Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 287: Hoàng kim thượng sĩ.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
“Ô Thiết Vũ dừng lại?” Đường Thiên vô cùng kinh ngạc. “Hắn bị thương?”
“Không phải.” Hỏa Thiên Hải là đệ đệ của Hỏa Mã Nhĩ, sau khi Hỏa Mã Nhĩ đi khỏi, hắn phụ trách thăm dò tình báo, Ô Thiết Vũ không hề che dấu hành tung của mình: “Tuy Khang Đức khiến hắn bị thương nhẹ nhưng hắn dường như đã đột phá, không đi tới mà lại dừng lại.”
“Lại đột phá.” Đường Thiên vuốt cằm, vẻ mặt suy tư.
Lăng Húc không nhịn được nói: “Kệ hắn đột hay phá, một thương đâm chết!”
“Đúng vậy!” Đường Thiên vỗ tay cái bốp: “Đâm phát chết luôn là được! Vẫn là Tiểu Húc Húc hiểu rõ lòng ta!”
Hỏa Thiên Hải lại lúng túng, không dám lên tiếng, tuy thực lực hai vị đại nhân cực kỳ cường đại thế nhưng có vẻ đầu óc đơn giản tới mức quá đáng. Người duy nhất dáng vẻ trí thức là Hạc đại nhân lại đang bế quan.
Sự chú ý của Hỏa Thiên Hải nhanh chóng bị tiếng hô hào phía xa thu hút, hắn ước ao nhìn về phía đám võ giả đang huấn luyện. Những võ giả kia đều là võ giả tinh nhuệ nhất trong bộ lạc, giờ đang được tập hợp lại tiếp nhận huấn luyện chính quy.
Trận hình đội ngũ bất tri bất giác tăng thêm một khí tức mà hắn khó lòng mô tả.
Hỏa Thiên Hải ảo não, nếu không phải tỷ tỷ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ mình chắc chắn cũng trong đám người này.
Đám “pháo hôi ngu ngốc tư chất kém cỏi” này đang tiếp nhận huấn luyện của Đường Nhất. Đường Nhất thân là thượng sĩ hoàng kim, khả năng về chiến thuật cơ bản cực kỳ vững chắc. Binh tập hợp đám “pháo hôi” này chẳng qua là bệnh nghề nghiệp mà thôi, hắn không định lãng phí thời gian trên người đám “pháo hôi” này. Hy vọng của hắn là ở binh đoàn giáp máy tương lai. Hai món đưa lên, hắn như vị khách soi mói, đẩy món ăn mùi vị không ngon sang cho Đường Nhất.
Nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt tới kỳ lạ.
Tuy Đường Nhất không có khả năng chiến thuật cao như Binh thế nhưng lại cực kỳ chấp hành mệnh lệnh. Gã này thiết diện vô tư, thực lực cá nhân không ai địch nổi, dũng sĩ trong bộ lạc đều vô cùng sợ hãi. Trí tuệ hắn không cao nhưng lại cực kỳ gàn bướng cố chấp, cực kỳ thích hợp để đối phó với đám gà con chưa từng trải qua huấn luyện này.
“Thủ hạ của Khang Đức đang chạy trốn về phía chúng ta, có hai người đang truy kích.” Do thám nhanh chóng trả lời: “Ngân Nguyệt của Khang Đức hẳn đang trên tay người này!”
Hỏa Thiên Hải lập tức cảm thấy tim đập mạnh, Ngân Nguyệt là một trong những truyền thừa cao nhất của chòm sao Sài Lang, nhưng hắn vẫn không liều lĩnh: “Hai người truy kích có lai lịch gì?”
“Không biết.” Tham tiếu lắc đầu: “Nhưng thực lực rất mạnh.”
Đột nhiên, tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên.
Một do thám khác chạy vội tới, trên tay hắn mang theo một thiếu niên hôn mê bất tỉnh, do thámd dầu đầy mồ hôi nhưng thần sắc cực kỳ hưng phấn, còn cách xa đã hô lớn: “Hắn ngã cách ta không xa, ta tiện tay lượm lại.”
Mao Quân cùng An Bạch cực kỳ phiền muội, không ngờ miếng ăn tới miệng còn tuột mất.
Không ngờ tiểu tử kia lại hôn mê ngay dưới chân do thám của bộ lạc Hỏa Lang, hai người họ cũng đánh giá thấp cước lực của con ngựa dưới chân do thám. Hai người đều chưa từng tới sa mạc, không mấy hiểu biết về các bộ lạc sa mạc. Người bộ lạc sa mạc am hiểu đào tạo ngựa, cước lực kinh người, sức bền xuất chúng, ngựa của do thám càng là tinh phẩm được chọn lựa kỹ càng.
Giống ngựa mà bộ lạc Hỏa Lang đào tạo tên là Đạp Diễm Mã, tinh hồn thú cấp sáu, khả năng xông pha cực mạnh.
Đặc biệt là khi nó chạy không tiếc thể lực, như một vệt lửa dài.
“Hình như mất dấu rồi.” Mao Quân vẻ mặt ảo não, trước mặt là lều trại liên miên không ngừng, gã do thám vừa rồi đã chui vào đây.
Tâm trạng An Bạch cũng rất tệ: “Đám người này thật quá ghê tởm! Lại dám bắt người ngay dưới mắt chúng ta.”
“Đi thôi!” Mao Quân gọi, thấy An Bạch không cam lòng: “Chẳng lẽ ngươi còn định chui vào cướp người.”
An Bạch suy nghĩ rồi nói: “Tối nay chúng ta lại tới, nếu gặp phải bọn Đường Thiên thì bỏ chạy.”
Mao Quân cảm thấy ý này không tồi, hai người đều cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, buổi tối lẻn vào nếu không ăn thua cũng có thể tìm hiểu chút tin tức.
Hai người không chú ý tới, Đường Nhất đang huấn luyện phía xa đã phát hiện ra bọn họ.
Đường Nhất đầu óc đơn giản, thấy hai người lập tức nhận định là kẻ địch, không hề do dự chỉ huy đội ngũ lẳng lặng áp sát đối phương. Sau một thời gian huấn luyện, đám thủ hạ đã bước đầu hiểu hợp tác đoàn đội.
Hai đội nhân mã vẽ thành hai vòng cung, lặng lẽ áp sát hai người từ phía sau.
Khi khoảng cách còn khoảng hai trăm trượng, Mao Quân và An Bạch lập tức cảnh giác.
Đường Nhất thấy thế không hề do dự gầm lên một tiếng: “Giết!”
Rồi một mình lao thẳng lên!
Hai đội nhân mã như hai vệt lửa hình vòng cung ầm ầm phóng về phía hai người, Đạp Diễm Mã lập tức tiến vào giai đoạn xông pha. Cồn cát mềm mại không hề ảnh hưởng tới thế xông của Đạp Diễm Mã, đám võ giả này lớn lên trong sa mạc từ nhỏ, cực kỳ quen thuộc với địa hình nơi đây.
Thế nhưng thế xung phong đó khiến mọi người đều phấn chấn.
Đường Nhất vung trảm mã đao trong tay lên!
“Đột kích!”
Đám võ giả phía sau giật mình, cũng may không quên nội dung huấn luyện, vội vàng điều chỉnhv ị trí. Chỉ chớp mắt sau, một trận hình tam giác tiêu chuẩn xuất hiện sau lưng Đường Nhất. Mà sau lưng bọn họ, cách khoảng năm trượng, hai hình tam giác đồng dạng cũng lập tức thành hình, biến hóa này lan dần xuống dưới.
Khi Đường Nhất lao tới cách đối phương chừng năm mươi trượng, toàn bộ đội ngũ đã hoàn thành chuyển đổi đội hình.
Tuy Binh không thèm để ý tới đám “pháo hôi” này, nhưng do chủ nghĩa hoàn mỹ cùng tinh thần nghề nghiệp hắn vẫn thiết kế vài chiến thuật đơn giản cho đám “pháo hôi” này. Những chiến thuật này dùng chiến thuật cơ bản của binh đoàn Nam Thập Tự làm gốc, được thay đổi để thích hợp với những võ giả lớn lên trên sa mạc. Đường Nhất vốn luôn chấp hành mệnh lệnh của Binh, trung thực quán triệt và chấp hành nhữngc hiến thuật này.
An Bạch và Mao Quân biến sắc.
Binh đoàn!
Con mẹ nó, ở cái nơi chim không thèm ỉa này mà cũng gặp phải binh đoàn!
Khí thế xung phong như bài sơn đảo hải khiến hai người hồn phi phách tán. Đội hình nghiên ngặt, huấn luyện nghiêm chỉnh thế, ngoại trừ binh đoàn ra làm gì còn gì?
Suy nghĩ đầu tiên của hai người chính là bị lừa rồi!
Ai bảo nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay? Ai bảo nhiệm vụ này là kiếm lớn? Lúc bọn họ nhận được nhiệm vụ tin tức của cố chủ không hề có một chữ nào nói đối phương có binh đoàn! Nếu bọn họ biết đối phươngc ó binh đoàn, thù lao có cao hơn cũng không nhận!
Dính dáng tới binh đoàn, võ giả săn tiền thường có cường đại hơn nữa cũng phải thật cẩn thận!
Gương mặt trầm ổn của Đường Nhất không chút gợn sóng, hai mắt nheo lại hấp lánh hào quang, thân là thượng sĩ hoàng kim, hắn là người xuất sắc nhất trong số thượng sĩ của binh đoàn. Tuy phương thức chiến đấu thay đổi thế nhưng những kiến thức từ trại tân binh không hề suy giảm.
