Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 290: Khai mạc
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
- Là Hình điện Tam Đại Tướng sao . . .
Mục Trần cũng nghiêm túc nhìn ba người ẩn hiện trong mây kia, khí thế bá đạo kinh thiên, rõ ràng họ rất mạnh.
- Trấn thủ giả ải cuối cùng quả nhiên là mấy tên đó.
Lý Huyền Thông lẩm bẩm, đối diện cựu top 3 Thiên bảng ngay cả hắn cũng áp lực.
- Lại còn cả ba người cùng lúc ra quân, vậy thì ải cuối cùng hơi bị quá khó a!
Lý Huyền Thông khẽ cau mày, tuy hắn rất tự tin vào thực lực bản thân, nhưng cũng không cuồng vọng đến mức nghĩ một mình có thể chọi ba người. Vả lại ba người kia cũng chẳng phải nhân vật tầm thường, năm xưa hắn vừa tiến vào Bắc Thương linh viện, thì ba người kia đều là những mục tiêu mà hắn khao khát.
Dựa theo Thú Liệp chiến quy tắc, bất luận bọn họ kiếm được bao nhiêu linh quang ở Thú Liệp trường, mà không thể vượt qua ải cuối cùng này, thì công sức vất vả của tất cả mọi người đều phải đổ sông đổ biển, mấy thứ linh quang thiên tân vạn khổ tích cóp chỉ còn là phế vật.
Cũng có nghĩa là đặc ân Linh Quang quán đỉnh sẽ hoàn toàn không có.
Mà đó chính là việc quan trọng nhất ảnh hưởng đến lợi ích tham gia Thú Liệp chiến của tất cả đệ tử.
Cũng vì có cùng ý nghĩ với hắn, mà lúc này không khí trong quảng trường khá nặng nề, không ít người nhíu mày khó coi, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một thân ảnh mà họ kỳ vọng.
- Thú Liệp chiến năm nay sao không thấy Trầm Thương Sinh ta?
- Hắn mà không đến, ải cuối này cơ bản là khó mà vượt nổi!
- Đúng vậy! Chỉ dựa vào Lý Huyền Thông mà thôi e rằng không thể đối phó Tam Đại Tướng!
". . . . . ."
Những tiếng bàn tán vang lên cũng không ít, nhiều người vẫn đang căng mắt cố gắng tìm kiếm vị cường giả đứng đầu Thiên bảng trong biển người mênh mông. Chỉ khi nào có hắn, bọn họ mới thấy an tâm một chút mà mơ tưởng đến Linh Quang quán đỉnh.
Mục Trần thì bình tĩnh, hắn không như mọi người, cầu người không bằng dựa vào bản thân, nhờ sức người khác chỉ là chuyện của mấy kẻ kém cỏi. Trầm Thương Sinh đúng là rất mạnh, có hắn tham gia Thú Liệp chiến với rất đông mọi người sẽ là chuyện rất đáng mừng, nhưng Mục Trần lại không có thói quen đặt hy vọng trên vai người khác.
Lý Huyền Thông cũng mặt lạnh như tiền, thần sắc dửng dưng chẳng hề dao động, thậm chí cũng không bực mình trước những tiếng huyên náo không ngớt nhắc tới địch thủ lớn nhất của hắn.
Thái Thương viện trưởng trên cao mỉm cười nhìn quảng trường xôn xao, nói:
- Mọi người có dị nghị gì không? Nếu không có thì mở cửa Linh Quang giới.
Linh Quang giới chính là Thú Liệp trường, là một mảnh không gian nhỏ được Bắc Thương linh viện mở ra, mỗi năm đều chỉ mở cửa một lần cho Thú Liệp chiến.
Đám đệ tử chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra năm nay không có Trầm Thương Sinh, vậy thì phần thắng ải cuối cùng kia căn bản là không có cơ hội....
Tam Đại Tướng uy danh cực thịnh, không chỉ ở Bắc Thương linh viện, dù đặt vào Bắc Thương đại lục cũng tiếng tăm vang dội. Dù cũng chưa hẳn Trầm Thương Sinh có tham gia thì họ sẽ vượt ải thuận lợi, nhưng ít ra Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông liên thủ thì phần thắng cũng cao hơn nhiều.
Thái Thương viện trưởng chỉ cười khẽ, vung tay khiến cho không gian biến dạng, hào quang chớp nhoáng, cửa không gian nhẹ nhàng thành hình, dao động linh lực kỳ lạ vô tận lan tỏa.
- Đến giờ rồi, ta tuyên bố Thú Liệp chiến năm nay bắt đầu!
Thái Thương viện trưởng cười vang dội, tiếng cười sang sảng vang vọng bên tai mỗi người.
Các đệ tử dù có lo lắng thì bây giờ cũng gạt qua một bên, ánh mắt hừng hực chiến ý. Bất kể ra sao, chưa đánh tới cuối cùng đã nhận thua, thì đâu có xứng là đệ tử Bắc Thương linh viện. Dù không có Trầm Thương Sinh, thì bọn họ cũng sẽ phải thử liên kết vượt ải!
Thế nhưng khi mọi người còn chưa kịp bay lên, đột nhiên một tiếng xé gió từ xa vọng lại, mang theo dao động linh lực kinh người.
- Ha ha! Thú Liệp chiến sao có thể thiếu được ta?
Một tiếng cười khanh khách như sấm rền vang lên, văng vẳng nơi quảng trường.
- Là học trưởng Trầm Thương Sinh?
- Hắn về kịp rồi!
Quảng trường như bị kích nổ, khá đông đệ tử hưng phấn vui mừng, tung hô liên miên. Chính ngay giờ phút sắp bắt đầu, vị bá chủ Thiên bảng rốt cuộc đã về kịp!
Một tia sáng như chớp bắn tới, xuất hiện trong không trung, hào quang tan đi để lộ ra thanh niên áo đen đứng lơ lửng trên trời cao, khí phách hiên ngang, cực kỳ thu hút.
Rất đông người đưa mắt kính sợ và nể phục nhìn lên người vừa tới, trong lòng họ Trầm Thương Sinh chính là mục tiêu, là thần tượng của mỗi người.
Bá chủ Thiên bảng, đến nay không ai qua mặt được.
- Cuối cùng cũng tới à?
Lý Huyền Thông nhìn chằm chằm vào người mới đến, cười nhạt, ánh mắt lại đậm đặc chiến ý.
Thú Liệp chiến mà thiếu đi Trầm Thương Sinh, vậy thì cũng kém thú vị đi mất rồi
- Hắn chính là học trưởng Trầm Thương Sinh sao?
Chu Linh, Diệp Khinh Linh mặt đầy tò mò kinh sợ nhìn người kia, từ khi vào Bắc Thương linh viện đến nay đã nghe đủ uy danh của vị bá chủ Thiên bảng.
Mục Trần gật đầu xác nhận, nhìn lên người kia, rồi nhìn lại không khí sôi trào bên dưới. Hiện tại lực ảnh hưởng có thể một tay hiệu triệu cả Bắc Thương linh viện đúng là chỉ có Trầm Thương Sinh.
Ngay cả thiên tài tuyệt thế Lý Huyền Thông cũng phải kém một phân.
- Viện trưởng, ta không tới quá muộn chứ?
Trầm Thương Sinh ôm quyền chào hỏi, kính cẩn thưa gởi.
Thái Thương viện trưởng nhướng mày mỉm cười, trả lời với tên đệ tử ưu tú nhất linh viện:
- Không phải ngươi đang nhận nhiệm vụ treo thưởng truy sát Ma Long Tử sao? Trở về rồi chẳng lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ?
Lời vừa dứt, không ít đệ tử nghe mà run rẩy. Ma Long Tử? Tên siêu cấp hung ác đệ nhị Huyền Thưởng bảng?
Trầm Thương Sinh thở dài cười nói:
- Đấu với hắn mấy trận, tiếc là lần nào hắn cũng chạy thoát. Đợi sau khi tham gia Thú Liệp chiến, nhận thêm một lần Linh Quang quán đỉnh, hẳn là có thể giết được hắn.
Hắn nói nhẹ nhàng như không, nhưng lại khiến không ít đệ tử xuất sắc đỉnh cấp phải biến sắc. Không ngờ Trầm Thương Sinh đã đạt tới trình độ cao siêu đó sao? Vậy làm sao mà đuổi theo cho nổi? Bá chủ Thiên bảng thật khó lường.
Lý Huyền Thông nheo mắt nhìn, nhưng chiến ý chỉ càng tăng chứ không giảm.
- Lý Huyền Thông, đã lâu không gặp, đâu cần lần nào thấy ta cũng không rời mắt như thế?
Nhận ra ánh mắt khiêu chiến của Lý Huyền Thông, Trầm Thương Sinh cúi nhìn cười nói.
- Chỉ là muốn xem ngươi thời gian qua tiến bộ bao nhiêu mà thôi, đừng để ta vượt qua dễ quá đó.
Lý Huyền Thông thản nhiên cười nói.
- Ha ha, ta cũng rất muốn lĩnh giáo Thiên Huyền thần quyết của ngươi xem tiến bộ thế nào.
Trầm Thương Sinh gật đầu cười. Thiên bảng hôm nay người duy nhất khiến hắn phải chú ý chỉ có Lý Huyền Thông, còn Hạc Yêu và đám người phía sau nữa thì hắn không mấy quan tâm.
Trầm Thương Sinh mỉm cười, ánh mắt thản nhiên, đảo qua những đám người Hạc Yêu, Từ Hoang và top 10 Thiên bảng, lúc nhìn lại Lý Huyền Thông, thấy Mục Trần đứng gần đó, ánh mắt nhất thời nao nao khó hiểu, ý tứ hàm xúc sâu lắng nhìn tên kia.
Đối với Mục Trần, Trầm Thương Sinh cũng có ấn tượng không nhỏ. Khi trước thực lực Dung Thiên cảnh đã có thể chém chết Bạch Hiên, lại hiên ngang cương cường trước mặt Ma Long Tử chẳng chút sợ hãi. Tâm tính đó hẳn nhiên không phải người tầm thường.
Mục Trần thấy ánh mắt Trầm Thương Sinh nhìn mình cũng chỉ cười đáp lại, không nói năng gì cả.
- Người các ngươi chờ đợi đã tới, vậy thì bắt đầu nhỉ?
Thái Thương viện trưởng cười tủm tỉm, đám đệ tử thần sắc đã thoải mái vui vẻ hơn, hẳn nhiên sự xuất hiện của Trầm Thương Sinh khiến cho không ít người tin tưởng hơn hẳn.
Lời vừa dứt, cổng không gian bừng sáng, quang mang lóe ra liên hồi.
- Ha ha! Mọi người khởi hành thôi. Lý Huyền Thông, chúng ta gặp lại ở Linh Quang đài!
Trầm Thương Sinh cười lớn, dẫn đầu hóa thành tia sáng bắn vào trong cổng không gian rực rỡ kia.
"Uỳnh!"
Hành động của Trầm Thương Sinh lập tức dẫn tức bạo động cả quảng trường, chẳng biết bao nhiêu người từ dưới đất bay lên, như vô số cây nấm chui vào cổng không gian to lớn.
Lý Huyền Thông cũng lập tức bay lên, dẫn theo đám người của hắn đi vào trong.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Mục Trần nhìn qua Lạc Li, nàng khẽ gật đầu.
- Mục ca, cố lên!
Đông đảo thành viên Lạc Thần hội tay nắm chặt vung đấm hưng phấn cổ vũ.
Mục Trần vẫy tay chào họ, rồi nắm tay Lạc Li kéo đi, hòa vào dòng người bay đến cổng vào Linh Quang giới.
Thái Thương viện trưởng vẫn đang cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng hoành tráng, chợt nhìn lại màn hình khổng lồ giữa không trung, nơi đó cũng chính là Linh Quang đài, và Tam Đại Tướng đang trấn thủ nơi ấy.
- Ha ha, Thú Liệp chiến năm nay khá thú vị, chẳng biết cựu top 3 và tân top 3 Thiên bảng thì bên nào lợi hại hơn?
Mấy trưởng lão phía sau cũng hưởng ứng cười to. Đám đệ tử đông đúc khí thế như hồng thủy, lại có cả Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông nhưng muốn khiêu chiến Tam Đại Tướng, vẫn còn kém a....
Không chừng Thú Liệp chiến năm nay sẽ có chút sơ sẩy, thế là mọi người phải tay không quay về!
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 291: Linh Quang giới
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Một vùng không gian thế giới hỗn độn và kỳ dị, không quá sáng sủa, dù vậy linh khí trong trời đất lại khá khủng bố.
Linh khí quá mức hùng hậu, khiến cho mây linh lực phiêu du trên trời thỉnh thoảng đổ mưa linh lực xuống mặt đất.
Nơi này chính là Linh Quang giới, một không gian nhỏ được mở ra từ Bắc Thương linh viện, cũng chính là nơi tổ chức Thú Liệp chiến.
Không gian khá yên tĩnh, linh khí nồng đậm lại cô tịch thiếu đi sinh cơ.
Nhưng sự cô tịch đó hôm nay đã bị phá tan.
Vô số những tia sáng lóe lên từ trời cao giáng xuống, phân tán ra tứ phương trời chiếu rọi không gian u ám. Dù Linh Quang giới chỉ là một không gian nhỏ, nhưng tương đối cũng rộng lớn hơn cả diện tích của Bắc Thương linh viện, do đó tuy số lượng đệ tử tham gia khá đông, đến khi bị phân tán ở trong này lại cách nhau khá xa và thưa thớt.
Trên một sườn núi nọ, hai tia sáng hạ xuống, hào quang tan đi, hiện ra là Mục Trần và Lạc Li đang nắm chặt tay nhau.
Bọn họ hiện ra liền tò mò đánh giá Linh Quang giới, hắn sợ hãi thốt lên:
- Linh khí thiên địa thật đậm!
Linh khí nơi này có lẽ đủ sức sánh với Tụ Linh trận cấp 7, vả lại nếu so sánh, diện tích Tụ Linh trận cấp 7 không nhỏ vẫn chẳng thể nào bì được một góc không gian này.
- Nhưng mà không có sinh vật....
Mục Trần cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm đặc biệt quái lạ.
- Không gian này có lẽ hình thành chưa lâu, không thể có sinh cơ, và có vẻ cũng không thích hợp cho sinh vật sống ở đây lâu dài.
Lạc Li quét mắt một vòng, đánh giá.
Mục Trần khẽ gật, khó trách Bắc Thương linh viện luôn đóng cửa không cho đệ tử vào đây tu luyện.
- Chúng ta cũng bắt đầu hành động đi, tận lực tìm kiếm Linh quang.
Mục Trần nói, cái gọi là Linh Quang quán đỉnh, hiệu quả mang lại quyết định bởi độ mạnh yếu của linh quang thu được trong hành trình. Nếu chỉ kiếm được ít, thì ưu đãi cuối cùng đâm ra phí phạm.
Ở Linh Quang giới này muốn có linh quang, chỉ có một loại phương thức: chém giết Linh Binh .
Cái gọi là Linh Binh, kỳ thật do linh khí thiên địa ngưng tụ mà thành hình dáng con người, chẳng qua không có trí tuệ, nhưng sức mạnh lại không tệ.
Thông tin mà Mục Trần được biết, trong Linh Quang có ba cấp độ linh vật: Linh Binh tầm thường có thực lực Dung Thiên cảnh, Linh Tướng Hóa Thiên cảnh, thậm chí có vài Linh Tướng sức mạnh vượt trội đạt đến đẳng cấp Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, loại đó là con mồi ưa thích của những đệ tử có thực lực mạnh mẽ, vì chúng là lượng linh quang cao nhất và không quá khó đoạt lấy.
Cấp độ mạnh nhất chính là Linh Vương, thứ đó số lượng không nhiều lắm, thực lực rất lợi hại. Thông thường khi các đệ tử gặp phải nó, giải pháp tốt nhất và thường dùng nhất là bỏ chạy thật xa, vì mỗi con Linh Vương không chỉ có ý thức bản năng đơn giản, mà thực lực lại đạt đến Thông Thiên cảnh, cực kỳ khó chơi.
Mấy năm nay trong Thú Liệp chiến cũng ít ai trêu chọc đám Linh Vương, vì cho dù linh quang trong cơ thể chúng là nguyên liệu tốt nhất, nhưng thực lực Thông Thiên cảnh khủng bố khiến cho nhiều kẻ chùn tay kiêng dè.
- Đi thôi!
Mục Trần định hướng một chút, rồi lắc mình đi trước. Hắn cũng không rõ lắm phương hướng chính xác, nhưng cứ đi càng sâu vào những nơi có linh khí nồng đậm thì càng tốt.
Mà mọi đệ tử cũng sẽ hướng về nơi sâu nhất trong Linh Quang giới, nơi đó chính là ải trấn thủ giả cuối cùng, ba đối thủ đang chờ đợi tất cả mọi người.
Hai người bay qua không trung, cũng vì linh khí thiên địa quá nồng đậm mà tốc độ của họ cũng bị giảm đi rõ rệt, sức ép đè nặng lên người khiến cả hai luôn phải vận dụng linh lực để chống chọi.
Hai người bay thấp, lát sau chậm lại, vì đằng trước xuất hiện ánh sáng le lói. Mục Trần nheo mắt nhìn qua, ánh sáng kia có hình con người trôi nổi lững lờ, linh khí hùng hồn tỏa ra.
Lúc Mục Trần nhận thấy được nó, dường như nó cũng cảm ứng được dao động khác lạ, lập tức lướt đi như quỷ mị hướng về chỗ hai người vừa hạ xuống.
- Tốc độ không tồi!
Mục Trần mỉm cười, nhún chân bay tới, lướt qua bóng dáng hình người kia, thình lình cái bóng đó bị thủng một lỗ ngay ngực, rồi nổ uỳnh tan nát.
Khi nó nổ, một tia sáng đỏ nhạt thoát ra, nhưng chưa kịp bỏ chạy đã bị Mục Trần giơ tay chụp lấy.
Hào quang đỏ nhạt trong tay Mục Trần tan đi, để lại một đốm sáng màu đỏ lấp lánh to chừng viên bi, trong đó ẩn chứa linh khí tinh khiết.
- Đây là linh quang à?
Mục Trần tò mò lăn qua lăn lại viên linh quang đỏ nhạt, tấm tắc hiếu kỳ. Không ngờ chỉ nhỏ thế này đã chứa đựng lượng linh khí tinh khiết nồng hậu, không gian này thật thần diệu.
- Chỉ là một con Linh Binh bình thường.
Lạc Li nói, linh quang này với nàng không đáng kể, rất yếu, dùng cho Linh Quang quán đỉnh chỉ tổ phí công, cái họ nên tìm bây giờ là Linh Tướng.
- Cứ từ từ.
Mục Trần chép miệng, dù sao hắn cũng lần đầu tham gia Thú Liệp chiến, đối với nơi này không mấy quen thuộc, hiển nhiên tin tức không thể nào bằng được những lão sinh đã tham gia nhiều năm.
Lạc Li mỉm cười gật đầu, nàng cũng không vội vàng, chỉ cần được đi cùng hắn thì lần này có thu hoạch gì hay không cũng không quan trọng lắm.
Đương nhiên, nàng không màng, thì Mục Trần lại khác. Hắn biết thời gian đối với Lạc Li rất trọng yếu, hắn còn có thể bên nàng lúc này, dĩ nhiên phải tận lực giúp nàng mạnh hơn một chút, để khi trở về Lạc Thần tộc sẽ bớt vất vả một chút.
- Đi tới xem thử.
Hắn nhìn qua một hướng, rồi kéo Lạc Li bay đi.
Trong một giờ hành trình, thu hoạch của Mục Trần cũng không có gì, chỉ gặp được chừng mười con Linh Binh, linh quang cũng yếu ớt, khiến cho Mục Trần cảm thấy nghi hoặc. Không lẽ Linh Binh trong này lại thưa thớt vậy sao? Như thế thì làm sao mà nhắm tới Linh Quang quán đỉnh a?
Mục Trần búng tay bắn ra một luồng linh lực, chấn nổ một con Linh Binh, chụp lấy viên ngọc đỏ, chán nản lẩm bẩm:
- Hêy da, lại là một con Linh Binh.
Cả canh giờ vừa rồi thu hoạch thế này chẳng thể nào khiến hắn vui mừng.
Lạc Li cười khúc khích, nàng đi theo hắn lại có vẻ thoải mái, vui vẻ nhìn điệu bộ đau đầu của Mục Trần.
- Đằng trước có dao động linh lực. . . không phải Linh Binh, có lẽ là đệ tử tham gia Thú Liệp chiến.
Lạc Li nhìn ra phía trước , tỉ mỉ phân tích.
Mục Trần chẳng mấy hứng thú, hắn đang buồn rầu suy nghĩ xem làm thế nào để mau chóng kiếm được nhiều linh quang, lần đầu tiên tu luyện cùng với Lạc Li, nếu mà thu hoạch quá ít thì thật vô dụng.
- Linh Quang giới hẳn là phải có quy luật gì đó, chúng ta lần đầu tiên đến đây tất nhiên lạ lẫm, việc cần nhất bây giờ là phải có nhiều thông tin...
Lạc Li mỉm cười.
Mục Trần ngẩn ra, xấu hổ gãi đầu:
- Chúng ta cũng có một ít linh quang, cùng lắm thì dùng linh quang trao đổi thông tin. Nếu bọn họ vẫn không chịu, vậy thì đừng trách ta không nói đạo lý, vậy nhé?
Lạc Li nhất thời nhướng mày, xinh đẹp vô cùng.
Mục Trần cũng thêm hưng phấn, nắm tay Lạc Li bay đi. Chỉ lát sau họ đã nhìn thấy trên một vùng núi kia có dấu hiệu chiến đấu bùng nổ.
Mà đáng kinh ngạc là không phải chiến đấu với Linh Binh, là đệ tử cạnh tranh với nhau.
Hơn mười người vây công ba người, hẳn nhiên ba người nọ yếu thế không địch lại, càng lúc càng khó chống đỡ, lúc nào cũng có thể thua trận.
- An Nhiên, chúng ta không muốn làm khó ngươi, nói cho ta biết chỗ Linh Binh tụ tập thì ta để ngươi rời đi!
Bên ngoài vòng chiến, một tên gầy gầy quát lớn, cười khẩy.
Một trong ba người bị vây công kia, không ngờ lại là đối thủ một thời khi sắp đặt chân vào Bắc Thương linh viện của Mục Trần, An Nhiên.
- Lưu Thần, nằm mơ à!
An Nhiên mặt đỏ như gấc, ánh mắt phẫn nộ, nghiến răng căm tức:
- Cái tên ghê tởm khốn nạn nhà ngươi, cho dù ta bị đá khỏi Thú Liệp chiến, cũng đừng hòng cho ngươi biết địa điểm tập trung của bọn nó. Ta không tin ngươi dám giết ta!
Tên gầy được gọi là Lưu Thần kia chỉ cười nhạt, ánh mắt càn rỡ lướt lên lướt xuống thân thể An Nhiên, cười quái dị:
- Đúng là ta không dám giết ngươi, thế nhưng mà bọn ta đều là nam nhi, trong lúc giao thủ sờ sờ đụng đụng nhà ngươi thì cũng đừng trách ta... Ta nghĩ việc đó không lẽ ngươi cũng đi tố cáo khiếu nại bọn ta sao?
An Nhiên nghe hắn uy hiếp mà gương mặt trắng xanh, giận run lên.
- Thành ra... An Nhiên, chúng ta cần gì phải khó khăn, ngươi báo cho chúng ta biết địa điểm, chúng ta dẫn ngươi theo, liệp sát được linh quang còn có thể chia cho ngươi một phần, thế nào?
Lưu Thần cười tủm tỉm.
An Nhiên nghiến chặt răng, bên cạnh nàng là hai đồng đội cũng là nữ, với những lời lẽ lưu manh của tên kia cũng tức đến sôi máu, nhưng bên kia người đông thế mạnh, cũng không có cách nào phát tác.
- Ha ha, ta cảm thấy đề nghị đó không được tốt lắm.
Nhưng các nàng còn chưa kịp nổi đóa liều mạng, thì một tiếng cười sang sảng truyền tới, hai luồng sáng bắn qua, hạ xuống trước mặt mấy người An Nhiên.
- Mục Trần?
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 292: Điểm tụ tập
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
- Mục Trần?
Đám học viên đang vây công An Nhiên nghe thấy cái tên không chút xa lạ kia, sắc mặt liền biến đổi, tỏ ra vô cùng e ngại.
Dù Mục Trần chỉ vào Bắc Thương linh viện chưa đến một năm, thế nhưng tiếng tăm của hắn bây giờ còn nổi bật hơn hẳn nhiều lão sinh ưu tú.
Lưu Thần sắc mặt xanh mét nhìn hai người vừa xuất hiện:
- Hai vị, chuyện chỗ này và các ngươi không quan hệ gì, sao phải nhúng tay vào? Nếu có thể đợi khi ta nhận được thông tin sẽ cùng hưởng với các ngươi, lúc đó nhất định sẽ liên thủ.
Hắn rất kiêng kị Mục Trần, nhưng lại không cam tâm thả An Nhiên. Trong Thú Liệp chiến này, vì thời gian có hạn, nên thông tin rất quan trọng, nếu không thể nhanh chóng tìm ra những địa điểm Linh Binh tụ tập, vậy thì khó mà thu thập được nhiều linh quang, đến khi Linh Quang quán đỉnh hiệu quả cũng không cao.
Thực lực của hắn cũng là chuẩn Hóa Thiên cảnh, hơn nữa người đông, nếu ra tay thật sự hắn cũng không tin hai người kia có thể dễ dàng đánh bại họ.
An Nhiên tức giận nghiến răng:
- Mục Trần! Ngươi giúp chúng ta, ta sẽ chia sẻ tin tức cho ngươi!
Dường như nàng rất ghét Lưu Thần, thà rằng đem tin cho người khác cũng không muốn để tên kia biết chút gì.
Mục Trần mỉm cười, nhìn Lưu Thần, nói:
- Học tỷ An Nhiên là bằng hữu của ta, ngươi nên đi đi.
Hắn và An Nhiên quan hệ chẳng có gì, chẳng qua đơn giản là nhìn Lưu Thần chướng mắt mà thôi. Vả lại thực lực đám người kia chẳng đáng cho hắn e ngại. Nếu đã vậy tự nhiên hắn sẽ vui vẻ mà can dự vào.
- Ngươi ...
Lưu Thần giận hung lên, sắc mặt khó coi. Chợt hắn nháy mắt ra hiệu với đồng đội, lập tức họ nhảy khỏi vị trí vây công ba người An Nhiên, ánh mắt bất hảo nhìn qua Mục Trần.
- Hắn giao cho ta, những người khác tùy nàng dẹp hết.
Mục Trần nháy mắt cười nói với Lạc Li.
- Dễ thôi.
Lạc Li mỉm cười gật gù. Những tên kia mạnh lắm cũng chỉ là Dung Thiên cảnh hậu kỳ, với nàng mà nói, còn chẳng bằng đám Yêu môn đến quậy phá Lạc Thần hội.
- Hai người các ngươi mà đòi đối phó tất cả chúng ta sao....
Lưu Thần giật mình, linh lực trong người bùng phát.
Mười tên đồng đội cũng lập tức vận chuyển linh quyết, nhưng mà còn chưa kịp xông lên làm gì, thì thân hình Mục Trần biến mất theo tiếng long ngâm trầm thấp.
"Véo!"
Tốc độ kinh khủng khó hình dung, hắn xuyên qua trận hình của mười người, thậm chí Lưu Thần còn chưa kịp phản ứng, bàn tay hắn đã chạm vào ngực tên kia.
Lưu Thần trợn mắt hoảng sợ nhìn Mục Trần như quỷ mị xuất hiện trước mặt, tốc độ của tên này quá ư nghịch thiên.
"Uỳnh!"
Linh lực cuồng bạo từ lòng bàn tay bùng nổ, Lưu Thần như bị búa tạ nện lên ngực, lộn vài chục vòng trong không trung rồi cắm đầu vào một tảng đá to, khiến nó bị nứt toác ra, còn hắn thì ngất lịm chẳng còn biết gì nữa.
Hắn đâu ngờ rằng cũng là thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh như ai, nhưng giao đấu với Mục Trần lại bị đánh bại trong giây lát, quả là cách biệt một trời một vực.
"Uỳnh! Uỳnh!"
Khi Mục Trần chẳng chút khó khăn giải quyết nhanh gọn Lưu Thần, đằng sau hắn cũng vang lên một trận nổ dồn dập, dao động linh lực mạnh mẽ bùng nổ. Khi hắn quay lại nhìn, chỉ thấy được mười tên xui xẻo nằm la liệt trên đất, chính giữa bọn họ là cô gái váy đen như nhung mỉm cười phủi tay nhẹ nhàng, hai mắt chớp chớp nhìn Mục Trần.
- Lợi hại!
Mục Trần nháy mắt tán thưởng, rồi quay sang ba cô gái đang ngây người há mỏ kia:
- Học tỷ An Nhiên, không sao chứ?
An Nhiên lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Mục Trần và Lạc Li. Chỉ mới mấy tháng trước, Mục Trần chỉ có thực lực Thần Phách cảnh, kém cỏi vô cùng. Ai mà ngờ được bây giờ tên tân sinh này đã vượt mặt nàng rất xa.
Hai cô gái xinh xắn bên cạnh An Nhiên cũng lặng lẽ dò xét Mục Trần. Cái tên nam nhân tân sinh nổi danh khắp Bắc Thương linh viện cũng khiến các nàng tò mò.
- Điểm tụ tập kia là gì thế?
Mục Trần cũng không phí thời gian tán dóc, hắn lập tức vào đề, điều cần thiết hiện tại chính là tin tức liên quan tới linh quang.
- Trong Linh Quang giới này linh khí nồng đậm, thế nhưng hình thành Linh Binh cũng không dễ dàng, những chỗ bình thường khó mà có được số lượng Linh Binh, Linh Tướng đông lại cao cấp. . .
An Nhiên biết rõ Mục Trần chịu giúp nàng hơn phân nửa cũng vì tin tức mà nàng có, do vậy cũng chỉ đành thở dài:
- Có những chỗ địa hình đặc biệt lại sinh ra một lượng Linh Binh rất lớn, chúng ta gọi nó là điểm tụ tập.
- Chỉ khi tìm ra điểm tụ tập đó mới có thể thu hoạch số lượng lớn linh quang, bằng không dù cho lần này mọi người có vượt ải thành công cũng chỉ phí phạm.
Mục Trần và Lạc Li đều giật mình, khó trách cả hai đi cả mấy tiếng đồng hồ chỉ gặp được vài con Linh Binh lẻ tẻ, thì ra ở Linh Quang giới này còn có quy luật như thế.
- Thông tinh điểm tụ tập đó học tỷ An Nhiên lấy ở đâu vậy?
Mục Trần hơi nghi hoặc hỏi lại.
- Thật ra thứ này có thể mua ở Linh Trị điện, có điều giá hơi bị quá cao thôi. Mỗi năm điểm tụ tập đều thay đổi một chút, thành ra không chắc lắm tin tức sẽ hữu dụng. Thông tin này ngốn hết cả linh trị dành dụm của ba người chúng ta rồi đấy. Vậy mà chẳng biết sao mấy tên Lưu Thần lại biết bọn ta có được, mới xảy ra chuyện vừa nãy.
Có thể mua ở Linh Trị điện?
Mục Trần ngạc nhiên, chợt thở dài một hơi. Quả nhiên là tân sinh thì nên theo lão sinh học hỏi a. Những thứ quan trọng thế này mà lại chẳng biết, cứ thế đâm đầu vào Linh Quang giới.
- Ta sẽ chỉ địa điểm cho các người.
An Nhiên có vẻ hơi chán nản, nhưng nàng cũng không thất hứa, chỉ có thể xem như xui xẻo phải chia sẻ.
Hai cô gái kia cũng khẽ thở dài, thực lực các nàng trong này vẫn tính là khá yếu, nơi mà cường giả tranh tài, căn bản khó có được thành tích cao.
Thấy vẻ ủ rũ của ba người, Mục Trần nhếch miệng cười, chẳng hiểu sao lại có cảm giác tội ác.
- Học tỷ An Nhiên, chúng ta dù sao cũng là tân sinh, đối với Linh Quang giới chẳng biết được bao nhiêu. Nếu không phiền nhờ các vị dẫn đường, chúng ta cũng không muốn độc chiếm, có thể thu hoạch linh quang chúng ta cũng có thể chia đều.
An Nhiên ngẩn ngơ, ngẩng lên nhìn Mục Trần không tin, gương mặt vui mừng:
- Chúng ta. . . thật chứ?
Bình thường mà nói, chả ai chê linh quang quá nhiều, vì linh quang càng nhiều, thì tiến hành Linh Quang quán đỉnh càng nhiều lợi ích. Vậy mà Mục Trần lại bảo sẽ chia đều cho các nàng, với thực lực và danh tiếng của hắn hiện tại, hẳn nhiên sẽ không chơi trò lật lọng với các nàng.
Mục Trần cười hiền lành, hắn biết linh quang rất quan trọng, nhưng nhiều khi có mấy thứ cũng nên có trước có sau, chứ không thì hắn cũng chẳng khác gì đám Lưu Thần.
- Thật ra cũng là háo sắc thôi mà.
Lạc Li nghiêng qua, cười khẽ châm chọc.
Mục Trần chỉ có thể xấu hổ cười xòa.
- Học tỷ An Nhiên, dẫn đường đi! Chúng ta cũng phải nhanh chóng lên mới được.
Mục Trần ngắt ngang sự vui sướng mừng rỡ của ba cô gái, cười nói.
- Được!
An Nhiên vội vàng gật đầu, định hướng một chút, rồi dẫn đầu bay đi, mấy người kia lập tức theo sát.
- Mục Trần, điểm tụ tập mà chúng ta mua ở Linh Trị điện chắc chắn người khác cũng mua.
Vừa bay đi, An Nhiên cũng tranh thủ cảnh báo Mục Trần.
- Ý của ngươi là... canh me cái điểm tụ tập này sẽ còn nhiều người khác sao?
Mục Trần nhíu mày, xem ra linh quang đúng là không dễ dàng thu vào tay.
- Có lẽ sẽ có.
An Nhiên cũng không khẳng định, nếu không có thì tốt nhất, bọn họ sẽ độc chiếm, nhưng nếu gặp địch thủ, e rằng khó mà an ổn. Nếu đối phương thực lực mạnh hơn, có lẽ sẽ lập tức đuổi họ đi.
- Cứ tới xem sao đã.
Mục Trần ngẫm nghĩ, lầm bầm. Với thực lực hiện tại của hắn, lại có Lạc Li bên cạnh, dù gặp phiền toái cỡ Lý Huyền Thông cũng chưa chắc phải ngại. Nếu kẻ nào muốn dùng vũ lực uy hiếp, hắn cũng có thể cho gậy ông đập lưng ông.
An Nhiên thấy Mục Trần bình tĩnh nên cũng an tâm hơn, thở phào một hơi. Xem ra Mục Trần hiện tại hoàn toàn khác một tân sinh a.
Chặng đường tiếp theo lại trở nên yên tĩnh, dọc đường gặp không ít đệ tử, nhưng mọi người đều đề phòng lẫn nhau, rồi nhanh chóng rời đi, hẳn nhiên không ai muốn giao tiếp cả.
Nửa giờ sau, tốc độ của An Nhiên dần chậm lại.
- Sắp tới rồi!
Giọng An Nhiên cất lên khiến Mục Trần thêm háo hức, dõi mắt nhìn về phía xa đằng trước, hắn đã nhận ra không ít dao động không đồng nhất.
Vài phút sau, năm người hạ xuống một đỉnh núi, nhìn xuống một thung lũng trong lòng núi, trong đó dao động linh lực bồng bềnh kinh người, những đốm sáng lóe lên lấp lánh. Dựa theo cảm nhận, dường như số lượng chúng nó cũng gần cả nghìn.
- Linh Binh đông thật. . .
Mục Trần chép miệng nuốt lưỡi trước số lượng Linh Binh kinh người kia, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
- Sâu trong kia còn có thứ mạnh hơn....
Lạc Li nhìn vào trong thung lũng, nhẹ nhàng cất tiếng.
Mục Trần nghe thấy, nhất thời nhìn qua, quả nhiên thấy ngay vài bóng dáng hình người cao lớn dị thường, linh lực ào ào mạnh mẽ phát ra.
Dao động này hơn xa đám Linh Binh kia.
Mục Trần trợn mắt.
Đó là Linh Tướng!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 293: Liên thủ
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Nơi khe núi lớn, những đốm sáng linh lực lấp lánh khắp nơi, trông như một biển lân tinh rực rỡ huyền ảo, một lượng lớn linh thể hội tụ lại, dao động linh lực đã trở nên khá đáng sợ.
Linh Binh ở đây số lượng đã vượt qua 1000, nếu đổi lại là con người, thì chính là hơn 1000 cường giả Dung Thiên cảnh. Số lượng như thế mà gom lại, thì Hóa Thiên cảnh cũng lập tức nát như cám.
Nhưng cũng may là đám Linh Binh không có trí tuệ như con người, bằng không thì nhóm của Mục Trần chắc chắn phải chạy thật xa.
- Đông quá.....
An Nhiên cũng thở ra ngao ngán, cảnh tượng trước mặt quá mức vượt khỏi sự tưởng tượng của nàng, chẳng biết làm sao quay sang Mục Trần hỏi:
- Chúng ta làm sao mà ra tay được đây?
Mục Trần cũng mặt nhăn mày nhó, vì ngoài số Linh Binh khủng bố này, sâu trong kia còn có Linh Tướng thực lực Hóa Thiên cảnh, ở đây đã thành ra một doanh trại quân đội mất rồi.
- Chúng ta ít người quá, e rằng ăn không vô món này rồi.
Lạc Li lắc đầu. Tuy Linh Binh không có trí tuệ, nhưng thực lực Dung Thiên cảnh chỉ cần thúc giục linh lực công kích đơn giản, hơn 1000 công kích gộp lại cũng khiến cho người ta không còn đường chạy trốn.
Mà bọn họ chỉ có 5 người, chiến lực mạnh nhất là nàng và Mục Trần. Nếu chỉ dựa vào hai người mà đối phó đám Linh Binh đông đảo này và mấy Linh Tướng trong kia có thành công thì cả hai cũng kiệt sức.
Ở cái chỗ như thế này mà kiệt sức, với họ mà nói thì đúng ngu không còn chỗ chê.
- Hơn nữa. . .
Đôi mắt lưu ly của nàng quét ngang vùng núi, nhẹ giọng thì thào:
- Chực chờ nhắm đến nơi này cũng không chỉ có chúng ta.
Nàng có thể cảm thấy vài khí tức ẩn giấu, hiển nhiên những người có thông tin điểm tụ tập này không chỉ có An Nhiên. Đám người kia có vẻ cũng không đủ sức nuốt trọn chỗ này, nên đành ẩn nhẫn nấp đi.
Mục Trần gật đầu, hắn cũng đã nhận ra vài dao động linh lực.
- Các vị, cần gì phải trốn tránh? Linh Binh ở đây không ít, bất cứ ai cũng nuốt không trôi, nếu đã vậy sao còn không chịu ra hợp tác?
Giọng nói của hắn quanh quẩn trong núi, thế nhưng đám Linh Binh trong khe núi không hề phản ứng lại. Những vật thể không chút ý thức như chúng nó cũng chẳng khác gì tinh linh mờ mịt, chẳng thể nào là sinh vật, chỉ là do linh khí ngưng tụ mà thành.
Vùng núi âm u vẫn yên lặng, chợt vài phút sau có mấy tiếng phá gió vang lên, vài bóng người từ nơi ẩn nấp bí mật bay vút lên, đối diện bọn họ. Số lượng cũng không nhiều, khoảng chừng mười người, nhưng họ phân thành những nhóm riêng biệt, rõ ràng là vài đội ngũ.
Mục Trần đảo mắt nhìn qua đám người vừa hiện thân, ánh mắt cũng lóe lên kinh ngạc. Hắn nhận thấy rõ dao động Hóa Thiên cảnh trong những đội ngũ này, hẳn nhiên chính là thủ lĩnh tọa trấn đội, dù rằng chỉ là Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, chừng đó cũng đủ thấy họ lợi hại.
Mục Trần tấm tắc tán thưởng trong lòng. Thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ đã đủ bước vào top 20 Thiên bảng, thế nhưng trong Thú Liệp chiến lần này không biết sẽ có bao nhiêu người nữa đây. Nói vậy từ lúc này chỉ bằng thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ e rằng không đủ bước vào top 20.
- Tại hạ Mục Trần, không biết các vị xưng hô như thế nào?
Mục Trần ôm quyền khách sáo chào hỏi.
Mấy người đó nghe hắn xưng tên, bất giác đều giật mình ngạc nhiên nhìn hắn. Cái tên này ở Bắc Thương linh viện đã không còn gì xa lạ.
- Ha ha, thì ra là học đệ Mục Trần đại danh đỉnh đỉnh, từ lâu đã nghe thấy đại danh, tại hạ Lâm Phong.
Một gã áo xanh đứng đầu một tiểu đội tươi cười đáp lễ.
- Lưu Chiêm.
Một người khác lên tiếng.
- Trần Bằng.
Một thanh niên gầy ốm gật đầu khẽ chào, gương mặt hiện một chút ngạo khí.
Ba người đều là đầu lĩnh của ba tiểu đội, thực lực mạnh nhất, đều là Hóa Thiên cảnh sơ kỳ.
Mục Trần khẽ cười, đề nghị:
- Ta thấy mọi người đều biết rõ, chỗ này đông đảo Linh Binh hội tụ, chúng ta không ai có biện pháp nuốt hết một mình, chi bằng hợp tác một phen, liên thủ giải quyết, rồi linh quang lấy được bao nhiêu thì xem khả năng bản thân mình vậy, thế nào?
Ba người kia nghe vậy, mắt lóe lên. Lâm Phong và Lưu Chiêm chưa nói gì, Trần Bằng lại liếc nhìn Mục Trần, lắc đầu:
- Chỗ này bọn ta phát hiện ra trước, ngươi vừa tới đã muốn xin một chén canh, đâu có dễ dàng như thế?
Trong ba tiểu đội, nhân lực của Trần Bằng đông nhất, xem như chiến lực cao nhất. Vốn đang muốn tìm cơ hội từ từ gặm từng chút một đám Linh Binh chỗ này, lại để cho hai đội ngũ khác phát hiện ra, cuối cùng thành ra thế giằng co, lát sau lại chui ra thêm một tên Mục Trần, hơn nữa lại cũng muốn chia cắt miếng bánh Linh Binh này.
Dù rằng danh tiếng Mục Trần hắn có nghe nói, nhưng cũng không kiêng kị lắm, với thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ của hắn cũng xem như là đệ tử ưu tú của linh viện, vả lại đội ngũ hiện tại theo hắn không hề kém, dĩ nhiên không muốn chia bớt phần ăn.
Nghe rõ giọng điệu khinh thị trong lời nói của hắn, An Nhiên nhất thời phẫn nộ, nhưng cũng ngại thực lực hắn mạnh mẽ nên chưa dám nói gì.
- Vậy Trần Bằng huynh muốn như thế nào?
Mục Trần mỉm cười, đôi mắt đen láy khó hiểu.
- Ta thấy các ngươi vất vả tới đây, cũng không nỡ bạc đãi, cho các ngươi giúp chúng ta một tay tiêu diệt đám Linh Binh kia, ta cho các ngươi mỗi người 100 linh quang.
Trần Bằng nói.
- 100 linh quang?
Mục Trần nhíu mày, cười hắt ra:
- Xem ra Trần Bằng huynh cho rằng chúng ta không có thực lực và tư cách tham gia chia phần a.
Trần Bằng chẳng nói gì, linh lực trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển. Hắn kiêu ngạo nhưng cũng rất cẩn thận, Mục Trần nhìn qua chỉ có thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh nhưng nghe nói cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng chẳng ngại. Dù gì thì họ cũng đông người hơn, động thủ thì tuyệt đối sẽ áp đảo đối phương.
Mục Trần cười khẩy, Lạc Li bên cạnh nhẹ nhàng bước tới.
Trần Bằng vừa thấy Lạc Li hành động, lập tức trở nên căng thẳng cảnh giác, đám người đứng sau cũng đề phòng cao độ, kinh nghiệm tác chiến không tồi chút nào.
- Ngươi tiếp được ta một kiếm, chúng ta giúp ngươi làm vật tế thần miễn phí.
Lạc Li chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm, đôi mắt lưu ly nhìn chằm chằm Trần Bằng, giọng nói thanh tao bình thản.
- Khẩu khí lớn đấy!
Trần Bằng nổi giận cười gằn.
"Vút!"
Nhưng nụ cười còn chưa tắt, một kiếm của Lạc Li đã đâm tới, kiếm khí bắn ra như hào quang chói mắt, kiếm khí phá không.
Kiếm khi kinh thiên bắn ra, sắc mặt Trần Bằng đại biến, nhưng hắn cũng có năng lực, hét lớn thúc đẩy linh lực tuôn ra, hóa thành một vách thuẫn chắn trước người.
"Xoẹt!"
Quang vách vừa thành hình, kiếm khí sáng ngời đâm tới khiến nó bồng bềnh dao động, rồi bị xé toạc ra dưới ánh mắt kinh hãi của Trần Bằng.
Một vết cắt đỏ máu xuất hiện trên mặt Trần Bằng, tóc rơi lả tả, nhìn hắn có vẻ khá thê thảm.
Đám lâu la sau lưng Trần Bằng biến sắc, thủ lĩnh của họ ngay cả một chiêu đơn giản cũng không tiếp nổi, ánh mắt chấn động nhìn Lạc Li thu kiếm chậm rãi bước ra sau lưng Mục Trần.
Lâm Phong và Lưu Chiêm đang yên tịnh xem kỳ biến cũng sợ hãi thất sắc, nghiêm trọng nhìn Lạc Li. Không ngờ cô gái xinh đẹp từ đầu đã thu hút ánh nhìn của họ cũng lợi hại như thế.
- Bây giờ các ngươi còn ý kiến gì không?
Mục Trần lại nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng đôi mắt đen đã trở nên lãnh khốc. Trần Bằng nếu còn không thức thời, hắn sẽ chấp nhận phiền toái đuổi đi trước.
Trần Bằng bất lực cắn răng, nhưng hắn cũng không quá ngu xuẩn, nhân lực nhóm Mục Trần tuy ít, nhưng rõ ràng chiến lực đã hơn xa bọn hắn.
- Được!
Cũng không lề mề, hắn cũng biết nếu Mục Trần đã có đủ thực lực đòi ăn chia, hắn ngăn cản chỉ có ăn khổ.
- Ha ha, học đệ Mục Trần quả nhiên là người mà cả Lý Huyền Thông cũng không làm gì được
Lâm Phong cười lớn:
- Chúng ta cũng không có ý kiến gì.
- Ta cũng thế.
Lưu Chiêm gật đầu.
Mục Trần mỉm cười:
- Vậy thì hợp tác sảng khoái nhá!
Mục Trần nhìn xuống khe núi khổng lồ kia, ánh sáng lấp lánh như biển đom đóm khiến cho hắn phấn khích không thôi, tất nhiên đó là thu hoạch cực lớn.
- Các vị, chuẩn bị động thủ đi, nếu không để càng lâu thì sẽ càng nhiều người kéo tới.
Mục Trần cười linh lực cuồn cuộn thổi ra như một cột khói đen ngòm.
- Tới luôn!
Lâm Phong, Lưu Chiêm, Trần Bằng đồng thanh đáp lời, cùng lúc thúc giục linh lực, dao động mạnh mẽ lan khắp khu vực.
Lúc ấy, trong một nơi bí mật nào đó trong vùng núi, có ba người vẫn luôn tập trung quan sát bọn họ.
- Ha ha, đại ca! Bọn họ muốn ra tay, chúng ta còn nhìn sao?
Một tên cất tiếng cười.
- Lâm Phong và đám kia thật ra chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà tân sinh Mục Trần và Lạc Li lại hơi khó giải quyết... Dù vậy ta cũng không ngại, ba huynh đệ ta ẩn nhẫn lâu nay cũng nên cho người ta thấy hào quang rồi. Sau Thú Liệp chiến lần này, top 10 Thiên bảng ba anh em chúng ta phải có ba chỗ.
Một tên khác cười nhạt.
Đằng trước hai người đó là một thanh niên cao lớn, hờ hững nhìn vào khe núi, thanh âm trào phúng.
- Cứ để bọn nó dọn dẹp đám Linh Binh kia, xong rồi chúng ta sẽ đến lấy, tiện tay để lại vài linh quang làm quả cảm tạ....
- Ha ha, vẫn là đại ca khẳng khái.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 294: Càn quét
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Lúc nhóm người Mục Trần tiến đến gần biển linh quang lập lòe, lực lượng Linh Binh khổng lồ liền cảm nhận được dao động linh khí, rồi nhừng tiếng ù ù vang lên, vô số Linh Binh xoay lại lướt tới, hướng đến chỗ đám người ngoại lai xâm phạm lãnh thổ.
Linh Binh tuy không có linh trí, nhưng cảm ứng với linh khí lại rất nhạy bén, chỉ cần có linh khí khác lạ xuất hiện trong phạm vi cảm ứng, thì chúng nó sẽ điên cuồng tấn công đến khi mục tiêu đó bị tiêu diệt mới thôi.
Mục Trần nheo mắt nhìn đàn đàn lũ lũ Linh Binh kéo tới, số lượng chừng 100-200, linh lực bồng bềnh mạnh mẽ khiến hắn không dám coi thường.
- Chiến!
Mục Trần quát lên, linh lực hắc ám như khói đen bùng phát, quyền tung như mưa, vài luồng hắc ám có hắc viêm bao bọc dũng mãnh quét ngang, bất kể Linh Binh nào bị nó chạm phải cũng tức khắc nổ tung.
Rồi sau đó là những khối linh quang màu đỏ nhạt ngưng tụ thành, bị Mục Trần đưa tay hút hết. Thu hoạch phong phú như vậy so với đi đường cả nửa ngày lúc trước chỉ có hơn chứ chẳng kém, khiến hắn vui sướng ra mặt.
Quả nhiên điểm tụ tập chính là nơi thu hoạch linh quang tốt nhất Liệp Thú trường.
Hơn nữa, linh lực của Mục Trần dung hợp Cửu U hỏa, ngọn lửa này lại cực kỳ hiệu quả trong việc thiêu đốt linh lực, đối với đám Linh Binh ngưng tụ từ linh khí mà thành thì chính xác là kiếm lửa chém vào băng, khắc chế cực tốt.
Lao đến phía sau, mấy người kia thấy Mục Trần tung hoành ngang dọc chém giết cả một đội Linh Binh vừa lao tới, sắc mặt lập tức kinh hãi sợ sệt. Tuy đám Linh Binh không có linh trí thực lực chỉ Dung Thiên cảnh, mọi người ở đây ai cũng đối phó dễ dàng, nhưng mà muốn nghiền nát áp đảo theo dạng tàn sát như Mục Trần thì căn bản rất khó.
Mọi người liếc nhìn Mục Trần, rồi lại nhìn sang Lạc Li. Người con gái luôn đi theo bên phải Mục Trần, tay nắm trường kiếm chưa hề xuất vỏ, nhưng kiếm khí sắc nhọn vô hình cũng lập tức xé toang những con Linh Binh như thiêu thân lao đến, tốc độ thu hoạch thật chẳng kém Mục Trần bao nhiêu.
- Thật là lợi hại. . .
Nhóm của An Nhiên lẩm bẩm than thở, tốc độ chém giết của các nàng so ra ké hai người kia nhiều, thật khó mà có thể chấp nhận được. Hai tân sinh này quá ư khủng bố.
Khe núi lúc này đã huyên náo hơn, ngoại trừ nhóm Mục Trần bên này, ba chi đội khác cũng như mãnh hổ xuống núi, theo ba hướng khác nhau tấn công vào "doanh trại" của đám Linh Binh khổng lồ kia, chia cắt "trận hình" của chúng.
Họ có lợi thế về nhân số, nên hiệu suất thu hoạch cũng không tệ, thế nhưng xét theo số lượng thì có vẻ vẫn còn kém hơn đội năm người của Mục Trần.
Tất cả mọi người đều tận sức đánh sâu vào khe núi, vì họ biết trong kia chính là nơi tồn tại của Linh Tướng. Chém một con Linh Tướng, linh quang đạt được tuyệt đối sánh ngang 1000 con Linh Binh.
Càng xâm nhập vào sâu, áp lực đối với nhóm càn quét càng lớn. Vô số Linh Binh như dòng nước vô tận chẳng màng sống chết xông ra, linh lực trùng kích càng lúc càng nặng, khiến cho họ tiêu hao càng lớn.
Ba chi đội kia rất có kinh nghiệm trong việc càn quét điểm tụ tập. Họ dùng trận trùy hình (hình tam giác nhọn), không ngừng thay phiên nhau ở vị trí dẫn đầu trận, người đi trước vừa thoáng cảm thấy áp lực khó chịu, lập tức đổi ra phía sau cho người ở giữa tiến lên, liên tục tuần hoàn bổ sung cho nhau.
Mặc dù vậy, tốc độ chém giết vẫn kém hơn hai người Mục Trần và Lạc Li.
Nhưng dần dà tốc độ bên phía Mục Trần cũng đột ngột chậm lại. Có vẻ như đám Linh Binh cảm nhận thấy phía bên này có uy hiếp lớn nhất, thành ra một số lượng lớn tập trung hướng về công kích bọn họ.
- Bọn họ ở buông lỏng áp lực khiến cho chúng ta thu hút Linh Binh.
Lạc Li nheo mắt, thì thào.
Nàng nhận thấy rõ ba tiểu đội kia bí mật giảm tốc độ, do đó đám Linh Binh giảm đi cảm nhận linh khí, tự nhiên phải bắt đầu đánh về nơi huyên náo linh khí nồng đậm nhất.
- Bọn kia thật đáng giận!
An Nhiên phẫn nộ, không ngờ bọn họ lại âm thầm giở thủ đoạn.
Mục Trần chỉ cười nhạt, cả bốn chi đội đều có quan hệ cạnh tranh, cái gọi là hợp tác thực ra là sợi dây không bền, mấy người kia thấy mình mạnh, đương nhiên sẽ giở thủ đoạn.
- Bọn họ thích mau mau đi vào sâu thì cứ để họ đi, chúng ta tiêu diệt đám Linh Binh này là được.
Mục Trần vẫn bình tĩnh nói.
Hắn cũng chẳng nôn nóng đi sâu vào trong. Vì hắn cảm nhận rõ dao động linh lực rất mạnh bên trong đó, hẳn nhiên đám Linh Tướng không dễ đối phó như Linh Binh, bọn kia muốn bỏ họ lại đi ăn Linh Tướng cũng chẳng dễ dàng gì.
An Nhiên thấy Mục Trần vẫn bình chân như vại, gật đầu tán thành, cũng không mè nheo cằn nhằn nữa, tiếp tục hỗ trợ theo sát Mục Trần thu lấy linh quang ngưng tụ sau khi Mục Trần và Lạc Li chém giết Linh Binh.
Quả nhiên ba đội kia lập tức chớp thời cơ, khi áp lực bên này đều dồn hết qua chỗ Mục Trần, bọn họ bất thình lình bùng nổ, mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng Linh Binh, tăng tốc hướng vào sâu trong khe núi.
Mục Trần ở đằng xa chỉ liếc nhìn bóng lưng bọn họ, cũng chẳng mấy quan tâm trách móc. Cái ý tưởng muốn ăn trọn "miếng bánh to" một mình thật là ngây thơ, hắn bình thản đối phó liệp sát Linh Binh cùng với Lạc Li.
Càng lúc càng nhiều Linh Binh tan nát dưới tay đồ sát của hai người, hóa thành linh quang đỏ nhạt bay lượn quanh họ, tất cả đều bị An Nhiên thu hết.
- Mục Trần, chúng ta đã lấy được hơn 800 linh quang!
Ba cô gái kia mừng rỡ báo cáo doanh số, 800 linh quang, thu hoạch cực nhiều a!
Mục Trần cũng mỉm cười, đảo mắt nhìn ra phía trước, Linh Binh trong khu vực đã thưa thớt đi hẳn, phần lớn đều bị bọn họ chém giết.
"Rầm rầm!"
Thình linh phía sâu trong kia bộc phát linh lực kinh người, sóng khí bùng nổ lan ra tận bên ngoài này vẫn còn có thể thấy bằng mắt thường, đất đá đứt gãy, những khe nứt lan tràn khắp nơi, đồi núi rung chuyển.
"Aaaaa!"
Vài tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ trong đó, rồi linh lực cuồng bạo lại bùng nổ, xem ra vòng chiến trong kia đã đến hồi ác liệt.
- Đi vào trong đó nào.
Mục Trần thấy vậy cũng vung tay dẫn mọi người bay sâu vào trong. Xem tình thế dường như ba đội kia đang ác chiến với Linh Tướng.
Ba đội kia xuyên vào sâu khiến cho trên đường Linh Binh cũng thưa thớt đi nhiều, đội của Mục Trần rất dễ dàng lướt qua nhanh chóng, cảnh tượng bên trong đã hiện ra trong mắt hắn.
Một khu vực khá bằng phẳng, ba đội kia bị linh quang lấp lánh bao vây. Trong đám linh quang đó có đến 7-8 con cao lớn dị thường nhưng vẫn mờ ảo mơ hồ.
Nó cao đến mấy trượng, nhìn có vẻ hùng dũng mạnh mẽ hơn Linh Binh rất nhiều, linh lực dao động từ chúng toát ra đã sánh ngang cường giả Hóa Thiên cảnh. Đặc biệt là con đứng giữa, độ ngưng tụ của nó đã đạt tới trình độ Hóa Thiên cảnh trung kỳ.
- Bảy con Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, một con Hóa Thiên cảnh trung kỳ.
Đội hình như thế Mục Trần cũng phải nghiêm túc đối diện. Không ngờ trong này lại hình thành một đám thực lực cao như thế, khó trách cả ba đội kia liên thủ vẫn rất gian nan.
An Nhiên đã nhận thấy Linh Tướng đáng sợ thế nào, sắc mặt khẽ biến, quay sang hỏi:
- Chúng ta làm gì đây?
- Chờ đi!
Mục Trần bình tĩnh mặt lạnh như tiền, đứng khoanh tay nhìn vào trong. Nếu bọn kia đã thích giành trước, thì cứ cho chúng làm tiên phong mở đường. Dù sao đám Linh Tướng bảy con Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, một con Hóa Thiên cảnh trung kỳ thì phiền toái không nhỏ chút nào, cứ để họ tiêu hao chúng nó, dĩ nhiên là chuyện tốt.
Vốn hắn vẫn định hợp tác vui vẻ, cùng nhau chia sẻ, nhưng bọn người kia muốn dùng họ làm thế thân để tiến lên, thì hắn cũng chẳng cần phải khách khí.
Ba đội kia cũng đã phát hiện nhóm Mục Trần đến nơi, đang bị vây công nên thấy cứu viện liền mừng rỡ ra mặt. Bất quá khi thấy hắn khoanh tay đứng nhìn, sắc mặt lại trở nên không quá tự nhiên, dĩ nhiên họ cũng hiểu rõ hành động vụ lợi lúc nãy đã khiến hắn có ác cảm.
- Mục Trần, chúng ta đã nói là hợp tác cơ mà? Sao lại không ra tay?
Trần Bằng căm phẫn nghiến răng, bất chấp mặt mũi quát lên.
Hai đội kia cũng hơi đỏ mặt, da mặt bọn họ không dày như Trần Bằng, chỉ cố gắng chống đỡ công kích của đám Linh Tướng, không nói tiếng nào.
- Đáng chết! Rõ ràng các ngươi muốn bỏ lại chúng ta trước, khiến chúng ta làm con mồi hấp dẫn Linh Binh!
An Nhiên nổi cáu quát tháo.
Trần Bằng nghiến răng tức tối, nhưng chẳng nói được gì nữa. Dù sao hắn cũng là người cao ngạo, chuyên này đã bị vạch trần, thành ra cũng khó mà cầu viện tên kia nữa:
- Chúng ta bị đánh bại, các ngươi cũng không ăn được đám Linh Tướng này!
Mục Trần cười hắt ra, chẳng có dấu hiệu gì muốn ra tay, chỉ an tĩnh chờ họ bị đánh tan tác.
"Rầm rầm!"
Những chấn động vang dội lại tiếp tục lan ra, thế công cuồng mãnh bùng nổ của tám con Linh Tướng càn quét tứ phía, ba đội kia không ngừng có người bị đánh bay đi.
Trận hình phòng ngự chắc chắn đã bắt đầu tan rã.
"Uỳnh!"
Con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh trung kỳ như một cơn lốc cuốn tới chỗ Trần Bằng, đất đá bị cuốn lên ầm ầm, tên kia sắc mặt trắng bệch hộc máu bay lui.
- Rút!
Trần Bằng không chịu nổi nữa, cố gắng cất tiếng ra lệnh.
Nghe tiếng quát, đội viên của hắn vội vàng lui lại. Họ hiểu rõ đám Linh Tướng này đã không thể ăn được nữa.
Một đội bại lui, hai đội khác cũng nhanh chóng rút đi, nhưng vẫn còn cách phạm vi công kích của Linh Tướng một đoạn, hẳn nhiên không cam lòng bỏ qua.
- Mục Trần! Lúc nãy bọn ta có lỗi, bất quá đám Linh Tướng kia ngươi ăn cũng không được, phải liên thủ với chúng ta thì may ra, mọi người đều có lợi ích.
Trần Bằng không cam lòng tỏ vẻ nhún nhường nói với Mục Trần, ngũ khí êm dịu hạ mình rất nhiều.
Đội trưởng hai đội kia tuy không nói ra, nhưng cũng nhìn lại đây, cùng một ý tưởng như thế.
Mục Trần lạnh nhạt nhìn họ, chợt cười lên, nhưng nụ cười không mấy thân thiện.
- Ai nói chúng ta ăn không được?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