Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 67: Cờ của Dịch Phong.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Số mệnh đã ngừng trôi, Tư Mã Vân Thiên chỉ đấu cờ một lần, đã thắng được một phần tư số mệnh.
Bốn phía, vô số tu giả kinh ngạc nhìn một màn này, tranh đoạt số mệnh, cũng quá dễ dàng mà?
Tư Mã Vân Thiên cảm thấy an ủi tổ tiên chi linh.
Mạnh Tử Thu cũng chậm rãi lui trở về.
Trên mặt Mạnh Tử Thu không có mất mác, không có bi ai!
Sắc mặt năm tên đại hiền trở nên khó coi, nhưng Nhạc Nghị chỉ cười khổ một cái.
Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị nhìn nhau cười một tiếng, giống như là đã được giải thoát vậy.
Sau khi Tư Mã Vân Thiên cảm thấy đã an ủi tổ tiên chi linh, quay đầu nhìn về phía Mạnh Tử Thu, thấy thần tình Mạnh Tử Thu vẫn lạnh nhạt, nhất thời, hưng phấn mới vừa rồi bị quét sạch bách.
Mạnh Tử Thu làm viện chủ, vì sao một chút tâm tình không có?
- Lão sư, chúc mừng lão sư!
- Chúc mừng lão sư, đấu bại Cự Lộc thư viện!
- Chúc mừng lão sư!
... ... ...
... ...
...
Bảy mươi hai đại nho không khỏi hưng phấn bái lạy.
Mà bốn phía mấy vạn tu giả vây xem, giờ phút này vẫn còn không kịp phản ứng.
Cự Lộc thư viện chính là Thánh địa, làm sao có thể thua? Làm sao có thể?
Văn Nhược tiên sinh đứng ở phía sau Diêm Xuyên, sắc mặt cực kỳ phức tạp, cha bại? Cha làm sao có thể bại?
Một bên, tay Diêm Xuyên đã hạ xuống, Dịch Phong nhắm mắt, giống như là đắm chìm ở trong hồi ức nào đó.
- Diêm công tử, Dịch tiên sinh sao vậy?
Vương Chu không hiểu nói.
- Không có chuyện gì, không cần quấy rầy hắn!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Ừ!
Vương Chu gật đầu.
Tư Mã Vân Thiên nhận được bốn phía chúc mừng, nhưng không thấy Mạnh Tử Thu thất thố, nhất thời cảm thấy rất không thoải mái.
Nhìn Kim Long gầm thét trong Phong Thần Sách trên trời, trong mắt Tư Mã Vân Thiên trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, đến đây đi!
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
Tư Mã Vân Thiên vừa gọi, bốn phía tu giả mới dần dần khôi phục lại từ trong cảm xúc vừa rồi, cùng nhau nhìn về phía Diêm Xuyên. Bây giờ còn có một tràng quyết định Phong Thần Sách đây này.
- Vương Chu!
Diêm Xuyên nhìn về phía Vương Chu.
Vương Chu gật đầu.
Đạp bước đi lên đấu đài.
- Từ đàn mà bắt đầu? Cũng tốt!
Tư Mã Vân Thiên gật đầu.
- Hô! Hô!
Hai đại cao thủ Cầm đạo, đều đã bày ra đàn cổ.
- Đông đông đông đông!
- Đông đông đông!
Vương Chu, Tư Mã Vân Thiên vừa lên, uy lực tiếng đàn liền được phát huy lớn nhất, ưu mỹ tiếng đàn, giờ phút này như trống trận được gõ lên.
Trước mắt của mỗi người, đột nhiên xuất hiện tám con sông thanh âm, lẫn nhau va chạm.
- Rầm! Rầm! Rầm!... ... ...
Uy lực của tám con sông thanh âm rất lớn, trùng kích cự đại, xung quanh hai người, đột nhiên lốc xoáy nổi lên bốn phía, một mảnh âm bạo lốc xoáy khổng lồ, trong nháy mắt đem nhét đầy cả đấu đài.
- Rầm ù ù!
Lần đấu đàn này so với lần trước mạnh hơn mấy lần, uy lực cực lớn làm cho vô số nho tu không ngừng lui về phía sau, thậm chí một đám bịt lấy lỗ tai, hoảng sợ mà khó khăn chạy trốn.
- Làm sao có thể? Cầm đạo hai người này quả thật quá kinh khủng!
- Ta chịu không được rồi!
- A!
... ... ... ...
... ... ...
...
Vô số tu giả lộ ra vẻ thống khổ.
Vương Chu vung đàn càng lúc càng nhanh, trên mặt mồ hôi chảy xuống dưới, Cầm đạo của Tư Mã Vân Thiên quá mạnh mẽ, lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải.
Tư Mã Vân Thiên cũng đã lộ vẻ dữ tợn, ngón tay đã nhanh đến mức không thấy rõ được cái bóng. Cái trán cũng đã rĩ ra mồ hôi.