Trong quá trình xung phong, hắn vẫn luôn dùng khí tức cùng vị trí của mình dẫn đắt đám gà con đằng sau.
Nếu không có hắn, đám gà con mới được huấn luyện chưa bao lâu này chắc chắn sẽ không phát động được xung phong với thanh thế như vậy!
Trảm mã đao to như ván cửa vung cao lên như chiến kỳ!
“Giết!”
Đường Nhất quát lên như sấm, một đao bổ thẳng xuống.
Võ giả phía sau ầm ầm hét lên: “Giết!”
An Bạch hốt hoảng bỏ chạy, đột nhiên cảm nhận được ánh sáng chói mắt phía sau, kinh hãi thất sắc, không chút nghĩ ngợi lập tức lao ngang sang một bên.
Một ánh đao lạnh băng chói mắt lướt sát qua thân thể hắn, chìm vào cồn cát cách xa ba trượng, nối tiếp nó là một loạt ánh đao màu sắc khác nhau, trút xuống còn cát như mưa rơi.
Ầm!
An Bạch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả nửa cồn cát nổ tung, cát bay rợp trời, che phủ cả mặt trời.
Một chùm cát vàng đánh lên người hắn đau rát.
Sắc mặt An Bạch trắng bệch, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.
Con mẹ nó, chạy mau.
Lại một chùm ánh đao trút xuống như mửa rơi, có điều lần này không có ánh đao khổng lồ kia, không có khí tức đáng sợ. Hắn không dám dừng lại, trong tay nhiều thêm một tấm thuẫn nhỏ màu bạc, ném về phía sau.
Bí bảo bạc chòm Thuẫn Bài, Ngân Quang Thuẫn.
Tấm thuẫn nhỏ hóa thành một tấm khiên ánh sáng màu bạc lớn trừng ba trượng, che sau lưng An Bạch.
Ầm ầm ầm!
Dưới ánh đao như mưa, thuẫn ánh sáng rung chuyển kịch liệt nhưng không hề bể nát. Sau ba làn công kích, tấm thuẫn mới nổ tan.
Lại một cơn mưa đao đánh về phía Mao Quân, Mao Quân né tránh như điên như dại. Một chùm đao mang đánh tới, Mao Quân vô cùng chật vật, quần áo trên người đã tan thành từng mảnh.
Hắn không dám dừng lại, một khi bị đối phương ngăn cản, hắn chỉ có đường chết.
Đường Nhất trên lưng ngựa mặt không biểu tình, theo hắn thấy kết quả này thật quá kém cỏi.
Theo tiêu chuẩn của binh đoàn Nam Thập Tự, binh đoàn Sài Lang này rõ ràng không hợp cahcs. Trong binh đoàn Nam Thập Tự, mỗi nhóm chiến đấu nhỏ đều có một sĩ quan đảm nhiệm chủ công dẫn dắt những người khác tấn công. Mà vị trí của hắn bây giờ hẳn phải do giáo quan thực lực cường đại hơn đảm nhiệm.
Đường Nhất chỉ quát khẽ một tiếng: “Đuổi theo!”
Tiểu đội phía sau lập tức như hít thuốc lắc, nhanh chóng đuổi theo.
An Bạch cùng Mao Quân lao nhanh đi, sắc mặt cả hai đều tái nhợt, chỉ hận không thể mọc thêm hai chân. Hai người bọn họ là cường giả Thiên Bảng, nhưng đối mặt với binh đoàn có chiến thuật biển người chuyên nghiệp đó, bọn họ không hề có phần thắng.
Chỉ có điều... sao chòm Sài Lang lại có binh đoàn?
Binh đoàn tốn hao tiền của, chẳng khác gì cái động không đáy. Mấu chốt nhất là có tiền cũng không làm dược vì nhân tài chiến thuật thật quá hiếm có, thời buổi này nhân tài chiến thuật đều là trân bảo của các thế lực.
Nhân tài có thể sắp đặt chiến thuật cho ba mươi người đã cực kỳ có giá trị rồi.
Nhưng nơi này lạic ó binh đoàn... hơn nữa còn được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Hai người hoàn toàn không chú ý tới bọn họ bất tri bất giác cùng chạy về một phía. Hai người sợ tới vỡ mật, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là kẻ địch.
Đường Nhất chăm chú quan sát hai ngm, trong mắt hắn tuyến đường bỏ chạy của hai người kéo dài ra, tụ hợp tại một điểm.
Thanh trảm mã đao kéo lại gần người khẽ run run, ánh đao mênh mông từ từ sáng lên.
Đường Nhất chú ý võ giả phía sau không hẹn mà cùng cảm nhận được chiến ý uy nghiêm đáng sợ của chủ tướng, bọn họ đồng loạt theo sát Đường Nhất thôi động chân lực, giơng cao loan đao!
Vì sao nhân tài chiến thuật lại quý giá, bởi nhân tài chiến thuật mới có thể khiến khí tức bản thân, võ hồn dẫn dắt nhịp điệu tấn công của đội ngũ, khiến lực lượng đội ngũ tập trung lại.
Đường Nhất là thượng sĩ hoàng kim!
Sắc mặt hắn hờ hững, đôi mắt dài nheo lại, tiếp điểm càng lúc càng rõ ràng trong mắt hắn, trảm mã đao rung rung như khao khá khó nén nổi tay hắn vung lên, đao pháp cấp đại sư đột nhiên phát ra!
Võ giả phái sau vận chân lưucj chỉ chờ phát động, lúc này được hiệu lệnh ầm ầm đánh ra.
Đao mang hợp nhất, đao như ánh trăng, lặng lẽ không chút tiếng động!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 288: Phán đoán của Đường Thiên.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Ánh đao hợp thể, khiến hai người không khỏi kinh hãi.
Hai người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết đã đến lúc phải liều mạng.
Ánh sáng trên người An Bạch lóe lên, chia ra làm sáu, sáu cái bóng giống hệt nhau đột nhiên lao về sáu hướng khác nhau.
Mao Quân hét lên một tiếng, sau lưng bỗng hiện lên dấu ấn chim én màu máu, gương mặt hắn đỏ bừng như muốn xuất huyết, hai cặp cánh đỏ rực xuất hiện sau lưng, tốc độ tăng vọt, lao đi như một tia chớp.
Hai người đều biết không thể không liều mạng, lập tức dùng tuyệt kỹ bỏ trốn.
Nhưng ánh đao trầm tĩnh lạnh lẽo kia còn nhanh chóng hơn cả tưởng tượng của bọn họ. Sáu An Bạch vừa chạy được ba bước, ánh đao đã lướt qua cổ ba bóng người từ phía phải, không chút trở ngại.
Mao Quân đang lao đi như tia chớp cũng bị quét phải, kêu thảm một tiếng, múa tươi bắn ra đầy trời, thế nhưng hắn không hề dừng lại, ngược lại tiếp tục tăng tốc, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đúng lúc này, rầm một tiếng, nửa dưới thân thể của An Bạch ngã sấp xuống cồn cát, đầu văng ra xa. Hắn quá xui xẻo, nằm ngay trong ba bóng người đầu tiên bị ánh đao quét qua.
Những An Bạch khác dần dần biến mất giữa không trung.
Sắc mặt Đường Nhất không chút biểu tình, tốc độ ngựa giảm dần, lập tức hoành đao, không giận mà uy.
Động tĩnh vừa rồi đã sớm kinh động không ít người trong các bộ lạc, bọn họ chạy tới vừa lúc thấy một đao vừa rồi của Đường Nhất, đều kinh hãi tới thất sắc.
Trong không khí im ắng đó, giọng nói lạnh nhạt của Đường Nhất vang lên: “Tiếp tục huấn luyện.”
Đường Thiên và Lăng Húc cũng phải kinh sợ trước đao vừa rồi của Đường Nhất.
Đao vừa rồi tập trung lực lượng của hai mươi võ giả sau lưng hắn, lực lượng vượt xa tưởng tượng hai người. Hai cường giả Tỳ Ba mà dưới một đao đó cũng một chết một bị thương.
Ánh mắt Đường Thiên rực sáng, không biết nếu Hỏa Liêm Quỷ Trảo của mình đụng phải ánh đao của Đường Nhất sẽ ra sao?
Trong lòng Lăng Húc lại cực kỳ kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại nhớ tới độ Ngân Sương Kỵ kia, nhớ tới tiếng ca mờ ảo kỳ quái. Hắn lúc lắc đầu, muốn bỏ những suy nghĩ này lại, bỗng đứng dậy, cầm thương rời đi, bỏ lại một tiếng hừ lạnh: “Lấy nhiều đánh ít, có gì đáng ngạc nhiên.”
Sắc mặt Đường Thiên vẫn mờ mịt, gãi đầu nói: “Ta thấy rất lợi hại mà.”
Lăng Húc tự bỏ đi, không để ý tới hắn.
Hai mắt Đường Thiên bỗng sáng lên, hú lên một tiếng quái dị, nhảy bật lên: “Chiến lợi phẩm!”
Lập tức hóa thành một làn khói, lao thẳng tới nơi kẻ địch vừa ngã xuống.
Cường giả Thiên Bảng gia sản phong phú. Ngoại trừ vài món đồ linh tinh, thu hoạch quan trọng nhất là một bộ giáp cấp bạc. Thương Lan Chi Dăng của chòm sao Thương Dăng.
