Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 254: Kỳ quái
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân bắt lấy cổ tay của Liễu Nhược Sương, vận chuyển tinh lực thăm dò. Cô nàng này không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị kinh hãi với lại hàn khí nhập vào người mà thôi. Nếu ở trong bệnh viện, bệnh này cũng không đơn giản. Nhưng nó lại không khó khăn với mình. Lâm Vân chỉ cần truyền tinh lực vào người Liễu Nhược Sương, rồi bức đi hàn khí bên trong cơ thể nàng. Trước sau chưa tới mười phút đã xong.
- Cô ấy đã khỏi chưa?
Hàn Vũ Tích có chút kỳ quái nhìn Lâm Vân, chữa bệnh gì chỉ có vài phút.
- Ừ, khỏe rồi. Lát nữa hai em thay quần áo đi. Anh ra ngoài một chút.
Lâm Vân nói xong, đi ra ngoài hang.
Hàn Vũ Tích nghĩ, lấy đâu ra quần áo mà đổi. Đang muốn hỏi Lâm Vân thì đã thấy Liễu Nhược Sương ngồi dậy, vội vàng hỏi:
- Nhược Sương, em đã đỡ hơn chưa?
- Đỡ hơn rồi, cảm ơn chị.
Trong lòng Liễu Nhược Sương kinh dị vô cùng. Vừa rồi lúc Lâm Vân nắm lấy tay của nàng, nàng cho rằng Lâm Vân muốn chiếm tiện nghi của mình. Thậm chí còn muốn dùng tay kia đánh hắn. Nhưng trong nháy mắt, trên cổ tay của nàng xuất hiện một dòng khí nóng, rồi lan tỏa tới toàn thân. Khiến cảm giác thoải mái và rét lạnh trong người nàng, lập tức bị dòng khí nóng đó hòa tan.
Thử giơ tay lên, rõ ràng sức lực đã khôi phục gần như bình thường. Trong lòng tuy kinh ngạc với bản lãnh của Lâm Vân, nhưng lại nhớ tới Lâm Vân vừa vê ngực của nàng, định vung tay lên đánh hắn. Nhưng vẫn nhịn được. Mặc kệ hắn có phải cố ý hay không vê mình. Mình đã thiếu nợ hắn. Không nói hắn vừa cứu mình, mình còn lấy Dưỡng Tâm Hoàn của hắn, sản xuất trong hai năm. Hiện tại không phải mình trách vấn hắn, mà là hắn phải trách vấn mình mới đúng. Nghĩ tới đây, nàng thở dài, im lặng không nói.
- Vũ Tích, em cầm lấy cái rương này đi.
Lâm Vân đôt nhiên xách một cái rương vào trong hang động.
- A, cái này….
Hàn Vũ Tích ngây ngẩn cả người. Cái rương này không phải chính là cái rương trong phòng của nàng ở nhà Mỹ Na. Vì sao lại có ở đây?
Hàn Vũ Tích vừa muốn hỏi, thì Lâm Vân đã vội vàng rời đi. Hàn Vũ Tích đành phải mở chiếc rương ra. Ở bên trong rõ ràng là số quần áo của mình để lại ở Phần Giang.
- Vũ Tích, chị lấy đâu ra cái rương đầy quần áo như vậy?
Liễu Nhược Sương trông thấy Hàn Vũ Tích mở một cái rương, bên trong là đầy quần áo, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Nàng không trông thấy Lâm Vân đưa tới cái rương nên mới hỏi như vậy.
- Cái rương này…Chắc là Lâm Vân mang theo, chị cũng không biết nữa. Tí nữa hỏi anh ấy xem.
Hàn Vũ Tích mơ hồ nói. Từ lúc Lâm Vân nói cho nàng biết về chuyện Tu Chân, nàng biết có rất nhiều chuyện không thể dùng suy nghĩ bình thường để đoán ra được. Nhưng chỉ cần là Lâm Vân làm, nàng sẽ không hoài nghi.
Cũng như lúc mình nhìn thấy Lâm Vân từ biển đi vào vậy, cũng đâu có thấy con thuyền nào đâu?
- Chúng ta thay quần áo trước rồi nói sau. Bằng không cứ mặc áo ướt như vậy lại bị cảm mất.
Hàn Vũ Tích nói xong, đưa một bộ quần áo cho Liễu Nhược Sương, mình thì cũng lấy một bộ.
Cũng may thân hình của hai người cũng không khác nhau là mấy. Tuy nhiên khi hai người cầm quần áo, lại không biết hiện tại đổi hay là một người đổi trước. Hàn Vũ Tích đang chuẩn bị nói mình đi ra ngoài, Liễu Nhược Sương đã cởi quần áo của mình xuống.
Đối với việc này, Liễu Nhược Sương không có cấm kỵ gì. Dù sao lúc còn trong trường học, rất nhiều nữ sinh đều tắm cùng một chỗ. Mà ở cùng với Hàn Vũ Tích cũng một thời gian rồi, thời tiết lại lạnh như vậy, đổi quần áo càng sớm càng tốt.
Thấy Hàn Vũ Tích nhìn mình chằm chằm, Liễu Nhược Sương vội vàng xoay người nói:
- Chị nhìn em làm gì, chị cũng tranh thủ thay quần áo đi.
Trong lòng thì nói, sao Hàn Vũ Tích giống với chồng của cô ta thế. Rõ ràng nhìn chằm chằm vào mình thay quần áo.
Hàn Vũ Tích giờ mới hiểu mình nhìn vậy là có chút thất lễ, vội vàng nói:
- À, không sao, em đổi trước đi.
Liễu Nhược Sương một bên thay quần áo, một bên nói:
- Chị không đổi cũng không vấn đề. Nhưng tí nữa em sẽ không đi ra ngoài đâu. Em đề nghị chị vẫn là thừa dịp em còn chưa thay xong quần áo thì đổi luôn đi.
Ý tứ này phi thường rõ ràng. Mình thay quần áo, chị lại đứng một bên nhìn chằm chằm, đợi lát nữa chị thay quần áo, em đương nhiên muốn xem.
Hàn Vũ Tích vốn đang tính toán đợi Liễu Nhược Sương thay đổi xong quần áo ra ngoài, thì mình mới đổi. Nhưng nghe Liễu Nhược Sương nói vậy, ở đâu còn không biết ý của nàng ta. Vội vàng cởi quần áo bắt đầu đổi, tốc độ rõ ràng còn nhanh hơn cả Liễu Nhược Sương.
- Chị Vũ Tích, làn da của chị thật là đẹp, ngực còn lớn hơn cả em nữa. Lão công của chị thật là may mắn.
Liễu Nhược Sương đã thay đổi xong quần áo, bắt đầu bình luận dáng người của Hàn Vũ Tích. Nàng vẫn còn canh cánh trong lòng việc Lâm Vân sờ ngực của mình. Nàng cảm thấy Lâm Vân căn bản không xứng với Hàn Vũ Tích.
- Nhược Sương, chị thấy em là một cô gái nhã nhặn, sao lại háo sắc như vậy?
Hàn Vũ Tích vội vàng cầm quần áo đã đổi, xoay người nói.
Trong lòng Liễu Nhược Sương tự nhủ, mình háo sắc? Lão công của chị mới là háo sắc. Tuy nhiên không dám nói ra.
- Kỳ thực chị được gả cho anh ấy, là phúc phận đã tu từ kiếp trước. Nên lời vừa nãy của em là không đúng. Chị đi giặt quần áo đây.
Hàn Vũ Tích nói xong, đóng cái rương lại, cầm quần áo vừa thay đi ra ngoài. Lúc trước nàng đã nhìn thấy một cái hồ cách đây không xa.
Ở bên ngoài hang toàn là cành cây, đoạn cây do bầy cua cắt đứt. Cũng may chỉ bị hủy một bên đảo, bên kia vẫn còn nguyên vẹn. Đến tận bây giờ, Hàn Vũ Tích vẫn không biết vì sao đám cua kia lại biến mất vô tung vô ảnh như vậy.
- Em cũng đi.
Liễu Nhược Sương vội vàng ôm lấy y phục của mình, đi theo Hàn Vũ Tích.
- Ủa, chồng của chị đâu, chị Vũ Tích?
Lúc Liễu Nhược Sương đi ra, rõ ràng không thấy Lâm Vân ở bên ngoài.
Hàn Vũ Tích cười nhẹ một tiếng. Nàng biết Lâm Vân nhất định là đi kiếm cái ăn. Mình đã ở chỗ này, anh ấy nhất định sẽ không đi xa.
Thấy Hàn Vũ Tích không trả lời, Liễu Nhược Sương cũng không hỏi tiếp.
Lúc hai người giặt xong quần áo trở lại, thì thấy Lâm Vân đã dựng một cái bếp đơn giản ở bờ biển, trên cái vỉ sắt còn nướng mấy con cá lớn. Mùi cá nướng lập tức lan tỏa khắp nơi. Hơn mười ngày hai người chỉ ăn mì tôm và thịt khô, đã lâu chưa nếm qua đồ ăn chín, nên vừa thấy thế đã vội vàng ôm quần áo chạy tới.
Lâm Vân để năm sau con cá đã rửa sạch ở bên cạnh. Nhìn hai người chạy tới, đưa cá đã nướng xong cho hai người:
- Hai người ăn đi.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương vội vàng cầm lấy phần của mình, không chút nghĩ ngợi cắn một miệng, cá nướng thật là ngon.
- Đây là cá gì vậy? Ăn thật là ngon.
Liễu Nhược Sương phát hiện, cá này ăn chẳng những ngon mà còn không có xương.
- Không phải là do cá, mà là do anh nướng nó ngon thôi. Số cá này coi như đền bù tổn thất lúc trước anh vô tâm. Lúc đó anh cũng không phải là cố ý muốn bắt chỗ đó. Hiện tại coi như anh xin lỗi em, em có tin hay không thì tùy.
Bởi vì gặp lại Vũ Tích, nên tâm tình của Lâm Vân rất tốt, liền khôi phục lại tính cách tùy tiện lúc trước.
- Bắt chỗ gì?
Trong lòng Hàn Vũ Tích tự nhủ, đây là lần đầu tiên Lâm Vân gặp Liễu Nhược Sương, sao ăn nói kỳ quái như vậy?
- Không sao, em đã quên rồi.
Khuôn mặt Liễu Nhược Sương đỏ lên. Trong lòng thầm hận Lâm Vân, hy vọng từ này về sau, hắn vĩnh viện đừng nhắc tới chuyện này. Càng không hy vọng hắn nói ra chuyện này cho người khác.
- À, là do lúc anh ngủ, vô ý bắt vào chỗ này.
Lâm Vân không muốn nói dối Hàn Vũ Tích, trực tiếp chỉ vào bộ ngực của mình nói.
- Xì.
Hàn Vũ Tích thiếu chút nữa thì phun ra chỗ cá đang ăn, liếc nhìn Lâm Vân một cái, đột nhiên tới gần bên cạnh Lâm Vân, nói vào tai của hắn:
- Đây là lần thứ nhất đấy. Không có lần sau đâu. Anh muốn bắt thì bắt của em cũng được.
Nói xong, lại phì cười.
- Hắc hắc, anh biết rồi, em không nói anh cũng biết.
Lâm Vân nói tới vấn đề này, trong lòng có chút tâm động, cười hắc hắc.
Liễu Nhược Sương nhìn đôi vợ chồng này, thật không biết nói gì cho phải. Lão công của cô ta chạm vào ngực của cô gái khác, cô ta còn cười được. Còn có, cái tay Lâm Vân này nói tới chuyện đó mà còn ra vẻ quang minh chính đại. Da mặt dầy thật không biết xấu hổ là gì.
Hàn Vũ Tích đương nhiên tin tưởng Lâm Vân không phải cố ý. Nếu Lâm Vân là loại người như vậy, thì mình đã bị hắn sờ soạng nhiều lần rồi.
Lâm Vân bắt nhiều cá, nên Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương không thể ăn hết. Số còn lại thì đều do Lâm Vân giải quyết.
- Chị Vũ Tích, hiện tại chúng ta nên trở về như thế nào?
Liễu Nhược Sương ăn no xong, hỏi Hàn Vũ Tích, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Lâm Vân.
Lâm Vân biết ý của nàng, nhưng không chút lo lắng nào nói:
- Còn hai tháng nữa chúng ta mới có thể về nhà. Cho nên chúng ta phải sống trên đảo này hai tháng.
- Nếu hai tháng không có thuyền tới thì sao?
Liễu Nhược Sương không đồng ý với lời này của Lâm Vân, lập tức phản bác nói.
- Không có thuyền thì anh mang các em bay trở về. Đương nhiên, nếu chở không được hết thì anh dùng bè gỗ vậy. Có lẽ không tới hai tháng, chúng ta có về đến nhà.
Lâm Vân nói chuyện không chút khách khí.
- Anh…
Liễu Nhược Sương rất tức giận, chỉ nói được một từ rồi không nói được lên lời.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 255: Sợ hãi
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Nhược Sương, em đừng tức giận, chồng chị không phải là loại người khẩu thị tâm phi đâu (Mồm nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo). À, mà em chưa giới thiệu hai người nhỉ. Đây là Liễu Nhược Sương, là tổng giám độc của công ty dược nghiệp Liễu thị.
Hàn Vũ Tích vội vàng giảng hòa.
- Dưỡng Tâm Hoàn là của công ty dược nghiệp Liễu thị?
Lâm Vân cau mày hỏi.
- Thực xin lỗi, khi em trở về sẽ trả lại độc quyền Dưỡng Tâm Hoàn cho công ty của anh.
Trong lòng Liễu Nhược Sương xấu hổ vô cùng. Mình rõ ràng lại lấy Dưỡng Tâm Hoàn của hắn mang đi đăng ký độc quyền cho mình.
- Được rồi, em đã giúp Vũ Tích rất nhiều. Anh coi như thiếu em một phần tình. Chỉ cần em trả lại quyền sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn cho công ty, thì anh sẽ không truy cứu.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt đó mà làm khó Liễu Nhược Sương.
Huống hồ là do hắn tiết lộ Dưỡng Tâm Hoàn ra bên ngoài. Chỉ cần có những lời này của Liễu Nhược Sương là đủ rồi. Nếu như đối phương không chịu nhận, Lâm Vân sẽ nghĩ mọi biện pháp để đưa nó trở về. Bởi vì đó là đồ vật của hắn, tuy hắn phạm sai lầm trước, giúp đối phương thu được lợi nhuận. Nhưng nếu đã biết, hắn sẽ thu về bằng được, chứ không có lý do gì cho người khác hưởng.
Nghe Lâm Vân không truy cứu trách nhiệm, Liễu Nhược Sương mới thở phào một hơi. Nàng chỉ sợ Lâm Vân muốn nàng bồi thường rất nhiều tiền. Mặc dù nàng có thể không bồi thường, nhưng lương tâm của Liễu Nhược Sương lại không cho phép nàng làm vậy.
Thấy hào khí có vẻ trầm mặc, Lâm Vân nói:
- Em gọi điện thoại trở về báo bình an đi.
Nói xong, Lâm Vân lấy chiếc điện thoại đưa cho Liễu Nhược Sương. Liễu Nhược Sương tiếp nhận điện thoại, đột nhiên cảm thấy thương tâm. Người mà quan tâm tới mình nhất, chắc chỉ có gia gia mà thôi.
- Vũ Tích, em không cần lo lắng, anh đã gọi điện thoại thông báo cho mọi người rằng anh đã tìm được em rồi. Còn có, lúc trở về em sẽ rất kinh hỉ cho mà coi.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích muốn nói cái gì đó, vội vàng nói trước.
Những ngày tiếp theo, Lâm Vân đào thêm hai cái hang trên vách núi. Cũng may ngọn núi này khá lớn. Một cái hang để đầy nồi bát, dùng làm phòng bếp. Hiện tại chỉ có thể dùng củi để đun. Lâm Vân quyết định lúc trở về phải mang thêm một cái bếp ga dã ngoại.
Phòng kia thì đào rộng hơn, rồi để giường của Hàn Vũ Tích trong đó.
Lúc Lâm Vân đào hang, hai người đều đứng ở xa xa. Đợi Lâm Vân đào xong, khi tới mới hát hiện trong cái hang đều có đầy đủ các thiết bị phòng bếp. Đặc biệt còn có một cái giường và chăn mền nữa.
- Cái này…
Liễu Nhược Sương ngây dại, nhứng thứ này lấy từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ chồng của Hàn Vũ Tích là một thầy phù thủy sao? Hơn nữa hắn làm cách nào mà đào hang nhanh như vậy?
Hàn Vũ Tích biết bản lĩnh của Lâm Vân rất lớn, nhưng vẫn bị những thứ này làm cho rung động. Mà rõ ràng lúc Lâm Vân tới không thấy mang theo đồ đạc gì cả. Nhưng nàng không hỏi hắn, nàng tin tưởng Lâm Vân sẽ nói cho mình biết.
- Cái hang ngoài này thì cho hai người ở, anh sẽ cái hang cũ kia. Phòng bếp thì giao cho hai người. Gạo và đồ gia vị anh đều để sẵn ở đó rồi. Hiện tại anh cần dùng thời gian một tháng để nghi ngơi. Chờ anh khỏe lại thì anh sẽ đưa các em trở về.
Sở dĩ Lâm Vân lấy những vật này ra, là vì dù sao lúc trở về,, Liễu Nhược Sương cũng biết mình có thể bay. Còn không bằng lúc này cho cô ta biết một chút.
- Chính là, em…
Hàn Vũ Tích muốn ở một chỗ với Lâm Vân,, nhưng khi nhìn thoáng qua Liễu Nhược Sương, thì lại thôi.
- Vũ Tích, em ra đây một lát.
Lâm Vân thừa dịp Liễu Nhược Sương còn đang sửng sốt, liền kéo Hàn Vũ Tích sang một bên, sau đó cầm tay nàng, vận chuyển tinh lực thăm dò.
- Vũ Tích, em đã luyện tới Luyện Khí một tầng rồi?
Lâm Vân ngây ngẩn cả người, không ngờ tốc độ tu luyện của Vũ Tích lại nhanh như vậy.
- Em không biết, chỉ là cảm thấy sau khi tu luyện công pháp anh dạy, cơ thể khỏe mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa thị lực còn rất tốt. Đây là một tầng à?
Hàn Vũ Tích nghe Lâm Vân nói việc tu luyện rất khó, nhưng mới hơn mười ngày mình được đã được một tầng rồi?
- Em có mang theo viên linh thạch không?
Lâm Vân hỏi.
- Không, em để ở nhà rồi.
Hàn Vũ Tích vội vàng trả lời. Nàng còn tưởng Lâm Vân muốn dùng linh thạch, mà mình lại không mang theo.
- Không sao, anh còn rất nhiều. Em cứ tập trung mà tu luyện đi, lần này anh kiếm được rất nhiều linh thạch.
Nói xong, lấy ra một viên linh thạch đưa cho Hàn Vũ Tích.
- Anh muốn tu luyện trong một tuần. Một tuần này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi anh. Mà nếu có chuyện quan trọng thì phải lập tức gọi anh đấy nhé.
Hiện tại Lâm Vân muốn điều trị vết thương cho tốt, còn thử xem có tiến lên được hai sao không? Nếu như tu luyện tới hai sao, thì hắn có thể tu sửa lại được Phi Vân Trùy. Hoặc là không có Phi Vân Trùy, thì hắn có thể bay lượn trên không.
- Còn việc ăn uống?
Hàn Vũ Tích sững sờ, chẳng nhẽ nhịn đói một tuần sao?
- Không có vấn đề gì đâu. Việc tu luyện của anh vốn là dựa vào linh khí để cung cấp năng lượng. Huống hồ, nếu đói bụng anh có thể ăn chút lương khô.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Hàn Vũ Tích vẫn cảm thấy không nỡ. Nhưng nàng biết còn nhiều thứ của hắn mà mình không hiểu.
Kế tiếp Lâm Vân bắt vài chục con cá đưa cho Hàn Vũ Tích, còn mình thì đi vào trong hang tu luyện.
- Chị Vũ Tích, em thấy thật là kỳ quái, chồng của chị lấy đâu ra nhiều đồ đạc như vậy? Còn có, anh ấy đến đây bằng cách nào?
Liễu Nhược Sương đột nhiên cảm thấy Lâm Vân rất thần bí.
- Có một số chuyện của anh ấy, chị cũng không rõ lắm. Tuy nhiên chị nghĩ về sau anh ấy nhất định sẽ nói cho chúng ta. Chỉ là chuyện này rất thần kỳ, em biết thì đừng nói với ai khác nhé.
Hàn Vũ Tích biết là không thể lừa dối Liễu Nhược Sương nên đành dặn dò như vậy.
- Vâng, em biết rồi.
Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích nói trịnh trọng như vậy, vôi vàng gật đầu đáp ứng. Nhưng trong lòng đã biết Lâm Vân không phải là người bình thường. Một người bình thường thì không thể sáng chế ra ba loại thuốc nghịch thiên như vậy được.
Buổi tối, tuy Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương ở chung một cái hang, nhưng hai người vẫn thấy sợ hãi. Bởi ở xa xa thỉnh thoảng truyền tới đủ loại tiếng kêu. Hoặc là gió biển thổi vào cái hang, vang lên những tiếng xoàn xoạt.
Lúc hai người còn ở trên biển, thời khắc đều lo lắng thuyền sẽ bị lật. Thể xác và tinh thần rất là mệt mỏi, nên nếu đã nằm ngủ thì ngủ rất say. Hiện tại đã an định nằm trên giường ấm áp, nhưng nghe những tiếng kêu bên ngoài lại sợ hãi khó ngủ.
- Chị Vũ Tích, chị nói xem ở đây có ma quỷ hay không? Em thật sự không dám tưởng tượng, nếu cứ như vậy, dù mười ngày chúng ta cũng không chịu được.
Liễu Nhược Sương muốn thông qua nói chuyện để giảm bớt sợ hãi trong lòng.
- Chị cũng không biết. Kỳ thực chị cũng rất sợ, nếu không phải Lâm Vân đang có việc bận, thì chị rất muốn tới chỗ của anh ấy.
Hàn Vũ Tích nói ra lời trong lòng của mình.
- Còn em thì sao?
Liễu Nhược Sương nghe Hàn Vũ Tích nói vậy thì rất lo lắng. Nếu Vũ Tích đi sang bên ở cùng với chồng của chị ấy, thì mình chỉ còn lại một mình ở chỗ này. Vậy thì không phải càng thêm sợ hãi sao?
Tuy Lâm Vân không muốn nghe các nàng nói chuyện, nhưng cái hang của hai người cách cái hang của hắn chỉ có một tầng đá mỏng. Cho nên khi hai người nói chuyện, hắn đều nghe thấy rõ ràng.
Đành phải thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới cái hang của Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.
- Là ai?
Nghe thấy tiếng cửa gỗ vang lên, Liễu Nhược Sương liền nổi da gà, Hàn Vũ Tích cũng chuẩn bị gọi Lâm Vân.
- Là anh. Mà lá gan của các em nhỏ thật đấy. Thật không biết sao các em có thể trải qua mười ngày trên biển?
Lâm Vân nói xong rồi đi vào.
Hàn Vũ Tích trông thấy là Lâm Vân liền lao tới ôm cổ hắn. Trái tim đập thình thịch cũng đã bình tĩnh lại. Liễu Nhược Sương thì không thể làm như Hàn Vũ Tích, nhưng thấy là Lâm Vân vào, cũng thở phào một hơi. Hồn nhiên quên mất nơi này là chỗ ngủ của con gái, Lâm Vân không nên vào.
- Lâm Vân, em nghĩ….
Liễu Nhược Sương nói tới đây, thì không biết nói gì nữa.
- Không cần phải suy nghĩ nhiều đâu. Hôm nay cứ ngủ tạm như vậy đi. Ngày mai anh sẽ đóng cái hang này lại, rồi đào thông cái hang này với cái hang của anh.
- Hiện tại đi ngủ đi, tối nay anh ở chỗ này canh cho.
Lâm Vân đau lòng lão bà của mình phải phiêu bạt trên biển hơn mười ngày. Nên muốn cho nàng thoải mái nghỉ ngơi.
- Nếu không, anh cũng lên giường này ngủ. Cái giường khá rộng, ba người chúng ta cũng có thể nằm vừa.
Hàn Vũ Tích nói xong, kéo Lâm Vân lên giường.
Liễu Nhược Sương thấy thế, rõ ràng không đưa ra ý kiến phải đối. Mà xê dịch vào trong. Ý tứ rất rõ ràng, không thèm để ý Lâm Vân ngủ ở đây một đêm.
- Không cần đâu, anh tu luyện ở hang này một đêm cũng được.
Lâm Vân nói xong, ngồi xuống một cái ghế.
Hàn Vũ Tích thấy thế cũng không níu kéo Lâm Vân lên giường nữa. Dù sao trên giường còn có Nhược Sương. Có Lâm Vân ở đây, không còn sợ hãi, hai cô gái rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
Nhiều ngày không được ngủ yên giấc. Một giấc ngủ này hai người ngủ rất ngon.
Lâm Vân tu luyện được vài tiếng, cảm giác tinh lực khôi phục không ít. Nhưng thần sắc lại khốn đốn. Bởi đã lâu rồi hắn cũng không được ngủ một giấc yên ổn. Cuối cùng là ghé vào đầu giường của Hàn Vũ Tích, rồi ngủ mất.
Buổi sáng khi Hàn Vũ Tích tỉnh lại, phát hiện Lâm Vân nghé vào giường mình nằm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn. Lúc này Liễu Nhược Sương cũng đã tỉnh, đành phải giả vờ ngủ tiếp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 256 (1): Tên đạo sĩ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lúc Hàn Vũ Tích vuốt khuôn mặt của Lâm Vân, thì hắn liền tỉnh. Vội đứng lên nói:
- Tí hai em ra ngoài đợi một lúc, để anh đào thông hai cái hang.
Thấy Lâm Vân đã đi ra ngoài, Liễu Nhược Sương vội vàng ngồi dậy, nhìn Hàn Vũ Tích, đùa giỡn nói:
- Mới sáng sớm hai vợ chồng đã buồn nôn như vậy, thật sự là không nhìn được.
Bởi vì ở cùng với Liễu Nhược Sương một thời gian dài, hai người đã sớm quen thuộc. Hàn Vũ Tích cũng biết Liễu Nhược Sương thích nói đùa, không do dự nói:
- Nhìn không được là tốt nhất. Nếu không buổi tối hôm nay cho em ngủ một mình ở đây, chị sang chỗ lão công ngủ.
- Đừng bà chị…
Nghe Hàn Vũ Tích nói như vậy, Liễu Nhược Sương vội vàng đứng dậy phản đối. Không dám trêu trọc hai nữa. Trong lòng thì buồn bực, có lão công là như vậy đấy.
Lâm Vân thấy hai người ra ngoài tìm thức ăn, liền trở lại cái hang lớn, thu toàn bộ đồ vật vào trong Tinh Giới. Rồi đào thông hai cá hang. Lại phong bế cái hang lớn này lại.
Như vậy hai cái hang đã thành một cái hang rộng. Lâm Vân vì không muốn hai người quấy rầy việc tu luyện của mình, liền cô ý làm một cánh cửa gỗ ngăn cách. Như vậy khi hai người đi ra đi vào cũng không ảnh hưởng tới mình.
Lâm Vân làm xong chỗ này, thì Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương cũng đã vất vả làm xong bữa sáng. Liễu Nhược Sương nhìn cái hang mới kia, không khỏi tắc lưỡi, thầm tán thưởng với tốc độ làm việc của Lâm Vân.
Hai người cũng rất hài lòng với cái hang mới này. Chủ yếu là Lâm Vân tách thành hai căn phòng, không ảnh hưởng lẫn nhau. Mà Lâm Vân ở ngay bên cạnh, như vậy hai người không cần phải sợ bóng sợ gió nữa.
Ăn cơm sáng xong, Lâm Vân đưa cho mỗi người một cái đèn mỏ. Về phần Dạ Minh Châu, do có cái đèn mỏ rồi, nên Lâm Vân không muốn lấy ra, kích thích tư tưởng của hai người.
Kế tiếp là Lâm Vân chữa thương và tu luyện.
Một tuần sau, Lâm Vân đã triệt để khôi phục tinh lực và chữa trị xong thần thức. Lúc này mới đi ra.
Thấy Lâm Vân đi ra, Hàn Vũ Tích rất là cao hứng, vội vàng đưa thức ăn cho hắn ăn.
Liễu Nhược Sương yên lặng không nói gì. Trải qua một tuần lễ này, nàng dường như đã minh bạch điều gì đó. Có vẻ như Lâm Vân không phải người bình thường. Thậm chí ngay cả Hàn Vũ Tích, mỗi ngày cũng ngồi ở trên giường tu luyện.
Nàng đã từng hỏi Hàn Vũ Tích, nhưng Hàn Vũ Tích chỉ nói là lão công của chị ấy muốn chị ấy làm như vậy. Về sau sẽ tốt cho thân thể. Tuy Liễu Nhược Sương rất muốn hỏi đây là công pháp dưỡng sinh gì, nhưng lại không tốt hỏi.
Nàng cho rằng đây chỉ là một loại khí công dưỡng sinh gì đó. Nếu Hàn Vũ Tích không muốn nói, thì nàng cũng không để ý.
Mỗi ngày Lâm Vân chỉ tập trung vào tu luyện. Ngẫu nhiên thì đi ra ngoài ăn cơm, hoặc là cùng hai người chơi đùa trên bờ biển, rồi xuống nước bắt cá. Một tháng này, trôi qua cũng thoải mái và vui vẻ.
Ở cùng Lâm Vân một thời gian dài như vậy, Liễu Nhược Sương dần dần tin lần trước Lâm Vân không phải cố ý vê ngực của mình. Tuy vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng không còn mãnh liệt như lúc đầu. Hơn nữa hiện tại nàng cũng biết Lâm Vân tuyệt đối không phải là người bình thương, thậm chí có thể đi trên mặt biển.
Chuyện này tạo cho nàng rung động rất lớn. Trong lòng suy nghĩ, có phải nếu Hàn Vũ Tích tu luyện xong cũng có khả năng như vậy không. Liễu Nhược Sương rất là hâm mộ, có mấy lần mở miệng muốn hỏi, nhưng vẫn nhịn được. Nàng là một người biết điều. Nếu Hàn Vũ Tích muốn nói, thì đã nói từ sớm rồi.
Chỉ là không biết, Lâm Vân nói hai tháng sau sẽ mang các nàng rời đi, là dùng phương pháp gì? Tới nơi nay đã lâu như vậy rồi, còn chưa thấy một con thuyền nào đi ngang qua đây.
Đã vài ngày Lâm Vân không đi ra ngoài, nhưng Hàn Vũ Tích không hề có chút lo lắng nào. Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vân làm vậy. Nhưng khi hắn bế quan tới ngày thứ sau, Hàn Vũ Tích có chút lo lắng. Tuy Lâm Vân đã dặn dò qua, nhưng nàng vẫn chủ động đi tới nhìn mấy lần.
Lâm Vân vẫn đang tu luyện, sử dụng linh khí là từ những mảnh vụn linh thạch. Lần này hắn đã tu luyện liên tục năm ngày. Tu vị đã là một sao hậu kỳ điên phong. Hôm nay muốn đánh sâu vào hai sao.
Số mảnh vụn linh thạch mà Lâm Vân lấy được từ Thập Bát Lí Trang gộp lại cũng được hơn một trăm viên. Mặc dù là bị nát, nhưng không hề ảnh hưởng tới linh khí bên trong nó.
Tu vị một sao đỉnh cao,, Lâm Vân không đình chỉ hấp thu linh khí. Tiếp tục hấp thu những mảnh nhỏ linh thạch. Bởi vì có linh khí đầy đủ, đã kích thích các tinh lực từ các kinh mạch và các huyệt đạo, tạo thành chân khí trong Tinh Vân.
Những chân khí này để càng lâu thì càng nhiều. Rất nhanh đã tới mức giới hạn. Cảm giác đó như đánh sâu vào các huyệt của Lâm Vân. Không ngừng thúc đẩy tạp chất trong người của Lâm Vân ra ngoài.
Oanh một tiếng, một tiếng nổ vang lên trong đầu của Lâm Vân rồi chấn động toàn thân. Trong nháy mắt trở nên bình thường. Lâm Vân lập tức cảm nhận được tinh thần và tinh lực của mình đều tăng lên gấp chục lần. Toàn bộ khung cảnh xung quanh đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Nhìn nhìn tạp chất chảy ra bên ngoài, Lâm Vân biết tu vị của mình đã tăng lên hai sao.
Lâm Vân chỉ cảm thấy tinh lực bành trướng toàn thân, thậm chí còn vang lên tiếng rung động từ xương cốt. Một lúc lâu mới trở lại binh tĩnh lại. Lâm Vân đứng lên, hiện tại hắn cảm thấy du hành trong vũ trụ đã không còn là mộng tưởng nữa rồi. Lâm Vân nhịn không được, thét dài một tiếng. Trong tiếng theo dài mang theo hào tình vạn trượng, chỉ muốn phá không mà đi.
- Chị Vũ Tích, là tiếng kêu gào của chồng chị.
Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích đang nhặt vò sỏ trên bờ biển, nghe thấy vậy đều cả kinh.
Hàn Vũ Tích không chút do dự chạy về hang, Liễu Nhược Sương cũng vội vàng đuổi theo.
Rất xa đã thấy Lâm Vân đứng ở cửa hang, sừng sững đứng thẳng. Liễu Nhược Sương đột nhiên cảm thấy Lâm Vân đẹp trai thêm không ít. Sao lại thế nhỉ, chẳng lẽ là ảo giác? Lâm Vân đứng ở đó thật không giống như người phàm trần vậy, thậm chí còn như muốn bay lên trời. Cảm giác thật kỳ quái.
Hàn Vũ Tích cũng đứng lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, trong mắt chỉ có nhu tình vô hạn.
- Anh đi tắm một lát
Lâm Vân nhìn hai người, cười một tiếng, chạy về phía cái hồ để tắm rửa.
- Chị Vũ Tích, sao em cảm thấy lão công của chị hình như đẹp trai hơn thì phải? Em còn cảm thấy anh ấy giống như một vị thần tiên, muốn bay lên trời. Cảm giác này thật là kỳ quái.
Liễu Nhược Sương nhìn Hàn Vũ Tích, hỏi.
Hàn Vũ Tích không trả lời, nàng giống như nhớ lại cái gì đó. Liễu Nhược Sương đành phải nói tiếp:
- Chị Vũ Tích, kỳ thật đôi khi chị cũng cho em cảm giác này. Chỉ là không mạnh mẽ như chồng của chị mà thôi. Rốt cuộc hai vợ chồng chị làm sao làm được như thế?
Hàn Vũ Tích chỉ mỉm cười nói:
- Để chị đi xem Lâm Vân.
Nói xong, cũng chạy về cái hồ.
Liễu Nhược Sương ngơ ngác nhìn Hàn Vũ Tích chạy đi, không đuổi theo. Đột nhiên trong lòng nó có một cảm giác khác lạ. Nàng đã từng nhìn thấy vô số vợ chồng ân ái, nhưng đều không có cảm giác như đôi vợ chồng này. Đôi vợ chồng này cho nàng cảm giác rằng, người nào cũng có thể hy sinh mọi thứ vì đối phương vậy.
Lâm Vân chính đang tắm, trông thấy Hàn Vũ Tích chạy tới, vội vàng lau khô người, mặc một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi lên. Hàn Vũ Tích chạy tới trước mặt của Lâm Vân, chỉ là ôm chặt hắn, tựa vào trong ngực, không nói một lời.
- Còn có vài ngày nữa là anh có thể đưa em trở về.
Lâm Vân vuốt mái tóc của Hàn Vũ Tích, ôn nhu nói.
- Vâng.
Kỳ thực Hàn Vũ Tích không hề để ý có thể trở về hay không. Nàng chỉ cần ở bên cạnh Lâm Vân là được.
Thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu hỏi:
- Em thấy một tấm ảnh, có hình của anh và Vũ Đình, giống như đang ở trong một khu rừng rậm…
Bởi vì Lâm Vân một mực tu luyện, mà lúc đi ra thì có Liễu Nhược Sương bên cạnh, nên nàng vẫn chưa hỏi. Đến hiện tại chỉ có hai người nàng mới đưa ra nghi vấn.
Lâm Vân nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, liền nhớ tới chuyện ở rừng rậm Amazon. Cũng không có ý dấu diếm Hàn Vũ Tích, liền kể lại câu chuyện rồi hỏi:
- Em nhìn thấy ảnh chụp đó ở đâu?
Việc Lâm Vân cứu giúp em gái của mình, Hàn Vũ Tích không có nửa điểm bất mãn. Nàng biết Lâm Vân làm vậy là vì mình. Thật sự là ủy khuất cho hắn. Nàng không trả lời Lâm Vân, mà đột nhiên ôm lấy cổ hắn, rồi trao cho hắn một nụ hôn.
Liễu Nhược Sương đang đi tới, trông thấy đôi vợ chồng này tình tứ hôn môi như vậy, khuôn mặt liền đỏ bừng. Vội vàng chạy về bãi biển.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra, Hàn Vũ Tích đang muốn nói chuyện thì Lâm Vân đã cười nói:
- Kỳ thuật hôn môi của em càng ngày càng tốt.
Hàn Vũ Tích nghe vậy, xấu hổ cù cù Lâm Vân một cái, mới nói ảnh chụp kia là do bọn bắt cóc lấy ra cho mình xem. Hơn nữa, bọn chúng còn đang có ý tìm Vũ Đình để hỏi về linh thạch.
Lâm Vân nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, không khỏi nhíu lông mày lại. Những người kia thông qua cái đồng hồ, chụp được ảnh mình và Vũ Đình, cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng những người này rõ ràng lại đang tìm Hàn Vũ Đình. Chuyện này rõ ràng không liên quan tới Hàn Vũ Đình, vậy thì bọn chúng tìm Hàn Vũ Đình làm gì?
Vừa lúc đó, từ phương xa vang lên tiếng thét chói tai của Liễu Nhược Sương. Lâm Vân nghe thấy vậy, vội vàng ôm Hàn Vũ Tích chạy tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 256 (2): Tên đạo sĩ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lúc chạy tới, Lâm Vân thấy Liễu Nhược Sương đứng ở cách mặt biển khá xa, cũng không xảy ra chuyện gì, mới thở phào một hơi.
- Làm sao vậy?
Lâm Vân buông Hàn Vũ Tích xuống, lập tức nhìn thấy một cỗ thi thể nằm trên bờ biển.
- Một người chết.
Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân và Hàn Vũ Tích tới, vội vàng chạy tới phía sau của Lâm Vân. Cũng nắm lấy áo của hắn giống như Hàn Vũ Tích. Một cái đảo hoang vắng, đột nhiên xuất hiện một cỗ thi thể, tất nhiên là làm cho nàng sợ hãi.
Đó là một người ăn mặc quần áo đạo sĩ, đang nằm sấp xuống bờ biển.
- Y chưa chết.
Lâm Vân nhìn tên đạo sĩ kia, đột nhiên có một cảm giác quỷ dị truyền tới. Tên đạo sĩ này rõ ràng phát ra khí tức giống hệt với tên Lữ đạo sĩ mà hắn đã giết lần trước.
- Y vẫn còn sống sao?
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đều rất kinh ngạc. Nhưng lại thấy Lâm Vân không hề có ý cứu người, cũng không đi lên.
- Các em đi sau anh, đừng làm gì.
Lâm Vân sợ Liễu Nhược Sương vì xúc động mà đi lên cứu người. Tên đạo sĩ này cho hắn cảm giác còn nguy hiểm hơn tên Lữ đạo sĩ kia rất nhiều. Nhưng hiện tại Lâm Vân đã là hai sao, nên không để tên này vào trong mắt. Hắn chỉ là đang nghĩ, tên đạo sĩ này làm sao tới được đây? Chẵng lẽ y cũng biết phi hành sao?
- Lâm Vân, làm sao anh biết…
Liễu Nhược Sương đang muốn hỏi vì sao Lâm Vân biết người này còn sống thì tên đạo sĩ đột nhiên nhúc nhích. Nàng sợ tới mức không nói được thêm, mà nắm chặt cánh tay của Lâm Vân. Chỉ làm như vậy mới giảm bớt sự sợ hãi trong lòng nàng.
Một khu vực biển mênh mông vô hạn như vậy, không có thuyền, không có phương tiện đi lại, đột nhiên xuất hiện một người đạo sĩ, cho dù bất kỳ là ai cũng cảm thấy quỷ dị. Tuy lần trước Lâm Vân đột nhiên xuất hiện cũng rất làm cho người ta ngạc nhiên. Nhưng Lâm Vân dù sao cũng là chồng của Vũ Tích, hơn nữa còn sống, nên Liễu Nhược Sương dễ dàng chấp nhận hơn.
Lâm Vân kéo Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương ra đằng sau, rồi lùi một chút. Tuy hắn không sợ tên đạo sĩ này, nhưng hai cô gái lại không biết một chút võ công nào. Huống hồ hắn còn chưa biết tên đạo sĩ có thủ đoạn quỷ dị nào không.
Quả nhiên, không lâu sau,, tên đạo sĩ kia từ từ đứng lên. Nhìn ba người Lâm Vân cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Nhưng y không lên tiếng, chỉ là phủi phủi cát bụi trên người.
Đã không còn cát bám vào, tên đạo sĩ kia lấy ra một cái hộp gỗ có vẻ cổ xưa nhìn nhìn. Rồi thỏa mãn đóng nó lại, mới nhìn ba người Lâm Vân rồi đi tới.
- Các ngươi là ai? Vì sao ở chỗ này?
Tên đạo sĩ kia đi tới gần ba người, rất là âm lãnh hỏi.
- Thuyền của chúng tôi bị lật, rồi trôi dạt lên hòn đảo.
Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân không có ý nói chuyện, liền tranh thủ thời gian trả lời. Ở sâu trong nội tâm nàng cảm thấy tên đạo sĩ này rất nguy hiểm. Thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác rất âm u. Ánh mắt của y tựa hồ nhìn thấu quần áo của mình vậy. Trong lòng sợ hãi, trả lời xong thì lần nữa nép vào người Lâm Vân.
- Hắc hắc, không ngờ lại là hai xử nữ. Không tồi, không tồi.
Đạo sĩ nói hai tiếng không tồi, rồi nhìn Lâm Vân nói tiếp:
- Dương khí của ngươi rất tràn đầy, mà nữ nhân bên cạnh ngươi thì đều là xử nữ. Rất tốt, vì tính nhẫn nại này của ngươi, ta quyết định cho ngươi chết toàn thây. Ngươi nhảy xuống biển tự kết liễu đi. Còn hai cô gái này thì để cho đạo gia.
Trong nội tâm Lâm Vân âm thầm tức giận, hừ lạnh một tiếng.
- Chúng tôi không chọc giận ông, vì sao ông muốn giết người?
Liễu Nhược Sương nép đằng sau Lâm Vân, nghe tên đạo sĩ này nói chuyện ác độc như vậy, rùng mình một cái, rồi phản bác nói.
- Giết người cũng cần lý do sao? Chỉ cần hai đứa bay làm cho ta sướng, ta sẽ không giết hai đứa. Tuy nhiên, ta lại muốn giết nam nhân của các ngươi. Ai bảo hắn là một thằng ngốc, chỉ có cái túi da bên ngoài. Có hai cô nàng xinh đẹp bên cạnh như vậy, rõ ràng vẫn còn trinh tiết. Thật là tiện nghi cho đạo gia. Đạo gia thiên sinh chính là yêu thích xử nữ. Ha ha..,
Tên đạo sĩ kia nói xong liền cười to. Trong mắt tràn đầy hưng phấn. Không nghĩ tới, hắn đang cần nguyên âm từ xử nữ, thì ở đây lại có, lại có phẩm chất cao như vậy.
- À, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là đạo sĩ ở đâu không?
Tuy Lâm Vân hận không thể lập tức thiêu cháy tên đạo sĩ này. Nhưng hắn vẫn nhịn được. Nếu chỉ giết đơn giản như vậy, thì hắn chưa thỏa mãn. Hắn muốn đốt tên này thành tro mới hả giận.
- Như thế nào, không phục đạo gia ta à. Đợi lát nữa đạo gia sẽ cho ngươi chịu phục.
Tên đạo sĩ nói tới đây, thì đột nhiên nhảy ra đằng sau hơn ba mét rồi rơi xuống biển, động tác giống như bay vậy.
Đang lúc Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương suy nghĩ vì sao tên đạo sĩ này lại muốn nhảy xuống biển, thì tên đạo sĩ đã bắt được một con cá dài gần một mét, rồi bay tới trước mắt ba người.
Tên đạo sĩ bẻ đầu con cá, uống máu của nó. Uống một lúc sau, vẫn chưa thỏa mãn, vứt con cá đi, rồi nói:
- Hơi thiếu, nhưng đủ để ta bắt các ngươi.
Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích bị chấn kinh. Động tác vừa rồi của tên đạo sĩ như là bay vậy. Mà tới động tác uống máu cá của y, lại khiến hai ngươi muốn buồn nôn. Nhưng sự sợ hãi đã áp chế sự buồn nôn của hai người.
Hàn Vũ Tích đứng ở đằng sau Lâm Vân, nắm chặt lấy tay của hắn, còn đỡ hơn một chút. Nhưng Liễu Nhược Sương đã run rẩy cả người. Hành động của tên đạo sĩ kia thưc sự kinh khủng.
- Ta nói thật cho các ngươi biết, máu của xử nữ còn bổ hơn máu của con cá kia rất nhiều. Nếu hai ngươi phục thị đạo gia tốt, thì đạo gia xong việc sẽ không uống máu của các ngươi. Mà còn ngươi, mau cút xuống biển đi. Đỡ phải đạo gia ta động thủ. Nếu không đến lúc đây thì không chỉ chết đơn giản như vậy đâu.
Tên đạo sĩ nói xong với hai nàng rồi quát vào mặt Lâm Vân.
- Có thể, nhưng ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta?
Lâm Vân vẫn bình thản nói.
Nghe Lâm Vân nói vậy, tên đạo sĩ đột nhiên lùi về ba bốn bước. Trong lòng tự nhủ, sao tên này bình tĩnh như vậy. Tuyệt đối không giống bình thường.
Nhưng khi y cẩn thận nhìn Lâm Vân, thì vẫn không phát hiện ra chút nào đặc biệt. Nghĩ tới đây, đột nhiên nhảy lên cao, rồi đánh một chưởng vào bờ biển. Một cái hố cát rộng ba mét, sâu năm mét xuất hiện, cát biển bay mù mịt.
Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích càng nhìn càng kinh hãi. Chỉ nghe Lâm Vân nói:
- Hai người quay về hang động trước đi, chỗ này giao cho anh. Khi nào anh gọi thì các em ra.
Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương nghe Lâm Vân nói vậy, cũng biết ở lại đây không giúp gì được cho hắn, nhưng lại không muốn rời đi. Hàn Vũ Tích vẫn giữ chặt lấy tay của Lâm Vân. Nàng có chút lo lắng cho Lâm Vân. Nếu như tên đạo sĩ này thực sự lợi hại, nàng thà rằng chết cùng với lão công còn hơn.
Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích không rời đi, cũng bắt lấy tay kia của Lâm Vân, không hề động đậy. Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng nàng thầm nghĩ, chết ba người còn hơn chết một mình.
