Thiếu niên nhìn vào bóng lưng anh tuấn thần võ của Dương Thiên Lôi, thì thào nói:
- Ngày mai năm sau chính là ngày giỗ của Lôi Hoành... Thiên Lôi sư huynh thật là có khí phách!
Một thiếu niên khác nghi hoặc hỏi:
- Ngươi nói cái gì, Băng Lam?
- Thiên Lôi sư huynh thực sự muốn khiêu chiến Lôi Hoành, hơn nữa hắn nói rõ ngày mai năm sau chính là ngày giỗ của Lôi Hoành!
- Không phải chứ? Lôi Hoành là Tiên Thiên... Hình như Thiên Lôi sư huynh cũng thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên rồi!
- Ừm, ngày mai nói sao ta cũng phải đi xem!
Thiên Vân Phong.
Khói mây lượn lờ, một áng mây trắng phiêu bồng trên Thiên Vân Phong, dưới ánh dương quang, tỏa ra từng tia sáng bảy màu lấp lánh. Kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu gác, suối chảy qua cầu, khung cảnh tuy không có khí thế bàng bạc như Thiên Minh Phong, cũng không chen đầy linh dược như Thiên Đan Phong, nhưng lại rất khác biệt và thanh nhã, đẹp không sao tả xiết.
Dương Thiên Lôi men theo bậc thang đi lên, đi ngang qua nơi nào cũng có người ghé mắt nhìn qua, nhất là một số cao thủ Tiên Thiên, nhìn về phía Dương Thiên Lôi với ánh mắt ngạc nhiên và giật mình.
Tuy Dương Thiên Lôi rất muốn coi như không thấy gì, nhưng dù sao cũng coi như là “thân gia”, cho nên, suốt chặn đường hắn liên tục mỉm cười gật đầu, hễ ai nhìn hắn có lễ độ là liền mỉm cười tao nhã đáp trả.
Đoạn đường vốn chỉ cần vài phút là tới, nhưng do phải lễ phép, Dương Thiên Lôi lại phải mất mười mấy phút mới đi tới Vân Thiên các trên đỉnh núi, xoay người đi về phía bên phải.
Sau khi đi khoảng trăm mét, một diễn võ trường thật lớn, phương viên chừng mấy nghìn mét, có hình chữ U xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi. Chỉ thấy trong diễn võ trường có chừng hơn một nghìn đệ tử trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng ngồi trên bồ đoàn, chia thành mấy phương trận, phía trước mỗi phương trận đều có một cao thủ Tiên Thiên ngồi xếp bằng truyền thụ võ đạo.
Phần lớn những cao thủ Tiên Thiên này đều là người già, chỉ có một phương trận khá gây sự chú ý của người khác, đó là một mỹ phụ trung niên. Trong phương trận của mỹ phụ phần lớn đều là nữ sinh.
Dương Thiên Lôi vừa mới đi tới gần biên giới của diễn võ trường, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi liền chạy tới trước mặt hắn, len lén quan sát Dương Thiên Lôi cực kỳ đẹp trai này, mặt phấn xấu hổ, có vẻ rục rè, nũng nịu nói:
- Ngươi là... Dương Thiên Lôi sư huynh phải không?
- Ừm, chính là ta!
Thiếu nữ nhẹ giọng nói:
- Ngươi theo ta, Vân Dao tiền bối ở bên kia.
- Được, đa tạ!
- Không, không cần khách sáo, đi theo ta!
Từ đằng xa, Dương Thiên Lôi đã thấy Vân Dao chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, mà các đệ tử trong phương trận trước mặt bà ta cũng đều vô cùng hiếu kỳ đánh giá Dương Thiên Lôi.
Đối mặt với ánh nhìn của một đám tiểu mỹ nữ và một đại mỹ nữ, biểu hiện Dương Thiên Lôi rất điềm đạm tự nhiên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không quan tâm hơn thua.
Trông thì chậm như thực tế rất nhanh, chớp mắt đã đi tới trước mặt Vân Dao, hắn ôm quyền nói:
- Đệ tử Dương Thiên Lôi, tham kiến Vân Dao sư phụ! Bái kiến trễ nãi, xin sư phụ nhận ba lạy của Thiên Lôi!
Dương Thiên Lôi nói xong, không đợi Vân Dao phản ứng, liền phịch một tiếng, quỳ xuống đất!
Hắn làm đại lễ bái sư!
Cho dù là Vân Dao đã sống hơn ba trăm năm cũng bị đại lễ bất ngờ của Dương Thiên Lôi khiến cho ngơ ngác trợn tròn mắt, lúc muốn ngăn cản thì Dương Thiên Lôi đã lạy một cái, Vân Dao đâu còn dám do dự? Vội vàng phát ra một đạo pháp lực, ngăn cản Dương Thiên Lôi tiếp tục bái lạy.
Nàng cũng không muốn khi không có thêm một tên đồ đệ, mặc dù nàng biết một ít chuyện giữa Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi, nhưng không có nghĩa là có thể thu nhận Dương Thiên Lôi làm đồ đệ. Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Bái lạy thứ hai của Dương Thiên Lôi đệ liền bị niệm lực của Vân Dao mạnh mẽ ngăn lại.
Bất quá, Dương Thiên Lôi lại không đợi Vân Dao lên tiếng, liền dõng dạc, thẳng thắn hào hùng nói:
- Sư phụ của Tử Hàm chính là sư phụ của Thiên Lôi, gặp thầy như gặp mẹ, có chỗ đường đột, xin sư phụ chớ trách!
Dương Thiên Lôi nói xong, không để cho Vân Dao có cơ hội gia tăng lực lượng, quanh thân bỗng nhiên toả ra một cổ niệm lực bàng bạc, sau đó nhanh như chớp cúi lạy “cộp cộp” hai lạy, rồi phủ phục sát đất không ngẩn lên.
- Ngươi...
Vân Dao không biết nên nói gì, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, bằng vào tu vi Tiên Thiên cấp bảy thì tất nhiên nhìn ra tu vi của Dương Thiên Lôi đã đạt được Tiên Thiên cấp một, cho nên, để ngăn cản Dương Thiên Lôi tiếp tục bái lạy, nàng đã phát ra pháp đủ để ngăn cản bất kỳ cao thủ Tiên Thiên cấp hai nào, nhưng lại không ngờ rằng Dương Thiên Lôi lại có thể tiếp tục bái lạy, hơn nữa trong nháy mắt dập đầu cũng không có thi triển bất kỳ pháp lực hộ thể nào, đầu đập vào nham thạch cứng rắn vang lên tiếng “cộp cộp”, thể hiện đầy đủ thành ý và cố chấp.
Vân Dao than nhẹ một tiếng, nói:
- Đứng lên...
- Đa tạ sư phụ!
Được Vân Dao ân chuẩn, Dương Thiên Lôi mới đứng dậy.
Vân Dao nhìn Dương Thiên Lôi, trong mắt có chút tán thưởng, nói:
- Mặc dù ngươi hành lễ bái sư với ta, nhưng ngươi và ta cũng không thực sự là thầy trò, bất quá... Ngươi tạm thời gọi ta là sư phụ đi. Ngươi đến tìm Tử Hàm phải không?
Dương Thiên Lôi nghiêm trang nói:
- Không hoàn toàn là thế, đệ tử biết Tử Hàm đang bế quan, một là muốn biết tình hình Tử Hàm bế quan, khi nào xuất quan, hai là tới bái kiến sư phụ người!
Nhuyễn giáp màu bạc, mặt anh tuấn, mặc dù hơi có vẻ non nớt, nhưng lại vô cùng anh dũng, trong đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ kiên định, trí tuệ và cung kính, nhìn thẳng vào gương mặt hiền từ, ôn nhu và mang đầy phong vận của Vân Dao.
Nàng nào biết tên dung tục này giả bộ đến phát khổ, hình tượng chẳng chút kiêu căng như thế, không chút siểm nịnh như thế, chính khí nghiêm nghị như thế căn bản không thể có được trên người tên tiểu tử này, bất quá, vì muốn để lại ấn tượng tốt cho sư phụ của Tử Hàm muội muội, hắn không thể không làm như vậy.
- Tử Hàm đang bế tử quan, chỉ có đột phá Tiên Thiên cấp một mới có thể đi ra. Lúc nào có thể đi ra, thì phải xem nàng ta lúc nào có thể đột phá đến Tiên Thiên cấp hai.
Vân Dao nói đến chỗ này, bỗng nhiên trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi nói:
- Trước khi Tử Hàm bế quan, dường như tâm thần bất an, xem ra là có liên quan đến ngươi phải không?
Dương Thiên Lôi ngượng ngùng nói:
- Cái này... Là có liên quan đến đệ tử.
Vân Dao nói:
- Ừm, vậy mới được. Chẳng trách nàng ta có giao phó cho ta, nếu ngươi tự mình đến Thiên Vân Phong tìm nàng, nhờ ta chuyển một câu cho ngươi.
- Câu gì?
Mặc dù Dương Thiên Lôi đã đả thông khúc mắc, nhưng lúc này, nghe Vân Dao nói như thế thì bỗng nhiên trong lòng run lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên hai tia sáng bảy màu thu nhiếp hồn phách người khác, hiển nhiên hắn đã kích động rồi.
Vân Dao thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn vào ánh mắt của Dương Thiên Lôi, đánh giá trong lòng đối với Dương Thiên Lôi đã cao hơn một chút. Một lúc sau, Vân Dao dường như lâm vào trạng thái suy tư, nhẹ giọng nói:
- Một câu tất kỳ quái, cho đến nay ta vẫn không hiểu được. Nói cái gì, nàng ta thích Dương Quá...
- Còn có cái gì... Quách Tương và những cô gái khác cũng rất đáng thương... Cho nên, hình như nói cái gì... Nàng ta không làm Tiểu Long Nữ? Ừm, hình như là như vậy. Bọn trẻ các ngươi thật không biết đang nói cái gì nữa, ngươi...
- Thật tốt quá! Ha ha ha...
Lúc Vân Dao nói xong, vừa định hỏi Dương Thiên Lôi có thể không nghe hiểu Trương Tử Hàm nói không thì đã bị sự hưng phấn của Dương Thiên Lôi cắt đứt. Dương Thiên Lôi vừa rồi còn đang hết sức bình thường, lúc này dĩ nhiên cười lên như điên cuồng, thiếu chút nữa là lăn lộn dưới đất.
Vân Dao không biết chuyện gì xảy ra, các đệ tử trước mặt bà ta cũng ngơ ngác.
Vân Dao phát ra một cổ pháp lực, nhè nhẹ vỗ vỗ Dương Thiên Lôi, nhịn không được hỏi:
- Này, tiểu tử kia, ngươi không sao chứ?
Dương Thiên Lôi phát hiện mình đang thất thố, vội ngưng cười, xấu hổ nói:
- Không... không có gì, sư phụ, rất đa tạ người! Đệ tử sẽ không quấy rầy người truyền đạo, các vị sư đệ sư muội, thật ngại đã làm lỡ thời gian học tập của các ngươi, mấy viên thuần dương đan này coi như bồi tội. Chút lòng thành của ta, xin hãy nhận lấy!
Dương Thiên Lôi vừa nói vừa lấy ra mấy trăm viên thuần dương đan, giống như thiên nữ rãi hoa, trong nháy mắt liền bay đến tay mỗi một đệ tử của hai phương trận.
...
- Sư phụ, đệ tử xin cáo lui. Ngày khác trở lại bái phỏng!
Dương Thiên Lôi nói xong, thân hình nhoáng lên, giống như làn gió nhẹ, trong thoáng chốc liền biến mất vô tung vô ảnh.
Vân Dao ngơ ngác nhìn tàn ảnh còn lưu lại của Dương Thiên Lôi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, đây là tu vi Tiên Thiên cấp một? Đừng nói là Tiên Thiên cấp một, cho dù cao thủ Tiên Thiên cấp bốn Ngũ Khí Triêu Nguyên cũng căn bản không thể làm được điểm này!
Trong nháy mắt đã xác định số người trong phương trận, trong nháy mắt liền xuất ra số lượng đan dược chuẩn xác, trong nháy mắt liền đồng thời phân chia mỗi nhóm mười viên chuẩn xác bay đến trước mặt mỗi người, đồng thời dùng niệm lực giữ chúng trong không trung, mãi đến lúc này, hắn đã rời đi, niệm lực vẫn còn tồn tại, kéo dài không thôi, còn tốc độ lúc rời đi của hắn, thật là kinh khủng!
Vốn tưởng rằng Trương Tử Hàm nhận được truyền thừa của di tích, lĩnh ngộ được ba loại năng lượng bổn nguyên là thủy, băng, vụ, bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đồng thời tầng thứ niệm lực vượt xa cấp hai, thậm chí đạt được yâu cầu của cao thủ Tiên Thiên cấp ba, trong Trảm Không Kiếm Phái hẳn là nhân vật thiên tài số một. Nhưng hiện tại, thấy Dương Thiên Lôi, Vân Dao mới biết được, cái gì mới là thiên tài chân chính!
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Lôi Hoành liền dẫn theo đông đảo tuỳ tùng, mặt hếch lên trời, tự cao tự đại, đi tới lôi đài Tiên Thiên cấp một ở khu lôi đài trung tâm.
Mấy ngày nay, Lôi Hoành chờ đến lòng nóng như lửa đốt, vẫn luôn lưu ý động tĩnh trên Thiên Đan Phong. Mãi đến ngày hôm kia, biết được tin tức Dương Thiên Lôi trở lại Thiên Đan Phong, hắn mới cảm thấy an tâm. Bất quá, nhưng vẫn lo Dương Thiên Lôi không dám ra mặt nhận khiêu chiến, cho nên, ngày hôm qua hắn cố ý lệnh cho vài tên cùng chạy đến Thiên Đan Phong bái phỏng, khiêu khích cực hạn của Dương Thiên Lôi.
Kết quả khiến Lôi Hoành vô cùng vui mừng, mấy tên tuỳ tùng mang về tin tức xác thực cho hắn, cho dù là Dương Thiên Lôi hay Sở Hương Hương cũng đều khẳng định nói rằng, hôm nay, Dương Thiên Lôi sẽ quyết chiến cùng hắn!
Tin tức này, hầu như chỉ trong nháy mắt liền mọc cánh, lan truyền khắp toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái.
Lôi Hoành nhìn đoàn người đông nghẹt, trong lòng hắn vô cùng đắc chí, vô cùng thoả mãn. Hắn cực kỳ thích cái cảm giác được vạn người chú mục, cao cao tại thượng. trên Thiên Mộng Phong, vô số thiếu nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, thậm chí một ít thiếu nữ cảnh giới Tiên Thiên cũng đều liếc mắt đưa tình với hắn, đây chính là lợi ích trực tiếp nhất khi trở thành cường giả!
Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Tiêu Như Mộng đưa hắn lên đủ cao, mà ngay cả phó chưởng môn của Trảm Không Kiếm Phái cũng đều tỏ ra ưu ái đối với hắn. Cho hắn được quyền thông hành không trở ngại, tự do xuất nhập Thiên Tịch Phong, tùy ý tiến vào tu luyện trong động thiên bình thường trên Thiên Tịch Phong. Trang bị vốn có cũng được nâng cấp thành một bộ trang bị linh khí hạ phẩm thuộc tính lôi!
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Bất quá, hôm qua để Lôi Hoành hơi kinh hãi chính là, mấy người đồng thời nói cho hắn biết, tựa hồ Dương Thiên Lôi đã tấn cấp tới cảnh giới Tiên Thiên.
Tin tức này khiến trong lòng Lôi Hoành mơ hồ có một tia bất an.
Hắn liên tục vài lần tưởng rằng đã tất thắng đều bị Dương Thiên Thôi điên cuồng chơi ngược lại, từ lâu người này đã để trong lòng hắn một tia bóng ma.
Nếu như lần này lại để Dương Thiên Lôi thắng lợi, Lôi Hoành hắn còn có mặt mũi nào đứng trong Trảm Không Kiếm Phái?
Hơn nữa Lôi Hoành rất rõ ràng, nếu như hiện tại không triệt để diệt trừ Dương Thiên Lôi, lấy thiên phú biến thái và tốc độ tu luyện của Dương Thiên Lôi, sợ rằng sau này hắn không còn bất cứ cơ hội nào khác nữa rồi!
Vì vậy, đêm qua hắn đặc biệt tới bái kiến Tiêu Như Mộng một chút, muốn lần thứ hai thỉnh cầu Tiêu Như Mộng chấp thuận hắn giết chết Dương Thiên Lôi.
Dù sao, trong suy nghĩ của hắn, nguyên nhân Tiêu Như Mộng không cho phép hắn giết Dương Thiên Lôi tất nhiên là lo lắng sau khi hắn giết sẽ bị nghiêm phạt. Nói như thế nào đi nữa thì hắn cũng là đệ tử thân truyền của thái thượng trưởng lão Đan Thanh Dương. Bất quá, nếu như tại lôi đài chiến đấu Tiên Thiên cấp một, trong quyết đấu phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn thì đã làm sao? Hơn nữa hắn còn có phó trưởng môn Nhan Uyên coi trọng, sao phải lo lắng quá nhiều?
Chỉ là, khiến Lôi Hoành không hề nghĩ tới, đêm hôm qua hắn đi tìm sư phụ Tiêu Như Mộng có chút chuyện xảy ra khiến hiện tại ngẫm lại hắn đều hưng phấn không hiểu, toàn thân bứt dứt.
Đêm qua.
Lôi Hoành vốn đã thu được đặc quyền, không hề có bất cứ ngăn cản nào liền tiến và trong Tử Mộng Huyễn cung. Khi hắn lui tới như thường, thời điểm bước tới trước mật thất của Tiêu Như Mộng, cũng không giống như bình thường, trực tiếp bị Tiêu Như Mộng cảm ứng, cho hắn tiến vào.
Bất quá hắn biết Tiêu Như Mộng hẳn là ở ngay bên trong mật thất, do hắn quá nóng lòng gặp mặt Tiêu Như Mộng, liền nhẹ nhàng đẩy cửa mật thất ra, thế nhưng hình ảnh trong mật thất đập vào mắt hắn khiến hắn khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.
Vô luận như thế nào cũng không thể chuyển dời được con mắt khỏi Tiêu Như Mộng dù chỉ một chút.
Chỉ thấy Tiêu Như Mộng dĩ nhiên xích lõa hoàn toàn thân trên ngồi trên bồ đoàn, quanh thân tỏa ra từng đợt sương khói màu phấn hồng, khiến toàn bộ thân thể hoàn mỹ của nàng tràn ngập mê hoặc đủ khiến bất cứ nam nhân nào cũng bị dục hỏa thiêu đốt.
Tóc dài tùy ý để sau người, sắc mặt phẫn hồng, mang theo một tia mồ hôi trong suốt, miệng anh đào khẽ nhấp, da thịt trong suốt mịn màng, hai vú cao cao tràn ngập co dãn, vòng eo mảnh khảnh, bụng dưới bằng phẳng, cùng với rừng cây màu đen không hoàn toàn che chắn giữa hai chân…
Toàn bộ thân thể tỏa ra vẻ mê hoặc nói không nên lời.
Cho tới bây giờ Lôi Hoành cũng chưa từng nghĩ tới, Tiêu Như Mộng bình thường mặc đạo bạo rộng thùng thình, đầu đội đạo quan, tuy rằng trên mặt không hề có nếp nhăn, dung mạo cũng rất nhu mì xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn bề ngoài giống như trên dưới bốn mươi tuổi, chỉ là bảo dưỡng rất tốt, hiện tại dĩ nhiên đẹp tới kinh tâm động phách như thế này!
Giống như một quả anh đào đúng thời điểm chín mọng, để hắn hận không thể lập tức nhào lên cắn một ngụm.
Thế nhưng một tia ý chí còn sót lại để hắn không dám làm như vậy, tuy rằng hắn biết rõ hiện tại hẳn là lập tức chạy ra ngoài, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng căn bản hai chân của hắn không chịu nghe theo sai bảo của hắn, con mắt càng không hề chớp một cái, lặng yên không nhúc nhích như cũ, nhìn chằm chằm vào thân thể xích lõa của Tiêu Như Mộng, cố nén dục hỏa bốc lên ngụt ngụt trong đan điền, hơi thở ồ ồ…
Không biết qua bao lâu, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở một hơi.
Lôi Hoành nhất thời cả kinh, cũng thở ra một tiếng, hoảng loạn bật lui về phía sau, có lẽ là bởi vì quá mức kinh hoảng, cũng có thể là bởi vì hạ thân từ lâu đã cứng rắn vô cùng của hắn tuyền tới tầng tầng rung động, hắn dĩ nhiên phịch một tiếng ngã xuống dưới mặt đất.
- Đừng chạy nữa, nhìn cũng đã nhìn rồi!
Để Lôi Hoành không nghĩ tới chính là, thanh âm của Tiêu Như Mộng vô cùng bình thản nói, tựa hồ không hề có một chút tức giận nào.
- Sư… Sư phụ, đệ tử… Đệ tử không biết người…
- Sư phụ đẹp sao?
Tiêu Như Mộng không hề có một chút bối rối, càng không có bất cứ xấu hổ gì, trừng đôi con mắt câu hồn lạc phách, nhìn chằm chằm vào Lôi Hoành hỏi. Một tia khí tức kỳ dị từ trên thân thể của nàng phát ra, công pháp mị hoặc Huyền Tẫn Đại Pháp không một tiếng động lặng yên thi triển ra.
- Đẹp…
Lôi Hoành nhất thời giống như đánh mất linh hồn nhỏ bé, ngơ ngác nói.
- Muốn như phụ sao?
Thanh âm của Tiêu Như Mộng tràn ngập mê hoặc, khiến Lôi Hoành hoàn toàn mộng mị.
- Muốn… Muốn…
Lôi Hoành nuốt khan một ngụm nước bọt, từ lâu hắn đã quên đi nữ nhân trước mắt là sư phụ mình, hắn chỉ biết là, hiện tại hắn rất muốn rong ruổi trên người nữ nhân xinh đẹp mà dâm đãng này.
- Chờ ngươi tu luyện tới Tiên Thiên cấp năm, chân chính lĩnh ngộ được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nắm trong tay pháp lực thuộc tính lôi, sư phụ sẽ cho ngươi!
Tiêu Như Mộng bỗng nhiên mị hoặc cười, vô cùng ôn nhu nói.
Đồng thời khi nói, nàng nhẹ nhàng đứng lên, toàn thân không một chút tư ẩn hiện ra trước mặt Lôi Hoành, không nhanh không chậm, không mặc bất cứ nội y nào, liền cầm lấy đạo bào phủ lên người, khí tức mị hoặc trên người cũng chậm rãi biến mất, quay về phía Lôi Hoành nói:
- Ngồi đi, tìm sư phụ có chuyện gì?
Lôi Hoành nuốt nước miếng, thần trí dần dần khôi phục một tia thanh minh, cưỡng chế tà niệm trong lòng, nói ra việc hắn muốn cầu khẩn Tiêu Như Mộng chấp thuận phương pháp hắn giết chết Dương Thiên Lôi.
Để Lôi Hoành không nghĩ tới chính là, lần này Tiêu Như Mộng không hề cự tuyệt, ngầm đồng ý với quyết định của hắn, cũng dặn Lôi Hoành nỗ lực tu luyện nhiều hơn, tiếp cận Nhan Uyên, lãnh giáo một ít tâm đắc tu luyện và thần thông pháp thuật, tranh thủ sớm ngày tấn cấp bước vào cảnh giới Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lôi Hoành nghe lời nói bình thản đạm mạc của Tiêu Như Mộng, còn tưởng chính mình vừa rồi gặp phải ảo giác, chỉ là lúc hắn rời đi, Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng để lại một câu nói, khiến Lôi Hoàn biết tất cả mọi chuyện vừa rồi hoàn toàn là sự thực.
- Chờ ngươi tấn cấp tới Tiên Thiên cấp năm, sư phụ sẽ cho ngươi!
- Giết, giết, giết! Dương Thiên Lôi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!
Lôi Hoành dẫn theo đám người rậm rạp phía sau, biểu tình dữ tợn thầm nghĩ trong lòng, nói ra lời nói giống hệt như Dương Thiên Lôi ngày hôm qua.
Lôi Hoành giống như một con ruồi vo ve, đã triệt để chọc giận Dương Thiên Lôi, đối với kẻ đã phát sinh biến hóa cực lớn về mặt tâm tính, hiện tại sinh ra quyết tâm giết chết Lôi Hoành.
Giống như vậy, Lôi Hoành vì muốn thoát khỏi bóng ma trong lòng, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, không bao giờ cho Dương Thiên Lôi bất cứ cơ hội xoay người nào, chỉ có giết chết, thống thống khoái khoái, giết chết không chút do dự.
Lúc bước lên lôi dài, Lôi Hoành cuồng bạo quét nhìn xung quanh, chậm rãi ngồi xếp bằng trên lôi dài, dĩ nhiên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi.
Ngã một lần, đầu dài một tấc. Kẻ liên tục cho rằng tất nhiên thắng lợi mấy lần như hắn, sau nhiều lần bị Dương Thiên Lôi chà đạp, cho dù Lôi Hoành có não tàn hơn nữa cũng nhận thức được Dương Thiên Lôi cường đại hơn xa so với tưởng tượng của hắn, lúc này cho dù hắn có nắm chắc chiến thắng trong tay, nhưng cũng không có bất cứ lơ là coi thường nào.
Hắn đã làm công tác chuẩn bị nguyên vẹn nhất, dù vậy, ngay tại giờ khắc này hắn cũng phải điều chỉnh bản thân mình tới trạng thái đỉnh cao nhất! Dưới lôi đài, đoàn người càng lúc càng thêm dày đặc, mỗi một cấp bậc lôi dài đều xếp chật người, ngày hôm nay không chỉ là ngày Dương Thiên Lôi khiêu chiến Lôi Hoành, cũng là ngày tất cả các cấp bậc lôi dài cộng đồng quyết ra lôi chủ cuối cùng.
Vô luận là Tinh giả Hậu Thiên hay là cao thủ Tiên Thiên. Tuyệt đại đa số đệ tử Trảm Không Kiếm Phái đều hội tụ tới nơi này.
Không cần nghi ngời, ngày hôm nay chính là ngày náo nhiệt nhất trung tâm lôi đài.
Bất quá, trong tất cả lôi dài, náo nhiệt nhất vẫn như trước là lôi đài Tiên Thiên cấp một. Lôi Hoàn cường thế quật khởi, Dương Thiên Lôi đại chiến với Hải Đại Phú đã oanh động toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái, để hai người trở thành nhân vật phong vân được người khác chú ý nhất trong toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái.
Nguyên nhân chính là như vậy, tất cả tin tức có liên quan tới hai người đều bằng vào tốc độ nhanh nhất truyền đi khắp Trảm Không Kiếm Phái.
Dưới lôi dài, vài đạo thân ảnh quen thuộc lúc này một lần nữa xuất hiện trong đám người.
Tiểu la lỵ Hoàng Niếp Niếp nhìn chằm chằm vào Lôi Hoành trên lôi dài, trong ánh mắt mang theo một tia chán ghét, thì thào lẩm bẩm:
- Hắn thực sự tấn chức tới cảnh giới Tiên Thiên, thực sự khiêu chiến tên đáng ghét này hay sao?
Tằng Cách La Mỗ dũng mãnh rất hào phóng quay về phía đồng bạn xung quanh nói:
- Các ngươi yên tâm đi, Thiên Lôi khẳng định tới khiêu chiến hắn! Hơn nữa Thiên Lôi tất thắng!
Các đệ tử tới từ đế quốc Cát Ương hầu như đều tập trung bên dưới lôi dài, quan sát trận quyết đấu này. Mặc kệ là Lôi Hoành hay Dương Thiên Lôi, nhiều ít có điểm để trên mặt bọn họ dính ánh sáng. Còn có hai đại danh nhân Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, một tiểu quốc gia nguyên bản bị mọi người vô cùng khinh thường, lúc này đã tạo thành danh khí cực lớn tại Trảm Không Kiếm Phái.
Tuyệt đại đa số mọi người xung quanh lôi đài đều nghị luận sôi nổi về Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành, suy đoán xem đến tột cùng người nào thu được thắng lợi sau cùng.
Lôi Hoành cường thế, không gì ngăn cản được, đã xưng bá lôi dài Tiên Thiên cấp một gần ba tháng, ngày hôm nay, chỉ cần hắn thu được một hồi thắng lợi cuối cùng, chủ lôi đài cuối cùng chính là hắn, cũng sẽ thu được phần thưởng rất lớn từ Trảm Không Kiếm Phái.
Mà Dương Thiên Lôi tuy rất cường hãn, nhưng đại bộ phận người không xem trọng hắn.
Dù sao hai tháng trước Dương Thiên Lôi vẫn chỉ là Tinh giả Hậu Thiên, tuy rằng biểu hiện ra thực lực vô cùng cương hãn, đánh bại Hải Đại Phú, nhưng so sánh với Lôi Hoành, hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Mặc dù có tin tức truyền ra, Dương Thiên Lôi đã tấn cấp tới cảnh giới Tiên Thiên, nhưng cũng chưa hề có bất cứ chứng thực nào, vì vậy tuyệt đại đa số mọi người đều khẳng định, người thu được thắng lợi cuối cùng là Lôi Hoành.
Lôi Đình với trạng thái Tiên Thiên cấp một đỉnh phong, thậm chí còn là thuộc tính lôi có lực sát thương kinh khủng nhất, cho dù Dương Thiên Lôi thực sự tấn cấp tới cảnh giới Tiên Thiên thì đã làm sao?
Khoảng chừng chín giờ, thời gian khiêu chiến thi đấu bắt đầu, trong đám người bỗng nhiên truyền tới một trận gây rối, diên viên thứ hai Dương Thiên Lôi được vạn chúng chờ mong rốt cuộc đã bước tới lôi dài.
Lôi Hoành ngồi xếp bằng trên lôi dài bỗng nhiên mở hai mắt. Trong hai tròng mắt hiện lên hai đạo quang mang lôi điện màu lam nhạt, tràn ngập khiêu khích nhìn thẳng về phương hướng Dương Thiên Lôi cách đó không xa.
Khi Lôi Hoành nhìn thấy trên người Dương Thiên Lôi là một bộc nhuyễn giáp tỏa ngân quang lấp lánh, nhất thời kinh hãi.
Dương Thiên Lôi dẫn đầu đoàn người, nguyên Quang Minh Nhuyễn Giáp, thân đeo Quang Minh Chi Kiếm, quang thân tỏa ra quang mang màu bạc nhàn nhạt, mặc như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người, tạo hình khốc tới mức tận cùng này khối hợp với gương mặt suất khí không gì hơn được, nhất thời khiến xung quanh oanh động không nhỏ.
Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãnh một trái một phái đi ngay phái sau Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương, Lục Thanh Âm và Mộc Tử Vi đồng thời đi theo phía sau Vũ Đại Lãng và Phong Mã Ngưu, còn Dương Thiên Ngạo một mình một người đi cuối cùng.
Vóc người Phong Mã Ngưu nhỏ gần, như đạp trên gió lướt đi.
Vũ Đại Lãng giống như chiếc xe tăng lớn, vang lên tiếng ầm ầm ầm.
Sở Hương Hương cao quý trang nhã, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn ẩn giấu bản tính tiểu yên nữ, tỏa quang mang mỹ lệ thu hút vô số ánh mắt hâm mộ.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Cho tới bây giờ Lôi Hoành cũng chưa từng nghĩ tới, Tiêu Như Mộng bình thường mặc đạo bạo rộng thùng thình, đầu đội đạo quan, tuy rằng trên mặt không hề có nếp nhăn, dung mạo cũng rất nhu mì xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn bề ngoài giống như trên dưới bốn mươi tuổi, chỉ là bảo dưỡng rất tốt, hiện tại dĩ nhiên đẹp tới kinh tâm động phách như thế này!
Giống như một quả anh đào đúng thời điểm chín mọng, để hắn hận không thể lập tức nhào lên cắn một ngụm.
Thế nhưng một tia ý chí còn sót lại để hắn không dám làm như vậy, tuy rằng hắn biết rõ hiện tại hẳn là lập tức chạy ra ngoài, giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng căn bản hai chân của hắn không chịu nghe theo sai bảo của hắn, con mắt càng không hề chớp một cái, lặng yên không nhúc nhích như cũ, nhìn chằm chằm vào thân thể xích lõa của Tiêu Như Mộng, cố nén dục hỏa bốc lên ngụt ngụt trong đan điền, hơi thở ồ ồ…
Không biết qua bao lâu, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở một hơi.
Lôi Hoành nhất thời cả kinh, cũng thở ra một tiếng, hoảng loạn bật lui về phía sau, có lẽ là bởi vì quá mức kinh hoảng, cũng có thể là bởi vì hạ thân từ lâu đã cứng rắn vô cùng của hắn tuyền tới tầng tầng rung động, hắn dĩ nhiên phịch một tiếng ngã xuống dưới mặt đất.
- Đừng chạy nữa, nhìn cũng đã nhìn rồi!
Để Lôi Hoành không nghĩ tới chính là, thanh âm của Tiêu Như Mộng vô cùng bình thản nói, tựa hồ không hề có một chút tức giận nào.
- Sư… Sư phụ, đệ tử… Đệ tử không biết người…
- Sư phụ đẹp sao?
Tiêu Như Mộng không hề có một chút bối rối, càng không có bất cứ xấu hổ gì, trừng đôi con mắt câu hồn lạc phách, nhìn chằm chằm vào Lôi Hoành hỏi. Một tia khí tức kỳ dị từ trên thân thể của nàng phát ra, công pháp mị hoặc Huyền Tẫn Đại Pháp không một tiếng động lặng yên thi triển ra.
- Đẹp…
Lôi Hoành nhất thời giống như đánh mất linh hồn nhỏ bé, ngơ ngác nói.
- Muốn như phụ sao?
Thanh âm của Tiêu Như Mộng tràn ngập mê hoặc, khiến Lôi Hoành hoàn toàn mộng mị.
- Muốn… Muốn…
Lôi Hoành nuốt khan một ngụm nước bọt, từ lâu hắn đã quên đi nữ nhân trước mắt là sư phụ mình, hắn chỉ biết là, hiện tại hắn rất muốn rong ruổi trên người nữ nhân xinh đẹp mà dâm đãng này.
- Chờ ngươi tu luyện tới Tiên Thiên cấp năm, chân chính lĩnh ngộ được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nắm trong tay pháp lực thuộc tính lôi, sư phụ sẽ cho ngươi!
Tiêu Như Mộng bỗng nhiên mị hoặc cười, vô cùng ôn nhu nói.
Đồng thời khi nói, nàng nhẹ nhàng đứng lên, toàn thân không một chút tư ẩn hiện ra trước mặt Lôi Hoành, không nhanh không chậm, không mặc bất cứ nội y nào, liền cầm lấy đạo bào phủ lên người, khí tức mị hoặc trên người cũng chậm rãi biến mất, quay về phía Lôi Hoành nói:
- Ngồi đi, tìm sư phụ có chuyện gì?
Lôi Hoành nuốt nước miếng, thần trí dần dần khôi phục một tia thanh minh, cưỡng chế tà niệm trong lòng, nói ra việc hắn muốn cầu khẩn Tiêu Như Mộng chấp thuận phương pháp hắn giết chết Dương Thiên Lôi.
Để Lôi Hoành không nghĩ tới chính là, lần này Tiêu Như Mộng không hề cự tuyệt, ngầm đồng ý với quyết định của hắn, cũng dặn Lôi Hoành nỗ lực tu luyện nhiều hơn, tiếp cận Nhan Uyên, lãnh giáo một ít tâm đắc tu luyện và thần thông pháp thuật, tranh thủ sớm ngày tấn cấp bước vào cảnh giới Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lôi Hoành nghe lời nói bình thản đạm mạc của Tiêu Như Mộng, còn tưởng chính mình vừa rồi gặp phải ảo giác, chỉ là lúc hắn rời đi, Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng để lại một câu nói, khiến Lôi Hoàn biết tất cả mọi chuyện vừa rồi hoàn toàn là sự thực.
- Chờ ngươi tấn cấp tới Tiên Thiên cấp năm, sư phụ sẽ cho ngươi!
- Giết, giết, giết! Dương Thiên Lôi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!
Lôi Hoành dẫn theo đám người rậm rạp phía sau, biểu tình dữ tợn thầm nghĩ trong lòng, nói ra lời nói giống hệt như Dương Thiên Lôi ngày hôm qua.
Lôi Hoành giống như một con ruồi vo ve, đã triệt để chọc giận Dương Thiên Lôi, đối với kẻ đã phát sinh biến hóa cực lớn về mặt tâm tính, hiện tại sinh ra quyết tâm giết chết Lôi Hoành.
Giống như vậy, Lôi Hoành vì muốn thoát khỏi bóng ma trong lòng, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, không bao giờ cho Dương Thiên Lôi bất cứ cơ hội xoay người nào, chỉ có giết chết, thống thống khoái khoái, giết chết không chút do dự.
Lúc bước lên lôi dài, Lôi Hoành cuồng bạo quét nhìn xung quanh, chậm rãi ngồi xếp bằng trên lôi dài, dĩ nhiên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi.
Ngã một lần, đầu dài một tấc. Kẻ liên tục cho rằng tất nhiên thắng lợi mấy lần như hắn, sau nhiều lần bị Dương Thiên Lôi chà đạp, cho dù Lôi Hoành có não tàn hơn nữa cũng nhận thức được Dương Thiên Lôi cường đại hơn xa so với tưởng tượng của hắn, lúc này cho dù hắn có nắm chắc chiến thắng trong tay, nhưng cũng không có bất cứ lơ là coi thường nào.
Hắn đã làm công tác chuẩn bị nguyên vẹn nhất, dù vậy, ngay tại giờ khắc này hắn cũng phải điều chỉnh bản thân mình tới trạng thái đỉnh cao nhất! Dưới lôi đài, đoàn người càng lúc càng thêm dày đặc, mỗi một cấp bậc lôi dài đều xếp chật người, ngày hôm nay không chỉ là ngày Dương Thiên Lôi khiêu chiến Lôi Hoành, cũng là ngày tất cả các cấp bậc lôi dài cộng đồng quyết ra lôi chủ cuối cùng.
Vô luận là Tinh giả Hậu Thiên hay là cao thủ Tiên Thiên. Tuyệt đại đa số đệ tử Trảm Không Kiếm Phái đều hội tụ tới nơi này.
Không cần nghi ngời, ngày hôm nay chính là ngày náo nhiệt nhất trung tâm lôi đài.
Bất quá, trong tất cả lôi dài, náo nhiệt nhất vẫn như trước là lôi đài Tiên Thiên cấp một. Lôi Hoàn cường thế quật khởi, Dương Thiên Lôi đại chiến với Hải Đại Phú đã oanh động toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái, để hai người trở thành nhân vật phong vân được người khác chú ý nhất trong toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái.
Nguyên nhân chính là như vậy, tất cả tin tức có liên quan tới hai người đều bằng vào tốc độ nhanh nhất truyền đi khắp Trảm Không Kiếm Phái.
Dưới lôi dài, vài đạo thân ảnh quen thuộc lúc này một lần nữa xuất hiện trong đám người.
Tiểu la lỵ Hoàng Niếp Niếp nhìn chằm chằm vào Lôi Hoành trên lôi dài, trong ánh mắt mang theo một tia chán ghét, thì thào lẩm bẩm:
- Hắn thực sự tấn chức tới cảnh giới Tiên Thiên, thực sự khiêu chiến tên đáng ghét này hay sao?
Tằng Cách La Mỗ dũng mãnh rất hào phóng quay về phía đồng bạn xung quanh nói:
- Các ngươi yên tâm đi, Thiên Lôi khẳng định tới khiêu chiến hắn! Hơn nữa Thiên Lôi tất thắng!
Các đệ tử tới từ đế quốc Cát Ương hầu như đều tập trung bên dưới lôi dài, quan sát trận quyết đấu này. Mặc kệ là Lôi Hoành hay Dương Thiên Lôi, nhiều ít có điểm để trên mặt bọn họ dính ánh sáng. Còn có hai đại danh nhân Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, một tiểu quốc gia nguyên bản bị mọi người vô cùng khinh thường, lúc này đã tạo thành danh khí cực lớn tại Trảm Không Kiếm Phái.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Dương Thiên Lệ gợi cảm xinh đẹp, vóc người ma quỷ, đôi chân ngọc thon dài để bất cứ nam nhân nào có mặt ở đây đều không nhịn được có điểm ngứa ngáy trong lòng.
Vóc người Lục Thanh Âm nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trước lồi sau lõm, chiếc khăn che mặt khiến nàng có khí chất thanh nhã thoát tục đặc biệt, tràn đày mỹ cảm thần bí.
Mộc Tử Vi tinh xảo điêu man, để lộ khí tức tinh linh cổ quái.
Dương Thiên Ngạo lại đạm nhiên như nước, không quan tâm hơn thua, đi cuối cùng.
Tổ hợp kỳ dị này vô luận đi tới đâu, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
Đoàn người tự động tách rời, để lộ một thông đạo, chỉ một thoáng, tiếng hoan hô từ trong đám người bộc phát vang dội.
Cũng không phải nhân duyên của hắn có bao nhiêu, càng không phải là uy tín của hắn rất cao, mọi người nhiệt tình kêu gọi tên của hắn như vậy đơn giản chính là tán thưởng đối với dũng khí của hắn mà thôi.
Lúc Dương Thiên Lôi bước tới phụ cận lôi dài, ánh mắt của hắn và Lôi Hoành liền gặp nhau giữa không trung, chiến đấu còn chưa bắt đầu, không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng, một tia sát khí nồng đậm chậm rãi từ hai người phát ra, để tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy lạnh toát toàn thân.
Lôi Hoành chính là lôi chủ lôi đài hiện tại, tự nhiên có thể đứng yên trên lôi đài. Mà Dương Thiên Lôi thân là người khiêu chiến, trước khi khiêu chiến còn chưa chính thức bắt đầu, chỉ có thể đứng dưới lôi dài, giống như các khán giả khác.
Chín giờ, khi tiếng chuông báo giờ khiêu chiến vang lên, thân ảnh hai lão giả đồng thời xuất hiện trên lôi đài, chậm rãi nhìn quét qua mọi người bên dưới, ánh mắt rơi trên mặt Dương Thiên Lôi đã tới gần, theo như lệ cũ hô lên:
- Lôi chủ hiện giữ Lôi Hoành, ngày hôm nay có người khiêu chiến sao?
Thanh âm của lão giả chưa dứt, đoàn người nhất thời yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả đều tập trung lên trên người Dương Thiên Lôi.
- Ta, Dương Thiên Lôi!
Dương Thiên Lôi quát một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng rất rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, pháp lực từ trong cơ thể rất tự nhiên bùng phát lan tràn.
Tu vi cảnh giới Tiên Thiên vô cùng rõ ràng, chân chân chính chính hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
- Dương Thiên Lôi! Dương Thiên Lôi…
Đoàn người rậm rạp nhất thời bộc phát tiếng hoan hô giống như biển cả sôi trào, nhất là nữ đệ tử, trong mắt lấp lánh ánh sao, thét chói tai khong ngừng.
- Lôi Hoành tất thắng! Lôi Hoành tất thắng!
Đệ tử Thiên Mộng Phong lấy Lôi Hoành dẫn đầu nhất thời bộc phát tiếng hò hét tê tâm liệt phế, tuy rằng nhân số tương đối ít, nhưng rất đều nhịp, lúc lặng lúc vang, mơ hồ có chút áp chế tiếng hò hét củ mấy vạn người!
Quyết đấu còn chưa bắt đầu, dưới lôi dài đã khơi dậy tranh cãi không ngớt! Vô số đệ tử đang quan sát những lôi đài khác đều chen chúc dồn ép về phía bên này.
Dương Thiên Lôi hít một hơi thật sâu, đạp lên tiếng la hét của các nữ nhân, hai chân bỗng nhiên bật nhẹ, toàn thân giống như tên rời khỏi dây cung, bịch một tiếng, bay lên bầu trời, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, vô cùng nhẹ nhàng tiêu sát hạ xuống dưới lôi đài.
- Tốt!
Lão giả trầm giọng nói:
- Quy củ quyết đấu, một phương chịu thua hoặc không có sức đánh trả mới thôi, không được tận lực giết chết!
Lão giả nói xong, toàn bộ lôi đài bỗng nhiên hiện lên đạo đạo quang mang, một vòng kết giới năng lượng vô cùng cường đại nhất thời bao phủ xung quanh lôi đài.
Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành đứng đối diện nhau, ánh mắt ma sát giữa không trung.
Xuyên thấu qua kết giới trong suốt có tác dụng phóng đại, mọi người có thể nhìn thấy hình ảnh trên lôi đài vô cùng rõ ràng.
Hai tròng mắt thâm thúy màu đen của Dương Thiên Lôi giống như tinh thần giữa trời đêm, thâm thú mà xa xưa, mang theo một tia nghiền ngẫm, một tia lãnh khốc và một tia coi rẻ trần trụi, tà tà cười dừng trên người Lôi Hoành.
Vẻ mặt Lôi Hoành cuồng ngạo, biểu tình tranh vanh, trong ánh mắt tản mát ra sát khí nồng đậm tới cực điểm!
Ánh mắt của hai người va chạm một chỗ, không ai lùi bước, không ai lảng tránh, trong lúc thoáng chốc kích phát vô số hỏa hoa chiến đấu.
Chiến ý vô cùng vô tận từ trên thân thể hai người bộc phát ra, còn chưa động thủ, toàn bộ lôi dài bỗng nhiên xuất hiện từng đạo hàn phong lãnh liệt!
Tiếng ầm ĩ tranh luận dưới lôi đài nhất thời khôi phục yên lặng ban đầu, tất cả các đôi mắt lập tức chuyển chú ý lên hai người trên lôi dài, thở mạnh cũng không dám, tựa hồ rất sợ sẽ bỏ qua một hình ảnh gì đó vô cùng quan trọng! Dưới sự chờ mong của hàng vạn người, trận chiến đỉnh cao chân chính của một đời tuổi trẻ Trảm Không Kiếm Phái sắp bắt đầu.
Ai thua, ai thắng?
- Tỷ thí bắt đầu!
Thanh âm trang nghiêm đại khí của trọng tài đúng giờ vang lên.
Chỉ là, ánh mắt của hai người không hề có một chút biến hóa, vẫn như trước lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đối phương, không hề nhúc nhích.
Loại bầu không khí này rất quỷ dị, cũng rất áp lực, khiến mấy vạn khán giả khẩn trương tới mức hô hấp cũng gấp gáp.
Bất quá, để mọi người kinh ngạc chính là, khí tức trên người Lôi Hoành điên cuồng tăng mạnh, còn chưa xuất thủ, từng đạo điện quang màu lam nhạt liền bắt đầu xoay xung quanh thân thể, phát sinh thanh âm sấm sét nổ ì ùng.
Loại khí tức hủy thiên diệt địa này theo quán tính phóng xạ lan tràn về bốn phương tám hướng, mang theo khí thế vô cùng cường đại ngằm về phía Dương Thiên Lôi!
Đây mới là thực lực chân chính của Lôi Hoành!
Thời gian ba tháng, cho giờ bây giờ vẫn chưa hề gặp phải bất cứ đối thủ nào đủ khiến Lôi Hoành phải bộc phát ra toàn bộ thực lực.
Mà hiện tại, còn chưa bắt đầu, Lôi Hoành đã thể hiện ra khí tức kinh khủng vượt xa trước kia.
Có thể tưởng tượng được, lần chiến đấu này hắn coi trọng như thế nào.
- Khí thế thực cường đại!
Đám đệ tử dưới đài kinh hãi tới mức há hốc miệng. Nhưng hoàn toàn tương phản, khí tức của Dương Thiên Lôi không hề có bất cứ tăng cường nào, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không hề biến hóa, nhãn thần vẫn thâm thúy nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lôi Hoành, mặc cho hắn tùy đế đề cao khí thế và uy áp của chính mình.
Chỉ là, khi điện mang và uy áp xung quanh thân thể Lôi Hoành bức bách tới trước người Dương Thiên Lôi, thần tình của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên biến đổi, hắn nhẹ nhàng cất bước về phía trước nửa bước, nhất thời từng đạo kim quang bàng bạc từ trên người hắn bộc phát ra.
Một lam một kim, hai đạo quang mang trong sát na va chạm một chỗ, chính giữa hai người hình thành một đạo ranh giới lập thành từ khí thế và khí tức năng lượng.
Trong lòng mỗi người đều tràn ngập khiếp sợ, tuy rằng còn chưa khai chiến, nhưng thực lực của Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành thể hiện ra đủ khiến mọi người mở to hai mắt nhìn!
Ngay tại thời điểm Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành muốn bắt đầu chiến đấu, mấy đạo thân ảnh xuất hiện trong phòng quan sát lôi đài chiến chỉ có cao tầng Trảm Không Kiếm Phái mới có thể tiến vào tại trung tâm khu lôi đài.
Dẫn đầu chính là thủ lĩnh của các thái thượng trưởng lão Trảm Không Kiếm Phái, Âu Dương Minh!
Mà cùng với hắn tiến vào trong phòng quan sát chiến đấu còn có một lão giả tiên phong đạo cốt, nhưng từ khí tức phán đoán, tu vi của lão giả này tuyệt đối không kém hơn so với Âu Dương Minh. Phía sau lão giả có vài gã đệ tử tuổi còn trẻ, vẻ mặt tràn đầy cuồng ngạo. Tuổi tác của những đệ tử này không lớn, nhưng đều đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên.
- Thương huynh, đây chính là trung tâm đài được Nhan phó chưởng môn của chúng ta đặc biệt thành lập khích lệ các đệ tử nỗ lực tu luyện!
Trên mặt Âu Dương Minh mang theo một tia đặc sắc nói.
Trong đoạn thời gian vừa qua, tám thái thượng trưởng lão đều nhận thấy được các đệ tử trong môn phái nỗ lực tu luyện và tiến bộ hơn trước rất nhiều, hiện tại hoàn toàn nhận địa vị của Nhan Uyên.
- Không tồi, không nghĩ tới quý phái yên lặng mấy chục năm, nguyên lai là đang nghỉ ngơi dưỡng sức, thực sự khiến lão phu giật mình. Di, vì sao khu lôi đài kia lại náo nhiệt như vậy, các khu lôi đài khác thì rất vắng lặng?
Lão giả được gọi là Thương huynh nhìn lướt qua các lôi dài, có chút kỳ quái hỏi thăm.
- Ha ha, lôi đài này là lôi đài Tiên Thiên cấp một, bởi vì hai bên giao chiến ngày hôm nay chính là hai đệ tử thiên tài danh tiếng cao nhất của Trảm Không Kiếm Phái chúng ta!
Nghe Âu Dương Minh nói, mấy thiếu niên đằng sau đều lộ ra ánh mắt khinh miệt, vẻ mặt coi thường, hiển nhiên đối với cái gọi là đệ tử thiên tài trong miệng Âu Dương Minh vô cùng nghi vấn.
- A?
Bất quá tựa hồ lão giả kia lại rất hứng thú, vừa cười vừa nói:
- Tốt, vừa vặn, cho mấy đệ tử của lão phu kiến thức một chút, cũng tốt để mài mòn nhuệ khí của bọn chúng, biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, miễn cho giống như lần trước…
Lão giả nói tới đây, ba gã thiếu niên trong đó nhất thời biến sắc, vội vã cúi đầu.
- Ha ha… Thương huynh nói đùa, những đệ tử này vừa nhìn đã biết là nhân trung chi long phượng, đỉnh đầu tường quang, đều là đệ tử thiên tài đại khí vận khó gặp!
Âu Dương Minh rất khiêm tốt đáp lại, chỉ là lập tức chuyển ánh mắt tập trung lên trên lôi đài Tiên Thiên cấp mọt.
- Âu Dương huynh chớ khiếm tốn, lần này lão phu dẫn các đệ tử tới đây chính là muốn để bọn chúng học thêm chút kiến thức…
Đồng thời lão giả nói xong, nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Minh đã chuyển lên lôi đài xa xa, con mắt tự nhiên cũng chuyển sang nhìn, chỉ nhìn thoáng qua, thần tình của lão giả hơi đổi, nhẹ giọng nói:
- Không tồi, khí thế thực cường đại!
Trên lôi đài, chính là tràng cảnh Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành đứng đối diện bộc phát khí thế.
Nghe được lão giả nói, mấy gã đệ tử nhất thời chuyển ánh mắt nhìn về phía lôi dài, chỉ là khi ba thiếu niên vừa mới cúi đầu kia nhìn thấy người trong lôi dài, bỗng nhiên khiếp sợ mở to hai mắt nhìn!
Nhãn thần kia, nhuyễn giáp màu bạc kia, trong thời gian vừa qua không lúc nào không hiện ra trong giấc mộng của bọn họ, cho dù người này đã nhiều hơn một chiếc giáp đầu, nhưng bọn họ làm sao quên được? Hầu như trong nháy mắt ba người chuyển đầu nhìn thoáng qua nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc, nhất thời khiến bọn họ vững tin, chính mình không nhìn lầm.
Hải Đại Phú! Hắn chính là Hải Đại Phú!
Vì sao hắn lại ở Trảm Không Kiếm Phái? Ba người cố nén bất an và xao động trong lòng, ám chỉ liếc mắt nhìn lẫn nhau, cũng không lập tức kinh hô ra.
Ba người này không phải ai khác, chính là ba người chạy thoát được khi Dương Thiên Lôi giết chết Thương Kế Tùng tại Ma Vực!
Lúc bọn họ chạy ra khỏi Ma Vực, bởi vì quá mức lo lắng Hải Đại Phú thông qua Tạo Hóa Môn tìm được Thương Huyền Phủ, vốn định từ nay về sau manh danh ẩn tích, trốn đi nỗ lực tu luyện, né tránh qua mấy năm sóng gió, sau đó thay đổi hình dạng gia nhập vào môn phái khác, chỉ là không nghĩ tới, bọn họ căn bản không hề có kinh nghiệm giang hồ, sau khi chạy trốn, rất nhanh liền bị sư phụ Thương Vô Song cho rằng bọn họ gặp chuyện không may tìm về.
Ba người nơm nớp lo sợ bị mang về môn phái, vô luận là hỏi cái gì ba người cũng chỉ ngậm miệng không nói.
Thẳng cho tới đoạn thời gian trước, vẫn không hề có bất cứ đệ tử Tạo Hóa Môn nào tìm tới cửa, ba người mới coi như ăn định tâm hoàn, nói ra những chuyện xảy ra bên trong Ma Vực, bất quá lại nói căn bản không hề biết đối phương là ai, hơn nữa thay đổi một số việc có lợi cho mình.
Thoáng cái đã chết mấy đệ tử đắc ý, nhất là Thương Kế Tùng, đã sớm khiến Thương Vô Song giận dữ vô cùng, lúc này liền trực tiếp tới Tinh Diệu Công Hội, muốn kiểm tra xem đệ tử hắn gặp chuyện không may là lúc có người nào tiến vào trong địa đồ Ma Vực cùng bọn họ, đáng tiếc, không biết vì sao, Tinh Diệu Công Hội từ trước tới nay có tiền là mua được tiên phật lại trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của hắn, trả lời là tất cả những tư liệu đăng ký tiến vào Ma Vực trong đoạn thời gian kia bởi vì ngoài ý muốn đánh mất toàn bộ.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Điều này khiến Thương Vô Song cảm thấy cái gì đó, chỉ có thể tạm thời đè lửa giận trong lòng xuống, không hề tiếp tục truy xét sâu hơn. Bất quá chuyện này cũng khiến hắn ý thức được, đệ tử của hắn tựa hồ rất thiếu thốn từng trải, không đủ tính cảnh giác đối với chuyện bất ngờ xảy ra.
Nguyên nhân chính là vì như vậy hắn mới dẫn theo vài tên đệ tử ra ngoài lịch lãm, để bọn họ có thể tăng thêm kiến thức và từng trải giang hồ. Tránh cho chuyện như trươc đó lại phát sinh.
Tất cả các thiếu niên trong phòng đều có vẻ khiếp sợ, bất quá ba gã đệ tử này càng có điểm khoa trương hơn. Điều này cũng không thể tránh thoát được con mắt của Thương Vô Song, bất quá Thương Vô Song không nghi ngờ nhiều, còn tưởng rằng ba người đã trải qua một lần đau khổ, hiện tại coi như thông suốt, minh bạch đạo lý ngoài núi có núi, ngoài người có người.
- Các ngươi không cần phải quá mức khiếp sợ, tu luyện giới thiên tài vô số kể, Trảm Không Kiếm Phái thân là một trong bát đại môn phái, có thể có một hai đệ tử thiên tài như vậy cũng là chuyện bình thường. Tất cả các ngươi đều là người có đại khí vận, chỉ cần các ngươi nỗ lực tu luyện, thành tựu sau này không nhất định sẽ kém hơn so với hai gã đệ tử kia!
Thương Vô Song sợ đả kích lòng tin của các đệ tử, liền cổ vũ nói.
Trong lòng Âu Dương Minh âm thầm đắc ý, đồng thời đối với vận *** chó của Đan Thanh Dương vô cùng đố kỵ, tùy tiện tìm kiếm một gã đệ tử bình thường tới không thể bình thường hơn, tại giờ khắc này dĩ nhiên trở thành một trong hai nhân tài kiệt xuất nhất của Trảm Không Kiếm Phái trong một đời tuổi trẻ, mà thời gian chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy tháng.
- Âu Dương tiền bối… Bọn họ tên là gì?
Trong ba gã thiếu niên, một người nhìn qua tuổi tác tương đối lớn hơn một chút bỗng nhiên hỏi Âu Dương Minh.
- Hai đệ tử này, một tên là Lôi Hoành, uhm, chính là đệ tử nắm giữ năng lượng thuộc tính lôi kia. Một người tên là Dương Thiên Lôi, tiểu tử này phi thường kỳ lạ, hai tháng trước vẫn chỉ là Tinh giả cấp tám Hậu Thiên…
- Tinh giả cấp tám Hậu Thiên… Dương Thiên Lôi!
- Dương Thiên Lôi, có gan huyết chiến với lão tử, không hết không thôi hay sao?
Thời điểm Lôi Hoành đề thăng khí thế tới cực điểm, hắn bỗng nhiên lạnh giọng nói, trong ánh mắt tản mát ra sát khí và cừu hận vô cùng nồng đậm.
- Chỉ bằng loại não tàn giống như ngươi cũng xứng không chết không ngớt tới ta?
Dương Thiên Lôi khinh miệt nói.
- A, nhu nhược! Lão tử chỉ biết ngươi không dám, bất quá trong quyết đấu có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, không phải sao? Ha ha ha…
Lôi Hoành cuồng ngạo cười to, nhãn thần vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, như vậy rõ ràng là muốn cắt nát Dương Thiên Lôi thành thịt vụn, tiếng cười còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dương Thiên Lôi, hạ giọng âm ngoan tới cực điểm nói:
- Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi! Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ… Tất cả các nữ nhân bên cạnh ngươi đều sẽ trở thành vật dưới khố của lão tử! Phong Mã Ngưu, Dương Thiên Ngạo, Vũ Đại Lãng… Tất cả nam nhân bên cạnh ngươi đều nhất định bị lão tử chém chết dưới kiếm, còn có Dương gia các ngươi, hừ!
Lời nói của Lôi Hoành tuyệt đối là phát ra từ phế phủ, nhưng giờ khắc này nói ra đơn giả chỉ là muốn khiến Dương Thiên Lôi tưc giận, chân chính liều mạng với hắn! Bằng không một ngày Dương Thiên Lôi chịu thua, hắn sẽ một lần nữa bỏ qua cơ hội giết chết hắn.
Bỏ qua lúc này, Lôi Hoành sợ là sẽ không còn bất cứ cơ hội nào khác có thể giết chết được Dương Thiên Lôi!
- Ha ha ha ha…
Nghe được lời nói của Lôi Hoành, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cười ha hả.
- Ồ không không! Lão tử chỉ là cười ngươi ngốc bức mà thôi, ngươi không phải muốn ta tức giận, liều mạng với ngươi, cho ngươi một lý do để giết chết ta sao?
Dương Thiên Lôi khinh thường nói.
- Ngươi…
Lôi Hoành không nghĩ tới Dương Thiên Lôi đã trực tiếp xem thấu ý đồ của hắn.
- Không cần phải lo lắng, đây là chuyện mà bản soái ca cầu còn không được! Đồng thời cũng có một câu nói tặng cho ngươi, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi! Đến đây đi ngốc bức!
- Muốn chết!
Lôi Hoành gầm lên một tiếng, Lôi Đình Kiếm phía sau phát sinh một tiếng kiếm minh réo rắt, nhất thời bay ra khỏi vỏ kiếm, tiến vào trong tay Lôi Hoành, theo một tiếng hét lớn của hắn, xuất kiếm mạch lạc lưu loát, trong lúc thoáng chốc, lôi điện lam mang chói mắt xuất ngưng tụ trên mũi Lôi Đình Kiếm, giống như mũi tên rời khỏi dây cung, trực tiếp oanh kích về phía Dương Thiên Lôi.
- Hừ!
Dương Thiên Lôi hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên không hề có một chút ý tứ né tránh, chưởng phải trực tiếp đón nhận kiếm mang thuộc tính lôi của Lôi Hoành, thiểm điện đẩy dời đi.
Trong sát na, một chưởng ảnh cực lớn màu vàng xẹt qua trời, va chạm cùng một chỗ với kiếm mang của Lôi Hoành!
Chiến đấu rốt cuộc bạo phát!
Oanh một tiếng nổ, chưởng ảnh màu vàng dưới năng lượng thuộc tính lôi bàng bạc kinh khủng nhất thời âm ầm vỡ vụn.
Điện lưu tàn sát bừa bãi hóa thành từng đạo thiểm điện. Ầm ầm ầm oanh kích lên trên người Dương Thiên Lôi, thân thể Dương Thiên Lôi nhất thời ầm ầm vỡ vụn.
Thuộc tính lôi và thuộc tính quang không cần nghi ngờ chính là thuộc tính diễn sinh có tốc độ nhanh nhất trong tất cả các thuộc tính diễn sinh từ ngũ hành.
Tựa hồ Dương Thiên Lôi căn bản không kịp né tránh, liền bị oanh kích tan thành bột phấn.
Một tiếng kinh hô nhất thời bộc phát, chỉ là mới giật mình kinh hô được phân nửa liền mở to hai mắt nhìn, thân ảnh của Dương Thiên Lôi dĩ nhiên lần thứ hai xuất hiện ngay trong tầm mắt mọi người.
Nguyên lai vỡ vụn ầm ầm kia chỉ là một đạo tàn ảnh.
- Muốn chạy?
Trong lòng Lôi Hoành cả kinh, không nghĩ tới tốc độ của Dương Thiên Lôi nhanh tới như vậy, nhất thời hét lớn một tiếng, pháp lực bàng bạc dưới niệm lực chống đỡ, trong sát na ngưng tụ thành từng đạo ký hiệu cường đại, năng lượng thiên địa điên cuồng ngưng tụ vào người hắn, từng đạo điện mang lôi điện kinh khủng, thiểm điện từ trong Lôi Đình Kiếm bắn ra. Ầm ầm ầm công kích bắn về phía Dương Thiên Lôi.
- Di Hình Hoán Ảnh!
Chỉ nghe một tiếng quát nhẹ phát sinh từ trong miệng Dương Thiên Lôi
Chỉ trong nháy mắt, Lôi Hoành lại khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, tất cả mọi người dưới dài, bao gồm cả Sở Hương Hương và Dương Thiên Lệ là người lý giải Dương Thiên Lôi nhất đều không thể tưởng tượng được trợn to mắt, toàn bộ lôi đài dĩ nhiên tràn đầy thân ảnh Dương Thiên Lôi.
Tiên Thiên cấp ba, thần thông cấp ba, Di Hình Hoán Ảnh!
Một ít đệ tử tu vi Tiên Thiên cấp hai trở xuống còn không cảm giác được, dù sao loại pháp thuật thần thông này không phải là tồn tại bọn hắn có thể tiếp xúc được, đừng nói tới tu luyện. Thế nhưng hiện tại trên lôi đài, không ít cao thủ Tiên Thiên cấp ba trở lên đều khiếp sợ tới tột đỉnh trong lòng!
Di Hình Hoán Ảnh, chỉ cần đạt tới tu vi Tiên Thiên cấp ba, niệm lực mới có thể đủ chống đỡ tu luyện thành công, nhưng có thể biến ảo được bao nhiêu lân ảnh lại có liên quan trực tiếp tới người tu luyện, pháp lực càng hùng hồn, cấp độ niệm lực càng cao càng có thể biến ảo được nhiều thân ảnh hơn. Nhưng cho dù là niệm lực đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cấp ba đỉnh phong, số lượng thân ảnh có thể biến ảo được nhiều nhất chỉ là sáu mươi bốn người, nhưng Dương Thiên Lôi thì sao? Hắn vừa mới tấn chức tới Tiên Thiên cấp một, vì sao có khả năng học tập được thần thông Tiên Thiên cấp ba, lại vì sao có thể huyễn hóa được nhiều thân ảnh như vậy?
Một đạo, hai đạo, ba đạo… Toàn bộ trên lôi dài, dĩ nhiên là một trăm lẻ tám đạo! Mỗi một đạo thân ảnh đều trông giống như thực thể, căn bản không thể nhìn ra được thân ảnh nào là ảo hóa, thân ảnh nào là thực!
- Thuộc tính quang! Hắn đang thi triển tuyệt đối không phải là Di Hình Hoán Ảnh, là là thần thông đồng thời phát động nhiều ảnh tượng thuộc tính quang!
Nhìn quang mang màu bạc nồng đạm tản mát ra trên người Dương Thiên Lôi, một ít cao thủ đã nhìn ra được một tia mánh khóe.
Cảm thụ được uy hiếp thật lớn, Lôi Hoành phát ra tiếng rống giận giống như dã thú, pháp lực quanh thân thôi động tới cực hạn, năng lượng thuộc tính lôi bàng bạc nhất thời phô thiên cái đại bắn ra từ trên người hắn.
Tất cả nhục nhã trước kia, vinh quang ngày hôm nay, quyết không cho phép hắn thất bại!
Từ trước tới nay hắn luôn luôn lớn lên trong vòng quang mang ước ao và đố kỵ, khuất nhục duy nhất đó chính là Dương Thiên Lôi. Một phế sài từ trước tới nay không có bất cứ người nào chú ý tới như Dương Thiên Lôi lại lần lượt biến hắn thành đầu heo, từ đế quốc Cát Ương tới Trảm Không Kiếm Phái, nhất là khi hắn trở thành ngôi sao chói mắt nhất Trảm Không Kiếm Phái, Dương Thiên Lôi đã tạo thành sỉ nhục lớn nhất cho hắn, cho dù nằm mơ hắn cũng cảm thấy chính mình khuất nhục, thấy dơ bẩn, loại dơ bẩn này mỗi lần nghe người khác nhắc tới Dương Thiên Lôi đều khiến hắn phẫn nộ run người.
Nhất là tại Thiên Minh Phong, Dương Thiên Lôi đã chà đạp hắn thành đầu heo, thiếu chút nữa chết đi!
Lần này, vô luận như thế nào hắn cũng phải tìm về tôn nghiêm và vinh quang thuộc về chính mình, triệt triệt để để lau đi vết bẩn lớn nhất trong sinh mệnh của hắn!
Vì vậy, hắn không thể bại!
Năng lượng kinh khủng thuộc tính lôi nhất thời từ trong Lôi Đình Kiếm cuồng bạo phát ra, một đạo nối tiếp một đạo, hóa thành từng đạo thiểm điện sấm sét, oanh kích về bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm… Mỗi một đạo lôi điện nổ tung, thân ảnh của Dương Thiên Lôi sẽ bị hủy diệt một người, chỉ trong nháy mắt liền có hơn mười đạo hôi phi yên diệt, chỉ là để mọi người khiếp sợ, khi mỗi một đạo thân ảnh bị hủy diệt trong nháy mắt sẽ lập tức sinh ra một lần nữa.
Giống như sinh vật bất tử, giết không chết, hủy không tận!
Một trăm lẻ tám đạo thân ảnh của Dương Thiên Lôi, mỗi một đạo thân ảnh đều lấp lánh quang mang màu bạc, biểu tình động tác hoàn toàn giống hệt nhau, khuôn mặt suất khí chảy nước của hắn, lãnh khốc, lãnh tính, nhãn thần sắc bén như kiếm, tản mát quang mang băng lãnh, tựa hồ hoàn toàn không nhìn công kích của Lôi Hoành, mặc cho lôi đình oanh kích lên trên người chính mình, di chuyển từ bốn phương tám hướng, cố định tới gần Lôi Hoành.
Tất cả mọi người đều bị thực lực mạnh mẽ của Dương Thiên Lôi chấn động, hắn rốt cuộc là loại quái vật gì?
Năng lượng thuộc tính lôi, đối với bất cứ tu luyện giả nào mà nói đều được coi là cấm kỵ, là một loại năng lượng có tính công kích kinh khủng nhất, đối thủ cùng cấp bậc một khi bị năng lượng thuộc tính lôi công kích tới, cho dù thân thể chịu đựng được cũng phải gặp tê dại trong thời gian nhất định, để năng lượng pháp lực quanh thân thể tán loạn trong nháy mắt, tạo thành thời cơ tốt nhất cho địch nhân công kích! Nhưng tựa hồ Dương Thiên Lôi đối với năng lượng pháp lực thuộc tính lôi hoàn toàn không sợ hãi.
Trên người hắn không chỉ có chiến ý ngập trời, còn có sát khí không gì sánh được.
Hắn đối với Lôi Hoành đã tồn tại tâm phải giết, mà những lời nói vừa rồi của Lôi Hoành đã triệt để châm ngòi nổ trong cơ thể Dương Thiên Lôi, để hắn bắt đầu chân chính bạo tạc.
Lôi Hoành lần lượt muốn đẩy chính mình vào chỗ chết, độc được, thủ đoạn đê tiện, không gì không dùng, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn có thể dễ dàng tha thứ cho hắn, nhưng hắn không nên hạ thủ lên mấy người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, càng không nên dùng các nàng và Dương gia để uy hiếp chính mình! Mỗi một bước bước đi khí thế trên người hắn lại càng tăng lên mãnh liệt, quang mang màu bạc trên người hắn cũng đã trở nên lấp lánh chói lòa, tựa hồ như mỗi một lần đề thăng tới cảnh giới đỉnh cao, không thể tiếp tục đề cao, thế nhưng lại lần lượt đồ phá cực hạn, lần lượt kéo lên không ngừng.
Sát khí nồng đậm tới cực điểm kia dĩ nhiên ngưng kết thành kết giới thực chất, rõ ràng truyền vào trong lòng mọi người, khiến mọi người sợ hãi.
Lôi Hoành giống như điên cuồng công kích tới Dương Thiên Lôi, tại giờ khắc này dĩ nhiên cảm thấy một tia sợ hãi từ tận đáy lòng, Dương Thiên Lôi quá cường đại, một lần nữa hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina