Cự đại lôi quyền trong giây lát tiếp xúc với hôi sắc quang quyển bỗng bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, lấy Bạch Mã sơn làm trung tâm hàng loạt dư kình theo đó khuếch tán ra ngoài hơn trăm dặm, trong phút chốc phá hủy hàng loạt cây cối xung quanh.
Lý Phàm cũng bị những dư kình này chấn cho hai tai ong lên, đầu váng mắt hoa. Sau khi ổn định lại tinh thần, hai mắt hắn gắt gao nhìn vào nơi lôi quyền vừa đánh xuống.
Chỉ thấy tại nơi đó hôi sắc quang quyển hơi hơi rung lên, bề mặt vốn phẳng lặng như gương của nó bị một quyền này làm cho nhộn nhạo, giống như ném một tảng đá xuống hồ nước làm tỏa ra hàng lọt đường tròn đồng tâm. Nhưng sau khi dao động qua đi, hôi sắc quang quyển lại lần nữa yên tĩnh trở lại, một bộ không chút hao tổn.
"Cái gì? Không ngờ lại khó phá như thế?"
Tử y thanh niên thấy cảnh này cũng khẽ giật mình. Tuy hắn không nghĩ bằng vào một quyền của mình là có thể đem tòa viễn cổ đại trận này phá vỡ, nhưng ít nhất cũng phải là chịu một chút tổn hại mới đúng. Nhưng xem bộ dạng hiện giờ của đại trận vẫn còn mười phần chắc chắn, năng lượng phòng hộ còn hơn xa hắn nghĩ.
Mà đúng lúc tử y thanh niên đang cau mày trầm tư, một tiếng cười dài từ xa vọng tới, kèm theo đó là một luồng kiếm ý kinh thiên xé rách không gian, vẽ nên trên nền trời xanh một đạo hắc tuyến đang nhanh chóng tới gần.
"Ha ha Phong Tà tiểu tử, một mình ngươi cũng đòi mong phá hủy tòa Tiêu Đồ đại trận này, không khỏi cảm thấy quá buồn cười sao?"
Theo đạo hắc tuyến đang nhanh chóng tới gần, chủ nhân của đạo tiếng cười này cũng dần hiển lộ ra.
Đây là một đại hán lưng hùng vai gấu, bộ dáng ngoài ba mươi tuổi. Mà trên thân đại hán mặc một chiếc áo ngắn cộc tay bằng da thú, để lộ ra hai cánh tay màu cổ đồng với những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên. Từ người hắn tỏa ra một lường khí tức trầm trọng mà nặng nề, như đại địa bao la rộng lớn.
Dưới chân đại hán không giống như tử y thanh niên lăng không đạp bộ, mà là cưỡi trên một thanh huyền thiết trọng kiếm. Thân kiếm bộ dáng cổ xưa, bên trên chi chít hàng loạt vết nứt nẻ, giống như một thanh tàn kiếm bình thường. Nhưng mà từ thân kiếm lúc này tỏa ra hàng loạt những đạo kiếm khí kinh thiên xé rách không gian, vằn vũ xoay quanh đại hán lại làm chúng nhân tại trường biết được đây không phải là một thanh trọng kiếm bình thường.
Lý Phàm đang đứng dưới một thân cây dưới đất, khi nhìn thấy thanh thiết kiếm dưới chân đại hán hai mắt cũng không khỏi phát sáng, khẽ lẩm bẩm tự nhủ:
"Đây là Nguyên Bảo trong truyền thuyết sao? Uy lực quả nhiên không phải mạnh bình thường a. Chỉ là không biết có những thần thông gì."
Mà phía trên, tử y thanh niên hai tay chắp sau lưng, khẽ hừ lạnh nhìn đại hán, theo sau ánh mắt hắn cũng đồng dạng thấy được cự kiếm người kia đang đạp dưới chân, không khỏi thất thanh hô lên:
"Thổ Bác, tên đầu đá ngươi lần này tới đây không ngờ còn được cấp cho Phong Nhiêu Thiết Kiếm, xem ra Xích Thổ Các đối với ngươi cũng là quá ưu ái rồi a."
"Ha ha ta có được Phong Nhiêu Thiết Kiếm, chẳng lẽ tên tiểu tử ngươi lại không được Phong Lôi Các cấp cho thứ gì tốt sao? Chẳng qua ta cũng không quản ngươi có thứ gì, có Thạch Kiếm nơi tay, lần này Bồ Lao chi chung ngươi đừng mong cùng lão tử tranh dành."
Đại hán cười to một tiếng, ánh mắt không dấu được vẻ đắc ý. Phong Nhiêu Thiết Kiếm dưới chân hắn là một kiện cao cấp nguyên bảo, có nó nơi tay hắn tự tin có thể áp được tên tiểu tử của Phong Lôi Các trước mặt này một đầu.
"Hừ! Có được tranh dành hay không chỉ nói mồm mà biết được. Bản công tử ngược lại là muốn xem xem Phong Nhiêu Thiết Kiếm này rốt cuộc là có được uy lực to lớn giống như trong lời đồn hay không a."
Tử y thanh niên cười lạnh một tiếng, theo sau hai mắt hắn tử quang phun ra nuốt vào, mà thiên địa nguyên khí quanh người hắn cũng là kịch liệt sôi trào, vang lên những tiếng sấm nổ trầm thấp. Xem ra là một lời không hợp chuẩn bị ra tay với đại hán.
"Ha ha hai vị, viễn cổ di tích trước mắt còn chưa được mở ra, hai vị lại ở nơi này tranh đấu ngươi sống ta chết không phải là một hành vi ngu xuẩn sao?"
Đang lúc cục diện cực độ căng thẳng, bất chợt không gian giữa đại hán và tử y thanh niên hơi rung lên, theo sau một tiếng cười nhàn nhạt vọng ra. Mà cùng với tiếng cười này, một thanh niên tóc dài quá eo, toàn thân mặc một bộ hắc y mờ ảo hiện ra, hướng tới hai người đại hán và tử y thanh niên chắp tay cười nói:
"Thủy Huyền Môn Nguyễn Phi, ra mắt hai vị đạo hữu."
Thanh niên này gương mặt vô cùng anh tuấn, hai mắt đen láy sâu thẳm, tóc dài phía sau nhẹ nhàng tung bay khiến cho hắn có một vẻ vô cùng tuấn lãng. Chẳng qua làn da của hắn lại trắng bệch một màu, thêm vào đôi môi mỏng hơi cong lên làm cho cái vẻ tuấn lãng của hắn bị mất đi mà thay vào đó là một cảm giác yêu dị mà cay nghiệt.
"Hừ! Nguyễn Phi tên yêu nhân ngươi đã đến từ sớm rồi, giờ mới chịu hiện thân phải chăng là muốn để hai người chúng ta tốn khí lực khai mở trận pháp còn ngươi thì ở phía sau ngư ông đắc lợi. Đừng tưởng ta trong lòng không biết ngươi có cái chủ ý quỷ quái gì."
Đại hán Xích Thổ môn nhìn người vừa hiện thân, không khỏi hừ lạnh hung hăng nói. Đối với cái tên gia hỏa tà khí đầy mình trước mặt hắn cũng không có một chút thiện cảm nào.
Mà hắc y thanh niên nghe được lời này của đại hán, trong mắt cũng là lóe lên một tia ngoan độc. Chẳng qua nét mặt hắn vẫn như thường, nhàn nhạt đáp:
"Cái này là Thổ huynh nghĩ oan cho tại hạ rồi. Tuy ta đã đến từ lâu, nhưng do ngại nguyên lực yếu kém nên không dám bêu xấu, đành chờ các vị đạo hữu đến đây thương lượng. Mà lúc nãy nhìn thấy Thổ huynh cùng với Phong Tà đạo hữu có xích mích, không nhịn được mà phải hiện thân mở lời khuyên can a."
"Tạm gác lại chuyện này đi. Hiện giờ ba người chúng ta tại đây, nếu hợp sức có lẽ có thể mở được Tiêu Đồ trận pháp này, vào trước bên trong đoạt lấy tiên cơ. Nếu còn chần chừ chờ những người khác đến, cục diện lúc đó sẽ khó khăn hơn rất nhiều a."
Mà lúc này tử y thanh niên hai mắt khẽ nhìn qua trận pháp, theo sau vung tay lên, lạnh lùng nói.
"Cái này cũng đúng. Chẳng qua Tiêu Đồ trận pháp này tên đầy đủ là Tiêu Đồ Thủ Linh Trận, là trận pháp nổi danh về phòng hộ, xưa kia thời kì viễn cổ rất hay được các bậc đại năng dùng để phòng hộ phía ngoài động phủ hay lăng tẩm của mình. Mà cái Tiêu Đồ Thủ Linh Trận này là do triệu gọi tàn hồn của Tiêu Đồ về giam cầm, lại dùng thêm máu tươi của hơn chín mươi loại yêu thú mới lập nên trận pháp, năng lực phòng hộ phải nói vô cùng kiên cố."
Hắc bào thanh niên khẽ đưa tay vuốt tóc, gật đầu đồng ý.
"Theo ta được biết Tiêu Đồ này là một trong chín con của Viễn Cổ Đông Long, xuất thân từ Thần Châu Tịnh Thổ. Nghe đồn trong trận đại chiến thời kì thái cổ, so với viễn cổ thời kì còn xa xưa hơn rất nhiều, nó theo chân Thần Châu Tịnh Thổ sang Nam Hoang đại lục chúng ta xâm lấn, đã bị một vị đại năng giả của đại lục chúng ta một búa chém chết, toàn thân xương cốt nhuộm khắp Nam Hoang đại lục."
Đại hán Xích Thổ môn dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên mở miệng nói.
"Cái này ta cũng nghe nói tới. Thái Cổ thời kì so với viễn cổ thời kì mà Vô Song Kiếm Chủ tung hoành còn xa xưa hơn không biết bao nhiêu lần. Mà các bậc đại năng thời đó cũng mạnh hơn rất nhiều lân. Nghe đồn thời kì đó có một chủng tộc là Việt Tộc, là thủ hộ thần của Nam Hoang đại lục chúng ta. Mà vị đại năng giả mà ngươi nói, một búa chém chết Tiêu Đồ, dường như được gọi là Cổ Việt Thạch Sanh gì đó.Chẳng qua cái này cũng quá xa xưa rồi, hiện giờ không có liên quan gì tới chúng ta cả, nên nhanh nhanh khai mở tòa đại trận này đi mới tốt."
Tử y thanh niên trầm giọng nói, mà khi nhắc tới vị đại năng giả tay cầm vô danh đại phủ, một búa chém chết Thần Châu thần thú kia, hắn không khỏi cũng có một cảm giác huyết mạch sôi trào. Chẳng qua tình hình trước mắt cũng là không có thời gian nghĩ tới những cái vấn đề này, nhanh chóng phá hủy tòa Tiêu Đồ Thủ Linh Trận này mới là chính đạo.
"Được, vậy hai người các ngươi hãy quán chú nguyên lực vào Phong Nhiêu Thiết Kiếm này, ta sẽ dùng một kiếm đâm nát tâm trận. Nếu chỉ luận về lực công kích, Phong Nhiêu Thiết Kiếm trong tay ta so với mấy thứ đồ các ngươi mang theo vẫn là mạnh hơn một chút, các ngươi sẽ không phản đối cái gì chứ?"
Đại hán Xích Thổ môn biết là sự tình gấp gáp, cũng không chậm trễ nữa, hướng tới hai người nói.
"Vậy... thôi được cứ làm như lời ngươi nói đi."
Tử y thanh niên hơi do dự một chút, theo sau gật đầu đáp ứng, mà hắc y yêu dị thanh niên cũng không có phản đối. Tuy quán chú nguyên lực vào kiếm sẽ khiến cho nguyên lực bản thân hai người hao tổn một chút mà tên đầu đá kia là có thể bảo tồn một chút nguyên lực của hắn, chẳng qua hai người trong tay tuy cầm vài món nguyên bảo uy lực không kém nhưng về độ sắc bén thì không thể nào so với Phong Nhiêu Thiết Kiếm được, vì vậy cũng không còn cách nào khác là gật đầu.
Theo sau tử y thanh niên hai người thủ chưởng vươn ra, mang theo đó là nguyên lực nồng đậm dị thường, từ chưởng tâm của hai người trào ra không ngớt, cách không hướng tới Phong Nhiêu Thiết Kiếm một chưởng bắn tới.
Mà Phong Nhiêu Thiết Kiếm được nguyên lực hùng hậu quán chú vào, thân kiếm nguyên bản vốn màu đen tuyền chợt nổi lên hoàng quang nhàn nhạt, theo thời gian trôi qua hoàng quang này cũng càng ngày càng sáng chói lên. Cùng với đó, một khí tức bình ổn mà trầm trọng, bao la mà hiền hòa từ từ toát ra từ thân kiếm, nó giống như đại địa nuôi dưỡng chúng sinh, vĩ đại mà không mang đến cảm giác áp bức, làm cho chúng nhân tại trường mỗi người trong lòng đều không nén được nổi lên một cảm giác tường hòa.
Lý Phàm trong lòng cũng là dâng lên cảm giác như vậy. Nhưng mà ánh mắt của hắn cũng là thấy được không gian xung quanh thiết kiếm, hàng loạt khe nứt nhỏ li ti như sợi tóc bắt đầu dày đặc hiện ra.
"Được rồi, thu tay lại đi. Để ta tới!"
Một lúc sau khi thân kiếm đã toát ra một màu vàng kim chói lọi, đại hán sắc mặt ngưng trọng hướng tới hai người tử y thanh niên hét lớn. Theo sau hắn gầm lên một tiếng, hai cánh tay cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, nắm chắc chuôi kiếm, mang theo một uy thế như khai thiên phách địa hướng tới quang quyển màu sám tro bên dưới hung hăng chém xuống.
"Phong Nhiêu Kiếm Pháp, Trấn Trụ Sơn Hà, Tiêu Đồ Đại Trận, Nhất Kiếm Mở Khai, phá ra cho ta, phá!"
Một kiếm trảm xuống, phong vân biến sắc, nhật nguyện lu mờ, một tiếng nổ vang như trời xanh khóc thét vang vọng bốn phương. Chúng nhân có mặt tại trường, những kẻ chưa đạt tới cấp độ Tiên Thiên đều là hai tai bật máu, ôm đầu thống khổ kêu la.
Nơi kiếm mang của Phong Nhiêu Thiết Kiếm trảm xuống, Tiêu Đồ đại trận rung lên dữ dội, lấy mắt thường cũng có thể thấy được một vết nứt nhàn nhạt mở ra, hướng tới toàn bộ trận pháp kéo dài ra ngoài. Theo sau một tiếng long ngâm bi thống, tòa viễn cổ đại trận này hoàn toàn đã bị hủy diệt, để lộ ra di tích bên trong mà không biết bao nhiêu năm rồi chưa thấy được ánh sáng mặt trời.
"Thành công?"
Tử y đại hán chứng kiến cảnh này, hai mắt không khỏi sáng lên, vui mừng nói.
Mà đối diện hắn đại hán Xích Thổ Môn cũng là gật gật đầu, hưng phấn đáp:
"Tòa đại trận này trải qua tuế nguyệt tang thương năng lực phòng hộ đã suy yếu đi chín phần rồi, lại thêm ba người chúng ta toàn lực một kích hoàn toàn có thể so với cao thủ Hóa Linh Cảnh bình thường, vì vậy mà phá hủy được nó cũng không có gì bất ngờ."
Hai người tử y thanh niên cũng cười cười, phá hủy được tòa đại trận này, bọn hắn tiến vào trước tiên, dù là có bảo bối gì thì cũng có cơ hội rất lớn để đoạt lấy.
"Vậy không nên chần chờ nữa, chúng ta..."
Hắc y thanh niên Nguyễn Phi hai mắt lóe lên một tia sáng kì dị, trầm trầm lên tiếng. Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, bất chợt sắc mặt đại biến, gắt gao nhìn về phương đông. Mà hai người đại hán và tử y thanh niên cũng là đồng dạng vẻ mặt biến đổi, quay đầu nhìn qua.
Tê tê...!
Chỉ thấy ngoài ngàn dặm phương đông, thiên địa một mảnh hoa tuyết tung bay, một hư ảnh liên hoa trong suốt lớn tới hơn trăm trượng đang hướng phía này bay nhanh tới. Mà bên trong liên hoa, một thiếu nữ toàn thân bạch y trắng muốt, tóc dài đen tuyền phiêu tán theo gió, hai tay chắp sau lưng thản nhiên nhìn về phương hướng Bạch Mã sơn.
Mà đợi khi băng liên tới gần hơn, dung mạo thiếu nữ mới từ từ hiện lên trong tầm mắt mọi người. Trên mặt thiếu nữ, là một chiếc mặt nạ tinh xảo màu bạc, che đi toàn bộ gương mặt, chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Mà chúng nhân tại trường kể cả ba người tử y thanh niên, khi chứng kiến đôi mắt này không ngờ hô hấp không tự chủ được dồn dập hắn lên.
Đây là một đôi mắt như thế nào?
Đen láy, sâu thẳm, như tinh không vô tận. Rực rỡ, sáng ngời, như chư thiên tinh thần. Lạnh lẽo, vô cảm, như đại đạo chí cao. Một đôi mắt này, một ánh mắt này, đủ để làm cho chư thiên run rẩy, đủ để làm cho vạn vật đắm chìm, chúng thần sa đọa. Đôi mắt này, không phải là đôi mắt của một con người, mà là của chí cao thần nữ, của đại địa mẫu thần.
Lý Phàm đang đứng phía dưới khi nhìn thấy đôi mắt này, hô hấp của hắn cũng không tự chủ được dồn dập lên. Nữ tử này, không ngờ chỉ một ánh mắt mà có thể làm chúng sinh điên đảo, vạn vật trầm mê. Chẳng qua dưới ánh mắt này, hắn trong lòng không hề nổi lên một tia ý niệm sắc dục nào, bởi vì hắn hiểu được người có ánh mắt như vậy, chỉ có thể thưởng lãm nhưng không thể khinh nhờn.
Vì khinh nhờn nàng, là khinh nhờn hóa thân của sự mỹ lệ nhất trên thế gian. Kẻ như vậy chỉ có một kết cục, CHẾT!
"Là Băng Liên Tiên Tử Lý Dĩ Uyên, không ngờ lần này người từ Thiên Ngân học viện đi đến lại là nàng."
Chứng kiến bạch y nữ tử, đại hán Xích Thổ Môn sau một lúc ngây người cũng khẽ giật mình tỉnh lại, theo sau thất thanh hô lớn.
"Thật không ngờ lại là nàng. Ta nghe đồn nàng năm năm trước được đi theo viện chủ Thiên Ngân học viện bái kiến qua chí cao trưởng lão của Thiên Ngân học viện, được tu hành trong Vô Ngân giới năm năm, hiện giờ không ngờ đã xuất quan đi ra."
Tử y thanh niên hưng phấn nói, ánh mắt nhìn bạch y nữ tử không che dấu được sự ái mộ nồng đậm. Không chỉ riêng hắn mà hai người còn lại cũng đều đồng dạng như vậy, gặp mặt nữ tử bậc này nếu nói họ còn không động tâm vậy thì con mẹ nó về làm thái giám cho xong a.
Mà lúc ba người còn đang ngẩn ngơ, băng liên cự đại đã tiến lại gần bầu trời Bạch Mã Sơn. Sau khi đến nơi, băng liên liền nhẹ nhàng tán đi, hóa thành một điểm bạch quang chui vào trong người bạch y nữ tử, mà nàng lúc này cũng là nhẹ nhàng bước ra, hướng tới mấy người tử y thanh niên khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt quét qua đại trận đã bị công phá phía dưới.
Đối với điểm tính tình lạnh lùng này của bạch y nữ tử, ba người kia cũng là không xa lạ gì. Sau khi khẽ ho khan một tiếng, cũng chỉ đành nhìn nhau cười khổ.
Một lúc lâu sau, bạch y nữ tử thu hồi tầm mắt, lúc này mới hướng tới ba người đại hán nhẹ nhàng nói:
"Tòa đại trận này là do Phong Nhiêu Kiếm của Thổ đạo hữu phá sao?"
"Ha ha không dám không dám, đây là do có sự trợ giúp của Nguyễn Phi đạo hữu cùng Phong Tà huynh đây, ta mới có thể một kiếm đem nó phá hủy."
Đối với câu hỏi của bạch y nữ tử, đại hán cười cười khiêm tốn nói, nhưng trong mắt hắn sự đắc ý vẫn là không che dấu được.
Mà chứng kiến cảnh này tử y thanh niên khẽ hừ lạnh, theo sau dưới chân bước ra tới gần bạch y nữ tử, ôn hòa nói:
"Lý tiên tử, hiện giờ đại trận đã phá, không bằng mấy người chúng ta hợp sức tiến vào trong viễn cổ di tích trước thì thế nào."
Bạch y nữ tử nghe vậy khe khẽ lắc đầu, bình thản từ chối:
"Cảm ơn ý tốt của đạo huynh nhưng ta từ trước tới giờ vẫn quen hành động một mình, nên xin thứ lỗi. Nếu viễn cổ di tích đã được khai mở, ta xin vào trước một bước vậy. Mấy vị đạo hữu cũng nên tiến vào đi thôi."
Lời nói vừa dứt, nàng cũng không nhiều lời thêm, dưới chân khẽ điểm, cả người đã hóa thành một vầng sáng trắng bay vào sâu bên trong Bạch Mã Sơn.
"Ha ha, ngươi đồ ngu ngốc này chẳng lẽ còn không biết tính cách của Lý Dĩ Uyên sao? Còn đòi đồng hành chung với nàng, thật là con mẹ nó đần độn mà, ha ha."
Đại hán từ xa thấy cảnh này, không khỏi đắc ý cười lớn, lên tiếng châm chọc.
Mà nguyên bản tử y thanh niên vì bị từ chối sắc mặt đang rất khó coi, nghe thấy lời này không khỏi triệt để bạo nộ, gầm lên một tiếng:
"Ngươi nói cái gì?"
"Sao? Tưởng lão tử sợ ngươi? Đánh thì đánh, con bà nó chứ!"
Đại hán cũng là hung hăng mắng to, Phong Nhiêu Thiết Kiếm dưới chân tỏa ra hoàng quang nhàn nhạt, từng đợt khí tức trầm trọng nặng nề tỏa ra xung quanh làm không gian nơi này trong phút chốc rung lên dữ dội.
"Hừ! Hiện giờ vào trong di tích là quan trọng trên hết, ta không muốn phí sức với tên đầu đá ngươi."
Chứng kiến Phong Nhiêu Thiết Kiếm tỏa ra uy lực, tử y thanh niên trầm mặc một lúc, sắc mặt âm tình biến ảo bất định, một lúc sau cắn răng đáp. Dứt lời hắn cũng hóa thành một luồng lôi quang hướng bên trong Bạch Mã Sơn phi tới.
"Con rùa nhỏ, sợ rồi sao? Hừ! Lão tử mới không thèm chấp với tên mặt trắng nhà ngươi."
Đại hán nhìn tử y thanh niên bỏ đi, khẽ lầm bầm tức giận. Theo sau y cũng đồng dạng hóa thành một luồng kiếm khí hoàng sắc đuổi theo.
Mà hắc y yêu dị thanh niên đứng bên cạnh từ đầu tới cuối vẫn là một vẻ mặt thản nhiên. Đợi cho những tên kia đã đi khuất, hắn mới khẽ cười lạnh một tiếng, toàn thân hóa thành một luồng thủy vụ dung nhập vào trong không gian, theo sau triệt để biến mất.
Mà chúng nhân bên dưới khi nhìn thấy những vị Tinh Thần Biến cường giả cao cao tại thượng kia đã đi khuất, sau khi ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tất cả đồng loạt hét lớn, theo sau như ong vỡ tổ chạy vào bên trong.
"Đi mau, di tích đã khai mở, mau mau tiến vào!"
"Khẩn trương lên, tên nào chậm chân đến nước cháo cũng không có mà húp a."
"Con mẹ nó ngươi cản ta làm gi, cút ra chỗ khác cho lão tử."
Hiện trường bỗng chốc trở thành một mảnh hỗn loạn, hàng trăm người như không cần mạng mà chen chúc hướng tới lối vào di tích tiến tới.
Lý Phàm đứng một bên vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh này, hắn bản thân chỉ là Tông Sư cao thủ, so với những kẻ ở đây vẫn chẳng là gì, tốt nhất nên thận trọng mà hành sự a.
Một lúc lâu sau khi số người bên ngoài đã tiến vào sâu trong Bạch Mã Sơn quá nửa, Lý Phàm mới đưa tay lên vỗ vỗ đầu tiểu Bạch trên vai, thấp giọng nói:
"Tiểu tử, chúng ta cũng nên vào đi thôi!"
Dứt lời, dưới chân hắn khẽ điểm, cả người hóa thành một đạo hắc quang hướng bên trong di tích lao tới.
Viễn cổ di tích được xây nên bên trong lòng núi, hướng sâu vào Bạch Mã Sơn mà mở rộng, trải dài khắp bên trong ngọn núi. Dưới chân Bạch Mã Sơn chỉ là là lối vào di tích mà thôi.
Lúc Lý Phàm đến nơi, đại môn di tích sớm đã bị người phá nát, ngay cả những mảnh vỡ cũng không biết bị tên nào nhặt nhạnh mang đi, để lộ ra một lỗ hổng đen ngòm thông sâu vào bên trong.
Nhìn cảnh này Lý Phàm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhếch mép cười khổ, theo sau từ từ bước chân vào.
Phía sau đại môn, là một hành lang hẹp dài, trên dưới được lát hoàn toàn bằng một loại đá đen tuyền, tỏa ra hơi mát lành lạnh. Mã hai bên hành lang, là từng bức phù điêu làm bằng đồng xanh, phía trên điêu khắc ra từng tình cảnh nhân loại thời kì nguyên thủy xa xăm.
Có nhân loại kết thành đoàn đội, cầm trong tay thạch mâu săn giết yêu thú.
Có nhân loại tay cầm tù và, trống trận, giao chiến với các loại quỷ quái yêu ma.
Có nhân loại tụ tập quanh tế đàn, rối rít hướng trời cao quỳ lạy, cúng bái.
Đủ các loại hình ảnh của nhân loại thời kì nguyên thủy được điêu khắc một cách sống động bên trên từng bức phù điêu, tỏa ra từng luồng khí tức man hoang, cổ xưa, thần thánh.
Lý Phàm hai mắt chăm chú nhìn từng bức phù điêu này, một lúc lâu sau hắn khẽ thở dài một hơi, theo sau dưới chân tiếp tục di chuyển hướng vào sâu bên trong di tích.
Một lúc sau khi đi hết hành lang phù điêu, Lý Phàm tới được một quảng trường rộng lớn, mà rất nhiều người vẫn hầu như tụ tập tại nơi đây.
Quảng trường này diện tích cũng phải lên tới hai trăm trượng, ở giữa có một thạch tháp cao vút, mà đại đa số người trên quảng trường lúc này là hầu như đang đứng dưới chân tháp.
Thấy vậy Lý Phàm cũng là tò mò bước đến. Khi hắn đến gần nhìn rõ hơn thạch tháp, trong lòng cũng không khỏi phải chắt lưỡi tán thưởng người xưa thần kì.
Chỉ thấy thạch tháp này toàn thân xây bằng đá màu xám trắng, bên trên loang lổ vết nứt, bộ dáng cổ xưa vô cùng. Mà tòa thạch tháp này cũng là thật sự rất cao, đâm thẳng lên phía trên nóc đại sảnh, không có tới một trăm cũng phải có đến chín chục tầng. Chỉ là dù Lý Phàm có nghển cổ lên cỡ nào cũng không thể thấy rõ được.
Mà bên trên đại môn thạch tháp, là một tấm bảng hiệu làm bằng gỗ, toàn thân đã ố vàng, bộ dáng trông như sắp mục nát tới nơi. Bên trên bảng hiệu, là ba chữ cổ tự như rồng bay phượng múa, không biết là loạt văn tự gì. Lý Phàm tuy xem không hiểu, nhưng trong đầu hắn không tự chủ được lại hiện ra một cái tên:
"Càn Không Tháp!"
Khẽ giật mình, hắn quay sang những người bên cạnh, phát hiện không chỉ mình hắn mà tất cả mọi người trong óc đều nổi lên cái tên này, trong lòng không khỏi chặc lưỡi tán thưởng thủ đoạn của vị tháp chủ này thật thần kì.
Theo sau Lý Phàm đột nhiên phát hiện ngoài đại môn thạch tháp, còn dựng nên một khối bia đá rất nhỏ, hơn nữa lại trải qua phong sương năm tháng bào mòn, nếu không để ý thì cũng không thể phát hiện được.
Bên trên bia đá, là một đoạn văn tự cũng đồng dạng viết bằng cổ tự, khi Lý Phàm nhìn tới gần, trong lòng hắn cũng hiện lên ý nghĩa của đoạn văn tự này.
"Càn Khôn Tháp, trong tháp có Càn Khôn. Tháp có chín mươi chín tầng, tự thành chín mươi chín giới, địa thủy hỏa phong, âm dương ngũ hành đều là đầy đủ. Kẻ đến sau một khi bước chân vào tháp, sẽ là trải qua lần lượt chín mươi chín giới này, kẻ qua được ắt sẽ có đại cơ duyên, mà kẻ thất bại đều chỉ có chết. Bước vào hay trở ra, các ngươi những kẻ đến sau này hãy nên hảo hảo nghĩ cho thật kĩ đi, ha ha ha!"
Lý Phàm đọc xong đoạn văn tự này, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi. Một tòa tháp này, không ngờ bên trong lại ẩn chứa chín mươi chín giới, thủ đoạn này... thật quá thần kì đi. Mà theo lời người này nói, nếu đi hết được chín mươi chín tầng này nhất định sẽ có đại cơ duyên, đây chắc cũng là sự thật.
Chỉ là nếu không đi hết, một khi thất bại kết cục là chắc chắn phải chết. Nên đi hay không đây?
Lý Phàm khẽ trầm tư, theo sau ánh mắt hắn quét qua chúng nhân tại trường. Hiện giờ số người tại đây chỉ còn hơn ba trăm người, tính cả những người vừa cùng Lý Phàm đi vào. Còn những người khác, là đã đi vào Càn Không Tháp này rồi. Những người còn đứng đây, đa số đều là vì cái mạng nhỏ mà phân vân lưỡng lự.
"Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn, những kẻ hàng ngày sống trong sinh tử khiêu dược này, cũng là rất ít hạng nhát gan sợ chết a."
Lý Phàm nhìn cảnh này cũng là khẽ lắc đầu cảm thán. Võ giả sống trong giang hồ, hôm nay có thể uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to, hưởng thụ gái tơ non mềm nhưng ngày mai đã lại là đầu mình một nơi, xác phơi đồng nội, không ai biết được.
Vì vậy những võ giả như bọn họ, nếu biết có cơ hội, hầu như tất cả đều không cần mạng mà tiến lên. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn cũng là nổi lên một hồi nhiệt huyết.
"Người khác có thể đi vào, ta vì sao lại không dám vào chứ, ha ha."
Cười to một tiếng, theo sau trong ánh mắt kính nể của chúng nhân, Lý Phàm hướng tới Càn Không tháp bước tới.
Ong ong...!
Một hồi trời xoay đấy chuyển, làm Lý Phàm không tự chủ được hai mắt nhắm lại.
Theo sau một cảm giác như vừa rơi từ trên chín tầng trời xuống, Lý Phàm rùng mình tỉnh táo lại, hai mắt khẽ mở ra.
Trước mặt hắn lúc này, cũng không phải là một tầng nào của tòa tháp, mà là một khu bình nguyên trải rộng. Trên đầu Lý Phàm là mây trắng bay lượn, hơn nữa từng luồng không khí thanh tân của đồng cỏ truyền vào mũi cũng là làm hắn không khỏi ngây dại một hồi.
"Cái này không phải nói ngoa a! Đúng thật là một giới, thật là... con mẹ nó quá thần kì đi."
Không nén được mà buông ra một câu chửi tục, Lý Phàm đối với thần thông của vị chủ nhân di tích này lại càng là khâm phục sát đất.
Theo sau hắn dưới chân thận trọng bước ra, tiến vào đồng cỏ rậm rạp cao đến nửa người trải rộng khắp bình nguyên.
Nửa ngày sau, trên một mô đất tương đối cao, thân ảnh của Lý Phàm lại lần nữa hiện ra. Hai mắt hắn nhìn về cánh đồng cỏ trải rộng trước mặt mà không nén nổi phải nhíu mày.
Hắn đã đi loanh quanh ở đây hơn nửa ngày, trừ bỏ gặp phải một chút thú nhỏ linh tinh các loại, ngoài ra thì không có gì đặc biệt. Mà thân ảnh của những người khác tiến vào đây, cũng là chưa thấy một ai. Điều này không khỏi làm trong lòng Lý Phàm nổi lên chút nghi hoặc.
"Theo như lời trên thạch bia thì mỗi một giới trong Càn Khôn Tháp này không thể yên bình như vậy, nhất định phải có hung hiểm gì đó. Mà tình hình hiện giờ của ta, lại là quá mức nhàn hạ rồi."
Lý Phàm khẽ lẩm bẩm. Nhưng lời hắn vừa dứt, bất chợt cả không gian nơi này khẽ rung lên dữ dội, trên bầu trời vô số những vầng quang thải đủ màu hội tụ lại, theo sau hình thành một gương mặt người hư ảo.
Khuôn mặt này to hơn trăm trượng, trải rộng cả một khoảnh trời. Nó mang gương mặt được hỗn hợp bởi đủ mọi quang thải nhiều màu, hướng xuống mặt đất phía dưới lạnh lùng cất tiếng:
"Số người tiến vào Yên Diệt Giới đã đủ một trăm người. Sinh Chi Môn đã được mở ra, mười người tiến vào trước tiên sẽ được truyền tống đi. Những người còn lại... chết!"
Lời nói của gương mặt khổng lồ này vừa dứt, nó liền từ từ tán đi, hóa thành hàng loạt các đạo quang thải nhiều màu, theo sau triệt để biến mất. Mà tại một vị trí trung tâm bình nguyên, một đại môn bằng đá từ giữa hư vô mờ ảo hiện ra, theo sau cánh cửa đại môn, cũng là nhẹ nhàng hé ra một tia. Từng tia bạch quang từ bên trong phát ra, chiếu sáng khắp toàn bộ khắp bình nguyên, đến cả những góc xa xôi nhất.
Lý Phàm tất nhiên là cũng nhìn thấy bạch quang này, hơn nữa kết hợp với lời nói của gương mặt khổng lồ kia, hắn cũng là nhanh chóng nhận ra đạo bạch quang này đại biểu cho cái gì, không khỏi thất thanh hô lớn:
"Đây là... Sinh chi môn? Ta đã nói mà, Càn Không tháp này làm gì có chuyện yên lành như vậy."
Lời nói vừa dứt, hắn cũng không quản nhiều, dưới chân cấp tốc phóng đi, dùng hết sức lực bình sinh mà chạy bán sống bán chết đến trung tâm bình nguyên. Nói đùa, chỉ có mười kẻ đầu tiên tiến vào mới có thể còn sống, những kẻ khác chỉ có con đường chết a.
Oanh long long...!
Nhưng chưa đợi Lý Phàm chạy được xa, hàng loạt tiếng nổ lớn như đạn pháo bất chợt vang lên khắp mảnh không gian này, theo sau bầu trời trên đầu hắn không biết tự khi nào đã hóa thành một biển lửa.
Mà từ biển lửa kia, hàng loạt dung nham xen lẫn từng khối thiên thạch to đến mấy trượng như không cần vốn mà hướng mặt đất phía dưới lao xuống.
Rầm rầm oanh...!
Chật vật nhảy ra né được một khối cự thạch rơi sát người, Lý Phàm không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn ngây ngốc nhìn tình bầu trời đã biến thành biển lửa phía trên đầu, theo sau tức giận mắng to:
"Khốn nạn mà, con bà nó, đây đâu phải khảo nghiệm gì. Rõ là giết người, giết người a. Chủ nhân tòa tháp này, uổng công ta lúc trước sùng bái ngươi, không ngờ hiện giờ mới phát hiện ngươi là một lão biến thái a. Định dồn chúng ta vào chỗ chết đây mà, thật là khốn nạn."
Mồm thì vẫn mắng, nhưng dưới chân Lý Phàm vẫn là không chút dừng lại, hướng tới trung tâm bình nguyên điên cuồng chạy qua.
Mà xung quanh hắn lúc này, từng đoàn dung nham chảy xuống kéo theo cả thiên thạch đập vào, đã biến cả một khu vực rộng lớn này thành một biển lửa ngập trời.
Xung quanh là biển lửa ngập trời, Lý Phàm lúc này cũng chỉ biết cắn răng kêu khổ, dưới chân lao đi nhanh chóng, thỉnh thoảng lại phải đề phòng thiên thạch hay dung nham rơi xuống.
Cứ như thế chạy qua một lúc lâu, mang theo một thân quần áo khét lẹt, mặt mày đen xì vì khói, hắn cũng chật vật chạy được tới trung tâm bình nguyên.
Nhưng mà tình cảnh tại nơi này, cũng là làm cho hắn không dám thả lỏng chút nào.
Chỉ thấy cách hắn khoảng mười trượng, một đại môn bằng đá phong cách cổ xưa phiêu phù trôi nổi ở trên không, cánh cửa đại môn lúc này đã mở ra một nửa. Mà bên trên cánh cửa, là ba điểm bạch quang nổi lên sáng ngời.
Xung quanh đại môn lúc này, phải có đến mấy chục người đang hỗn chiến với nhau, kình phong ngập trời, cát bay đá chạy, thỉnh thoảng lại có một vài tiếng kêu thảm thiết nổi lên. Những người này, kẻ nào cũng muốn hướng đại môn phi tới, nhưng chưa chạy được bao xa đã gặp phải sự vây công của hơn chục tên xung quanh, kết cục cũng chỉ là nhanh chóng ngã xuống.
Lý Phàm tiến tới nhưng cũng không manh động tiến tới Sinh Chi Môn ngay, hắn cẩn trọng đảo qua chúng nhân tại trường một vòng.
"Phù, may mắn! Những tên kia ỷ vào võ công cao cường đã đi từ trước rồi. Nhòm người này cũng giống như ta, đều là những kẻ vào sau, không có ai cao hơn Tông Sư cao thủ cả."
Khẽ thở dài một hơi, trong lòng Lý Phàm cũng nổi lên một chút may mắn. Cao thủ trên Tông Sư hầu hết đều đã tiến vào Càn Không Tháp từ sớm, những người đến trễ này đa phần đều là Tông Sư cảnh, tuy số lượng khá đông nhưng nếu bản thân hắn cẩn thận thì cũng vẫn còn cơ hội.
"Chỉ là danh ngạch hiện tại còn có bảy suất, có ba người đã tiến vào trong trước rồi."
Nhìn lại trên Sinh Chi Môn kia đã hiện ra ba điểm bạch quang, Lý Phàm không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.
Theo sau thời gian trôi đi, lửa từ bốn phương tám hướng cháy tới càng lúc càng gần. Hiện nay ngoài địa điểm trung tâm bình nguyên, những nơi khác đã hoàn toàn trở thành một biển lửa ngập trời. Tình cảnh này lãm chúng nhân tại trường cành lúc càng lo lắng, do vậy tranh đấu cũng trở nên tàn khốc hơn rất nhiều.
Lại qua một canh giờ nữa, số người trên sân đã không còn tới ba mươi người, mà mấy điểm bạch quang phía trên Sinh Chi Môn đã biến thành con số bảy.
"Vẫn còn chưa đủ."
Lý Phàm nhìn cảnh này, tuy trong lòng có lo lắng nhưng ngược lại hắn vẫn chưa hành động. Hắn tuy chiến lực so với đa số Tông Sư cao thủ đều phải mạnh hơn, nhưng cũng không có nghĩa một người có thể đấu lại mấy chục người. Mà bọn người kia tiến đến đây, hầu như đều là kết thành đoàn đội, nếu hắn tiến tới không tránh khỏi sẽ phải lâm vào một phen khổ chiến, bản thân chắc chắn sẽ phải bị thương.
Mà bị thương ở một nơi như thế này, phía trước không biết còn có nguy hiểm nào đang trực chờ, thật sự là một hành vi ngu xuẩn. Vì vậy, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Nhưng Lý Phàm có thể chờ đợi cũng không đại biểu những người khác cũng giống như vậy. Tình cảnh sống chết trước mắt, rất ít người vẫn còn có thể bình tĩnh mà tính toán.
Theo sau một nén hương nữa trôi qua, số người trên sân đã chỉ còn chưa tới hai mươi người. Mà danh ngạch vào Sinh Chi Môn, cũng chỉ còn lại hai cái.
"Tới lúc hành động rồi!"
Nhìn ra phía sau biển lửa hầu như đã tiến tới sát nơi này, Lý Phàm khẽ lắc đầu lảm bẩm. Theo sau hắn dưới chân bước ra, cả người nguyên khí kịch liệt sôi trào, từ trong bụi cỏ đột ngột nhảy ra, hướng về phía Sinh Chi Môn lao tới.
"Cái gì? Vẫn còn có người!"
"Tiểu tử này ẩn nấp nãy giờ, chờ chúng ta lưỡng bại câu thương, đáng chết."
"Mau cản hắn lại, giết hắn cho ta!"
Lý Phàm đột ngột xuất hiện cũng là làm cho chúng nhân một hồi bất ngờ, theo sau là từng tiếng gầm phẫn nộ vang lên. Cùng với đó, hơn năm tên Tông Sư cao thủ đã đồng loạt hướng Lý Phàm đánh tới.
Quyền phong tung hoành, nguyên khí sục sôi. Làn gió nóng rực mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt phả vào mũi làm Lý Phàm nhíu mày. Phía trước hắn lúc này là năm tên Tông Sư thì trong đó có hai người là Tông Sư đỉnh phong cao thủ, mà ba người còn lại cũng đều là trung cấp Tông Sư. Xem ra chém giết tới giờ phút này, hầu như đã không còn kẻ yếu.
Nhìn thấy một loạt quyền kình, đao kiếm hướng mình đánh tới, trong lòng Lý Phàm bỗng chốc nổi lên một hồi nhiệt huyết, hắn ngửa mặt cười dài, dưới chân bước ra ba bước, đôi tay vươn ra hướng tới những công kích kia đánh ra một quyền.
Vọng Tinh Thần!
Phanh phanh phanh...!
Một quyền đánh ra, mang theo uy thế trích tinh cầm nguyệt, thâm ảo như chư thiên tinh thần, cuồng bạo như quần tinh vẫn lạc, va chạm mạnh mẽ với thế công của năm cao thủ Tông Sư kia.
Một hồi tiếng động nổ lớn vang lên. Ba tên trung cấp Tông Sư kêu lên một tiếng đau đớn, hộc ra một ngụm máu tươi nhanh chóng lui lại. Mà hai cao thủ đỉnh cấp Tông Sư cũng không tốt hơn, sắc mặt khó coi, một quyền của đối phương nhìn thì nhẹ nhàng như gió mát vờn quanh, nhưng bên trong lại nặng như sao trời rơi rụng, khi giao tiếp liền mang theo một cỗ hắc sắc nguyên khí hướng thể nội bọn họ tiến vào, làm cho hai người bọn họ trong người rung động, yết hầu cũng nổi lên một vị ngọt ngọt.
Mà bên kia Lý Phàm một quyền đỡ lại thế công của năm vị Tông Sư, khóe miệng hắn cũng là một dòng máu tươi rỉ ra, nguyên lực năm người cộn lại, cũng làm cho hắn bị thương một chút. Tiện tay lau đi máu tươi nơi miệng, Lý Phàm ánh mắt bừng lên chiến ý ngút trời, không lùi mà tiến tới, trong miệng cười to ba tiếng:
"Ha ha ha! Thống khoái thống khoái, từ lúc lĩnh ngộ ra ba chiêu quyền pháp này còn không có tìm người thử qua. Hôm nay một trận chiến này mới được thỏa thích đánh ra. Các vị, tiếp ta thêm một chiêu nữa đi."
Lời hắn vừa dứt, dưới chân dẫm mạnh, mặt đất nứt ra mà thân ảnh Lý Phàm cũng là tiến lên phía trước. Hắn cước bộ bước ra ba bước, mỗi một bước chân khí thế trên người lại cao thêm một phần. Theo sau Lý Phàm tiến tới trước mặt một trong hai vị Tông Sư đỉnh phong, bàn tay vươn ra, năm ngón tay thô dài hơi hơi cong lại. Bàn tay hắn lúc này giống như đang nắm chặt sơn hà, to lớn mà hùng vĩ, mang theo tư thế thái sơn áp đỉnh, vạn hà dậy sóng mà đánh tới vị Tông Sư kia.
"Cái gì! Tên tiểu tử này sao nguyên khí lại hùng hậu như vậy."
Vị Tông Sư đỉnh phong này sắc mặt đại biến, theo sau hắn cũng bấp chất tất cả, nguyên khí cả người kịch liệt sôi trào, hai tay nắm lại thành quyền, gân xanh nổi phồng, kình khí làm hai ống tay áo rách toạc.
"Tiểu tử, ta cũng không tin ngươi một tên trung cấp tông sư nguyên lực lại có thể mạnh hơn ta, chết đi!"
Hắn gầm lớn một tiếng, hai tay mang theo nguyên lực hùng hồn, vượt qua không gian, phân thạch đoạn kim hướng tới quyền đầu của Lý Phàm đang từ trên áp tới đón đỡ.
Oanh long long...!
Hự!
Một tiếng nổ lớn vang lên chấn đắc lỗ tai mọi người xung quanh, hai người một quyền giao nhau, kình phong tứ tán, ngay cả không gian cũng mơ hồ rung lên.
Tro bụi tan đi, mọi người nhìn lại hiện trường, chỉ thấy Lý Phàm vẫn đang an ổn đứng đó, thần thái bình tĩnh, hai tay một đoàn máu tươi nhiễm hồng. Mà cách hắn không xa, vị kia Tông Sư cao thủ, người vẫn đang đứng yên tại chỗ, nhưng đầu hắn, thì đã nát bấy. Óc tương trắng xóa cùng với máu tươi hòa lẫn vào nhau chảy xuôi xuống đất, vang lên từng tiếng "tách tách" vang dội.
"Các vị, còn cần tiếp tục nữa không?"
Lý Phàm bĩnh thản lau đi máu tươi trên tay, hướng tới bốn người kia nhàn nhạt hỏi.
"Cái này...!"
Bốn người một hồi câm lặng. Năm vị Tông Sư cao thủ vây công hắn không làm gì được đã đành, không ngờ lại để cho Lý Phàm một quyền đánh nát đầu một vị, vậy thì còn nói gì được nữa. Vì vậy một hồi ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng cũng không ai dám tiến lên nữa.
"Nếu đã không tiếp tục thì ta đi trước vậy!"
Khẽ cười một tiếng, dưới chân khẽ điểm, cả người Lý Phàm như một viên đạn pháo hướng tới Sinh Chi Môn phóng tới. Trên đường hắn lao đi, một vài tên lao ra cản đường, cũng bị hắn tế ra Sám Hối chi mâu vung lên đánh bay, theo sau thuận lợi tiến vào được bên trong đại môn.