Lâm Vân cười cười. Biết tên đạo sĩ kia bắt đầu hoài nghi minh, chắc chắn sẽ không chủ động nói ra sào huyệt của y. Đành phải nói với hai cô nàng đằng sau:
- Hai em buông tay của anh ra. Vũ Tích, em nên tin tưởng anh, đưa Nhược Sương trở về đi. Chỗ này không thích hợp cho các em lưu lại. Anh chắc chắn sẽ bình yên trở về. Lão mũi trâu này còn chưa đủ để gây hại cho anh.
Lâm Vân không muốn cho hai người nhìn thấy cảnh mình giết người tàn khốc. Dù sao thế giới của các nàng cách những vật này quá xa.
Hàn Vũ Tích nghe Lâm Vân nói vậy, liền buông tay ra. Nàng rất tin tưởng vào Lâm Vân. Nếu Lâm Vân đã nói như vậy, khẳng định hắn không sợ tên đạo sĩ kia. Nói không chừng mình và Nhược Sương ở lại chỗ này, chỉ bó chân bó tay hắn mà thôi. Vội vàng kéo Liễu Nhược Sương trở về hang động.
Đạo sĩ kia chỉ chớp mắt nhìn ba người nói chuyện, mà không ngăn hai cô nàng rời đi. Lâm Vân tạo cho y một cảm giác nguy hiểm. Nhưng cũng không phải sợ hãi. Chỉ là vẫn cẩn thận một chút. Đợi giết chết tên nam nhân này, thì hai nữ nhân kia cũng không chạy thoát được.
Lâm Vân thấy hai nàng đã đi xa, rồi dùng thần thức xem. Thấy hai người đã trở về hang động, còn khẩn trương ngồi trên giường chờ mình, quyết định không lãng phí thời gian. Đạo sĩ kia rõ ràng không đề phòng mình, cũng không có khả năng chủ động nói ra sào huyệt của y. Còn không bằng chính mình hỏi. Đối với tên đạo sĩ này, Lâm Vân thực sự không để y vào trong mắt. Y còn kém mình nhiều lắm.
Đạo sĩ kia thấy Lâm Vân đột nhiên đi tới trước mặt, không hề do dự. Hai bàn tay xoa xoa tạo thành một vòng tròn, rồi đẩy về phía Lâm Vân.
Một mùi tanh hôi khó ngửi bắn về hướng Lâm Vân, gợi lại cho hắn ký ức lúc trước. Thủ pháp của tên này giống hết với như tên Lữ đạo sĩ kia. Chỉ là người này lợi hại hơn tên Lữ đạo sĩ rất nhiều. Nhưng Lâm Vân cũng không còn là Lâm Vân của ngày trước.
Không chỉ nói, hiện tại tu vị của Lâm Vân đã là hai sao. Cho dù là một sao, tên đạo sĩ này cũng không làm gì đượchắn. Lâm Vân không hề cử động, chỉ giơ tay lên. Một ngọn Tinh Hỏa màu tím đánh ra ngoài. Ngọn lửa giống như có linh tính vậy, lao vào một chưởng tanh hôi kia của tên đạo sĩ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 257: Bí mật trên thẻ ngọc
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Ngọn lửa màu tím sau khi phá hủy một chưởng này, không có biến mất. Mà tiếp túc quay xung quanh tên đạo sĩ. Khí tức nóng rực của nó khiến linh hồn của tên đạo sĩ như muốn bị thiêu đốt.
Lâm Vân muốn giết y thì thực sự đơn giản. Chỉ cần Tinh Hỏa lao vào, hay là một Tinh Đao, là đủ giết tên đạo sĩ. Nhưng hắn muốn hỏi y một số chuyện.
- Nội Hỏa? Ngươi là Luyện Khí Sĩ?
Đạo sĩ kia đột nhiên run rẩy, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Lâm Vân.
- Luyện Khí Sĩ là cái gì?
Lâm Vân lại bắn ra thêm một ngọn Tinh Hỏa, để đề phòng y tự sát.
- A, ngươi không biết Luyện Khí Sĩ, sao có thể tạo ra lửa?
Đạo sĩ kia đột nhiên ngừng lại, rồi lôi một cái hộp gỗ từ trong lòng nói:
- Đồ vật này rất có tác dụng với Luyện Khí Sĩ. Ta cho ngươi, ngươi tha ta một mạng.
Lâm Vân nhìn nhìn cái hộp trong tay của tên đạo sĩ. Duỗi tay ra, chiếc hộp trong tay của tên đạo sĩ trực tiếp bay vào trong tay của Lâm Vân. Lâm Vân lạnh lùng cười:
- Ngươi có tư cách để đàm phán với ta sao?
Nói xong, ngọn lửa màu tím đột nhiên lao vào một cánh tay của y. Mắt thấy cánh tay của mình sắp bị thiêu rụi, cảm giác đau đớn toàn thân khiến cho y kịp thời phản ứng, phát ra một tiếng kêu gào:
- Đừng đốt, cậu hỏi cái gì, tôi đều trả lời…
- Sớm biết như vậy, thì đâu cần chịu khổ. Ngươi là ai? Tới hòn đảo này làm gì? Còn có, ngươi thuộc môn phái nào? Nói kỹ càng về môn phái của ngươi. Chỉ cần có một câu khiến ta không hài lòng, ta sẽ tiếp tục đốt.
Lâm Vân nói xong, hừ lạnh một tiếng.
Toàn thân của tên đạo sĩ run lên, vội vàng nói:
- Đừng đốt, tôi nói. Tôi là Tào Khuê, là đệ tử của Âm Nguyệt Quan. Đạo quan của chúng tôi có mười ba người. Nhưng gần đây liên tục gặp chuyện không may, đã chết bốn người. Trong đó có hai người bị người nào đó giết, còn hai người thị bị tổ chức dị năng của quốc gia giết. Trong tổ chức dị năng kia có hai người là Luyện Khí Sĩ. Lần này quan chủ Dịch Hổ sai tôi mang theo cái hộp để nhờ người hỗ trợ.
- Nơi tôi cần đến là đảo Roosevelt ở gần Nam Cực. Vài ngày trước, thuyền của tôi xảy ra chuyện trên biển. Tôi phải bơi mấy ngày mới đi vào được hòn đảo này.
Lâm Vân nghe đến đây, trong lòng tự nhủ, không biết Luyện Khí Sĩ có giống như là người Tu Chân không? Lanh lùng nhìn thoáng qua Tào Khuê, tiếp tục hỏi:
- Luyện Khí Sĩ là ai? Có thể bay lượn không? Loại người này nhiều hay ít?
- Nghe nói tu luyện Luyện Khí Sĩ là truyền thừa từ trước nhà Tần. Đây là một công pháp tu luyện trường sinh. Còn nghe nói ở thời cổ đại là có người có thể bay lượn. Nhưng hiện tại còn chưa thấy Luyện Khí Sĩ nào có thể làm được điều đó. Mà tôi cũng không biết nhiều người như vậy. Tôi tới nơi này chỉ là làm theo lời phân phó của quan chủ mà thôi.
Tào Khuê không dám có ý giấu diếm gì.
Lâm Vân trầm ngâm một lát. Thật không ngờ quốc gia lại có một tổ chức dị năng. Không biết những người này có khả năng gì? Liền tiếp tục hỏi:
- Những người bên trong tổ chức dị năng thì có khả năng gì? Có bao nhiêu người?
- Tôi không biết. Tôi chỉ nghe quan chủ nói rằng có hơn hai mươi người bên trong tổ chức dị năng. Trong đó thì có hai người là Luyện Khí Sĩ.
Tào Khuê trả lời vô cùng cẩn thận. Sợ nói sai một câu sẽ bị những ngọn lửa vờn quanh này đốt cháy.
Lâm Vân suy nghĩ, nếu Hoa quốc đã có tổ chức dị năng, vậy thì khẳng định nước Mĩ cũng có một tổ chức như vậy. Những tổ chức này thành lập có lẽ để đối phó với các nhân vật lợi hại hơn chút mà thôi. Chắc bọn họ còn chưa đủ tới trình độ biết bay. Cho nên không gây uy hiếp gì được cho mình.
- Nói vị trí đạo quan của các ngươi. Hiện tại đạo quan của các ngươi còn mấy người? Mà trong hộp này là cái gì?
Lâm Vân nghĩ Tào Khuê nói có hai người của bọn chúng bị chết không rõ, thì rất có thể là hai tên này đã bị mình giết. Những đệ tử trong đạo quan kia có vẻ như đều tu luyện công pháp tà ác và thần bí. Hiện tại mình đã bắt được một tên, lúc trở về phải tiêu diệt cả hang ổ của bọn chúng. Bằng không để một loại đạo quan như vậy tồn tại trên đời, nói không chừng một ngày nào đó bọn chúng lại hại người thân của mình.
- Âm Nguyệt Quan của chúng tôi nằm ở phía nam sơn mạch Hoành Đoạn thuộc tỉnh Vân Nam. Bởi vì nơi đó đôi khi có khách du lịch là nữ đi qua, cho nên…
Nói tới đây nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lâm Vân, vội vàng nói tiếp:
- Bởi vì công pháp của Âm Nguyệt Quan chúng tôi, không phải ai cũng có thể tu luyện. Bình thường trong một nghìn người mới có một người có thể tu luyện. Cho nên tìm được đệ tử cũng rất là phiền phức. Vì vậy khi chết bốn người đệ tử, quan chủ của chúng tôi mới tức giận lôi đình. Quyết định lấy ra đá Bạch Hà thượng phẩm, rồi tìm một người bạn là Luyện Khí Sĩ hỗ trợ.
Tào Khuê nói xong, nơm nớp lo sợ nhìn Lâm Vân. Âm thầm suy nghĩ không biết Lâm Vân sẽ xử trí mình như thế nào.
Lâm Vân mở cái hộp gỗ ra, bên trong quả nhiên có một viên linh thạch. Mà linh khí bên trong viên linh thạch này tinh thuần hơn tât cả linh thạch mà mình tìm được rất nhiều. Thậm chí còn gấp mấy chục lần.
“Đây là thứ tốt.”
Lâm Vân vội vàng đóng cái hộp lại. Hắn biết viên linh thạch này khẳng định có tác dụng rất lớn đối với mình.
- Sư phụ của ngươi có nhiều loại viên đá như vậy không?
Lâm Vân áp chế hưng phấn trong lòng, tiếp tục hỏi.
- Việc này thì tôi không biết. Chỉ là sư phụ tôi đã nói, viên đá Bạch Hà này là sư phụ tôi mất rất nhiều công sức mới có.
Tào Khuê nói đến đây là Lâm Vân biết không hỏi y thêm được điều gì.
Vung tay lên, hai luồng lửa tím lập tức lao vào tên đạo sĩ của Âm Nguyệt Quan. Tên đạo sĩ còn chưa kịp kêu lên tiếng, đã bị đốt thành tro rồi theo gió bay đi.
Cầm viên linh thạch vuốt vuốt nửa ngày, mới thay đổi một cái hộp rồi bỏ vào trong Tinh Giới. Trong lòng tự nhủ, viên linh thạch thượng phẩm này có tác dụng quá lớn đối với mình. Xem ra phải đi sơn mạch Hoành Đoạn thuộc Vân Nam kia một chuyến. Chỉ cần tìm được vài chục viên như vậy, thì mình không cần phải lo lắng về việc thiếu thốn linh khí nữa rồi.
Vừa mới chuẩn bị trở về, thì Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đã chạy tới vì lo lắng.
Hàn Vũ Tích chạy tới trước mặt Lâm Vân, khẩn trương ôm cánh tay của hắn, rồi cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới, xem hắn có bị thương tổn gì không.
- Lâm Vân, tên đạo sĩ kia đâu rồi?
Liễu Nhược Sương chạy tới, rõ ràng không trông thấy tên đạo sĩ hung ác, vội vàng hỏi.
- Anh đã khuyên y trở về rồi. Không cần phải lo cho y nữa đâu, chúng ta trở về thôi.
Nói xong, kéo tay của Hàn Vũ Tích trở về hang núi.
Trong lòng Liễu Nhược Sương rất kỳ quái, nhưng nàng cũng không đoán ra nguyên nhân trong đó. Lâm Vân hẳn là đã đánh bại tên đạo sĩ, rồi ném xuống biển cũng không chừng. Không ngờ lão công của Vũ Tích thật là lợi hại, tên đạo sĩ hung ác như vậy cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn khẳng định không phải là người tầm thường.
Sau khi cùng hai người trở về, Lâm Vân tự mình nấu một bữa cơm cho hai người. Bữa cơm toàn những món ngon, khiến hai người ăn rất hớn hở. Hàn Vũ Tích vừa ăn, vừa nhu tình nhìn về phía Lâm Vân. Nàng nhớ tới những ngày Lâm Vân nấu cơm cho mình ăn. Liễu Nhược Sương thật sự không nhìn được, nhưng lại không nỡ thức ăn ngon. Đồ ăn Lâm Vân nấu thực sự hợp với khẩu vị của nàng.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Vân nói:
- Còn một tuần cuối, chúng ta có thể trở về. Có chuyện gì thì hai người lập tức gọi anh đấy nhé.
Nói xong, Lâm Vân trở về chỗ của mình, lôi Phi Vân Trùy ra tu sửa. Hiện tại Lâm Vân đã là hai sao, không chỉ cấp bậc của Tinh Hỏa tăng lên, mà hắn còn có thể sử dụng rất nhiều pháp thuật. Không giống lúc một sao chỉ có thể bắn ra Tinh Hỏa và Tinh Đao.
Chỉ mất ba ngày, Lâm Vân đã tu sửa xong Phi Vân Trùy. Tuy phẩm chất của nó không còn tốt như lúc đầu. Nhưng hiện tại Lâm Vân đã không cần linh thạch kích phát Phi Vân Trùy, nên không lo nó bị hư hỏng.
Tu sửa xong Phi Vân Trùy, Lâm Vân kiểm tra lại đồ đạc đang có. Ngoại trừ hai cái thẻ ngọc không biết tên, còn có một thanh kiếm sắt, bốn mươi mốt viên linh thạch hoàn chỉnh, một cái hộp chứa mảnh vụn linh thạch, và một viên linh thạch thượng đẳng.
Một cái bản đồ bằng da dê, ở trên là bản đồ của hòn đạo khi mang Vũ Đình tới Amazon kia. Còn lại là một số thảo dược mà đào được trong rừng rậm Amazon. Và một số đồ dùng hàng ngày.
Lúc kết thành hai sao, Tiên Thủy Quyết đã tự động tăng lên ba tầng. Phạm vi của thần thức đã tăng tới 80km.
Hiện tại Lâm Vân đang cầm hai cái thẻ ngọc và viên đá mà lấy được ở chỗ tên râu quai nón. Về viên đá Lâm Vân đã nghiên cứu qua rất nhiều lần, đều không phát hiện ra là cái gì. Hiện tại cũng không có thời gian mà nghiên cứu. Đành phải cất đi, rồi xem hai cái thẻ ngọc. Hắn rất muốn biết, vì sao thẻ ngọc luôn ở cùng một chỗ với linh thạch.
Thẻ ngọc cẩm trên tay rất lạnh buốt, Lâm Vân dùng thần thức kiểm tra, nhưng không phát hiện ra chỗ dị thường nào. Chỉ phát hiện ra một hàng chữ mơ hồ, giống như là chữ Hán.
Là do thần thức của mình còn chưa đủ cấp bậc sao? Lâm Vân để chiếc thẻ ngọc đến gần trán. Lúc thần thức quét tới, chữ ở trên đó nhìn được rõ ràng hơn. Đúng là do cấp bậc của thần thức còn quá thấp.
Là chữ phồn thể, ở trên đầu có ghi “Cơ bản về đan trận”. Lâm Vân cẩn thận nhìn nội dung khắc trên đó, là một ít tri thức cơ bản về luyện đan và trận pháp. Còn có một chút cấm chế đơn giản. Cuối cùng là vài đan phương và trận pháp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius