cửa quát to.
- Không được. Tay đã vấy bùn, cho dù đi tới nơi nào cũng không rửa sạch được! Bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Trung niên quan quân lạnh lùng cười nói, rồi chỉ về các binh lính ở phía sau.
- Mau rút lui đi, chúng ta yểm hộ các ngươi! Nói cho hắn biết, những quân nhân của Tây Tư vương quốc ở thời khắc cuối cùng đã anh dũng chiến đấu để xóa bớt tội nghiệt của mình. Ngày Tây Tư xuất hiện tương lai tươi sáng xin hãy đối xử tử tế với người nhà của chúng ta!
- Ánh mắt của Kiệt Y nhìn qua những binh lính ở phía sau hắn. Lão muốn ghi nhớ những khuôn mặt này. Là một lão binh từng có thời gian tuổi trẻ sống ở quân doanh, lão có thể hiểu được những người trẻ tuổi này đã chấp nhận tất cả. Đối với một người nam nhân, đặc biệt là một quân nhân mà nói, sống sỉ nhục thật sự không bằng anh dũng chết đi!
- Rút lui!
Kiệt Y quát lớn một tiếng, các kỵ binh theo sát phía sau hắn, nương nhờ bóng tối rút đi.
- Đóng cửa, chiến đấu!
Trung niên quan quân hướng binh lính phía sau ra mệnh lệnh cuối cùng.
Tiếng thiết bản chuyển động, cửa Huyết ma bảo chậm rãi đóng lại.
Truy binh phía sau các kỵ binh giống như huyết khuyển với tốc độ nhanh nhất, nặng nề va vào đại môn, tiếng rên rỉ cùng huyết nhục bắn tung tóe.
Sĩ quan chỉ huy trụ sở tựa hồ tới lúc này mới hiểu được mình bị tổ chức phản kháng ở bên trong lãnh thổ Tây Tư tập kích, vội vàng dẫn theo thuộc hạ chạy tới.
Trung niên quan quân cùng mười mấy tên binh lính của hắn rất nhanh bị Huyết Ma giết chết, biến thành một đống huyết nhục mơ hồ. Tác dụng cuối cùng của bọn họ chính là đóng cửa lại, tranh thủ một ít thời gian để Kiệt Y dẫn theo kỵ binh rút lui.
Ban đêm. Huyết Ma cùng Huyết Y sứ giả ở trong Huyết ma bảo đã khỏi bảo, phát động sự truy kích điên cuồng đối với các kỵ binh của tổ chức phản kháng tại Tây Tư, những kẻ đã dám khiêu khích bọn chúng. Tiếp theo sau là quân đội Tây Tư.
Cây đuốc với ánh sáng nhạt chiếu lên những con chó, tiếng thú rống hung mãnh, những tiếng gào thét vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa truyền đến.
Gió đêm lạnh lùng thổi lên khuôn mặt anh tuấn của An Đông Ny, để lại một tầng băng sương trên khuôn mặt hắn.
An Đông Ny giơ cao tay lên.
“Xoát” một tiếng, những thanh tuyết đao sáng loáng ở phía sau hắn dựng đứng trong trời đêm. 5000 thanh trường đao chĩa về phía bầu trời, như muốn quét sạch những bẩn thỉu đáng ghê tởm trên thế gian.
- Giết!
Thanh âm An Đông Ny vang lên, phiêu đãng trong trời đêm, mở đầu cho lần chính diện giao phong giữa binh chủng cường đại nhất của loài người cùng tà giáo.
Mặt đất chấn động kịch liệt, cây cối run rẩy.
Thiên tầng giáp, đại đao đội. 5000 trọng kỵ binh phía trước tiến lên!
Áp lực đã lâu bị kìm nén trong lòng các chiến sĩ, chà đạp lên sự tôn nghiêm của họ, loài người trên đại lục rơi vào chiến hỏa, cảnh đâu khổ do nước mất nhà tan theo tiếng vó ngựa hóa thành một dòng thác không thể khống chế lao về phía Huyết ma bảo, lao về phía quân đội Huyết thần giáo đã mất đi lợi thế trợ giúp của địa thế hiểm yếu.
Trước mắt là hắc ám vô tận, hãy để cho máu tươi của chúng ta đổ xuống đem lại ánh bình minh đi!
Từng đạo ánh đao lưu động, nhanh như tai chớp, giống như lưu tinh cắt vào hắc ám vô tận. Toàn thân được bảo vệ bởi chiến giáp dầy đặc nặng nề, các kỵ binh tung hoành ngang dọc, tả xung hữu đột trên chiến trường.
Quân đội Huyết thần giáo hoảng sợ nghênh địch, bắt đầu nhanh chóng tụ tập binh lính. Ở trụ sở, dưới sự điều chỉnh của sĩ quan chỉ huy, bọn họ lấy hành thi làm thuẫn, lấy Huyết Ma, Huyết khuyển làm tiên phong, đông đảo Huyết Y sứ giả phụ trách phối hợp chỉ huy, phối hợp chiến đấu. Những kẻ này ngày thường sống an nhàn sung sướng bên trong Huyết thần giáo nên rất tin tưởng chì cần là quân đội loài người, độc huyết của bọn chúng chính là khắc tinh thiên nhiên của bọn họ. Huyết thần giáo không thể bại.
Hắc Ưng kỵ binh như một mũi tiễn xuyên thẳng tắp vào phòng ngự của quân đội Huyết thần giáo. Những lưỡi đao sáng loáng vang lên những thanh âm khi cắt vào cơ thể con người. Hành thi ở bên ngoài giống như hoa màu ở trên đồng ruộng, ngã xuống từng đám trong tay nông phu.
Nâng đao kéo thành một nửa vòng tròn, đao rơi xuống.
Một đao lưỡng đoạn, sạch sẽ dứt khoát. Đầu lâu hành thi bay lên cao tạo thành từng mảng độc huyết rơi xuống. Độc huyết nhất thời nhiễm hết lên thân thể kỵ sĩ.
Đối mặt với tình cảnh này, sĩ quan chỉ huy của Huyết thần giáo cười cười, An Đông Ny cũng cười.
Các Hắc Ưng kỵ binh đang cưỡi ngựa chạy như bay, thân hình khẽ rung lên, chiến giáp nhiễm máu giống như rắn lột da, một tầng kim loại mỏng rời ra, lộ ra bên trong là một chiến giáp mới. Mắt thấy khoảng cách với Huyết Ma ngày càng gần, các kỵ sĩ thoáng ẩn thân đã lấy từ trong người ra viên ‘Lạc Phu tạo’, khi họ xuất hiện trên lưng ngựa thì nhanh chóng ném ra.
Trên chiến trường một lần nữa vang lên tiếng nổ mạnh kịch liệt. Huyết Ma đứng mũi chịu sào trong tiếng nổ vang bị giết thành từng mảnh nhỏ bắn tung lên không trung. Những kẻ từng được coi là công cụ giết chóc vô cùng thuận lợi trên chiến trường của Huyết thần giáo bị loại vũ khí mới của Hắc Ưng công kích khiến cho tan xác.
- Không!
Sĩ quan chỉ huy trụ sở Huyết thần giáo thấy tình cảnh này, trong lòng đứt từng khúc ruột. Từng là một thành viên của loài người, Huyết thần giáo cho hắn giấc mộng có thể đem cả đại lục loài người dẫm nát ở dưới chân, làm cho hắn phản bội chính phe cánh của mình. Hắn cũng rất tin tưởng thực lực kinh khủng của Huyết thần giáo có thể thực hiện giấc mộng huy hoàng thống nhất đại lục, tin tưởng cuối cùng Huyết thần sẽ phủ xuống nhân gian. Nhưng vũ khí kinh khủng trước mắt đã đập tan giấc mộng của hắn. Đại lục loài người đã trải qua sự biến mất của nền văn minh 1000 năm trước không ngờ lại có được lực công kích mạnh như vậy, điều này làm cho hắn khó có thể tiếp nhận sự thật này.
Một đầu Huyết khuyển điên cuồng nhảy lên cao, từ trên không trung đánh tới một gã kỵ binh. Một thanh trường đao lăng không chuẩn xác chém vào chỗ cổ yếu nhất của nó, nhất thời làm cho đầu nó rơi ra. Thân thể từ trên không trung còn chưa rơi xuống đất, vài ánh đao lại lóe lên đem nó chém thành thịt nát.
Một gã Huyết Ma sau khi lọt vào phương trận của kỵ binh, dựa vào thân thể mạnh mẽ tả xung hữu đột trong các Hắc Ưng kỵ binh. Đại đao trong tay kỵ binh đem thịt trên người nó lóc hết ra, ngay cả đầu khớp xương cũng lưu lại một đạo đao ngân nhưng nó vẫn không có chết.
Ngay lúc này vài thanh trường đao lẳng lặng cắm vào bạch cố trước ngực nó, giữ chặt lấy thân thể nó. Một gã sĩ quan kỵ binh huýt sáo vang lừng, từ trên lưng ngựa bay lên trời, thân hình của hắn nhanh chóng xoay tròn trên không trung, trên người sáng lên một đạo quang mang, lập tức huy động trường đao đánh về phía Huyết Ma. Một đạo đấu khí hoa lệ hiện lên, Huyết Ma bị đánh thành bột phấn, lập tức biến mất trên chiến trường.
Chiến đấu rất nhanh chóng biến nghiêng về một phía. Trong kỵ binh khi công kích có lực sát thương thực lớn. ‘Lạc Phu tạo’ với lực lượng cuồng bạo, Hắc Ưng kỵ binh với chiến giáp thần kỳ đều trở thành ác mộng không thể nào trốn tránh của quân đội Huyết thần giáo.
Ở trên chiến trường này không ai có thể thoát đi. Bởi vì Hắc Ưng kỵ binh tốc độ so với Huyết khuyển thậm chí còn muốn nhanh hơn.
Ở trên chiến trường này sẽ không lưu lại bất cứ tù binh gì. Đây là một cuộc tàn sát. Bởi vì đây không phải là chiến tranh của nhân loại mà là loài người tiến hành ác đấu liều chết để hủy diệt lực lượng tà ác. Tà ác sinh ra dưới máu tanh, cũng chỉ có máu tanh mới có thể làm cho nó tiêu vong.
Chiến đấu cho tới khi toàn quân ở trong trụ ở của Huyết thần giáo bị tiêu diệt hết mới chấm dứt. Hắc Ưng kỵ binh chỉ phải trả cái giá thấp nhất.
Sau khi chiến đấu chấm dứt, sáu gã Hắc Ưng kỵ binh đi tới trước người An Đông Ny, hướng hắn nói lời từ biệt. Bởi vì chiến giáp trên người bọn họ đã bị tổn hại hoàn toàn, trên người bị thương.
- Xếp thành hàng!
An Đông Ny ngửa mặt lên trời hét lớn.
Mầy ngàn Hắc Ưng kỵ binh nhanh chóng tụ thành một phương trận khổng lồ.
- Sứ mạng của các ngươi đã hoàn thành. Ta đại biểu quân đoàn trưởng, đại biểu Hắc Ưng quân đoàn đưa tiễn các ngươi!
Trong mắt An Đông Ny rưng rưng, khàn giọng quát.
- Kính lễ!
Một thanh âm bi thương từ đội ngũ truyền tới.
Hắc Ưng kỵ binh đưa tay lên trước ngực, hướng các chiến hữu sắp rời đi hành quân lễ lần cuối.
Sáu gã Hắc Ưng kỵ binh nghiêm trang hành quân lễ, chân dẫm xuống đất với đầy huyết nhục, ánh mắt lưu luyến nhìn qua những chiến hữu của mình, rồi chậm rãi biến mất trong bóng đêm. Bọn họ không có nói một câu nào nhưng từng Hắc Ưng kỵ binh đều nghe được một thanh âm dặn dò:
- Các huynh đệ, vì Hắc Ưng tiếp tục chiến đấu đi!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Sau khi An Đông Ny thành công tiêu diệt sinh lực quân địch ở Huyết ma bảo, quân đội Tây Tư vương quốc mới chạy tới nơi này.
Quân nhân trong tay tân quốc vương Hi Lặc dần dần trở thành vật hi sinh cho Huyết thần giáo. Dưới uy áp nặng nề của tổ chức phản kháng do Ngải Phật Sâm lãnh đạo cùng Hắc Ưng kỵ binh, những binh lính này không có nửa điểm dũng khí phản kháng, mau chóng lựa chọn đầu hàng. Dũng khí là tín niệm bất diệt trong lòng bọn họ đã sớm mất đi.
Sau khi đầu hàng, một số nhỏ binh lính lựa chọn rời khỏi quân đội, bắt đầu cuộc sống bình dân. Nhưng tuyệt đại đa số thì lựa chọn gia nhập tổ chức phản kháng. Dưới sự thống trị kinh khủng của Huyết thần giáo, bước lên con đường này là cực kì nguy hiểm nhưng hết lần này tới lần khác trong biển máu tanh vẫn còn một ngọn đèn duy nhất chiếu sáng. Trận chiến tối nay giống như bão táp chợt kéo đến làm cho bọn họ ngửi được một tia tươi mát trong không khí.
- Vương quốc nội loạn làm cho các ngươi mất đi phương hướng. Ta hy vọng sau buổi tối đêm nay các ngươi có thể bắt đầu lại cuộc sống lương thiện của chính mình! Các ngươi không phải chiến đấu vì ta mà là vì quốc gia đang gặp nạn này, chiến đấu vì vô số dân chúng đang phải đau khổ rên siết sống dưới bóng ta của tà giáo này!
Lúc tiếp nhận những binh lính Tây Tư đầu hàng, đối mặt với những quân nhân đang run rẩy sợ hãi này, Ngải Phật Sâm đã nói như thế.
Sau đó Ngải Phật Sâm dẫn theo tổ chức phản kháng dưới dự dẫn đầu của vài tên quan quân Tây Tư bắt đầu hướng bóng tối mà đi, nhằm Huyết ma bảo đánh tới, tiến thêm một bước nhằm mở rộng chiến quả, đồng thời đem trụ sở này hoàn toàn hủy diệt. Hắc Ưng kỵ binh dưới sự suất lĩnh của An Đông Ny đánh tới một trụ sở khác ở cách đó hơn mười dặm.
Lúc trận chiến thứ hai khai hỏa, viện quân của Ni Tư thành rốt cuộc cũng xuất động. Vô số quân đội Huyết thần giáo vội vã rời thành thị, chia làm hai đường đi tới trụ sở. Các Hắc Ưng kỵ binh làm nhiệm vụ phong tỏa tin tức còn chưa có chạm chán với viện quân này đã nhận được lệnh rút lui. Tổ chức phản kháng ở Tây Tư tiếp nhận nhiệm vụ quấy rối cùng cản trở địch.
Khi luồng ánh sáng bình minh đầu tiên xuất hiện tại phương đông, Hắc Ưng Kỵ binh sư đã bước trên đường về.
- Đi đường cẩn thận, những chuyện còn lại giao cho ta! Thay ta vấn an lão đại!
Ngải Phật Sâm nắm chặt bàn tay to của An Đông Ny, nói một cách chân thành. Trên chiến trường này, chúng ta không thể không lần nữa chia tay.
- Ngươi nhất định phải kiên trì, cố mà sống tốt cho ta. Cuối cùng sẽ có một ngày ta dẫn theo đơn vị Kỵ binh này cùng nhau thu phục lại mỗi tấc đất của Tây Tư!
An Đông Ny Đáp.
- Ta nghĩ sau này chiến đấu sẽ dễ dàng hơn một chút. Bởi vì từ trên người bọn họ ta đã nhìn thấy sự hy vọng!
Ngải Phật Sâm đánh gia những quân nhân mới gia nhập tổ chức phảng kháng Tây Tư, mỉm cười nói.
- Đúng vậy. Lão đại có nói qua, sự sợ hãi cái chết sẽ làm cho người ta tạm thời mê mang nhưng khi bản thân ở trong sự uy hiếp của tử vong, một khi tìm được hy vọng sống sót, con người ta sẽ trở nên dũng cảm hơn! Có lẽ ngươi cần thời gian nói chuyện với cái tên Hi Lặc hỗn đản kia!
- Ta sẽ đi. Ngươi đi đi. Không đi những quái vật này sẽ đuổi theo ngươi, lúc đó cũng đừng trách ta không tận hết sức. Ngươi biết đấy, chúng ta chỉ có thể quấy rối bọn chúng rồi rời đi.
- Thông báo cho bộ đội cởi ngoại tầng chiến giáp ra, mặc quần áo nhẹ đi trước!
An Đông Ny truyền lệnh cho sĩ quan ở bên cạnh mình.
Đến như điện, đi như gió. Đây mới là Kỵ binh bộ đội mà hắn vẫn theo đuổi.
Đế quốc lịch ngày 19 tháng 8 năm 754, hai nơi trụ sở trọng yếu của Huyết thần giáo ở bên ngoài Ni Tư thành bị địch nhân cường đại tập kích. Hai trụ sở này hoàn toàn bị hủy diệt, một lượng lớn vật liệu cùng văn kiện trọng yếu bị phá hủy. Quân đội Huyết thần giáo bảo vệ hai nơi này toàn bộ bị tiêu diệt. Quân đội Tây Tư bất ngờ làm phản, rời đi.
Lần tập kích này giống như một thanh cương đao sắc bén đam thẳng vào trái tim Huyết thần giáo, cấp cho tà giáo kiêu căng ngạo mạn này một gậy nặng nề. Đối mặt với kẻ tập kích lấy xu thế lôi đình vạn quân, Huyết ma, Huyết Y sứ giả cường đại đều mất đi vầng hào quang trên đầu, biến thành vật hi sinh dưới đồ đao của địch nhân.
Cao tầng Huyết thần giáo tức giận, phái ra một số lượng lớn quân đội từ Ni Tư thành truy kích theo lộ tuyến lui lại của Hắc Ưng Kỵ binh, nhưng khi đuổi tới biên cảnh biên giới Thú nhân đế quốc thì mất đi bóng dáng của đơn vị quân đội thần kỳ này. Sau khi bị thất bại ở bên ngoài Lạp Mạn thành Thú nhân, quân đội Huyết thần giáo không dám liều lĩnh, đành phải hậm hực quay về.
Tin tức thắng lợi lần này được truyền khắp đại lục với tốc độ kinh người. Nó đã đánh vỡ thần thoại không thể chiến thắng của Huyết thần giáo, xóa đi bóng ma tâm lý thật lớn vẫn tồn tại trong lòng loài người về Huyết thần giáo, tạo thành tín niệm loài người tất thắng trong lòng dân chúng đại lục.
Một trận chiến này đối với quân dân Tây Tư mà nói lại càng có ý nghĩa lớn lao. Bọn họ phải chịu sự thống trị của Huyết thần giáo, không chỉ biết được tin vương giả Ngải Phật Sâm trở về mà vui mừng sung sứong, lại biết được đội quân thần bí kia có liên quan tới hắn càng làm cho bọn họ thấy được hy vọng. Cái này giống như một mũi châm đam vào làm cho con người đang cận kề với cái chết bộc phát ra ý chí phản kháng mãnh liệt, nhanh chóng tụ tập lại dưới ngọn cờ của tổ chức phản kháng Tây Tư.
Mà đế quốc A Tư Mạn đang chịu ngọn lửa chiến tranh tàn phá cũng nhận được sự ủng hộ từ tin tức thắng lợi này. Các quân nhân đang liều chết tiến hành chém giết với Huyết thần giáo hiểu được ở trong trận chiến này bọn họ hoàn toàn không cô độc. Mọi người đang sống khó khăn gian khổ ở Luân hãm khu (khu vực bị địch chiếm đóng) cũng tìm thấy hy vọng sống sót.
Tốc độ truyền bá của tin tức thắng lợi thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ lui binh của Hắc Ưng Kỵ binh sư. Khi tin tức này truyền khắp đại lục thì An Đông Ny mới dẫn binh đi tới Uy Nhĩ Sĩ hành tỉnh, giao giới giữa vương quốc Tây Tư cùng Thú nhân đế quốc.
- Sư trưởng, chúng ta làm một vố lớn ở Tây Tư nhưng lại đem vũng nước đục này dẫn tới trên người Thú nhân, cảm giác này thật là thích!
Quay đầu nhìn lại Thú nhân binh trạm ơ sơn đạo phía xa xa đã bị Kỵ binh sư phá hủy, phó sư trưởng Kiệt Ân cười nham nhở rồi nói.
- Chuyện đâu có đơn giản như vậy.
An Đông Ny lắc đầu.
- Việc này sẽ nhanh chóng bị mọi người biết là Hắc Ưng làm.
- Thế Lão đại cần gì phải làm một việc thừa thãi như vậy?
Kiệt Ân khó hiểu hỏi.
- Cái này gọi là khuấy vũng nước đục lên, là chuyện lão đại am hiểu nhất. Sau đó mọi người ở trong nước tìm bắt cá. Ít nhất lúc này Huyết thần giáo tạm thời vẫn không rõ lai lịch của chúng ta, rơi vào sự mê mang ngắn ngủi.
- Nói đơn giản chính là đánh loạn lên!
Kiệt Ân bừng tỉnh, hiểu ra vấn đề.
- Có thể nói như vậy, càng loạn lão đại càng thích.
- Nhưng mà lúc này Thú nhân đế quốc cùng Hỏa Vân đế quốc đang trong thời kì hòa bình, việc này có tạo thành tranh cãi ngoại giao nghiêm trọng không?
Kiệt Ân lại hỏi. Trong lòng của hắn vẫn còn đang khoái cảm với giẫm đạp lên những Thú nhân bị trúng tên ở bên trong lãnh thổ Thú nhân. Kỵ binh là vương giả chiến trường, chẳng phân biệt đâu là lãnh thổ quốc gia nào, thỏa sức tung hoành ngang dọc.
- Không sao cả! Tuy chúng ta ở bên ngoài làm không ít chuyện xấu nhưng khi chủ nợ tìm tới cửa, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Ha ha!
- Lần này xem ra cấp cho Huyết thần giáo một vố đau. Đám cẩu kia dọc đường truy theo chúng ta thật là gắt gao!
Kiệt Ân cười nói.
Nhìn phó sư trưởng Kiệt Ân gầy tong teo, tâm tình An Đông Ny rất tốt.
- Nhìn ngươi chỉ có da bọc xương, vẫn còn oán cẩu đuổi theo hả!
- Hắc hắc, mấu chốt là trong miệng chó này có độc, nếu không ta đã không sợ!
Tiếng vó ngựa rầm rập vang lên bên trong La Mạn hành tỉnh. Một vạn binh sĩ xuất chinh mang theo niềm vui thắng lợi phi nhanh về phía Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Lúc An Đông Ny dẫn kỵ binh quay lại, Minh Lạc tham dự hội nghị các quốc gia trên đại lục ở Phổ Lí Tắc Lợi thành lại đang rơi vào sự phiền não.
- Minh Lạc đại nhân, ngươi thành công bước lên vị trí quan chỉ huy liên quân đại lục, tại sao mấy ngày nay tâm sự của ngươi lại có vẻ nặng nề thế?
Ca Tư Đặc đi vào phòng Minh Lạc, nhìn Minh Lạc đang trầm tư trước cửa sổ, bèn hỏi.
Minh Lạc quay người lại, lưng đưa ra phía cửa sổ:
- Ca Tư Đặc đại nhân, chuyện đâu có đơn giản như ngươi tưởng tượng!
- Có vấn đề gì? Ta nghĩ nếu như A Tư Mạn đế quốc vẫn cường đại như ngày xưa, vị trí này tuyệt đối không tới phiên chúng ta. Hoàng đệ bế hạ biết được nhất định sẽ cao hứng.
Ca Tư Đặc tiến lên vài bước nói.
Minh Lạc xoay người nhìn Ca Tư Đặc, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được người thô lỗ như vậy lại có thể ngồi lên vị trí đế quốc quân vụ đại thần mà đế quốc này lại không bị diệt vong.
“Đúng là thú nhân, ý nghĩ thật đơn giản đến buồn cười.”
Minh Lạc thản nhiên cười cười.
“Nhưng mà chiến lực cường đại của bọn họ có thể có thể bù lại vấn đề chỉ số IQ hơi thấp.”
- Ngươi sợ tiểu tử Lưu Vân đó không nghe ngươi chỉ huy?
Ca Tư Đặc hỏi tiếp.
- Nếu là như vậy hắn sẽ thân bại danh liệt ở đại lục này!
- Ngươi có nghĩ tới tại sao ta lại chiếm được đa số phiếu không?
Minh Lạc hỏi.
- Ngay cả Hỏa Vân đế quốc cũng tán thành ta. Ngươi không cảm thấy có gì kì quái sao?
- Chẳng lẽ Hỏa Vân đế quốc bất mãn người này hoặc là quyền lực trong tay hắn quá lớn khiến cho hoàng thất Hỏa Vân bất mãn?
Ca Tư Đặc trừng mắt nhìn, cố gắng thúc đẩy đại não mình vận chuyển, phát huy trí tưởng tượng yếu ớt tới đáng thương.
- Từ lúc hắn quật khởi tới nay, hoàng thất Hỏa Vân đế quốc cùng hắn rất thân thiết!
Minh Lạc cắt đứt lời của hắn.
- Tư khi họp đến bây giờ hắn không hề quan tâm tới hội nghị này, càng không để ý tới vị trí quan chỉ huy liên quân đại lục! Toàn bộ phiếu này là hắn hướng chúng ta thị uy!
- Thị uy? Không cướp được vị trí này thì có cái gì mà uy?
Ca Tư Đặc ngạc nhiên hỏi.
- Hắn nói cho ta biết tuyệt đại bộ phận lực lượng trên đại lục này hiện tại đang nằm trong tay hắn. Hắn muốn ta thu được toàn bộ phiếu bầu là ta có thể được!
Minh Lạc khẽ thở dài.
Ca Tư Đặc ngạc nhiên hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, đau đầu hỏi:
- Những loại người như thế này trong bung luôn lắm mưu mô gian xảo, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?
- Ngồi lên vị trí này chúng ta sẽ phải làm việc mệt nhọc, còn hắn thì nhàn rỗi!
Minh Lạc cười khổ nói.
- Thú nhân cùng Huyết thần giáo khai chiến cũng chỉ làm chuyện sớm muộn, có thể nắm quyền chỉ huy liên quân chưa chắc đã là chuyện xấu
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo