Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 279: Dọa chạy
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Người chính thức dám giáo huấn Trần Thanh Đế, ngoại trừ mấy nhân vật Lâm gia bọn hắn, cùng với Viên lão gia tử ra, thật đúng là tìm không thấy những người khác.
Ở Lâm Sát Địch xem ra, coi như là lão bất tử Lữ Văn kia tức chết, cũng quyết không dám động đến Trần đại thiếu một cọng lông.
- Lữ Văn hắn dám vì khó cháu? Trời sụp sao?
Trần Thanh Đế đột nhiên vỗ bàn trà, trực tiếp đứng lên, chửi ầm lên nói:
- Lão gia hỏa Lữ Văn kia, đã đoạn tài lộ của cháu, cháu không có một mồi lửa đốt đi Lữ gia bọn hắn, cũng đã rất nể tình rồi, hắn còn dám khó xử cháu sao?
- Ngươi nhìn ngươi làm cái gì vậy chứ?
Lâm Sát Địch đi theo đứng lên, vỗ bả vai Trần Thanh Đế, liên tục trấn an nói:
Trần Thanh Đế đột nhiên một vỗ bàn, quả thực làm Lâm Sát Địch càng hoảng sợ. Con mẹ nó, lại bị Trần Thanh Đế này hù đsợ, cái này lại để cho Lâm Sát Địch rất là mất mặt.
Bất quá, vì tiến hành che dấu, cho nên Lâm Sát Địch đã đứng lên, rất nhanh dùng phương thức trấn an Trần đại thiếu để che dấu.
- Tốt, không kích động, cháu không kích động.
Lâm Sát Địch biến hóa, đương nhiên không có tránh được hai mắt của Trần Thanh Đế. Trần đại thiếu đột nhiên vỗ bàn, muốn đúng là hiệu quả như vậy.
Hơn nữa, khí thế của Lâm Sát Địch ở thời khắc này, đã hạ đến điểm thấp nhất. Khục khục... căn bản cũng không có bất luận khí thế gì đáng nói.
Bằng không thì như thế nào sẽ bị Trần đại thiếu hù dọa? Còn chủ động đứng trấn an Trần đại thiếu, đến dùng che dấu?
- Đúng rồi, Thanh Đế, người Lữ gia ở đâu đắc tội ngươi? Lại làm ngươi tức thành như vậy, chạy đến Lữ gia đánh người đập đồ ?
Lâm Sát Địch xoa xoa đôi bàn tay, tò mò hỏi.
Theo bắt đầu là Trần Thanh Đế vương bát đản, hiện tại trực tiếp biến thành Thanh Đế, chỉ là xưng hô biến hóa, đã triệt để bại lộ, Lâm Sát Địch đã bị khí thế của Trần đại thiếu chế trụ gắt gao.
- Vào hôm nay, cục trưởng Cục y tế vậy mà dám đến nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp, bắt ngừng kinh doanh chỉnh đốn.
Trần Thanh Đế rất là tức giận nói:
- Còn là vô kỳ hạn, lúc ấy cháu rất nổi giận. Mịa, Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh chỉnh đốn, về sau cháu muốn dùng tiền. Tìm ai hỏi đây? Đây không phải đoạn tài lộ của lão tử sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Lâm Sát Địch nói:
- Cháu nghe nói, cục trưởng Cục y tế kia là người Lữ gia, cháu liền trực tiếp dẫn người giết đến tận Lữ gia.
- Lữ gia bọn hắn khinh người quá đáng, cũng dám đoạn tài lộ của cháu. Mặt mũi của cháu để đi nơi nào? Sau khi đi vào, trực tiếp đánh người, đập phá.
Trần Thanh Đế ngạo khí nghiêm nghị nói:
- Cuối cùng, cháu bảo cho lão bất tử Lữ Văn kia, bồi cháu chín mươi tỷ...
- Chín mươi tỷ? Lữ Văn bồi sao?
Không đợi Trần Thanh Đế nói xong, Lâm Sát Địch không thể chờ đợi được hỏi.
- Không có.
Trần Thanh Đế lắc đầu, đột nhiên trở nên có chút không có ý tứ, nói ra:
- Ai biết, là cháu tìm lộn người. Oan uổng Lữ Văn người ta. Cục trưởng Cục y tế kia, không phải là người Lữ gia.
- Đã oan uổng người ta, tất nhiên cháu phải đi tìm chính chủ? Ai biết rõ, lão gia hỏa Lữ Văn kia, đầu có khả năng bị lừa đá. Vậy mà nói hắn có thể dọn dẹp.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Hắn nói nhà xưởng chế dược của Thanh Đế dược nghiệp sẽ không bị ngừng kinh doanh chỉnh đốn nữa, nên cháu cũng không dừng lại, dẫn người đi về.
- Cứ như vậy trở về?
Lâm Sát Địch vô ý thức hỏi.
- Sự tình giải quyết xong còn không về. Chẳng lẽ ở lại Lữ gia ăn lễ mừng năm mới sao?
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:
- Hơn nữa, cháu đánh người Lữ gia, đập phá đồ vật, Lữ Văn còn không bắt cháu bồi thường. Tiếp tục ở lại, cũng không có ý tứ.
- Lữ gia không có bắt ngươi bồi thường? Ngươi có biết hay không, cục trưởng Cục y tế kia là...
Nói đến đây, Lâm Sát Địch đột nhiên ngậm miệng lại. Hắn biết rõ, lời này tuyệt đối không thể nói xuống.
Bằng không thì dùng tính cách của Trần Thanh Đế, nhất định sẽ lại đi tìm Lữ gia gây phiền toái. Tìm Lữ gia gây phiền toái, tuy Lâm Sát Địch hắn rất thích ý nhìn thấy, nhưng hắn cũng không muốn Trần Thanh Đế bức Lữ Văn vào đường cùng.
Nện một lần đủ rồi, nếu trong vòng một ngày đập phá hai lần, Lữ Văn cũng sẽ bị bức đến cắn người.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế làm xằng làm bậy thì không sao, nhưng nếu như là Lâm Sát Địch hắn ở một bên xúi giục, chuyện kia sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Tính tình Trần đại thiếu là không sợ trời không sợ đất, làm ra bất cứ chuyện gì, người khác cũng cho rằng là đương nhiên, nên là như thế.
Thấy nhưng không thể trách, tập mãi thành thói quen, không có gì lớn.
Nếu như là có người ở sau lưng xúi giục, cái ý nghĩa kia đã không giống với lúc trước. Không nói Lữ gia sẽ tìm Lâm Sát Địch hắn gây phiền toái, coi như là Trần lão gia tử cũng quyết không bỏ qua hắn.
Lữ gia, Lâm Sát Địch tự nhiên không sợ, hắn sợ chính là Trần lão gia tử.
Lửa giận của Trần lão gia tử, ai có thể thừa nhận được a.
- Cục trưởng Cục y tế kia, chính là cái gì? Sao chú lại nói một nữa liền không nói nữa?
Trần Thanh Đế tinh thần chấn động, nói ra:
- Sát Địch thúc, nói nhanh một chút? A? Cháu hiểu được, cục trưởng Cục y tế kia, có phải là người Lữ gia hay không? Lão bất tử Lữ Văn kia, có phải lừa cháu hay không?
- Không... Không phải, lão tử cái gì cũng không nói. Lão tử còn có sự tình khác phải làm, ta đi trước.
Nói xong, Lâm Sát Địch quay người bỏ chạy, rất là chật vật.
Mà ngay cả sự tình hắn tới nơi này, là giáo huấn Trần Thanh Đế một chầu, đều bị hắn ném đến tận sau đầu.
Hiện tại trọng yếu nhất không phải bắt Trần đại thiếu trở về, mà là đừng biến thành người giựt giây Trần đại thiếu đã cám ơn trời đất rồi.
Chưa bắt được Trần Thanh Đế, sau khi trở về tối đa bị lão gia tử giáo huấn một lần. Ách... bắt không được không cho phép về nhà, ngay cả một chầu đánh cũng có thể miễn đi.
Nếu là bởi vì mình, biến thành người xúi giục Trần Thanh Đế, Lâm Sát Địch thật sẽ khó sống yên ổn.
Vẫn là trước đi nói sau, bắt Trần Thanh Đế, về sau còn có cơ hội.
- Con mẹ nó, nhanh lái xe.
Lâm Sát Địch rất nhanh chui vào trong xe, tức giận quát. Giống như là gặp chuyện gì đáng sợ, gấp khó dằn nổi muốn thoát khỏi biệt thự của Trần đại thiếu.
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 280: Không dám về nhà
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Lâm Sát Địch vội vàng chạy trốn, cảm thấy mình thật mất mặt, lại bị một hoàn khố, phế vật chuyện xấu làm tuyệt dọa chạy, thật sự là cảm thấy rất mất mặt.
Bất quá, vừa nghĩ tới sự tình gì Trần đại thiếu cũng có thể làm ra. Lâm Sát Địch cũng bình thường trở lại, chỉ là ném chút mặt mũi, tổng so với biến thành người xúi giục, chọc giận Trần gia lão gia tử thì tốt hơn.
Phải biết rằng, Lâm Sát Địch thật sự thành người xúi giục, không chỉ chọc cho Trần lão gia tử nổi điên, còn có thể vô duyên vô cớ kéo thành đại địch với Lữ gia.
Lâm Sát Địch cố nhiên là lưu manh, lại không phải người ngu, trái lại, hắn rất thông minh.
- Con mẹ nó, lão tử là tới bắt Trần Thanh Đế, sao lại quên việc này chứ.
Lâm Sát Địch lắc đầu, thầm nghĩ:
- Được rồi, nếu để cho gia hỏa Trần Thanh Đế kia sự tình gì cũng có thể làm ra được hỏi tiếp, lão tử sẽ càng khó sống.
- Ta... ta con mẹ nó đến ngọn nguồn đang làm cái gì? Vì cái gì nhiều chuyện như vậy? Mịa, không có là bắt Trần Thanh Đế sao, ta về nhà như thế nào a?
Lâm Sát Địch hoàn toàn hiểu rõ, ở trong một giờ, bắt không được Trần Thanh Đế, ngay cả hắn cũng đừng về nhà được.
Đây chính là lời nói của Lâm lão gia tử a.
Hơn nữa, Lâm Sát Địch tinh tường biết rõ, nếu như hiện tại hắn cứ như vậy tay không trở về. Cho dù Lâm lão gia tử không đánh gãy chân của hắn, cũng nhất định sẽ cho hắn một trận hung ác.
- Ta... Ta vẫn là chờ sau khi lão gia tử hết giận, lại trở về.
Lâm Sát Địch nghĩ vậy, nhìn lái xe nói:
- Trước không trở về nhà, trực tiếp đi Trần gia, lão tử muốn tìm Trần Chấn Hoa kia uống rượu.
Lâm Sát Địch, Trần Chấn Hoa đều là thường xuyên bị lão gia tử của mình hành hạ, không còn cách nào khác, hai người này coi như là đồng mệnh tương liên rồi.
Lâm Sát Địch tới bắt Trần Thanh Đế tay không trở về, Trần Thanh Đế nhẹ nhàng thở ra, đồng thời sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
- Bốn gã cao thủ bảo hộ Lữ Văn kia, thực lực đều phi thường cường hãn. Coi như là Lâm Sát Địch cũng không phải đối thủ của bất cứ người nào trong bọn hắn.
Sắc mặt Trần Thanh Đế ngưng trọng, trong lòng thầm nghĩ:
- Ở dưới liều mạng, mình tối đa chỉ có thể cùng một người trong bọn hắn, đồng quy vu tận.
- Xem ra cao thủ trên địa cầu này, quyết không thể khinh thường.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng có thể minh bạch cùng tiếp nhận.
Lữ Văn là bộ trưởng một nước, an toàn của hắn là vô cùng trọng yếu. Người có thể có tư cách bảo hộ hắn, thực lực tuyệt đối đều là đỉnh tiêm.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế tin tưởng, từ một nơi bí mật gần đó còn có cao thủ lợi hại hơn, âm thầm bảo hộ Lữ Văn. Mà những cao thủ ẩn nấp kia năng lực rất mạnh, ngay cả hắn cũng không có phát hiện.
Điểm này, rất trọng yếu.
Lại để cho Trần Thanh Đế cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Khi Lữ Văn cùng bốn gã cao thủ kia xuất hiện, Trần Thanh Đế bắt đầu cẩn thận tản ra thần thức, quan sát bốn phía. Muốn biết ở bốn phía phải chăng còn có cao thủ khác.
Lại để cho Trần Thanh Đế khiếp sợ chính là, không hề phát hiện.
Nhưng hắn có thể khẳng định, dùng tính cách của Lữ Văn, quyết không đem tất cả lực lượng bày ra bên ngoài.
Cao thủ là có.
Lữ Văn là bộ trưởng, tay cầm quyền cao. An toàn của hắn, đây tuyệt đối là phi thường trọng yếu.
Đây cũng là Trần Thanh Đế đi náo, nếu như đổi lại là người khác. Hậu quả kia có thể nghĩ.
- Người bảo hộ Lữ Văn, thực lực mạnh như thế. Dùng Lữ Văn coi trọng đối với Lữ Bất Phàm, người bảo hộ Lữ Bất Phàm, thực lực cũng không thể yếu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Đêm nay, Tá Đằng Trung Càn phái người đi ám sát Lữ Bất Phàm, chỉ sợ không có mấy người có thể trốn thoát.
- Bất quá, cũng không nói trước được.
Trần Thanh Đế dương dương mi, thầm nghĩ:
- Ninja Sơn Khẩu Tổ đi tập kích mấy người Thượng Quan Niên, mặc dù thực lực không tệ, nhưng thực sự không tính mạnh. Nếu như ta đoán không lầm, Tá Đằng Trung Càn tất nhiên là khinh thị Thượng Quan Niên, Ninja tinh anh đi vào Hoa Hạ, chỉ sợ cũng không có xuất động.
- Đêm nay, sẽ có trò hay để nhìn.
Trần Thanh Đế cầm lấy chai nước, uống một hơi cạn sạch, sau đó tựa vào trên ghế sa lon, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt.
Nhìn thời gian một chút, đã hơn bốn giờ chiều rồi, Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ:
- Đi mời đám người Chu Trướng ăn cơm chiều đi.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế lái xe đi ra biệt thự.
- Oa kháo... Ngươi còn biết trở lại?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đã đến, Trịnh Lục một quyền đánh vào lồng ngực của hắn, chửi ầm lên nói:
- Trần Thanh Đế, ngươi có biết hay không, chúng ta đều lo lắng cho ngươi? Ngươi ngược lại tốt, đi theo Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng ra ngoài thoải mái, cũng không có nói một tiếng.
- Ngươi vừa đi, mấy giờ không có tin tức, ca ca ta còn tưởng rằng ngươi treo rồi chứ.
Chu Trướng chỉ vào con mắt của mình, nói ra:
- Ngươi xem hai mắt của ca ca ta này, vì lo lắng cho ngươi mà khóc đỏ lên.
Hốc mắtcủa Chu Trướng chính xác là đỏ lên, không chỉ có hốc mắt, một nửa mặt cũng là hồng lên. Không cần hỏi, thằng này nhất định là ghé vào bàn học ngủ.
- Tranh thủ thời gian, đem số điện thoại của ngươi cho chúng ta. Mịa, muốn gọi điện thoại cho ngươi hỏi thăm, nhưng lại không biết số ngươi bao nhiêu.
Trịnh Lục móc điện thoại ra, chuẩn bị lưu số điện thoại của Trần đại thiếu vào.
Chu Trướng cũng là như thế.
Cảm thụ được hết thảy, lại để cho trong nội tâm Trần Thanh Đế phi thường cảm động, rất nhanh lấy số điện thoại của mình cho bọn hắn.
Cảm giác quan tâm.
Thật là tốt.
- Ta đây không phải đã đến sao, biết rõ các ngươi lo lắng, cho nên định mời các ngươi đi ăn cơm.
Sau khi lưu số điện thoại, Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không có thấy thân ảnh Võ Thuật, mở miệng hỏi:
- Võ Thuật chạy đi đâu rồi? Như thế nào không thấy?
Ba gia hỏa Chu Trướng, Trịnh Lục, Võ Thuật này, bình thường ngươi chỉ cần nhìn thấy một người trong bọn hắn, hai cái khác khẳng định ở bên cạnh.
Khoảng cách tuyệt đối sẽ không vượt qua 10m.
Toàn bộ lớp học, Trần đại thiếu đều nhìn một lần, cũng không có phát hiện thân ảnh Võ Thuật.
Đi WC sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 281: Quy củ
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Khẳng định không phải.
Nếu Võ Thuật đi WC, Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng quyết không ở trong lớp.
Bằng không thì khoảng cách này sẽ vượt qua 10m rồi.
- Võ Thuật về quê quán rồi, quê hắn có người gọi điện thoại đến, hình như có việc gì gấp.
Trịnh Lục trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Hình như là rất gấp, ngay cả chào hỏi cũng rất qua loa.
- Không nói là chuyện gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, có loại cảm giác xấu.
Trần đại thiếu biết rõ, Võ Thuật là một người tập võ. Mà làm một người tập võ, phải làm được gặp chuyện không sợ hãi, lâm nguy bất loạn.
Vội vàng xao động đối với một người tập võ mà nói, là tối kỵ!
Mà Võ Thuật ngay cả mình cũng không kịp chào hỏi, chỉ có thể nói rõ một điểm, sự tình rất gấp. Sự tình nhanh chóng như thế, xác suất chuyện tốt quá thấp, quá thấp.
Cơ hồ là không.
- Cụ thể sự tình gì, hắn cũng không có nói.
Trịnh Lục lắc đầu, nói ra:
- Hắn nói không phải đại sự gì. Mình có thể xử lý, nếu như mình xử lý không được, sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.
Bối cảnh của Trịnh Lục cùng Chu Trướng, so sánh với Trần Thanh Đế là không coi vào đâu. Nhưng mà, so sánh với những người bình thường kia, vẫn là phi thường trâu bò.
Dù sao, có thể tiến vào Trung Y Học Viện, ngoại trừ thành tích cực tốt, hoặc là có năng khiếu ra, đều là có bối cảnh nhất định đấy.
Thành tích của Võ Thuật, tuy không tính quá tốt, nhưng là người tập võ, một thân công phu vẫn là rất không tệ. Ít nhất, hắn ở trong đồng lứa, coi như là một tiểu cao thủ rồi.
Trung Y Học Viện, Tam đại cự đầu quân đội thành lập, đương nhiên muốn ở trong đó, sàng chọn một ít người có năng lực lấy tới quân đội.
Không thể nghi ngờ, Võ Thuật là một nhân tuyển trong đó.
Thành tích học tập của Chu Trướng cùng Trịnh Lục, thật sự là không tốt lắm, thì là dựa vào bối cảnh, tiến vào Trung Y Học Viện.
- Các ngươi có biết, quê quán của Võ Thuật ở địa phương nào hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhịn không được hỏi.
- Biết rõ vị trí đại thể, cụ thể thì không biết. Dù sao, chúng ta cũng không có đi qua, chỉ là nghe nói.
- Nếu có chuyện tình gì, trước tiên gọi điện thoại cho ta.
Loại cảm giác không tranh giành này, Trần Thanh Đế rất thích, đối với Võ Thuật rất giảng nghĩa khí này, cũng phi thường thưởng thức. Võ Thuật đã được Trần đại thiếu thừa nhận, là huynh đệ.
Huynh đệ của Trần đại thiếu, là tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương.
Tổn thương, liền chết!
- Không có vấn đề.
Trịnh Lục vỗ vỗ ngực, nói ra:
- Có lẽ không có đại sự gì, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Ngươi không phải muốn mời chúng ta ăn cơm sao? Cái kia còn chờ cái gì? Đi trễ, là không còn vị trí tốt.
- Ha ha, đi.
Trần Thanh Đế cũng không có tiếp tục đa tưởng, ba người đi ra phòng học, đi đến căn tin.
- Trần Thanh Đế, xuống đi...
Lầu hai căn tin, nhìn thấy Trần Thanh Đế muốn lên lầu ba, Trịnh Lục rất nhanh kéo Trần đại thiếu lại, nói ra:
- Ngươi không có ăn cơm ở căn tin sao? Lầu ba trở lên đều là phòng, chúng ta còn chưa có tư cách đi.
- Ách...
Trần Thanh Đế nhíu mày, không nghĩ tới căn tin còn có cái quy củ này.
Trần đại thiếu cùng Viên mập mạp tới căn tin, tất cả đều là ở lầu bốn, cũng không biết những chuyện này.
- Lầu ba cùng lầu bốn chính là phòng, trong lúc vô hình, đã bị người có bối cảnh mạnh khác chiếm cứ.
- Cấp bậc như chúng ta này, chỉ có thể lên lầu hai, lầu ba đã không có tư cách đi.
Hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục này, đều cho rằng, Trần Thanh Đế là có bối cảnh nhất định. Nhưng mà, bối cảnh tuyệt đối sẽ không quá ngưu bức. Bằng không thì sẽ không biết một chút kiêu ngạo cũng không có, cùng bọn hắn hỗn chung một chỗ.
- Có thể lên lầu ba, bối cảnh đằng sau, ít nhất là Phó bộ mới được.
Trịnh Lục hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
- Cấp Phó bộ nhìn như ngưu bức, nhưng ở trong thành thị này, có bối cảnh như vậy, thật sự là không coi vào đâu.
- Tại thành thị này, thật đúng là không có mấy cái dám nói mình là cán bộ cao cấp.
Chu Trướng ở một bên, thổn thức không thôi bồi thêm một câu.
- Như vậy a... được rồi.
Trần Thanh Đế nhún vai, đi tới trước một cái bàn ngồi xuống:
- Chúng ta ngồi ở chỗ này a.
Trần đại thiếu cũng không muốn bạo lộ thân phận của mình, hắn tinh tường biết rõ, thân phận của mình cùng Chu Trướng và Trịnh Lục chênh lệch quá lớn.
Dù sao, Trần Thanh Đế cùng bọn hắn tiếp xúc thời gian rất ngắn, nếu như hiện tại bại lộ thân phận, rất dễ dàng sinh ra cảm giác khoảng cách.
Kết quả này, hiển nhiên không phải Trần đại thiếu muốn thấy.
- Cái này...
Trịnh Lục chấn động toàn thân, vừa muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên bị một tiếng gầm lên cắt đứt.
- Con mẹ nó, ngươi là ai, chỗ này cũng là ngươi có thể ngồi hay sao?
Đúng lúc này, một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, còn có bốn người đi theo phía sau, đã đi tới.
Gầm lên cũng là từ trong miệng thiếu niên kia truyền tới.
- Tiểu tử, ngươi mới tới? Ngay cả quy củ cũng không hiểu? Vị trí của bổn thiếu gia, ngươi cũng dám ngồi?
Gã thiếu niên này, vẻ mặt khinh thường đi vào bên người Trần Thanh Đế, lạnh giọng quát:
- Hôm nay tâm tình bổn thiếu gia rất tốt, không muốn không thoải mái, cút ngay cho ta.
Vị trí ở lầu hai, cũng không phải muốn ngồi là ngồi.
Bởi vì cái gọi, dùng đông cầm đầu, là thượng vị.
Thượng vị, đương nhiên chỉ có ở bên trong lầu hai, người có bối cảnh mạnh nhất, mới có thể có tư cách đến ngồi.
Mà Trần đại thiếu ngồi cái bàn này, dựa vào đầu bậc thang, đúng lúc là thượng vị của lầu hai.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 282: Giáo Huấn
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Giờ phút này, hắn đã xác minh câu nói kia của Viên Cầu: danh khí ngươi ngưu bức, bối cảnh ngươi ngưu bức, nhưng mà người ta không biết ngươi, ngươi dám kêu gào, người ta sẽ đánh ngươi.
Mà bây giờ, Trần đại thiếu ngồi ở cái bàn này, cái gì cũng không có làm, càng không có kêu gào gì. Nhưng mà, bởi vì người ta không biết ngươi, nên chủ động khiêu khích.
- Hà Gia Tước, huynh đệ của ta lần đầu tiên tới căn tin, không biết những chuyện này...
Trịnh Lục rất hiển nhiên nhận thức gã thiếu niên này, lôi kéo Trần đại thiếu, thấp giọng nói:
- Nhanh, bàn này là Thượng vị, chúng ta cũng không có tư cách ngồi.
- Còn không cút nhanh lên.
Trên mặt Hà Gia Tước, càng thêm khinh thường, giơ chân lên đạp tới Trần Thanh Đế.
Ở Hà Gia Tước xem ra, Trần Thanh Đế chỉ có tư cách cùng Trịnh Lục hỗn chung một chỗ, cho dù có chút bối cảnh, cũng là rác rưởi, căn bản là không để vào mắt.
- Hà Gia Tước, ngươi không nên quá phận!
Nhìn thấy Hà Gia Tước vậy mà trực tiếp động thủ, Chu Trướng biến sắc, quát to một tiếng, rất nhanh ngăn ở trước mặt Trần Thanh Đế.
Trịnh Lục đứng ở bên người Trần Thanh Đế, cũng không có bất kỳ do dự, chắn ở trước mặt Chu Trướng.
Động thủ đánh Hà Gia Tước, Chu Trướng không dám, Trịnh Lục cũng không dám. Nhưng mà, vì huynh đệ, hắn có thể dùng thân thể của mình để che.
Oanh!
Một tiếng trầm đục, một cước của Hà Gia Tước hung hăng đá vào bụng Trịnh Lục. Trịnh Lục bị đạp lui, đập lấy trên người Chu Trướng. Mà Chu Trướng, thì đập lấy trên người Trần đại thiếu.
Trần đại thiếu cũng thật không ngờ, Chu Trướng lại đột nhiên ngăn cản ở trước mặt hắn, ngay sau đó Trịnh Lục, cũng làm như thế. Vừa vặn, chắn Trần đại thiếu ở cuối cùng.
Cái này cũng khiến cho Trần đại thiếu muốn ngăn cản, đã không còn kịp rồi.
- Con mẹ nó, không nghĩ tới các ngươi còn giảng nghĩa khí như vậy. Móa.
Hà Gia Tước hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường nói:
- Vốn bổn thiếu gia chỉ là giáo huấn tiểu tử kia thoáng một phát. Các ngươi đã không biết phân biệt như vậy, vậy mà thay hắn ngăn lại, hôm nay bổn thiếu gia ngay cả các ngươi cũng cùng một chỗ giáo huấn.
- Động thủ đánh cho ta!
Hà Gia Tước hời hợt nhìn bốn tên thiếu niên phía sau hắn, lạnh giọng quát:
- Hung hăng đánh cho bổn thiếu gia, để cho bọn hắn nằm viện một hai tháng là được.
- Vâng, Hà thiếu.
Trên mặt bốn tên thiếu niên sau lưng Hà Gia Tước, ngay ngắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Trong trường học, có Hà Gia Tước làm chỗ dựa, bọn hắn sợ ai?
Nhất là ở lầu hai căn tin, bọn họ là lớn nhất. Hơn nữa, người cùng Chu Trướng và Trịnh Lục hỗn chung một chỗ, có thể ngưu bức đi nơi nào?
Ở Hà Gia Tước động thủ, Trịnh Lục cùng Chu Trướng ngay ngắn ngăn ở trước mặt Trần Thanh Đế, cho nên thời điểm bị đánh, Trần đại thiếu cũng đã nổi giận, động sát cơ.
Huynh đệ Trần đại thiếu hắn, ai dám động đến?
Động tới, phải chết!
- Muốn chết!
Trần Thanh Đế lạnh quát một tiếng, thân thể khẽ động, rất nhanh xuất kích.
Rầm rầm rầm...
Nương theo một hồi trầm đục, bốn tên thiếu niên kia ngay ngắn bị Trần đại thiếu đơn giản đánh bay, hung hăng ngã trên mặt đất.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục đã cầm lấy băng ghế, chỉ cảm thấy toàn thân rung mạnh. Mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Trước kia bọn hắn cũng đã thấy Trần đại thiếu ra tay. Chỉ một quyền liền đánh bay Thượng Quan Giang Vũ, biết rõ Trần Thanh Đế cũng không phải bình thường.
Nhưng là, bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Trần đại thiếu vậy mà sẽ ngưu bức như thế.
Bốn người, trong nháy mắt bị Trần đại thiếu đá bay. Cái này... nái này, cũng quá cường hãn a? Võ Thuật từ nhỏ luyện quyền, chỉ sợ cũng không có mạnh mẽ như vậy.
Nguyên lai Trần đại thiếu còn thâm tàng bất lộ a.
Hà Gia Tước cũng trực tiếp trợn tròn mắt, hắn là tinh tường biết rõ, bốn tên thiếu niên kia tất cả đều là người trong tổ thể dục, thân thể cường tráng, thân thủ cũng rất tốt.
Rất biết đánh nhau.
Bằng không thì dùng bối cảnh của Hà Gia Tước, há có thể vừa ý bọn hắn? Thu bọn hắn làm tiểu đệ?
Bọn hắn tựu là Hà Gia Tước tay chân.
Nhưng mà, bốn gã thủ hạ mà Hà Gia Tước tự tin, ở trong tay Trần đại thiếu, ngay cả cái rắm cũng không phải, tất cả đều bị đánh bay.
Không, người ta căn bản cũng không có công kích quá nhiều, chỉ là một cước, rất nhanh vòng vo nửa vòng, liền đá bay bốn gã tay chân của Hà Gia Tước.
Hơn nữa, tốc độ cực nhanh, Hà Gia Tước cũng không thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, cứ như vậy đã xong.
- Hà Gia Tước?
Trần Thanh Đế nhíu mày, sắc mặt vô cùng âm trầm, lạnh giọng nói:
- Ngươi đánh huynh đệ của ta, ta rất phẫn nộ, cho nên...
Oanh!
Một tiếng trầm đục, Trần đại thiếu một cước đá vào bụng dưới của Hà Gia Tước. Hà Gia Tước chỉ cảm thấy phần bụng kịch liệt đau nhức, bốn phía rất nhanh lui về phía sau.
Phanh!
Nương theo một tiếng vang thật lớn, Hà Gia Tước hung hăng đập vào bậc thang trên lầu ba.
Thang lầu này, cũng không phải bằng gỗ, tất cả đều là xi-măng, dán một tầng gạch men sứ, có thể nói là rất cứng rắn. Nhất là góc cạnh cầu thang, tư vị đánh đi lên, đây chính là cực kỳ không dễ chịu.
- A!
Hà Gia Tước kêu thảm thiết liên tục, hắn cảm giác phần eo của mình, giống như là đã ngã gãy. Thống khổ không chịu nổi, sắc mặt cũng lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.
Động tác của Trần đại thiếu quá nhanh, làm cho Trịnh Lục cùng Chu Trướng cũng không có kịp ngăn cản. Hiện tại Trần Thanh Đế đánh Hà Gia Tước, xem bộ dáng thương thế còn rất nặng, hai người lập tức lo lắng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
- Trần Thanh Đế, lần này chúng ta đã gây họa.
Sắc mặt Trịnh Lục khó coi, hít sâu một hơi, nói ra:
- Bối cảnh của Hà Gia Tước không đơn giản, của của nó là Cục trưởng Cục y tế, là tồn tại cấp Phó bộ.
Căn tin lầu ba trở lên, bối cảnh sau lưng, ít nhất cần người cấp Phó bộ trở lên, mới có tư cách đi lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 283: Huynh đệ chính thức
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Cấp Phó bộ, chỉ là một cái cửa hạm, không có nghĩa là, người có bối cảnh cấp Phó bộ, thì nhất định có thể đi lên.
Dù sao, phòng lầu ba cùng lầu bốn là có hạn.
Mà ở Trung Y Học Viện, học sinh có bối cảnh sau lưng là cấp Phó bộ, thật sự là số lượng không ít.
Đồng dạng là cấp Phó bộ, cũng có thực lực lớn nhỏ.
Cha của Hà Gia Tước, tuy là cấp Phó bộ, nhưng còn chưa có tư cách lên lầu ba, chiếm hữu một chỗ cắm dùi.
Bất quá, Hà Gia Tước ở lầu hai lại là tồn tại cường hãn nhất, cho nên, vị trí của hắn là Thượng vị lầu hai.
Khoảng cách có thể lên lầu ba, chiếm hữu một chỗ cắm dùi, còn kém một chút. Nhưng mà, Hà Gia Tước lại không có đi lên nổi, cái này vốn đã làm cho hắn rất phẫn nộ, rất không thoải mái.
Hiện tại, Trần Thanh Đế lại chiếm vị trí của hắn, làm cho Hà Gia Tước càng thêm khó chịu.
Cũng chính bởi vì như thế, Hà Gia Tước mới có thể đem lửa giận, tất cả đều phát ở trên người Trần Thanh Đế. Ở dĩ vãng, bởi vì chuyện này, Hà Gia Tước cũng giáo huấn người không ít.
Bất quá, lúc này lại đụng phải nhân vật hung ác, đá trúng thiết bản rồi. Bốn gã tay chân của Hà Gia Tước, tất cả đều bị đơn giản đánh bay không nói, ngay cả Hà Gia Tước hắn cũng bị hung hăng đánh.
- Cái Hà Gia Tước này, là con trai của Cục trưởng Cục y tế?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế kinh ngạc. Con mẹ nó, cái này cũng thật trùng hợp a?
Phải biết rằng, Trần đại thiếu cũng là bởi vì Cục trưởng Cục y tế, tự mình xuất động, lệnh cưỡng chế Thanh Đế dược nghiệp ngừng kinh doanh chỉnh đốn, mới có thể mang binh tới đập Lữ gia.
Trần đại thiếu không có đi tìm Cục trưởng Cục y tế gây phiền toái, con của hắn ngược lại tìm tới cửa, còn đánh huynh đệ của hắn.
Thực con mẹ nó không biết sống chết.
Bất quá, Trần đại thiếu phản ứng, rơi vào trong mắt Chu Trướng cùng Trịnh Lục, lại không phải ý tứ như vậy. Bọn hắn nghĩ, Trần Thanh Đế là bị hù sợ rồi, càng thêm chứng minh bối cảnh của Trần đại thiếu, cùng bọn hắn không sai biệt lắm.
Cũng không phải lợi hại cỡ nào.
Ít nhất, ở sau lưng Trần đại thiếu, không có cao hơn cấp Phó bộ.
- Trần Thanh Đế, không cần sợ, có chuyện gì, huynh đệ chúng ta cùng một chỗ gánh.
Trịnh Lục hít sâu một hơi nói ra, Chu Trướng ở một bên cũng kiên định nhẹ gật đầu.
- Cùng một chỗ gánh? Ngươi con mẹ nó có thể nâng lên sao? Con mẹ mày, lại dám đánh lão tử, các ngươi là không muốn sống chăng.
Nhìn thấy phản ứng của Trần đại thiếu sau khi biết rõ cha của mình là Cục trưởng Cục y tế, là cán bộ cấp Phó bộ, Hà Gia Tước bị đánh lập tức trở nên hung hăng càn quấy.
Lần này, Hà Gia Tước cũng bỏ qua eo của mình bị đau, cắn răng từ cầu thang bò lên, ngang ngược càn rỡ đi đến bên người Trần Thanh Đế.
- Cẩu tạp chủng, ngươi là muốn chết.
Hà Gia Tước cắn răng, nói ra:
- Không hoàn thủ, hảo hảo để cho bổn thiếu gia đánh các ngươi một chầu, việc này còn chưa tính. Bằng không thì các ngươi không chỉ có chết, cả nhà các ngươi đều không có ngày tốt lành.
Mụ nội nó, không có bối cảnh gì, cũng dám đánh lão tử, thật sự là không biết sống chết.
- Ba ba ba...
Trần Thanh Đế nhíu mày, giơ tay lên là một hồi tát mạnh, không lưu tình chút nào, vừa nhanh lại hung ác.
- A a a...
Ở trong tiếng kêu thê thảm của Hà Gia Tước, Hà Gia Tước trực tiếp biến thành đầu heo. Bộ dáng của hắn so với Hướng Diễm lúc trước bị Trần đại thiếu đánh qua còn muốn thê thảm hơn.
Phanh!
Trần Thanh Đế một quyền nện ở trên mặt Hà Gia Tước, nương theo một thân trầm đục, Hà Gia Tước cảm thấy mình quay đầu đi, thân thể chợt nhẹ, quyết đoán ngã trên mặt đất.
Phốc Phốc...
Hà Gia Tước liên tục nhổ ra một ngụm máu tươi, một hàm răng, một cái không còn, tất cả đều phun ra.
Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, sau khi Trần Thanh Đế đã biết bối cảnh của hắn, lại vẫn dám tiếp tục đánh hắn. Hơn nữa, đánh còn ngoan độc như thế.
- Các ngươi không muốn chết, thì nhanh cút cho ta!
Trần Thanh Đế giơ chân lên, đá vào bên hông Hà Gia Tước, trực tiếp đá bay hắn xuống cầu thang lầu một.
Từ vị trí này đến đầu bậc thang đi thông lầu một, cũng không tính xa, chỉ chừng ba mươi mét, ách, này còn không tính xa.
- A...
Hà Gia Tước phát ra một tiếng hét thảm, quyết đoán hôn mê. Bất quá, thân thể của hắn lại như cũ đang không ngừng lăn lông lốc.
Không biết ngươi là con trai của Cục trưởng Cục y tế còn tốt, sau khi biết rõ, Trần đại thiếu không có trực tiếp giết chết ngươi, đã là rất nể tình rồi.
Dù sao, đây là trường học.
Nếu như không phải trường học, Hà Gia Tước dù không chết, vậy cũng tuyệt đối là nửa tàn, ở trên xe lăn vượt qua nửa đời sau rồi.
- Hà thiếu...
Bốn gã tiểu đệ bị Trần đại thiếu đánh bay kia, ngay ngắn phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Thủ đoạn của Trần đại thiếu, suýt nữa dọa đái bọn hắn.
Khi nghe Trần đại thiếu bảo bọn hắn lăn, rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, nâng Hà Gia Tước đã hôn mê lên, rất nhanh rời khỏi căn tin trường học.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục, tất cả đều trợn tròn mắt.
- Trần Thanh Đế, cái này...
Hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, ngay ngắn trừng lớn hai mắt, sắc mặt rất là khó tin.
Bọn hắn biết rõ, lần này thật sự là chọc đại họa.
Cha của Hà Gia Tước là Cục trưởng Cục y tế, là nhân vật cấp Phó bộ a.
- Các ngươi không cần phải sợ, hắn là ta đánh, cùng các ngươi không có quan hệ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không thèm để ý nói.
- Oa kháo... Trần Thanh Đế, ngươi nói gì vậy?
Trịnh Lục lập tức trở mặt, rất là phẫn nộ nói:
- Ngươi là huynh đệ của chúng ta, chuyện của ngươi là chuyện của chúng ta. Sự tình náo lớn hơn nữa, chúng ta cũng sẽ cùng một chỗ chịu.
- Đúng, con mẹ nó, có cái gì quá không được sao, huynh đệ gặp nạn, chúng ta cùng một chỗ gánh là được.
Tuy sắc mặt Chu Trướng lúng túng, nhưng y nguyên vô cùng kiên định.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế rất cảm động.
Huynh đệ.
Đây mới là huynh đệ chính thức.
Trần đại thiếu, đi tới cái thế giới này, kể cả Võ Thuật ở bên trong, lại thêm ba cái huynh đệ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R