An Bạch huyễn hóa ra sáu người khi bỏ trốn là một tuyệt kỹ của bộ giáp này, Thương Thằng Phân Thân.
Vừa thấy bộ giáp, suy nghĩ đầu tiên của Đường Thiên chính là Amaury.
Chòm Thương Dăng (con ruồi) rõ là hợp với ruồi trâu rồi.
Sau khi đột phá cấp bảy, thực lực của Đường Thiên tiến bộ kinh người, Ngân Hồn Loa Toàn Kình trong cơ thể hắn mạnh mẽ bá đạo, giáp bạc của Nam Thiên đã không cách nào chịu nổi chân lực của hắn.
Xem ra tốt nhất nên nghĩ cách mua một bộ giáp cấp bạc của Bắc Thiên.
Nghĩ tới đây, Đường Thiên lại rục rịch.
Trong võ hội Quang Minh cũng có bán giáp của Bắc Thiên, thế nhưng giá cả mỗi món đều rất đắt đỏ, giá khởi điểm cũng phải từ trăm triệu tinh tệ trở lên. Đường Thiên tự thấy có chút của cải, nhưng xem một lượt xong không khỏi chột dạ. Đồ quý như vậy có mua cũng đáng, nhưng nhất định phải mua được thứ hợp với mình nhất.
Hắn quyết định tới thành Tam Hồn tìm Đinh Đang hỏi thử, vừa vặn đang rất nghi hoặc với huyết mạch của bản thân.
Khi trở lại thành Tam Hồn, Sylar thấy Đường Thiên bịt mắt, không khỏi ngẩn ra: “Mắt ngươi sao vậy?”
“Xảy ra chút chuyện.” Nói tới bịt mắt Đường Thiên cũng thấy phiền não, hắn không hiểu rốt cuộc con mắt mình bị làm sao, bèn bỏ bịt mắt ra nói: “Ngươi xem này.”
Sylar áp lại nhìn, tấm tắc kêu lạ: “Ồ, thú vị, một xanh một đỏ, ngươi quả nhiên là kẻ kỳ kỳ quái quái!”
“Thế nào là người kỳ kỳ quái quái?” Đường Thiên bất mãn: “Rõ ràng ta rất bình thường mà!”
Sylar khịt mũi coi thường: “Người bình thường mà mắt đỏ mắt lam?”
Đường Thiên rầu rĩ: “Có lẽ là do huyết mạch của ta.”
“Huyết mạch?” Ánh mắt Sylar lộ vẻ kinh ngạc, nàng nhớ lại đủ chuyện kỳ quái xuất hiện trên người Đường Thiên, thầm suy nghĩ: “Chuyện này cũng nên điều tra rõ.”
“Cho nên ta tới tìm Đinh Đang.” Đường Thiên bất đắc dĩ nói.
“Đinh Đang vẫn chưa về.” Tỳ Ba đi ngang qua, nghe giọng Đường Thiên bèn xin lỗi: “Có điều chắc chị ấy sắp về rồi.”
“Bịt mắt của ngươi xấu quá!” Sylar vỗ tay tới bộp một tiếng: “Để ta làm cho ngươi một cái.”
Dứt lời nàng chui thẳng vào phòng làm việc, mười lăm phút sau mới bước ra, tay cầm một món đồ.
“Kính mắt?” Đường Thiên hiểu ra, nhận lấy cái kính từ tay Đường Thiên, đeo lên.
Mắt kính màu xám vừa vặn che khuất màu sắc của ánh mắt hắn. Khiến Đường Thiên vui mừng nhất là mắt kính màu xám đậm này khiến tầm mắt hắn khôi phục bình thường.
“Kính mắt ta dùng là hôi thủy tinh, rất nhiều người khi tu luyện võ kỹ luyện mắt, con mắt sẽ xuất hiện điểm lạ, bình họ đều dùng kính mắt bằng hôi thủy tinh.” Sylar đắc ý: “Đẹp hơn cái bịt mắt của ngươi nhiều.”
“Đúng thế thật!” Đường Thiên nhìn mình trong gương, lần đầu tiên thấy bản thân đeo kính, hình ảnh trong gương khiến hắn cảm giác xa lạ. Thân hình hắn cân đối, góc cạnh rõ ràng, bình thường khiến người ta có cảm giác cường tráng, nhưng lúc này kính mắt khiến đường nét hắn nhu hòa hơn nhiều, thậm chí toát lên vẻ nhã nhặn.
Không riêng gì hắn, cả Sylar và Tỳ Ba cũng đều kinh ngạc.
“Cấp trên có vẻ nhã nhặn hơn nhiều.” Tỳ Ba cũng kinh ngạc.
Sylar vuốt vuốt cằm, vẻ mặt bất ngờ: “Đúng là vậy thật. Không ngờ tên lưu manh nhà ngươi còn có khí chất như vậy.”
Vẻ kinh ngạc của Tỳ Ba và Sylar khiến Đường Thiên cực kỳ đắc ý.
Nhã nhặn, nghe là biết có văn hóa thông minh rồi!
Đường Thiên nhà quê đã lâu, ưỡn ngực ngẩng đầu, cố khiến mình ra dáng có văn hóa thông minh!
“Ta về rồi đây.” Giọng của Đinh Đang vang lên từ ngoài cửa.
Đường Thiên lập tức quên giả bộ nhã nhặn, vui mừng gọi nàng: “Đinh Đang, Đinh Đang!”
Đinh Đang thấy Đường Thiên, mặc dù vô cùng kinh ngạc trước trang phục của Đường Thiên cũng ko lo nổi, thở dài một tiếng: “Cấp trên, vừa hay ta đang cần báo lại với ngươi hai tin tức không tốt. Thế lực sau lưng Ô Thiết Vũ là Tộc Minh, bọn họ kiếm được tin từ một kẻ tên là Địch Hàn, thánh bảo chòm sao Nam Thập Tự đang trên tay ngươi, chuyện này liên lụy tới bảo tàng của chòm sao Nam Thập Tự. Một tin tức xấu khác là Hắc Hồn cũng đã có người ra tay, đối tượng bọn họ lựa chọn là Hoài Bạch Hoa, mục tiêu của bọn họ cũng là thánh bảo chòm sao Nam Thập Tự!’
“Địch Hàn? Vũ Nhân Địch Hàn?” Đường Thiên kinh ngạc: “Hắn vẫn còn sống à?”
“Hắn gia nhập Tộc Minh!” Đinh Đang nói.
“Ừ.” Đường Thiên hiểu được, có điều hắn cũng không phản đối: “Bảo tàng chòm sao Nam Thập Tự? Ta nhổ vào! Ta chẳng thấy được tới một tinh tệ, tên khốn kiếp Binh còn lừa của ta nhiều tiên như vậy! Hừ hừ! Tốt nhất hắn đừng có bảo tàng gì, nếu không ta muốn hắn phải phun cho bằng sạch ra!”
Binh vừa đi tới cửa, nghe Đường Thiên nói vậy trong lòng run rẩy, lặng lẽ rụt trở lại.
“Lực lượng của Tộc Minh và Hắc Hồn đều rất cường đại!” Đinh Đang không nhịn nổi nhắc nhở Đường Thiên, đầu óc cấp trên vẫn kém vậy sao?
Đường Thiên vung tay: “Bất kể bọn họ có mạnh hay không, một thương đâm chết!”
Đinh Đang không biết nên nói gì, nàng không hiểu thiếu niên trước mắt làm thế nào gây dựng nên cơ nghiệp trước mắt? Chẳng lẽ hắn không biết tình hình mình đang ưucj kỳ nguy hiểm hay sao? Chẳng lẽ hắn không biết thực lực Hắc Hồn và Tộc Minh cường đại tới mức nào sao?
Trong lòng nàng nóng như lửa đốt, nhưng Đường Thiên trước mặt lại chẳng hề để ý.
“Lần này ta tới đây có hai việc.” Đường Thiên nói thẳng: “Một là ta muốn làm rõ rốt cuộc trên người ta có huyết mạch gì? Một việc khác, ta muốn mua một bộ giáp cấp Bắc Thiên, Đinh Đang, ngươi có ý kiến gì không?”
Đinh Đang hơi ngạc nhiên: “Huyết mạch? Cấp trên, huyết mạch của ngươi?”
Đường Thiên tháo kính xuống, lộ ra hai mắt một xanh một đỏ.
Đinh Đang thất kinh: “Cấp trên, mắt ngươi?”
“Cho nên ta muốn tra xét.” Đường Thiên trầm giọng nói: “Hắc Hồn nghiêm cứu huyết mạch đã lâu, ta nghĩ chắc bọn họ có thể tra ra trên người ta rốt cuộc có huyết mạch gì.”
“Ta hiểu.” Đinh Đang gật đầu: “Khi chuyện này kết thúc chúng ta lập tức lên đường, không cần xa lắm, ba ngày là đủ. Ta biết một chuyên gia huyết mạch rất giỏi.”
“Chúng ta đi luôn đi.” Đ tnói.
“Lúc này...” Đinh Đang cảm giác như muốn ngất, chẳng lẽ cấp trên không nhận ra tình thế đang rất nguy hiểm ư? Cấp trên, xin tập trung chút được không? Đây là Hắc Hồn và Tộc Minh đấy!
Không ngờ Đường Thiên lại lắc đầu: “Nếu ngươi nói Hắc Hồn và Tộc Minh đều dính líu vào vậy chuyện này tạm thời sẽ không có động tĩnh gì.”
“Vì sao?” Đinh Đang bật thốt lên.
“Vì bọn họ đều đang cố kỵ lẫn nhau, con mồi chỉ có một, thợ săn lại có hai. Không thể lập tức bắt đầu săn bắn được.” Đường Thiên chậm rãi nói, hắn không biết bản thân lúc này như thay đổi thành một người khác, khí tức toát lên vẻ thâm trầm thong dong.
Cả Đinh Đang hay Sylar đều kinh ngạc trước Đường Thiên trước mắt.
Ánh mắt Tỳ Ba lại sáng lên: “Cấp trên phân tích rất có lý!”
Được Tỳ Ba thông minh nhanh trí khen ngợi, Đường Thiên vui như mở cờ, càng thêm đắc ! Hai tay chống nạnh, mũi vểnh lên trời, cười ha hả: “Ha ha! Đương nhiên rồi! Thiếu niên như thần thật ra rất thông minh!”
Đinh Đang vừa chấn động lập tức bổ nhào, nàng hoàn toàn không hiểu đâu mới thật sự là cấp trên của mình.
Nhưng Tỳ Ba cũng nói có lý, vậy nhất định là có lý, Đinh Đang luôn tin vào phán đoán của Tỳ Ba.
Đinh Đang như dùng ảo thuật lấy ra một ống thủy tinh, bên trong lơ lửng một giọt máu.
“Đây là máu Vĩnh Yên!” Đinh Đang giải thích: “Cấp trên hấp thu giọt máu này là có thể tiến vào thành Vĩnh Yên. Chuyên gia huyết mạch kia đang ẩn cư tại thành Vĩnh yên!”
Đinh Đang nhổ nút ống nghiệm, đổ giọt máu Vĩnh Yên lên lòng bàn tay Đường Thiên.
Máu Vĩnh yên vừa rơi xuống da Đường Thiên, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể như nhiều thêm một luồng liên hệ như có như không.
“Muốn vào thành Huyết Hồn như Vĩnh Yên cần ở hồn khu. Được rồi, cấp trên, giờ tập trung chú ý, nắm lấy liên hệ kia, sau đó niệm Vĩnh Yên trong lòng...”
“Một giọi máu Vĩnh Yên thế này cần tám trăm ngàn tinh tệ đó, cấp trên nhớ trả cho ta...”
Nàng còn chưa nói hết, Đường Thiên trước mặt đã xoạt một cái biến mất không còn tăm hơi.
Đinh Đang trợn tròn mắt, không đến nỗi thế chứ, ta mới nói trả tiền thôi mà...
20-02-2014, 10:17 AMhoa
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 289: Tư Mã Tiếu
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
“Binh đoàn? Đùa cái gì vậy? Chòm Sài Lang mà có binh đoàn?” Thiếu niên rám nắng tóc ngắn nâng cằm, vẻ mắt ngạc nhiên chăm chú nhìn thủ hạ dưới bậc thang, nhóe môi nhếch lên thành một nụ cười trào phúng: “Đừng tìm cớ nực cười như vậy! Giờ ta cũng phải nghi ngờ năng lực của ngươi đấy. Lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy được thứ đó! Giờ cả Hắc Hồn cũng đã tham gia, chẳng lẽ ngươi còn không thấy tình hình đã rối loạn? Gần đây thiếu gia ta bị người ta cười nhạo không ít đấy.”
Dưới bậc thang, nam tử đeo mặt nạ khom lưng, câm như hến, sau lưng ướt đẫm.
“Cho ngươi một tháng, nếu còn chưa xong ngươi về nhà đợi đi, thiếu gia ta không cần phế vật.”
Mái tóc xoăn tự nhiên khiến cả gương mặt tinh xảo trung tính trông thật vô hại, ngay cả giọng điệu cũng rất tự nhiên, như đang trêu chọc.
Nam tử đeo mặt nạ trong lòng run lên, hắn biết thiếu gia của mình, dưới khuôn mặt luôn mỉm cười đó là tâm địa lạnh lùng tàn khốc tới cực điểm.
HẮn không dám biện bạc càng không dám cầu tình, chỉ đành kiên trì: “Dạ!”
“Đi đi đi đi!” Thiếu gia phất tay, cười ha hả: “Nhớ tập trung hơn nhé.”
Khi nam tử đeo mặt nạ đi khỏi đại điện, một cơn gió lạnh thổi qua, cơn lạnh buốt khiến hắn giờ mới phát hiện toàn thân mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
“Hắn nói không sai.”
Sau tấm bình phong là một thiếu niên sắc mặt trắng bệch. Thiếu niên yếu ớt như không thể chống chọi nổi sương gió, áo như tuyết trắng, tóc dài đen thẫm, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ u buồn.
Thu Chi Quân, cái tên này cho dù ở Tộc Minh cũng có rất ít người biết.
“Ta biết.” Thiếu niên tóc xoăn cười hì hì nói, tiện tay bốc một miếng điểm tâm trên bàn đưa lên miệng, giọng nói hàm hồ: “Hay thử dùng hắn tới nhử Hắc Hồn võ hội Quang Minh. Nhị thúc hao hết tâm tư mới an bài dược cho hắn. Chết đi cũng giúp nhị thúc bớt lo, tuổi lớn vậy rồi còn lo lắng hết ngày nào tới ngày khác sẽ già trước tuổi mất.”
Tộc Minh do nhiều gia tộc lớn nhỏ tạo thành, Tư Mã gia là một trong thất thế gia của Tộc Minh.
Tư Mã Tiếu là chi thứ ba của Tư mã gia, con của Tư Mã Đào. Tư Mã Đào mất sớm, Tư mã Tiếu và mẫu thân sống nương tựa vào nhau, chi thứ ba trong Tư Mã Gia luôn nằm ở thế yếu. Cô nhi quả mẫu đương nhiên không tránh nổi bị người khác bắt nạt, Tư Mã Tiếu người cũng như tên, cho dù bị ức hiếp cũng vẫn luôn cười hì hì.
Tình cảnh này thay đổi khi Tư MÃ Tiếu mười bốn tuổi, Tư Mã Tiếu ngày thường luôn khiêm tốn nhưng trong tỷ thí nội tộc bất ngờ trỗi dậy, đạt hạng ba.
Sau đó Tư Mã Tiếu bị gia tộc phái tới sao Dao Quang, không ngờ chỉ ba năm ngắn ngủi, sao Dao Quang đột nhiên phát triển, tài chính và thuế vụ nộp lên tăng gấp ba. Không chỉ thế, trong ba năm, mạch khoáng hắn dâng lên vượt qua bảy chi, các trưởng lão trong tộc đều có ấn tượng tốt với hắn.
Nhưng sự phát triển của hắn lại bị chi thứ nhất và chi thứ hai đối kỵ, trong hội nghị gia tộc, hắn bị điều tới chòm Hạt Hổ. Chòm Hạt Hổ là một trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu, thế lực rắc rối phức tạp, Tộc Minh không có ảnh hưởng gì tại nơi này.
Thật không ngờ, Tư Mã Tiếu tới lại khiến tình thế đổi thay như chong chóng, lật tay làm mưa, hét ra sấm thở ra khói, chỉ ba năm ngắn ngủi, TỘc Minh không chỉ đặt chân lên chòm Hạt Hổ, hơn nữa vững vàng chiếm cứ gần ba phần tư địa bàn chòm Hạt Hổ.
Biểu hiện kinh người của Tư Mã Tiếu khiến hắn tiến vào mắt cao tầng Tộc Minh, nhưng cũng khiến các chi khác cảnh giác và khủng hoảng.
Mắt thấy sắp đánh hạ toàn bộ chòm Hạt Hổ, hắn lại bị gọi ngay về bổn gia, mỹ danh giao trọng trách lớn, thực chất là chi thứ hai định mượn cơ cướp thành quả của hắn.
Trở lại trong tộc, Tư Mã Tiếu lại có vẻ rất an phận, ngoại trừ thi thoảng bái phỏng những trưởng lão không có thực quyền ra, hắn chỉ ngồi nhà, cực ít khi ra ngoài. Thế nhưng không ai ngờ, hắn lại âm thầm gây ra chuyện lần này.
Thu Chi Quân là sư huynh của hắn.
“Có điều, bên cạnh Đường Thiên lại có nhân tài chiến thuật lợi hại như vậy, thật khiến ta đỏ mắt! Nội tình võ hội Quang Minh quả thật thâm sâu hơn chúng ta.” Tư Mã Tiếu ăn tới mặt đầy mảnh vụn, giọng nói mờ hồ.
Thu Chi Quân lắc đầu: “Không phải người của võ hội Quang Minh. Trong chi của Đường Thiên mỗi người tính cahsc đạm bạc.; Hẳn là người của Đường Thiên. Nếu lời đồn là thật, binh đoàn Nam Thập Tự có lưu lại chút vật cũng rất bình thường.”
“Rất có lý.” Tư Mã Tiếu liếm liếm mảnh vụn trên ngón tay, chẳng chút hình tượng: “Nếu chúng ta tự có binh đoàn mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Chẳng phải ngươi đang tiến hành ư?” Thu Chi Quân không buồn nhướn mày đáp.
“He he!” Tư Mã Tiểu chẳng chút xấu hổ vì bị vạch trần, chỉ cười hì hì đáp: “Ai da, sư huynh ngươi thân thểk ém cỏi, vạn nhất nghẻo mất thì ai giúp ta xử lý mọi chuyện bây giờ?”
Thu Chi Quân như không nghe thấy: “Hai chi nếm mùi thất bại tại chòm Hạt Hổ, Tư Mã Hoành chết trận, Tư Mã Ngữ Quang thụ thương.”
Tư Mã Tiếu vẻ mặt bi thương: “Anh tài chết yểu, đây là tổn thất lớn cho Tư Mã gia chúng ta! Mau chuẩn bị hai phầnl ễ vật cho hai chi, hai vị thúc phụ không thương tâm mới lạ.”
“Giớ bọn họ sẽ hận ngươi thấu xương.” Thu Chi Quân mặc kệ vẻ vờ vịt của gã này.
Tư Mã Tiếu cố ý lưu lại một phần tư chòm Hạt Hổ chính là ngờ tới hai chi sẽ không nhịn được lao tới cướp công của hắn. Trong ba năm, hắn không giết sạch những nhân vật lợi hại của chòm Hạt Hổ mà dồn bọn họ chạy tới một góc chòm sao, song lại không tiếp tục tiên công, cố ý lưu lại cơ hội cho bọn họ nghỉ ngơi. Hơn nữa, phải biết rằng khu vực đó có rất nhiều tuyến đường, lại có cửa sao tới chòm Vũ Tiên.
Chòm Vũ Tiên đâu dễ tha thứ cho Tộc Minh xâm chiếm?
Thế lực tinh nhuệ của bản thân chòm sao Hạt Hổ, lại thêm chòm Vũ Tiên âm thầm giúp đỡ, đây là một hố sâu không đấy. Chi thứ nhất và chi thứ hai chui vào, đương nhiên đầu rơi máu chảy.
“Liên quan gì tới ta?” Tư Mã Tiếu nhún vai, vẻ mặt vô lại: “Điều ta về thì ta về. Để bọn họ tiếp nhận ta cũng đồng ý. Ta nghiêm chỉnh vậy rồi, ngươi đừng bôi đen ta.”
“Hai chi đã đại thương nguyên khí.” Thu Chi Quân lạnh lùng phân tích thế cục: “Ngươi định vận dụng đám trưởng lão kia?”
“Còn chưa tới lúc.” Tư Mã Tiếu lắc đầu: “Thanh danh của ta còn chưa đủ.”
Thu Chi Quân hiểu rõ bố trí của Tư Mã Tiếu, suy nghĩ một chút bèn nói: “Mục đích của ngươi à Hắc Hồn và võ hội Quang Minh?’
“Sư huynh thật thông minh, chút công lao chòm Hạt Hổ đã là gì?” Tư Mã Tiếu mỉm cười nghiền ngẫm, giọng điệu thản nhiên: “Tộc Minh chúng ta thành lập chưa tới ngàn năm, vẫn bị coi là thế lực mới nổi, luôn thấp hơn Hắc Hồn và võ hội Quang Minh một bậc, đây là tâm bệnh của cao tầng. Thế nhưng bọn họ vẫn luôn cực kỳ kiêng kỵ Hắc Hồn và Quang Minh chứng tỏ lòng tin không đủ. Lúcn ày nếu có ai chống lại được Hắc Hồn và võ hội Quang Minh, chỉc ần bất bại, cao tầng sẽ không làm như không thấy nữa.”
“Ngươi không sợ thua?” Thu Chi Quân kinh ngạc trước kế hoạch này, ánh mắt sư đệ đã không chỉ ở Tư Mã gia.
“Sao ta lại thua?” Thiếu niên tóc xoăn cười hì hì nói: “Liên quan gì tới chúng ta? Chốt thí là người của nhị thúc, mục tiêu của Hắc Hồn là Đường Thiên, võ hội Quang Minh bảoh ộ Đường Thiên. Thua ngay trước mặt mọi người, võ hội Quang Minh và Hắc Hồn nuốt được cơn tức này sao? Yên tâm đi, người ta đâu đặt thế lực nhỏ của chúng ta trong mắt.”
“Ngươi định bẫy ai?” Thu Chi Quân không kiềm nổi nỗi sợ.
“Ôi sư huynh, đừng dùng từ bẫy khó nghe vậy chứ.” Sắc mặt Tư Mã Tiếu vô lại đáp: “Nhiều tiền bối như vậy dìu dắt vãn bối chúng ta một chút cũng tốt mà. Về phần tiền bối nào tốt bụng như vậy phải xem tình hình sau này.”
Thu Chi Quân nhìn sư đệ mặt cười hì hì, âm thầm tính toán.
Kế hoạch này của sư đệ rất có thể sẽ thành công!
Nhìn bên ngoài chuyện này do Tư Mã Tiếu địa diễn, nhưng rất nhanh, diễn viên sẽ hóa thành Hắc Hồn và võ hội Quang Minh. Tới lúc đó cục diện sẽ cực kỳ hỗn loạn, ý đồ của sư đệ rõ rành rành, đục nước béo cò!
“Đường Thiên có binh đoàn, đây là nhân tố bất ổn định.” Thu Chi Quân trầm giọng nói.
Tư Mã Tiếu thản nhiên: “Binh đoàn nào dễ đào tạo như vậy? Mấy bộ lạc nhỏ nhoi đó mà có binh đoàn? Lại nói, cho dù có binh đoàn thì người đầu tiên sốt ruột cũng là Hắc Hồn.”
Hắn âm thầm xây dựng binh đoàn, tự biết chuyện này không dễ, cho nên không cho “binh đoàn” của Đường Thiên là thật.
๑๑۩۞۩๑๑
Vừa giáp mặt, An Bạch mất mạng, Mao Quân cụt tay trọng thương, kết quả này khiến mọi người quan chiến xôn xao.
Binh đoàn!
Chòm Sài Lang lại có binh đoàn.
An Bạch và Mao Quân đều là cường giả Thiên Bảng, vừa đối mặt đã một chết một bị thương, mọi chuyện không hề đơn giản. Thế nhưng tớik hi tin tức Đường Thiên có binh đoàn từ miệng Mao Quân truyền bá ra, không ai nghi ngờ Mao Quân nói bậy, không gì có sức thuyết phục hơn kết qủa.
Một ông lão khô gầy trầm giọng: “Ngươi thấy sao?”
Ông lão này họ Đồ, là một trưởng lão của Hắc Hồn. Trong Hắc Hồn, địa vị trưởng lão tôn quý. Khi tin tức chòm sao Nam Thập Tự tới tay, hắn lập tức động tâm.
Hắn hiểu biết hơn xa người bình thường.
“Cái gọi là binh đoàn này không đủ để khiến người khác sợ hãi.” Một võ giả mặc giáp đứng trước mặt hắn trầm giọng nói: “Nếu là binh đoàn chân chính, Mao Quân không thể chạy trốn. Chắc hẳn mới xây dựng không lâu, lực lượng rất đáng nghi.”
Tới vị trí bọn họ không còn kinh sợ binh đoàn như người thường. Binh đoàn đương nhiên lợi hại, nhưng với cao thủ cũng không phải không thể chiến thắng.
Giao đấu lực lượng, không có mạnh yếu tuyệt đối.
“Nếu giao chuyện này cho ngươi, ngươi có thể làm được không?” Ông lão trầm giọng nói.
“Cần có Lục Vệ.” Nữ vũ giả trầm giọng nói.
Ông lão lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi cảm thấy cần cả Lục Vệ ư?”
Sáu võ giả thủ hạ xuất sắc nhất của lão, nàng là thủ lĩnh lục vệ, mỗi người bọn họ đều có lực lượng huyết mạch bất phàm, thực lực cường dại. Ông lão không ngờ lại cần vận dụng lực lượng cường đại nhất.
“Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.” Nữ võ giả nói.
Ông lão suy tư trong chốc lát rồi ngẩng đầu trầm giọng nói: “Được rồi! Ngươi dẫn bọn họ đi đi, mang Đường Thiên về đây cho ta!”
“Vâng!” Nữ võ giả tuân mệnh, xoay người rời đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 290: Lão Phí
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Đường Thiên tò mò quan sát bốn phía.
Nhà kho rộng lớn, một loạt những giá sắt dài dằng dẵng nhìn không thấy cuối, trên giá đặt đủ loại tiêu bản tinh hồn thú, đủ mọi chủng loại khiến Đường Thiên nhìn hoa cả mắt. Còn có rất nhiều lọ thủy tinh trong suốt bên trong lơ lửng những giọt máu, ngoại trừ màu đỏ ra còn có màu bạc, màu xanh lam, màu đen.
Thật lợi hại!
Đường Thiên như lão nông quê mùa lên thành phố, bước vào cửa đã há hốc mồm. Có điều, xuất phát từ vấn đề an toàn, Đinh Đang bảo hắn đeo mặt nạ. Nhưng tới Đường Thiên móc cái mặt nạ tinh tinh ra, nàng chỉ hận không thể lập tức mua cho Đường Thiên một cái mặt nạ khác.
Thật quá xấu xí!
Nhất là trên mặt nạ còn một cái kính mắt, quái dị tới mức không nói nổi.
“Tiểu Đinh Đang, gần đây ta không có huyết mạch gì tốt đâu.” Một giọng nói già nua vang lên sau giá để đồ cách đó không xa.
Đường Thiên và Đinh Đang đi theo hướng âm thanh, chỉ thấy một ông lão mái tóc hoa râm đeo tạp đề màu xám đang ra sức đẩy một bình thủy tinh to cỡ thùng nước lên giá sắt. Trong bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng trong suốt không màu, vài chục con cá bạc đang lượn lờ bên trong, cực kỳ linh động.
Đường Thiên thấy vậy vội vàng giơ tay giúp đỡ, nhanh chóng nhận lấy, không tốn chút sức đã đẩy được bình thủy tinh lên giá sắt. Lúc này gã mới nhìn rõ trong bình không phải cá bạc mà là vài giọt máu màu bạc to cỡ hạt đậu tương.
Như nhận ra sự tồn tại của Đường Thiên, chúng đột nhiên rụt lại phía sau.
“Cám ơn!” Ông lão lau mồ hôi, cười ha hả: “Đây là huyết mạch của Ngân Yển Thử, cẩn thận cẩn thận. Cậu nhóc này khỏe thật, dùng huyết mạch sức mạnh loại nào?”
Ông lão nhìn mặt nạ trên mặt Đường Thiên, không mấy ngạc nhiên, thời đại này nhiều người ra ngoài không muốn lộ mặt.
“Huyết mạch à, ta từng dùng huyết mạch Goblin và Vũ Nhân.” Đường Thiên lộ vẻ suy tư.
“Song huyết mạch?” Lão Phí hơi ngạc nhiên.
“Lão Phí, đây là cấp trên của ta.” Đinh Đang giới thiệu: “Lần này ta tới đây không phải vì chuyện của Tỳ Ba, là cấp trên muốn biết huyết mạch trong cơ thể mình.”
“Thì ra là thế. Có thể chứa được song huyết mạch, sức chịu đựng của thân thể các hạ thật bất phàm. Đi theo ta.” Lão Phí vừa nghe Đường Thiên là cấp trên của Đinh Đang, giọng điệu lập tức khách khí hẳn, trong lòng mừng thầm. Đinh Đang thường tới chỗ lão van nài mua các loại huyết mạch mới chữa bệnh cho Tỳ Ba, hắn hiểu rất rõ cô bé. Tuy cô bé này tuổi không lớn nhưng kinh nghiệm lão luyện, lòng dạ thâm sâu, đồng ý nương nhờ nơi nào ắt có tài lực hùng hậu.
Nghiên cứu huyết mạch cực kỳ tốn tiền, giờ lão đang rất túng quẫn.
Hai người đi theo sau lão Phí, tới một nơi xếp đầy máy móc.
“Nơi này có hơi bừa bộn, thật xin lỗi.” Lão Phí hơi lúng túng, trong phòng làm việc chất đầy đồ lặt vặt, gần như không có chỗ đặt chân. Lão vội vàng dọn tất cả đồ linh tinh sang một bên, được một khoảngt rống đủ cho mọi người đứng.
“Các ngươi làm sao giám định huyết mạch?” Đường Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Có rất nhiều cách.” Dính tới chuyên môn, lão Phí phấn chấn hơn nhiều, miệng lưỡi trơn tru lưu loát, thao thao bất tuyệt: “Ví dụ như phép kiểm tra Kha Thị, hay phép định trị vân vân, mỗi chuyên gia nghiên cứu huyết mạch lại có một phương pháp riêng. Ví dụ như ta rất thích dùng phép ba trị.”
“Phép ba trị?”
“Không sai. Bất cứ huyết mạch nào bản thân cũng có năng lượng sóng bất đồng, sóng năng lượng này không hề lộn xộn mà rất có quy luật. Giao động sóng mạnh yếu, bước sóng, chu kỳ sóng của mỗi loại huyết mạch lại khác nhau. Cũng như trên đời này không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau, trên đời này không có hai huyết mạch mà mọi trị số đều tương đồng.” Lão Phí cực kỳ tự tin.
“Nghe rất có lý!” Đường Thiên gật đầu không hề dài dòng, dứt khoát nói: “Vậy bắt đầu đi!”
“Được, chi phí là năm trăm vạn tinh tệ.” Lão Phí nói.
“Không vấn đề!” Lần này Đường Thiên lại cực kỳ hào phóng, giờ trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ, trong cơ thể mình chẳng lẽ thật sự ẩn chứa huyết mạch gì?
Lão Phí lấy một ống tiêm, rút chừng nửa bình máu từ cánh tay Đường Thiên.
Dòng máu nhìn không khác gì người bình thường. Lão Phí thở dài một hơi, huyết mạch càng bất thường càng đặc biệt, mà điểm thể hiện rõ nét nhất chính là màu sắc.
Chắc cũng không mấy cao cấp. Lão Phí thầm nghĩ. Hắn đem ống nghiệm đựng máu để vào khay bạc hình tam giác. Chỉ thấy ba góc bàn màu bạc bỗng như sống lại, mở rộng như lá sen gói ống nghiệm lại.
“Bước đầu tiên, chúng ta kiểm tra độ mạnh của dao động sóng.” Lão Phí giải thích: “Đây là Tam Giác Năng Bàn, ta phải bỏ rất nhiề tiền mới mua được. Bí bảo chòm Tam Giác là của Bắc Thiên, mấy năm nay nghiên cứu nó có tác dụng rất lớn.”
Giọng điệu lão lộ rõ vẻ đắc ý, Tam Giác Năng Bàn là một bí bảo rất thực dụng. Thật ra giá của Tam Giác Năng Bàn cũng không cao, nếu không lão cũng chẳng mua nổi. Nghiên cứu ra Ba trị pháp thật ra vì là lão bị ép tới mức không còn cách nào. Trên tay lão chỉ có một bí bảo này, tất cả nghiên cứu đều tiến hành xoay quanh nó.
Đủ loại tác dụng của Tam Giác Năng Bàn được lão đào móc tới tận cùng, Ba trị pháp chính là một trong những kết quả thu được.
Có điều, không thể không nói lão Phí cũng rất có trình độ, Ba trị pháp do lão nghiên cứu ra hiệu quả tốt tới kỳ lạ. Thế nhưng lão Phí hiển nhiên không có thiên phú làm ăn, tuy có không ít thành quả nhưng rất ít thứ bán đi được.
Năm trăm vạn tinh tệ vừa hét giá thật ra chỉ là giá thăm dò, trong lòng lão thật ra chỉ hai trăm vạn lão cũng làm.
Không ngờ cấp trên của Đinh Đang lại giàu tới nứt đố đổ vách, không buồn nghĩ tới trả giá. Điều này không khỏi khiến lão Phí có chút suy nghĩ khác, lão cười nói: “Bước này mất một lúc, chúng ta ra uống trà chờ xem.”
Đinh Đang nhìn lão Phí: “Lão có trà thật sao?”
Lão Phí lập tức cứng lại, nhưng sống ngần này tuổi, da mặt đã sớm dày cộm, lão chẳng hề mất tự nhiên cười ha hả: “Xin lỗi xin lỗi! Vậy chẳng bằng tới xem hàng mà lão cất giữ?”
Đinh Đang lập tức hiểu tâm tư của lão Phí, song nàng không phản đối. Trình độ lão Phí khá xuất sắc, nếu không phải nghiên cứu của lão kỳ quái như vậy chắc chắn tài nguyên dành cho lão vô cùng dồi dào.
“Được!” Đường Thiên nghe vậy lập tức hứng thú.
Lão Phí mừng rơn, lão đang định chào hàng vài loại huyết mạch, vội vàng mang theo Đường Thiên và Đinh Đang đi thăm quan kho cất giữ của lão.
Vừa bước vào kho cất giữ, Đường Thiên đã cảm nhận được vài chục loại khí tức bất đồng ập tới. Gã kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, kho cất giữ không lớn lắm nhưng trên bốn ngăn tủ đặt chỉnh tề từng ống nghiệm, trong mỗi ống nghiệm lại lơ lửng một giọt máu màu sắc khác nhau.
Những giọt máu trong ống nghiệm này rõ ràng xuất sắc hơn hẳn trên giá bên ngoài. Mỗi giọt máu đều tỏa ra khí tức đặc biệt, Đường Thiên có thể nhận ra sức mạnh bất đồng từ đó. Người thường có lẽ sẽ quên, thế nhưng trực giác của Đường Thiên cực kỳ nhạy cảm, nhận rõ từng đường nét nhỏ bé.
“Đây là thành quả mấy năm nay của ta.” Vẻ mặt lão Phí kiêu hãnh nhìn ống nghiệm trên ngăn tủ, không khỏi xúc động: “Ý tưởng của ta khác với những người khác. Mục tiêu cuối cùng của tất cả các chuyên gia huyết mạch đều là bồi dưỡng được huyết mạch cường đại. Trong bọn họ có người dung hợp huyết mạch bất đồng, cố gắng sáng tạo rất huyết mạch cường đại hơn. Một bộ phận chuyên gia khác lại cố gắng bồi dưỡng huyết mạch, tinh khiết hơn, bọn họ cho rằng huyết mạch càng tinh khiết lại càng ẩn chứa sức mạnh cường đại. ý tưởng ta thuộc về loại sau, nhưng lại khác với đại đa số mọi người. Ta cảm thấy mỗi loại huyết mạch như một mỏ khoáng sản khổng lồ, thành phần của nó cực kỳ phức tạp. Giờ bất cứ loại huyết mạch nào đều không hề thuần túy nữa, nhưng nó luôn ẩn chứa một ít mảnh vỡ huyết mạch viễn cổ. Mà việc ta thích làm nhất chính là không ngừng phân tách chúng ta, trong quá trình này ta có thể có được rất nhiều loại huyết mạch đặc biệt.”
“Phải biết rằng, trong rất nhiều huyết mạch hiện giờ đều có thành phần huyết mạch viễn cổ.” Lão Phí chỉ một ống nghiệm: “Ngươi nhìn giọt máu xanh lam kia kìa, đẹp chứ, như ngọc thạch vậy. Đó là huyết mạch của Băng Lam Tích Dịch, chủng tộc viễn cổ này đã biến mất gần sáu mươi ngàn năm. Trong máu của nó ẩn chứa lực lượng hành thủy cực kỳ mạnh mẽ, hấp thu nó, thân thể ngươi thậm chí có thể biến ảo rồi gây dựng lại như nước.”
Đường Thiên giật mình: “Lợi hại vậy sao?”
Đinh Đang ở bên cạnh hừ lạnh: “Cấp trên, đừng nghe lão nói phét! Mỗi loại huyết mạch của lão đều thiếu hụt rất nghiêm trọng. Cho đến giờ lão vẫn chưa từng bồi dưỡng ra một huyết mạch không có thiếu hụt. Cho nên mới không ai dám mua.”
Bị vạch trần, lão Phí cũng chẳng hề để ý, cười ha hả nói: “Hết cách rồi, huyết mạch như Lam Băng Tích Dịch giờ chỉ tìm được một ít trong các loại huyết mạch, mà cũng cực kỳ mỏng manh. Có điều cho dù vậy uy lực của nó cũng rất mạnh. Đám người kia rõ thỏ đế, hừ, nếu họ dùng những huyết mạch này nhất định sẽ hiểu huyết mạch mà mình đang hấp thu rác rưởi tới mức nào!”
Tuy hấp thu huyết mạch có thể khiến thực lực thân thể tăng vọt nhưng Đường Thiên vẫn rất cẩn thận. Tiêu hóa sức mạnh huyết mạch không phải chuyện dễ.
Hắn bỗng nghĩ tới một chuyện: “Ta có một thủ hạ tộc Sài Lang, hắn nên dùng huyết mạch gì thì tốt?”
Lão Phí bỗng phấn chấn: “Tộc Sài Lang là hậu duệ của bộ tộc Thiên Vũ Nguyệt Lang thời viễn cổ, có điều nồng độ huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang ẩn chứa trong máu bọn họ đã cực kỳ mỏng manh. Tộc Sài Lang giờ lấy huyết mạch Sài Lang cổ đại làm chủ, mà Sài tộc cổ đại cũng là một trong những chủng tộc có nhiều chi nhanh nhất dẫn tới huyết mạch tộc Sài Lang hiện giờ cực kỳ hỗn tạp. Bọn họ khó lòng giác tỉnh sức mạnh huyết mạch của mình mà cần dùng suối máu giác tỉnh mới khai mở được. Ta từng nghiên cứu huyết mạch chòm sao Sài Lang nhưng chỉ tôi luyện được rất ít huyết mạch tộc Thiên Vũ Nguyệt Lang.”
Lão lấy từ trong ngăn tủ ra một ống nghiệm, trong ống nghiệm là một giọt máu như ánh trăng.
Không chỉ màu sắc giọt máu như ánh trăng, ngay cả hình dạng cũng hệt như mặt trăng, có điều chỉ là một mặt trăng khuyết.
Nó lặng lẽ bồng bềnh trong ống nghiệm, tĩnh lặng lạ thường.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 291: Đại gia và lửa đen.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
“Đáng tiếc, mẫu xét nghiệm hm Sài Lang không nhiều lắm, ta tinh luyện gần ba ngàn huyết mạch Sài Lang mới được có vậy, trông có vẻ không tệ nhưng độ hoàn thành chỉ có 30%.” Lão Phí tiếc nuối: “Theo lý thuyết, số mẫu huyết mạch Sài Lang tinh luyện càng nhiều cáo thể thu được huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang càng tiếp cận hoàn toàn. Nhưng trên thực tế lên tới 50-60% đã rất không dễ rồi, cần số lượng tinh luyện rất lớn.
“Nói cách khác, nếu ta có thể cung cấp đủ huyết mạch Sài Lang cho ngươi tinh luyện, ngươi có thể tinh luyện ra huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang càng hoàn mỹ?” Đường Thiên suy nghĩ xoay chuyển, hỏi ngay.
“Không phải hoàn mỹ mà là hoàn chỉnh! Hơn nữa đây cũng chỉ là lý thuyết.” Lão Phí sửa lỗi sai trong câu nói của Đường Thiên: “Nếu có chừng ba mươi ngàn mẫu huyết mạch hẳn có thể đạt tới 80%. Tới hơn 60%, muốn tăng một chút thôi cũng phải cố gắng hơn trước nhiều. Hoàn chỉnh, ít nhất cần một triệu mẫu.”
Đường Thiên suy nghĩ một chút, bộ lạc Sài Lang ít nhất cũng có vài chục ngàn người hẳn có thể kiếm được ba mươi ngàn mẫu.
“Tốn bao nhiêu tiền?” Đường Thiên cẩn thận hỏi.
“Ngươi cần độ hoàn thành bao nhiêu?” Lão Phí hỏi ngược lại.
“Đương nhiên càng cao càng tốt.” Đường Thiên đáp.
Đại gia!
Lão Phí nước mắt chảy dài, rốt cuộc cũng kiếm được một đại gia mới nổi! Lão chỉ hận không thể nhào tới ra sức hô hào, đại gia, chúng ta kết bằng hữu đi!”
Một lát sau, lão mới kiềm được cơn kích động tỏng lòng, nhanh chóng đưa ra giá cả: “Nếu các ngươi cung cấp mẫu xét nghiệm, độ hoàn thành 50% là năm triệu tinh tệ, 60% là mười triệu tinh tệ, 70% là ba mươi triệu tinh tệ, nếu độ hoàn thành đạt tới 50% cần sáu mươi lăm triệu tinh tệ.”
Dám nói độ hoàn thành càng cao càng tốt, không phải đại gia thì là gì?
Đừng nhìn chỗ này đủ các loại huyết mạch, cái nào cũng có lịch sử sâu xa, thế nhưng độ hoàngươi thành đều rất thấp. Độ hoàn thành thấp hơn 50% gần như không cách nào bán được trên thị trường. Mà từ 50% trở đi, cứ thêm 50% lại là một bậc thang.
Sau tấm mặt nạ, Đường Thiên cũng hít một hơi lạnh.
Quá đắt!
Sáu mươi lăm triệu tinh tệ, nếu là đám người Lăng Húc, HẠc, Binh, gã cũng chẳng tiếc. Thế nhưng hắn vốn chỉ định cho Hỏa Mã Nhĩ, dẫu sao bộ lạc Sài Lang không có cao thủ, tình thế vẫn không ổn định. Thực lực Hỏa Mã Nhĩ không tồi nhưng vẫn kém bọn Ô Thiết Vũ nhiều lắm.
“Huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành 80% lợi hại đến đâu?” Giọng nói Đường Thiên đầy vẻ tiếc của.
Lão Phí lắc đầu: “Cái này không rõ, trên thị trường không có huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành cao như vậy, không ai biết rốt cuộc nó có thể khiến khí lực võ giả tăng cường tới mức nào. Rất ít chuyên gia nghiên cứu huyết mạch Sài Lang, mà tập trung vào huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang càng ít. Có điều dẫu sao nó cũng là huyết mạch thời viễn cổ, độ hoàn thành 80% sẽ rất kinh khủng.”
Suy nghĩ một chút, Đường Thiên vẫn quyết định mua: “Vậy thì mua.”
Hỏa Mã Nhĩ tính cách không tồi, hơn nữa sau này nàng phải chỉ huy bộ lạc Sài Lang, cần thực lực cường đại, không có thực lực không khiến người khác phục được.
Có điều, Đường Thiên rốt cuộc cũng hiểu đôi chút về giá cả của huyết mạch. Huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành 80%, chỉ riêng chi phí trả cho lão Phí cũng tới sáu mươi lăm triệu.
Đường Thiên âm thầm hỏi Đinh Đang một mẫu xét nghiệm huyết mạch SÀI Lang khoảng năm trăm tinh tệ, ba mươi vàn mẫu cũng là mười lăm triệu. Riêng thành phẩm đã hơn tám mươi triệu.
Ngẫm lại, một giọt máu Thiên Vũ Nguyệt Lang như vậy có giá bao nhiêu tinh tệ?
Ba đến năm trăm triệu cũng đã coi là có lương tâm, kẻ lòng dạ hiểm độc có bán cả mười triệu cũng chẳng làm gì được hắn.
Lão Phí mừng rỡ, đơn hàng sáu mươi lăm triệu, đây là đơn hàng lướn nhất lão từng nhận. Những huyết mạch trong kho này đều có độ hoàn thành cực thấp, thấp nhất thậm chí chỉ có 0.5%. Lão không muốn người ngoài biết, lão không cách nào lấy ra một giọt huyết mạch có độ hoàn thành hơn 70%.
Không phải lão không tinh luyện được mà là lão không có tiền.
Ngay cả Tam Giác Năng Bàn cũng do lão dùng hết dũng khí, lấy hết của cải ra đập vào mới miễn cưỡng mua lại được.
Hai mắt lão Phí sáng lên, lão bắt đầu mơ thấy sáu mươi lăm triệu tinh tệ, sáu mươi lăm triệu cơ đấy...
“Nếu chỉ cần gia tăng lực lượng huyết mạch Sài Lang ở mức độ nhỏ thì có cách nào không?” Đường Thiên đột nhiên hỏi, hắn lập tức bổ sung: “Cần giá rẻ.”
“Giá rẻ?” Lão Phí lo lắng quan sát Đường Thiên, sáu mươi lăm triệu sẽ không bay mất chứ?...
“Đây là một đơn hàng khác.” Đinh Đang đoán được suy nghĩ của lão Phí, bình thường lão Phí đối xử với nàng không tồi. Lão Phí không có tiền, nàng cũng chẳng có tiền, nhưng mấy năm nay lão Phí vẫn lấy ra không ít huyết mạch kỳ quái ra cho Tỳ Ba chữa bệnh. Lão Phí tính cách không tồi, nàng không muốn lão Phí đắc tội với cấp trên nên lên tiếng nhắc nhở.
Đường Thiên cũng ý thức được, nói ngay: “Đúng vậy, đây là một đơn hàng khác, cần giả cả thật rẻ.”
Đường Thiên nghĩ tới đám người mới và “pháo hôi”, họ đều là người tộc Sài Lang, nếu thực lực có thể gia tăng một chút, giá cả lại không đắt, gã sẽ suy nghĩ.
Một đơn đặt hàng khác, lão Phí thở phào một hơi, càng lúc càng nhận định Đường Thiên là một đại gia mới nổi, cố gắng biểu hiện mình: “Tộc Sài Lang vẫn thường dùng suối máu giác tỉnh, thế nhưng ta có một phương án tốt hơn. Trong huyết mạch tộc Sài Lang chiếm tỷ trọng lớn nhất là huyết mạch Sài tộc cổ đại. Rất nhiều người cho rằng đay là một loại huyết mạch hoàn toàn vô ích, đó là bởi sức chiến đấu của Sài tộc cổ đại rất bình thường, không có gì đặc biệt. Thế nhưng Sài tộc cổ đại vẫn ngoan cường kéo dài, hóa thành tộc Sài Lang không phải không có nguyên nhân. Tộc Sài Lang có khả năng sinh sản rất mạnh, đây là một nguyên nhân, bọn họ có thể sinh sống trong một số hoàn cảnh rất ác liệt. Một nguyên nhân khác chính là bọn họ am hiểu hợp tác đoàn đội. Tộc Sài Lang có lẽ là một trong những chủng tộc am hiểu hợp tác chiến đáu nhất, bọn họ cảnh giác giảo hoạt, lạnh lùng vô tình.”
Đường Thiên và Đinh Đang đều bị lời nói của lão Phí thu hút, bọn họ chưa từng nghe tới những thứ này.
“Chỉ cần khiến huyết mạch Sài tộc cổ đại trong cơ thể bọn họ giác tỉnh bọn họ sẽ có thiên phú như vậy.” Lão Phí nói: “Suối máu giác tỉnh của bọn họ đại khái cũng có tác dụng này. Ta từng nghiên cứu suối máu giác tỉnh, nó kích phát những huyết mạch hỗn tạp khác trong tộc Sài Lang, ví dụ như Sài Lang cổ đại, chúng sẽ khiến thực lực bọn họ tiến bộ đôi chút. Thế nhưng trong mắt ta đây lại là một cách làm rất không hiệu quả, thiếu hợp lý, chẳng trách chòm Sài Lang luân lạc tới ngày hôm nay.”
Lão Phí không khỏi cảm khái, thế nhưng lão nhanh chóng ý thức được mình lạc đề, vội vàng nói: “Những huyết mạch hỗn tạp này rất loãng, kích hoạt chúng từ khởi điểm đã thấp hơn so với các tộc khác rồi. Huyết mạch Sài Tộc cổ đại muốn tinh luyện rất dễ, nó được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh trong huyết mạch Sài Lang hiện nay, đại khái chừng bảy mươi phần trăm. Kích hoạt chúng sẽ hoàn thànhd udược yêu cầu của ngươi. Ta có thể cung cấp nước thuống tương đương, một người chỉ cần ba mươi ngàn tinh tệ. Nếu ngươi có suối máu giác tỉnh, một người chỉ cần năm ngàn tinh tệ.”
Đường Thiên ngạc nhiên: “Suối máu giác tỉnh lợi hại vậy sao?”
Trước đây gã hoàn toàn không để ý tới suối máu giác tỉnh, nhưng hôm nay nghe ra suối máu giác tỉnh có thể khiến gã tiết kiệm được một khoản tinh tệ kinh người, gã lập tức coi trọng nó.
Một người ba mươi ngàn tinh tệ, một ngàn người là ba mươi triệu tinh tệ, song nếu có suối máu giác tỉnh chỉ cần năm triệu tinh tệ, chênh lệch tới hai mươi lăm triệu tinh tệ.
Hai ngàn năm trăm vạn tinh tệ, đả đủ để phát động một trận chiến tranh.
“Ừm, suối máu giác tỉnh trời sinh phù hợp với tộc Sài Lang. Trên thực tế suối máu giác tỉnh vẫn luôn từ từ cải tạo huyết mạch Sài Lang, tốc độ cải tạo cực kỳ cahạm rãi. Mỗi võ giả sử dụng suối máu giác tỉnh đều được âm thầm cải tạo, đây là lực lượng của thiên nhiên. Lúc thường nhỏ tới không thể thấy, nhưng trong thời gian dài lại khiến người khác kính nể.” Lão Phí giải thích.
“Ta cần một số hàng mẫu để thử nghiệm hiệu quả đã.” Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Mười phần trước đi.”
“Không vấn đề, chỉ cần nửa giờ.” Lão Phí dứt khoát xoay người vào phòng làm việc.
Đường Thiên và Đinh Đang không đi cùng, trong phòng làm việc của lão còn chẳng có chỗ đặt chân.
Đột nhiên, trong phòng làm việc vang lên tiếng hô thất thanh của lão Phí: “Ôi! Trời đất ơi!”
Đường Thiên lập tức phản ứng, thân hình xoạt cái biến mất, Đinh Đang vội vàng đuổi theo.
Khi Đinh Đang bước vào phòng làm việc, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ngây người. Không riêng gì nàng, cả Đường Thiên và lão Phí đều ngẩn ra.
Một ngọn lửa màu đen bao phủ Tam Giác Năng Bàn, lặng lẽ thiêu đốt. Tam Giác Năng Bàn trong ngọn lửa màu đen tan đi với tốc độ mắt thường thấy được.
Đường Thiên âm thầm khiếp sợ, ngọn lửa màu đen này khiến gã có cảm giác quen thuộc. Thế nhưng, vừa rồi gã thậm chí không hề phát hiện, điều này quả thật khó lòng tin nổi.
Trực giác của gã cao tới kinh người, toàn bộ nơi ở của lão Phí đều nằm trong cảm ứng của gã. Thế nhưng ngọn lửa đen thiêu đốt gã lại chẳng hề phát hiện!
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Bàn tam giác bằng bạc tan thành chất lỏng, không ngừng nhỏ đi trong ngọn lửa đen rồi dần dần bốc hơi như bọt nước, biến mất không còn.
Ngọn lửa đen cũng lụi dần rồi biến mất, một khối máu lơ lửng giữa không trung.
Bộp!
Khối máu bỗng bay về phía Đường Thiên, Đường Thiên không kịp né tránh, khối máu bắn trúng cánh tay gã, hóa thành một chùm máu bao phủ lấy tay Đường Thiên. Chỉ chớp mắt sau, chỗ máu đó đã như hạt cát thấm vào nước, nhanh chóng truyền vào tay Đường Thiên.
Cánht ay Đường Thiên không chút vết máu.
Một luồng khí ấm áp tiến vào cơ thể Đường Thiên, gã không có cảm giác bất ổn nào.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng quỷ dị đó, đầu óc Đinh Đang trống rỗng. Vì chữa bệnh cho Tỳ Ba, nàng hiểu rõ về huyết mạch hơn xa người thường, nhưng nàng chưa từng thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Lão Phí cũng khôi phục tinh thần sau cơn chấn động, ánh mắt cuồng nhiệt không gì sánh nổi: “Trời đất ơi! Trên đời này còn huyết mạch kỳ lạ như vậy sao?”
Đường Thiên bị ánh mắt lão Phí nhìn tới mức nổi cả da gà, hai mắt lão bừng sáng điên cuồng, như chỉ hận không thể nuốt trọn Đường Thiên.
“Tam Giác Năng Bàn của ngươi mất rồi.” Đường Thiên nói lảng sang chuyện khác.
“Tam Giác Năng Bàn là cái đếch gì?” Ánh mắt lão Phí vẫn không dời, vô cùng cuồng nhiệt: “Huyết mạch của ngươi quả thật vô cùng kỳ lạ! Có lửa đen, huyết mạch nào có lửa đen? Hơn nữa ngay cả Tam Giác Năng Bàn cũng có thể bị nó đốt cháy sạch, không còn cả tro tàn, cấp bậc của lửa đen này cao tới mức nào? Ta muốn nghiên cứu! Rút máu ra, mau rút máu ra!”
Đường Thiên chột dạ, ông lão này không định giải phẫu mình chứ?
Nhưng đúng lúc này, gã như có phát hiện, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555