- Phốc!
Theo Vương Chu phun ra một ngụm nghịch huyết. Sóng âm bốn phía dần dần biến mất.
Trên đấu đài lốc xoáy cũng chậm rãi tiêu tán.
Miệng Vương Chu phun đầy tiên huyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
- Ngươi thắng!
Vương Chu nói.
Tư Mã Vân Thiên hít sâu một cái:
- Ngươi rất mạnh!
- Có mạnh hơn nữa, cũng là bại! Ở Cự Lộc thư viện này, quả nhiên ngọa hổ tàng long, không nghĩ tới mấy năm ngắn ngủn, ta đã bại nhiều lần như vậy!
Vương Chu cười khổ nói.
Vừa nói, Vương Chu khó khăn đứng dậy, đi về phía Diêm Xuyên.
- Diêm công tử, ta đã tận lực, xin lỗi!
Vương Chu khổ sở nói.
- Ngươi đã thực hiện lời hứa, dưỡng thương cho tốt đi!
Diêm Xuyên lấy tay đưa ra một bình thuốc.
- Không cần, ta còn muốn xem các ngươi!
Vương Chu cười khổ nói.
Diêm Xuyên hít sâu một cái, lộ ra một cười tiếng tự tin, gật đầu.
…
- Lại là Dịch tiên sinh!
- Kỳ đạo của Tư Mã Vân Thiên, cho dù là viện chủ cũng không bằng được, Dịch tiên sinh có thể làm được sao?
... ... ... ...
... ...
...
Dưới Đấu đài, đám nho tu nghị luận rối rít.
Dịch Phong đã tỉnh táo lại, bước lên đấu đài.
Tư Mã Vân Thiên nhìn Dịch Phong một chút, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
- Trận thứ hai, đánh cờ, do tại hạ tiếp đón!
Dịch Phong khẽ mỉm cười.
Dịch Phong nói xong, ở trong bảy mươi hai đại nho, Trương Thận bỗng nhiên đi ra.
- Lão sư, Diêm Xuyên cũng không đi lên, lão sư cần gì phải tự mình xuất thủ, để cho đệ tử ra sức sao!
Trương Thận cười nói.
- Ngươi?
Tư Mã Vân Thiên bỗng nhiên cười nói.
- Vâng, lão sư xin yên tâm, đệ tử nếu dám ra đây, tự có nắm chắc tất thắng!
Trương Thận khẳng định nói.
Trương Thận vừa nói xong, bảy mươi mốt đại nho còn lại gật đầu.
Trương Thận khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, nhìn Dịch Phong một chút, giống như là lo lắng nói ra sẽ không linh.
Bốn phía, vô số tu giả cũng gắt gao ngó chừng Trương Thận. Giống như là mong đợi bí quyết mà Trương Thận có niềm tin tất thắng.
Thấy lão sư hỏi tới, Trương Thận chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Đệ tử phát hiện một sơ hở của Dịch Phong, đệ tử cùng các sư đệ đã nghiên cứu qua kỳ phong của Dịch Phong, Dịch Phong có một sơ hở trí mạng!
- Xôn xao!
Đám tu giả dưới Đấu đài kinh ngạc nhìn về phía Trương Thận. Sơ hở? Dịch Phong có sơ hở?
- Lão sư!
Trương Thận tiến lên một bước, mong đợi nói.
- Không phải là bắt đầu bố cục (khai cuộc trong thuật ngữ cờ) chứ?
Tư Mã Vân Thiên cười nói.
- Ách? Lão sư cũng đã nhìn ra?
Trương Thận kinh ngạc nói.
Bố cục? Bốn phía tu giả kinh ngạc nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên.
- A? Làm sao có thể, đệ tử đã nghiên cứu tất cả ván của Dịch Phong, tuyệt đối sẽ không sai, hắn bắt đầu bố cục rất yếu! Chỉ cần ở mới đầu hung mãnh mà đột phá, hắn nhất định bại a!
Trương Thận không tin nói.
- Ha ha... Hmm, Dịch tiên sinh, ngươi tới nói đi!
Tư Mã Vân Thiên đột nhiên cười.
Tư Mã Vân Thiên mặc dù cuồng, nhưng chỉ cần người có năng lực, Tư Mã Vân Thiên vẫn là luôn luôn tôn trọng đúng mực.
Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Tư Mã tiên sinh, tuệ nhãn!
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 69: Đấu họa.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Dịch Phong pháp lực có hạn, cho nên bàn cờ không có quán chú pháp lực, chỉ có trên đầu gió lốc nổi lên bốn phía. Mà Tư Mã Vân Thiên giống như là vì có thể chân chính đánh cờ với Dịch Phong, cũng không quán chú pháp lực, chỉ có hạ cờ như thường nhân.
Nơi xa, đám đại nho của Cự Lộc thư viện, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, bởi vì một ván cờ này có cảnh giới sâu xa, có lẽ so với tất cả các ván cờ mà bọn hắn đã gặp qua còn cao thâm hơn nhiều lắm.
- Ba! Ba!... ...
Từng quân cờ không ngừng rơi xuống, Văn Nhược tiên sinh cũng bắt đầu phối màu.
Một bức tranh, có đại lượng sắc thái, đủ mọi màu sắc, mới có thể rực rỡ chói mắt, nhưng lần này, Văn Nhược tiên sinh chỉ có phối mực đen, đồng thời bầy đặt đại lượng rất nhiều mực đen với số lượng và nồng độ khác nhau, tạo thành nhiều loại màu đen đậm nhạt không đồng nhất, tất cả đều là màu đen, chẳng qua là đậm nhạt không đồng nhất mà thôi.
- Thình thịch!
Văn Nhược tiên sinh vẽ lên nét bút đầu tiên, nhanh chóng vẩy mực lên trên đồ.
- Bức tranh đen trắng? Ha hả, chỉ lấy một loại màu sắc, muốn làm ra danh tác có một không hai, Văn Nhược, quá trình phát triển của ngươi đã khiến ta kinh ngạc!
Trong mắt Tư Mã Vân Thiên hiện lên một cổ kim quang.
Một bên đánh cờ cùng Dịch Phong, một bên nhìn Văn Nhược tiên sinh vẩy mực.
Cờ của Dịch Phong, một đường cực kỳ ngay thẳng, Tư Mã Vân Thiên đánh cờ gần một canh giờ, giai đoạn cờ nhanh kết thúc, tốc độ hạ cờ của hai người bắt đầu chậm lại.
Dần dần hai người bắt đầu suy tư.
Một quân cờ rơi xuống, Tư Mã Vân Thiên hơi kinh ngạc nhìn về phía Dịch Phong.
- Dịch tiên sinh, đến từ phương nào? Kỳ đạo lại kinh người như thế? So với cái vị đại hiền trong thư viện đều chỉ mạnh không yếu, xin hỏi sư thừa ở đâu?
Tư Mã Vân Thiên trịnh trọng nói.
Dịch Phong khẽ mĩm cười nói:
- Chỉ là hương dã phàm nhân! Không thầy không môn, nhiều nhất cũng chỉ theo Ngô Vương học chút da lông!
- Phàm nhân? Không thầy không môn? Theo Vương học chút da lông? Vương của ngươi là ai?
Tư Mã Vân Thiên cau mày nói.
- Không phải Tư Mã tiên sinh đã biết rõ mà còn cố hỏi chứ?
Dịch Phong hạ xuống một quân cờ nói.
- Diêm Xuyên?
Tư Mã Vân Thiên cau mày nhìn về phía Diêm Xuyên xa xa.
…
Trong lúc Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong đang đánh cờ.
Hai người đều lâm vào trầm tư, Tư Mã Vân Thiên nắm lấy con cờ, thật lâu không cách nào hạ xuống. Trong ánh mắt, tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Dịch Phong cũng cực kỳ ngưng trọng nhìn bàn cờ. Trong lúc nhất thời, người nào cũng không thể làm gì được người kia.
Bỗng nhiên, một cổ khí tức cực kỳ bi thương từ phía sau vọt tới.
- Xôn xao!
Dưới Đấu đài, truyền đến từng tiếng sợ hãi than.
Ván cờ của Tư Mã Vân Thiên cùng Dịch Phong, quá huyền ảo rồi, huyền ảo đến mức làm cho rất nhiều người nhìn mà trong lòng buồn bực cùng sợ hãi, thế cho nên phần lớn ánh mắt đều cũng chuyển đến trên bức họa của Văn Nhược tiên sinh.
Đã sớm có lời đồn, Mạnh Văn Nhược họa đạo kinh thế, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên kinh thiên động địa.
Tranh thuỷ mặc đen trắng, một cảnh tượng tang thương vỡ nát thiên địa.
Đại địa băng liệt, vô số núi lửa ngút trời mà lên, sơn hà đều toái, giang hải đảo lưu.
Vô số sinh linh ở xung quanh mà chạy trốn, hình ảnh khủng hoảng, tuyệt vọng làm cho không người nào mà không sinh ra một cổ cảm xúc bi thương.
Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rất có linh tính, linh tính đến mức, nhìn một nhân vật trong tranh, giống như là thấy được mình đang chạy trốn vậy.
Giờ phút này, Văn Nhược tiên sinh đã không dùng bút nữa rồi, mà là bưng lên cả chậu mực, hướng lên bức họa mà giội qua.
Một bát mực nước, được dội vào bức họa, lập tức thành hình, một đám ma quỷ đen nhánh, đang đi lại trong bầu trời tràn đầy tang thương.
- Cạc cạc cạc cạc cạc! Kiệt kiệt kiệt kiệt!
Ở bên trong bức họa, đột nhiên truyền đến từng tiếng cười tà ác.
- Cứu mạng a!
- Trời ạ!
- Ông trời già, cứu mạng a!
- Mẹ!
- Con của ta a!
... ... ... ... ...
... ... ...
... ...
Từng thanh âm tuyệt từ trong bức họa vang vọng mà xông ra. Tiếng kêu thê lương thảm thiết, truyền vào trong tai làm cho trong lòng vô số tu giả tràn đầy sợ hãi.
Trong bức họa, ma quỷ xé hàng vạn hàng nghìn sinh linh, đang hưng phấn cắn nuốt tất cả sinh linh.
Trời sập rồi, đất sụp rồi!
Thậm chí, trong bức họa, mặt trời cũng bị đánh nát, ánh trăng cũng hóa thành mảnh nhỏ.
Ma quỷ xuất hiện ở mọi nơi trong thiên hạ, xuất hiện ở tất cả địa phương có thể nhìn qua.
Một đại đồ ba trượng, phía trên đều là vô tận khổ nạn!
Văn Nhược tiên sinh vung lên một nét bút cuối cùng.
- Rầm!
Cảnh tượng trong bức họa, đột nhiên phun mạnh ra đại lượng hắc vụ, ở bên trong hắc vụ lại hiện ra một cảnh tượng tai nạn sống động.
Giống như là cẩm tú văn hay trước đó không lâu, bức họa này, cũng có thể xuất hiện ra động thái khí tượng.
- A cạc cạc cạc cạc cạc!
Ma quỷ gầm thét, nuốt sống sinh linh, sinh linh linh động, hơn có thể làm cho tu giả nhập vào.
- Khanh khách khanh khách khách!
Một vài tu giả nhát gan, vừa nhìn hình ảnh, cả người đã run lên.
Hình ảnh thấm vào trong xương tủy.
Cái này còn chưa tính cái gì, trong hắc khí, đột nhiên, sinh linh, ma quỷ bên trong bức họa giống như là thấy được tu giả dưới đấu đài.
- Nho tu? Một đám đại nho, cứu mạng a, cứu ta, cứu cứu con ta sao!
Một thanh âm đột ngột từ trong bức họa vang lên.
Đấu dưới đài, vô số tu giả đột nhiên run một cái.
- Cạc cạc cạc cạc cạc, bên kia còn có bảy vạn người, bảy vạn huyết nhục, cạc cạc cạc, giết cho ta!
Đám ma quỷ giống như là cũng nhìn thấy tất cả mọi người ở đây, muốn nhảy xuống nơi này.
Giống như là chỉ có cách một tầng màng, hai cái thế giới có thể thấy đối phương.
Cứu mạng! Cứu ta! Cứu cháu ta!
... ... ...
Sinh linh bên trong không ngừng kêu cứu, ác ma gầm thét, muốn lao ra.
Nhưng mà, hai cái thế giới, liền cách tầng màng kia, không cách nào đi ra ngoài, thê lương vô cùng, thảm thiết chí cực. Trên quảng trường, giống như là có từng đợt âm phong.
Tranh của Văn Nhược tiên sinh, rốt cục triển lộ ở trước mọi người.
- Làm sao có thể, như vậy có thật không? Bọn họ có thể thấy chúng ta?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
- Chế Linh? Khó trách Văn Nhược tiên sinh không muốn vẽ tranh, thì ra là hắn vẽ tranh đã đến trình độ này rồi, nhân vật trong tranh lại được giao cho linh tính đơn giản, chế Linh?
Diêm Xuyên cảm thán nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh.
Đại bi thương thổi quét cả quảng trường, Đại tai nạn lây nhiễm tất cả tu giả, một đám kinh hãi, bi thương nhìn bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh, có ít người thậm chí còn khóc lên, nhìn tai nạn của nhân loại trong bức họa, nhất thời khó lòng kìm nén.
Tư Mã Vân Thiên kinh ngạc nhìn:
- Chế Linh? Văn Nhược, ngươi quả thật là cho ta mở rộng tầm mắt a, ngắn ngủn mấy trăm năm, ngươi lại đạt tới tình cảnh này rồi?
Văn Nhược thả bút, trong mắt nước mắt đã chảy xuống, hiển nhiên cũng là bị bức họa của mình lây nhiễm.
Phía dưới, Mạnh Tử Thu trầm mặc nhìn.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
-----oo0oo-----
Chương 70: Cuối cùng quyết chiến.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Viện chủ, đứa con này của ngươi, thật lợi hại, chỉ riêng về Họa đạo, ta không bằng hắn, chế Linh? Cự Lộc thư viện đã bao nhiêu đời, không có ai đạt được một bước này rồi!
Một đại hiền thở dài nói.
Mạnh Tử Thu cau mày nhìn trên đài.
Trên đài, Tư Mã Vân Thiên lại nhìn bàn cờ một chút.
- Dịch tiên sinh, bàn cờ như thế, ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi, cứ thế đi xuống, chỉ biết càng đánh càng lâu, không bằng tính toán là thế hoà, như thế nào?
Tư Mã Vân Thiên trịnh trọng nói.
Dịch Phong nhìn bàn cờ một chút, lại nhìn Tư Mã Vân Thiên một chút, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Tốt!
Bàn cờ này, đúng là hạ cương, dĩ nhiên, là Dịch Phong cố ý hạ cương, bởi vì Dịch Phong biết mình tiếp xúc với Tu Hành giới quá ít, nhìn thiên hạ quá ít, muốn bại Tư Mã Vân Thiên hoàn toàn, khó có khả năng, vì vậy xuất tử chiêu! Kéo Tư Mã Vân Thiên, cuối cùng tạo nên cân bằng!
Thế hoà?
Bốn phía vô số tu giả quay đầu, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn. Bất quá nhìn bàn cờ trên đấu đài, tất cả mọi người gật đầu, kỳ đạo của hai người, không phải là mọi người có thể đánh giá.
Dịch Phong đi trở về chỗ Diêm Xuyên.
- Vương, thế hoà!
Dịch Phong khẽ cười khổ.
- Làm tốt lắm! Tầm nhìn của ngươi còn quá hẹp, dù vậy, cũng có thể đánh thành thế hoà, ngày sau tầm nhìn trở nên rộng hơn, Tư Mã Vân Thiên tất không phải là đối thủ của ngươi!
Diêm Xuyên gật đầu.
- Dạ!
Dịch Phong gật đầu, trong mắt tràn đầy tự tin.
Đây là lĩnh vực của Dịch Phong, chưa bao giờ cho là sẽ thua bởi người nào, Tư Mã Vân Thiên, trước sau gì mình nhất định phải đánh bại hắn! Xong một trận hòa, Tư Mã Vân Thiên cũng nhìn về phía bức họa kia của Văn Nhược tiên sinh.
Đại bi thương thổi quét cả quảng trường, trong lòng mọi người giống như cũng bị bức họa này lây nhiễm, thế cho nên mặc dù đã kết thúc đánh cờ, bốn phía cũng không có nghị luận quá nhiều, vẫn còn đắm chìm ở trong không khí bi thương, tuyệt vọng.
Tư Mã Vân Thiên cũng không nhiều lời, đi về phía giá vẽ của mình.
Nắm lên một chậu mực nước hướng về phía bức họa mà giội lên!
- Thình thịch!
Trên bức họa đột nhiên xuất hiện tảng lớn đen nhánh.
Tư Mã Vân Thiên nhanh chóng vũ động bút lông, giống như là trong lòng đã sớm suy nghĩ, nhanh chóng vẽ không ngừng.
- Rầm ù ù!
Ở bên trong bức họa Tư Mã Vân Thiên, truyền đến từng tiếng trầm đục, có thể dạy ra kỳ tài như Văn Nhược vậy, khả năng vẽ tranh tự nhiên cũng kinh thế hãi tục.
Mọi người lẳng lặng nhìn, một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang, một canh giờ!
Rốt cục, bức họa của Tư Mã Vân Thiên đã lộ ra hình thái.
Một mảnh mây đen che trời, trong mây đen, lôi quang lóng lánh, lôi điện rất nhiều mà tụ thành một mảnh lôi điện dài hẹp, có hình dáng như Thần Long, xuyên qua mây đen.
- Rầm! Rầm! Rầm! ... ... ...
Trong bức họa truyền ra từng tiếng nổ mạnh, giống như là âm thanh Thiên Lôi, đập vào trong lòng mọi người, để cho tâm thần tất cả mọi người đều bị chấn động, nhanh chóng lui về từ trong tâm tư đại bi thương.
- Đi đi!
Tư Mã Vân Thiên vẽ xuống một nét cuối cùng.
- Rầm!
Trong bức họa, đột nhiên xuất hiện hắc khí cuồn cuộn ngất trời.
Hắc khí ngất trời, hóa thành kiếp vân đầy trời, kiếp vân lớn vô cùng, vô tận lôi điện quay cuồng trong lôi vân.
- Rầm ù ù!
Giống như là thiên uy đè xuống, áp chế trong lòng mọi người trong lòng.
- Thiên kiếp của ta, a, Thiên kiếp của ta!
Có người cả kinh kêu lên.
- Không, không phải là ngươi, là của ta, bức họa này tạo nên Thiên kiếp của ta?
- Không thể nào, ta mới chỉ là khí cảnh đệ tứ trọng, làm sao lại cảm nhận được Thiên kiếp rồi?
... ... ... ...
... ... ... ...
Bốn phía truyền đến từng trận kinh hãi tiếng thét.
Thiên Lôi rơi xuống?
Thiên uy cực lớn? Một bức họa, đem thiên uy hiển thị ra, áp bách tới, để cho vô số tu giả có chút mất đi phán đoán.
Cảnh trong bức họa, giống như là muốn thoát khỏi bức họa mà ra.
Mặc dù không có vẽ người cùng ma quỷ, nhưng cũng có cảm giác giống nhau, thiếu chút nữa là có thể phá vỡ tầng màng kia, tiến vào thế giới thực tế.
- Lại là một bức họa chế Linh?
Mặc Vũ Hề liền biến sắc.
Bên phía Mạnh Tử Thu, một đám đại hiền trầm mặc một hồi. Một đám cười khổ không dứt.
Văn Nhược nhìn bức họa của mình một chút, nhìn nhìn lại bức họa của Tư Mã Vân Thiên, khẽ thở dài một lúc nói:
- Bức họa của Lão sư, vĩnh viễn lợi hại như vậy, lấy Thiên kiếp trấn áp Tận Thế của ta, học sinh bội phục!
Tư Mã Vân Thiên lắc đầu, nhìn thật sâu vào mắt Văn Nhược nói:
- Thiên kiếp không có trấn áp Tận Thế, chỉ có địa vị ngang nhau mà thôi, ai cũng không có hoàn toàn áp đảo người kia, kiếp vân của ta không có biến mất, Tận Thế của ngươi cũng không bị áp bách mà quay về trong bức họa, ta và ngươi coi như là hoà sao!
Văn Nhược nhìn Tư Mã Vân Thiên một chút, cuối cùng khẽ mĩm cười nói:
- Tốt!
- Lại là một trận hoà?
Mặc Vũ Hề cau mày nói.
Diêm Xuyên gật gật đầu nói:
- Đấu bức họa, cũng như đấu khí thế, một phương thắng được, huyễn tượng sinh ra trong bức họa của đối phương sẽ bị hung hăng áp chế mà trở về, hiện tại ai cũng không làm được ai, chỉ có thể thế hòa!
- Nhưng mà!
Mặc Vũ Hề cau mày nói.
Diêm Xuyên lắc đầu, không có lo lắng.
Trên đấu đài.
- Ngắn ngủn mấy trăm năm, tranh của ngươi, đã đuổi kịp ta rồi, trong Họa đạo, ngươi so với ta có thiên phú mạnh hơn! Chuyện ngươi bị Cự Lộc thư viện trục xuất khỏi sơn môn, ta đã biết rồi, chỉ có tiếc hận cho ngươi, ta cũng không thể ra sức!
Tư Mã Vân Thiên hít sâu một cái nói.
- Lão sư có lòng rồi!
Văn Nhược tiên sinh khẽ mỉm cười.
Vừa nói, Văn Nhược tiên sinh đi xuống đấu đài.
- Diêm công tử, ta chỉ có thể làm được một bước này mà thôi!
Văn Nhược cười khổ nói.
- Đã đủ rồi!
Diêm Xuyên hiện lên một tia tự tin.
Vừa nói, Diêm Xuyên một mình bước lên đấu đài. Từng bước từng bước đi tới, bốn phía tất cả mọi người quăng tới ánh mắt hưng phấn.
Diêm Xuyên, bên hắn còn tụ tập được Vương Chu, Văn Nhược, Dịch Phong, đều là người có Văn đạo chi lực kinh thế hãi tục, làm người đứng đầu bọn họ, vậy sẽ mạnh như thế nào? Diêm Xuyên là nhân vật chính tranh đoạt Phong Thần Sách a.
Trên đấu đài, Diêm Xuyên mang theo một cổ tự tin, nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên.
Tư Mã Vân Thiên, một thắng hai hòa!
Diêm Xuyên, một thua hai hòa!
Tư Mã Vân Thiên thu thập một chút tâm tình, cau mày nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Cầm kỳ thư họa, ngươi đã thua một ván, hòa hai ván, một ván cuối cùng, còn có ý nghĩa sao?
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
- Còn dư lại Thư, người nào cười đến cuối cùng, còn không nhất định!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Thư? Ha ha, ta Tư Mã Vân Thiên, cầm kỳ thư họa, am hiểu nhất, chính là Thư!
Tư Mã Vân Thiên lộ ra một tia cười lạnh nói.
- Ta sẽ thắng!
Diêm Xuyên cười nói.
Lúc này, một đệ tử của Tư Mã Vân Thiên, Trần Bình đột nhiên kêu lên.
- Chê cười, Diêm Xuyên, ngươi điên rồi sao? Cầm kỳ thư họa, bốn cục, đã như vậy, ngươi căn bản không có khả năng thắng, còn dư lại một ván, làm sao ngươi thắng?
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 71: Diêm Xuyên VS Tư Mã Vân Thiên.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Ngươi không thể nào thắng!
Trần Bình kêu lên.
Trần Bình nói ra tiếng lòng của mọi người, đúng vậy a, đại cục đã định rồi, Diêm Xuyên như thế nào mà ra nói như vậy? Còn dư lại một ván, coi như là ngươi thắng, cũng chỉ là thế hoà a.
Diêm Xuyên nhìn Trần Bình một chút, khẽ mỉm cười.
Tư Mã Vân Thiên lại nhíu mày, nhìn về phía tên đệ tử nhỏ nhất kia nói:
- Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?
Sắc mặt Trần Bình cứng đờ, ngay lập tức sợ hãi nói:
- Đệ tử vô lễ, mong lão sư thứ tội!
Để cho Dịch Phong đấu cờ vây cho hắn, để cho Vương Chu đánh đàn cho hắn, để cho Văn Nhược vẽ tranh cho hắn, chỉ những chuyện này, đã chứng minh sự coi trọng của Tư Mã Vân Thiên đối với Diêm Xuyên.
Cuồng vọng, có vốn liếng để cuồng vọng! Thiên Thụ Đại Hội đến hiện tại, mặc dù không có nhìn thấy bất kỳ tác phẩm nào của Diêm Xuyên, những những lần tranh đấu trước, đã nói rõ năng lực của Diêm Xuyên.
Có thể kết giao Hoàng Dịch Phong, Văn Nhược, Vương Chu, người như vậy chẳng lẽ còn không phải nhân trung long phượng sao?
- Như thế nào thắng ta?
Tư Mã Vân Thiên tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi thực cho rằng, không người có thể vượt qua ngươi?
Diêm Xuyên cười nói.
- Cầm kỳ thư họa, liền ‘ thư ’ chi nhất đạo, trong một số năm ta hành tẩu thiên hạ, vẫn chưa từng gặp một địch thủ, quyển sách mà đám liệt đồ này sử dụng hôm trước, đều là tác phẩm mà ta viết ra trong lúc nhàn hạ, sớm đã không thể đại biểu cho ta, cho dù là ngươi, bách thiên thi từ kia, hoàn toàn chính xác tinh diệu tuyệt luân, nhưng chỉ bằng chúng, vẫn chưa đủ!
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
- Những thứ thi từ kia , đương nhiên không cách nào đại biểu trình độ của người và của ta!
Diêm Xuyên mỉm cười.
- Hả?
- Nói suông vô dụng, tay viết mới là chân chính!
Diêm Xuyên cười nói.
- Tốt! Tư Mã Vân Thiên gật gật đầu.
Lấy tay vung lên, trên đài đấu, rồi đột nhiên xuất hiện hai cái cái đài án to lớn, trên mặt bàn để các trương giấy Tuyên Thành.
- Quyển sách đã trải, xin mời!
Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.
- Mời! Diêm Xuyên gật gật đầu.
Tư Mã Vân Thiên cũng không khách khí, sách, đây điểm kiêu ngạo của Tư Mã Vân Thiên, chưa bao giờ hắn khiêm tốn, , giờ phút này cũng là sẽ không! Động đến bút, hắn lập tức viết...
- Ầm ầm!
Dưới ngòi bút của Tư Mã Vân Thiên, Hạo Nhiên Chính Khí ngút trời, chữ còn chưa hiện, một cổ khí tức siêu phàm thoát tục ngay lập tức sinh ra.
- Vạn tiên hành hương phú!
Một chữ tiêu đề, dưới ngòi bút của Tư Mã Vân Thiên, như nước chảy mây trôi, văn chương tuôn ra, cự phú vội hiện!
Hạo Nhiên Chính Khí bao phủ Tư Mã Vân Thiên, coi như đem Tư Mã Vân Thiên phụ trợ sáng chói như minh tinh, chói mắt vô cùng.
- Bành!
Bốn phía Tư Mã Vân Thiên, Hạo Nhiên Chính Khí ngay lập tức phát tán tứ phương, chỗ bút rơi, liền giống như ngọn nguồn Giang hải, cuồn cuộn Hạo Nhiên Chính Khí nhanh chóng lao ra, phóng tới bên quảng trường.
Tại sao là nửa bên, đó là vì Tư Mã Vân Thiên để đạt được mục đích công bình, cố ý khống chế nửa bên mình, không đi quấy nhiều chỗ của Diêm Xuyên.
Với tư cách đỉnh cấp văn hào, tất nhiên tmvt ngạo khí đầy mình, hắn khinh thường sử dụng thủ đoạn bỉ ổi.
Diêm Xuyên nhìn xem Tư Mã Vân Thiên vẩy mực, khóe miệng mỉm cười. Trong mắt hiện lên một tia cảm thán, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thiên phú như thế, lại đắm chìm trong con đường nhỏ văn thơ, thật là đáng tiếc!
Từ trong lòng, lấy ra một cái hộp ngọc, xuất ra bút lông của chính mình, Mộng Tiên!
Mộng Tiên, ngày xưa cùng Mặc Vũ Hề đang ở trong mộng nhìn thấy ác mộng, đem ác mộng luyện hóa dung nhập vào cái bút lông này.
Nhìn giấy Tuyên Thành ở trên bàn, Xuyên không có đi để ý tới, mà là chậm rãi đi về phía bức phó họa lúc trước của tiên sinh Văn Nhược!
Bức họa sinh linh đồ thán đồ kia.
Bởi vì có Thiên kiếp chống đỡ, khí tức lạnh lẽo buồn phía của sinh linh đồ thán đồ kia đã bị triệt tiêu một cách chậm rãi.
Diêm Xuyên thở sâu, dẫn theo Mộng Tiên, dính mực nước, rồi đột nhiên viết lên vài chữ tại bức phó họa lúc trước của tiên sinh Văn Nhược!
Không có địa phương nào trống rỗng sinh ra, mà đều được xây dựng bằng độ dài của các quyển sách.
Đau khổ đau khổ đau khổ đau khổ khổ, Thiên Đạo sụp đổ, vạn linh diệt, muôn dân trăm họ đại kiếp nạn, thương thiên tử. . . !
Chín khổ chữ mở đầu vừa xuất hiện, vạn linh bên trong họa quyển, ngay lập tức cất tiếng khóc lớn hơn.
Diêm Xuyên viết, bốn phía bắn ra kim quang bốn phía, giống như Hạo Nhiên Chính Khí phun trào, nhưng thực tế là số mệnh vờn quanh.
Cuồn cuộn số mệnh vờn quanh, đảo mắt, đem Diêm Xuyên và họa quyển bao vây ở bên trong, ngay lập tức nhìn không thấy cản tượng bên trong, chỉ biết là Diêm Xuyên đang bị bao vây trong phạm vi của khí vận, không ngừng viết lấy một thiên tú diệu văn, hơn nữa nó còn vô cùng hòa hợp với tình cảnh trong bức họa của tiên sinh Văn Nhược.
- Dĩ nhiên lại làm thơ trên bức họa của Văn Nhược? Diêm công làm cái gì vậy?
Vương Chu cau mày hỏi.
- Thi từ của Ngô Vương, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải!
Dịch Phong cảm thán nói.
- Cái gì? Lần thứ nhất gặp? Vậy lần đỉnh phong văn hội trước không phải sao?
Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói.
- Đó là Ngô Vương viết ra, nhưng Vương nói, đó cũng không phải do hắn sáng tác!
Dịch Phong hít sâu một cái nói.
- Không phải Diêm Xuyên sáng tác, vậy là do người khác sáng tác ra, hắn chẳng qua là viết lại một lần? Vậy mà hơn trăm bài Cẩm Tú Diệu Văn, thiên hạ cho tới bây giờ không có xuất hiện qua? Là sao?
Mặc Vũ Hề khó hiểu nói.
- Ta không biết!
Dịch Phong lắc đầu.
- Đau khổ đau khổ đau khổ đau khổ khổ?
Tiên sinh Văn Nhược bỗng nhiên cười khổ một tiếng.
- Tiên sinh Văn Nhược làm sao vậy?
- Diêm Công đại tài! Tại hạ cam nhận không bằng!
Tiên sinh Văn Nhược cười khổ nói.
- Hả?
- Trời xanh khổ, đại địa khổ, nhật nguyệt khổ, bách họ khổ, vạn tộc khổ, Thiên Đạo khổ, nhân tính khổ, thế gian khổ, nhân tâm khổ, nguyên bản ta thấy bức họa kia đã thấy nó cực kỳ hoàn mỹ, bởi vì ta đã chế linh thành công, thế nhưng chín chữ "khổ" của Diêm công vừa viết ra, ta biết rõ, bức họa kia còn thiếu khuyết loại hồn vận chính thức, Diêm công đang viết ra một tác phẩm to lớn có một không hai!
Tiên sinh Văn Nhược kinh ngạc nói.
- Tác phẩm to lớn có một không hai?
Vương Chu trầm giọng nói.
Tiên sinh Văn Nhược không muốn giải thích, chẳng qua là trên mặt lộ ra một tia đắng chát.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn xem tiên sinh Văn Nhược, hai mắt híp lại nói:
- Tiên sinh Văn Nhược, ta như thế nào cảm giác, ngươi không muốn Diêm Xuyên thắng?
Không chỉ Mặc Vũ Hề, Dịch Phong cũng nghi hoặc nhìn về phía tiên sinh Văn Nhược.
Nhìn về phía đài thi đấu, tiên sinh Văn Nhược cười khổ nói:
- Thánh nữ yên tâm, bức họa vừa rồi của ta, ta tuyệt đối dốc hết toàn lực rồi, tuy rằng trong nội tâm của ta không hi vọng Diêm Xuyên thắng, nhưng ta không có một tia lười biếng!
- Hả? Vì cái gì?
Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói.
Tiên sinh Văn Nhược lắc đầu:
- Thánh nữ đừng hỏi nữa, Diêm công tuy rằng lợi hại, nhưng Tư Mã Vân Thiên đồng dạng lợi hại!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden